Đô Thị Siêu Cấp Binh Vương - Bộ Thiên Phàm

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 311: Trước Khi Chiến Đấu

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Đang khi nói chuyện, thì xe đã chạy tới đền thờ Meiji. Mùa đông ở đền thờ Meiji có một phen vị đạo khác, bất quá bọn người Diệp Khiêm lại không có tâm thưởng thức, chỉ đi dạo quan sát hoàn cảnh chung quanh mà thôi.

    Căn cứ ám hiệu Trung Đảo Tín Nại lưu lại lúc buổi sáng, hai ngày sau Ám Dạ Hoa Bách Hợp sẽ tổ chức hội nghị tại chỗ này. Diệp Khiêm cố ý cùng Thanh Phong, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đi cùng một chỗ, cước bộ nhanh hơn, đem Mặc Long cùng Tạ Tử Y lưu lại sau lưng. Có lẽ giống như Thanh Phong đã nói, Tạ Tử Y thích Mặc Long, cho dù không có thích, thì cũng có hảo cảm.

    Trên đường đi đến đây, Tạ Tử Y luôn không ngừng tìm chủ đề để cùng Mặc Long nói chuyện phiếm. Thế nhưng mà Mặc Long ở phương diện này rõ ràng là gà mờ. Phảng phất nữ nhân trong mắt hắn là mãnh thú hồng hoang và là dòng nước lũ.

    Dù cho Diệp Khiêm bây giờ đã tận lực chế tạo cơ hội cho hắn , nhưng mà Mặc Long lại vẫn bộ dạng lạnh như băng, thậm chí có thể nói là có chút kháng cự, mỗi khi Tạ Tử Y hơi nhích tới gần hắn, hắn sẽ lập tức dịch chuyển ra xa.

    Tạ Tử Y tựa hồ cũng không có bởi vì những động tác của Mặc Long mà thất vọng,vẫn biểu hiện điềm tĩnh như cũ, vừa có thể uyển chuyển biểu đạt ra ý của nàng, cũng không lộ ra quá mức nhiệt tình. Có lẽ, Mặc Long cũng biết Diệp Khiêm, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cố ý bỏ qua hắn, nên cũng không có ý nghĩ đuổi theo. Hoặc là, trong tiềm thức, hắn cũng có cảm giác với Tạ Tử Y. Bản thân hắn là tay Súng Bắn Tỉa mạnh nhất bên trong Nanh Sói nên tính cách khá lạnh lùng khó có thể biểu lộ cảm xúc với người khác.

    "Lão đại, ngươi nói Mặc Long có cơ hội hay không?" Thanh Phong tiến đến bên cạnh Diệp Khiêm, hỏi.

    Diệp Khiêm vừa quan sát bốn phía, vừa nói: "Ta cũng hi vọng Mặc Long có thể nắm chặt, nam nhân cũng nên có nhà của riêng mình, có nữ nhân mà mình yêu thương."

    "Lão đại, nếu không thì để ta đi giúp hắn a, hắn còn đứng đó ngây người kìa. Con mịa nó, lúc này chỉ cần tìm chút cớ là có thể ôm nàng vào lòng rồi." Thanh Phong nhìn thấy bộ dạng ngây người của Mặc Long, sốt ruột nói.

    "Đừng hồ đồ, loại chuyện này ai cũng không giúp được." Diệp Khiêm trừng Thanh Phong, nói, "Ngươi lo quản tốt chuyện của ngươi đi a."

    "Ai, ta đúng là số khổ a, nếu Trung Đảo Tín Nại của ta có thể giống như Tạ Tử Y đối với Mặc Long, ta tuyệt đối lập tức bắt được nàng." Thanh Phong thở dài, nói.

    "Ừ? Thanh Phong, ngươi có nữ nhân? Ta như thế nào không biết? Nghe tên gọi giống như là người Nhật Bản, nói nói, nàng có xinh đẹp không? Cùng tiểu thư ngày đó thì ai đẹp hơn?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hiếu kỳ nói.

    "Mịa a, dám đem Trung Đảo Tín Nại của ta cùng những tiểu thư kia so sánh, lão tử chém chết ngươi. Ngươi biết không? Nàng ở trong suy nghĩ của ta chính là nữ thần, về sau nàng sẽ trở thành mẹ của con ta." Thanh Phong phẫn nộ nói.

    Hoàng Phủ Thiếu Kiệt khinh thường liếc mắt nhìn hắn, nói: 'Thôi đi pa ơi..., còn cùng ta giả bộ ngây thơ, ngươi là một con lợn giống, thấy gái là sáng mắt, còn nói nàng sẽ trở thành mẹ của con ngươi, ai mà tin ah."

    "Tin hay không tùy ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết, về sau đừng có kéo ta làm những chuyện kia, ta bây giờ là người đã có lão bà rồi, muốn vì vợ của ta thủ thân Như Ngọc." Thanh Phong bộ dạng nghiêm trang nói.

    'Thôi đi pa ơi..., đúng là không có tiền đồ. Từ khi nghe xong lý tưởng của Lý Vĩ, ta quyết định lý tưởng của ta cũng phải giống như hắn, đó mới là nam nhân." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.

    Diệp Khiêm cùng Thanh Phong kinh ngạc quay đầu, hỏi: "Lý tưởng của Lý Vĩ? Là lý tưởng gì?"

    "Ách, Lý Vĩ nói như thế này." Hoàng Phủ Thiểu Kiệt hắng giọng một cái, giả âm thanh của Lý Vĩ, nói, "Lý tưởng của ta, chính là trải rộng huyết mạch của ta khắp thế giới, đợi đến lúc ta chết đi, một đám nữ nhân đủ mọi màu da dẫn con của mình đến linh đường của ta tế bái, sau đó, chỉ vào linh vị của ta nói với con của nàng, 'Con à, kỳ thật đây mới là cha ruột của con!' "

    Diệp Khiêm cùng Thanh Phong sững sờ, lập tức cảm thấy như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, thật là lý tưởng vĩ đại ah. Sau nửa ngày, rốt cục nhịn không được bật cười một tiếng, phảng phất là tưởng tượng đến tình cảnh trong lời nói kia. Diệp Khiêm cười nói: "Những người kia đến là vì tranh giành gia sản a? Ha ha!"

    Phía trước vui đùa ầm ĩ không ngừng, đằng sau lại rất tĩnh lặng. Tạ Tử Y vẫn nhẹ giọng trò chuyện cùng Mặc Long, chỉ là Mặc Long cả buổi cũng không nói ra một chữ, thật vất vả nói ra một chữ, vẫn chỉ là "Ừ ah ah". Cũng may Tạ Tử Y tựa hồ cũng không có cảm giác nhàm chán, cũng không có cảm thấy xấu hổ, tiếp tục dùng âm thanh dịu dàng của nàng hỏi hắn một số chuyện.

    Cũng không phải Mặc Long chán ghét Tạ Tử Y, chỉ là do tính cách của hắn, hắn không phải là người giỏi giao tiếp cùng nữ nhân, ở phương diện này tự nhiên lộ ra vụng về.

    Diệp Khiêm chỉ một chỗ lầu các, nói: "Ngày mai, chỗ đó sẽ là nơi Ám Dạ Hoa Bách Hợp diễn ra hội nghị, căn cứ vào tin tức của Trung Đảo Tín Nại, ngày mai chỗ đó sẽ bị phong tỏa, du khách không được tiến vào."

    "Ừ? Đây không phải là rõ ràng nói cho người khác biết bên trong có chuyện gì đang xảy ra sao?." Thanh Phong kinh ngạc nói.

    "Nói là bên trong đang lắp đặt thiết bị, người khác cũng sẽ không chú ý tới những điều này." Diệp Khiêm nói, "Mỗi ngày du khách tới nơi này rất nhiều, muốn tấn công mà không kinh động đến du khách thì có chút khó khăn."

    "Sư phụ, các ngươi đang nói chuyện gì thế, ta như thế nào một câu cũng nghe không hiểu?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt kinh ngạc hỏi.

    "Chuyện này ngươi không thể nhúng tay vào, đừng hỏi nhiều, lần này mang ngươi tới Nhật Bản chỉ là muốn cho ngươi đi chơi và kết giao thêm vài bằng hữu mà thôi." Diệp Khiêm nói.

    "Sư phụ, ta cũng không thể chỉ ăn cơm mà không làm việc a, ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ không để cho ngươi thêm phiền toái." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt rất nghiêm túc nói.

    "Đây không phải chuyện ngươi có gây thêm phiền toái cho ta hay không, thân phận của ngươi rất đặc thù, nếu như một khi bị lộ ra, sẽ đưa tới tranh chấp quốc tế. Hiểu hay không?" Diệp Khiêm nói, "Ngươi trong khoảng thời gian này hãy học tập Vưu Hiên nhiều một chút, chuyện này đối với ngươi sẽ có trợ giúp rất lớn."

    Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng không phải người không biết chuyện nặng nhẹ, nghe Diệp Khiêm nói như vậy, nhẹ gật đầu đáp ứng.

    "Lão đại, chúng ta sẽ dùng phương pháp gì để tấn công vào? Trung Đảo Tín Nại của ta có nói bên trong đại khái sẽ có bao nhiêu người hay không?" Thanh Phong hỏi.

    "Ít nhất không dưới ba mươi người, kể cả thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp mà chúng ta trước giờ đều chưa từng thấy qua. Chẳng những là chúng ta, ngay cả Trung Đảo Tín Nại cũng chưa từng thấy khuôn mặt thật sự của thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp, đến lúc đó nhất định sẽ rất phiền toái." Diệp Khiêm nói, "Bất quá, biện pháp tốt nhất vẫn là tấn công trực diện, trực tiếp dùng ống phóng rốc-két công kích, đánh xong liền rút lui, là an toàn nhất."

    "Không được, lão đại, như vậy chẳng phải ngay cả Trung Đảo Tín Nại của ta cũng sẽ gặp nguy hiểm?" Thanh Phong nói.

    "Đây cũng là chỗ ta cảm thấy phiền toái, thành viên Nanh Sói quá dễ để cho người khác chú ý, nếu quá nhiều người tiến vào Nhật Bản tất nhiên sẽ khiến cho chính phủ Nhật Bản chú ý, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không dễ dàng ra tay." Diệp Khiêm nhíu mày, nói.

    "Sư phụ, ngươi như thế nào đần như vậy ah." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chen lời nói.

    Diệp Khiêm nhướng mày, trừng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt thè lưỡi. "Nói đi, ngươi có biện pháp gì tốt?" Diệp Khiêm hỏi.

    "Sư phụ, ngươi quên công ty bảo an Thiết Huyết rồi sao? Dùng thân phận của bọn hắn tiến vào Nhật Bản hẳn là rất dễ dàng a? Đem bọn họ điều tới không phải là được rồi sao." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.

    "Đúng vậy a, lão đại, tiểu tử này nói rất có đạo lý. Những người kia cũng huấn luyện thời gian lâu như vậy rồi, cũng nên để cho bọn hắn thực chiến để kiểm nghiệm một chút, coi như khảo sát trong những người này có người nào có tiềm lực tiến vào Nanh Sói hay không." Thanh Phong cũng phụ họa nói.

    Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Ừ, các ngươi nói cũng có đạo lý. Thanh Phong, ngươi cùng Jack liên hệ một chút, để cho hắn đem chuyện này an bài thỏa đáng, lấy thân phận du lịch tiến vào Nhật Bản. Bất quá phải đi báo đăng ký du lịch chính quy, như vậy cũng là một tầng yểm hộ."

    "Yên tâm đi, lão đại, chuyện này hãy giao cho ta a." Thanh Phong hưng phấn nói, hiển nhiên là bởi vì người công ty bảo an Thiết Huyết tới, thì hệ số nguy hiểm của Trung Đảo Tín Nại cũng sẽ ít đi rất nhiều.

    "Tốt rồi, xem cũng không xê xích gì nhiều, chúng ta trở về đi!" Diệp Khiêm nói. Lúc mọi người quay đầu, trước mắt một màn lại để cho bọn hắn không khỏi sửng sốt, chỉ thấy trên mặt Mặc Long treo một chút bộ dáng tươi cười, cùng Tạ Tử Y nhẹ giọng trò chuyện với nhau, tựa hồ cũng không có kháng cự việc Tạ Tử Y tới gần thân thể của hắn.

    Thanh Phong kinh ngạc cùng Diệp Khiêm liếc nhau, quả thực không thể tin được một màn trước mắt. Diệp Khiêm lại hơi hơi cười cười, trong nội tâm đối với Tạ Tử Y không khỏi bội phục, nữ nhân này hoàn toàn chính xác có chỗ không đơn giản, có thể làm cho Mặc Long nhanh như vậy liền hạ thấp độ cảnh giác. Bất quá Diệp Khiêm cũng thực sự rất vui mừng, dù sao đây cũng là kết quả mà hắn hi vọng trông thấy.

    Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Chúng ta đi trước a, đừng quấy rầy hai người bọn họ."

    Nói xong, ba người lặng lẽ thừa dịp Mặc Long cùng Tạ Tử Y không chú ý, liền chạy trốn. Ba người cũng không có vội vã trở về, tùy tiện tìm một nhà hàng ở Nhật Bản, chuẩn bị ăn xong rồi mới trở về. Thật vất vả tới Nhật Bản một lần, tối thiểu cũng nên ăn thử đồ ăn ở đây.

    Nhân viên phục vụ dẫn ba người tới bên trong một căn phòng, Diệp Khiêm tùy ý gọi một ít món ăn, nhân viên phục vụ cung kính lui ra ngoài. Ba người hiển nhiên cũng không thói quen quỳ ăn cơm, khoanh chân ngồi xuống. Một lát sau, rượu và thức ăn toàn bộ đều mang lên, Diệp Khiêm ném một ít tiền boa cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lập tức thiên ân vạn tạ lui ra ngoài.

    Chứng kiến trên mặt bàn tràn đầy đồ ăn, thế nhưng mà mỗi đĩa thức ăn đều có rất ít đồ ăn, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút dở khóc dở cười, nói: "Sư phụ, có nhiêu đây làm sao no bụng a?"

    Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Ăn ở Nhật Bản chủ yếu là ăn khẩu vị, đồ ăn Nhật Bản chính tông vẫn có chỗ đáng giá tán thưởng, chúng ta cũng đừng mang theo ánh mắt kỳ thị dân tộc mà bác bỏ hết thảy."

    Rượu là rượu sake chính hãng, cùng rượu gạo Hoa Hạ không sai biệt lắm.

    Đang lúc ăn cơm, bên cạnh truyền đến âm thanh của bảy tám người Nhật, mấy người này rõ ràng đã uống quá chén, vừa cười giỡn vừa ca hát ầm ĩ. Thỉnh thoảng còn kèm theo một số lời nói nhục mạ người Hoa Hạ, làm cho lông mày bọn người Diệp Khiêm lập tức nhíu lại.
     
    ducvietvtv thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 312: Chiến Đấu Bắt Đầu

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Lúc này, nhân viên phục vụ vừa vặn bưng rượu và thức ăn tiến vào, hành lễ, nói: "Tiên sinh, bổn điếm hôm nay vừa vặn có chương trình khuyến mãi, cho nên đưa tặng các vị rượu và thức ăn này, mong các vị vui lòng nhận cho."

    Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, đợi nhân viên phục vụ để đồ ăn thức uống xuống, hỏi: "Bên cạnh là người nào? Như thế nào lại ồn ào như vậy, các ngươi mặc kệ không quản sao?"

    Nhân viên phục vụ vội trả lời: "Thực xin lỗi, nếu không thì ta sẽ đổi một phòng khác cho các vị a, những người kia đều người của Yamaguchi Group, chúng ta không dám đụng vào. Đã mang đến phiền toái cho ngài, thực xin lỗi!"

    Diệp Khiêm khoát tay áo, nói: "Không cần, ngươi đi ra ngoài đi!"

    "Cảm ơn, chúc các vị ngon miệng." Nhân viên phục vụ cung kính nói một câu, sau đó lui ra ngoài.

    Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đứng lên, nói: "Sư phụ, để ta đi qua giáo huấn đám ranh con kia."

    "Mịa a,....., thức ăn còn chưa có ăn, lãng phí thì thật đáng tiếc." Diệp Khiêm nói, "Lo ăn đi, ăn xong rồi tính."

    Xong khi ăn uống xong, Diệp Khiêm mới chậm rãi đứng lên. Bên cạnh vẫn ồn ào như cũ, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đi đến tấm bình phong bên cạnh, còn chưa chờ Diệp Khiêm lên tiếng, một cước liền đạp tới. Loại tấm bình phong bằng gỗ này, làm sao có thể chống lại một cước của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, ầm ầm ngã xuống.

    "Mịa a, đợi tí nữa tiểu tử ngươi tự bồi thường tiền cho người ta." Diệp Khiêm sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nói, vốn nghĩ sẽ theo cửa chính đi vào, ai ngờ Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lại đột nhiên khí phách như vậy ah.

    Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cười hắc hắc, nói: "Không có việc gì, đợi tí nữa ta sẽ bồi thường cho bọn hắn là được."

    Phòng bên cạnh có mười mấy người đang mặc ki-mô-nô, mang guốc gỗ. Tấm bình phong bỗng nhiên bị người đá ngã xuống, không khỏi dọa bọn hắn nhảy dựng, xoay đầu lại, nghe được âm thanh đối thoại của Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lập tức quát lớn. Một người trong đó trực tiếp vọt tới trước mặt Diệp Khiêm, quát: "Baka (ngu ngốc), bọn heo các ngươi muốn chết sao?"

    "Sư phụ, hắn nói cái gì?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt quay đầu hỏi.

    "Ngươi quản hắn nói khỉ gió gì, trực tiếp đạp hắn là được rồi." Diệp Khiêm vừa mới nói xong, một cước liền đạp tới, lập tức đem thằng lùn kia đạp bay ra ngoài. Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng không chậm, hai kẻ này là người hận thiên hạ không đại loạn, há chịu yếu thế, nhao nhao hướng đám người kia nhào tới.

    Đám kia tiểu tử bất quá chỉ là thành viên bình thường của Yamaguchi Group mà thôi, bình thường lúc đi ra ngoài thường khoe bản thân là người của Yamaguchi Group nên không có nhiều người dám động đến bọn hắn. Thân thủ của bọn hắn cùng những tên du côn thì không sai biệt lắm, làm sao có thể là đối thủ của Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt.

    Chỉ sau một lát, hơn mười tiểu tử Yamaguchi Group toàn bộ đều nằm trên mặt đất. Lúc này chủ quán cũng chạy tới, thấy như vậy một màn không khỏi chấn động, cuống quít chạy đến trước mặt Diệp Khiêm, cung kính nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không biết là chuyện gì đã làm cho tiên sinh phải nổi giận như vậy?"

    "Chuyện không liên quan đến ngươi, chuyện này ngươi không cần phải xen vào, cũng không cần lo chuyện này sẽ liên lụy ngươi, nếu như người Yamaguchi Group tới hỏi, ngươi cứ nói là người Phúc Thanh Bang làm là được." Diệp Khiêm nói. Răng Sói tên tuổi tuy vang dội, nhưng tại Nhật Bản hiển nhiên là không có nổi tiếng bằng Phúc Thanh Bang, hơn nữa hiện tại cũng không nên nói danh hào Nanh Sói ra, bởi vậy Diệp Khiêm mới nói mình là người Phúc Thanh Bang. Dù sao mâu thuẫn giữa Yamaguchi Group cùng Phúc Thanh Bang cũng không phải là chuyện một hay hai ngày, tiểu đệ phía dưới cũng thường xuyên phát sinh tranh đấu.

    Lão chủ quán đâu còn dám nói gì, ngay cả gọi cảnh sát cũng không dám, Phúc Thanh Bang làm cái gì, hắn biết rành mạch rõ ràng, dám cầm aK47 trực tiếp tại trên đường cái cùng Yamaguchi Group bắn nhau, không thể trêu vào. Lão chủ quán khúm núm lui ra ngoài, hắn bây giờ cũng chỉ hi vọng bọn người Diệp Khiêm đừng làm quá đáng, đập phá quán rượu của lão là được.

    Diệp Khiêm nhìn lướt qua đám người đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: "Nói, mới vừa rồi là ai nhục mạ người Hoa Hạ?"

    Mọi người đều run rẩy, nhưng cũng không có ai trả lời. Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Đã như vậy, ta đây coi như là tất cả các ngươi đều nói. Thiếu Kiệt, đi qua đem miệng của bọn hắn đều đập bể cho ta, như vậy về sau bọn hắn sẽ không nói ra những lời xấu xa nữa."

    Hơn mười người kia đều run rẩy, cuống quít chỉ vào một người trong đó. Diệp Khiêm khóe miệng hiên ra bộ dáng cười tà, nhìn về phía nam tử trẻ tuổi, làm cho hắn sợ tới mức toàn thân không ngừng run rẩy, trong nội tâm hận không thể đem tổ tông 18 đời của những người kia ân cần thăm hỏi một lần. Nơi đây dù sao vẫn là địa bàn của Yamaguchi Group, Diệp Khiêm cũng không muốn ở lại quá lâu, nếu không vạn nhất người Yamaguchi Group chạy đến, mọi chuyện có thể sẽ náo lớn hơn. Xã hội đen ở Nhật Bản điên cuồng hơn so với xã hội đen Hoa Hạ, bọn họ là tổ chức được chính phủ công khai thừa nhận, tại trên đường cái hành hung cơ hồ là chuyện nhìn quen lắm rồi. Bất quá cũng may, gần đây chính phủ Nhật Bản có vẻ giống như đang chèn ép Yamaguchi Group, cho nên bọn hắn hiện tại cũng thu liễm lại rất nhiều.

    "Nhổ toàn bộ răng hắn cho ta, để cho hắn về sau khi nói chuyện phải nhớ suy nghĩ kỹ càng." Diệp Khiêm lạnh lùng nói.

    Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cười hắc hắc, đi tới, tát liên tiếp vào mặt của hắn, ra tay không chút lưu tình. Thanh Phong lạnh nhạt nhìn những người khác, phòng ngừa bọn hắn làm đánh lén. Dưới ánh mắt soi mói của Thanh Phong, những người kia nào dám có động tác gì. Nam tử bị Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tát, nước mắt nước mũi đều chảy xuống, miệng đầy máu tươi, hàm răng cũng từng cái rơi xuống, chỉ một lát, mặt của hắn đã xưng phù giống như đầu heo.

    Diệp Khiêm nhìn xem cũng không xê xích gì nhiều, liền quay người rời đi. Bất quá lúc rời đi nhưng lại đem theo toàn bộ y phục của những người kia, tiền trên người tự nhiên cũng toàn bộ thu vào. Sau khi đi ra ngoài, trực tiếp đem tiền ném cho lão chủ quán, nói: "Đây là tiền bồi thường cho những tổn thất của quán ngươi." Nói xong, dẫn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cùng Thanh Phong đi ra ngoài, ngăn cản một chiếc taxi, chạy thẳng đến khách sạn.

    Đi đến nửa đường, lúc này mới đem những y phục kia ném ra ngoài, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hưng phấn muốn nói lại chuyện vừa rồi, Diệp Khiêm cuống quít ngăn lại hắn. Nơi đây là Nhật Bản, ai biết tài xế xe taxi này có phải là người Yamaguchi Group hay không.

    Trở lại khách sạn, Mặc Long đã trở về. Thanh Phong cuống quít đi qua trêu chọc hắn, Mặc Long cũng không nói cái gì, chỉ có chút xấu hổ. Diệp Khiêm gọi một cú điện thoại cho Tạ Đông Bách, đem chuyện vừa rồi nói qua một lần, đem chuyện bản thân tự nhận là người Phúc Thanh Bang hướng Tạ Đông Bách xin lỗi. Tạ Đông Bách cười ha ha, nói thẳng Diệp Khiêm vừa rồi đánh quá nhẹ, đáng lẽ nên trực tiếp giết chết bọn hắn. Diệp Khiêm một hồi run rẩy, lão này so với hắn càng hung ác hơn ah. Hàn huyên vài câu, liền cúp điện thoại.

    ...

    Hai ngày sau, đã đến thời gian Ám Dạ Hoa Bách Hợp tổ chức hội nghị, Jack tỉ mỉ chọn lựa 20 tên chiến sĩ tinh nhuệ nhất của công ty bảo an Thiết Huyết thông qua công ty du lịch thuận lợi đến Tokyo. Do thân phận của bọn họ đều rất bình thường, nên cũng không có khiến cho cục Quốc An Nhật Bản chú ý.

    Lúc chạng vạng tối, Diệp Khiêm mang theo Mặc Long cùng Thanh Phong đi tới đền thờ Meiji, 20 tên bảo an công ty Thiết Huyết đều đang phía quan sát bốn phía đền thờ Meiji, cười cười nói nói, giống bộ dáng du khách đến đây du lịch ngắm cảnh. Trông thấy Diệp Khiêm, những người kia chậm rãi hướng Diệp Khiêm đi đến.

    Đợi cho mọi người đi tới gần, Diệp Khiêm nhẹ giọng nói: "Vũ khí ở trong xe, sau khi xử lý xong lập tức ly khai từ cửa sau, sẽ có người tiếp ứng các ngươi. Nhớ kỹ, ta hi vọng các ngươi tới 20 người, lúc về cũng 20 người. Bất quá ta phải nói trước, bên trong đều sát thủ nhất lưu trên thế giới, các ngươi tùy thời đều có nguy hiểm tới tính mạng, cũng có khả năng vĩnh viễn sẽ phải nằm tại đây. Nếu như trong các ngươi có người nào muốn rời khỏi, thì hãy rời khỏi ngay bây giờ, ta cam đoan, đãi ngộ của các ngươi tại công ty bảo an Thiết Huyết tuyệt đối sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. Nếu như các ngươi chiến tử, cha mẹ anh em của các ngươi, công ty bảo an Thiết Huyết sẽ thay các ngươi phụng dưỡng."

    Những người này đa số là quân nhân xuất ngũ, lại có thêm nhiệt huyết đàn ông, lập tức cùng kêu lên nói: "Thành viện công ty bảo an Thiết Huyết Hoa Hạ, không có người hèn nhát."

    Diệp Khiêm thoả mãn gật đầu, nói: "Tốt rồi, tất cả giải tán đi, đúng sáu giờ tấn công. Nhớ kỹ, trong này đều là sát thủ giết người không chớp mắt, ra tay tuyệt đối không thể lưu tình, bên trong có một người của chúng ta, ảnh chụp các ngươi cũng đều xem qua, đừng có ngộ thương người một nhà."

    Mọi người lên tiếng, sau dp91 nhao nhao tán đi.

    "Mặc Long, ngươi tại đối diện tìm một chỗ, phụ trách bắn tỉa yểm hộ. Thanh Phong, ngươi phụ trách tiếp ứng Trung Đảo Tín Nại, nếu như nàng có bị gì, thì ta sẽ hỏi tội ngươi." Diệp Khiêm thu liễm thần sắc hòa ái, nghiêm túc nói.

    "Lão đại, yên tâm đi, cho dù ta chết, ta cũng sẽ mang Trung Đảo Tín Nại của ta an toàn ly khai." Thanh Phong kiên định nói. Có đôi khi, nữ nhân chính là lực lượng để cải biến một người nam nhân trở nên thành thục.

    Công tác đã an bài xong, ba người cũng cũng bắt đầu chia nhau hành động. Nhiệm vụ Mặc Long nhìn thì thấy đơn giản, kì thực cũng không đơn giản, hắn phải yểm hộ mọi người rời khỏi, còn phải dùng ống phóng rốc-két trực tiếp bắn hạ nơi diễn ra hội nghị. Mà khi tiếng súng vang lên, cảnh xem thành phố Tokyo sẽ rất nhanh đến dây, lúc đó Mặc Long sẽ là người bị nguy hiểm nhất.

    Sáu giờ đúng, tất cả mọi người chính thức triển khai tấn công. Tất cả động tác nhất định phải mau chóng chấm dứt, thời gian kéo càng lâu, đối với bọn họ càng bất lợi. Diệp Khiêm đi đến bên cạnh tòa lầu các, nhìn bốn phía một chút, nhanh chóng leo lên.

    Tiếng súng lập tức ở trong lầu các vang lên, những sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp hiển nhiên là lắp bắp kinh hãi, không ngờ sẽ có người công kích tới nơi này, rất rõ ràng, là có người bán rẻ các nàng. Bất quá, các thành viên tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp không có một tia do dự, lập tức triển khai phản kích.

    Diệp Khiêm ở trên đỉnh lầu các, xốc lên ngói đỏ, nhìn thấy rõ ràng tình cảnh ở bên trong. Ánh mắt đã rơi vào trên người một nữ nhân mang mặt nạ tử thần, nàng có lẽ thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp.
     
    ducvietvtv thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 313: Chuyện Không Thể Ngờ

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Đứng đối diện nữ nhân mang mặt nạ tử thần là Trung Đảo Tín Nại. Bởi vì nữ nhân kia đeo mặt nạ, căn bản là nhìn không thấy nét mặt của nàng, chỉ nghe nàng lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Trung Đảo Tín Nại quát: "Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì? Còn không mau đi ra hỗ trợ!"

    Lông mày Trung Đảo Tín Nại ngưng tụ, dao găm trong tay đột nhiên hướng nàng đâm tới. Nữ nhân mang mặt nạ hừ lạnh, nói: "Trung Đảo Tín Nại, ngươi cũng dám làm phản đồ, ngươi biết hậu quả sao?"

    "Hừ, từ khi ngươi bắt đầu truy sát sư tỷ của ta, ta đối với tổ chức hết đã hy vọng. Sư tỷ chỉ đi tìm hạnh phúc của mình, nàng không có sai." Trung Đảo Tín Nại nói.

    "Hừ, đây chẳng qua là nàng tự mình đa tình mà thôi, người ta đường đường là thủ lĩnh lính đánh thuê Nanh Sói sẽ vừa ý một sát thủ lãnh huyết vô tình như nàng sao? Quả thực là chê cười." Thân thủ của nữ nhân mang mặt nạ nữ tử thần hiển nhiên cao hơn Trung Đảo Tín Nại rất nhiều, chỉ hơi chút chuyển thân thể, liền tránh khỏi công kích của Trung Đảo Tín Nại, đồng thời một cước đá ra ngoài. Vừa nhanh lại hung ác, Trung Đảo Tín Nại khó khăn lắm mới né được.

    "Không có thử qua thì làm sao biết, hiện tại tuy nàng còn không có được kết quả như nàng mong muốn, bất quá những năm gần đây là quản thời gian sư tỷ vui vẻ nhất. Ta bội phục dũng khí của sư tỷ, cũng ao ước cuộc sống giống như sư tỷ." Trung Đảo Tín Nại vừa nói vừa tiếp tục tấn công.

    Diệp Khiêm toàn thân không khỏi run lên, qua nhiều năm như vậy, hắn mặc dù biết Tống Nhiên vì hắn bỏ ra rất nhiều, thế nhưng mà hắn lại không biết vì cái gì trong nội tâm một mực không có tiếp nhận nàng. Không phải là hắn đối với nàng không có cảm giác, chỉ là vẫn không có cảm giác nước chảy thành sông. Bây giờ nghe Trung Đảo Tín Nại nói những lời này, Diệp Khiêm chỉ cảm thấy hắn thiếu nợ Tống Nhiên thật nhiều, cả đời này cũng không trả hết.

    "Tốt, ta đây sẽ đưa ngươi xuống địa ngục theo đuổi hạnh phúc của mình. Sư tỷ của ngươi, ta sớm muộn cũng sẽ tìm nàng tính sổ, để cho nàng ra đi cùng ngươi." Nữ nhân mang mặt nạ vừa mới nói xong, lực công kích liền tăng lên. Trung Đảo Tín Nại hiển nhiên đã có chút chịu không nổi.

    "Tín nại, đừng sợ, ta đến rồi!" Thanh Phong từ bên ngoài vọt vào, không chút do dự liền hướng nữ nhân mang mặt nạ nữ tử bắn một phát súng. Nữ nhân kia phản ứng rất nhanh, ngay tại chỗ lăn một vòng, tránh khỏi.

    "Tật Phong Lang Thanh Phong?" Nữ nhân mang mặt nạ nữ tử thần nhận ra thân phận của Thanh Phong.

    "Lão vu bà ngươi cũng dám làm tổn thương Tín Nại của ta, ta giết ngươi." Thanh Phong nói xong cũng muốn xông lên, nhưng lại quay đầu nhìn Trung Đảo Tín Nại, ân cần hỏi han: "Ngươi không sao chớ? Có bị thương ở đâu không? Ngươi đừng sợ, ta báo thù cho ngươi!"

    Toàn thân Trung Đảo Tín Nại run lên, kinh ngạc nhìn Thanh Phong, người nam nhân này dùng ánh mắt chân thành nhìn nàng, không hề giống như đang làm bộ.

    Diệp Khiêm thấy thời gian cũng không còn nhiều, càng nhanh giải quyết càng tốt, từ trển mái nhà nhảy xuống. "Lang Vương Diệp Khiêm, ha ha, mặt mũi của ta thật lớn a, đường đường là thủ lĩnh lính đánh thuê Nanh Sói lại tự thân xuất mã." Nữ nhân mang mặt nạ nữ tử thần cũng không có thần sắc kinh hoảng, nói.

    Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Thanh Phong, nói: "Thanh Phong, mang Trung Đảo Tín Nại tiểu thư đi trước, nơi đây giao cho ta."

    "Lão đại. . ." Thanh Phong hiển nhiên là không muốn Diệp Khiêm tự thân mạo hiểm.

    "Đi, đừng lầm bà lầm bầm, nhớ kỹ, bảo vệ tốt Trung Đảo Tín Nại tiểu thư." Diệp Khiêm vừa khiển trách vừa nói.

    Thanh Phong dừng một chút, gật gật đầu, kéo Trung Đảo Tín Nại hướng ra ngoài chạy đi. Diệp Khiêm quay người lại, nhìn nữ nhân mang mặt nạ tử thần, cười lạnh, nói: "Ngươi phái người đến Hoa Hạ đánh lén ta, nên nghĩ tới sẽ có kết quả hôm nay. Ta ngược lại rất có hứng thú, dưới tấm mặt nạ này sẽ là gương mặt như thế nào."

    Nữ nhân mang mặt nạ tử thần nở nụ cười, nói: "Chuyện này có gì khó!" Vừa nói vừa tháo mặt nạ của mình xuống, ngay phút giây đó, bỗng nhiên có phi châm hướng Diệp Khiêm cấp tốc bắn tới. Diệp Khiêm lách mình né qua, cười lạnh nhìn lại, một gương mặt bộ dạng rất khủng bố, cả khuôn mặt giống như vỏ dưa hấu hư thối, phía trên hiện đầy vết đao. Diệp Khiêm không khỏi hít một hơi lãnh khí, chỉ cảm thấy dạ dày mình cuộn trào như sắp ối.

    "Như thế nào? Không biết ta hả?" Ném mặt nạ xuống đất, thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp mang theo một tia nghiền ngẫm cùng gương mặt dữ tợn, nói.

    Diệp Khiêm lắc đầu, nói: "Ta nhận thức ngươi sao?"

    "Ha ha, ngươi thật đúng là quý nhân hay quên a, cũng khó trách, ta hiện tại có khuôn mặt như thế này, cũng khó trách ngươi nhận không ra ta, khuôn mặt ta thế này đều là do Nanh Sói các ngươi ban tặng." Thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp cuồng loạn quát.

    "Là Nanh Sói gây nên?" Diệp Khiêm có chút sửng sốt, nói, "Nanh Sói chúng ta giết người vô số, nhưng chưa từng có làm chuyện như vậy."

    "Vậy sao? Ngươi nói như vậy cho rằng có thể xóa đi chuyện xấu Nanh Sói đã làm sao?" Thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp cười lạnh nói, "Ta trước kia cũng là một nự nhân như hoa như ngọc, thế nhưng mà cái khuôn mặt nạy lại bị hủy ở trong tay Nanh Sói các ngươi, đáng tiếc chính là, ta không thể tự tay đâm chết cừu nhân, hắn vậy mà chết sớm hơn ta một bước. Bất quá, ta đã từng phát lời thề, ta tuyệt đối sẽ không buông tha Nanh Sói, cho dù hắn đã chết, ta cũng muốn hủy diệt Nanh Sói, sau đó đào phần mộ của hắn lên, chất vấn hắn lúc trước vì cái gì lại làm như vậy."

    Trong nội tâm Diệp Khiêm bỗng nhiên run lên, nhớ tới lời nói của Điền Phong trước khi chết, thăm dò hỏi: "Ngươi là Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt?"

    "Rốt cục nghĩ tới? Xem ra ngươi còn không tính quá hồ đồ." Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt nói.

    Diệp Khiêm nhìn nữ nhân trước mặt, như thế nào cũng không cách nào đem nàng cùng nữ nhân trong trí nhớ của hắn liên tưởng lại với nhau. Lúc trước, Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, Điền Phong cùng Chu Chí mang hắn vào Nanh Sói, hắn có thể tiến vào Nanh Sói, là nhờ sự trợ giúp rất lớn của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, là nàng khích lệ Điền Phong mang hắn đi vào.

    Diệp Khiêm chỉ biết, khi đó Điền Phong cùng Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt là một đôi tình lữ, chỉ là về sau không biết vì nguyên nhân gì, Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt sau khi cùng Điền Phong cãi lộn kịch liệt liền rời khỏi Nanh Sói. Bất quá, lúc đó khuôn mặt của nàng vẫn còn hoàn hảo, như thế nào lại biến thành bộ dáng giốn như hiện tại vậy?

    "Ngươi. . . Ngươi thật là Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt?" Toàn thân Diệp Khiêm không khỏi run lên, kinh ngạc hỏi, "Mặt của ngươi, mặt của ngươi như thế nào lại biến thành như vậy?"

    "Như thế nào biến thành như vậy? Còn không đều là do Điền Phong ban tặng hay sao, nếu như không phải hắn, ta như thế nào sẽ biến thành bộ dạng như ngày hôm nay. Về sau ta sáng lập Ám Dạ Hoa Bách Hợp, là vì tìm hắn báo thù, lại không ngờ hắn đã chết rồi. Bất quá ta đã từng phát thề, nhất định sẽ dốc hết lực lượng cả đời ta hủy diệt Nanh Sói. Mấy năm trước, Yamaguchi Group thuê Ám Dạ Hoa Bách Hợp ám sát ngươi, lúc ấy ta vốn không đồng ý, dù sao ngươi là do ta mang vào Nanh Sói, thế nhưng mà ta không quên được cừu hận, ta nhất định phải hủy diệt Nanh Sói. Ta đã phái sát thủ tinh anh nhất của Ám Dạ Hoa Bách Hợp đi ám sát ngươi, lại không nghĩ tới nàng vậy mà lại yêu ngươi, đúng là nữ nhân ngu xuẩn. Bất quá điều này cũng làm cho ta nhận thức, thực lực của Ám Dạ Hoa Bách Hợp ngay lúc đó vẫn không thể chống lại Nanh Sói, cho nên ta này mới để cho Ám Dạ Hoa Bách Hợp thu liễm, cũng truyền lệnh không được đối đầu cùng Nanh Sói." Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt nói, "Trải qua nhiều năm như vậy, Ám Dạ Hoa Bách Hợp đã có đầy đủ thực lực cùng Nanh Sói đối kháng, ta sao có thể quên đi cừu hận."

    "Ta nghĩ, ở trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm." Diệp Khiêm nói, "Ngươi lúc trước tại sao phải ly khai Nanh Sói? Mặt của ngươi tại sao lại bị hủy?"

    "Vì cái gì? Vì cái gì? Ha ha!" Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt giống như người bệnh tâm thần, nói, "Đây hết thảy còn không phải là do Điền Phong sao, nếu như không phải hắn ngu muội muốn kiên trì cái gọi là tình huynh đệ, đem ta tặng cho Chu Chí, ta sẽ có kết cục như ngày hôm nay sao?"

    "Chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Trong nội tâm Diệp Khiêm đối với nữ nhân đã giúp hắn vào Nanh Sói vẫn tràn đầy cảm ơn. Lúc trước, sau khi Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt ly khai Nanh Sói, Diệp Khiêm cũng đã từng hỏi Điền Phong, thế nhưng mà Điền Phong chỉ thở dài, cũng không nói gì.

    Lúc trước Điền Phong, Chu Chí cùng Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt cùng chung chí hướng, vì vậy liền sáng lập tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói. Giống như tình tiết trong những bộ phim trên truyền hình, Điền Phong cùng Chu Chí đồng thời yêu Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, mà Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt lại chung tình Điền Phong, đáng tiếc chính là Điền Phong lại quá nặng tình huynh đệ, biết rõ Chu Chí thích Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, nên đã tận lực làm bất hòa với nàng, muốn thành toàn cho Chu Chí.

    Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt thương tâm gần chết, cùng Điền Phong cãi lộn kịch liệt, sau đó rời khỏi Nanh Sói. Mà Chu Chí lại tìm được nàng, vẫn dây dưa lấy nàng, đáng tiếc Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt đối với hắn không có một tia hảo cảm nào, trong nội tâm thủy chung vẫn nhớ đến Điền Phong. Chu Chí dưới cơn tức giận, đã hủy hoại khuôn mặt của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, làm cho nàng cả đời cũng không thể gặp Điền Phong.

    Mà Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, dưới sự đã kích này, tính tình đại biến, đem tất cả cừu hận đặt trên người Chu Chí, thề đưa Điền Phong vào chỗ chết, và hủy diệt Nanh Sói.

    Nghe xong câu chuyện của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, đối với chuyện Điền Phong lúc trước làm như vậy, Diệp Khiêm có chút không dám gật bừa, yêu chính là yêu, không phải dồ vật có thể nhún nhường. Thế nhưng mà theo góc độ khác mà nói, Điền Phong cũng không có sai lầm gì lớn, chỉ là do hắn quá chú trọng tình huynh đệ mà thôi. Mà kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này chính là Chu Chí, không phải Điền Phong. Chu Chí đã có kết cục mà hắn nên có, hắn đã bị chết dưới lưỡi đao của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe.

    "Mỹ Nguyệt đại tỷ, ngươi trách oan đội trưởng rồi. Đối với chuyện năm đó, hắn cũng hối hận không thôi, hắn cũng không có nghĩ qua Chu Chí sẽ làm như vậy, từ sau khi ngươi rời khỏi, đội trưởng cũng tìm tin tức của ngươi ở khắp nơi, đáng tiếc là không tìm được." Diệp Khiêm không thể tưởng được thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp, dĩ nhiên lại là người lúc trước đem hắn vào Nanh Sói, kết quả như vậy để cho hắn có chút không ngờ được.

    "Hừ, hối hận, hối hận có thể để cho ta khôi phục dung mạo như trước kia sao? Hối hận có thể tìm về khoảng thời gian đã mất của ta sao? Những năm này, ta một mực đeo mặt nạ, sinh hoạt trong bóng đêm, không dám đi ra ngoài gặp người, sợ người khác trông thấy ta, sẽ coi ta là quái vật. Đây hết thảy đều do Điền Phong gây nên, nếu như không phải hắn, ta cũng không có như ngày hôm nay, cho dù đem xương cốt của hắn nghiền nát thành tro, cũng khó tiêu mối hận trong lòng ta." Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt phẫn nộ quát.

    Cũng khó trách Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, nàng vốn là một nữ nhân dung mạo thanh tú hoạt bát sáng sủa, mà hôm nay lại chỉ có thể sinh hoạt trong bóng đêm, sinh hoạt dưới tấm mặt nạ, cũng khó trách nàng căm hận nam nhân như vậy.
     
    ducvietvtv thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 314: Yêu Nhiều, Hận Càng Sâu !!!

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Một màn trước mặt, đã vượt quá ý liệu của Diệp Khiêm. Có thể nói, Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt đối với hắn có ân, Diệp Khiêm sao có thể ra tay giết chết người có ân với hắn? Hơn nữa, chuyện này cũng không thể trách Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, thậm chí không thể trách bất luận kẻ nào, chỉ có thể nói là tạo vật trêu người.

    Thở dài thật sâu, Diệp Khiêm nói: "Mỹ Nguyệt đại tỷ, chuyện năm đó có lẽ đội trưởng cũng có chỗ làm sai, thế nhưng mà hắn cũng đã nhận lấy trừng phạt. Từ khi đại tỷ rời khỏi Nanh Sói, đội trưởng mỗi ngày đều giống như người mất hồn mất vía, có đôi khi ta trông thấy đội trưởng ngồi một mình nhìn đồng hồ đeo tay mà ngẩn người."

    Toàn thân Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt không khỏi run lên, không tự giác sờ lên đồng hồ ở trên cổ tay của nàng. Đồng hồ của nàng cùng Điền Phong là một đôi, sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt đã mua tặng cho Điền Phong. Đồng hồ của Điền Phong chỉ có kim giờ, mà nàng đồng hồ của nàng chỉ có kim phút, nói cách khác hai người phải ở cùng một chỗ, mới biết được thời gian chính xác. Rất có vị đạo cùng ý nghĩa.

    "Ta nghĩ, chính bởi vì đội trưởng trường kỳ tưởng niệm đại tỷ, nên ở trong một lần làm nhiệm vụ bị địch nhân bắn trúng. Lúc đội trưởng sắp chết, đã yêu cầu ta, vô luận làm như thế nào cũng phải tìm được đại tỷ, thay đội trưởng nói một tiếng xin lỗi với đại tỷ. Đội trưởng biết, cả đời này đại tỷ sẽ khó có khả năng tha thứ cho đội trưởng, đội trưởng nói chỉ mong có kiếp sau để đền bù tất cả tổn thất đã thiếu nợ đại tỷ." Diệp Khiêm chậm rãi nói, "Mỹ Nguyệt đại tỷ, từ đầu đến cuối đội trưởng vẫn yêu đại tỷ, ta nghĩ, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của cả đời đội trưởng. Hiện tại đội trưởng đã chết, Chu Chí cũng đã chết, vì cái gì đại tỷ không thể buông xuống mối hận thù của mình?"

    Lúc này, Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt đã rơi lệ đầy mặt, không có yêu, làm sao có hận. Cũng chính bởi vì yêu nhiều, mới khiến cho nàng hận mãnh liệt như thế. Nàng vẫn yêu Điền Phong như xưa, từ đầu đến cuối đều không có thay đổi. Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt vuốt ve đồng hồ trên cổ tay, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, lẩm bẩm nói: "Ta cũng nên xuống dưới cùng hắn rồi, hắn ở dưới nhất định rất cô đơn, hi vọng vào một thế giới khác, hắn sẽ không đem ta tặng cho người khác."

    Ở trong nội tâm của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, nàng không phải thật sự căm hận Điền Phong, nàng hận hắn chỉ vì nàng yêu hắn quá nhiều. Nàng cho dù kiên cường, giết người như ngóe, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một nữ nhân, nàng cũng khát vọng có được sự âu yếm che chở của nam nhân mà nàng yêu thương. Trong lòng của nàng, bất quá chỉ nuốn biết Điền Phong có yêu nàng hay không mà thôi. Nghe xong Diệp Khiêm nói, nàng biết rõ Điền Phong cũng yêu nàng, thậm chí so với chính nàng yêu hắn cũng không kém chút nào, chỉ là người nam nhân này quá nặng tình huynh đệ, có trách cũng chỉ có thể trách là do gặp người không đúng thời điểm mà thôi.

    "Mỹ Nguyệt đại tỷ, đừng mà!" Diệp Khiêm vội vàng kêu lên.

    Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt vài chục năm qua không xuất hiện nụ cười trên gương mặt, lần nữa lại hiện ra vẻ tươi cười, nói: "Diệp Khiêm, đáp ứng tỷ, sau khi tỷ chết đem tro cốt của tỷ cùng Điền Phong chôn cất cùng một chỗ, chúng ta sinh không thể cùng giường, chết cũng muốn cùng huyệt. Hắn đã chết, ta sống cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì." Vô luận là yêu hay là hận, Điền Phong đều vẫn là mục tiêu của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, nếu như nói trước kia nàng còn có ý nghĩ muốn đích thân hủy diệt Nanh Sói do Điền Phong vất vả sáng lập, thì hôm nay chuyện này đã không hề cần thiết nữa. Bởi vì, nàng đã tìm tới mục tiêu của mình, chính là ở cùng Điền Phong mãi mãi.

    Toàn thân Diệp Khiêm không khỏi run lên, há to miệng muốn nói chuyện, nhưng vẫn không có nói ra lời nào. Kỳ thật Diệp Khiêm rất rõ ràng, chết, có lẽ là kết cục tốt nhất của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, nàng đã không còn muốn sống tiếp, cho nên mới nghĩ đến việc đi theo Điền Phong.

    Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt nhìn Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, trên mặt ý cười càng nhiều, lẩm bẩm nói: "Diệp Khiêm, thực xin lỗi, những năm gần đây Ám Dạ Hoa Bách Hợp cũng đã tạo thành phiền toái rất lớn đối với ngươi. Nếu có kiếp sau, tỷ sẽ đền bù lại cho ngươi. Lệnh bài này ngươi hãy cầm lấy, có nó ngươi có thể chỉ huy sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, các nàng sẽ nghe lệnh của ngươi. Điền Phong, chờ ta!" Tiếng nói vừa ra, dao găm trong tay Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt đã đâm vào lồng ngực của nàng, máu tươi ồ ồ chảy ra, nhưng mà, nàng vẫn mang theo bộ dáng tươi cười. Những vết đao trên khuôn mặt, tại thời khắc này vậy mà thật xinh đẹp.

    Hốc mắt của Diệp Khiêm có chút ướt át, hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm đem cảm xúc bi thương đè xuống. Đi đến bên người Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, ôm nàng lên, chạy nhanh ra ngoài. Thời gian đã không còn nhiều lắm rồi, tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên, nếu như không đi một khi bị cảnh sát Tokyo bao vây, sẽ rất phiền toái.

    Thanh Phong cùng Trung Đảo Tín Nại một mực ở ngoài cửa lo lắng, trông thấy Diệp Khiêm ôm thi thể của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt cuống quít đi lên nghênh đón."Lão đại, đây là. . ." Thanh Phong kinh ngạc hỏi.

    "Thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp!" Diệp Khiêm nói.

    "Ngươi mang thi thể của nàng ôm ra làm gì?" Thanh Phong khó hiểu hỏi.

    "Chuyện này nói sau, các huynh đệ khác sao rồi? Đều an toàn rời đi rồi sao?" Diệp Khiêm hỏi.

    "Tám người chết, những người còn lại đều bị thương, có nhẹ có nặng, nhưng cũng an toàn thoát ra. Người Phúc Thanh Bang sẽ đưa bọn hắn đi bệnh viện, sẽ không có vấn đề gì." Thanh Phong nói.

    Hai mươi người, chết tám người, Diệp Khiêm có chút khổ sở, bất quá đây cũng coi là kết quả tốt, dù sao đối thủ lần này là tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp. "Đi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!" Diệp Khiêm nói, "Thanh Phong, ngươi phụ trách đi tiếp ứng Mặc Long."

    "Vâng!" Thanh Phong lên tiếng, quay người nhìn Trung Đảo Tín Nại, nhu tình nói: "Chiếu cố tốt bản thân, chờ ta!" Nói xong, nhanh chóng chạy đi tiếp ứng Mặc Long.

    Xa xa, Mặc Long chứng kiến Diệp Khiêm bình yên đi ra, nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi tất cả nhân viên đều đi ra, thế nhưng mà Diệp Khiêm vẫn còn ở bên trong, chứng kiến xe cảnh sát đã tới, Mặc Long thật sự là âm thầm thay Diệp Khiêm đổ mồ hôi hột.

    Nhìn thấy cảnh sát Tokyo đang chuẩn bị tiến hành phong tỏa tòa lầu các, Mặc Long Hồi cầm lấy một ống phóng rốc-két đã chuẩn bị. Nhắm hướng tòa lầu các, bóp cò, chỉ thấy hỏa tiễn nhanh chóng bắn tới."Phanh!" Một tiếng nổ mạnh kịch liệt, cả lâu các đều bị tạc bay lên, những cảnh mới xông vào tòa lầu các bị tạc bay ngược ra ngoài, toàn bộ mặt đất đều phảng phất có chút run rẩy.

    Mặc Long có chút sửng sốt, nhìn ống phóng rốc- két trong tay, lẩm bẩm nói: "Móa, Phúc Thanh Bang thật đúng là có chút môn đạo a, đồ chơi này so sánh với trước kia thì hỏa lực lớn hơn nhiều ah." Nói xong, cũng không dám có trì hoãn, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

    Địa điểm tập hợp là tại một phân đường của Phúc Thanh Bang, Tạ Tử Y đã sớm ở chỗ này chờ. Trông thấy Diệp Khiêm ôm một cỗ thi thể cùng Trung Đảo Tín Nại từ trong xe đi xuống, Tạ Tử Y cuống quít đi lên nghênh đón. "Diệp tiên sinh, người của ngài đã toàn bộ đưa đến bệnh viện, đó là một bệnh viện Trung y của người Hoa Hạ, phương diện an toàn không có vấn đề gì." Tạ Tử Y nói.

    "Cảm ơn ngươi rồi, Tạ tiểu thư!" Bởi vì chuyện của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, nên tâm tình của Diệp Khiêm có chút không tốt, trên mặt cũng không có bộ dáng tươi cười gì.

    "Diệp tiên sinh khách khí." Tạ Tử Y nói, "Vị này. . . Có cần mau chóng đưa đến bệnh viện hay không?" Nói rõ ràng chính là Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt mà Diệp Khiêm đang ôm trong tay, Tạ Tử Y đương nhiên cũng biết nữ nhân này đã chết, nhưng cũng không biết nữ nhân này đối với Diệp Khiêm có trọng yếu hay không, cho nên cố tình hỏi thăm dò.

    "Không cần, đây là kết cục tốt nhất dành cho nàng." Diệp Khiêm nói.

    "Diệp tiên sinh, cái kia. . . Mặc Long hắn như thế nào vẫn chưa về?" Tạ Tử Y có chút ngượng ngùng có chút lo lắng, hỏi.

    "Không có chuyện gì đâu, ngươi yên tâm đi, Thanh Phong đã đi tiếp ứng hắn." Diệp Khiêm nói.

    Tạ Tử Y nhẹ gật đầu, nếu như Mặc Long khinh địch mà bị giết chết, thì cũng không phải là nam nhân mà nàng vừa ý. Bất quá, quan tâm sẽ bị loạn, không có trông thấy Mặc Long, nàng thủy chung vẫn có chút không yên lòng. Sau khi mang Diệp Khiêm cùng Trung Đảo Tín Nại vào trong nhà, phân phó thủ hạ dâng lên hai chén trà, sau đó cùng Diệp Khiêm nói tiếng xin lỗi, quay người lại đi ra ngoài.

    Tuyết rơi xuống nhiều, một nữ nhân đứng tại cửa ra vào, lo lắng ngóng trông, giống như một cô vợ trẻ đang chờ đợi chồng trở về. Với tư cách con gái của bang chủ Phúc Thanh Bang Tạ Đông Bách, có rất nhiều chuyện cũng không cho phép Tạ Tử Y được lựa chọn, ba người ca ca của nàng cũng không có ý định theo nghiệp của ba, nên tất cả gánh nặng đều rơi vào trên người nàng. Những năm gần đây này, Tạ Đông Bách đã rất ít khi hỏi đến sự vụ trong bang, hơn phân nửa là để nàng tự lo liệu. Nhưng mà, nàng dù sao cũng chỉ là nữ nhân, lại đang ở lứa tuổi thiếu nữ, nàng cũng khát vọng có thể có một cuộc tình yêu mỹ mãn, thế nhưng mà chuyện này đối với nàng mà nói tựa hồ là một mong muốn xa xỉ.

    Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Long, trái tim của Tạ Tử Y bỗng nhiên có cảm giác rung động, dám yêu dám hận, đây mới xứng đáng phong phạm của nữ nhi giang hồ.

    Rất xa, trông thấy Mặc Long cùng Thanh Phong bước nhanh tới, trong nội tâm của Tạ Tử Y run lên, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được để xuống. Không để ý tuyết rơi, gió lạnh rét thấu xương, Tạ Tử Y cuống quít đi lên nghênh đón, ân cần hỏi han: "Ngươi không sao chớ?"

    Mặc Long sững sờ, đối với sự nhiệt tình của Tạ Tử Y tựa hồ có chút kinh ngạc, sững sờ nói: "Ách, không có. . . Không có việc gì!"

    Thanh Phong ở bên cạnh trông thấy, nhịn không được hé miệng nở nụ cười. Nhìn Tạ Tử Y, Thanh Phong hỏi: "Tạ tiểu thư, Trung Đảo Tín Nại của ta đã trở về rồi sao?"

    Tạ Tử Y sửng sốt một chút, nói: "Có một nữ hài rất đẹp cùng Diệp tiên sinh trở về, không biết có phải Trung Đảo Tín Nại tiểu thư mà ngươi nói hay không."

    "Nhất định là nàng." Thanh Phong cười nói, "Ta đi vào tìm Trung Đảo Tín Nại của ta, các ngươi cứ tiếp tục ah." Vừa nói vừa dùng ánh mắt nhìn Mặc Lóng, nói: "Mộc Đầu, thông minh lên a." Nói xong, hấp tấp hướng trong phòng đi vào.

    Tạ Tử Y rất hào phóng nở nụ cười, cũng không cảm thấy có gì xấu hổ. Nhìn Mặc Long, nói: "Chúng ta cũng vào thôi!"

    "Ah!" Mặc Long lên tiếng, lộ ra vẻ cứng ngắc cùng chất phác.
     
    ducvietvtv thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Siêu Cấp Binh Vương
    Tác giả: Bộ Thiên Phàm
    Chương 315: Lệnh Bài Ám Dạ Hoa Bách Hợp

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Đi vào trong phòng, Thanh Phong cuống quít tiến đến bên cạnh Trung Đảo Tín Nại, ân cần hỏi han: "Tín nại, ngươi không sao chớ?"

    Hiển nhiên Trung Đảo Tín Nại đối với sự nhiệt tình của Thanh Phong còn có một tia kháng cự, cuống quít hướng bên cạnh dịch chuyển, bất quá trong lời nói cũng đã không còn lạnh lùng giống như trước ki."Ta không có... Không có việc gì!" Trung Đảo Tín Nại cảm thấy trái tim của nàng đang tăng tốc độ đập, nàng chưa từng có cảm giác khẩn trương như vậy.

    Lúc này, Mặc Long cùng Tạ Tử Y đều đi vào, biểu lộ của Mặc Long có chút xấu hổ, lúc trông thấy Diệp Khiêm cùng Thanh Phong, khuôn mặt lộ ra một tia cười.

    "Diệp tiên sinh, các ngươi cứ trò chuyện trước, có cái gì cần thì ngươi cứ kêu một tiếng là được." Tạ Tử Y nói. Nàng là người thông minh tự nhiên hiểu được, lúc này nàng là người ngoại, cần phải tránh hiềm nghi, để cho bọn Diệp Khiêm có thể nói chuyện.

    "Ách, cám ơn, Tạ tiểu thư." Diệp Khiêm nói.

    "Lão đại, ngươi không cần khách khí như vậy, Tạ tiểu thư sớm muộn gì cũng là người một nhà, nói không chừng ta còn phải gọi nàng là chị dâu." Thanh Phong vừa cười vừa nói.

    Mặc Long sững sờ, hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Phong. Tạ Tử Y lại rất vui vẻ nở nụ cười, nói: "Vậy ta đi trước, cáo từ!"

    "Mặc Long, còn không đi tiễn đưa Tạ tiểu thư!" Thanh Phong trêu chọc nói.

    Tạ Tử Y quay đầu nhìn Mặc Long, mỉm cười, nói: "Không cần, ta nghĩ các ngươi có lẽ còn có rất nhiều lời muốn nói, không nên phiền toái." Nói xong, tâm tình của Tạ Tử Y có chút khoan khoái dễ chịu rời đi.

    Mặc Long chú ý tới thi thể của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, kinh ngạc hỏi: "Lão đại, nàng có phải.."

    "Thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp!" Thanh Phong nói.

    Ánh mắt khó hiểu của Mặc Long nhìn về phía Diệp Khiêm, kinh ngạc hỏi: "Lão đại, ngươi đem thi thể của nàng mang về làm cái gì?"

    Diệp Khiêm nói: "Mặc Long, ngươi nhận thức nàng, nàng chính là Mỹ Nguyệt đại tỷ."

    "Cái gì?" Toàn thân Mặc Long run lên, ánh mắt kinh ngạc lần nữa nhìn vào thi thể của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt. Nhìn thấy những vết đao tung hoành trên gương mặt, Mặc long căn bản tìm không thấy bóng dáng của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt trong trí nhớ."Sao... Thế nào lại là Mỹ Nguyệt đại tỷ, nàng... Nàng như thế nào trở thành thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp?" Mặc Long quả thực không thể tin được, kinh ngạc nói.

    "Đợi một chút,....., các ngươi đang nói cái gì à? Ai là Mỹ Nguyệt đại tỷ? Các ngươi nhận thức nàng?" Thanh Phong kinh ngạc hỏi. Trung Đảo Tín Nại ở bên cạnh cũng vẻ mặt mê mang, hiển nhiên không ngờ Diệp Khiêm cùng Mặc Long vậy mà nhận thức thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp, hơn nữa nhìn nét mặt của bọn hắn tựa hồ là rất quen thuộc.

    "Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt là một trong những người sáng lập Nanh Sói, lúc trước cùng đội trưởng còn có Chu Chí được lính đánh thuê thế giới xưng là Tam Kiếm Khách, bọn hắn một tay sáng lập Nanh Sói, dẫn Nanh Sói từng bước một đi cho tới ngày hôm nay. Khi đó ngươi còn không có tiến vào Nanh Sói, cho nên ngươi không biết nàng." Diệp Khiêm nói.

    Thanh Phong kinh ngạc nói: "Lão đại, ngươi... Ngươi nói nàng là người sáng lập Nanh Sói? Chuyện này... Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra à?"

    "Lão đại, ngươi lúc ấy không biết nàng là Mỹ Nguyệt đại tỷ sao? Nàng phải.." Mặc Long lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

    Diệp Khiêm biết rõ, Mặc Long muốn hỏi có phải hắn giết Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt hay không?. Lắc đầu, Diệp Khiêm nói: "Mỹ Nguyệt đại tỷ là tự sát." Sau đó Diệp Khiêm đem tình cảnh lúc ấy nói kỹ càng một lần, Mặc Long nghe xong, chỉ biết thở dài.

    Hồi lâu, Mặc Long chậm rãi hỏi: "Lão đại, vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào?"

    "Đem tro cốt của nàng mang về Hoa Hạ, cùng đội trưởng an táng cùng một chỗ, coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của đội trưởng cùng nàng. Thông báo cho Lãnh Nghị, đem danh tự của Mỹ Nguyệt đại tỷ khắc vào bia kỷ niệm liệt sĩ của Nanh Sói, bất kể như thế nào, nàng cũng là người sáng lập Nanh Sói, không có nàng, có lẽ sẽ không có Nanh Sói. Nàng thủy chung vẫn là người Nanh Sói." Diệp Khiêm nói.

    Mặc Long nhẹ gật đầu, hoàn toàn chính xác, mặc kệ Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt phạm vào sai lầm gì, nhưng thủy chung, nàng vẫn là một trong những người sáng lập Nanh Sói, không có nàng có lẽ sẽ không có Răng Sói. Hơn nữa, hôm nay, mọi chuyện đã phát sinh cũng không thể trách Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, không thể trách bất luận kẻ nào, tất cả chỉ vì hiểu lầm mà thôi.

    Diệp Khiêm từ trong lòng ngực móc ra tấm lệnh bài Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt trước khi chết cho hắn, nói: "Tín nại tiểu thư, đây là Mỹ Nguyệt đại tỷ trước khi chết giao cho ta, ta hi vọng ngươi có thể chưởng quản Ám Dạ Hoa Bách Hợp, tổ chức này cũng là tâm huyết của Mỹ Nguyệt đại tỷ, không thể để cho nó biến mất. Bất quá, ta hi vọng ngươi có thể phát triển Ám Dạ Hoa Bách Hợp đừng quá hắc ám, những quy định trước kia cũng có thể không cần chấp hành. Có thể chứ?"

    Trung Đảo Tín Nại nhìn tấm lệnh bài Diệp Khiêm đưa tới, có chút sửng sốt một chút, áy náy nói: "Diệp tiên sinh, thực xin lỗi, ta thật sự không nghĩ sẽ tiếp tục cuộc sống như vậy nữa, ta..."

    Diệp Khiêm mỉm cười, đánh gãy lời nói của nàng, nói: "Ta nghĩ không phải chỉ có một mình ngươi có ý nghĩ này, các thành viên khác của Ám Dạ Hoa Bách Hợp có lẽ cũng có ý nghĩ này. Lệnh bài ngươi cầm, về phần xử lý thành viên Ám Dạ Hoa Bách Hợp như thế nào thì tùy ngươi. Kỳ thật ta cảm thấy, cho dù là sát thủ, cũng có thể sinh hoạt giống như người bình thường. Ngươi cũng có thể đem thành viên Ám Dạ Hoa Bách Hợp triệu tập lại, hỏi một chút cách nghĩ của các nàng, nếu như các nàng muốn sinh hoạt giống như người bình thường, thì có thể đến tập đoàn Hạo Thiên làm việc."

    "Cầm a!" Thanh Phong tiếp nhận lệnh bài, nhét vào trong tay Trung Đảo Tín Nại, nói, "Ngươi yên tâm, bất kể như thế nào, ta đều ở bên cạnh ngươi, ngươi về sau không còn đơn độc nữa, ngươi còn có ta."

    Trung Đảo Tín Nại mờ mịt nhìn Thanh Phong, trong nội tâm có chút chấn động, cố nặn ra vẻ tươi cười, nhẹ gật đầu, nói: "Diệp tiên sinh, ta sẽ liên hệ với các thành viên Ám Dạ Hoa Bách Hợp."

    Thanh Phong vui vẻ nở nụ cười, phảng phất như đã nhìn thấy ánh sáng thắng lợi, biểu hiện vừa rồi của Trung Đảo Tín Nại, không thể nghi ngờ cho hắn thật lớn tín tâm.

    Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, không nói gì.

    "Lão đại, kế tiếp phải làm như thế nào?" Mặc Long hỏi.

    "Trước hết dừng lại mọi chuyện, đợi chuyện lần này đi qua, thế cục Tokyo nhất định sẽ rất khẩn trương, chúng ta tạm thời không cần có bất luận hành động gì." Diệp Khiêm nói, "Những huynh đệ bị thương, đợi sau khi thương thế lành an bài bọn hắn trở lại Hoa Hạ, những huynh đệ đã chết thì hoả táng, đem tro cốt mang về, cũng làm cho bọn hắn có thể lá rụng về cội. Công ty bảo an Thiết Huyết lập một ngân sách độc lập, nhằm đảm bảo chi phí sinh hoạt cho gia đình những huynh đệ đã chết, không thể bạc đãi bọn họ, có thể thỏa mãn thì tận lực thỏa mãn. Những huynh đệ bị thương cũng phát cho họ một ít tiền thưởng, Mỹ Nguyệt đại tỷ cũng hoả táng, đợi xử lý xong mọi chuyện ở Tokyo xong sẽ mang nàng trở lại Hoa Hạ."

    Mặc Long nhẹ gật đầu.

    Diệp Khiêm quay đầu lại nhìn Thanh Phong, nói: "Thanh Phong, chuyện Ám Dạ Hoa Bách Hợp ngươi cùng Tín Nại tiểu thư xử lý một chút, hết thảy tuân theo ý nguyện của các nàng."

    "Vâng, lão đại, yên tâm đi, ta cùng Tín Nại, nhất định sẽ xử lý thỏa đáng." Thanh Phong hưng phấn nói, mệnh lệch như vậy, hắn tự nhiên là vui vẻ đáp ứng.

    ...

    Mấy ngày kế tiếp, mấy người đều không có động tác gì. Mặc Long đi cùng Tạ Tử Y an bài thành viên công ty bảo an Thiết Huyết rời khỏi Nhật Bản, Thanh Phong thì hào hứng bừng bừng cùng Trung Đảo Tín Nại đi liên hệ thành viên Ám Dạ Hoa Bách Hợp. Sau khi trải qua ngắn ngủi chữa trị, Diệp Khiêm cũng bắt đầu bắt tay vào làm chuẩn bị bước tiếp theo. Chuyện của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt qua, dù cho hắn không muốn, thì chuyện cũng đã xảy ra, hơn nữa, kết cục như vậy có lẽ là một kết cục tốt đẹp.

    Hoàng Phủ Thiếu Kiệt mấy ngày nay cũng không có quấn quít lấy Diệp Khiêm, ngược lại rất chân thành đi cùng Vưu Hiên, học tập phương pháp cùng kỹ xảo xử lý công việc của hắn. Vưu Hiên từ chỗ Tạ Đông Bách biết được thân phận của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, cho nên cũng không có kháng cự, rất cẩn thận dạy bảo hắn. Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân Hoàng Phủ Kình Thiên đem Hoàng Phủ Thiếu Kiệt giao cho Diệp Khiêm, đi theo Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có thể kiến thức đủ loại người, về sau cũng hiểu được làm thế nào ứng đối a.

    Diệp Khiêm cũng không có nhàn rỗi, từ chỗ Tạ Đông Bách lấy ra tư liệu lãnh đạo cấp cao của Yamaguchi Group, mấy ngày nay một mực đều cẩn thận nhìn xem. Yamaguchi Group tại Hoa Hạ lợi dụng tập đoàn Phi Tường làm ra nhiều chuyện thị phi, hơn nữa còn có ý đồ dồn Nanh Sói vào chỗ chết, mặc kệ hắn lúc ấy có biết Diệp Khiêm là thủ lĩnh Nanh Sói hay không, thì Yamaguchi Group đều phải vì hành động ấy mà trả giá thật nhiều.

    Bởi vì chuyện xảy ra tại đền thờ Meiji, mấy ngày nay thế cục Tokyo lộ ra có chút khẩn trương, cảnh sát Tokyo cũng đã tiến hành một lần càng quét cở lớn, thế nhưng mà thu hoạch lại quá mức bé nhỏ. Bọn hắn căn bản không có mục tiêu, chẳng qua là làm bộ cho có mà thôi. Bất quá, hoạt động của Yamaguchi Group ngược lại giảm đi không ít, không bởi vì lần trước Diệp Khiêm đả thương thành viên Yamaguchi Group, mà tìm Phúc Thanh Bang báo thù.

    Lúc Diệp Khiêm nhàn hạ cũng gọi điện thoại cho Lâm Nhu Nhu, Tống Nhiên đã đem quyền quản lý quỹ ngân sách chuyển giao cho Lâm Nhu Nhu, Lâm Nhu Nhu cũng có chút bận rộn, cũng có chút mỏi mệt, bất quá tuy mệt mỏi nhưng lại rất vui vẻ. Chuyện Diệp Khiêm đáp ứng với cục trưởng cục giáo dục thành phố Thượng Hải cũng không có quên, để cho Lâm Nhu Nhu thành lập một quỹ ngân sách cho học sinh nghèo hiếu học, chuyên môn trợ trợ những đứa trẻ hiếu học mà không có kinh phí để học tập. Bất quá, cũng không phải chỉ cấp cho tiền viện trợ, mà Diệp Khiêm còn có ý nghĩ, vào những ngày nghỉ thì nên để cho những học sinh ngheo khó kia làm một ít hoạt động xã hội thực tế, như vậy mới có thể để cho bọn họ càng thêm quý trọng cơ hội trước mắt.

    Chuyện của Ám Dạ Hoa Bách Hợp, Diệp Khiêm cũng gọi điện thoại nói cho Tống Nhiên, Tống Nhiên hiển nhiên là rất giật mình, bất quá biết mọi chuyện đã được giải quyết viên mãn giải quyết, thì nhẹ nhàng thở ra. Nàng bảo Diệp Khiêm mau chóng trở về, dù sao năm mới Hoa Hạ đã sắp tới rồi, đây là thời điểm cả nhà đoàn tụ vui vẻ bên nhau.

    Vài ngày sau, hành động càng quét của cảnh sát Tokyo cũng dừng lại, đem mọi chuyện diễn ra ở đền thờ Meiji quy kết là xã hội đen thanh toán lẫn nhau, mà không phải là do khủng bố tập kích.

    Nhận được điện thoại của Vưu Hiên gọi tới, đem thế cục bên ngoài nói đơn giản một lúc, Diệp Khiêm nhẹ gật đầu. Cúp điện thoại, khép lại tư liệu đang cầm trên tay, đứng người lên, đi đến bên cửa sổ, rút ra một điếu thuốc đốt lên.

    "Lão đại!" Thanh Phong cùng Mặc Long đi đến, cùng kêu lên.
     
    ducvietvtv thích bài này.