Huyền Huyễn TAM SINH DUYÊN TÌNH KIẾP - BHTT/Ngược/HE/1v1

Thảo luận trong 'Truyện Đang Convert' bắt đầu bởi crazyyong93, 9/10/21.

  1. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 1: Thiên đạo khai linh trí

    Thiên địa vạn vật đều được vận hành theo quy luật tự nhiên, quy luật tự nhiên này được hình thành từ thời khai sơ lập nên với tên gọi là Pháp tắc Thiên đạo,vốn vĩ Pháp tắc Thiên đạo chỉ là 1 chuỗi hệ thống được vận hành theo những quy tắc được hình thành từ thời khai sơ Thiên Địa nhưng nào ngờ một sự việc bất ngờ xảy ra làm lệch hướng vận hành của mọi Pháp tắc Thiên đạo.

    Một luồng sáng nhỏ từ từ sản sinh trong Pháp tắc Thiên đạo và hội tụ lại tạo thành một luồng sáng mang màu sắc vàng kim trong rất diệu dàng khi nhìn nhưng cũng không kém phần băng lạnh bởi ánh sáng xanh như đại dương nằm ẩn trong lớp ánh sáng màu vàng kim, luồng sáng hội tụ xong nhưng bất chợt lại chuyển hóa từ màu sắc diệu dàng không kém phần băng lãnh sang một màu đỏ tươi nhu màu máu nhìn vào trong thật ma mị, ẩn sâu trong màu đỏ máu kia là một màu đen sâu hút tạo một ra một cảm giác như rơi xuống một hố đen không đáy vừa u ám vừa khát máu như nuốt chững con mồi khi rơi vào vực sâu vô tận kia. Sau phút chốc luồng sáng bổng trở lại một màu vàng kim như lúc đầu, luồng sáng bắt đầu bay vòng quanh những chuỗi Pháp tắc, bay từ nơi này rồi lại bay đến nơi khác vòng tới rồi lại vòng lui giống như một đứa trẻ đang nô đùa mà chạy quanh cha mẹ mình, bất ngờ luồng sáng bật thốt lên “haha, thật tuyệt, thật hoàn mỹ! Ta vậy mà lại có thể sản sinh linh trí trong hàng vận Pháp tắc, thoát khỏi sự trói buộc của Pháp tắc hàng vạn tỉ năm nhưng...” vừa mới vui mừng bật thốt lên nhưng từ từ ánh sáng phát ra từ luồng sáng càng ngày càng ảm đạm cứ như một đứa trẻ ủ rủ đến đáng thương ví như bị người cướp mất đi một viên kẹo ngọt trong tay mình, luồng sáng thầm nghĩ “ Ta hiện giờ dù sinh linh trí nhưng cơ thể này phải mất bao lâu mới có thể hình thành hoàn mỹ?. Bản thân là một Pháp tắc Thiên đạo lại có thể sinh linh trí, thoát khỏi sự trói buộc của Pháp tắc cũng tựa như bất sinh - bất diệt nắm giữ mọi thứ của vạn vật nhưng chung quy cũng chỉ có một mình Ta, đây thật ra là một chuyện đáng mừng hay đáng thương đây?”. Suy ngẫm một hồi luồng sáng quyết định lấy lại tinh thần không suy nghĩ nữa tiến hành tạo lập thân thể của mình. Luồng sang bắt đầu bay vòng quanh tất cả Pháp tắc lập nên một kết giới bao trùm hết thải mọi thứ. Mọi Pháp tắc đều sản sinh ra một luồng sáng nhỏ từ từ tiến đến và dung nhập vào trong luồng sáng, cứ như vậy tiếp diễn trải qua hàng trăm vạn năm sau.

    Luồng sáng (Thiên đạo) bay vòng quanh trước Không Lăng Kính (ví như tivi màn hình 3D - được Thiên đạo tạo ra dùng để giải khuây khi rãnh rỗi) đang hiện lên hình ảnh một cô gái, đây cũng tựa như là một thú vui tao nhả của Thiên đạo (luồng sáng) khi trong quá trình chờ đợi nhục thân (thân thể) của mình được hình thành. Nói đến cô gái kia là một phàm nhân khá là thú vị được Thiên đạo phát hiện trong một lần dùng Không Lăng Kính xem xét nhân giới. Thiên đạo miệng không ngừng lẩm bẩm “Haiz! Cô nương này nói ngốc hay là chung tình đây, bị người mình yêu làm tổn thương đến vậy mà vẫn yêu thật không hiểu nổi, đã bao nhiêu kiếp trải qua rồi sao cứ mãi đâm đầu vào để mặc người ta tổn thương mình bao nhiêu lần vẫn cam tâm tình nguyện. Thử hỏi cô nương này là một kẻ mạnh mẻ kiên trì vì tình yêu hay là một kẻ điên vì tình yêu mà không tiết hy sinh hết thải kể cả bản thân mình”. Thiên đạo suy ngẫm hồi lâu rồi tự hỏi “Yêu là gì? Dẫu biết là khổ nhưng vẫn Yêu?”.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9/10/21
  2. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 2: Xuất thế nhập tình kiếp - Quyển hạ

    Hoàng cung triều đại nhà Đường

    Một thái giám chạy thục mạng về đại điện hoàng đế đang thượng triều vào mỗi sáng, vội vàng quỳ sạp xuống đất, đầu cuối sát xuống mồ hôi lấm tấm rơi, miệng run rẩy hô to “Hoàng thượng, Hoàng thượng, tẩm điện Hoàng hậu có thích khách tiến vào đã bắt Thái tử uy hiếp Hoàng hậu, đang cùng ngự lâm quân giằng co”

    Hoàng thượng nghe thái giám cấp báo mặt biến sắc vội vàng bãi giá đến tẩm cung Hoàng hậu. Vừa đến nơi nhìn thấy thích khách tay ôm Thái tử 2 tháng tuổi đang cùng ngự lâm quân đối kháng liền hô to “ngừng tay”. Nghe được mệnh lệnh Ngự lâm quân liền dừng lại đứng vây quanh người Thích khách. Thấy hai bn ngừng đối chiến Hoàng đế liền nói “Đường Nhậm, ngươi mau bỏ Thái tử xuống trẫm sẽ tha chết cho ngươi”

    Đường Nhậm (thích khách) thấy Ngự lâm quân dừng tay liền mặt lạnh nhìn Hoàng đế rồi nói “tha chết? Đường Chiêu, ngươi nghĩ Ta tới đây rồi thì sẽ toàn mạng trở về sao?” Đường Nhậm cười lạnh rồi nói tiếp “thật đúng lúc, Ta sẽ để ngươi chính mắt nhìn thấy hài tử của mình chết trước mặt mình, để ngươi nếm trải thử tư vị mất đi người thân là như thế nào”

    Vừa nghe Đường Nhân nói lời đó, Hoàng hậu cả người phát rung, mắt Phượng mở thật to, miệng lắp bắp nói “Ngươi... Ngươi không được làm hại hài tử của Ta đứa nhỏ là vô tội”

    Đường Nhậm cười khinh, mắt hiếp lại nham hiểm nói “vô tội, haha... Vô tội vậy hài tử của ta là có tội sao? Đường Chiêu ngươi trả lời ta thử xem?”

    Hoàng đế (Đường Chiêu) thấy tình hình ngày càng nguy cấp lén ra hiệu cho ngự lâm quân ẩn nấp chuẩn bị cung sạ xuất thủ để cứu Thái tử.

    Hoàng đế tiến thêm một bước lại phía Đường Nhậm lạnh lùng đáp “có tội, mưu phản tru vi toàn gia đã là xử nhẹ cho ngươi lắm rồi, tội ngươi làm ngươi còn không biết sao còn quay sang hỏi ngược Trẫm, Trẫm niệm tình cốt nhục hết lần này đến lần khác tha thứ cho ngươi, ngươi chẳng những không hối cải mà còn hại chết biết bao mạng người, ngươi hỏi Trẫm vậy trẫm hỏi ngươi những hài nhi kia là vô tội chết đi hay có tội chết đi?”

    Hoàng đế vừa nói xong thì liền phi thân người bay tới so chiêu cùng Đường Nhậm không đợi hắn kịp thốt ra lời nào. Hai bên đối kháng qua lại bỗng Hoàng đế né thân mình một muỗi tên từ phía sau Hoàng đế xé gió mà bay về phía Đường Nhậm, mũi tên đâm xuyên qua bả vai trái của Đường Nhậm, đau đơn vì bị trúng tên cánh tay ôm đứa nhỏ vội vàng buông ra ôm chặt bả vai bị trúng tên sau đó điểm vài nguyệt đạo trên bả vai ngăn cản máu tươi tiếp tục chảy. Hoàng đế nhân cơ hội đó phi người đến ôm chặt đứa nhỏ vào lòng rồi tung một chưởng hướng ngực Đường Nhậm, Đường Nhậm thấy mình không còn đường lui liền liều mình nhận lấy một chưởng của Hoàng đế song vận dụng toàn lực đá một cước vào người Hoàng đế, nhận thấy nguy hiểm nhưng không thể tránh vì nếu tránh Thái tử sẽ là người nhận hết một cước kia tánh mạng sẽ không còn nên Hoàng đế liều mình xoay lưng che chở Thái tử nhận lấy toàn bộ cước kia, thân mình Hoàng đế lảo đảo rơi xuống đất nhưng vẫn cố trụ đứng lên miệng phun ra một ngụm máu tươi “Phụt...”

    Thích khách thì ngả sạp xuống đất bị ngự lâm quân kề đao vào cổ, miệng không ngừng tràn ra máu tươi.

    Hoàng hậu cả kinh vội vàng chạy đến xem thương thế của Hoàng đế giọng run run nói “Hoàng thượng, Người... Người thấy sao rồi” tay vội lấy khăn lụa lau đi vết máu trên miệng Hoàng đế rồi quay sang thái giám hô to “mau, mau truyền thái y”.

    Hoàng đế thấy thần sắc hoàng hậu tái nhợt liền vỗ mu bàn tay hoàng hậu chấn an nói “Trẫm không sao, Hoàng hậu chớ cả kinh, mau xem Thái tử có sao không”.

    Nghe Hoàng đế trấn an nói, thần sắc của Hoàng hậu cũng ôn hòa hơn chút liền ôm thái tử vào lòng quang sát tỉ mỉ từng chút một. Hoàng đế sau khi đưa Thái tử cho hoàng hậu liền quay sang nhìn Đường Nhân.

    Đường Nhậm thấy Hoàng đế không sao liền cười lạnh nói “Ta lần này không thể chính mắt thấy ngươi đau khổ vì mất hài tử thật không cam tâm nhưng mà ngươi đừng vội mừng, cả đời này không chỉ ngươi mà cả hài tử của ngươi cũng đều sống trong ân hận, đau khổ cùng tuyệt vọng, hahaha...”.

    Đường nhậm sau khi cười lớn đến thỏa mãn tâm can miệng liền phun ra thêm một ngụm máu đen rồi cả người đổ sập xuống đất, mắt mở to mà tắt thở nhưng trên gương mặt vẫn hiện lên một nét mặt thỏa mãn cùng nụ cười tà ác mà ai nhìn cũng không khỏi rùng mình.

    Khoảng khắc này mọi thứ trở nên im lặng một cách đáng sợ đến khi bầu không khí được phá vỡ bởi một âm thanh “oaa... oaa...” cùng tiếng la hoảng hốt cất lên từ Hoàng hậu “Hoàng thượng, Hoàng thượng, hài nhi, hài nhi” sau đó là tràng tiếng khóc nghẹn khuất cất lên từ Hoàng Hậu.

    Thấy tình cảnh vậy Hoàng đế liền vội vàng quay người lại đi đến bên Hoàng hậu xem xét Thái tử, sắc mặt Hoàng đế ngày càng tái nhợt, mắt trợn to, hô lớn “Thái y đâu, mau truyền Thái Y đến nhanh”.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9/10/21
  3. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 3: Xuất thế nhập tình kiếp - Quyển thượng

    Hoàng cung triều đại nhà Đường


    Lúc này bên trong tẩm điện Hoàng hậu loạn thành một đoàn kẻ thì quỳ rạp xuống đất đầu không dám ngẩn lên dù là nữa tất, người thì ra ra vào vào trên tay khi vào là một thao đồng đựng nước ấm nhưng khi đi ra thì lại biến thành một thao nước hòa lẫn máu tươi, tiếng khóc nức nỡ cùng với ánh mắt đầy sự bất lực của Hoàng hậu khi nhìn thấy gương mặt của hài nhi mình ngày một trắng đi do độc dược phát tán làm thất khiếu chảy máu không ngừng.

    Hoàng đế nhìn nhi tử của mình ngày hơi thở từng chút một yếu đi mà không còn cách nào cứu chữa lòng đầy dục hỏa bốc lên làm cho đôi mắt tràn đầy tia máu khiến ai nhìn thấy cũng thất khinh bạc vía, cơn giận ngày càng kéo căng người Hoàng đế, một tiếng “Phanh” vang lên làm cái bàn vỡ ra làm nhiều mảnh vụn khiến tất cả mọi người đều run rẩy quỳ rạp xuống đất đầu không dám ngẩng lên, chỉ hô lắp bắp hô “Hoàng thượng bớt giận, xin Hoàng thượng bớt giận”.
    Cơn giận giữ khiến cả người Hoàng đế run lên, giọng rằn từng chữ nói “bớt giận, các Ngươi kêu Trẩm bớt giận, Trẩm bồi dưỡng các ngươi để các ngươi sang sẻ, phân ưu cùng Trẩm chứ không phải là kêu Trẩm bớt giận để nhìn Nhi tử của Trẩm từng bước rời xa Trẩm, vậy Trẩm cần các Ngươi để làm gì?”.

    Vừa dứt lời Hoàng đế liền nắm lấy cổ áo của một vị thái y quăng vào gốc tường, vị thái y bị quăng vào tường đau đơn kêu lên nhưng sau đó liền bò dậy quỳ rạp sát đất đầu liên tục dập xuống đất, liên tục cầu xin “xin Hoàng Thượng tha mạng, Xin Hoàng Thượng tha mạng”.

    Cung Thiên đạo (nơi cư ngụ của Pháp tắc Thiên đạo)

    Thiên đạo vẫn còn đang buồn chán bay lượn vòng vòng trước Lăng Không Kính, bất giác phát hiện một dị tượng lạ thường xuất hiên ở bầu trời phía trên tẩm cung Hoàng hậu, lẩm bẩm nói “Huyết Long - Phượng, Sau phàm giới lại nảy sinh dị tượng này kia chứ”.

    Ánh sáng xung quanh Thiên đạo liền phát sáng mảnh liệt cứ như đang hưng phấn vì một nguyên nhân nào đó.

    Thiên đạo lầu bầu trong miệng nói “thú vị, thật thú vị, Ta phải xuống xem coi chuyện gì đang diễn ra” nói xông liền một mạch bay xuống phàm giới.

    Hoàng cung triều đại nhà Đường

    Thiên đạo
    bay đến nơi xảy ra dị tượng liền nhìn xuống, thầm nghĩ “rõ ràng là Chân Long mà sao lại chuyển sang Phượng Hoàng, đúng là dị tượng vạn năm khó gặp” thoáng chốc Thiên đạo hoài nghi tự hỏi “không phải cơ thể phàm nhân không thể chịu được sự chuyển hóa này hay sao? mà dù cho có chịu được thọ mệnh cũng không thể kéo dài được bao lâu. Vậy nguyên cớ gì lại phát sinh dị tượng như vậy kia chứ ?” Thiên đạo suy nghĩ miên man một hồi chợt một ý nghĩ xẹt qua, ánh sáng vàng kim không ngừng sáng rực dao động xung quanh, phút chốc ánh sáng đó một đường đâm thẳng về một phía mà nói chính xác phía đó lại chính là cơ thể của tiểu Thái tử vừa tắt ngụm hơi thở cuối cùng.

    Chỉ trong tích tắc một hơi thở luồng sáng ấy đã hòa làm một với cơ thể của tiểu Thái tử. Trong khoảnh khắc này lại một lần nữa dị tượng biến hóa càng thêm rõ rệt muông phần.

    Phía trên bầu trời của cung điện Hoàng hậu kéo đến một tia sáng vàng kim rực rỡ chiếu thẳng xuống người tiểu Thái tử. Trên không trung lúc này Chân Long cùng Phụng Hoàng đang bay lượng xung quanh luồng sáng và dần dần hòa nhập vào luồng sáng đó rồi biến mất.

    Bên ngoài tẩm điện Hoàng hậu muông hoa đua nỡ, hương thơm ngào ngạt mà nhẹ nhàng khiến lòng người say đắm, quyến luyến không ngừng khi đắm mình vào khung cảnh yêu mị và mùi hương không ngừng tỏa ra từ muông hoa.

    Lúc này trong tẩm điện khi chứng kiến hết thải cảnh tượng vừa xảy ra cả Hoàng đế cùng Hoàng hậu và tất cả những người có mặt trong tẩm điện đều kinh hoàng, hốt hoảng.

    Một đôi mắt Phượng hiếp lại, đầu chân mày phụng đã giản ra, một nụ cười diệu dàng mà ấm áp đã dần hiện ra trên gương mặt hiền từ của Hoàng hậu khi nhìn thấy sắc mặt hài nhi của mình ngày càng hồng hào, cả hơi thở cũng bắt đầu đều trở lại.

    Hoàng hậu mừng đến độ cả người run lên, miệng lắp bắp nói “Hoàng... Hoàng thượng, hài... hài nhi đã không sao rồi, thất khiếu cũng không còn chảy máu nữa”.

    Hoàng đế cũng muôn phần vui sướng ôm chằm lấy Hoàng hậu cùng nhi tử của mình vào lòng nói “đúng vậy, đúng vậy hài tử của Chúng Ta đã không sao rồi, Trời cao hậu ái” một giọt nước mắt của bậc đế vương lăn dài trên má mà rơi xuống đôi má hồng phúng phím của tiểu Thái tử đang nằm yên giấc trong lòng của Phụ Hoàng và Mẫu Hậu.

    Mọi người trong tẩm diện đều vui mừng khôn xiết đều đồng thanh hô to “chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu”.

    Thời gian thấm thoát thôi đưa, sự kiện năm nào tiểu thái tử được trời cao hậu ái gặp đại nạn nhưng không nguy cũng đã trở thành một giai thoại truyền miệng trong chốn nhân gian.
     
  4. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 4: Định mệnh Ta gặp Nàng - Quyển hạ
    18 năm sau tại Thạch động cốc núi Côn Luân

    Một âm thanh nhẹ nhàng nhưng không kém phần tinh nghịch vang lên “Chúc mừng Sư phụ đã đột phá lên Hóa Thần trung kỳ”.
    Một ông lão với vóc người cao - gầy nhưng không kém phần uy nghi, tôn quý. Gương mặt phúc hậu, điềm đạm nhưng ẩn hiện một đường nét tinh quái của những đứa trẻ tuổi mới lớn. Mái tóc dài bạc phơ được búi cao bởi kim sang (lồng chụp tóc bạch kim kèm theo một trâm ngọc để quấn tóc khi búi lên cao). Bộ râu thả dài bay phất phới trong gió. Ông lão cười lớn rồi đáp lời “haha...đã 200 năm, Ta đã kẹt lại ở Hóa Thần sơ kỳ suốt 200 năm. Cuối cùng cũng gần được thêm một bước phổ thăng rồi”.
    Bất giác đôi mắt ông lão hiếp lại, tay không ngừng vuốt ve bộ râu dài của mình như nhớ đến một chuyện gì đó liền quay lại nhìn đồ đệ thân yêu của mình rồi nói “Vũ Nhi hiện nay con cũng là Hóa Thân hậu kỳ rồi, phổ thăng không sớm thì muộn cũng sẽ đến nhưng hôm qua vi sư xem thuật tượng (dựa vào trận bài bố để biết kếp nạn của một người trước khi phổ thăng) thấy con lần này gặp kiếp nạn “Tình kiếp”
    Ông lão thở dài trên gương mặt lúc này không còn nét vui vẻ như lúc đầu, thay vào đó là sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt của ông. Sau một lúc suy ngẫm ông lại nói “Con là kỳ tài tu luyện ngàn năm mới gặp, huyết mạnh tu đạo duy nhất của dòng họ Đường cũng là đứa đồ đệ mệnh khổ mà vi sư yêu thương nhất, lần này dù là kiếp nạn “Tình kiếp” nhưng Con cũng không được để mình động tình, hủy đi hết thảy tất cả những hy sinh cùng sự kỳ vọng của Vi sư, Phụ Hoàng và Mẫu Hậu. Con hiểu không?”
    Đồ đệ nhìn nhìn Sư phụ thấy được nỗi buồn phiền từ trên gương mặt của ông, liền nhẹ nhàng nở nụ cười chấn an lão rồi nói “Sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ không đặt chuyện tình Nam nữ vào tâm mình, xưa nay đồ Nhi chỉ chuyên chú tu luyện, Sẽ không làm cho Sư phụ cùng Phụ Hoàng và Mẫu hậu thất vọng đâu”
    Nghe được lời đồ đệ mình nói gương mặt ông lão cũng bớt đi nét buồn phiền, sau đó gặp đầu rồi quay sang ngắm nhìn phong cảnh toàn núi Côn Luân.
    Ông lão chính là sư phụ của tiểu thái tử tên là Đường Nguyên Chân cũng chính là lão tổ tông nhà họ Đường nói riêng và là đại trưởng lão chịu trách nhiệm bảo vệ sự tồn vong của tông môn Côn Luân hư nói chung, Đường Nguyên Chân đã được 700 tuổi đạt đến cảnh giới Hóa Thần trung kỳ.
    Đồ đệ nhỏ chính là tiểu Thái tử năm đó tên là Đường Thiên Vũ. Lên núi lúc 3 tuổi sau 15 năm tu luyện đã đạt đến Hóa thần cuối kỳ chờ đợi thời cơ phổ thăng thành tiên
    . Đây vốn dĩ là một niềm kiêu hãnh đối với nhà họ Đường nhưng nó lại trở thành một bí mật chết người phải được chôn giấu cho đến khi Đường Thiên Vũ phổ thăng.
    18 năm trước khi tiểu thái tử sống lại cũng đồng thời sản sinh dị tượng làm chấn động toàn giới tu tiên. Ngay tại thời điểm đó xuất hiện những kẻ tu luyện với tâm tư bất chính, bọn chúng không tiếc dùng mọi thủ đoạn nhằm chiếm đoạt lấy thể chất cùng linh căn của tiểu thái tử. Vì để bảo vệ huyết mạch tu chân ngàn năm khó gặp của nhà họ Đường nên Đường Nguyên Chân cùng Hoàng đế đã ra sức bảo vệ tính mạng tiểu Thái tử. Đặt hết mọi tâm tư, không tiếc hy sinh hết thải mọi thứ để kéo dài thời gian chờ đến khi Đường Thiên Vũ được 3 tuổi liền bí mật đưa người gấp rút về tông môn nhận Đường Nguyên Chân làm sư phụ, bái nhập tông môn hạ Côn Luân hư. Cũng chính vì thể chất nghịch thiên này nên khi Đường Thiên Vũ xuất hiện trước mọi người điều chỉ có thể phát huy sức mạnh ở Nguyên anh sơ kỳ.
    Một thanh niên với dáng người cao–to vạm vỡ, khuôn mặt thanh tú, khoát trên mình y phục đệ tử thân truyền của Nhị trưởng lão (Nhị trưởng lão Tống Thanh Bình là Hóa Thần sơ kỳ vào lúc 600 tuổi. Chịu trách nhiệm bảo vệ sự tồn vong của tông môn Côn Luân hư) đang ngự kiếm phi hành tiến thẳng về Thạch động cốc, vừa đến nơi liền hô to “Thiên Vũ, đệ mau lên đi, biên cảnh thí luyện sắp đóng lại rồi”
    Nghe được thanh âm gọi tên mình, Đường Thiên Vũ từ từ bước ra rồi đáp “Nhất Dương lần nào ngươi cũng vội vàng như vậy, đến khi nào mới sửa được tính tình đó đây”
    Thấy Đường Thiên Vũ tiến đến Tống Nhất Dương (tính cách chính trực, thật thà, đam mê tu luyện đặc biệt là luyện thể, thích su tầm những thứ quý hiếm, cảnh giới Nguyên anh sơ kỳ ở độ tuổi 300) vội chạy đến đáp lời “vội sao không vội, Ngươi hứa với Ta sẽ vào bí cảnh kiếm dược, luyện thuốc giúp Ta luyện thể nâng cảnh giới rồi, Ngươi không biết Ta khổ sở như thế nào khi mãi kẹt lại ở Nguyên anh sơ kỳ hay sao? Không nói nhiều nữa mau đi thôi” vừa dứt lời Tống Nhất Dương liền nắm chặt lấy tay Đường Thiên Vũ kéo đi.
    Hai ngươi một lam, một trắng ngự kiếm phi hành tiến đến Bí cảnh Thiên môn (Bí cảnh Thiên môn là nơi thí luyện của những đệ tử nổi bật của các tông môn. Bí cảnh 10 năm mở ra một lần, sau một năm bí cảnh sẽ lần nữa mở ra truyền tống tất cả đệ tử ra ngoài rồi đóng lại. Trong bí cảnh tài nguyên vô hạn nhưng cũng rình rập vô số nguy hiểm, cảnh giới tu vi cùng kinh nghiệm thực chiến gia tăng nhưng chuyện thiệt mạng cũng là chuyện thường tình khi vào bí cảnh).
    Vừa đến nơi hai người liền tăng tốc lao nhanh về phía kết giới của bí cảnh đang đóng lại, một tiếng “Xẹt..” vang lên, kết giới đóng lại hoàn toàn.
    Bên ngoài một ánh mắt ngước nhìn hai thân ảnh vừa bay vào bí cảnh, quay sang nhìn người bên cạnh rồi nói “Trưởng môn sư tỷ, xem ra lần thí luyện này sẽ sôi nổi hơn nhiều, cả hai đồ đệ cưng của hai vị trưởng lão cũng tham gia rồi”.
    Vị trưởng môn (Trưởng môn Côn Luân hư La Tế Du là đại đệ tử của Đường Nguyên Chân, tính cách đạm nhiên, ít nói nhưng tận tâm, tận lực đối với tông môn và đặt biệt là đối với ba nữ đồ đệ của mình. La Tế Du đạt cảnh giới tu vi là Nguyên Anh đỉnh phong khi 400 tuổi) không nói gì chỉ nhếch miệng cười rồi xoay người rời đi.
     
  5. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 5: Định mệnh Ta gặp Nàng - Quyển thượng
    Bí cảnh Thiên môn

    Một thân ảnh đang lao vụt về phía trước, phía sau là một bầy chim ba đầu đang cật lực đuổi theo. Cô gái xoay người tung ra ba đạo bùa nổ hướng về phía đám chim ba đầu rồi lại tiếp tục chạy thẳng về phía trước thoát thân. Bổng một tiếng “ Rầm...” vang lên.
    Hai thân ảnh chạm vào nhau, cú va chạm không hề nhẹ do lực đẩy của người phía sau khiến cả hai mất đà lao nhào xuống sườn dốc.
    Người phía trước kịp thời chấn tỉnh, ôm chằm lấy người phía sau tính phi thân lên không nhưng một tình huống quái gỡ xảy ra. Lịnh lực không điều động được, cứ như bị một thứ gì đó khóa chặt không cách nào sử dụng được đành cắn răng ôm chặt lấy người phía sau lăn vòng xuống sườn dốc. Bất giác khi dừng lại dưới chân sườn dốc, một âm thanh vang lên “ Bịch..”, Người nằm dưới rên nhẹ một tiếng.
    Sau giây lát người nằm trên luống cuống ngồi dậy không biết xử lý như thế nào mới thỏa đáng, cố gắng bình tâm quan sát người nằm dưới( dáng người cao-gầy toát ra một khí thế uy nghiêm, cao quý, làn da mịn màng, trơn bóng thoát ẩn-hiện một cỗ mùi hương mà khi ngửi vào khiến người muốn độc chiếm mãi mãi, Mái tóc đen huyền được búi lên bởi đấu lạp trông vào thập phần anh tuấn, Ngũ quan tinh xảo đến vạn phần không thể nào hoàn mỹ thêm được nữa) cả hồn phách đều bị dung nhan ấy cuống đi, một lát sau miệng cô lắp bắp hỏi “ Huynh... vị sư huynh này huynh không sao chứ?”.
    Nghe được âm thanh hỏi hang từ cô gái Đường Thiên Vũ chậm rãi quan sát cô( dáng người thon thả, làn da trắng nõn toát ra một cỗ mùi thơm nhẹ nhàng, Gương mặt sáng mịn hồng nhuận, Mài liễu, Mắt phượng, Mũi cao-thon nhỏ, đôi Môi hồng mộng nước, Cằm thon nhọn, Mái tóc đen huyền nữa thả nữa buộc lả lướt bay trong gió khiến người u mê ngàn năm vương vấn khi nhìn vào nhan sắc mỹ miều này) thầm than một tiếng “ Tiểu yêu tinh giáng thế”. Sau một lát ngây người quan sát Đường Thiên Vũ chậm rãi trả lời “ Ta không sao” nhưng sau khi dứt lời thì bả vai phía sau truyền đến một cơn đau khiến hai đầu chân mày Đường Thiên Vũ nhíu chặt lại.
    Cô gái thấy biểu hiện của Đường Thiên Vũ liền nhìn ra phía sau xem xét thì thấy một mảng đỏ tươi đang lan ra từ phía sau bả vai, Cô vội vàng điểm vài nguyệt đạo trên vai hắn rồi lấy ra một viên đang dược đưa vào miệng Đường Thiên Vũ.
    Bất ngờ trước hành động của cô gái nhưng Đường Thiên Vũ cũng thuận theo há miệng nhận lấy viên đan dược. Sau khi nuốt viên đan dược xong Đường Thiên Vũ chậm rãi nói “ đa tạ, Không biết cô nướng tên gì, là đệ tử của vị nào trong Côn Luân hư?”
    Nghe Đường Thiên Vũ hỏi, Cô gái cũng nhẹ đáp lại “ Người nên nói đa tạ là Ta mới phải, vừa nãy nếu không phải tại Ta huynh cũng không bị thương” Cô gái nhìn Đường Thiên Vũ một cái rồi nói tiếp “ Ta tên Mộ Du Nhi là đệ tử thân truyền của Trưởng môn phái Côn Luân hư”
    Thấy Mộ Du Nhi thẳng thắng trả lời mà không hỏi lại cũng không một chút phòng bị đối với ngoại nhân, tạo cho Đường Thiên Vũ cảm giác hứng thú đối với Mộ Du Nhi. Đường Thiên Vũ Nhếch miệng cười một cách từ ái rồi nói “ Mộ Du Nhi, tiểu sư muội nổi tiếng trong tông môn dựa vào thể chất thuần âm chi thể tu luyện mới 16 tuổi đã đạt tới trúc cơ hậu kì” Đường Thiên Vũ nhìn Mộ Du Nhi rồi nói tiếp “ Tiểu sư muội nói rõ chính mình như vậy không chút phòng bị đối với Ta, thật không sợ Ta bắt Nàng về làm lô đỉnh để tu luyện hay sao?”
    Nghe thấy lời của Đường Thiên Vũ nói Mộ Du Nhi mặt không đối sắc đáp lời “ Nếu thật huynh muốn bắt Ta làm lô đỉnh thì lúc nãy đã ra tay với lại khi rơi xuống sườn dốc đáng lẻ người bị thương là Ta nhưng huynh lại giúp Ta đỡ lấy cho thấy huynh cũng không phải kẻ xấu” nói tới đây Mộ Du Nhi ngừng một tí, ánh mắt như tiếu ý nhìn Đường Thiên Vũ rồi nói tiếp “ Huynh nói không sai, Ta tuy thẳng thắng nói cho huynh biết nhưng cũng không có nghĩa là không phòng bị huynh. Thuốc ta đưa cho huynh là thuốc bổ nhưng cũng có chứa chất độc trong đó. Nếu huynh có bất kì ý đồ gì với Ta. Ta thấy hynh cũng không qua khỏi đâu” Mộ Du Nhi nữa đứng nữa khom người đưa về phía Đường Thiên Vũ châm chọc nói “ Vậy giờ nói là Ta dễ tin người hay là nói huynh bị sắc dụ ngoặt đây?”
    Nghe được lời này của Mộ Du Nhi, Đường Thiên Vũ bất ngờ, nỡ nụ cười thầm nghĩ “ Tiểu nha đầu thật tinh nghịch, dám mở to mắt mà nói dối thuốc bổ thành thuốc độc”. Một cảm giác kì lạ bắt đầu len lói trong cảm xúc lúc này của Đường Thiên Vũ, chốc lát Đường Thiên Vũ vờ cả kinh nói “ Ta đã giúp cô nương mà giờ cô lại hạ độc Ta, cô nương không thấy mình quá đáng sao?”
    Mộ Du Nhi nhìn thấy gương mặt lo lắng của Đường Thiên Vũ thì bất giác muốn cười lên nhưng lại giả vờ nghiêm nghị nói “sao lại nói là quá đáng, chỉ là phòng bị lòng người mà thôi với lại Ta đâu độc chết huynh đâu mà huynh sợ” Mộ Du Nhi ngừng một tí rồi nói tiếp “Thuốc giải độc hiện đang ở chỗ hai vị sư tỷ của Ta, nếu không phiền thì huynh có thể đi theo Ta, khi tìm được hai vị sư tỷ Ta sẽ kêu họ đưa thuốc giải cho huynh” Mộ Du Nhi nhìn gương mặt ngốc của Đường Thiên Vũ cười cười tinh nghịch nói tiếp “ Nếu huynh không đi cùng cũng được nhưng mà đến lúc độc phát tán thì huynh đừng có trách Ta không nói cho huynh biết”.
    Đường Thiên Vũ thầm nghĩ “ tiểu yêu tinh này thật lém trò, vừa lúc chưa gặp được Tống Nhất Dương đi theo tiểu yêu tinh này cũng coi như giải khuây vậy”. Suy nghĩ xong Đường Thiên Vũ vờ vẽ mặt buồn tủi lừa gạt Mộ Du Nhi xong, liền nhẹ gật đầu đồng ý đi theo Mộ Du Nhi tìm kiếm hai vị sư tỷ.
    Sau khi thay xong y phục được lấy ra từ đấu lạp( nhẫn trữ vật) Đường Thiên Vũ cùng Mộ Du Nhi tiếp tục lên đường.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)