[Tản văn] Thanh Xuân một thời

Thảo luận trong 'Net Cafe' bắt đầu bởi Vind, 20/1/17.

  1. Vind

    Vind Băng Tâm Ngọc Khiết Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    187
    Thanh Xuân một thời
    Tác giả: Đông Vĩ
    Thể loại: Tản


    [​IMG]

    Thanh Xuân Một Thời là một tập tản văn được vẽ lên dưới ngòi bút của một cô gái tuổi Thanh Xuân. Cô viết về những câu chuyện về người, về đời, về cảm nhận cuộc sống qua đôi mắt, những suy ngẫm của một cô gái đã từng trãi qua sự mất mác, đau thương khi tuổi đời quá non trẻ...

    Tôi viết lên tập tản này để gửi đến những người đã từng là tất cả sự yêu thương, gửi đến bạn người đã từng kề cận suốt một thời cắp sách, gửi đến gia đình nơi đã đem đến cho tôi một cuộc sống vô giá này... Và tất cả những cô gái đang chớm và đã bước vào tuổi Thanh Xuân như tôi!
     
    Chpn and Lôi Soái like this.
  2. Vind

    Vind Băng Tâm Ngọc Khiết Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    187
    Mẹ!
    Tác giả: Đông Vĩ
    * * *

    [​IMG]

    Mẹ không hiền dịu, không đằm thắm như những người phụ nữ khác! Có phải chăng vì cuộc sống mưu sinh, quy luật xoay tròn giữa "cơm, áo, gạo, tiền” đã khiến mẹ phải mạnh mẽ như thế?

    Mẹ! Người vĩ đại nhất của đời tôi! Vậy chứ có được bao nhiêu người biết yêu thương, kính trọng người đã từng vất vã mang nặng suốt 9 tháng 10 ngày! Đẻ thì đau như cắt đi khúc ruột của mình. Mẹ! Vĩ đại lắm nhưng mấy ai biết đến sự vĩ đại đó!

    Nhà cạnh tôi, mẹ già có bốn thằng con trai, cực khổ nài lưng làm lụng kiếm tiền lo cho con ăn, ở, học hành... Rồi vài năm sau lớn rồi, biết đâu là yêu đâu là ghét rồi, nhưng lại chẳng nói được những lời yêu thương trân trọng với mẹ mình. Nhìn đôi mắt mẹ rưng rưng chạnh lòng cho những người con trẻ.

    Rồi gia đình của bác tư tôi! Có mỗi một thằng con trai và đứa con gái... Mẹ vất vả lo cho con học hành đầy đủ, thế mà khi trưởng thành rồi lại chẳng biết đến công ơn. Mắng mỏ hết lời, xua đuổi tủi nhục mà chẳng muốn ngoảnh đầu nhìn lại ngày xưa.

    [​IMG]
    Mẹ tôi! Một người phải nói ngoài yêu thương, kính trọng, trong tôi còn có sự khâm phục nữa. Mẹ giỏi lắm một thân một mình nuôi bốn đứa con, vừa làm mẹ vừa làm cha vất vả đến nhường nào. Mẹ ban cho tôi cả một vùng trời tuy không được gọi là bình yên của tuổi thơ, nhưng với tôi như thế là quá đủ! Mẹ không hiền dịu, không đằm thắm như những người phụ nữ khác! Có phải chăng vì cuộc sống mưu sinh, quy luật xoay tròn giữa "cơm, áo, gạo, tiền” đã khiến mẹ phải mạnh mẽ như thế? Tôi lớn lên không có tình thương của cha, vì người đã sớm rời khỏi cõi đời này vì hai chữ "bệnh" và "nghèo!", đôi khi tôi cũng nhớ tới dáng vóc gầy gò của cha, cũng mong muốn được một cái ôm ấp trong lòng, nhưng khó quá, xa quá! Đành trở về với thực tại của mình, nhìn những sợi tóc đã bạc chiếm hơn nửa trên mái tóc của mẹ, lòng tôi bồi hồi, nặng trĩu... Phải chăng đó là in dấu thời gian, phải chăng báo hiệu của một sự chia lìa mà không ai muốn nhưng đều phải trải qua!

    Năm 18 tuổi tôi đã làm mẹ buồn lòng, tôi bệnh nên không tốt nghiệp cuối cấp. Hay chăng là do ý trời? Nhưng tôi cảm thấy mình có lỗi, nhìn mẹ ngồi mắt thẩn thờ về phía xa, muốn chạy lại và ôm lấy mẹ thật chặt, nhưng chân tôi lại chùn bước, chỉ đứng lặng theo ánh nhìn heo hút của mẹ!

    Năm 20, mẹ la tôi vì chuyện vặt vãnh, tặng cho tôi hai cái bạt tay nhớ đời vì cãi lại mẹ. Tối hôm đó tôi buồn chẳng muốn về nhà nên ngủ nhờ nhà nhỏ bạn. Bạn tôi thấy vậy điện về cho mẹ tôi hay. Có phải chăng tôi vô tâm và ích kỷ quá, chỉ biết bản thân của mình. Đời nói đúng: “Có con bỏ mẹ, chứ mẹ nào nỡ bỏ con?"

    [​IMG]
    Sáng hôm sau, tôi về mẹ nhìn tôi không nói gì cả, có chút buồn trong mắt của mẹ tôi! Tối hôm đó tôi thấy mẹ khóc, tôi biết rằng mình đã sai, là một đứa bất hiếu! Bao nhiêu năm nuôi nấng giờ tôi như thế làm cho mẹ buồn, tôi đứng nhìn rồi nước mắt tuôn theo. Hai cái bạt tai đó chẳng là gì so với ngàn nỗi đau mà mẹ đã chịu đựng vì tôi. Thế mà tôi khờ chẳng biết nâng niu quý trọng. Vài năm nữa thôi mẹ ngày càng già đi mà tôi chẳng giúp được mẹ, chẳng mang đến cho mẹ một ngày vui.

    Vài tháng trước mẹ bệnh nhập viện, tôi hoang mang lo sợ. Tôi sợ một lần nữa lại mất đi tình cảm thiêng liêng ấy, chỉ muốn mãi mãi được cảm nhận nó mỗi ngày. Thật may là mẹ đã khỏe và cười với tôi như những ngày trước.

    Con trai à! Con gái ơi! Mẹ là tất cả những gì của chúng ta. Ai có mẹ hãy biết quý trọng, đừng để mất đi rồi ngồi khóc than.

    Hãy nói yêu mẹ đi bạn nhé.
     
    Chpn and Lôi Soái like this.
  3. Vind

    Vind Băng Tâm Ngọc Khiết Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    187
    Khi tôi cần khoảng lặng, đêm sẽ im lặng cùng tôi!
    Tác giả: Đông Vĩ


    [​IMG]

    Đêm - Một mình ngồi bên cửa sổ tôi chìm vào thế giới của riêng tôi, bình dị, mộc mạc... Không phải phủ lên mặt mình một lớp phấn, son... như những buổi sáng trước khi rời nhà. Không gắn lên trên mặt nụ cười xã giao và là giả tạo. Không phải nói luyên thuyên chào hỏi các đồng nghiệp, người thân, không có những buổi hẹn bạn bè hàn khuyên, không có lời trách hờn của một ai đó. Không phải tất bật kiếm những đồng tiền mưu sinh.


    Đêm!


    Đêm! Là lúc tôi sống thật với chính mình, tôi trở về với thực tại, về với cô đơn dù nó trống trải, ngột ngạt đến khó thở. Thì ra đêm cũng có nỗi buồn của riêng nó.

    Đêm chỉ một mình, gió cũng đi qua như một người bạn, cây cũng chỉ xào xạc an ủi nỗi buồn của đêm. Càng về khuya đêm lại càng cô độc.

    Một mình ngồi bên cửa sổ tôi chìm vào thế giới của riêng tôi, bình dị, mộc mạc... Không phải phủ lên mặt mình một lớp phấn, son... như những buổi sáng trước khi rời nhà. Không gắn lên trên mặt nụ cười xã giao và là giả tạo. Không phải nói luyên thuyên chào hỏi các đồng nghiệp, người thân, không có những buổi hẹn bạn bè hàn khuyên, không có lời trách hờn của một ai đó. Không phải tất bật kiếm những đồng tiền mưu sinh.

    Đêm!


    [​IMG]
    Cho tôi sự yên bình. Với gương mặt thật sự mộc, mặc trên người là quần legging áo phông giản dị. Không còn những cái nhếch mép khi cười. Không còn tiếng nói rôm rã. Không còn những lời quan tâm khi màn đêm buông xuống vượt qua ánh hoàng hôn vô tận. Không còn những giọi mồ hôi đã rơi cùng nước mắt mặn đắng lưu lại trên môi. Còn và còn đây một thân hình bé nhỏ vươn đôi vai gầy muốn được bay cùng gió. Còn và còn màn đêm tĩnh mịt bao trùm lấy tôi.

    Tôi cảm nhận được hơi thở của tôi hòa vào cùng gió, con tim gõ nhịp theo tiếng xào xạc của lá như tâm sự với cây. Trí óc tôi hòa vào bóng đêm cô độc nhìn về khoảng không vô định.

    Và rồi tôi thấy mình cô đơn, nhưng cô đơn trong sự ấm áp của bóng tối. Tôi đã tập chấp nhận, thay đổi nó thành thói quen và giờ tôi cảm thấy mình yêu nó. Tôi yêu màn đêm là vậy. Nó bình dị, không một chút vội vã, không một lời trách hờn. Nó chỉ bên tôi mỗi ngày, ôm lấy che chở cho tôi. Khi tôi buồn nó cũng im lặng an ủi. Khi tôi vui gió cũng sẽ cười đáp lại tôi.

    Khi tôi cần khoảng lặng. Đêm sẽ lặng cùng tôi.
     
    Lôi Soái thích bài này.
  4. Vind

    Vind Băng Tâm Ngọc Khiết Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    187
    Em trốn anh vì không muốn tổn thương người yêu em!
    Tác giả: Đông Vĩ


    [​IMG]

    Anh biết không? Em sợ nếu để anh bước vào thế giới của em, sẽ đồng nghĩa với việc em cho phép một người nữa làm em tổn thương! Và em rất sợ điều đó vì em không thể chịu đựng một sự mất mát hay tổn thương một lần nữa. Anh có chắc sẽ không làm em tổn thương? Làm một người hạnh phúc rất khó nhưng để họ tổn thương quá dễ phải không anh? Liệu anh có chấp nhận được người con gái anh yêu vẫn vương vấn hình bóng cũ? Xóa đi hình bóng một người với một cô gái rất khó! Anh biết điều đó đúng không anh?
    Có hàng ngàn người đã bước qua cuộc đời em, nhưng sao anh lại bước đến cạnh em? Em là một cô gái đã chịu nhiều tổn thương, mất mát trong tình yêu.

    Cảm ơn anh đã đến bên đời em, đã mang đến cho em một góc nhìn khác của cuộc sống tươi đẹp này. Nó không giống với những gì trong vỏ ốc u tối và cô đơn của em.

    Cảm ơn anh đã mang đến cho em nụ cười, sự ấm áp từ hơi ấm anh dành cho em.

    Cảm ơn vì anh đã ghé đến nơi này, nơi em từng rất đơn độc.

    Cảm ơn anh đã chịu đựng một cô gái ngang bướng, cứng đầu khó bảo như em.

    [​IMG]

    Em từng kể với anh về người cũ, rằng em còn vấn vương người rất nhiều, nhưng em không thích níu kéo. Đơn giản người muốn đi thì cần chi phải giữ lại? Biết là lòng còn yêu đó, còn thương đó nhưng em vẫn để người đi trong nhẹ nhàng... Anh bảo em ngốc! Sao không chịu nói hết nỗi lòng của em với người, em chỉ cười nhạt rồi im lặng.

    Là bởi vì em không đủ can đảm để đứng dậy một lần nữa nếu người ấy lại bỏ em đi. Em chẳng đủ can đảm để chịu đựng những đau khổ khi ở bên người chẳng còn yêu mình.

    Giờ đây em không con là một cô gái đôi mươi bồng bột yêu nữa. Lòng em đau và trầy xướccũng nhiều rồi, em chỉ một mình tự đối mặt với đau khổ, tự bản thân vượt qua những nốt ngân buồn của cuộc sống mà không có bất cứ ai bên cạnh! Em tìm cho em một thế giới riêng, ở đó có những khoảng lặng rất trầm. Em thu mình ở đó, không bầt kì ai được xâm phạm.

    Anh đến bên đời em như một món quà mà thượng đế ban tặng cho em. Em tự hỏi lòng mình, liệu nó có thật và mãi mãi?

    [​IMG]

    Anh biết không? Em sợ nếu để anh bước vào thế giới của em, sẽ đồng nghĩa với việc em cho phép một người nữa làm em tổn thương! Và em rất sợ điều đó vì em không thể chịu đựng một sự mất mát hay tổn thương một lần nữa. Anh có chắc sẽ không làm em tổn thương? Làm một người hạnh phúc rất khó nhưng để họ tổn thương quá dễ phải không anh? Liệu anh có chấp nhận được người con gái anh yêu vẫn vương vấn hình bóng cũ? Xóa đi hình bóng một người với một cô gái rất khó! Anh biết điều đó đúng không anh?

    Anh hãy chọn cho mình một người xứng đáng hơn em, tốt với anh hơn em, quan tâm anh nhiều hơn em. Em chỉ là một cô gái đầy bất hạnh, niềm vui và hạnh phúc không có chỗ đứng cho em. Em sẽ rời đi khỏi thế giới không thuộc về mình, xin lỗi anh người đã yêu em và luôn lắng nghe em.

    Anh từng nói, em ra đi anh sẽ không thể ở cạnh. Em cười nhẹ rồi nói những gì tốt đẹp về anh em sẽ mãi mang theo, tạm biệt anh - người thương.
     
    Lôi Soái thích bài này.
  5. Vind

    Vind Băng Tâm Ngọc Khiết Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    187
    Hạnh phúc nào cho người thứ ba?
    Tác giả: Đông Vĩ

    "Gặp đúng người và đúng thời điểm là hạnh phúc! Gặp đúng người nhưng sai thời điểm là nuối tiếc!" Có lẽ cô cũng vậy, cô nuối tiếc vì không gặp anh sớm hơn để cô có thể yêu anh trọn vẹn hơn những gì cô có thể. Để cô không bước tiếp một mình chênh chao giữa những ngã ba đường đầy chông gai như thế, với cô yêu anh là một điều mà cô sẽ giữ mãi nơi con tim mình...


    [​IMG]

    Cô, một cô gái 24 tuổi. Cái tuổi không quá chín chắn nhưng cũng đủ nhận thức được đâu là đúng hay sai trái. Cô từng yêu và đã tổn thương sâu sắc, cho nên cuộc sống với cô hiện tại chỉ có công việc và cha mẹ của cô. Có lẽ thứ tình yêu bồng bột của một thời áo dài đã làm cô đau đớn quá nhiều, một tình yêu suốt ba năm gắn bó kết thúc chỉ trong sự im lặng.
    Ba năm để yêu và bốn năm để quên, cô không còn thắm thiết với chuyện tình cảm, cô trơ cảm xúc với hầu hết đàn ông tiếp cận cô. Có lẽ do vòng xoáy của thời gian, của công việc cuốn hút cô nên cô không còn cảm giác của sự yêu nữa.

    Và rồi anh xuất hiện, dưới danh nghĩa là một người anh trên một trang mạng. Lúc đầu cũng là những lời chào hỏi quen thuộc như tất cả mọi người, rồi anh và cô nói chuyện nhiều hơn vào những lúc online muộn. Anh hơn cô 8 tuổi, trưởng thành và mang một dáng vấp một người đàn ông đã có vợ.


    [​IMG]

    Và rồi khi anh biết về những gì cô đã trải qua, đã chịu tổn thương và mấy mát, anh bảo muốn chở che bảo vệ cho cô. Anh muốn cô được yêu thương trở lại. Và rồi không biết điều gì đó khiến cô gật đầu đồng ý! Cách anh quan tâm, lo lắng lại khiến cô một lần nữa rung động. Cô bắt đầu biết vui khi được nói chuyện với anh mỗi ngày, bắt đầu biết buồn. Nhưng lhi biết anh bên cạnh ôm ấp một người phụ nữ khác vào mỗi đêm, cô lại một mình với cô đơn và khóc thầm vì nhiều đêm nhớ anh da diết, ganh tị và ghen với người con gái là vợ anh...

    Rồi khi cô vào Facebook của anh, cô chợt chột dạ khi thấy tấm ảnh vợ con và anh đang cười hạnh phúc. Cô lại suy nghĩ về cuộc tình này, liệu người thứ ba như cô sẽ ra sao? Liệu một ngày nào đó vợ anh biết được mối quan hệ giữa anh và cô, gia đình bé nhỏ của anh sẽ ra sao? Cô khóc, khóc rất nhiều... Có lẽ cô nên rời đi khỏi anh, cô nên trả lại niềm hạnh phúc ấy cho gia đình anh vì cô thấy được nụ cười rạng rỡ, vô tư của đứa bé và niềm hạnh phúc của vợ anh.

    [​IMG]

    Và rồi cô im lặng, cô tắt tất cả mọi thứ anh có thể tìm đến cô. Những tin nhắn, những cuộc gọi lỡ cô đều đọc nhưng cô không dám trả lời, vì cô biết nếu cô trả lời cô sẽ không ngăn nỗi con tim mình lại hướng về anh. Cô biết thà cô im lặng rời đi vì chí ít cô cũng đã đau một lần rồi và cuộc tình này từ đầu đã không nên bắt đầu.

    Đời có câu: "Gặp đúng người và đúng thời điểm là hạnh phúc! Gặp đúng người nhưng sai thời điểm là nuối tiếc!" Có lẽ cô cũng vậy, cô nuối tiếc vì không gặp anh sớm hơn để cô có thể yêu anh trọn vẹn hơn những gì cô có thể. Để cô không bước tiếp một mình chênh chao giữa những ngã ba đường đầy chông gai như thế, với cô yêu anh là một điều mà cô sẽ giữ mãi nơi con tim mình... Cô rời đi vì cô yêu anh và mong anh mãi hạnh phúc.

    © Đông Vĩ.
     
    Lôi Soái and Chpn like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)