Chương 651: Tu Vi Tiến Nhanh share: doctruyen.org Mời đọc Ba tháng sau, lúc Ninh Tiểu Xuyên tỉnh lại, thương thế đã khỏi hẳn, thân thể vẫn tản mát ra hai vầng sáng trắng đen. Trong cơ thể, mỗi một giọt huyết dịch đều mang theo lực lượng cường hoành, tràn ngập sinh cơ vô tận. - Không chỉ tu luyện thành Thần Ma Chí Tôn Thể, mà còn đạt tới Thiên Nhân cảnh, cũng không biết ta đã ngủ say trong Ma Diễm Hư thế giới này bao lâu rồi? Thiên Nhân Sơ Cảnh Thiên, uống một ngụm Cửu Hoa Quỳnh Tương, phải ngủ say ba năm. Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên thì lại khác, hắn tu luyện Chí Tôn Thể, cho nên năng lực tiêu hóa Cửu Hoa Quỳnh Tương còn nhanh hơn thường nhân rất nhiều. Huống chi, phần lớn dược lực của Cửu Hoa Quỳnh Tương, đều dùng để ngưng tụ Chí Tôn Thể, cho nên cũng không ảnh hưởng nhiều đến Ninh Tiểu Xuyên. Vì vậy, Ninh Tiểu Xuyên chỉ mất ba tháng ngủ say, liền tỉnh lại. - Bái kiến chủ nhân, chúc mừng chủ nhân tu vi tiến nhanh, trở thành Thiên Nhân Tôn Giả. Nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên tỉnh lại, Lục Tí Bạo Long, Song Đầu Thạch Thú, Kỳ Lân Quỷ Bức thú, Kim Giao, Thái Tuế thú, Bạch Đầu Cửu Trảo Ưng, đều đồng loạt quỳ xuống mặt đất, hành lễ với hắn. Khí tức trên người Ninh Tiểu Xuyên thật sự rất đáng sợ, giống như một thiếu niên Chí Tôn, khiến cho Lục Tí Bạo Long luôn cao ngạo cũng phải quỳ trên mặt đất. Ninh Tiểu Xuyên nói: - Tất cả đứng lên đi, ta ngủ say bao lâu rồi? - Bẩm chủ nhân, ngài tổng cộng đã ngủ say 90 ngày. Thái Tuế thú nói. - Vậy là mới ba tháng. Ninh Tiểu Xuyên có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn chằm chằm Thái Tuế thú, nói: - Thái Tuế, ngươi cũng đạt tới Thiên Nhân cảnh rồi sao? - Đúng vậy, ta đã ngưng tụ ra Yêu nguyên, có thể sánh ngang Thiên Nhân cảnh của nhân loại. Trên người Thái Tuế thú mang theo một luồng yêu khí nhàn nhạt, Yên nguyên trong cơ thể xoay tròn, chiến lực đã vượt xa bốn đầu Huyền thú cửu phẩm khác. - Tốt, rất tốt. Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu. - Chủ nhân, ngài định xử trí người này như thế nào? Bạch Đầu Cửu Trảo Ưng và Kỳ Lân Quỷ Bức thú đều hóa thành hình người, đưa Lục Nhân tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên. Lục Nhân bị xích sắt trói chặt, toàn thân đầy vết thương, rất hiển nhiên, sau khi rơi vào tay những đầu Huyền thú này, hắn đã trải qua một quãng thời gian không mấy êm ả. Sau khi hắn nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, lập tức quỳ trên mặt đất, luôn miệng cầu khẩn: - Ninh công tử, Ninh đại gia, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi, ta đáng chết, ta không nên đối địch với ngươi, ngươi đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, cứ xem ta như cái rắm, thả ta đi mà, ta van xin ngươi, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi… Lục Nhân tận mắt nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên giết chết thúc phụ của mình, hơn nữa ngay cả Thiên kiếp buông xuống cũng không thể đánh chết được đối phương, chỉ một chút tu vi của mình, còn chưa đủ cho hắn nhét kẽ răng. Ninh Tiểu Xuyên nhìn Lục Nhân quỳ trên mặt đất, trong lòng suy tư, thầm nghĩ: - Hai lão giả trông coi bí cảnh đã tận mắt nhìn thấy ta, Lục Nhân, Lục Khánh Nguyên tiến vào Ma Diễm Hư thế giới. Nếu như Lục Nhân và Lục Khánh Nguyên đều chết trong Ma Diễm Hư thế giới, người của Lục tộc nhất định sẽ hoài nghi do ta làm. Cho nên, hiện tại Lục Nhân không thể chết được. Ninh Tiểu Xuyên nói: - Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của ta! Lục Nhân run rẩy ngẩng đầu, nhìn vào mắt Ninh Tiểu Xuyên, trên mặt tràn ngập thần sắc sợ hãi. Vụt... Gần như chỉ trong giây lát, tâm thần của Lục Nhân đã bị Ninh Tiểu Xuyên khống chế, trở thành tâm nô của hắn. - Bái kiến chủ nhân, đa tạ chủ nhân tha mạng, sau này, ta nhất định sẽ ra sức khuyển mã (*) vì chủ nhân. (*) làm chó làm ngựa phục vụ người nào đó Thần sắc của Lục Nhân rất tự nhiên, quỳ gối trên mặt đất, giống như đây là một chuyện hiển nhiên. Ninh Tiểu Xuyên thu Lục Nhân làm tâm nô, chính là muốn chôn một quân cờ ẩn tại Vương Tôn Phủ. Bất kể có dùng đến hay không, ít nhất vẫn lưu lại một chiêu hậu thủ. - Đưa túi Càn Khôn của ngươi cho ta! Ninh Tiểu Xuyên nói. Lục Nhân lập tức cởi túi Càn Khôn xuống, hai tay nâng lên, cung kính đưa cho Ninh Tiểu Xuyên. Trước Thiên kiếp, tất cả mọi thứ trên người Ninh Tiểu Xuyên đều đã biến thành kiếp tro, chỉ còn lại Huyền Thú Giám và Cửu Hoa Quỳnh Tương. Ngay cả túi Càn Khôn của Lục Khánh Nguyên cũng bị Thiên kiếp đánh trúng, cho nên toàn bộ bảo vật trong đó cũng biến thành tro tàn. Ninh Tiểu Xuyên mở túi Càn Khôn của Lục Nhân ra, trong lòng thầm nghĩ: - Lục Nhân dù sao cũng là hậu nhân kiệt xuất nhất của Tể Tướng phủ thuộc Thiên Xu Đại Đế quốc, nhưng không ngờ lại nghèo nàn như vậy, trong túi Càn Khôn chẳng có được mấy món bảo vật. Nếu không phải Ninh Tiểu Xuyên tự tin đã khống chế được Lục Nhân, hắn tuyệt đối sẽ cho rằng Lục Nhân đang lừa gạt hắn. Ninh Tiểu Xuyên không biết rằng, bảo vật trên người Lục Nhân vốn rất nhiều, chỉ riêng Huyền thạch đã lên tới hơn một ức, thế nhưng, Lục Nhân lại bị Nhạc Minh Tùng đào hố cho táng gia bại sản, làm gì còn bảo vật nào khác? Ninh Tiểu Xuyên lấy một kiện áo bào từ trong túi Càn Khôn mặc lên người, sau đó liền ném cái túi Càn Khôn lại cho Lục Nhân. Mặc dù hắn đã tu luyện thành Chí Tôn Thể, hơn nữa còn đạt tới Thiên Nhân cảnh, thế nhưng, lực lượng trên người thật sự quá cường hoành, căn bản không thể thu phóng được tự nhiên. Nếu cứ như vậy mà đi ra ngoài, nhất định sẽ dẫn tới chấn động, cho nên, đối với hắn mà nói thì đây cũng không phải là chuyện tốt. - Trước hết ở trong Ma Diễm Hư thế giới này khống chế lực lượng trong cơ thể trở nên yên tĩnh, sau đó rồi đi ra ngoài cũng không muộn. Ninh Tiểu Xuyên nhìn sang sáu đầu Huyền thú, trong lòng thầm nghĩ: - Bây giờ ta có Lục Tí Bạo Long và Thái Tuế thú đều là cấp bậc Thiên Nhân, thực lực tăng mạnh. Nếu như cả sáu đầu Huyền thú đều đạt tới Thiên Nhân cảnh, trong những cường giả thế hệ trẻ, còn người nào có thể tranh phong cùng ta? Ninh Tiểu Xuyên gọi sáu đầu Huyền thú tới, để cho bọn chúng uống một ngụm “Cửu Hoa Quỳnh Tương”, sau đó liền thu bọn chúng vào trong Huyền Thú Giám. - Bây giờ ta đã đạt tới Thiên Nhân cảnh, tạm thời không cần Huyền thú trợ giúp, Huyền Thú Giám có thể trợ giúp bọn chúng luyện hóa Cửu Hoa Quỳnh Tương, có lẽ không cần ngủ say ba năm là có thể tỉnh lại rồi. Đợi đến khi chúng tỉnh lại, không biết tu vi sẽ cường đại đến mức nào? Ninh Tiểu Xuyên coi trọng Lục Tí Bạo Long và Thái Tuế thú nhất, bởi vì hiện tại bọn chúng đã là cấp bậc Yêu thú, sau khi tiêu hóa Cửu Hoa Quỳnh Tương, thực lực nhất định còn tăng mạnh. Ninh Tiểu Xuyên ở lại trong Ma Diễm Hư thế giới thêm một tháng, đã có thể triệt để khống chế lực lượng trong cơ thể, ẩn giấu lực lượng Chí Tôn Thể vào sâu trong huyết mạch, có thể thu phóng tự nhiên. Hắn thu hồi toàn bộ lực lượng vào trong cơ thể, bề ngoài thoạt nhìn chỉ giống như một người bình thường. - Cuối cùng cũng luyện hóa hoàn toàn lực lượng của Cửu Hoa Quỳnh Tương, tu vi đã đạt tới Sơ Cảnh Thiên đỉnh phong, cách Trung Cảnh Thiên không còn bao xa. Một tháng tu luyện này, Ninh Tiểu Xuyên cũng thu hoạch rất nhiều, tu vi liên tiếp đề thăng, tương đương với thành quả tu luyện mấy chục năm của Thiên Nhân khác. Hoàn toàn tiêu hóa hết lực lượng của Cửu Hoa Quỳnh Tương trong cơ thể. - Đã tiến vào Ma Diễm Hư thế giới này hơn bốn tháng rồi, nên đi ra ngoài thôi. Ninh Tiểu Xuyên và Lục Nhân trở lại tòa cung điện dưới mặt đất, vẫn là hai lão giả trông coi ba khu vực bí cảnh tu luyện như trước. Hai lão giả nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên và Lục Nhân cùng trở về, nhưng lại không nhìn thấy Lục Khánh Nguyên, trong mắt bọn họ đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, thế nhưng đều không hỏi nhiều. Một lão giả trong đó nói: - Thời gian tu luyện trong Ma Diễm Hư thế giới của các ngươi chỉ có một tháng. Nhưng lại ở trong Ma Diễm Hư thế giới đến bốn tháng mới đi ra, mỗi người nhất định phải thanh toán 300 vạn Huyền thạch, hoặc là 300 điểm công huân. Ninh Tiểu Xuyên có chút xấu hổ, toàn bộ Huyền thạch trên người đều đã bị Thiên kiếp đánh nát thành tro tàn, bây giờ, quả thực nghèo đến mức rỗng túi. Lục Nhân cũng rất nghèo, trong túi Càn Khôn chỉ còn lại hơn 10 vạn Huyền thạch, căn bản không đủ chi trả. Ninh Tiểu Xuyên nói: - Bây giờ trên người của ta không có Huyền thạch, cũng không có điểm công huân, không bằng vậy đi, nếu hai vị cần luyện đan, có thể tìm ta, ta là Đại Dưỡng Tâm Sư, có thể giúp được các vị. - Ngươi là Đại Dưỡng Tâm Sư? Hai lão đạo đều khiếp sợ nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, lộ vẻ không tin nổi. Trong mắt bọn hắn, Đại Dưỡng Tâm Sư không có khả năng trẻ tuổi như vậy. Lục Nhân không vui nói: - Hai người các ngươi thì biết cái gì? Ninh sư huynh chính là đệ tử của Mộc Lam đại sư, thiên tài Dưỡng Tâm Sư, có thể cầu Ninh sư huynh luyện đan cho các ngươi, đó là số mệnh mà các ngươi phải tu tới tám đời. - Đệ tử của… Mộc Lam đại sư… thật tốt quá, Ninh sư huynh, cầu xin ngươi nhất định phải cứu chúng ta, giúp chúng ta luyện chế Quy Nguyên Đan. Hai lão đạo vừa nghe nói Ninh Tiểu Xuyên là đệ tử của Mộc Lam đại sư, liền kích động quỳ xuống đất, không ngừng cầu khẩn Ninh Tiểu Xuyên. Ninh Tiểu Xuyên liền đỡ hai lão đạo đứng lên, nói: - Hai vị lão nhân gia, các ngươi gọi ta là sư huynh, ta thật không gánh vác nổi. - Gánh vác nổi, gánh vác nổi, mặc dù tuổi của chúng ta lớn hơn ngươi, nhưng ngươi chính là đệ tử của Mộc Lam đại sư, bối phận chúng ta thấp hơn ngươi rất nhiều, gọi ngươi một tiếng sư huynh là chúng ta đã trèo cao rồi. - Nói chuyện chính đã. Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày, hỏi: - Tại sao các ngươi phải cầu ta giúp các ngươi luyện chế Quy Nguyên Đan? Hai lão giả thấy Ninh Tiểu Xuyên không hề kiêu ngạo, vì vậy liền đứng dậy, một lão giả trong đó lên tiếng: - Chúng ta đã ở Thiên Đế Sơn tu luyện được trăm năm, thế nhưng vẫn không đạt tới Thiên Nhân cảnh, với thọ mệnh của chúng ta bây giờ, muốn đạt tới Thiên Nhân cảnh thì Quy Nguyên Đan chính là hi vọng duy nhất. Bằng không, chúng ta tối đa chỉ có thể sống thêm 20 năm. Ninh Tiểu Xuyên nói: - Được rồi, nếu đã gặp nhau thì xem như duyên phận, nếu các ngươi giúp chúng ta giao nộp 600 điểm cống hiến, ta sẽ thử giúp các ngươi luyện chế Quy Nguyên Đan một lần, chẳng qua, dược liệu luyện chế Quy Nguyên Đan phải do các ngươi chuẩn bị, hơn nữa, ta cũng không cam đoan xác suất thành công sẽ là 100%. Sau khi Ninh Tiểu Xuyên đạt tới Thiên Nhân cảnh, lòng tin tăng mạnh, cảm thấy mình đã có thể bắt đầu thử luyện chế Nhân cấp đan rồi. Huống hồ hắn đã từng nghiên cứu về Nhân cấp đan, nên muốn luyện chế ra Nhân cấp đan cũng không phải là chuyện khó. - Dược liệu thì tất nhiên là do chúng ta chuẩn bị, không luyện chế thành công cũng không sao, dù sao chúng ta cũng chỉ có thể đánh cược vận khí một lần, không ai có thể cam đoan nhất định luyện chế ra được Nhân cấp đan. Chẳng qua, Ninh sư huynh là đệ tử của Mộc Lam đại sư, xác suất luyện chế Quy Nguyên Đan, nhất định sẽ cao hơn Dưỡng Tâm Sư khác rất nhiều. Hai lão đạo đều lộ thần sắc mừng rỡ, chỉ sợ Ninh Tiểu Xuyên hối hận, liền đáp ứng giúp Ninh Tiểu Xuyên và Lục Nhân thanh toán 600 điểm cống hiến, cười đến mức miệng cũng không khép lại được. Cũng may là bọn hắn có vận khí tốt, gặp được Ninh Tiểu Xuyên, nếu đổi lại là Đại Dưỡng Tâm Sư khác, không thu của bọn hắn 1 vạn điểm cống hiến, thì căn bản không có khả năng ra tay trợ giúp bọn hắn luyện chế Nhân cấp đan, hơn nữa xác suất thành công cũng không cao lắm. - Không biết hai vị… phải xưng hộ thế nào đây? Ninh Tiểu Xuyên vốn muốn nói là “hai vị sư đệ”, thế nhưng, nhìn thấy mái tóc của hai lão đạo này đều đã hoa râm, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, hai tiếng “sư đệ” thật sự không thốt ra khỏi miệng được. Điều này cũng không thể trách Ninh Tiểu Xuyên, dù sao thì hắn cũng là từ Địa Cầu tới đây, từ nhỏ tiếp thu giáo dục “kính già yêu trẻ”. Cho nên đối với lão nhân, hắn vẫn sẽ bảo trì sự tôn trọng tối thiểu. Nếu là tu sĩ khác, chỉ cần tu vi của mình trở nên cường đại, đừng nói là hai lão nhân trước mắt, cho dù trưởng bối trong tộc cũng phải quỳ xuống hành lễ với hắn. Đối với điều này, Ninh Tiểu Xuyên vẫn có chút phản cảm. Mặc dù nói, thế giới này tôn sùng lực lượng, thế nhưng, trong lòng vẫn kiên trì quy tắc của bản thân. Đương nhiên, tôn trọng là đến từ hai phía. Còn đối với địch nhân, cần gì phải tôn trọng hắn?
Chương 652: Lựa Chọn Gian Nan share: doctruyen.org Mời đọc - Ninh sư huynh, bần đạo là Vương Tô Sinh. - Bần đạo Tạ An. Hai vị lão đạo cung kính báo tên mình ra. Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói: - Đợi đến khi các ngươi chuẩn bị đủ tài liệu, hãy tới đạo tràng của Vạn Kiếm Cung tìm ta, báo tên Ninh Tiểu Xuyên là được rồi. Nếu như ta đã rời khỏi đạo tràng của Vạn Kiếm Cung, vậy thì có lẽ ta đã đến Bách Thảo Viên, các ngươi có thể đến đó tìm ta. - Lỡ như… Vương Tô Sinh có chút ngập ngừng nói. Lục Nhân hét lớn: - Lỡ như cái gì? Chẳng lẽ các ngươi dám hoài nghi Ninh sư huynh hay sao? Ninh sư huynh là nhân vật bậc nào, tuyệt đối nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng lẽ còn tham mấy trăm điểm cống hiến của các ngươi hay sao? - Không dám, không dám. Vương Tô Sinh và Tạ An vội vàng nói. - Ninh sư huynh, ta cảm thấy loại người này không nên giúp đỡ làm gì. Lục Nhân nói. - Đi thôi. Ninh Tiểu Xuyên dẫn đầu rời khỏi. Đã bốn tháng trôi qua, cũng không biết trận đấu tuyển chọn đệ tử hạch tâm đã tiến hành tới đâu rồi? Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên không tham gia, thế nhưng đám người Ninh Hinh Nhi, Tư Đồ Cảnh, Tử Hàm Yên đều tham gia, đương nhiên hắn rất quan tâm tới kết quả của trận đấu. Ninh Tiểu Xuyên để Lục Nhân quay trở về đạo tràng của Vương Tôn Phủ, còn hắn thì trở lại đạo tràng của Vạn Kiếm Cung. Vừa mới trở lại Minh Kiếm Trì, đã nhìn thấy Ngự Thiến Thiến đứng bên cạnh hồ nước. Mất hơn bốn tháng, nàng đã luyện hóa được hơn phân nửa đan khí của Quy Nguyên Đan, tu vi đạt tới Tứ Bộ Thiên Thê. Nếu như hoàn toàn luyện hóa được lực lượng đan dược thì muốn đạt tới Ngũ Bộ Thiên Thê, cũng không phải chuyện khó. - Tiểu Xuyên, rốt cuộc ngươi cũng trở về rồi, mấy ngày nay có một nữ tử mặc đồ tím rất xinh đẹp thường tới tìm ngươi, ta nói ngươi không có ở đây, nàng ta còn khăng khăng không tin, ngươi nói xem có tức hay không? Ngự Thiến Thiến bĩu môi, thầm đưa mắt liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, muốn quan sát thần sắc trên mặt hắn biến hóa như thế nào. Ninh Tiểu Xuyên bình tĩnh hỏi: - Ngươi đã giao thủ với nàng ta rồi? - Tất nhiên là ta đánh thắng nàng ta, nếu không phải Hinh Nhi đứng ra giải thích, có lẽ nàng ta đã xông vào trong rồi. Nàng ta rốt cuộc là gì của ngươi? Ngự Thiến Thiến nói bóng nói gió. Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua cửa ra vào, quả nhiên nhìn thấy một bóng người màu tím mỹ lệ đứng tại nơi đó, khóe miệng thoáng cong lên, nói: - Nàng đến rồi, ta nói chuyện với nàng ta một chút, đến tối trở về, ta sẽ giải thích với ngươi. Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên liền đi về phía Tử Hàm Yên. Ngự Thiến Thiến nhìn bóng lưng của Ninh Tiểu Xuyên, ngón tay vuốt cằm, lẩm bẩm nói: - Một Ngọc Ngưng Sanh vừa đi, lại nhảy ra một Tử Hàm Yên, xem ra mẫu hậu nói rất đúng, muốn một nam nhân toàn tâm toàn ý đối với ngươi, đó là chuyện không có khả năng. Nam nhân giống như phụ vương và Ninh Tiểu Xuyên, bên cạnh không thiếu nữ nhân chủ động yêu thương nhớ nhung, có thể có được một phần mười sự nhiệt tình của bọn họ, cũng nên thấy đủ rồi. Phi phi… nghĩ cái gì vậy, địch nhân đã tìm tới cửa rồi, Ngự Thiến Thiến ngươi không thể tiêu cực như vậy được. Tích cực kháng chiến, nhất định phải giữ vững tinh thần. Trong Thánh Thổ, mỗi một nơi đều giống như tiên cảnh, trình độ đạt tới mức xảo đoạt thiên công. Ninh Tiểu Xuyên và Tử Hàm Yên từ trong đạo tràng của Vạn Kiếm Cung đi ra, hành tẩu giữa núi non trùng điệp, đi tới dưới một thác nước ít người, hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được. Tử Hàm Yên mở lời trước tiên, phá vỡ sự yên tĩnh, nói: - Trong khoảng thời gian này, ngươi đã đi đâu? Ta hỏi sư tôn của ngươi, sư tôn của ngươi nói ngươi tới một bí cảnh để luyện đan, thế nhưng ông ta lại không nói ngươi tới bí cảnh nào. Ta vốn định đi tìm ngươi, nhưng lại không biết nên đi đâu để tìm ngươi. Ninh Tiểu Xuyên cười nói: - Hình như ngươi không phải muốn hỏi ta vấn đề này a? Tâm tư của Tử Hàm Yên rất tinh tế tỉ mỉ, nói chuyện cũng rất có chừng mực, liền thăm dò: - Thương thế của Lan tiên tử đã khỏi hẳn, thế nhưng, mỗi đêm nàng đều tới chỗ ngươi. Tất cả mọi người đều nói… Lan tiên tử sắp trở thành người của Vạn Kiếm Cung chúng ta rồi. - Tất cả mọi người đang nói? Ninh Tiểu Xuyên thốt lên. - Ừm. Tử Hàm Yên khẽ gật đầu. Ninh Tiểu Xuyên nói: - Vậy cứ để bọn họ nói đi, ngươi còn chuyện gì muốn hỏi ta không? Tử Hàm Yên nhìn chằm chằm đỉnh thác nước đang đổ xuống, tựa như đang sắp xếp ngôn từ, nửa ngày sau mới hỏi: - Thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ là… “Tử Hà kinh” quan hệ trọng đại, ta hi vọng ngươi không nên dễ dàng truyền cho ngoại nhân. Đương nhiên, Hinh nhi không phải ngoại nhân, nếu như nàng là muội muội của ngươi, ta cũng sẽ xem nàng ấy thành muội muội của ta, đừng nói là Tử Hà kinh, cho dù là thứ khác, ta cũng có thể cho nàng ấy. Đôi mắt của nàng chăm chú nhìn Ninh Tiểu Xuyên, tựa như đang chờ đợi một đáp án, lại như đang lo lắng Ninh Tiểu Xuyên sẽ hiểu lầm nàng là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi. Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào linh tuyền trong đầm nước, cũng trầm tư hồi lâu, nói: - Ngươi nói Thiến Thiến ư? Thực ra, ta quả thực có tư tâm trong chuyện này, ta truyền “Tử Hà kinh” cho nàng ấy, cũng đã suy nghĩ rất lâu. Ta cũng đang chờ thái độ của ngươi. - Thái độ gì? Tử Hàm Yên hỏi. Ninh Tiểu Xuyên đáp: - Ta thiếu Thiến Thiến một đại nhân tình, hơn nữa, ta quả thực cũng có cảm tình với nàng ta… Tóm lại một câu, nếu như ta muốn lấy một người làm vợ, người đó nhất định sẽ là nàng ta. Nếu như muốn lấy hai người vợ, vậy thì một người trong đó nhất định sẽ là nàng ta. - Nếu ngươi cảm thấy ngươi không thể chấp nhận nàng ấy. Vậy thì bây giờ ta sẽ trở về nói nàng tu luyện võ kinh khác, ký ức của nàng về Tử Hà kinh, ta cũng sẽ xóa đi. Thế nhưng, nếu ngươi không thể chấp nhận được nàng ấy thì hai chúng ta cũng không thể đến cùng nhau. Ta không hi vọng nhìn thấy nữ nhân mình thích đấu đá, ám hại lẫn nhau, đó là chuyện rất đau đầu. Có những lúc, cho dù không muốn buông tay, cũng sẽ lựa chọn buông tay. - Ngươi thông minh như vậy, hẳn là hiểu được ý tứ của ta phải không? Tử Hàm Yên mím chặt môi, đôi mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên chăm chú, có chút u oán nói: - Ngươi đang muốn ta làm ra sự lựa chọn giữa ngươi và Tử Hà kinh ư? Nếu ta không thể chấp nhận Ngự Thiến Thiến, ngươi cũng không thể chấp nhận ta, trong lòng ngươi, ta thật sự không bằng nàng ấy sao? Ninh Tiểu Xuyên nói: - Có một số việc, ta cũng không có cách nào khác, nếu muốn ta bỏ rơi Thiến Thiến, lương tâm của ta sẽ tự trách, đây là chuyện mà ta tuyệt đối không làm được. Hi vọng ngươi có thể hiểu. Theo Ninh Tiểu Xuyên nghĩ, nếu Tử Hàm Yên không thể cùng chia sẻ Tử Hà kinh với Ngự Thiến Thiến, vậy thì cũng không thể cùng chia sẻ một người nam nhân với Ngự Thiến Thiến. Nếu vậy, Ninh Tiểu Xuyên chỉ có thể lựa chọn từ bỏ mà thôi. Nếu Tử Hàm Yên lựa chọn Tử Hàm Yên, như vậy chứng tỏ, trong lòng nàng, trọng lượng của Tử Hà kinh còn nặng hơn Ninh Tiểu Xuyên, cho dù bây giờ buông tay, cũng sẽ không khiến nàng cảm thấy mất mác. Đối với hắn, đối với Tử Hàm Yên, đối với Ngự Thiến Thiến, mới là công bằng nhất. Ngự Thiến Thiến trốn ở rất xa, ẩn trong một tầng sương mù, vừa lau nước mắt vừa nói: - Gia hỏa này còn có chút lương tâm, xem như ta không nhìn lầm hắn. Thế nhưng, hắn nói trực tiếp như vậy, không sợ làm tổn thương Tử cô nương sao? Thật đúng là vô tâm vô phế mà. Ngự Thiến Thiến vốn chỉ muốn theo dõi Ninh Tiểu Xuyên, muốn xem hắn có vụng trộm với nữ tử khác hay không. Không ngờ, lại nhìn thấy một màn như vậy, điều này ngược lại càng khiến nàng lo lắng cho Tử Hàm Yên hơn, sợ Ninh Tiểu Xuyên làm tổn thương nữ tử khác. Mặc dù tính cách của Ngự Thiến Thiến có chút điêu ngoa, thế nhưng tâm tư lại không xấu, rất biết suy nghĩ cho người khác. Sau khi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên không có hành vi vượt rào, nàng liền âm thầm lặng lẽ rời đi, không tiếp tục nhìn trộm nữa. Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên biết rõ, lựa chọn này quả thật vô cùng gian nan với Tử Hàm Yên, cho nên, mới cho nàng thời gian để cân nhắc cẩn thận. - Ngươi cứ suy nghĩ đi, chờ đến khi ngươi có đáp án, cứ tới Minh Kiếm Trì tìm ta. Ninh Tiểu Xuyên quay người rời đi. Hắn cũng cần phải suy nghĩ một chút, chuyện tình cảm quả thật rất khó lựa chọn nên cầm hay nên buông. Thế nhưng, có một số mâu thuẫn sớm muộn cũng phải đối mặt, nếu bây giờ lãng tránh, tương lai, mâu thuẫn sẽ càng lớn hơn. - Ninh Tiểu Xuyên. Hắn vừa mới xoay người ,Tử Hàm Yên đã ôm lấy hắn từ sau lưng, gò má dán lên lưng hắn, ôn nhu nói: - Ta đã có đáp án rồi. - Ngươi lựa chọn như thế nào? Ninh Tiểu Xuyên hỏi. Tử Hàm Yên lại ôm chặt hắn hơn, u oán nói: - Như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Nàng biết Ninh Tiểu Xuyên rất thông minh, thế nhưng không ngờ lúc Ninh Tiểu Xuyên giải quyết mối quan hệ nam nữ, lại có chút ngốc nghếch chậm chạp như vậy. Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên cũng trở nên nhu hòa, vuốt ve bàn tay mềm mại trắng bóng như ngọc của Tử Hàm Yên, nói: - Ngươi cần gì phải tự ủy khuất bản thân? - Ta không ủy khuất, nếu ngươi lựa chọn vứt bỏ Ngự Thiến Thiến, ta ngược lại mới xem thường ngươi. Mặc dù ta quả thật có địch ý với nàng ấy, thế nhưng, ta sẽ khắc chế bản thân, không để ngươi cảm thấy khó xử. Tử Hàm Yên ôn nhu nói. Tâm tình Ninh Tiểu Xuyên cũng trở nên thoải mái, còn sung sướng hơn cả tu thành Chí Tôn Thể, nói: - Ngươi có thể hiểu được thì không còn gì tốt hơn. Tử Hà kinh dù sao cũng là chí bảo của Tử tộc, ta sẽ dặn dò Thiến Thiến, tin rằng nàng ấy sẽ không tiết lộ ra ngoài. Đúng rồi, ngươi có thể buông tay ra trước được không? Vừa rồi Tử Hàm Yên cảm xúc dâng trào cho nên mới đột nhiên ôm lấy Ninh Tiểu Xuyên, lúc này, sau khi bình tĩnh trở lại, mới phát hiện tư thế của hai người bọn họ thập phần mập mờ. Mặc dù nàng đã thầm nảy sinh tình cảm với Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng nàng lại chưa từng có hành vi thân mật như vậy bao giờ, thậm chí ngay cả nắm tay cũng chưa từng. Lúc này, trên mặt của nàng hiện lên một ráng mây hồng, ngượng ngùng không thôi, lập tức trốn vào trong sương mù, biến mất không còn tung tích. Nửa ngày sau, nàng mới từ trong sương mù đi ra, khôi phục khí chất xuất trần, tựa như một mỹ nhân từ trong họa bước ra, lặng lẽ đứng đối diện Ninh Tiểu Xuyên, tuy nhiên vẫn không dám đối mặt với hắn. Ninh Tiểu Xuyên ngồi bên cạnh hồ nước, cười nói: - Ta tu luyện trong bí cảnh, nên không biết gì về sự tình ngoại giới. Ngươi có thể nói cho ta nghe một chút không? Tiến độ trận đầu tuyển chọn đệ tử hạch tâm đã đến đâu rồi? Quanh người Tử Hàm Yên lưu động một tầng tử quang lấp lánh, bảo trì một khoảng cách nhất định với Ninh Tiểu Xuyên, trái tim vẫn còn đập thình thịch, nói: - Vòng đấu loại đã chấm dứt, có tổng cộng 358 người tiến vào trận chung kết. Nếu là khóa trước thì 358 người này đều có tư cách trở thành đệ tử hạch tâm. Thế nhưng, lần này lại xuất hiện rất nhiều thiên tài, cao tầng của Thiên Đế Sơn đã quyết định, chỉ tuyển chọn 100 đệ tử hạch tâm. Cho nên cuộc cạnh tranh tiếp theo, sẽ càng trở nên gay gắt kịch liệt hơn. - Thêm Hinh Nhi thì Vạn Kiếm Cung chúng ta có tổng cộng bảy người tiến vào trận chung kết. Nhưng ngoại trừ Lạc sư tỷ ra, sáu người chúng ta đều rất khó tiến thẳng vào trận chung kết, e rằng muốn trở thành đệ tử hạch tâm cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ninh Tiểu Xuyên cẩn thận đánh giá Tử Hàm Yên, nói: - Tu vi của ngươi đã đạt tới Ngũ Bộ Thiên Thê đỉnh phong, có phải sắp đột phá Thiên Nhân cảnh hay không? Tử Hàm Yên đáp: - Chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt tới Thiên Nhân cảnh, thế nhưng, ta lại vẫn cảm thấy thiếu sót rất lớn, mặc dù chỉ là một bước nhưng lại chênh lệch tới vạn dặm.
Chương 653: Quang Minh Thánh Nữ share: doctruyen.org Mời đọc Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói: - Rất nhiều người đều chỉ vì kém một bước, nhưng lại vĩnh viễn dừng lại dưới Thiên Nhân cảnh. Ta sẽ dẫn ngươi đi xem một vài thứ, có lẽ sẽ có trợ giúp đối với ngươi. - Xem cái gì? Tử Hàm Yên có chút tò mò hỏi. - Ta dẫn ngươi đi xem tạo hóa “Thiên Địa sơ khai”, đồng thời dẫn ngươi đi xem tạo hóa “Thế giới hủy diệt”, ngươi có thể lĩnh ngộ được gì thì còn phải xem ngộ tính của ngươi có đủ cao hay không. Ninh Tiểu Xuyên nói. Thiên Địa kinh bao hàm tạo hóa Thiên Địa sơ khai. Còn Diệt Thế Kiếm thì bao hàm tạo hóa “Thế giới hủy diệt”. Ninh Tiểu Xuyên dẫn nàng đi xem hai loại tạo hóa này, cũng là gián tiếp truyền Thiên Địa kinh và Diệt Thế kinh cho nàng ta, hi vọng nàng ta có thể từ trên võ kinh khác mà tìm ra thứ hữu dụng đối với mình, không chỉ có thể giúp nàng đột phá Thiên Nhân cảnh, mà còn có ích lợi rất lớn đối với con đường tu luyện trong tương lai. Với cảnh giới của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay, tất nhiên không có khả năng thật sự diễn hóa ra “Thiên Địa sơ khai” và “Thế giới hủy diệt”, hắn chỉ có thể truyền ý cảnh mà mình lĩnh ngộ được cho Tử Hàm Yên, để nàng tự cảm ngộ chân lý của Thiên Địa kinh và Diệt Thế kinh, từ đó mà lĩnh ngộ được chân lý Võ Đạo. Sau khi Ninh Tiểu Xuyên truyền hai loại ý cảnh này cho Tử Hàm Yên, Tử Hàm Yên quả nhiên lĩnh ngộ được một chút gì đó, thật giống như đột nhiên được người khác điểm tỉnh, cảnh tỉnh, đầu óc thông suốt, rất nhanh tìm được cơ hội đột phá Thiên Nhân cảnh, bế quan tu luyện. Ninh Tiểu Xuyên đưa nàng trở về Minh Kiếm Trì, sau đó đóng cửa lại. Tin rằng, đợi thêm vài ngày nữa, đến khi nàng mở cửa ra, sẽ phát sinh thoát biến, với thể chất của nàng, muốn đột phá Thiên Nhân cảnh cũng không phải là chuyện khó. - Thể chất của nàng không tệ, hậu nhân của Thứ Thần, Thần Huyết thức tỉnh, muốn đột phá Thiên Nhân cảnh cũng không phải chuyện khó. Hơn nữa nàng còn là một thiên chi kiêu nữ có tướng mạo xinh đẹp như ngọc. Nhiếp Lan Tâm mặc một bộ trường bào trắng muốt, tóc búi cao, môi hồng răng trắng, mặc dù mặc nam trang, thế nhưng bất kỳ người nào cũng có thể nhìn ra được nàng là một nữ tử tuyệt mỹ khuynh thành. Nàng chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh Minh Kiếm Trì, mỉm cười nhìn Ninh Tiểu Xuyên. Ninh Tiểu Xuyên đi về phía nàng, nói: - Tại sao ngươi lại thích nữ giả nam trang như vậy? - Ngươi không cần quản chuyện này, ta tới tìm ngươi là có chuyện thương lượng, hồn phách của Vạn Âm Tiên Hậu đã gần như dung hợp hoàn toàn với thân thể, ngươi định tiếp theo sẽ xử lý như thế nào? Nhiếp Lan Tâm hỏi. - Ta định làm thế nào? Đó là chuyện của các ngươi, có liên quan gì đến ta? Ninh Tiểu Xuyên phủi phủi áo bào, thản nhiên nói. Đôi mắt Nhiếp Lan Tâm rất sáng, mí mắt khẽ nhếch lên, nói: - Thế nhưng, nàng không thấy ta, ta cũng không thấy nàng, chỉ có ngươi mới có thể giao lưu cùng nàng ấy. Ta muốn biết sau khi nàng ấy nghịch thiên trọng sinh, sẽ có dự tính gì tiếp theo? Ninh Tiểu Xuyên nhìn sắc trời một chút, nói: - Trời sắp tối rồi, đợi nàng ấy xuất hiện, ta sẽ giúp ngươi hỏi. - Cảm ơn. Nhiếp Lan Tâm khẽ mỉm cười, sau đó nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm. Ninh Tiểu Xuyên không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không ngờ một người như Nhiếp Lan Tâm lại có thể nói ra hai chữ “cảm ơn”, chuyện này quả thật rất thần kỳ. Nhiếp Lan Tâm lại một lần nữa tiến vào trong ngọc tinh quan. Ninh Tiểu Xuyên thì ngồi xếp bằng bên cạnh Minh Kiếm Trì, cảm thụ kiếm ý ẩn chứa bên trong hồ nước. Nghe đồn, người sáng lập Vạn Kiếm Cung, mỗi ngày đều rửa kiếm trong hồ nước này, trong hồ nước nhiễm phải kiếm ý, ngàn năm không tiêu tan. Cảm thụ kiếm đạo của người khác, cũng trợ giúp rất nhiều cho bản thân. Sau khi đạt tới Thiên Nhân cảnh, khảo nghiệm lớn nhất đối với Võ giả là ngộ tính, thiên nhân hợp nhất, tìm hiểu Bách gia chi Đạo, trở thành Đạo của chính mình. Võ Đạo sơ cấp, tu lực. Võ Đạo trung cấp, tu khí. Võ Đạo cao cấp, tu ý. Võ Đạo đỉnh cấp, tu tâm. Tiếp theo chính là Võ Đạo Thần cấp, như vậy lại càng biến hóa thất thường hơn, vô cùng huyền diệu khó giải thích, không phải là người thường có thể lý giải được. Chỉ khi người đạt tới cảnh giới đó, mới có thể biết được cái gì là Võ Đạo Thần cấp. Sau khi Võ giả đạt tới Thiên Nhân cảnh, đã hoàn toàn thoát biến, không chỉ phải “tu khí”, mà còn phải “tu ý”. Cái gọi là “tu ý”, ngoại nhân căn bản không thể truyền thụ, chỉ có thể tự bản thân đi tìm hiểu. Cho nên, Ninh Tiểu Xuyên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội tìm kiếm Võ Đạo nào. Lúc màn đêm buông xuống, Vạn Âm Tiên Hậu trong ngọc tinh quan cũng tỉnh lại, chậm rãi đứng lên, liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên ở phía xa, chậm rãi đi tới. Khoảnh khắc Vạn Âm Tiên Hậu thức tỉnh, Ninh Tiểu Xuyên cũng đình chỉ tu luyện, đứng dậy nói: - Tiên Hậu, hồn phách và thân thể của ngươi đã hoàn toàn dung hợp rồi sao? Ánh mắt của Vạn Âm Tiên Hậu vô cùng thâm thúy, dường như không đặt suy nghĩ trên người Ninh Tiểu Xuyên, khẽ nói: - Ninh Tiểu Xuyên, ngươi có biết một người ngủ say vạn năm, đột nhiên thức tỉnh thì sẽ có cảm thụ như thế nào không? Ninh Tiểu Xuyên nói: - E rằng chưa chắc đã là một chuyện đáng cao hứng. - Đúng vậy, một vạn năm quá lâu, thương hải tang điền, người và vật đã không còn, khung cảnh trước mắt lạ lẫm, nhìn quanh không có lấy một người quen biết, những người thân bằng hữu đều đã chết. Cho dù trước mắt là một mảnh sinh cơ bừng bừng, thế nhưng trong nội tâm lại không cảm thấy có chút sức sống nào. Vạn Âm Tiên Hậu nói. Ninh Tiểu Xuyên tương đối dễ lý giải cảm thụ của Vạn Âm Tiên Hậu, bởi vì, lúc đầu hắn đến thế giới này, hắn cũng từng có cảm xúc như vậy. - Người không thể sống mãi, nếu như trời cao đã cho ngươi một cơ hội để sống lại, vậy thì bất luận kiếp trước như thế nào, cứ ném nó ra sau đầu, hãy hòa mình và thế giới mới. Ngươi phải biết rằng, không phải kẻ nào cũng có cơ hội như vậy đâu. Ninh Tiểu Xuyên cười nói. Vạn Âm Tiên Hậu nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái thật sâu, khóe miệng cong lên, nói: - Không ngờ ngươi còn trẻ mà đã có cảm ngộ sâu sắc như vậy. Ngươi nói dung nhập vào thế giới mới? Vậy phải làm thế nào mới có thể dung nhập được? Bên ngoài chợt truyền tới tiếng bước chân, người còn chưa tới thì thanh âm của Nhạc Minh Tùng đã truyền tới: - Chuyện này không phải là quá đơn giản hay sao, đổi một thân phận, hạ thấp bản thân xuống một chút, kết giao một đống bằng hữu, tìm người gả đi, sau đó vượt qua một quãng thời gian vô lo vô nghĩ, ta thấy Lan tiên tử và Ninh sư đệ cũng rất xứng đôi, nếu không thì các ngươi kết thành một đôi đi? Lúc đang nói chuyện, Nhạc Minh Tùng và Tư Đồ Cảnh đã từ bên ngoài tiến vào. Sắc mặt Vạn Âm Tiên Hậu chợt trở nên lạnh lẽo, nói: - Vừa rồi các ngươi đã nghe được đối thoại giữa chúng ta sao? Nhạc Minh Tùng thoáng sững sờ giây lát, sau đó đáp: - Nghe thấy, chẳng qua nghe không rõ lắm, dường như Lan tiên tử muốn dung nhập vào Vạn Kiếm Cung chúng ta, nếu ngươi có thể gả vào đây, sau này chúng ta liền trở thành người một nhà rồi. Ha ha… Nghe thấy câu trả lời thuyết phục của Nhạc Minh Tùng, Vạn Âm Tiên Hậu vẫn không từ bỏ lòng nghi ngờ, sát cơ chợt động. Bởi vì tu vi của nàng còn chưa khôi phục đến đỉnh phong, nên rất không muốn để ngoại nhân biết được nàng đã nghịch thiên trọng sinh. Ninh Tiểu Xuyên cảm nhận được sát cơ trên người Vạn Âm Tiên Hậu, liền vội vàng lên tiếng: - Ta giới thiệu cho ngươi một chút, hai vị này chính là bằng hữu của ta, Nhạc Minh Tùng, Tư Đồ Cảnh. Ta cảm thấy, nếu như Lan tiên tử muốn thật sự dung nhập vào thế giới này, trước tiên không nên lạnh lùng như vậy. Nhạc sư huynh nói không sai, ngươi phải kết giao thêm vài vị bằng hữu. Vạn Âm Tiên Hậu nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái thật sâu, sát cơ trên người dần thu vào trong cơ thể. - Nói đến kết giao bằng hữu, hôm nay chính là một cơ hội rất tốt. Nhạc Minh Tùng đi tới bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, cười híp mắt, nói nhỏ bên tai hắn: - Đêm nay Quang Minh Thánh Nữ sẽ tổ chức đại hội luận Đạo, chỉ mời những thiên tài tuấn kiệt tiến vào trận chung kết, nghe nói có rất nhiều người đến tham dự. Mười đại vương giả, năm vị tiên tử thế hệ trẻ của Thiên Đế Sơn, trong đó có hơn phân nửa sẽ đến. Ta và Tư Đồ sư đệ nghe nói ngươi đã trở về, nên đặc biệt tới gọi người cùng đi tham gia náo nhiệt. Có thể thấy được phong thái của Quang Minh Thánh Nữ, đây là cơ hội không phải bao giờ cũng có a, khặc khặc… Thế hệ trẻ của Thiên Đế Sơn, vốn dĩ chỉ có ba đại vương giả và hai vị tiên tử. Thế nhưng, lúc bắt đầu trận đấu tuyển chọn đệ tử hạch tâm, lại có một vài tài tuấn trẻ tuổi bước vào Thiên Nhân cảnh, mỗi người đều kinh diễm không gì sánh được, chiến lực vô song. Cho nên, bây giờ đã trở thành mười đại vương giả và năm vị tiên tử, toàn bộ đều là Thiên Nhân cảnh thế hệ trẻ. Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày, nói: - Quang Minh Thánh Nữ này có lai lịch như thế nào? Nói đến Quang Minh Thánh Nữ, Nhạc Minh Tùng lập tức nổi lên hứng thú, nói thao thao bất tuyệt: - Lai lịch của nàng ấy cũng không nhỏ, Đã từng nghe qua Quang Minh Thánh Thổ chưa? Quang Minh Thánh Thổ chính là nền văn minh đại danh đỉnh đỉnh tại Bắc Cương, luận danh khí thì không hề thua kém Thiên Đế Sơn. Thế nhưng, nếu như luận nội tình thế lực thì Thiên Đế Sơn chỉ mới phát triển vạn năm mà thôi, còn lâu mới có thể so sánh với Quang Minh Thánh Thổ. Còn nàng ta chính là Thánh Nữ thế hệ trẻ của Quang Minh Thánh Thổ, xếp thứ hai trong đông đảo cao thủ, xếp hạng tiếp cận với Quang Minh Thần Tử. Người sáng lập ra Thiên Đế Sơn chính là đại đệ tử của Thiên Đế, mà Thiên Đế lại chính là người duy nhất tu thành Chân Thần sau thời đại Phong Thần. Cho nên, địa vị của Thiên Đế Sơn rất cao, luận danh khí, tất nhiên có thể so sánh với Quang Minh Thánh Thổ. Ninh Tiểu Xuyên nói: - Quang Minh Thánh Nữ đến Thiên Đế Sơn làm gì? - nàng ta không chỉ đến Thiên Đế Sơn, mà còn tham gia Thiên Môn khảo thí, là thí sinh đầu tiên đi ra khỏi Thiên Môn. Ngươi không biết đâu, lúc nàng ta bước ra khỏi Thiên Môn, sắc mặt của đám cao tầng Thiên Đế Sơn đều rất khó coi, hắc hắc, ta thấy vị Quang Minh Thánh Nữ này đến Thiên Đế Sơn, đơn giản chính là muốn tuyên dương sự cường đại của Quang Minh Thánh Thổ bọn họ, muốn đè ép thiên tài tuấn kiệt của Thiên Đế Sơn chúng ta xuống. Nhạc Minh Tùng cười nói. Tư Đồ Cảnh bổ sung: - Còn nghe đồn rằng, Quang Minh Thánh Nữ đến Thiên Đế Sơn, chính là muốn xem qua đệ nhất đạo kinh “Thiên Địa kinh” của Thiên Đế Sơn chúng ta, thế nhưng, nghe nói đã bị chưởng giáo Chân Nhân cự tuyệt thẳng thừng. Nhạc Minh Tùng lại nói: - Còn nghe đồn rằng, Quang Minh Thánh Nữ đã đánh cược với chưởng giáo Chân Nhân, nếu như nàng ta có thể đánh bại hết tất cả thiên tài tuấn kiệt của Thiên Đế Sơn, cướp được vị trí thứ nhất trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử hạch tâm, chưởng giáo Chân Nhân sẽ cho nàng xem “Thiên kinh” trong ba ngày. Tư Đồ Cảnh lại nói: - Bất luận tin đồn này là thật hay giả, thì nàng ta đã công nhiên khiêu khích toàn bộ cường giả thế hệ trẻ của Thiên Đế Sơn chúng ta. Nếu như thật sự để nàng ấy thực hiện được, uy danh của Thiên Đế Sơn chúng ta nhất định sẽ bị đả kích nghiêm trọng. - Các ngươi cứ yên tâm đi, Tuyết Linh Hư và Thiên Hoàng Thái Tử đều có phong thái của thiếu niên Thần Linh, Quang Minh Thánh Nữ chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ đâu. Ninh Tiểu Xuyên vẫn rất có lòng tin đối với Tuyết Linh Hư. Thế nhưng, Quang Minh Thánh Nữ có thể trở thành người đầu tiên đi ra khỏi Thiên Môn, quả thật đã nằm ngoài dự liệu của Ninh Tiểu Xuyên. Bởi vì, hắn nhớ rất rõ, người đầu tiên tiến vào Thiên Môn chính là Tuyết Linh Hư, chẳng lẽ Quang Minh Thánh Nữ còn mạnh hơn cả Tuyết Linh Hư? Đương nhiên, người đầu tiên bước ra khỏi Thiên Môn, cũng không có nghĩa rằng không có người nào là đối thủ của nàng ta. Cũng giống như Ninh Tiểu Xuyên, gần như là một trong những người cuối cùng đi ra khỏi Thiên Môn, vậy chẳng lẽ thực lực của hắn cũng chỉ thuộc tầng chót? Điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng, Quang Minh Thánh Nữ quả thật rất có thực lực.
Chương 654: Tiểu Quang Minh Điện share: doctruyen.org Mời đọc - Bước vào Thiên Môn sau, nhưng lại ra khỏi Thiên Môn đầu tiên… Ninh Tiểu Xuyên không khỏi nảy sinh hứng thú với Quang Minh Thánh Nữ. Ninh Tiểu Xuyên nói: - Thế nhưng, Quang Minh Thánh Nữ chỉ mời những cao thủ trẻ tuổi tiến vào trận chung kết, ta cũng không nhận được thiệp mời a. Nhạc Minh Tùng cười nói: - Hiện nay tại Thiên Đế Sơn, có ai là không biết tên ngươi chứ? Lan tiên tử mỗi đêm đều đến ở chỗ ngươi, không biết đã khiến bao nhiêu người đố kỵ tới phát điên. Nếu như ngươi đến cùng Lan tiên tử, nhất định sẽ khiến cho tất cả mọi người phải rơi mắt… Khục khục, Quang Minh Thánh Nữ nhất định sẽ hoan nghênh các ngươi a. Tư Đồ Cảnh nói: - Đừng nghe hắn nói bừa, Ninh sư huynh, mọi người đều biết rằng, cho dù ngươi không tham gia trận đấu tuyển chọn đệ tử hạch tâm thì cũng nhất định sẽ trở thành đệ tử hạch tâm. Nếu ngươi đến đó, tuyệt đối sẽ không có người nào phản đối. Ninh Tiểu Xuyên lại nhìn về phía Vạn Âm Tiên Hậu, nói: - Ngươi có đi không? Ninh Tiểu Xuyên vốn cho rằng Vạn Âm Tiên Hậu chắc chắn sẽ không đi, thế nhưng, không ngờ Vạn Âm Tiên Hậu lại đồng ý, cùng đến tham gia đại hội luận đạo do Quang Minh Thánh Nữ tổ chức. - Ha ha, nếu Lan tiên tử đã muốn đi thì tốt quá rồi, vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi, đám người Vũ sư tỷ và Hàn sư huynh đang chờ ở bên ngoài. Nhạc Minh Tùng cười nói. Đi ra khỏi đại môn của đạo tràng Vạn Kiếm Cung, quả nhiên nhìn thấy đám người Lạc Vũ, Hàn Lực, Hạ Minh Viên đang chờ ở bên ngoài. Ngoại trừ Tử Hàm Yên và Ninh Hinh Nhi đang bế quan tu luyện ra, những tài tuấn thế hệ trẻ của Vạn Kiếm Cung tiến vào trận chung kết, đều có mặt đông đủ. Địa điểm Quang Minh Thánh Nữ tổ chức đại hội luận đạo, nằm ở một quảng trường cực lớn bên ngoài Thiên Môn. Nơi này đã bị Quang Minh Thánh Nữ cho người vây quanh, chỉ có những người được mời tới, mới có thể tiến vào. Phía trên quảng trường có một tòa Bạch Ngọc Thần Cung treo lơ lửng, tòa cung điện này dùng bạch ngọc làm vách tường, mái ngói, cột trụ, hòn non bộ, linh tuyền chảy quanh, trong đó trồng đủ các loại kỳ hoa dị thảo, quả thật giống như một tòa Tiên Cung giữa chốn nhân gian. Trước đây không có tòa Bạch Ngọc Thần Cung này, đêm nay mới đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên là bút tích của Quang Minh Thánh Nữ rồi. - Đây là Tiểu Quang Minh Điện của Quang Minh Thánh Thổ, có thể phóng to, có thể thu nhỏ, hơn nữa tốc độ phi hành lại cực nhanh, trong truyền thuyết, mỗi ngày nó có thể đi được vạn dặm. Nhạc Minh Tùng nhìn chằm chằm tòa Bạch Ngọc Thần Cung lơ lửng trên trời, không ngừng xoa tay, hai mắt tỏa sáng. Tựa như Thiên Cẩu đang nhìn mặt trăng, rất muốn nuốt chửng cả mặt trăng. Đại hội luận đạo đã bắt đầu, đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, cũng có thể nhìn thấy Bạch Ngọc Thần Cung tụ tập rất nhiều tài tuấn trẻ tuổi. Hai lão giả mặc áo bào trắng, đứng dưới Bạch Ngọc Thần Cung, thẩm tra những tu sĩ trẻ tuổi muốn tiến vào Tiểu Quang Minh Điện, người không có thiếp mời, đều sẽ bị trục xuất. Đám người Nhạc Minh Tùng, Lạc Vũ, Tư Đồ Cảnh đưa thiếp mời ra, chỉ có Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm là không có thiếp mời, bị hai vị lão giả áo bào trắng ngăn lại. - Thực xin lỗi, chỉ có người có thiếp mời mới có tư cách tiến nhập Tiểu Quang Minh Điện. Một lão giả trong đó nhíu mày, xem Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm giống như đệ tử bình thường muốn trà trộn vào trong Tiểu Quang Minh Điện. Trên thực tế, đêm nay quả thật có rất nhiều người không tiến vào trận chung kết, nhưng vẫn muốn trà trộn vào trong, tuy nhiên, tất cả đều bị ngăn cản lại. - Vậy thì bỏ đi. Ninh Tiểu Xuyên cũng là người hào sảng, cũng không nhất định muốn tham gia đại hội luận đạo. Vụt... Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm vừa mới đi ra, liền có một đạo lưu quang bạch sắc từ trong Tiểu Quang Minh Điện bay ra, tốc độ nhanh như lưu quang, quả thực giống như lưu tinh vạch phá bầu trời. - Lan tiên tử, Ninh tiên sinh, xin dừng bước. Nháy mắt sau, đạo lưu quang đó đã hạ xuống trước mặt Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm, hóa thành một nữ tử xinh đẹp được bạch quang bao phủ. Thân thể của nàng mềm mại thướt tha, da thịt óng ánh, ngực nở mông vểnh, thế nhưng không có người nào có thể nhìn rõ chân dung của nàng ta, chỉ có thể cảm thấy khí tức thánh khiết trên người nàng phát ra, tựa như trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian. Mặc dù gương mặt của nàng được giấu trong sương mù, thế nhưng đôi mắt lại đặc biệt nhu hòa, có thể tinh lọc tâm linh của người khác. Cho dù chỉ là một ánh mắt, cũng có thể khiến cho ma đầu giết người không chớp mắt buông bỏ đồ đao. - Bái kiến Thánh Nữ. Hai lão giả của Quang Minh Thánh Thổ vội vàng khom người cúi đầu. Trong lòng hai người đều thoáng kinh hãi, không ngờ chân thân của Thánh Nữ điện hạ lại giáng lâm chỉ vì mời hai người trẻ tuổi trước mắt, xem ra, vừa rồi mình đã nhìn lầm rồi, không biết Thánh Nữ điện hạ có trách phạt hay không? Ninh Tiểu Xuyên nói: - Quang Minh Thánh Nữ điện hạ biết chúng ta sao? Quang Minh Thánh Nữ khẽ cười, đáp: - Xứng đi cùng với Lan tiên tử, hơn nữa lại là tài tuấn trẻ tuổi mà ta chưa từng gặp qua, ngoại trừ thiên tài Dưỡng Tâm Sư Ninh Tiểu Xuyên ra, ta thật sự không nghĩ ra còn người thứ hai. Hai vị đều là khách nhân tôn quý của ta, không đưa thiếp mời đến tận tay hai vị, quả thật là lỗi của ta. Hi vọng hai vị đừng nên trách cứ. Dưới sự dẫn đường của Quang Minh Thánh Nữ, đám người Ninh Tiểu Xuyên, Lạc Vũ, Vạn Âm Tiên Hậu, Nhạc Minh Tùng, Tư Đồ Cảnh cũng đi vào trong Tiểu Quang Minh Điện lơ lửng giữa không trung, quả nhiên khiến rất nhiều người chú ý. Phần lớn ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Quang Minh Thánh Nữ, Lạc Vũ, Vạn Âm Tiên Hậu. Các nàng đều là những tuyệt đỉnh thiên tài trong số các nữ tu sĩ, bất kỳ một người nào xuất hiện, cũng sẽ tạo thành chấn động rất lớn, huống chi là ba người đi cùng nhau, quả thực tựa như tiên cơ mỹ quyến, khiến cho rất nhiều thiên tài tuấn kiệt đều nhìn đến ngây dại. Sau khi sắp xếp cho đám người Ninh Tiểu Xuyên xong, Quang Minh Thánh Nữ liền rời đi, đón tiếp những thiên tài tuấn kiệt khác. Sau khi Ninh Tiểu Xuyên ngồi xuống, liền nhắm mắt lại, lợi dụng Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung để cảm ứng, quả nhiên phát hiện ra trong Tiểu Quang Minh Điện có rất nhiều lực lượng cấp bậc Thiên Nhân, mỗi luồng lực lượng đều cực kỳ cường hoành, Thiên Nhân bình thường thật sự không thể so sánh. Xem ra, phần lớn tài tuấn trẻ tuổi của Thiên Đế Sơn đều tụ tập đến Tiểu Quang Minh Điện, thể diện của Quang Minh Thánh Thổ quả thật không đơn giản. Ninh Tiểu Xuyên cảm ứng được một luồng địch ý mãnh liệt, vừa nhìn sang, liền bắt gặp thân ảnh của Đông Phương Thắng trong đám người. Đông Phương Thắng đang dùng ánh mắt oán độc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, lúc trước, ở trước mặt mọi người, hắn đã bị Ninh Tiểu Xuyên làm nhục, đến bây giờ, tất cả mọi người vẫn cho rằng hắn ngấp nghé Lan tiên tử, nên mới ra tay đánh lén Lan tiên tử, có thể nói là triệt để thân bại danh liệt. Lúc ấy, hắn còn chưa nghĩ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau khi trở về, hắn mới cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng đã hiểu ra. Nhất định là tên cẩu tặc Ninh Tiểu Xuyên kia thu lấy một đạo hồn phách của Lan tiên tử, để uy hiếp nàng. Lan tiên tử đáng thương, chỉ có thể khuất phục dưới dâm uy của Ninh Tiểu Xuyên, mỗi đêm đều phải đến chỗ Ninh Tiểu Xuyên, cũng không biết là đã gặp phải những tra tấn và chà đạp gì của tên ác tặc Ninh Tiểu Xuyên kia. Hắn cảm thấy, mình đã nhìn thấu diện mục thật sự của Ninh Tiểu Xuyên, nhất định phải vạch trần bộ mặt thật đáng ghê tởm của hắn ngay trước mặt mọi người. Chỉ có như vậy, mới có thể vãn hồi lại thanh danh của hắn. - Hôm nay chính là ngày Quang Minh Thánh Nữ tổ chức đại hội luận đạo, vốn dĩ không nên nhắc lại chuyện cũ, thế nhưng, có một việc nếu như ta không nói ra, e rằng mọi người sẽ vĩnh viễn không biết được chân tướng. Đông Phương Thắng sử dụng Thiên võ nguyên khí, thanh âm lập tức truyền khắp toàn bộ Tiểu Quang Minh Điện. Toàn bộ Tiểu Quang Minh Điện đều trở nên yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Đông Phương Thắng. Đông Phương Thắng chính là một trong mười đại vương giả thế hệ trẻ của Thiên Đế Sơn, tất nhiên tất cả mọi người đều nhận ra hắn. Trong đó, có không ít người lộ ra nụ cười trào phúng, nói: - Đông Phương sư huynh, lúc nói chuyện, nhất định phải nói cho rõ ràng, tránh cho người ta hiểu nhầm a… Ha ha… - Đông Phương sư huynh, bây giờ ngươi nói chuyện, còn có người tin ư? Lại có người cười nói. - Ta nhớ ra rồi, Đông Phương sư huynh hình như đã nói Ninh sư đệ giết chết Lan tiên tử, thế nhưng, kết quả thực sự là như thế nào? Dù sao thì ta thấy quan hệ giữa Ninh sư đệ và Lan tiên tử cũng không phải bình thường a. Sắc mặt của Đông Phương Thắng thoáng cái trở nên tái nhợt. Bị người ta cười nhạo một thời gian dài như vậy, hắn đã chịu đủ rồi, hôm nay nhất định phải lấy lại thể diện, phải khiến cho Ninh Tiểu Xuyên mất sạch danh dự, tốt nhất là tu vi bị phế sạch, bị trục xuất khỏi Thiên Đế Sơn. Đông Phương Thắng nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, lạnh lùng nói: - Hôm nay ta chính là muốn nói chuyện này, Ninh Tiểu Xuyên, tên âm hiểm tiểu nhân nhà ngươi, còn không cút ra đây cho ta, hôm nay ta nhất định phải vạch trần bộ mặt giả dối của ngươi. Ninh Tiểu Xuyên ngồi yên tại chỗ, nâng chén trà lưu ly bạch ngọc lên, nhấp một ngụm linh tuyền, thản nhiên nói: - Đông Phương sư huynh, ngươi nói gì ta nghe không hiểu? - Nghe không hiểu ư? Vậy thì ta chỉ có thể nói ra bí mật của ngươi, khiến ngươi trở thành con chuột chạy ngang qua đường, để mọi người tránh ngươi thật xa. Đông Phương Thắng nói. Rất nhiều người đều cười nhạo Đông Phương Thắng, cảm thấy Đông Phương Thắng đang tự rước lấy nhục. Thế nhưng, cũng có vài người lộ ra thần sắc suy tư, dù sao thì Đông Phương Thắng cũng là một trong mười địa vương giả thế hệ trẻ, cũng không phải hạng ngu ngốc, nếu như hắn không nắm chắc mười phần thì sao dám nói càn trước mặt mọi người? Trong đó, hiển nhiên có cả đám người Quang Minh Thánh Nữ và Thiên Hoàng Thái Tử. Ninh Tiểu Xuyên vẫn bình tĩnh như trước, nói: - Cây ngay không sợ chết đứng, vậy thì mời Đông Phương huynh nói một câu, xem xem ta rốt cuộc có bí mật gì? Đông Phương Thắng từng bước đi về phía Ninh Tiểu Xuyên, tràn đầy tự tin mà nói: - Mọi người đều biết thương thế của Lan tiên tử đã khỏi hẳn, tại sao mỗi đêm phải tới chỗ Ninh Tiểu Xuyên ở? Mọi người thật sự cho rằng Ninh Tiểu Xuyên đang trị thương cho Lan tiên tử ư? Thực ra, Ninh Tiểu Xuyên tinh thông Dưỡng Quỷ thuật, thu lấy một đạo hồn phách của Lan tiên tử, dùng để uy hiếp Lan tiên tử. Lúc trước, hắn đã sử dụng biện pháp này, để khiến cho ta thân bại danh liệt. Sau khi Đông Phương Thắng nói ra chuyện này, Tiểu Quang Minh Điện càng trở nên yên tĩnh, rất nhiều người đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ, đưa mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên và Lan tiên tử. Đông Phương Thắng nói năng hùng hồn lý lẽ như vậy, chẳng lẽ là sự thật? Lạc Vũ khẽ cau mày, trầm giọng nói: - Đông Phương Thắng, ngươi có biết những lời mà ngươi nói, có hậu quả nghiêm trọng như thế nào không? Lời nói của ngươi không chỉ ảnh hưởng tới danh dự của Ninh sư đệ và Lan tiên tử, mà còn ảnh hưởng tới danh dự của Thiên Đế Sơn. Đông Phương Thắng tất nhiên cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, thế nhưng vẫn nghiêm túc nói: - Vũ sư tỷ, nếu ta không nắm chắc mười phần, sao lại nói năng bừa bãi được? - Nếu ngươi thật sự ăn nói bừa bãi, tạo thành ảnh hưởng xấu, sẽ do ai đứng ra gánh trách nhiệm đây? Lạc Vũ nói. Đông Phương Thắng nói: - Tất nhiên là do một mình ta gánh chịu. Lạc Vũ nói: - Ngươi gánh chịu nổi không? Ảnh hưởng của chuyện này, Lạc Vũ cũng biết được đôi chút. Bất luận lời nói của Đông Phương Thắng là thật hay giả, chỉ cần khiến cho lời đồn này truyền đi, sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với danh dự của Thiên Đế Sơn. Hơn nữa, chuyện này còn không thể phong tỏa che giấu được. Bởi vì, Thánh Nữ của Quang Minh Thánh Thổ và Tam thiếu gia của Dưỡng Quỷ thế gia đều đang ở đây, bọn họ tất nhiên rất hi vọng chứng kiến nội bộ của Thiên Đế Sơn xảy ra chuyện gièm pha như vậy. Ngay cả Thiên Hoàng Thái Tử cũng thoáng cau mày, cảm thấy Đông Phương Thắng hành sự không có chừng mực, cho dù muốn đối phó với Ninh Tiểu Xuyên, cũng không nên nói ra chuyện này trước mặt người của Dưỡng Quỷ thế gia và Quang Minh Thánh Thổ. Thiên Hoàng Thái Tử trầm giọng thét dài một tiếng, giống như Thần Long ngâm khiếu: - Đông Phương Thắng, lúc nói chuyện, phải lựa chọn tình huống, địa điểm, còn không mau lui xuống! Thiên Hoàng Thái Tử quát lớn một tiếng, liền khiến cho Đông Phương Thắng sắc mặt trắng bệch, trong đầu vang “ong ong”, thiếu chút nữa toàn thân mềm nhũn mà ngã ra đất. Cùng là mười đại vương giả thế hệ trẻ của Thiên Đế Sơn, thế nhưng, Thiên Hoàng Thái Tử lại xếp thứ nhất, chỉ cần quát lớn một tiếng, đã thiếu chút nữa đánh gục Đông Phương Thắng, thể hiện ra thực lực tu vi khủng bố.
Chương 655: Âm Dương Nhãn share: doctruyen.org Mời đọc Đôi mắt Quang Minh Thánh Nữ lộ ra tinh quang, nói: - Thiên Hoàng Thái Tử điện hạ có thiên tư giống như thiếu niên Thần Linh, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Chẳng qua, lời nói của Đông Phương sư đệ quả thật có chút giật gân, nếu như không đi đến kết quả, nhất định sẽ khiến lời đồn nổi lên khắp nơi. E rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của Lan tiên tử và Ninh tiên sinh, thậm chí… ngay cả danh dự của Thiên Đế Sơn cũng sẽ bị hao tổn. Diêm Văn cũng đứng dậy, cười nói: - Ta cảm thấy Quang Minh Thánh Nữ điện hạ nói rất có đạo lý, có một số việc, tốt nhất nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn. Lúc này, Đông Phương Thắng cũng khôi phục bình tĩnh, cũng không để ý tới Thiên Hoàng Thái Tử, liền nói: - Diêm Tam thiếu gia chính là anh kiệt của Dưỡng Quỷ thế gia, tin rằng ngươi có biện pháp nhìn ra Lan tiên tử có phải thiếu khuyết hồn phách hay không? Nếu như Lan tiên tử thiếu khuyết hồn phách, vậy chẳng phải chứng minh lời ta nói đều là sự thật hay sao? Ninh Tiểu Xuyên khẽ vuốt mũi, nói: - Nhưng nếu Lan tiên tử không thiếu khuyết hồn phách thì sao? Đông Phương Thắng nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, nghiến răng nghiến lợi nói: - Ta sẽ rời khỏi Thiên Đế Sơn, cả đời không bước chân vào Thiên Đế Sơn một bước. - Ha ha, ngươi làm bẩn danh dự của ta, ta không quan tâm. Nhưng ngươi làm vấy bẩn danh dự của Lan tiên tử và Thiên Đế Sơn, lại muốn bỏ đi hay sao? Thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy? Ninh Tiểu Xuyên nói. Đông Phương Thắng càng thêm tức giận, nói: - Ngươi chỉ là chột dạ mà thôi, Diêm Tam thiếu gia, không cần để ý đến hắn, chúng ta hãy giúp Lan tiên tử lấy lại công đạo, không để cho Lan tiên tử bị hắn áp chế và vũ nhục, tất cả trách nhiệm sẽ do ta gánh chịu. Diêm Văn tất nhiên rất thích đào móc chuyện xấu của Thiên Đế Sơn, thế nhưng vẫn lộ vẻ nho nhã lễ độ, hai tay hợp quyền cúi đầu, nói: - Lan tiên tử, tại hạ đắc tội. Diêm Văn hai tay niết chỉ, đặt tại vị trí huyệt Thái Dương. Đây chính là “Âm Dương nhãn” trong truyền thuyết. Có một vài người hậu thiên tu luyện ra Âm Dương nhãn, thế nhưng, Diêm Văn lại là Âm Dương nhãn trời sinh, bất kể là yêu ma quỷ quái gì cũng không thể ẩn thân trước mặt hắn, muốn nhìn thấu ba bồn bảy vía của người khác lại càng dễ dàng hơn. Trong đôi đồng tử của Diêm Văn bắn ra hai đạo cột sáng, nhìn chằm chằm vào Vạn Âm Tiên Hậu. Vạn Âm Tiên Hậu trầm mặt, hành vi của Diêm Văn trong mắt nàng, chính là một loại hành vi đại bất kính. Vụt... Nàng phất ống tay áo một cái, một đạo bạch quang tràn ra, lập tức đánh nát bấy hai đạo cột sáng do “Âm Dương nhãn” phát ra. Diêm Văn hét thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài, rớt xuống trung tâm Tiểu Quang Minh Điện, hai tay ôm lấy đôi mắt đầm đìa máu tươi, toàn thân đều run rẩy. - Mắt của ta… Diêm Văn cắn chặt răng, đầu đau đến mức thiếu chút nữa mất đi tri giác. Mọi người đều giật nảy mình, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Vạn Âm Tiên Hậu. Trời đất… Tu vi của Diêm Văn cường đại đến mức nào? Sao lại có thể bị nàng ta vung tay một cái đã đánh bay, hơn nữa còn phế đi đôi Âm Dương nhãn của hắn? Tu vi bậc này cũng quá kinh khủng rồi. Mí mắt Thiên Hoàng Thái Tử khẽ giật, tựa như bị thực lực mà Nhiếp Lan Tâm bày ra khiến cho kinh ngạc vô cùng. Quang Minh Thánh Nữ cũng thầm giật mình, nàng vốn cho rằng, người cường đại nhất trong thế hệ trẻ của Thiên Đế Sơn, hẳn là hậu nhân Thiên Đế và Thiên Hoàng Thái Tử. Thế nhưng, tu vi mà Nhiếp Lan Tâm bày ra, quả thật quá cường đại, chỉ tùy tiện vung tay một cái, đã phế đi hai mắt của Diêm Văn. Rất nhiều người đều kinh sợ không thôi, ngay cả Lạc Vũ và Đông Phương Thắng cũng giật nảy mình toàn bộ Tiểu Quang Minh Điện đều trở nên an tĩnh. - Ninh Tiểu Xuyên, chúng ta đi! Vạn Âm Tiên Hậu vẫn bình thản như trước, liền muốn rời đi. Ninh Tiểu Xuyên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Vạn Âm Tiên Hậu là nhân vật kiêu ngạo như thế nào? Há có thể cho phép một nam tử trẻ tuổi quan sát nội tình? Cũng chỉ có thể trách Diêm Văn xui xẻo mà thôi. Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, nhìn Diêm Văn ngã trên mặt đất, lại nhìn Đông Phương Thắng, cười nói: - Mọi người cũng thấy tu vi của Lan tiên tử rồi, người phương nào có thể khống chế được nàng ta chứ? Hắn lại lắc đầu, nói tiếp: - Đông Phương Thắng, lần sau nói chuyện, nhớ phải suy nghĩ cho kỹ. Hại mình thì bỏ đi, đừng có làm hại người khác, Diêm Tam thiếu gia chính là bị ngươi làm hại đấy. Lan tiên tử dù sao cũng là nữ tử, há có thể cho phép người khác tùy tiện dòm ngó? Nếu ngươi đã nói ngươi sẽ chịu hết trách nhiệm thì chuyện này giao cho ngươi gánh vác vậy. Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên liền cùng Vạn Âm Tiên Hậu rời đi. Huyên náo thành cục diện lúc này, nhất định sẽ không thể tiếp tục luận đạo được nữa. Sắc mặt Đông Phương Thắng đại biến, Diêm Văn dù sao cũng là Tam thiếu gia của Dưỡng Quỷ thế gia, là thiên tài tuyệt đỉnh, thế nhưng lại bị Lan tiên tử phế bỏ hai mắt, Dưỡng Quỷ thế gia sao có thể bỏ qua được? Chẳng lẽ… trách nhiệm này sẽ thật sự do hắn gánh chịu? Hắn gánh nổi sao? - Đứng lại! Bên ngoài Tiểu Quang Minh Điện chợt thổi tới một trận hàn phong. Trận hàn phong kia hóa thành một lão giả mặc áo đen, từ bên ngoài Tiểu Quang Minh Điện tiến vào, trong tay cầm một thanh thiết trượng màu đen, phát ra tiếng “bịch bịch”. Hắn ngăn cản đường đi của Vạn Âm Tiên Hậu, khí tức trên người tản mát ra vô cùng âm lãnh, chòm râu trên cằm kéo dài xuống tận mặt đất, lạnh lùng nhìn Vạn Âm Tiên Hậu. Vạn Âm Tiên Hậu vẫn không hề nao núng, trầm giọng nói: - Cút ngay! - Tiểu hài, tuổi còn nhỏ mà khẩu khí thật lớn. Đả thương Tam thiếu gia của Dưỡng Quỷ thế gia chúng ta, còn muốn rời đi, như vậy không phải là không để Dưỡng Quỷ thế gia chúng ta vào mắt sao? Thanh âm của lão giả có chút khàn khàn, tựa như một lão ma diện mục dữ tợn. Trong con mắt của hắn chỉ có lòng trắng, không có đồng tử. Lão giả áo đen này chính là một vị trưởng bối của Dưỡng Quỷ thế gia, theo Diêm Văn đến Thiên Đế Sơn, bề ngoài là tới quan sát “Thiên Môn khảo thí”, trên thực tế là đến để bảo hộ Diêm Văn. Loại thiên chi kiêu tử như Diêm Văn, tại Dưỡng Quỷ thế gia cũng không có mấy người, bên kia há có thể không phái cao thủ đi theo bảo hộ? Hai mắt của Diêm Văn bị Vạn Âm Tiên Hậu phế bỏ, vị trưởng bối của Dưỡng Quỷ thế gia này tất nhiên không có khả năng để cho Vạn Âm Tiên Hậu rời khỏi được. Thần sắc Vạn Âm Tiên Hậu trở nên lạnh lẽo như băng, một luồng sát khí từ trong người phóng xuất ra ngoài. Nếu để nàng ra tay, nhất định lão già của Dưỡng Quỷ thế gia này sẽ bị giết chết. Sự tình càng làm lớn, thì đều không có lợi cho bất kỳ người nào. Trước khi Vạn Âm Tiên Hậu ra tay, Ninh Tiểu Xuyên vội nói: - Tiền bối, đây là tranh đấu của những người trẻ tuổi, ngươi nhúng tay vào, e rằng có chút mất thân phận. Hơn nữa, Lan tiên tử dù sao cũng là nữ tử, dưới tình huống chưa được chính miệng nàng đồng ý, Diêm Văn lại có ý định nhìn trộm nàng, như vậy không phải là quá thiếu tôn trọng người khác sao? Vậy Dưỡng Quỷ thế gia các ngươi có để Thiên Đế Sơn chúng ta vào mắt hay không? Phành... Nhạc Minh Tùng vỗ bàn đứng dậy, nói: - Đúng vậy, quả thực quá ức hiếp người khác rồi, chẳng lẽ nữ tử của Thiên Đế Sơn chúng ta có thể bị người của Dưỡng Quỷ thế gia ức hiếp, lại không thể hoàn thủ sao? - Tài nghệ của bản thân Diêm Văn không bằng người khác, nên mới thua trong tay Lan tiên tử, cho dù Dưỡng Quỷ thế gia các ngươi dù không phục, cũng phải điều cao thủ trẻ tuổi khác đến Thiên Đế Sơn tìm lại thể diện. một lão nhân ra mặt đối phó với một tiểu nữ tử thì có bản lĩnh gì? - Dưỡng Quỷ thế gia các ngươi thật sự muốn kiếm chuyện trên địa bàn của Thiên Đế Sơn, vậy thì đừng trách Thiên Đế Sơn chúng ta không khách khí. Tất cả tài tuấn trẻ tuổi ở đây đều đồng loạt đứng dậy, biểu hiện lòng căm phẫn, rất không hài lòng với cách làm của Dưỡng Quỷ thế gia. Lão giả áo đen cũng nhíu mày, chuyện này quả thật là do hành vi của Diêm Văn không đúng chừng mực, khiến cho hắn cũng không tiện truy cứu tiếp. Chẳng lẽ Dưỡng Quỷ thế gia nhất định phải ngậm bồ hòn làm ngọt? Đã có người đem tin tức truyền đi, mấy vị đệ tử hạch tâm của Thiên Đế Sơn đều tự mình chạy đến, trong đó có cả Tần Nguyệt cung chủ của Yêu Nguyệt Cung, Lục cung chủ của Vạn Kiếm Cung, Mộc tông chủ của Phần Kiếm Tông. Nhìn thấy những đệ tử hạch tâm của Thiên Đế Sơn đến, thần sắc của lão giả áo đen hoàn hoãn lại, âm dương quái khí nói: - Nếu lão phu nghe không lầm, lúc trước Thiên Đế Sơn đã chính miệng nói, có người dùng nhiếp hồn đại pháp lấy đi một đạo hồn phách của nữ oa nhi kia, khống chế nàng ta. Cũng chính vì thế cho nên Diêm Văn mới thi triển “Âm Dương nhãn”, giúp Thiên Đế Sơn các ngươi tra ra chân tướng. - Thế nhưng, nữ oa nhi kia không ngờ lại nhân lúc Diêm Văn thi triển Âm Dương nhãn mà đánh lén Diêm Văn, khiến cho hai mắt của Diêm Văn bị mụ. Rốt cuộc nàng ta đang che giấu chân tướng gì? Hay là, nàng ta đã bị người khác khống chế, cho nên mới ra tay đánh mù hai mắt của Diêm Văn? Ánh mắt Mộc tông chủ trở nên lạnh lẽo, nói: - Đông Phương Thắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đông Phương Thắng nhìn thấy Mộc tông chủ đến, trên mặt liền lộ vẻ mừng rỡ, lập tức hớn hở nói: - Tông chủ, Ninh Tiểu Xuyên thu lấy một đạo hồn phách của Lan tiên tử, bức hiếp Lan tiên tử, khiến cho ta thân bại danh liệt. Ta nhất định phải đem chân tướng công bố ra ngoài, không thể để cho ta bị hàm oan, cũng không thể để Lan tiên tử bị Ninh Tiểu Xuyên khi nhục được. Bốp… Mộc tông chủ tát một cái, đánh cho Đông Phương Thắng bay lên không trung xoay hai vòng, sau đó “phịch” một tiếng rơi xuống đất, ngã sấp choáng váng. Đông Phương Thắng bụm lấy một bên má sưng đỏ, vừa thẹn vừa hận, nghiến răng nghiến lợi lắp bắp: - Tông chủ, ngài… Hắn bây giờ là Thiên Nhân, cũng có tôn nghiêm của bản thân, tát hắn một cái trước mặt mọi người, đối với hắn mà nói, là vũ nhục như thế nào? Trong lòng hắn tất nhiên không phục. - Đây là kết cục của việc nói lung tung. Mộc tông chủ thu tay lại, nghiêm nghị nói: - Còn không đứng lên cho ta, sau khi trở về, sẽ từ từ thu thập ngươi. Đông Phương Thắng đã sớm nói với Mộc tông chủ, hắn hàoi nghi Ninh Tiểu Xuyên lấy đi một đạo hồn phách của Nhiếp Lan Tâm, dùng nó để uy hiếp nàng ta. Mộc tông chủ tất nhiên cũng muốn điều tra việc này này, nhất định phải khiến cho Vạn Kiếm Cung và Yêu Nguyệt Cung thiệt thòi lớn. Thế nhưng, Đông Phương Thắng hành sự quá thiếu cân nhắc, không ngờ lại lật tẩy sự tình ngay trước mặt người của Dưỡng Quỷ thế gia và Quang Minh Thánh Thổ. Đây gọi là chuyện xấu trong nhà không đồn ra ngoài, huống chi chuyện này còn ảnh hưởng tới danh dự của Thiên Đế Sơn. Mộc tông chủ không thể không đứng ra chùi đít cho hắn, tát cho hắn một cái, chính là muốn nhắc nhở hắn phải thấy rõ thời cuộc, lúc nói chuyện, phải chọn nơi thích hợp. Đuổi hắn trở về Phần Kiếm Tông, thực ra chính là muốn gián tiếp bảo vệ hắn. - Mộc huynh, vội vã mang người đi như vậy là vì sao? Vị lão giả áo đen của Dưỡng Quỷ thế gia cười nói: - Nếu như vị Đông Phương sư điệt này đã muốn lấy lại công đạo cho chính mình, vậy tại sao chúng ta không điều tra chuyện này cho rõ? Lão hủ cũng tinh thông Dưỡng Quỷ chi thuật, cho nên cũng hiểu rất rõ sự thống khổ đối với một người bị người khác khống chế hồn phách.