Huyền Huyễn Thần Hoàng - Khai Hoang - FULL

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Joined:
    Feb 10, 2011
    Messages:
    15,327
    Likes:
    38,788
    Thần Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang

    Chương 563: Thiên cổ thiện chính. (1)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: vipvandan



    Chỉ thấy Sài Nguyên tung hoành bốn phía, quét ngang một mảnh thì bỗng nhiên có người, vô thanh vô tức mò tới phía sau hắn ăn hôi một cú. Vị Hạo Quốc Công thiếu chút nữa đã bị trực tiếp đánh cho hôn mê.

    Bên kia Hổ Thiên Thu cũng không tốt, đầu rơi máu chảy thở hồng hộc.

    Nhâm Bác nghe được mà sợ hãi, cũng không biết Tông Thủ như thế nào phán đoán hai người này có thể đột phá Thiên Vị Võ Tông?

    Mặc dù hắn không tinh thông võ đạo nhưng cũng biết hiểu cảnh giới Thiên Vị khó khăn nhất xác định thời điểm tấn. Ngoài tích lũy vẫn phải cần tích lũy, dù cường giả cửu giai cũng khó phán đoán, Tông Thủ sao biết được?

    Chớp mắt sau lại nghe Tông Thủ vô cùng đau đớn nói:

    - Sao lại như thế? Thật đúng là quá nhục rồi!!!

    Nhâm Bác nghe được không khỏi là âm thầm oán thầm, mỗi lần trở về xem náo nhiệt vui vẻ nhất là ngươi.

    Nhâm Bác nghe được không khỏi là âm thầm oán thầm, mỗi lần trở về xem náo nhiệt vui vẻ nhất là ngươi.

    Kỳ thật nếu vị quân thượng này muốn ngăn cản, đám quyền sở hữu Càn Thiên Sơn có ai dám ở trước mặt hắn làm càn?

    Vô luận là chính mình động thủ hay là gọi binh tướng đóng ở bên ngoài tiến đến đều có thể kết thúc trò khôi hài này.

    Hắn cũng sớm đã nhìn ra, Tông Thủ đối với sự tình quần ẩu tham nghị điện tựa hồ là dung túng chiếm đa số.

    Sơ Tuyết cũng liếc mắt rất xem thường thiếu chủ mình.

    Tông Thủ thì không có chút cảm giác nào, mình đã bị hai người khinh bỉ, vẫn đau đầu vô cùng thở dài:

    - Đúng là không ra thể thống gì! Không sợ bị người ta nhìn ra chuyện cười, có khí lực đánh nhau ẩu đả, còn không bằng dùng trên chiến trường! A! Sài thúc một thân khổ luyện công pháp đúng là có đất dụng võ.

    Hai người bên cạnh vội vàng nhìn lại, mặt mày hớn hở một chút. Chỉ thấy Sài Nguyên bỗng nhiên nổi giận đập mấy cái bàn xung quanh nát bấy, người đi ăn hôi hắn một cú cũng bị hắn dùng cái chân gấu đạp bay. Ngoại trừ có chút chóng mặt thì toàn thân không có bị thương.

    Lúc này không chỉ là những người tham nghị, những người dự thính cũng có người nhảy xuống tham chiến.

    Mà ở trên khán đài, sắc mặt hai người thiếu nữ mặc ngân giáp cùng họ Lý thống lĩnh sớm đã cổ quái vô cùng.

    - Hai người kia chính là Càn Thiên Sơn thành Phong Hùng Thiết Hổ hai tộc trưởng? Hừ! Vậy cũng là đại thần trong triều? Công nhiên tư đấu như những tay anh chị ngoài chợ có gì khác đâu? Đây là thể diện của quan to sao? Đúng là man hoang chi địa.

    Thiếu nữ mặc ngân giáp cũng nhíu mày nhìn kỹ Tông Thủ rồi lắc đầu.

    - Tông Thủ tựa hồ không giống nhân quân!

    Vừa nói đến chỗ này, chợt nghe một bên cũng có lời nói như thế.

    - Kẻ này không hề giống nhân quân! Có tư cách gì làm chủ Đông Lâm Thập Tam tỉnh? Việt Quan Vân, Hùng Bá vô năng khiến cho thằng nhãi này thành danh.

    Thiếu nữ mặc ngân giáp lộ vẻ king ngạc nhìn sang bên kia, chỉ thấy đúng là công tử thanh niên đã gặp trong tửu lâu. Bất quá người nói chuyện là trung niên áo lam bên cạnh người này.

    Công tử kia lại hơi lắc đầu, từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói:

    - Việt Quan Vân cùng Hùng Bá Phong Nộ còn có chút bổn sự. Vị Yêu Vương điện hạ này hai năm trước có thể tính toán là anh minh thần võ. Có thể bái nhập môn hạ Long Ảnh lão nhân, tư chất nhất định là đạt trình độ cao nhất, chỉ là hôm nay.

    Câu nói kế tiếp lại không lên tiếng, hắn liếc xéo qua bên này đồng dạng lộ vẻ cảnh giác.

    Thiếu nữ mặc ngân giáp cười cười, thu hồi ánh mắt. Nàng thân có dị năng, mặc dù có linh pháp bảo vệ cũng không cách nào giấu diếm được đôi tai nàng.

    Chuyện nghe lén mặc dù là có chút không đúng, lại càng bất đắc dĩ, thật sự hơi quá phận.

    Sau đó chỉ nghe thống lĩnh họ Lý bên cạnh chau mày cười khổ nói:

    - Đốc suất! Ta hôm nay ngược lại có chút hoài nghi phán đoán của mình. Kẻ này hoang đường như thế, mặc dù có Đại Thương ta đến đỡ chỉ sợ cũng bùn nhão không đắp nổi tường. Chúng ta đi Long Tượng Thành một chút xem kẻ có dã tâm kia cũng tốt hơn Càn Thiên Sơn này.

    Thiếu nữ mặc ngân giáp gật nhẹ đầu, cũng không nói lời nào. Nhìn cái gọi là 'Tham nghị' phía dưới hỗn chiến thành một đoàn lại cảm giác có chút không đúng.

    Trong nội tâm nàng đối với tình hình nơi này lại mơ hồ có vài phần tán thành. Nhưng cẩn thận lại nghĩ không ra lý do tán thành.

    Ngẫm nghĩ một lát, nàng lại như có điều suy nghĩ nói:

    - Càn Thiên Sơn ngược lại thật không hổ là dùng võ lập quốc, mỗi người đều là hảo thủ có chút huyết tính. Chiến lực tứ phương Man tộc đều mạnh hơn con dân Đại Thương ta, nhưng khó mà thành đại nghiệp.

    Dưới bàn trên đài nghị sự Tông Thủ vẫn hoàn toàn không biết mình đã bị mấy người trên khán đài triệt để đóng dấu hôn quân.

    Hắn còn đang lắc đầu:

    - Hôm nay ta ngược lại là có chút lo lắng, nghị sự này cứ tiếp như thế thì còn đâu văn nhã? Thật không biết năm đó thiết lập tham nghị đến cùng là đúng hay sai?

    Nhâm Bác nghe vậy thì nghiêm túc nói:

    - Quân thượng cớ gì nói ra lời ấy? Trước kia thần thấy không rõ lắm, nhưng hôm nay thần ngược lại cho rằng cử động lần này của điện hạ thật sự quá anh minh.

    Thấy Tông Thủ kinh ngạc quay đầu, Nhâm Bác cười khẽ một tiếng nói:

    - Cho dù quân chủ anh minh đến đâu cũng khó có khả năng không có sai lầm. Sử sách ghi lại, quân vương tráng niên oai hùng nhưng bởi vì thờì gian tại vị quá dài hoặc niên kỷ quá lớn dần dần hoa mắt ù tai thật sự không ít. Những quân vương khai quốc hùng tài đại lược thì người thừa kế đằng sau không để ý lắm, chỉ là thế nhân ích kỷ tham lam, lịch đại quân vương chưa từng người nào như quân thượng tự bỏ quyền thế...

    - Thiết lập tham nghị, có rất nhiều sự tình Càn Thiên Sơn ta có thể được bên ngoài đến tranh luận. Không ít tranh giành lợi ích có thể dùng phương thức giải quyết hợp lý. Trong thành rất nhiều nhà quyền quý có thể an tâm, không cần cả ngày lo lắng đồ đạc của mình vô duyên vô cớ bị tước đoạt cướp đi. Quân thượng cố nhiên là tự bỏ bớt vương quyền nhưng rất nhiều sự tình không quan hệ cùng quân thượng, cần tham nghị gánh chịu. Trong nghị sự điện này, cứ 5 ngày đều có một trường ác đấu, tuy là đa số ích lợi nhà mình, nhưng cũng có một số thật tâm vì dân. Thể diện của quan? Nhã nhặn quyền quý? Hắc hắc! Nếu là có thể để cho con dân Càn Thiên Sơn ta mỗi người dồi dào an khang thì cần gì những thứ này? Đại Thương có một số quan văn chắc chắn rất nhã nhặn, rất quan thể nhưng hơn phân nửa chống cự đều để dân chúng lầm than. Vẻ ngoài thì nho nhã nhưng làm việc mờ ám xấu xa những chuyện thương thiên hại lý. Tóm lại thần đánh giá tham nghị có lợi nhiều hơn hại. Có đôi khi lão thần đã từng nghĩ tới hẳn là Thánh Hoàng thời đại Vân Hoang thượng cổ thống trị thiên hạ chính là như thế sao? Nho gia ta trải qua nhiều giai đoạn đã bị xuyên tạc rất nhiều?

    Tông Thủ nhíu mày không nghĩ tới Nhâm Bác tán thưởng tham nghị chi chế này nhiều như thế, có vẻ oán niệm rất sâu với hoàng triều trung thổ.

     
    buinhi99 likes this.
  2. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Joined:
    Feb 10, 2011
    Messages:
    15,327
    Likes:
    38,788
    Thần Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang

    Chương 564: Thiên cổ thiện chính. (2)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: vipvandan



    Vị thừa tướng này tựa hồ cũng tới từ trung ương Vân Giới, trước khi gặp phụ vương mình đã có một đoạn thời gian đau khổ.

    Kỳ thật hắn kiến nghị sự điện ngược lại không có nghĩ quá nhiều. Hơn nữa là vì chính mình không có ở đây có thể dùng họ kiềm chế nội các mà thôi.

    Thật ra là vì lười biếng, chính mình không có ở đây, chính vụ cũng có thể vận chuyển thông suốt.

    Bị nói ra những ý khen ngợi ngoài suy nghĩ, trong lòng Tông Thủ đắc ý nhưng vẻ mặt lại hơi có vẻ ngượng ngùng xấu hổ:

    - Thừa tướng quá khen, Tông Thủ có tài đức gì mà sánh với Thánh hoàng.

    Nhâm Bác lại rất nghiêm túc lắc đầu:

    - Không phải quá khen, Nhâm Bác có thể phụ tá hai đời phụ tử quân thượng thật sự là chuyện may mắn suốt đời của thần! Cho dù là kiếp sau cũng cam nguyện ở dưới trướng quân thượng, dù làm ưng khuyển cũng hơn ở Đại Thương.

    Tông Thủ khẽ giật mình, nhìn Nhâm Bác ánh mắt hơi ảm đạm, hắn cảm thấy thương cảm. Lão thừa tướng này kỳ thật niên kỷ cũng đã không nhỏ. Cảnh giới Võ Tông có thể kéo dài tuổi thọ tới tám mươi, tối đa chỉ có thể sống thêm bốn mươi năm mươi năm mà thôi. Đang thất thần thì bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng kinh hãi của Sơ Tuyết:

    - Thiếu chủ! Cẩn thận!

    Tông Thủ ngạc nhiên nhìn về phía trước người. Sau đó chỉ thấy mười cái trứng gà đồng thời bay tới dưới gầm bàn.

    Mới không chú ý một chút đã như thế, trong lúc vội vàng trốn tránh nhưng không kịp, Tông Thủ bị hai trái trứng gà ném vào đầu. Bộp bộp! Hai tiếng lòng trắng trứng lòng đỏ trứng chảy đầy đầu hắn.

    Sắc mặt Tông Thủ lập tức tái nhợt, hắn đứng lên chấn nát án thư trên đài.

    Sơ Tuyết đang âm thầm cười trộm giờ phút này càng hoảng sợ, vội vàng lẩn lút trốn đi kẻo thiếu chủ giận chó mắng mèo.

    Bên kia Nhâm Bác mặt không biểu tình vô thanh vô tức kéo dãn khoảng cách.

    Mà trong điện nghị sự những người đang hỗn chiến chỉ cảm thấy không đúng, một cỗ khí tức rét lạnh vô cùng âm lãnh cực kỳ áp bách bao phủ nơi này.

    Bọn họ nhao nhao dừng tay, quay đầu nhìn về phía phương hướng Tông Thủ, khi trông thấy trên đỉnh đầu hắn vẫn còn hai mảnh vỏ trứng gà thì trong lòng cả kinh, mặt và cổ đầy mồ hôi lạnh.

    Ngay cả Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên giờ phút này cũng câm như hến. Trong lòng thầm mắng đây rốt cuộc là kẻ đui mù nào ném lên trên đó, dám trêu chọc quân thượng?

    Ánh mắt Tông Thủ sâm lãnh quét nhìn đại điện, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào phương hướng trứng gà bay tới.

    Sau đó Tông Thủ nao nao, chỉ thấy Hổ Trung Nguyên cùng Sài Chu đang hỗn chiến.

    Trừ hai người này ra, không còn ai bên cạnh nữa.

    Hắn nhớ rõ hai người này vừa rồi còn đứng ở bên ngoài quan sát, chẳng biết từ lúc nào đã nhảy xuống đoán chừng là muốn trợ trận cho cha bọn hắn, sau đó chiến thành một đoàn.

    Sắc mặt Tông Thủ trở nên âm trầm:

    - Hai người các ngươi, rốt cuộc là ai làm?

    Hai người Hổ Trung Nguyên, Sài Chu vốn đang hăng say chinh chiến thì Thời điểm lúc này cảm giác không đúng. Sau khi nghe vậy thì nhìn thoáng qua mọi nơi, lại càng hoảng sợ, mặt không có chút máu. Vội vàng nhảy ra, không chút lựa chọn chỉ vào người đối phương.

    -Là hắn!!!

    Tông Thủ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía mọi người bên dưới.

    Ánh mắt Tông Thủ lướt qua tới đâu, những người chưa từng thấy hắn tham nghị coi như tốt. Một ít người từng cùng hắn công thành đoạt đất, quét ngang mấy tỉnh hoặc đã từng hạ người ở Vân hải thì chỉ cảm thấy bắp chân như nhũn ra, nửa quỳ trên mặt đất.

    Trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, như thế nào nửa năm không gặp, vị khí thế kia này càng phát ra uy nghiêm, khí thế càng thêm dọa người thế?

    Rõ ràng đã tự chia bớt quyền hành, gần một năm chưa từng xử lý chính vụ nhưng không biết vì sao, đám người lại càng kính trọng đối với thiếu niên Yêu Vương này.

    - Thật sự là rất tốt! Cô kiến nghị sự điện là các ngươi phải giám sát nội các, trợ giúp Cô giải quyết chính sự. Mỗi ngày chính sự không làm chỉ đánh nhau ẩu đả trong điện tham nghị, thật đúng là tài giỏi. Ta thấy tham nghị điện không cần phải tiếp tục, dứt khoát huỷ bỏ đi.

    Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên, lập tức khẩn trương, một số chúng tham nghị mặt vàng như đất.

    Nhâm Bác bên cạnh cũng nhăm nhúm mày, hắn hơi cúi người nói:

    - Quân thượng, xin hãy nghĩ lại! Không thể bởi vì nhất thời giân dữ mà phế bỏ thiện chính này.

    Nhâm Bác bên cạnh cũng nhăm nhúm mày, hắn hơi cúi người nói:

    - Quân thượng, xin hãy nghĩ lại! Không thể bởi vì nhất thời giân dữ mà phế bỏ thiện chính này.

    Có người bắt đầu, hơn nữa còn là thừa tướng Nhâm Bác danh vọng nhất Càn Thiên Sơn thành. Mấy trăm tham nghị đang yên tĩnh lập tức kêu khóc cầu khẩn, Sài Nguyên lén lén lút lút lại dùng tỏi trong tay áo xoa lên mắt mình. Lập tức hai mắt hắn ửng đỏ, nước mắt tuôn đầy mặt, thanh âm khẩn thiết nói:

    - Quân thượng! Ngày hôm nay là bọn thần lỡ tay mạo phạm uy nghi của quân thượng, thật sự đáng chết! Bất quá vạn lần không thể bởi vì chúng ta mà phế thiên cổ đệ nhất thiện chính a! Quân thượng anh minh biết chính sự không thể xem nhẹ, pháp không thể đơn giản.

    Hổ Thiên Thu quỳ ở một bên, nhưng trong lòng thì cười khỉnh.

    Lúc trước lần thứ nhất trong điện nghị sự lần đầu thảo luận chính sự, biết được quyền lực và trách nhiệm tham nghị , Sài Nguyên lão thất phu còn còn từng chính miệng nói, Quân thượng tuổi còn rất trẻ, cử động lần này rất ngu xuẩn.

    Chính mình ban đầu là nói như thế nào? Gật đầu đồng ý, không đúng! Khi đó là hùa vào trách cứ, Hổ Thiên Thu hắn chỉ liếc thôi đã thấy chỗ tốt của tham nghị thảo luận chính sự này.

    Hắn lúc này khóc không được, cũng khó mà mặt dày như Sài Nguyên, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nói:

    - Điện hạ, ta cùng với Sài lão thất phu tuy là thường xuyên đánh nhau, nhưng ra khỏi nghị sự điện thì lại giống như anh em một nhà. Lại nói mọi người chúng ta cũng không làm trễ nảo chính sự, thuế quan hôm nay là do Sài Nguyên khinh người quá đáng! Nếu thật là thiện chính hữu ích dân sinh thì ta cũng không ngăn trở. Thừa tướng xuất ra dự toán năm nay không phải là như thế sao?

    Sắc mặt Sài Nguyên khẽ biến, hung hăng trừng lên lườm Hổ Thiên Thu giống như hận không thể biến ánh mắt hóa thành dao găm chém người này thành trăm ngàn đoạn, nào có nửa điểm huynh đệ sinh tử?

    Sau hai người là một vị trung niên phục Nhân tộc:

    - Thần Hứa Thư, hai năm trước may mắn được tuyển chọn để tham nghị. Khi đó còn có chút khó hiểu, nhưng hôm nay thì vô cùng kính nể quân thượng. Nghị sự điện quả thật có hiệu quả từ thượng cổ Thánh Hoàng. Nhân tộc ta ở Càn Thiên Sơn thường thấp thỏm không yên lòng. Năm gần đây mới biết quân thượng đối xử chúng ta như nhau, vì vậy thần khi quân thượng khai ân, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!

    Vừa dứt lời, hắn đã liên tiếp dập đầu ba cái, thần sắc nghiêm túc, trán đã chảy máu.

    Thần sắc Tông Thủ cũng hơi hòa hoãn. Nguyên bổn hắn không phải muốn bỏ tham nghị này, chỉ là muốn tìm chút mặt mũi thôi. Lúc này đã có bậc thang hạ xuống tự nhiên là phải đi theo.

    Âm thanh lạnh lùng của Tông Thủ vang lên:

     
    buinhi99 likes this.
  3. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Joined:
    Feb 10, 2011
    Messages:
    15,327
    Likes:
    38,788
    Thần Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang

    Chương 565: Đi quét đường cái.

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: vipvandan



    - Được rồi! Tham nghị điện, Cô tạm thời giữ lại, bất quá tội không nghiêm túc trước nghị điện không thể không trừng phạt. Nhìn các ngươi xem, y quan không ngay ngắn, đều là người có tuổi rồi. Hôm nay lại như tiểu hài tử ba tuổi còn ra thể thống gì? Tất nhiên các ngươi không sợ mất mặt, nhưng thể diện của Cô đã mất hết. Ngày hôm nay đều trở về bế môn suy ngẫm cẩn thận, sáng mai cút hết tới đường cái. Mỗi người quét dọn một con đường, không được sử dụng linh pháp trong vòng nửa năm.

    Thần sắc đám người Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên vốn đã buông lỏng, tiếp theo lại khẽ giật mình, mặt lộ vẻ sầu khổ, đám người có thân phận gì? Sao có thể đi quét đường cái? Đây chẳng phải là mất hết thể diện sao?

    Họ hận không thể để Tông Thủ đánh mười cây gậy lớn còn hơn.

    Sau đó ánh mắt Tông Thủ lại chuyển qua trên người Trung Nguyên cùng Sài Chu:

    - Hai người các ngươi to gan lớn mật nhất. Mỗi người bị đánh tám mươi gậy lớn, gông cổ thị chúng một tháng, phải dùng gông nghìn cân...

    Nói xong câu này, Tông Thủ vẫn còn tức giậ nhưng trong lòng khẽ động nói:

    - Sau khi thị chúng thì trở lại thông cống thoát nước cho Cô trong thời gian ba năm, không được nhờ người giúp đỡ.

    Hổ Trung Nguyên và Sài Chu nghe câu trước thì không sợ, ngược lại mừng thầm trong lòng. Dù sao bọn họ da dầy thịt béo, cái gông nghìn cân tuy có khổ nhưng không coi là khó.

    Chỉ là nghe câu phía sau thì mặt xám như tro, cống thoát nước là nơi rất dơ bẩn. . Đây không phải là muốn mạng của bọn hắn sao?

    Ba năm không thể dùng chân khí linh pháp, không thể để cho người bên ngoài giúp đỡ. Đoán chừng trên người toát ra mùi thối không thể ngửu, cho dù vào Tam đại thanh lâu cũng không còn mặt mũi đi tìm những cô nương quen biết.

    Tông Thủ xử trí xong thì lạnh mặt vớt hai cái vỏ trứng trên đầu xuống rồi ra ngoài cửa.

    Bất quá hắn mới di chuyển bước chân, chợt nghe vài tiếng lo lắng vang lên.

    - Quân thượng! Quân thượng, không thể ah! Ngày hôm nay còn có một chương trình nghị sự, Thiên Tuyết thành ta muốn vào trực thuộc Càn Thiên! Kính xin quân thượng tham nghị chuyện này hãy đi.

    Thanh âm kia truyền từ góc trái trên cùng dự tính tịch, là một tên mập mạp, giờ phút này đang lộ vẻ mặt lo lắng.

    Bên cạnh người này, một vị trung niên áo lam cũng lên tiếng:

    - Hồi Thành chúng ta cũng ngưỡng mộ uy đức của quân thượng, toàn thành đều nguyện trở thành con dân của điện hạ.

    Tông Thủ giật mình quét mắt bên trong điện này, sau đó nhướng mày, loạn thành bộ dạng như vậy còn nghị sự thế nào?

    - Ngày hôm nay tới đây thôi, hai cái chương trình nghị sự chờ bảy ngày sau tiếp tục, chỉ chậm bảy ngày thôi.

    Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên biến sắc, sầu mi khổ kiểm.

    Ngược lại Nham Bác ở bên cạnh trong mắt lại ẩn ẩn có phần vui mừng.

    Tông Thủ lập tức giật mình, sự tình ngày hôm nay chỉ sợ thực không phải Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên tình nguyện.

    Đầu sỏ chính thức gây nên hơn phân nửa là Nhâm Bác. Đại náo một hồi không phải là thuế quan huyền tinh trúc mà là muốn ngăn trở Thiên Tuyết Phương Hồi hai thành vào trực thuộc Càn Thiên.

    Tông Thủ không khỏi thầm than, chính trị thật đúng là phức tạp, biến hoá kỳ lạ khó lường, chính mình chỉ có thể đứng xa mà nhìn.

    Mà lúc này thiếu nữ mặc ngân giáp ở trên khán đài triệt để ngơ ngẩn.

    Tông Thủ huỷ bỏ tham nghị điện, những quyền quý Càn Thiên Thành này dốc sức dốc sức ngăn cản, ngược lại không kỳ quái. Quyền hành nơi tay, tự nhiên sẽ không dễ dàng trả.

    Nhưng nho sinh Hứa Thư kia nói những câu khiến trong nội tâm nàng gợn sóng.

    Tham nghị chi chính thật sự là phảng phất thượng cổ Thánh Hoàng chi chế? Làm sao có thể?

    Người này đã là nho sinh, há có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy?

    Lại nhìn nơi đây, vô luận là những người tham nghị hay là người dự thính đều tôn kính vị Yêu Vương kia phát ra từ đáy lòng, không thấy nửa phần làm bộ.

    Nàng không khỏi lại nhìn Tông Thủ, đầu hắn vẫn còn vài vỏ trứng, nhìn rất buồn cười.

    Còn Thiên Tuyết, Phương Hồi hai thành, nàng cũng nghe người bên cạnh nói là Thành chủ thế lực hùng hậu, nắm giữ quyền sanh sát.

    Giờ phút này thì khóc cầu xin, muốn gia nhập trực thuộc Càn Thiên thần thuộc người khác.

    Nếu là đổi thành Đại Thương bọn họ thì không nói nhưng Càn Thiên Sơn chỉ là một tiểu quốc, trong mắt nàng lúc nào cũng bấp bênh tùy thời bị diệt vong. Đây mới là điều làm nàng cực kỳ khó hiểu.

    Thiếu nữ mặc ngân giáp chỉ cảm giác trên người thiếu niên này bỗng nhiên nhiều hơn một tầng sương mù dày đặc làm nàng không nhìn rõ lắm.

    Sau khi suy nghĩ một lát, nàng vẫn hừ lạnh một tiếng:

    - Tuy là quân vương hoa mắt ù tai hoang đường nhưng dân tâm sở hướng, vẫn có thể dùng được.

    Từ trong điện nghị sự đi ra, trước tiên Tông Thủ trở lại nội cung Càn Thiên Phong Hàm Yên, sau khi tắm rửa để toàn thân sạch sẽ, toàn thân sảng khoái. Mới mang theo Nhâm Bác Sơ Tuyết đi tới thành bắc.

    Ngoài thành 120 dặm chính là một binh doanh khổng lồ chiếm diện tích gần ba trăm dặm, bao trùm toàn bộ gò núi vào trong tay.

    Phòng giữ cũng vô cùng sâm nghiêm, trọn vẹn bốn mươi vạn đại quân mười bước một đơn vị, năm bước một trạm canh gác, tuyệt không khoa trương.

    Tông Thủ vừa mới tới thì hơn mười đạo ý niệm từ trong quán chú đến, khi phát giác là Tông Thủ thì nhao nhao lui về. Doanh môn đại doanh chỉ một lúc sau liền rộng mở.

    Một đội binh tướng xếp thành hàng chỉnh tề từ trong ra, cầm đầu đúng là Tả Đình Trụ Đại tướng Khâu Vi, đi theo đằng sau có hơn mười vị thống lĩnh có cảnh giới Huyền Võ tông.

    Ánh mắt Tông Thủ sáng ngời, Khâu Vi chỉnh quân tạo nên hiệu quả bất ngờ.

    Những quân tốt này trong Càn Thiên quân không biết có cấp bậc thế nào, tóm lại là so với binh mã tinh nhuệ dưới trướng Hán vương thì mạnh hơn một ít.

    Gặp Khâu Vi, mười mấy người liền hợp tại một chỗ đi thẳng vào khu vực hạch tâm đại doanh.

    Tông Thủ một bên giục ngựa đi nhanh, một bên quan sát chung quanh. Quả nhiên là Đại tướng bách chiến bách thắng đi theo Tông Vị Nhiên, bố trí quân doanh cực kỳ hợp lý.

    Một đường lướt qua, chư trấn binh tướng đều có trận hình của mình, không bởi vì Tông Thủ hắn tới mà có dị động.

    Tông Thủ không khỏi nghiêng đầu, cười nhìn về phía Khâu Vi:

    - Khâu thúc, quân trấn tiêu chuẩn ngang nhau, không biết Càn Thiên Sơn thành ta có bao nhiêu?

    Khâu Vi hơi suy ngẫm, liền lắc đầu nói:

    - Bốn mươi quân trấn kỳ thật yếu nhất! Hôm nay cường quân đã ở biên cảnh. Vân Hà Liệt Diễm hai núi nguyên khí đã phục, lại có Thiên Thành Minh cùng Đông Lâm tông ở phía sau ủng hộ bắt đầu rục rịch. Ba ngày trước tại biên cạnh đã xung đột mười lần. Hôm nay Càn Thiên Sơn chúng ta cần ứng phó toàn lực mới có thể áp chế!

    Tông Thủ không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ thật nhanh! Khâu Vi lại tiếp tục nói:

    - Theo ý kiến của thần, nhất định phải lại tăng bốn mươi vạn người để ứng phó. Nhâm thừa tướng từng nói với thần, năm nay chỉ cần thu mấy cái thành trực thuộc đã tạo nên gánh nặng.

    Tông Thủ khẽ giật mình, lần nữa nhìn Nhâm Bác, chỉ thấy hắn vẻ mặt bình thản, một tia biểu lộ đều không có. Tông Thủ không khỏi lắc đầu, động cơ chuyện này đã có, cuộc chiến nghị sự điện chắc chắn là kẻ này làm.

     
    buinhi99 likes this.
  4. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Joined:
    Feb 10, 2011
    Messages:
    15,327
    Likes:
    38,788
    Thần Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang

    Chương 566: Cánh chim đã phong. (1)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: vipvandan



    - Việc này Cô sẽ nghĩ kỹ.

    Bốn mươi trấn, chẳng những cần bốn mươi vạn Võ sư tinh nhuệ, càng cần trang bị tương ứng hao phí không dưới ức vạn.

    Tông Thủ không có đáp ứng, cũng không bác bỏ. Mắt nhìn nơi ẩn phục của Huyết Vân Kỵ cách đó không xa. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người vừa vặn ngăn đón phía trước.

    - Kiều Hàn?

    Tông Thủ khẽ giật mình dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Nhâm Bác. Chỉ thấy kẻ này bất đắc dĩ cười cười:

    - Càn Thiên Sơn ta âm thầm mua tất cả linh binh linh giáp, có gần ba thành đều là mua hàng từ Không Khí Tông. Chúng ta có việc cầu người, tự nhiên cũng không cách nào ngăn hắn tiến vào nơi đây. Chỉ có thể tận lực không để hắn tiếp xúc nơi quan trọng.

    Nơi quan trọng đương nhiên là chỗ trú ẩn của Huyết Vân Kỵ, Tông Thủ gật nhẹ đầu, bất quá đợi hắn vừa mới giục ngựa tới gần, chợt nghe Kiều Hàn cười lạnh nói:

    - Quân thượng tới đây, phải chăng là muốn nhìn Huyết Vân Kỵ?

    - Huyết Vân Kỵ?

    Tông Thủ cả kinh trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc, âm thầm nhìn mọi người bên cạnh, trong lòng hắn thầm nghĩ chẳng lẽ là có người để lộ bí mật?

    Nhưng thần sắc Khâu Vi cùng Nhâm Bác đều rất bình thản, không nhìn ra sơ hở gì, hắn cười ha ha nói:

    - Kiều trưởng lão đã muốn học theo Vũ Liệt Quốc - nói với ta Huyết Vân Kỵ đã biến mất vạn năm sao? Trưởng lão đang nói đùa với ta? Càn Thiên Sơn làm gì có tinh kỵ bực này?

    Hắn biết được hai năm qua Kiều Hàn ở Không Khí Tông quan hệ rất tốt, từ ngoại môn chấp sự đến nội môn chấp sự, cuối cùng vọt tới địa vị trưởng lão trong môn.

    Hôm nay non nửa sinh ý Không Khí Tông chấp chưởng trong tay hắn, ngày sau còn phải dựa vào nhiều. Vì thế cho dù là quân vương một nước, hắn cũng không thể xem nhẹ kẻ này được.

    - Giả vờ đi! Quân thượng ngươi cứ tiếp tục giả bộ nữa đi.

    Kiều Hàn vẫn cười lạnh, trong mắt hắn lộ ra một tia tinh mang:

    - Việc này dấu diếm được người khác, nhưng không dấu diếm được Kiều Hàn ta. 3500 bộ đồ Huyết Vân Kỵ Giáp cùng Huyết Vân Kích là Kiều Hàn ta tự tay bán cho điện hạ. Gần đây tăng thêm Không Khí Tông ta cung cấp 60 vạn linh binh linh giáp, hai năm qua Càn Thiên Sơn các ngươi lấy được nhất giai linh binh cùng nhất giai linh giáp đạt tới 240 vạn! Hơn phân nửa đều đến từ trung ương Vân Giới.

    Tông Thủ tức cười, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Biết được việc này tuy là che giấu, có thể tưởng tượng muốn giấu diếm được Không Khí Tông địa vị siêu nhiên phương diện luyện khí cực kỳ khó khăn. Đặc biệt là dưới tình hình đối phương cố ý giám sát thì khó càng thêm khó.

    - Điều này đúng là có. Chỉ là Kiều trưởng lão à, những vũ khí này có quan hệ gì với Huyết Vân Kỵ? Càn Thiên Sơn ta chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Về phần 3500 bộ Huyết Vân Kỵ cũng đã chịu thiệt thòi, những kỵ giáp đó bị thiếu hụt không phải trưởng lão không biết? Lại nói mặc dù có trang bị, công pháp không có trong tay, ta tìm ở đâu?

    Kiều Hàn khẽ giật mình, tiếp theo cười cười lắc đầu:

    - Trang bị Huyết Vân Kỵ này do Kiều Hàn ta tự tay bán ra, cho nên mới đặc biệt chú ý. Ước chừng một năm rưỡi trước đó, điện hạ bắt đầu sai người thu thập tu bổ chỗ thiếu hụt của Huyết Vân Kỵ Giáp. Trong hai năm này, Càn Thiên Sơn có không ít cường giả tiên thiên đỉnh phong vô duyên vô cớ mất tích. Gần đây cũng có không ít linh dược bị Càn Thiên Sơn các ngươi càn quét. Kiều Hàn từng cố ý mời người phân tích qua đan phương, hẳn là một loại linh đan có thể giúp người ta đột phá bình cảnh, tăng lên giai vị. Chỉ là không biết chủ dược là gì thôi, trừ chuyện đó ra, Nhâm thừa tướng cũng xin bốn mươi vị ngũ giai luyện khí sư, từ đó về sau cũng không thấy bóng dáng. Kết hợp đủ loại dấu vết để lại này, Kiều Hàn kết luận, điện hạ đã trùng kiến Huyết Vân Kỵ.

    Cuối cùng hắn thở dài:

    - Điện hạ tin được người khác, chẳng lẽ không tin Kiều Hàn ta? Hôm nay, ta đã sớm cột vào một chỗ cùng quân thượng! Sinh tử suy quang vinh đều giống nhau, dã tâm của Quân thượng rất lớn, 300 vạn tinh nhuệ hơn Trung Ương vương triều một bậc, ta suy đoán không lâu cũng có thể đem linh binh linh giáp gom góp. Thực lực này kỳ thật sớm nhưng quét ngang Đông Lâm. Quân thượng lại cứ ẩn mà không phát, đơn giản là cố kỵ đề phòng Lăng Vân Thượng Tiêu hai tông, muốn bày thế yếu dụ địch xuất thủ. Lần này Kiều Hàn ta mạo muội tới hỏi quân thượng, chỉ là muốn nhìn xem Càn Thiên Sơn hôm nay đã có thực lực như thế nào thôi. Miễn cho quân thượng đối địch Đông Lâm chư tông, Không Khí Tông ta đứng sai đội. Đơn đặt hàng những năm này của Càn Thiên Sơn chiếu cố Không Khí Tông ta rất nhiều. Ước chừng quân thượng cũng sẽ không nguyện thấy tông ta đảo hướng Lăng Vân Thượng Tiêu đúng không?

    Tông Thủ lâm vào trầm tư, chuyện này thật là để cho người ta đau đầu, Kiều Hàn bình thường trung thực chất phác, vậy mà lần này thông minh đột xuất.

    Thoáng cân nhắc một chút, Tông Thủ cười nói:

    - Thôi! Trưởng lão ngươi đã đoán được, như vậy cũng không cần dấu diếm nữa, lần này theo Cô đi xem cũng được. Bất quá trưởng lão nên biết việc này đối với Càn Thiên Sơn ta mà nói vẫn là cơ mật.

    Kiều Hàn lập tức vui vẻ, cúi đầu thi lễ, xem như tạ ơn. Trong mắt hắn chớp lên một tia rung động rồi biến mất.

    Đoán được là một chuyện, chứng minh lại là một chuyện khác.

    Càn Thiên Sơn này không ngờ đã đem Huyết Vân Kỵ xuất hiện ở hậu thế.

    Một đoàn người tiếp tục đi về phía trước chui vào trong núi lớn phải hơn ba mươi trượng mới xuất hiện một cái thung lũng rộng lớn.

    Nơi đây là một bình doanh, giờ khắc này 2800 kỵ sĩ mặc huyết sắc chiến giáp chiến khôi, tay cầm huyết sắc đại kích xếp thành hàng chỉnh tề bên ngoài doanh môn.

    Dưới thân họ là tứ giai đỉnh phong Long Giác Dực Mã, đồng dạng bao trùm lấy khắp toàn thân huyết sắc áo giáp.

    Huyết sắc khí mang trùng thiên xông lên khiến mọi người ở xa hơn năm mươi dặm cũng thấy.

    Cho dù là không hề có động tĩnh gì, ở bên trong cũng lộ ra một cỗ sát khí hung lệ.

    Đôi mắt Tông Thủ sáng ngời lộ vẻ hưng phấn. 2800 kỵ sĩ, quả nhiên là số lượng Nhâm Bác cùng Doãn Dương báo cáo cho hắn.

    Cố nhiên trong đó không thiếu cố tình mưu đồ khó lường hoặc là chần chừ, ý đồ lừa gạt linh nguyên huyết tinh đan. Nhưng chỉ cần những người này tu tập huyết kỵ sát môn phụ trợ tâm quyết sẽ không lo trong lòng đối phương có ý phản bội.

    Đây chính là 2800 cường giả ngũ giai, sau khi chuyển tu phân phối đền bù chỗ thiếu hụt triệt để chữa trị đã đạt tới lục giai Huyết Vân Kỵ Giáp cùng Huyết Vân Kích. Thực lực kỵ quân này mạnh hơn cả chín trăm Thương Sinh huyền Long sĩ một năm rưỡi trước đó mấy phần.

    Về phần Hán vương điện hạ Định Tây thiết kỵ cố nhiên đều là lục giai cảnh giới nhưng hoàn toàn không có tâm quyết kỵ chiến phù hợp và không có nguyên bộ áo giáp trang bị, trên chiến trường, kỳ thật không đáng giá nhắc tới.

    Trước mặt Huyết Vân Kỵ nhất định sẽ bị nghiền nát.

    Kiều Hàn đồng dạng là ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm trước mắt, hắn vẫn có chút không tin vào hai mắt của mình.

     
    buinhi99 likes this.
  5. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Joined:
    Feb 10, 2011
    Messages:
    15,327
    Likes:
    38,788
    Thần Hoàng
    Tác giả: Khai Hoang

    Chương 567: Cánh chim đã phong. (2)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: vipvandan



    Không phải ảo giác, trước mắt của hắn quả thật là 2800 huyết sắc kỵ sĩ!

    Không phải thấp nhất 200 trong tưởng tượng của hắn cũng không phải số lượng 400 cao nhất mà là 2800 kỵ!

    Huyết Vân Kỵ dùng trăm người làm một kỵ đội, 300 con người làm bộ. Như vậy tại đây hơn chín bộ!

    Dùng một bộ Huyết Vân Kỵ đã quét ngang ba vạn người, tính toán binh mã tinh nhuệ tiêu chuẩn của Trung Ương vương triều, chỉ 2800 kỵ quân hợp lực có thể đạp sát 300 vạn đại quân.

    Dùng họ xông trận chém tướng đoạt cờ đoán chừng trên chiến trường không người nào có thể ngăn cản!

    Nếu có vô song danh tướng thống soái sẽ càng tung hoành vô địch.

    Cho dù là đám người Không Khí Tông nuôi dưỡng binh nhưng chỉnh thể thực lực chỉ sợ không bằng một nửa của Huyết Vân Kỵ này.

    Hắn nghĩ tới Tông Thủ tất nhiên có át chủ bài đối kháng Lăng Vân Thượng Tiêu hai tông nhưng không đoán được dĩ nhiên là hùng hậu như thế.

    Thở sâu thở ra một hơi, Kiều Hàn đè xuống chấn động trong lòng cố gắng bình ổn khí tức hỏi:

    - Điện hạ, không biết chỗ thiếu hụt của Huyết Vân Kỵ Giáp đã chữa trị hoàn thành chưa?

    Tông Thủ nghe vậy cười cười, gật nhẹ đầu, cũng không che giấu:

    - Năm đó chỗ thiếu hụt của Huyết Vân Kỵ chỉ là huyết anh thần thiết chưa đủ mà thôi. Ước chừng một năm trước đó, Càn Thiên Sơn ta may mắn phát hiện một tòa huyết vân thần thiết mạch khoáng!

    Đây là nhờ phúc của Long Nhược, sau khi từ Tụ Long Sơn trở về. Tông Thủ sai người đi điều tra hành tung mấy tháng của Long Nhược, sau đó đã phát hiện mạch khoáng.

    Cũng may nó nằm trong địa phận Càn Thiên Sơn thành quản hạt, tự nhiên là không để cho Lăng Vân tông tiếp tục chiếm cứ.

    Khóe mắt Kiều Hàn có chút co lại:

    - Như vậy không biết hôm nay trong tay điện hạ còn có bao nhiêu Huyết Vân Kỵ Giáp?

    Lần này Tông Thủ chần chờ một chút cuối cùng hàm hồ đáp:

    - Gần đây Càn Thiên Sơn ta đã có chút liên hệ với Thương Sinh Đạo.

    Kiều Hàn khẽ giật mình lần nữa, những lời này của Tông Thủ nhìn như là không hề liên quan nhưng hắn biết trong tay Thương Sinh Đạo có được số lượng nhiều hơn Không Khí Tông. Nói không chừng còn có bản vẽ luyện chế Huyết Vân Giáp kích.

    Dù là chỉ từ Thương Sinh Đạo, mua được số lượng bốn ngàn cũng đủ khiến cho Huyết Vân Kỵ đến đến bảy ngàn năm trăm kỵ quân.

    Năm đó Vũ Liệt Quốc không đến ba vạn Huyết Vân Kỵ có thể vô địch một phương. Mấy chục tông phái bị tàn sát, thanh thế thậm chí áp cả trung ương hoàng triều.

    Như vậy ngày sau Càn Thiên Sơn thành có được bảy ngàn năm trăm Huyết Vân Kỵ sẽ như thế nào?

    Có huyết anh thần thiết mạch khoáng trong tay, Càn Thiên Sơn lấy được bản vẽ luyện chế đoán chừng liên tục không ngừng cung cấp kỵ giáp chiến kích.

    Trong chốc lát, Kiều Hàn dâng lên lệ niệm muốn liều lĩnh liên hợp chư tông diệt sát con quái vật sắp lớn lên này.

    Nhưng ý niệm này đã bị hắn quyết đoán bỏ đi. Lúc này thực lực Càn Thiên Sơn sớm áp đảo Không Khí Tông.

    Nghĩ đến thế lực có thể cùng sánh vai cùng mười Đại Thánh Địa Tông Môn, dưới sự khinh thường của mình một tay dưỡng thành, Kiều Hàn cảm giác tim đập thình thịch.

    Trong lòng cả kinh phập phồng, Kiều Hàn cuối cùng cười khổ:

    - Hôm nay thế nhân đều nói quân thượng trắng trợn giải trừ quân bị là đẩy mình vào tử lộ. Ta lại biết quân thượng tính toán sâu xa, một khi linh triều bắt đầu, trên chiến trường phía dưới Bí Võ Sư có cũng được mà không có cũng không sao. Đám ô hợp đó chết phản cũng là chuyện tốt. Theo ta được biết, 3000 Huyền Hồ Thiết Kỵ, bốn ngàn Thiết Hổ đại kích sĩ, bốn ngàn Liệt Phong mạch đao sĩ, bốn ngàn Phong Hùng Khai Sơn Vệ, 5000 Mục Lang Vệ, 2000 Đan Hạc kỵ. Hạch tâm tinh nhuệ của Càn Thiên Sơn hôm nay, một năm rưỡi thời gian tuy là không tăng nhiều nhưng kỳ thật mấy vạn người này đều đã đổi thành tiên thiên cường giả đúng không? Cộng với chín bộ Huyết Vân Chiến Kỵ, cánh chim của quân thượng hôm nay đã rộng lớn, ở trong Đông Lâm Vân Giới lúc này sợ đã không người nào có thể áp chế. Mặc dù đến ngày hôm nay, quân thượng cũng vẫn là ẩn núp nanh vuốt đến cùng là có ý đồ gì? Chẳng lẽ thật muốn diệt Lăng Vân tông hay sao?

    Tông Thủ ngạc nhiên nhìn Kiều Hàn một chút, xem ra người này dùng một năm rưỡi thật sự là tốn không ít công phu. Đây đều là cơ mật của đám người Càn Thiên Sơn, không ngờ Kiều Hàn nghe ngóng rõ ràng như vậy.

    - Lăng Vân tông bị diệt? Kiều trưởng lão nói đùa! Lăng Vân tông chỉ riêng cường giả cửu giai đã có tám người, Càn Thiên Sơn ta làm sao là đối thủ của họ? Về phần này Huyết Vân Kỵ chiến lực như thế nào còn cần thử qua mới biết.

    Tông Thủ nhịn không được cười to, lắc đầu. Hiện nay hắn còn chưa có ý định diệt Lăng Vân tông ý định, cũng không có thực lực này. Tối đa chỉ là muốn giải quyết mối thù oán sâu đậm với tông môn này từ kiếp trước tới kiếp này, đá bọn họ ra khỏi Đông Lâm Vân Giới mà thôi.

    Nói xong câu này, Tông Thủ cũng không có để ý tới này Kiều Hàn, ngựa gia tốc lên, không bao lâu đã đến trước doanh trại.

    2800 huyết giáp kỵ sĩ trên ngựa hơi cúi người, lấy tay gõ áo giáp trước ngực thi lễ với Tông Thủ, tiếng giáp va chạm ầm ầm.

    Trong đó gần non nửa kỵ sĩ mắt lộ vẻ cuồng nhiệt, trong lòng Tông Thủ biết, những điều này đều đã tu luyện huyết kỵ sát tới trình độ nhất định. Vì vậy vô cùng trung thành và tận tâm gần như cúng bái đối với huyết kỵ chi chủ hắn.

    Về phần một bộ phận khác hẳn là mới gia nhập không đến một năm. Thần sắc bình tĩnh, thế nhưng đồng dạng cũng kính cẩn.

    Tư vị trong nội tâm Tông Thủ phức tạp vô cùng, trước kia hắn ghét nhất chính là loại khống chế nhân tâm tà pháp này.

    Nhưng hết lần này tới lần khác lúc này đây lại không thể không dựa vào thuật này tích tụ thực lực. Còn phàn nàn tâm quyết phụ trợ của Huyết kỵ sát không phải chính đạo, mình thật là đạo đức giả.

    Doãn Dương cùng Tông Lam đứng cùng một chỗ nghênh đốn, đến bên người Tông Thủ hành lễ. Tông Lam mà bắt đầu lên tiếng phàn nàn:

    - Quân thượng! Chức Hữu Đình Trụ Đại tướng này, Tông Lam không lo nổ nữa. Đậu xanh rau muống! Công vụ thật sự là phiền người chết. Không bằng người điều ta tới Huyết Vân Kỵ, cho dù là thống lĩnh một bộ, Tông Lam ta cũng cam tâm tình nguyện.

    Tông Thủ nghe được mỉm cười, áy náy trong lòng biến mất chút ít. Hắn sớm muốn đem Tông Lam từ trên vị trí Hữu Đình Trụ Đại tướng đổi lại. Sớm biết Lam thúc của hắn không thể làm soái. Đáng tiếc hơn một năm rồi vẫn không có người thích hợp.

    Nhưng hắn vẫn như không nghe thấy, Tông Thủ hỏi Doãn Dương bên cạnh:

    - Chuẩn bị xong chưa?

    Doãn Dương gật nhẹ đầu, đưa tay ra hiệu, chỉ nghe trong sơn cốc truyền ra từng tiếng nổ vang, mọi người men theo thanh âm kia nhìn lại phát hiện cái hướng kia đã sắp đặt hơn một ngàn lồng sắt.

    Kiều Hàn nhìn thoáng qua, sau đó đồng tử co rụt lại. Ở trong lồng sắt tất cả đều là lục giai địa tinh thú!

    Tựa hồ là từ dưới Vân Hải mang theo vài phần ma tính.

    Đối với thực lực Càn Thiên Sơn, hắn càng lúc càng nhìn không thấu, Những tinh thú bên trong ác uyên tuyệt địa này muốn tiêu diệt giết dễ dàng, muốn bắt được thì cực gian nan. Bắt ngàn đầu lục giai tinh thú không có đầy đủ thực lực thì cơ hồ là việc không có khả năng.

     
    buinhi99 likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.