Chương 18. Con Đường Sắp Tới Đã Tính Cả Rồi Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc "Giàu rồi!" Dương Khâu hít một hơi thật sâu cố gắng lấy lại tâm trạng đang kích động của mình. Đầu tiên là nhặt được không ít vật liệu từ trong trận pháp. Bây giờ lại gặp được một tiểu động thiên và thu được vô số linh thảo. Cả hai vào chung một chỗ, không chỉ làm tổn thất trước đây của hắn được hồi vốn toàn bộ mà ngược lại còn kiếm không ít lời nữa. Quan trọng hơn là theo lời Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, bên trong động thiên còn cất giấu phương pháp Thành Thánh, đây quả thực là Vương Tạc. Cả ba cộng lại, gia tài của hắn đã phất lên gấp mấy lần rồi! "Đợi lão phu thành Thánh, ít nhiều gì cũng phải luyện chế một Thánh Khí!" Dương Khâu thầm trù tính trong lòng. Thánh Nhân là tồn tại như thế nào chứ? Giậm chân một cái, phạm vi ngàn vạn dặm đều phải chấn động một trận. Vậy loại tồn tại đó tương đương là một nội tình của Tông môn, há có thể tiếp tục sử dụng binh khí cấp Thánh Chủ? Nhưng mà, mấu chốt là vật liệu luyện chế binh khí cấp Thánh Chủ đều cực kỳ quý giá, huống hồ là vật liệu luyện chế Thánh Khí. "Cộng đám linh thảo này lại nói không chừng có thể mua được tung tích của Thần Kim ở Thiên Cơ Lâu." Nếu như không có đường tắt nhanh gọn thì cũng đành chịu. Bỏ ra bảy tám trăm năm kiểu gì cũng có thể góp đủ vật liệu luyện chế binh khí, nhưng đã biết được cách thuận tiện hơn, Dương Khâu liền không muốn bỏ thời gian công sức mà rề rà tìm kiếm nữa. Bước một bước đã đến, chẳng phải tuyệt hơn sao? Cho tới giờ phút này. Dương Khâu còn không biết chính mình đã trở thành khách hàng quen thuộc đáng tin của Thiên Cơ Lâu. "Việc cấp bách vẫn là loại bỏ tâm ma trước rồi tính sau." Dương Khâu nhìn lướt qua đám linh dược ở xung quanh, không có lựa chọn hái. Linh dược không giống với những thứ khác. Thứ này rất yếu đuối, cách hái không đúng, nhẹ thì làm giảm dược tính, nặng thì hóa thành hư vô, chỉ có thể chậm rãi từng bước từng bước. Bên trong tiểu động thiên có vô số linh dược, hái từng gốc một thì không biết phải đến ngày tháng năm nào nữa. Hơn nữa, linh dược được hái xuống sau đó còn phải bảo quản thích hợp. Nếu bảo quản không tốt, sau một khoảng thời gian ngắn, linh dược vẫn sẽ giảm linh tính. Thay vì phí sức mà không có kết quả tốt, còn không bằng để đám linh dược này sinh trưởng ở đây. Dù sao nơi này chỉ có một mình hắn biết. Ừm... Còn phải tính đến Lâu chủ Thiên Cơ Lâu. Dựa vào sức mạnh của Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, Dương Khâu đoán hạng cao nhân này sẽ không nhàn rỗi không việc gì mà tới đây đoạt cơ duyên với hắn. Nếu thật sự muốn cướp đoạt thì không nói cho mình biết chẳng phải dễ dàng hơn ư? Nghĩ tới đây, Dương Khâu không còn lo lắng nữa. Hắn cúi người xuống và thận trọng đào Linh thảo Thiên Thanh Không, sau đó dạt bớt vài thứ nhỏ nhặt. Còn lại hơn phân nửa được niêm phong trong một cái hộp ngọc. Hắn lại đặt lên vài cấm chế bên ngoài hộp ngọc, lúc này mới thu vào. Linh dược trăm vạn năm tuổi, dược tính cường đại, hắn dùng cũng chẳng được bao nhiêu, số còn lại mang ra ngoài bán qua tay người khác sẽ lại được một khoản lớn nữa. Tài nguyên nhiều rồi. Đợi khi có thời gian, nói không chừng còn có thể mua được một vài thông tin liên quan tới cơ duyên Thánh Nhân Vương ở Thiên Cơ Lâu. Tuy là vẫn không thành Thánh, nhưng Dương Khâu đã dự tính xong xuôi đường đi sau này của bản thân. Sau một hồi, Dương Khâu khoanh chân trên mặt đất rồi điều chỉnh tinh khí thần của mình đến đỉnh điểm, sau đó nuốt Linh thảo Thiên Thanh Không vào trong bụng. Linh thảo vừa vào miệng liền hóa thành một dòng nước ấm trong nháy mắt. Dọc theo kinh mạch trong cơ thể, lội ngược lên trên rồi xông vào não hải. "Vù!" Bỗng nhiên, tâm trí Dương Khâu chấn động, khí thế trên người liền biến đổi. Ngay lúc này. Quanh người hắn có đại đạo khí tức chảy xuôi hệt như cùng tự nhiên đất trời dung hợp thành một thể. Bên cạnh vang lên đại đạo thiên âm, từng đóa Ma hoa màu đen bỗng nở rộ. Tâm ma mà thường ngày làm hắn vô cùng khổ não cũng không còn xuất hiện nữa. Chuyện đánh lén sư huynh trước đây hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng lúc này lại hoàn toàn buông bỏ. Chuyện xưa đã theo gió mà đi, tất cả đều phiêu tán. Hắn ngộ đạo rồi! ... Trong lúc Dương Khâu chìm đắm trong tu luyện. Một ngày trôi qua. Sáng sớm. Mặt trời vừa mới lên. Bên ngoài Thiên Cơ Lâu. Một đám người đã tới. Người dẫn đầu mặc áo giáp với vẻ ngoài sắc bén lóe lên, có linh khí lưu chuyển, nhìn là biết không phải phàm phẩm. Người này tên Hàn Phong, chính là Thống lĩnh thị vệ, là thuộc hạ dưới trướng Thành chủ thành Đại Hoang, nhiệm vụ thường ngày chính là trấn thủ thành Đại Hoang, giữ gìn trị an. Nhưng ngày hôm nay. Hắn tới Thiên Cơ Lâu còn mang theo một sứ mệnh khác. Đó chính là cầu kiến Lâu chủ Thiên Cơ Lâu! Hàn Phong sửa sang lại quần áo, sau đó đảm bảo không có chỗ thất lễ mới tiến lên mấy bước, đến trước cửa Thiên Cơ Lâu, cung kính hô: "Hàn Phong của thành Đại Hoang, cầu kiến tiền bối!" "Hàn Phong?" Bên trong Thiên Cơ Lâu, trên mặt Lý Vân lộ vẻ nghi hoặc, hình như mình chưa từng nghe qua cái tên này. Chẳng lẽ, trời vừa sáng đã có khách tới cửa? Đây là chuyện tốt! Tinh thần Lý Vân xao động, hắng giọng một cái rồi mời: "Mời Hàn đạo hữu vào." "Tạ tiền bối!" Nghe thấy giọng nói bên trong Thiên Cơ Lâu, trong lòng Hàn Phong kích động không thôi. Xem ra vị tiền bối này cũng không khó ở, so với hắn tưởng tượng thì ôn hòa hơn rất nhiều. Hàn Phong bước vào Thiên Cơ Lâu, liền nhìn thấy Lý Vân trong bộ quần áo màu xanh ở phía đối diện Hắn chắp tay, khom mình hành lễ: "Vãn bối Hàn Phong, hôm nay phụng mệnh của Thành chủ thành Đại Hoang đến đây bái kiến tiền bối, chính là để tạ ơn tiền bối hôm qua đã ra tay cứu vớt thành Đại Hoang." Nói xong, trong tay Hàn Phong xuất hiện một chiếc hộp bằng ngọc, dâng hai tay rồi tiến tới trước, đưa đến trước mặt Lý Vân, kính cẩn nói: "Còn đây là một phần tâm ý của thành chủ, kính xin tiền bối nhận lấy."
Chương 19. Vẫn Quá Nhẹ Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Lý Vân hơi động lòng, nhìn hộp ngọc trong tay Hàn Phong. [Mộ Quang Kỳ (Pháp bảo cấp Thiên Tượng), có thể đổi 1300 điểm thiên cơ.] "Thành chủ thành Đại Hoang, thật là khách khí." Trên mặt Lý Vân nở ra nụ cười, đưa tay nhận lấy hộp ngọc. Đồ tốt cho không, không lấy thì phí. Vừa lấy ra đã là pháp bảo cấp Thiên Tượng. Nhất thời, thiện cảm của Lý Vân đối với vị Thành chủ Thành Đại Hoang chưa gặp lần nào này đã tăng lên vô số lần. "Cái này là việc Thành chủ chúng ta nên làm, nếu không có lời nhắc của tiền bối, hôm qua thành Đại Hoang e rằng sẽ bị hủy diệt trong chốc lát." Hàn Phong kính cẩn nói. Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, trước mặt vị tiền bối vô cùng khủng bố này, hắn không dám làm càn. Để tư thái của mình xuống rất thấp. "Hôm qua?" Lý Vân khó hiểu. Hôm qua mình làm gì? Cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như Dương Khâu có đến đây, chẳng lẽ Dương Khâu muốn hủy diệt thành Đại Hoang? Khả năng này… Cũng không thể nói không xảy ra. Dù sao, đồ đệ Dương Khâu chết gần thành Đại Hoang, một vị Thánh Chủ giận chó đánh mèo, mà thành Đại Hoang lại cách đó không xa, cũng hợp tình hợp lý. Quan trọng hơn là Liễu Thánh Tuyết còn trốn ở trong thành Đại Hoang. Nếu như mình không có ở đây, thành Đại Hoang có thể tồn tại nữa hay không, đúng là không dám chắc. Hiểu rõ điều này. Trên mặt Lý Vân vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ, giơ ngón tay chỉ một cái ghế, nói: "Đến, mời Hàn đạo hữu ngồi." "Trước mặt tiền bối, vãn bối không dám nhận hai chữ đạo hữu, gọi ta Hàn Phong là được rồi." Đạo hữu chỉ những người cùng cấp bậc mới có đủ tư cách gọi như vậy, nếu để cho vị cự bá ma đạo kia biết được mình xưng đạo hữu với vị tiền bối này. Không chừng sau này mình chết lúc nào không hay. "Thế ta gọi ngươi là Hàn thống lĩnh vậy!" Lý Vân nói. Vừa rồi, hắn nhìn thoáng qua thông tin về Hàn Phong. Chính là Thống lĩnh thị vệ của thành Đại Hoang. Chức trách là thủ vệ của thành Đại Hoang, thực lực mới ở mức Thông Khiếu Cảnh Sơ Kỳ, còn thấp hơn nhiều so với Liễu Thành Tuyết, chút thực lực ấy ở Thành Đại Hoang còn được, nếu đặt trong toàn bộ giới Tu Luyện thì không là gì. "Tiền bối quá khách khí." Hàn Phong nói. Hắn không nghĩ tới, vị tiền bối này nho nhã hiền hòa hơn nhiều so với suy nghĩ của mình, không hề kiêu ngạo như những cao nhân khác. Nếu không có chuyện hôm qua, chắc hắn sẽ nhìn nhầm vị tiền bối này như một người bình thường mà thôi. "Haha." Lý Vân cười một tiếng, nâng chén trà lên, đưa tay ra hiệu xin mời. Bên cạnh, đúng lúc đó Liễu Thành Tuyết bưng tới một chén trà, đặt cạnh Hàn Phong. Hàn Phong nhìn lướt qua Liễu Thành Tuyết, trong lòng sợ hãi than một câu, tiền bối quả nhiên là tiền bối, chỉ là một tỳ nữ nhưng tu vi không hề tầm thường, nhìn khí thế thì chắc hẳn thực lực cao hơn mình nhiều. Hơn nữa còn là mỹ nhân tuyệt sắc! Nhìn lướt qua, Hàn phong không dám nhìn lâu. Vừa muốn đưa tay nhận trà, hắn như nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu liếc nhìn Liễu Thành Tuyết lần nữa. Lần này, hắn không ngồi yên nữa, soạt một tiếng ngồi dậy khỏi ghế. Cô gái này là tỳ nữ gì chứ? Rõ ràng là đệ tử của Đại La Kiếm Tông! Trên ống tay áo có thêu một thanh trường kiếm màu vàng óng, ám chỉ rõ là đệ tử hạch tâm! Thân phận cỡ này, ít nhất sư phụ của nàng cũng là Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông, khuếch đại hơn một chút, có thể là đệ tử của mạch Chưởng giáo! Người như vậy, đi làm tỳ nữ cho tiền bối? Vốn đưa tay ra nhận chén trà, Hàn Phong gắng gượng thu tay về, trà của người khác thì được, nhưng trà đệ tử hạch tâm của Đại La Kiếm Tông bưng cho mình, hắn thực sự không dám uống. Người như vậy, bình thường đến thành Đại Hoang, bọn họ đều xem như tổ tông mà cúng bái. Ai dám uống nước trà do tổ tông rót? "Sao vậy?" Lý Vân ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi. Hàn Phong điểm nào cũng tốt, chỉ là định lực thì hơi kém. "Không có… Không có gì." Hàn Phong nở nụ cười cứng ngắc, hắn chắp tay nói: "Vãn bối chợt nhớ ra còn có chuyện quan trọng, cần phải nhanh chóng trở về xử lý, không thể ở lại lâu." "Chuyện này…" Sắc mặt Lý Vân hơi ngưng lại. Chuyện gì đây? Ta đây còn chưa bắt đầu đàm luận, tại sao ngươi phải đi rồi? "Đúng rồi." Hàn Phong như nhớ tới chuyện gì, hỏi lại lần nữa: "Xin hỏi tiền bối, khi nào rảnh rỗi, Thành chủ nhà ta muốn giành thời gian tới thăm hỏi tiền bối." "Bởi vì sợ làm trễ chuyện quan trọng của tiền bối, vì vậy phái thuộc hạ tới hỏi trước." "Lúc nào cũng có thời gian." Lý Vân lên tiếng. Lúc này hắn đã hiểu ra, cảm thấy Hàn Phong không phải khách hàng, Thành chủ đằng sau hắn mới là khách hàng chính. "Chuyện này thực sự quá tốt." Hàn Phong thở dài nhẹ nhõm. Bất kể như thế nào thì chuyện này xem như đã hoàn thành, kế tiếp phải xem Thành chủ phát huy như nào đã. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, không dám ở lâu, chắp tay nói: "Vãn bối cáo từ." "Ừm." Lý Vân gật đầu. ... Sau đó Hàn Phong rời khỏi Thiên Cơ Lâu. Không dừng lại một phút nào. Mang theo thuộc hạ, đi thẳng đến phủ Thành Chủ. Còn chưa đến phủ Thành Chủ, cách ở xa đã thấy Thành chủ Thành Đại Hoang đang đứng trông chờ ở trước cửa. "Như thế nào? Tiền bối có đồng ý gặp ta hay không?" Thành chủ Thành Đại Hoang tiến lên đón, khẩn trương hỏi. "May mắn thuộc hạ không làm Thành chủ thất vọng, tiền bối nho nhã hiền hòa, gần gũi giản dị, ngài ấy nói Thành chủ muốn gặp hắn lúc nào cũng được." Hàn Phong chắp tay nói. "Thật quá tốt." Thành chủ Thành Đại Hoang xoa xoa tay, lẩm bẩm nói: "Ta chuẩn bị lễ vật, chắc cũng cần hai ngày, vậy hai ngày sau đi Thiên Cơ Lâu!" "Thành chủ…" Hàn Phong muốn nói lại thôi. "Sao vậy?" Thành chủ Thành Đại Hoang liếc nhìn Hàn Phong, nói: "Ở đây không có người ngoài, có chuyện gì cứ nói thẳng." "Lúc nãy… Thuộc hạ ở trong Thiên Cơ Lâu, nhìn thấy được một vị đệ tử của Đại La Kiếm Tông." "Ah?" "Còn có chuyện này?" Lòng hiếu kỳ của Thành Chủ Thành Đại Hoang dâng lên. Hôm qua thì thấy được cự bá ma đạo, hôm nay lại thấy người của Đại La Kiếm Tông. Chẳng lẽ, vị tiền bối này ăn sạch cả Hắc Đạo lẫn Bạch Đạo. Bình thường, những người làm chuyện này, hoặc là gió thổi chiều nào theo chiều nấy, cả ba cùng sống cùng chết, hoặc là thực lực rất mạnh, cả hai bên đều muốn nịnh bợ hắn. Mà vị Lâu chủ Thiên Cơ Lâu thần bí kia, rõ ràng là kiểu sau. "Ngươi có nhìn rõ, đó là người nào của Đại La Kiếm Tông?" Thành chủ Thành Đại Hoang trầm giọng hỏi. "Tình hình cụ thể thuộc hạ cũng không rõ, nhưng căn cứ vào những gì thuộc hạ thấy, có vẻ là một vị đệ tử hạch tâm của Đại La Kiếm Tông, mà tiền bối lại cho…" Hàn Phong dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: "…làm tỳ nữ." "Hả? ??" Thành chủ Thành Đại Hoang giật mình. Hắn trầm tư một lúc lâu, chậm rãi nói: "Thân phận của vị tiền bối Thiên Cơ Lâu kia, sợ rằng vượt xa dự đoán của ta, lễ vật ta tính chuẩn bị, vẫn là không đủ."