Dị Giới  Đô Thị Tạo Hóa Chi Môn - Ta Là Lão Ngũ - C59

  1. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --

    CHƯƠNG 6: BÍ MẬT TRONG CƠ THỂ
    Trở lại căn thạch ốc một lần nữa. Việc Ninh Thành làm đầu tiên là nhớ lại công pháp từng học lúc trước. “Hắn” trước kia không thích tu luyện, cộng thêm tư chất kém, tu luyện không có tiến triển, cho nên càng tu luyện càng chán. Bây giờ nhớ lại công pháp tu luyện truyền thừa của Ninh gia, hắn đã thấy có chút miễn cưỡng.

    Cũng may gia gia của Ninh Thành, Ninh Hoằng Xương tuy nuông chiều Ninh Thành, nhưng công pháp Ninh gia cùng yếu tố tu luyện cơ bản thì hắn nhất định phải nhớ kỹ.

    Sau nhiều lần lục lọi trí nhớ, Ninh Thành cũng nhớ ra khẩu quyết tu luyện tầng thứ nhất của công pháp Ninh gia, cùng một ít huyệt vị cùng phương pháp vận hành kinh mạch.

    Dựa theo khẩu quyết vừa nhớ lại, Ninh Thành cẩn thận cảm ứng linh khí mỏng manh của ngoại giới, muốn sản sinh khí cảm ở trong kinh mạch. Có lẽ một thời gian rất dài sẽ không có khí cảm. Hắn hiểu rõ tư chất của mình, nếu như dễ cảm ứng được khí cảm như vậy, hắn đã không phải đợi đến bây giờ còn chưa tụ khí rồi.

    "O.o.o.ng..."

    Khi Ninh Thành vừa mới bắt đầu tụ tập linh khí, toàn bộ kinh mạch lập tức rung động một tiếng. Tiếng vang đó hắn có thể nghe thấy rõ ràng, cùng với đó là đau đớn mãnh liệt tràn ngập thân thể.

    Tiếp đó, một loại lực lượng ôn hòa mà mạnh mẽ tràn ra toàn thân, dường như muốn xé tan cả người hắn. Lúc này Ninh Thành có thể cảm giác được, chỉ cần có một chút bất cẩn, toàn bộ kinh mạch của hắn sẽ hoàn toàn bị xé rách, hắn cũng sẽ trở thành một phế nhân.

    Dưới sự kinh hãi, Ninh Thành không dám buông lỏng nửa phần, tụ tập tinh thần dẫn đạo cho những khí cảm đột nhiên mà tới kia. Căn cứ vào khẩu quyết tu luyện, dẫn đạo những khí tức này chảy khắp kinh mạch toàn thân. Theo sự dẫn đạo cẩn thận từng li từng tí của hắn, thân thể gần như sắp bạo liệt cũng dần dần hòa hoãn lại.

    Theo thời gian trôi qua, Ninh Thành đã chìm đắm trong trạng thái tu luyện, từng tia khí tức ấm áp lưu chuyển trong kinh mạch, chậm rãi trải rộng toàn thân, thoải mái như ngâm mình trong ôn tuyền. Hắn loáng thoáng cảm giác được một vài địa phương bị tắc trong kinh mạch, được giải khai một cách tự nhiên, một ít tạp chất trong cơ thể dần dần bị bài trừ ra ngoài, bám trên da thịt hắn.

    Cảm giác ấm áp sảng khoái khiến toàn thân Ninh Thành như muốn bay lên. Trong cảm quan của mình, Ninh Thành thấy hắn tu luyện không giống với người khác. Trong trí nhớ của hắn, tu luyện là hấp thu linh khí ở bên ngoài, thông qua kinh mạch trong cơ thể chuyển hóa những linh khí này thành chân khí của bản thân.

    Nhưng giờ phút này cảm giác của hắn lại là, hắn không hấp thu nửa phần linh khí ở bên ngoài. Trong cơ thể hắn dường như có một loại khí tức mạnh mẽ, thời điểm tu luyện, loại khí tức này liền tràn ngập kinh mạch hắn.

    Khí tức này giống như từng dòng nước ấm, tự động bài trừ tạp chất trong cơ thể, lại tự động giải khai kinh mạch bế tắc, sau đó lưu chuyển tuần hoàn trong kinh mạch hắn.

    Không biết qua bao lâu, Ninh Thành cảm thấy toàn thân chấn động, hắn bỗng mở to mắt.

    Thế giới đột nhiên rõ ràng hơn, làm hắn hoàn toàn quên rằng khí tức vừa rồi còn vận chuyển trong cơ thể hắn đã biến mất.

    Một cảm giác nhẹ nhõm đến tận cùng xông lên đầu, Ninh Thành dù có ngốc hơn nữa, cũng biết hắn vô tình tụ khí thành công rồi, đã là tu sĩ Tụ Khí tầng một.

    Tu luyện chỉ đơn giản như vậy? Không đúng, nếu tu luyện đơn giản như vậy, thì hắn cũng không đến mức nhiều năm như vậy vẫn chưa thể tụ khí, toàn bộ Thương Tần Quốc cũng không có nhiều người không thể tụ khí như vậy.

    Ninh Thành tính thời gian tu luyện của mình một chút, hắn khẳng định mình tu luyện chưa được một ngày. Thế nhưng trong một ngày ngắn ngủi này, hắn đã là Tụ Khí tầng một rồi. Điều này nói ra chắc chắn không ai dám tin, rốt cuộc là sao?

    Giờ này Ninh Thành quên luôn cả tạp chất có mùi lạ đang bám trên người hắn, ngồi tại chỗ rơi vào trầm tư.

    Hắn chẳng những không ngốc, mà còn biết rõ làm sao để bảo toàn bản thân. Trước khi trọng sinh Ninh Thành đã biết mình không giống người thường. Bởi hắn có năng lực nhìn qua là không thể quên, khả năng lý giải cũng không ai sánh được.

    Chính vì năng lực nghịch thiên đáng sợ này, mới khiến Ninh Thành không dám để lộ ra. Hắn chỉ muốn sinh hoạt một cách bình thường mà thôi. Đợi muội muội tốt nghiệp đại học, hắn sẽ đi tìm cuộc sống đơn giản của mình. Hắn biết năng lực đó đại biểu cho cái gì. Chỉ cần hơi lộ ra một chút, hắn lập tức sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Kể từ đó, cuộc sống hắn mong muốn sẽ khó mà đạt được.

    Vì thế Ninh Thành thà làm việc trong công trường, cũng không muốn lợi dụng bản lãnh của mình để kiếm tiền. Hắn biết có lần một thì sẽ có lần thứ hai, chỉ cần bắt đầu, sẽ rất khó thu tay, cuối cùng sẽ bị người khác chú ý. Nếu không phải do tình cờ gặp được Mộ Uyển, thì ngay cả đại học hắn cũng không muốn học. Nhưng thật không ngờ, sau khi thất tình hắn lại trọng sinh đến một nơi như thế này.

    Ninh Thành khẳng định quá trình tu luyện của hắn không giống với người khác. Người khác tu luyện đều hấp thu linh khí ở bên ngoài. Mà hắn thì thể nội có một loại khí tức thuần hậu, loại khí tức này giúp hắn nhanh chóng tụ khí, tấn cấp Tụ Khí tầng một. Từ xưa đến nay luôn cẩn thận, khiến Ninh Thành muốn hiểu rõ chuyện này. Trong cơ thể hắn dường như có một thứ như nguồn suối. Thứ này cung cấp khí tức làm cho tốc độ tu luyện của hắn tăng mạnh, thậm chí cả tư chất cũng bỏ qua.

    Tiếc là hiểu biết của Ninh Thành đối với con đường tu luyện quá ít. Toàn bộ tin tức hắn đều lấy từ ký ức lúc trước, có thể nói là ít đến đáng thương. “Hắn” lúc trước tuyệt đối không phải một người có tư chất tốt, nếu như tư chất tốt, cũng sẽ không chờ tới bây giờ mới tụ khí. Mà hắn tu luyện lại đơn giản như vậy, khả năng duy nhất là trong quá trình trọng sinh đã phát sinh cái gì đó.

    Ninh Thành nhớ tới đạo hoàng mang lúc trước, có lẽ tốc độ tu luyện của hắn có liên quan đến đạo hoàng mang đó.

    Ném những chuyện nghĩ mãi không ra này ra khỏi đầu, Ninh Thành đi ra khỏi phòng, bắt đầu tẩy rửa thân thể. Sau khi Ninh Thành dùng nước giếng rửa sạch thân thể, mới phát hiện một ít vết thương trên người đã mờ đi, hơn nữa làn da hình như cũng trắng hơn nhiều.

    Ninh Thành trước đây tuy chưa từng tụ khí, nhưng hắn là học sinh của Học viện Thương Tần Nhị Tinh, lại xuất thân từ Ninh gia, đối với việc tu luyện cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Hắn biết tu sĩ khôi phục thương thế rất nhanh, nhưng chắc chắn không nhanh như hắn. Vết thương trên người hắn, ngày hôm qua còn rất rõ, hôm nay sau khi hắn tụ khí thành công, đã mờ đi rất nhiều, cái này có vẻ không bình thường.

    Tiếng bước chân hơi dồn dập truyền đến, rõ ràng là bước đến ngôi nhà hắn đang ở, Ninh Thành trong lòng cả kinh. Hắn ở đây được ở vài ngày, tới giờ cũng chưa từng có ai tới. Hiện tại lại có người tới, rõ ràng là nhằm vào hắn. Ninh Thành không kịp ngẫm nghĩ, vội vã chui vào phòng, nhanh chóng lấy quần áo sạch mặc lên trên người.

    Ninh Thành vừa mới mặc xong quần áo, Kỷ Lạc Phi mang vẻ mặt lo lắng đẩy cửa vào.

    - Sao ngươi lại về rồi?

    Ninh Thành nhìn thấy Kỷ Lạc Phi, trong lòng thầm thở phào. Sau khi đắc tội với Hàm Nguyên Khôi, hắn vẫn luôn có chút bất an.

    Kỷ Lạc Phi trông thấy Ninh Thành không sao, cũng thầm thở phào, ngữ khí bình thản nói:
    - Ta nghe nói ngươi đắc tội với Hàm Nguyên Khôi...

    Ninh Thành cho rằng Kỷ Lạc Phi muốn mắng hắn một trận, nên không đợi Kỷ Lạc Phi nói tiếp liền chủ động giải thích:
    - Là hắn chủ động khiêu khích ta trước, dù thêm một lần nữa, ta vẫn sẽ xuất thủ cứu người.

    Để một đứa bé bị Độc giác thú giết chết trước mắt mình, còn là trong tình huống mình có thể cứu, Ninh Thành thật sự không làm được, đây chẳng khác nào thấy chết mà không cứu. Với hắn mà nói, một khi thật sự mặc đứa bé đó bị giết chết trước mắt mình, nỗi cắn rứt trong lương tâm hắn sẽ không thể tiêu tan.

    Ngoài dự đoán của Ninh Thành, Kỷ Lạc Phi cũng không nói hắn, mà còn dùng giọng hòa hoãn nói:
    - Địa vị của Hàm Nguyên Khôi tại Thương Tần Quốc không tầm thường, ngươi tiếp tục ở lại đây, khẳng định chỉ còn đường chết, A...

    Kỷ Lạc Phi nói đến đây, “A” lên một tiếng, sững sờ nhìn Ninh Thành, một hồi lâu sau, mới lên tiếng:
    - Ngươi đã tụ khí thành công rồi? Mùi lạ trong phòng này, là tạp chất trong cơ thể ngươi?

    Ninh Thành thế mới biết Kỷ Lạc Phi vừa vào đã ngửi thấy mùi lạ rồi, chỉ là nàng không nói ra trước mặt mình mà thôi. Bây giờ thấy hắn tụ khí rồi, mới nói ra chuyện này.

    - Đúng vậy a, lúc mới trở về lòng có cảm ngộ, cứ như vậy tu luyện một chút, không nghĩ tới lại tụ khí thành công rồi, thật sự là vận khí.
    Ninh Thành cười cười xấu hổ.

    Kỷ Lạc Phi nghe xong lời Ninh Thành, cũng không trả lời, trái lại nhìn chằm chằm Ninh Thành, đánh giá hắn từ cao xuống thấp một hồi lâu. Ninh Thành đang muốn hỏi Kỷ Lạc Phi sao vậy, bỗng trong lòng căng thẳng, hắn hiểu ý Kỷ Lạc Phi.

    Kỷ Lạc Phi vài ngày trước còn ở cùng hắn, thân thể hắn mấy ngày nay muốn khôi phục còn khó, làm sao có thể tu luyện một chút liền đến Tụ Khí tầng một? Hiển nhiên trên người hắn có bí mật. Đến Kỷ Lạc Phi còn có thể nhìn ra, sao những người khác có thể không nhìn ra được? Hắn mới từ trong ngục ra, điều đó chắc ai cũng rõ.

    Dù bản thân Ninh Thành cũng không biết bí mật thân thể hắn ở chỗ nào. Nhưng người khác thì không nghĩ như vậy a, nói không chừng còn có khả năng bổ hắn ra xem xét.

    - Lạc Phi, giờ ta đã Tụ khí tầng một rồi, cũng muốn đến Học viện xem.

    Ninh Thành lập tức hiểu rõ hoàn cảnh của mình. Với hắn mà nói, lúc này chỉ có đến Học viện Thương Tần Nhị Tinh mới có thể giữ được cái mạng nhỏ. Ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta diệt.

    Kỷ Lạc Phi vốn còn đang kinh nghi không biết trên người Ninh Thành rốt cuộc có bí mật gì, bây giờ nghe Ninh Thành nói, lập tức quên mất chuyện vừa rồi. Ninh Thành trước giờ đều gọi nàng là nha đầu, làm sao lại đổi thành Lạc Phi rồi, chẳng lẽ gặp trắc trở thật sự có thể làm một người trưởng thành nhanh như thế?

    Bất quá nàng rất nhanh nhận ra, bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, lập tức nói:
    - Ta trở về lần này chính là muốn để ngươi tạm thời đến học viện, một mình ngươi ở lại bên ngoài, phỏng chừng bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Chỉ là giờ ngươi đã không còn là học sinh của Học viện, không có cách đến giáo viện nghe giảng. Mục lão nhân ở phòng tu luyện của Học viện rất tốt, từng giúp ta rất nhiều. Ta đã nói với hắn chuyện của ngươi, ngươi có thể đến chỗ Mục lão giúp một tay, xem như làm công cho Học viện.
    - Không có vấn đề gì.

    Ninh Thành lập tức nhận lời, giờ hắn chỉ cần tạm thời bảo trụ cái mạng nhỏ là được. Ninh Thành biết trên người mình có bí mật. Hắn tin tưởng với tốc độ tu luyện này, rất nhanh sẽ có năng lực tự bảo vệ.

    Kỷ Lạc Phi gật gật đầu:
    - Đến phòng tu luyện hỗ trợ, ít nhất phải là tụ khí thành công. Ta lần này trở về mang theo một khối Tụ Khí thạch, vốn muốn giúp ngươi tụ khí, không ngờ bản thân ngươi đã tụ khí thành công rồi, vậy không còn gì tốt hơn. Chúng ta chờ ở đây vài ngày, sau đó đến Học viện.

    Ninh Thành vô cùng thông minh, ý của Kỷ Lạc Phi hắn nháy mắt đã hiểu ra. Kỷ Lạc Phi biết hắn tụ khí thành công khẳng định không tầm thường, nên mới chủ động yêu cầu ở lại vài ngày. Tương lai người khác biết hắn đã tụ khí rồi, thì cũng cho là do nàng.

    Ninh Thành vừa định cảm tạ một câu, thì nhìn thấy sắc mặt của Kỷ Lạc Phi có chút gì đó không đúng, hình như hơi tái nhợt.
     
    thanhson thích bài này.
  2. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ


    -- o --

    CHƯƠNG 7: ĐẠI LỤC DỊCH TINH
    - Ngươi không sao chứ?
    Ninh Thành vừa mới hỏi một câu, đã thấy Kỷ Lạc Phi lảo đảo một cái. Ninh Thành vội tiến lên đỡ Kỷ Lạc Phi. Thân thể Kỷ Lạc Phi mềm mại thơm ngát, bất quá lại có mùi máu nhàn nhạt.

    Kỷ Lạc Phi không đợi Ninh Thành hỏi tiếp, đã đẩy hắn ra nói:
    - Không sao, ta đi nghỉ một chút. Sau đó lại ra nói chuyện với ngươi.

    Nói xong, Kỷ Lạc Phi liền đi vào gian phòng bên cạnh.

    Ninh Thành nhìn lòng bàn tay của mình, trên đó rõ ràng có một vết máu.

    Ninh Thành lập tức hiểu, Kỷ Lạc Phi bị thương. Vừa rồi tay hắn đặt trên lưng Kỷ Lạc Phi, đủ thấy thương thế của nàng là ở trên lưng.

    Nhìn gian phòng của Kỷ Lạc Phi, Ninh Thành do dự một chút, nhưng cũng không đi vào. Kỷ Lạc Phi tu vi Tụ Khí tầng ba cao hơn hắn nhiều, mà vẫn bị thương, đủ thấy Học viện Thương Tần Nhị Tinh cũng không phải địa phương an toàn gì.

    ***
    Kỷ Lạc Phi bị mùi thức ăn hấp dẫn ra, nàng đã đổi một bộ y phục mới. Ninh Thành thấy nàng sau khi nghỉ ngơi, sắc mặt đã không còn tái nhợt như trước.

    - Đây là ngươi làm sao?
    Kỷ Lạc Phi nhìn bốn món ăn cùng một chén canh trên bàn gỗ, kinh ngạc hỏi. Trong trí nhớ của nàng, Ninh Thành biết nấu cơm hồi nào vậy? Hơn nữa trông còn ngon mắt như thế này?

    Ninh Thành cười cười:
    - Đương nhiên là ta làm, tới dùng cơm đi.

    Kỷ Lạc Phi hiển nhiên không phải một người nhiều lời, Ninh Thành biết làm cơm tuy khiến nàng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Không biết là Ninh Thành nấu ăn ngon miệng, hay là nàng thực sự đói bụng. Sau khi ăn mấy chén cơm, Kỷ Lạc Phi vẫn có chút chưa thỏa mãn.

    Cơm nước xong xuôi, Ninh Thành liền đứng lên thu dọn chén đĩa.

    - Đợi chút.

    Kỷ Lạc Phi gọi Ninh Thành lại:
    - Những cái này để lát nữa ta thu dọn, ngươi cũng chưa từng làm...

    Kỷ Lạc Phi còn chưa dứt lời, đã thấy lời của mình có vấn đề. Ninh Thành chưa từng làm, thì sao có thể nấu được đồ ăn ngon miệng như thế? Nàng kịp thời chữa lại nói:
    - Ngươi ngồi xuống trước đi, ta có một số việc muốn nói với ngươi.

    Đợi Ninh Thành ngồi xuống, Kỷ Lạc Phi lấy ra hai cuộn giấy cổ bằng da cực mỏng giao vào tay Ninh Thành, nói:
    - Đây là gia gia của ngươi để lại. Ông bảo ta về sau giao cho ngươi. Giờ ngươi đã tụ khí thành công, cũng nên trả nó về cho chủ nhân chân chính rồi.

    Ninh Thành im lặng tiếp nhận hai cuộn da, trong lòng rất rõ ràng. Gia gia của Ninh Thành lúc trước tuy cưng chiều hắn, nhưng cũng rõ Ninh Thành là loại người gì. Cuộn da này nhất định là công pháp gia truyền của Ninh gia, ông để lại cho Kỷ Lạc Phi nhờ nàng giao cho hắn. Mà lí do Kỷ Lạc Phi giờ mới giao lại, chắc chắn không phải là vì hắn đã tụ khí thành công, mà là vì hắn đã hoàn toàn khác với Ninh Thành khi trước.

    Thấy Ninh Thành thu hồi cuộn da, Kỷ Lạc Phi thở phào một hơi, có lẽ là vì hoàn thành được một chuyện mà vui mừng. Nàng lại lấy ra một cái hộp gỗ đưa cho Ninh Thành, nói:
    - Trong này có một viên Tụ Khí thạch, ngươi cầm lấy tu luyện đi.

    Bây giờ Ninh Thành đã không còn là tay mơ, hắn biết sự trân quý của Tụ Khí thạch. Một viên Tụ Khí thạch tương đương với một trăm kim tệ, đây còn là giá mua vào, giá trên thực tế còn cao hơn nhiều, một trăm kim tệ tuyệt đối không mua được một viên Tụ Khí thạch. Dù là Ninh gia cũng không có mấy viên. Giờ Kỷ Lạc Phi cho hắn một viên Tụ khí thạch, hắn lập tức cự tuyệt:
    - Lạc Phi, ta đã tụ khí rồi. Mà ngươi bây giờ cũng là Tụ Khí tầng ba, rất cần Tụ Khí thạch, không phải đưa cho ta.

    Kỷ Lạc Phi đem hộp gỗ để vào trong tay Ninh Thành:
    - Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, ngươi cũng biết ta Tụ Khí tầng ba rồi. Với tư chất của ta, tương lai sẽ rời khỏi Học viện Thương Tần Nhị Tinh, sau này ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân mình...

    Ninh Thành nghe Kỷ Lạc Phi nói xong, không từ chối nữa. Hắn thu hộp gỗ lại, thở dài:
    - Lạc Phi, trước kia ta không hiểu chuyện, có chỗ nào khiến ngươi tức giận thì xin thứ lỗi. Ngươi cũng biết tư chất của ta không tốt, tương lai ngươi rời khỏi Thương Tần Quốc, có lẽ chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp mặt. Cũng may tuy chúng ta đính hôn từ khi còn bé, nhưng vẫn chưa thành hôn. Sau khi ngươi đến Tụ Khí tầng bốn, chúng ta sẽ là người của hai thế giới, hôn ước trước kia coi như xong đi, những năm nay ở Ninh gia cũng ủy khuất cho ngươi rồi...

    Nếu không phải Ninh phủ cũng hóa thành tro rồi, Ninh Thành thậm chí sẽ trả hôn ước lại cho Kỷ Lạc Phi.

    Kỷ Lạc Phi kinh ngạc nhìn Ninh Thành. Nàng hoàn toàn không nghĩ rằng Ninh Thành sẽ nói ra những lời này. Nhưng nàng biết Ninh Thành nói là sự thật. Một khi nàng rời khỏi Thương Tần Quốc, sẽ không còn cơ hội gặp Ninh Thành.

    - Mạng của ta là Ninh gia gia cứu, không có Ninh gia gia, sớm đã không còn Kỷ Lạc Phi này. Có lẽ ngươi nói đúng. Sau khi ta rời khỏi Thương Tần Quốc, chúng ta sẽ khó có thể gặp lại. Huống chi giờ ta đã bị hủy dung, cho nên chuyện thành hôn giữa chúng ta cũng không thực tế. Nhưng ta cũng hiểu đạo lý lấy chồng theo chồng. Hôn ước là Ninh gia gia cùng gia gia của ta định ra, họ không còn, ta cũng sẽ không hủy hôn. Tương lai ta đi rồi, bản thân ngươi phải bảo trọng, quả thực ta không có cách nào ở bên ngươi cả đời.

    Kỷ Lạc Phi nói xong, đứng lên, bưng chén đĩa vào phòng bếp. Nàng biết Ninh Thành nói đúng. Sau khi rời khỏi Thương Tần Quốc, nàng cùng Ninh Thành sẽ không còn gặp lại. Với tư chất của nàng, cố gắng ở lại chiếu cố cho Ninh Thành, sẽ chỉ làm hắn chết nhanh hơn mà thôi. Hiện tại Ninh Thành đã tụ khí thành công, bất kể là nguyên nhân gì, cũng khiến lòng nàng dễ chịu hơn một chút.

    Ninh Thành cực kỳ thông minh, sao không hiểu ý của Kỷ Lạc Phi chứ? Hắn biết Kỷ Lạc Phi phải rời khỏi Thương Tần Quốc, tương lai sẽ không còn gặp lại. Nên hắn chủ động đề xuất giải trừ hôn ước, để tương lai Kỷ Lạc Phi không cần phải lo lắng gì mà thôi. Dù sao Kỷ Lạc Phi đã cứu hắn một mạng, hắn chỉ có thể giúp được Kỷ Lạc Phi như thế thôi. Giờ Kỷ Lạc Phi không đồng ý, hắn cũng không muốn nói thêm gì nữa.

    Ninh Thành trở lại gian phòng của mình. Việc đầu tiên là lấy ra Tụ Khí thạch, trong trí nhớ của hắn có Tụ Khí thạch, thế nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy nó. Giờ Kỷ Lạc Phi đưa cho một viên, Ninh Thành lập tức muốn xem đây rốt cuộc là loại đá gì, mà có giá trị như thế. Một trăm kim tệ mới tương đương một viên Tụ Khí thạch, còn không chắc đã mua được, cái giá này quả thực không hề thấp.

    Lúc Ninh Thành lấy Tụ Khí thạch ra, Kỷ Lạc Phi đã cảm ứng được. Nàng nhìn thoáng qua gian phòng của Ninh Thành, khóe miệng cong lên. Ninh Thành mặc dù không còn cái kiểu hoàn khố khi trước, những tính khí vẫn còn chút trẻ con. Miệng nói không cầnTụ Khí thạch, ngay sau đó lại vội vàng lấy Tụ Khí thạch ra xem.

    Việc Kỷ Lạc Phi cảm ứng được Tụ Khí thạch, Ninh Thành đương nhiên không biết. Khi hắn trông thấy đây chỉ là một viên đá màu vàng tối rất bình thường, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Linh khí ẩn chứa trong viên đá này dường như khá nhiều. Thế nhưng Ninh Thành cảm giác loại linh khí này cùng loại hắn cảm ứng được khi tu luyện, căn bản không thể đem ra so sánh.

    Thu Tụ Khí thạch lại, Ninh Thành lấy ra hai cuốn sách da kia. Một cuốn là giới thiệu lịch sử Ninh gia, cuốn kia là công pháp tu luyện của Ninh gia.

    Xem hết cuốn thứ nhất, trực quan của Ninh Thành về thế giới này đã rõ hơn rất nhiều. Thương Tần Quốc chỉ là một Chư hầu quốc cực nhỏ của Bình Châu mà thôi, mà Bình Châu cũng chỉ là một góc nhỏ của đại lục Dịch Tinh.

    Đại lục Dịch Tinh có chín đại châu, Bình Châu có linh khí nhạt nhất, quốc gia cư trú chủ yếu là quốc gia phàm nhân, thuộc loại châu lục cấp thấp.

    Thế lực trên đại lục Dịch Tinh phân chia phức tạp. Do Ninh gia trước giờ chỉ xuất hiện một tu sĩ Trúc Nguyên Cảnh. Cho nên Ninh gia đối với toàn đại lục Dịch Tinh cũng không hiểu rõ. Ninh Thành từ cuốn sách này chỉ biết được trên đại lục Dịch Tinh, thế lực ở châu lục cấp thấp chủ yếu là Chân quốc, Chư hầu quốc, Học viện, gia tộc, còn có một ít tông môn.

    Học viện cùng Chân quốc là thế lực mạnh nhất Ninh gia biết được. Mỗi một Chân quốc phía dưới có rất nhiều Chư hầu quốc. Chư hầu quốc cũng phân chia mạnh yếu, tổng cộng chia làm tam tinh, tam tinh là Chư hầu quốc cao nhất. Nhất tinh Chư hầu quốc trên cơ bản là quốc gia phàm nhân, tối đa chỉ có một ít võ tu phổ thông.

    Thương Tần Quốc chỉ là một Nhất tinh Chư hầu quốc, nếu như không phải có một Học viện Nhị tinh thì Thương Tần Quốc cũng chẳng khác nào một quốc gia phàm nhân.

    Mà Học viện thì khác, ở châu lục cấp thấp, Học viện đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là Ngũ tinh. Học viện Tam tinh tương đương với một Tam tinh Chư hầu quốc. Nếu trong một Chân quốc có Học viện Ngũ tinh, thì tầm khống chế của học viện đó còn cao hơn Chân quốc.

    Phía sau cuốn sách mỏng này còn có một ghi chú, đó là trong truyền thuyết ở đại lục Dịch Tinh có tồn tại Học viện Cửu tinh. Bất quá Ninh gia cũng chưa từng xuất hiện cao thủ gì, nên cũng không biết điều này có đúng hay không.

    Gấp sách lại, Ninh Thành thở ra một hơi. Hắn không biết đại lục Dịch Tinh rốt cuộc lớn bao nhiêu. Nhưng từ cuốn sách này hắn đoán đại lục Dịch Tinh hẳn vô cùng khổng lồ. Thương Tần Quốc, có lẽ cũng chỉ là một hạt cát so với đại lục Dịch Tinh.

    Ninh gia từng xuất hiện một tu sĩ Trúc Nguyên Cảnh, thế mà vẫn chưa thể ra khỏi Bình Châu. Đủ thấy ý nghĩ đến Trúc Nguyên Cảnh là có thể trở lại Địa Cầu của hắn ngây thơ cỡ nào.

    Sở dĩ Ninh gia có thể đặt chân ở Thương Tần Quốc, là bởi Ninh gia đời đời bán mạng vì quốc quân của Thương Tần Quốc. Dù như thế, Ninh gia cuối cùng bị người ta diệt ngay giữa thủ đô, quốc quân Thương Tần Quốc cũng không nói nửa lời.

    Dù cho Ninh Thành là tới từ Địa Cầu, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Quốc quân Thương Tần Quốc thiên tính như thế, thật sự không đáng bán mạng vì y.

    Cuốn thứ hai giống như Ninh Thành nghĩ, là công pháp tu luyện của Ninh gia. Câu mở đầu là, đây là một quyển công pháp Phàm cấp cực hạn. Ninh Thành nhìn đến đây, không khỏi có chút thất vọng, có cực hạn thì cũng chỉ là công pháp Phàm cấp. Trong sách chín tầng Tụ Khí được viết rất kỹ càng, hơn nữa còn có một ít chú giải.

    Ninh Thành nhìn qua phần trước, đại khái tương tự công pháp tầng thứ nhất mình nhớ được. Hắn dựa theo phương thức hành khí phần sau thử vận chuyển. Lập tức một luồng khí lưu như dòng nước ấm đột ngột trào ra từ đan điền. Ninh Thành giật mình, đang muốn ngừng tu luyện, trong đầu chợt xuất hiện một tuyến đường mới để lưu chuyển chân khí qua kinh mạch.

    Đường lưu chuyển chân khí này hiển nhiên không giống với miêu tả trong khẩu quyết công pháp của Ninh gia. Hơn nữa Ninh Thành có cảm giác, nếu như dựa theo phương pháp đột nhiên xuất hiện trong đầu để dẫn đạo chân khí tu luyện, hiệu quả sẽ tốt hơn.
     
    thanhson thích bài này.
  3. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --

    CHƯƠNG 8: NẶC CHÂN THUẬT
    Ninh Thành bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ, lập tức mạnh mẽ đình chỉ tu luyện. Hắn chỉ là tu sĩ Tụ Khí tầng một mà thôi, đối với tu luyện có thể nói là chỉ hiểu ở trình độ nguyên thủy nhất. Muốn nói với kiến thức nửa vời của Tụ Khí tầng một, có thể tìm ra biện pháp tu luyện tốt hơn so với công pháp gia truyền của Ninh gia, coi như là chính hắn thì hắn cũng không thể tin được.

    Công pháp tu luyện của Ninh gia cho dù là phàm cấp, cũng là qua vô số năm tháng, được vô số người dựa vào kinh nghiệm sửa chữa mà thành. Hắn dựa vào cái gì tìm ra khuyết điểm, đồng thời còn có thể cải chính đây?

    Mặc dù rất muốn lại thử một lần, Ninh Thành vẫn nhịn được ý nghĩ này. Hắn biết mình một khi tu luyện chính là không dứt, coi như là không sửa chữa công pháp, nói không chừng một hơi thở có thể tu luyện tới Tụ Khí tầng hai. Hắn trở thành Tụ Khí tầng một đã khó có thể nói rõ, hiện tại lại thăng cấp đến Tụ Khí tầng hai thì hắn hoàn toàn không biết giải thích thế nào. Hắn bức thiết cần phải đề cao tu vi, nhưng trước lúc này phải tìm được một lý do hoặc biện pháp thích hợp mới được.

    Huống chi, hắn có thể tìm được hướng vận chuyển kinh mạch thích hợp hơn, bản thân cái này chính là một chuyện quỷ dị. Loại chuyện này hắn không biết rõ ràng, thật đúng là không dám làm như vậy.

    Bất quá Ninh Thành trong lòng lại càng thêm hưng phấn, coi như là hắn không sửa chữa công pháp, hắn cũng chẳng phải lo không có cách nào tu luyện nữa. Ở trong cơ thể hắn dường như có một luồng khí vô cùng cường đại, nếu loại tình huống này vẫn tiếp diễn, hắn sẽ tu luyện đến mức nào mới thôi? Ngưng Chân Cảnh hay là Trúc Nguyên Cảnh?

    Không tiếp tục tu luyện, Ninh Thành bắt đầu nghiên cứu quyển công pháp mỏng trong tay. Đây là một quyển công pháp tu luyện phàm cấp, từ Tụ Khí tầng một đến Tụ Khí tầng chín đều có giới thiệu cặn kẽ, còn có chú giải của tiền bối Ninh gia lưu lại nữa. Làm cho Ninh Thành để ý là, ở phía sau công pháp này còn có một chút pháp thuật đơn giản.

    Những thứ pháp thuật này ngoại trừ Hỏa Cầu thuật, Phong Nhận Thuật ra, còn có Ngự Phong Thuật. Vốn với bản tính của Ninh Thành, hắn cảm thấy hứng thú với Ngự Phong Thuật nhất. Ngự Phong Thuật giới thiệu là cần phải tu luyện tới Tụ Khí tầng ba, sau đó có thể lướt đi trong không trung mấy trượng, thậm chí hơn mười trượng. Nếu mà không phải nhìn thấy Nặc Chân Thuật, Ninh Thành tuyệt đối sẽ thử nhìn tu luyện Ngự Phong tu như thế nào.

    Nặc Chân Thuật giới thiệu phía sau làm cho Ninh Thành cảm giác được, đây mới là thứ hiện tại hắn cần nhất. Nặc Chân Thuật mặt trên giới thiệu là có thể giúp tu sĩ che dấu tu vi, cảnh giới của mình. Điều này làm cho Ninh Thành mừng rỡ như điên, trong cơ thể hắn có bí mật, tạm thời bất luận đây là bí mật gì, chuyện hắn tu luyện nhanh đó là sự thực. Nếu mà hắn tu luyện nhanh, còn có thể đem tu vi che dấu, hắn còn phải lo lắng cái gì nữa?

    Ninh Thành không hài lòng bao lâu, liền thất vọng. Nặc Chân Thuật này chỉ là một công pháp phàm cấp, dù cho hắn tu luyện tới cực hạn, cũng chỉ có thể che dấu tu vi trong ba giờ. Mà cứ coi như là hắn thi triển ra rồi, phỏng chừng cũng chỉ có thể lừa gạt lừa gạt được tu sĩ Tụ Khí, chứ khẳng định không có khả năng lùa gạt tu sĩ Ngưng Chân Cảnh.

    Ở Thương Tần Quốc tu sĩ Ngưng Chân Cảnh tuy rằng ít, nhưng không phải là không có, trong trí nhớ của hắn, Viện trưởng và Phó viện trưởng của Học viện Thương Tần Nhị Tinh đều là tu sĩ Ngưng Chân Cảnh.

    Ninh Thành vẫn quyết định học Nặc Chân Thuật trước rồi tính sau. Ninh Thành đã là Tụ Khí tầng một, hơn nữa hắn còn có năng lực siêu cường, đã xem qua là không quên được. Mặc dù đây là lần lần đầu tiên hắn tiếp xúc với pháp thuật, vẫn như cũ chỉ trong vòng một canh giờ là đã hoàn toàn hiểu biện pháp tu luyện.

    Thời điểm Ninh Thành bắt đầu tu luyện Nặc Chân Thuật, một đạo khí lưu ôn hòa từ đan điền dâng lên lần thứ hai, trong đầu hắn cũng lập tức một lần nữa xuất hiện hướng tu luyện mới của Nặc Chân Thuật.

    Lúc này Ninh Thành không dừng lại, hắn chỉ thoáng do dự một chút, sau đó cứ dựa vào khẩu quyết Nặc Chân Thuật đột nhiên xuất hiện trong đầu mình mà tu luyện. Hắn cảm giác khẩu quyết mới này so khẩu quyết cũ mà hắn xem qua thì tốt hơn một chút. Có lẽ trong đầu hắn, là Nặc Chân Thuật đã cải tiến, dựa trên cơ sở của Nặc Chân Thuật cũ.

    Ninh Thành không rõ đây là chuyện gì, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy được điều này và đạo hoàng mang đánh trúng hắn khi trước có quan hệ. Hắn quyết định trước hết cứ dựa theo Nặc Chân Thuật mới mà tu luyện, một khi phát hiện tình huống không đúng thì lập tức dừng lại.

    Thế nhưng sau đó Ninh Thành bắt đầu tu luyện, vẫn chưa phát hiện bất luận tình huống không đúng nào. Trong cơ thể, chân khí lưu chuyển trong kinh mạch vẫn như thường, không có nửa phần chậm chạp.
    Rất nhanh, Ninh Thành lần thứ hai đắm chìm trong tu luyện pháp thuật.

    Lúc Ninh Thành tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã tu luyện pháp thuật thứ nhất thành công. Ninh Thành thử dùng Nặc Chân Thuật ẩn nấp một chút công pháp, dĩ nhiên dễ dàng đã đem chân khí ba động che dấu hoàn toàn.

    "Thứ tốt." Ninh Thành theo bản năng thốt lên, cũng không biết nói Nặc Chân Thuật là đồ tốt, hay nói khả năng có thể tự động sữa công pháp là đồ tốt.

    Ninh Thành vừa mới nói xong, chợt nghe giọng Kỷ Lạc Phi khách khí truyền đến: "Nếu không tu luyện, vậy thì đi ra ăn cơm đi."

    Ninh Thành nghe lời Kỷ Lạc Phi mới tỉnh ngộ lại. Hắn ở trong phòng dĩ nhiên quên cả thời gian, hiện tại đã là sáng sớm hôm sau rồi. Hắn nhất mực tu luyện không có cảm giác gi về thời gian cả, đã trôi quả hẳn một đêm.

    "Ngươi tu luyện xảy ra vấn đề gì?" Kỷ Lạc Phi thấy Ninh Thành bước ra, lập tức nữa kinh dị đứng lên, bởi nàng không cảm giác được chân khi ba động trên người Ninh Thành. Nói cách khác, nàng hiện tại không nhìn ra tu vi của Ninh Thành, hay nói Ninh Thành đã không còn tu vi.

    Ninh Thành giờ mới phản ứng, hẳn là do hắn dùng Nặc Chân Thuật, lập tức nhanh chóng nói. "Ta cảm giác cảnh giới của mình chưa ổn, chân khí cảm ứng lúc được lúc không."

    Dù cho Kỷ Lạc Phi là vị hôn thê của hắn, thế nhưng Ninh Thành vẫn không nói ra bí mật của mình. Hắn biết nếu không phải mình sửa lại biện pháp tu luyện Nặc Chân Thuật, căn bản hắn cũng không có biện pháp chỉ cần một đêm đã tu luyện thành công Nặc Chân Thuật. Nếu hắn là một cao thủ thì không nói, điều then chốt là hắn với mới tiếp xúc với tu luyện mà thôi.

    Kỷ Lạc Phi tu vi rất thấp, đối với loại tình huống này cũng không biết, chỉ nhíu mày một cái, lát sau mới lên tiếng. "Ngươi tuy rằng tụ khí thành công, song tu vi hẳn là còn không vững chắc. Mấy ngày nay đem viên Tụ khí thạch này dùng đi. Ăn cơm trước đi."

    Ninh Thành giờ mới nhìn thấy một mâm thức ăn nhỏ trên bàn, liền vội vàng nói. "Cảm ơn."

    Hai người mang tâm sự riêng, ăn rất trầm mặc. Sau khi cơm nước xong, Ninh Thành tiếp tục trở về phòng của mình tu luyện, Kỷ Lạc Phi cũng không hỏi nhiều.

    Vài ngày thoáng cái đã qua, Ninh Thành mấy hôm này chú tâm vào Nặc Chân Thuật, về phần Hỏa Cầu Thuật cùng Phong Nhận Thuật hắn chỉ biết một chút, cũng không tu luyện. Hắn biết, ở trong phòng mình tu luyện mấy loại này pháp thuật này không thích hợp.

    Hôm nay, Kỷ Lạc Phi thấy tu vi của Ninh Thành dường như đã ổn định lại ở Tụ Khí tầng một, lúc này mới nói. "Tụ Khí tầng một của ngươi hẳn là ổn định, chúng ta ngày hôm nay đi ngay Học viện."

    "Tốt."
    Ninh Thành đáp, không nửa điểm do dự. Coi như Kỷ Lạc Phi không nói, hắn cũng dự định nhắc nhở nàng một chút. Mấy ngày nay Ninh Thành luôn cảm giác có người theo dõi xung quanh, nếu không phải Kỷ Lạc Phi còn ở nơi này, nói không chừng sớm đã có người tiến đến đưa hắn mang đi rồi.

    ***​

    Học viện Thương Tần Nhị Tinh ở Thương Tần Quốc có địa vị rất cao, thậm chí so với Thương Tần Quốc còn cao hơn một chút. Bởi vì Phó viện trưởng của Học viện cũng là người trong hoàng thất, cho nên Học viện Thương Tần Nhị Tinh cũng coi như là hậu trường của Thương Tần Quốc.

    Trong trí nhớ của Ninh Thành, Học viện Thương Tần Nhị Tinh rất lớn. Bởi vì Ninh Thành chẳng mấy khi đến đây, hơn nữa có chút chán ghét đối với Học viện Thương Tần Nhị Tinh, thế nên hiện tại ký ức của Ninh Thành về nơi này cũng không nhiều. Lúc này hắn theo Kỷ Lạc Phi đi tới Học viện. Sau đó mới biết được vì sao Học viện này lại là thế lực đệ nhất ở Thương Tần Quốc.

    Học viện Thương Tần Nhị Tinh có kiến trúc giống những toàn thành phương tây, diện tích vô cùng to lớn, từng mảnh rừng cùng trận pháp từ xa nhìn lại có vẻ cực kỳ khí phái. Ninh Thành tương đối quen thuộc với Hoàng thành của Thương Tần Quốc, hắn khẳng định Hoàng thành cũng không sánh được với cái Học viện này.

    Đứng ở cửa Học viện, Ninh Thành có thể cảm giác được rõ ràng linh khí nơi này nồng đậm hơn các nơi khác rất nhiều.

    Ở cổng trước Học viện là một quảng trường rộng mấy trăm trượng, chính giữa quảng trường là một lôi đài lớn vô cùng.

    Thấy Ninh Thành nhìn chằm chằm vào lôi đài lớn kia, Kỷ Lạc Phi lạnh nhạt nói. "Đó là quyết đấu đài, tu sĩ của Học viện có ân oán có thể đánh cuộc, lên đài quyết đấu một trận sinh tử. Trước đây nơi này không có quyết đấu đài, nhưng bởi vì Học viện tam tinh trở lên đều có quyết đấu đài như thế, Học viện Thương Tần Nhị Tinh vì muốn trở thành Học viện tam tinh nên cũng thành lập một cái quyết đấu đài."

    Nói xong, Kỷ Lạc Phi quay đầu hướng Ninh Thành dặn dò một câu. "Sau này ngươi nên chú tâm tu luyện, tận lực không nên xảy ra chuyện, cũng không nên cùng người khác gây sự, kết thành hận thù. Bằng không vừa lên quyết đấu đài, sẽ rất khó xuống."

    Ninh Thành nghi ngờ hỏi. "Người khác tìm ta quyết đấu, ta không đấu chẳng lẽ không được?"
    "Không được."
    Kỷ Lạc Phi lần này trả lời càng thêm ngắn gọn, sau khi nói xong, không đợi Ninh Thành hỏi lại tiến vào cửa trước Học viện.

    Ninh Thành theo Kỷ Lạc Phi vừa mới bước vào Học viện, bên tai liền truyền đến thanh âm rõ ràng, ". . . Học viện Thương Tần Nhị Tinh lấy mười đệ tử tham gia tuyển chọn vào Học viện Vẫn Tinh Ngũ Tinh Hóa châu. . ."

    Kỷ Lạc Phi như không nghe thấy gì, thế nhưng Ninh Thành lại thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống. Đây là tiếng loa phát thanh, hắn tuyệt đối không có nghe lầm, đây nhất định là tiếng loa phát thanh!

    "Ngươi đứng đó làm gì?" Kỷ Lạc Phi thấy Ninh Thành đứng sững sờ, quay đầu lại hỏi một câu.

    "Đây là loa phát thanh?" Ninh Thành đứng ngẩn ngơ ở chỗ cũ thì thào nói, hắn dường như lần thứ hai về tới đã từng sinh hoạt địa phương. Nếu mà không phải ở Địa Cầu, loa phát thanh từ đâu mà tới?

    Đây là một nơi thần kỳ, có thể tu luyện, có thể thi triển các loại pháp thuật. Nhưng nếu cho Ninh Thành chọn lựa, hắn thà rằng mình còn ở Địa Cầu. Chí ít nơi đó hắn còn có muội muội, còn có một người thân...
     
    thanhson thích bài này.
  4. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --

    CHƯƠNG 9: CÔNG TÁC CỦA NINH THÀNH
    "Đương nhiên là loa phát thanh. . ." Kỷ Lạc Phi thấy Ninh Thành đứng đó tự lẩm bẩm, không khỏi bất đắc dĩ nói. Học viện Thương Tần cũng chỉ mới có trận pháp Âm vực này, bởi vì Học viện muốn tấn cấp lên ba sao, ngoại trừ thực lực thì các công trình khác cũng phải tăng cường.

    Quyết đấu đài cũng bởi nguyên nhân như vậy mà thành lập, mà trận pháp Âm vực này cũng do cao tầng Học viện mời một pháp sư Hóa châu đến lập ra. Không chỉ vậy, trận pháp này còn có thể phát ra âm thanh thông báo trong phạm vi toàn bộ Bình châu.

    "Con dế trũi này từ nơi nào chui lên vậy? Ngay cả trận pháp Âm vực cũng không biết." Một gã nam sinh tóc dài từ bên cạnh Ninh Thành và Kỷ Lạc Phi đi qua, nghe được đối thoại của hai người liền khinh thường châm chọc.

    Ninh Thành đã hiểu, loại hình phát thanh này quả thực không thông qua truyền bá điện lưu, mà là thông qua phương thức khác. Lúc hắn nghe được có người châm chọc, đang muốn đáp lại thì Kỷ Lạc Phi đã kéo tay hắn một chút, nói. "Đừng để ý người khác, đi thôi."

    "Ta cứ tưởng ai, thì ra là nữ nhân xấu xí này."
    Nam sinh nói chuyện đã nhận ra Kỷ Lạc Phi, tiếp tục châm chọc, không chút kiêng kỵ.

    Kỷ Lạc Phi sắc mặt bình tĩnh, dường như người bị châm chọc căn bản cũng không phải là nàng. Ninh Thành áp chế lửa giận, sau đó bị Kỷ Lạc Phi lôi đi. Hắn biết dùng tu vi của mình, nếu nổi giận lên, tám chín phần là bị người ta giết chết trong nháy mắt.

    "Cố Phi thật đúng là vô dụng, ngay cả một người quái dị như vậy cũng đánh không lại." Kỷ Lạc Phi cùng Ninh Thành đi rồi, tên kia vẫn cười lạnh nói thêm. Mục đích của hắn phi thường rõ ràng, chính là muốn Kỷ Lạc Phi tức giận.

    Ninh Thành có thể cảm giác được Kỷ Lạc Phi cũng đang nén giận. Giờ khắc này, hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà quay đầu lại, túm lấy tên kia đánh cho một trận tơi bời.

    "Hắn là Chử Thần Quân, Tụ Khí tầng ba, tu vi so với ta thậm chí còn cao hơn một chút." Kỷ Lạc Phi ở một bên nhàn nhạt giải thích.

    Ninh Thành không nói gì, hắn biết thực lực bản thân không đủ, nói gì cũng vô ích. Lời Kỷ Lạc Phi chẳng khác nào đang nhắc nhở hắn. Nếu thực lực của hắn cường đại rồi, Chử Thần Quân kia cũng không dám ở trước mặt hắn lớn lối như thế. Trong lòng hắn một mực suy nghĩ tên Cố Phi kia là ai, nghe Chử Thần Quân nói thì dường như Kỷ Lạc Phi còn đánh với Cố Phi một lần. Không biết vết thương trên người Kỷ Lạc Phi khi trước có phải do nguyên nhân này hay không.

    Học viện Thương Tần có diện tích cực lớn, Ninh Thành biết Kỷ Lạc Phi đưa hắn đến Học viện để bảo toàn cái mạng nhỏ của hắn. Vì thế hắn cho rằng Kỷ Lạc Phi nhất định sẽ tìm một nới hẻo lánh nào đó để hắn náu thân, không nghĩ rằng Kỷ Lạc Phi lại dẫn hắn tới một tòa tháp, kiến trúc cực kì cổ xưa.

    Tòa tháp này thoạt nhìn cực kỳ hùng vĩ, hơn nữa phía trước còn có rất nhiều người ra vào. Nói là tháp, thực ra chỉ có dáng về bề ngoài hơi giống mà thôi. Kỳ thực đây là một tòa nhà hình tháp, chính giữa viết mấy chữ thật lớn, Tháp tu luyện Thương Tần.

    "Ngươi đi theo ta, không nên nói chuyện lung tung." Kỷ Lạc Phi dặn dò Ninh Thành, sau đó đi vào.

    Tòa tháp này nhìn bên ngoài đã thấy rất lớn, Ninh Thành theo Kỷ Lạc Phi tiến vào tầng dưới cùng mới biết được so với tưởng tượng của hắn thì còn lớn hơn mấy lần. Kỷ Lạc Phi đưa Ninh Thành đến tầng ba, lúc này mới hướng một cửa đá màu đen ở trong góc.

    "Mục lão ở trong này, còn nơi này là chính là phòng tu luyện của Học viện, đều do Mục lão quản, ngươi nhìn thấy Mục lão nhớ phải cung kính..."

    Kỷ Lạc Phi còn đang căn dặn Ninh Thành, cửa đá màu đen kia đã mở ra. Một lão già đầu thưa thớt tóc, trên mặt tất cả đều là nếp nhăn, thậm chí ngay cả mắt đều không thể mở ra đứng ở cửa, nói. "Nếu đã tới, liền vào đi."

    Thanh âm vang dội, nếu Ninh Thành nghe âm thanh này trước, khẳng định cho rằng đây không phải là một lão già, mà chính là một nam tử trẻ tuổi.

    "Mục lão, hắn chính là Ninh Thành." Kỷ Lạc Phi đi vào cửa đá, đồng thời khom lưng, kính cẩn hành lễ với Mục lão.

    Ninh Thành phía sau cũng khom người nói. "Ninh Thành ra mắt Mục lão."

    "Tụ Khí tầng một, miễn cưỡng có thể tới hỗ trợ, linh căn làm sao?"
    Mục lão dùng ánh mắt không chút hào quang nhìn lướt qua Ninh Thành, sau đó hỏi.

    Kỷ Lạc Phi nhanh chóng nói. "Ninh Thành mặc dù không có chủ linh căn, nhưng đã có tạp linh căn tam hệ."
    "Màu gì?"
    Mục lão hỏi lần nữa.

    Kỷ Lạc Phi có chút sợ hãi đáp. "Vàng đục..."

    Ninh Thành đối với linh căn cũng không hiểu, chỉ biết rằng nó đại biểu cho tư chất. Mà tư chất của hắn rất kém cỏi, nói vậy linh căn cũng sẽ chẳng tốt lành gì.

    Vừa rồi rõ ràng Mục lão hỏi Kỷ Lạc Phi về linh căn của Ninh Thành, thế mà sau khi nàng trả lời xong, Mục lão lại hừ một tiếng, nói. "Tới đây để thu dọn phòng tu luyện, linh căn hắn có xấu thế nào cũng chẳng liên hệ gì. Được rồi, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi đi đi."

    "Dạ, vãn bối cáo lui."
    Kỷ Lạc Phi nghe Mục lão nói, nhanh chóng khom người, cúi đầu thi lễ, sau đó lui ra ngoài, thậm chí không thèm nói ngay cả một câu với Ninh Thành.

    Ninh Thành cảm giác có chút không đúng, hắn có thể tới nơi này làm tạp dịch, đúng là do Mục lão nhìn vào mặt mũi Kỷ Lạc Phi mà giúp một tay. Nhưng xem ra Kỷ Lạc Phi dường như cũng không phải rất được Mục lão xem trọng, đã là như thế, Mục lão vì sao còn muốn giúp mình?

    Kỷ Lạc Phi sau khi rời đi, Mục lão mới lạnh giọng nói với Ninh Thành. "Tháp tu luyện tầng bảy vừa lúc không có người dọn dẹp, cho ngươi phụ trách tầng bảy."

    Ninh Thành không hiểu ra làm sao, phụ trách tầng bảy là cái gì? Lão già này chỉ nói có đúng một câu, ai biết ý ông ta muốn hắn làm những gì? Còn nữa, hắn sẽ ở chỗ nào?

    "Cái này cho ngươi, tự mình đi tầng bảy, không có việc gì thì đừng quấy rầy ta." Mục lão nói xong, ném một mộc bài và một tờ giấy mỏng cho Ninh Thành.

    Ninh Thành mới vừa tiếp được mộc bài và tờ giấy mỏng kia, liền cảm giác được một cổ lực lượng thật lớn đẩy mạnh tới, hắn không tự chủ được mà bị đẩy ra khỏi phòng. Sau một khắc, Mục lão đã đóng cánh cửa đá màu đen lại.

    "Mục lão xem ra không phải người dễ nói chuyện, cũng không phải kẻ tốt lành gì." Ninh Thành trong lòng oán thầm, cũng không dám tiếp tục quấy rầy Mục lão nữa.

    Trên giấy viết rất đơn giản, rạng sáng mỗi ngày, chưa tới giờ Mão phải dọn dẹp sạch sẽ các phòng tu luyện không có người sử dụng ở tầng bảy. Có tình huống dị thường, nhất định phải bẩm báo kịp thời. Mộc bài là chìa khóa mở phòng tu luyện, nếu là phòng không có người đang tu luyện, có thể dùng mộc bài mở ra. Ngoài ra, nếu làm trái với quy định sẽ bị nghiêm phạt.

    Ninh Thành nhìn mấy câu đơn giản này, có cảm giác chẳng biết phải diễn tả thế nào. Trái với quy định? Trên giấy căn bản không thấy ghi rõ là quy định gì a. Hơn nữa, tình huống dị thường là chỉ tình huống gì? Bẩm báo là bẩm báo cho ai? Dọn dẹp sạch sẽ tới cùng là dọn dẹp thế nào?

    Đối với những thứ này Ninh Thành hoàn toàn không biết gì cả. Điều duy nhất hắn hiểu rõ chính là tháp tu luyện này có bảy tầng, hắn sẽ làm việc ở tầng bảy, thậm chí chỗ ăn, chỗ ngủ còn chưa biết ở nơi nào.

    Ninh Thành rất muốn tìm Kỷ Lạc Phi để hỏi một chút, thế nhưng hắn căn bản cũng không biết Kỷ Lạc Phi ở nơi nào. Học viện Thương Tần khổng lồ như vậy, coi như là hắn muốn đi một xung quanh, cũng chẳng thể nào hoàn thành trong thời gian ngắn được.

    Ninh Thành nghĩ, Kỷ Lạc Phi đưa hắn tới gặp Mục lão, sau đó sẽ ở bên ngoài chờ hắn, thế nhưng khi hắn bước ra ngoài, cũng không thấy bóng dáng nàng ta đâu.

    Ninh Thành không đi tìm Kỷ Lạc Phi, hắn biết rõ mình ở nơi này càng ít lộ diện càng tốt. Kỷ Lạc Phi biết hắn đã đắc tội với Hàm Nguyên Khôi, chứng tỏ Hàm Nguyên Khôi có địa vị không thấp ở Học viện Thương Tần. Hoặc nói Giản Tố Tiệp từng cứu hắn ở chỗ này cũng có địa vị không thấp, bằng không sự tình kia cũng chẳng thể truyền tới tai Kỷ Lạc Phi.

    Ninh Thành tự mình bò lên tầng bảy tháp tu luyện. Tầng này nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn. Bởi có hình dáng tháp, thế nên càng lên cao diện tích càng nhỏ đi, điều này có thể đoán trước trược.

    Đến tầng bảy rồi, Ninh Thành đếm qua một chút, tổng cộng có mười tám phòng tu luyện. Ninh Thành không tốn bao nhiêu thời gian cũng đã hiểu rõ ràng, chỉ cần cửa phòng sáng đèn, chứng tỏ có người ở bên trong tu luyện. Đèn mà tắt, là bên trong không có ai. Người tu luyện ở tầng bảy cực ít, chỉ có ba gian phòng tu luyện sáng đèn, còn lại toàn bộ đều tắt.

    Ninh Thành thử dùng tấm mộc bài khảm vào chỗ lỏm trên cửa một gian phòng không có người tu luyện, cửa đá tự động rụt vào. Lập tức Ninh Thành nhìn thấy tình huống bên trong, phòng tu luyện này rất lớn, hơn nữa còn chia làm hai gian.

    Gian ngoài giống như một cái sân nhỏ, bên trong không biết bị người ta tu luyện pháp thuật gì mà trên mặt đất chỉ là một mảnh hỗn độn, còn có chút vết tích của đám cháy. Gian trong tựa hồ là nơi nghỉ ngơi, còn có một cái giường gỗ.

    Ninh Thành rời khỏi phòng này, đi nhìn mấy phòng còn lại một chút. Những phòng tu luyện này phần lớn đều giống nhau, trên mặt đất không phải xuất hiện vũng nước thì cũng là vết tích do đám cháy để lại, còn có một ít cây cỏ mục rữa nữa.

    Đại khái một lúc sau, Ninh Thành đã biết công việc mình phải làm là gì, hẳn là mỗi ngày quét dọn sạch sẽ các phòng tu luyện. Nói trắng ra, hắn bây giờ là một nhân viên dọn dẹp vệ sinh.

    Dạo qua một vòng, Ninh Thành cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của mình, đó là một căn phòng nhỏ bằng đá rộng vài mét vuông, nằm trong góc tầng bảy. Cũng giống chỗ ở của Mục lão, đều là ở phòng nhỏ bằng đá. Tuy nhiên xem ra chỉ lớn bằng một phần mười so với gian phòng của Mục lão.

    Bên trong phòng, ngoại trừ một cái giường thì chỉ còn vài món đồ quét dọn. Một cái chổi khổng lồ, một cái xẻng sắt, cộng thêm một cái mẹt, ba món này chiếm tới một phần mười diện tích căn phòng.

    Tuy thế Ninh Thành lại thở phào nhẹ nhõm, chí ít hắn còn có một nơi để ở, nơi này tuy có người đến tu luyện, nhưng cũng tương đối vắng vẻ. Hắn chỉ băn khoăn là vẫn chưa rõ mình sẽ tắm rửa, ăn uống ở nơi nào.

    Đi hỏi Mục lão thì Ninh Thành không dám, cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt âm u đó. Hắn cố ý chạy tới tầng sáu, tìm phòng phụ trách quét dọn ở nơi này, sau đó gõ vào cửa đá. Lát xuất hiện một nam tử so với hắn còn muốn gầy và cao hơn.

    Thấy mặt nam tử có chút không kiên nhẫn, Ninh Thành nhanh chóng khách khí hỏi. "Ta vừa tới, hiện tại phụ trách quét dọn tầng bảy, xin hỏi một chút nhà ăn ở chỗ nào?"

    "Ai nói cho ngươi biết quét dọn phòng thì có cơm ăn?"
    Nam tử gầy yếu khinh thường trả lời một câu, sau đó oành một cái, đem cửa đá đóng lại.
     
    thanhson thích bài này.
  5. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --

    CHƯƠNG 10: TỤ KHÍ TẦNG BA
    Ninh Thành không nghĩ tới thái độ tên này lại ác liệt như vậy, hắn chỉ có thể chuẩn bị xuống tiếp tầng năm hỏi một chút. Tầng sáu so với tầng bảy lớn hơn rất nhiều, thỉnh thoảng có thể thấy có người ra vào phòng tu luyện, không thể so với tầng bảy, căn bản là rất ít người ra vào.

    "Ngươi chờ một chút." Ở cửa cầu thang, Ninh Thành bị người gọi lại.

    "Ngươi gọi ta?" Ninh Thành quay đầu lại, thấy một gã đệ tử lớn hơn hắn khoảng mấy tuổi, xem bộ dáng hình như mới từ phòng tu luyện đi ra. Đệ tử này trông đen hơn Ninh Thành, khóe miệng nở một nụ cười, hiển nhiên không có gì ác ý.

    Ninh Thành biết những học sinh có thể vào phòng tu luyện bất kỳ người nào cũng có địa vị cao hơn rất nhiều so với loại tạp dịch như hắn. Vì tránh phiền toái không cần thiết, hắn căn bản cũng không có dự định trò chuyện với những người này. Ở Thương Tần Quốc, có thể đi vào Học viện, đại đa số đều có lai lịch không tầm thường, bất kể là kẻ nào thì Ninh Thành đều không thể trêu vào.

    "Ta vừa rồi nghe ngươi nói, ngươi hẳn là người quét dọn?" Nam sinh này trực tiếp nói.

    Ninh Thành nhanh chóng đáp. "Đúng vậy, đây là ngày đầu tiên, quả thực ta không biết ăn cơm ở nơi nào, cho nên mới tới dò hỏi một chút."

    "Ngươi chẳng những không biết ăn cơm chỗ nào, xem ra cũng không biết quy củ của nơi này. Về sau nhớ kỹ, tạp dịch không thể sử dụng cầu thang lớn này, một khi bị Chấp pháp gặp phải, ngươi không chết cũng bị lột da."

    Nghe nam sinh nói xong, Ninh Thành kinh hãi, hắn vừa rồi từ tầng bảy xuống, chính là đi cầu thang lớn này. Hơn nữa Kỷ Lạc Phi cũng chưa hề nói cho hắn biết, không thể đi cầu thang lớn a? Nếu quả thật có quy củ này, giả như nam sinh kia không nhắc nhở, hắn sợ rằng mình thật sự lành ít dữ nhiều.

    "Đa tạ bằng hữu dạy bảo, nếu không ta liền gặp nguy rồi." Ninh Thành cảm kích nói.

    Nam sinh cười nói. "Không có gì, trước ta cũng từng làm tạp vụ, quét dọn phòng tận bảy năm, về sau tu luyện đến Tụ Khí tầng hai, mới được Học viện vừa ý, trở thành đệ tử chính thức, hiện tại đã là Tụ Khí bốn tầng. Ngươi cố gắng lên, nói không chừng tương lai cũng có thể giống như ta. Nhớ kỹ, sau này ngươi ra vào tháp tu luyện, chỉ có thể đi từ cửa bên cạnh."

    Nói xong, nam sinh này chỉ chỉ vào một cánh cửa nhỏ. "Chỗ đó chính là cửa hông, mỗi tầng đều có, ngươi đi vào có thể tới thẳng hậu viện. Ở đó có chỗ ăn cơm, tiền thì tự mình kiếm, ngàn vạn lần không nên đi tìm Mục lão, bằng không ngươi nhất định phải chết, chúc ngươi may mắn."

    Nam sinh này nói xong, cũng không có nói tên của mình, tự mình đi xuống cầu thang.

    Ninh Thành biết, đối phương cũng không định hỏi tên mình. Bất quá, nam sinh này chỉ điểm những thứ vừa rồi, chẳng khác nào cứu cái mạng nhỏ của hắn, Ninh Thành trong lòng cực kỳ cảm tạ nam sinh này.

    Thấy cầu thang lớn dường như lại có tiếng bước chân truyền đến, Ninh Thành đi nhanh đến cửa nhỏ, sau đó nhanh chóng đi vào.

    Bên trong âm u không gì sánh được, chỉ có một cầu thang nhỏ hẹp, thoạt nhìn thật giống như cầu thang thoát hiểm trên Trái Đất vậy.

    Một đường đi xuống, sau khi ra ngoài Ninh Thành mới phát hiện mình đã ở phía sau tháp tu luyện. Hậu viện này rất vắng vẻ, chỉ có độc một con đường nhỏ, uốn lượn kéo dài. Hai bên đường là đại thụ che trời, dưới bóng cây có thể thấy đông đảo học sinh của Học viện đi lại không ngừng.

    Ninh Thành đi theo con đường nhỏ này, chừng nửa khắc đồng hồ sau đã thấy một cánh cửa nhỏ hẹp, bên cạnh là một gian nhà đá. Bên trong có một nam tử trung niên, nam tử này không hề để ý tới học sinh ra ra vào vào, xem ra gã chỉ là một thủ vệ.

    Ninh Thành đi ra sau cửa, lập tức bị cảnh phồn hoa trước mắt làm cho kinh sợ, đây quả thực là một cái chợ thứ gì cũng có, tiếng hò hét ầm ỉ.

    Các loại cửa hàng, tiệm ăn vặt, hàng vỉa hè cái gì cần có đều có. Chỉ là cấp bậc đều rất thấp, xa xa không bằng được trung tâm Thương Lặc thành. Nơi phồn hoa, và đông đúc như vậy, Ninh Thành thậm chí hoài nghi Kỷ Lạc Phi căn bản cũng không biết nơi này, chí ít “hắn” trước đây cũng chẳng hề có ký ức về nơi này.

    Một bảng hướng dẫn lớn dựng tại chỗ dễ thấy nhất, phía trên có các mũi tên chỉ đường.

    To lớn nhất không phải là thương lâu, cũng không phải cửa hàng pháp khí đan dược gì, mà là đấu trường. Đấu trường này vẫn là lần đầu tiên Ninh Thành nghe nói tới, trong lòng hắn dâng lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Dứt khoát đi theo hướng mũi tên chỉ tới đấu trường, hơn mười phút sau, trước mắt đã xuất hiện một tòa nhà to lớn hình tròn.

    Ninh Thành ngừng lại, hắn thấy trước cửa có hai người ngăn lại, hiển nhiên là muốn thu lệ phí. Trên người hắn còn chút ngân tệ, đây là sinh hoạt phí về sau của hắn, hắn cũng không muốn lãng phí để vào đấu trường làm gì.

    Ngay Ninh Thành xoay người muốn rời đi, thì từ vài người từ bên trong đấu trường đi ra, mấy người này bàn luận đã hấp dẫn hắn.

    "Xem Man nhân kia đấu pháp thật sự là một chút ý tứ cũng không có, hôm nay mất bạc có chút khó chịu, không thấy gì đặc sắc, còn thua tiền."

    "Lần trước nữ nhân xấu xí kia cùng Cố Phi đấu pháp mới gọi là đặc sắc, không nghĩ tới Cố Phi dĩ nhiên lại không phải là đối thủ của ả".

    "Kỷ Lạc Phi tuy bộ dạng xấu, nhưng cũng biết tu luyện. Đánh bại Cố Phi liên thu tới tây một viên Tụ Khí thạch. Tụ Khí thạch a, ngẫm lại thật nóng mắt. Bất quá nàng ta dường như cũng thụ thương không nhẹ, một khi ca ca Cố Phi Cố Nhất Minh trở về, phỏng chừng nàng ăn vào còn muốn phun ra. Coi như là cố Nhất Minh không trở lại, Cố Phi cũng nuốt không trôi khẩu khí này."

    "Cũng không nhất định là xấu, nàng ta chỉ là hủy dung mà thôi, bằng không ngươi có thể tìm được kẻ nào trong Học viện có vóc dáng như nàng chứ? Coi như là Giản Tố Tiệp, cũng không sánh bằng..."

    "Chớ lên tiếng, ngươi không muốn sống sao, dám nhắc tới Giản sư tỷ."

    Mấy người dần dần đi xa, Ninh Thành nắm chặt tay, gân xanh nổi lên. Ninh Thành không tuy không vào đấu trường, thế nhưng có thể tưởng tượng bên trong hẳn là đánh nhau máu tanh vô cùng, chẳng khác nào hắc quyền cả. Hắn không tưởng tượng được, hóa ra Tụ Khí thạch của Kỷ Lạc Phi lại là lấy được từ chỗ này, hơn nữa còn để lại hậu họa nghiêm trọng.

    Đó chính là ca ca của Cố Phi, Cố Nhất Minh, hơn nữa nghe mấy người này nói, Cố Phi mình cũng không muốn buông tha cho Kỷ Lạc Phi.

    Ninh Thành không có tâm tình tiếp tục đi dạo, tùy tiện mua một chút lương khô rồi vội vã trở về tầng bảy tu luyện tháp. Hắn muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện, mau chóng tu luyện tới Tụ Khí tầng bốn. Ở chỗ này, thực lực đi liền với tôn nghiêm.

    Học sinh đến tầng bảy Tu luyện tháp để tu luyện rất ít, vì thế sau Ninh Thành quét dọn sạch sẽ xong, trực tiếp nhốt mình trong phòng đá nhỏ, bắt đầu tu luyện.

    Trong phòng tu luyện của các học sinh, một khi đóng cửa lại, linh khí bên trong sẽ gia tăng gấp bội. Ninh Thành không có loại đãi ngộ này, trước thế nào thì sau khi đóng cửa vẫn y như cũ.

    Ninh Thành thời điểm bắt đầu Tụ Khí, trong đầu lại xuất hiện chân khí lưu chuyển. Có kinh nghiệm lúc trước của Nặc Chân Thuật, lần này Ninh Thành không có nửa phần do dự, trực tiếp vứt bỏ công pháp tu luyện tầng thượng của Ninh gia sang một bên, dựa theo phương pháp trong đầu để tu luyện.

    Linh khí bên ngoài mỏng manh, căn bản không có nửa phần ảnh hưởng với Ninh Thành, hắn bắt đầu tu luyện, đan điền giống như lúc trước, cung cấp linh nguyên càng tinh thuần, nông hậu hơn nhiều so với linh khí, khiến Ninh Thành không ngừng gột rửa cùng đả thông kinh mạch toàn thân.

    Ninh Thành có kinh nghiệm trước mắt, lúc này không chút kinh hoảng, hắn phát hiện sử dụng biện pháp tu luyện trong ý thức của mình càng có hiệu quả hơn nhiều so với so với công pháp của Ninh gia. Bất luận là tốc độ lưu chuyển kinh mạch hay gì, cảm giác thư sướng hơn không chỉ mười lần.

    Thời điểm Ninh Thành thanh tỉnh lại, hắn đã là Tụ Khí tầng hai, trên người lại tiết ra hàng loạt cặn bẩn.
    So với Tụ Khí tầng một , cảm nhận chân khí lưu chuyển càng cường đại hơn, khiến Ninh Thành biết hắn đã tu luyện một mạch, thăng cấp đến Tụ Khí tầng hai. Tính toán thời gian, hắn dĩ nhiên tu luyện liên tục hai ngày hai đêm.

    Trừ đói bụng ra, chỉ có cảm giác chân khí dao động. Ninh Thành không có có dũng khí tiếp tục tu luyện, coi như hắn đã phạm tội nặng rồi, suốt cả hai ngày không hề đi quét dọn các phòng.

    Cũng may hắn cũng biết người tu luyện ở tầng bảy rất ít, Mục lão cũng sẽ không thực sự để ý tới hắn. Ninh Thành không lập tức ra ngoài dọn dẹp, trái lại tiếp tục tu luyện một pháp thuật mới, Khử Trần thuật. Sau này mỗi lần hắn tu luyện xong, có thể dùng Khử Trần thuật loại bỏ dơ bẩn trên người mà không cần xuống lầu tìm nước tắm rửa.

    Rạng sáng ngày thứ ba, Ninh Thành mới dùng Khử Trần thuật đem mình cọ rửa sạch sẽ, sau đó đi quét dọn phòng.

    Quả nhiên như hắn nghĩ như nhau, người đến tu luyện cũng không nhiều. Dù cho hắn ba ngày chưa tới quét dọn, vẫn còn vài gian phòng trống sạch sẽ.

    ***​

    Những ngày kế tiếp, Ninh Thành vẫn trốn ở tầng bảy tu luyện, đồng thời còn lợi dụng lúc quét dọn, tranh thủ vào phòng tu luyện để tập các loại pháp thuật. Tiếc nuối duy nhất là, lúc hắn tu luyện pháp thuật thì không hề có chút linh khí nào.

    Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đi qua mười ngày, trong thời gian này Kỷ Lạc Phi không hề tới tìm Ninh Thành lấy một lần. Ninh Thành cũng rất ít khi đi ra ngoài, toàn bộ tâm thần đều đặt vào việc tu luyện.

    Thế nhưng sau khi Ninh Thành thăng cấp đến Tụ Khí tầng ba, hắn có chút kinh hoảng. Bởi vì hắn không cách nào cảm ứng được linh nguyên trong cơ thể nữa. Ninh Thành rất rõ ràng, không có trong luồng linh nguyên thần bí trong cơ thể kia hỗ trợ, hắn coi như là tu luyện cả đời, cũng chẳng có cách nào từ Tụ Khí tầng ba tu luyện tới Tụ Khí tầng bốn hết.

    Sau vài ngày, Ninh Thành nhiều lần tu luyện, nhưng cũng đành bất lực. Ngược lại hắn đã tu luyện thành công vài loại pháp thuật đơn giản. Ở thời điểm vừa mới thăng cấp Tụ Khí tầng ba, dưới sự chỉ dẫn của công pháp mới, hắn thậm chí đem Hỏa Cầu thuật tiến giai thành Hỏa Đao thuật.

    Coi như là vậy, Ninh Thành vẫn nóng lòng, bởi không có linh nguyên thần bí hỗ trợ, hắn cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở Tụ Khí tầng ba.

    Ninh Thành quyết định ra đi tìm Kỷ Lạc Phi, tu luyện không có tiến triển, hắn cũng không dự định ở lại trong phòng. Vừa mới thu thập một chút xong, còn chưa kịp ra mở cửa, chợt nghe "Oanh" một tiếng, cửa phòng nhỏ của hắn bị người ta trực tiếp dùng chân đá văng ra.
     
    zHiePz and thanhson like this.