Chương 70: Trừng Phạt Kẻ Phản Bội Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Bất đắc dĩ, Áo Đinh Đặc liền phải cố gắng thêm một giờ nữa, dồn toàn bộ sức lực, hoàn thành rèn luyện, sau đó nằm bẹp dưới đất, không bò dậy nổi nữa. Lại qua hai giờ nữa. La Thiên còn lại một trăm cái nhảy cóc cuối cùng. Mái tóc trắng của hắn giờ đã dán sát lên mặt, không thể thực hiện nổi nữa. Hai đùi mềm nhũn ra, ngồi trên mặt đất, thở phì phò từng tiếng một. - Khốn kiếp. Mau làm tiếp đi. Cậu còn thiếu 99 cái nữa. Lâm Phi rống lên đối với La Thiên. Hệ Thống Chiến Thần trong não hắn cho thấy tin tức, La Thiên còn thiếu 99 cái. Nếu hôm nay La Thiên không làm hết thì mình sẽ phải thừa nhận gấp mười lần. - Tôi không làm nữa. Tôi không thích hợp làm tiểu đệ của anh. Áo Đinh Đặc, chúng tôi không thích hợp làm tiểu đệ của hắn. Thằng ranh này chơi chúng ta thôi. La Thiên nói với Áo Đinh Đặc ở bên cạnh. - Ừ, Lâm Phi, hai người chúng tôi xem ra không thích hợp làm tiểu đệ của cậu rồi. Áo Đinh Đặc cũng nói với Lâm Phi. - Làm tiếp đi. Nghĩ là không thích hợp thì đã muộn rồi. Mau làm tiếp. Lâm Phi quát lớn với La Thiên. Hệ Thống Chiến Thần nói hiện tại hắn chỉ thu được hai người này là cực hạn rồi. Nếu hai người vừa nhận trục tiếp từ chối làm tiểu đệ thì mỗi ngày minh sẽ phải thực hiện thêm ba vạn lần rèn luyện. Nghĩ đã kinh khủng, Lâm Phi đương nhiên không thể đồng ý với đề nghị của hai người. - Không, tôi phải đi thôi. La Thiên xong liền muốn đứng dậy rời đi. Áo Đinh Đặc bên cạnh cũng tới dìu hắn dậy. Nhưng ngay lúc này, Lâm Phi tiến tới vung quyền đánh ngã Áo Đinh Đặc, tiếp theo cầm cây gậy gỗ trong tay lên, nói với La Thiên: - Nếu không làm xong được chín mươi chín cái nhảy cóc còn lại thì hôm nay tôi sẽ dùng cây gậy gỗ này giết cậu. - Cậu dám? Rầm. Trả lời hắn là một gậy trực tiếp đánh La Thiên ngã xuống đất khóe miệng La Thiên chảy máu, bụng bị hai cây đinh gắn trên đó chọc hai lỗ máu nhỏ, có máu rỉ ra. - Làm tiếp. Tôi chỉ dùng một chút sức thôi, đừng nằm đó giả chết nữa, nếu không tôi giẫm chết cậu. Lâm Phi hung ác nói. La Thiên nhìn thoáng qua Áo Đinh Đặc. Lúc này Áo Đinh Đặc đã bị Lâm Phi đánh ngất. Một gậy vừa rồi của đối phuong gần như đánh nát người mình rồi. La Thiên nhìn Lâm Phi đối diện, bị vũ lực của hắn uy hiếp, chịu đau đớn trên thân thể, chỉ có thể tiếp tục nhảy cóc chầm chậm. Nửa giờ sau, La Thiên gian nan, rốt cục hoàn thảnh xong chín mươi chín lần nhảy cóc còn lại. - Đinh đông. Tùy tùng La Thiên, độ trung thành-15. Áo Đinh Đặc, độ trung thành-20. Hoàn thành rèn luyện hàng ngày. Mời ký chủ tiếp tục giám sát trong những ngày sau, bồi dưỡng những tùy tùng đủ tư cách. Lúc này Lâm Phi lấy một chậu nước, dùng nước lạnh dội tỉnh Áo Đinh Đặc vừa bị đánh ngất. - Hai người các ngươi hôm nay có thể rời đi, tối mai sáu giờ lại tới, tiếp tục rèn luyện. Đừng có tới muộn, nếu không sẽ chết thật đấy. Áo Đinh Đặc và La Thiên nghe thấy Lâm Phi nói xong, nhìn nhau một chút, trầm mặc dìu nhau rời khỏi phòng ở của hắn. Hai người đi từ từ xuống lầu, cảm thấy mỗi bước đi đều đau đớn toàn thân. Hai người nhìn nhau một chút: - Hắn là một tên điên, một tên điên tinh thần bất thường, ngược đãi cuồng. Ngược đãi chính mình còn chưa tính, lại còn muốn ngược đãi chúng ta. La Thiên nói. Lúc này hắn bước đi, hai đùi cũng run rẩy. - Hôm nay tôi cũng mới phát hiện ra. Áo Đinh Đặc đồng ý đáp. - Tiền của chúng ta không đưa như thế được. Ngày mai tôi muốn đòi lại tiền bái sư. - Cậu muốn đòi thể nào? Hai người chúng ta không đánh được hắn. Tìm người trợ giúp sao? Áo Đinh Đặc hỏi. - Tháng trước tại chợ đêm tôi mua được một cây súng lục. Hắn dù có chiến đấu lợi hại, phản ứng có nhanh thì cũng nhanh bằng tốc độ viên đạn không? Ngày mai tôi sẽ cầm súng đi đòi tiền. Đến lúc đó tôi chỉ súng vào đầu thằng ranh đó, bắt hắn làm một vạn lần nhảy cóc. La Thiên tức giận nói. - Tôi thấy được đấy. Ngày mai tôi cùng đi với cậu. ừ, tôi thấy cứ để ngày kia đi đi. Hai người chúng ta hồi phục một ngày đã. Áo Đinh Đặc đề nghị. - Tốt. Ngày mốt đi. Tối mai tôi mang súng tới tìm cậu. đến lúc đó hai chúng ta bàn bạc một chút, để thằng ranh cuồng vọng đó ngoài việc nhảy cóc ra còn phải chịu trừng phạt thế nào nữa. La Thiên nói tiếp. Sau đó hai người tiến vào chiếc xe đua bay của Áo Đinh Đặc, khởi động hệ thống tự động, đi về phía biệt thự nhỏ bên ngoài trường của Áo Đinh Đặc. Sau khi trở lại biệt thự, Áo Đinh Đặc đưa hộp cứu thương cho La Thiên, phun một ít thuốc cẩm máu đặc hiệu, phủ miệng hai lỗ hổng trên bụng La Thiên lại. La Thiên nhìn thấy cái áo nhuốm đỏ, càng quyết tâm là ngày mốt nhất định phải dạy cho thằng biến thái Lâm Phi kia một bài học. Sau đó Áo Đinh Đặc mở phòng tắm nước nóng của biệt thự, cho thuốc giảm mệt nhọc vào rồi đỡ La Thiên chậm rãi đi vào trong bồn nước nóng ngâm mình. Áo Đinh Đặc biết hôm nay mình và La Thiên đột nhiên tăng rèn luyện, nếu không ngâm nước nóng thì ngày mai bọn họ khi tỉnh lại cũng đừng mong xuống nổi giường nữa. Sáu giờ tối ngày thứ hai, Lâm Phi chờ trong phòng ngủ phát hiện hai người Áo Đinh Đặc và La Thiên không xuất hiện. - Đáng chết. Biết thế thì tối qua giết luôn hắn cho xong. Nhiều nhất thì cũng chiếm hai vị trí tùy tùng thôi. Hiện tại còn phải đi ra ngoài tìm nữa! Trong lòng Lâm Phi thầm nghĩ. Lúc này tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần lại vang lên. - Thông báo: tùy tùng của ký chủ khi chưa phát sinh phản bội thì không được giết chết. Nếu không ký chủ sẽ phải thực hiện gấp mười lần phần rèn luyện hàng ngày của tùy tùng bị ký chủ giết chết. - Con bà hắn. Nghe Hệ Thống Chiến Thần biến thái trong đầu nói, Lâm Phi biết xem ra chỉ còn có thể nhìn hai người này rèn luyện cơ thể mỗi ngày rồi. Chính mình đúng là ngu ngốc, không có chuyện gì lại đi nhận nhiệm vụ của Hệ Thống Chiến Thần, rõ là tự mình chịu tội mà. Lâm Phi nghĩ rồi, nếu qua sáu giờ mà hai người kia còn không tới, chắc đã quyết định không đi rồi, chỉ có thể dựa vào mình tìm hai người bọn họ. Còn may là hắn có khả năng định vị tùy tùng. - Hệ thống, cho thấy vị trí của La Thiên và Áo Đinh Đặc đi. Tôi phải đi tìm hai người bọn họ. Lâm Phi nói với Hệ Thống Chiến Thần trong đầu. - Đi theo mũi tên. Nói xong, trước mặt Lâm Phi liền xuất hiện một mũi tên màu lục chỉ có hắn nhìn thấy. Như vậy, Lâm Phi liền đi theo mũi tên, xuống lầu, bỏ chút tiền chỗ bảo vệ trường, thuê một chiếc xe bay tự lái nhỏ, khởi động đi về hướng biệt thự nhà Áo Đinh Đặc. Trong biệt thự, Áo Đinh Đặc và La Thiên đang ngồi trong phòng ăn, chuẩn bị ăn cơm chiều. Hai người ra ngoài mua hai suất đồ ăn. - Áo Đinh Đặc tối mai hai người chúng ta phải đi dùng khẩu súng lục này của tôi dạy cho Lâm Phi kia một bài học, khiến hắn biết mấy ông đây lợi hại. Thằng ranh Lâm Phi kia đúng là đáng giận, thu tiền của chúng ta còn đùa bỡn hai người chúng ta. Hiện giờ vết thương trên bụng tôi còn chưa khỏi hẳn đây. Nào, tôi cho anh xem khẩu súng lục này một chút. La Thiên vừa nói vừa lôi khẩu súng giấu trong ngực ra, đưa cho Áo Đinh Đặc. - Thằng ranh này đúng là đáng giận mà. Ngày mai tôi và cậu cùng đi, phải dạy dỗ hắn thật tốt. Áo Đinh Đặc nói. Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì cửa phòng ăn bỗng nghe rầm một tiếng, bị người ta đá tung theo gió lạnh thổi vào một thân ảnh xuất hiện, tức giận bừng bừng. Lâm Phi tiến thẳng vào nhà. - Ngày hôm qua không phải đã nói rõ với hai người rồi sao? Sáu giờ tối phải tới chỗ tôi rèn luyện cơ mà? Hai người không tới thì không hay rồi. Không muốn bị đánh thì mau rèn luyện theo yêu cầu của tôi đi. Lâm Phi nói với hai người. - Rèn luyện con bà mày. Tao vốn định mai đi tìm mày nhưng mày hôm nay xuất hiện thì chết ở đây đi. La Thiên vừa nói vừa cầm súng từ tay Áo Đinh Đặc chỉ thẳng về phía Lâm Phi. - Đừng mà. đã nói là chỉ dọa nạt hắn thôi, đừng có nổ súng thật. Mất mạng là khó giải quyết đấy, có thể bị ngồi tù. Áo Đinh Đặc thấy bạn tốt La Thiên của mình kích động như vậy, biết là không ổn rồi. Thằng ranh này làm việc không nghĩ tới hậu quả, nếu vì kích động mà giết người thì khó thu xếp rồi. - Đinh đông, tùy tùng La Thiên phản bội, độ trung thành: Âm vô cực, dùng súng ngắm chuẩn ký chủ, quét tinh thần thấy có ý đồ giết chết ký chủ. Khởi động trình tự trừng phạt, tạm thời khống chế cơ thể ký chủ chấp pháp, tiến hành trừng phạt lời bình: Uy tín của Chiến Thần không thể bị chà đạp, kẻ phản bội sẽ không thể sống tới khi mặt trời ngày thứ hai mọc. Lâm Phi mất đi quyền khống chế cơ thể. Ngay trong nháy mắt khi hắn mất quyền khống chế, Lâm Phi vốn đứng ở cửa bỗng nhiên như biến mất. Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã đứng sát La Thiên. Một quyền nặng nề đánh chuẩn lên bụng La Thiên. La Thiên bị đánh bay vào vách tường phía sau, súng trong tay cũng rơi xuống mặt đất. Đồng thời sau khi Lâm Phi đánh xong một quyền, tay trái liền chụp lấy bó đũa gỗ trên bàn ăn, bước nhanh về phía La Thiên vừa bị đánh ngã, ba bước đã đi tới trước mặt đối phương. Sau đó Áo Đinh Đặc thấy cảnh tượng mà hắn không thể tin trong đời này. Lâm Phi trước mặt hắn không ngờ dùng chiếc đũa gỗ đâm thẳng vào trong cơ thể La Thiên. Mười ba đôi đũa, hai mươi sáu chiếc đũa ghim sống La Thiên lên trên bức tường màu vàng trong phòng ăn máu tươi của La Thiên chảy theo những chiếc đũa xuống. - Cứu tôi... Bị ghim lên tường La Thiên hô lên được hai chữ này thì đã thấy Lâm Phi ở phía trước hắn đánh một quyển vào cổ họng, cằm La Thiên bị dỡ xuống chắc thanh quản cũng bị một quyền này của Lâm Phi đánh thương chỉ còn có thể phát ra tiếng ô ô.... Vừa rồi dù đã xảy ra rất nhiều biến hóa nhưng bởi thời gian quá ngắn, chỉ không tới ba bốn giây, Áo Đinh Đặc ngồi cạnh bàn ăn vẫn còn chưa kịp phản ứng. Bạn tốt La Thiên của hắn đã bị Lâm Phi dùng đũa ghim lên vách tường rồi. - Trừng phạt kẻ phản bội kết thúc, quá trình trừng phạt tự giải trừ. Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần vang lên trong não Lâm Phi. Hắn lại khôi phục quyền khống chế cơ thể một lần nữa. - Vì sao lại phải ghim hắn lên tường? Lâm Phi hỏi Hệ Thống Chiến Thần trong đầu. - Đối với kẻ phản bội thì phải trừng phạt nghiêm khắc bằng cực hình. Hai mươi sáu chiếc đũa từ từ khiến máu của kẻ phản bội chảy ra, mãi tới khi mặt trời ngày mai mọc lại thì mới khô hết. Đồng thời hai mươi sáu chiếc đũa này đều cắm vào những huyệt đạo quan trọng trên cơ thể con người, đồng thời phế bỏ khả năng hành động của đối phương, lại có công năng kích thích ý thức bảo vệ tính mạng. kẻ phản bội không thể ngất đi vì mất máu. Hắn chỉ có thể nhìn thấy máu từ từ chảy ra khỏi cơ thể mình, từng giọt, từng giọt một rơi xuống chân mình, chết đi trong kinh hãi. Hệ Thống Chiến Thần trả lời cho Lâm Phi. Lâm Phi nghe thấy câu trả lời của Hệ Thống Chiến Thần này, biết là vị quân giả cường tráng trong não mình này không thể mặc kệ được. Hắn cũng không còn hứng thú đi lý luận với hệ thống biến thái này nữa. Hắn xoay người, nhìn về phía đang gian nan đứng lặng ra, dùng giọng nói bình thản nói với Áo Đinh Đặc. - Tốt rồi. Nguy hiểm đã được giải trừ. Chúng ta bắt đầu rèn luyện thể năng đi.
Chương 71: Máu Đang Nhỏ Tí Tách Từng Giọt Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc - Tí tách, tí tách... ti tách... ti tách... Sau khi nghe xong lời Lâm Phi nói. Áo Đinh Đặc không trả lời ngay. Trong phòng ăn yên lặng đến mức chỉ có thể nghe được âm thanh này. Áo Đinh Đặc biết đây không phải âm thanh kim đồng hồ di chuyển. Hắn luôn cho rằng lúc ăn cơm không nên bị thời gian quấy rầy nên dựa theo yêu cầu của Áo Đinh Đặc trong phòng ăn của khu biệt thự nhỏ cổ kính này không có chiếc đồng hồ cổ nào. Âm thanh này phát ra từ trên người La Thiên đằng sau Lâm Phi chính xác mà nói là máu từ hai mươi sáu cái đũa cắm vào thân thể La Thiên nhỏ xuống mặt đất phát ra. Áo Đinh Đặc nhìn thoáng qua phía sau Lâm Phi. Lúc này khuôn mặt La Thiên đau đớn cả người bị hai mươi sáu chiếc đũa đóng trên vách tường, muốn động đậy cũng không động được. Máu từ từ chảy ra khỏi thân thể hắn từ hai mươi sáu chiếc đũa. Máu chảy trên mỗi chiếc đũa không nhiều, phải vài giây sau, một chiếc đũa mới có thể tích thành một giọt máu lớn. Tiếp đó, giọt máu lớn kia bi lực hút của trái đất tác dụng, rời khỏi chiếc đũa, rơi xuống mặt đất. Hai mươi sáu chiếc đũa đều từ từ tích giọt máu, tần số rơi xuống mặt đất không giống nhau. Nhưng có một điểm giống nhau. Bề ngoài của hai mươi sáu chiếc đũa này đều bị máu trong thân thể La Thiên bao phủ lại thành một tầng máu mỏng, lúc này đều là màu đỏ. Kinh khủng! cảnh tượng trước mắt tuyệt đối là cảnh tượng kinh khủng nhất mà Áo Đinh Đặc nhìn thấy từ lúc sinh ra đến nay. Càng đáng sợ hơn là trước mặt hắn, người sáng tạo ra hình phạt kinh khủng này lại không đổi sắc mặt, yêu cầu hắn tiếp tục rèn luyện thể năng. Áo Đinh Đặc còn không biết những chuyện Lâm Phi trả qua còn kinh khủng gấp mười lần so với cảnh tượng trước mắt vào ngày Hệ Thống Chiến Thần phụ thể Lâm Phi ban đầu chỉ thấy mắt hắn hoa lên, một chiếc lông vũ màu trắng rơi vào tay hắn rồi biến mất. Nhưng tiếp theo, Lâm Phi đã trải qua một cuộc luyện ngục nhân gian, vì vậy cảnh tượng trừng phạt máu tanh một người trước mắt căn bản không thể tác động gì đến nội tâm của Lâm Phi. So với việc bạn cùng lớp và huấn luyện viên đều biến thành thi thể đối với Lâm Phi mà nói, tên La Thiên còn chưa chết này chỉ là lá rụng mùa thu, một trận gió là có thể thổi bay. Ác ma, ma quỷ, ma vương, tên thần kinh. Áo Đinh Đặc đã nghĩ ra được định nghĩa về tên Lâm Phi rồi. Người trước mắt hắn tuyệt đối là ác ma máu lạnh. vài giây trước, Áo Đinh Đặc còn muốn khuyên bạn tốt La Thiên của hắn đừng nổ súng, tránh xảy ra án mạng, nếu không thì sẽ bị cảnh sát bắt vào ngục giam ngay. Nhưng ngay vài giây sau, tình hình hoàn toàn nghịch chuyển. Không phải La Thiên muốn bắn chết Lâm Phi mà là Lâm Phi cầm chiếc đũa đâm La Thiên, cho hắn chảy máu đến chết. - Cậu... cậu làm như vậy sẽ giết chết cậu ta đấy. Áo Đinh Đặc bi dọa đến lo lắng, nói chuyện hơi đứt quãng. Hắn đang cố gắng khuyên Lâm Phi thả bạn tốt La Thiên của hắn xuống. - Hắn đã phản bội tôi. Ngày hôm qua, lúc nhận hai người làm đàn em, tôi đã nói không thể phản bội tôi. Nếu không tôi sẽ khiến người phản bội tôi không nhìn thấy mắt trời ngày mai. Không cần trì hoãn nữa, phải rèn luyện thể năng rồi. Lâm Phi lạnh lùng trả lời. Sau khi nghe xong lời Lâm Phi nói, Áo Đinh Đặc vô cùng hối hận, hối hận quyết định của bản thân, hối hận vì đã nghe theo La Thiên cổ động đi bái Lâm Phi làm đại ca cái gì mà chịu nhục, nằm gai nếm mật chứ? đây quả thật là ký kết hiệp ước với ác ma mà. Áo Đinh Đặc run rẩy nhìn thoáng qua bạn tốt La Thiên của hắn bị chiếc đũa cắm trên tường lần nữa, tiếp đó ánh mắt hắn quay về phía khẩu súng lục bên cạnh chân hắn. Trong đầu hắn xuất hiên một ý nghĩ: - cúi xuống lấy súng, tiếp đó giết chết Lâm Phi, giết chết tên ác ma này. Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị bác bỏ. Hắn đã hoàn toàn nhìn thấy tình huống La Thiên giơ súng nhắm trúng Lâm Phi vừa nẫy. Lúc ấy La Thiên đã giơ súng lên, Lâm Phi đứng ở cổng cách ít nhất năm bước, lại giống như dịch chuyển tức thời mà xuất hiện trước mặt La Thiên... Áo Đinh Đặc biết tốc độ nhặt súng của hắn tuyệt đối không nhanh bằng tốc độ phản ứng của tên ác ma phía đối diện kia. Chỉ cần hắn vừa cúi người nhặt súng thì cũng tuyên bố cái chết của hắn. Áo Đinh Đặc không muốn chết. Hắn giống như mọi người, đều sợ chết. Áo Đinh Đặc vô tình nhìn thấy bàn cơm bên cạnh hắn. Chính là đống đũa trên bàn cơm này đã khiến La Thiên chảy máu. Đũa trong chiếc ống trên bàn cơm đã không còn. Hai mươi sáu chiếc đũa đã bị Lâm Phi chộp lấy, dùng để cắm cho La Thiên chảy máu. Nhưng trên bàn ăn còn có bốn cái dĩa ăn và hai cái thìa. Trong đầu Áo Đinh Đặc xuất hiện một cảnh tượng. Nếu hắn cúi người lấy súng, trên vách tường tuyệt đối sẽ nhiều hơn một người nữa, hơn nữa sẽ là một người bị dĩa ăn và thìa cắm vào chảy máu. Nếu lúc bình thường, có người nói có thể dùng một chiếc đũa để cắm vào vách tường trong khoảng cách gần thì hắn tuyệt đối không tin. Điều này cần đến tốc độ rất nhanh, như vậy thì mới có thể làm cho một chiếc đũa không sắc bén chút nào cắm vào vách tường cứng rắn. Nhưng lúc này, cảnh tượng thật sự đã diễn ra trước mặt hắn, hắn tin. Đa có tiền lệ chiếc đũa rồi thì hắn tin chiếc đũa có thể làm được, thìa vả dĩa ăn cũng có thể làm được. - Lâm Phi, tôi sai rồi, bọn tôi sai rồi, tha cho chúng tôi đi. Tôi sẽ dẫn La Thiên đến nhận lỗi với cậu, căn biệt thự này cũng cho cậu làm bồi thường. Áo Đinh Đặc cầu xin Lâm Phi tha thứ Lúc này trong đầu hắn đã không còn một chút ý nghĩ muốn báo thù Lâm Phi nào nữa. - Biết sai có thể sửa là tốt cùng tôi rèn luyện thể năng đi. Lâm Phi tiếp tục dùng giọng điệu bình thản trả lời. - Tôi... tôi không muốn làm đàn em của cậu nữa, bỏ qua cho tôi được không? Áo Đinh Đặc tiếp tục run rẩy nói. - Ngày hôm qua, cậu đã nói muốn làm đàn em của tôi, không thể đổi ý được. Trừ phi cậu cũng giống như hắn ta, dùng súng chỉ vào đầu tôi, tiếp đó nhận lấy sự trừng phạt của tôi. Nếu không thì vẫn phải tiếp tục làm đàn em của tôi. Đừng nói nữa, mau cùng tôi rèn luyện thể năng. Lâm Phi không kiên nhẫn trả lời. Lâm Phi đã liên tục thúc giục ba lần tên người thú cường tráng Áo Đinh Đặc này rèn luyện thể năng với hắn rồi. Nhưng Áo Đinh Đặc vẫn cầu xin tha thứ không có ý định muốn làm. - Được, tôi làm. Lâm Phi thúc giục ba lần khiến Áo Đinh Đặc hiểu ra. Trước mắt nếu không rèn luyện thể năng thì sẽ chết, thật sự chết đi như vậy. Hắn đã biết hôm qua, hắn đã ký kết hịêp ước chung thân với ác ma này rồi. Bị tử vong uy hiếp, hắn bắt đầu cúi xuống, hai tay mở ra, bắt đầu hít đất trong tư thế tiêu chuẩn. Khi hít đất, hai đùi hắn vẫn run rẩy vì sợ hãi. - Đúng lắm sớm nghe lời thì có phải tốt không? Tôi cùng làm với cậu. Lâm Phi nhìn thấy Áo Đinh Đặc rốt cục nghe lời cũng cúi người xuống, hai tay mở ra, dùng tư thế tiêu chuẩn hít đất thật nhanh. Như vậy, hai người bắt đầu hít đất trong phòng ăn biệt thự của Áo Đinh Đặc. Bên cạnh hai người còn có người xem La Thiên đang bị hai mươi sáu chiếc đũa cắm trên vách tường chảy máu. Trong nhà chỉ có âm thanh “tí tách, tỉ tách... tỉ tách và tiếng kêu gián đoạn “hừ hừ, hừ hừ’ của La Thiên chảy máu đang bị treo trên vách tường.
Chương 72: Một Đêm Khó Quên Nhất Của Áo Đinh Đặc Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc - 555.556.557... Áo Đinh Đặc vừa hít đất vừa đếm thầm trong lòng. Tối hôm qua lúc chống đẩy. Áo Đinh Đặc còn cảm giác hai cánh tay đau nhức, tốc độ làm cũng chậm. Nhưng lúc này hắn không cảm giác một chút đau đớn nào. chính xác mà nói đau đớn tinh thần đã vượt qua cả nỗi đau thể xác rồi. thân thể đã đã tê liệt, còn dư lại chỉ là sợ hãi thật sâu với Lâm Phi sợ hãi phát ra từ nội tâm. Âm thanh “tí tách, tí tách* ’ bên tai dường như đang không ngừng thúc giục Áo Đinh Đặc, lúc hít đất, chống đẩy không thể giảm tốc độ. Sau lưng Áo Đinh Đặc đã toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, ướt hết cả áo ngoài của hắn. Áo Đinh Đặc không thể không rõ những mồ hôi này ngoại trừ do rèn luyện toát ra thì còn có bởi vì sợ hãi, bởi vì sợ hãi tên ác ma Lâm Phi trước mặt này. Áo Đinh Đặc muốn báo cảnh sát, bắt tên ác ma giết người Lâm Phi này lại. Nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi lại bỏ qua. Lấy thân thủ của Lâm Phi, cảnh sát bình thường làm sao có thể bắt được hắn chứ? Trong đầu Áo Đinh Đặc xuất hiện một cảnh tượng, một đại đội cảnh sát vũ trang hạng nặng đi bắt Lâm Phi, kết quả lại bị tên ma quỷ này dùng đũa cắm tất cả trên mặt đất. Cuối cùng Lâm Phi bắt đầu hành hạ người báo cảnh sát là hắn. Áo Đinh Đặc nghĩ người có thể bắt được tên ác ma đang bắt hắn không ngừng hít đất này chỉ có quân đội. Chỉ có quân đội phái ra chiến sĩ cơ giáp manh mẽ, điều khiển cơ giáp thì mới có thể giết chết hắn. Hơn nữa chiến sĩ cơ giáp phái ra phải là chiến sĩ chủ chốt. Nhưng đây chỉ là một vụ án mạng bình thường, người chết chỉ là một học sinh bình thường. cho dù hắn có đi cầu cứu quân đội thì bọn họ cũng sẽ không quản, nhiều nhất chỉ truyền đi lời cầu cứu của hắn tới cục cảnh sát. Một khẩu súng nằm trước mắt Áo Đinh Đặc, im lặng ở đó. Từ sau khi bị Lâm Phi đá bay, nó vẫn ở đó, vẫn không nhúc nhích. Áo Đinh Đặc hơi nhìn xuống phía dưới, nhìn Lâm Phi đang quay lưng với hắn, nhanh chóng hít đất. - Giờ mình cầm khấu súng trong tay, tiếp đó bắn súng vào sau lưng hắn, giết chết tên ác ma này. Ý nghĩ này lại xuất hiện lần nữa trong đầu Áo Đinh Đặc. - Giết chết hắn, giết chết hắn, giết chết hắn, giết chết hắn, giết chết hắn. Áo Đinh Đặc giãy giụa trong sự sợ hãi. Khoảng cách từ hai cánh tay hắn tới súng lục chưa đầy ba mươi mét. Đây là vũ khí mà hắn sẽ giết chết Lâm Phi. - Liều mạng. Áo Đinh Đặc quyết định dừng việc chống đẩy, hít đất lại, đi cầm súng. Sau đó hắn sẽ lặng lẽ bắn súng sau lưng Lâm Phi, giết chết tên ác ma này. Nhưng ngay vài giây trước khi hắn chuẩn bị hành động, hắn liền thấy được một cảnh tượng. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, ý nghĩ giết chết Lâm Phi lại bị dập tắt chỉ trong nháy mắt. Cảnh tượng này chính là máu của La Thiên bị tích tụ trên từng chiếc đũa, từ từ tụ thành một vũng máu. Máu chảy trên mắt đá cẩm thạch trong phòng ăn, bắt đầu từ từ chảy xuôi xuống. Trong đó có một ít máu đang chảy về phía Lâm Phi đang hít đất kia. Máu đã chảy về phía Lâm Phi rồi, chảy đến cánh tay phải đang hít đất của Lâm Phi. Nhưng đối với việc tay phải của hắn sắp chạm vào vũng máu này, hắn vẫn thờ ơ, giống như máu tươi này vốn dĩ nên tồn tại, vẫn tiếp tục hít đất thật nhanh. - Ác ma, hắn là ác ma, hoàn toàn là ác ma! Thượng đế của tôi ơi, sao tôi lại có ý nghĩ dùng một khẩu súng lục nho nhỏ mà giết chết ác ma chứ? Chỉ có thiên sứ mới có thể giết chết được ác ma. Tôi không phải thiên sứ. Thượng đế ơi ông tha thứ cho tôi đi. Không! Thượng đế cũng đã không quản được mình nữa rồi. Giờ mình đã thuộc về trận doanh của tên ác ma kia rồi. Đại ca ma vương ơi, cậu tha thứ cho tôi đi. Tôi không nên có ý nghĩ tiêu diệt cậu đang hoá thân trong nhân gian. Trong lòng Áo Đinh Đặc thầm nghĩ. Lâm Phi đang làm động tác rèn luyện hàng ngày, hít đất chống đẩy 3000 cái. Lúc hít đất chống đẩy thì đồng thời hắn cũng nhìn thấy vũng máu sắp chảy về phía tay hắn. Nhưng hắn biết, lúc rèn luyện hàng ngày, hắn không thể dừng lại vì bất cứ lý do nào. một khi dừng lại, hắn có thể sẽ bị Hệ Thống Chiến Thần biến thái kia trừng phạt tinh thần đau đớn. Đối với Hệ Thống trong đầu kia, một ít máu này căn bản không thể tính là nhân tố ảnh hưởng tới việc hít đất.chống đẩy của hắn. Vì thế Lâm Phi chỉ có thể tiếp tục hít đất, làm từng cái, làm thật nhanh. Lâm Phi ngẩng đấu lên nhìn thoáng qua La Thiên đang bi treo trên vách tường. Hắn ta còn chưa chết, máu đã nhỏ chậm hơn khi vừa mới bắt đầu. - Khi nào hắn chết? Lâm Phi nói chuyện với Hệ Thống Chiến Thần trong đầu. Lâm Phi biết, bản thân hắn phải xử lý sạch sẽ thi thể này, nếu không sẽ bị cảnh sát tìm đến. Lần đầu tiên bị Hệ Thống Chiến Thần nhập thể hắn đã không thể xứ lý thi thể cho tốt mà bi phát hiện bởi vậy hắn mới bị bắt vào trong ngục giam Tạp Nhi. Thật vất vả mới được quân đội đặc xá khỏi ngục giam, Lâm Phi đã bắt đầu có thói quen sống cuộc sống tương đối tự do bên ngoài, không muốn trở về phòng giam buồn tẻ kia. - Ta đã tính toán thời gian mặt trời mọc và quỹ tích ánh mặt trời chiếu xuống rồi. Ba phút trước khi mặt trời mọc, tên phản bội La Thiên sẽ chết, vào lúc đó, máu của hắn không thể đủ cung cấp cho não và tim được. 6 giờ 58 phút ngày mai chính là giờ chết của La Thiên. Hệ Thống Chiến Thần trả lời vô cùng chuyên nghiệp. - Ồ, xem ra tối nay phải ở đây rồi. Nếu không ngày mai phải đến đây sớm, cũng có thể phòng ngừa Áo Đinh Đặc làm chút chuyện không hay. Sau khi Áo Đinh Đặc hít đất 3000 lần, chống đẩy 3000 lần, gập bụng 3000 lần, Áo Đinh Đặc cũng làm xong 1000 lần mỗi cái. Hơn nữa, bởi vì sợ hãi nên Áo Đinh Đặc đã đếm sai, làm nhiều hơn mười mấy lần. Sau khi làm xong, Lâm Phi liền đứng dậy. Hắn nhìn tay phải dính đầy vết máu của hắn, đi tới bồn rửa tay bên cạnh. Áo Đinh Đặc vẫn đứng tại chỗ, hai chân run rẩy. Sau khi rửa xong, Lâm Phi đi tới bàn ăn. Trên bàn ăn còn hộp cơm của Áo Đinh Đặc và La Thiên hai giờ trước, bánh bao vẫn chưa có người ăn. Lâm Phi kéo hộp cơm về bên cạnh hắn. Hắn phát hiện một vấn đề. Đũa trên bàn ăn cũng bị Hệ Thống Chiến Thần trong đầu kia dùng để giết La Thiên rồi. Không tìm được chiếc đũa, Lâm Phi chỉ có thể dùng tay cầm bánh bao, bắt đầu ăn một cái. cho dù bánh bao nguội, nhưng đối với Lâm Phi đã ở trong ngục giam Tạp Nhi mà nói, đây tuyệt đối là đồ ăn ngon. Lâm Phi ăn vài cái bánh bao, nhìn thấy đàn em Áo Đinh Đặc của hắn đang còn ngơ ngác đứng ở phía đối diện, ánh mắt vô hồn. Hắn nhìn một chút, hai phần bánh bao có rất nhiều, vì vậy nói với Áo Đinh Đặc: - cậu có muốn ăn vài cái không? Áo Đinh Đặc nhìn về phía Lâm Phi, sợ hãi trả lời: - Không, cậu ăn đi. Tôi không cần, tôi không đói bụng. Áo Đinh Đặc cũng không dám cướp miếng ăn từ trong miệng ác ma. Sau khi ăn xong, Lâm Phi nhìn số liệu tin tức thuộc hạ của hắn. Áo Đinh Đặc. Độ trung thành: 0 (tên thuộc hạ này đã bi sức hút và nhân cách của ký chủ cấm hoá, toàn bộ oán hận với ký chủ đã chuyển thành sợ hãi, mong ký chủ tiếp tục dùng sức hút nhân cách cấm hoá) La Thiên: tên phản bội (đang trong quá trình đổ máu xử tử) Độ trung thành: không cần nữa, sáng sớm mai chính là người chết rồi.
Chương 73: Ánh Mặt Trời Đầu Tiên Lúc Sáng Sớm Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Bị hai mươi sáu chiếc đũa đóng trên vách tường. La Thiên muốn cử động. Nhưng cho dù đại não của hắn có phát ra mệnh lệnh với tứ chi thế nào thì tay chân cũng đều không nâng lên được. Hắn đã mất đi quyền khống chế thân thể thứ duy nhất có thể chuyển động là hai tròng mắt. Sau khi bị hai mươi sáu chiếc đũa đâm vào người, La Thiên cũng không có cảm giác đau đớn lắm, ngược lại cảm giác tinh thần chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ, không có một tia mơ hồ nào. Mặc dù thân thể không đau đớn nhưng đối với hắn mà nói, tâm linh đang bị thương tổn rất lớn. Hắn biết cái chết sắp đến với hắn, lại không ngăn cản được. Hắn trơ mắt nhìn chiếc đũa cắm vào khắp nơi trên thân thể máu không ngừng chảy ra, chậm rãi từng giọt rơi xuống mặt đất “tí tách, tí tách”. La Thiên nghe thấy âm thanh này như tử thần kêu gọi. Mặc dù tiếng kêu gọi rất nhỏ nhưng trí mạng. - cứu mạng, cứu tôi. La Thiên quát to lên. Nhưng thanh quản của hắn đã bị thương tổn, hắn chỉ có thể phát ra âm thanh “ư ư, ư ơ”. - Tôi sai rồi. Lâm đại ca, thả tôi xuống đi, bảo tôi hít đất 2000 lần đi, cho dù hai vạn lần tôi cũng làm. La Thiên la lớn với Lâm Phi, nhưng âm thanh phát ra vẫn lả ‘ư, ư ư, ư ư ư, ư ư ư ư ư ư ươ...” Bên cạnh bàn ăn, Lâm Phi vẫn ăn bánh bao, ngay cả hứng thú nhìn La Thiên cũng không có. Thấy tình cảnh này, La Thiên biết ác ma đối diện kia căn bản không chuẩn bị nghe hắn nhận lỗi, ngay cả cơ hội để hắn nhận lỗi cũng không cho. Hắn ta chính là muốn mình bị từng chiếc đũa làm mất máu đến chết. Bị treo trên vách tường, La Thiên bắt đầu suy nghĩ lần cuối trước khi chết. Đầu tiên, hắn nhớ tới quá khứ của những chiếc đũa cắm trên người hắn. Vốn dĩ phòng ăn của bạn tốt Áo Đinh Đặc của hắn chỉ có một đôi đũa. Tháng trước, mình đã tới chỗ hắn chơi, lúc ăn cơm trưa phát hiện chỉ có một đôi đũa.vì vậy ngày thứ hai đến nhà Áo Đinh Đặc, hắn đã mang theo mười hai đôi đũa. Tháng trước không nên cầm những đôi đũa chết tiệt này tới. Tiếp đó hắn nghĩ tới ngày hôm qua, trưa hôm qua, hắn nhìn thấy các bạn học bị Lâm Phi điên cuồng ngược đãi trong buổi lễ tốt nghiệp. Ngay lúc đó, hắn đã cho là bản thân may mắn. Mặc dù những bạn học kia đã tốt nghiệp nhưng thể diện đã bị ném đi mất rồi, còn không vinh quang bằng người ở lại lớp. Nhưng bây giờ, so với tình cảnh hiện tại, hắn mới biết có thể bị mất mặt khi tốt nghịêp thì cũng tốt hơn không được tốt nghiệp, buổi tối lại còn bị treo trên tường. Nếu trời cao có thể cho La Thiên một cơ hội nữa, để La Thiên trở lại ba giờ trước, La Thiên nhất đinh sẽ dẫn Áo Đinh Đặc tới chỗ Lâm Phi huấn luyện gập bụng, nhảy cóc và hít đất, cho dù ác ma kia có bảo hắn làm bao nhiêu cái. Nếu như trời cao có thể cho La Thiên một cơ hội nữa, cho hắn trở lại một ngày trước, La Thiên nhất định sẽ không đi gặp Lâm Phi, nhận hắn làm đại ca, ở học viện quân sự Bắc Đẩu lại càng tuyệt đối tránh càng xa càng tốt, tránh xa tên ma quỷ Lâm Phi nảy. Nếu trời cao có thể cho La Thiên một cơ hội nữa, để hắn trở lại một năm trước, La Thiên nhất định sẽ học tập điều khiển cơ giáp thật tốt, ngày đêm khổ luyện, cho dù sau khi học xong cũng sẽ khắc khổ luyện tập điều khiển cơ giáp. Tiếp đó hắn sẽ bị Lâm Phi điên cuồng ngược đãi trong buổi lễ tốt nghiệp, mang theo sỉ nhục thuận lợi tốt nghiệp. Nhưng trời cao không cho La Thiên cơ hội trở lại quá khứ tất cả cũng đều đã chậm. Bởi vậy La Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn từng chiếc đũa đang cắm vào thân thể hấn, không ngừng mang máu hắn ra, tí tách rơi đến mặt đất. - Không cần cứu hắn, cũng không cần giết hắn, lại càng không cần động vào từng chiếc đũa trên người hắn cậu có phòng ngủ đúng không? Đưa tôi đi sáng sớm ngày mai, hai chúng ta sẽ cùng xử lý thi thể, còn cậu nữa nếu đã làm đàn em của tôi thì đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Tin tôi đi, cậu không chạy thoát được đâu. Lâm Phi chỉ chỉ vào La Thiên đang treo trên vách tường, nói với Áo Đinh Đặc đang run rẩy bên cạnh. Áo Đinh Đặc ngơ ngẩn dẫn Lâm Phi tới phòng ngỮ Sau đó một mình Áo Đinh Đặc trở lại phòng ăn. La Thiên đang bị treo trên vách tường trong phòng ăn thấy một mình Áo Đinh Đặc xuất hiện nhanh chóng gọi “ư ư. ư ư...”. Áo Đinh Đặc đi tới phía đối diện bạn học La Thiên của hắn. - Thật xin lỗi. Người anh em a, tôi không thể cứu cậu. Tôi sợ chết. Áo Đinh Đặc bất đắc dĩ nói. - ươ, ươ... - cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu. Như vậy đi, tôi nói, nếu cậu thấy đúng thì nháy mắt, không ủng hộ thì mở to mắt. La Thiên nghe xong, ánh mắt nháy nháy. La Thiên tiếp tục hô lên. - Có nói tôi cũng không hiểu cậu đang nói gì. Áo Đinh Đặc nói. Tiếp theo hắn nhìn thấy ánh mắt Áo Đinh Đặc đang nhìn chăm chú về một phía không nhúc nhích. Áo Đinh Đặc nhìn theo ánh mắt của La Thiên, nhìn thấy khẩu súng lục đã bị Lâm Phi đánh rơi khỏi tay La Thiên kia. Áo Đinh Đặc đi tới, nhặt khẩu súng lục lên. - Cậu muốn tôi dùng cây súng này đi giết ác ma kia? Hai tròng mắt La Thiên mở thật to vẫn không nhúc nhích. - Chẳng lẽ cậu bảo tôi dùng khẩu súng này giết cậu? Hai tròng mắt La Thiên bắt đầu nháy lên. - Thật xin lỗi người anh em cậu cũng biết đấy, hắn là ác ma. Lúc rời khỏi căn phòng này, hắn đã bảo tôi không được động tới câu. Nếu tôi giết cậu thì tôi cũng sẽ chết. Tôi tâm sự với cậu nhé, chắc cậu cũng sắp đi rồi. Áo Đinh Đặc nói. Sau khi nghe xong hai mắt La Thiên lại nháy nháy. Cứ như vậy, Áo Đinh Đặc bắt đầu nói chuyện phiếm với La Thiên, cũng có thể nói là Áo Đinh Đặc độc thoại. Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Mười giờ tối, bên ngoài đã là một mảnh đen nhánh, Áo Đinh Đặc nhìn La Thiên vô cùng tỉnh táo đang bi treo trên tường. Đến hai giờ sáng Áo Đinh Đặc đã rút ra bao thuốc thứ ba, tiếp La Thiên trong đêm cuối cùng trong cuộc sống của hắn. La Thiên treo trên vách tường vẫn chưa nhắm mắt, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt. Cứ như vậy, mãi cho đến buổi sáng hơn 6 giờ 50. Lúc này, trên mắt La Thiên đã không còn một tia máu nào nữa. Dưới chân hắn đã tụ thành một vũng máu thật lớn. - Trời đã sáng. Sau khi nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng ăn, Áo Đinh Đặc nói với La Thiên. Ánh sáng chiếu vào từ cửa đang không ngừng kéo dài. Ánh mặt trời kéo dài, lập tức sẽ chiếu sáng người La Thiên. Lúc này, trong mắt La Thiên xuất hiện khát vọng. đầu ngón tay bị treo trên vách tường run rẩy, cố gắng vươn về phía trước, muốn trước khi chết co thể chạm vào ánh nắng mặt trời. Nhưng ngay khi luồng ánh sáng chiếu vào phòng ăn cách ngón tay La Thiên chừng hai mươi cm thì La Thiên tỉnh táo cả đêm lại nhắm mắt lại, tay cũng không còn run rẩy nữa. Nhìn thấy La Thiên kiên trì một đêm không chết mà lại chết đi vài giây trước khi những tia nắng mặt trời đầu tiên sắp chiếu lên người, trong đầu Áo Đinh Đặc đột nhiên nghĩ tới một câu nói, câu nói ngày hôm qua. Lúc hắn nhận tên ma quỷ Lâm Phi làm đại ca, Lâm Phi đã nói: - Người phản bội tôi, tôi sẽ không để cho hắn sống đến khi mặt trời ngày hôm sau mọc. Khi ấy hắn và La Thiên đều cho rằng đây chỉ là một câu nói vui đùa tùy ý thể hiện uy nghiêm. Nhưng lúc này, hắn mới biết đây không phả vui đùa mà là sự thật. La Thiên tỉnh táo cả đêm sẽ không chết đi đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào phòng như vậy. Nói như vậy, lúc tên ác ma kia cắm đũa vào thân thể La Thiên đã tính toán thời gian tử vong của La Thiên và thời gian ánh mặt trời chiếu vào phòng ăn. Nghĩ đến khả năng này, Áo Đinh Đặc đang đứng yên, sắc mặt bỗng trắng bệch, lui về phía sau mấy bước rồi ngã ngồi trên ghế băng.
Chương 74: Đào Cái Hố Chôn Thôi Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Áo Đinh Đặc ngồi trên ghế nhìn La Thiên bị hai mươi sáu chiếc đũa ghim trên tường, trong lòng kinh hãi. - Tôi muốn chạy. Tôi muốn rời khỏi địa phương quỷ quái này. Ở đây tôi chết mất. Dưới tay ác ma Lâm Phi này.tôi sẽ chết rất thảm. Áo Đinh Đặc nghĩ. Từ khi hiểu chuyện tới nay, Áo Đinh Đặc có một giấc mộng là học tập tại học viện quân sự cơ giáp tốt nhất Thiên Long Liên Bang sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một người điều khiển cơ giáp chủ chốt ưu tú, sau đó đi tới tiền tuyến chiến đấu. Vì giấc mộng này, Áo Đinh Đặc đã cố gắng mười lăm năm. Hôm nay hắn đã hai mươi tuổi rồi. Trước tối qua vẫn nghĩ giấc mộng của mình chỉ còn thiếu một chút cuối cùng thôi. Chỉ cần thông qua kỳ thi tốt nghiệp, hắn có thể thuận lợi ra trường có chứng chỉ của học viện quân sự Bắc Đẩu, sau khi tòng quân lập tức làm từ Thiếu úy trở lên. Nhưng lúc này trải qua một đêm kinh khủng Áo Đinh Đặc quyết định từ bỏ giấc mộng mình theo đuổi mười lăm năm. Hắn muốn trực tiếp đi tới tiền tuyến tham chiến, không cần chứng nhận tốt nghiệp tại học viện quân sự Bắc Đẩu nữa, lấy thân phận hạ sĩ tòng quân. Dù như vậy thời gian lên chức của hắn sẽ dài hơn rất nhiều, cũng nhiều khó khăn hơn nhưng so với việc ở lại học viện quân sự Bắc Đẩu, đi theo ác ma Lâm Phi tinh thần có vấn đề này thì vẫn còn an toàn hơn nhiều ít nhất lúc này Áo Đinh Đặc đã xác định là như vậy. Chiến trường nơi tiền tuyến, theo hắn thấy cũng tàn khốc, ngày nào cũng có tướng sĩ Thiên Long Liên Bang và Bách Thú Đế Quốc tử vong nhưng nếu so với học viện quân sự Bắc Đẩu này. Áo Đinh Đặc cảm ấy chiến trường tiền tuyến chính là thiên đường còn nơi này là địa ngục, hơn nữa mình còn bị ác ma nơi địa ngục trông coi. - Chạy thôi. Mình nhất định có thể chạy thoát, rời khỏi nơi này lặng lẽ rời đi. Tuyệt đối không thể để ác ma này phát hiện ra. Trong lòng Áo Đinh Đặc thầm nghĩ. - Nhịn thêm vài ngày nữa, chuẩn bị kế hoạch chạy trốn cho tốt. Biệt thự này cũng phải bán đi, nếu không thì không đủ chi tiêu trên tiền tuyến. Phần lớn tiền sinh hoạt trong một năm của Áo Đinh Đặc đều đã làm lễ bái sư Lâm Phi rồi. Trong tay hắn hôm nay chỉ còn có hơn một trăm hai mươi ngàn tiền liên bang. Hắn ngồi trên ghế, bắt đầu thầm tính xem nên chạy trốn thế nào, dùng tốc độ nhanh nhất bán biệt thự này đi ra sao. Lúc này hắn hoàn toàn chưa ý thức được ý nghĩa câu nói "cậu không chạy thoát được đâu" của Lâm Phi. Lâm Phi ngủ trên giường lớn mềm mại, lúc này đứng dậy nhìn ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ, duỗi lưng. Lâu lắm rồi không ngủ bên trong giường thoải mái rồi, cảm thấy ngủ rất say. Giường mềm mại vẫn thoải mái nhất. Lâm Phi sau khi rời giường liền đi tới phòng ăn, thấy Áo Đinh Đặc đang ngồi ngẩn ra trên ghế, nhìn La Thiên bị ghim trên vách tường đã chết. Lâm Phi lại nhìn bản tin tức của mình một chút. - Áo Đinh Đặc: Độ trung thành: 0. (tùy tùng này đã bị sức hút và nhân cách của ký chủ cảm hóa, oán hận đối với ký chủ chuyển toàn bộ thành sợ hãi. Xin ký chủ tiếp tục dùng sức hút và nhân cách của mình để cảm hóa. Có ý định chạy trốn, xin ký chủ chú ý). - La Thiên: Phản đồ (đã chịu trừng phạt, trạng thái tử vong). Hơn nữa chỉ số còn biểu hiện ra chữ của La Thiên màu xám. - Xem ra còn phải từ từ thể hiện nhân cách và sức hút rồi. Áo Đinh Đặc này không ngờ còn muốn chạy. Muốn chạy thì để hắn chạy một lần, chạy xong tôi lại bắt trở về. Nếu không tự mình thấy là không chạy thoát được thì hắn sẽ không tin đâu. Đây là dùng hành động thực tế để chứng minh đi, cũng khiến hắn từ bỏ ý đồ bỏ chạy. Lâm Phi nghĩ tới đây, nhìn Áo Đinh Đặc đã không ngủ một đêm, không nói tới chuyện hắn muốn bỏ trốn nữa mà dùng giọng ra lệnh nói: - Cậu gỡ hết đũa trên người La Thiên xuống, bê hắn đi theo tôi. - Vâng. Hiện giờ Áo Đinh Đặc cảm thấy Lâm Phi chính là ác ma, tất nhiên không dám vi phạm lời hắn. Dù rút đũa dính máu kia khỏi cơ thể La Thiên rất kinh khủng, mà vác người chết trên lưng, trên người đối phương vẫn chảy máu cũng rất khiếp hãi nhưng dù sao cũng không kinh khủng bằng sự trừng phạt khi không nghe lời ác ma. Áo Đinh Đặc tiến lên, rút từng cái một, lôi hai mươi sáu chiếc đũa ra khỏi người La Thiên. Mỗi lần rút ra, tay hắn lại run rẩy kịch liệt. Mỗi khi rút ra một chiếc đũa, một tia máu lại phun ra. Có vài lần tia máu phun lên người Áo Đinh Đặc, phun lên mặt hắn. Sau khi rút hết đũa ra rồi, cơ thể La Thiên liền tụt xuống. Lâm Phi đi ra phía ngoài phòng. Áo Đinh Đặc nhìn bóng lưng Lâm Phi sắp biến mất, không có thời gian để lau vết máu trên mặt, sợ ác ma Lâm Phi này phẫn nộ, chỉ có thể nhanh chóng vác La Thiên lên lưng, đi theo phía sau Lâm Phi. Lâm Phi mang Áo Đinh Đặc đi tới một gốc cây đào bên trong biệt thự. Hôm nay hắn tới tìm Áo Đinh Đặc và La Thiên bắt rèn luyện cơ thể, trước khi tiến vào nơi này đã thấy khu vườn nhỏ này. Hắn đã nghĩ cần phải xử lý La Thiên thế nào rồi. Đào một cái hố, chôn dưới gốc đào. - Bỏ thi thể xuống trước đi. Cậu đào một cái hố đi, rộng rộng một chút rồi chôn xuống dưới gốc đào nhé. Lâm Phi ra lệnh cho Áo Đinh Đặc. Lúc này trên cây đã kết rất nhiều quả đào. Lâm Phi rất tùy tiện vít một cành, hái một quả đào xuống ăn. - Vâng. Áo Đinh Đặc nhìn thoáng qua cây đào trong vườn nhà, lập tức trả lời. Áo Đinh Đặc cũng không chú ý tới cây đào trong vườn lắm, chỉ thỉnh thoảng ngắm hoa, cũng không ăn quả trên đó bao giờ. Hơn nữa bởi hắn cũng bận rộn tại học viện quân sự Bắc Đẩu, không tưới nước bón phân cho cây đào này, cho nên cây đào bên trong vườn đều tự dựa vào sức mình mà sống. Bởi thế quả trên cây so với những quả bình thường nhỏ hơn rất nhiều. Áo Đinh Đặc lập tức trở lại biệt thự, cầm một con dao nhổ cỏ nhỏ, bắt đầu đào hố dưới gốc cây đào. Mà Lâm Phi đứng bên cạnh, vừa ăn đào vừa giám sát. Sau khi đào hố xong, Áo Đinh Đặc nghĩ: - Chính mình trở thành đồng phạm, trợ giúp hung thủ chôn thi thể rồi, hơn nữa cũng nghĩ tới chuyện bán biệt thự. nếu bán ra, chủ mới phát hiện ra dưới gốc cây đào chôn thứ gì, mình nhất định sẽ bị cảnh sát bắt. Xem ra kế hoạch chạy trốn phải nghĩ cho kỹ càng mới được. Không có tiền bán biệt tự, mình chỉ còn có một trăm hai mươi ngàn tiền liên bang, số tiền này đối với một nhà bình thường còn đủ nhưng đối với người có thói quen tiêu xài như mình thì hơi ít rồi. Nửa giờ sau, hố đã được đào tốt rồi. Áo Đinh Đặc đặt thi thể của La Thiên vào bên trong, sau đó lấp đất vào. Kết thúc công việc lấp đất, Áo Đinh Đặc nhìn thoáng qua cây đào rất nhiều quả nhỏ, lại thầm nghĩ loạn: - Sang năm cây đào này ra trái sẽ lớn lắm đây. Cho tới bây giờ chưa bao giờ bón phân cho nó, không ngờ lần đầu lại là dùng thi thể người bón phân. Không biết phân bón thi thể này sẽ có tác dụng gì nữa? Quả do phân bón từ thi thể này ra thì mình cũng chẳng dám ăn, mà chắc cũng không có ai có gan ăn. Không đúng, ác ma đứng cạnh mình đây nhất định không thèm quan tâm, ăn tươi những quả đào to sang năm ra trên cây này thôi.