Chương 2: Dương Xuân Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Trần Khuynh Địch thay đổi ánh mắt, tiếp tục nhìn xuống, ở bên dưới thì viết cụ thể kiểu chết của hắn: "Ba tuổi tập võ, năm tuổi Hậu Thiên, mười hai tuổi Hậu Thiên đỉnh phong, mười sáu tuổi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vào lúc mười chín tuổi thì gặp phải Dương Xuân —— địch nhân cả đời. Ba năm sau đó, ở ngay trước mặt mọi người, bị Dương Xuân đánh bại ở trên Phi Tiên Nhai của Thuần Dương Cung, sau đó ở dưới sự phẫn nộ không ngừng làm khó dễ Dương Xuân. Bảy năm sau, Dương Xuân không ngừng mạnh lên, cuối cùng đã giết chết hắn ở trên Phi Tiên Nhai của Thuần Dương Cung." Đây chính là cuộc đời của một nhân vật, ngắn gọn súc tích. "Dương Xuân này chính là nhân vật chính, đánh như thế nào cũng không chết, cuối cùng còn thoáng một cái liền quật khởi. Vì thế ta chính là trùm phản diện chuyên môn đối nghịch với nhân vật chính..." Thân là nhân vật phản diện, chết cũng là chuyện đương nhiên. "Con m* nó!" Càng khiến cho Trần Khuynh Địch khó chịu chính là, địch nhân cả đời của mình, tên gia hỏa tên là Dương Xuân kia...đang ở ngay trong Viêm Hán Quốc. Hơn nữa, thân phận của hắn là cháu đích tôn của Dương gia —— một trong tứ đại thế gia của Lạc Viêm Thành thuộc Viêm Hán Quốc, cũng là nguyên nhân lần này hắn đặc biệt xin xuất cung. "..." "Nhất định phải bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước, bây giờ mình sẽ đi ôm bắp đùi nhân vật chính!" Ngày hôm sau, ở bên ngoài Phi Tiên Nhai, các đệ tử ngoại môn cùng đi đến Viêm Hán Quốc với Trần Khuynh Địch được mấy vị trưởng lão ngoại môn dẫn dắt đến, bắt đầu tập kết ở đây. Không ngờ, mục tiêu lịch luyện của nhóm đệ tử ngoại môn này lại ở rất gần Lạc Viêm Thành, cho nên Trần Khuynh Địch mới chấp nhận nhiệm vụ hộ tống bọn hắn một đoạn. Tạm cho là thả lỏng trước khi gặp mặt nhân vật chính đại nhân. Mà ở trong nhóm đệ tử ngoại môn này, người chịu trách nhiệm lĩnh đội là một thiếu nữ thanh lệ mặc áo trắng. Thiếu nữ dùng hai mắt sáng tỏ nhìn hắn, tuy nhìn như hiền lành, nhưng mơ hồ có cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Khí tức trên người của nàng cũng khiến cho Trần Khuynh Địch nhíu mày, không giống như đại đa số võ giả Nhân tộc, đây là khí tức tương tự với yêu tộc, lại hoàn toàn khác với yêu tộc, hơn nữa còn ẩn tàng cực sâu. Nếu bản thân Trần Khuynh Địch không tương đối đặc thù, sợ rằng là cũng không thể phát hiện được. Trần Khuynh Địch lắc lắc đầu, ném đi những ý nghĩ loạn thất bát tao này. So với chuyện này, vị nhân vật chính đại nhân ở Lạc Viêm Thành xa xôi kia vẫn quan trọng hơn. "Doanh sư muội, tất cả đã đến đông đủ chưa?" "Đã đến đủ." Doanh Phượng Tiên nói rất lạnh lùng, tương đồng với khí chất băng lãnh của nàng, cho dù là đối mặt với Đạo Tử chân truyền như Trần Khuynh Địch, vẻ mặt của nàng vẫn không đổi sắc. Chẳng qua là như vậy cũng tốt, Trần Khuynh Địch cũng đỡ phải suy nghĩ. "Vậy thì đi thôi, chúng ta đi như thế nào?" Trần Khuynh Địch hiếu kỳ hỏi, hắn vừa mới xuyên việt, vẫn còn chưa chỉnh sửa ký ức, cũng rất tò mò với phương thức xuất hành của cái thế giới huyền huyễn này. Có phải là dùng trận pháp truyền tống cực kỳ thuận tiện ở trong tiểu thuyết hay không? "Sư huynh nói đùa rồi, đương nhiên là ngồi linh hạc." "Linh, linh hạc?" Dường như hưởng ứng lời nói của Doanh Phượng Tiên, trong không trung vang lên một tiếng hạc kêu lảnh lót, tiếp theo có một con tiên hạc viễn siêu kích thước bình thường rơi từ trên không xuống, cuối cùng thu hồi lại hai cánh đứng ở bên cạnh Phi Tiên Nhai. Trần Khuynh Địch có thể nhìn thấy chỗ ngồi ở trên lưng của nó. "..." Trần Khuynh Địch liếc nhìn Phi Tiên Nhai có độ cao hơn một trăm mét, sau đó lại nhìn linh hạc. Hắn vào trước khi xuyên việt đã có chứng sợ độ cao, đột nhiên cảm thấy chân nhũn ra. "Vù" Tiếng gió gào thét vang lên bên tai, hơn mười đệ tử ngoại môn khẩn trương nắm lấy tay vịn, ngồi trên lưng linh hạc. Có người hiếu kỳ nhìn xuống, có người căn bản không dám mở mắt, còn có người thì hâm mộ và bội phục nhìn hai thân ảnh như Kim Đồng Ngọc Nữ trên đỉnh đầu tiên hạc. Nam thì cao lớn cứng chắc, toàn thân chảy xuôi khí tức khổng lồ, đó là lực lượng đáng sợ mà đệ tử ngoại môn thậm chí là đệ tử nội môn cũng khó có thể tưởng tượng. Cương khí cảnh giới Tiên Thiên không ngừng tản ra từ trên cơ thể của hắn, có vòng bảo hộ cương khí hùng hồn cản ở trước nhất, đã triệt tiêu hơn phân nửa lực gió mà linh hạc phi hành tạo ra. Nữ thì duyên dáng yêu kiều, tuy không có lực lượng mạnh mẽ như người nam, nhưng đứng trên đỉnh đầu linh hạc cũng rất khoan thai tự đắc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Có thể thấy được lực khống chế của nàng đối với bản thân là mạnh mẽ cỡ nào. "Trần sư huynh chủ động phóng cương khí của mình ra, chính là vì bảo hộ chúng ta khỏi lực gió trong khi linh hạc phi hành? Mấy lần ra ngoài lịch luyện trước, mấy vị sư huynh nội môn cũng không làm như vậy." "Đúng vậy a, hơn nữa ngươi xem đi, Phượng Tiên sư tỷ cũng ở trong phạm vi bảo hộ của Trần sư huynh đó. Ôi, nếu Trần sư huynh cũng đối xử với ta như vậy thì tốt rồi!" "Bớt hoa si đi, cô gái nhỏ nhà ngươi..." "Ấy hì hì..." Mà vào giờ phút này, Trần Khuynh Địch được các đệ tử ngoại môn không ngừng tán dương thì đang xanh mặt, đứng trên đỉnh đầu linh hạc không nhúc nhích, nhìn về phía trước không chớp mắt, giống như tượng đá. Doanh Phượng Tiên là người cảm thấy không đúng đầu tiên, chủ động hỏi: "Trần sư huynh?" "Sao, sao vậy? !" Trần Khuynh Địch chảy mồ hôi, khẩn trương nói, chẳng lẽ chuyện mình sợ độ cao đã bị bại lộ? ! Hỏng bét, như vậy thì chẳng phải uy nghiêm của Đạo Tử chân truyền đã bị hủy trong chốc lát. "Ta biết sư huynh thông cảm cho đệ tử ngoại môn, nhưng cưỡi linh hạc cũng là một phần trong tu hành, sư huynh nên thu hồi cương khí, để cho bọn hắn rèn luyện." "Ấy?" Trần Khuynh Địch hơi nghiêng đầu, không kịp phản ứng. Doanh Phượng Tiên thì khẽ nhíu mày, hỏi: "Sao thế? Chẳng lẽ không phải là sư huynh lo lắng nhóm đệ tử ngoại môn có tu vi thấp, không thể ngăn cản lực gió trong khi linh hạc phi hành, mới dùng cương khí Tiên Thiên để bảo vệ bọn hắn hay sao?" "..." Con ngươi Trần Khuynh Địch đảo một vòng, nói: "Đương nhiên là không phải! Sư muội nói đúng! Vì bảo vệ những đệ tử ngoại môn kia, ta mới làm ra vòng bảo hộ! Dù sao thì linh hạc bay cao như vậy, nếu té xuống, khẳng định sẽ ngã đến mức phấn thân toái cốt a, ha ha ha..." "Sư huynh nói đùa rồi." Doanh Phượng Tiên che miệng khẽ cười, dường như không ngờ được Trần Khuynh Địch sẽ nói ra mấy câu như thế, nói: "Xung quanh mỗi con linh hạc đều có trận pháp mà trưởng lão khắc lên, cho dù là thật sự có đệ tử ngoại môn bị gió thổi bay ra khỏi linh hạc, tối đa cũng chỉ treo xung quanh linh hạc, không thể té xuống." Trần Khuynh Địch: "..." M* nó! Không té xuống thì ngươi hãy nói sớm a! Dọa cho lão tử tưởng rằng ở trên con linh hạc này không có biện pháp an toàn nào! --- Tại Viêm Hán Quốc, trên dãy núi Viêm Hán, có một con linh hạc chở hơn mười người xuyên qua tầng mây, mà Lạc Viêm Thành —— đích đến của mọi người, đã gần trong gang tấc. "Nói đến Lạc Viêm Thành, hình như Phượng Tiên sư tỷ cũng đến từ nơi đó có phải không?"
Chương 3: Xóa bỏ Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc "Hình như là thế, không ngờ một Lạc Viêm Thành nho nhỏ mà lại có thiên tài như Phượng Tiên sư tỷ a." "Vậy cũng nói rõ sự ưu tú của sư tỷ a." "Viêm Hán Quốc là một quốc gia, bản thân là nước phụ thuộc của hoàng triều Đại Càn, lệ thuộc vào vương triều Trung Nguyên, hơn nữa còn là một nước phụ thuộc hạ đẳng tương đối yếu ớt, mà Lạc Viêm Thành càng là một thành nhỏ xa xôi của Viêm Hán Quốc. Có thể trổ hết tài năng ở một nơi như thế này, quả thật là có thể nhìn ra thực lực của một người." Trần Khuynh Địch mờ mịt liếc nhìn Doanh Phượng Tiên, nói thầm ở trong lòng. Nói đến, Dương Xuân gì đó cũng ở trong Lạc Viêm Thành, sẽ không trùng hợp đến như thế chứ... Vì tránh để ảnh hưởng đến quá nhiều người, sau khi linh hạc hạ xuống trên tòa núi nhỏ ở dãy núi Viêm Hán, Trần Khuynh Địch liền dẫn mọi người đi xuống linh hạc, tụ tập ngoài dãy núi, đi đến bình nguyên ở ngoại ô Lạc Viêm Thành. "Mọi người không cần phải sốt ruột, lần này chúng ta đến đây để rèn luyện, mà bây giờ mộ táng —— địa điểm lịch luyện còn chưa xuất thế. Cho nên trước tiên mọi người có thể đi dạo trong Lạc Viêm Thành một vòng, mua vài món đồ, thả lỏng một phen. Chẳng qua thả lỏng thì thả lỏng, nhưng chờ đến lúc lịch luyện, không cho phép có người nào được thư giãn." "Vâng, sư huynh!" Đối với đệ tử ngoại môn mà nói, đây cũng là mấy lần rời khỏi tông môn mà bọn hắn ít có, đương nhiên là không kịp chờ đợi muốn đi dạo một vòng, Trần Khuynh Địch cũng lười ngăn cản bọn hắn. Quan trọng hơn là... "Phải làm sao đây, chẳng lẽ cứ đi gặp nhân vật chính như vậy?" Trần Khuynh Địch hơi sợ, vừa nghĩ tới sắp gặp mặt nhân vật chính đại nhân sẽ xử lý mình vào mười năm sau, Trần Khuynh Địch đã cảm thấy đau đầu, vậy mà có chút lâm trận lùi bước. "Nếu không thì cứ chờ một chút, trước tiên ta sẽ điều chỉnh trạng thái..." Lúc Trần Khuynh Địch chuẩn bị đi tìm một địa phương, dự định bế quan đến hừng đông, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: "Reng reng reng". "Tích! Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến!" "Tên nhiệm vụ: Bước đầu xưng bá." "Giải thích nhiệm vụ: Dương gia ở Lạc Viêm Thành thuộc Viêm Hán Quốc, đã từng có một vị võ giả rất không tầm thường, trong gia tộc có một bản tuyệt học khoáng thế trân quý, bản tuyệt học này được không ít người thèm muốn. Mời kí chủ cướp đoạt bản tuyệt học này, bởi vì Dương gia coi nó là chí bảo truyền thừa, cho nên đề nghị kí chủ giết sạch người của Dương gia trong bóng tối, sau đó cướp tuyệt học đi, hủy diệt chứng cứ. Cứ như vậy là có thể thu được tuyệt học, đặt cơ sở cho con đường xưng bá." "Ban thưởng nhiệm vụ: Trợ giúp kí chủ lĩnh ngộ tuyệt học khoáng thế." "Trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại: Xoá bỏ." Trần Khuynh Địch: "..." Ha ha? ! Đây là cái nhiệm vụ quỷ gì a! Giết sạch người của Dương gia? Ta nhớ không lầm Dương Xuân này chính là họ Dương a! Đây là muốn ta không chết không thôi với nhân vật chính hay sao? Bước đầu xưng bá cái gì, rõ ràng là bước đầu tìm đường chết mà! Hơn nữa hố nhất chính là trừng phạt khi thất bại... "Lại có thể là xoá bỏ a? !" Rõ ràng đang nói cho ngươi biết, không làm thì chết a! Nói thật, ở trong cái nháy mắt này, Trần Khuynh Địch hận không thể đập nát cái hệ thống ở trong đầu. "Hệ thống đáng chết." Đi trên đường cái Lạc Viêm Thành, Trần Khuynh Địch xanh mặt thấp giọng lẩm bẩm. Hệ thống nhà khác đều là ngón tay vàng của nhân vật chính, bỏ ra thấp hồi báo cao, hệ thống của mình thì sao? Thế mà suốt ngày muốn chơi chết kí chủ. Bước đầu xưng bá cái gì, rõ ràng là muốn mình đi diệt Dương gia, sau đó kết thù với nhân vật chính Dương Xuân. Đến lúc đó nhân vật chính sẽ nằm gai nếm mật, lại bất ngờ phát hiện người đồ sát Dương gia năm đó là mình, sau đó tìm tới mình báo thù, sau khi thất bại mấy lần, cuối cùng cũng báo thù rửa hận thành công. Mà ở trong cái kịch bản này, mình không phải là loại nhân vật phản diện mà nhất định sẽ bị giải quyết hay sao. "Ta mới không thèm đi làm!" Đây rõ ràng là chuyện đi tìm chết, Trần Khuynh Địch đương nhiên sẽ không làm. Chẳng qua cái trừng phạt khi thất bại —— xoá bỏ —— thật sự quá dọa người, Trần Khuynh Địch không dám dùng tính mạng mình để khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của hệ thống. Cho nên đành từ bỏ ý nghĩ bế quan tu luyện, vụng trộm chạy vào Lạc Viêm Thành, dự định quan sát tình hình, nhìn vị nhân vật chính đại nhân trong bóng tối kia, sau đó sẽ ra quyết định. "Dương gia Lạc Viêm, cũng không biết là ở đâu." Vào lúc Trần Khuynh Địch chuẩn bị hỏi bừa người đi đường, cách đó không xa lại đột nhiên vang lên tiếng huyên náo. "Phế vật đáng chết, thế mà còn dám phản kháng? !" "Đánh chết nó cho ta!" "Hôm nay biểu ca ta sẽ giáo huấn ngươi thay cho đại bá! Hơn nữa xảy ra chuyện này, ngươi cho rằng đại bá còn có thể tiếp tục ngồi vững ở vị trí gia chủ hay sao. Chờ hắn rớt đài, ngươi hãy đến một cái thôn nhỏ nào đó sống cô độc trong quãng đời còn lại đi." "Mau giao tiền tháng này của ngươi ra cho ta!" Trên đường nhỏ, có mấy thiếu niên mặc áo xám, nhìn qua không quá mười lăm, mười sáu tuổi đang vây quanh một bóng dáng bé nhỏ, không ngừng đấm đá. Thân ảnh bị đấm đá còn nhỏ hơn bọn hắn không ít, dường như chỉ có mười một, mười hai tuổi. Khiến cho người ta bất ngờ là, rõ ràng là một sự kiện ức hiếp trắng trợn như thế, nhưng không có người đi đường nào dám hỏi thăm. "Hả?" Trần Khuynh Địch nhíu mày, cái tràng diện này làm cho một người đến từ xã hội văn minh kiếp trước như hắn vô thức cảm thấy phản cảm. "Nhanh lên! Giao ra cho thiếu gia! Không nên ép ta lột sạch ngươi!" "Đúng thế, đúng thế, còn dám ngoan cố chống lại..." "Ta nói này..." Trần Khuynh Địch tiến lên một bước, trực tiếp đứng sau lưng các thiếu niên đang ức hiếp, sau đó dùng hai tay kéo bọn hắn ra. "Vào ban ngày ban mặt càn khôn sáng sủa, ức hiếp người khác như thế này là không hay a." "Ngươi là ai? ! M* nó!" "Nhà quê từ đâu tới, xéo đi!" Tuy Trần Khuynh Địch ra vẻ ông cụ non, nhưng bề ngoài không khác các thiếu niên đang ức hiếp là mấy, cũng chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đương nhiên là không có bất kỳ lực uy hiếp gì. Hình như các thiếu niên bị kéo ra đã quen phách lối, trực tiếp quay đầu lại ném cho hắn một ánh mắt xem thường, hung tợn mắng chửi. "..." Mặt Trần Khuynh Địch tối đen, hắn vốn đã bị cái nhiệm vụ quái lạ của hệ thống làm cho tâm tình không tốt, bây giờ lại gặp phải chuyện như thế này, lập tức không còn tâm tư lý luận. "Xéo đi, một đám con nít." Hắn vung tay lên, mấy thiếu niên không có một chút lực phản kháng nào, bị hắn ném bay ra bên ngoài. Do Trần Khuynh Địch cố ý dùng lực, mây thiếu niên còn lăn vài vòng trên mặt đất, vô cùng chật vật. "A! Cái tên nhà ngươi...đáng chết!" "Hỗn đản từ đâu tới, lại dám đối xử với chúng ta như vậy!" Nhắm mắt làm ngơ, Trần Khuynh Địch cũng lười mở mang kiến thức cho một đám ngu đần, trực tiếp kéo bóng dáng bé nhỏ trên mặt đất lên, dưới chân vận khinh công, trong chớp mắt đã biến mất trên đường cái. ---