Chương 2: Có! (1) Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Đầu óc Trần Phong rối thành một nhùi, khiến cả ngày hôm đó hắn chẳng còn tâm trạng nào mà làm việc. May thay, công việc quản lý nhà trọ vô cùng máy móc, đơn giản, không đòi hỏi kỹ thuật gì cao siêu, chỉ cần qua loa đại khái là được. Hơn nữa, vận khí hôm nay của Trần Phong không tệ, không xuất hiện bất kỳ chuyện phiền toái nào, chỉ cần xử lý đơn giản vài việc vặt linh tinh. Buổi chiều, hắn lên công ty, tham dự buổi họp tổng kết hàng tháng. Suốt cả buổi họp, tâm trạng của hắn vẫn chưa thể nào bình tĩnh được, toàn mất tập trung. Hắn vắt óc nghĩ suy nghĩ, hồi tưởng tất cả những gì xảy ra trong mộng, càng nghĩ lại càng cảm thấy sai sai. Là một kẻ xuyên không, để thấu hiểu về một thế giới, đương nhiên phải tường tận về lịch sử của nó. Trong giấc mộng kia, hắn đã tốn không ít tâm tư tìm hiểu về phương diện này. Hắn lấy mốc thời gian là cuộc sống hiện tại của mình làm ranh giới, thì lịch sử của thế giới trong mộng được chia thành hai giai đoạn. Lịch sử giai đoạn đầu, thế giới trong mộng cùng thế giới hiện thực hoàn toàn trùng khớp, giống nhau như đúc. Sau khi tỉnh lại, hắn từng nghĩ tới, dường như cảnh trong mộng được xây dựng dựa trên thế giới quan của bản thân, vì lẽ đó, quá nửa lịch sử trong mộng dĩ nhiên sẽ hoàn toàn trùng khớp với lịch sử của thế giới thực. Nhưng bắt đầu từ bây giờ cho đến trở về sau, trong tương lai hơn một ngàn năm phát triển kế tiếp, liệu kết quả 'lịch sử' có còn chính xác hay không? Trong lòng Trần Phong hoàn toàn không dám chắc, bởi vì tài liệu lịch sử mà hắn tra được chỉ mang tính chất chung chung, không có chút giá trị tham khảo nào, thậm chí, ngay cả tài liệu giảng dạy lịch sử trong trường THCS cũng chẳng nêu rõ chi tiết. Cả một quá trình phát triển trăm năm, đâu thể tổng kết chỉ bằng một câu nói. Bề dày quá lớn, dường như bị che phủ bởi một tầng sương mù, căn bản không có mốc trọng điểm nào để tạo thành vận may. Cái gì mà dãy số vé xổ số, hướng đi của thị trường chứng khoán, những thay đổi trọng yếu của chính sách, kế hoạch phá bỏ và di dời....tất cả đều không có. Khi Trần Phong ở trong mộng, đối với chuyện này cũng nghĩ mãi không ra, tư liệu lịch sử lại chiếm không được bao nhiêu ổ cứng, thế nhưng lại không có. Sau khi tỉnh lại, sắp xếp lại suy nghĩ, hắn cân nhắc rất lâu mới cho ra một cái kết luận khiến người ta phải ủ rủ. 'Lịch sử' gì kia đều là giả, đều là xây dựng bởi thế giới quan của bản thân, tất cả mộng cảnh đều dựng lên từ những suy nghĩ của bản thân. Mở đầu một giấc mộng, nội dung hoàn toàn dựa vào sự chắp vá của bộ não, thành thử, đương nhiên sẽ như vậy. Nếu lịch sử đều là sự chắp vá của bộ não, như vậy, ý định lợi dụng khả năng biết trước lịch sử để phát tài của hắn liền tan vỡ. Nhưng khi hắn làm đê bảo hộ trong mộng, được nghe những bài hát kia, đọc những tiểu thuyết đó, xem những tác phẩm điện ảnh nọ, chơi những trò chơi kia, thì cảm giác đều vô cùng chân thực và trọn vẹn. Nguồn tài nguyên giải trí rõ ràng tường tận, so với tự liệu lịch sử mông lung mơ hồ, tạo thành sự đối lập rõ ràng, thực sự không thể hiểu nổi. Trần Phong không hề có cảm giác mình có thiên phú làm sáng tác, vậy thì làm thế nào mà não bộ của hắn có thể chắp vá nên một lượng lớn tài nguyên về phương diện giải trí một cách tỉ mỉ chi tiết như thế? Không thể hiểu nổi. Vốn dĩ, hắn dự định rằng nếu không nghĩ ra thì dẹp, khỏi nghĩ nữa, an tâm tập trung vào công việc, tiếp tục cuộc sống vốn có, kết quả, đẩy cửa phòng ra liền đụng phải Chung Lôi. Lúc trước, Trần Phong thực sự không quen biết cô ấy, hoàn toàn không biết dáng dấp của cô ấy ra sao, càng không biết lai lịch của cô ấy, cho nên, não bộ không thể chắp vá nên một người như vậy được. Mà cô gái này, ở thế giới trong mộng, dựa theo lịch sử đại khái kia, đã được lưu danh ngàn năm, trở thành một cái tên lớn, sáng chói trong lĩnh vực nghệ thuật giải trí. Và, bây giờ, cô nàng đang sống ngay cạnh mình! Không có một tí ti phòng bị, cô nàng cứ như thế bá đạo mà xuất hiện. Trần Phong bình tĩnh không nổi nữa. Hắn bắt đầu tin rằng hết thảy mọi thứ trong mộng đều là thật. Trong giấc mộng, trong những câu chuyện về cuộc đời của Chung Lôi, chẳng hề nhắc tới Trần Phong - người quản lý nhà trọ kiêm hàng xóm này. Chỉ có thể là bởi vì quan hệ của hai người quá hời hợt, có cũng như không có, cho nên khi Chung Lôi một bước lên trời, đến cả một cơ hội 'cọ nhiệt' ôm đùi người nổi tiếng, Trần Phong cũng chẳng có. Trước kia, Trần Phong không biết rằng sau này cô nàng sẽ nổi tiếng, mà vốn dĩ hắn cũng không thích tiếp xúc với người xa lạ. Nhưng bây giờ đã có phát hiện này, làm sao hắn có thể không động lòng riêng? Suy bụng ta ra bụng người, nếu hàng xóm của Da Vinci, Picasso hay Đỗ Phủ có thể biết những người này về sau có thể lưu danh sử sách, liệu họ có thể không động lòng riêng? Trần Phong cũng chỉ là một người bình thường, mình trần mắt thịt, dù sao hắn cũng chẳng có ý tưởng đặc biệt gì để cải tiến công nghệ cao, mà dù có ý tưởng thì hắn cũng làm không được, nhưng con đường ôm bắp đùi thành công dễ dàng như vậy, kẻ nào bỏ qua nhất định là kẻ ngốc! Mà đây cũng không phải là một cái bắp đùi bình thường, mà là một 'Beethoven' đang sống sờ sờ đấy! Bây giờ hai người là hàng xóm cùng một hộ nhà trọ, trên lầu dưới lầu, dùng chung một cái cửa lớn, bốn bỏ năm lên tương đương với bạn cùng phòng, gần quan được ban lộc, Trần Phong cho rằng cơ hội phát tài của mình rất lớn. Bây giờ, Chung Lôi chỉ mới hai mươi mốt tuổi, lại còn là một cô bé mới bỏ học, chưa có việc làm ổn định, tích lũy đến bốn năm sau mới có thể một bước lên trời. Quen biết từ thuở chẳng có gì như thế này, giao tình mới đủ chân thành. Chưa nói trở thành bạn bè trai gái gì với nhau, chỉ cần cho nhau sự ấm áp, ân cần hỏi han nhau một chút, lâu dần sẽ biến thành bạn bè thân quen, về sau chắc chắn cô ấy sẽ nhớ tới mình. Hắn không hy vọng xa vời có thể đi theo lưu danh sử sách, chỉ mong khi Chung Lôi ở trên đỉnh cao của danh vọng, giúp đỡ mình một cái là đủ rồi. Hạ quyết tâm, Trần Phong bắt đầu cân nhắc xem nên làm thế nào để lôi kéo tình cảm từ Chung Lôi. Trong đầu hắn, bật nảy vô số ý nghĩ, vô số phương thức. Nhưng không bao lâu sau, hắn lại có chút rối rắm. Bởi vì gia cảnh tương đối đặc thù, từ nhỏ đến lớn hắn đều một thân một mình, không am hiểu xã giao, bạn bè đúng nghĩa cũng chẳng được mấy người. Bắt hắn chủ động làm quen một người khác phái, cho dù mục đích không phải là vì tán gái, cũng khiến hắn có chút khó chịu, không thể thích ứng. Trần Phong cảm thấy hơi đắng, thôi cứ để tự nhiên vậy, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, đến lúc đó lại tùy cơ ứng biến thôi. Công ty tan họp, Trần Phong giải quyết cơm tối bên ngoài, sau đó về nhà. Về đến nhà chắc cũng chừng bảy giờ rưỡi tối, khi mở cửa phòng, hắn trông thấy Chung Lôi xuống lầu, lại chạm mặt nhau. Hình như cô ấy vẫn còn mơ mơ màng màng, chắc là ngủ bù cả ngày, vừa mới tỉnh. Khuôn mặt có trang điểm nhẹ, cũng không biết cô ấy định ra ngoài làm cái gì. Cuộc gặp gỡ ban sáng có chút lúng túng, Trần Phong gượng cười một tiếng: "Chào buổi tối." Đột nhiên bị hắn chào hỏi, Chung Lôi có vẻ không thích ứng lắm, nghiêng đầu liếc hắn một cái. "Ồ. Chào buổi tối." Mất chừng mười giây im lặng, Chung Lôi mới thốt ra một câu như thế. Ngữ điệu bình thản, cảm xúc không hề gợn sóng, hệt một người máy. Đối với lần trò chuyện này, Trần Phong vẫn khá hài lòng, ít nhất hai bên cũng đã nghiêm chỉnh nói chuyện phiếm một lần, sau cuộc gặp gỡ bất ngờ ban sáng. Nếu như là một kẻ lão làng am hiểu xã giao, hẳn là lúc này nên dừng đúng lúc, lần sau lại tiếp tục bắt chuyện. Nhưng đáng tiếc, Trần Phong không suy nghĩ nhiều như vậy, lập tức há mồm hỏi: "Đúng rồi, trời cũng tối rồi, cô còn muốn đi đâu vậy?" Chung Lôi đầu tiên là sững sờ, sau đó đột nhiên giống như mèo bị đạp phải đuôi, vẻ mặt đột ngột chuyển lạnh, nghiến răng gầm gừ. "Liên quan gì tới anh." Cô nàng liếc một cái sắc lẹm, thậm chí còn bĩu môi một cái, dứt khoác rời đi. Cuộc trò chuyện lần này so với buổi sáng còn cứng ngắc hơn nhiều. Trần Phong sững sờ tại chỗ. Hắn hoàn toàn không biết mình đã làm gì sai. Mặc dù cả hai đều là người xa lạ, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, cần phải như thế à? "Phát điên à. Uống lộn thuốc hả!" Lại thêm mấy phút trôi qua, Trần Phong mới chậm chạp giận dữ, mắng một chút. Trở lại căn phòng của mình, hắn vẫn còn rất giận. Mà ở bên kia, Chung Lôi sau khi ra cửa liền vẫy tay gọi xe, đi đến một quán Bar cao cấp ở trung tâm thành phố Hàn Châu. Bởi vì nghỉ học ngang xương, nên mối quan hệ giữa cô nàng và người trong nhà đang căng thẳng. Điều này cũng đồng nghĩa với việc, bắt đầu từ bây giờ, cô nàng phải học cách tự lập tự nuôi thân, cho nên cô nàng tìm cho mình một công việc, chính là ca sĩ tại quán Bar. Cô nàng không thích công việc này, dù chỉ một chút. Là một sinh viên học viện âm nhạc nghệ thuật, cô nàng rất kiêu căng tự mãn, cho rằng ca sĩ quán Bar là loại công việc vô cùng bết bát, chẳng khác nào tự sỉ nhục, nhưng cuộc sống vẫn cần tiền để suy trì, cho dù trong lòng không thích mấy, nhưng cô nàng buộc phải chấp nhận. Cho nên, vừa rồi khi Trần Phong hỏi cô nàng muốn đi đâu, trong lúc vô tình, câu hỏi đó đã chạm đến nỗi đau trong lòng cô nàng. Cho dù vẻ mặt của Trần Phong vô cùng đứng đắn, nhưng bản thân cô nàng lại cảm thấy dường như Trần Phong biết tỏng công việc của mình, nụ cười của hắn tràn ngập mỉa mai châm chọc. Hắn đang cố tình nhạo báng việc đi khuya về sớm của mình là lối sống không đứng đắn. Cho nên, Chung Lôi mới phản ứng lớn như vậy, thậm chí, lúc ngồi trên xe vẫn còn buồn bực khó chịu.
Chương 3: Có! (2) Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Diễn biến nội tâm của Chung Lôi như thế này, dĩ nhiên Trần Phong không cách nào biết được, cũng không thể tưởng tượng nổi. Lần đầu ra trận cho mưu đồ ôm bắp đùi trong tương lai cứ thế mà thất bại, khiến Trần Phong cảm thấy ủ rủ. Tính tình của Chung Lôi rất cổ quái, vui buồn thất thường, so với mình thì còn quái gở hơn, cũng chẳng dễ tiếp xúc, làm cho người ta có một cảm giác trâu gặm bí ngô, mặc dù rất muốn ăn nhưng không thể nào ngoạm. "Hay thôi, bỏ cái ý tưởng làm thân này đi?" Trần Phong lầm bầm lầu bầu. Nhưng hắn lại không cam lòng. Cô ấy chính là một trong top 100 nghệ sĩ danh giá trong lịch sử cả ngàn năm đấy! Đừng xem hiện tại, nghề giải trí là một ngành nghề vô cùng phát đạt, ngôi sao nhiều như cún, được những kẻ tai to mặt lớn trải đường, tất cả đều là hạng tép riu. Trong năm mươi năm đầu của thế kỷ hai mươi mốt, phóng tầm mắt từ trong nước ra ngoài thế giới, diễn viên, ca sĩ, nhạc sĩ, đạo diễn, họa sĩ, thi sĩ nhiều như cá diếc sang sông, đông như nêm cối, nhưng trong lịch sử nghệ thuật ngàn năm, cũng chỉ có Chung Lôi và lác đác mấy người có thể ghi tên trong Top 100! Điều này là cỡ nào vĩ đại. Có một hai người lúc này vẫn chưa ra đời, Trần Phong cũng không thể sớm thân cận bên cha mẹ của những người này. Mà dù cho hắn có thể làm được, nhưng đợi đến lúc những người này đạt được thành tựu, chỉ e Trần Phong mình cũng đã 70 - 80 rồi. Còn những người đã thành danh từ lâu, dù Trần Phong biết hoj, nhưng những người này không ai biết hắn cả, mà hắn cũng chẳng có cơ hội đến gần đối phương. Còn có một họa sĩ khác, bây giờ cũng là lúc người đó đang vô cùng chán nản, Trần Phong có thể dễ dàng tiếp cận. Nhưng họa sĩ mà, ai cũng hiểu, khi còn sống không có tiếng tăm gì, sau khi chết mới được nhiều người ủng hộ, rồi mới thành danh. Thí dụ như Trần Phong thân quen với vị này đi, thì phải đến ba trăm năm sau khi người này chết, thế nhân mới công nhận thành tựu nghệ thuật của hắn. Ba trăm năm, Trần Phong cùng vị họa sĩ kia đều không thể chờ nổi. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, duy nhất có giá trị thực dụng, thực sự chỉ có một người, không ai khác, chính là Chung Lôi. "Đều nói rằng thiên tài cùng người điên chỉ cách nhau một sợi chỉ. Chung Lôi có thể lấy được thành tựu như vậy, trong tính cách có chút đặc biệt, tính tình quái gở, dường như là chuyện đương nhiên." Nghĩ đến đây, hắn lại tha thứ cho Chung Lôi. Trực lai trực vãng thẳng thắng làm quen không được, vậy thì đổi một thành đường vòng vậy. Suốt đêm này, Trần Phong trằn trọc, khó an giấc. Sau khi cân nhắc cẩn thận, hắn nảy ra một cái ý tưởng mới. Hắn quyết định sao chép tác phẩm. Trải qua một năm dài đằng đẵng trong giấc mộng, hắn chỉ cần chơi đùa cả ngày, ấy vậy mà, kiến thức về các tác phẩm phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết, trò chơi cùng với những bản nhạc lại được hắn tích lũy không ít. Vì vậy, thật sai lầm khi chỉ nghĩ đến việc ôm chặt bắp đùi, mà quên mất rằng, mình cũng có thể tự khai thác ưu thế của bản thân. Trước tiên, phải nỗ lực khiến bản thân trở nên cường đại, sau đó để con chim non kia chủ động tới ôm bắp đùi của mình! Ưu thế của mình chính là những tác phẩm đã thấy trong giấc mộng! Vậy bây giờ mình nên sao chép cái gì trước nhỉ? Điện ảnh truyền hình kịch thể phải đầu tư quá lớn, rất khó thu hồi vốn. Tiểu thuyết? Số chữ quá nhiều, mà đa phần hắn chỉ nhớ được mang máng tình tiết, giờ bắt hắn viết lại chắc cũng chẳng được bao nhiêu chữ. Dựa theo tình tiết mơ hồ mà cố gắng viết thành tiểu thuyết? Đừng đùa, nhiều chữ như vậy, viết tiểu thuyết rất mệt, mà có khi viết xong còn chẳng thu hút được mấy người vào xem, hiệu quả không cao lắm. Vả lại, mỗi người mỗi lối viết, phong cách viết mang nét đặc sắc riêng. Cùng một chuyện, đối với những người khác nhau, cảm nhận cũng sẽ khác nhau, thị hiếu vô cùng khó chiều. Trần Phong vô cùng tự mình biết mình, chí ít, trước mắt hắn không phải là kẻ am hiểu về tiểu thuyết, mà việc viết kịch bản cũng như thế. Mà để hắn đi khai phá game thì lại càng hoang đường, còn tức cười hơn. Lĩnh vực này cần phải đầu tư một khoản không nhỏ, dựa trên trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại, cũng không thể khai phá thành công những loại game cao cấp mà hắn từng chơi trong mộng. Cho nên, sau khi tổng hợp và cân nhắc dựa trên nhiều phương diện, đơn giản nhất, dễ hái ra tiền nhất, chính là sao chép bản nhạc. Chỉ tiếc Trần Phong không xuất thân từ nghệ thuật, trước đây cũng chưa bao giờ học qua âm nhạc, cho nên mặc dù những bài hát kia hắn đều nghe đi nghe lại rất nhiều lần, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhớ lại một ít nhịp điệu, đứt quãng ậm ừ vài câu, lại còn lạc tông. Nhưng dù sao cũng phải thử một chút. Trần Phong lập ra một bảng kế hoạch, đầu tiên vắt óc suy nghĩ, nhớ lại ca khúc mà mình ấn tượng nhất, đồng thời, phải học nhạc lý cơ bản, thử dùng làn điệu đơn giản nhất rồi từ từ đem ca khúc trả lại nguyên tác. Dĩ nhiên, quá trình này không hề đơn giản, nhưng so với người bình thường, trong đầu hắn đã có sẵn một ca khúc thành phẩm, mặc dù còn hơi mơ hồ, nhưng có còn hơn không. Sao chép ca khúc còn có một chỗ tốt, không thể bỏ qua, đó chính là việc này rõ ràng nhắm vào sở trường của Chung Lôi, có thể lấy lòng cô nàng. Bây giờ, cả hai vẫn còn là người xa lạ, cho nên mới tiếp cận một cách khó khăn như vậy. Nhưng nếu như biến thành những kẻ cùng chung một chí hướng, cô ấy cũng sẽ không tàn nhẫn như thế chứ? Mọi người lại còn là hàng xóm trên lầu dưới lầu với nhau nữa cơ mà, vừa hay có thể học tập với nhau, cùng nhau tiến bộ, chẳng phải tốt đẹp lắm hay sao? Trần Phong vẫn không thể ngủ được, bật dậy, mở laptop ra bắt đầu múa bút thành văn. Hắn quyết định viết ra những ca khúc mà mình khắc sâu ghi nhớ, kèm theo những ca từ mà trong mộng mình thường xuyên lẩm nhẩm, cố gắng viết đầy đủ nhất có thể, để lâu lâu có thể mở ra, ngân nga hai lần, tránh cho sau này lại quên. Mười phút sau, hắn nhìn bảy tám câu ca trước mặt, tắc rồi. "Vô vị" ( Ly rượu bể tan tành \ giữa đám người huyên náo \ đêm nay trong trẻo lạnh lùng \ lại có mấy người cô độc mua say Ngươi cười ta trang điểm quá đậm \ ta cười ngươi không hiểu thấu \ nếu không nhiều thêm một chút má hồng \ làm sao có thể chìm vào mộng đẹp ban ngày) Đây là ca khúc của Chung Lôi, nhưng không phải là tác phẩm tiêu biểu của cô nàng, mà là tác phẩm đầu tay của cô nàng. Ca từ cùng giai điệu đều rất non nớt, nhưng nhờ âm thanh trong trẻo vô cùng hoàn mỹ của cô nàng, đã làm bùng nổ carmxusc ẩn chưa bên trong, đánh sâu vào lòng người. Trình độ sáng tác của bài hát này không cao, nhưng vẫn có thể tạo thành sức ảnh hưởng to lớn, tất cả đều dựa vào chất giọng của bản thân người ca sĩ thể hiện nó. Lúc trước, khi Trần Phong lần đầu tiên nghe bài hát này, dường như có thể đồng cảm với sự cô đơn của cô gái trong bài, nỗi cô độc của một nhân viên quèn bị xã hội vùi dập mỗi ngày. Lúc đó, hắn cực kỳ xúc động, không ngờ rằng sau khi thời gian qua đi hơn nửa năm, ca khúc ấn tượng nhất trong lòng hắn vẫn là nó - "Vô vị". Chẳng lẽ bài hát mình sao chép đầu tiên, lại là ca khúc của Chung Lôi? Như thế này sẽ không quá đáng chứ? Có khi nào cô ấy đã viết nó ra rồi, nhưng chẳng qua là chưa có cơ hội công khai thôi? Khoan đã! Nếu như bây giờ cô ấy còn chưa viết ra, thì tương lai chắc chắn sẽ viết ra nó, như vậy liệu bài hát này có phải miêu tả tâm trạng của cô ấy trong giai đoạn nào đó gần đây không? Nếu như mình viết ra bài hát này, rồi đem tặng cho cô ấy, để cô ấy hát, thì phải chăng sẽ khiến cô ấy có cảm giác tiếc nuối vì hận gặp nhau quá trễ hay không? Cô ấy sẽ xem mình là tri kỷ chứ nhỉ? Đến lúc đó, nàng hát ta xướng, vậy có phải hắn đã ôm được cái bắp đùi bự này rồi không? Còn nữa, cô ấy tựa hồ vừa mới chuyển đến, hẳn là vừa mới nghỉ học không lâu. Hiện tại, mỗi ngày cô nàng đều ra ngoài vào buổi tối, sáng sớm mới trở về. Mà hình nhưu cô ấy chẳng thích đàn đúm qua đêm ăn chơi trác táng gì gì đó, lại kết hợp với lý lịch của cô ấy trên kia, hẳn là cô ấy đang làm ca sĩ ở quán Bar? Và sau khi làm ca sĩ ở quán Bar được một thời gian, cô nàng cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán vô vị, cho nên mới viết thành bài hát này, lấy bối cảnh quán Bar làm nền, viết nên ca khúc "Nhàm chán"? Trần Phong khởi động suy nghĩ, phát huy năng lực triinh thám sánh ngang với Conan của Edogawa, điên cuồng phân tích tình huống bây giờ, thật sự là hắn đoán trúng rồi, thật là chó ngáp phải ruồi mà. Cho nên bây giờ, hắn sẽ bắt đầu viết, đợi thêm mấy ngày thì tặng cho cô ấy, một kế hoạch hoàn mỹ! Mà cho đến tận lúc này, hắn vẫn không thể hiểu được vì sao Chung Lôi lại nổi giận.