Chương 02: Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc "Cẩu Đát!" Một tiếng rống giận dữ vang lên ở cửa ra vào, mẹ hắn khí thế hung hăng đẩy cửa ra: "Kêu ngươi, ngươi không nghe thấy? ! Ngươi điếc?" Tả Tiểu Đa lập tức từ trên giường bắn lên, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Nghe được nghe được, không phải ta đang chuẩn bị đi theo hỗ trợ mẹ làm việc sao. . . đến rồi đến rồi. . ." Cửa ra vào, một nử tữ dáng người cao gầy, yểu điệu, gương mặt mỹ lệ, có thể nói là mỹ nữ tuyệt sắc, nhìn chỉ có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vị nữ tử mỹ lệ này chính là mẹ của Tả Tiểu Đa. Mẹ ruột! Khi đa số người lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Tả thì khó tránh khỏi sẽ hâm mộ, miên man bất định, mỹ nữ trước mắt nhìn ôn nhu hiền thục như vậy, chắc hẳn là tính tình tốt, nhân tài xuất chúng, hiền thê lương mẫu trong truyền thuyết. Nhưng chỉ có Tả Tiểu Đa mới biết, vị ôn nhu hiền thục hiền thê lương mẫu trong mắt người ngoài này khi đối xử với đứa con ruột này thì sẽ đáng sợ và khủng bố như thế nào. Tả Tiểu Đa sống dưới bóng ma của mẹ hắn hơn mười bảy năm. Bây giờ đã đạt tới mức vừa nghe mẹ hắn rống lớn là lập tức chuyển qua trạng thái nghiêm túc. Chỉ cần gương mặt xinh đẹp ôn nhu hiền lành đó nghiêm túc lại thì Tả Tiểu Đa bắt đầu cảm thấy cái mông của mình đau đớn từng đợt —— bởi vì kèm theo đó tuyệt đối sẽ là một bàn măng xào thịt ngon lành. Ra tay không chút nương tay chút nào. Trong gia đình bình thường thì tuyệt đối sẽ là nghiêm phụ từ mẫu; mà trong nhà Tả Tiểu Đa thì lại ngược lại: Nghiêm mẫu từ phụ. Từ phụ. . . thực ra thì cũng không tính là từ, có thể nói là thờ ơ không tim không phổi thì thích hợp hơn; nhưng Nghiêm mẫu thì đúng là nghiêm thật! Thực ra thì Tả Tiểu Đa có chút nghĩ không ra, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng lại không có để lại chút vết tích nào trên mặt của mẹ hắn. Vẫn thanh xuân tịnh lệ như vậy. Đương nhiên, cha hắn cũng giống như vậy, thoạt nhìn hai mươi sáu hai mươi bảy tám chín; dù sao tuyệt đối không vượt qua ba mươi tuổi. Ngọc thụ lâm phong, anh tuấn nho nhã, khiến cho người ta vừa nhìn thấy thì có hảo cảm, tưởng rằng hắn là văn nhân mặc khách, người có học vấn gì gì đó. Nhưng trên thực tế... Ha ha. ... "Giúp ta làm việc?" Trên mặt mẹ hắn lộ vẻ nghi ngờ: "Cẩu Đát, ngươi có hiếu như vậy?" Tả Tiểu Đa chân chó nhảy dựng lên, ân cần nắn vai cho mẹ hắn: "Ai nha, mỗi ngày mẹ đều mệt nhọc như thế, con trai nhìn không đành lòng, ta xoa xoa cho ngài. . ." Ngô Vũ Đình híp mắt, hưởng thụ con trai xoa bóp cho mình, thoải mái nói: "Muốn tiền? Không có! Ta cho ngươi biết, Tả Tiểu Đa, tiền tiêu vặt tháng này của ngươi đã tiêu hết, muốn dựa dẫm vào ta thì dẹp ngay ý niệm đó đi." Tả Tiểu Đa lập tức dừng tay, khóc nức nở nói: "Ngài đúng là mẹ ruột của ta. . . quá tuyệt, ta còn chưa mở miệng. . ." Ngô Vũ Đình trợn trừng mắt một cái, khiến cho người ta có cảm giác như thanh xuân thiếu nữ, bĩu môi nói: "Ngươi từ trong bụng ta đi ra, ta còn không biết ngươi muốn cái gì sao?" Tả Tiểu Đa ủ rũ. "Cũng đừng hòng lấy được từ chỗ cha ngươi!" Tả Tiểu Đa biểu cảm như cha mẹ chết. "Cũng đừng nghĩ lấy của Tiểu Niệm tỷ ngươi! Ta sẽ nhắc nhỏ bọn họ, thửu coi ai dám cho tiền ngươi!" Tả Tiểu Đa triệt để mất hết can đảm, trong nháy mắt cảm thấy sinh không thể luyến! Cầu khẩn: "Mẹ! Ta có chuyện thật! Ta có chuyện thật đó! !" Ngô Vũ Đình khịt mũi coi thường: "Mười bảy tuổi mà còn quanh quẩn ở Võ Đồ, hơn nữa còn là Võ Đồ sơ cấp; hơn nữa ngươi đã quanh quẩn ở Võ Đồ sơ cấp năm năm . . . hơn nữa ngươi một ngày có thể ngủ mười bốn giờ, còn quanh quẩn ở Võ Đồ sơ cấp năm năm . . . ngươi thì có chuyện quái gì?" Tả Tiểu Đa nước mắt rưng rưng ôm trái tim: "Mẹ, ta… ta cảm thấy trái tim ta bị tổn thương. . ." "Ngươi còn dám nói?" Ngô Vũ Đình hừ lạnh một tiếng, quay người đi: "Mau giúp ta nhặt rau, cha ngươi và Tiểu Niệm tỷ ngươi sắp về rồi. . . cha ngươi ăn xong thì còn phải ngủ trưa một lát, Tiểu Niệm tỷ ngươi ăn xong thì còn phải đả tọa tu luyện, chuẩn bị trùng kích Âm Dương giới. . . quan khẩu này không thể không nghỉ ngơi cho tốt. . . Ngươi nhanh đi, còn lề mề nữa lão nương đánh gãy chân chó của ngươi!" Mẹ hắn hừ một cái: "Hai điều! !" Tả Tiểu Đa câm như ve mùa đông. . . vội vàng cụp đuôi đi theo. "Mẹ, ngài để đó cho ta, ta làm, ta bao hết!" ... Vừa nhặt đồ ăn, Tả Tiểu Đa vừa thở dài thở ngắn, con mắt đảo như rang lạc. Có cách nào có thể lừa gạt được chút. . . à không, là dỗ dành được chút tiền không? Không cần nhiều, chỉ cần ba ngàn, không, hai ngàn cũng được, nếu không được thì một ngàn rưỡi. . . cũng được! Như vậy thì có thể thí nghiệm một chút giấc mộng kỳ quái của mình có thật hay không, thế giới đó có tồn tại thật hay không? Đó là giấc mộng thật sao? Mình làm giang hồ phiến tử ở thế giới đó nhiều năm như vậy. . . à, thầy tướng? "Tiền. . . ngươi vĩnh viễn là oán niệm trong lòng ta. . ." ... Giữa trưa. Trong phòng khách, mùi đồ ăn tỏa ra bốn phía. Cửa ra vào cọt kẹt một tiếng, một giọng nói vang lên: "Thơm quá! Xem ra hôm nay ra phải uống một chút mới được." Một người trung niên tuổi chừng ba mươi đi đến. Dáng người cao, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái, tóc đen như mực; mặc một bộ quần áo rất vừa người càng tô điểm cho thân hình của hắn càng thêm ngọc thụ lâm phong; giày da đen bóng, vẻ mặt trầm ổn ôn hòa. Chính là cha của Tả Tiểu Đa, Tả Trường Lộ. Đại ý con đường dưới chân dài thật dài, Tả Trường Lộ. "Tiểu Niệm còn chưa về?" Tả Trường Lộ theo thông lệ hỏi một câu, thực ra thì trong lòng hắn biết mỗi ngày con gái đều về trễ hơn mình chừng một khắc đồng hồ. Quan niệm thời gian của mọi người cực kỳ chính xác, hoàn toàn không có sai lầm. Bỏ lỡ thời gian này thì sẽ không về ăn cơm. Nói xong thì ngồi xuống bàn ăn, nở nụ cười nói: "Đình nhi, ta tìm được đồ chơi đó cho Tiểu Niệm." Ngô Vũ Đình lau tay đi ra, kinh hỉ nói: "Tìm được? Bỏ ra bao nhiêu tiền?" "Chỉ có chút tiền thôi." Tả Trường Lộ mỉm cười: "Ngươi chớ để ý." Hai mắt Tả Tiểu Đa lập tức phát sáng nhưu bóng đèn: "Tiền? !" "Ừ." Ngô Vũ Đình ôn nhu cười một tiếng: "Vậy thì được, chờ Tiểu Niệm về thì không biết sẽ vui vẻ cỡ nào."
Chương 03: Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Tả Tiểu Đa múc canh trong bếp, lắng tai nghe, khóe miệng cong lên: "Lại mua quà cho tỷ tỷ, mà không cho ta. . . nếu có thì ta sẽ đổi thành tiền. . ." "Chuyện gì mà vui như vậy?" Một giọng nói điềm tĩnh vang lên, cửa ra vào hơi rung, hình như người tới đang thay dép; sau đó, một thiếu nữ mặc quần dài màu lam đi tới. Thân thể cao cao mềm mại, vừa đúng một mét bảy, hơi gầy, nhưng trên dưới cân xứng, tóc dài mềm mại, khuôn mặt điềm tĩnh, một đôi mắt đẹp tựa như hai cái đầm nước trong vắt thấy đay. . . toàn thân như là một đóa hoa sen thanh khiến, không nhiễm bụi trần. Bất kỳ người nào nhìn thấy thiếu nữ này thì đều sẽ tự nhiên cảm thấy: Cô nương này thật sạch sẽ, thật là tinh khiết! Sau đó trong lòng mới tràn đầy kinh diễm! Có vẻ như thiếu nữ này trời sinh có một loại khí chất khiến cho những người nhìn thấy nàng thì trong lòng không khỏi trầm tĩnh yên bình, đối diện với quốc sắc thiên tư như thế nào thì thậm chí không dám có ý nghĩ dơ bẩn nào, chỉ có thưởng thức! Chính là tỷ tỷ của Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm. "Cha về sớm." Tả Tiểu Niệm vẻ mặt điềm tĩnh ấm áp, nhìn qua nhìn lại, hỏi: "Cẩu Cẩu không có ở nhà?" Tả Tiểu Đa trong phòng bếp tức giận gào một tiếng: "Đừng gọi ta là Cẩu Cẩu!" Tả Tiểu Niệm cười hì hì, nụ cười khiến cho nàng thêm mấy phần đáng yêu, khí chất cũng trở nên hoạt bát, trợn mắt một cái nói: "Kêu ngươi Cẩu Cẩu thì có làm sao? Cẩu Đát! Tiểu Cẩu Cẩu! Ha ha. . ." Tả Tiểu Đa cầm muôi cơm lao ra, lại bị Ngô Vũ Đình nắm lỗ tay: "Ngươi muốn tạo phản sao!" "Đau đau đau. . ." Tả Tiểu Đa nghiêng đầu vẻ mặt vặn vẹo: "Mẹ! Ngài bất công quá rõ ràng! Ta cũng là con trai của ngài! Con trai ruột!" Đối với Véo Tai Đại Pháp của mẹ hắn, Tả Tiểu Đa vĩnh viễn nghĩ mãi mà không rõ. Mẫu thân luyện kiểu gì mới ra được? Cho dù tốc độ của mình nhanh cỡ nào, nhưng chỉ cần đi qua người nàng, chỉ cần nàng muốn véo lỗ tai của mình thì chưa bao giờ thất bại! Khẽ vươn tay là có thể véo được, hơn nữa còn có thể vặn một vòng! "Bất công? Hừ, hẳn là ngươi hiểu sai về hai chữ bất công." Ngô Vũ Đình hừ lạnh một tiếng. Chẳng như vậy cũng không tính là bất công? Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn Tả Tiểu Niệm đang làm một động tác véo lỗ tai với mình, sau đó làm cái mặt quỷ... Mấy động tác này chỉ xuất hiện ở trong nhà mình, người ngoài mãi mãi không nhìn thấy được. ... Lúc ăn cơm, rốt cuộc Tả Tiểu Đa mới biết cái gì mới là bất công thật sự. "Tiểu Niệm…" Tả Trường Lộ đang ăn cơm, lạnh nhạt nói: "Lần này trùng kích Âm Dương giới, có nắm chắc không?" Tả Tiểu Niệm theo bản năng nghiêm người lại, tôn kính nói: "Cũng không có vấn đề. Đến lúc đó ta sẽ đột phá ở Tinh Lực Thất trong Võ Viện, tinh lực sung túc, linh dược ta cũng chuẩn bị không ít, nội đan của Tinh thú ta cũng chuẩn bị mấy viên để dự bị, hơn nữa, chỗ đó đề phòng sâm nghiêm, các giáo đạo Võ giáo cũng nghiêm túc bảo vệ, còn có mấy người sư phụ ta hộ pháp, không sao đâu." Tả Trường Lộ ừ một tiếng, nói: "Ngươi nắm chắc thì tốt." Nói xong, móc một cái hộp nhỏ tinh sảo từ trong túi ra, để lên bàn, đẩy tới trước, nói: "Cầm lấy đi, cần dùng thì dùng, đừng có tiếc, không cần thì cất đi." Tả Tiểu Niệm ừ một tiếng, cầm lấy cái hộp, mở ra, đột nhiên kinh hô một tiếng, che miệng nhỏ, trong mắt tràn đầy chấn kinh, không thể tưởng tượng nổi: "Mệnh Nguyên Đan? ! Phụ thân, cái này. . . cái này. . ." Khiếp sợ nói không ra lời. Tả Tiểu Đa cũng chấn động toàn thân, hai mắt sáng lên nhìn. Chỉ thấy trong hộp là một viên đan dược, một bên đen tuyền, phát ra ánh sáng yếu ớt, một bên trắng tinh, phát ra bạch quang lóng lánh; viên đan dược nằm im trong hộp nhưng hai màu đen trắng như là đang tự chuyển động, không ngừng xoay tròn. Chính là thánh dược của võ giả, Mệnh Nguyên Đan! Võ giả dưới Đan Nguyên kỳ phục dụng một viên thì lập tức bổ sung toàn bộ nguyên khí sinh mệnh! Cho nên, xưa này nó còn đi kèm một câu nói "một viên đan dược một cái mạng." Rất thích hợp cho Tả Tiểu Niệm dùng khi trùng kích sinh tử quan khẩu Âm Dương giới, bình thường võ giả trùng kích Âm Dương giới thì hao tổn đến dầu hết đèn tắt cũng là chuyện thường, có đan dược này thì tương đương có thêm một cái mạng. Tả Trường Lộ cười nhạt: "Cầm đi!" "Cái này. . ." Sắc mặt Tả Tiểu Niệm dần dần bình phục, cầm cái hộp trong tay, khẽ hỏi: "Viên Mệnh Nguyên Đan này giá chừng một triệu, cha, ngài lấy đâu ra nhiều tiên như vậy? Hơn nữa. . . thứ này dù có tiền cũng không mua được. Trên chợ đen đã nâng giá lên tới năm triệu, một đống người đang đợi mua nó, sao ngài lại mua được? Nếu giá quá mắc thì chúng ta không cần." Một triệu. Tả Tiểu Đa giật nảy mình. Một triệu Tinh Nguyên tệ! Đủ cho người một nhà thư thư phục phục sống hết đời. . . cha hắn… lại xài như vậy? Trên gương mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm hiện lên vẻ lo lắng: "Ta có nắm chắc thật, không cần tới cái này." Tả Trường Lộ quả quyết nói: "Kêu ngươi cầm thì ngươi cứ cầm lấy! Dông dài cái gì? ! Chuyện tiền bạc trong nhà đâu phải là chuyện mà ngươi nên quan tâm?" Giọng nói rất là nghiêm khắc. Tả Tiểu Niệm hốc mắt đỏ lên, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy Mệnh Nguyên Đan, có chút run rẩy, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Là con sai." Tả Trường Lộ bình tĩnh lại, nói: "Như vậy mới đúng! Tiểu Niệm, tương lai ngươi rộng lớn, sau Âm Dương giới chính là xông vào Đan Nguyên kỳ, còn có các đại cảnh giới sau đó nữa. . . ta và mẹ ngươi không giúp được ngươi quá nhiều, nhưng suy cho cùng thì ngươi vẫn là con gái của chúng ta, chúng ta có thể giúp ngươi đến bước nào thì hay bước đó. Đến lúc bất lực thì ngươi tự đi. Trước đó, đừng có quan tâm quá nhiều, hiểu chưa?" Tả Tiểu Niệm trầm mặc một lát, nói: "Cha, nếu như lần này có thể thuận lợi đột phá Đan Nguyên thì ta đã vừa lòng thỏa ý, không muốn đi tiếp nữa. . . con đường này quá mệt mỏi! Ta cảm thấy ta không chịu được nữa. Lần này sau khi ta đột phá, đợi đến Tiểu Đa hai mươi tuổi, lúc đó, ta muốn kết hôn với Tiểu Đa. . ." Tả Tiểu Đa khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Nhưng chỉ nghe cha mẹ hắn quát lạnh một tiếng: "Nói hươu nói vượn!" "Im miệng!" Tả Tiểu Niệm lã chã chực khóc nói: "Cha!" Tả Trường Lộ thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt. Hắn buông đũa xuống, ngồi ngay ngắn, trịnh trọng nói: "Tả Tiểu Niệm ngươi là con gái của ta, mặc dù không phải là con gái ruột nhưng ta và mẹ ngươi nuôi ngươi lớn từ khi ngươi còn nằm trong tã lót, cũng không khác gì con gái ruột." "Ngươi là con gái của chúng ta! Không phải là con dâu nuôi từ bé!" "Khi ngươi mới tám chín tuổi, mẹ ngươi nói hươu nói vượn, nói muốn cho ngươi gả cho Tiểu Đa, sau này người một nhà vĩnh viễn không chia lìa thì tốt biết mấy. . . đó chỉ là lời nói đùa nhất thời của mẹ ngươi, không ngờ ngươi lại ghi nhớ cho tới bây giờ." "Nhưng mà. . ." Tả Trường Lộ chậm rãi nói nhưng ngữ khí lại không chó phản bác: "Nếu ngươi còn dám nói ra mấy lời này nữa thì ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!"