Đô Thị Sử thượng đệ nhất yêu - Thủy Thiện - FULL 175C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904
    Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
    Tác giả: Thủy Thiện
    Giới thiệu

    Nhóm dịch: Hắc Long Hội
    Nguồn: 4vn


    Truyện thuộc thể loại đô thị hài hước thuần túy, nên sẽ không có nhiều pha đấu sức đấu trí... Theo lối đọc để giải trí đúng nghĩa. Nó như một cuốn truyện cười, nay buồn đọc để cười thật vui, mai lại quên đi rồi vài ngày sau đọc lại vẫn còn có thể bật cười lên thích thú.

    Nội dung truyện: nhân vật chính tên là Trần Mặc, là một người bình thường gặp đầy ngoài xã hội, đột nhiên có được vài khả năng đặc biệt và từ đó luôn gặp xui xẻo với "năng lực" của mình. Hắn có 4 con pet là 4 loại đồ điện: Oa Oa (nồi cơm), Nặc Nặc (di động), Bản Bản (Laptop), Xa Xa (xe điện), mỗi con đều có 1 tính cách biến thái riêng tận lực phá rối sau lưng hắn. Vì thế mỗi ngày của Trần Mặc sẽ dở khóc dở cười thế nào đây??

    Trích lời Trần Mặc:

    Ca nhặt được một tiểu loli, nàng nhiệt tình yêu trảm yêu trừ ma, lại rất thích ăn kem,nhưng thích nhất vẫn là dùng loạn phù chú.

    Ca có một vị hôn thê người Hy Lạp, nàng đang "tranh giành tình nhân" với bà chủ của ca, vấn đề là các nàng chỉ bộc phát quá độ sẽ biến thân....

    Ca có bầy yêu quái sủng vật, nồi cơm điện ưa thích cướp ngân hàng, Laptop mê Hacker, điện thoại biết bắt chước thanh âm của ca tán gái, về phần cái xe điện kia — haiz, nó đang cố gắng tu hành, tranh thủ sớm ngày tiến hóa thành Cadillac!


     
  2. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904
    Re: Sử thượng đệ nhất yêu - Thủy Thiện

    Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
    Tác giả: Thủy Thiện
    -- o --

    Chương 1: Đồ điện phát điên


    Dịch: Ares
    Biên: Hana
    Nhóm dịch: Hắc Long Hội
    Nguồn: 4vn


    oOo

    Một người thi thoảng làm ra chuyện xấu thì còn chấp nhận được, chỉ sợ nhất là loại cả đời đều làm chuyện xấu, đến chết cũng không hối cải...

    Không hề nghi ngờ, Lôi Lão Hổ cùng Trần Tam Bình chính là người như vậy. Cho nên chẳng sợ vừa mới ra tù ba ngày, hai người bọn chúng lại ngứa ngáy chân tay, ngựa quen đường cũ “táy máy” vào một căn phòng trọ.

    Mười phút trước, thanh niên thuê căn phòng này mới ra ngoài, cho nên gian nhà trọ này hiện cũng chỉ có hai gã đầu trộm đuôi cướp là người, còn có cái gì không phải người nữa không thì chưa biết được.

    - Số 13 Phúc Phường Nhai?
    Trước khi vào cửa, Trần Tam Bình theo bản năng nhìn biển số nhà, nhịn không được giật mình một cái:
    - Đại ca, em nghe nói nơi này ngày xưa có yêu quái, hay là chúng ta kiếm chỗ khác thử đi?

    - Chú mày mê tín vừa thôi! Giờ là thời khoa học kỹ thuật rồi!
    Lôi Lão Hổ không thèm để ý, nhếch miệng có hai cái răng vàng to tướng nói:
    - Ngậm cái mồm lại, hôm qua trên TV có câu gì ấy nhỉ, à là nguy hiểm cao mới có phần thưởng lớn, mày không dám làm thì cút!

    Mặc kệ gã đàn em một đầu mê tín, Lôi Lão Hổ dễ dàng phá khóa cửa rồi cầm đèn pin lén lút chui vào trong.

    Trần Tam Bình vẫn có chút không yên bất an, nhưng đến lúc “làm việc” thì hắn thừa chuyên nghiệp.

    Căn phòng này cũng không lớn, hai gã khoắng loạn một trận đã không còn chỗ nào sót, chỉ kém phần đào cả góc tường lên xem có giấu gì không.

    Có điều chủ nhà này xem chừng kiết xác, tìm mãi cũng chỉ thấy đúng mấy trăm đồng trong ngăn kéo.

    - Con mẹ nó, lão tử khinh bỉ loại quỷ nghèo này!
    Mấy trăm đồng trong cái thời bão giá này làm được cái gì, cho nên Lôi Lão Hổ nhịn không được chửi ầm lên.

    Trần Tam Bình coi như kiên nhẫn hơn, mò mẫm nửa ngày rốt cục thấy thêm một cái di động cũ nát, có điều sợ là ném ra đường cũng chẳng có ai thèm nhặt.

    Lôi Lão Hổ mặt như đưa đám, chán nản nói:
    - Khốn nạn, thằng chủ nhà còn rách hơn cả chúng ta, đến điện thoại cùng từ thời Napoleon cởi truồng.

    Bỗng tiếng oán hận ồm ồm như vịt của hắn im bặt, bởi vì trong phòng ngủ tự dưng truyền tới tiếng gì đó lí nhí.

    Hai gã nghi hoặc nhìn nhau, rón ra rón rén đi tới mép cửa phòng, thật cẩn thận đẩy hé ra... Không có gì cả, trong phòng hết thảy bình thường, hơn nữa âm thanh kỳ quái kia cũng biến mất.

    Lôi Lão Hổ khẽ thở phào một cái, thuận tay dập mạnh cánh cửa:
    - Không có gì, tao đoán là chuột thôi...

    Lời còn chưa dứt, âm thanh lí nhí kia lại vang lên, hơn nữa lần này còn lớn hơn không ít. Lôi Lão Hổ ngẩn ra, mạnh mẽ đẩy cửa phòng, nhưng cũng chẳng thấy chẳng nghe gì lạ.

    Trần Tam Bình bắt đầu thấy sợ, hắn quay đầu nhìn bốn phía tối tăm, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng:
    - Đại ca, hay chúng ta chuồn thôi, nơi này lạ lạ sao ấy...

    "Tách" một tiếng, một chiếc đèn đột nhiên tự động sáng lên, từ góc tường chiếu thẳng tới.

    Lôi Lão Hổ cùng Trần Tam Bình lắp bắp kinh hãi, sợ tới mức thiếu chút nữa trực tiếp nhảy lên bám vào trần nhà. Có điều bọn hắn liền nhanh chóng an tâm lại — náo loạn cả nửa ngày dọa bọn hắn, không phải chỉ là một chiếc nồi cơm điện đặt ở góc tường thôi sao?

    Lôi Lão Hổ xoa xoa ngực, luôn mồm gắt lên:
    - Bà mẹ nó, tên khốn kiếp nào rỗi hơi như vậy, có thể lắp bóng đèn cho nồi cơm điện, thực là con mẹ nó rỗi hơi!

    - Rỗi hơi?
    Một giọng nói chói tai truyền đến, Lôi Lão Hổ lập tức ôm chầm lấy nhau, chỉ cảm thấy lông tóc đều dựng ngược lên.

    Trong ánh mắt sợ hãi của bọn hắn, nồi cơm điện lại có thể từ từ nhảy tới, cái nắp còn đóng vào mở ra:

    - Không có bóng đèn, ka nhìn đường kiểu gì? Nếu không phải sợ bị chặt chém ka còn muốn gọi thợ máy “độ” tiếp! Các chú biết không, hiện thợ máy đủ bựa nhân, vào tiệm thì xoen xoét cam đoan bảo hành sửa chữa, khi trả lại thì cố tình thay đổi linh kiện, thợ thợ cái “lồng”... Ơ này, chạy cái gì, ka còn chưa nói xong!

    Tạm thời không đề cập tới nồi cơm điện lải nhải không dứt, Lôi Lão Hổ cùng Trần Tam Bình đã bị hù đến lông tơ dựng đứng, không đợi nồi cơm điện tiếp tục giáo dục tố chất thợ máy, hai người bọn hắn liền lập tức xoay người chạy trốn.

    Có điều mắt thấy đã sắp thoát, một chiếc xe điện* cũ nát đã “u u” lăn bánh tiến vào, có trời mới biết làm thế nào nó bò lên được bậc thang:

    - Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu! Nhớ năm đó lão Xa (xe) ta tung hoành, cho dù là Ferrari cũng đừng hòng trốn thoát, lại nhớ năm đó... Lại hồi xưa kia nữa...
    (* xe 2 bánh chạy bằng điện)

    Vì thế, tiếng thét chói tai vừa mới tới cửa miệng, lại bị hù giật mình mà nuốt ngược trở về.

    Lôi Lão Hổ cùng Trần Tam Bình hoàn toàn muốn ngất rồi, có điều thứ làm bọn hắn muốn tè cả ra còn chưa hết — lại có tiếng lịch kịch vang đến, một chiếc laptop cũng tưng tưng nhảy ra, trên màn hình còn đang chiếu một bộ phim “thuần khiết” cho “trẻ em lớn tuổi” của Nhật Bản...

    Nồi cơm điện “phì” một cái, bất đắc dĩ thở dài:
    - Lại "sách", mày làm cái trò gì thế! Lần trước lão đại mang bạn gái về nhà, mày cũng bật cái này, sau đó...

    - Kệ tao, ai bảo lão đại đặt tên folder AV ( Japan anti virus) là nghệ thuật nhân sinh!
    Laptop giọng ngại ngùng nhảy đến soi gương, rồi hổ thẹn thay đổi video, lần này là một bộ phim trinh thám.

    Nhìn thấy cảnh sát trong màn ảnh kia giơ súng chỉ vào chính mình, Trần Tam Bình chết ngất tại trận, ngay cả phản kháng tượng trưng cũng không có.

    Lôi Lão Hổ há miệng to đến nhét đủ nắm tay, mắt trợn tròn muốn lọt cả ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn liều rút dao găm vọt về cái xe điện chặn đường...

    - Hô~!
    Sau lưng bỗng truyền đến lực hút thật mạnh, lập tức khiến hắn ngã ngửa trên mặt đất, dao găm thì trực tiếp bay tới nồi cơm điện.

    Nồi cơm điện ra chiều hớn hở mở nắp đớp lấy, rồi làm bộ trâu bò quát:

    - Lấc lấc láo láo, thích chơi đùa với huynh đệ chúng ta hả? Tiểu tử, hai người các ngươi thuộc bang phái nào, làm chức gì, lão đại là ai... Con bà nó, không hiểu quy củ là cái gì à, nộp tất cả đồ trên người ra đây, sau đó quay mặt úp vào tường!

    Nghe giọng điệu, phải tưởng nồi cơm điện này đã lăn lộn mấy chục năm trong hắc đạo, mở miệng toàn từ chuyên môn.

    Lôi Lão Hổ khóc không ra nước mắt, cái này là đạo lý gì đây, thật vất vả đi ăn trộm, phút cuối lại thành ra bị dọa cướp ngược lại.

    Nhưng mà không đợi hắn kịp phản ứng, ba loại đồ điện đã hung tợn bức tới, laptop là trực tiếp đổi sang chiếu “Thiên Hạ Vô Tặc”*, cảnh Cát Ưu đang khinh thường thở dài:
    - Ăn cướp kiểu các chú nhìn rầu quá mà, một tí kỹ thuật cũng không có...
    (*tên phim, google tự search :)) )

    Tuy rằng rất muốn biện giải mình là trộm không cướp, nhưng sợ nói cũng vô ích, Lôi Lão Hổ là thực biết điều lấy ví ra.

    Nồi cơm điện mở ra cái nắp, trước tiên đem ví hút vào, lúc này mới thoả mãn than thở nói:
    - Con mẹ nó, có mỗi 132 đồng, ra ngoài mà đem mấy cọng lông thế này à... Còn trơ mắt ra đấy, cởi nốt quần áo ra, quần lót cùng bít tất thì thôi!

    - Ặc...
    Lôi Lão Hổ khóc không ra nước mắt, có điều hắn có khóc ra thì vẫn phải cởi.

    Mấy phút sau, nhìn gã đạo trích gần như “truổng cời”, nồi cơm điện rốt cục gật gật đầu, vừa lòng nói:

    - Coi như chú biết điều! Vậy đi, nếu chú muốn đi, có thể đề xuất. Thông thường khi lão đại không ở nhà, chúng ta sẽ xét duyệt vòng một, sau đó giao cho Nặc Nặc làm thẩm tra quyết định!

    - Ai là Nặc Nặc?
    Lôi Lão Hổ ngẩn ra, nhịn không được mở miệng hỏi.

    Cơ hồ cùng lúc, một tiếng chuông thanh thúy vang lên, ngay sau đó một chiếc di động cũ nát nhảy ra, thuận tiện còn lóe màn hình tạo dáng:

    - Ka là Nặc Nặc, Nặc Nặc chính là ka! Vốn ka thứ hai đến thứ tư chỉ tiếp điện thoại của "máy bay", thứ năm đến thứ bảy chỉ tiếp loli, còn chủ nhật... Vốn là nghỉ ngơi, nhưng thấy chú có thành ý, miễn cưỡng tiếp vài câu cũng được!

    Lôi Lão Hổ rốt cục hoàn toàn điên rồi, cái đệch gì thế này? Một cái nồi cơm điện giống như ăn cướp, một cái xe điện cũ thích giảng chuyện xưa, một chiếc laptop mặt dày, còn thêm một cái di động nát dâm tặc, lại lão đại là ai nữa chứ...

    Giống như là biết nghi vấn của hắn, bốn loại đồ điện cùng lúc cất tiếng:
    - Bọn ka không phải quái vật! Bọn ka là tứ đại cao thủ trong sáng thuần khiết, có tiềm lực nổi tiếng Phúc Phường Nhai!

    - Chết mất, còn đòi Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái!
    Lôi Lão Hổ não sắp hỏng đến nơi, nhịn không được thầm than thở vài câu.

    Nồi cơm điện quét mắt nhìn hắn một cái, cười tủm tỉm nói:
    - Đương nhiên, danh hiệu này rất dài, cho nên chú có thể gọi bọn anh là Phúc Phường Nhai tứ đại cát tường, viết tắt là nhóm “F4”!

    Tuy rằng đã muốn gục, nhưng nghe được danh hiệu kia, Lôi Lão Hổ rất muốn đứng lên gục lại một lần nữa.

    Nhìn bốn con yêu quái đang dương dương tự đắc chung quanh, gần mất một phần ba giây, Lôi Lão Hổ liền quyết định làm kế thứ 36 nổi tiếng... Chuồn!

    "Tít tít~"
    Ngay lúc này bỗng nhiên di động nhấp nháy sáng rồi đụng vào Lao Lỗi Hổ, khiến hắn tức thời cảm thấy một luồng điện giật mạnh vào cơ thể, lập tức hôn mê.

    Xe điện chậm rãi tới gần, phần chắn bùn đằng trước hơi cong lên giống như đang làm điệu bộ cười nhếch mép:
    - Đã nói rồi mà, người trẻ tuổi làm việc không chịu suy nghĩ gì cả. Nhớ năm đó lão Xa ta...

    - Cứu mạng!
    Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, Trần Tam Bình rốt cục kịp thời tỉnh lại, không ngừng la hét:
    - Cảnh sát! Cảnh sát đâu! Nhà ngày có yêu quái, cảnh sát chết hết đâu rồi, cứuuuu!

    Nhờ phúc của hắn, toàn bộ khu đất lập tức ồn ã! Nhờ ngọn đèn của nồi cơm điện, Trần Tam Bình lấy được chút dũng khí từ đâu lao đầu ra cửa.

    Bốn đồ điện yêu quái đưa mắt nhìn nhau, cũng không thứ nào tiến tới ngăn cản, thậm chí laptop còn run bần bật lên, phát ra một câu đủ “ngây thơ”:
    - Có yêu quái sao? Sao ka không phát hiện...
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/3/14
  3. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904
    Re: Sử thượng đệ nhất yêu - Thủy Thiện

    Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
    Tác giả: Thủy Thiện

    Chương 2: Bốn sủng vật

    Dịch: †Ares†
    Biên: Hana
    Nhóm dịch: Hắc Long Hội
    Nguồn: 4vn


    Tuy giờ đã là nửa đêm, nhưng Trần Tam Bình kêu la to như vậy cũng đã đánh thức toàn bộ dân quanh đó.

    Trong chốc lát, mười mấy người quần áo xộc xệch lao tới, Trần Tam Bình đã sớm sợ tới mức hai chân như nhũn ra, quả thực chỉ muốn lao đến ôm lấy người sống thân yêu.

    Mà mấy người dân xung quanh cũng chẳng biết chuyện gì, thấy hắn quýnh lên nói loạn thì cũng như hắn muốn mà gọi 113. Mấy phút sau, một tuần cảnh cao lớn vội vàng chạy xe tới.

    Trần Tam Bình nhất thời như gặp được Thượng Đế, lệ nóng đầy mặt lao tới muốn ôm lấy người phía trước:
    - Đồng chí cảnh sát, các ngài đã tới, trong phòng này có yêu quái!

    - Có yêu quái?
    Hơi hơi nhíu mày, tuần cảnh nghiêng người tránh cái ôm của Trần Tam Bình, thuận tay đẩy nghi phạm đáng ngờ này lên xe.

    Không đợi hắn hỏi chuyện gì xảy ra, bà chủ nhà béo múp đã mở miệng:
    - Đồng chí cảnh sát, đừng nghe người này nói bậy bạ! Tôi thuê nhà ở đây đã mười mấy năm, chưa từng nghe nói có chuyện ma quái, mọi người ở đây cũng đều biết!

    Đây là lời nói thật, những người khác cũng sôi nổi gật đầu, chỉ kém vỗ ngực thề.

    - Thật sự có yêu quái mà!
    Trần Tam Bình muốn khóc lắm rồi, cũng bất chấp hết thảy tiết lộ thân phận, trực tiếp hét lên:
    - Tôi cùng đại ca mới lẻn được vào thì gặp ngay một cái nồi cơm điện, còn di động, laptop... Còn cả cái xe điện luôn mồm nói mình nhanh hơn Ferrari!

    - WTH? Cho dù bệnh viện Trâu Quỳ cũng chưa có kẻ nào điên như vậy.
    Tuần cảnh buồn bực nghĩ, nhìn cái xe điện dựng gần cửa sổ kia, nghĩ thầm thứ này có thể chạy vượt Ferrari mới lạ.

    Có điều không thể đứng không, tuần cảnh cân nhắc chốc lát rồi quay đầu hỏi chủ nhà trọ:
    - Bác là chủ cho thuê nhà phải không? Khách thuê nhà này đâu rồi nhỉ, chúng ta cứ thế xông vào sợ không tiện!

    - À, đồng chí hỏi Trần Mặc sao, cậu ta mới ra ngoài... Ơ, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
    Chủ nhà đang gãi gãi đầu thì nhìn thấy bóng người đằng xa đi lại.

    Dưới ngọn đèn mờ mờ, một thanh niên tay xách túi đồ ăn khuya tiến vào. Sơ mi trắng quần bò, bên ngoài khoác áo lông cừu vàng nhạt, mắt đeo kính gọng vàng khiến cả người trông có vẻ tao nhã nhưng khóe miệng lại hơi cong lên cảm tưởng như đang châm chọc, vẻ mặt cũng có vẻ mệt mỏi lạnh nhạt.

    Trên thực tế, thanh niên kia thấy quanh cửa có nhiều người như thế cũng ngẩn ra, bất quá lập tức đã bình tĩnh lại, giống như hắn vốn là cái gì cũng không quan tâm.

    Rất dễ thấy, thanh niên tên là "Trần Mặc" này sống không tồi, bởi mọi người sau khi thấy hắn ai cũng nhiệt tình tiếp đón. Tuần cảnh nhìn nhìn đánh giá vài lần, mặt cũng dịu xuống, giống như có được cảm tình.

    Ngay sau đó, Trần Mặc biết rõ chuyện gì xảy ra, chợt nhặt một cành cây dưới đất thuận tay đưa cho Trần Tam Bình:
    - Này, hay là anh gõ thử lên đầu một cái đi, có lẽ đầu óc bình thường lại không chừng...

    Cái gì gọi là thâm nho, chắc cũng cỡ thế này. Mọi người lập tức cười vang, Trần Tam Bình thì đỏ bừng cả khuôn mặt.

    Tuần cảnh hơi hơi nhíu mày, nghiêm mặt nói:
    - Cậu Trần, thật ra tôi cũng không tin chuyện ma quỷ! Nhưng vì an toàn của cậu có khi chúng ta vẫn nên cùng tiến vào, dù sao cũng vẫn còn một tên trộm trong phòng cậu.

    Trần Mặc chút nào không dị nghị gật đầu, đi trước bước vào, mọi người cũng theo sát đằng sau, chỉ thấy mấy thứ di động laptop... đều im lìm đúng chỗ, nhìn thế nào cũng chẳng có vẻ gì là yêu quái cả.

    Thừa dịp tuần cảnh đánh thức Lôi Lão Hổ đang hôn mê, Trần Mặc cầm lấy di động.

    Nhìn hai tên trộm thần tình kinh hoàng, hắn nhún vai, tay nghịch chiếc di động nói:
    - Có yêu quái sao? Di động này của tôi tuy cổ nhưng cũng không đến nỗi thành tinh chứ.

    Nghe thấy lời của hắn, mấy người bên ngoài lại cười rộ lên, tuần cảnh cũng không nhịn khẽ phì một tiếng. Việc tới nước này, cũng không cần phải mời pháp sư tới làm phép, mọi người lập tức áp tải hai tên trộm ra khỏi phòng.

    Trần Tam Bình hiển nhiên còn chưa từ bỏ ý định, lớn tiếng nói với Trần Mặc:
    - Mấy thứ kia là yêu quái thật đấy, mày không tin tao nhất định sẽ hối hận... Ái!

    Ngứa mắt, tuần cảnh trực tiếp tặng hắn một cước, lập tức làm hai gia hỏa xui xẻo câm miệng rồi dẫn đi. Một lúc sau, hàng xóm xung quanh cũng hết chuyện để hóng, ai về nhà nấy.

    Trần Mặc lại cùng chủ nhà hàn huyên vài câu, lúc này mới mỉm cười đóng cửa lại. Chỉ là ngay sau đó, hắn tắt ngay nụ cười, khẽ ho khan nói:
    - Tao nói bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện sử dụng yêu lực! Còn sợ chúng ta chưa đủ xui xẻo sao?

    Theo sau lời hắn, mấy thứ đồ điện cũng phát tiếng hưởng ứng, ngay cả cái xe điện dựng cạnh cửa sổ cũng tự chạy lại gần.

    - Đúng thế! Em cũng đã bảo chúng nó đừng làm loạn rôi mà!
    Lảo đảo xoay một vòng, nồi cơm điện dùng thanh âm the thé phụ họa nói:
    - Cũng tại Nặc Nặc hết lần này tới lần khác nói nhân sinh thật tịch mịch, phải tìm một ít kích thích... Đệch, Bản Bản, ngươi gõ ra chữ No, là phản đối ý của ka sao?
    (*Nặc Nặc là cái di động, Bản Bản là laptop, Oa Oa là cái nồi cơm, xe là Xa Xa/lão Xa - tên chúng nó tự đặt)

    Không đợi nó nói xong, di động đã trực tiếp nhảy tới, laptop biết điều mở video một trận đấu quyền anh, còn xe điện thì tự nhiên là ham hố cổ động. Chỉ lát sau, bốn con yêu quái quái đản đã loạn thành một đoàn, hận không thể đẩy trách nhiệm cho đứa kia.

    - Chúng mày cứ tiếp tục đi, tao ngủ, ngày mai còn phải đi đưa đồ ăn.
    Trần Mặc bó tay nhìn chúng nó, rốt cục thở dài, thuận tay tắt đèn điện:
    - Đúng rồi, lúc nãy có ai gọi điện tìm tao không?

    Mấy con yêu quái đang cãi nhau đồng thời câm mồm, liếc liếc lẫn nhau, sau đó rất ăn ý lắc đầu. Trần Mặc hồ nghi đảo mắt nhìn chúng nó, rồi cũng chỉ đành xoay người đi vào phòng ngủ.

    Chờ hắn đóng cửa phòng, laptop lập tức gõ bàn phím, rất nhanh hợp lại ra một hàng chữ đậm:
    - Nặc Nặc, mày xác định không nói cho lão đại sao? Nếu hắn biết được, không chừng sẽ tháo mày thành từng mảnh đấy!

    - Đừng điên! Nếu nói cho hắn biết ka còn bị tháo nhanh hơn!
    Nokia cục gạch chớp màn hình một cái, cũng vô thanh vô tức soạn lên mấy hàng chữ:
    - Nói sau cùng cũng là vì tốt cho lão đại thôi mà... Đúng rồi, cái ví của thằng kia đâu, Oa Oa, không phải mày định độc chiếm đấy chứ!

    Bị ba đồng bạn trợn mắt chăm chú nhìn, nồi cơm điện rốt cục bất đắc dĩ há nắ phun ví cùng quần áo ra. Thừa dịp ba cặn bã chia chiến lợi phẩm, nó nhanh nhảu nhảy lên bàn, lắc qua lắc lại bò ra cửa sổ.

    - Oa Oa, không phải mày lại định đi...
    Laptop thực hồ nghi nhìn lên, do dự nói:
    - Hôm qua mấy bác gái trong tổ dân phố đều oán hận nói phơi đồ bên ngoài luôn bị mất đồ lót, hay là mày đổi sang trộm thứ khác đi?

    - Nhiều lời! Cái này gọi là đam mê sưu tập, trộm cắp cái gì!
    Cạch một tiếng, nồi cơm điện đã nhảy ra ngoài, biến mất trong màn đêm.


    - Không có tiền đồ, các chú đừng học hắn, tốt xấu gì cũng phải có chí hướng rộng lớn tí chứ...
    Xe điện rất khinh thường hừ lạnh một tiếng, phun ra một câu đủ ngưu:
    - Uhm, không bằng chúng ta mấy ngày nữa đi cướp ngân hàng đi, ngay đầu phố có cái ngân hàng rất khá!

    Đề nghị này tức thì được hưởng ứng, ba con quái lập tức mặt mày hớn hở thảo luận, di động còn nhiệt huyết sôi trào liên tục nháy màn hình.

    Trần Mặc đang ngồi sát phía sau cửa ăn bữa khuya, nghe hết mấy lời không nói được câu nào, chỉ biết đẩy đẩy cọng kính.

    Buồn bực thở dài, hắn thuận tay rút điếu thuốc, rồi tự nhiên lại nghĩ gì đó mà vươn ngón tay kia ra, nhẹ nhàng chạm vào bao thuốc lá...

    Đầu ngón tay lóe lên thanh mang (ánh sáng xanh), bao thuốc đột nhiên như có sinh mệnh, bắt đầu quay tròn trên bàn...

    Thoạt nhìn, trạng thái của bao thuốc cùng bốn đồ điện ngoài kia rất giống nhau, như đột nhiên biến thành yêu quái. Có điều chỉ một lát, cùng với luồng sáng xanh yếu dần, bao thuốc cũng dừng xoay, khôi phục bình thường.

    - Thật là kỳ quái, tới cùng là gã kia đã làm gì mình?
    Giơ hai bàn tay lên trước mặt, Trần Mặc vẻ mặt kỳ quái, lại khe khẽ thở dài.

    Chuyện nghi hoặc này đã kéo dài năm sáu năm, mà tất cả bắt đầu từ lão già quỷ dị kia....

    Đó là một lần ra ngoài kiếm ăn, bị người tóm lấy hỏi mấy vấn đề kỳ lạ... Sau đó, Trần Mặc bị dụ nhìn ra phía sau thì bị lão già hỏi thăm đánh lén một chưởng cho bất tỉnh!

    Mà sau khi tỉnh lại, hắn dần dần phát hiện năng lực kỳ lạ mới. Đơn giản mà nói, chỉ cần hắn không ngừng phát ra thanh mang, sẽ có thể làm cho bất kỳ vật nào dính phải sản sinh sinh mệnh, thậm chí trở thành tồn tại cùng loại với yêu quái.

    Nhưng có một điều chú ý là loại năng lực này tựa hồ chỉ dựa vào lượng thanh mang mà biến đổi, cho nên đại đa số đồ vật đều chỉ có sở hữu vài phút sinh mệnh, hơn nữa không hề có ý thức riêng.

    Chỉ là đám Oa Oa xem như ngoại lệ, bởi vì sau khi Trần Mặc có năng lực, từng lấy chúng nó làm vật thử nghiệm suốt thời gian dài. Kết quả là bốn loại đồ điện này lại thật sự biến thành yêu quái có trí tuệ, mang đến cho hắn không ít phiền toái.

    Đúng vậy! Là phiền phức hàng thật giá thật, ví dụ như thường khi Oa Oa trộm một đống áo lót về, hắn lại phải đảm nhận công tác “chùi ass” cho sạch.

    Về phần Bản Bản, hai năm trước dám xông vào hệ thống mạng quân sự của Hoa Kỳ, suýt nữa khiến mấy quả hạt nhân nhắm thẳng Nga mà bắn... Trần Mặc từ đó chỉ tay lên trời mà thề, trừ phi có tình huống đặc biệt, nếu không đánh chết hắn cũng không tạo thêm con yêu quái nào nữa!

    Rõ ràng, loại năng lực này nếu rơi xuống người hắn, không phải biến thành siêu nhân chính là biến thành ác ma. Trần Mặc khi mới có năng lực này cũng từng thử không ít trò ma lanh, ví như dùng năng lực hacker của Bản Bản vì mình mà kiếm tí sinh hoạt phí...

    Kết quả hai ngày sau đó, trong lúc tản bộ hắn ngoài ý muốn ngã xuống cống, tẩy mùi cùng dưỡng thương ba tháng. Lại qua thêm vài lần tương tự, Trần Mặc rốt cuộc hiểu rõ một sự thật — nếu như mình sử dụng loại năng lực này, nhất định sẽ gặp xui xẻo đi kèm.

    Không chỉ có như thế, bởi vì yêu lực của đám Oa Oa coi như đến từ thanh mang, cho nên một khi chúng nó sử dụng yêu lực làm loạn thì Trần Mặc cũng sẽ lập tức chịu ảnh hưởng. Từ ý nghĩa này mà nói, đám Oa Oa có thể coi là phân thân của hắn, bởi yêu lực cùng thanh mang không thể rời nhau.

    Cho nên, càng thêm cẩn thận, hắn không chỉ phải ước thúc chính mình, mà còn phải trông chừng đám Oa Oa, chẳng khác gì là nam bảo mẫu trong nhà trẻ mà.

    Nói tóm lại, Bàn Tay Vàng mặc dù tốt, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, có lẽ nhân loại vốn không thích hợp sử dụng loại siêu năng lực này. Cảm khái một hồi, Trần Mặc cũng chỉ có thể buông tha ý niệm phất lên sau một đêm trong đầu, thành thành thật thật sống cuộc sống bình thường.

    Có điều trong lòng hắn luôn vì thế mà rất không thoải mái, mặc dù nói mình không có dã tâm trở thành tỷ phú giàu nhất thế giới, nhưng cho dù là tiểu thị dân thì cũng có giấc mộng mua nhà mua xe, nhất là nếu không phải bị số phận đen đủi quấy nhiễu, có lẽ hiện cũng đã có thể...

    - Uhm, chuyện này tới cùng là sao?
    Có chút buồn bực xoa huyệt Thái Dương, Trần Mặc thuận tay dập tàn thuốc, mang theo buồn bực đi vào giấc ngủ.

    Mà bên ngoài phòng ngủ, Nặc Nặc đang tùy tiện bấm bừa một dãy số, sau đó bắt chước giọng nói của thanh niên chủ nhà:
    - Đêm dài đằng đẵng, không sao ngủ nổi... Vị tiểu thư này, có hứng thú cùng bàn một chút lý tưởng nhân sinh?


     
    Chỉnh sửa cuối: 16/3/14
  4. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904
    Re: Sử thượng đệ nhất yêu - Thủy Thiện

    Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
    Tác giả: Thủy Thiện

    Chương 3: Xa thần trong truyền thuyết

    Dịch: †Ares†
    Biên: Hana
    Nhóm dịch: Hắc Long Hội
    Nguồn: 4vn


    Thật lâu thật lâu trước kia... Chém đấy, kỳ thật mới năm sáu năm trước, sinh viên tốt nghiệp hệ Trung Văn Trần mặc cũng giống như chúng bạn, ngơ ngơ ngáo ngáo mà tiến vào xã hội.

    Trải qua nhiều lần trắc trở, hắn quyết định ngồi ê mông hơn 20 tiếng trên xe lửa đi tới một huyện thành nhỏ phương Nam thử thời vận, sau đó được bà chủ Diệp Dung thu nhận và giúp đỡ, thành một gã rất có tiền đồ... Uhm, là phục vụ tiệm cơm.

    Lại nói tiếp, quá trình này như một chuyện hài, thế cho nên dù đến mãi sau này nhớ lại Trần Mặc vẫn không khỏi cười khổ. Trên thực tế, mọi chuyện phát sinh từ việc hắn bởi vì thức đêm đi tàu quá mệt mỏi, cho nên tiến vào chợ việc làm tìm một chỗ trống ngủ gà ngủ gật...

    Nửa giờ sau, vị mỹ nữ ngồi kế bên rốt cục nhìn không được, lay lay hắn nói:
    - Nghe này, anh đến tìm việc sao? Anh muốn làm nghề gì?

    - Gì cũng được!
    Trần Mặc mắt nhắm mắt mở mê mê tỉnh tỉnh, chưa hiểu chuyện gì, theo bản năng đáp.

    Lại trả lời thêm mấy vấn đề lặt vặt, mỹ nữ tự xưng là Diệp Dung liền gật gật đầu, thuận tay đưa danh thiếp cho hắn:
    - Được rồi! Nếu đã như vậy thì anh đến tiệm của tôi làm công đi, mỗi tháng được một ngàn năm trăm đồng, mỗi tuần nghỉ một ngày.

    Chỉ như vậy được nhận, Trần Mặc còn hoài nghi mình gặp trúng “mẹ mìn”, như vừa nghe mức lương một ngàn năm trăm đồng, hắn như bị ma xui quỷ khiến theo chân Diệp Dung đến tiệm cơm rồi lập tức đáp ứng.
    (1500 NDT xấp xỉ 5 triệu 2 tiền Việt)

    Còn về lý do tuyển người, Diệp Dung lại giải thích như vậy:
    - Rất đơn giản, tiệm cơm của tôi trừ đầu bếp thì nhân viên đều là con gái, cho nên định tuyển thêm nữ đến công tác.

    - Khoan, chẳng lẽ tôi là con gái chắc?
    Bị những lời này đả kích đến, Trần Mặc phẫn nộ kháng nghị.

    Diệp Dung cười híp mắt gật đầu, rất vô sỉ huơ huơ hai tay nói:
    - Cũng chẳng có biện pháp, ai bảo hôm nay tôi không gặp được cô gái nào? Hơn nữa tôi cũng đã quan sát anh cả nửa ngày rồi!

    - Đến nhận lời mời cũng không có tinh thần, chứng tỏ anh yếu sinh lý; thấy mỹ nữ như tôi mà vẫn ngủ gà ngủ gật được, chứng tỏ anh không háo sắc, hơn nữa bộ dạng anh cũng không ăn thua... Tóm lại là người như anh không đáng lo, nhận anh làm việc cũng chẳng khác gì nhận nữ. ( ức nhục)

    - Sax...
    Trần Mặc giờ mới phát hiện, hóa ra ngủ không đủ giấc tác hại lớn như vậy.

    Có điều trừ chút tự tôn bị tổn thương, kỳ thật công việc này cũng không tồi, mỗi tháng một ngàn năm trăm đồng coi như là trung lưu trong cái huyện thành nhỏ này, huống chi trong tiệm còn có nhiều mỹ nữ bổ mắt như vậy.

    Cho nên sau mấy tháng thử việc, Trần Mặc lại dần dần yêu thích công tác này. Tuy hắn vẫn thường xuyên lấy cớ muốn đổi đến nơi khác làm việc để uy hiếp Diệp Dung tăng lương, nhưng cho đến nay cũng đã làm năm sáu năm, hơn nữa nhìn tình hình chắc sẽ còn tiếp tục.

    Chỉ có điều nói đi thì nói lại, kỳ thật làm việc cùng một đội phụ nữ cũng có chỗ không quá tốt. Nói ví dụ, nếu có khách gọi điện đặt mang cơm tới, như vậy nhiệm vụ vinh quang đó nhất định rơi trên người hắn.

    Còn lý do tại sao, khi hắn phản kháng bà chủ Diệp Dung chỉ tỉnh bơ, nhàn nhã nghiêng người trên salon sơn móng tay:
    - Không anh thì ai làm? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để đám mỹ nữ bọn tôi đội mưa gió đi đưa đồ ăn, không kể còn có thể bị đen da nữa chứ!

    - Đúng, tôi nhẫn tâm đấy. Vô cùng nhẫn tâm là đằng khác!
    Oán hận thì oán hận, Trần Mặc cuối cũng vẫn bị đánh bại, hậm hực xách theo hai cặp lồng đựng cơm đi ra cửa.

    Hai khách đặt cơm nghe nói là ngưỡng mộ nhan sắc Diệp Dung cho nên mới đặc ý muốn ủng hộ. Có điều bọn hắn là ủng hộ, còn Trần Mặc lại là phơi mặt ra đường suốt nửa giờ trong cái nắng chói chang.

    Còn may là hắn chỉ cần ngồi im trên xe, còn chân chính phụ trách chân xe ôm là cái xe điện luôn thích hồi tưởng.

    - Haiz, đây không phải là cuộc sống của ka, nhớ năm đó....
    Veo veo chạy trên đường cái, Xa Xa lại bắt đầu nhớ chuyện cũ.

    - Thôi đi, nhớ năm đó mày chỉ là một chiếc xe đạp nát, tu luyện lâu như vậy mới biến thành xe điện!
    Đáng tiếc lần này trang bức không thành công. Oa Oa chễm chệ trên yên sau lập tức giội nước lạnh:
    - Ka dám đánh cuộc, mấy năm nữa giỏi lắm mày chỉ lên được thành Lada* là hết cỡ!
    (* 1 loại ô tô của Nga, 3 trong 1: dáng ô tô, giá xe máy, uống xăng ngang máy bay )

    Lại nói tiếp, bốn cặn bã này đều có giấc mộng của mình, hơn nữa nghe nói đều rất nỗ lực to luyện.

    Giấc mộng của Xa Xa là tiến hóa thành Cadillac, Nặc Nặc thì mộng thành Vertu, Bản Bản lại mơ một ngày kia hóa Vaio, còn về Oa Oa... Coi như như biến thành lò vi sóng cũng không đáng nói, cho nên nó muốn trở thành đạo tặc cấp thế giới, tốt nhất là loại bị hình cảnh quốc tế truy nã.

    Có điều lấy yêu lực gà mờ của chúng nó, sợ là tết Công Gô cũng không thành sự thực. Đã thế Trần Mặc còn ác độc phán:
    - Tao tin tưởng nghị lực phi thường của bọn mày, nhưng tao cũng tin chắc Trái Đất không tồn tại lâu đến thế!

    Lời này mới phun ra sáng nay, cho nên Bản Bản cùng Nặc Nặc lập tức lấy danh nghĩa tự tôn bị tổn thương bãi công, chỉ có Xa Xa cùng Oa Oa miễn cưỡng cùng làm việc.
    (3 thứ kia không nói, còn nồi cơm nó mang theo làm gì nhể o_0)

    Một người hai yêu trên đường rì rì lắc lư, không lâu sau đi tới một ngã tư. Đại khái là bởi vì bọn họ thực quá chậm, nên chiếc xe thể thao phía sau bấm còi inh ỏi muốn vượt.

    Một gã đầu bóng lưỡng rất có khí chất lưu manh còn nhô đầu ra, lớn tiếng hét lên:
    - Anh bạn, anh bò 15 km/giờ thì sang bên người đi bộ nhường đường đi, bọn tôi còn muốn đua xe!

    - Anh nói sai rồi, tôi đi còn chưa đến 10km/giờ!
    Trần Mặc thuận tay tháo mũ bảo hiểm, cười cười đáp trả thanh niên đầu trọc.

    Chỉ là còn chưa đợi hắn kêu Xa Xa nhường đường, chợt nghe từ đằng sau vang đến tiếng còi xe inh ỏi. Một chiếc Jaguar giống như nổi điên lao đến, xẹt sát qua, thiếu chút nữa quyệt phải Trần Mặc cùng Xa Xa.

    Đuổi theo sau chiếc Jaguar kia là một hàng xe cảnh sát, bất quá tốc độ chậm hơn nhiều.

    - Vãi chưởng, chiếc Jaguar kia ít nhất chạy đến 130km/giờ!
    Thanh niên đầu trọc thần tình hưng phấn, nhịn không được huýt sáo.

    Trần Mặc ngẩn người ra, đột nhiên có một dự cảm bất thường...

    - Tự cho mình là bố đời đúng không!
    Đúng như hắn đoán, Xa Xa bắt đầu run rẩy, thấp giọng phẫn nộ quát:
    - Con rùa chết tiệt cũng dám thể hiện trước mặt lão tử, tiêu diệt nó!

    - Có sao? Kỳ thật tao thấy nên... Mà thôi bỏ đi!
    Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, vội vàng đội mũ bảo hiểm, nắm chặt tay lái, đã đến nước này thì hắn có là lão đại cũng bó tay.

    Gần hai giây sau, Xa Xa phẫn nộ khẽ bốc bánh trước lên, rồi rồ ga phóng về trước.

    Giờ khắc này, gần như mọi vật xung quanh đều ngừng lại, mấy trăm ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú trung chiếc xe điện rách nát như được lắp hỏa tiễn vào đít, trong phút chốc đã mất không còn thấy tăm hơi.

    - Này, ai nói đồ Trung Quốc chúng ta không dùng nổi?
    Một chàng trai đang đứng cạnh đường chụp ảnh tự sướng hộ lão bà, chỉ vào Xa Xa, tự đáy lòng cảm khái nói.

    Mà bên cạnh bọn họ, thanh niên đầu bóng loãng kia sau một lúc há to mồm đến muốn sai khớp, đột nhiên vỗ đùi đánh đét một cái, lệ rơi đầy mặt nói:
    - Cao thủ a, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng... Hey hey, nếu có ai biết tin tức về người kia cứ nói một tiếng, tôi sẽ trả phí thông tin!

    Mà không kể đầu bóng lưỡng sùng bái, bản thân chủ nhân chiếc xe điện - Trần Mặc cũng kinh hãi. Tuy không biết tốc độ còn lên tới bao nhiêu, nhưng cứ cột điện hai bên đường trôi qua như bay cũng đủ đoán đại khái.

    Gần hai phút sau, Xa Xa vượt năm sáu cái đèn đỏ, rốt cuộc bám sát mấy chiếc xe cảnh sát. Trần Mặc thở dài, hảo tâm nhắc nhở nói:
    - Nghe tao này Xa Xa, mày đổi biển số xe chưa đấy?

    - Đương nhiên!
    Xa Xa hơi chậm lại, sau đó lại bằng tốc độ khủng khiếp lao đi.

    Ánh mặt trời rọi lên đuôi xe, chiếu rõ biển số NB666. Mà giống như muốn chứng minh giá trị của dãy số này, Xa Xa lần thứ hai gia tốc chạy như bay, dễ dàng vượt hết xe cảnh sát, cách chiếc Jaguar chỉ còn mấy trăm mét.

    Đại khái ý thức được có người đuổi theo, Jaguar cũng lập tức tăng tốc. Hai chiếc xe một trước một sau như cuồng phong quét qua, lạng lách qua các con phố, nhiều lần ngỡ như đã sát nách Tử Thần.

    - Con mẹ nó, cái xe điện kia là thứ quái gì thế?
    Nhìn từ kính chiếu hậu thấy một màn như vậy, chủ nhân chiếc Jaguar có tâm tình muốn quay lại đâm chết gã lái xe kia.

    Đột nhiên hắn ngoắt vô lăng, đồng bạn ngồi cạnh hắn hét to lên kinh hãi, vừa khéo một chiếc xe tải hạng nặng xẹt ngang qua.

    Thấy đường đã bị che hết, lái xe Jaguar cười đểu:
    - Thằng cờ hó, có bản lĩnh vượt cho ông mày xem...

    Nét tươi cười của hắn còn đang đọng lại trên mặt, tiếng châm chọc chưa dứt thì đột nhiên một chiếc xe điện như chiến mã bay qua nóc xe tải bằng một đường cong tuyệt vời rồi vững vàng hạ xuống đất.

    Mà làm ra động tác khó khăn cao như thế, “kỵ sĩ” trẻ tuổi điều khiển xe còn rỗi rãi dùng một tay cầm nghe điện thoại, ngưu đến độ làm người khác á khẩu không nói được câu nào.
    (Chú thích: anh main dùng điện thoại di động khác, không phải Nặc Nặc đang nằm tán gái ở nhà)

    Giật mình mất mấy giây, lái xe Jaguar đang hóa đá mới tỉnh lại giẫm xuống chân ga, lần thứ hai gia tốc lao ra.

    Xe điện đuổi theo sau không bỏ, song phương liều mạng truy đuổi, trong khoảnh khắc đã xông lên đường cao tốc, thấy cảnh sát giao thông chắn ở lối vào trợn mắt há hốc mồm.

    - Sếp Lôi, là chiếc xe thể thao ăn cắp kia, vừa mới lên đường cao tốc số 3!
    Ngẩn người cả nửa ngày, một cảnh sát giao thông trẻ rốt cục kịp phản ứng, vội vàng lấy bộ đàm báo cáo tình huống.

    Do dự một lát, hắn lại nói thêm:
    - Còn có một việc, phía sau có thêm một chiếc xe đuổi theo, tốc độ cả hai ít nhất cũng hơn 100 km/giờ!

    - Hơn 100 km/giờ? Chúng ra có trang bị xe thể thao mới nhất sao?
    Bên kia bộ đàm, vị cảnh quan chỉ huy c cũng không nhịn kinh ngạc.

    Nhưng kinh ngạc của hắn mới vừa bắt đầu thôi, cảnh sát giao thông cầm điện đàm bên kia hít vào một hơi, rốt cục quyết định nói ra tình hình thực tế:
    - Cái này, có thể sếp không tin chứ... Không phải xe của chúng ta... Là.. Là một chiếc xe điện!

    - Kiiiiit!
    Mấy chiếc xe cảnh sát đuổi sau đồng thời lệch tay lái, thiếu chút nữa đâm loạn thành một khối. Hơn mười người cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ hay là tên kia điên rồi...

    Nói đùa, xe điện tốc độ cao nhất giỏi lắm 15 km/giờ, dù có lắp thêm hỏa tiễn cũng vô dụng! Giờ lại nói nó đuổi theo Jaguar, làm như nó họ hàng cùng với Michael Phelps.

    - Họ hàng với Michael Phelps? Cũng tại có họ hàng mà tôi mới đem thằng hâm như cậu vào đội này!
    Không đề cập thêm tới đoàn xe cảnh sát đã loạn lên, bên kia Trần Mặc đang cố gắng cầm di động xa ra một chút, tránh phải nghe tiếng rít gào truyền tới.

    Mãi đến khi đối phương phát tiết xong, hắn lúc này mới buồn rầu giải thích nói:
    - Anh Lâm à, không phải em không trả, em vẫn đang xoay tiền đây! Được rồi, ngày kia bà chủ phát tiền lương, em sẽ mang đến trả nốt cho anh, cam đoan đúng ba vạn không thiếu, vậy được chưa!

    - Là mày nói đấy, anh tin mày lần cuối!
    Nghe nói như thế, người ở đầu dây bên kia mới miễn cưỡng nguôi giận, lập tức không khách khí dập máy.

    Trần Mặc khẽ thở phào một cái, ba vạn đối với nhiều người chẳng đáng là gì, nhưng hắn lại phải tiết kiệm ba năm mới đủ khiến cho người có chút họ hàng xa gọi là “anh Lâm” kia đồng ý bán nhà.

    Nhưng bất kể nói thế nào, ít nhất ngày kia cũng sẽ có được một căn phòng chân chính thuộc về mình, cho dù là sau đó sẽ cõng nợ lên lưng!

    - Mau kết thúc chuyện này đi thôi!
    Tâm tình tốt lên nhiều, Trần Mặc nhịn không được vỗ vỗ Xa Xa, ý bảo nó đừng chơi trò nhàm chán này nữa.

    Phía trước bọn họ, đám cướp trên xe thể thao trợn mắt há hốc mồm thật lâu, rốt cục chui đầu ra cửa sổ xe, lấy súng bắn về sau.

    Đáng tiếc làm như vậy không hề ý nghĩa, Oa Oa chẳng biết từ lúc nào đã leo lên đầu xe, cái vung đóng đóng mở mở nuốt lấy toàn bộ viên đạn.

    Nó thậm chí còn bất mãn than thở:
    - Đạn súng ngắn kiểu 92 đường kính 5.8 mm, không đủ lực! Tốt xấu gì cũng phải lại đạn súng bắn tỉa 12.7 mm mới tạm!

    Thấy nó phấn khích biểu hiện, mấy tên cướp hoàn toàn hóa đá, quên cả tiếp tục nổ súng.

    Trần Mặc vô vị nhún vai, với lấy cái bình ắc quy treo sau xe, sau đó dùng cả hai tay nắm lấy đầu cực.

    Xọe xoẹt mấy tiếng, luồng điện dũng mãnh phóng vào cơ thể hắn, mà hai tay hắn cũng bắt đầu nổi lên điện quang, tựa hồ tùy thời đều có thể bắn ra.

    Thực là một màn cổ quái, nhưng Trần Mặc có vẻ rất hưởng thụ — cũng tựa như hắn không biết tại sao mình có thể chế tạo yêu quái, hắn không hiểu tại sao mình có thể tích tụ điện năng, có điều cách này xác thực rất có lực công


     
  5. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904
    Re: Sử thượng đệ nhất yêu - Thủy Thiện

    Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
    Tác giả: Thủy Thiện

    Chương 4: Lấy tiền đập mày

    Dịch: †Ares†
    Biên: Hana
    Nhóm dịch: Hắc Long Hội
    Nguồn: 4vn


    oOo

    Trên đường cao tốc trống trải, hai chiếc xe bám đuôi đuổi sát nhau, tốc độ khủng khiếp khiến người khác cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh.

    Có lẽ ý thức được cứ như vậy chẳng tác dụng gì, Jaguar đột nhiên quặt tay lái, theo lối ra mà lao vào cánh đồng bát ngát.

    Xa Xa thấy thế không chút do dự trực tiếp nhảy qua hàng rào bảo vệ, bay thẳng vào cánh đồng, đồng thời vượt lên trước Jaguar.

    - Nhanh kết thúc đi!
    Trần Mặc lại giục, Xa Xa chuyển bánh ngoắt 180 độ khiến bùn lầy bắn tung, đối đầu với Jaguar.

    Bùn đất bay lên còn chưa rơi hết xuống, nó đã không chút do dự lần thứ hai khởi động, húc thẳng tới.

    Mấy gã cướp đưa mắt nhìn nhau, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình mình — có lầm hay không, chiếc xe điện kia chẳng lẽ định chơi trò Hỏa Tinh đụng Địa Cầu, muốn lĩnh tiền tuất (tiền được nhận hỗ trợ cho ma chay) cũng không cần làm như vậy chứ!

    - Con mẹ nó, lão tử thành toàn cho mày!
    Hung tợn cắn răng, lái xe dữ tợn giẫm chân ga, hung mãnh lao thẳng nghênh đón.

    Tiếng ầm ầm nổ vang, hai chiếc xe thể tích không đối xứng đã đụng vào nhau, lập tức bụi bay mù mịt khắp không gian.

    Đợi đến khi đất cát lắng xuống, một màn khó có thể tin hiện ra giữa cánh đồng bát ngát.

    Xe điện đâm vào Jaguar lại lông tóc không tổn hao, ngay cả một vệt xước sơn cũng không có. Mà chiếc xe thể thao xem chừng cường hãn, lại bị bức lui năm sáu mét, nửa thân xe đều vỡ thành sắt vụn.

    Tên cầm lái trực tiếp bị thương ngất xỉu, mà mấy tên đằng sau thì bay khỏi xe xa vài mét, chỉ có một gã tóc húi cua có vẻ bị nhẹ nhất một tay ôm lấy cái đầu chảy máu, tay kia nâng súng định bắn trả.

    - Cá nhân anh thấy viên đạn này dành cho chú thì vừa xinh đấy!
    Trần Mặc khinh thường mở miệng châm chọc, tay không chậm đấm tới.

    Công kích nhìn như hời hợt, nhưng lại nhấp nháy luồng điện, vừa chạm tới khiến đối phương trực tiếp hôn mê. “Soạt” một tiếng, một túi nilon lớn màu đen cũng lập tức rơi xuống đất, mấy cọc tiền trong đó rơi ra.

    - Của ka! Của ka! Toàn bộ đều là của ka!
    Không đợi Trần Mặc cúi đầu nhìn, Oa Oa hai mắt phát sáng nhảy vọt tới. Trần Mặc vội vàng đem nó một cước đá văng ra, thầm nghĩ mấy thứ này nếu mang về, chính mình sợ là lại dính một lần xui xẻo lớn, chẳng hạn đang ăn cơm lại chết vì hóc xương cá...

    Oa Oa bị đá lăn mấy vòng ra đất, mặt đầy bi phẫn nhìn lên số tiền kia, khóc không ra nước mắt nức nở:
    - Tiền của ka, tình yêu của ka! Lão đại, chúng ta thó một chút thôi là có thể giúp anh mua nhà rồi!

    - Không sai, nhưng khi vận đen đến mày giỏi thì đỡ giùm tao nhé?
    Thấy Oa Oa sắp lao lên giựt bọc tiền, Trần Mặc vội vàng tóm lấy cái túi đen kia.

    Động tâm thì động tâm, nhưng hắn cũng chỉ đành ném cái túi trả lại trong chiếc Jaguar. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói khàn khàn cách đó không xa vang lên:
    - Đừng nhúc nhích! Nếu không muốn chết, đem cái gói kia ném lại đây!

    Chẳng biết từ lúc nào, một gã đầu trọc bị văng ra ngoài ban nãy đã tỉnh lại, đang giơ khẩu súng chậm rãi tới gần.

    Nhìn thẳng họng súng đen kịt, Trần Mặc không hề sợ hãi, vẫn lạnh nhạt cười nói:
    - Này anh bạn, anh không thấy mình vừa nói quá mâu thuẫn sao? Rốt cuộc là muốn tôi đứng im, hay muốn tôi ném túi tiền qua đây? Haiz, đợi máu chảy lên kịp não rồi hẵng nói chứ!

    - Câm mồm, ném tiền lại đây!
    Đầu trọc sốt ruột bước gần thêm, thuận tiện còn liếm liếm khóe miệng chảy máu.

    - Như anh mong muốn!
    Trần Mặc khẽ đẩy gọng kính, rồi theo lời ném túi đen qua, sau đó ngoan ngoãn giơ hai tay qua đầu.

    Đầu trọc chuẩn xác tiếp nhận túi tiền, bên vẫn chĩa súng vào Trần Mặc, bên cúi đầu kiểm tra cái túi. Vài giây sau, hắn bỗng nở nụ cười dữ tợn, ngón đặt lên cò súng:
    - Thằng nhóc, là do mày xui xẻo!

    - Xem ra mày rất yêu tiền?
    Không đợi hắn bóp cò, Trần Mặc đột nhiên cười cười, dường như không có việc gì hỏi.

    Đầu trọc ngẩn ra, theo bản năng trả lời:
    - Nói nhảm, ai không yêu tiền? Con mẹ nó, bố mày liều mạng với kiếm được chỗ này, mày lại muốn phỗng tay trên á, mơ đi con... Cái gì?

    Hắn đang cười ác độc đột nhiên cứng mặt lại, giống như bị người không khoan nhượng bóp chặt yết hầu.

    Nương theo hào quang xanh lét nhấp nháy, gần trăm cọc tiền giá trị cực lớn đột nhiên bay lên trời, rồi lao xuống đập thẳng vào mặt hắn.

    Bị tiền đập vào mặt có lẽ đủ quái dị, nhưng lại không đến mức chết người. Có điều nếu cứ liên tục như thế, kết quả có thể nghĩ, đầu trọc hoa mắt chóng mặt ngã lăn ra đất.

    Mà những cọc tiền kia vẫn chưa chịu thôi, còn “âu yếm” gương mặt hắn thêm mấy cái khiến nó sắp nở hoa, rồi mới dần dần yên tĩnh trở lại...

    - Uhm, xem ra mày thật sự rất yêu tiền, yêu đến ngất luôn!
    Nếu đầu trọc còn có ý thức, có lẽ sẽ bị lời châm chọc này làm thổ huyết, nhưng có lẽ hắn còn may mắn chán.

    Cười tít mắt xoa xoa cằm, Trần Mặc trực tiếp xoay người nhảy lên xe điện. Chỉ là ngay lúc định đề nổ máy thì hắn lại đột nhiên nheo mắt lại, hơi có vẻ nghi hoặc nhìn lên mặt đất...

    Trong bùn lầy, một mảnh ngọc vụn hình thoi đang lóe lên hào quang mỏng manh màu đỏ tím.

    - Của ka! Của ka! Của ka đất!
    Oa Oa tham lam lần thứ hai bạo phát, không nói hai lời lập tức hút lấy mảnh ngọc.

    Trần Mặc trắng mắt liếc nó một cái, giằng lấy mảnh ngọc. Nhìn qua thì mảnh ngọc này không đáng tiền, giống như loại đồ chơi làm từ nhựa tổng hợp.

    Chỉ rất là kỳ quái, ngay lúc chạm vào mảnh ngọc kia, Trần Mặc lại mơ hồ cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc...

    - Lão đại, định ăn chặn của em thì nói đại đi, không cần kiếm cớ làm trò làm gì!
    Oa Oa bên cạnh nhịn không được mỉa mai.

    Trần Mặc nhếch khóe miệng, lực chú ý vẫn đặt trên mảnh ngọc này. Cơ hồ là từ bản năng, hắn đột nhiên ngưng tụ ra hào quang màu xanh, thử dò xét mảnh ngọc vụn.

    Khi ngón tay hắn chạm tới, mảnh ngọc đột nhiên phát ra hào quang đỏ tím chói mắt, đồng thời hào quang như có sinh mệnh, lập tức theo ngón tay dũng mãnh tiến vào thân thể Trần Mặc.

    - Ái!
    Nhẹ nhàng khẽ quát một tiếng, Trần Mặc có chút kinh ngạc lui về phía sau vài bước, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng tràn lan trong thân thể.

    Mà đối ứng cùng biến hóa của hắn, mảnh ngọc vụn kia sau khi hấp thu hào quang màu xanh cũng dần dần trở nên trong suốt.

    Tới lúc này mảnh ngọc mới đúng là trở thành “ngọc”, chứ không phải giống đồ chơi ngụy tạo như ban đầu, ít nhất còn có hào quang tím lưu chuyển quanh khiến nó so với thạch anh còn đẹp đẽ hơn.

    Nhưng mà hiện tượng kỳ lạ này cũng không duy trì, Trần Mặc rất nhanh liền khôi phục bình thường, chẳng qua cảm giác giống mới bước ra từ một suối nước nóng, ấm áp thoải mái vô cùng.

    Đại khái muốn nhìn một chút xem có cái gì biến hóa, hắn đột nhiên xoa xoa cằm, trong ánh mắt kỳ quái của Oa Oa cùng Xa Xa mà sủa ra một câu thực vô sỉ:
    - Xuất hiện đi, Sora Aoi*, anh lấy danh nghĩa chủ nhân triệu hoán em!
    (*: tên diễn viên “vô cùng” nổi tiếng một thời)

    Không thể không thừa nhận, tư thế một tay chỉ trời một tay vẽ ma pháp trận thực tiêu chuẩn, hơn nữa cũng rất anh tuấn...

    Bất quá cùng với biểu tình há mồm như gặp thằng điên của hai yêu quái, một cái đĩa JAV cũng không có chứ đừng nói JAV idol kia từ trên trời rơi xuống.

    - Không ra!
    Thực bất đắc dĩ thở dài, Trần Mặc xoay người nhảy lên xe điện:
    - Vốn biết là trời không tự nhiên rơi xuống miếng bánh, mấy tiểu thuyết Internet quả thực là gạt người mà!

    Oán hận lẩm bẩm, hắn thuận tay nhét luôn mảnh ngọc vào túi, thoạt nhìn thứ này không giống như là tang vật, không bằng tịch thu làm kỷ niệm đi.

    Mấy phút sau, Xa Xa thực hưởng thụ mở đèn xe, khoái trá nghiền bánh lên nóc chiếc thể thao, rồi tăng tốc phóng ra khỏi cánh đồng bát ngát.

    Oa Oa còn tiếc rẻ quay đầu nhìn túi to kia, không ngừng than thở lên:
    - Của ka maaaaaaaaaaaà!

    Trần Mặc thực bất đắc dĩ vỗ vỗ nó, thở dài:
    - Đừng nghĩ nhiều, để mai tao ra khu hàng mã mua cho mày mấy cọc tiền âm phủ làm lễ vật!

    Không để ý đến Oa Oa kháng nghị, hắn thoải mái duỗi lưng một cái, ai ngờ ngửa mặt thẳng mặt trời chính Ngọ, vội nhắm tịt mắt lại.

    Nhưng mà vài giây sau, hắn đột nhiên có loại dự cảm bất thường:
    - Này, chúng ta có quên chuyện gì không nhỉ? Nếu tao nhớ không làm, hôm nay chúng ta đang đi... Sax, ai nói cho tao biết hai cặp lồng đựng cơm đâu rồi?

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)