FULL  Khoa Huyễn  Mạt Thế Ta Không Muốn Thành Chúa Cứu Thế - Hỏa Trung Vật

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 10: Đột Ngột Nổi Giận
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    "Cô cảm thấy bài hát này của tôi thế nào? Tôi còn chưa hát hết, nếu cô thích…"

    "Trần Phong! Anh đủ rồi đấy!"

    Chung Lôi đột nhiên cắt ngang lời hắn, tiếng nghiến răng cót két vang lên.

    Trần Phong sửng sốt, "Hở? Sao cơ? Tôi thì làm sao?"

    "Trần Phong, tôi không cần anh quan tâm đến tôi, không cần anh thương hại tôi, càng không cho phép anh châm biếm tôi! Tôi cảnh cáo anh, đây là lần cuối cùng tôi để anh quấy rầy tôi! Tạm biệt!"

    Chung Lôi đột nhiên quăng ra một lời tàn nhẫn, sau đó đánh người hất Trần Phong một cái rồi hung hăng đóng cửa rời đi, để lại Trần Phong đứng một mình trong lối đi hẹp lộng gió.

    Hắn hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, tại sao lúc trước còn rất tốt, đột nhiên lại hỏng bét thế này?

    Cái cô nàng Beethoven này đúng là hỉ nộ vô thường!

    Sau khi ra khỏi cửa, mặt mày Chung Lôi đỏ lên như máu, nàng vô cùng xấu hổ.

    Nàng thấp giọng lẩm bẩm, "Đúng, bây giờ tôi chỉ là một ca kỹ tại quán rượu. Tôi thấp kém, tôi hèn mọn! Nhưng tội gì mà anh lại đặc biệt viết bài hát như vậy để châm biếm tôi chứ? Anh còn viết tốt như vậy, tôi lại thực sự cảm động nữa chứ? Tôi điên rồi, mà anh cũng điên rồi!"

    Đúng, nàng cho rằng bài hát mà Trần Phong viết là đang cười nhạo và châm chọc công việc của nàng.

    Nàng vốn đã rất tự ti và cảm thấy mất mát khi làm ca sĩ ở quán rượu, khi nghe ra được ý tứ trong bài hát của Trần Phong, nàng nhất thời cảm thấy tức giận.

    Không thể trách nàng hỉ nộ vô thường, đổi lại là một cô nàng bình thường khác thì cũng sẽ mang tâm trạng này mà thôi, chỉ vì Trần Phong muốn nàng chú ý để bán bài hát này cho nàng mà quên mất điểm mấu chốt như vậy.

    Lúc này cuộc sống của Chung Lôi đang ở điểm khốn cùng nhất, không thấy được hy vọng, trên không thể chịu đựng được cửa ải kia, giai đoạn chuẩn bị phá kén thành bướm, chính là thời khắc mẫn cảm nhất.

    Trong quán rượu đã đầy buồn khổ rồi, mỗi ngày còn phải đấu trí so dũng cùng những người thèm muốn vẻ ngoài của nàng, nàng cực kỳ chán ghét và hận đời, nhưng lại không thể làm gì.

    Bây giờ nàng không thể tiếp thu nổi ánh mắt khác thường của bất kỳ ai, nàng xù lông như một con nhím để vững vàng bao bọc, bảo vệ nội tâm tịch mịch của chính mình.

    Sự phẫn nộ của Chung Lôi kéo dài đến khi ngồi lên xe buýt mới thoáng hòa hoãn.

    Sâu trong nội tâm nàng, vô hình dâng lên một cổ bi thương.

    Một người mà đến bây giờ nàng không thèm liếc mắt nhìn, một người mà hôm qua mới bị nàng hung hăng châm chọc, lại nắm giữ tài hoa sáng tác kinh người như vậy.

    Có lẽ hắn vốn chưa từng nghĩ đến chuyện cười nhạo nàng chăng?

    Có lẽ là vì những lời nói ngày hôm qua của nàng, khiến hắn sinh lòng bất mãn, nên hắn chỉ dùng thời gian một ngày, để viết ra bài hát này sao?

    Tại sao nàng… nàng lại không có tài năng như vậy?

    Ngoài sự phẫn nộ vừa rồi thì trong lòng Chung Lôi thật ra còn có mấy phần ghen tị vaf không cam lòng.

    Nàng quay mặt đi chỗ khác, nhìn xe cộ qua lại và dòng người tấp nập bên ngoài xe buýt.

    Nàng thật sự không muốn thừa nhận nhưng kỳ thật trong nội tâm nàng lại có chút tiếc nuối.

    Không nghe hết bài hát kia đúng là khá đáng tiếc.

    Không biết phần điệp khúc phía sau sẽ tuần hoàn như thế nào, trong tuần hoàn sẽ có biến điệu như thế nào, ca từ kế tiếp của hắn, có thể không tiếp tục khó nghe cũng như đầy ý tứ châm biếm nồng nặc như vậy không?

    Ca từ của một ca khúc, phải có khởi, thừa, chuyển, hợp (thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc), tâm tư cũng cần tiến dần lên.

    Toàn bộ bài hát của hắn sẽ không phải đều là đang cười nhạo sự chán nản của nàng chứ?

    Tất cả cũng tại hắn, nếu hắn hát một hơi hết cả bài thì có lẽ nàng đã nhẫn nhịn mà nghe đến cùng.

    Người gì mà lại đi hát nửa đoạn đầu rồi thôi không hát nữa chứ!

    Đáng tiếc, bây giờ đã không còn cơ hội nghe nữa rồi.

    Lúc này Trần Phong đang ngồi một mình ở trên ghế mà bực mình.

    Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi.

    Tự dưng lại ném cho hắn một hồi sấm sét.

    Đây không phải là bài hát cô nàng tự viết sao?

    Hắn hát cho nàng nghe là muốn chuẩn bị chắp cánh cho nàng bay lên trời.

    Chẳng phải nàng ta nên xúc động ào ạt vì ca khúc của mình sao?

    Sao cô nàng đã không theo kịch bản, lại còn nổi giận lớn như vậy?

    Hắn chạm trúng dây thần kinh nào của nàng sao?

    Hắn coi thường nàng chỗ nào chứ?

    Ra quân bất lợi, kế hoạch đưa «Vô vị» cho chính chủ nhân của nó hát đã chết từ trong trứng nước.

    Nhưng Trần Phong cũng không quá thất vọng.

    Hắn vỗn muốn trao cơ hội này cho Chung Lôi.

    Chung Lôi lại tự mình từ chối, vậy Trần Phong bán ca khúc này cho người khác thì sẽ càng tâm an lý đắc.

    Nhưng mọi chuyện lại có chút điểm sự phiền toái, Trần Phong không phải người trong ngành âm nhạc, không biết bất kỳ ai trong ngành, lại còn chẳng có danh tiếng gì, hắn thật sự không biết làm thế nào mới bán được, không chừng hắn chỉ có thể mạnh mẽ đi thử vận may.

    Tự hát?

    Trần Phong chưa từng nghĩ đến nó vì đó chính xác là lãng phí tài nguyên, lãng phí của trời.

    Thành phố Hán Châu tại tỉnh Giang Nam, được coi là một thành phố trực thuộc trung ương, dân số thường trú hơn ngàn vạn, mặc dù không bằng thành phố hạng nhất như Thiên Đô Thương và Hoa Thành, nhưng cũng là thành phố đứng đầu trong top hạng hai toàn quốc.

    Chính quyền thành phố Hán Châu cô cũng coi trọng ngành sáng tạo văn nghệ, từ năm năm về trước nó đã trở thành nơi sáng tạo văn nghệ lớn nhất châu Á.

    Trải qua vài năm phát triển, nơi đây đã có mấy ngàn cái công ty đặt trụ sở, liên quan đến nhiều lĩnh vực bao gồm sáng tác kịch bản phim ảnh, truyện tranh, trò chơi, văn học, truyền thông đời mới, âm nhạc cùng nhiều lĩnh vực khác.

    Tất cả những doanh nghiệp này đóng góp mấy chục tỉ vào sản lượng GDP, cũng như trở thành đặc trưng của thành phố Hán Châu.

    Cuối tuần, Trần Phong mặc âu phục, xuất hiện bên dưới tòa nhà văn phòng tám tầng ở khu D.

    Trên lưng đeo đàn guitar, vẻ mặt khá lặng lẽ.

    Từ lúc từ mộng cảnh trở về đã hơn một tuần, một tuần này của hắn trôi qua đầy thảm bại.

    ...

    Hắn liên tục xin công ty nghỉ nửa ngày ba bốn hôm, không ngừng đến các công ty sáng tạo văn nghệ, kiên trì đàm phán với từng công ty một.

    Rất tiếc là đi đến đâu hắn cũng đều va phải một “bức tường”.

    Cơ bản là người ta còn không có hắn cơ hội để đàn, chỉ hỏi hắn là có học qua trường âm nhạc chính quy nào không, trước đây từng có tác phẩm tiêu biểu nào rồi.

    Trần Phong không muốn nói dối nên đều thừa nhận mình chưa từng học qua âm nhạc, cũng không có tác phẩm tiêu biểu, sau đó là không còn sau đó nữa.

    Đối với việc này Trần Phong cũng chẳng có cách nào giải quyết được, giả dối không phải là sự thật, mà sự thật lại không thể nào giả dối được.

    Hắn quả thật không có bằng cấp thể loại nghệ thuật liên quan nào cũng như kinh nghiệm hành nghề, có nói dối cũng không làm nên trò trống gì, hơn nữa công việc trước giờ của hắn cùng với việc bán bài hát của mình, cơ bản là chẳng liên quan gì đến nhau.

    Thứ hắn muốn bán là bài hát chứ không phải con người mình, bọn có cứ quản công việc trước đây của hắn làm gì?

    Trước giờ hắn đã có tác phẩm nào hay chưa thì có quan hệ gì?

    Mỗi người trước khi biết ca khúc đầu tiên, đều đã có tác phẩm tiêu biểu rồi sao?

    Người chưa từng sáng tác thì bọn họ không thèm để ý sao?

    Vậy thì tác phẩm đầu tiên từ đâu mà ra chứ?

    Những người trong cái vòng này đều thần kinh và đầy tính bài xích người ngoại đạo như vậy sao?

    Nhưng hắn biết rõ oán trời trách đất cũng chẳng làm được gì, có lẽ đây chính là thực tế.

    Đối mặt với thực tế, tiếp nhận thực tế, tái chiến thắng thực tế, mỗi người đều phải trải qua một lần như vậy.

    Năm phút sau.

    "Trần tiên sinh, thật ngại quá, tôi biết anh có ca khúc muốn bán, nhưng Giám đốc thực sự rất bận, gần đây xuất hiện khá nhiều sự thay đổi, mấy người như chúng tôi lại đều không biết thế nào là giám thưởng, do đó… xin mời anh về."

    Cô bé lễ tân của studio âm nhạc này cười dịu dàng, ăn nói cũng rất khéo léo, nhưng điểm chính là không để hắn vào.

    "Không phải là Giám đốc các cô không có ở đây nhưng vẫn có một người thu âm ở đây sao? Tôi không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần nghe tôi đàn một lần thôi, khó khăn vậy à?"

    Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ bên cạnh bước tới, trông dáng vẻ thì có lẽ là quản lý ở đây, "Chào anh, công ty chúng có email nhận bản thu từ bên ngoài, nếu anh có lòng tin với tác phẩm của mình thì có thể thu âm một bản điện tử rồi gửi qua kênh đó cho chúng tôi. Công ty chúng tôi có người đánh giá định kỳ những bản thu như vậy."
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 11: Lộ Vy
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Trần Phong cũng chẳng còn cách nào.

    Trước giờ hắn cũng chưa từng đi bán ca khúc nên cũng chẳng hiểu gì.

    Trước hết với kỹ năng ca hát của hắn thì chất lượng bản thu âm chắc chắn sẽ chẳng ra sao.

    Quan trọng là lai lịch bài hát của hắn bất chính, hơn nữa cũng chỉ có hai bài, lỡ như nó bị phát ra ngoài rồi bị người ta sao chép cải biên, vậy hắn biết tìm ai để nói lý lẽ đây?

    "Được rồi, tôi về."

    Trần Phong thấy chuyện thương lượng không mấy khả quan nên cũng không muốn dây dưa thêm, hắn xoay người vào thang máy đi xuống lầu.

    Chờ hắn vừa vào thang máy, cô bé lễ tân và người phụ nữ trung niên đã che miệng cười không ngừng.

    Lễ tân nhạo báng, "Thiệt là, càng ngày những kẻ không biết “đạo lý” lại càng nhiều."

    Người phụ nữ trung niên gật đầu, "Vác một cây ghi-ta thì lập tức cho mình là người làm nghệ thuật mà thật ra thì ngay cả cơ bản cũng không có. Đây là người thứ mấy trong tháng rồi?"

    Lễ tân cúi đầu lật sổ, phía trên chằng chịt chữ “đang”: "Thứ mười sáu rồi, em cảm thấy những người này giống mấy nhà khoa học gia dân gian ý."

    "Phụt!" Người phụ nữ trung niên gật đầu, giơ ngón tay cái lên, "Nói hay lắm, hình dung rất hợp lý. Cậu ta thật sự cho rằng chúng ta không biết nhìn người, cây ghi-ta trên lưng cậu ta ghi rõ chữ “Trường Giang”, cho thấy nó là loại ba đồng một mớ. Không thể tin được là thời đại này còn có người dùng loại ghi-ta như thế, loại người như vậy thì có thể viết ra ca khúc gì chứ?"

    Cô em lễ tân gật gù, "Ừm. Em nhớ là một ống sáo của anh Lưu đã hơn 8 ngàn rồi nhỉ? Đúng là đắt đỏ."

    Người phụ nữ trung niên: "Đúng rồi, tiền nào của nấy, đồ tốt thì mới cho ra âm thanh hay được."

    Dưới lầu, Trần Phong không cam lòng, quay đầu liếc nhìn tòa cao ốc này.

    Sau đó hắn lắc đầu một cái, móc ra một cuốn sổ, bên trên là đường gạch ngang qua cái tên của công ty vừa rồi.

    Vốn là hắn viết lên sổ mười mấy cái tên công ty nhưng bây giờ đã bị gạch hết chỉ còn cái cuối cùng.

    Công ty này có tên là studio Cỏ Lau, quy mô công ty này không lớn nhưng phạm vi kinh doanh của nó bao gồm môi giới nghệ sĩ, sản xuất âm nhạc, phát hành album và nhiều lĩnh vực khác

    Cứ cho là một công ty nhỏ nhưng cũng giống như chim sẻ vậy, tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, tất cả đều dựa vào nghệ sĩ duy nhất của studio Cỏ Lau, nữ ca sĩ nổi tiếng trong nước, Lộ Vy.

    Trần Phong vốn không muốn đến công ty này.

    Lộ Vy xuất đạo rất sớm, tuy tuổi tác hiện tại không lớn, chỉ vừa mới hai mươi tuổi, nhưng đã rất nổi tiếng.

    Thật ra thì có lẽ Trần Phong còn hiểu rõ Lộ Vy hơn chính hắn, trong tiểu sử sau này của Chung Lôi cũng từng nhiều lần đề cập tới Lộ Vy.

    Trong một thời gian dài, Lộ Vy và Chung Lôi từng có một thời hoàng kim khi cộng tác với nhau nhưng càng về sau, có lẽ là bởi thành danh quá sớm, cũng có thể là vì chịu ảnh hưởng của gia thế quá tốt, nên trải nghiệm cuộc đời của cô nàng không nhiều, nhanh chóng hết thời, cuối cùng xuống dốc, chỉ nổi tiếng được hai, ba mươi năm, còn không thể tự tạo thành một trường phái riêng, ngược lại chỉ là nền cho Chung Lôi.

    Nhưng bây giờ, Lộ Vy chẳng những trẻ tuổi mà còn “hot” đến tím người, thậm chí có thể một mình gánh một công ty trên vai.

    Trần Phong biết rõ bối cảnh bất phàm đằng sau nhân vật truyền kỳ như cô ta từ mộng cảnh tương lai, thật sự thâm sâu đến dọa người, tùy tiện bốc ra một cái tên trưởng bối trong nhà cô ta cũng là một từ vô cùng “nhạy cảm”.

    Bởi vì kinh nghiệm không mấy vui vẻ khi tiếp xúc với Chung Lôi nên theo bản năng, Trần Phong cũng cho rằng Lộ Vy càng khó dây dưa hơn.

    Nên căn bản là hắn không ôm bất kỳ hi vọng nào đối với công ty này.

    Nhưng bây giờ đã không có lựa chọn nào khác, Trần Phong nghiêng đầu, tiếp tục đi đến một tòa cao ốc khác, lên thẳng văn phòng của studio Cỏ Lau.

    Vị trí phòng làm việc của Lộ Vy trông không mấy khí khái, ngoài cửa thậm chí còn không có lễ tân.

    Trần Phong thò đầu bước vào, một cô gái trẻ tuổi đang ôm văn kiện vừa vặn đâm đầu đi tới.

    Nàng nhìn Trần Phong, rồi lại nhìn bao guitar trên lưng hắn.

    "Chào tiên sinh, xin hỏi anh đến đây có chuyện gì?"

    Đối phương rất khách khí, tất cả cũng nằm trong dự đoán của Trần Phong, mặc dù hắn không đẹp trai nhưng vừa nhìn thì khuôn mặt hắn cũng thuộc dạng trung thực đàng hoàng, rất đáng tin, nếu nhìn thêm lần nữa còn có thể thấy hơi hơi đẹp.

    Trần Phong cười một tiếng, "Tôi muốn nói chuyện với quản lý của công ty, tôi có một bài hát muốn bán."

    Cô gái trở nên sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.

    "Anh muốn bán bài hát?" Lúc này, một cô gái tóc dài, vóc dáng nở nang đi tới từ bên cạnh.

    Cô ta mặc một bộ âu phục ôm sát cơ thể, càng làm nổi bật thân hình của mình.

    Cô gái nãy giờ tiếp chuyện Trần Phong vội vàng quay đầu khom người nói: "Chào chị Nhu."

    Chị Nhu khoát khoát tay, "Em bận thì cứ đi đi, nơi này giao cho chị."

    Cô gái vội vàng cúi đầu, nhanh bước rời đi.

    Chị Nhu khoanh hai tay nhìn về phía Trần Phong, trên mặt lộ ra nụ cười nhạo báng, "Chào cậu, tôi là đại diện của Lộ Vy, cũng là giám đốc công ty này, Trịnh Nhu. Phiền cậu lặp lại lần nữa, cậu nói là mình muốn đến bán bài hát sao?"

    Vừa nói, ánh mắt cô ta còn khẽ liếc nhìn bao ghi-ta trên lưng Trần Phong, nhìn thấy hai chữ "Trường Giang", khóe miệng vẽ lên một hình cong đầy ý vị.

    Đến lúc này thì Trần Phong đã biết đáp án.

    Hắn thật sự muốn quay đầu rời đi, nhưng vì đối phương không mấy vội vã nên hắn sẽ nói thêm vài lời.

    Có lẽ… sẽ được chăng?

    Trần Phong gật đầu, "Đúng, đây là tâm huyết của tôi, tôi rất có lòng tin với bài hát này."

    Trịnh Nhu đột nhiên cười, "Trước khi đến đây cậu không tìm hiểu sao? Studio Cỏ Lau chúng tôi trước nay không nhận bản thu âm bên ngoài. Lộ Vy của chúng tôi cũng chưa bao giờ hát ca khúc của người khác, toàn bộ bài hát của cô ấy, đều do chính cô ấy viết lời, cảm ơn."

    Trần Phong sững sờ, "Hả? Vậy sao?"

    Chuyện này thật sự là ngoài dự liệu của hắn.

    Trong kho nhạc của hậu thế, Lộ Vy đã hát qua rất nhiều ca khúc do người khác viết.

    Có điều, quả thật Trần Phong không theo dõi Lộ Vy, nên không nắm rõ con đường phát triển của cô nàng, còn cho rằng cô nàng vẫn luôn hát ca khúc của người khác.

    Bây giờ hắn đã hiểu, ban đầu Lộ Vy chỉ hát những ca khúc tự sáng tác.

    Điều này tưởng như có trách nhiệm với tác phẩm của chính mình, nhưng thực tế, cô nàng đang lãng phí tài năng sáng tác.

    Một thiên tài, nhưng cũng sẽ có giới hạn.

    Lộ Vy xem như là tài năng hơn người, nhưng chỉ có thể làm tốt trong 10 năm đầu ra mắt, vẫn chênh lệch nhiều so với Chung Lôi - cái người nắm giữ thiên phú kinh người, trăm năm hiếm gặp, cuối cùng trở thành top 100 nghệ sĩ ảnh hưởng của thiên niên kỷ.

    Vì lẽ đó, sau 10 năm, cạn kiệt linh cảm, quãng đời sự nghiệp phía sau của Lộ Vyđều dựa vào việc trình diễn tác phẩm của người khác.

    Đây có lẽ chính là nguyên nhân Lộ Vy bị ném lại phía sau khi cạnh tranh với Chung Lôi.

    Nhưng bây giờ, Lộ Vy vẫn đang ở giai đoạn đỉnh cao của linh cảm sáng tác, vẫn còn giữ vị trí nổi bật thêm mấy năm, cho nên, người đại diện Trịnh Nhu có quyền kiêu ngạo.

    "Thật ngại quá, đã quấy rầy. Tạm biệt!"

    Chuyện không thành, Trần Phong dứt khoát rời đi.

    Đã gặp quá nhiều cản trở, nên mặt của hắn càng lúc càng dày, khả năng chịu đựng cũng càng ngày càng cao. Vừa mới bắt đầu bị người cự tuyệt, Trần Phong sẽ còn thất lạc cùng lúng túng, nhưng nhiều lần, nội tâm cũng đã chết lặng.

    Hiện tại, hắn chỉ là người mới, cũng chẳng ôm nhiều hy vọng, thành thử cũng không cảm thấy thất vọng.

    "Khoan đã."

    Vừa lúc Trần Phong xoay người, từ phía sau truyền tới một âm thanh trong trẻo.

    Trần Phong quay đầu lại.

    Đó là một cô gái mặc chiếc đầm xanh, cao chừng 1m7, vô cùng thanh mảnh, nước da trắng nõn, sống mũi cao thẳng.

    Khuôn mặt cô nàng xinh đẹp, ánh mắt trong veo, khí chất rất đặc biệt, giống như một tiểu thư con nhà quan lại bước ra từ trong tranh.

    Người đại diện Trịnh Nhu lập tức xoay người qua, nhỏ giọng nói:

    "Vy Vy, sao em lại ra đây, mau vào trong đi. Chút chuyện nhỏ này, em không cần phải để ý đâu."

    Trần Phong bừng tỉnh, cô gái này hẳn là Lộ Vy.

    Quả nhiên giống như lời đồn, trông cô nàng như một tiên nữ, không dính khói bụi trần gian.

    Cô nàng xem ra rất bình dị gần gũi, vẻ mặt cũng không kiêu căng, nhưng Trần Phong cứ cảm thấy ánh mắt cô nàng khá lạnh lùng.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.