Tế Điên Hòa Thượng Tác giả: Truyện dân gian TQ Chương 20 Dịch: Đồ Khùng Nguồn: Nxb Âm nhạc Mời đọc Triệu Bân đang đêm dò tướng phủ Vương Hưng vô cớ bị nghiêm hình Có thơ rằng: Đông lạnh nhà nhà cắm liễu xanh Giữ xuân xuân cứ mãi trôi nhanh Rượu ngon ta cứ tu bằng thích Con cháu hòa vui cứ trưởng thành. A hoàn túc trực bên ngoài, nghe tiếng động vội chạy vào lượm đèn đốt như cũ. Phu nhân cũng thức giấc bước vào, hỏi: - Đại nhân gặp việc gì có vẻ kinh hoàng thế? Thừa tướng nói: - Ta đang xem sách, bỗng nhiên tinh thần mỏi mệt, thiếp vào trong mộng, gặp một điềm lạ thường: Ta thấy lão Thái sư trở về nhà, tay chân bị xiềng trói, có quỷ tốt theo áp tải, quở ta ở dương gian làm ác quá nhiều. Ta định ngưng dỡ lầu Đại Bi và thả các ông Tăng cho rồi. Phu nhân thấy việc đó như thế nào? Phu nhân nghe rồi cười nói: - Đại nhân là người đọc sách thánh hiền, sao lại đi tin những chuyện dị đoan nhảm nhí như thế? Thừa tướng nghe vợ nói như thế, bèn tạm gác ý định đó. Hỏi a hoàn: - Đã mấy canh rồi? A hoàn thưa: Trống vừa đổi sang canh hai. Thừa tướng dặn: Hãy truyền dụ là canh ba đêm nay ta sẽ ra thư phòng thẩm vấn Điên tăng. Không phạt nặng ông này không được! Vừa nói câu đó, bỗng nghe từ ngọn đèn cầy trong nhà phát lên mấy tiếng hù hù, ngọn lửa phóng cao lên cả thước. Thừa tướng ngạc nhiên hỏi: - Cái gì thế? Ngọn đèn bỗng nhỏ lại bằng hạt táo, chao đi chao lại, bỗng chốc lại lóe cao rồi trở lại như cũ, ba lần như vậy. Thừa tướng rút bảo kiếm trấn trạch nhắm ngay ngọn đèn chém xuống. Ngọn đèn bỗng chẻ thành hai ngọn. Thừa tướng chém thêm mấy chục kiếm nữa. Cả phòng nhấp nháy hàng trăm ngọn đèn. Lại nghe vú già kêu: - Ngoài cửa có con quỷ lớn. Sợ chết đi được! Một a hoàn la: - Không xong, dưới ghế có một con quỷ ngồi xổm, nhe răng nhọn hoắt! - Ối chà, bên rèm lại có một con quỷ, đầu lắc lư! Thừa tướng bảo vú già đánh kiểng bảo bọn gia nhân vào đánh quỷ. Vú già, a hoàn chạy ra cửa hô hoán lên, bọn gia đinh bên ngoài chạy vào, nghe trong nhà quỷ loạn vội chạy đến trước Thừa tướng chờ dạy việc. Vừa chạy đến nội xá, bỗng nghe nhiều tiếng nhốn nháo: - Không xong rồi, tướng công ơi! Có con quỷ bứt gong. - Không xong rồi, tướng công ơi! Có con quỷ chết treo. - Không xong rồi, tướng công ơi! Có con quỷ cụt đầu. - Ô, ô, lại có con quỷ hút máu, rượt cắn người ta. Đó là Tế Công thi triển pháp Phật mà ra. Nhơn vì Thừa tướng phái 20 tên gia nhân ở phòng ngoài canh chừng các Hòa thượng. Tần Thăng trong bọn nói: - Công việc của chúng ta đây không phải dễ. Suốt đêm hôm qua ta không chợp mắt được tí nào, hôm nay lại lãnh việc này nữa. Ta có nghĩ như vầy: Bọn mình mỗi đứa bỏ ra 200 tiền, hùn nhau mua rượu thịt làm một bữa nhậu. Canh hai đêm nay, chúng ta cùng đánh chén, đến canh ba Thừa tướng thẩm vấn các Hòa thượng ở thư phòng, tưởng cũng chẳng nhỡ việc nào. Các chú nghĩ sao? Mọi người đồng thanh: Tốt, tốt lắm! Thế thì tiến hành! Cả bọn chung đậu được bốn điếu, phái một người đi mua rượu thịt đem về. Mới chưa hết canh một, trong bọn có kẻ nói: - Thôi chúng ta nhậu đi! Mọi người cùng dọn rượu thịt ra. Tế Điên nói: - Xin các vị đại từ đại bi cho Hòa thượng ta một chén với. Tần Thăng nói: - Làm Hòa thương không được uống rượu, sao ông lại đòi rượu? Hòa thượng dạy người ta không được giết người, trộm cắp, dâm dật, nói láo, uống rượu là năm điều giới cấm. Ông đòi uống rượu, há không phạm giới hay sao? Tế Điên nghe nói, cười khà khà đáp: - Quản gia tuy biết một mà không biết hai. Trong đó còn có biết bao nhiêu điều hay lạ! Trời có sao rượu, đất có suối rượu, người có thánh rượu. Rượu hợp với muôn việc, rượu hòa tính tình. Thánh Trọng Ni lấy rượu làm đạo, để giữ điều hòa đấy. Tần Thăng nói: Ông Hòa thượng biết nói hay như vậy, ta cho ông một chén đây. Nói rồi rót một ly rượu đưa đến. Tế Điên tiếp lấy, cười lớn: - Ha ha ha! Ngày dài tợ năm, nhàn mới biết Việc lớn bằng trời, rượu cũng thôi. Ngâm rồi, tợp một miếng cạn ráo, nói: Xin quý vị vui lòng cho một chén nữa. Tần Thăng nói: Đã được cho một chén rồi, lại còn đòi nữa, thiệt không biết xấu hổ chút nào? Tế Điên nói: Ông không cho cũng được, cả đến một chén xã giao cũng không có nữa sao? Tần Thăng lại rót thêm một chén nữa. Tế Điên uống lại nói: Rót thêm một chén nữa cho đủ ba chén đi. Tần Thăng nói: Không được đâu! Cái này đâu phải để cho ông, còn phần người khác nữa chớ! Tế Điên cười hà hà, nói: Thôi được, không cho thì ta tự lấy uống vậy. Đoạn cầm ly rượu niệm liền mấy câu: "Án sắc hích, mau mau mau!". Tức thì trong chén, rượu đầy tràn. Tế Điên uống liền mấy chén nữa, rồi để chén xuống. Mấy người trong bọn cũng muốn cũng muốn uống rượu, đưa chén giành nhau rót. Nào dè bình đã khô queo, một giọt cũng không. Mọi người đều nói: Hồi sớm mua đồ ăn còn tiền mà, đem bình ra mua thêm đi. Rượu mua rồi giây lát cũng hết sạch. Riêng Tần Thăng không nói một lời, buồn bực kiếm chỗ lánh mặt. Ai nấy say vùi, ngũ nằm la liệt. Tế Điên thấy ai nấy ngủ vùi mới tháo xiềng sắt ra đi về phía nội viện báo ứng. Bọn ác nô của Thừa tướng hàng ngày cậy thế chủ nhân, ra ngoài tác ma tác quái bị Tế Điên hoá phép di đảo đánh cho một trận, lắc cho một hồi, chính là để báo ứng đó. Đang đi, Tế Điên thấy một người đang cắp dao từ phía Bắc xăm xăm đi tới. Nhìn kỹ lại thì chính là Thám nan thủ vật Triệu Bân… Nhắc lại Triệu Bân từ ngày giúp Tế Điên giả làm thần Vi Đà, trộm Ngũ lôi bát quái thiên sư phù, vào phủ Thừa tướng gặp Y Sĩ Hùng và đưa về nhà ra mắt Triệu thái thái. Y Sĩ Hùng ở chơi mấy hôm rồi từ biệt ra đi. Triệu Bân vẫn bán lẽ trái cây ở Tây Hồ, thấy vô số quan binh kéo đi rầm rộ về phía chùa Linh Ẩn. Triệu Bân thấy có người quen trong quân ngũ, bèn chạy lại hỏi thăm, mới biết là Tế Điên đánh quản gia của Thừa tướng, Thừa tướng phát lịnh điều binh đến vây chùa, bắt trói ông Tăng khùng dẫn về Tướng phủ, định đánh cho chí chết. Triệu Bân nghe rồi thất kinh, nghĩ thầm: "Tế Công có ơn cứu mạng tạ Bây giờ người bị nạn, làm sao ta không cứu được?" Lại nghĩ: "Hồi hôm mẹ ta há không nói với ta về đạo tu thân đó sao? Được rồi, để tối nay chờ lúc mẹ ta ngủ say, ta cắp dao thái rau đi giết quách tên Thừa tướng gian ác đi cho rồi, báo thù cho sư phụ Tế Công trưởng lão". Nghĩ rồi, chậm chậm trở về nhà. Lão thái thái hỏi: Hôm nay sao con không bán? Triệu Bân nói: Bữa nay trong mình con không khỏe. Thái thái nói: Không khỏe thì về nhà nghỉ. Tối lại, đang lúc Triệu Bân thấp thỏm chờ mẹ ngủ say để ra đi, bỗng nghe có tiếng gõ cửa. Triệu Bân khó chịu nghĩ: "Chắc mẹ ta thức dậy quá". Tiếng gõ cửa lại nổi lên gấp hơn. Triệu Bân chạy ra xem, thì ra là bà Vương ở đối diện. Bà Vương nói: - Này Triệu Bân, xin phiền cậu một chút! Nhơn vì thằng Vương Hưng nhà tôi sáng nay đi bán trái cây, ngang qua phủ thừa tướng bị giữ lại. Lúc giữa trưa lại có một chiếc kiệu nhỏ đưa đến bảo thằng bé nhà tôi bị chứng thổ tả, bảo vợ nó đi tiếp giúp. Mãi tới giờ này chưa thấy bọn nó trở về nhà, tôi thấy không an tâm chút nào! Nhà tôi lại không có ai, xin phiền cậu đi dọ hỏi giùm. Triệu Bân dạ dạ nhận lời. Anh ta là người thật tâm làm việc nghĩa nên lật đật cho mẹ hay rồi thay đổi y phục, giắt theo con dao thái rau, đi ra cửa, nhắm hướng Tần phủ mà đi đến. Trời đã tối, gánh trái cây của Vương Hưng vẫn còn để đó, có anh chàng Quách Tứ gác lộ giữ giùm. Triệu Bân thấy có người quen bèn hỏi: - Này Quách Tứ, chú Vương Hưng đâu rồi? Quách Tứ đáp: - Té ra là Triệu cạ Anh hỏi Vương Hưng ở đâu hả? Hồi sáng này nhị công tử của Thừa tướng kêu anh ta vào hầu. Anh ta nhờ tôi coi chừng giùm. Tôi bán giùm anh ta cũng bộn bộn. Tôi có việc bận, chờ anh ta hoài mà không thấy trở ra. Dọ hỏi tin tức, bọn gác cửa không thèm trả lời, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra cho anh ta nữa. Từ biệt Quách Tứ, Triệu Bân lần dò hỏi thêm mấy chỗ nữa cũng chẳng được tin tức gì hơn. Trống điểm canh hai, lật đật trở lại tướng phủ, tìm một chỗ vắng người, rún mình nhảy thót lên mái nhà, định tìm giết Thừa tướng để trả thù cho Tế Điên. Nào ngờ đi vào bên trong, từ nóc nhà dòm xuống thấy đèn đuốc sáng lờ mờ phản chiếu gương mặt bọn gia nhân mờ mờ ảo ảo như bầy oan quỷ. Triệu Bân nhìn thấy phát khiếp, lật đật bỏ đi qua phía Tây. Đến một hoa viên, từ nóc nhà nhìn ra tứ phía, Triệu Bân thầm nghĩ: "Hoa viên này chắc không phải nằm trong tướng phủ. Nhà ai ở sát vách tường vậy cà?". Nhìn một hồi lâu thấy ở phía Đông bắc có một tòa trang viện, đèn đuốc sáng lóa. Triệu Bân bèn nhảy xuống men lại gần xem, thì thấy chung quanh trồng cây quế thơm phức. Phía Bắc có một cái cửa thông, qua cửa là một dãi tường hoa, ở giữa có một bàn cờ tướng kẻ bằng vôi trắng. Tòa nhà này chính là ba gian Liêm Nguyệt đài ờ phía Bắc, Đông Tây phối phòng cũng đều có ba gian như vậy. Triệu Bân để mắt nhìn vào: Sau bức rèm tre, ánh đèn chiếu sáng tỏa, mọi vật bên trong rõ ràng trước mắt. Trên chiếc bàn bát tiên chất đầy cả trái cây tươi ngon đủ loại, sơn hào hải vị chẳng thiếu thứ chị Triệu Bân nghĩ thầm: "Chà, sẵn đây ta chén một bữa no say rồi đi kiếm giết chết thằng Thừa tướng chó đó cũng chưa muộn". Hăm hở đi vào được mấy bước, bỗng lại sực tỉnh, tự trách: "Triệu Bân ơi Triệu Bân! Mi khùng quá! Nhỡ trong nhà có ai người ta bắt gặp rồi mày chui ngả nào? Chi bằng kiếm một viên đá ném vào thử xem!". Nghĩ rồi, mò kiếm được viên gạch nhỏ, nhằm bức rèm ném tới. Đó là phép ném đá dò đường của khách lục lâm thường dùng. Nếu trong nhà có người sẽ có tiếng hỏi, hoặc có chó, sẽ sủa gâu gâu vì có tiếng động. Sau khi ném gạch vào bức rèm và chờ một lát, không thấy động tĩnh chi, Triệu Bân rất mừng vì biết trong nhà không có ai, mới mạnh dạn đi vào. Vừa bước lên thềm, bỗng nghe bên trên có tiếng kêu: - Ái chà! Có đại ca tới! Mau cứu em với! Triệu Bân cả kinh, ngước đầu nhìn kỹ, té ra là hai vợ chồng Vương Hưng, cả mình đầy máu, đang bị treo ngược ở xà nhà.
Tế Điên Hòa Thượng Tác giả: Truyện dân gian TQ Chương 21 Dịch: Đồ Khùng Nguồn: Nxb Âm nhạc Mời đọc Gây nghiệp chướng, nhị công tử bị to đầu Xót thương con, Thừa tướng thỉnh Thánh tăng Có thơ rằng: Cảnh sầu nhiều lúc lại thêm hay Ngoại vật thong dong rảnh tháng ngày Thành bại việc đời lên xuống mãi Ấm lạnh nhân tình gió thoảng bay Giỏ cơm may mắn hơn Trần Thái Áo ấm nào so với Tử Phòng Mưu cầu danh lợi xoa tay trắng Rốt cuộc phơ phơ mái tóc dày. Nguyên hoa viên đó chính là hoa viên của Tần Hằng, công tử thứ hai của Tần thừa tướng. Ngày thường Tần Hằng không bao giờ chịu yên phận, ỷ thế cha mình là Tể tướng đương triều. Vả lại anh của Tần Hằng vắn số, Thừa tướng chỉ còn một mình hắn ta là con nên cưng chiều hết mực. Hắn ta mặc ý tung hoành, bọn thủ hạ của hắn rất nhiều tay có võ, thường lân la ra ngoài cướp lấy thiếu phụ, gái tơ nhà người đem về cho hắn cưỡng hiếp. Gia đình nạn nhân tìm đến cửa, hắn sai bọn thủ hạ vác gậy đánh chí chết. Có người đầu cáo ở phủ huyện, bọn nha môn ở đó không dám trình bẩm lên vì biết hắn là con Thừa tướng. Vì thế, mọi người đặt cho hắn một trác hiệu là Truy mạng quỷ. Hôm đó hắn đang xem sách trong hoa viên, sách đó không phải loại đúng đắn, cũng không phải loại dâm thư, tà thuyết, mà là quyển sách nói về Đường Minh Hoàng tin yêu Dương Qúy Phị Xem đến chỗ đắc ý bèn vỗ án ngạc nhiên đánh hét một cái. Quản gia Tần Ngọc là người được tin dùng lâu nay, đứng kế bên hỏi: - Hôm nay công tử có vẻ vui thích, chắc xem sách gặp điều gì đắc ý thì phải? Tần Hằng nói: Mi không biết chớ. Thảo nào Đường thi có câu: Quắc quốc phu nhân thừa chúa ân Bình minh kỵ mã nhập cung môn. Khước hiền chi phấn ô nhan sắc, Đạm tảo nga mi triều chí tôn. Nghĩa là: Người đẹp lừng danh thừa ơn chúa Trời mai cỡi ngựa tiến cung môn Son phấn chỉ hiềm thêm kém đẹp, Nhạt màu mặt ngọc kiến long nhan. - Ý thơ diễn tả nàng Dương Qúy Phi quả nhiên đẹp tuyệt vời! Tần Ngọc hỏi: - Thưa công tử, bộ chính mắt công tử thấy phải không? Tần Hằng nói: - Thằng khùng này nói bậy bạ không. Dương Qúy Phi người đời Đường, còn chúng ta là người đời Tống, làm sao chính mắt ta thấy nàng được. Tần Ngọc nói: - Hiện nay có một người so với Dương Qúy Phi còn đẹp hơn nhiều. Nàng thiệt là người đẹp trên đời ít có, dưới thế không hai. Tôi từ khi cha sanh mẹ đẻ tới giờ, chỉ thấy nàng này là người đẹp thứ nhất. Nàng thân hình không cao không thấp, mình vóc không béo không gầy, cho đến lông mi, tròng mắt, không chỗ nào chê được! Tần Hằng vốn là kẻ hảo ngọt, nghe mấy câu đó, đôi mắt trợn ngược, lật đật hỏi: - Nè Tần Ngọc, mi gặp nàng ta ở đâu? Tần Ngọc nói: - Ở cửa phủ chúng ta có tên Vương Hưng chưng bán trái cây, nhà va ở tại chợ bán đồ gỗ. Một bữa nọ tiểu nhân mua được hai chiếc ghế dựa bằng gỗ chò, định tìm người vác về nhà, nhưng tìm mãi không ra, tiểu nhân bèn đến nhà Vương Hưng. Tiểu nhân gặp nàng, nhìn sững. Nàng ta quả là trang quốc sắc thiên hương, giai nhân bậc nhất, ít có trên đời. Từ hôm gặp nàng rồi tiểu nhân định mách với công tử từ lâu, nhưng chưa có dịp đó thôi. Tần Hằng nói: - Không được đâu! Chuyện đó có được hay không, chớ trong nhà Vương Hưng…, còn phải đem người nhà của ta nữa, phiền lắm! Mi có cách nào khéo đem người đẹp về cho ta, ta sẽ trọng thưởng! Tần Ngọc nói: - Công tử muốn được người đẹp có khó chi, chỉ cần chi ra 200 lượng bạc, nô tài này sẽ mách cho một diệu kế, bảo đảm chỉ nội ngày nay thôi, người đẹp sẽ vào tay công tử gấp, Chỉ cần công tử chịu bỏ ra 200 lượng bạc thưởng, kẻ nô tài sẽ lo việc đó chu tất ngay. Tần Hằng nói: Vô phòng lấy tiền đi. Có bạc trong tay, Tần Ngọc kề tai chủ, nói: Chỉ cần làm như vầy… như vầy… Tần Hằng nghe rồi cười ha hả, nói: Thôi, đi kêu hắn mau đi! Tần Ngọc đi ra ngoài một lát gặp Vương Hưng đang quảy gánh trái cây đầu kia đi lại, bèn nói: - Này Vương Hưng, nhị công tử bảo mi vào hầu đấy! Vương Hưng lật đật gởi gánh trái cây cho Quách Tứ trông giùm rồi theo Tần Ngọc vào trong. Vương Hưng cười hề hề, trong bụng tính thế nào cũng bán được hai lượng bạc. Bữa nay chắc là công tử thèm trái cây ngon đây! Tần Hằng lúc đó đang ngồi ở hiên Quế Đan trong hoa viên hai bên có mấy tên gia nhân đứng hầu. Vương Hưng vội vàng bước tới thi lễ, hỏi: - Thưa công tử, kêu tiểu nhân đến dạy bảo điều chi? Tần Hằng nói: - Này Vương Hưng, trong nhà mi có bao nhiêu người, mỗi người bao nhiêu tuổi? Nói thiệt ta nghe coi! Vương Hưng chẳng hiểu duyên cớ tại sao, cũng vội vàng thưa: - Dạ thưa công tử, nhà ở chính là của tiểu nhân, gồm có: Mẹ tiểu nhân năm nay 50 tuổi, tiểu nhân 22 tuổi, vợ tiểu nhân 19 tuổi. Trong nhà chỉ có ba miệng ăn, sống qua ngày. Tần Hằng nghe thưa cười dài, nói: - Này Vương Hưng, nghe nói vợ mi dễ coi lắm hả. Nè, ta cho mi 200 lượng bạc để mi cưới vợ khác, còn vợ mi đưa đến hầu hạ ta nhé! Vương Hưng nghe nói, không lạnh mà run, trong bụng nghĩ thầm: "Nếu ta trả lời không bằng lòng, chắc sẽ bị loạn côn mà chết quá!". Nghĩ đi nghĩ lại bèn thưa: - Xin công tử xét lại, tiểu nhân có sự tình xin thưa: Thực ra, vợ tiểu nhân ở nhà cũng chẳng làm chi, chỉ giữ việc phụng dưỡng mẹ già thôi. Chờ khi mẹ tiểu nhân qua đời rồi, tiểu nhân sẽ đưa nó đến hầu hạ công tử. Tiểu nhân thực tình chẳng dám lấy 200 lương bạc của công tử đâu. Tần Hằng nghe Vương Hưng nói thế, dợm muốn nói: - Ừ, thôi mi về đi! Nào dè Tần Ngọc ở một bên hớt nói: - Thưa công tử, công tử đừng thèm nghe lời nó! Rõ ràng nó gạt công tử đấy! Mẹ nó năm nay mới 50 tuổi. Bà sống 30 năm nay mới chết, vợ nó lúc đó đã 50 tuổi rồi, nó đưa đến cho công tử nuôi dưỡng già ư? Tần Hằng nghe nói đùng đùng nổi giận hét: - Hay cho thằng chó này! Trước mặt công tử, mi dám bày trò gạt gẫm hả, không trị mi không được! Bây đâu, rút ngược nó lên cho ta. Bọn ác nô dạ rân, áp tới trói rút ngược Vương Hưng lên xà nhà. Tần Hằng nói: - Này Tần Ngọc, ngươi có kế gì bắt vợ nó đem về đây cho ta, để ta cho nó chống mắt lên coi ta mùi mẫn với vợ nó! Tần Ngọc chớp mắt mấy cái, nghĩ ra một kế rồi ra bên ngoài kêu tên tam gia lại nói mấu câu. Tên tam gia liền thuê một cỗ kiệu hai người khiêng thẳng đến nhà Vương Hưng kêu cửa. Mẹ Vương Hưng từ trong nhà đi ra hỏi: - Ai kêu cửa đó? Tên tam gia đáp: - Lão thái thái không nhớ ra tôi sao? Tôi đây là họ Trương, làm việc trong hoa viên của phủ Thừa tướng. Tôi với anh Vương Hưng thân nhau lắm. Sáng nay Vương đại ca gánh gánh ra một quãng đường, bỗng anh lắc lắc mấy cái, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Bọn tôi dìu anh vào hoa viên rồi mời thầy thuốc đến xem mạch. Thầy thuốc bảo bệnh anh ấy nặng lắm, phải có người nhà ở bên để săn sóc, mới có thể trị được. Vương đại ca bảo tôi về đây rước chị nhà đến săn sóc cho anh ấy. Lão thái thái nói: Cũng được, để tôi đi xem sao. Tên tam gia nói: Lão thái thái già cả vào trong ấy gặp cảnh như thế này càng rối rắm thêm. Hơn nữa để chị là người ít tuổi ở giữ nhà có điều bất tiện chăng? Lão thái thái nghe mấy lời nói đó cho là hợp lý, bèn vào trong nhà bàn bạc với con dâu là Ngô thị. Nàng Ngô thị cũng là người hiền thục, nghe tin chồng bệnh nặng, lòng rối lên, lật đật thay áo, nói: - Để con đi coi thử. Rồi ra bên ngoài nói mấy câu khách sáo đoạn lên ngồi kiệu thẳng đến Thừa tướng phủ. Khi vào hoa viên, kiệu được đặt xuống, vén rèm ra xem, Ngô thị thấy một vị công tử đang ngồi một mình nơi thềm cửa sảnh đường, còn chồng nàng là Vương Hưng đang bị trói gô ở bên đó. Ngô thị chẳng biết là do nguyên cớ gì, chỉ thấy vị công tử trang phục rất sang trọng chỉnh tề: Đầu đội khăn như ý châu nạm ngọc, mình mặc áo rộng rập rờn hoa kim tuyến. Chân mang vớ trắng, lộ ra đôi giày nhẹ. Nhìn lên tướng mạo lại càng khó coi: đầu vồ, mắt miệng bình, tròng lộ, nhìn thấy rất ngoại kê. Ngô thị nhìn xong mới hỏi: - Dám hỏi công tử đây là ai? Tại sao lại bắt trói chồng tôi như vậy? Bọn gia nhân đứng kề bên nói: Đây là công tử nhà ta, người là con của Tần Thừa tướng đó. Nàng hãy mau đến chào người đi. Ngô thị hãy còn chưa tin thật, lại nghe Tần Hằng nói: - Nàng ơi nàng đừng có sợ. Ta đây muốn làm việc nhất cử lưỡng tiện, ba tô vô một gia. đấy. Ngờ đâu thằng chó Vương Hưng này chẳng chịu nghe theo. Số là từ lâu ngưỡng mộ phương dung sắc nước hương trời của nàng, ta nghĩ rằng nàng ở với Vương Hưng, ăn uống kham khổ, phục sức vải to thưa, thật là uổng biết bao! Ta mới kêu Vương Hưng lại thương nghị là: Ta sẽ cho hắn 200 lượng bạc để về cưới vợ khác, há chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện, tam toàn kỳ mỹ hay sao? Hai trăm lượng bạc đó cưới được con vợ khác mà còn lời chán, vừa được phát tài vừa khỏi mắc tội đày đọa thân nàng. Đưa nàng đến hầu hạ ta, ta lại có thêm được một người hợp ý. Đem việc đó ra thương lượng mà hắn một mực không khứng nghe theo, nên ta giận bắt trói nó như thế. Ngô thị nghe xong, mày ngài dựng ngược, mắt hạnh tròn xoe, nói: - Thưa công tử, theo tôi nghĩ, công tư nên thả vợ chồng tôi ra, thì muôn việc coi như không có việc gì. Công tử là con quan Tể tướng đương triều, thê thiếp đầy nhà, cần gì phải làm khó dễ bọn tôi như vậy. Công tử đáng lẽ nên làm việc phước đức mới phải, chớ những việc như thế này mà thấu tai quan Ngự sử thì đến cả Thừa tướntg cũng bị liên lụy xem thường đấy. Vương Hưng ở một bên cũng vọt miệng nói: - Thưa công tử, kẻ tiểu nhân lâu nay buôn bán ở cửa phủ làm gì đắc tội với người đâu, xin tha vợ chồng bọn tiểu nhân về làm phước. Tần Hằng nghe nói, trở lại giận xung thiên, kêu một tên ác nô: - Đem hai đứa nó rút ngược lên mà đánh cho ta! Bọn thủ hạ ráp nhau đè hai vợ chồng trói lại rồi rút ngược lên xà nhà mà đánh. Hai vợ chồng Vương Hưng quyết tâm thà chịu đánh chết chớ chẳng nghe theo điều kiện của Tần Hằng. Đánh đến chiều tối, bọn họ nghỉ tay ăn uống, rồi lại đánh tiếp. Bỗng nghe Đông viên của tướng phủ có quỷ lộng, bọn thủ hạ chạy thưa: - Thưa công tử, nên chạy qua xem thử! Tần Hằng nghe nói cũng hối bọn gia nhân xách đèn ở trước: Mau qua xem đi! Bọn gia nhân ý cũng muốn xem quỷ lộng ra sao nên tranh nhau chạy sang. Trong nhà chỉ còn trơ lại hai vợ chồng Vương Hưng đang rên rỉ. Vương Hưng nén đau bảo vợ: - Nàng ơi, cũng vì ta mà nàng phải chịu cảnh đớn đau như thế này! Ngô thị nói: Vợ chồng mình chắc phải chết ở đây quá! Nếu có chết, bọn ta sẽ đến trước Diêm Vương báo cáo còn dễ hơn. Đương nói tới đó, bỗng thấy có người bước vào, Vương Hưng chớp mắt nhìn kỹ: Té ra là Thám nan thủ vật Triệu Bân. Vương Hưng kêu: - Anh ơi, Triệu đại ca, mau cứu em với! Triệu Bân nhìn lại, thấy hai vợ chồng Vương Hưng khắp mình bị thương tích, bèn chạy đến đưa Vương Hưng xuống trước, rồi Ngô thị xuống sau. Triệu Bân dùng tay mở dây trói cho Vương Hưng mãi chẳng ra vì gút chặt quá. Chính lúc đang bối rối đó, bỗng từ phía sau có người ôm cứng Triệu Bân lại. Triệu Bân muốn vặn người ném người kia ra phía trước để thoát thân. Nào dè ráng hết sức bình sanh mà người ở sau như hòn núi Thái Sơn đè cứng không nhúc nhích.
Tế Điên Hòa Thượng Tác giả: Truyện dân gian TQ Chương 22 Dịch: Đồ Khùng Nguồn: Nxb Âm nhạc Mời đọc Thi diệu pháp, người quỷ lộng Tần gia Trị kỳ bệnh, Tế Công đùa Thừa tướng Có thơ rằng: Nhỏ nhít thân này đâu kê? Sá chi muôn lượng vàng ròng Đường ái nực mùi son phấn Sử xanh lưu lại tiếng cười… Triệu Bân cố vùng vẫy thoát thân mà ráng hết sức vẫn không nhúc nhích, ngoái đầu nhìn lại, té ra là Tế Điên. Triệu Bân nói: - Sư phụ Ơi, thả tôi ra đi! Tôi sợ sư phụ bị Thừa tướng hại đó chớ, nào ngờ lại gặp sư phụ Ở đây. Tế Điên thả tay ra, nói: - Này Triệu Bân, ngươi cởi trói cho hai vợ chồng Vương Hưng, rồi theo ta vào trong này ta vặn một chút. Triệu Bân mở trói cho vợ chồng Vương Hưng xong, Tế Điên móc trong túi ra hai hoàn thuốc bảo vợ chồng Vương Hưng thoa lên mấy chỗ vết thương. Đoạn Tế Điên vào trong nhà ăn nhậu tì tì. Triệu Bân nói: - Hay quá! Té ra bàn rượu này người ta dành sẵn cho sư phụ đây mà! Tế Điên bảo: - Này Triệu Bân, ngươi qua căn phía Bắc của gian nhà Tây, sẽ thấy có bốn cái rương. Trong rương thứ ba có một hộp vàng ròng nặng 100 lượng và sáu phong bạc nén, nặng 300 lượng. Ngươi hãy cầm về đây cho ta! Triệu Bân lật đật đi tìm, quả đúng như lời nói và cầm vàng bạc đem về. Tế Điên hỏi: - Này Vương Hưng, ngươi trước ở đâu? Vương Hưng đáp: - Tôi nguyên quán huyện Dư Hàng. Tế Điên bảo: Này Vương Hưng, ngươi hãy cầm lấy số bạc này, ngày mai cùng mẹ và vợ ngươi thuê thuyền về huyện Dư Hàng nhé! Đồ đạc lỉnh kỉnh trong nhà cho Triệu Bân hết đi. Với số bạc này, ngươi về xứ mua một ít đất và làm vốn bán buôn cũng sống tạm qua ngày. Vương Hưng nghe nói, vội vàng sụp xuống lễ tạ. Tế Điên nói: - Triệu Bân, ngươi hãy đưa vợ chồng Vương Hưng về đi! Triệu Bân nói: - Sư phụ Ở đây chắc không hề hấn gì phải không? Đệ tử định đi giết Thừa tướng báo thù cho sư phụ đây. Tế Điên nói: - Ngươi khỏi phải lo, ta tự có phương cách, ba ngày nữa ngươi sẽ được tin tức của ta. Triệu Bân gật đầu vâng dạ. Vừa muốn đi, bỗng nghe có người nói: - Bọn bây hãy theo ta vào đây, coi thử vợ chồng Vương Hưng có chịu nghe theo hay không? Bọn ác ôn dạ ran, lục tục kéo đến, đèn đuốc sáng choang. Người nói câu đó chính là nhị công tử Truy mạng quỷ Tần Hằng, dắt theo một bọn ác nô từ bên tướng phủ trở về. Hồi nãy nghe nói bên Đông phủ quỷ lộng, Tần Hằng sang vấn an Tần Thừa tướng. Thừa tướng quá thương con, sợ con phải bị sợ hãi nên không cho vào mà bảo hãy trở về hoa viên ngơi nghỉ. Vừa đến cửa hoa viên, Tần Hằng sực nhớ đến vợ chồng Vương Hưng bèn nói: - Bọn bây đâu, theo ta vào trong này xem vợ chồng Vương Hưng có chịu nghe lời ta không. Nếu bọn nó không chịu nghe, ta đập chết cho rảnh! Triệu Bân nghe vậy cả kin, nói: - Sư phụ Ơi, không xong rồi, bọn mình phải lánh vào nhà trong mới được. Tế Điên nói: - Không sao đâu mà! Liền lấy tay chỉ ra ngoài một cái, miệng niệm lục tự chơn ngôn: "Án ma ni bát mê hồng". Tần Hằng đang đi cảm nghe vướng phải làn gió lạnh run, rùng mình té ngã trên đất. Ai nấy áp lại đỡ lên, nhốn nháo bấn loạn. Triệu Bân thừa lúc lộn xộn đó, dắt vợ chồng Vương Hưng thẳng ra cửa ở góc vườn đi ra ngoài và đưa về nhà. Sáng sớm hôm sau, Vương Hưng thuê một chiếc thuyền lớn đưa mẹ và vợ trốn về quê cũ, đồ đạc lặt vặt cho hết Triệu Bân. Tế Điên sau khi thấy Triệu Bân đi rồi, vẫn nhởn nhơ ăn uống no say, rồi lững thững trở về căn phòng trống bên Đông phủ. Nhắc lại Tần Hằng sau khi té xuống, đầu óc nặng nề, có rất đông người dìu vào trong phòng. Tần Hằng kêu: Chao ôi, nóng quá! Tần Ngọc lật đật lột mũ Tần Hằng xuống. Tần Hằng la: Nóng! Mọi người lại cởi bớt áo dài ra. Tần Hằng lại kêu nóng. Mọi người xúm cởi áo trong ra. Tần Hằng la: Nóng! Tần Ngọc lại cởi bỏ giày dép ra. Tần Hằng la: Nóng! Tần Ngọc lại cởi thêm áo lót ra. Tần Hằng la: Nóng! Tần Ngọc bảo mau đem quạt đến. Quạt cũng vẫn thấy nóng. Tần Ngọc bảo đem hai cục nước đá vào. Bọn thủ hạ vừa thưa có nước đá đem đến. Tần Hằng lại kêu: Chao ơi, lạnh quá! Tần Ngọc lật đật bảo: Thôi, dẹp nước đá đi! Tần Hằng kêu: Lạnh quá! Mặc áo lót vào vẫn còn lạnh, lại mang giày dép vào. Tần Hằng kêu: Lạnh quá! Mặc áo trong vào cũng vẫn còn lạnh, mặc áo bào vào vẫn còn lạnh, đội mão lên vẫn còn lạnh, đắp thêm hai lớp mền vẫn còn lạnh. Tần Ngọc kêu: mang bồn lửa lên. Bồn lửa mới vừa đưa lên, Tần Hằng lại kêu: Nóng quá! Lại lần lượt cởi bỏ mũ áo ra hết lớp này đến lớp khác. Hết nóng rồi lạnh, hết lạnh lại nóng, đổi thay như thế bốn năm lượt, thì trời đã sáng. Tần Hằng bỗng kêu: Đầu ta sao ngứa quá, ngứa khó chịu quá đi, mau lại gãi cho ta. Tần Ngọc lấy tay gãi một cái, nào ngờ càng gãi đầu càng lớn. Trong giây lát đầu to bằng chiếc đấu. Bọn Tần Ngọc sợ quá không dám gãi nữa. Mọi người bối rối chỉ lấy mắt nhìn nhau! Trời đã sáng rõ, Tần Ngọc nói: Mau qua Đông phủ bẩm cho Thừa tướng hay đi! Hôm đó Thừa tướng cáo bận không đi chầu vua, bị quỷ lộng nửa đêm cũng không rảnh mà thẩm vấn mấy ông Tăng. Trời đã sáng rõ, Thừa tướng đương muốn nghỉ ngơi giây lát, bên ngoài có gia đinh vào thưa: - Có người đưa tin, công tử bị bệnh nặng. Thừa tướng nghe nói, xót tình cha con lật đật dắt kẻ tùy tùng sang hoa viên thăm Tần Hằng. Tần Thừa tướng vào trong nhà thấy con nằm cuộn trên giường, đầu lớn thật khó coi, bèn vội quở: - Bọn tôi tớ chúng bây thật là đáng giận! Công tử bị bệnh nặng như vậy sao không cho ta hay sớm? Tần Ngọc thưa: - Tại tướng gia chưa rõ mới rầy oan như vậy. Chứ hồi hôm công tử từ Đông phủ trở về, bỗng nhiên chóng mặt té xuống, khi trở vào phòng lại kêu nóng quá, chúng con cởi hết y phục ra, lại kêu lạnh quá, mặc y phục vào lại kêu nóng quá! Cởi ra mặc vào như thế đến mấy lượt, về sau lại kêu ngứa đầu quá. Kẻ nô tài mới gãi cho công tử, nhưng càng gãi đầu càng lớn. Bịnh này thật là kỳ quái! Thừa tướng dặn: - Mau đi mời danh y trị cho công tử. Bọn gia nhân thưa: - Trong thành Lâm An này có hai vị danh y mà thôi. Một vị tên Chỉ hạ hoạt nhân Thang Vạn Phương, còn một vị tên Trại hoa đà Lý Hoài Xuân. Bọn gia nhân đi mời Lý Hoài Xuân, Lý Hoài Xuân nghe nói người nhà của Tần Thừa tướng mời, đâu dám không đi, sửa soạn theo gia nhân đi ngay đến tướng phủ. Thừa tướng lòng gấp như lửa đốt, nghe báo cáo có thầy thuốc đến, liền dặn bảo gia nhân mời vào. Gia nhân đưa Lý Hoài Xuân vào bên trong, Tần tướng ngó thấy trước mặt mình một người đầu đội khăn tiêu dao bốn góc, mình mặc áo bào lam, chân mang giày đế rộng, khí vũ hiên ngang, nhất biểu phi phàm, bèn lật đật mời vào nhà trong dùng trà. Lý Hoài Xuân chẩn mạch cho Tần Hằng xong, trong lòng thật khó nghĩ. Nhìn thấy đầu Tần Hằng sưng lên quá to mà chuẩn đoán sáu bộ thốn quan xích, mười hai kinh mạch đều không có thấy bệnh. Chẩn đi chẩn lại mãi mà chẳng rõ chứng bịnh sưng đầu này là bắt nguồn từ kinh nào? Nghĩ mình không biết cho thuốc cách sao cho đúng, mới nói: - Đối với bệnh của công tử, tiểu sinh nhận mình tài sơ trí cạn không thể trị được, xin tướng gia mời vị khác cao minh hơn. Thừa tướng nói: - Làm sao tôi biết được vị nào cao minh hơn, Lý tiên sinh biết được, làm ơn tiến cử giùm. Lý Hoài Xuân nghĩ thầm: "Ta trị không được, Thang nhị ca cũng không trị được. Bệnh nào Thang nhị ca chịu thua, ta cũng đành bó tay thôi. Ngoài hai ta ra, còn có ai để tiến cử nữa đâu". Nghĩ rồi lại nói: - Thưa tướng gia, tôi thiệt không biết ai để tiến cử. Thừa tướng nghe xong liền nói: - Ông đã không trị bệnh cho con ta lại không chịu tiến cử người khác, thì hôm nay ông đừng hòng ra khỏi tướng phủ đâu nhé! Lý Hoài Xuân nghe lời ỷ thế hiếp người như thế, bỗng nhớ ra và nghĩ: "Sao ta không tiến cử Tế sư phụ kìa!". Bèn nói: - Thưa tướng gia, muốn trị bệnh của công tử, chỉ cần có một người. Ngặt vì người ấy điên điên khùng khùng, rượu say be bét, áo quần xốc xếch, sợ e tướng công thấy không vui. Thừa tướng nói: - Cái đó có hề chị Chỉ cần ông ấy trị lành bệnh cho con ta là được rồi. Ông nói ngay đi để ta sai người đi rước cho mau. Lý Hoài Xuâm nói: Nhưng ông ấy là người xuất gia. Thừa tướng nói: - Bất luận là người xuất gia hay tại gia, chỉ cần trị lành bệnh là quý rồi. Vậy người đó là ai? Lý Hoài Xuân nói: - Người đó là Tế Điên ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ. Thừa tướng nghe xong nói: - A, té ra là ông ấy à! Ông Tăng khùng đó hiện bị ta trói gô bên Đông viện kia kìa. Lý Hoài Xuân nghe nói Tế Điên bị trói gô, trong lòng mới vỡ lẽ, nói thầm: "Hèn nào công tử bị chứng to đầu là phải cách rồi". Thừa tướng kêu gia nhân dạy: - Xuống bảo ông Tăng khùng rằng nếu ông ấy trị hết bệnh cho con ta, ta sẽ thả ông về chùa và không bắt tội chi hết. Gia nhân vội vàng đi xuống căn phòng trống ở Đông viện. Các vị Hòa thượng đều đứng dậy tiếp đón. Gia nhân nói: - Hòa thượng, hôm nay ông phát tài to rồi nhé! Tế Điên nói: - Lò to, tốn củi nhiều ích chi! Gia nhân nói: - Tướng gia tôi bảo ông lên trị bệnh cho công tử. Nếu ông trị được lành thì người sẽ thả ông về chùa. Tế Điên nói: - Tướng gia của mấy người bắt trói ta, muốn thăng đường thẩm vấn ta, bắt ta đến đây, rồi bảo Hòa thượng ta trị bệnh nữa. Người về nói rằng Hòa thượng ta chấp hết. Gia nhân trở về thưa: Thưa tướng gia, tôi đi xuống bảo Thừa tướng kêu Hòa thượng lên trị bệnh, ông ấy nói Thừa tướng muốn thăng đường thẩm vấn mới bắt ổng đến đây, bậy giờ lại kêu đi trị bệnh. Ổng nói ổng chấp hết đó. Thừa tướng không hiểu chấp hết nghĩa là sao mới hỏi Lý Hoài Xuân. Lý Hoài Xuân mỉm cười nói: - Câu đó là một câu nói đùa, tướng gia muốn kêu ông trị bệnh, phải hạ một lời thỉnh mới đước. Xót bụng thương con, Thừa tướng nói: - Được, bọn bay đâu, đi đến nói là ta thỉnh ống ấy trị bệnh nhé! Gia nhân nghe nói: nghĩ: "Hòa thượng này lên chân thiệt!". Rồi vội chạy xuống Đông viện gặp Tế Điên, nói: - Ông thiệt có giá lắm nghe. Tướng gia nhà tôi bảo tôi đến thỉnh ông lên trị bệnh. Tế Điên nói: - Tướng gia nhà ngươi làm quan ở bực Thừa tướng, đứng đầu Tam thai, cùng với Hòa thượng ta ngày thường đâu có qua lại gì nhau. Ông ấy muốn kết giao với Tăng đạo thì phải quan Ngự sử biết để cùng tham gia mới được. Gia nhân nói: - Được, này Hòa thượng! Ông nói phải đó, để tôi về trình lại với tướng gia đại nhân đã. Nói rồi trở lại hoa viên gặp Thừa tướng, thưa: - Thưa tướng gia, tôi đi qua bên ấy gặp Hòa thượng nói: Đại nhân thỉnh ông trị bệnh cho công tử. Ông ấy nói: Đại nhân làm quan ở bậc Thừa tướng, vị đứng đầu Tam thai, ông ấy cùng đại nhân vốn không qua lại với nhau. Nay đại nhân muốn giao kết với Tăng đạo phải cho quan Ngự sử biết để cùng tham dự. Thừa tướng nghe rồi đùng đùng nổi giận, nói: - Tăng nhân này lớn mật dữ a? Lý Hoài Xuân nói: - Tướng gia không nên giận. Muốn mời Hòa thượng trị bệnh cho công tử, đại nhân phải thân đi mới được. Thừa tướng thấy con nằm lăn lộn trên giường, không biết làm sao hơn, bèn nói: - Lý tiên sanh, ông với tôi cùng qua bên đó xem Hòa thượng ra thế nào! Lý Hoài Xuân vâng dạ rồi cùng Thừa tướng đi đến căn phòng trống ở Đông phủ. Thừa tướng ho lên một tiếng làm hiệu có ý bảo ta sắp đến, bọn bây phải giữ quy củ một tí. Quả nhiên bọn gia nhân trong phòng đều nhất loạt đứng dậy hô: - Đại nhân đến. Tế Điên nói: - Các vị Ơi, hình như có tiếng chó sủa đâu đấy? Bọn gia nhân vội vàng ngăn lại không cho nói bậy, bảo: - Đại nhân đến rồi kìa! Giây lát Thừa tướng cùng Lý Hoài Xuân đủng đỉnh tiến vào. Đến trước Tế Điên, Thừa tướng nói: - Này Hòa thượng, chỉ nhân vì thằng bé nhà tôi mắc chứng bệnh kỳ quái, bản các hôm nay đặc biệt đến thỉnh người trị bệnh cho cháu. Tế Điên nói: - Tôi bị đại nhân cùm trói như thế này, chắc hẳn đâu phải lối mời trị bệnh? Thừa tướng nghe nói, phừng phừng nổi giận, nói: - Được, được! Lý Hoài Xuân thấy sự tình không ổn, vội nói: - Xin đại nhân tạm dứt cơn thịnh nộ, để tôi đến thỉnh Tế Công cho. Thừa tướng đành tạm lui lại sau. Lý Hoài Xuân bước tới nói: Xin Thánh tăng từ bi…
Tế Điên Hòa Thượng Tác giả: Truyện dân gian TQ Chương 23 Dịch: Đồ Khùng Nguồn: Nxb Âm nhạc Mời đọc Tìm diệu dược chọc cười bọn gia đinh Nói liễn đối tài kinh Tần thừa tướng Có thơ rằng: Đỗ Lăng hàn thực cỏ còn xanh Trường tụng Kim Cang Bát Nhã kinh Mưa lạnh còn vang hồn sĩ tư? Chiêm bao mơ đến Phụng Hoàng đình. Lý Hoài Xuân đến trước Tế Điên nói: - Thưa sư phụ, đã lâu không gặp, đệ tử có lời chào. Hôm nay Tần công tử mắc chứng bệnh kỳ lạ, đệ tử tiến cử sư phụ trị bệnh cho công tử. Bất luận có việc gì không vừa ý, xin sư phụ nể tình đệ tử mà bỏ qua cho. Tế Điên nói: - Được, này ông Lý Hoài Xuân, ông muốn ta trị bệnh cho người mà lại để xiềng xích như vầy sao? Lý Hoài Xuân nghe thế, nói: - Được, thưa Tần đại nhân, xin ngài cho người triệt bỏ xiềng xích cho Thánh tăng đi. Thừa tướng lập tức cho cởi bỏ xiềng xích cho Tế Điên. Lý Hoài Xuân nói: - Thưa sư phụ, người có điều gì bận tâm không? Chúng ta đi nhé! Tế Điên nói: - Lý Hoài Xuân ơi, sư phụ, sư huynh, sư đệ ta bị xiềng trói ở đây, ta còn lòng dạ nào đi trị bệnh cho được? Thừa tướng nghe nói lập tức cho thả chúng Tăng trở về chùa. Chúng Tăng đi về rồi, Lý Hoài Xuân nói: - Sư phụ Ơi, người chắc không còn phải bận tậm điều gì nữa, thôi ta đi nhé! Tế Điên nói: - Lý Hoài Xuân ơi, binh vây chùa Linh Ẩn, dỡ phá lầu Đại Bi, ta trị bệnh mà lòng lo nặng trĩu làm sao ta đi được? Thừa tướng biết ý Hòa thượng muốn triệt binh vây chùa, liền sai thủ hạ đi truyền tướng dụ thâu hồi lệnh dỡ lầu và triệu hồi binh lính vây chùa. Lý Hoài Xuân nói: - Bạch Thánh tăng, chắc Ngài không có điều chi bận bịu nữa, thôi chúng ta đi nhé! Tế Điên nói: - Ừ, thì đi. Rồi đứng dậy nói: Làm lành thêm đức phước Gây dữ gặp tai ương Bần tăng trừ ma nghiệt Thế gian mắt khó lường. Thấy Tế Điên nói cười tự nhiên, Thừa tướng nghĩ: "Ông Hòa thượng này phóng khoáng không câu nệ, chắc là trị lành con tạ Ta nếu không dỡ phá lầu Đại Bi sẽ bị người ta cười chê biết bao! Ông ấy đánh quản gia mình, mình xiềng trói ông ấy lại. Chừng ông ấy trị lành bệnh cho con mình rồi, mình cũng dỡ lầu Đại Bi mới được". Tế Điên ở phía sau cười ha hả nói: - Được, được, thiện tai! Thiện tai! Để Hòa thượng ta xướng một bài sơn ca cho đại nhân nghe nhé! Mũ đen phơ phất Ngôi nhất phẩm ai tày Áo tía bào xanh Vị tột cao chưa thỏa ý Dò sông biển ngàn trùng Khó đo lòng nham hiểm Chim thúy trau lông cánh, để giắt đẹp đầu ai Lợn trong chuồng béo mập, chỉ ngon sướng miệng người. Vòi vọi non cao chim kết tô? Nào quản góc gai có kẻ tìm Đất bằng rộng rãi thênh thang Tiêu dao tự tại mấy người rõ thông. Nghe hát sơn ca xong, Thừa tướng gật đầu thầm nhận là Hòa thượng đã biết rõ cả. Mọi người đồng đi đến thơ phòng của Tần Hằng ở hoa viên phía Tây. Đến nơi, nghe Tần Hằng ở bên trong rên rỉ không thôi. Tế Điên bước vào phòng nói: - Ôi chao, cái đầu lớn quá tay vậy, không xong rồi! Lý Hoài Xuân nghe nói, thất kinh nghĩ thầm: "Thế này thì hỏng mất! Mình thỉnh ổng lại, ổng lại trị không được. Thiệt bậy quá!" Thừa tướng cũng thất kinh, lật đật hỏi: - Bệnh này có thể trị được không, Hòa thượng? Tế Điên nói: - Có thể trị được chứ. Không hề chi! Đây là loại bệnh sơ sài. Cả đến các loại đầu óc ta đều trị được ráo. Bệnh này có tên gọi là "Đại đầu ung". Nói rồi, đưa tay vào túi sờ soạng nột lát, rồi nói: - Cha chả! Không xong! Thuốc của ta rớt đâu mất rồi. Thừa tướng hỏi: Thuốc gì thế? Tế Điên đáp: Thuốc trị bệnh đại đầu ung. Thừa tướng nghe nói, ngạc nhiên hỏi: - Hòa thượng đến tướng phủ này, làm sao biết con tôi mắc bệnh đại đầu ung mà mang thuốc? Tế Điên đáp: - Không phải vậy đâu. Nhân vì có một vị Vương viên ngoại, ông ta cũng có một đứa con mắc bệnh giống như vầy. Hễ mắc nhằm bệnh này thì chắc chắn không phải là người tốt, thế nào cũng có hành hung tác ác chi đây, như là cưỡng chiếm vợ trẻ gái tơ nhà người mới bị như vậy. Con ông Vương viên ngoại bất hảo nên mang chứng đại đầu ung, mời ta đến trị bệnh. Ta mang theo thuốc vừa định đi, kế bị tướng gia phái người bắt Hòa thượng ta trói lại. Lúc ta đến tướng phủ, mò kiếm hãy còn mà, bây giờ rờ lại sao đâu mất. Thừa tướng dặn: - Bây đâu! Mau ra mò kiếm thuốc cho Hòa thượng! Bọn gia nhân hỏi: - Thưa Hòa thượng, thuốc của Ngài là thuốc hoàn hay thuốc miếng? Xin bảo cho bọn tôi biết mới kiếm được. Tế Điên đáp: - Nó là thuốc hoàn, có lẫn hột nho nhỏ như gạo, màu da như da đất, cũng không có bao gói chi. Bọn gia nhân nói: - Để bọn tôi tìm cho. Tế Điên nói: - Thứ bệnh của công tử đây có thể có biến chuyển. Nếu biến chuyển tới mức sọ đầu lớn quá thì không cách gì trị được. Thừa tướng hỏi: - Vậy thì làm sao? Tế Điên nói: - Tôi phải ăn no rồi mới trị được, nếu không ăn no thì càng gắng trị, bệnh càng chuyển biến, uổng công thôi! Thừa tướng nghe nói, sợ con cưng bị bệnh biến đầu to thêm, lật đật thét bảo gia nhân dọn rượu cho mau. Dọn ba bàn tiệc trên sảnh để mời Hòa thượng lên uống rượu rồi trị bệnh cho công tử. Lý Hòa Xuân cùng Tế Điên lên đại sảnh. Tới nơi thấy tiệc rượi sẵn sàng, Tế Điên chẳng khiêm nhường chi, đến thẳng ghế giữa đầu bàn ngồi xuống. Thừa tướng thấy vậy trong lòng có ý không vui, thầm nghĩ: "Ông Hòa thượng này cũng là người có chút lai lịch đây, như ta nay là Tể tướng đương triều mà ông vẫn chiếm ghế thượng tọa của ta không nể nang gì hết". Thừa tướng không cách nào hơn, đành ngồi và bồi tiếp, mời Lý Hoài Xuân ngồi ở ghế phía Đông vào tiệc. Rượu quá ba tuần, Tế Điên nói: - Thưa đại nhân, tiệc rượu này buồn quá, uống không vô. Thừa tướng hỏi: - Theo ý Hòa thượng thì phải thế nào, uống rượu mới không buồn tẻ? Tế Điên nói: - Chẳng hạn như: Đưa vật đoán, ra tửu lệnh, đối chữ, phê ý chữ, đều có thể giải buồn được. Thừa tướng hỏi: - Này Hòa thượng, ông cũng biết chữ sao? Tế Điên đáp: - Nói là biết chữ thì không dám, nhưng cũng hơi biên biết một vài. Thừa tướng hỏi: - Ông muốn ra tửu lệnh là phạt uống rượu hay ăn thua vật chi? Tế Điên nói: - Chẳng cần phạt rượu làm chị Đại nhân cứ ra một câu đối, nếu Hòa thượng ta đối được, ta ăn đại nhân một vạn lượng bạc. Bộ đại nhân tưởng ta là một Hòa thượng nghèo nếu bị thua rồi không có bạc trả sao? Được rồi, nếu ta thua, ta đem lầu Đại Bi ra chung cho đại nhân đó. Thừa tướng nghe vậy trong bụng khoái tỉ, nói: - Này Hòa thượng, để ta thử văn lý của ông trước, nếu ông quả có tài học, chúng ta sẽ cùng nhau đánh cuộc nhé. Ta ra hai chữ trước cho ông đối nhé! Tế Điên nói: Đại nhân cứ ra đi. Thừa tướng nói: U trai (phòng tối). Tế Điên đối: Mao lư (nhà tranh). Thừa tướng gật đầu tiếp: Khai song (mở cửa sổ). Tế Điên đối ngay: Bế hộ (đóng cửa lớn). Thừa tướng: Độc thư (đọc sách). Tế Điên: Tả tự (viết chữ). Thừa tướng nói: Hòa thượng ơi, ông thua rồi, sáu chữ của ta ráp lại thành một câu như vầy: U trai khai song độc thư. (phòng kín (tối) mở cửa đọc sách). Tế Điên nói: Sáu chữ của ta ráp lại cũng thành một câu vậy. Đây: Mao lư bế hộ tả tự. (Nhà tranh đóng cửa lớn viết chữ) Thực ra, câu nói của Tế Điên lại hàm ý rất thô tục. Thừa tướng nói: Hòa thượng đừng đùa cợt chứ. Ta sẽ ra cho ông một câu đối theo pháp chiết tự, nếu ông đối được, ta sẽ thua ông một vạn lượng bạc. Tế Điên đáp: Cũng được. Thừa tướng ra: - Tây tốt thị cá túy, mục thùy thị cá thụy, Lý Thái Bạch hoài bảo tửu đàm tại sơn pha thụy. Bất biểu tha thị túy? Bất biểu tha thị thụy? (Nghĩa: chữ tây + chữ tốt là chữ túy, chữ mục + chữ thùy là chữ thụy. Lý Bạch ôm trong lòng bầu rượu gục bên sườn núi. Không biết đó là ông đang say (túy) hay ông đang ngủ (thụy)?) Tế điên hớp một hớp rượu, cười khà khà rồi nói: - Chà, câu đối này hay dữ đa, để Hòa thượng ta đối thử coi: Nguyệt trường thị cá trướng, nguyệt bán thị cá bạn, Tần phu nhân hoài bảo đại thổ tại mãn viện cuồng. Bất hiểu tha thị trướng, bất hiểu tha thị bạn? (Nghĩa: Chữ nguyệt + chữ trường là chữ trướng, chữ nguyệt + chữ bán là chữ bạn, Tần phu nhân mang bụng to đi đủng đỉnh khắp nhà. Không biết bà ta sưng bụng (trướng) hay bà ta mập (bạn)?). Thừa tướng xua tay lia lịa, nói: - Hòa thượng đừng khôi hài chớ! Và nghĩ thầm: "Ông Hòa thượng này thật dễ ghét, ta lại ra một câu đối khác để cho ông ta biết Thừa tướng ta là bậc văn chương đầy bụng, thốt lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu". Bèn ra: Phật tổ giải nhung điều, khổn Hòa thượng, khấu điên tăng. (Nghĩa: Phật tổ mở dải nhung, trói Hòa thượng, đánh điên tăng). Tế Điên nói: - Chao ôi, câu đối của Thừa tướng thiệt hay quá. Hòa thượng ta tài sơ học kém… Thừa tướng nói: - Ông đối đi, nếu mà đối được ta thua thêm một vạn lượng bạc nữa, còn đối không được ta sẽ dỡ lầu Đại Bi nhé. Tế Điên đáp: Được. Hớp một ly rượu rồi nói: - Câu đối của ta: Thiên tử đẩu ngọc tỏa, nã đại thần, cầm Thừa tướng (Nghĩa: Thiên tử giũ dải ấn, bắt đại thần, giam Thừa tướng). - Ta lại ăn thêm một vạn lượng bạc nữa nhé! Thừa tướng nghĩ: "Hòa thượng này là bậc kỳ tài, mình đối chữ không thắng ông ta rồi". Bèn nói: - Này Hòa thượng, thôi không đối chữ nữa, bây giờ ra tửu lệnh đi. Tế Điên nói: - Ra tửu lệnh thì ra tửu lệnh chớ, mà đại nhân đề nghị thì đại nhân ra đi. Thừa tướng nói: - Ta muốn nói đến hai người xưa, hai vật kiện, hai người xưa đó thích thứ rượu như nhau, nhằm trên hai sự kiện khác nhau, một người sống một người chết. Ông nói được kể là ăn, còn nói không được kể là thua. Tế Điên nói: Thì đại nhân nói trước đi. Thừa tướng nói: Này Hòa thượng, bây giờ ta nói đây, ông nghe cho kỹ đi nhé: Viễn khán nhứt tòa lâu, cận khán nhứt chích ngâu (ngưu), Lữ Đồng Tân túy ngọa Nhạc Dương lâu, Tôn Tẩn giá quải kỵ ngâu. (Nghĩa: Nhìn xa một tòa lầu, thấy gần là một con trâu. Lữ Đồng Tân say nằm ở Nhạc Dương lâu, Tôn Tẩn gác tó cưỡi mình trâu). Tế Điên nói: Ta cũng đọc đây: Viễn khán nhứt tòa lư, cận khán nhứt vĩ ngư. (Nghĩa: Nhìn xa một nhà lá, thấy gần một chú cá. Trương Phi đến nhà lá, Kính Đức ngồi câu cá). Thừa tướng nói: - Này Hòa thượng, ông thua một vạn lượng bạc rồi đấy nhé! Trương Phi cố lư nghĩa là ba lần chầu nhà tranh, chuyện đó coi như được đi. Chớ còn Kính Đức điếu ngư thì cá làm sao lại có chân được? Tế Điên nói: Vậy chớ giáp ngư (cá ngựa) không phải có bốn chân là gì? Thừa tướng tịt luôn, lại thua thêm một vạn lượng bạc. Thừa tướng thầm nghĩ: "Thiệt mình không có cách gì thắng được ông ta được". Bèn bước ra ngoài kêu Tần An bảo: - Ngươi lấy một hộp bánh tổ đứng bên ngoài chờ ta kêu Hòa thượng đoán. Nếu ông đoán trong hộp không có vật chi thì ngươi để cái bánh tổ vào. Còn như ông ấy đoán trong hộp có vật thì ngươi đem cái hộp không vào. Tần An gật đầu. Thừa tướng trở vào bên trong, nói: - Này Hòa thượng, ta lâu nay nghe nói ông là người đoán được mọi việc, khéo biết các việc quá khứ vị lai. Ta đã bảo gia nhân đem cái hộp ra cho ông đoán xem trong hộp có đồ vật gì không. Nếu ông đoán đúng thì theo lệ cũ ta thua ông một vạn lượng bạc nữa, còn như ông đoán sai thì ta cho dỡ lầu Đại Bi của ông đa. Tế Điên nói: - Vậy thì chuyến này đại nhân thua gấp rồi. Thừa tướng nói: - Ta trái lại không chắc thua gấp đâu mà muốn thử tài ông đó. Tế Điên nốc một ly rượu, định thần rồi lại nói: - Chủ ý của đại nhân cao quá, món đồ đem đối cũng thật rắc rối, bây giờ trong hộp không có chi. Câu thứ ba, Tế Điên cố ý nói dài tiếng ra. Tần An nghe nói trong hộp không có món chi liền lấy cái bánh để vào. Đi vào được vài bước lại nghe Tế Điên nói: - Bên trong chỉ để cái bánh. Tần An nghe nói rất đỗi ngạc nhiên, rốt cuộc lại bị Hòa thượng đoán trúng. Thừa tướng nghĩ thầm: "Bây giờ cũng khuya rồi, ta cũng không nên tranh đối làm chi, mà lo trị bệnh cho con ta mới phải". Nghĩ rồi bèn nói: - Hòa thượng ơi, ông uống rượu xong chưa, mời dùng cơm để rồi còn đi trị bệnh nữa chớ. Tế Điên nói: - Phần ta ăn uống đã khá no rồi. À, à, còn viên thuốc của ta các ngươi đã tìm thấy chưa? Bọn gia nhân nói: - Bọn ta bò trên mặt đất, lấy mũi hít cùng hết mà chẳng thấy nó đâu cả. Tế Điên thò tay vào túi móc ra một gói, nói: - Ta hãy còn một ít dược liệu mà chưa đủ, phải thêm vào hai vị nữa mới đủ lượng. Thừa tướng xem thử, bên ngoài viết chữ tháu quá, coi không ra. Mở ra xem thấy bên trong có chất bột trắng trắng. Lý Hoài Xuân ghé mắt nhìn biết đó là bột mì để ăn, mới hỏi: - Thưa Hòa thượng, vị thuốc này tên là gì vậy? Tế Điên đáp: Thuốc này tên là Đa - ma - đa - la - đa - ba - la. Thừa tướng hỏi: Cần phải thêm vị nào nữa? Tế Điên đáp: Cần phải có chu sa 1 lượng, bột mì 4 lượng, chậu 1 cái, nước sôi 1 thùng, lại dùng bàn chải 1 cái. Thừa tướng dặn bọn gia nhân chiếu theo đó lo liệu cho mau. Giây lát, gia nhân thưa rằng tất cả các thức cần dùng đều đầy đủ. Tế Điên mới buông chén đũa xuống, theo Thừa tướng cùng thẳng đến thư trai…
Tế Điên Hòa Thượng Tác giả: Truyện dân gian TQ Chương 24 Dịch: Đồ Khùng Nguồn: Nxb Âm nhạc Mời đọc Nhận thế tăng vinh quy về Linh Ẩn Túy thiền sư vào thẳng viện Câu Lan Khi Tế Điên theo Thừa tướng xuống thư phòng ở hoa viên, thấy gia nhân là Tần Ngọc bưng một chậu nước chu sa như cháo đỏ, bên trong lềnh bềnh một cái bàn chải, đứng chực sẵn. Tế Điên thò tay cầm lấy bàn chải, nói: - Đại nhân muốn cái gì cũng đều được hết. Rồi nhắm ngay đầu Tần Hằng chà một bàn chải, tức thời cháo đỏ dính tùm lum, dính tới đâu chỗ sưng tiêu đến đó. Tế Điên chà liên tiếp mấy cái nữa, đầu của Tần Hằng lập tức hết đau, nhỏ lại như thường. Tế Điên nói: - Bệnh này còn có thể trở đi trở lại nữa, cần phải nghỉ ngơi lâu lâu mới được. Để ta viết cho một toa thuốc, nếu phạm phải bệnh lại thì cứ chiếu theo toa mà dùng mới lui được. Thừa tướng lúc đó mới biết được Hòa thượng quả là thần thông quảng đại, mời Tế Điên lên đại sảnh dùng trà. Lý Hoài Xuân nói: - Tôi xin cáo lỗi không thể bồi tiếp được, vì còn có mấy nhà rước tôi đi thăm bệnh. Bây giờ tôi phải về. Thừa tướng cho người ta ra khỏi tướng phủ. Tế Điên cùng Thừa tướng đàm luận tại thư phòng rất là tương đắc. Hai người cao đàm quảng luận. Tế Điên đối đáp như lưu. Thừa tướng rất lấy làm đẹp ý, nói: - Hòa thượng ơi, tôi đâu có thể được như Ngài là người vượt thoát hồng trần, thâm tu nơi cổ tự, chẳng kể đến quốc gia hưng vong, chẳng màng đến thạnh suy thành bại, chỉ tụng kinh niệm Phật, đả hương tọa thiền. Cuộc đời vui đẹp làm sao! Còn tôi tuy làm quan lớn trong triều, suốt ngày bầu bạn với vua không khác nào làm bạn với cọp, nếu có điều chi sơ hở thì tán gia mất mạng như chơi. Tế Điên nói: - Sao đại nhân lại nói như vậy? Đại nhân làm quan Tể tướng, vị Ở Tam thai, có công giúp đỡ Thánh hoàng trợ hóa chúng dân, dưới một người mà trên muôn kẻ, xét xử an dân. Thừa tướng nói: - Chao ôi, Hòa thượng còn nhắc tới tước vị, nhất phẩm đương triều, vị quan Tam thai làm chi! Không nhắc tới thì thôi mà hễ nhắc tới càng cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Lời tục có nói: "Quan to thì họa lớn, cây cả sợ cuồng phong, quyền cao lắm kẻ cười". Ta từ khi thọ chức đến nay lòng nơm nớp lo âu, chăm lo việc nước, cẩn thận mọi việc mà còn chịu không biết bao nhiêu tiếng oán hờn! Thật không chút nào bằng Hòa thượng sống thanh nhàn tự tại. Không nghĩ không lo điều gì. Người ta thường truyền mịệng câu này thật lý thú: Tướng quân đêm vắng vượt thành quan Triều thần ngai ngái suốt canh tàn Trời trưa chùa núi Tăng còn ngu? Danh lợi phồn hoa chẳng đổi nhàn. - Ta muốn Hòa thượng làm thế thân cho ta, không biết ý Hòa thượng như thế nào? Tế Điên nói: - Ý đại nhân đã muốn như thế, thật là việc Hòa thượng ta cầu mà không được thay! Đương nói tới đó, bỗng gia nhân bên ngoài chạy vào báo: - Thưa lão gia, công tử trở bệnh lại rồi, đầu to trở lại như cũ. Tế Điên nói: - Ta cũng chẳng cần đi làm chi, người về nói với công tử giở toa thuốc của ta cho ra xem, rồi chiếu theo đó thi hành, công tử tự khắc thấy nhẹ, còn nếu không chịu làm theo lời ta dặn, bệnh càng lúc càng nặng thêm đa! Gia nhân lật đật trở lại Tây viện bảo cho Tần Hằng biết. Tần Hằng mắc bệnh lại nguyên nhân như thế này: Sau khi hết bệnh, Tần Hằng lại nhớ đến vợ chồng Vương Hưng, mới hỏi bọn gia nhân: - Người đẹp của ta đâu rồi bây? Tần Ngọc đáp: Mất tiêu rồi! Tần Hằng nói: Cha chả, tụi bay dám thả người đẹp của ta hả? Đâu có được! Đương nói tới đó, đầu óc kêu hu hu hu mấy tiếng. Bọn gia nhân sợ quá chạy qua bên Đông viện báo cho Thừa tướng biết. Nghe lời Tế Điên dặn, gia nhân trở lại thưa: - Thưa công tử, Hòa thượng bảo công tử cứ chiếu theo phương thuốc trong toa mà làm, bệnh tự khắc khỏi. Tần Hằng nghe nói, vội kêu: - Mau đem toa thuốc lại ta coi Gia nhân lật đật lấy toa thuốc trình lên. Tần Hằng lấy ra xem chỉ thấy một bài thơ: Chính thân có bệnh tại tâm sinh Thân bệnh cần tìm tâm dược bình Tâm nếu chánh chơn, thân tức khỏi Tâm sinh tà ngụy, bệnh tiến hành. Tần Hằng xem xong liền nghĩ: "Chao ôi, bệnh của ta chính do ta tìm lấy đấy mà. Ta cướp đoạt vợ con nhà người, gây nên tội ác quá nhiều, từ nay ta phải cải ác tu thiện, bệnh mới mong khỏi hẳn được". Vừa nghĩ tới đó, trong đầu bỗng kêu hu hu hu mấy tiếng, đầu tóp nhỏ lại như cũ. Bọn gia nhân vội chạy sang Đông viện báo với Thừa tướng: - Bệnh của công tử nhờ làm đúng theo toa thuốc của Hòa thượng, đã khá nhiều rồi. Thừa tướng dặn: - Tốt lắm, bọn bay nhớ hầu hạ công tử cho chu đáo nhé! Bọn gia nhân vâng dạ rồi trở về. Kế thấy gia nhân ở Đông phủ vào thưa: - Phu nhân mắc bệnh nhức đầu phong, nằm lăn lộn trên giường. Thừa tướng nói: - Ta biết rồi. Bạch Thánh tăng, người có thể trị bệnh nhức đầu phong được không? Tế Điên nói: - Chắc là phu nhân có nói điều chi nhầm lẫn đây. Nếu không như thế thì không khi nào mắc phải ác chứng đó. Để ta đến đó xem thử. Thừa tướng nói: - Phu nhân có nói điều gì sai quấy đâu? À phải rồi! Hồi hôm ở đây trước khi quỷ lộng, ta nằm chiêm bao thấy lão Thái sư trở về khuyên bảo ta mấy lời hành thiện. Ta tỉnh lại toan truyền dụ ngưng công dỡ lầu Đại Bi và thả chúng tăng về chùa. Phu nhân bàn: "Mộng mị là do lòng mình nghĩ đến nhiều quá mà nên", khiến ta dẹp bỏ thiện niệm. Giây lát kế bị quỷ lộng đấy. Tế Điên nói: Để ta đến chộp phu nhân một cái là khỏi ngay. Thừa tướng cùng Tế Điên đồng đi đến Đông viện, vào thượng phòng nghe vang lên tiếng ho không ngớt. Tế Điên nói: - Này phu nhân, đừng gấp gáp chi, có ta đến đây, một chút xíu là xong ngay. Nói rồi, trong miệng lâm râm mấy miếng, nhắm ngay phòng chộp một cái, lập tức bên trong phu nhân cảm thấy nhẹ ngay. Tế Điên nói: - Đại nhân xem thử như thế có được không? Thừa tướng nói lia lịa: - Hay quá, hay quá! Tế Điên nói: - Ta có thể chộp như thần tiên, chộp đâu trúng đó, chộp ném ra cũng có thể chộp bắt vào. Đây, Thừa tướng xem! Nói rồi nhắm ngay con chó điên đang nằm, chộp một cái, chỉ nghe oẳng oẳng hai tiếng, con chó lăn ra chết tốt. Thừa tướng nói: - Thiệt ghê quá! Nói lầm lỡ một câu mà bị chứng nhức đầu phong. Từ nay về sau, ta làm quan trong triều phải hết sức tiểu tâm mới được! Thừa tướng và Tế Điên vào thư phòng ngồi xuống xong, Thừa tướng bảo gia nhân dọn bày tiệc rượu, định nhâm nhi bàn luận thâu đêm. Trống đổ canh ba, bên ngoài gió thổi mạnh lên. Thừa tướng nói: - Chà chà, không xong! Đã tới giờ quỷ lộng rồi đó! Tế Điên nói: - Đại nhân đừng lo! Để ta đi bắt quỷ cho đại nhân. Ta có phép nhốt quỷ lại một chỗ, đông bao nhiêu cũng không sợ mà! Tế Điên nói rồi bước ra ngoài. Một lát, nghe tiếng Tế Điên hét: - Quỷ dữ ha! Quỷ dữ ha! Bọn bay tính ăn thịt ta hả? Ta phải liều mạng với tụi bay mới xong. Thừa tướng bên trong lo lắng không yên, chờ đến trời sáng trắng mới ra tìm. Thấy Tế điên nằm ngủ gáy pho pho, bảo gia nhân đánh thức dậy và mời vào trong nhà. Thừa tướng nói: Thưa Hòa thượng, tôi xin Hòa thượng thay đổi y phục này, để đưa người về chùa. Nói rồi bảo gia nhân đi ra ngoài mua cho Tế Điên tăng bào và hạ y, giày dép. Bọn gia nhân đi một lát, trở về mang theo ba bộ tăng y đều là thứ hàng thượng hạng. Một bộ màu vàng dệt mây, một bộ bằng lụa trắng thêu hoa, một bộ bằng lụa lam. Ba bộ giày vớ một trăm hai mươi lượng. Thừa tướng sai thơ đồng phục dịch Hòa thượng tắm rửa, thay y phục. Tế Điên tắm rửa thay đổi y phục rồi trở lại thư phòng. Thừa tướng đem số bạc thua cuộc để trên bàn, phái gia nhân thắng ngựa mình cưỡi và toàn ban chấp sự đưa Hòa thượng trở về chùa. Tế Điên nói: - Đại nhân ơi, đáng tiếc là ta cùng đại nhân duyên mỏng, gặp nhau đã muộn, ly biệt lại nhanh. Hôm nay chia tay rồi, không biết bao giờ gặp lại! Thừa tướng nói: - Thưa Hòa thượng, bao giờ người muốn đến cứ đến, đây với đó có cách trở thiên sơn vạn hải gì. Ta cũng muốn vô sự cùng Hòa thượng luận bàn thế sự. Tế Điên nói: - Hòa thượng ta cũng muốn đến thường với đại nhân lắm. Nè đại nhân, ngài có bao nhiêu người gác cửa? Thừa tướng bảo sai kêu bọn gác cửa đến. Chẳng bao lâu, hơn mười mấy tên gia nhân cùng đến đứng ngoài thư phòng. Thừa tướng nói: - Tế Công nay là thế tăng của bản các, từ nay về sau không luận là ta có công sự gì, khi Ngài đến, bây phải báo cho ta hay chớ không được cản trở Ngài nhé! Bọn gia nhân dạ ran: - Vâng, vâng, bọn nô tài xin vâng mạng! Tế Điên nói: - Hòa thượng ta muốn thưởng cho mấy người này một ít tiền, ý đại nhân thế nào? Thừa tướng biết Tế Điên vừa ăn mấy vạn lượng bạc, chắc là muốn làm mặt bảnh đây, nói: - Tùy ý Hòa thượng châm chước. Tế Điên nói: - Này các quản gia, ta thưởng cho mỗi người 100 văn nhé! Thừa tướng nói: - Hòa thượng, thưởng kha khá cho bọn nó vài lượng, tôi trả thế cho Ngài cho. Tế Điên nói: - Không phải như vậy đâu. Ta thưởng bọn họ mỗi người 100 văn, hôm nay chớ ngày mai không chọ Khi ta đến thì 100 văn đó kể như mướn họ thông báo đấy. Còn khi Hòa thượng ta không đến, thì ngày nào tính theo ngày đó, mỗi người được thêm 3 điếu tiền công. Đại nhân, ngài trả thế cho ta nhé! Thừa tướng đáp: - Được mà. Tế Điên lúc đó mới cáo biệt. Thừa tướng phái 20 gia nhân theo hộ tống và truyền đường dụ: Các Tăng Ni mọi tự viện, am, các ở hai bên đường phải ra quỳ đón. Tế Thiền sư là thế tăng của bản các, hôm nay vinh diệu trở về chùa! Chúng gia nhân dạ rân. Bên ngoài ngựa xe sắm sửa. Tế Điên từ biệt Thừa tướng, ra cửa lên ngựa. Bọn gia nhân lăng xăng dẫn ngựa, phía trước cờ phất quạt che, côn roi vẹt lối. Hai bên người xem chật ních, xô nhau xem thế tăng của Thừa tướng. Tế Điên cưỡi ngựa về đến chùa Linh Ẩn, đánh trống dộng chuông, vân tập chúng lại. Tế Điên trước kêu Giám tự lại, nói: - Tôi có đem bạc về đây. Sư huynh đến xem thử xem có phải 20 cây 50 lượng và 100 cây 10 lượng không? Giám tự đáp: - Vâng. Tế Điên nói: Này các quản gia, hãy lại đây thay mặt ta truyền đường dụ đi. Quản gia đáp: - Phải, nhưng không biết Thánh tăng muốn truyền đường dụ chi? Tế Điên nói: - Các người truyền như vầy: Các Hòa thượng trong chùa hãy nghe cho kỹ đây. Tế Công Hòa thượng là thế tăng của Thừa tướng, hôm nay vinh diệu trở về chùa. Thánh tăng muốn mượn tiền một vài Hòa thượng đây để uống rượu. Nếu vị nào có tiền mà không cho mượn, lập tức bị đưa ra nha môn trị tội. Bọn gia nhân chiếu đúng lời truyền dụ. Chúng tăng nghe nói, chắc là không lầm rồi. Tế Điên lại nói: - Các quản gia lại đây, truyền thêm đường dụ này nữa cho tạ Từ đây về sau, Hòa thượng ta không có tiền, muốn mượn tiền, các ông ấy phải chọ Nếu trong chùa không có ai, ta trộm lấy một vài món cũng không được nói. Như có ai thấy, không được bảo là trộm. Ai làm trái điều này, lập tức bị lôi ra khỏi chùa, chém bỏ. Quản gia nghe nói, cũng vui vẻ hàm hồ làm theo. Chúng tăng nghe truyền, ai nấy trong bụng nghĩ chùa này bị Ông ấy mà hư hết. Dù trong lòng không vui, chỉ dám giận mà không dám nói. Tế Điên lấy bạc thưởng cho quản gia mỗi người 50 lượng, những người đi theo đưa mỗi người mười lượng. Ai nấy đều vui vẻ bội phần, kéo nhau về hết. Tế Điên cởi trúc y và quần áo mới ra gói lại một gói, trên mình vẫn mặc chiếc áo rách như cũ, rồi cầm gói y phục mới rảo bước đi về phía cửa Tiền Đường. Thấy trước mặt có một tiệm cầm đồ, Tế Điên liền bước vào, để gói y phục mới lên quầy một cái quạch. Chưởng quỹ dòm ra thấy một Hòa thượng kiếc, áo rách vá tùm lum, tay cầm một gói áo quần mới tinh. Ông Hòa thượng bước vào, lại vén rèm dòm láo liên hình như sợ đằng sau có người rượt đuổi. Chưởng quỹ nói: - Này Hòa thượng, bộ y phục này ông lấy ở đâu vậy? Nói thiệt ta nghe coi! Tế Điên nói: - Chưởng quỹ ơi, ông xem thử gói này cầm được bao nhiêu tiền. Còn không coi thì đưa đây đặng ta đem cầm tiệm khác. Phó chưởng quỹ ở kế bên bước lại, nói: - Anh thiệt không thấy gì hết. Vị đại sư phụ đây là vị thế tăng của Thừa tướng vừa mới cưỡi ngựa qua cửa đây mà. Anh không nhận ra sao? Thưa sư phụ, người muốn cầm áo bao nhiêu tiền? Tế Điên nói: - Cầm cho ta 150 điếu nhé! Phó chưởng quỹ hỏi: - Sư phụ muốn lấy phiếu hay muốn lấy tiền mặt? Tế Điên nói: - Ta muốn lấy tiền mặt hè. Còn giấy cầm gởi luôn cho tiệm cất giùm. Chưởng quỹ sai người đem tiền xếp ra cửa tiệm. Tế điên gọi lớn: - Có ai tới cầm tiền giùm một chút nào! Bên ngoài có một đại hán bước vào nói: - Hòa thượng để tôi cầm giùm cho. Tế Điên nói: - Bụng ngươi xấu lắm, ta không mượn. Tế Điên kêu mấy người nghèo quanh đó, chia người 3 điếu, kẻ 2 điếu, mỗi người lấy một phần. Rồi sau còn lại 5 điếu, Tế Điên mới kêu đại hán kia cầm giùm. Đại hán cầm được tiền chạy đi như ma đuổi. Tế Điên cũng không đuổi theo. Mấy người nghèo hỏi: - Hòa thượng ơi, tiền này đem về đâu? Tế Điên đáp: - Đem đi đâu tùy ý. Mọi người đều tự giải tán. Tế Điên đi về phía Hồ Đồng. Đại hán cầm tiền khi nãy chạy qua mười bảy con đường Hồ Đồng, vừa đi ngang qua mặt bị Tế Điên níu lại.