Chương 10. Tiền Bối Đừng Nói Nữa, Ta Mua! Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc "Các hạ nói đùa với lão phu?" Hai mắt Dương Khâu nhìn chòng chọc vào Lý Vân, giọng điệu không tốt. Cho dù là ai biết mình bị chơi xỏ. Tâm tình đều sẽ không quá tốt. Chứ đừng nói là một người trong ma đạo như hắn, sở dĩ bây giờ không ra tay là vì trong lòng hắn có chút kiêng kỵ. Lỡ như người trước mặt đây là một cao nhân thâm tàng bất lộ thì phải làm sao? "Như thế nào?" Lý Vân híp mắt, giọng điệu cũng không tốt: "Ngươi đang hoài nghi tính chân thật của Thiên Cơ Lâu? Những tin tức Lý mỗ nói cho ngươi đều là những tin thật!" Cái gì cũng có thể nhịn. Nhưng danh dự của Thiên Cơ Lâu thì không cho phép ai bôi nhọ. Đây chính là công việc kiếm cơm của hắn, nếu như để người khác nghĩ Thiên Cơ Lâu bán tin tức giả, vậy thì còn làm ăn gì nữa? "Ha ha!" Dương Khâu giận quá hóa cười. Tin tức thật hay giả, hắn không nghi ngờ. Làm cho hắn đau gan chính là cảm giác mình bị đùa bỡn! Dương Khâu lạnh giọng nói: "Nói như vậy, các hạ muốn đối địch với Cửu U Ma Tông?" Hắn không nói đối địch với mình. Lo lắng tên tuổi của mình không trấn áp được đối phương. Nhưng Cửu U Ma Tông lại khác, dù sao cũng là đại tông ma đạo, nội tình thâm hậu, đứng vững mấy triệu năm, người bình thường không dám tùy tiện trêu chọc. "Giao Liễu Thành Tuyết ra, lão phu có thể cho ngươi một con đường sống!" Dương Khâu trầm giọng nói. "Đáng tiếc." Lý Vân lắc đầu, nói: "Thiên Cơ Các chỉ mua bán tin tức, không bán những thứ khác." "Ngươi muốn chết sao!" Dương Khâu lạnh giọng quát. Hắn đưa một tay ra, nắm chặt hư không, nhưng hình ảnh trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện, trong bàn tay chỉ có sự trống vắng. "Chuyện gì thế này?" Dương Khâu cau mày. Hắn muốn lấy Thiên Ma Tán ra để giao thủ với đối phương một phen, thử xem lá bài chưa lật của đối phương, nhưng đúng lúc mình muốn xuất thủ thì mới thấy tu vi đã biến mất lúc nào không hay. Không chỉ tu vi không còn. Ngay cả binh khí giấu trong Tử Phủ cũng không dùng được. Lúc này hắn giống như một người bình thường. "Ngươi đã làm gì lão phu?" Dương Khâu vô cùng kinh hãi. Tu vi của mình biến mất lúc nào? Vì sao một chút cảm giác cũng không có? Nếu không phải muốn động thủ, từ đầu đến cuối hắn cũng không phát hiện, mình đã trở thành một người bình thường. Mà nếu người này muốn giết mình… Nghĩ đến đây. Trên người Dương Khâu chảy một lớp mồ hôi lạnh, không dám nghĩ tới. Người này thật đáng sợ. Đối phương chắc chắn không phải là Thánh Nhân, cũng không có khả năng là Thánh Nhân Vương. Hắn nhớ, dù là Chuẩn Đế cũng không làm được chuyện này. Chẳng lẽ là Đại Đế? Hoặc là… Tiên nhân? "Vừa rồi ngươi muốn động thủ?" Lý Vân đứng dậy, không trả lời mà hỏi ngược lại. Trong mắt lóe ra một tia sáng kỳ dị. Vào lúc này. Toàn bộ Thiên Cơ Lâu dường như sống lại, áp lực vô biên vô tận từ trên trời giáng xuống người Dương Khâu. Bịch, đè hắn nằm trên đất. Cả người như một chữ đại, ngã sấp trên mặt đất, không có sức phản kháng. Lý Vân bước từng bước tới, vừa đi vừa nói: "Ngươi thật to gan, từ lúc Thiên Cơ Lâu thành lập đến nay, ngươi là người đầu tiên dám động thủ ở đây!" Tuy Thiên Cơ Lâu mới thành lập chưa đến một ngày. Nhưng Dương Khâu không biết chuyện này. Nghe Lý Vân nói, hai mắt Dương Khâu tối sầm lại, thầm nghĩ trong lòng, xong rồi! Lần này mình đã đá trúng tấm sắt! Có trời mới biết lai lịch của Thiên Cơ Lâu khủng bố cỡ nào, mình lại muốn động thủ ở đây, không phải là treo cổ Lão Thọ Tinh à, chán sống rồi hả? Lâu chủ Thiên Cơ Lâu kinh khủng như vậy, chỉ bằng một chiêu đã có thể cho tu vi biến mất một cách im hơi lặng tiếng, thì không phải người mà Cửu U Ma Tông có thể trêu chọc. "Mặc dù ngươi là Trưởng lão của Cửu U Ma Tông, nhưng ở trong Thiên Cơ Lâu cũng không được làm càn!" Lý Vân đứng trước người Dương Khâu, từ trên cao nhìn xuống đối phương. Ánh mắt của hắn quét qua, liếc mắt thấy bên trên ngón trỏ của Dương Khâu có một chiếc nhẫn có viên đá màu đen nhánh, nếu như không đoán sai thì đây là nhẫn trữ vật của Dương Khâu. Vẻ mặt Lý Vân hơi động, muốn đưa tay xuống tháo nhẫn, nhưng sau đó dừng lại. Hình như. Ở thế giới Huyền Huyễn, bất cứ pháp bảo nào cũng đều sẽ nhận chủ, vậy nhẫn trữ vật này chắc chắn cũng nhận chủ, bây giờ lấy nó nhưng không mở được thì phải làm sao? Tác dụng lớn nhất của Thiên Cơ Lâu, xét đến cùng vẫn là điều tra thiên cơ, bảo vệ hắn chỉ là tác dụng phụ, cơ bản không có chức năng gì nữa. Không có khả năng giúp hắn mở nhẫn trữ vật của người khác. Nếu như giết Dương Khâu… Nhẫn sẽ không có chủ nữa, vậy có thể tự mở. Nhưng danh tiếng của Thiên Cơ Lâu cũng không còn. Vì một vụ buôn bán mà mất hết những vụ giao dịch sau này, nghĩ thế nào cũng thấy lỗ vốn. Trong nhất thời, Lý Vân rơi vào cảnh không biết lựa chọn thế nào. "Tiền bối… Tiền bối!" Dương Khâu hô lớn: "Là tại hạ có mắt không thấy Thái Sơn, chuyện Đỗ Thiên Thương từ giờ bỏ qua, vãn bối không truy cứu nữa!" Ngay lúc nãy, Dương Khâu lại cảm nhận được mối nguy cơ to lớn. Đây đã là lần thứ hai. Trong lòng Dương Khâu lạnh buốt, hắn biết vị Lâu chủ Thiên Cơ Lâu trước mặt này chỉ sợ đã muốn giết người! Hiện tại mình không mở miệng, thì có chết cũng không biết chết như thế nào. "Ừm…" Lý Vân trầm ngâm. Liễu Thành Tuyết là một khách hàng của hắn, tất nhiên phải chiếu cố một chút, nhưng vì Liễu Thành Tuyết mà buông tha kẻ coi tiền như rác trước mặt này, vẫn có chút thua thiệt. "Tiền bối!" Dương Khâu thấy vậy thì trong lòng vui vẻ, hình như lời vừa rồi của mình đã có hy vọng! Hắn hô to lần thứ hai, cao giọng nói: "Ở đây tại hạ có pháp bảo Cửu Huyền Châu cấp Thiên Tượng, xem như chút tâm ý của vãn bối, xin tiền bối vui lòng nhận cho!" Nói xong. Từ trong không gian giới chỉ, Dương Khâu lấy ra một viên ngọc có chín màu, tỏa ánh sáng rực rỡ, đưa đến trước mặt Lý Vân. Bảo vật cấp Thiên Tượng, không phải cải trắng ven đường. Dương Khâu cũng chỉ có vài cái. Cho đi một cái, trái tim hắn đều chảy máu. Nhưng vì cái mạng nhỏ, chỉ có thể nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích. Quan trọng hơn là, vừa rồi hắn còn như người bình thường, nhưng khi mở nhẫn trữ vật lại không chút trở ngại. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là, tất cả mọi thứ của mình đều bị vị tiền bối này khống chế! "Khụ.." Lý Vân ho nhẹ một tiếng, không đổi sắc lấy Cửu Huyền Châu, trầm ngâm nói: "Lý mỗ không lừa gạt ngươi, hơn nữa nghiệp vụ chủ yếu của Thiên Cơ Lâu cũng là buôn bán tin tức…" "Tiền bối đừng nói nữa, ta mua!" Dương Khâu rất thức thời nói. (YY)
Chương 11. Ngươi Muốn Thành Thánh Không? Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc "Đạo hữu quá khách khí rồi." "Bởi vì người đến là khách, sao đạo hữu lại quỳ rạp trên đất làm cái gì? Mau đứng lên, uống chén trà cho ấm người, việc buôn bán không cần hấp tấp." Sắc mặt Lý Vân thay đổi, vô cùng nhiệt tình đỡ Dương Khâu đứng lên, rồi dìu hắn ngồi sang chiếc ghế bên cạnh. Đồng thời còn bưng một chén trà nóng cho hắn. "Không được đâu tiền bối, vãn bối tự mình làm được rồi. Dương Khâu được đãi ngộ mà sinh lòng lo sợ. Mới vừa rồi tính mạng còn ngàn cân treo sợi tóc, trong chốc lát liền trở thành khách quý. Kiểu thay đổi này khiến cả người hắn nơm nớp lo sợ mà không dám có bất kỳ thất lễ nào, nhỡ làm không tốt là chết người ngay! "Là chuyện nên làm." Lý Vân híp mắt cười trả lời. Nhìn Dương Khâu nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hắn hỏi lần nữa: "Không biết, Dương đạo hữu muốn mua tin tức gì ở Thiên Cơ Lâu?" "Ừm?" Trong lòng Dương Khâu trở nên căng thẳng. Đến rồi sao? Hắn đặt chén trà xuống, liếc nhìn Lý Vân đầy thận trọng rồi thử thăm dò: "Theo tiền bối, ngài cảm thấy vãn bối nên mua tin gì?" Dương Khâu gần như đã tuyệt vọng với tin tức của Thiên Cơ Lâu. Trước mắt, hắn chỉ muốn hao tài tiêu tai. Lập tức thoát khỏi nơi đây. Sau này, hắn cũng không đến cái nơi thương tâm này nữa. Còn cái chết của Đỗ Thiên Thương đã bị hắn quên sạch, so với đồ đệ thì an nguy của bản thân quan trọng hơn. "Ngươi nói gì vậy?" Sắc mặt Lý Vân không vui vẻ gì mấy. Dương Khâu nói như vậy, làm như Thiên Cơ Lâu của hắn giống với bọn cưỡng mua ép bán vậy. Nếu như tin tức truyền ra ngoài thì Thiên Cơ Lâu của hắn còn làm ăn gì được nữa? "Điều tiền bối dạy phải..." Dương Khâu gật đầu lia lịa như hậu bối tôn sư trọng đạo, mở miệng nói: "Vãn bối thực sự không biết nên chọn tin nào." "Thôi được." Lý Vân bất đắc dĩ nói: "Ta sẽ chỉ cho ngươi." Nói xong. Lý Vân mở bảng tư liệu cá nhân của Dương Khâu. Mở mục tìm hiểu thêm. Bên trong hiện lên hàng loạt thông tin cá nhân của Dương Khâu. « Danh tính: Dương Khâu. » « Ước mơ cả đời: Bước vào Thánh Cảnh. » « Tâm ma: Sư huynh Vương Vũ Phong (Chú thích: Tám trăm năm trước, Dương Khâu và sư huynh Vương Vũ Phong đi thăm dò động phủ Thánh Nhân. Để độc chiếm bảo vật mà Dương Khâu đã giết chết sư huynh, hủy thi diệt tích.) » « Nhấn để xem thêm... » "Chậc chậc chậc..." Đọc phần giới thiệu một lược, Lý Vân quét mắt nhìn Dương Khâu. Không ngờ đấy. Dương Khâu này chơi cũng rất mát tay, không hổ là người trong Ma đạo, lại có thể giết chết sư huynh của mình. Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là sư huynh đã biến thành tâm ma của hắn. Ở thế giới Huyền Huyễn, tính nguy hại của món tâm ma này không cần nói cũng biết. Làm không tốt. Tẩu hỏa nhập ma là nhẹ. Nghiêm trọng hơn là có khả năng thân tử đạo tiêu. Nếu không giải quyết tâm mà thì gần như cả đời này không thể tiến hơn một bước. Mà mơ ước lớn nhất của Dương Khâu lại là thành Thánh! "Tiền bối... ?" Dương Khâu lo sợ gọi một tiếng. Mới vừa rồi bị Lý Vân nhìn thoáng qua, hắn cảm thấy cả người mình đều đã bị đối phương nhìn thấu, trên người không còn chút riêng tư nào, cảm giác này làm hắn vô cùng bứt rứt. "Ừm." Lý Vân đáp nhẹ một tiếng tiếng. "Xin hỏi tiền bối..." Dương Khâu gượng cười, xoa xoa lòng bàn tay, cung kính nói: "Ngài vừa mới nói sẽ chỉ điểm, có nghĩa là... ?" "Ngươi muốn thành Thánh sao?" Lý Vân hỏi thẳng. "Hả?" Lòng Dương Khâu kinh động, liền cảm thấy cả miệng khô khốc, gấp gáp trả lời: "Muố.... đến nằm mơ cũng muốn!" Nói xong. Cả người hắn tựa như một quả bóng cao su xì hơi, tê liệt ngồi trên ghế. Người trong nhà hiểu rõ việc trong nhà. Tâm ma của hắn quá mạnh đã ảnh hưởng đến việc tu luyện. Mỗi lần khổ tu, trong đầu sẽ hiện lên hình bóng trước khi chết của sư huynh khiến hắn như muốn phát cuồng. Tiếp tục tu luyện có thể bảo đảm không phát điên đã không dễ dàng gì huống chi thành Thánh. "Chẳng lẽ tiền bối có cách?" Bỗng nhiên. Dương Khâu lại ngồi dậy, lên tiếng hỏi. Hắn có chấp niệm mãnh liệt đối với chuyện thành Thánh, nếu không thì trước kia cũng sẽ không vì một động phủ có Thánh Nhân ở lại mà lén giết chết sư huynh. "Tất nhiên là có cách." Lý Vân nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, giọng nói nhẹ tựa mây bay: "Đổi thành người khác, muốn thành Thánh có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng ngươi thì khác". "Tại sao?" Dương Khâu không cam lòng, nhanh chóng hỏi tiếp. Tại vì sao người khác có thể thành Thánh mà mình lại không? Nếu vị tiền bối hư hư thực thực là Đế Giả này cũng hết cách, thế thì hắn không nghĩ ra trên thế gian này còn có ai có thể giúp hắn thành Thánh. "Ngươi đã quên Vương Vũ Phong rồi ư?" Lý Vân cười như không cười hỏi. "Vương... Vương Vũ Phong... !" Cả người Dương Khâu chấn động, trong con ngươi hiện lên vẻ vẻ xao động, hắn đứng dậy rồi hỏi một cách không thể tin được: "Ngài... làm sao ngài biết!" Trước đây. Trong động phủ Thánh Nhân. Chỉ có hai người là hắn và sư huynh, hắn ra tay đánh chết sư huynh không có bất cứ ai biết. Chỉ cần hắn không truyền ra ngoài thì trên đời này sẽ chẳng có người thứ hai biết được. Có thể nói đây là tuyệt mật! Ngay cả Chưởng giáo Cửu U Ma Tông cũng không truy ra. Một Lâu chủ của Thiên Cơ Lâu ở thành Đại Hoang xa xôi này làm sao lại biết được chuyện của Vương Vũ Phong chứ? Quan trọng hơn là thực lực của chủ nhân Thiên Cơ Lâu rõ ràng vượt qua Thánh Nhân, chắc hẳn sẽ không buồn chán đi đến động phủ Thánh Nhân theo dõi mình và sư huynh đấu đá lẫn nhau. "Thiên Cơ Lâu nắm thiên cơ trong tay, thấu triệt sự vận chuyển của Thiên Đạo, chuyện xảy ra hay chưa xảy ra trên đời đều không thể qua mắt được ta. Lý Vân vừa cười vừa nói.