FULL  Huyền Huyễn  Hệ Thống Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu - Tiểu Ngưu Tọa Phi Cơ

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 14. Ta Phải Đi Bái Kiến Tiền Bối
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Mấy nghìn năm tích tụ.

    Mai kia hóa thành dòng nước.

    Mình chỉ báo thù cho đồ nhi thôi mà.

    Ai mà ngờ lại xông vào một nơi đầy hiểm nguy như thế này đây.

    Dương Khâu không có chút hoài nghi nào đối với thực lực của Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, nhưng hắn vô cùng lo lắng về tin tức đang nắm trong tay kia.

    Thật sự là do danh tiếng của Thiên Cơ Lâu quá nhỏ.

    Chưa nghe qua bao giờ.

    Có chuyện tốt thế này còn có thể đến lượt hắn sao?

    "Lần này cũng coi như là hao tài tiêu tai mua một bài học vậy."

    Dương Khâu tự mình an ủi trong lòng như thế.

    Lần sau, đồ nhi nào chết, mình tuyệt đối không quản nữa, quản một lần đã táng gia bại sản, thêm một lần nữa chắc phải bù luôn cái mạng già này vào mất.

    Hắn lấy Ngọc Giản ra, nhìn lần nữa.

    "Haizz."

    Dương Khâu thở dài rũ rượi.

    Dùng toàn bộ gia sản để đổi lấy đổi lấy một thứ đến tính chân thực còn không biết.

    "Bách Đoạn Sơn Mạch..."

    Sắc mặt của Dương Khâu khẽ động, dường như mình từng nghe nói qua nơi này.

    Hình như cách nơi đây không quá bốn năm trăm vạn dặm đường, cũng không tính là quá xa. Được dịp đi xem thử, đối với sức mạnh cấp Thánh Chủ của hắn mà nói có thể vừa đi vừa về trong vòng nửa ngày, không tốn bao nhiêu thời gian.

    Nếu thật thì còn gì bằng, nếu là giả thì...

    Cho dù là giả, bản thân cũng không làm gì được Thiên Cơ Lâu.

    Lâu chủ Thiên Cơ Lâu quá mạnh, dồn toàn bộ Cửu U Ma Tông thành một khối cũng chẳng phải đối thủ của người ta.

    Mặt Dương Khâu đầy vẻ u sầu, ngước nhìn về hướng Bách Đoạn Sơn Mạch.

    Tốn nhiều tiền như thế này mà không đi Bách Đoạn Sơn Mạch một phen, trong lòng luôn không thoải mái.

    Dù cho mình bị lừa.

    Cũng phải tận mắt xem.

    Trong đầu luôn phải có một manh mối.

    Sau khi quyết định, Dương Khâu không dừng lại nữa mà nhấc chân bước ra, bóng dáng biến mất giữa thành Đại Hoang trong nháy mắt, lúc xuất hiện đã ở cách đó vạn dặm.

    ...

    "Thành chủ... Hình như vị Ma Đạo cự phách đó rời đi rồi..."

    Một ngõ hẻm vắng vẻ ở thành Đại Hoang có hai bóng người hiện ra, bọn họ dõi theo hướng Dương Khâu rời đi rồi lại nhìn sang Thiên Cơ Lâu cách đó không xa.

    "Thành Chủ nhìn thấy rồi!"

    Thành chủ thành Đại Hoang hưng phấn không thôi.

    Một mối nguy diệt thành cứ như thế được trừ khử làm hắn có cảm giác như mộng ảo, cả người giống như đang trong mơ, quá không chân thật.

    "Thiên Cơ Lâu đó, tồn tại từ hồi nào nhỉ?"

    Thân hình tròn trịa của Thành chủ thành Đại Hoang run nhè nhẹ, trong ánh mắt lộ ra vẻ quái lạ.

    "Thuộc hạ không biết."

    Bên cạnh.

    Một tên hộ vệ cung kính trả lời.

    "Hửm... ?"

    Thành chủ thành Đại Hoang quay đầu, liếc nhìn tên hộ vệ, lập tức khoát tay áo nói: "Ngươi không biết cũng là bình thường, đến cả nhân vật Thánh chủ cũng phải cư xử dè dặt với người đó thì làm sao chúng ta có thể tìm hiểu rõ ràng?"

    Vừa rồi.

    Lúc Dương Khâu bước ra với dáng vẻ kính cẩn, hai người thu hết vào đáy mắt.

    Từ đó có thể biết rằng.

    Trong Thiên Cơ Lâu, chắc chắn có một nhân vật phải nói là kinh khủng, ít nhất là mạnh gấp vài lần so với lão quái vật cấp Thánh Chủ, nếu không thì sao có thể khiến người ta cung kính như vậy?

    "Không ngờ thành Đại Hoang này của ta cũng sẽ có ngày hôm nay!

    Thành chủ thành Đại Hoang chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại, trong miệng thì thào.

    Thành Đại Hoang của bọn họ thật sự quá yếu ớt, cũng chỉ là giọt nước trong biển cả ở trong Tu Luyện Giới, chẳng có chỗ dựa vững chắc phía sau, huống hồ lại gặp được nhân vật cấp Thánh Chủ.

    Dù cho gặp được đệ tử nội môn hoặc một đệ tử hạch tâm nào đó của Thánh Địa, đều phải cúng bái như tổ tông.

    "Nếu thành Đại Hoang ta có thể ôm được bắp đùi của vị tiền bối Thiên Cơ Lâu kia..."

    Thành chủ Đại Hoang nghĩ đến chỗ mấu chốt.

    Cả người béo núc kích động đến run lên.

    Đó chính là tồn tại mà nhân vật cấp Thánh Chủ đều phải cung kính!

    Có một nhân vật như thế chống đỡ, thì thành Đại Hoang bọn họ không phải sẽ cất cánh sao?

    Ít nhất về sau sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của đám Thánh Địa đó nữa.

    "Ta phải đi bái kiến tiền bối!"

    Nói rồi.

    Thành chủ thành Đại Hoang liền đi về hướng Thiên Cơ Lâu.

    "Thành chủ!"

    Tên hộ vệ vừa nói chuyện khi nãy đuổi theo, vội vã nói: "Tiền bối trong Thiên Cơ Lâu nhất định là một vị cao nhân, bây giờ chúng ta đi tay không qua đó có phải là không hợp… lễ nghi không?"

    "Ừm?"

    Thành chủ thành Đại Hoang lập tức dừng bước, chán nản vỗ vỗ trán, nghĩ mà sợ bảo: "May mà ngươi nhắc nhở! Nếu không bổn Thành chủ đã phạm sai lầm lớn rồi!"

    Tuy rằng thành Đại Hoang nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ.

    Trong đó.

    Trừ một hệ Thành chủ hắn ra còn có hai đại gia tộc khác nữa, mỗi gia tộc đều nhìn chằm chằm vào vị trí Thành chủ, chỉ vì chuyện nhỏ mà mình đắc tội với cao nhân Thiên Cơ Lâu.

    Ngộ nhỡ vị cao nhân đó không vui, lột mất vị trí Thành chủ của mình thì làm thế nào đây?

    Đến cục diện đó.

    E rằng Tộc trưởng của hai đại gia tộc kia nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.

    "Chờ bổn Thành chủ đi chuẩn bị trọng lễ, ngươi mang trọng lễ đi tới rồi giúp ta dâng lên bái thiếp, sẵn đó thăm dò ý tứ của tiền bối. Nếu như ngài đồng ý thì..."

    Thành chủ thành Đại Hoang trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: "Ta nguyện ra chức vị Khách Khanh, không cần tiền bối làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần tiền bối có thể ra tay giúp đỡ lúc thành Đại Hoang gặp phải tai họa là được!

    Trong lòng Thành chủ thành Đại Hoang rất rõ ràng.

    Người có thể khiến nhân vật cấp Thánh Chủ phải kính nể, nhất định là tồn tại cao không thể chạm với.

    Muốn mời chào người ta, gần như là đang nằm mơ.

    Biện pháp tốt nhất là cầu chút nhân tình.

    Chỉ cần có chút tình hương hỏa, kẻ nào muốn đụng chạm đến thành Đại Hoang cũng phải cân nhắc.

    "Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay!"

    Hộ vệ cung kính trả lời.

    "Ừ, đi đi."

    Thành chủ thành Đại Hoang gật đầu đáp.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 15. Tăng Thực Lực
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Trong Thiên Cơ Lâu.

    Lý Vân đưa mắt nhìn theo Dương Khâu đi xa.

    Quay người ngồi xuống ghế, cất tiếng gọi:

    "Đi ra đi."

    "Đa tạ tiền bối."

    Liễu Thành Tuyết bước ra từ trong nhà kề*, cung kính hành lễ.

    (* nhà kề: trong khu nhà tứ hợp).

    Lúc này, ánh mắt của nàng khi nhìn Lý Vân đã có sự thay đổi.

    Ngay từ đầu.

    Nàng cho rằng vị tiền bối đang ngồi trước mặt này cùng lắm cũng chỉ sàn sàn nhau với sư phụ mình mà thôi, nhưng giờ xem ra rõ ràng không phải vậy.

    Dương Khâu dù sao cũng là Trưởng lão Cửu U Ma Tông.

    So với sư phụ nàng thì có phần kém hơn, nhưng không kém là bao.

    Một người coi trời bằng vung, thực lực mạnh mẽ như vậy đều phải cẩn thận từng li từng tí, không dám chọc giận vị tiền bối trước mặt, nghĩ một chút là biết được thực lực của tiền bối ra sao.

    "Không cần cảm tạ ta, giao dịch thôi mà."

    Lý Vân quay đầu lại, nhìn Liễu Thành Tuyết rồi cười híp mắt đáp: "Sư phụ của ngươi truyền tin lại chưa? Hắn đang trên đường đến phải không?"

    Đối với sư phụ của Liễu Thành Tuyết.

    Lý Vân vẫn vô cùng bận tâm.

    Một Trưởng lão Cửu U Ma Tông, trên người đã có nhiều đồ tốt đến thế.

    Thì một Chưởng giáo Đại La Kiếm Tông sẽ hào phóng đến mức nào nữa?

    "Truyề.... truyền về rồi."

    Liễu Thành Tuyết cúi đầu, gương mặt đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Bị tiền bối nhìn chằm chằm như thế, nàng có chút ngượng ngùng.

    "Đại La Kiếm Tông cách thành Đại Hoang xa xôi, mặc dù sư phụ ta đi gấp thì ít nhất cũng phải mất hai ngày trời."

    "Hai ngày à."

    Lý Vân suy nghĩ một hồi rồi vừa cười vừa nói: "Không vội, để hắn từ từ đi."

    "À mà."

    Có vẻ Lý Vân nhớ ra điều gì đó liền hỏi thêm: "Thực lực của sư phụ ngươi như thế nào?"

    "Hả..."

    Liễu Thành Tuyết hơi ngẩn ra, ngây người trong giây lát, trả lời có phần không chắc chắn: "Chắc là Thánh Chủ Cảnh!."

    Nàng chỉ biết sư phụ mình rất mạnh, nhưng cụ thể mạnh thế nào chính nàng cũng không biết chính xác.

    Nhưng mỗi Thánh Chủ của Thánh Địa hầu hết đều có thực lực cấp Thánh Chủ, sư phụ nàng chắc cũng ở cấp bậc này.

    "Ồ——!"

    Lý Vân ồ một tiếng đầy ngụ ý.

    Cấp Thánh Chủ ư.

    Thế thì dễ xử lý rồi.

    Một Trưởng lão của Cửu U Ma Tông người ta đã chuẩn bị bước vào Thánh Nhân Cảnh rồi, một Chưởng giáo như ngươi vẫn là cấp Thánh Chủ, sau này nói ra còn có thể gặp người không?

    Lý Vân tự tin đã nắm thóp được Chưởng giáo Đại La!

    ...

    Thành Đại Hoang.

    Bên ngoài hàng tỉ dặm.

    Trên bầu trời cao.

    Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím khoan thai quý phái, vô cùng uy nghiêm đang gấp rút lên đường.

    Bất thình lình, hắn rùng mình.

    Trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

    "Quái lạ."

    Người đàn ông trung niên lẩm bẩm: "Tuyết Nhi truyền tin báo đã không còn nguy hiểm, vì cái gì ta lại luôn có một dự cảm chẳng lành?"

    Rất khó chịu.

    Làm thế nào cũng nghĩ không ra.

    ...

    "Thời gian hai ngày chớp mắt sẽ đến, trước đó ngươi cứ ở lại đây đi."

    Trong Thiên Cơ Lâu, Lý Vân tùy ý nói: "Ngươi cũng không cần câu nệ, yên tâm chờ đợi là được."

    "Vâng."

    Liễu Thành Tuyết gật đầu.

    Tuy Lý Vân bảo nàng không cần thận trọng, nhưng bản thân nàng lại chưa bao giờ nghĩ như vậy.

    Thấy Lý Vân lại bắt đầu xem sách, nàng bước chậm rãi tới, cầm ấm trà lên rót đầy chén trà đã uống hết.

    Lý Vân liếc nhìn một cái, không để ý đến nữa.

    Lúc này.

    Tâm trí Lý Vân đã đắm chìm trong hệ thống.

    Hơn mười ngàn điểm thiên cơ.

    Đây đúng là một khoản của cải kếch xù, phải tính toán kỹ xem tiêu xài như thế nào mới được.

    "Hệ thống, mở ra Thương Thành, sàng lọc công pháp phù hợp để ta tu luyện."

    Lý Vân thầm lên tiếng.

    Hiện tại là Đoán Thể Cảnh ngũ trọng, chủ yếu luyện thể, có công pháp hay không đều như nhau. Nhưng sau đó thì không được, phải tu luyện chân nguyên, cho nên ít nhất cần có một công pháp làm nền tảng.

    « Keng. »

    « Đã tra ra công pháp tu luyện thích hợp với ký chủ. »

    « Cửu Chuyển Huyền Công (Thế Giới Hồng Hoang): Giá trị một tỷ điểm thiên cơ. »

    « Thần Tượng Trấn Ngục Kình (Thế Giới Thánh Vương): Giá trị 500 triệu điểm thiên cơ. »

    « Bát Cửu Huyền Công (Thế Giới Hồng Hoang): Giá trị 100 triệu điểm thiên cơ. »

    « Ma Ngục Huyền Thai Kinh (Thế Giới Đế Tôn): Giá trị tám mươi triệu điểm thiên cơ. »

    ...

    « Thiên Đế Kinh (Thế Giới Chiết Thiên): Giá trị hai triệu điểm thiên cơ. (Có thể tu luyện tới cảnh giới Đại Đế) »

    « Vô Thủy Kinh (Thế Giới Chiết Thiên): Giá trị hai triệu điểm thiên cơ. (Có thể tu luyện tới cảnh giới Đại Đế) »

    ...

    "Đắt thế?"

    Lý Vân cau mày.

    Lúc này xuất hiện một tình huống rất khó xử.

    Công pháp được đánh giá cao mua không nổi, công pháp mua được thì hắn lại không vừa mắt.

    Công pháp khoảng một vạn, tiềm lực quá thấp, có thể tu luyện tới cảnh giới Thánh Nhân đã cực kỳ khó, lên trên hầu như không có khả năng, trừ khi đổi công pháp.

    "Hệ thống, có thể tách ra mua không?"

    Lý Vân thầm hỏi.

    « Được. »

    Nhận được phản hồi của hệ thống, Lý Vân thở phào rồi mở miệng nói: "Vậy dùng một vạn điểm thiên cơ mua trước một phần Thiên Đế Kinh!."

    « Keng, ký chủ đã dùng một vạn điểm thiên cơ mua phần đầu Thiên Đế Kinh (Có thể tu luyện đến Tứ Cực Bí Cảnh). »

    "Đen thiệt."

    Lý Vân thầm phun nước bọt.

    Một vạn điểm thiên cơ lại chỉ mới đến Tứ Cực Bí Cảnh.

    Còn phần sau, chẳng phải càng đắt hơn sao?

    Hóa Long Bí Cảnh bao nhiêu?

    Tiên Đài nữa?

    Còn hai cảnh giới Chuẩn Đế và Đại Đế, Lý Vân bây giờ đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Thận trọng tính toán, làm thịt mấy con dê béo cũng không đủ mua một bản công pháp hoàn chỉnh.

    Sớm biết như vậy đã mua cái khác rồi, ít nhất có thể tu đến sức mạnh Thánh Chủ.

    « Keng, kí chủ có điều không biết, công pháp coi trọng tiềm lực, công pháp giá trị càng thấp thì tiềm lực càng thấp. Đánh một trận đồng cấp chỉ phát huy thực lực có hạn, mà tiềm lực của Thiên Đế Kinh không hề chỉ là Đại Đế Cảnh, uy lực phát huy cũng lớn hơn. »

    "Được."

    Nghe hệ thống giải thích một lượt, trong lòng Lý Vân miễn cưỡng cân bằng một chút.

    Hắn nhìn điểm thiên cơ còn lại của mình, nói:

    "Hệ thống, dùng tất cả điểm thiên cơ để đề cao thực lực!"

    « Keng, có chọn dùng 840 điểm thiên cơ để đề tăng thực lực? »

    "Có!"

    Tiếng nói vừa dứt.

    Gần như cùng một lúc.

    Một nguồn chân nguyên khủng khiếp bỗng xuất hiện trong cơ thể Lý Vân.

    Thiên Đế Kinh tự động vận chuyển.

    "Ầm ầm!"

    Kim quang chói lòa.

    Trong Thiên Cơ Lâu.

    Một vòng mặt trời màu vàng kim xuất hiện, tỏa ra khí tức khiếp người.

    Phía dưới mặt trời, sóng lớn vạn trượng, tỏa ra vô tận thần huy, tựa như muốn bao phủ vùng thiên địa này.

    Lý Vân ngồi ngay ngắn dưới mặt trời, dáng người vĩ ngạn giống như Tiên Vương, một người trấn áp vạn cổ, bễ nghễ cửu thiên, khiến cho cả thế gian này đều mất đi ánh sáng.

    "Đây là... chuyện gì xảy ra vậy?"

    Liễu Thành Tuyết nhìn Lý Vân không chớp mắt, trong ánh mắt toát ra sự hiếu kỳ, lẩm bẩm: "Tiền bối đang tu luyện sao?"

    "Nhìn qua có vẻ không giống lắm."

    Bởi Thiên Cơ Các đã che đậy mọi khí tức, Liễu Thành Tuyết chỉ có thể nhìn thấy khí tượng to lớn, nhưng không hề cảm thấy chút uy lực nào, khiến trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc.

    "Xoạt."

    Liễu Thành Tuyết khẽ tiến lên một bước.

    Vỏn vẹn một bước.

    Màu vàng kim trước mặt nàng đã biến to, một vùng ánh sáng màu vàng kim mở rộng vô biên vô hạn. Sóng biển ngút trời, mặt trời ở chính giữa, một gốc Thanh Liên mọc ra ba chiếc lá, đong đưa rạng rỡ.

    Thanh Liên xao động, vạn giới bị nghiền nát, sương mù hỗn độn cuộn trào mãnh liệt hoàn toàn nhấn chìm mọi thứ.

    "Không hay rồi!"

    Nhìn thấy cảnh tượng này, Liễu Thành Tuyết hô to một tiếng.

    Trong lòng tuyệt vọng.

    Bản thân không nên tò mò như thế này, Lâu chủ Thiên Cơ Lâu quá thần bí, mọi thứ của hắn đều được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, mình chẳng qua thoáng tiến lên một bước, không ngờ lại bước vào tuyệt cảnh.

    Ngay khi nàng tưởng bản thân sắp bị mặt trời màu vàng kim kia nuốt chửng thì tất cả mọi thứ đều biến mất.

    Thiên Cơ Lâu lại xuất hiện, mà mình vẫn luôn đứng tại chỗ, giống như mọi cảnh tượng vừa rồi đều là ảo giác.

    Nhưng mồ hôi lạnh toát ra trên người nàng đang nhắc nhở mọi thứ đều là thật.

    "Đây là Tứ Cực Bí Cảnh sao?"

    Phía bên kia.

    Lý Vân chậm rãi mở hai mắt.

    So sánh với thực lực của thế giới này thì hiện tại hắn đang nằm ở Thần Thông Cảnh, là người nổi bật trong thế hệ trẻ.

    Nhưng vẫn không tính là cường đại.

    Nhưng nghĩ đến việc đây là thành tựu đạt được trong vòng một ngày, trong lòng hắn liền bình thường trở lại.

    "Điểm thiên cơ lại hết rồi."

    Lý Vân thở dài một hơi.

    Kiếm được nhanh mà hết còn nhanh hơn. Hơn một vạn điểm thiên cơ còn chưa ấm túi đã tiêu sạch, bản thân đến cả một Thần Thông cũng không có.

    Trước mắt chỉ có thể hy vọng sư phụ của Liễu Thành Tuyết đến nhanh một chút.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.