Võng Du Tate No Yuusha No Nariagari - Aneko Yusagi

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 1 – Buổi Triệu Tập Hoàng Gia.

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Giới thiệu:
    I/Giới thiệu chung:

    ♦ Tên Tác Phẩm: Tate no Yuusha no Nariagari; (Tạm Dịch: Sự Trỗi Dậy của Thuẫn Dũng Sĩ)

    – Tên Tiếng Anh: The Rising of the Shield Hero.

    – Tên Tiếng Việt: Sự Trỗi Dậy của Khiên Hiệp Sĩ.

    ♦ Tác Giả: Aneko Yusagi (アネコユサギ)

    ♦ Minh Họa: Minami Seira (弥南 せいら)

    Đây là bản Web Novel được nhiều nhóm dịch ra tiếng Anh và được tổng hợp bởi Yoraikun. Các bạn có thể đọc Web Novel bản tiếng Anh tại blog của Yoraikun hoặc Baka-tsuki.

    Chap 9-023

    II/ Tóm tắt cốt truyện:

    Iwatani Naofumi bị triệu hồi đến một thế giới khác cùng với 3 người khác để trở thành những dũng sĩ của thế giới đó. Mỗi người họ đều được trang bị từng vũ khí huyền thoại riêng biệt khi bị triệu hồi. Naofumi tình cờ nhận được chiếc khiên huyền thoại làm vũ khí. Nhưng do sự thiếu uy tín cũng như kinh nghiệm của mình, rốt cuộc cậu chỉ có được duy nhất một người đồng đội trong khi những dũng sĩ khác lại có đến vài người. Xui xẻo hơn nữa, vào ngày thứ 3 Naofumi lại bị chính người đồng hành của mình phản bội, vu cáo và cướp đoạt trằng trợn. Bị xa lánh bởi mọi người, trong suy nghĩ của Naofumi chất chứa với không gì khác ngoài lòng căm thù và mong muốn báo thù. Và thế là, định mệnh của cậu trong một thế giới song song bắt đầu…

    Naofumi là người anh hùng đầu tiên (và có lẽ cũng là cuối cùng) không tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ một nô lệ.



    “Hmm…”

    Tôi đã đi đến thư viện thành phố để đi chơi và tìm đọc vài cuốn sách.

    Khoan đã, đó là một nơi khủng khiếp để bắt đầu, Tôi thậm chí còn chưa kịp tự giới thiệu. Tên tôi là Iwatani Naofumi, sinh viên đại học năm hai, và là thứ mà người ta gọi là otaku. Không phải tôi luôn như thế, nhưng sau khi được giới thiệu một đống game, anime và văn hóa otaku, chẳng còn cách nào có thể mang tôi quan tâm đến những thứ buồn chán như là học hành.

    Sau khi bố mẹ hết hy vọng vào tôi, họ đã quyết định đầu tư vào thằng em, bắt nó học ở một trường luyện thi danh tiếng để “đảm bảo tương lai của mình”. Thật không may, chắc ông em tôi bị ảnh hưởng nặng do những áp lực cuộc sống từ kì vọng của bố mẹ và chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh, từ đó nó bắt đầu nhuộm tóc vàng và ăn nói như một thằng du côn. Đó là một khoảng thời gian đen tối của gia đình tôi.

    Nhưng sau đó, một vị cứu tinh xuất hiện: tôi

    Tôi tiếp cận cậu em nóng tính của mình hết sức thân thân thiện, dụ nó chơi một game dating sim (game hẹn hò) đang rất nổi tiếng.

    “Đùa nhau à!? Cút cmn ra khỏi đây!”

    “Haizz, cứ tin anh và chơi thử đi, ôkê?”

    Tôi biết lí do thực sự mà cậu em tôi trở nên như thế. Không giống tôi – người có mọi thứ mình hằng mong muốn từ nhỏ đến lớn, nó bị ép phải học và chỉ học ngày qua ngày. Nó rất cần một lối thoát cho sự thất bại của bản thân. Và khi một chuyên gia như tôi đề nghị, thì, kể cả em trai tôi không thể giúp thì cũng đã khơi dậy hứng thú của nó.

    …Nói tóm lại là, thế giới có thêm một otaku. Kể từ đó, căn phòng của em trai tôi hoàn toàn thay đổi, tràn ngập những trò chơi dating sim mà tôi đề nghị. Nhờ vậy, cái đầu của nó đã bớt căng thẳng và rồi nó đã vượt qua tât cả các bài thi để được nhận vào một trường trung học có tiếng. Sẽ là nói dối nếu tôi không thấy một chút khó chịu.
    Và tin tốt là, nhờ những nỗi lực của tôi mà bố mẹ đã bật đèn xanh, và tôi đã có thể tận hưởng một cuộc sống sinh viên vô tư. Toán đoán bạn có thể gọi tôi là con cừu đen của nhà Iwatani.

    Mà sao cũng được, tôi đang ở đâu nhỉ? À đúng rồi, thư viện.

    Bố mẹ trợ cấp cho tôi 10.000 yên mỗi tháng, tôi tiêu thẳng vào light novel, manga và porn. Tôi kiếm thêm được 50.000 từ việc làm thêm, nhưng giữa Comiket mùa hè với mùa đông, và trong các lễ hội văn hóa địa phương, nhiêu đó là không đủ. Thực ra, có vẻ là tôi sắp sửa lại phải về nhà bố mẹ một thời gian…
    Tuy nhiên, tôi đã có thể sống theo cách mình muốn, nên tôi cũng chẳng thể đòi hỏi nhiều hơn. Theo như tôi lo lắng, mình chỉ cần đảm bảo tiền học phí với thực phẩm là quá đủ. Điều đó đã không thay đổi thực tế là tôi phải tiết kiệm hết mức, nên phải đi đọc sách từ các cửa hàng sách cũ với thư viện.

    Tôi cân nhắc việc trở lại chơi các trò game online mình đã chơi gần đây. nhưng thế nghĩa là tôi phải chìm đắm vào game trong vô tận. Xem nào, tôi là kiểu người có giá trị chiều rộng hơn chiều sâu. Hiếm khi tôi cày cấp như hầu hết người chơi, tôi thích dành hết thời gian chơi để nhàn nhã kiếm tiền. Tôi sở hữu một nhân vật chuyên bán các vật phẩm hiếm trên chợ trời trong game lúc đó.

    Thật không may, thế nghĩa là ở ngoài đời thật tôi có nhiều thời gian rảnh.

    Nó xảy ra khi tôi đang lướt qua khu dành riêng cho tiểu thuyết giả tưởng cũ. Bạn có thể không nhận ra điều này, nhưng thể loại giả tưởng cũ như chính nhân loại vậy. Ngay cả kinh thánh về cơ bản cũng là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng.

    “Vũ khí của Tứ Thánh”?

    Vì vài lí do nào đó, một cuốn sách cũ mòn với một tiêu đề gần như không đọc được đột nhiên rơi ra khỏi kệ. Có lẽ là người cuối cùng xem nó đã bất cẩn khi họ đặt trở lại? Hoặc, có lẽ đó là số phận. Ở mức nào đó, tôi ngồi xuống ghế và bắt đầu đọc.

    *lật*

    *lật*

    *lật*

    Rõ ràng đây là một trong những cuốn sách bắt đầu bằng những thiết lập chi tiết và đồ sộ. Có rất nhiều thứ trong đây, nhưng ý chính là một lời tiên tri dự báo về ngày tận thế. Thế giới sẽ bị hủy diệt bởi liên tiếp những đợt sóng thảm họa. Để tránh được các thảm họa này, người dân nơi đây đã triệu gọi các anh hùng từ thế giới khác đến để cứu họ.

    “.. Một cốt truyện hơi bị bình thường, nhưng mình đoán là không thể mong đợi gì nhiều từ một cuốn sách cũ. Nó có vẻ hơi mới trở lại.”
    Bốn Anh Hùng được triệu tập, mang bốn loại vũ khí: Gươm, giáo, cung và lá chắn.

    “Haha, cái gì? Lá chắn đâu phải là vũ khí, nó là giáp.”

    Tôi cười nhăn nhở, nhưng vẫn tiếp tục đọc. Các Anh Hùng tham gia vào hành tình để đạt được sức mạnh và trau dồi kĩ năng để chống lại Đợt Sóng Tai Ương.

    *Ngáp*

    Cơn buồn ngủ kéo đến với tôi. Nghiêm túc thì, có chết ai đâu nếu như họ không thêm một hai cô gái dễ thương vào truyện để đem lại hứng thú cho người đọc? Ý tôi là, về mặt kĩ thuật có một công chúa, nhưng cô ta là một con đĩ toàn diện. Cách cô ta đối xử với các Anh Hùng thật là ghê tởm. Như là, chỉ việc chọn một chàng và ở chung với anh ta, phải không?

    Ồ, dù sao, ít nhất ở đây cũng có đủ vai cho các nhân vật. Kiếm Hiệp Sĩ bảnh bao, Giáo Hiệp Sĩ chu đáo. Robin Hood Cung Hiệp Sĩ, chiến đấu để lật đổ một vương quốc thối nát. Nhưng khi câu chuyện chuyển hướng đến Khiên hiệp sĩ…

    “Hả?”

    Tôi vô tình thở hắt ra khi lật qua các trang. Tất cả mọi thứ trở về sau trang của Khiên Hiệp Sĩ hoàn toàn trống không. Bất kể tôi có xem lại bao nhiêu lần, chẳng có gì ở đó.

    “Cái quái gì đây?”

    Trước khi tôi biết chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ xung quanh mờ đi và ý thức của tôi bắt đầu phai dần. Ngay cả trong những giấc mơ điên cuồng nhất của tôi, tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng – tôi thức dậy ở một thế giới khác.

     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 2 – Tự Giới Thiệu

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    “Ôi..”

    Tôi tỉnh dậy trong tiếng xôn xao bên tai.

    Không rõ tại sao, một đám người mặc áo chùng đang nhìn tôi chằm chằm.

    “Có chuyện…?”

    Tôi chuyển sự chú ý của mình về phía giọng nói này, và nhận ra tôi đã được bao quanh bởi ba người con trai rõ ràng đang lâm vào tình cảnh tương tự như tôi. Tôi nghiêng đầu bối rối. Cái quái gì đang xảy ra? Chẳng phải tôi chỉ đang ở trong một thư viện hay sao?

    Tôi ngước nhìn ra phía xa, những bức tường đá khổng lồ hiện lên lờ mờ trước mắt tôi. Hoặc có thể là tường gạch? Tôi không rõ. Ở mức độ nào đó, tôi chắc chắn chưa bao giờ đến một tòa nhà như thế này trước đây trong đời. Bên dưới tôi là một bệ thờ, với một hình vẽ kì lạ trên nó đang phát sáng. Nó trông giống như một vòng tròn ma thuật bạn đã nhìn thấy trong một anime hay gì đó.

    Mà khoan, quan trọng hơn… từ bao giờ tôi có tấm khiên này? Nó phát ra thứ ánh sáng lạ, và có vẻ như nó đã gắn chặt vào tay tôi. Kì lạ. Tôi cố gỡ nó ra, nhưng vô ích.

    “Các ngươi có thể nói cho chúng ta biết mình đang ở đâu?”

    Anh chàng cầm kiếm nói với một trong số những người mặc áo chùng. Và họ đáp lại…

    “Thưa các hiệp sĩ đáng kính! Làm ơn hãy cứu thế giới chúng tôi!”

    “…Hả?”

    Chúng tôi đồng thanh trả lời.

    “Ý ông là sao?”

    Cuộc hội thoại này nghe vẻ quen quen. Giống như tôi đã đọc trước đây ở web novel (tiểu thuyết trên mạng).

    “Các cậu hẳn có nhiều thắc mắc, nhưng thời gian chỉ có hạn. Các cậu là những Hiệp Sĩ được chọn, gọi tới đây bởi một phép triệu hồi cổ xưa.”

    “Triệu hồi…?”

    Được rồi, ok. Rõ ràng là tôi không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng tôi nghĩ có lẽ tốt nhất là nên nghe tiếp.

    “Hiện tại, thế giới này đang ở trên bờ vực diệt vong. Chúng tôi cầu xin các cậu, làm ơn hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh các cậu.”

    Người đàn ông mặc áo chùng cúi đầu.

    “Ông nói nhiều quá.”

    “Tệ thật.”

    “Xong chưa?”

    “Ta đi được chưa?”

    Ba người khác được triệu hồi cùng tôi lên tiếng, làm hỏng nỗ lực làm dịu đi cuộc hội thoại này của tôi. Đã thế còn ăn nói như thế nữa chứ…

    Lắng nghe khi người khác đang nói chuyện với mình là phép lịch sự tối thiểu!

    Mà nếu họ mà nghe thấy lời trách móc của tôi, ba người họ sẽ quay lại nhìn tôi.

    …Chẳng hiểu sao họ nhếch môi cười.

    Giống như là họ đang tự tận hưởng vậy.

    Ý tôi là, nếu đây là sự thật, thì chúng tôi đã bị chuyển đến thế giới khác… sao nhỉ, sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi không mừng khi ước mơ đã thành sự thật. Nhưng đó là lý do để chú ý vào, phải không?

    “Đửng bảo là các ông chả có tí xấu hổ nào cả, tự dưng kéo chúng tôi đến đây mà chưa được sự đồng ý?”

    Anh chàng cầm kiếm – trông có vẻ sắp hết tuổi teen – vung vũ khí của mình.

    “Thậm chí nếu các ông đưa chúng tôi về sau khi hoàn thành xong mọi việc, về cơ bản chúng tôi bị sử dụng như những nô lệ, phải không?”

    Người cầm cung cất tiếng với một tia mắt sáng chói.

    “Sao các người biết chúng tôi ở đâu? Hãy nhớ là tùy vào câu trả lời mà chúng tôi có thể trở thành kẻ thù của các người.”

    Tôi có thể thông cảm với hành động của họ. Đó là quyền của chúng tôi để xác nhận tình hình của mình, và có hay không chúng tôi sẽ được trọng thưởng cho những nỗ lực của mình. Tuy nhiên, rút vũ khí của họ như thế … mấy người này đang làm tình hình xấu đi đấy. Bằng cách nào đó tôi đã bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn.

    “Ít nhất hãy vui lòng nghe xem vị vua đằng kia nói gì trước khi các cậu định làm gì ngu ngốc. Các cậu có thể thảo luận chi tiết việc bồi thường cho mình ở đó.”

    Một trong những người đàn ông mặc áo chùng mở một cánh cửa khóa nặng nề, và ra hiệu cho chúng tôi vào bên trong.

    “Vâng, tôi đoán chính là nó.”

    “Có vẻ nên như thế.”

    “Nói trước, nói chuyện là nói chuyện, kể cả khi đó là một ông vua”.

    Cùng với đó, ba anh chàng kia đi về phía lối ra. Tôi đi theo phía sau họ, để không bị tụt lại. So với căn phòng tối nơi chúng tôi đã đến, hành lang đá rất trong sáng và sống động.

    … Không khí ở đây có mùi ngọt. Tôi đã không thực sự chắc chắn làm thế nào khác để mô tả nó.

    Ngày đầu đó, phong cảnh chúng ta có thể nhìn xuyên qua dãy cửa sổ dọc theo bức tường rất đẹp. Bầu trời trong xanh, xa đến tận chân trời, treo trên một bức trướng thẳng từ thời trung cổ châu Âu. Tuy nhiên, chúng tôi không có thời gian để chiêm ngưỡng những cảnh vật đó trước khi bị lùa qua sảnh vào một khan phòng lớn.

    “Oh? Vậy đây là những anh hùng thời xưa?”

    Một ông già nhìn có vẻ giữ chức vụ quan trọng đang nhìn xuống chúng tôi với một ánh mắt dò xét. Khá khó để giải thích, nhưng một cái gì đó từ ông ta khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi đoán … do đôi mắt của ông ta. Không thể nào tôi có thể thích ai đó cứ nhìn người khác như thế.

    “Ta là vị vua trị vì nơi này. Aultcray Melromarc thứ 32. Ngẩng đầu lên, hỡi các Hiệp Sĩ.”

    Tôi cưỡng lại việc quay sang xem xem có ai trong số chúng tôi cúi đầu không. Tôi không phải là một chuyên gia về các quy tắc lịch sự, nhưng ít nhất tôi biết là không nên cãi lại lời của một ông vua.

    « Giờ thì, ta đoán mình nên giải thích chút ít về tình trạng hiện giờ. Đất nước này – không, thế giới này – đang trên đà đổ nát .»

    Tóm lại là như này, có một lời tiên tri dự đoán về ngày tận thế. Nó nói rằng các Đợt Sóng Tai Ương liên tiếp sẽ bao trùm lấy nơi đây. Nếu không ngăn lại, thế giới này sẽ chìm trong đổ nát.

    Và, cái này mà lời tiên tri dự đoán cuối cùng đã đến. Cát của Đồng Hồ Cát của Rồng cổ đại bắt đầu chảy thêm một lần nữa. Theo truyền thuyết, chiếc đồng hồ cát này như là hệ thống cảnh báo hàng tháng cho Đợt Sóng Tai Ương. Lúc đầu, người ta coi nó chỉ là mê tín, nhưng khi thảm họa xảy ra ngay khi hạt cát cuối cùng chảy xuống, đúng như những gì truyền thuyết đã nói.

    Một vết nứt không gian xuất hiện ở Melromarc, từ trong tràn ra hàng sa số các quái vật đáng sợ. Mặc dù các hiệp sĩ và nhà thám hiểm của nước này vừa được tuyển lựa để thu phục chúng, nhưng đợt sóng kế tiếp được dự kiến sẽ còn mạnh mẽ hơn. Không có cách nào họ có thể ngăn chặn thảm họa thêm lần thứ hai. Và như vậy, các nhà lãnh đạo đất nước đã quyết định triệu hồi các hiệp sĩ với hy vọng họ có thể được cứu.

    …Bằng cách này, khả năng giao tiếp với những người trên thế giới này của chúng tôi có lẽ là một ân huệ của vũ khí huyền thoại mà chúng tôi sở hữu.

    « Uh-huh. Thế nên, ông mong chúng tôi làm việc này miễn phí ? »

    « Như thế sẽ tiện hơn cho các cậu »

    « …Đó thực sự rất ích kỉ, ông biết đấy. Kéo chúng tôi vào một mớ hỗn độn mà chả có gì báo đáp. »

    Xét theo cách mà họ cười trước đó, rõ ràng họ không thực sự khó chịu. Vậy sao họ lại nói chuyện trơ tráo thế? Có lẽ đã đến lúc tôi phải lên tiếng.

    « Vâng, sự thật là chúng tôi không có nghĩa vụ giúp đỡ các ông. Và giả sử chúng tôi có cứu thế giới đi chăng nữa, chúng tôi sẽ được gửi về nhà với hai bàn tay trắng sau khi gánh vác tất cả công việc khó khăn? Chẳng ai phải chịu rủi ro cao như thế mà chẳng được báo đáp gì. »

    « Urk.. »

    Nhà vua liếc mắt về hướng một bề tôi của mình.

    « Tất nhiên, đâu phải chúng tôi chẳng có kế hoạch gì để thưởng cho những nỗ lực của các vị. »

    Cả bốn chúng tôi nắm chặt bàn tay một cách hào hứng. Được rồi. Phải thế chứ.

    « Bên cạnh đó, chúng tôi cũng có thể chuẩn bị ít ngân sách tùy ý để hỗ trợ các vị trên hành trình của mình. Đó là một cái giá nhỏ để đảm bảo sự hợp tác của các vị trong việc cứu thế giới này. »

    « Ồ vâng, miễn là các ông có thể hứa… »

    « Đừng nghĩ rằng điều đó nghĩa là các ông sở hữu chúng tôi. Chúng tôi chỉ hợp tác miễn là các ông ở phe tốt. »

    « ..Đúng thế. »

    « Ừ. »

    Hự, lại tỏ thái độ kẻ cả một lần nữa. Làm kẻ thù của đất nước này là điều tồi tệ nhất chúng ta có để làm bây giờ. Nếu điều đó xảy ra, tiến trình đám phán đến giờ sẽ bị đổ bể hoàn toàn.

    «Vậy bây giờ, các Hiệp Sĩ. Hãy xưng tên đi.»

    Đó là lúc tôi nhận ra. Tất cả điều này giống hệt cuốn sách tôi đã đọc trước đó. Gươm, giáo, cung, và lá chắn. Nó không thể là một sự trùng hợp rằng các vũ khí là như nhau. Không thể tin được vì nó dường như, có thể chúng tôi đã bằng cách nào đó đã kết thúc trong thế giới của cuốn sách đó …?

    Trong khi tôi đang chìm trong những suy nghĩ riêng, những người khác đã bắt đầu tự giới thiệu.

    « Tên tôi là Amaki Ren, 16 tuổi. Tôi là một học sinh cấp ba. »

    Kiếm Hiệp Sĩ, Amaki Ren. Một người rất bảnh trai.

    Cậu ta cao 165cm (chắc thế), tinh tế, và chân thành. Thực tế thì, cậu ấy rất đẹp, thậm chí bạn có thể lầm tưởng với một cô gái nếu cậu ta mặc quần áo con gái. Tóc ngắn, với những vệt nâu. Đôi mắt dài , làn da sáng, cậu ta là hình ảnh rất ngầu của một kiếm sĩ mảnh mai.

    “Tôi là người tiếp theo. Tên: Kitamura Motoyasu, sinh viên đại học, 21 tuổi.”

    Thương Hiệp Sĩ, Kitamura Motoyasu. Tuýp đàn anh dễ dãi.

    Mặc dù lớn tuổi hơn nhưng trông anh ta có ngoại hình ngang ngửa Ren. Nếu bạn nói với tôi anh ta hẹn hò với hai cô gái cùng lúc, tôi sẽ chẳng ngạc nhiên. Ngay cả kiểu tóc của anh ta cũng rất thời trang, được buộc lại thành kiểu đuôi ngựa. Đó là kiểu tóc đầy nữ tính, nhưng bằng cách nào đó anh ta khiến nó trở nên hợp với mình. Chốt lại thì anh ta có vẻ hữu ích và đáng tin cậy.

    “Ồ, đến tôi rồi nhỉ? Tên tôi là Kawasumi Itsuki. Tôi là một học sinh trung học 17 tuổi.”

    Cung Hiệp Sĩ, Kawasumi Itsuki. Một thanh niên trưởng thành với phong thái của một nghệ sĩ dương cầm.

    Trông cậu ta khá mong manh, nhưng đồng thời cùng một sức mạnh không thể lay chuyển. Thành thật mà nói, thật khó để có thể đọc vị được người này. Cậu ấy có mái tóc đẹp: lượn sóng, với một chút của một keo vuốt tóc. Cậu ấy có vẻ đủ đẹp, cho yên bình, tuýp em trai.

    Tôi không thể không có một chút biết ơn khi tất cả mọi người là người Nhật – không phải là tôi có bất cứ điều gì kì thị người nước ngoài, nghĩ một chút, sẽ hơi sốc nếu thấy ai đó ở đây.

    …Chết tiệt, đã đến lượt mình rồi sao?

    “Ồ xin lỗi. Tôi đoán mình là người cuối cùng. Tôi là Iwatani Naofumi, và tôi là một sinh viên đại học 20 tuổi.”

    Nhà vua nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt khinh miệt. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

    “Hmm. Ren, Motoyasu, và Itsuki, hả?”

    “… Uh, Bệ hạ? Có điều gì về tôi?”

    “Ồ,.. Hãy nhận lời xin lỗi chân thành của ta… Naofumi.”

    Ông già này không thể tin được. Rõ ràng tôi là người lẻ ra ở đây, nhưng ông không cần phải xát muối lên như thế!

    “Bây giờ, nếu có thể mọi người xin vui lòng xác nhận trạng thái của mình?”

    “Hả?”

    Trạng thái? Cái quái trạng thái gì?

    “Ừm,… chính xác thì làm thế nào?”

    Itsuki rụt rè hỏi vua trợ giúp. Nhưng, ít nhất cậu ta có vẻ hiểu mơ hồ về những gì họ đang nói. Tôi đã hoàn toàn chả hiểu gì!

    “Cái gì, các bạn đã không nhận thấy nó khi bạn đến đây?”

    Ren có vẻ thực sự bị sốc mà chúng tôi không biết gì. Vẻ mặt tự mãn, biết-tất-cả hiện lên trên khuôn mặt của cậu ta thật khó chịu.

    “Có một loại biểu tượng trong phạm vi tầm nhìn của cậu, phải không?”

    Eh? Cậu ta nói đúng. Tôi đã không nhận thấy, nhưng có thực sự là một dấu hiệu lạ nổi ở đó.

    “Chỉ cần tập trung ý thức về nó.”

    Tập trung ý thức của tôi? Tôi vẫn không hiểu lắm, nhưng dù sao tôi vẫn cố gắng.

    … Ping! Biểu tượng đột nhiên mở rộng thành một cửa sổ trình duyệt như thế phủ kín toàn bộ tầm nhìn của tôi.

    Iwatani Naofumi

    Class: Khiên Hiệp Sĩ Lv. 1

    Trang bị: Khiên nhỏ (Vũ khí Huyền Thoại), Áo vải

    Kĩ năng: Không

    Phép thuật: Không

    Trong đó, các dữ liệu khác nhau được trình bày trong một cách khoa học dễ hiểu. Hóa ra, đây là một “trạng thái”, hả? Nó cũng giống như một trò chơi!

    “Tôi mới chỉ cấp độ 1? … Thật là đau lòng.”

    “Vâng, chúng ta có thể thực sự chiến đấu như thế này?”

    “Uh … Quan trọng hơn, những thứ quái gì thế này?”

    “Cậu không có khả năng sử dụng phép thuật ư, thưa Hiệp Sĩ? Ở đây, nó là một cái gì đó mà ai cũng có thể sử dụng.”

    “Không đùa chứ?”

    Rõ ràng khả năng xác định số lượng và quan sát các thông số vật lý của họ được coi là bình thường trong thế giới này.

    “Dù sao, những gì chúng ta nên làm từ giờ trở đi là gì? Có cấp độ thấp như vậy là làm cho tôi khó chịu.”

    “Ah, về điều đó. Chúng tôi muốn các cậu lên đường tham gia vào các cuộc hành trình để trau dồi kỹ năng và cường hóa vũ khí huyền thoại của mình.”

    “Cường hóa vũ khí của chúng tôi? Chúng là huyền thoại, phải không? Không phải chúng nên bá từ đầu?”

    “Đơn giản là nó có liên quan đến nội dung của truyền thuyết. Nó được viết rằng « Hiệp Sĩ được triệu tập sẽ phát triển và cường hóa vũ khí huyền thoại của họ.'”

    “Một lần nữa lại là truyền thuyết. Thế thì, liệu chúng tôi có thể sử dụng ít nhất một cái gì đó khác cho đến khi những thứ này đủ mạnh để trở nên hữu ích?”

    Motoyasu lên tiếng, xoay xoay cây giáo mình lơ đãng. Anh ta chỉ ra rồi. Sau cùng, “vũ khí” của tôi thậm chí còn không phải là vũ khí, đó là một lá chắn. Rõ ràng là tôi sẽ cần cái gì khác để tồn tại.

    “Cái đó tính sau. Còn bây giờ, chúng ta chỉ nên tập trung vào việc làm sao để mạnh lên như họ yêu cầu.”

    Được triệu hồi như một Hiệp Sĩ trong một thế giới khác …

    Tôi tràn ngập những thứ muốn thử. Ý tôi là, thôi nào. Không thể nào chúng tôi ra trận với trình trạng này được! Những người khác phải cảm thấy chứ, tôi chắc chắn đấy.

    “Vậy thì, nên bốn người chúng tôi sẽ lập thành một đội?”

    “Chờ một lát, anh hùng.”

    “Hmm?”

    Vị mục sư dừng lại cho chúng tôi khi chúng tôi đang chuẩn bị bước vào chuyến du hành của mình.

    “Bốn người các cậu hãy chọn hãy những người đồng hành để cùng tham gia vào hành trình riêng.”

    “Oh? Và tại sao vậy?”

    “Nó khá đơn giản. Theo truyền thuyết, các loại vũ khí bạn mang theo tự nhiên khắc chế nhau. Nếu các cậu chiến đấu cùng nhau như một nhóm, các cậu sẽ chẳng làm được gì ngoài cản trở nhau.”

    “Tôi không chắc là tôi hiểu, nhưng về cơ bản bạn đang nói rằng chúng tôi không thể mạnh hơn, trừ khi chúng ta chiến đấu một mình?”

    Hmm? Mấy tin nhắn trợ giúp bất ngờ xuất hiện trên lá chắn của tôi.

    Chú ý !

    Hành động cùng chủ sở hữu vũ khí huyền thoại khác sẽ bất lợi cho sự tiến bộ của bạn.

    Hãy cố gắng độc lập chiến đấu càng nhiều càng tốt.

    «Có vẻ nó là thật… »

    Có lời giải thích nào về trò chơi này không? Giống như chúng tôi đã thực sự rơi vào thế giới của một trò chơi. Ở mức độ nào đó, nó thật tuyệt khi các vũ khí huyền thoại đi kèm với hướng dẫn sử dụng. Tôi sẽ dành thời gian để đọc qua tất cả sau đó.

    “Thế thì, sau đó, tôi đoán chúng ta cần phải tập hợp các người đồng hành?”

    “Ngược lại, chúng tôi sẽ tập hợp những người đồng hành cho các vị – tốt nhất của tốt nhất, không phải lo. Tuy nhiên, giờ đã muộn rồi. Hãy nghỉ ngơi và lấy sức cho hành trình ngày mai. »

    “Cảm ơn.”

    “Vâng, cám ơn.”

    Để lại đằng sau lời nói biết ơn, chúng tôi được đưa tới phòng khách được chuẩn bị cho chúng tôi bởi lệnh vua.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 3 – Tham vấn

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Ngay khi chúng tôi đến phòng nghỉ cho khách, chúng tôi nằm dài trên chiếc giường xa hoa mà họ đã chuẩn bị cho chúng tôi, và đọc thông tin về vũ khí của chúng tôi trên cửa sổ Giúp đỡ. Mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng ở nơi chân trời, nhưng tôi đọc quá say mê nên không hề nhận ra điều đó.

    Thêm nữa, tôi có thể tìm ra nhiều thông tin hữu dụng. Hiển nhiên là những vũ khí huyền thoại là những công cụ toàn năng không cần phải bão dưỡng. Nếu chủ nhân của chúng lên Lv thường xuyên và dùng nguyên liệu để vũ khí hấp thụ, dạng mới sẽ mở khóa, được ghi lại vào “Sách Vũ Khí”. Nghe thú vị đấy, nên tôi quyết định thử kéo nó ra.

    SOẠT!

    Màn hình xuất hiện, đầy những biểu tượng được nối với nhau bằng những đường viền kéo dài, tất cả những biểu tượng được đánh dấu với chữ “Bị Khóa”.

    Tuyệt thật….

    Trông như tôi có thể phát triển vũ khí huyền thoại của mình theo các đường khác nhau. Giống như một cây kĩ năng từ game online vậy. Và để học được kỹ năng, tôi cần mở khóa năng lực tiềm ẩn trong vũ khí…?

    “Trời, đây y như trò chơi vậy, các cậu có nghĩ vậy không?”

    Tôi đột ngột thốt lên, nhưng những người khác không thực sự để ý cho lắm. Bọn họ chắc chắn cũng đang tra cứu trên Cửa sổ Giúp đỡ.

    “Cậu đang nói gì thế? Đây rõ ràng không chỉ “như” trò chơi, đây là một trò chơi. Tôi khá chắc tôi đã chơi trò này trước đây rồi.”

    Motoyasu tự kiêu trả lời.

    “Eh?”

    “Phải, nó thực sự nổi tiếng lắm đấy. Cậu chưa chơi à?”

    “Không! Tôi là một Otaku cỡ bự, và tôi chưa bao giời chơi thứ gì như thế này cả.”

    Chương 3 – Tham vấn

    Người đăng Maneki Neko Đăng ngày 15/09/2015 Cập nhật mới 01/10/2015 12289 Lượt xem

    5 (99.95%) 779 votes

    Chương trước

    Tate no Yuusha no Nariagari

    Chương tiếp

    THÔNG BÁO

    Tuyển sinh trung cấp chính quy ngành du lịch - Trường HHTC

    Ngay khi chúng tôi đến phòng nghỉ cho khách, chúng tôi nằm dài trên chiếc giường xa hoa mà họ đã chuẩn bị cho chúng tôi, và đọc thông tin về vũ khí của chúng tôi trên cửa sổ Giúp đỡ. Mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng ở nơi chân trời, nhưng tôi đọc quá say mê nên không hề nhận ra điều đó.

    Thêm nữa, tôi có thể tìm ra nhiều thông tin hữu dụng. Hiển nhiên là những vũ khí huyền thoại là những công cụ toàn năng không cần phải bão dưỡng. Nếu chủ nhân của chúng lên Lv thường xuyên và dùng nguyên liệu để vũ khí hấp thụ, dạng mới sẽ mở khóa, được ghi lại vào “Sách Vũ Khí”. Nghe thú vị đấy, nên tôi quyết định thử kéo nó ra.

    SOẠT!

    Màn hình xuất hiện, đầy những biểu tượng được nối với nhau bằng những đường viền kéo dài, tất cả những biểu tượng được đánh dấu với chữ “Bị Khóa”.

    Tuyệt thật….

    Trông như tôi có thể phát triển vũ khí huyền thoại của mình theo các đường khác nhau. Giống như một cây kĩ năng từ game online vậy. Và để học được kỹ năng, tôi cần mở khóa năng lực tiềm ẩn trong vũ khí…?

    “Trời, đây y như trò chơi vậy, các cậu có nghĩ vậy không?”

    Tôi đột ngột thốt lên, nhưng những người khác không thực sự để ý cho lắm. Bọn họ chắc chắn cũng đang tra cứu trên Cửa sổ Giúp đỡ.

    “Cậu đang nói gì thế? Đây rõ ràng không chỉ “như” trò chơi, đây là một trò chơi. Tôi khá chắc tôi đã chơi trò này trước đây rồi.”

    Motoyasu tự kiêu trả lời.

    “Eh?”

    “Phải, nó thực sự nổi tiếng lắm đấy. Cậu chưa chơi à?”

    “Không! Tôi là một Otaku cỡ bự, và tôi chưa bao giời chơi thứ gì như thế này cả.”

    “Nghiêm túc đấy à? Nhưng đó là trò Emerald Online đấy!”

    “Tôi chưa bao giờ nghe!”

    “Huh? Cậu có thật là một game thủ không vậy? Nó siêu-nổi-tiếng.”

    “Xin lỗi, những trò game online thực sự lớn mà tôi biết là Odin Online và Fantasy Moon Online.”

    “Mấy trờ vớ vẩn gì vậy? Đây là lần đầu nghe thấy đấy.”

    “Eh?”

    “Eh?”

    “Tất cả các cậu đang nói về điều gì vậy? Thế giới này hoàn toàn không phải là một game online, nó là một trò console game.” [1]

    “Khoan, đó không thể đúng được. Không phải đây là một game VRMMO[2] sao?”

    “Huh? Kể cả cho rằng chúng ta đã vào thế giới của một game online, vẫn phải có thứ dùng để chơi với chuột và cần điều khiển, đúng không?”

    Ren nghiêng đầu bối rối trước câu hỏi của Motoyasu.

    “Chuột? Cần điều khiển? Sao anh lại nói về mấy thứ đồ cổ lổ sĩ đó vậy? Không phải tất cả game online ngày nay đều là VRMMO sao?”

    “Cậu bị đập đầu vào đâu à? Mấy kiểu trò chơi đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.”

    “Cái gì!?”

    Ren hét lớn phản đối. Nhớ lại thì, cậu ta là người đầu tiên nhận ra bảng trạng thái, đúng không? Tôi có cảm tưởng như là cậu ta đã quen với nó.

    Itsuki giơ tay lên.

    “Umm… mọi người này, mọi người nghĩ đây là game gì, chính xác ấy?”

    “Bravestar Online.”

    “Emerald Online.”

    “Tôi chẳng hề biết có một game như thế này nữa.”

    Trong khi tôi chắc chắn thế giới này có vẻ như trong game, không gợi cho tôi bất cứ game nào đặc thù cả.

    “Tôi hiểu rồi. Nhìn thê nào tôi vẫn thấy như thế giới của Dimension Wave, một console game.”

    Chương 3 – Tham vấn

    Người đăng Maneki Neko Đăng ngày 15/09/2015 Cập nhật mới 01/10/2015 12289 Lượt xem

    5 (99.95%) 779 votes

    Chương trước

    Tate no Yuusha no Nariagari

    Chương tiếp

    THÔNG BÁO

    Tuyển sinh trung cấp chính quy ngành du lịch - Trường HHTC

    Ngay khi chúng tôi đến phòng nghỉ cho khách, chúng tôi nằm dài trên chiếc giường xa hoa mà họ đã chuẩn bị cho chúng tôi, và đọc thông tin về vũ khí của chúng tôi trên cửa sổ Giúp đỡ. Mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng ở nơi chân trời, nhưng tôi đọc quá say mê nên không hề nhận ra điều đó.

    Thêm nữa, tôi có thể tìm ra nhiều thông tin hữu dụng. Hiển nhiên là những vũ khí huyền thoại là những công cụ toàn năng không cần phải bão dưỡng. Nếu chủ nhân của chúng lên Lv thường xuyên và dùng nguyên liệu để vũ khí hấp thụ, dạng mới sẽ mở khóa, được ghi lại vào “Sách Vũ Khí”. Nghe thú vị đấy, nên tôi quyết định thử kéo nó ra.

    SOẠT!

    Màn hình xuất hiện, đầy những biểu tượng được nối với nhau bằng những đường viền kéo dài, tất cả những biểu tượng được đánh dấu với chữ “Bị Khóa”.

    Tuyệt thật….

    Trông như tôi có thể phát triển vũ khí huyền thoại của mình theo các đường khác nhau. Giống như một cây kĩ năng từ game online vậy. Và để học được kỹ năng, tôi cần mở khóa năng lực tiềm ẩn trong vũ khí…?

    “Trời, đây y như trò chơi vậy, các cậu có nghĩ vậy không?”

    Tôi đột ngột thốt lên, nhưng những người khác không thực sự để ý cho lắm. Bọn họ chắc chắn cũng đang tra cứu trên Cửa sổ Giúp đỡ.

    “Cậu đang nói gì thế? Đây rõ ràng không chỉ “như” trò chơi, đây là một trò chơi. Tôi khá chắc tôi đã chơi trò này trước đây rồi.”

    Motoyasu tự kiêu trả lời.

    “Eh?”

    “Phải, nó thực sự nổi tiếng lắm đấy. Cậu chưa chơi à?”

    “Không! Tôi là một Otaku cỡ bự, và tôi chưa bao giời chơi thứ gì như thế này cả.”

    “Nghiêm túc đấy à? Nhưng đó là trò Emerald Online đấy!”

    “Tôi chưa bao giờ nghe!”

    “Huh? Cậu có thật là một game thủ không vậy? Nó siêu-nổi-tiếng.”

    “Xin lỗi, những trò game online thực sự lớn mà tôi biết là Odin Online và Fantasy Moon Online.”

    “Mấy trờ vớ vẩn gì vậy? Đây là lần đầu nghe thấy đấy.”

    “Eh?”

    “Eh?”

    “Tất cả các cậu đang nói về điều gì vậy? Thế giới này hoàn toàn không phải là một game online, nó là một trò console game.” [1]

    “Khoan, đó không thể đúng được. Không phải đây là một game VRMMO[2] sao?”

    “Huh? Kể cả cho rằng chúng ta đã vào thế giới của một game online, vẫn phải có thứ dùng để chơi với chuột và cần điều khiển, đúng không?”

    Ren nghiêng đầu bối rối trước câu hỏi của Motoyasu.

    “Chuột? Cần điều khiển? Sao anh lại nói về mấy thứ đồ cổ lổ sĩ đó vậy? Không phải tất cả game online ngày nay đều là VRMMO sao?”

    “Cậu bị đập đầu vào đâu à? Mấy kiểu trò chơi đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.”

    “Cái gì!?”

    Ren hét lớn phản đối. Nhớ lại thì, cậu ta là người đầu tiên nhận ra bảng trạng thái, đúng không? Tôi có cảm tưởng như là cậu ta đã quen với nó.

    Itsuki giơ tay lên.

    “Umm… mọi người này, mọi người nghĩ đây là game gì, chính xác ấy?”

    “Bravestar Online.”

    “Emerald Online.”

    “Tôi chẳng hề biết có một game như thế này nữa.”

    Trong khi tôi chắc chắn thế giới này có vẻ như trong game, không gợi cho tôi bất cứ game nào đặc thù cả.

    “Tôi hiểu rồi. Nhìn thê nào tôi vẫn thấy như thế giới của Dimension Wave, một console game.”

    Chẳng biết vì sao, không ai trong chúng tôi từng nghe về những game của người khác.

    “Chờ đã, chờ đã, chúng ta có thể sắp xếp từng thứ lại.”

    Motoyasu đập tay lên trán và cố thu hút sự chú ý.

    “Ren, theo cậu đây là một trò VRMMO, đúng không?”

    “Đúng vậy.”

    “Vậy Itsuki và Naofumi, các cậu có hiểu ý cậu ta thế nào không?”

    “Đó là một thuật ngữ tôi đã thấy trong những trò chơi khoa học viễn tưởng trước đây, đúng vậy.”

    “Tôi đã đọc vài quyển Light novel về chúng.”

    “Được rồi, tôi cũng vậy. Vậy thì, Ren. Game ‘Bravestar Online’ you vừa đề cập đến, nó là một trò VRMMO?”

    “Phải, tôi đã từng chơi nó khá thường xuyên mà. Cách thế giới này hoạt động thực sự tương tự như hệ thống nó sử dụng vậy”

    Dựa trên những điều Ren đang nói, cậu ta đến từ một thế giới với nền công nghệ đưa con người vào thế giới ảo là điều hoàn toàn bình thường.

    “Vậy, có trò chơi nào chúng ta vừa đề cập có tồn tại trước đây trong thế giới chúng ta không?”

    Ren lắc đầu.

    “Tôi tự xem xét vài thứ trong lịch sử các trò chơi, và tôi chưa bao giờ nghe về những trò chơi đó cả. Mọi người có chắc là chúng nổi tiếng không?”

    Motoyasu và tôi gật đầu. Nếu cậu ta thực sự kỳ cựu về các game online, sẽ thật kỳ lạ khi hiểu biết của cậu ta có thiếu sót gì được. Và khi mà có thể vần đề nằm ở bản thân chúng tôi, bạn sẽ nghĩ rằng ít nhất một trong số chúng tôi có thể nêu tên một trò chơi thực sự nổi tiếng.

    “Vậy thì mấy đề tài về hiểu biết thông thường thì sao? Như là, tên của Thủ Tướng đương nhiệm ,chẳng hạn.”

    “Ah!”

    Mọi người gật đầu đồng ý.

    “Được rồi, đồng thanh nào…”

    ực*

    “Yuta Masato.”

    “Yawara Koutarou.”

    “Kodaka Enichi.”

    “Ichifuji Shigeno.”

    “…”

    Không một cái nào. Tôi chẳng hề nhận ra bất cứ một cái tên nào từ lớp học Lịch Sử.

    Sau đó, chúng tôi so sánh với nhau về những đề tài khác nhau, từ những câu nói “bất hủ” kinh điển trên mạng hay những trang web nổi tiếng, nhưng kết quả vẫn vậy. Chúng tôi có vẻ không thể phù hợp được gì cả.

    “Trông như tất cả chúng ta đến từ những Nhật Bản khác nhau ,hử?”

    “Phải. Các cậu nhìn nhận thế nào thì không đời nào chúng ta đến từ cùng thế giới được.”

    “Hơn nữa, thế giới kỳ ảo là một chuyện, nhưng ai có thể nghĩ rằng những Nhật Bản khác có tồn tại chứ?”

    “Ừm, vẫn có khả năng là chúng ta đến cùng một thế giới nhưng khác thời đại, nhưng mà với nhiều mâu thuẫn như vậy thì có vẻ tính khả thi của việc này càng nhỏ hơn.”

    Bị triệu tập đến đây cùng nhau đã kỳ lạ rồi. Thực sự kỳ lạ. Nói vậy, lí do vì tất cả chúng tôi đều là mấy tên Otaku chắc chắn là vô nghĩa rồi.

    “Cứ như thế này thì, tôi đánh cuộc tất cả chúng ta chẳng đi đến đâu cả.”

    “Có lẻ vậy. Tôi không nói rằng tôi thực sự hứng thú mấy câu chuyện phiếm, nhưng tôi cho rằng ít nhất thì hãy đồng nhất thông tin đã.”

    Ren bắt đầu kể lại câu chuyện của cậu. Theo cách cậu ta nói thì rõ ràng cậu ta muốn chúng tôi nghĩ cậu ta thật ngầu.

    “Lúc tôi đang trên đường về nhà sau khi tan học, tôi tình cờ đã đụng phải một tên sát nhân. Tôi nhớ lúc tôi chặn lại tên sát nhân để giúp người bạn thưở nhỏ của tôi, nhưng sau đó….”

    …Cậu ta vô tình xoa bên hông khi kể lại câu chuyện của mình.

    Bản thân tôi nghĩ câu chuyện khá cũ xì, in đầy trong sách, nhưng tôi kìm lại sự thôi thúc phụ họa với lời châm chọc. Nhìn đại khái thì cậu ta chắc chắn hạ gục được tên sát nhân, nhưng lại bị đâm vào hông trong trận ẩu đả. Bình thường thì tôi sẽ dán cho cậu ta cái mác “chém gió” vì lời nói dối trơ trẽn chỉ để làm cậu ta trông ngầu hơn, nhưng cậu ta là một Hiệp sĩ, người đồng đội với tôi nên tôi quyết định mặc kệ.

    “Trước khi biết rõ chuyện gì thì tôi đã ở đây rồi.”

    “Vậy cậu đã cứu được người bạn thuở nhỏ của cậu à? Điều đó tuyệt thật.”

    Cậu ta mỉm cười với lời ca tụng của tôi trong khi vẫn giữ điệu bộ trầm tĩnh. Nhưng, tốt thôi.

    “Tiếp theo là tôi.”

    Motoyasu khoa tay múa chân trông vui vẻ.

    “Trước khi đến đây, tôi có rất nhiều bạn gái, các cậu biết chứ?”

    “Tôi đã mường tượng như vậy.”

    Phong cách “Người anh trai đáng tin cậy” của anh ta chắc hẳn như “cây bạc hà mèo”[3] với các cô gái vậy.

    “Và vì vậy nên …”

    “…Anh đã bắt cá hai hay ba tay với họ và bị họ tặng cho vài nhát, đúng chứ?”

    Câu nói của Ren rõ ràng đầy mỉa mai. Tuy nhiên, Motoyasu chỉ hấp háy mắt ngạc nhiên và gật đầu.

    ‘Phải…Phụ nữ thật đáng sợ.”

    “TÊN KHỐN KIẾP!”

    Cơn giận của tôi phun trào, và tặng cho hắn bàn tay với ngón giữa chỉa lên ở đằng sau lưng hắn. Đúng là tên khốn kiếp. Tôi thực sự muốn cho hắn chết luôn.

    …Nhưng khoan, không phải chết là lí do hắn ta được triệu hồi đến đây sao? Tôi không có thời gian để cân nhắc nó, vì Itsuki đang nói, tay siết vào ngực mình.

    “À với tôi thì, khi tôi đang đi qua đường lúc về nhà từ trường luyện thi, thì một chiếc xe rác lao đến hết tốc lực ở khúc cua. Sau đó…”

    “…”

    Điều đó có vẻ hợp lí, cậu ta bị đâm bởi chiếc xe rác. Đúng là cái chết nhọ nhất lịch sử.

    …Này. Đợi chút đã. Không phải chuyện của tôi hơi khác biệt sao?

    “À ừm…tôi tuyệt đối, chắc chắn phải kể lại chuyện của mình sao?”

    “Đương nhiên! Những người khác đã kể rồi.”

    “Ờ. Được rồi. Ừm, nếu cậu khăng khăng vậy… Tôi ở thư viện khi tôi tìm thấy một quyển sách kỳ quặc tôi chưa từng thấy trước đây. Tự nhiên là tôi cầm lấy nó và bắt đầu đọc, và trước khi nhận ra chuyện gì thì tôi đã ở đây.”

    “…”

    Cái nhìn của họ lạnh lùng quá. Gì chứ? Tôi cần phải có một lý lịch thương tâm để được chấp nhận hay gì sao? Bọn họ bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.

    “Nhưng…anh ta …cái khiên…”

    “Đúng rồi…phải không?

    “Phải….”

    Tôi không thể hiểu họ đang nói gì, nhưng tôi có cảm giác họ đang khinh thường tôi. Tôi cần thay đổi đề tài, và thật nhanh trí.

    “Này, mọi người! Có vẻ như các cậu đã quen với quy luậ– ý tôi, hệ thống của thế giới này rồi phải không?”

    “Ừ”

    “Đúng vậy.”

    “Ít nhiều.”

    Chết tiệt, tôi là tên lính mới duy nhất ở đây! Điều này thực sự khó chịu.

    “T-tôi hiểu. Vậy, các cậu có thể cho tôi vài lời gợi ý được chứ? Thế giới của tôi là nơi duy nhất không có trò chơi nào như thế này cả.”

    Không rõ vì sao, phản ứng của họ với câu hỏi của tôi không hề giống nhau. Ren nhìn thẳng vào tôi, trong khi đó Motoyasu và Itsuki thì mỉm cười.

    “Đừng lo, anh bạn thân thiết Motoyasu của cậu ở đây để nói cho cậu biết trò chơi này là như thế nào.”

    Motoyasu bước đi đến gần tôi và khoác cánh tay anh ta qua vai tôi. Nhìn mặt anh ta có điều gì đấy thực sự đáng ngờ.

    “Có một chức nghiệp trong Emerald Online gọi là Shielder(Người bảo vệ),đó– ngạc nhiên, ngạc nhiên không– dùng khiên làm vũ khí chính.”

    “Vâng.”

    “Lúc đầu, khả năng phòng thủ cao thì thực sự tuyệt đấy, nhưng khi cậu săn quái trong trò chơi, nó chỉ có thể gây được một lượng sát thương nực cười, đánh quái như gãi ngứa vậy.”

    “Vậy à…”

    “Nói ngắn gọn thì, ở cấp độ cao, đó là một chức nghiệp thảm hại mà chắc chắn không ai muốn sử dụng cả.”

    “KHÔÔNGGGGGG.”

    Tôi không muốn nghe điều đó! Ý tôi là, cái quái gì vậy? Cơ bản thì anh ta gọi tôi là tên thua cuộc bẩm sinh!

    “Nó không được sửa lại trong bản cập nhật sao?”

    Chắc chắn họ phải cân bằng lại nó chứ.

    “Hàizz, nó quá kinh khủng và chẳng có mấy người chơi nó, nên họ không bao giờ quan tâm. Điều cuối cùng tôi nghe được thì họ đã đồng loạt quyết định bỏ chức nghiệp đó đi.”

    “Không có chuyện cải thiện chức nghiệp nào sao?”

    “Có, nhưng nó vẫn cực kỳ tệ.”

    “Thế còn việc thay đổi chức nghiệp thì sao?”

    “Xin lỗi, nhưng nó không phải là kiểu trò chơi như vậy.”

    Gừ, nếu những điều này là đúng thì tôi bị kẹt với một chức nghiệp khó ăn rồi. Tôi nhìn vào chiếc khiên với vẻ ủ rũ. Nó thực sự có một tương lai tối tăm vậy sao?

    “Khoan, còn các cậu thì sao?”

    Tôi tuyệt vọng quay sang Ren và Itsuki, nhưng họ nhanh chóng tránh ánh nhìn của tôi.

    “Xin lỗi…”

    “Thế giới của tôi cũng giống như vậy…”

    Eh!? Vậy thực sự bất công với tôi như vậy ư?

    Trong khi tôi đứng như trời trồng ở đó, những người khác bắt đầu nói chuyện với nhau về trò chơi.

    “Địa hình như thế nào?”

    “Cái tên tuy khác, nhưng về bản chất thì giống nhau. Điều này nghĩa là có khả năng cao là phân bố quái vật cũng giống nhau.”

    “Khi mà vùng đất săn của mỗi loại vũ khí hơi khác nhau, chúng ta nên tránh đi đến cùng một chỗ.”

    “Phải, đó chắc chắn là cách hiệu quả nhất đấy.”

    Mắt họ đang sáng lên. Tôi có thể biết được họ đang nghĩ điều gì như là “Wow, chúng ta thực sự trúng mánh rồi , phải không?”

    …Đúng rồi. Mấy người thì mạnh rồi, và tôi thì không. Nhưng vẫn có nhiều con đường mà tôi vẫn dùng được. Nếu tôi yếu, tôi chỉ cần trông cậy vào những người đồng đội. Kể cả người như tôi cũng có thể mạnh hơn bằng cách chiến đấu trong một nhóm.

    “Haha…Mày đang lo lắng về điều gì cơ chứ? Không phải ngày nào mày cũng có cơ hội được thấy thế giới khác đâu! Chắc chắn rồi mọi thứ sẽ tốt thôi.”

    Tôi không thể để những người khác lia những ánh nhìn thương hại lên tôi. Tôi chỉ cần đổi cái khiên này lấy món vũ khí nào phù hợp, và tôi sẽ sẵn sàng đi săn.

    “Được rồi! Mày có thể làm được!”

    Tôi tự thổi phồng mình lên.

    “Thưa các Hiệp sĩ đáng kính, chúng tôi đã chuẩn bị bữa tối cho các ngài.”

    Oh? Nhìn ngoài trời thì đã đến lúc ăn bữa tối.

    Chúng tôi mở cửa, và một người hầu dẫn chúng tôi đến phòng ăn của đoàn hiệp sĩ. Như một cảnh tượng từ một bộ phim giả tưởng. Những dãy bàn tràn đầy thức ăn, như một bữa tiệc ăn-hết-những-gì-có-thể (ngắn gọn là buffet- tiệc đứng).

    “Thưa các ngài, xin hãy tự lấy bất cứ thứ gì các ngài muốn.”

    “Thật đấy à? Chúng tôi phải ăn cùng lúc với các hiệp sĩ?”

    Ren càu nhàu.

    …Tôi không thể tin là cậu ta lại phàn nàn khi mà họ mất công để chuẩn bị cho chúng tôi cả bữa tiệc như thế này. Đúng là tên ngốc.

    “Không.”

    Người hầu lắc đầu.

    “Khi các ngài dùng bữa, những đầu bếp ở đây để hướng dẫn các ngài.”

    Hmm? Khi tôi nhìn kỹ vào trong phòng ăn, tôi nhận ra một đám người trong căn phòng đều là những đầu bếp. Vậy ra đây là thứ được gọi là ” chiêu đãi đặc biệt” , huh? Họ định giới thiệu chúng tôi với các hiệp sĩ khi chúng tôi dùng xong bữa.

    “Vậy thì, ăn thôi!”

    Và như vậy, chúng tôi thưởng thức món ăn của thế giới khác. Hơi ngọt so với khẩu vị của tôi, nhưng không có gì tôi không thể ăn được. Tuy vậy, có rất nhiều thứ trông khá kỳ dị. Có cả một món trông như món trứng tráng nhưng lại có vị như một trái cam vậy!

    Sau khi chúng tôi ăn xong, chúng tôi trở lại phòng mình.

    “Các cậu có nghĩ họ có phòng tắm ở đây không?”

    “Đây là kiến trúc thời Trung Cổ, nên có khả năng là họ có phòng tắm ngoài trời.”

    “Tôi chắc rằng họ sẽ chuẩn bị cho chúng ta nếu chúng ta yêu cầu.”

    “Eh,được đấy. Chỉ có một ngày thôi.”

    “Đúng thật. Mà tôi mệt quá, và chúng ta có một ngày trọng đại vào ngày mai, nên tôi đi trước và lăn ra ngủ đây.”

    Đám chúng tôi đi theo Motoyasu và cùng kéo nhau đi ngủ.

    Đêm đó, tôi chìm vào giấc ngủ với nụ cười còn đọng lại trên gương mặt. Chuyến phiêu lưu vĩ đại của tôi bắt đầu vào ngày mai! Mong rằng buổi sáng sẽ đến mau.

    CHÚ THÍCH

    [1] Console game: Game có thiết bị chơi cầm tay như PS3 , Xbox 360,…

    [2] VRMMO: Virtual Reality Massively Multiplayer Online-Hệ thống game online thực tế ảo đa người chơi. Như anime Sword Art Online, .hack// , Log Horizon,….

    [3] Cây bạc hà mèo có tác dụng kích thích hưng phấn đối với họ nhà mèo. Ý nói rất thu hút với các cô gái trong đoạn này.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 4 – Tiền Thưởng Đặc Biệt

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Buổi sáng ngày hôm sau.

    Sau bữa điểm tâm, chúng tôi hứng khởi chờ đến lúc nhà vua triệu kiến. Nhưng dĩ nhiên là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra vào lúc sáng sớm như thế này. Dựa theo vị trí của mặt trời, họ đến đón chúng tôi có lẽ vào lúc 10 giờ. Chúng tôi đi theo với niềm hào hứng dữ dội trong tim.

    “Kính chào, các vị Anh Hùng.”

    Trong phòng tiếp kiến, 12 người cả nam lẫn nữ ăn mặc như các du hành giả đã tập trung lại nơi đây tự lúc nào. Thậm chí có cả vài người ăn mặc theo đúng phong cách hiệp sĩ. Sự trợ giúp của nhà vua thật đáng ngạc nhiên…

    Chúng tôi cúi chào.

    “Như đã hứa, chúng tôi đã tập trung các người đồng hành sẽ đi cùng các vị. Tất cả họ đều sẵn sàng làm quen với các vị.”

    Chương 4 – Tiền Thưởng Đặc Biệt

    Người đăng LittleKai Đăng ngày 15/09/2015 Cập nhật mới 20/02/2016 11503 Lượt xem

    5 (99.92%) 793 votes

    Chương trước

    Tate no Yuusha no Nariagari

    Chương tiếp

    THÔNG BÁO

    Tuyển sinh trung cấp chính quy ngành du lịch - Trường HHTC

    Buổi sáng ngày hôm sau.

    Sau bữa điểm tâm, chúng tôi hứng khởi chờ đến lúc nhà vua triệu kiến. Nhưng dĩ nhiên là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra vào lúc sáng sớm như thế này. Dựa theo vị trí của mặt trời, họ đến đón chúng tôi có lẽ vào lúc 10 giờ. Chúng tôi đi theo với niềm hào hứng dữ dội trong tim.

    “Kính chào, các vị Anh Hùng.”

    Trong phòng tiếp kiến, 12 người cả nam lẫn nữ ăn mặc như các du hành giả đã tập trung lại nơi đây tự lúc nào. Thậm chí có cả vài người ăn mặc theo đúng phong cách hiệp sĩ. Sự trợ giúp của nhà vua thật đáng ngạc nhiên…

    Chúng tôi cúi chào.

    “Như đã hứa, chúng tôi đã tập trung các người đồng hành sẽ đi cùng các vị. Tất cả họ đều sẵn sàng làm quen với các vị.”

    Thật hoàn hảo! Có đủ người để chia cho mỗi chúng tôi 3 bạn đồng hành, mà không có ai bị bỏ sót.

    “Hỡi các anh hùng tương lai của đất nước, hãy chọn cho mình vị Anh Hùng mà các bạn mong muốn phục vụ”

    Hở? Bọn họ được phép tự chọn ai để theo sao? Thật đáng ngạc nhiên, nhưng càng nghĩ kỹ lại thì tôi càng thấy điều đó hợp lý. Lẽ dĩ nhiên họ phải ưu tiên cho công dân của họ trước rồi mới đến một đám người lạ mặt chứ.

    Từng người một, các du hành giả nhanh chóng đi xuyên căn phòng và tụ lại thành nhóm trước mặt mỗi người bọn tôi. Kết quả là…

    ———-

    Ren: 5 bạn đồng hành

    Motoyasu: 4 bạn đồng hành

    Itsuki: 3 bạn đồng hành

    Tôi: không ai cả.

    ———-

    “Thưa Bệ hạ, xin chờ một chút.”

    Cái quái gì thế này? Sự thật phũ thế sao???

    Nhà vua có vẻ như cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

    “Hừmm. Thật lòng mà nói thì, ta chẳng thể ngờ mọi việc lại có thể trở nên như thế này.”

    “Anh ta chẳng nổi tiếng tí nào cả, đúng không?”

    Thậm chí đến cả vị đại thần cũng bó tay, tôi có thể thấy qua nét mặt của ông ấy.

    Ngay lúc này, 1 người mặc áo choàng thì thầm gì đó vào tai nhà vua.

    “Hiểu rồi. Vậy ra đã có lời đồn như thế à…”

    “Chuyện gì đã xảy ra?”

    Chương 4 – Tiền Thưởng Đặc Biệt

    Người đăng LittleKai Đăng ngày 15/09/2015 Cập nhật mới 20/02/2016 11503 Lượt xem

    5 (99.92%) 793 votes

    Chương trước

    Tate no Yuusha no Nariagari

    Chương tiếp

    THÔNG BÁO

    Tuyển sinh trung cấp chính quy ngành du lịch - Trường HHTC

    Buổi sáng ngày hôm sau.

    Sau bữa điểm tâm, chúng tôi hứng khởi chờ đến lúc nhà vua triệu kiến. Nhưng dĩ nhiên là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra vào lúc sáng sớm như thế này. Dựa theo vị trí của mặt trời, họ đến đón chúng tôi có lẽ vào lúc 10 giờ. Chúng tôi đi theo với niềm hào hứng dữ dội trong tim.

    “Kính chào, các vị Anh Hùng.”

    Trong phòng tiếp kiến, 12 người cả nam lẫn nữ ăn mặc như các du hành giả đã tập trung lại nơi đây tự lúc nào. Thậm chí có cả vài người ăn mặc theo đúng phong cách hiệp sĩ. Sự trợ giúp của nhà vua thật đáng ngạc nhiên…

    Chúng tôi cúi chào.

    “Như đã hứa, chúng tôi đã tập trung các người đồng hành sẽ đi cùng các vị. Tất cả họ đều sẵn sàng làm quen với các vị.”

    Thật hoàn hảo! Có đủ người để chia cho mỗi chúng tôi 3 bạn đồng hành, mà không có ai bị bỏ sót.

    “Hỡi các anh hùng tương lai của đất nước, hãy chọn cho mình vị Anh Hùng mà các bạn mong muốn phục vụ”

    Hở? Bọn họ được phép tự chọn ai để theo sao? Thật đáng ngạc nhiên, nhưng càng nghĩ kỹ lại thì tôi càng thấy điều đó hợp lý. Lẽ dĩ nhiên họ phải ưu tiên cho công dân của họ trước rồi mới đến một đám người lạ mặt chứ.

    Từng người một, các du hành giả nhanh chóng đi xuyên căn phòng và tụ lại thành nhóm trước mặt mỗi người bọn tôi. Kết quả là…

    ———-

    Ren: 5 bạn đồng hành

    Motoyasu: 4 bạn đồng hành

    Itsuki: 3 bạn đồng hành

    Tôi: không ai cả.

    ———-

    “Thưa Bệ hạ, xin chờ một chút.”

    Cái quái gì thế này? Sự thật phũ thế sao???

    Nhà vua có vẻ như cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

    “Hừmm. Thật lòng mà nói thì, ta chẳng thể ngờ mọi việc lại có thể trở nên như thế này.”

    “Anh ta chẳng nổi tiếng tí nào cả, đúng không?”

    Thậm chí đến cả vị đại thần cũng bó tay, tôi có thể thấy qua nét mặt của ông ấy.

    Ngay lúc này, 1 người mặc áo choàng thì thầm gì đó vào tai nhà vua.

    “Hiểu rồi. Vậy ra đã có lời đồn như thế à…”

    “Chuyện gì đã xảy ra?”

    Motoyasu cảm thấy có chuyện gì đấy không đúng, cố phá vỡ sự căng thẳng, nhưng đã trễ quá rồi. Cảm giác như tôi quay trở lại thời còn học cấp 1, bị những đứa trẻ khác tẩy chay trong lớp thể dục lần nữa. Đáng lẽ đây chẳng phải điều nên diễn ra khi đến một thế giới khác chứ.

    “Có một lời đồn đang lan truyền quanh lâu đài rằng trong số 4 Anh Hùng, Khiên Hiệp Sĩ là người ít quen thuộc với những cách hoạt động của thế giới chúng tôi nhất.”

    “Hả?”

    “Truyền thuyết ghi lại rằng các Anh Hùng là những người có hiểu biết sâu sắc về cách thức vận hành thế giới này. Nếu ta không nhầm lẫn, truyền thuyết này không hề ứng nghiệm với cậu.”

    Motoyasu dùng khuỷu tay huých tôi.

    “Có vẻ như bọn họ nghe lỏm cuộc trò chuyện của chúng ta tối qua nhỉ?”

    Đợi đã nào. Có phải ông ta đang nói đến chuyện tôi chưa từng chơi qua một game nào như thế này trước đây? Đó là lý do duy nhất bọn họ không muốn tham gia với tôi? Không, quan trọng hơn nữa, ngay từ đầu, cái truyền thuyết mập mờ này là sao vậy? Thậm chí dù tôi chẳng biết nhiều bằng những người khác, tôi vẫn còn là Anh Hùng cơ mà, chẳng phải vậy sao? Ai thèm quan tâm đến việc Khiên có là đồ bỏ trong vài game chết tiệt chứ? Đây là đời thật, không phải là trò chơi!

    “Nào nào, Ren. Cậu có đến 5 bạn đồng hành, cậu không thể chia bớt đi sao?

    Những người theo Ren, (kể cả nam) cũng lùi lại sau lưng Ren như những con cừu non hoảng sợ, trong khi bản thân Ren thì chỉ đơn giản là gãi đầu và thở dài.

    “À, tôi không thể nói tôi là người ham mê đội nhóm gì. Tôi sẽ bỏ lại bất cứ ai không nghĩ rằng có thể theo kịp tôi.”

    Dù trước lời nói lạnh lùng của người chủ nhân mà họ chọn, chẳng ai trong nhóm theo Ren nhúc nhích cả.

    “Cậu thì sao, Motoyasu? Cậu không nghĩ thế này thật là tàn nhẫn sao?”

    “À, thì…”

    Ngẫu nhiên mà tôi quên nói khi nãy nhưng tỉ lệ nam và nữ trong số du hành giả tập trung tại đây lại nghiêng nặng về phía nữ. Thật là bí ẩn.

    “Đó… Đó đâu phải là quyết định của tôi.”

    Itsuki cũng bị bối rối trước tình thế của tôi, nhưng cậu ta cũng chẳng muốn từ chối những người đồng hành đã chọn cậu ta.

    Tiện đây, tất cả những người trong cái nhóm chọn Motoyasu đều là nữ. Dường như là anh ta đã được định trước là sẽ có gái theo dù có ở bất cứ đâu.

    “Tôi cho rằng tốt nhất là mỗi người chúng ta có 3 bạn đồng hành, nhưng … bắt ép họ đi ngược với ý muốn của họ thì trái đạo đức quá.”

    Mọi người trong phòng đều gật đầu tán đồng với lời nói hợp lý của Itsuki.

    “Vậy tôi phải khởi hành một mình sao?”

    Tất cả những gì tôi có là một chiếc Khiên! Làm thế quái nào tôi trở nên mạnh hơn được khi mà không có lấy một người đồng hành?

    “Thưa ngài, tôi sẽ đồng hành cùng với Khiên-sama.”

    Một trong số các nữ du hành giả đi theo Motoyasu giơ tay lên và tình nguyện đi chung với tôi.

    “Ồ, Ngươi có chắc không?”

    “Vâng.”

    Đó là một cô gái trẻ và đáng yêu với mái tóc đỏ ngang vai. Thực ra còn hơn cả thế nữa, cô ấy thật choáng ngợp và tuyệt đẹp, nét đẹp của cô ấy vẫn còn có chút ngây ngô, nhưng dù có như thế thì cô ấy chỉ thấp hơn tôi một tí mà thôi.

    “Còn ai khác muốn đi theo Naofumi không?”

    Tôi thậm chí có thể nghe cả tiếng con ruồi bay ngang qua, chẳng có ai bày tỏ ý muốn tình nguyện tham gia dù là nhỏ nhất.

    Nhà vua thở một hơi dài tiếc nuối.

    “Thôi được rồi. Naofumi, kể từ thời điểm này, anh phải tự tuyển thêm thành viên và tự lên cấp thôi. Bởi vì tình huống lạ kỳ duy nhất này mà ta sẽ ra một ngoại lệ, chỉ lần này thôi, là sẽ tăng viện trợ tháng này cho anh hơn hẳn các Anh Hùng khác”

    “V-Vâng, thưa Bệ Hạ”

    Đó là một quyết định hợp lý. Nếu chẳng ai ở nơi này muốn đi cùng với tôi thì tôi luôn có thể đi ra ngoài và tìm người khác.

    “Rồi, giờ thì ta sẽ chia cho các Anh Hùng số tiền phí.”

    Lúc nhà vua ra hiệu, mỗi chúng tôi được nhận một túi nặng rủng roảng tiền. Như đã hứa, túi của tôi hơi lớn hơn các túi khác.

    “Ta tuyên bố phân phát cho Naofumi 800 đồng bạc, và 600 cho mỗi người Anh Hùng khác. Hãy dùng chúng để tự trang bị cho mình, và bắt đầu chuyến hành trình.” [1]

    “Cảm ơn ngài.”

    Và thế là buổi triệu kiến nhà vua kết thúc. Mọi người nối đuôi ra khỏi sảnh và bắt đầu tự giới thiệu.

    “Hân hạnh được gặp anh, Khiên Hiệp Sĩ. Tên tôi là Mine Sphere. Chúng ta cùng cố gắng nhé.”

    “À, vâng.”

    Tôi rất biết ơn Mine vì cái thái độ không chút ngại ngùng và hào phóng của cô. Mặc dù lòng tự tin của tôi vừa bị một đòn khá đau sau vụ thử thách vừa rồi, sự thật không thể chối cãi là cô gái này đã trở thành bạn đồng hành của tôi. Nên tôi phải trân trọng người đồng hành của mình! So với những Hiệp Sĩ khác, vũ khí của tôi thật vô dụng.

    “Giờ thì, Chúng ta đi chứ, Mine?”

    “Okay~”

    Mine hăng hái gật đầu và bước đi theo tôi.

    ~~~~~~~~~~

    Chào đón chúng tôi lúc vượt qua cầu sắt băng qua lâu đài đến thành phố là một khung cảnh tuyệt vời gần như thổi tung tôi đi. Dẫu cho hôm qua tôi đã có cái nhìn thoáng qua từ khung cửa sổ, tầm nhìn cận cảnh lại xoáy sâu vào tôi cái sự thật là tôi đã đến một thế giới khác. Những tấm bảng gỗ treo trên con đường lát đá và của những cửa hàng, hương thơm của thức ăn ngào ngạt lan tỏa trong không khí … Tất cả để lại ấn tượng thật sâu sắc.

    “Chúng ta nên làm gì đây?”

    “Đầu tiên, em muốn tìm một của hàng bán áo giáp và vũ khí, nhất định chúng ta có thể mua được món gì đó tốt tốt từ chừng này tiền.”

    Phải rồi. Do chỉ có mỗi chiếc Khiên, điều đầu tiên tôi cần là một món vũ khí thật sự. Không có nó, tôi sẽ chẳng thể nào chiến đấu với bọn ma thú được (hay bất cứ thứ gì khác đại loại như thế); việc bắt kịp bọn kia là điều gần như không tưởng. Mặt khác, tất cả bọn họ đều phải luyện lại vũ khí của họ từ đầu, nên nếu tôi có thể có một khởi đầu khá thuận lợi, vượt qua bọn kia là chuyện không khó đến vậy.

    “Trong trường hợp này, em có thể dẫn ngài đến một cửa tiệm khá tốt mà em biết.”

    “Cô sẽ làm thế cho tôi?”

    “Lẽ dĩ nhiên. Chúng ta là cộng sự mà, chẳng phải sao?”

    Mine dẫn tôi lướt nhanh qua các con đường. Sau khoảng 10 phút, cô ấy đột ngột dừng lại. Chúng tôi đang đứng trước một cửa tiệm, đập ngay vào mắt tôi là tấm bảng hiệu to lớn được trang trí chẳng gì khác ngoài một thanh kiếm.

    “Tới rồi.”

    “Whoaaa…”

    Liếc mắt vào cửa hàng, tôi có thể thấy vũ khí treo đầy trên tường, từ sàn nhà lên đến tận nóc. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng thật là một cửa tiệm vũ khí. Không chỉ như vậy, họ cũng có bán cả áo giáp và các loại dụng cụ hữu ích cho du hành giả.

    “Chào mừng quý khách!”

    Ông chủ cửa hàng hô lên một tiếng chào như tiếng gầm khi chúng tôi bước vào. Thân hình to lớn, đầy cơ bắp của ông ta đúng y như điều bạn hình dung về một người chủ của một cửa tiệm vũ khí nên trông như thế nào. Nhưng thật tuyệt vời. Tôi chắc hẳn thất vọng cực kỳ nếu ông ta cuối cùng lại như một lão già béo tròn nhếch nhác. Đây thực sự là thế giới khác mà, phải không?

    “Vậy ra đây chính là một cửa tiệm vũ khí…?”

    “A, một người khách mới! Việc ngài đến đây là minh chứng cho ngài có đôi mắt tinh tường về chất lượng đấy.”

    “Thực ra thì cô gái này mới là người giới thiệu ông cho tôi…”

    Tôi chỉ về phía Mine, cô vẫy nhẹ tay về phía ông chủ cửa tiệm.

    “Ồ, thật cám ơn vị tiểu thư đây.”

    “À, đừng lo về việc đó. Cửa tiệm của ông rất nổi tiếng trong vùng này mà, ai mà không biết đây.”

    “Tiểu thư đã quá khen rồi. nhân tiện thì có phải gã trai ăn mặt kỳ quái này là bạn trai của cô?”

    Phải rồi. Trang phục của tôi hẳn rất khác thường với con người ở thế giới này. Bất cứ ai chỉ lướt qua bề ngoài của tôi cũng đánh giá tôi thành một kẻ hoàn toàn lập dị.

    “Ông nhìn vào ngài ấy không thể đoán được sao?”

    “Khoan, … đừng nói với tôi rằng đây là … một Anh hùng?”

    Ông chủ tiệm chăm chú nhìn chòng chọc lấy tôi.

    “Cậu ta trông có vẻ chẳng đáng tin lắm…”

    Ê, này,…

    “Nếu ông có gì muốn nói thì nói rõ ràng đi.”

    Dĩ nhiên có lẽ đúng là tôi trông chẳng đáng tin thật, đến cả tôi cũng muốn phủ nhận điều đó mà. Nhưng đấy chính là tại sao khiến tôi muốn bản thân mình mạnh mẽ hơn!

    “Ý tôi là nếu cậu không mang trên mình những trang bị chất lượng tốt, sẽ chẳng có ai tin tưởng cậu đâu.”

    “Có lẽ ông nói đúng…”

    Ha ha ha… Ông ta đúng là thẳng như ruột ngựa.

    “Từ thần sắc của cậu… tôi cho rằng cậu là một dạng Người Hùng thất bại, đúng không?”

    Hự. Tôi có cảm giác má mình giật giật. Vì lý do quái gì mà tin đồn về tôi lan nhanh dữ vậy trời? Hừm, dù với lý do gì đi nữa thì tôi chẳng để nó làm tôi thất vọng được.

    “Tôi là Khiên Hiệp Sĩ, tên là Iwatani Naofumi. Tôi sẽ lao đầu vào nhiều tình thế nguy hiểm kể từ giờ, nên chắc chúng ta sẽ gặp nhau nhiều đấy.”

    Tôi đoán rằng tốt nhất tôi nên tự giới thiệu bản thân để tránh có thêm bất cứ hiểu lầm nào nữa.

    “Naofumi hử? Rồi, nếu cậu có ý định trở thành khách hàng thường xuyên ở đây thì tôi cho rằng chúng ta hòa thuận với nhau cũng tốt thôi. Rất vui vì đã gặp cậu.”

    Chậc. Lão già này vẫn còn gân lắm.

    “Này, ông chủ. Có món trang bị nào tốt trong cửa tiệm không?”

    Mine nhẹ bĩu môi đánh mắt về phía ông chủ cửa tiệm.

    “Cô cậu tính chi khoảng bao nhiêu?”

    “Để xem…”

    Mine nhìn qua tôi như thể đang định xem giá trị của tôi bao nhiêu.

    “Tôi cho rằng … tầm 250 SC.”

    Hở? 250 trên tổng số 800 SC ư? Tôi tự hỏi không biết cô ấy có nghĩ đến các chi phí cho việc tuyển thêm nhân lực và ở trọ chưa.

    “Hiểu rồi! Vui lòng đợi trong giây lát.”

    Ông chủ rời khỏi quầy và đi vòng quanh cửa tiệm một lúc, sau đó quay về với một đống vũ khí lấy từ các khu khác nhau của cửa tiệm.

    “Này, cậu nhóc, cậu có sở trường hoặc đặc biệt thích loại vũ khí nào không?

    “Không hẳn. Cả đời tôi chưa từng động tới một món vũ khí thật sự nào.”

    “Nếu đã vậy, tôi đề nghị cậu nên dùng một thanh kiếm cho người mới.”

    Ông ta xếp một hàng kiếm trên quầy trước mắt tôi.

    “Tất cả những thanh kiếm này đều được phủ một lớp BloodClean (Lớp phủ chống máu) rồi.”

    “BloodClean là gì vậy?”

    “Là một lớp phủ đặc biệt chống máu tươi và máu đông bám lại trên thân kiếm, để giữ cho thanh kiếm luôn sắc bén.”

    “Whoa”

    Ngay khi nghe ông ta đề cập đến chuyện đó, tôi chợt nhớ rằng tôi đã nghe đâu đó ở thế giới của tôi về chuyện những con dao cắt thịt nhiều lần sẽ kém đi. Vậy cơ bản là ông ta đang nói rằng những thanh kiếm này sẽ chẳng bao giờ bị cùn. Tuyệt quá…

    “Từ rẻ nhất đến mắc nhất, kiếm được làm từ: sắt, sắt ma thuật, thép ma thuật, và Mithril[2]. Có thể cậu cho rằng chúng có hơi mắc, nhưng ta bảo đảm đúng với số tiền cậu bỏ ra.”

    Thật thú vị. Độ cứng của vũ khí phụ thuộc vào chất liệu làm ra ư?

    “Tôi có những món còn tốt hơn nữa trong cửa tiệm nhưng đây là những món phù hợp với mức giá 250 SC của cậu.”

    Thường thì những cửa tiệm khởi đầu trong các console game đầy rẫy toàn món vứt đi. Nhưng dường như toàn loại hàng ngon ở đây. Thế giới này quả thực y như trong mọt game online nhỉ?

    … À, không,… Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy? Đây chẳng phải là game, đây là ĐỜI THỰC. Vậy nên việc một cửa tiệm vũ khí ở thủ đô của một đất nước lớn có đủ các món hàng là điều dễ hiểu.

    “Ừm,… có lẽ là thanh kiếm sắt này.”

    Tôi từ từ nắm lấy chuôi gươm và cầm nó lên. Ồ, cũng khá nặng đấy, y như tôi nghĩ từ một món vũ khí thật sự. So với cái Khiên này thì nó nặng không ngờ. Liệu tôi sẽ có thể chiến đấu với ma thú chỉ bằng thanh kiếm này không…?

    XOẸT.

    “Ối”

    Đột nhiên tôi cảm thấy tê tái như bị điện giật, và rồi thanh kiếm văng ra khỏi đôi tay tôi.

    “Ồ.”

    Ông chủ cửa tiệm và Mine hết nhìn tôi rồi ngạc nhiên liếc qua thanh kiếm.

    “Chuyện gì vậy?”

    Tôi cúi xuống và cầm thanh kiếm lên lần nữa. Nó trông hoàn toàn bình thường. Vậy, cái quái gì đã diễn ra vậy? Chỉ là tình cờ thôi sao??

    XOẸT!

    “Úi da.”

    Cái cm gì vậy nè? Có phải do lão chủ cửa tiệm đang bí mật chơi xỏ tôi? Tôi trừng mắt nhìn ông ta, nhưng ông ta chỉ nhún vai lắc đầu. Rõ ràng là ông ta cũng mơ hồ chẳng hiều chuyện gì xảy ra y như tôi. Có lẽ Mine biết chuyện gì đang diễn ra chăng? Tôi chẳng thể nghĩ là cô ấy phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, nhưng cô ta là người còn lại duy nhất ở đây.

    “Chẳng phải là nó tự văng ra khỏi tay cậu sao?”

    Nực cười. Điều đó là không thể nào. Tôi ngờ vực đăm đăm nhìn vào lòng bàn tay mình. Ngay lúc đó, có một message (tin nhắn) hiện lên trước mắt tôi.

    Vi Phạm Quy Tắc Sử Dụng Vũ Khí Huyền Thoại: Không Được Phép Tiếp Xúc Với Những Vũ Khí Khác.

    Chờ đã nào, cái gì?? Tôi nhanh chóng mở bảng Trợ Giúp và xem kỹ lại Hướng Dẫn Cho Người Dùng. Chắc chắn phải có gì đó trong này… A, đây rồi.

    Anh hùng không được phép chiến đấu với bất kỳ vũ khí nào khác ngoài vũ khí huyền thoại đang sở hữu.

    Nghiêm túc đấy à? Tôi không được phép dùng bất cứ thứ gì ngoài cái Khiên này sao? Cái game chết tiệt nào vậy nè?

    “Ừmm, … Rất xin lỗi, nhưng hình như chiếc khiên này là vũ khí duy nhất tôi được phép sử dụng.”

    Tôi ngẩng đầu và mỉm cười đầy cay đắng.

    “Thật vậy sao? Tôi có thể xem qua nó được không?”

    Do không thể tháo nó ra nên tôi giơ nguyên cánh tay cầm Khiên về phía ông chủ cửa tiệm. Tôi cảm thấy hành động này có chút ngờ nghệch nhưng chẳng còn cách nào khác. Ông ta lẩm nhẩm gì đó, và một quả cầu ánh sáng nhỏ bắn về phía chiếc Khiên rồi nổ tung.

    “Hmm, lúc mới nhìn thì trông nó y như một chiếc Khiên Nhỏ bình thường. Nhưng có điều gì đó thật kỳ quái…”

    “A, ông biết gì sao..?”

    Tôi thật cay đắng hiểu rõ đây chỉ là một chiếc Khiên Nhỏ. Thậm chí cả Bảng Trạng Thái cũng ghi vậy. (Mặc dù vẫn có cái danh “Vũ Khí Huyền Thoại” đi kèm.)

    “Có thấy viên ngọc đính ở chính giữa không? Ta có thể cảm nhận một nguồn năng lượng cực mạnh phát ra từ đó. Ta đã thử kiểm tra nó với phép Thẩm Định rồi nhưng cũng chẳng biết thêm gì nhiều. Mặc dù đáng ra chẳng còn loại ma thuật nào mà ta không thể nhận dạng …”

    Ông chủ cửa tiệm nhìn sững vào tôi trong khi xoa xoa bộ râu “độc quyền” của ông ta.

    “Hừm, cũng thú vị lắm… Ahem, nếu vũ khí không được thì cậu vẫn có thể mua các trang bị bảo vệ mà, phải không?”

    “Ừ, cũng được. Ông hãy giúp tôi chọn thử xem.”

    “Xem nào… cậu đã có tấm Khiên rồi, nên chẳng cần quan tâm tới nó. Do không cần phải đắn đo phân chia 250 SC giữa áo giáp và vũ khí nữa nên cậu sẽ có thể mua được thứ gì khá tốt đấy.”

    Ông chủ cửa tiệm chỉ vào các bộ giáp được bày xung quanh.

    “Full plate armor (Bộ giáp toàn thân) hạn chế cử động của cậu, nên không hợp với việc mạo hiểm. Vì vậy tôi cho rằng một bộ Chainmail (giáp xích) mức độ cho người mới là thứ cậu cần đấy.”

    Tôi bước về phía bộ giáp ông ta giới thiệu và sờ thử nó. Vô số sợi xích kết nối với nhau rung rinh và kêu rủng roảng. Tôi tự hỏi khả năng phòng thủ sẽ như thế nào.

    Hở? Một icon (biểu tượng) hiện lên.

    Chainmail

    Tăng Defense, Kháng Đòn Chém (Nhỏ)

    Lạ nhỉ? Chẳng có gì tương tự hiện lên khi tôi nhìn vào những thanh kiếm. Có thể là do tôi chẳng thể dùng được chúng ư?

    “Món này bao nhiêu tiền vậy?”

    Mine hỏi ông chủ cửa tiệm.

    “Cho cô à? Tôi sẽ giảm giá còn 120 SC”

    “Ông có mua lại không?”

    “Hừmm? Tôi cho là nếu cô cậu mang trả lại trong tình trạng tốt thì tôi có thể mua lại với giá 100 SC.”

    “Có chuyện gì vậy?”

    “Ồ, Khiên Hiệp Sĩ-sama, em chỉ đang hỏi xem chúng ta sẽ thu lại bao nhiêu từ bộ giáp một khi ngài đổi thứ mới.”

    À, phải rồi… Hiện giờ tôi chỉ đang ở Lv 1, nhưng khi tôi lên Lv thì có khả năng tôi cũng phải tìm những món trang bị tốt và mạnh hơn. Bộ Chainmail này chỉ là thứ hiệu quả nhất tôi có thể trang bị vào lúc này thôi.

    “Okay. Hiểu rồi.”

    “Tuyệt vời! Thậm chí ta sẽ khuyến mãi thêm bộ đồ mặc dưới giáp cho cậu nữa.”[3]

    Sự hào phóng của ông chủ cửa tiệm làm tôi không thốt nên lời. Tôi trả cho ông 120 SC cho bộ giáp.

    “Cậu có muốn mặc thử bây giờ không?”

    “Dĩ nhiên.”

    “Vậy thì, mời đi lối này.”

    Ông ta dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ ở phía sau cửa tiệm, tôi thay vào bộ lót giáp và bộ Chainmail.

    “Gahaha. Không tệ lắm. Trông cậu cứng hơn được chút rồi đấy.”

    “Ừm,… cám ơn.”

    Chắc đấy là một lời khen.

    “Vậy thì, Khiên Hiệp Sĩ-sama, Chúng ta cùng đi chiến đấu nhé?”

    “Ừ!”

    Tôi hứng khởi rời khỏi cửa tiệm cùng với Mine như một người du hành giả bắt đầu bước những bước đầu tiên trong cuộc mạo hiểm của đời mình.

    Sau đó, chúng tôi đi về phía cánh cổng và rời khỏi thành phố. Những người lính đứng gác nhận ra sự hiện diện của chúng rôi và gật đầu chào. Tôi vui vẻ đáp lại.

    Đúng vậy! Chuyến phiêu lưu của tôi chính thức bắt đầu!

    Chú thích

    [1] T/N: đông tiền bằng đồng (đỏ), bạc, vàng – copper, silver, gold coin sẽ được viết tắt là CC, SC, và GC

    [2] T/N: Mithril: một loại khoáng thạch giả tưởng, thường gặp trong game.

    [3] T/N: “bộ đồ mặc dưới giáp” tạm thời gọi là “đồ lót giáp”.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tate No Yuusha No Nariagari
    Tác giả: Aneko Yusagi
    Chương 5 – Thực Tế Phũ Phàng Về Khiên

    Nhóm dịch: Light Novel
    Nguồn: Valvrare Team

    Ra khỏi cổng thành phố là một thảo nguyên xanh ngát trải rộng xa ngút khỏi tầm nhìn. Tiến về nơi xa là một con đường lát đá (hay đại loại thế), ngoài ra, chẳng thể nhìn thấy tí dấu hiệu gì của nên văn minh con người

    Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cảnh tương tự là khi tôi đi chơi ở Hokkaido, nhưng cảnh khi đó chẳng là gì so với cảnh này: bầu trời xanh rộng mở, biển cỏ xanh ngát trải tận chân trời. Điều duy nhất ngăn tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng là ý thức rằng nếu có ai đó trông thấy cảnh đó, ắt hẳn cái thanh danh Anh Hùng của tôi sẽ đi tong dù rằng hiện tại nó chẳng mấy tốt đẹp gì cho cam.

    “Xin ngài chú ý, Khiên Hiệp Sĩ. Khu vực này là nơi sinh sống của những ma thú loại khá yếu. Chúng ta nên tận dụng điều này để khởi động trước khi vào việc chính.”

    “Cô nói cũng đúng. Đây là lần thực chiến đầu tiên của tôi. Vậy chúng ta cùng cố gắng nhé.”

    “Vâng. Ngài cũng cố gắng lên đó.”

    “Khoan đã nào. Ý cô là cô sẽ không giúp tôi chiến đấu ư?”

    “Em sẽ giúp, nhưng em cần biết ngài mạnh đến mức nào khi ‘tự thân vận động’.”

    “Ồ,… ừm, cũng khá hợp lý đó.”

    Nghĩ kỹ lại thì dường như Mine đã có kha khá kinh nghiệm trong khi tôi chẳng có tí ý niệm gì về khả năng của mình. Nếu cô ấy nghĩ rằng bọn ma thú ở khu này thích hợp cho tôi “khởi động” thì có lẽ tôi nên tin vào sự phán đoán đó.

    Sau một lúc rảo bước trên thảo nguyên, … cuối cùng thì cũng gặp một con. Đó là một thứ trông cực kỳ đáng ngờ và bắt mắt có hình dạng như một trái bóng màu cam.

    “A… có một con rồi kìa. Xét theo hình dáng thì đó là một quả Bóng Cam. Hiệp Sĩ-sama, xin hãy cẩn thận. Dù rất yếu… nhưng nó rất hung hăng đấy.”

    Cách đặt tên quái gì thế này? Chỉ vì trông như một quả bóng màu cam mà nó được đặt tên là Bóng Cam à? Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho cái tên đó.

    Gừ-ừ!

    Tôi thực sự có thể cảm thấy sự hung hãn từ tiếng gầm gừ và hai con mắt nhỏ trông rất độc ác và đầy địch ý của nó. Ngay khoảng khắc nhìn thấy tôi, nó liền nhào tới tấn công.

    “Chúc may mắn, Khiên Hiệp Sĩ.”

    “Được!”

    Giờ phút tôi tỏa sáng là đây. Cầm chắc chiến Khiên bằng tay phải, tôi nện thẳng xuống quả Bóng Cam.

    *boing* (dội lại)

    Nơi tôi đánh xuống phồng lên trở lại như thể chẳng có gì xảy ra cả. Nó đàn hồi quá sức tưởng tượng! Tôi đã tưởng rằng nó sẽ vỡ toang ngay lập tức.

    Quả Bóng Cam gầm gừ rồi nhảy lên xực tôi.

    “Ô-ô!”

    *Keeeng*

    Một tiếng keeng khá lớn phát ra nhưng tôi phớt lờ nó. Thậm chí cả khi quả Bóng Cam đang cố xực cánh tay tôi, chẳng hề có chút cảm giác nào. Cứ như tấm Khiên đã tạo ra một bức tường mỏng vô hình để bảo vệ tôi vậy.

    Tôi nhìn về phía Mine mà không nói lời nào.

    “Ngài làm được mà.”

    … Tôi thực sự có thể sao? Dĩ nhiên là tôi chẳng chịu chút tồn thương(damage) nào hết, nhưng tôi cũng chẳng gây ra được tí damage nào hết. Tôi cần phải thay đổi chiến thuật thôi.

    HÂY A! HÂY A! HÂY A! HÂY A! …

    Tôi chuyển sang dùng nắm đấm để đánh con Bóng Cam.

    … Sau 5 phút thì …

    “Đùng”

    Cuối cùng nó cũng nổ rồi.

    “Hà… hà… hà…”

    Tôi nghe một tiếng *ping* và một message hiện ra báo rằng tôi vừa nhận 1 EXP. Đánh vất vả như vậy mà chỉ được có 1 EXP thôi sao…? Chẳng hay chút nào… Những con quỷ này chắc hơn là tôi tưởng. Tay không tấc sắt thể nào chả có một giới hạn nào đó.

    “Ngài tuyệt lắm, Khiên Hiệp Sĩ.”

    Dù có hơi gượng gạo nhưng Mine đang vỗ tay khen ngợi.

    Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân lớn dần ở phía xa. Quay đầu lại để kiểm tra, tôi thấy Ren cùng những người đồng hành đang chạy đi khá nhanh. Tôi phân vân có nên gọi lại không nhưng rồi lại không dám gọi những ai đang chạy nghiêm túc như thế lại để trò chuyện.

    Đột nhiên, 3 quả Bóng Cam xuất hiện trước mặt họ.

    *XOẸT*

    Không chần chừ, Ren rút kiếm ra và tiêu diệt gọn cả 3.

    Một nhát giết cả 3 ư? Điểm tấn công của cậu ta cao đén mức nào vậy?

    “……”

    Mine vẫy vẫy tay trước mặt để kéo tôi về hiện thực.

    “Đừng quá lo lắng. Mỗi Hiệp sĩ đều có cách chiến đấu riêng mà.”

    “…Cám ơn cô, Mine.”

    Quả vậy. Tôi đã bị gặm nhấm suốt cả 5 phút mà chẳng hề bị một vết xước nào. Dường như điểm phòng thủ của tôi khá là cao. Cảm thấy vui lên được một tí, tôi nhặt các phần còn lại của quả Bóng Cam tôi vừa hạ. Đột nhiên tôi nghe một tiếng *ping* nhỏ phát ra từ cái Khiên.

    Có vẻ thú vị lắm đây…

    Tôi từ từ đưa mảnh vụn bóng đến gần cái Khiên. Ngay lúc cả 2 chạm nhau, một tia sáng yếu lóe lên và phần vật liệu cao su màu cam bị hấp thụ vào viên ngọc trên tấm Khiên.

    Đã hấp thụ mảnh vụn của Bóng Cam

    Tôi để ý thấy Sách Ma thú (Monster Book) sáng lên. Tôi mở ra xem có gì thay đổi không và nhận thấy một biểu tượng cho “Khiên Nhỏ Cam” (Orange Small Shield) xuất hiện. Dù nó vẫn bị khóa,… tôi đoán là tôi phải thu thập thêm nhiều mảnh vụn nữa mới có thể dùng được nó.

    “Đó có phải là khả năng của vũ khí huyến thoại không?”

    “Đúng vậy. Dường như tôi có thể hòa trộn vài loại vật liệu với nhau để mở khóa các dạng mới.”

    “À, hiểu rồi…”

    “Sẵn đây cho hỏi, mớ mảnh vụn Bóng Cam này có dùng làm gì được không vậy?”

    “… Ngài sẽ rất may mắn nếu nhận được 1 đồng CC từ chúng.”

    “Bao nhiêu CC thì đổi được 1 đồng SC vậy?”

    “Một trăm.”

    Ừ, thì… tôi cũng chẳng cho rằng sẽ bán được cao giá lắm.

    “Dù sao thì… tới lượt của cô rồi, phải không?”

    “Em nghĩ vậy.”

    2 con Bóng Cam xuất hiện khi chúng tôi đang nói chuyện. Mine rút kiếm ra và dùng 2 nhát cắt để hạ chúng. Chẳng tốn đến 1 giây nữa!

    Không thể nào… thậm chí đến cả Mine mà …

    Chỉ mới bước sang ngày thứ 2 sau khi tôi chính thức nhận vai trò Anh Hùng ở thế giới này và mới chỉ sau 5 phút chiến đấu, vị trí của tôi đã được làm sáng tỏ ngay. Tôi – hay nói cho chính xác là Cái Khiên này – cực kỳ yếu.

    … Có lẽ cách tốt nhất là để Mine đảm nhiệm vai trò chiến đầu kể từ giờ phút này.

    Thôi được. Kế hoạch B nào. Cô lo tấn công, còn tôi lo phòng thủ. Để xem chúng ta sẽ tiến tới đâu nào.”

    “Được.”

    Mine ngay lập tức đồng ý. Sau đó, chúng tôi đi quanh thảo nguyên diệt bất kỳ con Bóng nào cho tới khi trời trở tối. Thực ra chúng có các các dạng màu khác nhau, vì ngoài dạng “chuẩn” màu Cam chúng tôi có gặp và diệt vài con Bóng Vàng.

    “Sẽ có những ma thú mạnh hơn ở phía trước. Nhưng có lẽ chúng ta nên quay về lâu đài trước khi trời tối.”

    “Ùiii, nhưng tôi muốn chiến đấu thêm một lúc nữa…”

    Do chẳng bị dính damage nào cả nên việc phòng thủ chống lại bọn Bóng này rất dễ dàng. Tôi có cảm tưởng tôi có thể tiếp tục như thế hàng nhiều tiếng nữa.

    “Tôi hiểu cảm giác của ngài, Khiên Hiệp Sĩ, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên ghé lại cửa tiệm vũ khí lần nữa trước khi nó đóng cửa. Nếu ngài mua cho tôi trang bị tốt hơn, chúng ta sẽ dễ tiến xa hơn vào ngày mai.”

    “Hừm,… một khi cô đã nói như thế thì cũng đành vậy thôi.”

    Nhưng có thực là dừng lại ngay lúc này là ổn không khi mà tôi sắp lên Lv?? Tôi đã hoàn thành điều kiện về vật liệu để mở khóa cho 2 Khiên Nhỏ Cam và Vàng. Vậy nên việc tôi cần hiện giờ là có thêm tí kinh nghiệm nữa để có thể sử dụng chúng.

    (Nhân tiện mà nói, tôi vẫn tiếp tục thu thập các mảnh vụn bóng thậm chí sau khi đã hoàn tất điều kiện mở khóa. Mỗi mảnh có vẻ chỉ bán được 1 CC nhưng tiền nào cũng là tiền cơ mà.)

    Dù vậy, cuối cùng thì Mine cũng rời đi, và chúng tôi phải dừng chuyến du hành lại giữa chừng để quay về thành phố.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)