Chương 10. Vương Minh Minh Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Ăn xong Tây Môn Mập Mạp liền đi về, y còn phải trông coi dược điền. Giang Thái Huyền đi vào đạo tràng Thần Ma, do dự nhìn bàn xoay thạch anh. Phần thưởng thần võ thể trên bàn xoay đã đổi thành một môn võ công – Thiên Nhai Chỉ Xích. Đây là chiêu thức có đẳng cấp cực cao, nếu luyện thành, chỉ cần nhảy một bước, ắt có thể đi đến nơi tận cùng của thế giới! Bàn xoay có chín ô, ngoại trừ một ô là phần thưởng Thiên Nhai Chỉ Xích, tám ô còn lại đều chỉ ghi cảm ơn đã tham dự. "Có muốn thử không? Ta giảm cho ngươi nửa giá, một kim tệ có thể xoay hai lần..." Nói không muốn là giả, nhưng hiện hắn chỉ có một nguyên tệ, hơn nữa khó khăn lắm hắn mới có được một tệ này. "Mình đã có tâm pháp Tổ Kinh Thần Ma, cái mình thiếu bây giờ là chính là chiêu thức." Giang Thái Huyền gọi hệ thống: "Hệ thống, có thể đổi một nguyên tệ của ta thành kim tệ không?" "Có thể." Một nguyên tệ trong túi bạc nhỏ nháy mắt biến thành một nghìn kim tệ. Giang Thái Huyền vội lấy mười kim tệ đặt lên bàn, đầu kim trên bàn xoay lập tức chuyển động. "Đinh, cảm ơn đã tham dự!" "Đinh, cảm ơn đã tham dự!" "Đinh…Bạn đã tiêu hết mười kim tệ." "…Đinh, cảm ơn…" "Đinh, bạn đã tiêu hết mười kim tệ." "Mịa!" Mặt Giang Thái Huyền căng cứng, chỉ một chốc thôi mà một trăm kim tệ của hắn đã đi tong rồi. "Hệ thống, ta thấy chơi vậy không công bằng, ta là ký chủ, lẽ ra phải quy định thêm chỉ số may mắn, tích được bao nhiêu điểm thì nhận được bảo vật." Hệ thống cười lạnh: "Mơ đi!" Giang Thái Huyền bĩu môi, tiếp tục lấy thêm kim tệ, Thiên Nhai Chỉ Xích, chiêu thức cần thiết để chạy thoát thân hay gấp rút lên đường, hắn nhất định phải có được. "Đinh, cảm ơn..." "Đinh..." "..." "Đinh, chúc mừng bạn nhận được chiêu thức Thần Ma Thiên Nhai Chỉ Xích." "Đinh, cảm ơn đã tham dự." "Đinh, cảm ơn đã tham..." "Má nó. Giang Thái Huyền nhảy dựng lên, hận không thể đánh chết hệ thống, ta đã quay trúng rồi tại sao không nhắc nhở làm lãng phí hết hai kim tệ của ta? Chỉ tại hắn kích động quá không chú ý thấy bản thân đã nhận thưởng mà cứ tiếp tục bỏ thêm kim tệ, nếu không phải lần quay nào cũng báo kết quả thì có lẽ hắn đã bỏ hết tiền vào đây rồi. Giang Thái Huyền kiểm tra lại số kim tệ của mình mà khóc không thành tiếng, chỉ còn dư lại mỗi mười kim tệ. Làm lụng mệt chết lên chết xuống mới hoàn thành một vụ làm ăn, vất vả lắm mới bò lên được tầng lớp trung lưu, bây giờ lại như trở về đêm trước giải phóng. "Có điều nhận được Thiên Nhai Chỉ Xích cũng xem như là hời rồi." Giang Thái Huyền vui vẻ nhìn bí tịch trong kho hàng, có thể chiếm được Thiên Nhai Chỉ Xích, tuyệt đối có lời. Mặc dù Thiên Nhai Chỉ Xích chỉ là chiêu thức Thần Ma cấp thấp nhưng nó có thể tùy theo tu vi của người tu luyện tăng cao mà ngày càng mạnh mẽ, có thể nói đây là một cuốn bí tịch vô cùng trân quý, bỏ ra hơn nghìn nguyên tệ cũng chưa chắc mua được! "Đinh, có muốn học Thiên Nhai Chỉ Xích hay không?" "Có." Giang Thái Huyền kiềm nén sự hân hoan trong lòng chọn học chiêu thức, toàn bộ phương pháp tu luyện và những nội dung tối nghĩa của Thiên Nhai Chỉ Xích ào ào xuất hiện trong đầu Giang Thái Huyền. Chỉ trong chốc lát hắn đã học xong Thiên Nhai Chỉ Xích, cái còn thiếu chính là tu vi và mức độ thuần thục! Sau khi học xong Thiên Nhai Chỉ Xích, Giang Thái Huyền cảm thấy cơ thể mình không còn như trước nữa mà trở nên nhẹ bẫng, giống như chỉ cần khẽ nhảy một cái cũng có thể bay lên trời cao. Đương nhiên đây chỉ là ảo giác. Nhảy một bước, đất trời đảo điên, Giang Thái Huyền chỉ thấy cảnh vật trước mắt nhoáng một cái, hắn đã đứng bên cạnh giếng nước. "Không hổ danh là chiêu thức Thần Ma, chỉ thử đại một chút mà có thể đi xa đến tận đây?" Giang Thái Huyền vô cùng mừng rỡ, giếng nước này và đạo tràng Thần Ma cách nhau đến hai mươi, ba mươi mét đấy! Xào xạc Cây cối lay động làm Giang Thái Huyền giật mình, một thiếu niên mặc quần áo lam lũ bẩn thỉu bước ra từ rừng cây, lẩm bẩm: "Tìm được rồi." "Này, ngươi là người dẫn đường ở Yêu Thú Sơn Mạch à? Thiếu niên nhìn hắn với ánh mắt mong chờ. Giang Thái Huyền gật đầu nhìn thiếu niên nọ. "Ngươi đi theo ta, chờ khi nào ta qua được đợt kiểm tra này ta sẽ nhận ngươi làm tiểu đệ. Hai mắt thiếu niên tỏa sáng, y lập tức đứng thẳng người, nhưng khi kết hợp với áo quần rách nát bay phất phơ trong gió thì lại trở nên buồn cười không chịu được. Giang Thái Huyền nghệch mặt, từ bao giờ mà học sinh của học viện Thanh Nguyệt lại trông có vẻ ngu ngu thế này? "Sao ngươi không lên tiếng, không tin ta à? Thiếu niên cau mày, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận: "Ngươi biết ta là ai không? Ta là đại thiếu gia Vương gia, ở thành Thanh Nguyệt này, chỉ cần ta nói một câu thôi có biết bao nhiêu người muốn làm đàn em của ta chứ." "Ngươi có tiền không? Hai mắt Giang Thái Huyền sáng như đèn pha, hắn biết Vương gia, là gia tộc bậc nhất trong thành Thanh Nguyệt, tiền nhiều vô kể. "Tiền? Thứ mà nhà ta có nhiều nhất là tiền, ngươi giúp ta qua được cuộc kiểm tra lần này, ta sẽ thưởng cho ngươi một trăm kim tệ. Thiếu niên kiêu ngạo nói. "Bao nhiêu cơ?" "Một trăm kim tệ! Nghèo kiết xác như ngươi chắc chưa bao giờ được nhìn thấy số tiền lớn như vậy chứ gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi..." Thiếu niên đang nói liên tục không ngớt, đắc ý khoe khoang bản thân có bao nhiêu thói xấu, giàu có đến mức nào, Giang Thái Huyền sầm mặt xoay người bỏ đi. "Ê nè, đồ nhà quê, bị ta hù sợ rồi hả? Ta nói thật, chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi sẽ có ngay một trăm kim tệ, không tin thì ngươi cứ vào thành Thanh Nguyệt nghe ngóng xem..." "Nghe ngóng cái đầu ngươi. Giang Thái Huyền sầm mặt khinh bỉ nhìn thiếu niên: "Một trăm kim tệ? Ngươi bị ngu à? Nhìn ông đây giống người chưa thấy tiền bao giờ lắm hả?" Thiếu niên ngớ người, nếu y đoán không lầm, người ở nơi hoang vu hẻo lánh này chắc hẳn phải là tên phế vật bị học viện Thanh Nguyệt vứt bỏ chứ. Trên người hắn ngay cả một cắc cũng không có, lẽ ra lúc nghe thấy một trăm kim tệ phải vui mừng quỳ xuống cúi đầu với y mới đúng. Sao giờ lại thành ra như vậy? "Ngươi muốn bao nhiêu? Thiếu niên nhíu mày, hiện tại hắn lại muốn xem xem tên này muốn hét giá bao nhiêu. "Ban nãy có một người đẹp đồng ý ra một trăm nguyên tệ. Giang Thái Huyền thờ ơ nói. "Một trăm nguyên tệ? Thiếu niên xù lông, mặt cũng vặn vẹo theo, trên người y bắt đầu tản ra hơi thở hung ác: "Tuy tính tình Vương Minh Minh ta tốt, nhưng cũng không phải người coi tiền như rác, ngươi dám hét giá như vậy không sợ ta đánh chết ngươi sao?" Một trăm nguyên tệ? Nói nhảm gì thế, nếu y có một trăm nguyên tệ y còn cần đến đây mua bản đồ chắc? Nếu có tiền thì trước khi thi y đã thuê người điều tra cặn kẽ nơi này rồi! "Bản thân không có tiền lại chê giá cao? Giang Thái Huyền cười nhạo, hắn xoay người đi, còn không quên bĩu môi mắng: "Đồ nghèo mạt!" Mặt Vương Minh Minh tái xanh, y là ai? Y là thiếu gia của gia tộc bậc nhất thành Thanh Nguyệt, còn là người được yêu thương nhất! Một câu nói của y cũng đủ khiến trên dưới Vương gia gà bay chó sủa, chỉ cần y muốn có tiền, sẽ lập tức có người dâng lên nghìn vạn kim tệ, vậy mà tên này lại dám nói y nghèo? "Đứng lại!" Vương Minh Minh tức giận. Giang Thái Huyền dừng bước, hắn liếc nhìn Vương Minh Minh đang tức tối trước mặt: "Ngươi có tiền rồi?" "Tiền cái đầu ngươi, ta muốn đánh ngươi!" Vương Minh Minh xắn tay áo, nhào về phía Giang Thái Huyền: "Chỉ một tấm bản đồ mà dám đòi ông một trăm nguyên tệ, hôm nay ông phải trói ngươi quẳng vào Yêu Thú Sơn Mạch." Giang Thái Huyền nhìn Vương Minh Minh đang bổ nhào về mình, hắn nhấc chân, Vương Minh Minh kinh ngạc phát hiện chỉ nhoáng cái Giang Thái Huyền đã biến mất. "Với sức của ngươi mà cũng đòi trói ta?" Nghe thấy giọng Giang Thái Huyền truyền đến từ phía sau, Vương Minh Minh thầm run lên, y vội xoay người co tay thành trảo duỗi về sau lương, đây là chiêu thức cơ bản của Vương gia, Ưng Trảo công. Thực lực Vương Minh Minh không tệ, với tu vi võ đạo cấp năm, một trảo này của y có thể đánh nát một tảng đá. Thế nhưng y lại tiếp tục vồ hụt, giọng nói của người nọ lại vang lên từ đằng sau: "Có vẻ như thực lực của ngươi chưa đủ cao nhỉ, hay là ngươi về đi thôi?" Giang Thái Huyền không muốn lãng phí thời gian với một tên nghèo, nếu không phải nể mặt y cũng là người của học viện Thanh Nguyệt thì hắn đã đánh y bay ra ngoài rồi. Vương Minh Minh lại không nghe theo, y không biết tập tính của yêu thú, cũng không rõ địa hình Yêu Thú Sơn Mạch, có mấy lần đụng phải yêu thú mạnh, nếu không phải y chạy nhanh thì đã làm mồi trong miệng chúng từ lâu. Y nghĩ tới bản quảng cáo của Giang Thái Huyền, vốn dĩ y đã đến từ tối hôm qua, ai ngờ Thang Nguyệt Lộ lại trộm mất tấm bảng, hại y tìm đến bây giờ mới tìm được.
Chương 11. Quá rẻ Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Ban đầu y cứ nghĩ chỉ cần y tỏ rõ thân phận thì đối phương sẽ lập tức cúi đầu cung kính dâng bản đồ lên cho y, xin được làm đàn em của y. Nhưng nào ngờ thực tế lại trái ngược hoàn toàn những gì y tưởng tượng, y không những phải trả tiền, mà còn phải trả một cái giá trên trời. "Mau dừng tay, nếu không ngươi sẽ hối hận. Giang Thái Huyền nói, hắn cảm nhận được Lý Quảng đang trên đường chạy về đây. "Muốn ta dừng tay thì giao bản đồ ra đây. Vương Minh Minh nói. "Ta không có bản đồ. Giang Thái Huyền bất đắc dĩ đáp, có Thiên Nhai Chỉ Xích, ngay y góc áo của hắn tên này cũng không bắt được, cứ nhảy tới nhảy lui như vậy có mệt không chứ? Một câu không có bản đồ của hắn khiến Vương Minh Minh ngây ra như phỗng, sau đó y lại càng thêm tức tối: "Được lắm, dám lừa cả ta?" Sắc mặt Giang Thái Huyền chợt đổi, nhác thấy dáng vẻ điên cuồng của y, hắn vội nói: "Ngươi nghe ta nói đã, ta không có bản đồ, nhưng ta có người, chỉ cần ngươi cho được một cái giá hợp lý, ta sẽ giúp ngươi thông qua kiểm tra, thế nào?" "Tận một trăm nguyên tệ đó, đồ xảo trá!" Vương Minh Minh tức giận nói. "Không, không, ngươi nghĩ nhiều rồi, không phải một trăm, là một nghìn. Giang Thái Huyền vừa nói vừa duỗi một ngón tay ra lắc lắc. Vương Minh Minh điên tiết, một nghìn? Dù có là Vương gia thì một nghìn này cũng tuyệt đối không phải là con số nhỏ. Có điều lần này y không tiếp tục ra tay làm càn, có lẽ chính y cũng nhận ra chênh lệch giữa hai bên, y tức đến bật cười: "Nếu ta không lầm ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên phế vật bị học viện Thanh Nguyệt vứt bỏ mà thôi, ngươi không chỉ lén lút phá vỡ quy tắc học viện đưa ra mà còn cả gan trả giá với ta, ngươi không sợ chết sao?" "Chết? Ai dám để chủ thượng chết? Đã hỏi Quảng chưa?" Một luồng sát ý lạnh buốt đánh ập đến, Giang Thái Huyền chưa kịp mở miệng đáp thì một bóng người màu xanh bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, y chắp tay: "Quảng cứu giá chậm trễ, xin chủ thượng trách phạt!" Vương Minh Minh run lên, luồng sát khí ban nãy ấy vậy mà lại khiến y không thể nhúc nhích được, y chỉ từng cảm nhận được uy lực khủng khiếp như thế này trên người viện trưởng Thanh Nguyệt, lão tổ Vương gia mà thôi! Càng quan trọng hơn chính là y thậm chí không nhận ra có người đột nhiên xuất hiện trước mặt y! "E hèm, Lý Quảng, vị này là khách. Giang Thái Huyền ho khan một tiếng, sợ Lý Quảng trực tiếp làm thịt Vương Minh Minh luôn. Lúc này Lý Quảng mới thu lại sát khí, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Vương Minh Minh với ánh mắt cảnh giác. Vương Minh Minh bị Lý Quảng nhìn chòng chọc cảm giác như bị một con dã thú nào đó nhắm trúng, chỉ cần nhúc nhích một chút sẽ bị ăn thịt ngay. Nhận thấy Vương Minh Minh dè chừng nhìn Lý Quảng, Giang Thái Huyền hài lòng cười, hắn nói: "Vương Minh Minh, đây là người ta kiếm cho ngươi, một nghìn tệ tuyệt đối không đắt, bởi vì hắn là trúc cơ đỉnh phong!" "Trúc cơ đỉnh phong!" Vương Minh Minh trợn tròn mắt, người trước mặt đây thế mà lại là trúc cơ đỉnh phong, còn lợi hại hơn cả lão tổ của y! Lý Quảng ngẩng đầu đầy cao ngạo. "Vương Minh Minh, chỉ cần ngươi đồng ý trả một nghìn tệ, trong thời gian thi, Lý Quảng sẽ hoàn toàn nghe lời ngươi, ngươi bảo hắn đi hướng Đông, hắn tuyệt đối không dám đi hướng Tây!" Giang Thái Huyền tiếp tục dụ dỗ: "Ngươi nghĩ xem, dẫn theo một tên trúc cơ đỉnh phong ấy mà, kiểm tra? Đám học sinh kia chỉ bắt được yêu thú cấp thấp, còn trong tay ngươi lại là thi thể của một yêu thú cấp cao, nở mày nở mặt biết bao?" "Đến lúc đó, hạng nhất chắc chắn thuộc về ngươi, giành được phần thưởng, trở thành đệ tử nội viện của học viện Thanh Nguyệt, tiếng thơm đồn xa, biết bao nhiêu là mỹ nhân nguyện quỳ mọp dưới thân ngươi?" "Nghĩ thử mà xem, tài nguyên ở nội viện...nữ đạo sư xinh đẹp của nội viện, thân là người đứng nhất, chỉ cần ngươi hơi ngỏ ý một chút, chẳng lẽ bọn họ lại không nghe theo?" "Đàn em? Mấy tên dưới trướng ngươi có là gì đâu chứ, ngươi phải đến học viện thu đàn em mới đúng, trong đó toàn là võ giả, ai ai cũng là nhân tài!" "Thế nào, một nghìn tệ này còn đắt không?" "Không...không đắt." Vương Minh Minh nuốt nước miếng, ảo tưởng về tương lai tươi sáng... "Vậy còn chờ gì nữa, đưa tiền đây, sau đó Lý Quảng sẽ giúp ngươi. Giang Thái Huyền vội xòe tay ra. Vương Minh Minh sờ sờ túi, ngệch mặt đáp: "Ta không mang tiền theo." "Quả nhiên là một tên nghèo mạt rệp, biến, không có tiền đến đây làm gì? Gì mà thiếu gia Vương gia? Ta khinh!" Giang Thái Huyền quay phắt rời đi, Lý Quảng cũng theo sau hắn. "Chờ đã, ta có thể ghi nợ trước không? Vương Minh Minh hấp tấp nói, trúc cơ đó, y cũng ngóng trông tương lai tươi đẹp kia lắm: "Với thanh danh của Vương Minh Minh ta đây, ta nhất định sẽ không quỵt tiền." "Ta chỉ làm ăn nhỏ, không ghi nợ. Giang Thái Huyền cười híp mắt: "Nhưng có thể dùng vật thế chấp, ngươi có món gì đáng tiền không?" "Vật đáng tiền? Vương Minh Minh vội lục khắp người mình, cuối cùng dừng lại, mặt như đưa đám, y nói: "Không có." "Lý Quảng, ném tên này ra ngoài, đừng để y cản trở việc làm ăn của ta." "Gượm đã, để ta nghĩ kỹ lại, ta có thể thế chấp bằng bí tịch không?" "Cái bộ công pháp rách nát ấy của ngươi hả? Giang Thái Huyền tỏ vẻ khinh thường. "Đừng đuổi ta, ta nhớ ra rồi, ta có, ta có. Vương Minh Minh la lên, đưa một quả cầu qua. Giang Thái Huyền nheo mắt, tất cả thông tin về quả cầu lập tức xuất hiện trong đầu hắn: Đạn xung kích, sức công phá bằng một đòn toàn lực của trúc cơ sơ kỳ, đáng giá...năm mươi nguyên tệ. "Thứ này nhiều lắm chỉ được năm mươi nguyên tệ. Giang Thái Huyền lắc đầu. "Ta còn có món khác. Vương Minh Minh đáp ngay, y lấy từng món từng món ra khỏi ngực, tuy rằng không quý lắm nhưng số lượng lại rất nhiều. "Đây là hạt giống Tử Lam Thảo? Ba nguyên tệ." "Đây là..." Tích cái này góp cái kia, Vương Minh Minh suýt đã bị lột sạch. Cuối cùng trên người y chỉ còn một bộ quần áo rách rưới cùng với túi không gian cấp thấp đựng vật phẩm dùng khi thi. "Tổng cộng...tám mươi bảy nguyên tệ, ngươi... Giang Thái Huyền mấp máy miệng, không biết nên nói gì. Vương Minh Minh cũng xem như là có của, nhưng đó chỉ là khi so với dân thường mà thôi, còn với việc bỏ tiền ra thuê cường giả trúc cơ đỉnh phong thì hoàn toàn không thể trả nổi. "Huyền ca, không, Huyền gia, ngươi giúp ta đi mà, thi xong ta sẽ trả đủ cho ngươi. Vương Minh Minh ôm đùi Giang Thái Huyền nài nỉ. Giang Thái huyền thở dài, hắn hỏi hệ thống: "Có được ghi nợ không?" "Có thể, nội trong mười ngày phải trả đủ nếu không tính gấp bội, còn phải được Thần Ma được thuê đồng ý." Giang Thái Huyền thở phào, hắn nhìn Lý Quảng: "Ngươi có chịu cho hắn ghi nợ không?" Lý Quảng chỉ đáp: "Tất cả nghe theo chủ thượng." Vương Minh Minh chờ mong nhìn Giang Thái Huyền, lại lo lắng hắn không đồng ý, nên càng ôm chặt đùi hắn. "Cho ngươi mười ngày, phải gom đủ một nghìn nguyên tệ, thế nào? Giang Thái Huyền nói. "Mười ngày? Vương Minh Minh ngơ ngác, khi nghĩ đến tương lai tương đẹp phía trước, y cắn răng đáp: "Được, mười ngày, ta nhất định sẽ trả đủ một nghìn nguyên tệ." Chỉ cần giành được hạng nhất, cùng lắm thì y bán phần thưởng rồi về nhà gom góp thêm, thế nào cũng đủ một nghìn nguyên tệ. "Được, vậy ngươi lấy mấy thứ này về đi, đến lúc đó trực tiếp đưa ta một nghìn tệ, đúng rồi, qua mười ngày vẫn chưa trả thì tính gấp bội, Lý Quảng sẽ đích thân đến nhà ngươi đòi." "Chắc chắn trả, chắc chắn trả. Vương Minh Minh vội nói, đùa gì vậy, dù có chết y cũng không dám nợ tiền cường giả trúc cơ đỉnh phong. "Ừ, vậy các ngươi đi đi, chúc ngươi giành được hạng nhất. Giang Thái Huyền cười nói. "Đa tạ Huyền ca, ta nhất định sẽ giành hạng nhất. Lúc này Vương Minh Minh tràn đầy tự tin. Lý Quảng vung tay, một con thú khổng lồ lập tức xuất hiện, nhìn như voi nhưng lại sở hữu một cơ thể đỏ rực: "Chủ thượng, đây là yêu thú Quảng mang về, Quảng xin phép đi làm nhiệm vụ trước." Vương Minh Minh giật mình, y biết yêu thú này, đây là yêu thú trúc cơ, Liệt Hỏa Yêu Tượng, được xem là yêu thú cường đại nhất trong số các yêu thú trúc cơ, xác của nó đáng giá hơn một trăm nguyên tệ. Cũng có nghĩa là chỉ cần Lý Quảng giết mười con Liệt Hỏa Yêu Tượng, hắn sẽ có được một nghìn nguyên tệ. "Đột nhiên cảm thấy đúng là rẻ thật..."