Chương 6: Coi như đã xong đời Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc "Ồ? Nếu Bạch trưởng lão có chuyện muốn nhờ, chỉ cần Dương mỗ làm được, đương nhiên là nghĩa bất dung từ." Dương Chiến sảng khoái nói, nhưng cũng lưu lại đường sống. Làm được đương nhiên là sẽ nghĩa bất dung từ, nhưng nếu như không làm được, vậy thì cũng chỉ có thể từ chối. Chẳng qua là vào lúc nói ra lời này, mặc dù Dương Chiến điềm nhiên như không liếc nhìn La Hạo, nhưng trong lòng đã có dự cảm không tốt. "Kỳ thực cũng không phải là đại sự gì." Bạch trưởng lão cười híp mắt nói: "Gần đây Hạo nhi được tông chủ của Thiên Lan Kiếm Tông chúng ta nhìn trúng, bây giờ đang muốn đi đến Thiên Lan Kiếm Tông nhận sự đào tạo, trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Lan Kiếm Tông, trong tương lai có thể kế thừa vị trí tông chủ. Nhưng xưa nay Thiên Lan Kiếm Tông chúng ta chỉ chú trọng kiếm giả duy kiếm, không thể nhiễm tư tình nam nữ..." "Mà vào lúc tông chủ biết Hạo nhi và thiên kim của Dương tộc trưởng —— Dương Xuân còn có hôn ước, đặc biệt bảo lão phu mang theo thủ dụ xuống núi tìm Dương tộc trưởng. Hi vọng Dương tộc trưởng có thể giải trừ hôn ước của quý thiên kim và Hạo nhi." "..." Nói thật, kỳ thực Dương Chiến cũng đã đoán được. Dù sao thì La Hạo cũng là tôn tử của thế giao hắn, ngoại trừ hôn ước được ước định vào trước đây, cũng không có giao lưu gì với hắn và Dương gia. Thế mà bây giờ La Hạo lại dẫn trưởng lão Thiên Lan Kiếm Tông đến tìm hắn, cũng chỉ có một khả năng, đó là giải trừ hôn ước. "Ầm! ! !" Nội lực của Dương Chiến mãnh liệt như thủy triều, mơ hồ hóa thành một con thần sư vàng óng ở sau lưng, lực áp bách to lớn tràn ngập toàn bộ đại viện, mang theo cơn giận làm cho người ta sợ hãi. "Trưởng lão có biết, chuyện từ hôn có bao nhiêu đả kích với danh tiết của nhà gái hay không?" "Điểm này, còn xin Dương tộc trưởng thứ lỗi." Nụ cười trên mặt của Bạch trưởng lão không đổi, đồng thời ở trên người cũng bộc phát ra kiếm khí sắc bén, mơ hồ hóa thành một thanh trường kiếm bạch ngọc sau lưng, cắt đứt khí thế của Dương Chiến. Tuy song phương đều là tu vi cảnh giới Hậu Thiên viên mãn —— Đăng Phong Tạo Cực, nhưng Bạch trưởng lão lại là trưởng lão Thiên Lan Kiếm Tông, võ công tuyệt học của Dương Chiến không thể sánh được. Nếu như hai người thật sự đánh nhau, Bạch trưởng lão vô cùng tự tin có thể trấn áp Dương Chiến, cho nên lúc này mới không tỏ ra sợ hãi. Nhưng Dương Chiến là ai? Thứ quý giá nhất đời hắn chính là đứa con gái này, làm sao còn để ý nhiều như vậy? ! "Ngươi!" Hư ảnh kim sư càng thêm ngưng thực, khí thế của Dương Chiến cũng cao dần lên, chiếc ghế gỗ đào đã bị kình khí của hắn làm vỡ nát. Hiển nhiên là đã giận mất trí, sắp động thủ không tiếc bất cứ giá nào. Nhìn thấy Dương Chiến phản ứng kịch liệt như thế, Bạch trưởng lão cũng hơi bất ngờ. Nhưng thân là trưởng lão Thiên Lan Kiếm Tông, hắn không thể rụt rè vào lúc này, đương nhiên cũng tăng khí thế theo, chuẩn bị dùng đao thật thương thật đánh một trận với Dương Chiến. Nhưng đúng lúc này, ở ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng kêu khẽ. "Cha!" Trong nháy mắt, khí tức vốn đạt đến cực hạn của Dương Chiến trở nên trì trệ, cuối cùng lui về như thủy triều. "Xuân nhi, sao con lại tới đây?" "Cha, không có việc gì đâu." Dương Xuân sải bước vào phòng nghị sự, không giống với vẻ uể oải thất lạc lúc bên hồ, lúc này nàng tươi cười rất rạng rỡ. Sau khi trang điểm mặc dù nhìn qua còn rất nhỏ, nhưng đã có tư sắc mỹ nhân, chẳng qua là đôi mắt sắc bén lại làm cho ngũ quan vốn nhu hòa trở nên cương nghị. "Từ hôn mà thôi, kỳ thực ta cũng không thèm để ý, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài..." "Không có việc gì đâu, cha!" Dương Xuân dứt khoát kiên quyết nói: "Thanh danh của con vốn đã không tốt, thêm thanh danh bị từ hôn cũng không sao." Dương Chiến còn chưa nói gì, Bạch trưởng lão đã vui mừng nói: "Quý thiên kim quả nhiên là hiểu rõ đại nghĩa!" "Hơn nữa..." Lời còn chưa dứt, Dương Xuân đột nhiên quay đầu, nhìn về phía La Hạo bên cạnh Bạch trưởng lão. "Trời không tuyệt đường người, ta còn muốn tiếp tục truy tìm võ đạo. Đến lúc đó, một tên gia hỏa bị ta hành hung khi còn bé, có xứng với ta hay không, còn phải nói hay sao!" Nói đến đây, thanh niên tên là La Hạo lập tức đen mặt. Đây là lịch sử đen tối mà hắn vẫn luôn né tránh, trước đây ông nội định để cho hắn và Dương Xuân bồi dưỡng tình cảm, bảo hắn tới Dương gia ở một tháng. Khi đó Dương Xuân cũng không phải là phế vật như bây giờ, mà là thiên kiêu chi nữ của Dương gia, hơn nữa còn tương đối bạo lực. Ở trong đoạn thời gian đó, hắn cơ hồ mỗi ngày đều bị đánh... Nghĩ đến đây, sắc mặt của La Hạo lập tức vặn vẹo: "Dương Xuân, ngươi còn tưởng đây là năm năm hay trước sao. Bây giờ ngươi chỉ là một phế vật cỏn con, mà ta thì là đệ tử chân truyền của Thiên Lan Kiếm Tông, ngươi hãy tự biết thân biết phận! Bây giờ là ngươi không xứng với ta! Hiểu chưa? !" "Ha ha." Dương Xuân chỉ cười lạnh, cũng lười nhiều lời với La Hạo, mà Dương Chiến thấy tình thế biến thành như vậy, cũng biết là không thể vãn hồi chuyện từ hôn này, đành phải gật đầu. "Cũng được, hôn ước này vốn chỉ là lời say rượu của ta và lão La, muốn hủy thì hủy đi." "Nếu thế, sau này mời Dương tộc trưởng công bố là Hạo nhi nhà ta từ hôn quý thiên kim, nếu không sẽ làm hại tới thanh danh của Hạo nhi nhà ta. Tông chủ cũng đang chú ý đến chuyện này, hi vọng là Dương tộc trưởng sẽ không để cho tông chủ thất vọng." Bạch trưởng lão cười như không cười, nói lời uy hiếp. "Đây là chuyện đương nhiên." Sau khi hoàn thành mục đích, Bạch trưởng lão bèn dẫn La Hạo rời khỏi Dương gia, mà lúc hai người mở cửa lớn ra, âm thanh của Dương Xuân vang lên ở phía sau. "La Hạo, nhiều nhất chỉ ba năm, ta nhất định sẽ tự mình đến Thiên Lan Kiếm Tông, chờ ta!" "Hừ" "không biết tự lượng sức mình." Bạch trưởng lão khinh thường cười một tiếng, mà La Hạo thì tức giận nói nhỏ, cũng không quay đầu lại mà rời đi. --- Đoạn tình tiết này, hoàn toàn rơi trong mắt của Trần Khuynh Địch đang ở trong Dương gia. Sau đó hắn nhìn Bạch trưởng lão và La Hạo rời đi bằng ánh mắt đồng tình, bất đắc dĩ thở dài: "Không ngờ được lại là kịch bản từ hôn, hai người này coi như đã xong đời." Theo loại kịch bản này, không đến ba năm, xem chừng là chỉ cần khoảng hai năm, thanh niên tên là La Hạo kia sẽ bị nhân vật chính quật khởi đè xuống đất đánh đập. "Mặc kệ, so với chuyện này..." Trần Khuynh Địch nhìn phương hướng Dương Chiến rời đi, vận khinh công đuổi theo. "Tranh thủ thời gian trao đổi bảo vật gia truyền tới tay mới đúng." Thời gian không chờ hắn, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ rằng hắn sẽ bị bị hệ thống xoá bỏ! Sau khi trở lại mật thất bế quan của bản thân, nghĩ đến con gái mà thê tử lưu lại, Dương Chiến bất đắc dĩ thở dài. "Nên làm như thế nào cho phải a." Dương Chiến không khỏi thống hận sự bất lực của mình, không chỉ không cứu được thê tử, ngay cả đứa con gái mà nàng lưu lại cũng không thể bảo vệ. Đi đến một bức tường trong mật thất, Dương Chiến tùy ý ấn mấy lần lên tường gạch, tiếp theo bức tường liền nứt ra, lộ ra một không gian nho nhỏ, ở bên trong đặt một quyển sách có trang bìa ố vàng.
Chương 7: Bí sách Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Dương Chiến lật sách ra, ở bên trong toàn là giấy trắng, không hề có một chữ nào. "Đáng tiếc là thiên phú của ta không đủ, không thể hiểu thấu đáo bản bí sách này. Xuân nhi lại gặp phải biến cố, bây giờ mất hết tu vi, giống như phế nhân, haizzzz..." "Thì ra là thế, đây chính là bảo vật gia truyền kia sao?" "Người nào? !" Âm thanh đột nhiên vang lên dọa cho Dương Chiến nổi da gà, nội lực hào hùng bạo phát ra trong nháy mắt, hóa thành một con thần sư vàng óng muốn xông khỏi mật thất. Nhưng chỉ trong một giây sau, lực lượng to lớn hơn rơi xuống, tràn ngập toàn bộ mật thất, trấn áp tất cả dị biến. "Chân nhân Tiên Thiên? !" "Đừng hiểu lầm, bản tọa không có ác ý." Quang ảnh lấp lóe trong mật thất, Dương Chiến chỉ thấy một thân ảnh không cao lớn lắm xuất hiện ở trước mặt, mà ở trên mặt của đối phương...là một chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không. Thế này là thế nào a, cái mặt nạ này là đồ chơi gì? Trần Khuynh Địch lúng túng ho khan hai tiếng, hắn cũng vừa mới phát hiện ra mình không thể dùng chân diện mục gặp người, cho nên mới mua bừa một cái mặt nạ ở trên đường. Chẳng qua, xem ra là có hiệu quả không tốt lắm. "Vị tiền bối này, không biết ngài có chuyện gì?" Tuy bị mặt nạ Tôn Ngộ Không làm cho không hiểu ra sao, nhưng tu vi cảnh giới Tiên Thiên của đối phương lại là hàng thật giá thật, cho nên Dương Chiến cũng không dám lãnh đạm, vội vàng cung kính hỏi. "Khụ khụ, bản tọa tới đây không có ý gì khác, chỉ muốn giao dịch với ngươi mà thôi." "Giao dịch?" "Không sai, mà đối tượng giao dịch chính là quyển sách ở trong tay của ngươi." Trần Khuynh Địch chỉ vào quyển bí sách ở trong tay Dương Chiến nói. Nghe vậy thì sắc mặt của Dương Chiến đột nhiên đại biến. Nhìn thấy Dương Chiến nổi lòng cảnh giác, Trần Khuynh Địch vội vàng nói: "Đương nhiên, bản tọa sẽ không cướp. Ngươi muốn cái gì, muốn độc bá tòa Lạc Viêm Thành này? Hay là trăm vạn hoàng kim? Hoặc là bí tịch võ công, thần binh bảo vật? Ta sẽ dùng những thứ này để đổi lấy quyển sách ở trong tay của ngươi, như thế nào?" "..." Sau khi nghe thấy lời nói của Trần Khuynh Địch, Dương Chiến đầu tiên là sững sờ, sau khi suy tư một lát đột nhiên trở nên kích động. "Vãn bối chỉ muốn nhờ một chuyện, không cần bí tịch võ công, cũng không cần thần binh hay tiền tài." "Hả?" Trần Khuynh Địch sững sờ, tên gia hỏa này dễ chịu như vậy? Sau đó Dương Chiến liền quỳ xuống đất, cung kính nói: "Còn xin tiền bối hãy thu nhận nữ nhi của vãn bối, vãn bối không dám yêu cầu xa vời, chỉ hi vọng tiền bối có thể giáo dục nàng. Nữ nhi của ta có thiên tư phi phàm, chỉ là vào lúc tuổi còn nhỏ tao ngộ biến cố, nếu như tiền bối có thể khôi phục cho nữ nhi của ta, ta sẽ vô cùng cảm kích! Bí sách này cũng sẽ là của tiền bối!" "..." Thế này thì quá lúng túng. Sắc mặt của Trần Khuynh Địch ở dưới mặt nạ Tôn Ngộ Không biến thành xanh xám, hắn trốn tránh vị nữ nhân vật chính kia còn chưa kịp, còn phải thu nàng làm đệ tử? Đây là thọ tinh bất lão ăn thạch tín, tự tìm đường chết hay sao? "Chuyện này không được, đổi điều kiện giao dịch khác đi." "Không được..." Sắc mặt của Dương Chiến trắng nhợt, cả người lung lay một trận, thần sắc phấn chấn ban đầu lập tức trở nên thất lạc. "Thật sự là không thể hay sao tiền bối? Nếu như tiền bối có thể cứu trợ nữ nhi của ta, không chỉ bản bí sách này, cho dù là tài phú của Dương gia, vãn bối cũng có thể dâng lên!" "Không cần nói nữa, đổi một điều kiện khác đi." "Chuyện này..." Dương Chiến uể oải cúi đầu, nhìn qua vô cùng thê lương, mái tóc hoa râm khiến cho Trần Khuynh Địch hơi động lòng, không biết vì sao hắn lại đột nhiên nghĩ đến cha mẹ của mình trước khi xuyên việt. Mặc dù hắn còn một đứa em trai, cha mẹ cũng không đến mức không có nơi nương tựa, nhưng không thấy hắn, bọn họ nhất định sẽ thương tâm gần chết a. Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ. "Ngươi cũng không cần phải lo lắng, nữ nhi của ngươi rất nhanh sẽ an ổn." Quỷ thần xui khiến, lúc Trần Khuynh Địch lấy lại tinh thần đã nói ra câu này. "! ! !" Dương Chiến đột nhiên ngẩng đầu, kích động nhìn Trần Khuynh Địch. "Đứa bé kia tự có cơ duyên, không cần bản tọa quan tâm, cho nên ngươi không cần phải đề xuất yêu cầu vô vị như thế, vẫn nên ngẫm lại mình muốn cái gì đi." "Ta đây không phải là tự tư, mà là một loại thủ đoạn để đối phương giao dịch với ta." Trần Khuynh Địch vừa ám chỉ đối với bản thân, nghĩ thầm. "Xuân nhi tự có cơ duyên..." Dương Chiến thấp giọng thì thào, thần sắc thất lạc trước kia thoáng chốc liền trở nên khoa trương, dường như là trẻ ra mấy tuổi. "Đa tạ đại ân của tiền bối!" "Ờ, không có gì, rốt cuộc ngươi muốn cái gì, ta...bản tọa không có thời gian..." "Tiền bối không cần phải nói nữa!" Dương Chiến thề son sắt nói: "Xin tiền bối hãy thư thả mấy ngày, chỉ cần tận mắt thấy Xuân nhi khôi phục, vãn bối sẽ không cần bất kỳ vật gì, lập tức dùng hai tay dâng quyển bí sách này lên!" "..." Nói thật, nhìn quyển bí sách ở trong tay của Dương Chiến, Trần Khuynh Địch hận không thể cướp đoạt ngay tại chỗ. Nhưng không được, tuyệt đối không được. Nếu thật sự làm như vậy, hắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của hệ thống, sẽ thật sự đi trên con đường của nhân vật phản diện. Hắn còn muốn sống thêm năm trăm năm nữa đây. "Cũng được, vậy thì bản tọa sẽ đợi thêm mấy ngày, chẳng qua hi vọng là ngươi không nuốt lời." "Tiền bối cao thượng!" "Ba ngày sau, bản tọa sẽ đến tìm ngươi." Dù sao thì hệ thống cũng cho thời gian một tháng, nhân thời gian này, hắn còn có thể giải quyết chuyện ở bên Thuần Dương Cung. Sau khi để lại câu nói cuối cùng, Trần Khuynh Địch liền trực tiếp rời khỏi mật thất Dương gia. Mà Dương Chiến thì đứng tại chỗ, lại gọi thêm mấy câu tiền bối để thăm dò, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi liệt trên ghế. "Phù, cũng may, cũng may." Nói thật, ban đầu Dương Chiến còn tưởng mình đã hết khí số. "Vẫn còn may là không phải người bên kia, mà là một vị chân nhân Tiên Thiên có lai lịch bí ẩn. Tuy đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, nhìn qua hơi kỳ quái, nhưng nghe ngôn ngữ, hẳn là một nhân sĩ chính đạo. Nếu đổi thành người khác, nào có nói chuyện giao dịch với mình, trực tiếp xuất thủ cướp đoạt, nói không chừng còn giết người diệt khẩu." "Đáng tiếc là Xuân nhi vô duyên, nếu có thể bái vào môn hạ của vị tiền bối kia cũng không tệ..." Dương Chiến nâng quyển bí sách kia lên, thở dài thật sâu. Quyển bí sách này cũng là do thê tử lưu lại, nghe nói ở trong đó có một bản tuyệt học của gia tộc thê tử. Lúc đầu hắn còn định đợi Xuân nhi lớn lên rồi sẽ giao cho nàng, sau đó lại nói ra chân tướng của mẫu thân đã chết. Nhưng bây giờ xem ra, phải dùng quyển bí sách này để đổi một tiền đồ tươi sáng cho Xuân nhi. "Chẳng qua thì như vậy cũng được, mình tin tưởng là Ly nhi sẽ hiểu." Dương Chiến lại đứng lên, bỏ bí sách vào vách tường, sau đó không kịp chờ đợi liền rời khỏi mật thất. Hắn muốn đi gặp con gái của mình. "Cuối cùng cũng đã có manh mối." Đi trên đường cái, Trần Khuynh Địch nở một nụ cười buông lỏng. Tuy vẫn không lấy được bảo vật gia truyền đó, nhưng Dương Chiến đã hứa hẹn chỉ cần Dương Xuân có thể quật khởi thì sẽ tặng nó cho hắn.