LS Q.Sự THẦN XẠ NHÀ THANH - Đông Nhất Phương - Chương 1261

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Q.4 - Chương 1022: Môn Chủ Hồng Môn



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Đường Hoài Đức buông chén rượu trong tay, mỉm cười bảo: "Tổng thống nhật lí vạn ky, có thể từ trăm công ngàn việc giành thời gian gặp chúng ta, đúng là vạn hạnh của chúng ta. Nhất là chúng ta ở nước Mỹ, không phải là ở trong nước, có thể ở nước Mỹ nhìn thấy tổng thống một lần là kỳ ngộ ngàn năm một thuở hay không Hôm nay nhìn thấy tổng thống, xin tổng thống phát biểu mấy câu."

    Sau khi nói xong, Đường Hoài Đức dẫn đầu vỗ tay.

    Nháy mắt, tất cả thương nhân ngồi trên lầu hai đều vỗ tay.

    Ánh mắt Mọi người chiếu trên người Lý Chấn, lộ ra vẻ chờ mong.

    Lý Chấn nói: "Chư vị đang ở nước Mỹ, theo ta thấy, kỳ thật là đang ở Tào doanh mà lòng hướng về Hán."

    Một câu khiến tiếng cười nổi lên bốn phía, không khí trở nên thân thiện.

    Đường Hoài Đức cười nói nói: "Tổng thống nói có lý! Chúng ta đều đang ở doanh Tào mà lòng hướng về Hán."

    "Những lời của Tổng thống tuy rằng hơi có ý tứ trêu ghẹo, nhưng thực sự là một lời nói thật. Chúng ta đến nước Mỹ làm kinh thương, đại đa số người là bất đắc dĩ, có ai muốn đi xa xứ đâu?" Một trung niên nhân bên cạnh Đường Hoài Đức vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng nói: "Như ta mà nói, thật sự là bởi vì gia tộc xuống dốc, không thể duy trì sinh kế, mới lựa chọn vượt biển, tới nước Mỹ kiếm cơm."

    Lý Chấn gật gật đầu, đồng ý với lời nói này.

    Người Thời đại này không có quan niệm nhạt nhẽo với quê cha đất tổ như người đời sau.

    Người Hiện tại chú ý lá rụng về cội, chỉ cần có thể sinh sống được thì tuyệt không xa xứ.

    Đường Hoài Đức giới thiệu nói: "Tổng thống, người bên cạnh ta tên là A

    Tát Mãn, kinh doanh quán. A Tát Mãn tiên sinh dẫn theo mười đệ tử tới đây, bọn họ đều là người võ nghệ tinh trạm, là chiêu bài vang dội nhất bên trong phố người Hoa chúng ta, rất nhiều người nước ngoài đều bái sư học nghệ trong quán của A Tát Mãn tiên sinh. Thậm chí, bởi vì có sự tồn tại của A Tát Mãn tiên sinh, rất nhiều người nước ngoài tới phố người

    Hoa sinh sự mới thu liễm, không dám trắng trợn làm càn ở phố người Hoa."

    A Tát Mãn khiêm tốn nói: "Đường lão gia tử quá khen!"

    Lý Chấn tiếp tục nói: "Chư vị là người có tiếng tăm ở phố người Hoa, nói phú giáp một phương cũng không đủ, hoặc là danh chấn một phương. Trong các ngươi, rất nhiều người có thể đã quen với cuộc sống nước Mỹ, nhưng ta vẫn muốn nói một câu, tuy rằng chư vị ở nước Mỹ, nhưng gôc rễ vẫn ,

    Trung Quốc bất kể đi xa, bất kể đang ở phương nào, cũng vẫn là người

    Trung Quốc."

    "Ta từng nói một câu như thế này với Đường lão gia tử, ta hy vọng và hoan nghênh Đường lão gia tử có thể trở lại Trung Quốc, làm kinh thương

    Trung Quốc Trung Quốc. Những lời này, ta cũng nói với chư vị, hy vọng chư vị có thể trở lại gia hương của mình. Khi Mọi người rời khỏi Trung

    Quốc, đại đa số là vì quốc gia chướng khí mù mịt, khó có thể sinh tồn, nhưng hiện tại hoàng đế sớm đã xuống đài, quốc gia từ từ sáng lên, có thể cho chư vị thi triển tài hoa."

    Lý Chấn thần sắc thành khẩn, nói: "Chư vị trở lại Trung Quốc, không chỉ có thể cảm thấy an ủi tổ tông, cũng có lợi cho dân tộc quốc gia. Đương nhiên, cái này không phải là ta hô hào, đòi chư vị nhất định phải về nước, quyền lựa chọn cuối cùng vẫn ở trong tay chư vị."

    Lý Chấn nói tiếp: "Lần này ta đến nước Mỹ viếng thăm, sẽ ở lại một thời gian dài. Mọi người trong lúc ở nước Mỹ gặp bất kỳ khó khăn nào, , đều có thể đề xuất. Chỉ cần ta có thể giúp mọi người giải quyết, nhất định sẽ cố gắng lớn nhất để đi giải quyết. Hiện tại ta và tổng thống Lâm

    Khẳng vẫn duy trì quan hệ tốt đẹp, chỉ cần ý kiếnta đưa ra hợp lý thì ta tin tưởng hắn sẽ hỗ trợ."

    A Tát Mãn đảo mắt, nghiêm túc nói: "Tổng thống, vấn đề trước mắt vẫn là vấn đề địa vị. Tuy rằng, thực lực Trung Quốc từ từ cường đại lên, tuy rằng tổng thống thể hiện ra thái độ vô cùng cường thế, khiến cho người

    Mỹ không dám ngang nhiên khi dễ chúng ta, nhưng trên rất nhiều vấn đề vẫn tồn tại.

    A Tát Mãn bất đắc dĩ nói: "Ví dụ như nói, một tòa tửu lâu thuê công nhân, hoặc là một gian nhà xưởng tuyển nhận công nhân. Người Mỹ đầu tiên lựa chọn nhất định là người da trắng, sau đó mới là người của chúng ta. Điều ta muốn nói là thỉnh tổng thống chuyển cáo cho tổng thống Mỹ Lâm

    Khẳng, xin hắn thay đổi tập tục này, có thể đối đãi ngang hàng người da trắng Mỹ và người Trung Quốc người Trung Quốc, để chúng ta có thể có cuộc sống tốt hơn."

    Lý Chấn vẻ mặt chua sót, lắc đầu nói: "muốn giải quyết chuyện này có rất khả năng. Bất kể thế nào, người Mỹ xây dựng nhà xưởng khẳng định ưu tiên chiêu nạp người Mỹ, cũng giống chúng ta khẳng định sẽ ưu tiên người của mình. Gặp phải vấn đề như vậy, cơ hồ là rất khó giải quyết. Cho dù ta nóivới Lâm Khẳng thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể vô ích. Biện pháp Duy nhất chỉ có tự cường, chỉ có tự chúng ta trở nên cường đại, chỉ có năng lực của mình trác tuyệt bất phàm, vậy không lo không có địa phương thi triển tài hoa, đây không phải là nhà xưởng chọn lựa ngươi, mà là ngươi chọn lựa bọn họ."

    Dừng một chút, Lý Chấn lại nói: "Tự giúp mình thì trời mới giúp."

    Tát Mãn gật đầu, không nói thêm gì nữa.

    Lý Chấn tiếp tục nói: "Trừ chuyện này, còn có chuyện gì nữa không?"

    Đường Hoài Đức nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Sau khi Trung Quốc quật khởi, có tổng thống giúp, vấn đề chúng ta gặp phải đã ít đi rất nhiều, cơ hồ đều tự có thể giải quyết. Tổng thống khó khăn lắm mới đến được một chuyện, nào, uống rượu, uống rượu! Không nói về chuyện này nữa."

    Mọi người gật đầu, đều đồng ý với lời nói của Đường Hoài Đức.

    Lý Chấn không chối từ, ai đến cũng không cự tuyệt.

    Lúc này, Hoàng Cường đi tới bên cạnh Lý Chấn, thấp giọng nói: "Tổng thống, dưới lầu của một người muốn gặp Đường Hoài Đức."

    Lý Chấn phân phó nói: "Dẫn vào."

    Hoàng Cường gật đầu, sau đó xoay người đi xuống lầu. Không lâu sau,

    Hoàng Cường dẫn một đại hán khôi ngô đi lên. Hán tử sau khi thấy Đường

    Hoài Đức thì bùm một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Lão gia tử, cứu mạng!"

    Nháy mắt, Đường Hoài Đức sửng sốt.

    Đường Hoài Đức khôi phục lại xua tay nói: "Đứng lên rồi hẵng nói. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần lão hủ có thể giúp được thì nhất định làm hết sức."

    Hán tử đứng lên nói: "Môn chủ bị bắt, xin lão gia tử hỗ trợ."

    Đường Hoài Đức nói: "Cụ thể là chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng đi."

    A Tát Mãn tới gần Lý Chấn, thấp giọng giải thích nói: "Tổng thống, hán tử trung niên này là đệ tử Hồng môn. Hồng môn là một môn phái ở San

    Francisco."

    Lý Chấn gật gật đầu, nhìn về phía người báo tin.

    Hán tử vội vàng giải thích nói: "Chuyện là thế này, một nữ nhân của huynh đệ Hồng môn làm việc trong nhà xưởng, bị quản sự người nước ngoài của nhà xưởng kêu đi, cuối cùng nữ nhân của huynh đệ đó bị quản sự người nước ngoài làm nhục, sau khi trở về liền tự sát. Môn chủ nhận được tin tức, mang theo huynh đệ tới nhà xưởng đòi lại công đạo. Vốn là môn chủ muốn quản sự người nước ngoài xin lỗi, rồi cắt chim hắn. Không ngờ, chuyện ầm ĩ lên, hai bên đã xảy ra đánh nhau. Cuối cùng, người nước ngoài người nước ngoài bị giết, mấy chục người nước ngoài của nhà xưởng cũng bị giết. Sau đó, môn chủ bị bắt."

    Hán tử cơ hồ là nức nở nói: "Lão gia tử, ngài ở San Francisco có quan hệ rộng nhất, bằng hữu nhiều nhất, hiện tại chỉ có thỉnh ngài ra mặt. Bất kể bao nhiêu tiền Hồng môn cũng đều nguyện ý chi, chỉ cầu lão gia tử cứu môn chủ một mạng."

    Đường Hoài Đức sau khi nghe xong, khuôn mặt già nua nhăn lại
     
    Chỉnh sửa cuối: 4/4/15
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Q.4 - Chương 1023: Phố Người Hoa Đoàn Kết



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Hồng Dịch giết người, hơn nữa giết người cũng không ít, hơn nữa điều là giết người da trắng, chuyện này không phải là một chuyện nhỏ. Đường Hoài Đức ép mình phải tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi: "Hồng lão đệ dẫn theo huynh đệ đi báo thù, chắc không chỉ có một mình, các huynh đệ đi theo cùng khác đâu?"

    Hán tử hồi đáp: "Chúng ta ở đánh nhau ở nhà xưởng, về sau khi quan binh tới tới bắt thì môn chủ bảo các huynh đệ đi cùng đi trước, hắn ở lại phía sau chặn đường. Các huynh đệ không lay chuyển được, đành phải đi trước. Cuối cùng môn chủ vì yểm hộ huynh đệ bị bắt, mà huynh đệ đi theo môn chủ đều chạy thoát về. Hiện tại, các huynh đệ trốn rồi, nhưng đã thương lượng, nếu không thể cứu được môn chủ ra thì chuẩn bị làm một hồi cướp ngục."

    Hắn ngồi xổm xuống, ngao ngao khóc lớn nói: "Lão gia tử, ngài nhất định phải cứu môn chủ!"

    "Các ngươi điên rồi! Dám cướp ngục."

    Đường Hoài Đức trợn mắt, không nhịn được quát lớn một tiếng.

    Hán tử khóc như một tiểu hài tử bất lực, nức nở nói: "Môn chủ đối đãi với chúng ta như thủ túc, hiện giờ môn chủ gặp nạn, chúng ta làm sao có thể không quản? Huống hồ, môn chủ còn là vì huynh đệ mà bị bắt. Chúng ta vì môn chủ, có thể dùng mạng để báo đáp. Lão gia tử hiện tại xem có thể thông qua quan hệ của ngài để cứu môn chủ hay không, nếu không thể cứu môn chủ, chúng ta chỉ có thể áp dụng phương thức của mình."

    Tâm tình của Đường Hoài Đức hoàn toàn sụp đổ, vô cùng khó xử.

    Chuyện này, khó có thể nhúng tay!

    Lý Chấn mở miệng nói: "Lão Đường à, theo ta thấy, có thể sử dụng tiền tài để giải quyết chuyện này thì dùng đi. Bất kể có thể thành công hay không, cứ dùng quan hệ trong tay ngươi thử một lần đi, có thể giữ được tính mạng của Hồng môn chủ là tốt nhất, nếu không được thì lại nghĩ biện pháp khác. Chuyện này tuy rằng là người nước ngoài khơi mào, nhưng Hồng môn chủ cũng giết người, cũng có sai lầm, là phải gánh trách nhiệm."

    "Ngươi hỗn đản, không biết môn chủ là vì chúng ta sao?"

    Hán tử thấy Lý Chấn nói Hồng Dịch không đúng, lập tức không vui, mở miệng mắng

    Vẻ mặt hung ác như hận không thể nuốt sống Lý Chấn.

    Đường Hoài Đức biến sắc, trầm giọng quát lớn nói: "Khốn khiếp, người bên cạnh ta tổng thống Trung Quốc. Ta nói cho ngươi hay, sau khi ta đi bái phỏng thị trưởng San Francisco vẫn là không thể dẹp yên chuyện này thì vẫn phải nhờ tổng thống hỗ trợ. Ngươi đắc tội với tổng thống, vậy chính là không nghĩ tới tính mạng của Trí Hồng lão đệ. Mau, lập tức xin lỗi tổng thống."

    "A!"

    Hán tử kinh hô một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

    Không ngờ, người trước mắt là tổng thống.

    "Bốp."

    Hán tử tự tát vào mặt mình.

    Hắn mặc kệ năm vết ngón tay trên mặt, liên tục dập đầu nói: "Tổng thống, tiểu nhân có mắt như mù, là tiểu nhân có mắt không tròng, thỉnh tổng thống đại nhân không chấp tiểu nhân. Tổng thống, môn chủ đều là vì đám những này chúng ta nên mới bị bắt, thỉnh tổng thống cứu môn chủ một mạng. Chỉ cần có thể giữ được tính mạng cho môn chủ, cho dù ngài lấy mạng tiểu nhân thì tiểu nhân cũng cam tâm tình nguyện."

    Lý Chấn lắc đầu nói: "Ta muốn mạng của ngươi làm gì? Yên tâm, ta không để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu. Chuyện này trước tiên dùng tiền đi trước, để lão Đường đi ngoại giao, nếu thông thì ta không cần xuất thủ. Nếu thực sự không được thì ta sẽ giúp biện hộ."

    Đối với chuyện này, Lý Chấn cũng cảm thấy đau đầu.

    Từ tình cảm mà nói thì Lý Chấn bội phục hành động của môn chủ hồng Hồng Dịch. Vì huynh đệ mà dám sống mái với người Mỹ, đây là một hán tử có tấm lòng, người như vậy Lý Chấn cũng rất bội phục. Nhưng từ quốc gia pháp luật thì Hồng Dịch dẫn người giết hơn mười người, cho dù quản sự người nước ngoài nước Mỹ có si thì cũng phải để pháp luật phán quyết hắn, không phải Hồng Dịch có thể nhúng tay, Hồng Dịch giết người chính là phạm tội.

    Gặp phải tình huống như vậy, Lý Chấn nhúng tay cũng không thích hợp.

    Nhưng, Lý Chấn không thể không nhúng tay.

    Ở trên đất Mỹ này, Lý Chấn không thể giúp lý không giúp thân, ngược lại, Lý Chấn phải giúp thân không giúp lý, phải giúp người nước mình. Nếu Lý Chấn lên tiếng vì người Mỹ, hoặc là Lý Chấn buông tay không quản, đối với Lý Chấn là đại biểu cho Trung Quốc mà nói thì không phải một tin tức tốt. Ít nhất, những người Trung Quốc ở nước Mỹ sẽ lạnh lòng.

    Tát Mãn đứng lên nói: "Tổng thống, võ quán của ta có rất nhiều môn đồ, có một số quan hệ, ta đi thử một lần."

    "Tổng thống, ta quen một bằng hữu học luật ở Mỹ, để ta đi hỏi hắn."

    "Ta quen bằng hữu công tác ở pháp viện, ta cũng hỏi kết quả xử lý chuyện này. Hồng môn chủ giúp nhà ta rất nhiều, hiện tại Hồng môn chủ gặp khó khăn, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn."

    "Phố người Hoa là một chỉnh thể, một vinh thì tất cả vinh, một nguy thì tất cả nguy. Nếu Hồng môn chủ hôm nay bị xử quyết, bước tiếp theo, phố người Hoa chúng ta cũng sẽ sụp đổ, cũng sẽ bị đả kích. Phải cứu Hồng môn chủ về."

    Các thương nhân đứng ra, đều chuẩn bị đi hỗ trợ.

    Hán tử liên tục cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ, vui mừng nói: "Cám ơn chư vị, cám ơn chư vị."

    Lý Chấn gật gật đầu, xua tay nói: "Chuyện của Hồng môn chủ kính nhờ chư vị, đi nhanh về nhanh, ta ở tửu lâu chờ tin tức tốt của chư vị." Dừng một chút, Lý Chấn nhìn về phía Đường Hoài Đức và A Tát Mãn, nói: "Hai người các ngươi quan hệ rộng, là chủ lực giúp Hồng môn chủ, ta chờ tin tức tốt của các ngươi."

    Đường Hoài Đức gật đầu nói: "Tổng thống, lão hủ sẽ làm hết sức."

    A Tát Mãn nói: "Ta nhất định dốc hết toàn lực, chỉ cần có thể giữ được một mạng của Hồng môn chủ, cho dù ngồi tù vài năm cũng không sao. Non sanh còn đó lo gì không có củi đốt, có thể sống sót là được."

    "Đúng, đúng, có thể giữ được mạng của môn chủ là được." Hán tử gật đầu nói.

    Đám người đi xuống lầu, trên lầu rất nhanh liền chỉ còn lại có vài thương nhân. những thương nhân này vốn muốn lưu lại trò chuyện với Lý Chấn, trao đổi một chút cảm tình, nhưng thấy nghiêm túc nghiêm túc của Lý Chấn, lại nghĩ tới chuyện của môn chủ Hồng môn Hồng Dịch, dứt khoát cũng đi xuống lầu, cho dù có một chút quan hệ, cũng có thể đi cố gắng một chút, nói không chừng còn có cơ hội cứu Hồng Dịch."

    Lý Chấn nhìn hán tử báo tin, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

    Hán tử hồi đáp: "Ta gọi là Vương Hồng, là đệ tử của môn chủ."

    Lý Chấn nói: "Vương Hồng, lúc ấy chuyện nữ tử bị quản sự người nước ngoài làm nhục, có bao nhiêu người biết?"

    Vương Hồng vẻ mặt giận dữ hồi đáp:" Quản sự Người nước ngoài là một tên bại hoại, thường xuyên quấy rối nữ tử, chuyện này mọi người đều biết. Tổng thống, ngài nhất định phải giúp môn chủ."

    Lý Chấn gật đầu nói: "Yên tâm, ta sẽ không ngồi yên không quản."

    "Vâng vâng."

    Vương Hồng gật gật đầu, trong lòng thoáng thở phào.

    Thời gian dần dần trôi qua, trên mặt Vương Hồng đã hiện ra vẻ sốt ruột.

    Lý Chấn tĩnh tọa, nghĩ phương pháp giải quyết sự kiện Hồng Dịch giết người. Từ tình huống trước mắt để phân tích, tất cả tình huống đối với Hồng Dịch đều không lạc quan, đám người Đường Hoài Đức, A Tát Mãn đi tìm quan hệ, có thể cũng khó giữ được tính mạng cho Hồng Dịch. Nhưng cho dù là Lý Chấn tự mình đi tìm Lâm Khẳng cầu tình, đối phương cũng không nhất định sẽ nể mặt, cho nên Lý Chấn vẫn nghĩ biện pháp khác.

     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Q.4 - Chương 1024: Không Cửa Cầu Cứu



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    San Francisco, văn phòng thị trưởng.

    Một lão già đeo kính mặc lễ phục màu đen, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn cúi đầu, đang cẩn thận nghiên cứu một bộ sơn thủy họa Trung Quốc. Người này tên là Bảo Uy Nhĩ, là thị trưởng San Francisco, hiện tại đã sáu mươi lăm tuổi, nhưng hắn vẫn ngồi trên vị trí thị trưởng, không về hưu.

    Thật lâu sau, Bảo Uy Nhĩ mới buông kính lúp trong tay.

    Hắn dựa lưng vào ghế, vẻ mặt uể oải, giận dữ nói: "Chẳng có gì làm, đành gửi gắm tình cảm vào trong sơn thủy họa. Tốt xấu gì ta cũng là một thị trưởng, là quan chấp chính của San Francisco, lại không có tư cách nghênh đón Lý tổng thống, quá khi dễ người ta rồi. Chẳng lẽ ta không có huyết thống người da trắng thuần khiết nên bị cách ly trên? Đáng giận, đáng giận, thật sự là rất đáng giận!"

    Ông cố của Bảo Uy Nhĩ không phải là người da trắng, mà là một người da đen, lại cưới người da trắng làm vợ. Tổ phụ của hắn là hỗn huyết, đến thời Bảo Uy Nhĩ thì trên người của Bảo Uy Nhĩ đã không còn đặc trưng của người da đen, nhìn qua thì hoàn toàn chính là một người da trắng.

    Nhưng, tổ tiên của Bảo Uy Nhĩ là người da đen thì lại không có cách nào gạt bỏ.

    Bởi vì ông cố của hắn là một người da đen, rất nhiều chỗ hắn đều bị đãi ngộ không công bình. Cho dù đảm nhiệm thị trưởng, có quyền lực rất lớn, nhưng ở một số chỗ hắn vẫn bị người da trắng nước Mỹ nhìn với vẻ khinh bỉ

    "Thùng thùng!"

    Bên ngoài Văn phòng truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.

    "Vào đi." Bảo Uy Nhĩ phân phó nói.

    Một người hầu cung kính bước vào, hành lễ với Bảo Uy Nhĩ nói: "Thị trưởng tiên sinh, thương nhân phố người Hoa Đường Hoài Đức tiên sinh tới chơi, có việc gấp muốn gặp ngài."

    Bảo Uy Nhĩ nói: "Thỉnh!"

    Người hầu đi truyền tin, không lâu sau, Đường Hoài Đức bước vào.

    Trong tay Đường Hoài Đức còn cầm một bộ quyển trục phong cách cổ xưa. Hắn đi tới trước mặt Bảo Uy Nhĩ, buông quyển trục xuống, rồi hai tay đặt lên bàn, mỉm cười bảo: "Lão bằng hữu, ta mới từ một cửa hàng đồ cổ mua được một bộ sơn thủy họa trân quý, là hoàng đế Tống Triều Trung Quốc tự tay vẽ, phi thường trân quý. Lần này, tuyệt đối là chân phẩm, không lừa ngươi đâu."

    "Ồ, thật vậy trên? Vậy thì tốt quá. Mau mở ra cho ta xem."

    Trong mắt Bảo Uy Nhĩ tinh quang lấp lánh, hưng phấn không thôi.

    Đường Hoài Đức và Bảo Uy Nhĩ sở dĩ có thể móc nối quan hệ, chính là vì sơn thủy họa Trung Quốc. Bảo Uy Nhĩ là một người yêu thích sơn thủy họa Trung Quốc, hắn và Đường Hoài Đức đều là người yêu tranh như ạng. Thường xuyên qua lại, hai người dần dần liền quen thuộc, thành bạn tốt. Chính bởi vậy, Đường Hoài Đức mới có thể dễ dàng tiến vào văn phòng thị trưởng của Bảo Uy Nhĩ.

    Đường Hoài Đức mở tranh ra. Bảo Uy Nhĩ lập tức cầm lấy kính lúp, cẩn thận xem xét.

    Ước chừng qua năm phút đồng hồ Bảo Uy Nhĩ mới đứng lên.

    Hắn nuốt nước miếng, không nhịn được xoa xoa tay, nhe răng hưng phấn nói: "Lão bằng hữu, bức tranh chữ này đúng là chính phẩm của hoàng đế Tống Triều Triệu Cát, không phải đồ dỏm. Bức họa này vô giá, có thể nói là phẩm."

    Đường Hoài Đức nói: "Lão bằng hữu thích, tặng cho ngươi."

    Bảo Uy Nhĩ ngồi xuống, hắc hắc cười: "Trung Quốc thường nói vô công bất thụ lộc, ta cũng không dám tùy tiện nhận đồ của ngươi. Huống hồ, Đường Hoài Đức ngươi là thương nhân đại danh đỉnh đỉnh phố người Hoa, cũng không chịu làm ăn lỗ vốn. Lần này cầm họa của Triệu Cát tới tìm ta, khẳng định là có đại sự xảy ra, cho nên mới cam nguyện tặng cho ta bức họa này. Hắc, đừng gạt ta nói là ngươi mua được trong tiệm đồ cổ, tranh trân quý như vậy không thể lấy ra để bán, tuyệt đối là tranh trân quý của Đường Hoài Đức ngươi."

    Đường Hoài Đức cũng không nói dối: "Lão bằng hữu tuệ nhãn như đuốc."

    Cằm Bảo Uy Nhĩ hơi hếch lên, nói: "Hai người Chúng ta tương giao nhiều năm như vậy, rất hiểu nhau. Ta hiểu ngươi còn thấu triệt hơn so với thân nhân của ngươi. Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, có gì muốn ta giúp, chỉ cần là chuyện trong khả năng của ta, tuyệt đối không chối từ."

    Đường Hoài Đức khẽ thở dài, nói: "Đúng là có đại sự."

    Bảo Uy Nhĩ nói: "Rốt cuộc là chuyện gì, nói thẳng ra đi. Bức họa này ta không nhận vội, trước tiên phải nói là chuyện gì đã. Có thể kinh động tới Đường Hoài Đức ngươi thì chắc không phải chuyện bình thường."

    Đường Hoài Đức hồi đáp: "Thê tử của huynh đệ Hồng Dịch, môn chủ Hồng môn bị quản sự nhà xưởng cưỡng gian, sau khi chuyện phát sinh, nữ tử về nhà liền tự sát. Hồng Dịch nhận được tin tức, dẫn người tới nhà xưởng đòi lại công đạo, yêu cầu quản sự nước Mỹ nhận lỗi. Nhưng quản sự không chỉ không xin lỗi, còn phái người đuổi Hồng Dịch ra ngoài. Hai bên phát sinh tranh đấu, quản sự bị Hồng Dịch giết chết, một bộ phận người Mỹ bảo hộ nhà xưởng cũng bị giết chết. Hiện giờ Hồng Dịch đã bị bắt, kế tiếp rất có thể bị xử tử, ta là vì chuyện này mà đến."

    Bảo Uy Nhĩ lắc đầu nói: "Lão bằng hữu, thứ cho ta bất lực!"

    Đường Hoài Đức hỏi: "Vì sao?"

    Bảo Uy Nhĩ hồi đáp: "Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, nhất là Lâm Khẳng tổng thống cùng với quốc vụ khanh Tây Hoa Đức các hạ đều đang ở San Francisco, chuyện này lọt vào tai họ, bọn họ nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng. Có tổng thống và quốc vụ khanh nhúng tay, kết cục của Hồng Dịch nhất định là bị xử tử. Về phần đồng đảng Hồng môn đã chạy thoát, cũng đều sẽ tiếp tục đuổi bắt. Lão bằng hữu à, ngươi cũng đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không sẽ bất lợi cho ngươi."

    Đường Hoài Đức nói: "Chẳng lẽ giữ mạng của Hồng Dịch cũng không được sao? Cho dù ngồi tù cũng không sao!"

    Bảo Uy Nhĩ lắc đầu nói: "Ta vừa rồi đã nói, có tổng thống và quốc vụ khanh nhúng tay vào chuyện này, không thể chuyện lớn hóa nhỏ được. Huống hồ bên nhà xưởng cũng sẽ không bỏ qua."

    Đường Hoài Đức gật gật đầu, nói: "Đa tạ lão bằng hữu, bức họa này tặng cho ngươi."

    "Đừng, ta cũng không dám nhận." Bảo Uy Nhĩ nhìn tranh của Triệu Cát với vẻ không nỡ, song vẫn trả lại cho Đường Hoài Đức.

    Vào thời kì mẫn cảm này, hắn không dám nhận phần đại lễ này,

    Đường Hoài Đức tiếp nhận bức tranh, uể oải rời khỏi văn phòng thị trưởng, ngồi xe về phố người Hoa, trên đường về, Đường Hoài Đức gặp A Tát Mãn từ pháp viện trở lại, hỏi: "A Tát Mãn, tình huống bên pháp viện như thế nào?"

    A Tát Mãn lắc đầu: "Nói Ta tìm đại pháp quan của pháp viện, hắn nói không có đường sống đâu."

    "Ài."

    Hai người nhìn nhau, đều khẽ thở dài.

    Đường Hoài Đức nói: "Trở về đem tin tức nói cho tổng thống, chỉ có dựa vào tổng thống thôi." Khi Hai người trở lại Đại Đỉnh tửu lâu, thương nhân đi tìm quan hệ còn lại cũng lục tục kéo về. Mọi người sau khi trở lại Đại Đỉnh tửu lâu, đều vẻ mặt uể oải, lắc đầu thở dài, rõ ràng là không có bất kỳ tiến triển gì. Hai người lên lầu, lại hỏi người về trước, kết quả là không ai có tin tức tốt cả.

    Lý Chấn hỏi: "Tình huống của Các ngươi thế nào?"

    Đường Hoài Đức lắc đầu nói: "Bảo Uy Nhĩ thị trưởng nói Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức sẽ nhúng tay vào chuyện này, kết quả cuối cùng khẳng định là Hồng Dịch bị giết, thậm chí huynh đệ còn lại còn lại đã đào tẩu cũng sẽ bị đuổi bắt."

    Lý Chấn lại nhìn về phía A Tát Mãn, nhưng A Tát Mãn cũng lắc đầu thở dài.

    Chuyện này chỉ có thể do Lý Chấn tiếp nhận, trừ Lý Chấn ra , không ai có thể cứu Hồng Dịch.

     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Q.4 - Chương 1025: Lý Chấn Bị Cự Tuyệt



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Vương Hồng nghe thấy lời nói của Đường Hoài Đức và A Tát Mãn, trên mặt tràn ngập vẻ bất lực.

    Hắn nhìn về phía Lý Chấn, vừa khóc vừa xin giúp đỡ: "Tổng thống, lão gia tử và A Tát Mãn tiên sinh đều bị cự tuyệt, hiện tại chỉ có ngài mới có thể giúp môn chủ, cứu môn chủ một mạng, thỉnh tổng thống nể mặt môn chủ nhiều năm như vậy bảo hộ dân chúng phố người Hoa, cứu môn chủ đi."

    "Câm miệng!"

    Lý Chấn hét lớn một tiếng, hung hăng lườm Vương Hồng một cái.

    Lúc trước, hắn đã nói sẽ hỗ trợ, hiện tại Vương Hồng vẫn khóc sướt mướt dây dưa, khiến Lý Chấn rất bực mình.

    Việc này vốn đã rất phức tạp, Vương Hồng còn càn quấy, Lý Chấn càng thêm bực bội.

    Vương Hồng bị khiển trách. Lập tức câm miệng. Sợ hãi nhìn Lý Chấn.

    Đường Hoài Đức khẽ thở dài nói: "Vương Hồng à, tổng thống nếu đã đáp ứng giúp Hồng lão đệ thì nhất định sẽ làm được. Ngươi bên cạnh lải nhải, ai nghe cũng thấy phiền. Chúng ta không nghĩ ra chủ ý, cũng không tìm thấy biện pháp thì dựa vào ai đây? Chỉ có dựa vào tổng thống, hiện tại chuyện tất cả đều đặt ở trên người tổng thống, áp lực rất lớn, ngươi phải lượng giải mới đúng."

    A Tát Mãn nói: "Vương Hồng huynh đệ, đừng gấp, rồi sẽ có biện pháp."

    Vương Hồng gật đầu, không dám nói gì nữa.

    Lý Chấn nói: "Chuyện này ta càng nghĩ càng thấy khó xử lý."

    Lời này vừa nói ra, chỉ nghe thấy chung quanh liên tục vang lên tiếng thở dài.

    Lý Chấn tiếp tục nói: "Có điều, muốn cứu Hồng môn chủ cũng không phải là không có hy vọng. Ta đi bái kiến tổng thống Mỹ, xem bọn họ có thái độ gì về chuyện này. Nếu bọn họ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, có thể sẽ có hy vọng."

    Vương Hồng hỏi: "Nếu tổng thống Mỹ không chịu buông tay thì sao?"

    Lý Chấn lạnh giọng nói: "Bọn họ không đáp ứng, nhưng cũng không phải không có cơ hội, tất cả phải trông vào kế hoạch."

    Vương Hồng vừa nghe những lời này, lo lắng trong lòng hơi giảm bớt. Từ bên trong lời nói của Lý Chấn, rõ ràng có một tia cơ hội. Tuy rằng Vương Hồng không biết Lý Chấn rốt cuộc tính thế nào, nhưng khẳng định là có cơ hội cứu Hồng Dịch.

    Lý Chấn tiếp tục nói: "Mọi người nên làm gì thì đi làm cái đó đi, ta đi bái phỏng Lâm Khẳng."

    Dứt lời, Lý Chấn liền đứng dậy cáo từ.

    Đường Hoài Đức vẻ mặt áy náy, hổ thẹn nói: "Tổng thống, hôm nay vốn là chuẩn bị tiệc đón gió cho ngài, không ngờ lại gặp chuyện của Hồng môn chủ, mang tới phiền toái cho ngài rồi."

    Lý Chấn nói: "Đồng bào gặp nạn, ta không thể khoanh tay đứng nhìn."

    Hắn xoay người dẫn theo Hoàng Cường cùng với binh lính Tiêm Đao doanh rời khỏi Đại Đỉnh tửu lâu, về chỗ ở

    Trong tửu lâu, A Tát Mãn nhìn Lý Chấn rời đi, nhẹ giọng hỏi: "Đường lão gia tử, lần này Hồng môn chủ gawjpj nnaj, ngài nói tổng thống có cứu Hồng môn chủ hay không?"

    Đường Hoài Đức nói: "Chắc có thể!"

    A Tát Mãn nói: "Chắc có thể? Vậu có mấy phần xác suất."

    Đường Hoài Đức ngượng ngùng cười, không có trả lời.

    Sau khi Lý Chấn dẫn theo Hoàng Cường trở lại chỗ ở, lập tức tới chỗ Lâm Khẳng ở, gõ cửa phòng của Lâm Khẳng. Rất nhanh cửa phòng mở ra!" Lâm Khẳng đứng cửa nhìn thấy là Lý Chấn, cười xua tay nói: "Lý tổng thống, mời vào bên trong."

    "Mời."

    Lý Chấn và Lâm Khẳng tiến vào gian nhà, phân chia ngồi xuống.

    Lâm Khẳng hỏi: "Lý tổng thống tới tìm ta, có chuyện gì sao?"

    Lý Chấn gật đầu, nói: "Tổng thống tiên sinh, ta lần này tới tìm ngươi, là về chuyện của Hồng Dịch môn chủ Hồng môn phố người Hoa. Chắc tổng thống tiên sinh đã biết chuyện này, đối với chuyện này, ta có một số cái nhìn. Đầu tiên, Hồng môn môn chủ Hồng Dịch đích xác làm không đúng, không nên dẫn người tới tụ tập đánh nhau, thế cho nên lỡ tay giết người, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt."

    "Nhưng, nguyên nhân của chuyện cũng có trách nhiệm của quản sự nước Mỹ đã bị giết. Nếu không phải quản sự nước Mỹ cưỡng gian thê tử của người khác thì không có huyết án phát sinh. Thậm chí, nếu khi Hồng Dịch dẫn người tới nhà xưởng đòi lại công đạo, quản sự nước Mỹ có thể bình tĩnh xử lý chuyện, cũng sẽ không bị Hồng Dịch lỡ tay giết chết. Bởi vậy, trách nhiệm của chuyện này ở cả hai bên, Hồng Dịch có trách nhiệm, mà quản sự nhà xưởng cũng có trách nhiệm, tổng thống tiên sinh cho rằng thế nào?"

    Lý Chấn tận lực tâm bình khí hòa nói chuyện, hy vọng Lâm Khẳng có thể chấp nhận.

    Lâm Khẳng cười cười, nói: "Lý tổng thống nói rất đúng, chuyện này hai bên đều có trách nhiệm. Nhưng, người phạm tội cưỡng gian đã bị giết chết, tội mà hắn phải chịu đã không thể phán xử, có thể nói đã ứng với xử phạt rồi. Về phần Hồng Dịch, hiện tại đã bị giam giữ. Hồng Dịch không chỉ giết quản sự nhà xưởng, còn giết chết nhân viên bảo vệ của nhà xưởng. Giết chết nhiều thị dân nước Mỹ như vậy, Hồng Dịch khó thoát khỏi phải chịu tội."

    Lý Chấn hỏi: "Xử trí như thế nào?"

    Lâm Khẳng kiên định nói: "Phải xử tử!"

    Lý Chấn mày nhăn lại, lắc đầu nói: "Tổng thống tiên sinh, Hồng Dịch tạo thành tử vong cho nhân viên bảo vệ nhà xưởng, đây là hắn cố ý sao? Cũng không phải Hồng Dịch cố ý. Là vì quản sự nhà xưởng nước Mỹ muốn đuổi Hồng Dịch cùng với Hồng môn huynh đệ, mới có nhân viên bảo vệ nhà xưởng ra tay trước, Hồng Dịch cùng với Hồng môn huynh đệ phòng ngự động, là thuộc về hành vi tự vệ. Bọn họ giết người cũng không phải là cố ý, đều là lỡ tay giết người."

    Lý Chấn vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Nói tới cùng, nguyên nhân chuyện này cũng không phải do Hồng Dịch dẫn tới. Ta cho rằng Hồng Dịch về tình có thể tha, thỉnh tổng thống tiên sinh châm chước."

    Lâm Khẳng lắc đầu nói: "Nước Mỹ có luật phápcủa nước Mỹ, Hồng Dịch giết người phải bị xử tử."

    Lý Chấn vừa nghe thấy ngữ khí này, trong lòng cũng tức giận.

    Hắn đã nói rõ chân tướng rành mạch, chính là hy vọng Lâm Khẳng mở một mặt lưới. Việc này tuy rằng Hồng Dịch sai, nhưng không phải tất cả đều là lỗi của Hồng Dịch, hơn nữa lỗi của người Mỹ lớn hơn. Hiện tại muốn xử tử Hồng Dịch, Lý Chấn khẳng định không cam lòng kết quả này kết quả này."

    Lý Chấn hít sâu, nói: "Tổng thống tiên sinh, có thể nể mặt ta không?"

    Lâm Khẳng nói: "Quốc pháp không thể dung."

    Sắc mặt Lý Chấn mặt đột nhiên biến hóa, lạnh giọng cười nói: "Hay hay quốc pháp không thể dung. Tổng thống tiên sinh, chuyện của Hồng Dịch chỉ sợ ta phải nhúng tay, ta cũng sẽ xử lý chuyện của Hồng Dịch. Đương nhiên, thỉnh tổng thống tiên sinh yên tâm, ta sẽ không áp dụng hình thức bạo lực, cũng sẽ không phái người cướp ngục, ta sẽ áp dụng phương thức của ta để cứu Hồng Dịch ra. Chuyện này chúng ta mỗi người một hướng, ngươi muốn xử tử Hồng Dịch, còn ta thì toàn lực nghĩ cách cứu viện."

    Lâm Khẳng nhíu mày nói: "Lý tổng thống, chuyện này ngài không thích hợp nhúng tay."

    Lý Chấn nói: "Quan hệ tới tính mạng của dân chúng Trung Quốc, ta không thể buông tay. Huống hồ, Hồng Dịch cũng không phải cố ý tạo thành kết quả như vậy, xuất hiện chuyện như vậy, trách nhiệm của quản sự nước Mỹ nhà xưởng tạo thành lớn hơn, hắn không chỉ cưỡng gian nữ tử tay trói gà không chặt, còn dẫn đầu sai nhân viên bảo vệ nhà xưởng xuất thủ. Tổng thống tiên sinh, sau khi ta nhúng tay vào chuyện này, có thể sẽ xuất hiện rất nhiều tình huống không thể khống chế, đối với nước Mỹ cũng có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định, xin ngươi chuẩn bị. Cáo từ."

    Sau khi nói xong, Lý Chấn xoay người rời khỏi.

    Lâm Khẳng vươn tay ra muốn khuyên bảo Lý Chấn, nhưng vừa nghĩ tới thái độ của Lý Chấn, cuối cùng không nói gì. Đồng dạng, Lâm Khẳng cũng muốn xem Lý Chấn rốt cuộc có thủ đoạn gì, xem Lý Chấn sẽ cứu Hồng Dịch thế nào.

     
  5. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Q.4 - Chương 1026: Kế Hoạch Cứu Người



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Lâm Khẳng la lớn: "Người đâu!"

    Lập tức, một binh lính bước vào, cung kính đứng trước người Lâm Khẳng.

    Lâm Khẳng phân phó: "Lập tức thông tri cho quốc vụ khanh Tây Hoa Đức các hạ, cùng với thị trưởng San Francisco Bảo Uy Nhĩ các hạ, cả đại pháp quan của pháp viện San Francisco đến phòng họp họp."

    "Vâng!"

    Binh lính đi truyền lệnh, Lâm Khẳng cũng thay lễ phục bước vào phòng họp.

    Lý Chấn đã nói những lời dứt khoát, sắp sửa nhúng tay vào chuyện này. Hơn nữa Lý Chấn tuyên bố một khi nhúng tay sẽ tạo thành nước Mỹ rung chuyển, cái này khiến Lâm Khẳng không thể không cẩn thận xử lý. Tục ngữ có câu cẩn thận lái thuyền vạn năm, Lâm Khẳng là một người cẩn thận, cho nên mời đám người Tây Hoa Đức, Bảo Uy Nhĩ thương nghị đối sách. Không đến nửa giờ, ba nhân vật cấp quan trọng đều đã tới phòng họp.

    Lâm Khẳng xua tay nói: "Chư vị tiên sinh, mời ngồi!"

    Sau khi ngồi xuống, Tây Hoa Đức hỏi: "Tổng thống tiên sinh mời chúng ta tới là để thương nghị chuyện chế độ nô lệ ư?"

    Khóe miệng Lâm Khẳng run run, suýt nữa phun ra một búm máu.

    Lão tiên sinh thật đúng là chỉ nghĩ tới huỷ bỏ chế độ nô lệ, vừa mở miệng là lại chuyện nô lệ.

    Lâm Khẳng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta thông tri Tây Hoa Đức các hạ, Bảo Uy Nhĩ các hạ, cùng với đại pháp quan tiên sinh đến phòng họp, là nghiên cứu một đại sự vừa phát sinh ở San Francisco. Môn chủ Hồng môn Phố người Hoa Hồng Dịch tụ chúng giết người, hiện hiện đã bị bắt. Ta tìm các ngươi thương lượng là chuyện này."

    Đại pháp quan nói: "Cái này đã định án rồi, phải xử tử!"

    Tây Hoa Đức cũng gật gật đầu, nói: "Ta cũng cho rằng phải xử tử Hồng Dịch, một dân chúng Trung Quốc phố người Hoa nho nhỏ dám công nhiên tập kích dân chúng nước Mỹ chúng ta, đây là chuyện rất ác liệt. Chuyện này phải xử lý nghiêm trọng, cho người Trung Quốc một cảnh cáo, nếu không người da trắng chúng ta còn ưu thế gì nữa? Phải cho người da vàng hoặc là người màu da còn lại biết, người da trắng mới là người huyết thống cao quý, không thể xâm phạm."

    Bảo Uy Nhĩ nghe xong, trong lòng lập tức không thoải mái.

    Bên trong Thân thể hắn cũng vẫn chảy máu của người da đen, không phải là người da trắng thuần khiết.

    Lời nói này của Tây Hoa Đức không nghi ngờ gì nữa là vũ nhục hắn.

    Tây Hoa Đức tuy rằng là công dân tự do. Nhưng từ trong xương tủy của Tây Hoa Đức vẫn kiêu ngạo vì là người da trắng, cho rằng người da trắng là phải tài trí hơn người, cho dù người da đen trở thành công dân tự do thì vẫn phải chịu hạn chế.

    Bảo Uy Nhĩ nói: "Tổng thống các hạ, ta nhớ rõ ngài và Tây Hoa Đức các hạ đã có định luận rồi, còn cần thảo luận sao?"

    Đại pháp quan gật đầu, vẻ mặt khó hiểu.

    Lâm Khẳng thở dài nói: "Vừa rồi, Lý tổng thống Trung Quốc tới tìm ta, hy vọng ta mở một mặt lưới, tha cho Hồng Dịch một mạng, nhưng ta cự tuyệt. Lý tổng thống nói hắn sẽ nhúng tay vào chuyện này, sẽ không dễ dàng bỏ qua."

    Tây Hoa Đức hừ một tiếng, nói: "Chuyện Lý Chấn duy trì huỷ bỏ chế độ nô lệ, ta đối với hắn là là thập phần thưởng thức, nhưng Lý Chấn muốn nhúng tay vào quốc sự nước Mỹ, ta cũng rất mất hứng, không xem trọng hắn. Tổng thống tiên sinh, ngươi có thể đúng lý hợp tình nói với Lý Chấn, chuyện nước Mỹ không cần hắn nhúng tay, cũng không chấp nhận hắn nhúng tay. Nếu hắn cố ý gia nhập vào chuyện này, đối với hắn cũng không có lợi."

    Đại pháp quan cũng nói: "Ta đồng ý với lời nói của Tây Hoa Đức các hạ."

    Bảo Uy Nhĩ nhướn mày, không ngờ Đường Hoài Đức đã tìm tới Lý Chấn, tốc độ rất nhanh.

    Lâm Khẳng vẻ mặt chua sót, nghiêm túc nói: "Chuyện không đơn giản như vậy, Lý Chấn nói hắn nhúng tay vào chuyện này, sẽ không chọn dùng thủ đoạn bạo lực, sẽ không làm trái với với pháp luật nước Mỹ, là thông qua cách bình thường để cứu Hồng Dịch. Nhưng, Lý Chấn lại lời thề son sắt nói một khi hắn nhúng tay vào chuyện này, rất có thể sẽ khiến nước Mỹ chấn động."

    "Ha ha. nực cười, thật là nực cười."

    Tây Hoa Đức lạnh giọng nói: "Hắn cho rằng hắn là ai? Là Thượng Đế sao? Tự cho là đúng." Dừng một chút, Tây Hoa Đức nói: "Chúng ta cứ chờ xem, xem Lý Chấn có thể làm được gì. . Đại pháp quan các hạ, tạm thời đừng vội xử tử Hồng Dịch, để Hồng Dịch sống thêm một đoạn thời gian, chúng ta xem thử thủ đoạn của Lý tổng thống."

    Đại pháp quan nhìn về phía Lâm Khẳng, thấy Lâm Khẳng cũng gật đầu.

    Rõ ràng, Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức đều có chút tò mò về những lời của Lý Chấn. Đối với kết quả kéo dài, Lý Chấn không đoán trước được, nhưng là kết quả Lý Chấn nguyện ý nhìn thấy, ít nhất trì hoãn thời gian Hồng Dịch bị giết, cũng cho Lý Chấn thời gian cứu vớt Hồng Dịch.

    Đại Đỉnh tửu lâu, lầu hai!

    Lúc này, trên lầu sớm đã cất bàn ăn đi, thay vào đó là một cái bàn bình thường. Các thương nhân ngồi ở chỗ này, mà Lý Chấn cũng đã đến. Lý Chấn sau khi vấp phải trắc trở ở chỗ Lâm Khẳng, tới Đại Đỉnh tửu lâu, hắn vừa đến, vô số thương nhân chen chúc ùa tới, thậm chí một bộ phận đại lão của Hồng môn cũng đều tới Đại Đỉnh tửu lâu.

    Lý Chấn thở dài nói: "Ta hỏi Lâm Khẳng rồi, nhưng hắn không muốn mở một mặt lưới."

    "A! !"

    Lần này, vô số người kinh hô.

    Các đại lão của Hồng môn ai nấy mặt như màu đất, vẻ mặt uể oải. Đám thương nhân phố người Hoa Đường Hoài Đức, A Tát Mãn cũng lộ ra vẻ mặt mất mát. Lý Chấn đi cầu tình cũng không được, giờ phải làm gì đây?

    Dứt khoát, chúng ta liều mạng, cứu môn chủ ra."

    Một thanh niên hơn hai mươi tuổi cắn răng, hung thần ác sát nói.

    Người này cũng là đệ tử của Hồng Dịch, tên là Hồng Thanh Long.

    Vương Hồng ấn Hồng Thanh Long xuống, hỏi: "Lý tổng thống, nếu cầu tình không có cách nào, ngài còn biện pháp gì nữa không?" Lúc này, Vương Hồng chỉ có thể ký thác hy vọng trên người Lý Chấn, chưa tới nước cuối cùng, tuyệt đối không thể cướp ngục. Bởi vì một khi cướp ngục, có nghĩa là Hồng môn sẽ đứng ở mặt đối lập với chính phủ nước Mỹ, trở thành đối tượng bị truy nã của chính phủ nước Mỹ, khiến cho Hồng môn không thể sống yên ở nước Mỹ.

    Lý Chấn gật đầu nói: "Chuyện đã tới nước này, chỉ có dựa vào bản thân chúng ta."

    Vương Hồng nói: "Thỉnh Lý tổng thống phân phó, ngàn vạn đệ tử của Hồng môn tùy ý để Lý tổng thống điều khiển."

    Lý Chấn gật đầu nói: "Các ngươi đều nguyện ý nghe ta điều khiển, là thích hợp nhất." Dừng một chút, Lý Chấn nhìn về phía tất cả thương nhân trên lầu hai, nói: "Trừ mấy vị quản sự của Hồng môn cùng với lão Đường và A Tát Mãn, mọi người còn lại đi xuống đi. Không phải ta không tin chư vị, mà là bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nhiều người biết sẽ dễ dàng dàng để lộ tin tức. Thỉnh chư vị thứ lỗi."

    Các Thương nhân tất nhiên là không dám oán giận, đều xuống lầu.

    nhanh, lầu hai chỉ còn lại có Đường Hoài Đức, A Tát Mãn, Vương Hồng, Hồng Thanh Long, cùng với số ít đại lão Hồng môn.

    Lý Chấn nhìn Đường Hoài Đức, thấy Đường Hoài Đức khẽ gật đầu, liền biết những người này là đáng tin cậy. Lý Chấn chậm rãi nói: "Lần này nghĩ cách cứu viện Hồng môn chủ, nếu mời luật sư, không nghi ngờ gì nữa là tương đương khó khăn. Ta chia kế hoạch làm bước, chấp hành từng bước một, sau đó sẽ làm dấy lên một cơn sóng to, , đến lúc đó chuyện ầm ĩ rồi, không phải do Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức, Hồng môn chủ tất nhiên có thể được cứu."

    Lập tức, Lý Chấn nói ra toàn bộ kế hoạch, sau đó nói: "Bốn bước kế hoạch không thể loạn, phải làm từng cái một, mỗi một bước đều phải nghe ta chỉ huy, hiểu chưa?"

    "Minh bạch!"

    Mọi người đã nắm rõ kế hoạch, cũng thấy vững tâm hơn.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.