FULL  Thương Trường  Hệ Thống Thần Ma Cung Ứng Thương - Hà Xứ Bất Nhiễm Trần

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    21,619
    Chương 4. Giúp ta mang một con hổ trở về
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Giang Thái Huyền vận chyển công pháp, chầm chập hấp thụ linh lực Thần Ma đan, luyện hóa thành nguyên khí, lưu giữ trong cơ thể.

    Năng lượng Thần Ma đan quá cuồng bạo, cũng rất mạnh, cứ thế mà trực tiếp thông toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn, khiến việc tu luyện của hắn dễ chịu chưa từng có so với trước đây.

    Oanh két

    Thân thể chấn động, chờ đợi mười tám năm, cuối cùng cũng đạt được, hắn cuối cùng cũng trở thành một võ giả.

    Lúc này, năng lượng Thần Ma đan rất nhanh biến mất, trong lòng Giang Thái Huyền sốt ruột, vội vàng hấp thu, không được lãng phí.

    Võ đạo cấp một viên mãn

    Võ đạo cấp hai!

    Võ đạo cấp ba.......cấp ba đỉnh phong!

    Một hơi tăng lên tới võ đạo cấp ba đỉnh phong, tâm trạng Giang Thái Huyền rất tốt, nhưng khi năng lượng Thần Ma đan hoàn toàn mất đi, tâm trạng tốt bỗng cảm thấy có thêm cả thất vọng và đáng tiếc.

    Nếu như năng lượng Thần Ma đan biến mất muộn hơn một chút, hắn đã có thể tăng lên cấp bốn.

    Võ Tòng liên tục điểm chỉ, lúc này sự thay đổi của Giang Thái Huyền cũng mới được kiểm soát và dừng lại.

    "Tràng chủ, ta đã đem năng lượng của Thần Ma đan, đưa vào tứ chi bách hài của người, Thần Ma đan sẽ dần dần tôi luyện thể chất của người, cho đến lúc công hiệu của thuốc hao hết.

    Võ Tòng sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển nói.

    Hắn mở hai mắt nhìn người đang thở dốc trước mắt, trên mặt Giang Thái Huyền hiện lên sự cảm kích:"Cảm ơn ngươi, Võ Tòng."

    Thân ảnh cao lớn, cao hơn Giang Thái Huyền nửa cái đầu, vóc người vạm vỡ, toàn thân đều là cơ bắp, mặt như đao kiếm, tràn ngập sự cương nghị.

    Thần Ma cấp thấp Võ Tòng (có thể thuê mướn, bán ra)

    Hiệu: Anh hùng đánh hổ

    Công pháp: Thần Võ kinh

    Tu vi: Tiên Thiên Đỉnh phong (Bởi vì nhảy xuống cây quá sớm, tuy rằng đã quay về, nhưng đã muộn một chút, phát triển không tốt.)

    Thể Thần Ma bất diệt: Thần võ thể

    Thiên phú: Say rượu (trạng thái say rượu, lực chiến tăng 100%)

    Bị động thiên phú: Đối với loại hổ yêu ma có sức áp chế lên tới 20%.

    " Tiên Thiên Đỉnh phong à.

    Giang Thái Huyền mở to hai mắt nhìn, mọc ra chính là một thần ma Tiên Thiên đỉnh phong, không hổ là Thần Ma Võ Tòng!

    "Hổ thẹn, nếu như không nghe thấy tên của tên cẩu tặc kia mà nhảy xuống cây mẹ, sao có thể chỉ là Tiên Thiên đỉnh phong?

    Võ Tòng căm hận nói.

    "Ách, nếu như phát triển hoàn toàn, ngươi sẽ mạnh bao nhiêu?

    giọng Giang Thái Huyền phát run, hắn cũng để ý tới, phần tu vi kia, hình như còn là do phát triển không tốt.

    "Thần Ma cấp thấp, phát triển đến Trúc Cơ!" Võ Tòng ngạo nghễ nói

    Phát triển đến Trúc Cơ!

    Thần Ma cấp thấp, phát triển đến Trúc Cơ, cấp trung, cấp cao, vậy có thể nghịch thiên không ?

    "Tràng chủ, có việc làm không? Ta đã khôi phục, đang muốn hoạt động gân cốt.

    Võ Tòng vẻ mặt chờ mong hỏi.

    Giang Thái Huyền ngẩn ngơ, kinh ngạc nói:" Ngươi vội vã đem mình bán đi như vậy sao?"

    "Không không, Tràng chủ, ta nói là công việc làm thuê, Tràng chủ vạn lần đừng bán ta đi.

    Võ Tòng vội vàng nói.

    "Không phải, ngươi vội vàng nhận việc....làm việc, để làm gì?

    Giang Thái Huyền cảm thấy từ "nhận việc" hơi thiếu lễ độ, vội vàng đổi lại, nghi hoặc hỏi.

    "Tràng chủ, mỗi cuộc làm ăn của chúng ta đều có thể nhận được một túi đồ ăn vặt.

    Võ Tòng hỏi tới.

    Hóa ra là vậy, còn may, đồ ăn vặt này không phải mình cung cấp, nếu không, bản thân mỗi tuần xuất ra một túi đồ ăn vặt, nhất định là không đủ.

    "Việc kinh doanh đợi chút đã, còn về phần hoạt động gân cốt.

    Giang Thái Huyền cười hắc hắc, nói: "Với tu vi Tiên Thiên đỉnh phong của ngươi, hoạt động gân cốt thì dễ thôi, phía sau chính là Yêu Thú sơn mạch, chỉ cần không vào nơi quá sâu, về cơ bản không có nguy hiểm."

    "Vậy Võ Tòng đi đây.

    Võ Tòng vẻ mặt vui vẻ, ôm quyền cáo từ, oạch một cái, đã từ đạo trường mà biến mất.

    "Đợi đã, giúp ta mang một con hổ quay về!" Giang Thái Huyền vội vàng lao ra khỏi đạo trường, la lớn.

    Đáng tiếc, thân ảnh của Võ Tòng đã sớm biến mất, cũng không biết có nghe thấy hay không.

    "Kinh doanh, làm thế nào mới có thể kinh doanh? Tại nơi hẻo lánh này, chỉ trông cậy việc làm ăn tự tới gõ cửa, đó là điều không thể.

    Giang Thái Huyền suy tư nói.

    Trầm tư một lát, Giang Thái Huyền ra ngoài, đóng cửa đạo trường, nhanh đi về hướng tên mập đang ở.

    Vừa sải bước ra, cách xa mấy mét, tốc độ cao nhất, cách vài trăm mét, Giang Thái Huyền chỉ cần mất mấy hơi là tới.

    "Trở thành võ giả có khác.

    Giang Thái Huyền nhìn thấy tốc độ của bản thân, rất hưng phấn.

    Một ngôi nhà gỗ nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, phía sau nhà gỗ, có một vườn thuốc, bên trong trồng đủ loại dược liệu cấp thấp, giống như hắn vậy, một vườn thuốc cằn cỗi.

    Giờ phút này Tây Môn mập mạp đang ai u ai u kêu lên, trên tay đang cầm một bát cơm, ăn đặc biệt nhiều.

    "Được lắm, Tây Môn mập mạp, ăn cơm không gọi ta.

    Giang Thái Huyền bất mãn đi đến.

    "Huyền ca.

    Tây Môn mập tử bị hù toàn thân run lên, nhìn thấy chỉ có Giang Thái Huyền, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt chẳng mấy chốc sụp đổ, tủi thân khóc:" Huyền ca, cái người đánh ta kia là ai? Tại sao hắn lại đánh ta?"

    Giang Thái Huyền vẻ mặt hiện lên chút xấu hổ, vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói:" Phì tử, ta nói qua vài lần rồi, bảo ngươi đừng nhập vai quá sâu, nhận bừa cái gì mà tổ tiên, lần này thì tốt rồi, chọc đến hắn chưa."

    "Huyền ca.

    tên mập miệng đang nhai cơm, gào khóc.

    "Được rồi, đừng khóc nữa, nhìn ngươi xem còn giống đàn ông không, người đánh ngươi kia, chính là đệ đệ của Võ Đại Lang, Võ Tòng.

    Giang Thái Huyền tức giận nói:" Sau này cũng đừng tự nhận là hậu nhân của Tây Môn Khánh nữa, nếu không sớm muộn cũng bị đánh chết đó."

    "Ta sẽ không như vậy nữa.

    Tây Môn mập mạp thê thảm khóc, một quyền kia đánh hắn đến giờ vẫn còn đau.

    "Nhìn ta xem, thân là huynh đệ của ta, ngươi ăn thứ đồ gì vậy? Rau dại? Ngay cả thịt cũng không có.

    Giang Thái Huyền thấy tên mập đã ngoan ngoãn, lại nhìn thấy trong bát tên mập ngoài cơm ra, chỉ có vài cọng rau dại.

    "Huyền ca, chúng ta không phải là ăn rau dại, ăn được hơn một năm rồi sao?

    Tây Môn mập mạp mở to hai mắt nghi hoặc nhìn hắn.

    "Có muốn ăn thịt không, thịt thơm phưng phức nhé.

    Giang Thái Huyền hấp dẫn nói.

    "Muốn, đương nhiên muốn.

    tên mập nuốt nuốt nước miếng, nhưng chốc lát lại cúi đầu: "Chúng ta không có tiền, tay chói gà không chặt, đi đâu cũng bị khinh thường, làm gì có thịt ăn?"

    "Ta cứ làm theo lời ta, tuyệt đối sẽ có thịt ăn.

    Giang Thái Huyền nói.

    "Làm cái gì? Huyền ca, huynh không phải là bảo ta đi trộm đấy chứ?

    Tây Môn mập mạp nhìn hắn, lắc đầu tựa như trống lắc:"Chuyện ăn trộm, Tây Môn Tình ta sẽ không làm đâu."

    "Ta, Huyền ca ta là loại người đó sao?

    Giang Thái Huyền bĩu môi khinh thường, nói: "Ngươi chỉ cần cầm một tấm ván gỗ, đi một vòng ở ngoài thôn, ta cam đoan ta sẽ có thịt ăn."

    "Thật sao?

    Tây Môn mập mạp có chút không tin, nhưng nghĩ đến sức hấp dẫn của thịt, nhịn không được nuốt nuốt nước bọt.

    "Đương nhiên, ngươi đợi chút, để ta khắc chữ lên bảng hiệu đã.

    Giang Thái Huyền lách mình đi vào phòng nhỏ, tìm một tám vãn gỗ, sau đó lấy tay làm bút, khắc xuống mấy chữ thật to.

    "Huyền ca, lấy tay khắc chữ sao, huynh, chẳng lẽ huynh trở thành võ giả rồi?

    Tây Môn mập mạp kinh ngạc nhìn hắn.

    Giang Thái Huyền cười bí hiểm, đem bảng hiệu ném cho hắn: "Nhớ kỹ, khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy chữ trên đó, đợi lúc ngươi trở về, liền có thịt ăn."

    "Được.

    Tây Môn mập mạp mạnh mạnh gật đầu, nhìn qua chữ trên bảng hiệu, cái gì mà cho thuê võ giả săn thú, tuy rằng không hiểu ý là gì, nhưng cũng biết không có hại gì đến bản thân.

    "Đúng rồi, mập tử, ngươi bị đánh một quyền, không bị thương chứ?

    Giang Thái Huyền đột nhiên nghĩ ra, Tây Môn mập mạp đã trúng một quyền của Võ Tòng, lúc đó còn hộc máu.

    "Không sao, ngay lúc đó hộc ra một ngụm máu, trở về liền không sao nữa.

    Tây Môn mập mạp lắc đầu nói.

    Trong mắt Giang Thái Huyền hiện lên một chút kì dị, nói: "Vậy ngươi đi đi, lát nữa trực tiếp đến chỗ ta."

    Tây Môn mập mạp đi rồi nhưng trong lòng Giang Thái Huyền vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, tuy rằng Võ Tòng phát triển chưa đầy đủ, nhưng lúc đó dù gì cũng là Tiên Thiên sơ kỳ, người bình thường chịu đòn của hắn nhất định sẽ chết, nhưng tên mập cư nhiên chỉ hộc máu?

    "Hệ thống, có thể kiểm tra thân thể của một người không?

    Giang Thái Huyền hỏi.

    "Vì để bồi đưỡng Thần Ma, tất nhiên có thể quét hình thể chất một người mọi lúc.

    Hệ thống trả lời.

    "Vậy quét hình Tây Môn Tình một chút, hắn sao có thể tiếp một quyền của Võ Tòng mà không chết.

    Giang Thái Huyền hỏi.

    "Ting, bắt đầu quét hình......"
     
  2. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    21,619
    Chương 5. Thật có thể giết hổ
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    "Ting, hoàn tất quét thông tin, Tây Môn Tình, huyết mạch thượng cổ Huyền Quy dị biến, huyết mạch mỏng, chưa kích phát."

    "Huyết mạch Huyền Quy?

    Giang Thái Huyền kinh ngạc, tên Tây Môn mập mạp này, cư nhiên thân thể lại mang huyết mạch thượng cổ biến dị!

    "Hệ thống, huyết mạch Huyền Quy này, là loại huyết mạch nào, nên kích phát như thế nào?

    Giang Thái Huyền hỏi.

    "Ting, thưa Túc chủ, huyết mạch Huyền Quy là do huyết mạch của thượng cổ đại yêu Huyền Quy truyền lại, phòng ngự vô song, năng lực tự phục hồi rất mạnh, tiềm lực thì bình thường, tư chất bình thường, có thể dùng Thần Ma đan, huyết thống tiến hóa hệ liệt, dịch dinh dưỡng Thần Ma tiến hóa, tiến hóa thành huyết mạch Thần Ma cấp thấp.

    Hệ thống trả lời.

    "Tiềm lực bình thường , tư chất bình thường này có nghĩa là gì?

    Giang Thái Huyền khó hiểu.

    "Gần đến cấp Thần Ma cấp thấp.

    hệ thống nói.

    ".......Gần đến cấp Thần Ma, ngươi lại nói với ta là bình thường?

    Giang Thái Huyền nhất thời có cảm giác kích động muốn đánh hệ thống một trận.

    Gần đến cấp thần ma à, đây nên được xem như là một trong những huyết mạch cao cấp nhất ở thế giới này, hơn nữa, tên mập này còn là huyết mạch Huyền Quy biến dị.

    Khó trách, hắn có thể tiếp một chiêu của Võ Tòng mà vẫn không chết, còn có thể phục hồi trong thời gian ngắn như vậy.

    "Phòng ngự vô song, năng lực hồi phục rất mạnh, đây chính là lá chắn bằng thịt trời sinh mà.

    Giang Thái Huyền tán thưởng nói.

    Hắn quyết định rồi, phải lừa gạt tên mập này, sau đó lấy lá chắn bằng thịt này.

    "Nên quay về thôi, thân là tràng chủ, sao có thể không ở nhà, nếu như có thằng não úng nào tìm tới cửa thì sao?"

    Giang Thái Huyền suy tư một lát, đi về hướng phòng nhỏ.

    Bên cạnh phòng nhỏ có một miệng giếng, đây là nước hắn dùng ăn uống, bên ngoài còn có cái bếp lò dùng để nấu cơm, thôi rồi không còn gạo.

    "Tô Thanh Thanh chết tiệt, ngươi cư nhiên lấy gạo của ta ăn hết sạch.

    Giang Thái Huyền rất khó chịu, không có gạo thì sẽ bị đói bụng.

    Tô Thanh Thanh là học sinh thiên tài của học viện Thanh Nguyệt, cũng là bạn chơi từ nhỏ của hắn, thỉnh thoảng sẽ đến đây dạo chơi, tiện thể đến thăm hắn, tới rồi dĩ nhiên hắn phải nuôi cơm.

    Mỗi tháng, gạo mà học viện Thanh Nguyệt đưa tới miễn cưỡng đủ hắn một mình ăn, về phần rau cỏ có thể tự mình đi lấy rau dại. Tiền? Một đồng cũng không có.

    Võ Tòng vẫn còn chưa về, Giang Thái Huyền đi đến vườn thuốc, dược liệu cấp thấp đầy khắp vườn, cây Võ Tòng xanh biếc cũng ở trong đó, có thể thấy không hề ăn nhập.

    "Mỗi tháng phải nộp vài cây dược liệu tốt, cây Võ Tòng trong này, chắc sẽ không cướp mất chất dinh dưỡng đó chứ?"

    Trong lòng Giang Thái Huyền có một loại dự cảm xấu, đưa tay sờ vào một gốc cây dược liệu bên cạnh cây Võ Tòng, lại phát hiện, dược liệu phát triển rất tốt, còn phảng phất tỏa ra một ít hương thơm.

    "Chi tiết này không đúng, dược liệu này tốt lên ư?

    Giang Thái Huyền kinh ngạc nói.

    Dược liệu cấp thấp tuyệt đối không thể tỏa hương được, chỉ có dược liệu cấp cao mới có thể, thế nhưng hiện tại sao lại có thể tỏa hương vậy?

    Lại đi xem lại những cây dược liệu cấp thấp còn lại, tuy rằng không bằng cây dược liệu bên cạnh cây Võ Tòng, nhưng cũng phát triển tốt.

    "Vườn thuốc nhất định không có khả năng này, vậy chỉ còn cây Võ Tòng, cây Võ Tòng trồng xuống vậy mà có thể khiến dược liệu phát triển tốt hơn, thăng cấp phẩm chất?

    Giang Thái Huyền cảm thấy trước mắt hắn đã tìm thấy được một con đường phát tài, một con đường khang trang!

    "Ta phải nghiên cứu thật tốt hệ thống một chút."

    Giang Thái Huyền ra khỏi vườn thuốc, trở lại đạo tràng kêu gọi hệ thống, bắt đầu nghiên cứu.

    "Cây Thần Ma ẩn chứa nguyên khí Thần Ma, có thể mọc ra Thần Ma, thực vật xung quanh cũng nhận được ảnh hưởng từ nguyên khí Thần Ma, có thể thăng cấp phẩm chất......"

    "Bàn quay Thần Ma, mỗi ngày phần thưởng cấp thấp đều thay mới, một kim tệ được rút thưởng một lần, hạn mức tối đa rút thưởng (vô hạn)."

    "Chú ý: Thần Ma đạo tràng cấm chế khắp nơi, kẻ cường hành cướp đoạt, sẽ bị đạo tràng trấn áp.



    " Thần Ma linh thực ( đồ ăn vặt) : đẳng cấp của Túc chủ không đủ , tạm thời chỉ có thể hiển hóa ba loại, mong Túc chủ sớm vào cấp Tiên Thiên."

    "........"

    Quan trọng nhất là, phàm là Thần Ma được trồng ra thì đều không thể ra tay với hắn, ngược lại phải tôn kính hắn, bất kể lúc nào, hắn cũng có thể liên hệ với giống Thần Ma.

    Từng thông tin ngày càng tỉ mỉ hiện ra trong đầu, Giang Thái Huyền càng ngày càng mở to mắt, đây có phải là có chút nghịch thiên rồi không?

    Trong hệ thống này, tôn chỉ là chế tạo, bồi dưỡng.....Thần Ma, phục vụ dây chuyền, chỉ cần ngươi có đủ tiền hoặc là cầm cố vật quý giá, liền có thể đem ngươi tạo thành Thần Ma.

    Điểm quan trọng nhất là, đẳng cấp của hắn quá thấp, mấy thương phẩm cấp thấp còn chưa hiện ra, bây giờ cũng chỉ có những vật của Thần Ma hắn trồng mà thôi.

    Bàn quay thủy tinh mỗi ngày thay phần thưởng một lần, phần thưởng không giống nhau, có khả năng là đồ của Thần Ma cũng có thể ngẫu nhiễn xuất hiện đồ nào đó ngoài phần thưởng, hoàn toàn dựa vào vận may.

    Nếu như hắn đoán không sai thì đẳng cấp này, hẳn là có liên quan đến tu vi của hắn, nói cách khác, tu vi của hắn càng cao phẩm chất đồ vật hiển hóa càng tốt.

    "Tiên Thiên a.

    Miệng Giang Thái Huyền giật giật, đó chính là tu vi của đạo sư học viện Thanh Nguyệt, hắn mới tới võ đạo cấp ba.

    "Huyền ca, ta về rồi.

    Giọng của Tây Môn mập mạp truyền dến.

    "Nhanh vậy sao?

    Giang Thái Huyền hơi kinh ngạc, đi ra cửa hàng phát hiện đã quá hai canh hai.

    Tây Môn mập mạp khiêng tấm ván gỗ thở hổn hển, đặt mông ngồi ngoài cửa, miệng lớn thở hổn hển:"Huyền ca, ngươi khiến ta mệt chết rồi, đường lúc quay về xa quá xa."

    "Sao ngươi cũng mang bảng hiệu về luôn vậy?

    Giang Thái Huyền nhíu mày, thầm nghĩ sao mình lại quên không dặn mập tử đem bảng hiệu để lại trong thôn chứ.

    "Cái này không đem về sao?

    Tây Môn mập mạp ngẩn người, đây vốn là tấm ván gỗ của hắn, lúc trước phí bao nhiêu sức lực mới làm được đó, làm sao có thể tùy tiện ném được?

    "Thôi quên đi, người trong thôn nhìn thấy tấm ván gỗ có phản ứng gì không?

    Giang Thái Huyền hỏi.

    "Phản ứng? Hình như không có phản ứng gì, chỉ là dùng ánh mắt kì quái nhìn ta.

    Tây Môn mập mạp cau mày, thịt trên mặt chất thành đống giống như một quả bóng cao su.

    "Kỳ quái như thế nào?

    Giang Thái Huyền vội vàng hỏi, chữ mà hắn viết tuy rằng không đẹp nhưng có thể nhận biết được.

    Khu rừng rậm vật tư phong phú này, thợ săn trong thôn quả thực không nhiều, tuy nhiên có không ít thợ săn cũng không dám đi vào sâu, Giang Thái Huyền lần này cho thuê thợ săn đáng lẽ phải khiến nhiều người động lòng chứ nhỉ.

    " Ánh mắt của họ......giống như ánh mắt lúc trước các học viên nhìn chúng ta khi chúng ta bị phán định là phế vật.

    Tây Môn mập mạp gãi gãi đầu, nói.

    Xoa!

    Nhìn vẻ mặt ngây thơ của mập tử, sắc mặt Giang Thái Huyền tối lại, đây còn không hiểu là ý gì sao? Ngươi ta xem ngươi là kẻ ngốc đó.

    Huyền ca, thịt đâu? Thịt đâu?

    Đi dạo một vòng, hoàn thành công việc, Tây Môn mập mạp kích động nghĩ tới phần thưởng của mình.

    "Lập tức đến ngay.

    Trong đầu Giang Thái Huyền hiện ra thân ảnh của Võ Tòng đang cấp tốc chạy về.

    "Tràng chủ, Võ Tòng về rồi!" Vừa nghĩ đến Võ Tòng thì một tiếng thét dài bá khí vang lên, một bóng người nhanh chóng chạy tới.

    "Má ơi! Huyền ca cứu ta.

    Nghe thấy tiếng thân ảnh này, Tây Môn mập mạp bị dọa đến toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

    Ầm ầm

    Một tiếng vang thật lớn, mặt đất rung động, bụi đất tung bay, che lấp tầm mắt.

    "Động tĩnh lớn như vậy để làm gì?

    Giang Thái Huyền dùng tay lau lau bụi đất trước cửa.

    Bụi đất tản ra, một mãnh hổ cao một mét nằm sấp trước mặt hai người họ, thân ảnh cao lớn đang đứng ngay bên cạnh mãnh hổ không ai khác chính là Võ Tòng.

    "Anh hùng.......giết hổ.

    Tây Môn mập mạp nuốt nuốt nước bọt, người này có thể giết chết mãnh hổ.

    "Tràng chủ.

    Võ Tòng ôm quyền, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ngược lại về phái Tây Môn mập mạp, cười lạnh nói: "Tây Môn cẩu tặc!"

    "Đừng qua đây, ngươi đừng qua đây......Huyền ca cứu ta......"

    Tây Môn mập mạp sợ tè ra quần, hắn thấy được rồi, thật có thể giết hổ, nếu như hắn không mù thì con hổ này chính là yêu thú cấp Tiên Thiên!

    Má ơi, yêu thú Tiên Thiên, đó là tu vi của đạo sự học viện đó, Võ Đại Lang này sao có thể có huynh đệ trâu bò như vậy?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.