Tế Điên Hòa Thượng Tác giả: Truyện dân gian TQ Chương 15 Dịch: Đồ Khùng Nguồn: Nxb Âm nhạc Mời đọc Chó độ Đổng Bình cải ác làm lành Rượu thịt về chùa cợt đùa Tăng chúng Có Thơ rằng: Sanh ở chỗ này chết ở đây Mấy ai ngờ nghệch mấy ai hay Nửa đêm mặt sắt tư duy lại Bất tử trường sinh bỏ dạ này. Đổng Bình thấy con chó nhìn mình nước mắt chảy ròng, ngạc nhiên hồi lâu, tự nghĩ: "Con chó còn biết thân nó từ đâu sinh ra, huống chi ta là con người ử". Nghĩ thế rồi cắt dây mở thả hai con chó ra, nói: - Thôi, tao không giết mày nữa, mẹ con mày có muốn ở lại đây thì tao sẵn lòng nuôi, còn không muốn ở thì đi đâu mặc ý. Hắn vào trong nhà, quỳ trước mẹ, nói: - Từ trước đến nay, con đối xử với mẹ có nhiều điều vô lễ, tội đáng muôn thác! Người mẹ nói: - Chỉ cần con đối với mẹ hết lòng hiếu thảo, vợ chồng con sẽ được nhiều phước lành! Đổng Bình nói: Hôm nay con bán hết gánh thịt chó này, ngày mai xin đổi nghề khác buôn bán sanh nhai, còn nghề buôn bán máu tanh này thôi không làm nữa. Nói rồi gánh thịt chó đi bán. Mọi hôm, gánh ra bán một loáng là hết. Hôm nay gánh đi qua hơn mười con đường lớn ở Tiền Đường, trước bức vách tường đối diện với Ngọc Hoàng các, cảm thấy trong bụng quặn đau, bèn để gánh thịt chó bên đường, đi đại tiện. Ngồi thấy Hòa thượng từ bên kia đường đi lại hỏi: "Thịt chó này của ai?". Đổng Bình cũng không trả lời, nghĩ: "Hôm qua ông lấy không của mình hai miếng thịt rồi, hôm nay lại đến hỏi nữa, mình không trả lời, xem ông ấy làm sao?" Tế điên thấy mặt Đổng Bình lộ sắc đen, bèn án linh quang xét biết hắn ta là người con hiếu bậc nhất trên thế gian, nếu không cứu hắn thì lôi thần đánh chết. Đổng Bình tại sao được gọi là người con hiếu bậc nhất? Xét trong thiên thư có nói: Ví có người kia đã làm nửa đời người việc lành, bỗng một hôm đổi tánh, làm một việc ác, sách ấy ghi chú: Ấy là người ác bậc nhất, công lao nửa đời làm lành coi như không có. Trái lại, nếu người nửa đời làm việc ác, bỗng nhiên tự biết mình sai quấy, cần phải sửa đổi, nếu không sẽ gặp ác báo! Nhất định cải ác làm lành, thật tình ăn năn lỗi trước, nhờ đó cái ác trước được tiêu ma, trong sách ghi là người lành bậc nhất. Lư phụ thất tiết không bằng đĩ già hoàn lương là thế. Đổng Bình tuy bất hiếu với mẹ, bỗng nhiên biết cải hối, hứa trước mẹ hết lòng hiếu thảo, tấc lòng chí thành không chút dối trá, chính là người con hiếu bậc nhất vậy. Tế Điên bảo: Gánh thịt chó này của ai đây? Hỏi liên tiếp hai lần không ai trả lời, bèn kê vai gánh thịt chó rảo bước. Đổng Bình ngó thấy, gấp quá, lật đật đứng dậy, tay xách quần chạy theo. Vừa chạy được mấy bước thì ở phía sau ầm lên một tiếng lớn, vách tường chỗ ngồi ban nãy đã sập quá nửa. Đổng Bình sợ quá, mắt mở trừng trừng, trong bụng nghĩ: "Nếu không có ông Hòa thượng đó gánh gánh thịt của ta thì giờ này ta bị tường đè chết rồi, thiệt là ghê quá, ghê quá!". Tế Điên nói: "Lôi thần đánh chết", nhưng tại sao bị đất đè chết lại cho là bị lôi kiếp ư? Ngạn ngữ nói: "Trời gầm sấm chớp ngũ lôi đánh". Như vậy có nghĩa là năm thứ sấm chớp ngũ lôi đánh xuống đâu. Thực sự kim, mộc, thủy, hỏa, thổ gọi là ngũ lôi. Dao chém chết gọi là kim lôi, cây gậy đánh chết gọi là mộc lôi, nước dìm chết gọi là thủy lôi, lửa đốt chết gọi là hỏa lôi, đất tường đè chết gọi là thổ lôi. Nếu bị thiên lôi đánh, đó là người cực đại ác mới xui nên. Đổng Bình nghĩ: "Ta phải đi tìm Hòa thượng đòi gánh lại và cám ơn ông ấy mới được". Nghĩ rồi tiếp tục đi về phía trước. Nào ngờ Tế Điên gánh gánh thịt rồi đi về hướng đường đông người, thả gánh xuống, cầm dao cắt thịt chó. Cắt xong chỉ một cái, những miếng thịt chó ấy biến ra nặng mỗi miếng một cân. Tế Điên rao: Một miếng sáu xu đây. Người đi đường ở khoảng đó, còn đàng xa nghe mùi thịt chó bay nực mùi. Những người chưa ăn bao giờ nghe mùi thịt chó cũng muốn muạ Thấy chỗ thịt vừa lớn vừa thơm lại vừa rẻ, người này mua ba miếng, người nọ mua năm miếng, người kia mua mười miếng, kẻ tám miếng. Trong chớp mắt bán được một đống tiền. Thịt đã bán xong, còn chừa lại mấy miếng. Tế Điên không bán nữa. Người mua không được thịt chó, tiếc rẻ: - Đáng tiếc là thịt chó rẻ như vậy mà mình tới không kịp để mua, tiếc thật. Có một người mua được bốn miếng thịt, trong bụng mừng lắm, mới nghĩ: - Đúng như lời tục có nói: "Thịt rẻ mũi đánh mùi". Trong bụng lại nghĩ: "Về nhà đưa cho mẹ con nó hai miếng, còn lại hai miếng rủ anh em lại chén một bữa bằng thích!". Nghĩ rồi lại đưa lên ngửi nửa. Đi vài bước lại giở ra xem, chỗ thịt đã mua mỗi miếng còn hơn nửa cân, lại nghĩ thầm: "Lạ vậy, mình đâu có hoa mắt, hồi nãy thấy mỗi miếng một cân mà". Trong lòng lại sinh ra buồn buồn. Đi một vài bước lại giở ra coi lần nữa: bốn miếng thịt cũng không còn là bốn lượng nữa. Người mua thịt chó nghĩ: "Hôm nay mình bị Ông Hòa thượng hại rồi", tức giận trở về nhà. Tế Điên bán thịt chó vừa xong, được một đống tiền, vừa hay Đổng Bình tìm đến nói: - Này Hòa thượng, gánh thịt chó ấy là của tôi đó. Tôi tới đây nói cho ông rõ: Hôm nay nếu ông không cướp gánh thịt của tôi, thì tôi chắc bị tường sập đè chết rồi, tôi trái lại phải xin cám ơn ông nhiều lắm lắm! Tế Điên nhướng một mắt, nói: - Bữa nay sáng dậy, ngươi không cải lộn với má phải không? Đổng Bình nghe nói thế lấylàm ngạc nhiên, vội hỏi: - Hòa thượng, ông ở chùa nào vậy? Tế Điên như thế như thế nói rõ và bảo Đổng Bình: - Ngươi đem tiền bán được này về làm vốn buôn bán. Đổng Bình nói: - Từ ngày mai tôi đổi nghề khác, không làm nghề buôn bán sát sanh nữa, tôi sẽ đi buôn bán trái cây. Tế Điên nói: - Ngươi đem gánh và tiền này về đi, để lại mấy miếng thịt chó này cho ta. Đổng Bình cám ơn Hòa thượng rồi đem gánh về. Tế Điên xách mấy miếng thịt chó thuận đường Tô Đê ở Tây Hồ đi tới. Vừa đi vừa buột miệng ca: Chăn đơn một mình đắp Ngủ say giấc thêm nồng Mộng thấy mình thi đỗ Vua ban ân sủng nhiều Làm quan đến cực phẩm Cha mẹ được chiếu khen Áo gấm về làng cũ Mừng bạn, tế tổ tiên. Nào hay sực tỉnh giấc hòe Vẫn là màn cũ giường tre thuở nào Tiếng gà văng vẳng lao xao Bên cây từng cổ dế rào nỉ non. Thế nhân quá rộn ràng Đâu biết mình trong mộng Cũng mộng là hàn sĩ Cũng mộng vai phú ông Cũng mộng Đào chu sang Cũng mộng Phạm Thúc nghèo Cũng mộng văn chương hiển đạt Cũng mộng buôn bán kinh doanh Cũng mộng ngôi cao tước ca? Cũng mộng chấp chưởng binh quyền Ly hợp cùng bi hoan Thọ yểu với cùng thông Kỹ càng xem xét lại Thảy đều tại mộng trung Mới biết: mẹ cha cùng con, vơ. Cháu chắt với anh em Đều là hợp nhau trong cảnh mộng Dù cho áo gấm đai vàng Tán che lọng rước đầy đàng Nam kha một giấc cũng dường ấy thôi. Tế Điên vừa đi vừa hát bài cuồng ca, qua Lãnh Tuyền đình, đến ngọn Phi Lai, ngoài cổng chùa Linh Ẩn. Hòa thượng gác cổng là Tịnh Minh, Tịnh An hỏi: - Tế sư phó, cầm cái gì trong tay đó? Tế Điên đáp: ta cầm thịt chó đây, hai vị có ăn không? Không được đâu! Hai chúng tôi ăn chay, sư phó cũng không thể đem vào chùa được vì chùa của chúng ta ăn chay, đồ rượu thịt chẳng được vào, rập chim lưới cá cũng không được mang vào, sư phó dù có gan bằng trời cũng không thể mang vào chùa được, mau liệng bỏ đi, sư phó đã phạm giới rồi đó! - Ta đâu có biết, trên mình nghe ngứa ngáy, chắc là ghẻ (giới) lại mọc (phạm) rồi. Nói rồi, Tế Điên cúi xuống tìm xem trên người. - Không phải giới là ghẻ mọc trên người đâu, mà là phạm thanh quy giới luật của người tu hành chúng ta đó. Đã xuất gia làm Hòa thượng phải học hiểu tam quy ngũ giới chớ. - Thế nào là tam quy, sao gọi là ngũ giới, ngươi nói ta nghe thử! - Đáng tiếc sư phó là Hòa thượng mà cả tam quy ngũ giới lại không rành! Chúng ta xuất gia làm Hòa thượng thì tam quy là quy y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng. Ngũ giới là: kiêng sát sanh, trộm cắp, tà dâm, vọng ngữ và uống rượu. Sư phó mau mau liệng thịt chó đi. Đem nó vào chùa, cả hai chúng tôi đều mắc tội không tra xét. Việc này bị bắt gặp, Giám thị tăng cũng mắc tội nữa. - Hai ông mà biết cái gì? Đừng ngăn trở cao hứng của ta, ta mang thịt chó vào chùa cho Giám tự ăn đây. Hai ông tăng giữ cửa cũng không dám cản ngăn, để cho Tế Điên đi mặc tình. Tế Điên đi vào chùa, đến trước cửa Đại Hùng bửu điện để xâu thịt chó xuống rồi ngồi kế bên nói: - Ai mua thịt chó lại đây mua. Chúng Tăng nhân có mười mấy vị đến, những vị Hòa thượng thiện tâm đều nói: - Tế sư phó, đừng bán thứ này nữa, nếu lão Hòa thượng Giám tự biết được sẽ trị tội sư phó đấy. Tế Điên nói: Các ông đừng có lo! Có Hòa thượng vốn ghét Tế Điên, nói: Ông cứ bán đi, ai mà dám lo cho ông? Tế Điên cũng không cần điếm xỉa tới. Một lát, Giám tự Quảng Lượng từ đâu đi tới, nói: - Tế Điên, ông bán thịt chó, ta cũng để thây kệ Ông, ông giết một lúc hai con chó, ta cũng để thây kệ Ông. Ta chỉ hỏi ông một câu: Hôm nay là ngày gì? Từ hôm lửa cháy lầu Đại Bi, ta phái ông đi hóa duyên, ta thử hỏi ông, công trình hóa duyên một muôn lượng bạc chỉ có mấy miếng thịt chó này hay sao? Tế Điên đáp: - Một muôn tôi chẳng có, tôi chỉ có chín ngàn. Quảng Lượng nói: - Ta không nói chuyện tầm phào với ông đâu nhé, ta đưa ông vào ra mắt lão Hòa thượng mới được. Tế Điên nói: - Vội chi! Hồi cháy lầu Đại Bi, tôi hẹn với sư huynh là đúng ngọ hôm nay bây giờ còn sớm, còn một giờ nữa mới đến mà. Lát nữa đúng ngọ không có một muôn lượng bạc, tôi với sư huynh vào ra mắt Phương trượng chớ vội gì. Quảng Lượng nghe thế, nói: - Được ông đợi thêm một giờ nữa, coi ông lấy đâu ra một muôn lượng bạc cho biết. Quảng Lượng vừa định bỏ đi thì có hai ông Tăng gác cửa đi vào ra dấu ngăn lại, nói: - Thưa Quảng sư phụ, bên ngoài xảy ra một việc rất là kỳ lạ. Hai chúng tôi đang ngồi trước cổng chùa, thấy từ đại lộ Ở Tây Hồ có hơn một trăm người đi lại trong đó quan thân phú hộ cũng có, lái buôn cũng có. Dẫn đầu là hai vị viên ngoại cưỡi ngựa, áo quần rất sang trọng, một vị mặt trắng râu dài, một vị rất thân kỳ cổ quái, mỗi vị đều mang theo hai, ba mươi gia nhân. Đến ngoài cổng chùa, họ kêu hai chúng tôi lạ hỏi Đây có phảichùa Linh Ẩn không? Chúng tôi trả lời là phải. Hai vị ấy hỏi Có ngài Phật sống ở trong chùa không? Chúng tôi trả lời chùa chúng tôi không có Phật ống. Hai vị viên ngoại lại hỏi: Đức La Hán có ở chùa không? Tôi nói: Trong chùa, nơi La Hán đường có 500 vị kim thân La Hán, không biết hai vị muốn đốt hương lễ vị La Hán nào? Hai vị viên ngoại nói: Không phải chúng tôi tìm tượng đất mà là tìm đức Phật La Hán sống kìa. Chúng tôi đáp là không có. Hai vị ấy nói: Rất tiếc là duyên lành không hợp, thôi chúng ta đi cúng chùa khác. Chúng tôi nói: Hai vị khoan đi đã! Vị Phật sống đó tên là gì? Hai vị ấy nói: Không được, nếu nói ra tên của vị Phật sống, phải tổn thọ hết mười năm sao? Chúng tôi nói: Viên ngoại cứ nói đi, hai chúng tôi xin chịu tổn thọ thay chọ Hai vị ấy chắp tay cúi đầu rồi sau mới nói. Hai đứa tôi tổn hết 30 tuổi thọ rồi đó. Quảng sư phụ thấy như thế có khổ không? Giám tự nói: - Phật sống là vị nào thế? Hai ông nói không rõ làm sao ta biết? Tịnh Minh nói: - Không được đâu, hai đứa tôi không thể nói được. Theo cách viết tám chữ để đoán số mạng thì tôi chỉ sống có 53 tuổi thôi. Năm nay tôi 22 tuổi rồi, vừa rồi bị tổn hết 30 tuổi, sớm chiều lật bật, sang năm phải chết rồi. Bây giờ nói nữa hết để giảm rồi chắc phải chết ngay quá. Giám tự nói: - Không hề chi, hai ông cứ nói đi, ta xin chịu tổn thọ thay hai ông 10 năm.
Tế Điên Hòa Thượng Tác giả: Truyện dân gian TQ Chương 16 Dịch: Đồ Khùng Nguồn: Nxb Âm nhạc Mời đọc Tế Điên trong chùa bán thịt chó Thân dân Linh Ẩn tìm Thánh tăng Có thơ rằng: Muôn duyên bặt dứt tâm không việc Chỉ có rỗng tánh thản nhiên Bên cửa nhìn đêm qua mấy đô. Sông dài trăng sáng chiếu ngoài hiên. Giám tự tăng Quảng Lượng nghe Tịnh Minh nói thế vẫn muốn biết Phật sống là ai. Tịnh Minh nói: - Nếu tôi nói ra, sư phụ phải chịu tổn thọ mười năm đa! Phật sống chính là Đạo Tế trong chùa chúng ta đó. Sư phụ bị tổn thọ mười năm rồi đấy nhé! Giám tự nghe thế hỏi: - Ôi dào! Đạo Tế hả? Tịnh Minh nói: - Bị tổn hai mươi năm rồi đấy! Quảng Lượng nói: - Cái ông Đạo Tế đó mà ăn nhằm gì! Tịnh Minh nói: - Đấy, đấy, sư phụ lại tổn ba mươi năm đấy nhé! Quảng Lượng nạt: - Ông đừng nói tầm ruồng! Hàng ngày ông ấy ở trong chùa đâu có bán thịt chó như vầy. Hôm nay có người đến tìm lại bày trò kỳ cục như vậy. Thôi, được rồi! Mấy vị Hòa thượng y hậu chỉnh tề, đánh chuông trống Bát nhã, ra cổng chùa đón rước. Nhìn thấy trong đám Tăng nhân không có Tế Điên, hai vị viên ngoại giận nói; - Thưa quý vị, các người lại đây xem, đám Tăng nhân này đều là dùng yêu ngôn hoặc chúng giả trang thiền tướng, chỗ này không hợp thiện duyên, thôi chúng ta đi cúng chùa khác. Quảng Lượng bước ra nói: - Qúy vị đi theo tôi sẽ gặp Phật sống. Hai vị viên ngoại cùng mọi người vào trong cửa chùa thì thấy Tế Điên đang ở trước Đại Hùng bửu điện, ngồi lim dim, trong miệng còn nói: - Thịt có sáu xu một miếng đây! Hai vị viên ngoại thấy vậy mới nói: - Qúy vị hãy xem kìa, đó mới là khí tượng của Phật sống La Hán chớ, chúng ta hãy tới cúi đầu lễ chào Ngài đi. Quảng Lượng nghe nói trong lòng không vui, nghĩ rằng: "Bọn mình đắp y, đánh chuông trống đón tiếp họ mà họ lại nói bọn mình là yêu ngôn hoặc ngữ, giả trang thiền tướng, còn Đạo Tế bán thịt chó như vậy họ lại cho là Phật sống La Hán chớ!" Thấy mọi người đều quỳ xuống, dập đầu đảnh lễ mà Tế Điên nét mặt hiu hiu không thèm để ý tới, Quảng Lượng sợ thí chủ không vui, vội bước tới nói: - Ông Đạo Tế này thiệt không biết điều chút nào hết, các vị thí chủ đến bái phỏng sao ông không thù tiếp? Tế Điên còn chưa trả lời, hai vị viên ngoại lại nổi giận, đứng dậy nói: - Ông Hòa thượng này vô lễ quá, sao dám rầy Phật sống hử? Báo hại Quảng Lượng hết hồn, lui lại mấy bước, không dám trả lời. Tế Điên từ từ mở mắt ra, hỏi: - Các vị thí chủ đến đó hả, đến có việc gì thế? Vị viên ngoại áo trắng nói: - Đệ tử đã lâu ngưỡng đại danh Thánh tăng, đặc biệt hôm nay xin đến hỏi về thiền. Tế Điên nói: - Đói hả? Ăn một miếng thịt chó đi! Vị viên ngoại ấy lắc đầu nói: - Đệ tử không ăn. Vị viên ngoại mặc áo lam kia nói: - Đệ tử cũng đã lâu ngưỡng mộ đại danh Thánh tăng, đặc biệt hôm nay xin hỏi về thiền cơ. Tế Điên đáp: - Cơ đói. Đói thì ăn miếng thịt chó đây. Vị viên ngoại kia nói: - Hai đệ tử nguyên là hỏi về thiền cơ diệu lý, chớ không phải tài cơ là đói khát, hai tiếng ấy âm tuy giống mà chữ khác nhau. Tế Điên nói: - À, té ra hai vị hỏi hai chữ tài cơ, Hòa thượng ta mới biết. Hai vị viên ngoại nói: Chỉ cần sư phụ nói đúng, hai con tình nguyện sửa lợp lầu Đại Bi, bằng nói không đúng thì thiện duyên nơi này không hợp, chúng con xin đi cúng chùa khác. Tế Điên nói: - Hai vị nghe đây: Trong núi có nước, Trong nước có cá, Ba bảy cộng làm hăm mốt Người có mặt, cây có da Đó, lọp, rọ, nơm chẳng rửa bùn Người muốn qua Đông, kẻ sang Tây Không ăn hết nếp, xơi hết thóc Con đó đúng tên là gà đói. Hai vị viên ngoại nghe nói lắc đầu lia lịa: - Cái mà chúng con muốn hỏi là lẽ áo diệu trong Phật môn, thiền của tham thiền, cơ của thiên cơ, sư phụ nói nãy giờ không trúng chỗ đó. Tế Điên nói: - Chà, hai ông này khẩu khí lớn dữ á, dám hỏi chỗ áo diệu trong Phật môn nữa! Thiền cơ hả? Được, được, được! Nếu Hòa thượng ta nói đúng thì sao? Hai vị viên ngoại nói: - Nếu sư phụ nói đúng thì hai đệ tử xin trợ giúp tiền bạc để lợp sửa lầu Đại Bi lại. Tế Điên nói: - Vậy thì hai ông hãy nghe đây: Phải biết tham thiền (đều) không phải thiền Nếu hỏi thiên cơ nào có cơ? Cơ chủ không hư, thiền chủ tịnh Tịnh không, không tịnh ấy thiên cợ Hai vị viên ngoại nghe xong vỗ tay cười lớn, nói: - Phật pháp của ngài La Hán mở hẳn chỗ tối tăm của đệ tử. Nè, ông Giám tự, cho tôi xem sổ hóa duyên đi. Quảng Lượng lật đật lấy quyển sổ hóa duyên và văn phòng tứ bửu đem đến. Vị viên ngoại mặc áo trắng nói nhường: - Hiền đệ hãy viết vào trước đi! Vị viên ngoại kia nói: - Nước to chảy chậm không nhanh bằng thuyền buồm, huynh trưởng nên viết trước đi. Vị viên ngoại áo trắng cầm bút lên, lại hướng về phía hơn ba trăm người kia, nói: - Xin mời quí vị viết vào sổ hóa duyên. Mọi người đều nói: - Nước to chậm hơn con vịt bơi, viên ngoại viết trước là phải. Mọi người cười ha hả, nói: - Sông dài con vịt nổi, câu đó càng đúng hơn. Vị viên ngoại áo trắng bắt đầu viết: Trước hết, viết số một là vô danh thị cúng bạc một muôn lượng. Vị viên ngoại áo lam cầm sổ hóa duyên lên xem, nghĩ: "Chúng ta đến đây cố ý giúp Tế Công một taỵ Anh ấy đã viết một muôn lượng, ta không thể viết chín ngàn được". Nghĩ rồi cầm bút viết: Thứ hai: Vô danh thị giúp bạc một muôn lượng. Còn lại những người kia, có người viết 30 lượng, có người viết 50 lượng, viết bạc lấy bạc đưa, viết tiền lấy tiền đếm ngaỵ Những người này nguyên là thân hào phú hộ Ở thành Lâm An, do Tế Điên bình thời khuyến hóa trước, hôm nay đặc biệt đến đương tràng. Viết xong, vị viên ngoại áo trắng vào phía trong ngồi và nói với Giám tự: "Mười sáu trại cưa lớn ở trong và ngoài thành, đem những cây gỗ cúng cho chùa Linh Ẩn dùng vào việc sửa lợp nóc lầu Đại Bi, chừng nào lợp xong thì thôi, nhiều ít không kể". Mọi người nói rồi cáo từ ra về. Tế Điên mới hỏi Quảng Lượng: - Này sư huynh, số bạc này đủ sửa lầu Đại Bi chưa? Giám tự Quảng Lượng nói: - Giàu có dư dả là đằng khác. Tế Điên nói: - Vậy thì sư huynh kêu thợ động công đi, tôi tới nhà thí chủ chơi vài ngày nhé. Nói rồi xách xâu thịt chó ra khỏi chùa Linh Ẩn đi mất. Giám tự Quảng Lượng tìm gỗ dá, chọn ngày hoàng đạo khai công động thổ, động nền cân tảng, dựng cột gác kèo, qua không bao ngày, gạch ngói đều đã có đủ, trộn hồ, tô vách, tất cả sửa sang hoàn hảo, chỉ còn sơn phết tô vẽ bề ngoài. Nào dè hảo sự gặp khó khăn, một hôm có người đến báo cáo, hiện có bốn vị quản gia ở Tần tướng phủ, mang theo bốn vị nhị gia hiện xuống ngựa ở ngoài cổng chùa. Giám tự Quảng Lượng xem thấy lật đật ra ngoài nghinh tiếp. Các vị quản gia đến không phải là không việc gì, nhân vì 25 gian Các Thiên lâu ở hoa viên Tần Thừa tướng bị hỏa hoạn, dự định trùng tu lại ngôi lầu này, Thừa tướng kêu quản gia đến các trại cưa lớn mua gỗ to, hơn mười mấy trại cưa đều nói: - Ông chủ tôi đã cúng cho chùa Linh Ẩn số cây gỗ này để sửa lầu Đại Bi rồi. Quản gia trở về bẩm báo lại, Tần Thừa tướng nói: - Có một tòa lầu Đại Bi ở chùa Linh Ẩn mà sao xử dụng nhiều cây gỗ thế? Bèn phái Tần An, Tần Thuận, Tần Chí, Tần Minh bốn người lên chùa Linh Ẩn, nói: - Cho ta mượn tạm số cây gỗ lớn để sửa lầu, sang năm chờ cây gỗ của triều đình về, ta sẽ y số phụng hoàn lại. Bốn người vâng dạ ra đi. Tần Thừa tướng nói: - Lát nữa, các ngươi tới chùa Linh Ẩn, nếu nhà chùa cho mượn thì thôi, nếu không cho mượn ấy là bổn phận của họ, phải trở về ngay, ngàn muôn lần chớ nên ỷ thế cậy quyền hiếp đáp nhà chùa nhé. Bốn vị quản gia vâng dạ ra đi, đến ngoài cửa chùa, Tần Thuận nói: - Nhè công việc khó nhọc này lại phái chúng ta, một xu tiền lót cũng không có, thiệt là vận đen. Tần An nói: - Này bạn, đừng có hồ đồ! Trong công việc này, bốn người chúng ta, mỗi người sẽ có hai ngàn lượng bạc tiền lót đấy. Tần Thuận nói: - Đại ca, bộ anh khùng sao? Chúng ta mượn cây của nhà chùa, nếu được, chúng ta trình Thừa tướng sai người đến lấy, còn không được, chúng ta trở về trình lại, chớ có tiền bạc gì đâu? Tần An nói: - Chú mầy nói không đúng! Ăn chén cơm này phải kiếm mâm khác nhiều hơn chớ. Lần này đến chùa hỏi mượn gỗ lớn, họ cho mượn rồi chúng ta về không à? Ta phải đến đó đừng nói chuyện mượn gỗ trước mà nói Thừa tướng có dụ: "Dỡ lầu Đại Bi để lợp Các Thiên lâu". Nhà chùa chắc chắn không chịu dỡ, họ sẽ cho người gặp chúng ta, và chi cho chúng ta từ 3.000 lượng đến 5.000 lượng. Sau đó chúng ta mới nói đến chuyện mượn gỗ lớn, nhà chùa cho mượn rồi, chúng ta trở về trình với Thừa tướng là nhà chùa chịu bán số gỗ đó. Thừa tướng lại xuất ra mấy ngàn lượng, chúng ta bốn người giữa lại một phần, đó không phải là được bạc cả hai phía sao? Tần Thuận nghe nói, khen: - Huynh trưởng quả là người cao kiến! Rồi dặn bên ngoài chuẩn bị yên cương, đem theo hơn hai mươi kẻ tùy tùng. Hai mươi cổ ngựa đi ra phường Tần Hòa, qua cửa Tiền Đường, thẳng đến Phi Lai Phong, đến trước chùa Linh Ẩn xuống ngựa đứng chờ. Ông tăng giữ cổng ngó thấy nhóm quân gia của Tần tướng phủ lật đật ra thi lễ rồi vào thông báo. Quảng Lượng ra cửa nghinh tiếp, mời bốn vị quản gia vào trong thiền đường, dặn các tiểu Sa di bưng trà hiến mời. Quảng Lượng nói: - Các vị quản gia đại nhân, hôm nay chẳng hay quý vị đi du sơn chơi miếu? Tần An nói: - Chúng tôi không phải đi du sơn hay chơi miếu, mà vâng đường dụ của Thừa tướng nhà tôi đến đây dạy các ông phải dỡ lầu Đại Bi lấy vật liệu đem lợp Các Thiên lâu nơi hoa viên tướng phủ. Giám tự Quảng Lượng nghe nói, miệng niệm: "Nam mô A Di Đà Phật", nói: - Tòa lầu Đại Bi này công trình quá to tát, độc lực khó thành, biết bao quý quan trưởng giả, thiện nam tín nữ đóng góp của tiền, chung kết thiện duyên mới có thể sửa lợp lại được như thế này mà hãy còn chưa xong, hôm nay lại một lần tháo dỡ ra nữa, không biết năm nào tháng nào mới có thể trùng tu được? Cầu mong quý vị đại nhân ở trước mặt Thừa tướng lựa lời khéo léo nói giúp cho vài câu. Tần An còn do dự chưa trả lời, Tần Thuận bèn nói: - Đường dụ của tướng gia cũng gần như thánh chỉ, ai dám trái cãi? Bất luận là ai, cãi lại một câu sẽ bị vào ngục ngay tức khắc. Tần An dòm Tần Thuần một mắt, nghĩ đáng lẽ phải nói: "Để tôi trở về bẩm với tướng gia, nếu tướng gia chịu thì ông cũng được vui, nếu tướng gia không đồng ý thì ông cũng đừng phiền. Đợi có người đem tiền đến cho chúng ta thì kể như tướng gia bằng lòng, nếu không đưa tiền thì ý tướng gia không chịu". Hắn nói câu đó khác nào đóng cửa rút cầu. Tần An cũng không tiện cải chánh. - Chư vị đại nhân đã muốn dỡ, để tôi vào trình với lão Hòa thượng đã. Tần Thuận nói: - Ông trình với Hòa thượng ta cũng dỡ, mà không trình ta cũng dỡ. Quảng Lượng lật đật ra sau thiền đường ra mắt lão Hòa thượng Nguyên Không trưởng lão, nói: - Khải bạch Hòa thượng, hiện có bốn vị quản gia đại nhân ở tần tướng phủ đến chùa chúng ta nói Thừa tướng có lịnh dụ bảo dỡ lầu Đại Bi lợp sửa Các Thiên lâu của tướng phủ. Con không dám tự chuyên, phải vào bẩm bạch cho lão Hòa thượng rõ. Lão phương trượng nghe nói, miệng niệm: - Nam mô A Di Đà Phật, này Quảng Lượng, lão Tăng năm nay niên kỷ đã cao, lầu Đại Bi này là của Đạo Tế khuyến hóa, ông nên thương lượng với ông ấy. - Đạo Tế đi đâu mất từ hôm động thổ sửa lầu rồi, Quảng Lượng nói, đến nay cũng chưa thấy về. Lão Hòa thượng nói: - Ông thử ra cổng chùa xem ông ấy về chưa? Quảng Lượng nghe lời Lão phương trượng vội bước ra cổng chùa, xem thấy bốn vị quản gia phái các vị tam gia ở nơi đó truyền tướng dụ rằng: Bọn thợ các ngươi hãy nghe cho kỹ đây! Tướng phủ có lệnh dụ bảo dỡ lầu Đại Bi sửa lợp Các Thiên lâu của tướng phủ, ai dám nói lời ngăn cản lập tức sẽ bị giải giao cho quan huyện Tiền Đường trị tội. Những người thợ lợp ngói, thợ mộc, thợ nề, thợ sơn vẽ… làm sao dám chống lại đường dụ của tướng gia, tức thì, cuốc xẻng hươi động, cát đất bay tứ tung, trong chớp mắt tòa lầu Đại Bi bị đập phá, ngói gạch rã rời. Giám tự tăng nhìn thấy, trong lòng rất lấy làm khó chịu, tự nghĩ: "May mắn ông Hòa thượng khùng đó không có trong chùa, nếu có ông ấy chắc là sinh họa lớn!".
Tế Điên Hòa Thượng Tác giả: Truyện dân gian TQ Chương 17 Dịch: Đồ Khùng Nguồn: Nxb Âm nhạc Mời đọc Giả tướng dụ dỡ phá lầu Đại Bi Hiển thần thông giận đánh ác đô quản Có thơ rằng: Trong non chẳng thấy đối nga kinh Kinh quốc luống còn bệnh hạc danh Chơn tích đã theo rồng bay mất Đến nay còn lại tuyết Lan Đình. Giám tự tăng còn đương đứng than thở, thấy Tế Điên từ Tô Đê ở phía Tây Hồ khật khưỡng đi về. Tế Điên từ hôm ra khỏi chùa Linh Ẩn đến ở nhà Tô Bắc Sơn và Triệu Văn Hội chơi ít ngày. Hôm nay Tế Điên đang đánh cờ với Tô Bắc Sơn ở trong phòng, bỗng hắt hơi một cái, bèn án linh quang rõ biết mọi việc, nói: - Tô Bắc Sơn này, hôm nay ta phải đi, Tần thừa tướng sai người đến dỡ lầu Đại Bi ở chùa ta, ta phải chống lại thằng cha Tần thừa tướng này mới được. Tô Bắc Sơn nói: - Thánh tăng không nên làm thế! Ông ấy là Tể tướng đương triều, vị hiển tước cao, còn sư phụ là người xuất gia đâu có chống nổi ông ấy. Tế Điên cũng không thèm để ý tới, đứng dậy bước ra cửa. Tô Bắc Sơn lật đật chạy theo, thấy Tế Điên đã đi xa rồi. Tế Điên đi thẳng về phía cửa Tiền Đường, thuận theo Tô Đê đi tới vừa hát: Người đời trăm tuổi có bao lâu Mới khóc oe oe đã bạc đầu Ngày tháng xuân xanh chừng bao na? Đắng cay nhàn tản lẫn lo âu Trên đời tiền của bao người được? Quan chức trong triều lắm kẻ cầu! Quan to của lắm càng thêm bận Chỉ tội tóc xanh sớm bạc đầu Trăng quá Trung Thu trăng chẳng to? Hoa trải ba thu hoa kém màu Thung dung nhàn hạ bao nhiêu khắc? Say tít cung thang dốc rượu bầu Gò hoang cao thấp bao nhiêu nấm? Mỗi độ xuân sang cỏ dãi dầu! Tế Điên hát vừa xong cũng vừa đến trước cổng chùa. Quảng Lượng ngó thấy, nói: - Sư đệ về đó hả? Không xong rồi! Chùa chúng ta hiện có đại họa kinh thiên. Tế Điên nghe nói, tuy biết hết nhưng cố hỏi: - Này sư huynh, đại họa kinh thiên gì thế? Không hề gì đâu, tất cả để Tế Điên tôi lo chọ Cái đó làm sao có thể dung thứ được? Sư huynh nghĩ xem tôi có thể nào để họ hiếp đáp các Hòa thượng chùa này hay sao? Quảng Lượng nói: - Sư đệ Ơi, sư đệ không cản nổi việc này đâu! Việc này là Tần thừa tướng phái bốn vị quản đại nhân đến dỡ lầu Đại Bi của chùa ta về lợp sửa Các Thiên lâu ở tướng phủ đó. Tế Điên nói: - A! Ông ấy là Tể tướng đương triều đường dụ muốn dỡ lầu Đại Bi, thì được dỡ. Qua vài ngày sau, quan Kinh dinh viện sư truyền dụ dỡ Đại Hùng bửu điện rồi cũng cho ông ấy dỡ. Cái đó hãy còn được! Cách vài hôm bên phủ Lâm An đưa thư đến dỡ Đông lang, Tây lang cũng cho ông ấy dỡ. Lại mấy bữa nữa, huyện Tiền Đường huyện Nhơn Hòa đưa thư đến muốn dỡ Tàng kinh các, cũng cho người dỡ nốt. Cái đó hãy còn được! Chớ lầu Đại Bi này là do tôi hóa duyên, tôi không để cho họ dỡ đâu! Giám tự Quảng Lượng nghe nói thế, nghĩ thầm: "Lâu nay ông ấy coi bọn ta chẳng ra gì, nhân cơ hội này cho ông ấy một trận cho bỏ ghét", mới nói: - Ờ sư đệ dám cản lại không cho dỡ thì sẵn có bốn vị quản gia đang ngồi uống trà bên trong thiền đường kia, sư đệ cứ tìm đến mà nói, ta chỉ sợ e sư đệ gặp họ rồi run lập cập nói không ra lời ấy. Tế Điên hơi cười nhạt, nói: - Sư huynh để mặc tôi, và đi thẳng về phía Thiền đường. Trong viện rộng lớn gồm có ba phòng họp lại, có mười mấy vị tam gia đang đứng bên ngoài, có bốn vị quản gia đang ngồi uống trà bên phòng trong, thấy có một ông Hòa thượng kiếc, áo quần tả tơi từ ngờai đi vào, mấy vị tam gia liền ngăn lại hỏi: Ai đó? Tế Điên đáp: Ta đây. Tam gia nói: - Ông là ai? Qúy vị đại nhân đang nói chuyện, ông là một Hòa thượng kiếc đến đây có chuyện gì? Ông ở chùa nào thế? Tế Điên nói: Ta ở Cô Tử am. Vị tam gia kia nói: - Ông nói giả ngộ sao chớ. Ông là Hòa thượng sao lại ở am ni cổ Nam nữ lộn xộn dữ vậy? Tế Điên nói: - Ông không biết đó chớ, vị lão ni cô ở am đó đã chết rồi, còn vị tiểu ni cô thì đi theo người ta mất, ta ở đó coi chùa thôi. Nghe nói các vị đại nhân cần cây gỗ lớn, trong chùa chúng tôi xà rường đòn tay chất như núi, cái nào cái nấy to quá là to! To đến nổi nếu đem cây xà nhà ở đây, hai người ngồi bên thì người bên này không nhìn thấy người bên kia được. Các vị tam gia nghe nói, khen: - Chà, cây xà nhà lớn quá! Tế Điên nói: - Còn cây kèo của chùa tôi nếu để ở đây thì hai người ngồi hai bên, chả ai thấy ai. Các vị tam gia nghe thế đều vui vẻ nói: - Này Hòa thượng, bây giờ ông tính sao? Có muốn bán không hay để tặng cho đại nhân chúng tôi. Tế Điên nói: - Ta lại không có ý bán cho đại nhân, chỉ kêu đại nhân thưởng cho ít xu mua cái quần thay là được rồi. Bên trong Tần An nghe nói rõ ràng, lòng nghĩ: "Thế thì dễ lắm". Vội sai người kêu Tế Điên vào. Các vị tam gia nói: - Này Hòa thượng, đại nhân chúng tôi kêu ông đó, ông gặp đại nhân chúng tôi thì đàng hoàng một tí nhé, đừng nói nhăng nói cuội như thế không được đâu! Tế Điên không thèm trả lời, vén rèm bước thẳng vào trong. Tần An, Tần Thuận, Tần Chí, Tần Minh đồng nhìn lại, té ra là một ông Hòa thượng kiếc. Tần An hỏi: - Này ông Hòa thượng, nghe nói chùa ông có cây gỗ lớn phải không? Tế Điên hai mắt liếc ngang một cái, hỏi: - Bốn vị Ở đâu đến đây? Bốn vị quản gia nói: - Chúng tôi ở phủ Tần thừa tướng phái đến, đường dụ của đại nhân là dỡ lầu Đại Bi về sửa lợp lại Các Thiên lâu ở hoa viên tướng phủ. Tế Điên hỏi: - Bốn vị vâng đường dụ của đại nhân trong nhà các ông đến dỡ lầu Đại Bi phải không? Bốn vị quản gia nói: - Trong nhà của chúng tôi làm gì có đại nhân? Tế Điên nói: - Ối chà, trong nhà của các ông, cả đến đại nhân (bà xã) cũng không có nữa, chả trách các ông không biết quái gì hết! Các ông về thưa lại với đại nhân các ông nhé. Cứ nói Hòa thượng ta nói như vầy: "Ông ấy làm đến Thủ tướng, vị Ở Tam thai, điều hòa chức vị tam công, một đại thần giữ việc điều hòa lý âm dương, lý ưng phải làm lành, tích bồi phước đức, sao lại vô cớ đến đây hủy phá chùa chiền thế?". Các ông cứ trở về bẩm báo đúng như lời ta nói nhé! Các vị quản gia đời nào chịu nghe những lời dạy trịch thượng đó, nên không hẹn mà tất cả đều đỏ mặt tía tai, lửa giận bừng bừng. Tần An nói: - Cha chả, hay cho ông Hòa thượng khùng khiệu này, ta hãy đánh ngươi trước đã. Nói rồi giơ tay lên nhắm Tế Điên xáng một bạt tai. Tế Điên bước tránh qua một bên, nói: - Ông muốn đánh hả? Ta với ông ra ngoài kia đọ sức chơi. Tần An liền đứng dậy bước theo Tế Điên, hét bảo gia nhân: - Đánh Hòa thượng này cho ta. Mấy vị tam gia bước tới vây Tế Điên vào giữa, cung tay nhắm ngay miệng Hòa thượng đánh tới, tay thoi chân đá lia lịa, đánh đến nỗi thở chẳng ra hơi. Chỉ nghe có người la: - Đừng đánh! Ta đây mà! Mấy vị tam gia nói: - Ngươi bị đòn đáng lắm, không thể tha thứ được! rơi vào tay chúng ông là phải chết! Nhè hùm mà dám vuốt râu chớ! Đương lúc, mọi người đấm đá tưng bừng, bỗng Tân Thuận chạy lại nói: - Đừng đánh nữa! Ta nghe tiếng hình như không phải, coi kỹ lại rồi hãy đánh tiếp. Không xong rồi đa! Ông Hòa thượng còn đứng đằng kia kìa. Mọi người dòm lại, quả nhiên thấy Tế Điên đang đứng cười hề hề. Cúi xuống nhìn kỹ, thì ra người bị đánh chính là Đại đô quản Tần An, thương tích đầy mình. Một vài gia nhân chạy lại hỏi: - Thưa quản gia, tại sao lão gia lại bị đánh như thế này? Tần An nói: - Các ngươi mượn việc công báo thù riêng, ta bảo các ngươi đánh ông Hòa thượng, các ngươi lại nhè ta mà đánh. Ta nói: Ta đây mà. Các ngươi còn nói: Ngươi đáng đòn lắm. Được, được, được lắm! Tần Chí, Tần Minh lật đật chạy lại xem, thấy thương thế Tần An rất nặng, nói: - Chà, chuyện này chắc chắn là do yêu pháp tà thuật của Hòa thượng mà ra đây. Tụi bây phải đánh ông ấy cho ta. Các vị tam gia nghe nói đều trợn mắt nổi giận chạy đến vây lấy Tế Công. Tế Điên nói: - Hay thay! Hay thay! Người lành có người khi, ngựa giỏi có người cưỡi. Miệng niệm lục tự chơn ngôn: "Án ma ni bát mê hồng, án sắc lịnh hích!". Tức thì các vị tam gia đùng đùng nổi giận đánh nhau chí chết. Trương Thắng nhìn Lý Lộc, nói: - Thấy mặt mi ta chịu không được, muốn đánh cho bể đầu chó mi cho rảnh. Lý Lộc nói: - Được, lại đây ta cho mi biết mùi. Bên kia cũng như vậy. Mười tám người chia làm chin cặp quyết sống mái. Tần Minh nhìn Tần Ty nói: - Tần Ty nè, mi ngoại hiệu là Tần Thúc, ta biết rằng đánh không lại mi, nhưng không đánh ta chịu không được. Nói rồi hươ quyền đánh nhầu tới. Tần Thuận thấy Tần An thương tích đầy mình, nói: - Ta nói cho mi biết, hễ thấy mi là ta bắt giận rồi, mi bị tụi nó đánh mặt xanh môi tím như vậy mới vừa lòng ta. Cãi cọ một lát, hai người xáp nhau đánh làm một cặp. Tế Điên đứng ngoài cười hề hề, nói: - Hà hà, ai bảo kêu đánh nhau chi? Trong bọn có kẻ nói: Tôi đánh không lại nó. Tế Điên nói: - Để ta giúp sức ngươi đánh cho nó mấy quả. Bèn giúp người đó lấy lại thăng bằng cuộc diện. Trong bọn đánh nhau, có người sưng môi ôm lỗ tai của người kia mà cắn, người nọ lật đật chộp mũi của đối phương mà cắn. Trong lúc mọi người đang đấm đá nhau túi bụi, Giám tự đi ngang thấy vậy, nói: - Này Đạo Tế, ông thiệt gây họa chẳng nhỏ rồi. Nhè quản gia của Tần tướng phủ mà ông cho đánh nhau tơi tả như thế, không được đâu nghe. Mau mau thâu phép lại đi! Tế Điên nói: - Sư huynh nè, nếu không nể tình sư huynh, tôi nhất định sẽ cho bọn giặc này đánh nhau chí chết mới thôi. Hôm nay tha cho bọn họ. Thôi đừng đánh nhau nữa! Một câu ấy vừa nói ra, mọi người tức thì dừng tay tỉnh lại, vẫn còn ấm ức trong lòng. Có kẻ nói: Anh Thăng nè, tôi với anh vốn là bạn tri giao, tại sao anh lại đánh tôi đau quá vậy? Liên Thăng nói: Tôi đâu có biết, anh xem xem lỗ tai tôi đây chẳng bị anh cắn đứt là gì? Người kia nói: Thôi đừng nói nữa. Cái mũi tôi sứt mất vì ai đây? Các vị tam gia đều oán hận Tần An vô cớ gây phiền. Tần An hỏi Giám tự tăng: - Ông Hòa thượng điên kia ở chùa nào vậy? Đừng để ông ta chạy đi nhé! Lát nữa không có ông ấy, ta bắt ông thế đa! Nói rồi bảo một vị tam gia thay ngựa ra khỏi chùa Linh Ẩn. Trên đường thúc ngựa phi nước đại hãy còn chê chậm. Về đến tướng phủ, mới xuống ngựa, gặp một vị đồng sự, vị ấy hỏi: - Các anh làm sao trở về với dáng điệu thất vọng thế? Tần An mới đem câu chuyện đầu đuôi thuật lại. Người kia nói: - Khi gặp Thừa tướng anh đừng nói thiệt, chỉ yêu cầu tướng gia làm chủ bắt bọn hung tăng ấy đi. Tần An vào đến thư phòng, Tần thừa tướng đang xem sách, ngước lên hỏi: - Bọn ngươi đến chùa Linh Ẩn mượn gỗ lớn, tại sao lại về tơi tả thế? Tần An thưa: Bọn nô tài vâng lệnh dụ của đại nhân đến chùa Linh Ẩn nơi Tây Hồ mượn gỗ lớn, các Hòa thượng trong chùa đều thuận ý cho đại nhân mượn, chỉ có một ông Hòa thượng điên chẳng những không cho mượn mà còn làm nhục chúng tôi nữa. Cầu xin tướng gia làm chủ cho việc này. Tần Thừa tướng nói: - Cha chả, chùa Linh Ẩn lại có Hòa thượng khùng cả gan dám đánh gia nhân của ta, thiệt là đáng giận! Tức thì lấy bút son phê lên tiêu bài, truyền đến Kinh doanh soái phủ, điều động hai viên tướng, 500 binh, các huyện nha sở tại đều đem quan binh đến vây chùa Linh Ẩn, bắt Hòa thượng khùng.
Tế Điên Hòa Thượng Tác giả: Truyện dân gian TQ Chương 18 Dịch: Đồ Khùng Nguồn: Nxb Âm nhạc Mời đọc Binh vây chùa Linh Ẩn bắt trói Tăng khùng Giễu cợt Ban đầu nhậu say vào tướng phủ Có thơ rằng: Khói xa mù mịt giọt mưa bay Bức họa không lời ít kẻ hay Ngàn dặm núi sông xem chẳng chán Khiến người nức nở gọi thiên tài. Đạo tiêu bài của Thừa tướng truyền ra, Kinh doanh soái liền phái hai viên tướng, 500 binh, phủ Lâm An phái 8 vị Ban đầu, huyện Nhơn Hòa phái 8 vị Ban đầu, mỗi vị đều dẫn theo một số sai dịch kéo đến bao vây chùa Linh Ẩn. Các vị Ban đầu tiến vào chùa hỏi Lão phương trượng: - Ông Hòa thượng khùng đâu rồi? Lão Phương trượng nói: Tôi đâu có biết. Các vị Ban đầu giơ roi sắt lên, bắt Nguyên Không lão phương trượng trói lại, nói: - Trong chùa ông lớn mật thiệt, nhè quản gia của Tần tướng mà dám đánh chớ. Thị giả chạy tới van xin đừng trói vị lão Hòa thượng, Ban đầu cũng bắt thị giả trói luôn. Tri khách chạy lại che chở cho thị giả cũng bị trói nốt. Cả Giám tự tăng cũng bị trói chung. Tất cả năm vị Hòa thượng bị áp giải đến Tần tướng phủ. Tần thừa tướng lập tức thăng tòa hoa sảnh, bên ngoài có 70 gia tướng đứng hầu hai bên. Các vị đương sai đi vào bẩm báo: Hiện đã bắt được lão Phương trượng ở chùa Linh Ẩn giải về đây. Tần thừa tướng căn dặn: Hãy đưa mấy vị tăng nhân vào ngay! Lập tức tả hữu truyền lời: Tướng gia có lời dụ, đưa các tăng nhân vào hầu. Các vị đương sai đưa năm vị Hòa thượng đến trước rèm. Lão phương trượng ngồi ở đó, còn các vị kia đều quỳ. Thừa tướng ở bên trong nhìn ra cách rèm thấy rõ hết, còn các tăng nhân bên ngoài nhìn vào chẳng thấy. Thừa tướng bên trong hỏi ra: - Trong mấy vị Hòa thượng đây, ai là Hòa thượng khùng? Hãy thông tên ra mau! Bên dưới, các tăng nhân đều lần lượt xưng tên Lão phương trượng nói: - Tôi là Nguyên Không, Phương trượng chùa Linh Ẩn. Vị kia nói: - Tôi là Giám tự tăng Quảng Lượng. Vị kia nói: - Tôi là Tri khách Đức Diệu. Vị kia nói: - Tôi là thị giả Tô Đoan. Vị sau cùng nói: - Tôi là trai đầu Huệ Đăng. Tần thừa tướng hỏi: - Trong nhóm các ông đây không có ông thầy khùng sao? Ta sai người đi bắt trói ông ấy vì tội dám đánh quản gia nhà ta đấy. Quảng Lượng thưa: - Kính bẩm đại nhân, ông Hòa thượng khùng Tế Điên ở trong chùa chúng tôi, chính là đồ đệ của Lão phương trượng. Các vị quản gia đến chùa bị Ông ấy thi triển pháp thuật yêu tà đánh quản gia đại nhân, chúng tôi ngăn cản không được. Cầu xin đại nhân đặc biệt gia ân xét xử, chúng tôi thiệt vô can trong việc này. Tần thừa tướng bên trong nghe rõ, bèn dặn thủ hạ gia nhân truyền dụ cho đầu dịch các phủ huyện đi bắt ông thầy khùng. Riêng mấy vị Ban đầu ở huyện Tiền Đường đang đi tùng tìm trong chùa, tìm đến chỗ lầu Đại Bi đang dỡ thấy có một ông tăng đang nhìn lầu Đại Bi bị dỡ phá mà lấy tay chỉ chỉ chỏ chỏ. Các người thợ mộc thợ nề nghe nói lịnh dụ của Thừa tướng bảo dỡ lầu Đại Bi về sửa Các Thiên lâu, đâu dám không tuân theo. Trong số thợ, có người tốt nghĩ rằng: "Các vị Hòa thượng trong chùa thiệt là chịu khó, bỏ ra biết bao công lao đi hóa duyên sửa lợp tòa lầu này, bỗng chốc bắt dỡ đi, tội ấy không phải là nhỏ! Ta đừng hùa theo gây tội, chỉ cầm lấy xẻng xúc gạch ngói để dồn đống lại, công việc đó cũng đáng hai trăm tiền mà không mắc tội phạm thượng gây tội nghiệp". Đương lúc nghĩ như vậy, Tế Điên đứng dưới đất chỉ một cái, người kia từ trên lầu, cách mặt đất bảy tám trượng, tuột tay rơi xuống nhưng không hề chị Người đó nghĩ thầm: "Thật hú vía! May mà mình chưa dỡ lầu, nếu mình dỡ lầu chắc bị té chết quá! Chùa này linh thiệt!". Nghĩ thế lại đứng dậy đi như thường. Có người quyết ý phá thiệt, lại có ý tính toán: "Dỡ lầu này xong lại đến sửa lợp lầu của Thừa tướng, nhờ đó ta sống cũng được hai tháng. Sau khi sửa lầu của Tần tướng phủ, ở đây bắt đầu động công, ta lại làm thêm hai tháng nữa, tính ra cũng sống được nửa năm". Người ấy đang dỡ rui trên nóc, bị Tế Điên lấy tay chỉ một cái, tức thì trật tay rơi xuống, té ngồi trên cục đá nhọn ba cạnh, hậu môn bị rách toạc. Anh ta lếch về nhà thang thuốc nửa năm mới lành mạnh. Tế Điên đang thi triển Phật pháp thần oai để báo ứng bọn thợ mộc thợ nề, gặp mấy người Ban đầu hươi roi vi vút, bắt Tế Điên trói chặt cổ lại, nói: - Hay cho Hòa thượng! Ông mắc tội tày đình mà còn dám ở đây chỉ chỉ chỏ chỏ gây náo loạn chớ! Tế Điên nhìn lại, thì ra tám vị Ban đầu: Triệu Đầu, Vương Nhị, Trương Tam, Lý Tứ, Tôn Ngũ, Lưu Lục, Đam Thất, Mã Bát. Mấy vị cùng nhau kéo Tế Điên đi. Tế Điên hỏi: Vạ ta mắc phải bao lớn? Triệu Đầu nói: Khó mà so sánh cho ông thấy được, ông đi đến phủ Thừa tướng rồi sẽ biết, ở đó dành cho ông nhiều trò vui lắm. Tế Điên nói: Các ngươi mời ta kiểu này ta không đi. Triệu Đầu nói: Ông khéo bày vẽ cho mất thì giờ của ta ư? Tế Điên bèn ngồi trên đất, miệng niệm: "Án ma ni bát mê hồng, án sắc lịnh hích". Triệu Đầu ráng sức kéo cũng không nhúc nhích, mới kêu Vương Nhị lại giúp kéo phụ, Vương Nhị ráng hết sức bình sanh kéo cũng không nhúc nhích. Vương Nhị nói: Các anh đứng đó ngó sao? Chúng ta ráp vô kéo ổng chớ. Trương Tam, Lý Tứ, Tôn Ngũ, Lưu Lục, Đam Thất, Mã Bát đồng hè nhau ráng sức kéo, Tế Điên vẫn ngồi trơ trơ như núi Thái Sơn. Mấy vị Ban đầu đều nói: Cái này thiệt là lạ quá! Bỗng nghe sau lưng có tiếng cười khà khà, Triệu Đầu ngoái lại xem, thì ra hai vị Ban Đầu ở huyện Nhơn Hòa, một vị họ Điền kêu là Điền Lai Báo, một vị họ Vạn gọi là Vạn Hồng Sơn. Hai vị này là đương sai ở huyện Nhơn Hòa và làm quan ở chức vụ giữ việc cơ mật, dáng người lanh lợi khỏe mạnh, là anh em liên minh với bọn Triệu Ban đầu. Thấy bọn Triệu Ban đầu kéo Tế Điên không nhúc nhích, hai anh em nín không được, cười ha hả nói: - Các anh chỉ có tài ăn không, khi rảnh việc ngồi tại Ban phòng nói khoác cười đùa, hôm nay gặp chút việc làm không ra trò gì hết! Triệu Ban đầu nghe thế, nói: - Mấy anh đừng có nói lối, hai anh kéo được ông Hòa thượng này đi, chúng tôi chịu phục các anh là tài đó. Điền Lai Báo nói: - Nếu tôi không kéo được vị Hòa thượng này đi, thì tôi đảo ngược tên mình cho rồi. Vạn Hồng Sơn nói: - Nếu tôi không kéo được vị Hòa thượng này đi thì tôi thề không ăn của nhà quan nữa. Các anh tránh qua một bên xem nào! Bọn Triệu Ban đầu vừa tránh qua thì thấy Điền Vạn hai người dùng tay trịnh trọng cột lại giải mũ, sửa lại y phục, thắt lại dây lưng, kéo vớ sửa giày ngay ngắn, đoạn bước tới trước vài bước rồi quỳ xuống trước mặt Tế Điên, nói: - Bạch Thánh tăng, chúng tôi cùng lão nhân gia không oán không cừu, nhơn vì lão nhân gia chạm tới Tần thừa tướng, Thừa tướng phái lão gia của chúng tôi sai chúng tôi mời lão nhân gia về Tần phủ. Nếu lão nhân gia đã dám động đến Thừa tướng, thì cũng xin dám gặp mặt người một phen. Nếu lão nhân gia không chịu đi thì Tần thừa tướng sẽ nổi giận, xử trảm lão gia chúng tôi, chúng tôi là những người sai quan liên hệ cũng bị mất chức. Khi chúng tôi mất việc rồi thì cả gia đình lớn nhỏ đều bị đói khổ. Cầu xin lão nhân gia mở lượng đại từ đại bi xót thương cho. Tế Điên nghe thế cười nhạt, nói: - Nếu nói được như hai ông vậy thì Hòa thượng ta đây đi từ sớm rồi. Này Điền đầu, quý tánh ông là chi? Điền đầu nghe hỏi cũng vui, nói: Hòa thượng đã biết tôi họ Điền còn hỏi chi nữa. Tế Điên hỏi: Tên ông có phải là Lai Báo không? Điều đầu đáp: Phải, tên tôi là Lai Báo. Tế Điên lại hỏi: Vạn đầu nè, quý tánh ông là chi? Vạn Hồng Sơn nói: Xin sư phụ đừng giận, xin người mở lượng từ bi đi theo bọn họ cho. Tế Điên nói: Ừ, đi thì đi! Điền Lai Báo lúc đó mới nói: Triệu đầu nè, việc sai sự này gặp chỗ rắc rối tôi đã giải quyết xong rồi đó, các anh đưa Hòa thượng cùng về đi. Triệu đầu bước tới kéo Hòa thượng ra khỏi chùa Linh Ẩn. Đi được hai dặm, trước mặt là Tây Hồ, một dải Tô Đê toàn là quán rượu, bèn ngồi bệt xuống đất không đi nữa. Triệu đầu hỏi: - Sư phụ, sao người không đi nữa? Muốn nghỉ ngơi chốc lát hả? Tế Điên nói: Ta không phải muốn nghỉ ngơi đâu, ta hỏi ông một câu này nhé! Các ông là đương sai, hẳn là rành rẽ việc dựa núi ăn núi, dựa nước uống nước, trồng hoàng thụ, dựng hoàng lăng, không nhiều cũng có ít, không lớn cũng có nhỏ, được bạn bè gặp gỡ cho Hòa thượng tạ Bây giờ ông đưa ta về nha phủ, kể ra các ông đã làm tròn sai sự tốt đẹp đấy, vậy thì các ông phải chi cho Hòa thượng ta một ít tiền chớ! Nếu không thì thôi, ta không thèm đi theo các ông đâu! Triệu đầu nghe nói, nghĩ thầm: "Mình là việc sai sự này bao nhiêu năm trời rồi, hôm nay lần thứ nhất mới thấy nguyên sai làm tiền người canh giữ. Tréo cẳng ngỗng thiệt!". Triệu đầu nói: - Sư phụ là người xuất gia, cần tiền để làm chi? Tế Điên nói: Ta cần tiền để uống rượu, bị sâu rượu rọ rạy trong bụng đi không được. Triệu đầu hỏi: Uống rượu hả? Sư phụ uống rượu bao nhiêu? Tế Điên nói: Ta cần 20 hồ rượu. Quán rượu mang ra đủ số. Tế Điên ngửa cổ tu một hơi cạn một hồ, vừa uống vừa ngâm: Rượu uống bao nhiêu chả phải say Răn ngừa sắc dục uống thêm dai Thêm tài trọn nghĩa trời gia hô. Nhẫn nhục lợi nhà khỏi họa tai. Giây lát 20 hồ rượu đều cạn sạch. Triệu đầu đếm tiền vừa đúng số 20 hồ rượu chẵn, không dư thiếu xu nào. Triệu đầu nói: - Nếu sư phụ uống thêm một hồ rượu nữa, tôi cũng không có tiền đâu để trả. Tế Điên nói: Triệu đầu nè, có phải tiền trong túi là do vợ ngươi đưa cho hồi sáng này phải không? Triệu đầu nói: Phải đó. Tế Điên nói: Số tiền đó là của ta đưa nó hồi hôm đấy. Triệu đầu nói: Sư phụ đừng nói giỡn, thôi chúng ta đi mau! Nói rồi dẫn Tế Điên đi trước. Đi được hai dặm, Tế Điên nói: Triệu đầu ơi, ngươi đổi người khác dẫn ta đi! Triệu đầu hỏi: Chi vậy? Tế Điên nói: Ngươi hết tiền rồi, thôi đổi người khác đi. Triệu đầu kêu Vương đầu lại dẫn. Vương đầu nhận dây dắt nói: - Sư phụ Ơi, chúng ta cùng đi nhé! Tế Điên nói: Không đi đâu. Ngươi có biết tại sao Triệu đầu không dẫn ta nữa không? Vương đầu nói: Tôi không biết. Tế Điên nói: Ông ấy dẫn Hòa thượng ta đi phải chi tiền cho ta đấy. Vương đầu hỏi: - Sư phụ cần tiền để làm gì? Tế Điên nói: Để uống rượu. Vương đầu nói: Được, sư phụ cứ uống. Tế Điên nói: Kêu đem lại cho ta 10 hồ rượu nhé. Vương đầu nói: Được, trong túi tôi chỉ đem theo có 100 tiền, vừa đủ trả 10 hồ rượu thôi, sư phụ uống thêm tôi không có tiền trả đâu. Tế Điên lại nốc cạn 10 hồ rượu nữa. Đây chính là chỗ trong sách ghi: "Nhậu say vào Tần tướng phủ" đó. Vương đầu dẫn Tế Điên đi được hai dặm, Tế Điên nói: - Này Vương đầu, ngươi cũng nên thay người khác dẫn ta đi! Vương đầu nói: - Sư phụ nói nghe không hợp lý rồi đó. Triệu đầu dẫn ra khỏi chùa Linh Ẩn hai dặm, sư phụ mới uống rượu, uống xong lại đi hai dặm nữa, cộng tất cả bốn dặm mới thay cho tôi. Tới phiên tôi, chưa đi bước nào hết sư phụ lại đòi rượu. Mới đi có hai dặm, tại sao sư phu lại kêu đổi người khác? Tế Điên nói: Phần Triệu đầu là 20 hồ rượu, còn phần ngươi chỉ có 10 hồ rượu thì đường phải ngắn hơn chứ. Vương đầu nói: Thôi, tôi không cãi với sư phụ nữa, và kêu: - Trương đầu! Anh lại thay tôi nè. Trương đầu nói: Sư phụ muốn uống rượu hả? Ở Túy Tiên lầu này tôi có sổ ghi, sư phụ muốn uống bao nhiêu cứ bảo. Tế Điên nói: Đem cho ta 30 hồ rượu nữa uống chơi. Trương Tam nghe nói thầm le lưỡi, hỏi: Sư phụ một ngày uống bao nhiêu rượu? Tế Điên nói: Có bao nhiêu đâu. Sáng ta giải nghể hai cân, trưa lại rai rai hai cân, cơm chiều thì đưa cay hai cân nữa. Rồi từ đó tới sáng ta có uống giọt nào nữa đâu. Trương Tam nói: Tối lại sư phụ mắc ngủ hả? Tế Điên nói: Đâu có, ban đêm ta bơi trong lu rượu chớ. Không bơi nó bắt ngứa ngáy không chịu được. Ba mươi hồ rượu của Trương đầu cũng cạn ráo. Tám vị Ban đầu thay phiên nhau dẫn và đãi rượu một lượt thì về đến Tần phủ. Khi đến cổng Tần phủ, lại đến phiên Triệu đầu cầm dây dẫn. Tế Điên lúc đó rượu đã say mèm. Người giữ cổng hối thúc: - Mấy ông làm việc công sai như vậy đó hả? Tướng gia bảo bắt điên tăng về. Mấy ông còn chờ gì, đợi lúc tướng gia đi tìm rồi mới chịu đưa đến ư? Triệu đầu nói: - Lại đây! Lại đây! Nhận Tế Công mà đưa vào Tần tướng phủ. Tế Điên ngước mắt xem, bên trong tướng phủ rất oai nghiêm. Có thơ rằng: Thảm ngọc gác kỳ lân Bình phong rèm phỉ thúy Cửa rộng báu trân bày Dao cầm vang nhã nhạc Gấm thêu cổ ngoạn trưng Châu ngọc liễn thi hàn Sang giàu ngôi thiên tư? Tể tướng chỉ nhường quạ Ngạn ngữ có câu: Chén vàng dù bể giá không phai Cân lượng nửa phần chẳng chút sai.
Tế Điên Hòa Thượng Tác giả: Truyện dân gian TQ Chương 19 Dịch: Đồ Khùng Nguồn: Nxb Âm nhạc Mời đọc Tần tướng chiêm bao thấy quỷ ma Tế Công nửa đêm thi pháp Phật Có thơ rằng: Quyết ý cầu chơn, chơn cách xa Si tâm đoạn hoặc, hoặc hà sa Đạo nhân chỉ giữ lòng thanh thản Dáng núi trăng xưa bóng hiện rạ Khi Tế Điên đến trước cửa phủ, bên trong có tiếng truyền ra: - Thừa tướng dạy đưa Điên tăng vào ngay. Kẻ tả hữu dạ ran một tiếng, vội đưa Triệu đầu dắt Tế Điên vào trong. Bên trong, Lão phương trượng, Giám tự tăng cùng thị giả đều có mặt. Bảy mươi hai tên gia nhân đứng giữ hàng. Tế Điên vào đến nơi đứng thẳng lưng chứ không quỳ. Tần thừa tướng bên trong nhìn ra thấy quả là ông thầy chùa kiếc, bèn vỗ án hét lớn: - Hay cho Điên tăng dám cả gan! Ta sai bọn gia nhân đến chùa mượn gỗ lớn. Mượn là phần ta, không cho mượn là phần các ông, sao dám cả gan dùng yêu thuật tà pháp đánh quản gia của tả Sự thật thế nào, mau khai cho bản chức rõ. Đáng lý Tế Điên chiếu theo tuần tự thuật lại là bọn quản gia đòi dỡ lầu Đại Bi ra sao, mình không cho dỡ, bọn quản gia đánh đập mình ra làm sao v. v… mà lại không nói: Lại nghe Tế Điên nói: - Nè đại nhân, Ngài còn hỏi ta câu đó nữa sao? Ngài làm đến chức Thừa tướng, ngồi ở bậc Tam Thai, đáng lý phải làm lành làm phước, tích công bồi đức mới phải, cớ sao lại đi dỡ phá chùa chiền? Hòa thượng ta càng nói càng thêm tức giận, muốn lôi đại nhân ra phết cho ít chục bảng. Tần Thừa tướng ở bên trên nghe nói mấy lời đó, tức giận đùng đùng hét lớn: - Cha chả, hay cho Điên tăng dám cả gan khi dễ đại thần. Bây đâu, kéo ổng ra nện 40 hèo tre cho ta! Nguyên thứ côn tre này là một loại gia pháp đặc chế của Tần tướng phủ, lợi hại vô kể. Bên trong ruột bọng đổ đầy cả thủy ngân, bất luận là người khỏe mạnh cách mấy, bị 40 hèo đó cũng phải bò lết vì tróc da nát thịt mà thôi. Tế Điên nghe nói sắp bị đánh, lật đật chạy vào hàng của Lão phương trượng, Giám tự tăng, năm vị đang ngồi. Ba tên gia nhân bước tới kéo Tế Điên ra, nói: - Hay cho Hòa thượng, bộ tính trốn trong này chắc ăn hả? Một tên đè ở đầu vai, một tên kìm chặt dưới chân. Hòa thượng đang day đầu về hướng Tây, người cầm roi đứng ở hướng Nam, để Thừa tướng bên trong nhìn cho rõ. Đánh xong 40 hèo, Hòa thượng vẫn lặng thinh không hề than một tiếng. Ba tên đánh xong đứng qua một bên chờ lệnh. Thừa tướng bên trong nhìn ra, nói: - Bọn bây thiệt là một lũ hồ đồ. Ta bảo đánh Điên tăng, sao nhè Giám tự tăng mà đánh? Ba tên gia nhân nhìn nhau thầm nghĩ: "Lạ thiệt! Hồi nãy rõ ràng mình kéo Điên tăng mà, sao lại hóa ra Giám tự tăng Quảng Lượng cho được". Quảng Lượng lúc đó mới mở miệng được: - A ôi! Đánh chết tôi đi thôi. Hồi nãy Quảng Lượng mở miệng mà nói chẳng ra lời. Chịu đánh 40 hèo, thịt da rách nát, máu me dầm dề. Thừa tướng ra lệnh thay bọn chưởng hình khác và dặn: - Đánh Điên tăng 40 hèo tre thiệt nặng cho tạ Bớ Điên tăng! Ta không đáng được ông, thề không làm người nữa. Ba người chưởng hình khác lại đến. Một người níu Tế Điên nói: - Bận này chắc không lầm đâu. Tế Điên nói: Kệ ta, để ta đi. Ba người nói: Này Hòa thượng! bộ chờ bọn ta ra tay hả? Mau nằm xuống đi. Tế Điên nói: Thì cứ trải nệm ra đi! Bọn gia nhân nói: Thôi đừng giả ngộ! Bị đánh đòn mà đòi mền nệm gì! Nói rồi kéo Tế Điên quật xuống. Một tên cỡi lên vai, hai tay níu cứng hai lỗ tai. Một tên cỡi lên đùi lấy tay trật quần Tế Điên ra, một tên cầm gậy hờm sẵn. Tần Thừa tướng hô: Đánh, đánh! Chưởng hình lấy sức giơ gậy giáng xuống. Gậy cách mông Tế Điên chừng một thước, bất ngờ lệch hướng, trúng nhằm vai người cỡi trên lưng Tế Điên một cái bịch, mạnh đến nỗi người này văng long lóc ba bốn thước. Người kia ôm lấy vai la oái oái: - Trời ơi, chết tôi rồi! Được, được lắm! Hồi sáng này mi mượn ta 200 tiền, ta không cho mượn, mi cừu oán, bây giờ mượn việc công báo thù riêng hả? Tần Thừa tướng cả giận nạt lui bọn đó và ra lệnh: - Hãy đổi bọn khác và lần này đánh Điên tăng 80 hèo cho tạ Lần này không đánh được Điên tăng, ta thề không làm quan nữa! Tế Điên cũng nói: Ta thách ông đánh được ta đó. Đánh được ta, ta thề không làm Hòa thượng! Lại đổi ba người khác. Một người nói: - Tôi cỡi lên đầu vai ổng, còn Tần Thăng đè dưới chân, anh là chưởng hình cầm roi đừng có đánh lung tung nhé. Người chưởng hình nói: - Tôi chỉ nhắm ngay đít Hòa thượng giáng xuống thôi. - Nào dè chừng đánh, ngọn roi lạc hướng rơi bịch một tiếng trúng ngay trên sống lưng của người đè lên chân của Tế Điên, nặng đến nỗi người này té sấp tới trước. Bên trong, Tần Thừa tướng trông thấy rấy rõ ràng. Lần đầu đánh nhầm Giám tự tăng, lần thứ hai đánh nhầm người cưỡi vai, lần này tới phiên người đè ở chân, phải chăng đó là yêu thuật tà pháp của Hòa thượng? Nghĩ thế bèn thét bảo gia nhân vén rèm lên, để tự mình đích thân dùng oai vệ của Tể tướng triều đình làm việc này họa may mới xua đuổi được yêu thuật đó. Gia nhân cuốn rèm lên, Thừa tướng bước ra, mặt đầy sắc giận khiến người phải sợ, thét bảo gia nhân: - Đánh, đánh nó cho ta! Bọn gia nhân đâu dám trễ đương. Người chưởng hình lật đật cầm gậy trúc, hầm hầm bước đến phía Tế Điên, giơ lên đánh xuống. Nào hay, bởi dùng quá sức mạnh, côn lại tuột tay văng về phía Tần thừa tướng. Tên gia nhân ấy sợ đà rớt mật. Trước quang cảnh đó, Thừa tướng còn nộ khí xung thiên hơn, cúi xuống lượm gậy lên, muốn chính tay mình đánh phạt Hòa thượng cho hả tức. Bỗng trong nhà có tiếng kiểng báo động vang lên, Thừa tướng thất kinh vội ngừng tay lại. Nguyên lai Tần thừa tướng gia pháp rất nghiêm. Nội xá không có đàn ông mà chỉ toàn là vú già với bọn a hoàn. Bọn đồng tử nhỏ không có lệnh gọi không được vào nội xá. Khi có việc khẩn cấp mới được đánh kiểng lên. Hôm nay nghe kiểng báo động, Thừa tướng rất đổi ngạc nhiên! Bên trong vú già chạy ra cấp báo: - Thưa đại nhân, không xong rồi, phòng ngủ của đại nhân bỗng nhiên phát hỏa! Nghe xong, Thừa tướng biết ngay đây là yêu thuật tà pháp do Tế Điên gây ra, vội dặn 20 gia nhân trói chặt Hòa thượng giam trong phòng trống, đến đêm nay canh ba, ta lại thẩm vấn. Thừa tướng chỉ Tế Điên, nói: - Này ông tăng khùng kia! Nếu ông đốt tiêu tướng phủ ta, ta sẽ giải ông đến Hữu ty nha môn, đánh ông 80 chục gậy trúc cho ông thịt nát xương tan mới hả giận ta! Nói rồi dặn bọn Tần Thăng lãnh 20 tên gia nhân ở lại canh giữ Hòa thượng, Tần thừa tướng cùng với mấy mươi tên gia tướng đi vào trong xem xét. Vào đến nội xá thấy phu nhân đang đứng trong viện sợ hãi run lập cập, bọn vú già, a hoàn đang chạy lăng xăng dập lửa. Phu nhân hỏi: Lửa cháy từ đâu thế? Vú già thưa: Do những tàn lửa nhỏ từ trong lư trầm nổ tách ra, bắn vào màn cửa sổ gần đó. Thừa tướng lập tức bảo bọn gia nhân mau mau dập tắt lửa, chính mình kéo ngã lư trầm xuống. Bọn vú già thất kinh chạy vội lại xem, may mắn chưa bị tổn hại vì là vàng ròng đúc lên. Tần thừa tướng thấy lửa đã tắt bèn trở vào phòng, phu nhân hỏi: - Hôm nay đại nhân gặp việc chi mà mặc có sắc giận thế? Tần thừa tướng mới đem việc Tế Điên dùng pháp thuật đánh bọn gia nhân, binh vây chùa Linh Ẩn, bắt trói các vị Hòa thượng trong chùa kể lại một hồi và nói: - Ta chỉ muốn đánh phạt ông tăng khùng kia thôi, nào ngờ liên tiếp cả ba lần ông ta đều dùng tà thuật tránh khỏi. Ta sắp sửa ra tay thân đánh thì ở hậu viện bỗng nhiên phát hỏa. Ta vẫn cho bọn nó trói các ông Hòa thượng nhốt lại trong phòng trống, chờ canh ba đêm nay, ta sẽ lại đánh phạt ông tăng khùng ấy. Phu nhân nghe nói, can gián: - Đại nhân hà tất phải so đo với hạng vô tư đó làm gì cho nhọc thể. Nói chuyện tới đó, kế vú già lên thưa: - Cơm chiều đã xong, thỉnh ý tướng gia muốn dùng ở đâu? Thừa tướng nói: - Dọn ở đây cũng được. Bọn a hoàn dọn chén đũa lên. Thừa tướng giận tức còn đầy hông, ăn nuốt không vộ Mệt mỏi quá, co tay kê đầu nằm gục trên án thư mà ngủ. Đương lúc nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng đó, bỗng nghe có một luồng gió lạnh kinh người thổi tới ào ào như rừng cây ngã đổ, ò ò như bò rống, rầm rầm rộ rộ như đất đá rung rinh, té ra là đoàn âm binh ở địa phủ, tướng mạo dữ dằn như yêu quái kéo đến. Đi đầu là một con quỷ dữ, mình cao tám thước, mặt như thoa lọ nồi, đầu đội mũ xanh, mặc quần vải xanh ngắn, thắt lưng màu xanh, mặc áo đỏ chót, chân mang giày nhẹ màu xanh, mày tròn mắt lộ, tay cầm chỉa ba ngạnh. Theo sau lại một con quỷ khác, đầu đội khăn như ý, gắn cặp lông chim dài thượt, mình mặc quần đoạn xanh, chân mang quan hài, nước da trắng tái, mặt vuông, trong tay cầm cây viết, một quyển sổ. Đằng sau đó lại có một người nữa đi vào, đầu đội khắn lam nhiễu thêu hoa năm màu, mang giày vải màu xanh, da mặt hơi sậm tía, mày đôi mắt rộng, tay kéo một sợi dây xích bằng sắt, đầu kia xiềng chặt một người. Người ấy trên cổ đóng một cái gong, trên tay mang một cái cồng, dưới chân đóng một cái trăn lớn. Gương mặt khô cằn, đầu tóc rối bù như đám cỏ rối. Tần thừa tướng nhìn kỹ người bị xiềng xích chính là cha mình - lão Thái sư Tần Cối - áp tải phía sau lại có một tiểu quỷ, đầu đội khăn lụa xám, gương mặt xám xanh, đôi mắt vàng chóe dưới cặp lông mày đỏ loe, chiếc quần ngắn ngủn để lộ thân hình bóng lẫy như thoa sơn. Tay tiểu quỷ cầm một cây lang nha bổng gai to lởm chởm. Tần thừa tướng nói: - Cha ơi, con những tưởng cha đã sớm du thiên đường, nào ngờ cha còn kẹt lại nơi âm tào địa phủ, chịu biết bao khổ sở như thế này. Ngày mai con sẽ mời các vị đạo sĩ đức trọng cao tăng siêu độ cho cha sớm được về trời. Tần Cối nói: - Con ơi, lúc sanh tiền cha ở tại triều đường, bít lấp kẻ hiền tài. Tại Phong Ba đình hại chết cha con Nhạc Phi, khiến cho người giận trời thù. Chết xuống hắc địa ngục, chịu trăm cay nghìn khổ. Hôm nay cha vâng lệnh Diêm La thiên tử, vội gấp trở về để khuyên nhủ con của cha: Thân đã làm Tể tướng, lẽ phải tích đức tu nhân. Trái lại, con của cha không chịu làm lành, lại đi phá dỡ chùa chiền, tội nghiệt nặng biết bao! Việc dỡ lầu Đại Bi của chùa Linh Ẩn, giam trói Hòa thượng đó, con hãy nghe lời cha mau thả các tăng nhân và trùng tu lầu Đại Bi… Nói vừa tới đó, Bỗng nghe con đại quỷ cầm thiết xoa nói: - Chúng ta đi thôi. Nói rồi tay hươ thiết xoa loảng xoảng kéo Tần Cối đi như bay. Tần thừa tướng lật đật nói: Cha ơi, nán lại một chút, con có lời trình thưa. Bọn quỷ tốt không nói không rằng, cứ một mực lôi đi. Tần thừa tướng chạy tới đưa tay níu lại, chỉ nghe nổ đoàng một tiếng.