FULL  Thương Trường  Hệ Thống Thần Ma Cung Ứng Thương - Hà Xứ Bất Nhiễm Trần

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    21,619
    Chương 12. Ta nhặt được!
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Giang Thái Huyền trở về đạo tràng, thấy trên kệ hàng xuất hiện thêm ba vật phẩm gồm huyết mạch, thế chất và công pháp của Lý Quảng.

    Sau khi kiểm tra đạo tràng một vòng, Giang Thái Huyền đi tìm Tây Môn Mập Mạp bảo y qua đây xử lý yêu thú giúp hắn, nếu không chỉ một mình hắn không biết phải làm đến bao giờ.

    Lớp da của yêu thú trúc cơ quá cứng, hai người làm mệt bở hơi tai mới miễn cưỡng xé được một miếng, thế là hai người dứt khoát vứt hết qua một bên, định bụng chờ Võ Tòng và Lý Quảng về rồi tính tiếp.

    Sau đó cũng không có thêm học sinh nào đến tìm hắn nữa, suy cho cùng không phải ai cũng dám đến đây tìm trợ giúp, đương nhiên không thiếu người muốn dựa vào nỗ lực của bản thân để hoàn thành đợt kiểm tra này.

    Hai người ăn thịt hổ xong, Giang Thái Huyền đuổi Tây Môn Mập Mạp về rồi bước vào đạo tràng đóng cửa tu luyện, tu vi hiện tại của hắn quá thấp, ngay cả xác của một con yêu thú trúc cơ hắn cũng không thể giải quyết được, thân là người nắm giữ đạo tràng, sao có thể mất mặt như vậy được?

    Lần này Giang Thái Huyền bế quan hết hai ngày, cuộc thi do học viện Thanh Nguyệt tổ chức cũng đã kết thúc, đạo sư sẽ dẫn mọi người trở về học viện và chọn ra ba người đứng đầu.

    Trong đạo tràng Thần Ma, Giang Thái Huyền chậm rãi mở mắt, sau đó thở hắt một hơi, một đạo kiếm quang chợt lóe rồi nổ tung trên không trung.

    "Hơi thở hóa kiếm, võ giả cấp năm."

    Giang Thái Huyền mừng rỡ, cuối cùng sau khi hấp thu hết một viên linh thạch Tiên Thiên cấp thấp, hắn đã thành công lên được cấp năm rồi.

    Tu vi cấp năm có thể đưa nguyên khí ra ngoài cơ thể, biến hơi thở thành gươm, cũng được tính là một cao thủ hạng ba.

    "Chủ thượng, ngươi xuất quan rồi.

    Vừa mở cửa, Võ Tòng, Lý Quảng đồng thời xuất hiện trước mặt hắn.

    "Nhiệm vụ hoàn thành?

    Giang Thái Huyền hỏi.

    "Đã hoàn thành, bọn họ rất hài lòng.

    Võ Tòng nói.

    "Đinh, nhiệm vụ Võ Tòng hoàn thành, có thể chọn một phần đồ ăn vặt."

    Tiếng của hệ thống vang lên trong đầu Giang Thái Huyền, hắn sửng sốt, thì ra Thần Ma hoàn thành nhiệm vụ là do muốn có thức ăn, mà phải nhờ hắn thì mới lấy được.

    Tiền thưởng nhiệm vụ của Vương Minh Minh vẫn chưa nhận được nên không thể tính là hoàn thành, vì thế Lý Quảng chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn Võ Tòng.

    "Chủ thượng, ban nãy bọn ta cũng sẵn tiện xử lý xong con yêu thú trúc cơ kia rồi, nếu chủ thượng muốn ăn, có thể nấu ngay bây giờ.

    Võ Tòng vội nói thêm.

    Trong mắt Giang Thái Huyền ánh lên vẻ hài lòng, hắn cười: "Tốt lắm, cảm ơn các ngươi, ngươi tự mình chọn thức ăn đi, chỉ có ba loại thôi đấy."

    "Ta chọn Thần Ma đan.

    Võ Tòng đáp.

    "Không thành vấn đề.

    Giang Thái Huyền lấy hai viên Thần Ma đan đưa cho hai vị Thần Ma, hắn ngập ngừng một lúc mới hỏi: "Các ngươi không chọn linh khí Tiên Thiên để tăng tu vi à?"

    Lý Quảng khó hiểu nhìn hắn, y nói: "Thần Ma đan đủ để tinh luyện thể chất Thần Ma, dùng trong thời gian dài có thể giúp bọn ta tiến hóa. Tu luyện? Chuyện này gấp lắm sao?"

    Võ Tòng bình tĩnh tiếp lời: "Cho dù Thần Ma bọn ta không tu luyện vẫn có thể tự nâng cao tu vi, có điều hơi mất thời gian, không quá mấy ngày ta sẽ có thể đột phá trúc cơ."

    "Chết tiệt, phân biệt đối xử quá đáng quá rồi đó!"

    Giang Thái Huyền mím môi, hắn làm việc mệt lên bờ xuống ruộng, dùng hết một viên linh thạch cấp thấp mới tu luyện đến cấp năm, nhìn bọn họ xem, sinh trưởng không tốt mà toàn là Tiên Thiên đỉnh phong!

    Người so với người còn tức chết người, huống chi là so với Thần Ma.

    Giang Thái Huyền không để ý tới hai tên kia, hắn chuyển hướng nhìn phần thưởng trên bàn xoay rồi lại nhìn đống tài sản nhỏ của mình, xóa bỏ suy nghĩ đang dâng lên trong lòng.

    ...

    "Thời gian kiểm tra kết quả bắt đầu, Tiêu Thành, mang chiến lợi phẩm của trò lên đây.

    Đạo sư trung niên cao giọng thông báo.

    Một thiếu niên hấp tấp bước lên phía trước, y lấy một miếng ngọc bài ra, tia sáng lóe lên, ba thi thể của yêu thú lập tức xuất hiện.

    Đạo sư trung niên lạnh lùng gật đầu khen ngợi: "Tốt lắm, ba con yêu thú cấp bốn, hai con yêu thú cấp năm, thành tích không tệ, đạt, người tiếp theo."

    Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đi về chỗ xếp hàng, còn không quên liếc nhìn Vương Minh Minh với vẻ khiêu khích.

    Vương Minh Minh cười lạnh, giơ ngón giữa lên đáp lại.

    "Một con cũng không có? Không đạt, đứng qua một bên!" Đạo sư trung niên sầm mặt.

    "Một con cấp ba, ba con cấp bốn, miễn cưỡng đạt."

    "Một con cấp năm, một con cấp sáu, rất tốt, đạt!"

    Trên gương mặt sa sầm của đạo sư trung niên cũng hiện nét cười, y cười khen: "Tu vi cấp năm mà có thể săn được yêu thú cấp sáu, tốt, rất tốt."

    "Người tiếp theo, Dương Nguyệt Lộ!" Đạo sư kêu thêm một lần nữa, hiền hòa nhìn Dương Nguyệt Lộ: "Nguyệt Lộ, thực lực của trò cao nhất, chắc hẳn có thể giết được yêu thú cấp sáu đúng chứ?"

    Dương Nguyệt Lộ là võ giả cấp sáu, là người học viên mạnh nhất trong lần kiểm tra này.

    Trước câu hỏi của đạo sư, Dương Nguyệt Lộ chỉ huơ tay lấy ra cái xác đẫm máu của một con yêu thú cấp chín: "Đạo sư, ngài tự xem sẽ biết thôi."

    "Ồ? Lẽ nào không phải yêu thú cấp sáu? Không săn được cũng không sao, thiên phú của trò...đây là, yêu thú cấp chín?"

    Đạo sư kinh ngạc, đám học sinh bên dưới cũng ngơ ngác, mẹ nó chuyện gì thế này, võ giả cấp sáu giết yêu thú cấp chín?

    Nếu việc này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ không ai tin!

    "Chưa hết đâu đạo sư.

    Dương Nguyệt Lộ cười tủm tỉm huơ tay, lại thêm một yêu thú cấp chín hiện ra.

    "...

    Đạo sư sầm mặt nói: "Nguyệt Lộ, trò là học sinh có tư chất tốt nhất, tại sao lại gian lận?"

    Y không tin Dương Nguyệt Lộ có thể vượt ba cấp giết yêu thú, đừng nói là Dương Nguyệt Lộ, cho dù lục tung cả học viện Thanh Nguyệt này cũng không thể tìm ra được một quái nhân có thể vượt ba cấp.

    Sức mạnh của yêu thú vốn mạnh hơn võ giả nhân loại, có thể đấu một một đã không tệ rồi, còn ảo tưởng vượt ba cấp? Ngươi làm thử ta xem xem, chúng không đánh ngươi bay mất xác mới lạ!

    "Đúng vậy đó đạo sư, Dương Nguyệt Lộ gian lận, chiếu theo quy định học viện, kẻ gian lận phải bị đuổi khỏi học viện!" Đám học sinh bên dưới hô lên.

    Yêu thú cấp chín? Chỉ mỗi một con yêu thú cấp bảy cũng có thể áp chế khiến bọn họ không ngẩng đầu lên nổi.

    "Dương Nguyệt Lộ, thủ đoạn của ngươi đúng là ngu ngốc, ngay cả gian lận cũng không biết.

    Tiêu Thành nói.

    Vương Minh Minh đứng bên dưới trợn tròn mắt, trong mấy con mà y chuẩn bị, con yếu nhất cũng là yêu thú cấp chín...

    "Đạo sư, ngài đừng vội nóng giận.

    Dương Nguyệt Lộ tự tin nói.

    "Được, ta cũng muốn nghe thử xem trò định giải thích thế nào.

    Đạo sư trung niên hừ lạnh một tiếng, Dương Nguyệt Lộ mà y coi trọng nhất lại dám gian lận trong kỳ thi, quả thật không thể tha thứ!

    Dương Nguyệt Lộ không nói chuyện mà chỉ huơ tay, lại có thêm hai con yêu thú cấp chín đẫm máu xuất hiện.

    Đạo sư trung niên giật giật mí mắt, bốn con yêu thú cấp chín, cho dù y tự ra tay cũng cảm thấy khó khăn, nếu Dương Nguyệt lộ muốn gian lận thì làm thế này cũng quá lộ liễu, cái giá phải trả cúng quá đắt.

    Không chờ đạo sư lên tiếng, Dương Nguyệt Lộ lại tiếp tục lấy ra một con yêu thú không lồ khiến tất cả mọi người kinh sợ.

    "Yêu thú Tiên Thiên! Tật Phong Yêu Hổ!" Đạo sư trung niên hít ngược một hơi, trừ Vương Minh Minh, nhóm học sinh bên dưới ai nấy cũng bị dọa sợ.

    "Gian lận! Chắc chắn là gian lận, có điều tại sao nàng ta có thế có được yêu thú cấp chín, thậm chí là yêu thú Tiên Thiên?

    Vẻ mặt Vương Minh Minh hiện tại vô cùng đặc sắc, sớm biết như vậy y đã giành nộp yêu thú trước, rồi lại bịa chuyện một chút, lúc này Dương Nguyệt Lộ đã giao yêu thú ra trước, vậy y phải làm sao bây giờ?

    Y không dám lên tiếng vì chính y cũng đang gian lận, hơn nữa y còn làm lộ liễu hơn cả Dương Thanh Nguyệt!

    "Đạo sư, các bạn học, như mọi người đã thấy, nhưng con yêu thú này con nào cũng máu tươi đầm đìa, trên người bọn chúng hầu như không có chỗ nào nguyên vẹn cả, có thể thấy trước khi chúng chết đã trải qua một trận chiến lớn.

    Dương Nguyệt Lộ cười nhạt.

    "Nguyệt Lộ, ý trò là?

    Lòng đạo sư run lên, dường như đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân.

    "Đúng vậy, sau khi đệ tử vào Yêu Thú Sơn Mạch thì vẫn luôn đi sâu vào trong, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của yêu thú liền vội vã chạy đến chỗ đó, mọi người có biết ta nhìn thấy cái gì không?"

    "Trò nhìn thấy gì?

    Tuy đã có phỏng đoán riêng nhưng đạo sư vẫn không dám tin, y cất tiếng hỏi.

    Những học sinh khác cũng lắng tai nghe.

    "Mười mấy con yêu thú cấp chín không biết đang phát điên gì mà lại cùng nhau tấn công con Tật Phong Yêu Hổ này, Tật Phong Yêu Hổ liều chết đánh trả, hai bên giao chiến rất kịch liệt, ta thấy vậy liền trốn một bên nhìn."

    "Cuối cùng Tật Phong Yêu Hổ thành công giết hết các yêu thú khác, nhưng chính nó cũng chỉ còn một hơi tàn, đệ tử liền làm liều bước lại đâm một nhát vào mồm yêu hổ, giết chết nó, nếu không tin đạo sư cứ việc kiểm tra.

    Dương Nguyệt Lộ nói.

    Đạo sư trung niên nửa tin nửa ngờ, y đi đến bên người Tật Phong Yêu Thú vạch miệng nó ra, quả nhiên có để một vết kiếm, kiếm đâm xuyên qua yết hầu yêu hổ gây nên vết thương chí mạng!

    "Có thật không vậy đạo sư?

    Đám học sinh bên dưới không dám lại gần, nhốn nháo hỏi đạo sư.

    Đạo sư trung niên hít sâu một hơi, y nói: "Nguyệt Lộ nói không sai, yêu thú này quả thật bị một kiếm giết chết dưới tình huống đang trọng thương không thể phản kháng."

    "Nguyệt Lộ hên thật, sao ta không hên được như vậy chứ?"

    "Được rồi, thành tích của Nguyệt Lộ rất tốt, đạt, người tiếp theo, Vương Minh Minh."

    Sắc mặt Vương Minh Minh trắng bệch, cả người run rẩy.
     
  2. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    21,619
    Chương 13. Trúc cơ yêu thú tự độc chết bỏ mình
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Nếu như có hai người cùng gian lận trong kỳ thi, hơn nữa cách làm lại giống nhau như đúc vậy kết quả sẽ tồi tệ đến mức nào?

    "Vương Minh Minh, đừng nói là ngay cả một con yêu thú ngươi cũng không bắt được nha?

    Tiêu Thành cười nhạo.

    Sắc mặt Vương Minh Minh khẽ đổi, y cảm giác như khắp người mình đã ướt đẫm mồ hôi, đều tại Thang Nguyệt Lộ, ngươi không thể tìm lí do khác à? Ngươi không thể tự biết điều giết mấy yêu thú cấp sáu à?

    Yêu thú Tiên Thiên, bị vây đánh mà chết, may mắn nhặt được? Ngươi nói xong ngươi có thấy đáng tin không!

    "Vương Minh Minh, trò còn lề mề cái gì? Chẳng lẽ thật đúng như Tiêu Thành nói, trò không săn được yêu thú nào?

    Đạo sư sầm mặt nhìn Vương Minh Minh.

    Bình thường Vương Minh Minh không chăm chỉ tu luyện mà chỉ thích chơi bời lêu lổng, ỷ vào gia thế không coi ai ra gì, hắn đã không vừa mắt Vương Minh Minh từ lâu.

    Nếu lần này Vương Minh Minh không săn được con yêu thú nào, hắn sẽ đuổi học Vương Minh Minh ngay lập tức, ai cũng không cản được!

    "Vương Minh Minh, ngươi nhanh lên đi, ngươi là người cuối cùng rồi đó.

    Có học sinh bực tức kêu.

    Mặt Vương Minh Minh xám ngoét, y lề mề đứng dậy, hai tay run lật bật, trong lòng thầm mắng nhiếc Thang Nguyệt Lộ thậm tệ.

    "Nhanh lên, trò có muốn kiểm tra kết quả hay không?

    Đạo sư nổi giận.

    "Đệ tử đến ngay.

    Vương Minh Minh lau mồ hôi lạnh vội vàng bước lên trước, trong đầu liên tục suy nghĩ nên bịa lý do như thế nào.

    "Trò đi đâu đó? Yêu thú của trò đâu?"

    Giọng nói tràn đầy lửa giận của đạo sư lại vang lên, lúc này Vương Minh Minh mới giật mình phát hiện bản thân đi sai hướng!

    "Đạo sư, để tử chỉ cảm thấy chỗ đó không đủ lớn.

    Vương Minh Minh cười gượng, y nói: "Bởi yêu thú của Nguyệt Lộ và các bạn học khác chiếm hết chỗ rồi."

    "Trò cứ việc lấy nó ra đây.

    Đạo sư hừ lạnh, cười gằn nói.

    Tiêu Thành cũng lên tiếng: "Vương Minh Minh, ngươi cút về nhà bú sữa tiếp đi, ngươi chỉ xứng ra ngoài lăn lộn với mấy tên phế vật kia thôi, đừng có ở đây tự bêu xấu nữa."

    "Tiêu Thành ngươi nói nhảm cái gì đó, cho dù Vương Minh Minh ta có tệ hơn nữa thì ngươi cũng không sánh được với ta!"

    Vương Minh Minh tức tối, chuẩn bị đấu võ miệng với Tiêu Thành thuận tiện tranh thủ thời gian tìm lí do.

    "Vương Minh Minh, Tiêu Thành, hai trò đang làm gì đó, trong thời gian kiểm tra kết quả, nghiêm cấm làm ồn!" Đạo sư lạnh giọng quát.

    "Tính sao đây, có cách nào không chứ, bây giờ không thể lấy cớ vây đánh được, rốt cuộc ở Yêu Thú Sơn Mạch còn thứ gì nguy hiểm đến mức có thể giết chết yêu thú Tiên Thiên, thậm chí là yêu thú trúc cơ? Nguy hiểm…đúng rồi, ha ha, mình thật là thông minh."

    "Ha ha...

    Vương Minh Minh đột nhiên nghĩ đến con yêu thú đó rồi chợt cười phá lên.

    "Vương Minh Minh, trò phát rồ cái gì đó?

    Đạo sư nhíu mày.

    "Vương Minh Minh không săn được yêu thú nên phát điên rồi.

    Tiêu Thành và các học sinh ở đó lên tiếng cười nhạo.

    Thang Nguyệt Lộ bình tĩnh nhìn mọi việc đang diễn ra trước mắt, nhưng tuyệt nhiên không có ý xen vào.

    "Thưa đạo sư, và các bạn học.

    Vương Minh Minh cười gằn: "Không phải mọi người chỉ muốn coi thành quả của ta thôi ư? Ta chỉ sợ sẽ dọa các ngươi sợ chết khiếp!"

    "Nực cười, dọa chết bọn ta?"

    "Đúng là mạnh miệng, chẳng lẽ số ngươi cũng hên như thế, nhặt được yêu thú Tiên Thiên?"

    Rầm

    Trong lúc mọi người còn đang kháo nhau cười cợt y thì xác một con vật khổng lồ bị nện thẳng xuống mặt đất, uy áp nặng nề quét sạch tất cả khiến khói bụi bay lên mù mịt, ngay cả đạo sư trung niên cũng cảm thấy áp lực.

    "Má nó, là yêu thú trúc cơ!"

    "Yêu thú trúc cơ, Long Huyết Tích Dịch!"

    Đạo sư và đám học sinh kinh ngạc, Thang Nguyệt Lộ hoảng hốt, cực kỳ muốn chửi thề, ta đã gian lận tới mức này rồi, sao ngươi vẫn dám giao yêu thú trúc cơ ra?

    Long Huyết Tích Dịch, cơ thể nguyên vẹn, chiều dài cơ thể tầm hơn sáu mét, da dày thịt béo, trong cơ thể còn mang theo một tia long huyết, sức chiến đấu cực cao, võ giả trúc cơ bình thường không ai dám chọc nó.

    "Vương Minh Minh, trò..."

    Ngay khi đạo sư định nổi giận, Vương Minh Minh đã bình tĩnh lên tiếng trước: "Đạo sư, ngài nghe đệ tử giải thích đã."

    "Trò đừng nói với ta con Long Huyết Tích Dịch này cũng bị vây công mà chết, trên người nó không có vết thương.

    Đạo sư cười lạnh.

    Vẻ mặt Vương Minh Minh vô cùng bình tĩnh, thậm chí trong mắt y còn hiện lên một chút hưng phấn: "Nó tự trúng độc chết!"

    "..."

    Đạo sư im lặng, những học sinh khác thì nghệch ra, Tiêu Thành ngớ người, chợt ôm bụng cười vật vã: "Bịa chuyện cũng không biết kiếm cái cớ nào hợp lý một chút, đây là yêu thú trúc cơ đó, đã thế nó còn sống ở Yêu Thú Sơn Mạch, đừng nói có loại độc nào có thể độc chết nó, cho dù có đi nữa, chẳng lẽ nó lại ngu đến mức tự độc chết mình?"

    "Lỡ như nó ngu thật thì sao?

    Vương Minh Minh cười: "Làm sao ta biết được tại sao nó trúng độc, có lẽ là nó nghĩ quẩn gì đó, nhưng mà quả thật nó bị độc chết, lúc đó ta vẫn còn thấy nó giãy dụa đây này."

    Sắc mặt đạo sư trung niên đen xì, y không nói lời nào mà trực tiếp đi đến chỗ của Long Huyết Tích Dịch bắt đầu kiểm tra.

    "Đạo sư, yêu thú trúc cơ không thể nào ngốc đến mức tự ăn phải thuốc độc, chuyện này chắc chắn có người cố ý ra tay, nói không chừng là do Vương Minh Minh nhờ người khác làm ra.

    Tiêu Thành u ám nói.

    "Nhờ người?

    Vương Minh Minh bật cười, y thẳng thừng mắng: "Con mẹ nó ngươi bị ngu hả? Ngươi thử thuê được một trúc cơ trong thành Thanh Nguyệt này thử xem! Ngươi thử nhờ một võ giả trúc cơ có thể giữ chặt nó rồi ép nó uống thuốc độc cho ta xem thử xem!"

    Tiêu Thành sầm mặt, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Minh Minh: "Ta không tin, chốc nữa đạo sư sẽ kiểm tra xong, ngươi cứ chờ bị đuổi học đi."

    Vẻ mặt đạo sư trung niên ngày càng khó coi, y vừa kiểm tra xong, quả thật con Long Huyết Tích Dịch này bị độc chết, hơn nữa trên người nó cũng không có vết thương nào.

    Con Long Huyết Tích Dịch này thật sự ngốc như vậy, tự chạy đi uống thuốc độc?

    Yêu thú trúc cơ đã có linh trí rồi cơ mà!

    "Thế nào rồi đạo sư, có phải Vương Minh Minh đã gian lận không?

    Tiêu Thành hỏi, các học sinh còn lại cũng dán chặt mắt lên người đạo sư hy vọng y cho họ một lời giải thích.

    "Bị độc chết, hơn nữa không có vết thương.

    Đạo sư im lặng nửa ngày mới thốt ra được một câu, y cảm thấy câu nói này chẳng khác nào đang sỉ nhục trí thông minh của bản thân.

    "Ha ha, Tiêu Thành, ngươi nghe rồi chứ? Tuy Vương Minh Minh ta làm người có chút khốn nạn, nhưng từ trước đến nay chưa từng nói dối, cũng không gian lận, từ nhỏ ta đã như thế, cả thành Thanh Nguyệt này không ai không biết!"

    Vương Minh Minh cười phá lên, kiêu ngạo nói.

    "Ngầu quá, Minh ca ngầu quá đi."

    "Minh ca hên thật, khi không nhặt được một con yêu thú trúc cơ, đúng là người tốt số!"

    Sắc mặt Tiêu Thành âm u cực kỳ, hai mắt lóe lên hung quang hận không thể cắn chết Vương Minh Minh ngay lập tức.

    Vương Minh Minh vô cùng hưởng thụ ánh mắt sùng bái của bạn học, đặc biệt là của các nữ sinh, tim y còn đang đập thình thịch thình thịch đây.

    Một nghìn nguyên tệ, đáng!

    Ừm, may mà y thông minh, lúc Lý Quảng thành công áp chế Long Huyết Tích Dịch bằng sức mạnh thần bí thì y lập tức lấy một gốc độc dược mà bản thân tìm được trước đó nhét vào mồm yêu thú, độc chết Long Huyết Tích Dịch.

    Lúc nhìn thấy Long Huyết Tích Dịch y mừng rỡ vô cùng, bởi Long Huyết Tích Dịch là yêu thú đặc biệt, máu trong người nó có thể dùng để tôi luyện cơ thể người, từ đó nâng cao thể chất, quý giá hơn yêu thú trúc cơ bình thường không biết bao nhiêu lần.

    Chỉ cần có được con Long Huyết Tích Dịch này, có thể kiếm lại được ít nhất năm trăm nguyên tệ!

    Sau đó, Lý Quảng nghe theo yêu cầu của y, không hề gây ra một chút vết thương nào trên người Long Huyết Tích Dịch mà chỉ nhét độc dược vào sâu bên trong, cuối cùng Long Huyết Tích Dịch trở thành con yêu thú trúc cơ xấu số bị độc chết.

    Thang Nguyệt Lộ không bình tĩnh nổi nữa, nàng ra giá cao mới mời được một vị cường giả Tiên Thiên rốt cuộc lại bị một tên ăn may vượt mặt?

    Nàng không tin, trúc cơ yêu thú tự ăn phải thuốc độc? Ai ngu mới tin những lời này!

    "Chẳng lẽ hắn cũng đến đó? Còn thuê được một người mạnh hơn?"

    Thang Nguyệt Lộ nổi lòng nghi ngờ, quyết định sau khi buổi kiểm tra kết thúc sẽ đi đến đó một chuyến, sẵn tiện chuộc ngọc bội của mình về.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.