Võ Hiệp  Cổ Điển Sát Nhân Điện - Ức Văn

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sát Nhân Điện
    Tác giả: Ức Văn
    Chương 1.1: Lang Độc.

    Dịch: fishscreen
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Giới thiệu:

    Ức Văn (1928-1987)

    Tên thật là Chu Kiện Đình, người tỉnh Sơn Đông, Lâm Thanh. Từ thời trung học đã đam mê văn học và sáng tác, tác phẩm thường được đăng trong tập san của trường và báo học sinh. Sau khi giải giáp, năm 1962 bắt đầu sáng tác võ hiệp. Năm 1967 bắt đầu được biết đến với hai bộ "Kim Trượng Huỳnh Quang" và "Tú Y Vân Tấn", cùng với các bộ tiếp theo như "Lãnh Vũ Hương Hồn", "Tam Diện Nhân", "Si Tình Hiệp Nữ Mỹ Kiếm Khách" ...vv, trở thành một trong "tứ duy thư hệ" danh gia. Ngoài ra ông còn viết các kịch bản trình diễn như "Hồng Tuyến Đạo Hạp", "Cử Thành Xuân", "Vô Tình Kiếm" ..vv.

    Tiểu thuyết của Ức Văn, nhân văn và nhân tình đều rất hay và rõ nét, nội dung khúc chiết ly kỳ, tạo cho độc giả một không gian tưởng tượng rộng lớn, đặc biệt là chú trọng đến hiệp nghĩa luân lý và sự hài hòa trong tình cảm nam nữ. Giới võ hiệp xưng tụng ông là "Uyên Ương Hồ Điệp phái" tông sư.




    Gió thu khẽ vi vu, như khóc như than thở, càng làm tăng thêm sự tịch mịch và thê lương của ánh trăng.

    Trong một ngôi miếu cổ bỏ hoang tại thành đông hoang phế, một ngọn đèn dầu chiếu sáng một góc đại điện khoảng chừng sáu bảy trượng. Lúc này, trên một chiếc bệ thờ làm bằng gỗ đàn hương bên trong điện có đặt hai hàng đầu người dữ tợn đầm đìa máu, quang cảnh vô cùng đáng sợ.

    Mười hai chiếc đầu người, có cái thì cơ nhục co rút lại, có cái thì hai mắt trợn trừng giận dữ giống như chết không nhắm mắt.

    Lúc này, bên ngoài điện đột nhiên xuất hiện chín người mặc y phục màu đen, khuôn mặt đều che lại bằng khăn màu đỏ.

    Chín hắc y nhân che mặt bước đi nhẹ tựa lông hồng, không hề phát ra một tiếng động nhỏ, hiển nhiên tất cả đều là võ lâm nhất lưu cao thủ. Chín người tiến vào bên trong đại điện, phân làm ba hàng đứng trước bệ thờ.

    Ánh mắt của bọn họ không hề nhìn chung quanh, giống như cương thi chỉ tập trung về phía trước, không hề có một chút thanh âm.

    Bên trong đại điện, mười hai chiếc đầu đầm đìa máu khiến cho người ta cảm thấy âm u và khủng bố, cộng thêm chín hắc y nhân âm trầm che mặt bằng khăn đỏ, càng khiến cho đại điện trở nên thần bí.

    Âm khí dày đặc, gió lạnh thê lương.

    Bỗng nhiên, từ xa xa truyền đến một tiếng rít.

    Tiếng rít này nhỏ bé như tơ, nhưng lại sắc bén như muốn đâm vào tai, chấn nhiếp tâm thần.

    Tiếng rít này ban đầu nghe có vẻ như cách xa vài dặm, nhưng chỉ trong nháy đã đến bên ngoài miếu cổ. Trong thiên hạ, trừ phi là loại phi điểu nhanh nhất mới có thể trong khoảnh khắc phi hành một đoạn đường dài như vậy, nếu không thì cho dù là thiên lý thần câu cũng không thể ngay lập tức đến được nơi này. Thế nhưng tiếng rít vừa rồi rõ ràng lại là tiếng người, tuyệt không phải là phi điểu.

    Tiếng rít chợt ngừng lại. Chỉ thấy bên trong đại điện đột nhiên lóe lên kim quang, một người mặc cẩm bào giống như quỷ mị u linh đã xuất hiện phía trước bệ thờ. Người này che mặt bằng một chiếc khăn xanh, cẩm bào trên người dùng kim ti thêu đầy những hình ảnh sư hổ và hoa cỏ, cực kỳ hoa mỹ.

    Cặp mắt đáng sợ của người mặc cẩm bào lộ ra bên ngoài chiếc khăn xanh, lạnh lùng đảo qua những đầu lâu trên bệ thờ một lượt, trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh lẽo như tiếng cười của quỷ.

    Tiếng cười này âm điệu mặc dù không cao, nhưng lại chấn nhập vào màng tai và tâm khảm của chín hắc y nhân.

    Trong khi hắn đang cười, hắc y nhân mang đứng đầu tiên ở hàng thứ hai đột nhiên giơ một tay lên, tự đánh vào thiên linh cái (1) của mình, “bốp” một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.

    (1) Vị trí đỉnh đầu.

    Sự tình này quả thật khiến cho người khác cảm thấy khó hiểu.

    Dư âm của tiếng cười vừa dừng lại, bốn bề bỗng trở nên tĩnh mịch, giống như tất cả mọi người đột nhiên đều biến thành những tượng đá.

    Trong bầu không khí tĩnh lặng, đột nhiên lại vang lên một tiếng “bốp”.

    Hắc y nhân đứng thứ ba ở hàng đầu tiên lại giơ tay đánh vào thiên linh cái của mình, lập tức mất mạng.

    Tiếng cười của người mặc cẩm bào lại làm cho hai hắc y nhân sợ đến mức tự sát, chuyện này quả thật là một quái sự khiến cho người khác không dám tin. Chẳng lẽ hắn lại có sự uy nghiêm và kinh khủng đến như vậy?

    Đột nhiên, cặp mắt đáng sợ của người mặc cẩm bào nhìn chằm chằm vào hắc y nhân mang đứng thứ hai ở hàng thứ ba.

    Hắc y nhân này run giọng nói:
    - Tôi… Tôi chỉ giết thiếu một người…

    Một tiếng hừ lạnh lẽo như hàn băng vang lên.

    Hắc y nhân này cũng lập tức giơ tay tự đánh nát thiên linh cái.

    Trong nháy mắt, lại có thêm bốn hắc y nhân tự sát.

    Bên trong đại điện chỉ còn lại hắc y nhân đứng đầu ở hàng đầu tiên và người đứng thứ ba ở hàng thứ ba, bọn họ vẫn đứng yên bất động giống như tượng gỗ.

    Giọng nói cực kỳ lạnh lùng của người mặc cẩm bào chợt vang lên:
    - Nhất hiệu sát thủ, tại sao ngươi không chết?

    Hắc y nhân đầu tiên liền đáp:
    - Phàm là nhiệm vụ mà điện chủ phân phó, nhất hiệu sát thủ đều lo liệu thỏa đáng, tại sao phải chết?

    Người mặc cẩm bào khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
    - “Sát Nhân chỉ” chắc ngươi đã lấy được rồi? Rất tốt, rất tốt!

    Hắc y nhân đầu tiên lập tức bước lên hai bước, trình lên một ngón tay cái màu đỏ tươi.

    Người mặc cẩm bào tiếp lấy ngón tay kia, cẩn thận quan sát một lúc, sau đó nói:
    - Không sai, quả thật là “Sát Nhân chỉ” chân chính!

    Lời vừa nói ra, đột nhiên tay phải của y vung lên, điểm vào "Linh Cái" tử huyệt của hắc y nhân.

    Hắc y nhân đầu tiên chưa kịp kếu lên nửa tiếng, thân hình đã vô lực ngã xuống trên mặt đất.

    Còn lại chính là hắc y nhân cuối cùng.

    Người mặc cẩm bào lại phát ra giọng nói hiền hòa thân thiết, như không muốn cho người khác cảm thấy sợ hãi:
    - Cửu hiệu sát thủ, ngươi quả thật rất tài giỏi, vừa tàn nhẫn lại vừa thâm độc. Một nhà mười bảy người của Ngọc Tiêu Dương Kỳ đều bị ngươi trảm tận giết tuyệt. Nhưng ngươi đồng thời cũng là Thiết Đề Chưởng nổi danh trong võ lâm. Một khi những hành vi vô nhân tính của ngươi bị truyền ra giang hồ, vậy thì ngươi cũng khó thoát khỏi võ lâm công đạo, so với chết ngay bây giờ còn bi thảm hơn. Nế tình ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, không hề dám cãi lời, ta đặc biệt ban cho ngươi một lọ đoạn trường “Thiên Tích Hồng” (2).

    (2) Loại thuốc phá hủy ruột gan.

    Hắc y nhân thứ chín không nói một tiếng nào, cần lấy chiếc bình nhỏ đựng “Thiên Tích Hồng”, ngửa đầu uống cạn.

    Chỉ thấy “Thiên Tích Hồng” vừa chảy xuống ba bốn giọt, hắc y nhân kia đã ngã xuống trên mặt đất.

    Loại tình cảnh thần bí quỷ dị, tàn khốc khủng bố làm cho người khác khó tin này cuối cùng đã chấm dứt.

    Cặp mắt của người mặc cẩm bào quét qua chín thi thể trên mặt đất, cùng với mười hai chiếc đầu người trên bàn thờ, đắc ý cười lạnh một tiếng, đưa tay mở chiếc khăn màu xanh ra.

    Chỉ thấy kẻ âm độc tàn nhẫn thiên hạ có một không hai không ngờ lại là một mỹ phụ, khuôn mặt tựa như trăng tròn, mái tóc mượt mà vấn lại theo kiểu cung đình, chân mày lá liễu, đôi mắt như hai quả hạnh, tuổi tác khoảng chừng ba lăm ba sáu.

    Ai có thể tưởng tượng được, vị mỹ phụ thùy mị thướt tha này lại là một nữ ma đầu giết người không thấy máu?

    Đột nhiên bên ngoài miếu cổ khẽ vang lên một tiếng gió nhẹ.

    Mỹ phụ mặc cẩm bào nhẹ nhàng hỏi:
    - Là Lan nhi phải không?

    Chỉ nghe một giọng nói tựa như chuông ngân vang lên:
    - Vâng, sư phụ, là Lan nhi!

    Thân ảnh mỹ lệ chợt nhoáng lên, bên trong đại điện đã xuất hiện thêm một thiếu nữ xinh đẹp. Chỉ thấy thiếu nữ này mặc xiêm y màu bạc, khuôn mặt như trăng sáng, chân mày như tranh vẽ, cặp môi anh đào, làn da như bạch ngọc đông kết lại, dường như chỉ cần chạm vào là có thể vỡ tan. Trên con người nàng, sự mạnh mẽ và mềm yếu đều có đủ.

    Mỹ phụ mặc cẩm bào cười nói:
    - Lan nhi, chúng ta đi thôi!

    Lời còn chưa dứt, hai người đã nắm tay nhau rời khỏi cổ miếu.

    Lúc này, bên trong đại điện của miếu cổ lại trở nên tĩnh lặng. Mặc dù không có sự khủng bố u ám như lúc trước, nhưng bầu không khí lại tràn ngập thê lương.

    Một lúc lâu sau, một tiếng rít đột nhiên truyền đến.

    Tiếng rít này so với tiếng rít của mỹ phụ mặc cẩm bào còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã đến bên trong đại điện của miếu cổ. Chỉ thấy lại là một người mặc cẩm bào mang khăn xanh như u linh xuất hiện, trang phục của y giống hệt như mỹ phụ mặc cẩm bào trước đó.

    Người mặc cẩm bào mới đến đi vào bên trong đại điện, nhìn những thi thể trên mặt đất, dường như ngẩn ra một chút.

    Y đột nhiên hừ lạnh một tiếng, lại như tia chớp phóng ra bên ngoài.

     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sát Nhân Điện
    Tác giả: Ức Văn
    Chương 1.2: Lang Độc

    Dịch: fishscreen
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Đêm dài thăm thẳm, gió thu càng mãnh liệt, từng đợt từng đợt gào thét trên những ngọn cây tùng bên ngoài đại điện.

    Chín cỗ thi thể đang nằm bên trong đại điện, đột nhiên có hai người đứng dậy.

    Hai hắc y nhân này đúng là cửu hiệu sát thủ đã uống “Thiên Tích Hồng” và nhất hiệu sát thủ đã trình lên “Sát Nhân chỉ”.

    Hai người bọn họ đồng thời đứng lên, trong miệng đều phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.

    Bốn con mắt làm cho người ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào nhau.

    Thật lâu sau!

    Không người nào phát ra một thanh âm, thân thể cũng không di động nửa điểm, nhưng trong lòng bọn họ đều có một suy nghĩ giống nhau: “Hắn tại sao không chết?”

    Nhất hiệu sát thủ dường như đã không thể chịu nổi loại trầm mặc đáng sợ này, cười lạnh một tiếng, hỏi:

    - Ngươi là ai?

    Cửu hiệu sát thủ đã tận mắt nhìn thấy đối phương bị người mặc cẩm bào dùng một ngón tay đâm vào “Linh Cái” tử huyệt, tại sao hắn có thể sống lại? Trong lòng suy nghĩ: “Võ công của người này quả thật không thể xem thường!”

    Nên biết một người khi tử huyệt bị điểm, tuyệt đối không có hy vọng sống, trừ phi là đối phương ngưng tụ chân khí phong bế huyệt đạo từ trước. Có điều dựa vào thủ pháp lợi hại của người mặc cẩm bào, nếu như đối phương vận khí phong bế huyệt đạo, tại sao lại không phát hiện ra? Chẳng lẽ công lực của người này đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.

    Nhất hiệu sát thủ nhìn thấy đối phương không trả lời, đột nhiên đưa tay đưa tay mở khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, hai hàng lông mày đâm xéo, nhãn thần như ngọc. Chỉ là sắc mặt của hắn lại trắng bệch, giống như thương thế của một chỉ trước đó vẫn chưa khỏi hẳn.

    Thiếu niên này đột nhiên tiến về phía trước một bước, lạnh lùng hỏi:

    - Ngươi là ngụy trang sát thủ, hay thật sự là hồng cân sát thủ (3)?

    (3) Sát thủ khăn đỏ.

    Cửu hiệu sát thủ lãnh đạm nói:

    - Vậy còn ngươi?

    Hiển nhiên hai người bọn họ đều sợ đối phương khám phá ra lai lịch thân phận của mình, vẫn đề phòng và nghi ngờ lẫn nhau.

    Thiếu niên sắc mặt tái nhợt là một người có kinh nghiệm giang hồ phong phú, chỉ với một câu nói này, hắn đã biết đối phương và mình giống nhau đều là những kẻ giả trang.

    Chỉ là hắn không thể tưởng tượng được, trong chốn võ lâm không ngờ cũng có người giống như mình, dám đem tính mạng ra đùa giỡn với “Sát Nhân điện chủ”.

    Có điều hắn lại chợt cười lạnh một tiếng:

    - Các hạ vì sao lại không dám để lộ khuôn mặt thật của mình?

    Trong khi nói chuyện, thân thể của hắn chợt nhoáng lên, tay trái đâm ra, năm ngón tay chụp về phía chiếc khăn trên mặt của cửu hiệu sát thủ.

    Cửu hiệu sát thủ nghiêng người tránh qua, đồng thời phát ra một chưởng.

    “Vù” một tiếng, một cỗ cuồng phong mạnh mẽ tràn đến.

    Thiếu niên sắc mặt tái nhợt nhìn thấy một chưởng hùng hậu của đối phương, trong lòng thầm kinh hãi, lập tức lui về phía sau ba bước, mỉm cười nói:

    - Các hạ võ công bất phàm, khó trách là có thể thoát được độc thủ của “Sát Nhân điện chủ”!

    Nói đoạn, hắn lại sấn lên phía trước, song chưởng cực kỳ lăng lệ liên tục phát ra bốn chưởng.

    Cửu hiệu sát thủ hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng hóa giải bốn chưởng đang công đến, đồng thời phản kích lại một cước, khiến cho thiếu niên kia lại phải lui về phía sau năm bước.

    Thiếu niên sắc mặt tái nhợt chính là một nhất lưu cao thủ trẻ tuổi đã thành danh trên giang hồ. Hắn hai lần công kích đều bị đối phương bức phải lui về phía sau, trong lòng tức giận, cười gằn một tiếng.

    Lần thứ ba công kích, thân hình của hắn tựa như nước chảy mây trôi, bộ pháp đan xen vào nhau, bỗng nhiên dùng sức sử ra một thức “Lục Đỉnh Khai Sơn”, cũng là một chiêu tàn độc nhất trong Hàng Long chưởng pháp, đại suất bi thủ chưởng lực như khai sơn phá thạch công đến.

    Chưởng lực đè nặng như một ngọn núi. Cửu hiệu sát thủ trong lòng kinh hãi, bước chân đột nhiên nghiêng qua hai thước, tay phải từ bên dưới đâm vào “Cân Trì huyệt” của thiếu niên. Mắt thấy đã sắp chạm đến mục tiêu, đột nhiên hắn lại lật cổ tay, đâm vào “Khúc Xích huyệt” trên khuỷu tay của đối phương.

    Hai lần biến hóa, tốc độ lại cực kỳ nhanh, quả thật khiến cho người khác không kịp suy nghĩ.

    Thiếu niên sắc mặt tái nhợt dường như không nghĩ đến đối phương lại có chiêu thức tinh xảo khó dò như vậy, trong lòng cả kinh, lập tức thối lui ba bốn bước.

    Thiếu niên sắc mặt tái nhợt giờ phút này trên mặt chợt hiện lên một tầng sát khí, cười lạnh nói:

    - Cao minh, cao minh! Tại hạ hôm nay quả thật gặp được cao nhân!

    Nói đoạn, hắn lại định nhún người lao lên.

    Cửu hiệu sát thủ đột nhiên nhảy ra ngoài sáu thước, lãnh đạm nói:

    - Nếu như chúng ta đã không phải là hồng cân sát thủ, lại không có thâm cừu đại hận, cần gì phải một mất một còn?

    Thiếu niên sắc mặt tái nhợt vốn đã động sát cơ, nghe được lời nói của đối phương liền ngẩn ra một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Đúng vậy! Bây giờ thương thế của ta vẫn chưa hồi phục, nếu như tiếp tục giao thủ, có thể phải cần một thời gian dài mới chữa trị xong!”

    Hắn lập tức cười ha hả nói:

    - Các hạ nói không sai. Có điều chúng ta đều là những kẻ vừa thoát khỏi miệng hùm, các hạ cứ giấu đầu hở đuôi như vậy, lòng dạ thật sự là quá hẹp hòi!

    Người nọ đang muốn xoay người rời đi, nghe được liền quay đầu lại, kéo chiếc khăn đỏ trên mặt xuống.

    Chỉ thấy người này cũng là một thiếu niên khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi, chỉ là hắn có vẻ rất cẩu thả, phía trên môi lại mọc ra một chúm râu ngắn ngủn, hổ mục lạnh lẽo nhưng hữu thần, ẩn chứa một cỗ mị lực của nam tử hán. Mặc dù khuôn mặt của hắn không tuấn tú như thiếu niên kia, nhưng đường nét lại có một phong thái mạnh mẽ của nam tử.

    Thiếu niên sắc mặt tái nhợt vừa thấy khuôn mặt thật của người này liền ngẩn ra, thầm nghĩ: “Giang hồ võ lâm từ khi nào lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi như vậy, tại sao ta lại không hề hay biết?”

    Hắn liền mỉm nói:

    - Xin hỏi tôn tính đại danh của vị huynh đài này? Tại hạ Lang Thiên Như, vừa rồi thật là lỗ mãng, hy vọng huynh đài thứ lỗi!

    Vị thiếu niên cường tráng kia liền nói:

    - Ngưỡng mộ đã lâu! Các hạ chắc là người mà võ lâm tôn xưng “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như! Tại hạ họ Hoàng, tên gọi Cổ Lăng.

    “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như vừa nghe tên của người này, cảm thấy lạ lẫm, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ hắn là một người vừa mới xuất đạo giang hồ!”

    Nghĩ vậy, hắn liền cười ha hả nói:

    - Huynh đài chê cười rồi! Ngoại hiệu đó chẳng qua chỉ là võ lâm bằng hữu gọi đùa mà thôi.

    Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hai tay ôm quyền nói:

    - Tại hạ còn có chuyện bên người, sau này có ngày gặp lại, xin cáo biệt!

    Nói đoạn, liền xoay người rời đi.

    “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như vội vàng bước lên vài bước, cao giọng nói:

    - Huynh đài! Chúng ta tuy là bèo nước gặp nhau, nhưng vừa gặp đã như quen biết từ lâu. Huynh đài muốn đến nơi nào, huynh đệ chúng ta có thể đi cùng nhau hay không? Nếu như gặp chuyện cũng có người tương trợ.

    Hoàng Cổ Lăng dường như cảm động, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lang Thiên Như, cảm khái nói:

    - Lang huynh nghĩa tận trời cao, tại hạ được kết giao quả thật là may mắn. Thịnh tình hôm nay tại hạ sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng!

    Hắn ngừng lại một chút, sau đó lại nói:

    - Chỉ là tại hạ có một câu, Lang huynh nếu như đi cùng tại hạ sẽ gặp phải họa sát thân, bởi vì tại hạ chính là muốn đi tìm Sát Nhân điện chủ.

    Lang Thiên Như vừa nghe, không khỏi giật mình, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng biết hắn và ‘Sát Nhân điện chủ’ có thâm cừu đại hận gì, không ngờ lại dám đi tìm y tính sổ?”

    Lang Thiên Như chợt cười ha hả, khẳng khái nói:

    - Đời người như sương sớm, sinh mệnh tựa bóng câu (4). Nếu như tại hạ e ngại “Sát Nhân điện chủ” thì đêm nay đã không mạo hiểm giết chết nhất hiệu sát thủ, ngụy trang tiến vào miếu cổ.

    (4) Hình ảnh “bóng câu qua cửa” chỉ sự thoáng qua rất nhanh, vô tình của thời gian. Không phải người xưa gọi mặt trời là bạch câu, mà bạch câu được so sánh với nhật ảnh. Đây là hình ảnh tượng trưng ước lệ của việc ngựa phi bên ngoài, người ngồi trong nhìn qua cửa chỉ thấy vèo một cái, nhanh vô cùng. Thường câu này dân ta vẫn dùng là “bóng câu qua khe cửa (sổ)”. Thanks herobk.

    Hoàng Cổ Lăng vừa nghe lời nói hùng hồn của y, hổ mục ngân ngấn lệ. Hắn liền đưa tay lên, nắm chặt lấy cổ tay của Lang Thiên Như, kích động nói:

    - Lang huynh! Vừa rồi tại hạ đã lỡ lời. Tại hạ từ trước đến nay đều một mình hành tẩu giang hồ, chưa từng gặp được bằng hữu nào chính trực như huynh đài.

    “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như mỉm cười nói:

    - Hoàng huynh! Vừa rồi huynh nói muốn đi tìm “Sát Nhân điện chủ”. Có điều ma đầu này tại giang hồ võ lâm mặc dù danh tiếng lẫy lừng, nhưng lại chưa người nào từng thấy qua khuôn mặt thật của y. Hoàng huynh có biết diện mạo vốn có của y hay không?

    Ánh mắt của Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hiện lên vẻ thống hận, nghiến răng nói:

    - Tại hạ đã thấy nhìn rõ bộ mặt thật ghê tởm của y. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tại hạ cũng không dám tin y chính là “Sát Nhân điện chủ” âm độc tàn nhẫn thiên hạ có một không hai!
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sát Nhân Điện
    Tác giả: Ức Văn
    Chương 1.3: Lang Độc

    Dịch: fishscreen
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Lang Thiên Như nhíu mày nói:

    - Hoàng huynh! “Sát Nhân điện chủ” thật ra là ai?”

    Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Mình bị một chỉ của y đâm vào ‘Linh Cái’ tử huyệt, mặc dù trước đó đã vận nội kình đề phòng, nhưng cũng bị hôn mê bất tỉnh, vì vậy sự tình sau này ‘Sát Nhân điện chủ’ xử trí Hoàng Cổ Lăng ra sao đều không hay biết. Chẳng lẽ hắn thật sự nhìn thấy khuôn mặt của ‘Sát Nhân điện chủ’?”

    Hoàng Cổ Lăng căm hận nói:

    - Y chính là kẻ mà võ lâm xưng tụng là người có lòng nhân từ nhất, “Hồng Thập Tự” bang chủ.

    Lang Thiên Như kinh ngạc nói:

    - Là “Nhân Từ Thánh Mẫu” Lục Huyên Trần (5)?

    (5) Nguyên văn là Lục Noãn Trần, nhưng mình thấy cái tên này không hay nên đổi một chút.

    Hoàng Cổ Lăng nghiến răng nói:

    - Đúng là ả độc phụ giả nhân giả nghĩa này. Hoàng Cổ Lăng ta còn sống nhất định có ngày sẽ vạch trần bộ mặt thật đáng ghê tởm của ả, để cho ngàn vạn đồng đạo võ lâm trừng trị!

    Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

    - Hảo tiểu tử! Ngươi đúng là chán sống, không ngờ dám ngang nhiên chửi mắng “Nhân Từ Thánh Mẫu” mà người người ca tụng!

    Trong tiếng nói, một lão già áo xám dáng người gầy ốm thấp bé chậm rãi bước đến.

    “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như vừa nhìn thấy này lão già này, liền mỉm cười nói:

    - Xin hỏi các hạ có phải là Tây phương kỳ Từ đàn chủ của “Hồng Thập Tự” bang?

    Lão đầu thấp bé hai mắt bắn ra một tia lãnh quang sắc bén, nhìn chằm chằm vào Hoàng Cổ Lăng, lạnh lùng nói:

    - Vừa rồi kẻ nói khoác không biết ngượng chính là ngươi phải không?

    Lúc này, trên mặt Hoàng Cổ Lăng hiện lên sắc thái cực kỳ thống hận và căm ghét. Hắn vẫn không trả lời câu hỏi của lão già.

    Nguyên lai lão già tướng mạo nhăn nheo xấu xí này chính là đàn chủ của Tây phương kỳ, một trong tứ phương kỳ dưới trướng “Hồng Thập Tự” bang, “Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình. Lão thấy Hoàng Cổ Lăng không trả lời, bất giác lửa giận trong lòng dâng lên, cười lạnh một tiếng, một trảo như tia chớp hướng về mạch môn trên trên cổ tay trái của Hoàng Cổ Lăng.

    “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như biết một trảo của “Thiên Tý Tẩu” không thể nào chế trụ được Hoàng Cổ Lăng, thân hình của hắn chợt lao lên, một chưởng mạnh mẽ bổ vào khuỷu tay phải của Từ Nham Bình, đồng thời lên tiếng:

    - Từ đàn chủ! Vãn bối Lang Thiên Như có chuyện muốn nói với đàn chủ!

    “Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình lạnh giọng quát một tiếng, cánh tay đang chụp vào cổ tay của Hoàng Cổ Lăng liền lật lại, từ trảo biến thành chưởng đánh về phía Lang Thiên Như.

    Lang Thiên Như cười khẩy một tiếng, vung chưởng ngạnh tiếp một chiêu.

    Hai luồng chưởng lực va chạm vào nhau, so với khi vừa phát ra đều bị chậm lại. Lang Thiên Như thừa dịp lui về phía sau ba bước, mỉm cười nói:

    - Từ đàn chủ chưởng lực thâm hậu, vãn bối cực kỳ khâm phục!

    “Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình nhướng mày. Một chưởng vừa rồi lão đã sử dụng đến năm thành công lực, nhưng tên tiểu tử trẻ tuổi này lại có thể tiếp được. Cặp mắt của lão nhìn chằm chằm vào Lang Thiên Như, đột nhiên lên tiếng:

    - Ngươi chính là đồ đệ của Thiếu Lâm chưởng môn Nguyên Không thần tăng, “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như?

    Lang Thiên Như mỉm cười nói:

    - Không dám, không dám! Chỉ là một kẻ hậu sinh mà thôi. Kính xin Từ đàn chủ đỉnh đỉnh đại danh chỉ giáo nhiều hơn!

    “Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình vốn đang tràn đầy lửa giận, nhưng nghe được đối phương là đồ đệ yêu quý của Trung Nguyên cửu đại minh chủ Nguyên Không thần tăng, lập tức kìm nén nộ khí trong lòng lại, bởi vì lão biết chỗ dựa của Lang Thiên Như lớn đến mức nào. Một bụng lửa giận của lão lại phát tiết trên người Hoàng Cổ Lăng, lạnh lùng nói:

    - Lang Thiên Như, ngươi nên biết cho dù là sư phụ của ngươi cũng không dám nhục mạ “Nhân Từ Thánh Mẫu” như vậy! Ta hỏi ngươi, tên tiểu tử cuồng vọng này là đệ tử của ai?

    Hoàng Cổ Lăng lạnh nhạt đáp:

    - Ngươi không cần hỏi ta lai lịch thân thế của ta, tiếp chưởng!

    Thân hình của hắn chợt nhoáng lên, chỉ nhún người một cái đã đến trước mặt, tay trái đánh thẳng vào ngực đối phương.

    “Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình trong chốn giang hồ cũng là một nhân vật võ lâm tông sư, cộng thêm lão lại gia nhập dưới trướng “Hồng Thập Tự” bang, cho nên người trong võ lâm đối với lão đều kính trọng vài phần, chưa từng có ai dám xem thường lão như vậy. Nhìn thấy một chưởng lăng lệ của Hoàng Cổ Lăng đánh tới, lão đột nhiên hóp bụng lại, lui về phía sau ba thước, tránh thoát một chưởng này.

    Hoàng Cổ Lăng thừa cơ hội sấn tới, hai tay liên tục vung lên. Chỉ thấy chưởng ảnh chập chờn, trong nháy mắt hắn đã liên tục đánh ra bảy chưởng.

    Từ Nham Bình là một võ lâm cao thủ, kinh nghiệm đối địch vô cùng phong phú, nhưng chưởng thế của Hoàng Cổ Lăng đánh ra lại rất quỷ dị, lực đạo mạnh mẽ tựa như khai sơn phá thạch, cực kỳ lăng lệ. Lão không ngờ lại bị bảy chưởng như ánh chớp của Hoàng Cổ Lăng bức lui về phía sau ba bốn bước.

    Lang Thiên Như nhìn bảy chiêu chưởng pháp này của Hoàng Cổ Lăng, chân mày không khỏi nhíu lại. Bảy chưởng vừa rồi mặc dù vô cùng quỷ dị, hơn nữa còn biến hóa một cách kỳ diệu, nhưng lại có điểm tương đồng với võ học của võ lâm Trung Nguyên.

    Nên biết rằng gần đây cửu đại phái đồng minh của võ lâm Trung Nguyên đã đặc biệt tuyển ra một vị đệ tử hậu bối, sau đó chưởng môn các phái sẽ lần lượt truyền thụ tuyệt kỹ của bổn phái, để cho người này tương lai trở thành một nhân vật chính đại vô tư đứng ra giải quyết các tranh chấp của võ lâm. “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như chính là người may mắn này, hắn đã tiếp thu tuyệt học của các môn phái võ lâm Trung Nguyên, đương nhiên nhận ra được võ công của Hoàng Cổ Lăng có chút tương tự với một số chiêu thức đặc biệt của cửu đại môn phái.

    “Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình bình sinh gặp qua vô số địch nhân, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua chưởng pháp quỷ dị vừa cương vừa nhu như của Hoàng Cổ Lăng. Lão đã biết người trẻ tuổi này võ công cao cường, không dám có chút khinh địch, vội vàng vận công vào cánh tay phải, một chiêu “Đại Bằng Triển Sí” lập tức quét tới.

    Tay trái của Hoàng Cổ Lăng đột nhiên từ phía dưới chụp lấy cánh tay đang quét tới của Từ Nham Bình đấy ngược lên trên, đồng thời tay phải đánh vào ngực đối phương.

    Một chiêu này biến hóa kỳ áo, vượt ra khỏi dự liệu của người khác, hơn nữa thuận thế phát chưởng lại nhanh chóng tuyệt luân.

    “Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lập tức vận chân khí từ đan điền, thân thể nhanh chóng lui về phía sau ba bước.

    “Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình cười lạnh một tiếng, nói:

    - Tốt tốt tốt! Lão phu tung hoành giang hồ ba bốn mươi năm, không ngờ đến hôm nay lại gặp được kình địch. Để lão phu lĩnh giáo thêm vài chiêu của ngươi!

    Dứt lời, một chưởng “Thần Long Xuất Thủy” lập tức công đến, phát ra tiếng gió vù vù.

    Một chiêu này Từ Nham Bình đã dùng đến hơn bảy thành công lực.

    Hoàng Cổ Lăng nghiêng người lách sang ngang, tránh khỏi một chưởng của đối phương, đồng thời trả lại một chiêu ‘Băng Hà Khai Đống’ công kích vào bên hông đối thủ.

    Từ Nham Bình giống như đã động chân nộ, tay trái sử ra một thức “Xuyên Vân chưởng” nghênh tiếp một chiêu phản thủ của Hoàng Cổ Lăng, đồng thời thét lên một tiếng, khởi thân sấn tới.

    Hai tay của hắn liên tục vung lên, một chưởng nối tiếp một chưởng, tăng cường công lực. Tiếng thét như sấm động. Cát đá chung quanh đều bị cuốn lên theo chưởng phong của hai người.

    Lần giao thủ này Hoàng Cổ Lăng hoàn toàn lâm vào thế bị động. Nhưng dưới chưởng phong tầng tầng lớp lớp như ba đào hãi lãng, động tác của hắn vẫn lâm nguy bất loạn, lần lượt hóa giải từng chiêu từng thức của đối phương.

    Trong chớp mắt, hai người đã giao thủ với nhau hơn bốn mươi chiêu. Từ Nham Bình trong lòng vô cùng kinh ngạc, từ đầu đến giờ lão đã đánh ra mấy chục chưởng, nhưng đối phương lại không hề đánh trả. Hơn nữa thủ pháp mà đối phương dùng để hóa giải chiêu thức của mình đều là những chiêu thức quỷ dị từ trước đến giờ chưa từng thấy. Hơn nữa mỗi lần hắn xuất chiêu, thủ pháp lại rất chậm, giống như không hề để ý.

    Trong lúc lão đang phân tâm. Hai mắt của Hoàng Cổ Lăng chợt lóe sáng, lập tức áp sát đối phương, tay trái xuất chưởng tay phải dùng chỉ đồng thời công kích.

    Trong nháy mắt, hắn đã phát ra năm chưởng và bốn chỉ.

    Năm chưởng bốn chỉ này chẳng những nhanh chóng tuyệt luân, hơn nữa còn vô cùng tàn độc. Chỉ điểm vào đại huyệt, chưởng đánh vào nơi yếu hại, mỗi một chiêu đều dồn kẻ địch vào tử địa.

    Từ Nham Bình bị công kích liên hoàn của Hoàng Cổ Lăng bức phải liên tục lui về phía sau. Thoát khỏi chín chiêu, lão cũng vừa vặn lui về phía sau chín bước. Lúc này sắc mặt lão trầm lại, khẽ cảm thán một tiếng:

    - Các hạ tuổi còn trẻ lại có võ công cao cường như vậy, lão phu vô cùng kính phục! Nhưng lão phu muốn cảnh cáo các hạ một câu, tuổi còn trẻ huyết khí phương cương, nhất là cậy mạnh đấu thắng, loại giết người máu phun năm bước này là vô vị nhất. Nhìn ngươi cũng không phải là hạng người không hiểu chuyện, hãy tự lo liệu cho mình, sau này có ngày gặp lại!

    Dứt lời, thân ảnh của “Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình liền biến mất vào trong bóng đêm mờ mịt.

    Hoàng Cổ Lăng trầm mặc suy nghĩ. Những lời nói vừa rồi của Từ Nham Bình, cảm giác như có ẩn ý sâu xa.

    Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai trái của hắn, bên tai khẽ vang lên tiếng cười của Lang Thiên Như:

    - Hoàng huynh võ công kinh người, tại hạ thật sự cảm thấy không bằng. Dám hỏi Hoàng huynh, năm chưởng bốn chỉ vừa rồi của huynh có phải là ngầm chứa thủ pháp phất huyệt tiệt mạch?

    Hoàng Cổ Lăng lắc đầu nói:

    - Tại hạ cũng không biết.

    Lang Thiên như nghe được, trong lòng có chút không vui. Võ công sở học của một người, sao lại ngay cả bản thân cũng không biết đó là võ công gì? Rõ ràng là hắn không muốn lộ ra. Lang Thiên Như thầm nghĩ: “Ngươi không muốn nói, nhưng Lang Thiên Như ta cũng không phải là một người kiến thức nông cạn. Người xuất ra một chiêu một thức ta đều nhìn thấy rất rõ ràng.”

    Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hỏi:

    - Lang huynh, tại sao huynh lại có được ‘Sát Nhân chỉ’ kia?

    “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như mỉm cười nói:

    - Đó là do sư phụ đưa cho tại hạ. Vì để trà trộn vào trong hàng ngũ hồng cân sát thủ, cho dù phải tổn thất “Sát Nhân chỉ” khiến cho người trong võ lâm điên cuồng cũng không đáng tiếc!

    Hoàng Cổ Lăng lúc này trong đầu hiện lên một chuyện cũ thê lương…

    Một lão nhân hiền hậu, nước mắt tuôn rơi, phát ra giọng nói đứt quãng cực kỳ thống khổ: “Lăng nhi! Sư phụ là một ma đầu giết người không chớp mắt, chết vẫn chưa đền hết tội… Bởi vì ‘Sát Nhân chỉ’ kia, đã khiến cho ta rơi vào vực sâu tội ác. Ta đã giúp ‘Sát Nhân điện chủ’ sai khiến rất nhiều nhân vật thành danh trong võ lâm đi giết người, không từ bất cứ việc gì. Con phải nhớ kỹ, phàm là những người sở hữu ‘Sát Nhân chỉ’, đều là những kẻ âm hiểm tàn độc…” Lời vẫn chưa nói xong, lão đã đoạn khí chết đi.

    Hoàng Cổ Lăng trầm mặc không nói gì, nhưng trong đầu hắn lại không ngừng nhớ lại giọng nói thê lương đó.

    Đột nhiên, Hoàng Cổ Lăng kinh hô một tiếng, sắc mặt nhất thời đại biến. Hai mắt của hắn bỗng nhiên biến thành màu đỏ, lóe lên rồi biến mất.

    Hoàng Cổ Lăng đột nhiên ôm quyền nói:

    - Lang huynh! Tại hạ bây giờ còn có chuyện khó nói ra, chỉ đành tạm biệt!

    Lang Thiên Như cũng cảm thấy được ánh mắt của Hoàng Cổ Lăng có chút khác thường, vội vàng nói:

    - Hoàng huynh, huynh muốn đi đâu?

    Hoàng Cổ Lăng nói:

    - Sau này có ngày gặp lại, xin bảo trọng!

    Dứt lời, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, bỏ mặc tiếng gọi của Lang Thiên Như ở phía sau.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sát Nhân Điện
    Tác giả: Ức Văn
    Chương 1.4: Lang Độc

    Dịch: fishscreen
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Hoàng Cổ Lăng triển khai thân hình nhanh chóng lao đi. Giờ phút này trong lòng hắn ngập tràn cảm giác đau đớn thê lương. Một lần nữa, hắn lại sắp phải chịu đựng sự hành hạ cực kỳ thống khổ .

    Hắn hận, hận chính mình vì sao lại nhiễm căn bệnh hiểm nghèo quái dị này!

    Lúc này, Hoàng Cổ Lăng chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu chậm rãi dâng lên tại đan điền.

    Hổ mục của hắn sáng lên, từ từ biến thành màu đỏ sậm.

    Hoàng Cổ Lăng biết căn bệnh hiểm nghèo của mình đã sắp phát tác, hắn tận lực lao đi như bay, một mạch chạy đến hơn mười dặm.

    Nơi này là một mộ địa dày đặc âm khí.

    Hai tròng mắt của hắn phát ra ánh sáng đỏ rực, khuôn mặt bị bao phủ bởi một tầng khí xanh hung ác khiến người ta sợ hãi.

    Trời có lúc nắng lúc mưa, con người cũng có họa có phúc. Trong khoảnh khắc này, một sự thống khổ không thể chịu đựng được khiến cho hắn như biến thành cầm thú. Trong miệng hắn không ngừng phát ra những tiếng gào thét, vang lên giữa mộ địa hoang vắng âm u càng khiến người nghe trong lòng phát lạnh.

    Là vượn gào, là sói tru, là quỷ khóc!

    Hoàng Cổ Lăng bỗng nhiên khoa tay múa chân, lăn lộn trên mặt đất, bởi vì lúc này hắn có một cảm giác thống khoái khó hiểu. Là hổ thẹn, là giận dữ, hay là thương hại chính mình?

    Những vì sao trên bầu trời dần dần biến mất, như những đốm lửa nhỏ lụi tàn. Tâm tình của hắn cũng giống như ngọn lửa chập chờn vô định, có lúc bạo nộ như lôi, có lúc lại đau đớn như muốn chết đi. Đột nhiên lồng ngực của hắn dường như trống rỗng, trong đầu cũng không còn suy nghĩ, giống như cả thế giới này đã lãng quên.

    Hắn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, giãy dụa kêu khóc. Những bụi gai đâm vào tay và chân hắn của hắn, đâm vào đầu và mặt của hắn, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn.

    Một luồng khí lưu nóng như lửa đốt lưu chuyển khắp mọi lỗ chân lông, huyết mạch của hắn như muốn vỡ tung. Một cỗ nhiệt lưu xông thẳng lên đỉnh đầu dẫn đến những cử động điên cuồng đáng sợ.

    Sao ẩn trăng mờ, đêm dài qua đi, trạng thái điên cuồng quái dị của Hoàng Cổ Lăng cũng từ từ dừng lại.

    Nước mắt khiến cho tầm nhìn của hắn trở nên mơ hồ. Hắn đứng dậy, ngồi xuống trên một phần mộ, nhìn những đám cỏ dại tràn ngập khắp nơi, bao phủ những tấm bia mộ mọc lên như rừng.

    Hắn biết, không bao lâu nữa chính mình cũng sẽ biến thành một đống xương trắng như những người nằm dưới những tấm bia mộ này.

    Quái bệnh của Hoàng Cổ Lăng vốn sáu tháng mới phát tác một lần, nhưng lần này phát tác sớm hơn ba tháng , vì vậy hắn cho rằng sinh mệnh mình đang dần dần rút ngắn.

    Hoàng Cổ Lăng nhớ kỹ quái bệnh này phát sinh là vào sáu năm trước đây, cũng là sáu tháng trước lúc sư phụ hắn qua đời. Khi sư phụ truyền nội công cho hắn, đã điểm lên ba huyệt đạo trên người hắn. Sư phụ nói muốn hắn tu luyện một loại nội công tà phái, vận chuyển khí huyết nghịch lưu để gia tăng công lực của bản thân.

    Thế nhưng trước khi sư phụ giải khai ba huyệt đạo đó cho hắn, người đã bị hại một cách bi thảm.

    Hoàng Cổ Lăng buồn bã thở dài: “Sư phụ… người có biết Lăng nhi đã phải chịu đựng sự giày vò tàn khốc này mười ba lần rồi không? Chẳng biết lúc nào con sẽ đột ngột chết đi… Vậy thì huyết cừu của người con làm sao báo được?”

    Những cơn gió sớm mai của trời thu tuy mát mẻ nhưng cũng không thể xoa dịu ngọn lửa phục cừu đang rực cháy trong lòng hắn. Hoàng Cổ Lăng ngửa mặt lên trời hét lớn, thanh âm như tiếng long ngâm vút thẳng lên tận trời, vang vọng không ngừng.

    Sau khi hét lên, nỗi buồn phiền đè nặng trong lòng hắn cũng vơi đi ít nhiều, tâm tình cũng từ trong hồi ức đau thương và thống khổ bình tĩnh lại. Hắn nhìn lên bầu trời lúc này đã bắt đầu hé lộ những tia nắng ban mai.

    Hoàng Cổ Lăng sửa sang lại một chút đầu tóc rối tung. Gió sớm mai khẽ vờn qua khuôn mặt mang đến cảm giác khoan khoái, nhưng lại càng khiến cho mộ địa tăng thêm vẻ thê lương.

    Lúc này giác quan của hắn dường như càng linh mẫn hơn so với trước kia, trong tai đột nhiên nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt.

    Hoàng Cổ Lăng giật mình, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào mộ địa này còn có người?”

    Ánh mắt của hắn tập trung vào phần mộ địa cách đó hơn mười trượng, chỉ thấy một lớp sương mù mờ mịt, không hề có bóng người. Hắn vươn người đứng dậy, chậm rãi đi về hướng đó.

    Bỗng nhiên Hoàng Cổ Lăng nhìn thấy tại một tấm bia mộ cũ kỹ trước mặt, dường như có một bóng người đang ngồi dựa vào. Hắn nhíu mày, liền kêu lớn:

    - Là ai?

    Nhưng đối phương dường như không hề nghe thấy. Hoàng Cổ Lăng lại bước đến gần bốn năm trượng, đột nhiên kinh hô một tiếng. Chỉ thấy người nọ trên người mặc y phục màu đen, khuôn mặt che lại bằng khăn đỏ, đúng là võ lâm hồng cân sát thủ. Trên người hắn đầm đìa máu, nơi ngực có một miệng vết thương, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, hiển nhiên hắn vừa bị thương không lâu.

    Hoàng Cổ Lăng nhanh chóng suy nghĩ: “Lần này ‘Sát Nhân điện chủ’ ra lệnh cho chín hồng cân sát thủ đi giết người. Tại miếu cổ đã có bảy người tự sát, mà mình cũng đã giết vị Thiết Chưởng kia, Lang Thiên Như có lẽ cũng đã giết chết một người, vậy kẻ này là ai? ”

    Hồng cân sát thủ này đột nhiên khẽ mở mắt ra, nhìn Hoàng Cổ Lăng hừ nhẹ một tiếng, sau đó đầu của hắn lại gục xuống, hiển nhiên hắn đã không còn cầm cự được nữa.

    Hoàng Cổ Lăng mặc dù vô cùng căm ghét bọn sát thủ này, nhưng nhìn thấy vẻ thê lương ai oán trong ánh mắt kia, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác thương hại đồng tình. Nên biết những sát thủ này có ai lại không không bị người khác ep buộc. Ngẫm lại trước kia, sư phụ của hắn chẳng lẽ không phải là đồng đạo của những hung thủ sát nhân này hay sao?

    Hắn không biết vì sao “Sát Nhân điện chủ” có thể ép buộc bọn họ giết người, hơn nữa những hung thủ này đều là nhân vật thành danh trên giang hồ.

    Hoàng Cổ Lăng bước đến gần hai bước, tay phải nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mặt của y ra. Chỉ thấy y là một trung niên nhân sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy ốm, hai gò má hóp sâu.

    Hồng cân sát thủ này đột nhiên mở mắt ra. Hắn cố gắng hít một hơi thật sâu, cặp môi khẽ mấp máy:

    - Ta… trên người có “Sát Nhân chỉ”…

    Y cũng chỉ nói được một câu này, tiếp đó không còn thanh âm nào nữa. Hoàng Cổ Lăng vội vàng đặt tay phải vào huyệt “Khí Hải” của y, một luồng chân khí truyền vào đan điền. Chỉ nghe được thanh âm yếu ớt lại vang lên:

    - …Vạn người trah đoạt, không tiếc thân bại danh liệt. Ta mặc dù đã bị trừng phạt đích đáng, nhưng đến chết vẫn không cách nào cứu được Chung Nam Kiếm Khách Cơ Thanh La… Trong lòng khó yên, chết không nhắm mắt… Thế gian âm hiểm, đều là hạng người lừa đời lấy tiếng. Ngươi hãy đem phong thư trên người ta cho Chung Nam Kiếm Khách Cơ Thanh La. “Sát Nhân chỉ” coi như là đền ơn.

    Nói đến đây, hắn đã đoạn khí.

    Hoàng Cổ Lăng cảm thán một tiếng, từ trong người y lấy ra một phong thư làm bằng giấy dày, bên trong còn bọc lấy một vật. Mở ra thì thấy một ngón tay cái màu đỏ tươi như máu, khi vừa chạm đến lại có cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ.

    Hoàng Cổ Lăng giật mình, thầm nghĩ: “Tại sao lại là ngón cái bên phải? ‘Sát Nhân chỉ’ mà Lang Thiên Như đưa cho ‘Sát Nhân điện chủ’ không phải chính là ngón cái bên phải hay sao? Nghe nói ‘Sát Nhân chỉ’ này tổng cộng có mười ngón trên hai bàn tay trái phải, chẳng lẽ ‘Sát Nhân chỉ’ của Lang Thiên Như là giả?”

    Hoàng Cổ Lăng cẩn thận quan sát “Sát Nhân chỉ” đã khiến cho võ lâm điên cuồng tranh đoạt. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào ngón tay màu đỏ tươi lóe lên những sắc thái cực kỳ mỹ lệ.

    Đột nhiên Hoàng Cổ Lăng nhìn thấy, ngón tay dưới ánh mặt trời chiếu xuống hiện ra những hoa văn kỳ lạ, hắn cũng không biết đó là hình gì.

    Hoàng Cổ Lăng đứng dưới ánh dương quang, dần dần cảm giác được một luồng khí lạnh phát ra từ “Sát Nhân chỉ” trong tay, dọc theo cánh tay thâm nhập vào phế phủ, cảm giác mát rượi cực kỳ dễ chịu.

    Hắn khẽ thở dài một tiếng, khẽ lẩm bẩm: “Khó trách thiên hạ võ lâm không tiếc đổ máu để tranh đoạt ‘Sát Nhân chỉ’ này. Mặc dù bí mật chính thức của nó ta vẫn không biết, nhưng chỉ nhìn vào màu sắc mỹ lệ, nhất định là cổ vật giá trị liên thành. Hơn nữa còn có công hiệu giải nhiệt, đúng là một kiện bảo vật thế gian hiếm thấy. ”

    Hoàng Cổ Lăng bọc “Sát Nhân chỉ” lại cất vào trong người. Hắn nhìn đến lá thư, chỉ thấy trên bề mặt phong thư làm bằng giấy dày có viết: “Chung Nam Kiếm Khách Thanh La đại triển”. Chữ viết mạnh mẽ có lực, thiết bút ngân câu, thư pháp vô cùng khéo léo.

    Hoàng Cổ Lăng không khỏi liếc nhìn người đã chết, khẽ thở dài một tiếng. Hắn liền đào một phần mộ ngay tại mộ địa này, đem y mai táng.

    Sau khi hoàn tất công việc thì đã là giờ ngọ. Hắn lặng lẽ cầu khấn cho người đã chết, sau đó buồn bã rời khỏi mộ địa.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sát Nhân Điện
    Tác giả: Ức Văn
    Chương 1.5: Lang Độc

    Dịch: fishscreen
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ráng chiều nhuộm đỏ một vùng hoang dã.

    Ánh dương quang dần lẩn khuất sau những rặng núi phía tây, trong thoáng chốc lại là màn đêm bao phủ.

    Gió thét gào trên đồng cỏ hoang vu xen lẫn tiếng côn trùng rả rích.

    Lúc này, tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, một tuấn mã đang giơ cao gót sắt băng băng trên con đường hoang dã. Phía trên là một kỵ sĩ trẻ tuổi mặc y phục màu vàng, mắt hổ mày kiếm, dáng vẻ phong trần hào sảng.

    Chỉ thấy thiếu niên áo vàng đột nhiên cho ngựa đi chậm lại. Nguyên lai cách đó bảy trượng trên con đường vắng vẻ đang có ba kỵ sĩ đứng chắn giữa đường. Ở giữa là một lão nhân râu trắng dáng người cao lớn. Bên trái là một người cao gầy mặc y phục màu trắng, sắc mặt tái nhợt không hề có nửa điểm huyết sắc. Bên phải là một đại hắn mặc y phục màu đen, khuôn mặt đen thui như được sơn phết. Cả hai người này đều vừa cao vừa gầy, trông giống như hai cột cờ dựng đứng.

    Hoàng Cổ Lăng nhìn thấy hai người này, trong lòng khẽ giật mình. Hắn biết trong võ lâm hắc đạo có hai kẻ xuất quỷ nhập thần danh hiệu là “Hắc Bạch Vô Thường”, chẳng lẽ là hai người này?

    Đột nhiên trong lúc này, lão đầu dáng người cao lớn ở giữa liền xuống ngựa, ôm quyền cười nói:

    - Vị lão đệ này chắc là muốn lên Chung Nam sơn có phải không?

    Hoàng Cổ Lăng lại giật mình, thầm nghĩ: “Hắn làm sao biết ta muốn lên Chung Nam sơn?”

    Nguyên lai Hoàng Cổ Lăng sau khi rời khỏi mộ địa, lập tức mua con ngựa, thẳng s9ường đến Chung Nam. Vốn hắn dự định đi tổng đàn “Hồng Thập Tự” bang tìm “Nhân Từ Thánh Mẫu” để vạch trần bộ mặt thật của “Sát Nhân điện chủ”, chỉ là hắn đã nhận sự ủy thác của người, nếu như chết dưới tay Sát Nhân điện chủ, vậy thì phong thự này không cách nào giao cho Chung Nam Kiếm Khách Cơ Thanh La.

    Lão đầu cao lớn vừa cười vừa nói:

    - Các hạ phải chăng là có một phong thư muốn giao cho Chung Nam Kiếm Khách Cơ Thanh La?

    Hoàng Cổ Lăng xuống ngựa, gật đầu nói:

    - Không sai! Các hạ là ai…

    Lão đầu cao lớn mỉm cười nói:

    - Lão hủ chính là Cơ Thanh La, thật là khổ cho lão đệ phải vất vả như vậy!

    Hoàng Cổ Lăng “ồ” một tiếng, nói:

    - Thì ra các hạ chính là Cơ đại hiệp, vãn bối thất kính! Vậy thì phong thư này xin giao lại cho đại hiệp. Thứ cho vãn bối không thể lên Chung Nam được!

    Nói đoạn, hắn liền lấy lá thư trong người ra.

    Lão đầu cao lớn cười nói:

    - Xin hỏi tôn tính đại danh của lão đệ?

    Vừa nói lão vừa bước lên phía trước, đưa tay tiếp lấy phong thư. Đột nhiên tay phải đang tiếp thư của hắn chợt biến hóa, khuỷu tay như chớp đánh vào yếu huyệt “Kỳ Môn” của Hoàng Cổ Lăng, đồng thời ngón tay trái cũng đâm vào huyệt “Tương Đài”. Nói thì chậm, nhưng tất cả đều chỉ diễn ra trong nháy mắt.

    Hoàng Cổ Lăng chỉ kịp kêu lên một tiếng, người đã ngã xuống trên mặt đất.

    “Ha ha..” Một trận cười lớn vang lên. Lão đầu cao lớn liền nhảy lên ngựa, cùng hai người “Hắc Bạch Vô Thường” nghênh ngang rời đi.

    Sau một lúc lâu, Hoàng Cổ Lăng đột nhiên từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy. Hổ mục của hắn lộ ra hàn quang phẫn hận, hừ một tiếng nói:

    - Chung Nam Kiếm Khách, lão đầu ngươi thật quá ức hiếp người!

    Hoàng Cổ Lăng lúc này cảm thấy hai huyệt đạo “Tương Đài” và “Kỳ Môn” âm ỷ nhói đau. Hắn đột nhiên quát một tiếng, nhảy lên lưng ngựa như tia chớp đuổi theo.

    Lão đầu cao lớn nằm mơ cũng không nghĩ đến Hoàng Cổ Lăng bị điểm huyệt đạo lại tỉnh dậy nhanh như vậy, hơn nữa vừa rồi lão đã rất nặng tay. Kỳ thật lão làm sao biết được khí huyết trong cơ thể Hoàng Cổ Lăng vốn là nghịch lưu, cho dù bị người khác điểm huyệt, một lát sau cũng sẽ tự động giải khai.

    Vì vậy Hoàng Cổ Lăng âm thầm theo dõi, ngay cả loại nhân vật từng trải như bọn họ cũng không phát hiện.

    Hoàng Cổ Lăng chỉ thấy ba người chạy thẳng đến một ngã tư đường. Hai người “ Hắc Bạch Vô Thường” liền rẽ về con đường bên phải, còn lão đầu cao lớn thì lại giục ngựa phi nhanh về con đường bên trái.

    Hoàng Cổ Lăng phóng ngựa bám theo lão nhân kia. Khoảng chừng ba bốn canh giờ sau, hai người đã đi đến một trấn nhỏ bên dưới chân núi. Lão đầu dáng người cao lớn liền xuống ngựa, đi vào một viện lạc kín cổng cao tường dựa sát vào vách núi.

    Hoàng Cổ Lăng giục ngực tiến vào một nhà trọ bình dân trong trấn. Đợi đến canh hai hắn mới thi triển khinh công đi đến bên trái tòa đại viện, vượt tường mà vào.

    Lúc này đã là canh hai, trong viện hoàn toàn tối đen, chỉ có tòa lầu các tại hậu viện là vẫn còn ánh sáng chập chờn. Thân hình Hoàng Cổ Lăng như một làn khói nhẹ đáp xuống tại một khu vực tối tăm, ngẩng đầu quan sát bên trong.

    Chỉ thấy lão đầu cao lớn đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Đột nhiên lão ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:

    - Lão đệ, nếu đã đến thì cần gì lén lút như vậy, chẳng phải là mất phong độ của danh môn chính phái hay sao?

    Hoàng Cổ Lăng trong lòng cực kỳ kinh hãi, không nghĩ tới tai mắt của lão nhân này lại linh mẫn như vậy. Hắn hừ lạnh một tiếng, phi thân thẳng vào.

    Lão đầu cao lớn nhìn thấy người đến chính là Hoàng Cổ Lăng, dường như hơi sửng sốt. Nhưng lão dù sao cũng là một kẻ mưu ma chước quỷ, chỉ ngẩn ra một chút liền chắp tay cười nói:

    - Vị lão đệ này khinh công thực sự là kinh người. Ha ha! Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước sóng sau đè sóng trước…

    Hoàng Cổ Lăng hừ lạnh một tiếng cắt ngang lời hắn, lạnh lùng nói:

    - Ta đêm nay đến đây không có chuyện khác, chỉ muốn hỏi các hạ rốt cuộc là ai, đồng thời trả lại món nợ một khuỷu tay kia.

    Lão đầu cao lớn mỉm cười nói:

    - Lão hủ là “Cửu Vĩ Long” Tây Môn Vũ Khiếu. Chung Nam Kiếm Khách dăn dò lão hủ thay y tiếp một phong thư… Ha ha… Thanh niên bị lão già chiếm chút tiện nghi, hà tất phải nhỏ mọn muốn trả thù như vậy. Đến đây! Chúng ta không đánh thì không quen, lão hủ xin lấy rượu để tạ lỗi!

    Hoàng Cổ Lăng vốn đang đầy một bụng lửa giận, nhưng nghe được những lời này lại không thể phát tác ra. Hắn lạnh nhạt nói:

    - Các hạ hãy đem lá thư đó trả lại cho ta, ta muốn đích thân giao cho Chung Nam Kiếm Khách!

    “Cửu Vĩ Long” Tây Môn Vũ Khiếu nói:

    - Chung Nam Kiếm Khách đã rời khỏi Chung Nam sơn, lão đệ có đi cũng chỉ uổng công một chuyến mà thôi, hay là để lão phu giao cho y là được rồi!

    Hoàng Cổ Lăng vừa nghe những lời này, trong lòng chợt cảm thấy khả nghi, thầm nghĩ: “Hắn trước đó làm sao biết được ta muốn đưa thư cho Chung Nam Kiếm Khách, hơn nữa còn chặn đường đoạt lấy, chẳng lẽ trong thư có cơ mật gì quan trọng?”

    Hắn liền nghiêm mặt lạnh lùng nói:

    - Chung Nam Kiếm Khách nếu như không có ở đây, vậy chờ khi nào tại hạ tìm được Cơ đại hiệp rồi sẽ chuyển giao cho y!

    “Cửu Vĩ Long” Tây Môn Vũ Khiếu mỉm cười nói:

    - Lão đệ nếu không tin tưởng lão hủ thì cũng không sao. Lá thư đó đang ở trên bàn, lão đệ cứ việc lấy đi!

    Hoàng Cổ Lăng quay đầu nhìn lại, quả nhiên lá thư kia đang đặt trên bàn sách. Hắn âm thầm đề phòng, chậm rãi đi đến.

    Khi ngón tay của hắn vừa vươn ra, đột nhiên vang lên một tiếng cười ha hả. Hoàng Cổ Lăng giật mình, thầm kêu một tiếng: “Không hay!”, nhưng đã quá muộn. Hắn chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, thân thể rơi thẳng xuống bên dưới.

    “Ùm” một tiếng, nước bắn ra tung tóe, Hoàng Cổ Lăng đã rơi xuống thủy lao bên dưới.

    “Cửu Vĩ Long” Tây Môn Vũ Khiếu cười ha hả nói:

    - Hảo tiểu tử, ngươi cứ ở dưới thủy lao mà chơi đùa vài ngày đi!

    Nói đoạn, hắn liền đóng cơ quan bên dưới nền nhà phía trước bàn lại như cũ.

    Đột nhiên một tiếng cười lanh lảnh từ phía sau truyền đến. Tây Môn Vũ Khiếu liền xoay người lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo lam đang chậm rãi đi đến.

    Tây Môn Vũ Khiếu mỉm cười nói:

    - Lang lão đệ, sao đệ giờ này mới đến? Mời ngồi, mời ngồi!

    Người đến không phải ai khác, chính là ái đồ của Thiếu Lâm thần tăng Nguyên Không, “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như.

    Lang Thiên Như mỉm cười nói:

    - Tây Môn lão tiền bối! lá thư này rốt cuộc là ẩn chứa bí mật gì mà khiến cho người khác quan tâm như vậy, có thể cho vãn bối xem qua một chút được không?

    Tây Môn Vũ Khiếu cười nói:

    - Người khác muốn xem đương nhiên không được, nhưng Lang lão đệ đây thì khác. Thư ở trên bàn, lão đệ cứ lấy xem đi!

    Lang Thiên Như cười ha hả nói:

    - Người khác không biết Tây Môn tiền bối quỷ kế đa đoan, nhưng vãn bối thì lại rất kiêng kỵ. Hy vọng lão tiền bối đừng giở trò gì!

    Tây Môn Vũ Khiếu cười nhạt vài tiếng:

    - Lang lão đệ! Ta không hỏi lão đệ và tiểu tử kia có cừu hận ra sao, hoặc là trên người hắn có bảo vật gì, nhưng bảy ngày sau lão đệ cứ việc đi xuống thủy lao vớt thi thể của hắn là được rồi!

    Lang Thiên Như cười nói:

    - Không dám, không dám! Vậy thì bảy ngày sau vãn bối sẽ quay lại!

    Nói đoạn hắn liền xoay người rời khỏi phòng.

    Tây Môn Vũ Khiếu nói với theo:

    - Thứ cho lão hủ không tiễn!

    Bỗng nhiên ngay lúc này, một tiếng nổ vang lên.

    Tây Môn Vũ Khiếu phản ứng cực nhanh, lập tức trở tay phát ra một chưởng về hướng bàn sách.

    “Rắc” một tiếng, cỗ ám kình lăng lệ đánh trúng bốn chân bàn khiến cho những thứ bên trên rơi xuống tứ tung.

    Tây Môn Vũ Khiếu sau khi phát ra một chưởng, người cũng thuận thế nhảy ra ngoài năm thước. Lão xoay người nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Cổ Lăng cả người ướt nhẹp đứng trước mặt, trong tay đang cầm lá thư.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)