Chương 12: Sẽ Liên Hệ Lại Sau Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Lô Vi không nghe theo lời đề nghị của Trịnh Nhu, mà bước nhanh về phía trước, khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng Trần Phong, "Toàn bộ giới âm nhạc đều biết tôi rất kén chọn, anh là người đầu tiên dám đến công ty của tôi để bán ca khúc. Phải thừa nhận rằng, anh khiến tôi rất hiếu kỳ." Trần Phong hết sức khó xử, không biết phải đáp lại như nào. Có một loại ảo giác gặp phải tổng tài bá đạo trong những bộ phim thần tượng kém chất lượng. Hắn dám đến đây, đơn giản vì những chỗ khác đều không ghi địa chỉ. Hắn càng không biết rằng Lô Vi không hát ca khúc của người khác, nếu không hắn cũng đã không đến. Thấy hắn không nói lời nào, Lô Vi chắp hai tay ra sau lưng, quay lưng trở về: "Tôi cho anh năm phút." Nhìn bóng lưng của cô nàng, Trần Phong hít sâu một hơi. Cơ hội đã đặt trước mắt, có thể nắm lấy hay không, đều thuộc vào bước này. Hắn nhanh chân đuổi theo, Trịnh Nhu bên cạnh cũng xoay người đi bên cạnh hắn, đề phòng hắn như đề phòng cướp. Bên trong phòng thu âm, hiệu quả cách âm cực kỳ cao. Trần Phong khẽ gảy đàn ghi-ta, cất giọng trầm ấm. So với những chất giọng thiên phú, thì thanh âm của Trần Phong quá đỗi tầm thường, nếu như không phải vì hắn dày công tôi luyện, e rằng đến cả việc phát âm cũng chẳng chuẩn nổi. Tóm lại, Trần Phong hát rất bình thường, Lô Vi chỉ an tĩnh nghe, mà trên mặt Trịnh Nhu thỉnh thoảng lại ánh lên ý cười. Hát xong đoạn mở đầu, trước khi bắt đầu đoạn điệp khúc, Trần Phong bỗng ngừng lại. Lô Vi chậm rãi mở mắt, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh thản nhiên: "Anh Trần, anh chắc chắn đây là ca khúc do chính anh sáng tác chứ?" Cô nàng không đánh giá bài hát này thế nào, mà lại đột nhiên hỏi vấn đề ấy. Trần Phong hơi hoảng, nhưng trên mặt vẫn giữ nét điềm tĩnh: "Chắc chắn." Lô Vi khẽ gật đầu, ánh mắt nghiền ngẫm. Trần Phong bị cô nàng nhìn đến chột dạ. Thậm chí, hắn còn bắt đầu hoài nghi bản thân, chẳng lẽ lúc Chung Lôi viết "Vô Vị" đã từng trao đổi qua với Lô Vi, sau đó Lô Vi cảm nhận được linh cảm, nên giai điệu của bài này kỳ thật vốn dĩ là do Lô Vi viết? Đây là tự chui đầu vào lưới à? "Phong cách bài hát này rất mới mẽ độc đáo, ca từ cũng rất thú vị. Có thể xem là một ca khúc không tệ." Rốt cuộc, Lô Vi cũng nhận xét về chuyên môn. Con tim Trần Phong vừa mới lơ lửng, lúc này đã về lại vị trí cũ: "Cảm ơn lời khen của cô." "Nhưng nó vẫn chưa đủ bức phá, chưa đủ làm tôi hứng thú. Mặt khác, cách trình diễn cùng tài nghệ của anh vẫn còn hơi kém, xem ra, đây cũng chính là nguyên nhân anh tìm tôi. Tóm lại, ca khúc này rất hay, nhưng vẫn chưa đủ bức phá. Vì thế , thật xin lỗi!" Lô Vi là người rất biết cách ăn nói, so với Chung Lôi như thể một trời một vực, lời lẽ kín kẽ không một lỗ hổng, mặc dù là từ chối, nhưng lại không khiến người khác phản cảm. Trần Phong hơi hụt hẫng, thậm chí, có chút bế tắc, bất đắc dĩ đáp: "Ừm, xin lỗi vì hôm nay đã quấy rầy." Hắn không hiểu lắm, một ca khúc khiến Chung Lôi đứng vững khi vừa mới ra mắt, lưu danh cả ngàn năm, nhưng đưa đến cho Lộ Vi lại bị xem là chưa đủ hay. Mặc dù đây chỉ là tác phẩm đầu tay của Chung Lôi, nhưng cũng không đến mức khiến người ta nghe một lần rồi bỏ qua chứ? "Anh Trần, anh đừng buồn. Thực ra, tôi cự tuyệt bài hát này là vì hai lý do. Thứ nhất, giống như những gì chị Nhu vừa nói, hiện tại tôi chỉ hát ca khúc tự sáng tác, nên nếu phải mua một ca khúc của người khác, thì ca khúc đó phải đủ bức phá mới được. Thứ hai, lời bài hát có chút bất cần đời, cảm xúc, bối cảnh khá u ám, cho nên không phù hợp với phong cách trước giờ của tôi." Lúc này Trần Phong mới vỡ lẽ, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. "Vì vậy, mặc dù tôi không mua nó. Nhưng nếu có bạn bè trong giới chuẩn bị ra album, muốn thu âm phong cách tương tự, tôi sẽ uyển chuyển giới thiệu ca khúc này với họ." Nói xong, Lô Vi nghiêng mặt qua chỗ khác, ngáp một cái, dường như emhơi buồn ngủ. Trịnh Nhu vẫn luôn đứng bên cạnh, lập tức tiến lên một bước, khuyên nhủ: "Vi Vi, tối hôm qua em ngủ không ngon giấc, mau ăn cơm rồi đi nghỉ một lúc đi." Lô Vi đồng ý, lại nhìn về phía Trần Phong: "Thật ngại quá, trước mắt cứ như vậy nhé, anh trao đổi số điện thoại với chị Nhu đi. Nếu như có cơ hội, chị Nhu sẽ liên lạc với anh." Trần Phong gật đầu: "Cảm ơn, tôi đi trước." Hắn nhanh nhẹn cất đàn ghi-ta đi, xoay người rời khỏi. Chờ người đã đi xa, ước chừng xuống thang máy rồi, người lúc trước còn lim dim buồn ngủ - Lô Vi - đột nhiên khôi phục tinh thần phấn chấn, ôm bụng cười ha hả. Trịnh Nhu không hiểu: "Sao thế Vi Vi? Em cười cái gì vậy?" "Em thật không ngờ. Bề ngoài Trần Phong rất ra dáng đàn ông, nhưng nội tâm lại là một bé gái." Lô Vi vừa nói vừa cười. Trịnh Nhu khó hiểu: "Tại sao lại nói như vậy?" "Có câu, nét chữ nết người. Thật ra, trong lĩnh vực sáng tác âm nhạc, câu này lại càng chính xác hơn. Mỗi bài hát, nhất là những bài hát tự tay phổ nhạc viết lời, đều là thể hiện nội tâm của người tạo ra nó. Bản chất của việc sáng tác, chính là phô bày thế giới nội tâm của bản thân, dùng âm nhạc để mô tả nó. Đối với một nhạc sĩ, thành công lớn nhất không phải là đạt được danh tiếng, mà chính là có nhiều người đồng cảm với thế giới nội tâm của bản thân." "Em cảm thấy bài hát này là do một cô gái viết à, cho nên vừa rồi, em mới hỏi anh ta rằng có phải anh ta tự mình sáng tác hay không?" Trịnh Nhu hỏi. Lô Vi gật đầu, "Đúng vậy." Trịnh Nhu lắc đầu, "Nhưng bài hát này nghe qua có vẻ ngang ngược, nếu là nữ sáng tác, có vẻ cô nàng cũng là một người ương bướng." Lô Vi cười, "Chị Nhu à, nghệ thuật cần có chuyên môn. Em cũng không biết phải nói thế nào với chị nữa, đây là một loại "khứu giác" khó tả." Trịnh Nhu lắc đầu cười cười: "Vậy là đủ rồi, chị chỉ cần làm một người môi giới tốt là được. Đây không phải là chuyên môn của chị, không hiểu cũng không sao. Có điều, cũng phải nói, thanh niên tên Trần Phong này quả thật thú vị." "Vâng, nên em thật lòng muốn giúp anh ta, chuyện vừa rồi em nói đều là chuyện nghiêm túc đấy, chúng ta cũng không lừa anh ta. Giúp em để ý đến chuyện này một chút nhé." "Tại sao phải giúp cậu ta?" "Em cũng không biết, chắc bởi vì ánh mắt trong suốt không mang theo chút tạp niệm nào của anh ta rất khó gặp, cho nên cảm giác rất thú vị. Vả lại, chị Nhu không nghe anh ta nói gì sao? Anh ta chưa bao giờ học qua trường lớp âm nhạc nào, toàn bộ đều là tự học. Một kẻ tự học mà có thể viết ra một ca khúc như vậy, cho thấy anh ta có tài năng sáng tác, nói không chừng sau này anh ta sẽ nổi bật lắm chứ?" "Cũng đúng nhỉ." Đối thoại của hai người trên lầu, Trần Phong không biết được. Chuyện Lô Vi hứa rằng sẽ giới thiệu ca khúc của hắn cho người khác, hắn chỉ xem thành lời nói khách sáo, không ôm bất kỳ hi vọng nào. Nếu như Lô Vi coi trọng mình thật, thì phải hỏi phương thức liên lạc của mình mới đúng, hoặc ít nhất cũng nên tự mình muốn mình phương thức liên lạc mới đúng, hay hoặc là ít nhất cũng phải thêm Wechat lẫn nhau gì gì đó, chứu không phải chỉ để Trịnh Nhu lưu lại số điện thoại của mình. Cách đối nhân xử thế như vậy, hắn đã gặp quá nhiều, đã sớm chai sạn. Hắn móc sổ ra, gạch ngang cái tên Cỏ Lau. Tất cả các công ty và phòng nhạc chuyên nghiệp ở thành phố Hán Châu này, hắn đều đã thử một lần. Đều thất bại. Trần Phong nhìn kế hoạch trong ngày của công ty một chút, sắp đến cuối năm rồi, không ít hợp đồng của chủ nhà và người thuê sẽ đến hạn, có thể phải bận rộn nhiều. Trong lòng khổ sở, chẳng lẽ vì bán 2 bài hát này, hắn phải từ chức đi Thiên Đô làm một con buôn? Hoặc là đi Thương Đô làm con buôn? Lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng thực tế thì nát bét. Mặc dù hiện tại hơi nghèo, nhưng chí ít vẫn có một công việc ổn định. Nếu bỏ tất cả mọi thứ, chỉ cầm theo 2 bài hát này mà đi trên con đường bán bài hát mờ mịt kia, trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhỡ may, nửa năm sau, thậm chí, một năm sau vẫn bán không được thì sao? Nằm chờ chết à? Thôi, trước mắt cứ như vậy đã, chờ đợi cơ hội thích hợp lại tính sau.
Chương 13: Phương Thức Sai Lầm? Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Thời gian chẳng đợi ai bao giờ, Trần Phong chờ đợi cơ hội, bất tri bất giác lại lãng phí thêm một tuần. So với việc chỉ cần phấn đấu theo mục tiêu định sẵn trong mộng, thì ngoài đời thực, Trần Phong phải xử lý rất nhiều chuyện vụn vặt. Hắn còn phải đi làm, thỉnh thoảng phải xử lý vài chuyện vụn vặt trong nhà trọ, thỉnh thoảng phải lên tổng công ty để tham gia vài 'cuộc họp không có chút ý nghĩa nào, nhưng lại không thể không đi'. Đây chính là cuộc sống thường ngày của đa phần trí thức trong những thành phố lớn, khô khan, bận rộn. Ngoài miệng thì nói rất hay, gì mà hắn nhất định sẽ tận dụng thời gian sau giờ làm việc để làm chút gì đó, nhưng qua một cái chớp mắt, thời gian quý giá không hiểu sao lại bị trộm đi. Trần Phong còn định thừa dịp mấy ngày này thu thập thêm nhiều tài liệu về các công ty sản xuất âm nhạc, dù nó nằm ở thành phố nào cũng được, sau đó lợi dụng kỳ nghỉ cuối năm, tập trung lại, đi một lượt. Hoặc là theo dõi một chút thông tin giải trí, nhìn xem có nghệ sĩ nổi tiếng nào có hoạt động ở Hán Châu không, sau đó học theo mấy fan cuồng đuổi theo, để xem liệu có thể ngăn được một vị "Bá Nhạc" hay không. Tiếc là hắn không phải fan, càng không nằm trong fandom, không thể lấy được tin tức giá trị. Đợi hắn nhìn thấy tin tức giải trí, thì người cũng đã đi khỏi từ lâu. Trong nửa tháng này, việc duy nhất mà Trần Phong làm xong, là kiên trì rèn luyện cơ thể, mỗi ngày chạy 10 km. Hắn chạy chậm, mục đích là để phục hồi, cũng đạt được hiệu quả. Chỉ qua hai tuần, thể chất đã khôi phục không ít. Thời điểm vừa mới bắt đầu chạy, hắn dành trọn 2 tiếng, từ 9h -11h để chạy xong 10 km, ứng với tốc độ 12, đây là biểu hiện cơ thể suy nhược. Nhưng sau hai tuần, hắn dùng phương pháp "trek run" (chạy theo mốc) để chạy, chỉ mất khoảng 70 phút đã chạy xong 10 km, ứng với tốc độ 7, tiến bộ rõ rệt. Tuổi trẻ thật tốt, khôi phục khá nhanh. 9h đêm hôm ấy, hắn lại thay quần áo thể thao, mang đôi sneaker rẻ tiền, xuống lầu, ra khỏi chung cư. Sắp vào đông, ban đêm ở Hán Châu có chút lạnh lẽo, Trần Phong kéo cao cổ áo, nhìn xung quanh, chọn hướng, rồi cắm đầu chạy. Hai tuần gần đây, hắn đều chạy vòng quanh khu chung cư, 5 vòng vừa vặn 10 km.a vặn mười km. Nhưng chạy mãi một con đường cũng nhàm chán, hắn định thay đổi hướng, nới rộng phạm vi ra một chút, mà trên đường lại có 4 cột đèn xanh đèn đỏ. Nhưng không sao, gặp phải đèn đỏ thì coi như được nghỉ ngơi. Chạy được chừng bốn, năm trăm mét, hắn gặp cột đèn giao thông thứ nhất. Lúc này, trán hắn toát ra một tầng mồ hôi mịn, người cũng tỏa nhiệt, lòng bàn chân có chút đau, vì mang giày rởm. Trần Phong dừng chân lại, cong đầu lưỡi, điều chỉnh nhịp thở. Trời lạnh như vậy, không thể hít quá mạnh, bằng không, sẽ dễ đau hông. Cạnh hắn, có chừng hai mươi, ba mươi người đang đợi đèn xanh, hầu hết đều ăn mặc theo mốt thịnh hành. Mặc dù ban đêm trời lạnh, nhưng các cô gái ăn mặc rất mỏng manh, váy ngắn quần cụt, cùng với tất chân đen trắng chẳng biết có giữ ấm được hay không. Thanh âm trò chuyện của bọn họ rất lớn, vô cùng hào hứng. Đa phần đều xưng hô bằng nick name, ví dụ như "Lang Hàng", "Vu Mã", "Hồng Tụ", "Bảo Nhi", "Liệp Mộng" v.v, đều là những cái tên kỳ lạ. Nội dung cuộc trò chuyện đều theo kiểu trời Nam đất Bắc, tựa như thông qua miêu tả kinh nghiệm của mình chào hàng bản thân vậy, cũng giống như cẩn thận thăm dò, suy đoán thân phận thật của đối phương, có khi, trong lòng còn bày ra đủ loại sách lược. Trần Phong nhìn ánh sáng lóe lên từ cột đèn giao thông trên con đường lớn phía trước, chợt hiểu. Con đường trước mặt này được đặt tên là đường "Thược Lâm", là con đường có nhiều quán Bar nổi danh nhất ở thành phố Hán Châu. Super Club, Nguyệt Hà và rất nhiều club đêm nổi danh đều có chi nhánh quy mô lớn ở đây. Những chàng trai cô gái này, hẳn là trốn nhà đến xem biểu diễn trong club. Chung Lôi chọn ở trọ tại chung cư của hắn, cũng là bởi vì nơi này rất gần đường Thược Lâm, cô nàng biểu diễn chủ yếu ở đây. Trần Phong có chút muốn quay đầu rời đi. Với độ tuổi và tình trạng độc thân của hắn, chuyện đi bar đi club cũng là giải trí bình thường. Nhưng hắn thực sự không nỡ tiêu số tiền cực khổ mãi mới kiếm được kia. Khác với những đứa bạn cùng trang lứa, Trần Phong muốn trụ lại ở thành phố này, chỉ có thể dựa vào chính mình. Dù là mỗi tháng nhịn ăn nhịn xài thì cũng chỉ có thể tiết kiệm được 2000~3000, số tiền tiết kiệm được nửa năm cũng chỉ đủ mua 1 mét đất ở thành phố Hán Châu này, nhưng dầu gì có một mục tiêu để phấn đấu. Cho nên, mặc dù cách địa điểm vui chơi kia rất gần, nhưng Trần Phong chưa bao giờ thích đến con đường Thược Lâm này. Hắn hơi chua xót, hơi chua. Hôm nay hắn cũng muốn quay đầu, tránh cho việc đến đường Thược Lâm tự chuốc lấy nhục. Mới chỉ nghĩ đến đây, đèn xanh đã bật. Đám trai gái trước mặt Trần Phong đang định đi về phía trước, thì một chiếc Ferrari màu đỏ rực gào thét lao qua sát người, mạo hiểm lại kích thích, tiếng mắng mỏ vang lên, chung quanh náo loạn, lộn xộn một nhùi. Đèn sau đỏ như lửa, kéo ra bốn cột ánh sáng ngoằn nghèo trên đường phố mờ tối, phóng vụt đi. Những thanh niên trai gái mới vừa rồi còn trò chuyện khí thế ngất trời, sau khi mắng xong, liền lâm vào cảnh tượng lúng túng. xung quanh ai nấy đều yên lặng. Mắt Trần Phong rất tinh, trong nháy mắt khi chiếc xe này phóng qua, hắn chỉ liếc một cái đã rõ ràng cảnh tượng bên trong. Ngồi ở vị trí tài xế là một người đàn ông trẻ tuổi, tay trái nắm vô lăng, tay phải thì túm đầu của một cô gái, ép cô gái ngẩng đầu lên. Trần Phong không thấy rõ tướng mạo của cô gái, nhưng có vẻ không xấu xí. Mà cô gái này đang làm gì, hắn đương nhiên đoán được. Phú Nhị Đại (con ông cháu cha, đời thứ hai của nhà giàu có sang quý) đáng chết. Được rồi, lại là chua xót, rất chua. Có vài người, vừa sinh ra đã ở vạch đích rồi, không thể so sánh được. Bả vai bị người ta va vào một phát, khiến hắn hơi mất đi thăng bằng, bước về trước một bước. Trần Phong bị đám người cuốn về phía trước, thôi kệ, hôm nay đã chua hai lần, không thể tiếp tục chua.. Băng qua đường, tiếp tục chạy. Cách một con đường, chỉ cách chung cư Wesley mấy trăm mét, nhưng lại giống một trời một vực. Một bên yên tĩnh quạnh quẽ, một bên xa hoa truỵ lạc. Trần Phong cúi thấp đầu, bất kể bên cạnh kẻ đến người đi, chỉ lầm lủi chạy. Mặc dù đang chạy bộ, nhưng trong lòng hắn không nhàn rỗi, một mực suy nghĩ tiếp theo rốt cuộc nên làm cái gì. Rõ ràng đã chép được 2 bài hát, vốn nên có một bước ngoặc lớn, những đã trôi qua hai tuần lãng phí, lại chẳng có chút tiến triển nào. Hắn chỉ không rõ. Lúc trước hắn từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết, một khi nhân vật chính lấy được "bàn tay vàng", sẽ lập tức thăng hoa, nhưng đến lượt hắn, sao lại khó khăn như vậy? Chẳng lẽ phương thức lợi dụng "bàn tay vàng" của hắn sai lầm? Hắn không nên sao chép ca khúc? Hắn nên sao chép cái khác? Lần sau, hắn sẽ thay đổi cách thức một chút, tìm hiểu thêm nhiều ngôi sao giải trí nổi danh trong khoảng vài năm tới xem sao nhỉ? Ôm không được bắp đùi của Chung Lôi, thì mình tìm thêm vài cái bắp đùi khác, chẳng lẽ không được cái nào? "Anh làm gì vậy! Buông tay ra! Tôi báo cảnh sát!" Cách đó không xa truyền tới một tiếng kêu sợ hãi. Trần Phong theo bản năng dừng chân lại. Dừng quá gấp, khiến hắn suýt nữa nằm dài trên đất. Trần Phong đỡ cột đèn đường, hướng bên cạnh nhìn. Một cô gái lưng mang đàn ghi-ta đang gắng sức tránh thoát bàn tay của một người đàn ông trẻ tuổi. Dường như người đàn ông này muốn kéo cô gái lên chiếc xe đang ngừng ở ven đường kia. Ừ, vừa vặn, lại là một chiếc Ferrari đỏ rực, cũng không biết có phải là chiếc xe lúc trước đi ngang qua hay không. Sau khi tránh thoát, người đàn ông kia lại muốn túm lấy cô nàng, nhưng lại cô nàng vung một cái tát lên mặt. Bốp một tiếng giòn vang, như tiếng pháo nổ.