Chương 6. Thanh Nguyệt học viện khảo hạch Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc "Nhị Lang dừng tay!" Giang Thái Huyền vội vàng ngăn ở giữa hai người, ngăn Võ Tòng lại: "Ngồi xuống trước. . . . . . Đứng cũng được, chúng ta đem sự tình nói cho rõ ràng." Giang Thái Huyền vốn định để ba người ngồi xuống nói chuyện, nhưng nghĩ đến, nhà mình đã hết ghế ngồi cũng không muốn nhường Võ Tòng ngồi nên chỉ có thể để đứng nói. Võ Tòng nhíu mày, không nói gì, nhưng là không hề động thủ. Thấy Võ Tòng không động thủ, Tây Môn mập mạp cũng thở phào nhẹ nhõm, chí ít, mình tạm thời sẽ không bị đánh . "Võ Nhị, ngươi hẳn là biết, nơi này không phải quê của ngươi. Giang Thái Huyền nói. Võ Tòng gật đầu, từ lúc mọc ra từ cây Võ Tòng hắn đã biết rồi. "Tây Môn Tình, tình trong ân tình, hắn cũng chỉ là nghe được câu chuyện của ngươi, hơn nữa từ nhỏ bị gia tộc vứt bỏ, không có tổ tông, tổ tiên gì, theo bản năng muốn tìm tổ tiên....." "Vậy cũng không nên tìm tên cẩu tặc Tây Môn Khánh kia!" Võ Tòng cả giận nói. "Không tìm, về sau tuyệt đối không tìm nữa, lần này là tại hạ lỗ mãng rồi. Tây Môn mập mạp vội vàng lắc đầu, có đánh chết hắn cũng sẽ không nhận Tây Môn Khánh kia làm tổ tiên nữa. Khuyên can mãi, cuối cùng cũng khiến Võ Tòng hết giận, không tìm Tây Môn mập mạp phiền phức nữa, cũng khiến cho gánh nặng trong tim của Tây Môn mập mạp nhẹ xuống. Thật ra Võ Tòng đã sớm biết, đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là hắn tức không nhịn nổi, cái tên mập mạp này nhận Tây Môn Khánh là tổ tiên thì cũng thôi đi, còn mắng Võ Đại Lang là thằng lùn. Võ Đại Lang là ca ca ruột của hắn, vị trí trong lòng cực kỳ quan trọng, nếu không phải Tây Môn mập mạp kia thể chất đặc thù, một chiêu kia, tuyệt đối sẽ bị đánh chết . Có Giang Thái Huyền giải thích, Võ Tòng cũng sẽ không động tới Tây Môn mập mạp, chỉ là trong lòng còn có chút bất mãn, giọng lạnh lùng nói: "Còn không đem con hổ này xử lý đi? Ngươi định để cho ta và tràng chủ động tay sao?" "Lập tức xử lý, ta liền bắt đầu ngay. Tây Môn mập mạp cả người run lên, vội vàng chạy về hướng lão hổ. "Da hổ phải nguyên vẹn, đây là để tràng chủ làm đệm ghế để ngồi, dám làm rách một chút ta sẽ lột da của ngươi!" Võ Tòng cười lạnh nói. "Sẽ không, tuyệt đối sẽ không. Tây Môn mập mạp lau mồ hôi, bị dọa đến nỗi tay run. Cho ta làm đệm ghế để ngồi? Trong lòng Giang Thái Huyền giật mình một cái, da của yêu hổ Tiên Thiên được ngồi dưới mông? Điều này nếu để cho người ta biết, chắc chắn bị đánh chết? "Tràng chủ, sao người lại che bảng hiệu vậy? Võ Tòng nhìn về phía cửa đạo tràng, nhíu nhíu mày, tiến lên phủi phủi, nói: "Thế này thì buôn bán cái gì, ta làm sao kiếm được tiền?" "....... Giang Thái Huyền. "Má ơi. Tây Môn mập mạp quay đầu nhìn thoáng qua, lại bị dọa lần nữa. Thần Ma đạo tràng, bồi dưỡng, thuê, bán ra, thu về tất cả Thần Ma, phục vụ dây chuyền. "Tên quỷ kêu cái gì, làm việc nhanh lên. Võ Tòng cả giận nói. "Được, được, đi làm liền. Tây Môn mập mạp liên tục gật đầu. "Huyền ca điên rồi? Thôi vậy, điên thì điên, không quản nữa, có thịt ăn là được, với lại, nơi này ngày thường cũng không có ai đến. Tây Môn mập mạp thầm nghĩ. Tây Môn mập mạp cầm đao lột da một cách khó khăn, hết cách rồi, hắn chỉ là phế vật, tay trói gà không chặt, đây là xác của yêu thú Tiên Thiên có thể lột da ra cũng không tệ rồi. Nhưng quá chậm, Giang Thái Huyền đều đói rồi. Cuối cùng, vẫn là Võ Tòng tự mình động tay, Tây Môn mập mạp múc nước rửa sạch, nấu cơm làm đồ ăn, về phần Giang Thái Huyền , đương nhiên là nhàn rỗi . Giang Thái Huyền ngược lại là muốn giúp đỡ, nhưng bị Võ Tòng thẳng thắn từ chối, nói gì mà tràng chủ sao có thể làm loại chuyện này được? Đợi ăn là được rồi, điều này khiến trong lòng Tây Môn mập mạp thực đau lòng, cách đối xử quá chênh lệch. Thật vất vả mới xử lý được cả con hổ, nấu được một cái bắp đùi, sau đó Tây Môn mập mạp lại phải đi nhặt ít củi dựng lên để nướng một cái chân. " "Đã hơn một năm không ăn thịt , lần này phải ăn cho đủ. Giang Thái Huyền nuốt nuốt nước miếng, rau dại hắn đã sớm ngấy rồi. Tây Môn mập mạp cũng rất kích động, có thịt rồi, đối với những chuyện không vui trước kia đều quên hết sạch. Rất nhanh, thịt hổ đã chín, rải gia vị lên, tuy rằng không có tiền, nhưng Giang Thái Huyền là người đã tiếp thu qua giáo dục cao đẳng ở kiếp trước nên cũng tìm được không ít đồ gia vị ở rừng rậm này. Hương thơm bay tứ phía, canh thịt sôi sùng sục, mặt Tây Môn mập mạp đỏ hết lên, đây là nôn nóng chứ không phải mệt. "Được rồi, có thể ăn rồi. Giang Thái Huyền ra lệnh một tiếng, lấy lên một miếng thịt ăn như gió cuốn. Tây Môn mập mạp cũng không chậm trễ, Võ Tòng ngược lại lắc đầu bật cười, thỉnh thoảng ăn một miếng, sau đó, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ. "Huyền ca, vừa rồi ở trong thôn, ta nghe được một chuyện, học sinh của Thanh Nguyệt thành bắt đầu khảo hạch rồi. Tây Môn mập mạp nuốt xuống một miếng thịt mặt tràn đầy hưởng thụ nói. "Khảo hạch bắt đầu rồi? Chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta? Giang Thái Huyền bĩu môi, cũng không quan tâm. "Huyền ca, nghe nói lần này nhiệm vụ khảo hạch là xuyên qua rừng rậm này, tiến vào Yêu Thú sơn mạch, săn giết yêu thú. Tây Môn mập mạp nói. "Tới nơi này săn giết yêu thú? Đệ nói thật chứ? Giang Thái Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu, thịt cũng không vội mà ăn. Võ Tòng cũng nhìn về phía Tây Môn mập mạp, muốn chứng thực xem tin tức này có phải thật hay không. "Thật, sáng sớm ngày mai liền đến. Tây Môn mập mạp nói. "Ừm, ngon, thịt của yêu thú Tiên Thiên này ăn ngon thật. Trong lòng Giang Thái Huyền đã có tính toán, lần nữa ăn như gió cuốn. Tây Môn mập mạp liên tục gật đầu: " Thịt của yêu thú Tiên Thiên này ẩn chứa năng lượng rất mạnh, đệ cũng cảm nhận được toàn thân tràn đầy khí lực." "Nếu tràng chủ thích, lần sau Võ Tòng lại giết vài con nữa" Võ Tòng nói. Tây Môn mập mạp bị hù khẽ run rẩy, giết vài con nữa, Võ Tòng này không biết lợi hại đến mức nào? Giang Thái Huyền hiện tại đối với Võ Tòng rất vừa lòng, đối với Thần Ma đạo tràng cũng rất hài lòng, có thịt ăn, còn là thịt của yêu thú Tiên Thiên, dù là đạo sư học viện Thanh Nguyệt cũng chưa có đãi ngộ này. Cơm nước xong, Tây Môn mập mạp liền đi về, từ đầu đến cuối cũng không vào Thần Ma đạo tràng. Sau khi Võ Tòng ăn no, cũng không đi vào đạo tràng mà đi thẳng tới bên cây Võ Tòng, hóa thành một đạo thanh quang, biến thành quả, treo trên cây. "Cây Thần Ma, đáng tiếc, không có dịch dinh dưỡng Thần Ma. Giang Thái Huyền thở dài, không có dịch dinh dưỡng mọc ra Thần Ma phải cần đợi một vạn ba nghìn tám trăm năm! "Thừa dịp năng lượng trong thịt còn chưa tiêu tán, mau chạy đi tu luyện. Giang Thái Huyền vung tay lên, đem tất cả phần thịt hổ, da hổ còn thừa cất vào kho hàng cá nhân rồi vào đạo tràng tu luyện. Yêu thú Tiên Thiên ẩn chứa một vài năng lượng rất mạnh, Giang Thái Huyền vận chuyển công pháp, hấp thu năng lượng trong đó. "A, Võ đạo cấp bốn?" Mới vừa tu luyện không lâu, Giang Thái Huyền đã đột phá, trải qua Thần Ma đan cải tạo, hắn tu vi vốn đã đến Tam giai đỉnh phong, kinh mạch toàn thân được Thần Ma đan đả thông, giờ phút này hấp thu năng lượng bên trong thịt thú tự nhiên mà đột phá. Mà lúc này, trong cơ thể Giang Thái Huyền lại xuất hiện năng lượng của Thần Ma đan bắt đầu rèn luyện thể chất. Một đêm không nói chuyện, Giang Thái Huyền tu luyện một đêm, tu vi thành công đạt tới võ đạo cấp bốn trung kỳ. Thần Ma đan rèn luyện thể chất, khiến cho cả người hắn có một loại tức khí ê ẩm, vội vàng múc nước thanh tẩy một phen. "Tràng chủ." "Chết tiệt." Vừa thanh tẩy xong, Vô Tòng im hơi lặng tiếng xuất hiện ở bên cạnh hắn, hắn giật mình: "Sao ngươi lại ra đây?" "Trời sáng rồi, không phải nói có người đến khảo hạch sao? Cơ hội của chúng ta đến rồi. Võ Tòng chờ mong nói. Giang Thái Huyền gật gật đầu, nói: " Đúng vậy, chờ ta cầm bảng hiệu, trước tiên chúng ta đi xuống dưới thôn, bọn họ sẽ không đi qua nơi này mà sẽ trực tiếp tiến vào sâu bên trong rừng." Cuộc làm ăn đầu tiên, thời hạn ba ngày, hiện tại đã là ngày thứ hai rồi, hắn nhất định phải hoàn thành, hơn nữa phải hoàn thành thật tốt, lấy được ngoài mức phần thưởng quy định. Nơi này là vườn thuốc của học viện Thanh Nguyệt, bình thường không có việc gì sẽ không cho người qua đây, đặc biệt là những học sinh kia, nếu không, vườn thuốc nơi này sớm đã gặp họa rồi.
Chương 7. Ta đã dẫn theo một tên thiểu năng Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Từ vườn thuốc đến thôn cách xa tận vài dặm, lấy với cước bộ của Giang Thái Huyền ít nhất phải một khắc mới tới, đây cũng là nguyên nhân tại sao Tây Môn mập mạp bận rộn hai canh giờ. "Tràng chủ, ta đưa người đi. Võ Tòng chê hắn đi quá chậm, túm lấy vai của hắn, lao nhanh về phía trước. "Đây chính là cường giả Tiên Thiên sao? Giang Thái Huyền trong lòng sợ hãi thán phục, tất cả mọi thứ trước mắt lướt qua nhanh như đang lái xe ở kiếp trước, không, thậm chí còn nhanh hơn. Khoảng cách vài dặm chỉ mấy phút đã đến nơi, lúc này, sắc trời hơi sáng, trong thôn chỉ có mấy người đang hoạt động. Thôn này toàn bộ là nhà gỗ, cổng thôn có một cái Đại Ma Bàn. Giang Thái Huyền không chút do dự đem biển hiệu cắm ở bên cạnh Ma Bàn, chữ phía trên có thể thấy rõ ràng: "Chuyên cho thuê cường giả, bản đồ sống xung quanh yêu thú sơn mạch, xin mời đến tìm Giang Thái Huyền ." Hắn đã tới nơi này không ít lần, bởi vì thuộc về người của học viện Thanh Nguyệt, người trong thôn về cơ bản đều biết hắn, cũng biết hắn ở đâu. "Đến rồi, là bọn họ sao? Võ Tòng đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía phía trước. Giang Thái Huyền vừa dựng biển hiệu xong, giương mắt lên nhìn, một nam tử trung niên thân mặc trường bào, ngực vẽ hình trăng tròn. Ở phía sau nam tử trung niên còn có mười mấy thiếu niên trang phục học sinh, trên ngực vẽ hình trăng khuyết. "Là bọn họ, trên ngực vẽ trăng khuyết kia là học sinh, vẽ trăng tròn là đạo sư. Giang Thái Huyền gật đầu. Kích động xoa xoa đôi bàn tay, đang muốn tiến lên, đột nhiên một cánh tay đè trên vai của hắn, khiến hắn không bước đi được. "Võ Tòng, ngươi làm gì vậy? Giang Thái Huyền quay đầu nhìn lại, chính là Võ Tòng kéo hắn, khó hiểu nói: "Chúng ta đi lên, tùy tiện lừa dối một phen, ngươi lại biểu hiện một chút, việc làm ăn liền tới nhà." "Thân là Thần Ma, há có thể lộ mặt ra ngoài? Võ Tòng vẻ mặt ngạo nghễ, dừng một chút, nói: "Người là tràng chủ, càng không thể để mất mặt!" Ôi trời ơi! Chúng ta là đến mời chào buôn bán, trước ngươi còn vội vã muốn làm việc, hiện tại lại nói với ta về vấn đề thân phận? Đến thì cũng đã đến rồi, thế mà không cho ta làm? "Vậy ngươi có biện pháp nào? Chậm nữa là không kịp nữa đâu. Giang Thái Huyền vội vàng hỏi, giờ phút này, đạo sư trung tuổi kia dẫn theo học sinh đang rất nhanh xuyên qua thôn nhỏ, đi về hướng yêu thú sơn mạch. "Chờ đã, thân là Thần Ma cao quý, Tràng chủ cũng vô cùng tôn quý thì phải để bọn họ đến cầu chúng ta. Võ Tòng bình tĩnh nói, chừa ra vẻ mặt nên là như vậy. "............." Hệ thống, ta có thể đổi Thần Ma không? Hắn ngăn cản ta buôn bán! Ta chỉ là một tên võ đạo cấp bốn cặn bã, còn trông cậy vào việc làm xong cuộc làm ăn đầu tiên, lấy phần thưởng nhiệm vụ, trích phần trăm nữa, ngươi hiện tại còn ngăn cản không cho đi? "Ta một chút cũng không cao quý, ngươi có thể buông tay trước được không? Giang Thái Huyền sốt ruột, bọn họ đều đi hết rồi. Võ Tòng thần sắc cũng kiên định, không có ý định buông tay. Giang Thái Huyền khóc không ra nước mắt, cho dù trong lòng rất vội vàng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo sư trung tuổi dẫn theo mười mấy học sinh rời đi. Trong khi đó ngược lại có mấy tên học sinh, nhìn hai người họ một cách kỳ lạ, quét mắt nhìn bảng hiệu, nhưng không có đi tới. "Được, thế này ngươi vừa lòng rồi chứ? Giang Thái Huyền nhìn theo các học sinh dần dần biến mất ngoài tầm mắt, vô lực nói. Vốn tưởng rằng, đi đến lừa dối một phen, sau đó đạo sư ra tay, Võ Tòng nhân cơ hội ngăn chặn đạo sư, lộ ra chút bản lĩnh, các học sinh kinh ngạc meo meo run rẩy, sau đó nhân cơ hội quảng cáo một phen, việc buôn bán sẽ ổn thỏa mà nằm trong tay. Ai biết được, đạo sư chưa ra tay, Võ Tòng đã ra tay trước, cái này không theo kế hoạch từ trước gì cả! Đưa Võ Tòng đến, hoàn toàn là một sai lầm! "Bọn họ không đến, là bọn họ có mắt không tròng, không nhận ra Thần Ma. Võ Tòng khinh thường nói, dừng một chút, lại nói: "Trong thôn có không ít người cũng làm như vậy mới có thể buôn bán." "Ấy, tràng chủ, người đi đâu vậy?" "Ta tốt nhất nên về nhà ngủ!" Giang Thái Huyền cảm giác mình đã dẫn theo một tên thiểu năng, đạo sư nhà người ta dẫn đầu, ngươi không lon ton chạy đi kéo người chào hàng thì thôi đi, ngươi còn chờ bọn họ chạy đến tìm ngươi? Cái lệ cơ bản nhất về buôn bán còn không biết, không biết thì thôi đi lại còn ngăn cản ta! Những học sinh của học viện kia, ở thế giới này, để có thể vào được học viện về cơ bản đều phải có chút tiền, có người còn là phú nhị đại, quan nhị đại. Bọn dân nghèo trong thôn này, có khi chính mình còn ăn không đủ no, có thể có bao nhiêu tiền để buôn bán chứ? Giang Thái Huyền trở về, hắn dự định lần sau sẽ đem Tây Môn mập mạp đến, trong mắt Võ Tòng, Tây Môn mập mạp có thân phận thấp, hẳn có thể làm một nhân viên chào hàng. "Tràng chủ, thân là một Thần Ma, phải có tôn nghiêm, chúng ta có thể nhận thuê, có thể bán ra, nhưng tuyệt không thể lon ton chạy đi ôm chân ngươi ta, bán đứng chính mình!" Võ Tòng chính nghĩa nói, tỏ vẻ mình là người có thân phận. Giang Thái Huyền nhìn vẻ mặt cao ngạo của Võ Tòng, thở dài, nói: "Ta đã hiểu, ngươi về trước treo lên cây đi." Hiện tại hắn nhìn Võ Tòng liền thấy phiền, nếu không phải là Thần Ma đầu tiên mà mình trồng ra, hiện tại cũng cần hắn, thật muốn đem hắn bán rẻ đi. Mình chỉ có thời gian ba ngày, hiện tại đã ngày thứ hai, lại bỏ qua cơ hội buôn bán tốt nhất, nhiệm vụ này nếu có hoàn thành, sợ là độ hoàn thành cũng không cao. "Hệ thống, cuộc làm ăn đầu tiên này, ít nhất phải kiếm được bao nhiêu? Giang Thái Huyền hỏi. "Không có giá, Túc chủ tự mình định giá, Túc chủ có thể dùng một đồng tệ để hoàn thành, cũng có thể dùng một trăm triệu nguyên tệ để hoàn thành, nhiệm vụ thứ nhất chỉ là để kiểm tra năng lực của Túc chủ. Hệ thống trả lời. "Kiểm tra năng lực? Giang Thái Huyền nao nao, chợt cười khổ, ta có năng lực như vậy, nhưng lại có đồng đội heo! Mấu chốt là, bản thân còn không đánh lại được đồng đội heo này! Giang Thái Huyền biết, đây chính là quan hệ phát triển sau này, hơn nữa, nhiệm vụ thất bại thì trong ba tháng tới sẽ không có nhiệm vụ để làm, Thần Ma linh thực cũng sẽ bị hủy bỏ, điều này tuyệt đối không thể nhịn. Thử qua mùi vị của Thần Ma đan rồi Giang Thái Huyền cũng không mong muốn bỏ đi, đây là cơ hội để bản thân nghịch thiên đổi mệnh! "Huyền ca, Huyền ca, ta đến rồi." Giọng Tây Môn mập mạp xa xa truyền đến, Võ Tòng xoẹt một cái đã lại xuất hiện. "Sao ngươi đến sớm vậy? Sắc trời mời vừa hừng sáng không bao lâu, Tây Môn mập mạp liền đến, cái này không phù hợp với bản tính ngủ nướng của hắn chút nào. "Ta tới nấu cơm cho Huyền ca. Tây Môn mập mạp cười hắc hắc nói, sau lưng còn đeo một túi gạo. "Vậy thì làm đi. Giang Thái Huyền trợn mắt, hắn sao lại nhìn không ra tên mập tử này là muốn ăn thịt chứ. Lại ăn một bữa thịt hổ, tâm tình Giang Thái Huyền đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn rầu rĩ như cũ. "Huyền ca, nói cho ta xem nào, sao ngươi lại trở thành võ giả vậy? Tây Môn mập mạp rửa xong bát đĩa cẩn thận nói. Trở thành võ giả, từ nay về sau liền bước vào hàng ngũ võ giả, không giống như người thường nữa, địa vị sẽ rất cao. Hắn nếu có thể trở thành võ giả, tương lai, nói không chừng có thể trở về gia tộc, làm một thiếu gia gia tộc. Giang Thái Huyền trừng mí mắt lên, uể oải nói: "Muốn biết?" "Muốn. Tây Môn mập mạp ánh mắt sáng lên, vô cùng kích động, Huyền ca đây là muốn chia sẻ bí pháp sao? "Ngươi có tiền không?" "Không có. Tây Môn mập mạp có chút ngẩn ngơ, việc có tiền hay không với thành võ giả hay không có liên quan với nhau à? "Không có gì thì còn lâu mới thành võ giả, nhìn thấy biển hiệu của ta chưa, chỉ cần ngươi có tiền, ngươi có vật phẩm quý giá cầm cố, đừng nói là võ giả, muốn thành thần, lão tử cũng thỏa mãn ngươi!" Giang Thái Huyền chỉ vào biển hiệu, tức giận nói. Tây Môn mập mạp ngây người, có chút ủy khuất: "Huyền ca, quan hệ chúng ta tốt như vậy, giúp tiểu đệ một chút sao lại còn thu tiền chứ? Giang Thái Huyền cười lạnh một tiếng, chỉ chỉ đống xương trên đất, bĩu môi nói: "Tiên Thiên hổ yêu đều phân cho ngươi ăn rồi, ngươi còn nói không chiếu cố ngươi?" Tây Môn mập mạp trầm mặc, nhìn đống xương trên mặt đất, sáng mắt lên: " "Huyền ca, ta hiện tại không có tiền, ngươi cho ta vay vài miếng thịt hổ, ta mang đi bán thế là có rồi." Giang Thái Huyền cười càng lạnh hơn, cười khiến Tây Môn mập mạp rùng mình: "Ngươi có thể thử mang thịt của Tiên Thiên yêu thú đem đi bán xem? Ta cá là ngươi không ra được khỏi thành Thanh Nguyệt!" Tây Môn mập mạp toàn thân run lên, mặt mũi trắng bệch, hắn bị dọa rồi, điều Giang Thái Huyền nói là sự thật, một người bình thường, cầm theo thịt Tiên Thiên yêu thú không bị giết người cướp của mới lạ. Cái mà Tây Môn mập mạp nghĩ tới sao hắn lại không nghĩ tới cơ chứ! Nhưng mà điều này càng không thể, cái chày gỗ Võ Tòng này đã nói rõ rồi, thân phận của Thần Ma không thể đi săn thú về bán được, chỉ cho phép thuê người.