LS Q.Sự THẦN XẠ NHÀ THANH - Đông Nhất Phương - Chương 1261

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Q.4 - Chương 1067: Bốn Điều Kiện Lớn



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Tây Hoa Đức bộ dạng nắm hết trong lòng bàn tay, tựa cười mà như không phải cười nhìn Lâm Khẳng, tựa hồ muốn nói, thấy chưa, ta đã biết là vậy mà, ta đã nhìn thấu bản tính của Lý Chấn, nhưng ngươi lại khăng khăng không nghe, chỉ có thể tự trách mình.

    Lâm Khẳng bất vi sở động, cũng không chán nản.

    Hắn vẻ mặt bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: "Để bù đắp tổn thất của Lý tổng thống trong lúc ở nước Mỹ. Cũng để cảm tạ sự giúp đỡ của Lý tổng thống, ta và Tây Hoa Đức các hạ sau khi thương nghị quyết định cho Lý tổng thống bốn mục bồi thường."

    "Ồ, xin nói đi."

    Lý Chấn cảm thấy hứng thú, hỏi!"

    Lâm Khẳng mỉm cười, tiếp tục nói: "Thứ nhất, Liên bang Mỹ sẽ phái nhân viên kỹ thuật có chuyên môn tới Trung Quốc, truyền thụ cho công tượng Trung Quốc kỹ thuật tạo thuyền. Từ nguyên liệu sản xuất tới gia công chiến hạm, cùng với huấn luyện công tượng, còn cả huấn luyện thuyền viên khống chế chiến hạm. Hệ thống trọn vẹn, chúng ta sẽ viện trợ hết, cho tới lúc Trung Quốc có thể tự chủ sản xuất tàu chiến bọc thép cường đại, nhân viên của chúng ta mới về."

    " Thứ hai, truyền thụ kỹ thuật xe lửa. Ta biết Lý tổng thống đã bắt đầu xây dựng đường sắt ở cảnh nội Trung Quốc, nhưng ta tin kỹ thuật đường sắt của Trung Quốc vẫn chưa phát triển, vẫn kém kỹ thuật của nước Mỹ, dù sao thời gian đường sắt phát triển của Trung Quốc vẫn quá ngắn. Bởi vậy, Liên bang Mỹ cũng từ nguyên liệu sản xuất đường sắt cùng với tuyên chỉ của đường sắt, thậm chí sản xuất đường ray và xe lửa, cộng với huấn luyện công nhân. Tất cả tất cả chúng ta đều sẽ giúp Trung Quốc."

    "Đưa một ví dụ, khi xây đường cho xe lửa, có thể sẽ gặp phải núi cao. Lúc nàyphải khoan hầm, ta tin Trung Quốc hiện tại tạm thời rất khó thực hiện được. Nhưng liên bang đã thực hiện được rồi, đang chuẩn bị xây dựng một đường giao thông từ tây tới đông. Ta tin kỹ thuật đường sắt đối với Trung Quốc mà nói, tuyệt đối sẽ nhảy vọt. Bởi vì có sự xuất hiện của xe lửa, sức khống chế của Lý tổng thống đối với các nơi sẽ tăng mạnh, cũng khiến cho năng lực vận tại được tăng cường rất lớn, đây là Trung Quốc có lợi cho toàn Trung Quốc."

    Lâm Khẳng nói không nhanh không chậm, ngữ khí rất khẳng định, mang theo sự tự tin cường đại.

    Đồng thời hắn còn chú ý tới biến hóa vẻ mặt của Lý Chấn.

    Lý Chấn thần sắc vẫn như thường, lại khiến Lâm Khẳng không nhìn ra manh mối.

    Hắn đã nói ra hai điều kiện, nhưng Lý Chấn vẫn không động tâm, khiến Lâm Khẳng sinh ra cảm giác chán chường.

    Lâm Khẳng là người tâm chí kiên nghị, sẽ không bỏ cuộc. hắn chỉ tạm dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: "thứ ba là chuyện về giáo dục. Khi ta học tiếng Trung Quốc, lão sư Trung Quốc từng một một câu, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, giáo dục cũng chính là đạo lý này, là đại sự trăm năm. Liên bang Mỹ nguyện ý giúp Trung Quốc thành lập trường học, cũng nguyện ý phái người phụ trách chủ yếu của đại học Cáp Phật, Da Lỗ tới Trung Quốc giúp xây dựng trường học, hơn nữa nguyện ý đem một phần sách của thư viện, sau khi in lại thì giao cho Trung Quốc thành lập trường học."

    "Thứ tư, lưu học vấn đề lưu học sinh. Lần này Lý tổng thống tới thăm nước Mỹ, mang tới một bộ phận trẻ con. Ta tin, Lý tổng thống là để họ được kiến thức tình huống của Liên bang Mỹ, để họ có thể hấp thu được nhiều thứ, mở rộng tầm mắt. Vì thế, Liên bang Mỹ hoan nghênh đệ tử Trung Quốc tới đây lưu học, bất kể là đại học Da Lỗ hay là đại học Cáp Phật, đều nguyện ý cho học sinh Trung Quốc cơ hội. Để họ học từ tiểu học đến đại đến đại, nguyện ý giúp bọn họ học tập ở Liên bang Mỹ, trở thành nhân tài có lợi cho Trung Quốc."

    Lâm Khẳng nở nụ cười nói: "Lý tổng thống, đây là sự bồi thường của chúng ta, rất nghĩ cho tình huống của Trung Quốc, là đặc biệt giành cho ngài, ngài cảm thấy sao?"

    Lý Chấn cười cười, từ chối cho ý kiến.

    Vẻ mặt này đã kích thích Lâm Khẳng, hắn đã nhường nhìn rất nhiều rồi!

    Nhưng Lý Chấn vẫn không thỏa mãn.

    Trên thực tế, Lý Chấn nghe xong bốn điểm nội dung Lâm Khẳng, tuy rằng kỹ thuật tạo thuyền của Trung Quốc chưa phải là tiên tiến nhất, nhưng Đới Nguyên Hoa rất cố gắng, thậm chí Đới Nguyên Hoa cũng mời rất nhiều chuyên gia của các nước tới truyền thụ tri thức. Sự giúp đỡ của Liên bang Mỹ không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chỉ có thể xem như dệt hoa trên gấm. Thứ hai là kỹ thuật xe lửa, Trung Quốc đã xây dựng đường sắt với đại quy mô, đang không ngừng kiến tạo, kỹ thuật đường sắt và xe lửa đang dần dần hoàn thiện, tương tự như kỹ thuật xe lửa của Liên bang Mỹ vẫn là dệt hoa trên gấm.

    Về phần điều kiện thứ ba, bản thân chính là mục đích lần này của Lý Chấn.

    Đi sứ tới Liên bang Mỹ, chính là để thỉnh giáo.

    Lợi ích của điều kiện thứ tư càng không cần phải nói, Trung Quốc nếu thật sự phái đệ tử tới trường của Liên bang Mỹ học, Liên bang Mỹ khẳng định sẽ không cự tuyệt, dù sao đây là chuyện xúc tiến trao đổi giữa hai nước.

    Tính ra, lợi ích Lâm Khẳng đưa ra nghe thì hay, nhưng không đủ tính thực dụng.

    Tây Hoa Đức thấy Lý Chấn trầm tư, biết không thể trì hoãn, vội vàng khuyên: "Lý tổng thống. bốn điều kiện của chúng ta đã là sự giúp đỡ lớn nhất rồi, cũng có lợi nhất cho Trung Quốc vào thời điểm trước mặt. Trừ những cái này ra thì không nghĩ ra điều kiện gì khác."

    Lý Chấn cười lạnh trong lòng, lão gia hỏa này biểu diễn giỏi thật.

    Điều kiện của Lâm Khẳng rất có thể chính là lão gia hỏa này nghĩ ra.

    Đám người Tả Tông Đường, Lưu Cẩm Đường đã động dung. Về phần Dung Hoành, thì kích động vạn phần, lời nói của Lâm Khẳng đã đả động những người đi theo Lý Chấn, bọn họ nhìn về phía Lý Chấn, chờ Lý Chấn gật đầu đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn không thể gây ảnh hưởng tới tính toán của Lý Chấn. Thật lâu sau, Lý Chấn nói: "Nếu thật sự muốn ta tham dự nam bắc chi chiến thì cũng được, nhưng trừ những điều kiện kể trên ra, ta còn có ba điều kiện."

    Lâm Khẳng nói: "Mời nói."

    Trong mắt Tây Hoa Đức hàn quang chợt lóe, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mời."

    Lý Chấn sắc mặt như thường, nói: "Thứ nhất, kỹ thuật điện báo của Liên bang Mỹ. Điện báo của Liên bang Mỹ đã có từ hai mươi năm trước, rất phát triển, cho đến ngày nay đã rất thành thục, có thể thực hiện truyền tin tức cho các nơi. Cho tới bây giờ, Trung Quốc ở kỹ thuật điện báo vẫn rất lạc hậu, cho dù ta muốn để người tham gia, nhưng không có nhân tài, cho nên xin Liên bang Mỹ chọn ra nhân tài chuyên nghiệp, truyền thụ kỹ thuật này, thành lập điểm điện báo cho Trung Quốc. Đến lúc đó, ta còn mời chuyên gia của các nước khác tới tham dự, vì sự phát triển của điện báo Trung Quốc mà cố gắng. Ta còn đặc biệt tổ chức cho học sinh tiến hành học tập kỹ thuật này, đây là một điều kiện ta đưa ra."

    Tây Hoa Đức nhướn mày, nghĩ thầm, Lý Chấn không hổ là lão hồ li.

    Điện báo là kỹ thuật mà Anh, Mỹ gần đây mới phát triển, là kỹ thuật rất tiên tiến, rất có lợi cho sự phát triển của quốc gia, không ngờ Lý Chấn cũng biết. Hơn nữa, Lý Chấn là một tổng thống xuất thân quân nhân, lại hiểu biết về xe lửa điện báo như vậy, cũng khiến Tây Hoa Đức kiến thức được chỗ khủng bố của Lý Chấn.

    Người này thật sự rất khó đối phó.

    Lâm Khẳng trầm mặc một lát, nghĩ rằng nếu Lý Chấn muốn phát triển kỹ thuật này, cũng có thể học được từ Anh, vậy có gì đâu mà phải giấu, gật đầu nói: "Ta đồng ý! Thỉnh Lý tổng thống nói ra điều kiện thứ hai."
     
  2. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Q.4 - Chương 1068: Công Phu Sư Tử Ngoạm



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Trên mặt Lý Chấn lộ ra nụ cười thản nhiên, không nhanh không chậm nói: "Điều kiện Thứ hai rất đơn giản. Ta chuẩn bị thành lập quan hệ ngoại giao với liên bang Mỹ, thành lập đại sứ quán ở Liên bang Mỹ, để xúc tiến trao đổi giữa hai bên. Thậm chí, để tiện dân chúng của Trung Quốc ở các bang phản ánh tình huống với Trung Quốc, ta còn định thành lập đại sứ quán ở các bang. Điều kiện này là tương hỗ, ta cũng hoan nghênh Liên bang Mỹ thành lập đại sứ quán ở Trung Quốc, xúc tiến phát triển giữa hai nước."

    "Có thể."

    Lâm Khẳng không cần suy nghĩ, trực tiếp đáp ứng.

    Tây Hoa Đức cũng gật đầu đồng ý, đối với điều kiện này không có ý kiến gì.

    Dù sao đây là chuyện có lợi cho đôi bên.

    Lý Chấn giơ ba ngón tay lên, nghiêm túc nói: "Điều kiện thứ ba Của ta, phàm là người Trung Quốc đã phạm tội ở nước Mỹ, Liên bang Mỹ phải giao cho Trung Quốc Trung Quốc, không thể tự tiện xử lý người Trung Quốc."

    "Không thể!"

    Tây Hoa Đức sắc mặt đại biến, từ chối ngay.

    Điểm này, ảnh hưởng quá lớn.

    Nếu dân chúng Trung Quốc ở nước Mỹ giết người phóng hỏa, mà nước Mỹ không có quyền xử trí, quốc gia khẳng định sẽ lộn xộn. Đây là hiệp ước không bình đẳng, điều ước như vậy, giống như điều ước Liên bang Mỹ ngày xưa ký kết với Mãn Thanh, cũng giống như hiệp ước không bình đẳng Mãn Thanh ký kết với Anh. Cho dù Tây Hoa Đức rất muốn Lý Chấn giúp, cũng không thể đồng ý chuyện này. Đồng dạng, quốc hội và pháp viện cao nhất cũng sẽ không đồng ý.

    Ảnh hưởng Điều ước mang tới quá lớn, Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức không thể quyết định được.

    Bốn điều kiện trước là trong phạm vi quyền lực của Lâm Khẳng.

    Nhưng liên quan tới điểm mấu chốt của quốc gia, tình huống lại khác ngay.

    Lâm Khẳng vỗ bàn tức giận cao giọng nói: "Lý tổng thống, ta và Tây Hoa Đức các hạ là mang theo thành ý mà tới, là thành tâm nhờ ngài hỗ trợ. Nhưng các hạ lại giở công phu sư tử ngoạm, đưa ra điều kiện không thể, dùng điều kiện hà khắc thậm chí là vô lễ như vậy để cản trở, cho rằng cho rằng đây là sự vũ nhục đối với chúng ta. Nếu Lý tổng thống không muốn giúp Liên bang Mỹ, coi như ta và Tây Hoa Đức chưa tới, cáo từ."

    Dứt lời, Lâm Khẳng đứng lên, cất bước chuẩn bị rời khỏi.

    Tây Hoa Đức cảm thấy Lâm Khẳng rất khí phách, đây mới là tổng thống của một nước chứ.

    Đối mặt với Lý Chấn, nên cường thế.

    Lý Chấn cũng không gấp, hắn cũng đứng lên, cản Lâm Khẳng lại, cười nói: "Tổng thống tiên sinh, quốc vụ khanh các hạ, đừng nóng. Bất kỳ chuyện nào cũng thương lượng được, điều kiện ta đưa ra không thích hợp thì mọi người thương lượng lại. Ngươi đùng đùng bỏ đi thì còn bàn bạc gì nữa? Đây là thiếu trách nhiệm đối với Liên bang Mỹ."

    Hắn vội vàng xua tay, nói: "Ngồi xuống, ngồi xuống nói, đừng nóng."

    Lý Chấn đã chịu thua, Lâm Khẳng lại về chỗ ngồi.

    Sau khi Tây Hoa Đức ngồi xuống, nhìn về phía Lý Chấn, trong mắt lại có vẻ kiêng kị.

    Người này rất xảo quyệt, giảo hoạt, co được dãn được, rất khủng bố.

    Tây Hoa Đức rất rất không muốn đối lập với Lý Chấn, cũng không muốn giao tiếp với Lý Chấn, bởi vì áp lực Lý Chấn tạo cho hắn quá lớn, giống như một tòa núi khổng lồ không thể trèo lên được.

    Lý Chấn giống như quên đi sự không vui vừa rồi, nói: "Điều kiện Vừa rồi là vì chuyện của Hồng Dịch đã xảy ra trong đoạn thời gian trước ở San Francisco, cho nên trong lòng có cảm xúc, đưa ra điều kiện như vậy. Không ngờ phản ứng của nhị vị lại mạnh thế, sớm biết vậy thì ta không nói rồi." Trên thực tế, Lý Chấn đưa ra điều kiện này, cũng không mang hy vọng quá lớn, bởi vì điều ước làm nhục nước như vậy, tuyệt đối không thể được đồng ý, nhưng Lý Chấn dù sao cũng phải thử một lần.

    Bất kể là như thế nào, cũng nên thử phản ứng của đối phương.

    Vạn nhất đối phương đáp ứng, lợi ích mang tới là cực lớn.

    Chỉ có điều, Lý Chấn vẫn thất bại.

    Lâm Khẳng đã khôi phục bình tĩnh, cũng như là chưa hề gặp phải chuyện không vui, từ từ noi: "Lý tổng thống, về chuyện của Hồng môn Hồng Dịch, đó chỉ là một chuyện rất khó xử lý. Chuyện như vậy sẽ không phát sinh nữa, xin ngài yên tâm. Đồng thời, cũng xin Lý tổng thống tin vào pháp luật của Liên bang Mỹ, tuyệt đối có thể bảo vệ an toàn cho dân chúng Trung Quốc đang sống ở Trung Quốc."

    Lý Chấn gật gật đầu, nói: "Ta yên tâm, yên tâm!"

    Dừng một chút, Lý Chấn lại nói: "Điều kiện thứ tư chúng ta điều chỉnh lại một chút, sau khi dân chúng Trung Quốc phạm tội, theo trình tự của pháp luật nước Mỹ, dựa theo pháp luật nước Mỹ để thẩm tra xử lí. Nhưng, một khi thẩm vấn dân chúng Trung Quốc thì phải có quan viên của đại sứ quán Trung Quốc tham dự dự thính. Ta nghĩ, cái này chắc không có vấn đề gì chứ? Quan viên Trung Quốc chỉ là người chứng kiến, không can thiệp tới sự xử lý của pháp viện. Nếu thì phạm tội, người đáng chết thì chúng ta tuyệt đối sẽ không can thiệp. Mục đích quan viên Trung Quốc ở đó, chỉ là để tạo một hoàn cảnh công bình cho dân chúng."

    Lời này vừa được nói ra, Lâm Khẳng và quốc vụ khanh Tây Hoa Đức đều lâm vào thế khó xử.

    Điều kiện này nghe ra thì không khó1

    Nhưng nếu thật sự muốn an trí một quan viên của đại sứ quán Trung Quốc ở trong thì có chút không thích hợp.

    Lý Chấn mỉm cười, nói: "Hai vị nếu tạm thời không thể quyết định thì ta sẽ cho hai vị một giờ để thương lượng, rồi nói cho ta kết quả."

    Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức không chút do dự, lập tức xuống thương lượng.

    Tả Tông Đường thần sắc cổ quái, mỉm cười nói: "Tổng thống, nội dung cuối cùng của ngài có chút cổ quái. Ta cảm thấy không có ý nghĩa, ngài nghĩ xem, phán xử đều là chuyện của pháp viện Mỹ, quan viên chúng ta phái đi chỉ có thể ngồi đó, chứ không có quyền phán xét, cũng không có cơ hội biện giải. Vị trí như vậy khác gì gân gà."

    Lý Chấn lắc đầu nói."Thêm một quan viên Trung Quốc, hiệu quả sẽ khác. Dân chúng Thẩm vấn dân chúng Trung Quốc, có một quan viên Trung Quốc ngồi đó, ít nhất cũng khiến dân chúng Trung Quốc phía dưới có lòng tin, có thể không sợ hãi. Đồng thời, chỉ cần quan viên Trung Quốc dám tranh thủ, rất nhiều chuyện không làm được sẽ thành làm được. Đây là một chuyện biến đổi ngầm, chuyện là ở người."

    Tả Tông Đường khẽ gật đầu, như đã hiểu.

    Lý Chấn cũng không vội, chậm rãi chờ đợi. Hắn tin đám người Lâm Khẳng sẽ làm ra lựa chọn tốt nhất.

    Hiện tại nước Mỹ đang ở trong thời kì khó khăn, nhất định sẽ đồng ý.

    Một giờ nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, rất nhanh Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức đã quay lại phòng họp. Sau khi Lâm Khẳng nhìn thấy Lý Chấn thì gật đầu mỉm cười bảo: "Lý tổng thống, chúng ta đồng ý khi thẩm vấn dân chúng Trung Quốc sẽ để quan viên Trung Quốc dự thính. Nhưng, hắn không có quyền nhúng tay, điểm này xin ngài hãy hiểu cho."

    Lý Chấn cười nói: "Được, ta muốn có quan viên Trung Quốc dự thính, mục đích là để dân chúng Trung Quốc gia tăng dũng khí, để bọn họ có thể bình tĩnh nói ra sự thật, không bị người khác dọa dẫm."

    Lâm Khẳng thở hắt ra, cuối cùng cũng giải quyếtđược một đại sự, hưng phấn nói: "Nếu đã đạt thành ý kiến thống nhất, xin Lý tổng thống mau chóng cùng chúng ta tới Washington. Đồng thời, kiêu tướng như Lưu lữ trường, Trần lữ trưởng cũng đi tham dự trận chiến này."

    Lý Chấn nói: "An bài Nhân viên thế nào thì ta đã có quyết định."

    "An bài thế nào?" Tây Hoa Đức hỏi
     
  3. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Q.4 - Chương 1069: Tiền Cho Chiến Tranh



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Lý Chấn nói: "Ta, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành, Hoàng Cường, cùng với hai trăm binh lính của Tiêm Đao Doanh sẽ tới Washington, giúp Liên bang Mỹ bình định nội loạn. Phương Tố, Tả Tông Đường, Dung Hoành, Tằng Kỉ Trạch, Tằng Kỉ Hồng cùng với một trăm binh lính của Tiêm Đao Doanh sẽ tới đại học Cáp Phật và đại học Da Lỗ. Vốn là, chuyện viếng thăm do Tả Tông Đường dẫn đầu, hiện tại hắn dẫn đội đi trước, vừa hay là thích hợp."

    Lâm Khẳng không chút do dự nói: "Ta ủng hộ."

    Tây Hoa Đức cũng nói: "Ta cũng ủng hộ."

    Hai người đều biết Lý Chấn, Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành phi thường lợi hại, hiện tại này ba người cường hãn nhất tới Washington là đủ rồi. Về phần Tả Tông Đường không bắt mắt này, hai người đều không để ở trong mắt, cho nên trực tiếp đồng ý.

    Hiện tại, hai người chỉ muốn về Washington.

    Về sớm một ngày sẽ có thêm một phần cơ hội.

    Lý Chấn đổi đề tài, nói: "Hiện giờ đã đạt thành hiệp nghị, thỉnh hai vị tổng thống mau chóng an bài. Ta ở lại Liên bang Mỹ thay các ngươi chủ trì chiến tranh, nhưng đám người Tả Tông Đường và Dung Hoành thì phải dẫn phần lớn nhân viên về Trung Quốc. Ta nghĩ, nên mau chóng thực thi bảy điều kiện này, để nhân viên học thuật cùng với giáo thụ chuyên gia đi theo Tả Tông Đường về."

    Tây Hoa Đức nói: "Theo ta thấy, cứ để sau khi chiến tranh kết thúc đã."

    "Thối lắm." Lý Chấn nổi giận đùng đùng nói.

    Tây Hoa Đức bị mắng, cũng nổi giận.

    Lý Chấn vẻ mặt lãnh túc, nói: "Ta lưu lại chủ trì chiến tranh nam bắc đã là rất có thành ý rồi. Các ngươi lại muốn đem khấu lưu nhân viên tương quan, chờ chiến tranh kết thúc rồi mới phái đi. Nếu đến lúc đó các ngươi lật kèo, ta tìm ai đòi? Nếu hiện tại không phái ra thì ta sẽ về Trung Quốc."

    Lâm Khẳng nghĩ nghĩ, rồi gật đầu nói: " Ta nhớ rõ chiến hạm của Lý tổng thống đỗ ở San Francisco, Tả Tông Đường về Trung Quốc, nhất định phải tới San Francisco, ta lập tức phái nhân viên tương quan tới San Francisco trước, đến lúc đó sẽ hội hợp ở San Francisco, cùng nhau về Trung Quốc, thế nào?"

    " Sảng khoái! Thế mới sảng khoái chứ." Lý Chấn gật đầu.

    Tây Hoa Đức bị lờ đi, liền nói: "Chúng ta trả giá nhiều như vậy, hy vọng Lý tổng thống sau khi chiến tranh chiến tranh sẽ mau chóng mở ra cục diện. Trước mắt, phía bắc thật sự từng bước khó đi."

    Lý Chấn nói: "Chỉ cần chịu suy nghĩ thì cục diện khó khăn tới mấy cũng có thể phá vỡ."

    Lâm Khẳng nói: "Ta mỏi mắt mong chờ!"

    Lý Chấn đứng lên, nói: "Hai vị đi về trước đi, ta còn có một số chuyện riêng muốn an bài."

    "Cáo từ!"

    Lâm Khẳng đứng lên, cùng Tây Hoa Đức rời đi.

    Trong phòng chỉ còn lại có Lý Chấn cùng với người tâm phúc dưới trướng.

    Lý Chấn nhìn về phía Hoàng Cường, ý bảo Hoàng Cường kiểm tra một chút xem có người nghe lén hay không, chờ xác định chung quanh không có ai nghe lén rồi, Lý Chấn mới hạ giọng nói: "Lần này, ta, Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành, cùng với Hoàng Cường cũng có nhiệm vụ, tạm thời ở lại Liên bang Mỹ, giúp Liên bang Mỹ giải quyết vấn đề nội chiến. Còn đoàn người của Quý Cao huynh thì cũng có nhiệm vụ."

    Tả Tông Đường:: "Nhiệm vụ Gì!"

    Lý Chấn nói: "Đoàn người Các ngươi tới đại học Cáp Phật và đại học Da Lỗ thật nhanh rồi mau chóng kết thúc, đừng ở lại quá lâu. Dù sao Liên bang Mỹ cũng phải người phụ trách của trường đại học tới Trung Quốc, cho nên mau chóng về mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, mỗi một người đi theo cùng về Trung Quốc đều phải chú ý, bởi vì bọn họ có thể là gián điệp của Liên bang Mỹ, muốn tới tìm hiểu tin tức về Trung Quốc, cho nên phải làm tốt công tác bảo hộ. Đây là một con dao hai lưỡi, dùng tốt, thì có lợi với chúng ta, dùng không tốt thì sẽ nguy hại tới bản thân."

    Tả Tông Đường gật đầu nói: "Tổng thống yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

    Lý Chấn lại nói khẽ: "Còn có một việc, sau khi về nước lập tức phái người liên hệ với hải tặc Đế Kì của Hawai. Bắt đầu cung cấp vũ khí cho hắn, hơn nữa, bảo Đế Kì bán một lượng súng máy và súng lục nhất định tới phía nam nước Mỹ, gia tăng sức chiến đấu của Súc Nô châu phía nam. Đến lúc đó, phía bắc thiếu vũ khí, tất nhiên sẽ mua súng máy. Trận chiến này, chúng ta phải phát tài chiến tranh."

    Tả Tông Đường nói: "Ta vẫn nhớ lúc trước ngài đã móc ngoặc với Đế Kì."

    Dung Hoành đảo mắt, nói: "Tổng thống, buôn bán vũ khí cho phía nam sẽ tồn tại vấn đề rất lớn."

    "Vấn đề gì?" Lý Chấn hỏi.

    Dung Hoành hồi đáp: "Một khi súng máy xuất hiện trong quân đội phía nam, giao chiến với quân đội phía bắc, khẳng định sẽ chiếm thượng phong, quân đội phiền toái cho quân đội phía bắc. Đến lúc đó, người phía bắc thế tất sẽ phát hiện vũ khí là từ Trung Quốc lưu truyền ra. Bọn họ có thể sẽ cho rằng là tổng thống cố ý ủng hộ phía nam, muốn phát tài chiến tranh. Tổng thống đang ở nước Mỹ, sẽ rất dễ gặp phải nguy hiểm."

    Lý Chấn cười cười, lắc đầu nói: "Không có nguy hiểm gì cả, bọn họ không dám làm gì ta đâu. Về phần vấn đề mà ngươi nói, ta sẽ nói đây là chiêu số của hải tặc Đế Kì, nói thẳng ra là vũ khí của chúng ta bán cho Đế Kì, mà Đế Kì lại bán sang tay cho Súc Nô châu phía nam. Liên bang Mỹ không bắt được thóp, cũng chỉ đành chịu. Cuối cùng bọn họ còn phải mua vũ khí của chúng ta. Như vậy, gia tăng thu nhập của vũ khí. Tiền chiến tranh, cái này rất quan trọng."

    Dung Hoành gật đầu, đồng ý với cách nói của Lý Chấn.

    Tả Tông Đường lại một lần nữa nói: "Còn có một việc, phu nhân theo chúng ta về, liệu có đồng ý không? Sau khi trở về, Phương Tố phu nhân nhìn thấy Chỉ Lan phu nhân cùng với các vị phu nhân ở Quảng châu, vậy nên giải thích thế nào?"

    Lý Chấn khẽ cười một tiếng, nói: "Ta sẽ nói rõ ràng với Tố Tố, các ngươi chuẩn bị đi chuẩn bị đi, ta trở về về nói chuyện với Phương Tố."

    Đoàn người đứng dậy rời khỏi, Lý Chấn cũng trở về chỗ ở, nói tin tức cho Phương Tố.

    Phương Tố ngồi bên cạnh Lý Chấn, vẻ mặt quyến luyến, nói: "Phu quân, cho ta ở lại đi. Người khác đều cho rằng ta là nữ tử yếu đuối, nhưng kiếm thuật của ta đã đại thành, có thể ở bên cạnh bảo vệ cho chàng. Ta sẽ là một kỳ binh âm thầm, rất hữu dụng đấy."

    Nàng ta lắc lư cánh tay của Lý Chấn, muốn Lý Chấn đồng ý.

    Lý Chấn lắc đầu, kiên quyết nói: "Tố Tố, nơi này không thích hợp với nàng. ở lại, nàng cũng không thể bảo vệ được ta, ngược lại sẽ làm ta phân tâm, thậm chí ta có thể còn phải bảo vệ nàng. Quý Cao huynh sắp dẫn người về, nàng đi cùng họ ta mới yên tâm được."

    Phương Tố nói: "Chàng không tin vào võ nghệ của ta!"

    Lý Chấn cười nói: "Võ thuật cao tới đâu cũng chẳng bằng súng."

    Lý Chấn từ trong ngực lấy ra một khẩu súng lục, nói: "Đối mặt với khẩu súng này, đừng nói nàng võ nghệ đại thành, cho dù đến mức của Đại La Kim Tiên cũng bị bắn thủng đầu."

    Phương Tố nói: "Ta vẫn muốn ở lại."

    Lý Chấn nắm tay Phương Tố, nói: "ngoan, nghe lời ta đi. Nàng về ta mới yên tâm được. Giao chiến tiếp đây sẽ có rất nhiều vấn đề, nàng ở lại ta sẽ phân tâm. Chuyện cứ quyết định như vậy, đến lúc đó nàng đi cùng Quý Cao huynh."

    Phương Tố bất đắc dĩ đáp ứng: "Trước khi đi, thiếp thân hầu hạ phu quân một lần."

    Sau khi nói xong, nàng ta chủ động cởi quần áo cho Lý Chấn, lại cởi quần áo trên người mình, hai người trần trụi ôm nhau, không lâu sau, trong phòng là một mảng xuân ý dạt dào
     
  4. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Q.4 - Chương 1070: Phái Cấp Tiến



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Buổi chiều hôm đó, Lý Chấn tiễn đoàn người Tả Tông Đường, Dung Hoành, Phương Tố, Tằng Kỉ Trạch, Tằng Kỉ Hồng, sau đó mới dẫn Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành cùng với hai trăm binh lính của Tiêm Đao Doanh theo Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức ngồi xe lửa tới Washington.

    Lâm Khẳng tới nơi không nghỉ ngơi mà mở họp ngay.

    Nhà Trắng, phủ tổng thống.

    Trong đại sảnh, đèn đuốc huy hoàng.

    Lúc này, trong Nhà Trắng hội tụ các đại yếu viên của Liên bang Mỹ. Tổng thống Lâm Khẳng, quốc vụ khanh Tây Hoa Đức, cùng với bộ trưởng quốc phòng, bộ trưởng tài chính, bộ trưởng hải quân, bộ trưởng nội chính, tất cả đều tham dự.Đồng thời, Lý Chấn, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Hoàng Cường cũng tham gia hội nghị.

    So với Lý Chấn và người hắn dẫn tới, nhân viên quân chính quan trọng của Liên bang Mỹ đều ngoài bốn mươi, thậm chí còn có một lão già hơn bảy mươi. Những người này vô luận là kinh nghiệm, hay là lịch duyệt đều rất phong phú, chỉ là, người bên cạnh Lý Chấn toàn không đến bốn mươi, thậm chí còn có Lưu Cẩm Đường chưa đầy hai mươi, đối với các đại tướng lĩnh của Liên bang Mỹ mà nói thì không nghi ngờ gì nữa có tương phản rất lớn.

    Thế cho nên, rất nhiều tướng lãnh của Liên bang Mỹ khi nhìn Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành, trên mặt mang theo vẻ khinh miệt. Trước đó, thượng tá Cách Lan Đặc thất bại ở quân giáo Tây Điểm đã bị rất nhiều tướng lãnh của quân giới biết được.

    Vì thế, Cách Lan Đặc bị vô số người trào phúng.

    Thua trong tay trẻ con, đúng là mất mặt!

    Trong mắt những tướng lãnh này, Lý Chấn thân kinh bách chiến còn có thể tạm qua được, coi như là một thống soái đủ tư cách. Nhưng người bên cạnh Lý Chấn, căn bản không giống như là người lĩnh quân, mà như là thư đồng đi theo Lý Chấn.

    Đối với ánh mắt của những người này, Lý Chấn cũng không để ở trong lòng.

    Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành cũng cười bỏ qua, lẳng lặng ngồi đó.

    Sự bình tĩnh này hơn xa rất nhiều người.

    Lâm Khẳng thấy bầu không khí có chút gượng gạo, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, vươn tay chỉ vào Lý Chấn, cười cười giới thiệu: "các Tiên sinh, ta giới thiệu tân khách hôm nay một chút. Vị này là Lý tổng thống đến từ Trung Quốc, hắn thân kinh bách chiến, kinh nghiệm rất phong phú. Lần này, Lý tổng thống sẽ đảm nhiệm cố vấn quân sự chiến tranh, giúp chúng ta tham mưu chiến tranh với phía nam."

    Lý Chấn mỉm cười, gật đầu chào hỏi.

    Lâm Khẳng lại vươn tay chỉ vào Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành, giới thiệu: "Hai vị này là Lưu Cẩm Đường lữ trưởng và Trần Ngọc Thành lữ trưởng, bọn họ đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng là kiêu tướng dưới trướng Lý tổng thống, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú."

    "Kiêu tướng? Hắc, ta thấy là tiểu tướng thì có."

    Trong đám Tướng lãnh, một trung niên nhân mở miệng nói.

    Người này ước chừng bốn mươi tuổi, lông mày chữ bát, mũi ưng, môi mỏng, lộ ra một cỗ khí chất lăng lệ.

    Tướng mạo của hắn có vẻ khí thế bức nhân.

    Lâm Khẳng nhíu mày, nghiêm túc nói: "Mạch khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, xin ngươi hãy tôn trọng người ta mời tới. Năng lực chỉ huy của Lưu lữ trường và Trần lữ trường đã được Cách Lan Đặc thượng tá công nhận, xin ngươi đừng trông mặt mà bắt hình dong."

    Lập tức, Lâm Khẳng mắng người trung niên vừa rồi.'' Người này tên là Âu Văn Mạch Khắc Đạo Nhĩ, là một chuẩn tướng, cũng tốt nghiệp ở quân giáo Tây Điểm.

    Lý Chấn giật mình hiểu ra, minh bạch vì sao Mạch Khắc Đạo Nhĩ lại như một con nhím.

    Nguyên nhân chắc chắn là Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành ở quân giáo Tây Điểm đã làm mất hết mặt mũi của quân giáo, khiến Mạch Khắc Đạo Nhĩ này cảm thấy mất mặt theo. Lý Chấn cười cười, cũng không tức giận, không phát biểu ý kiến.

    Mạch Khắc Đạo Nhĩ hừ một tiếng, quay mặt đi.

    Cách Lan Đặc lườm Mạch Khắc Đạo Nhĩ một cái, đổi đề tài: "Lý tổng thống, nam bắc chi chiến đã bắt đầu. Giai đoạn hiện tại, phía nam đều có các châu độc lập, cục diện đối với chúng ta rất bất lợi. Đối với điều này, Lý tổng thống có ý kiến gì không?"

    Những lời của hắn đã đưa câu chuyện trở lại chính đề.

    Lý Chấn mỉm cười nói: " xin Cách Lan Đặc nói lại tình huống hiện tại."

    "Được."

    Cách Lan Đặc đối với Lý Chấn có chút tôn kính, lập tức nói rõ ràng lại tình huống.

    Nửa giờ sau, Cách Lan Đặc mới nói xong.

    Lý Chấn xua tay nói: "Đưa bản đồ tới đây."

    Một lát sau, người hầu cầm bản đồ tới. Lý Chấn đứng lên, nhìn bản đồ rất lâu, sau đó trầm giọng nói: "Ta cho rằng, phía nam tuy rằng khí diễm kiêu ngạo, hơn nữa chuẩn bị đầy đủ, nhưng so sánh tử tế thì phía nam là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, nhìn qua phi thường lợi hại, kì thực là hổ giấy, chọc một cái là vỡ, không thể tạo thành uy hiếp thực chất đối với phía bắc."

    Mạch Khắc Đạo Nhĩ nhíu mày nói: "Nói thì đơn giản, nhưng toàn là lời vô nghĩa."

    Lý Chấn cười lạnh, tiếp tục nói: "So sanh Phía nam và phía bắc thì cơ sở công nghiệp của phía nam rất thấp, phần lớn là trồng nông nghiệp, phải dựa vào buôn bán cây thuốc lá và bông để kiếm tiền, một khi tiến hành phong tỏa phía nam, phía nam như người bị kẹp cổ, lập tức sẽ gặp phải khốn cảnh. Đồng thời, phía nam công nghiệp không phát đạt, trang bị quân sự tất cả đều là dựa vào thu mua, kém hẳn phía bắc là tự cấp tự túc. Ta cho rằng đối với tiến công chiếm đóng phía nam, nên xuống tay từ quân sự và kinh tế, hai bút cùng vẽ, cuối cùng sẽ thắng lợi."

    Trong mắt Lâm Khẳng lấp lánh tinh quang, liên tục gật đầu.

    Hành gia xuất thủ, quả nhiên không giống bình thường.

    "Lý tổng thống, ngài đề cập tấn công về kinh tế và quân sự, nhưng thao tác như thế nào!" Một lão già hơn bảy mươi tuổi ngồi phía sau mở miệng hỏi. Lão già này ngồi rất nghiêm, người thẳng tắp, giống như một cây tùng già. Mặt hắn cương nghị, tuy rằng trên mặt phủ kín vẻ phong sương, nhưng trong mắt lại lấp lánh quang mang cơ trí, tạo cho người ta một loại cảm giác trí giả.

    Khí độ thể hiện ra rất bất phàm.

    Người này là ai?

    Lý Chấn thì thầm trong lòng, nhớ kỹ lão già này.

    Lý Chấn chậm rãi nói: "Phong tỏa Kinh tế, dùng trên biển làm chủ, chủ yếu nhằm vào cảng trọng yếu của phía nam, giành được quyền khống chế trên biển, chặn phía nam xuất khẩu hàng hóa như cây thuốc lá và bông, khiến cho kinh tế phía nam tê liệt. Sau khi Phong tỏa cảng, cũng cấm phía nam vươn tay nhờ vả Anh, Pháp, dần dần bóp chết kinh tế phía nam, làm suy yếu thực lực phía nam."

    "trên quân sự thì dùng chiến trường lục địa làm chủ. Chiến trường Phía nam lấy sông Mật Tây Tây Bỉ làm đường ranh giới, chia phía nam thành chiến trường đông và tây. Phân biệt phái quân đội, từ hai chiến trường đông tây này tạo áp lực cho phía nam, từng bước chiếm lĩnh lãnh thổ phía nam. Chỉ cần chia phía nam làm hai đoạn, quân đội phía nam đầu đuôi khó có thể chiếu cố cho nhau, lại công thêm áp lực trên kinh tế, phía nam tất sẽ bại."

    Lý Chấn chậm rãi nói: "Quản chế song trọng quân sự và Kinh tế, phía nam sẽ chính là châu chấu sau thu, không thể nhảy nhót được lâu, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về phía bắc. Dựa theo cách nói của Trung Quốc, tác chiến nhất định phải luận về thiên thời, địa lợi, nhân hòa, theo ta thấy, phía bắc có đủ những thứ này, phải xem tổng thống tiên sinh cùng với chư vị tướng quân tham chiến lựa chọn như thế nào?"

    Lão già nghe Lý Chấn nói xong, mỉm cười lộ ra vẻ rất cao hứng,

    Lâm Khẳng sắc mặt khó coi, tựa hồ rất khó xử.

    Mạch Khắc Đạo Nhĩ cười hắc hắc, nói: "Ý tưởng của Lý tổng thống cũng tương tự như kế hoạch của tư lệnh quân đội Phỉ Nhĩ Đức Tư Khoa Đặc. Đáng tiếc, dựa theo kế hoạch của Lý tổng thống, sẽ phải chậm rãi đi chiếm lĩnh các đảo, mất rất nhiều thời gian. Kế hoạch này , đã bị quốc hội phủ định, cho nên là không thể thực thi."

    Dừng một chút, Mạch Khắc Đạo Nhĩ còn nói thêm: "Ví dụ như lời nói của Lý tổng thống, phía bắc có cơ sở kinh tế cường đại, có ưu thế công nghiệp cường đại, còn có dân chúng ủng hộ, nếu chúng ta có nhiều ưu thế như vậy, vì sao không trực tiếp tấn công nơi sở tại của chính phủ phía nam, Đánh hạ chính phủ phía nam."

    Lý Chấn không quan tâm tới Mạch Khắc Đạo Nhĩ, ngược lại ngược lại: "Tổng thống tiên sinh,, Tư Khoa Đặc các hạ là ai?"

    Lâm Khẳng chỉ vào lão già, hồi đáp: "Hắn chính là tư lệnh tiền nhiệm Tư Khoa Đặc các hạ, hiện nay đã xuất ngũ. Bởi vì chiến tranh lần này rất phức tạp, cho nên mời Tư Khoa Đặc các hạ tới làm tham mưu."

    Lý Chấn gật đầu chào hỏi.

    Mạch Khắc Đạo Nhĩ cao giọng nói: "Tư Khoa Đặc các hạ trong chiến tranh Mỹ, Mặc đã lập được công lớn, là công thần của quốc gia, nhưng hắn già rồi, đã mất nhuệ khí, không còn dũng khí tác chiến, không đáng nhắc tới?"

    Tư Khoa Đặc nghe vậy thì khẽ thở dài."

    Lý Chấn ánh mắt đảo qua các tướng lãnh chung quanh, phát hiện những tướng lãnh này trên mặt đều có biểu tình như vậy, khi nhìn về phía Tư Khoa Đặc thì đều mang theo vẻ khinh bỉ.

    Đây là cớ vì sao
     
  5. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Q.4 - Chương 1071: Lý Chấn Tặng Lễ



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Lý Chấn áp chế nghi hoặc trong lòng, thay đổi thành một vẻ mặt rất tùy ý, nói: "Nếu Mạch Khắc Đạo Nhĩ các hạ ý chí chiến đấu sục sôi và đầy tự tin như vậy thì ta trước tiên ở đây chúc các hạ mã đáo thành công, nhất cửa đánh bại quân đội phía nam. Chư vị Đang ngồi đây đều sẽ chờ tin tức tốt của các hạ, hơn nữa cửa Nhà Trắng cũng tùy thời rộng mở chờ ngươi khải hoàn trở về."

    Tư Khoa Đặc nhếch miệng cười, nghĩ thầm, Lý Chấn thật giảo hoạt, không ngờ lại tâng bốc Mạch Khắc Đạo Nhĩ.

    Nếu thất bại, Mạch Khắc Đạo Nhĩ sẽ xui xẻo.

    Mạch Khắc Đạo Nhĩ ngẩng đầu, cao giọng hồi đáp: "Bắc quân tất thắng!"

    Lâm Khẳng nói: "Lý tổng thống, ta nói với ngài một chút về phân chia chiến trường trước mặt. Chiến trường Phía nam chủ yếu chia làm ba khu vực. Chiến khu thứ nhất là bang Duy Cát Ni Á và Bắc Tạp Lai Nạp, thậm chí các châu ở phía nam, chiến khu này rất gần Washington, rất dễ tạo thành uy hiếp cho Washington, có thể nói là chiến trường quan trọng nhất. Người Lãnh binh là Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng."

    Lý Chấn khóe miệng cong lên, trên mặt hiện ra vẻ tựa cười mà như không phải cười.

    Vẻ mặt này khiến Mạch Khắc Đạo Nhĩ rất không thoải mái.

    Lâm Khẳng tiếp tục nói: "Chiến khu Thứ hai bao gồm bang Mật Tô Lý, A Khẳng Sắc, Điền Nạp Tây, Khẳng Tháp Cơ cùng với bang Mật Tây Tây Bỉ, nói cách khác, cũng tương đương với lưu vực Mật Tây Tây Bỉ Lý tổng thống đề cập. Khu vực này do Cách Lan Đặc thượng tá dẫn quân tiến tới."

    Lý Chấn gật gật đầu, lộ ra vẻ khẳng định. trên Lịch sử, chính là Cách Lan Đặc làm tư lệnh Mật Tây Tây Bỉ, quân đón đánh quân đội phía nam.

    Hắn dẫn binh đi, không nghi ngờ gì nữa là tất thắng.

    Cách Lan Đặc cảm nhận được ánh mắt khẳng định của Lý Chấn, lập tức như được cổ vũ.

    Mạch Khắc Đạo Nhĩ thấy thế, trong lòng lại giận dữ.

    Lý Chấn thật sự là khinh người quá đáng, rất xem thường người ta, tựa hồ hắn như là tất bại.

    Lâm Khẳng vẽ một vòng tròn trên bản đồ, cao giọng nói: "Chiến khu thứ ba ở bang Đức Khắc Tát Tư, Á Lợi Tang Na, Khoa La Lạp Đa, Lộ Địch Tư An Na. Khu vực này bởi vì rất xa xôi, không phải chiến trường chủ, cho nên chiến khu này tạm thời không cần phái nhiều binh lực, phần lớn là lực lượng địa phương tổ chức phản kháng. Chỉ cần có thể giữ được chiến cuộc, đợi thắng lợi của chiến khu thứ nhất và thứ hai, chiến khu thứ ba không có cơ hội để ngăn cản."

    Lâm Khẳng chỉ vào ba chiến khu, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lý Chấn, dò hỏi: "Đối với an bài này, Lý tổng thống có gì muốn bổ sung không?"

    Tây Hoa Đức nói: "Lý tổng thống mưu tính sâu xa, xin nói kỹ hơn."

    Lý Chấn nhìn chờ mong chờ mong của hai người, lại nhẹ nhàng lắc đầu, khẳng định: "An bài này là đủ , an bài chiến lược không cần điều chỉnh nữa. Tiếp theo, phải xem vào năng lực của tướng lãnh lĩnh quân, chỉ cần tướng lãnh có thể đáng tin cậy thì không có vấn đề gì."

    Mạch Khắc Đạo Nhĩ ngẩng đầu, giống như gà trống kiêu ngạo, cao giọng nói: "Trận chiến này, tất thắng!"

    Cách Lan Đặc lộ ra vẻ rất bình thản, không nhanh không chậm nói: "Xin tổng thống yên tâm, chiến khu Mật Tây Tây Bỉ sẽ cầu tiến trong vững vàng, đảm bảo chia cắt chiến trường phía nam thành một đầu một đuôi."

    Lý Chấn cười cười, gật đầu.

    Tiếp theo, Lâm Khẳng lại phát biểu một số ời, đều là với tư lệnh chiến khu thứ nhất Mạch Khắc Đạo Nhĩ cùng với tư lệnh chiến khu thứ hai Cách Lan Đặc, và khuyến khích những tướng lãnh tham chiến còn lại, cũng chúc phúc cho đám người Mạch Khắc Đạo Nhĩ, Cách Lan Đặc có thể khải hoàn trở về. Sau khi nói hết, cuộc họp kết thúc, các quan viên dự thính đều đi, Tư Khoa Đặc cũng chậm rãi rời khỏi phòng họp.

    Lý Chấn đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì Lâm Khẳng lại gọi lại, nói: "Lý tổng thống, xin ngài ở lại một chút, ta có vấn đề muốn thỉnh giáo ngài."

    Lý Chấn gật đầu ở lại.

    Sau khi Mọi người đi hết, Lâm Khẳng nói: "Lý tổng thống, vừa rồi Mạch Khắc Đạo Nhĩ nói chuyện có chút vô lễ, ta thay hắn xin lỗi ngài, xin ngài đừng để trong lòng."

    Hiển nhiên hắn lo Lý Chấn sẽ tức giận, thế cho nên rất cố gắng xoa dịu.

    Lý Chấn nói: "Tổng thống tiên sinh, ta có thể lý giải tâm tình của Mạch Khắc Đạo Nhĩ, dù sao hắn cũng tốt nghiệp từ quân giáo Tây Điểm. Có điều, ta cũng rất hy vọng Mạch Khắc Đạo Nhĩ có thể tiến quân thần tốc, trực tiếp đánh hạ chính phủ phía nam."

    Lâm Khẳng hỏi: "Lý tổng thống, đối với trận chiến này ngài cảm thấy còn gì thiếu sót không?"

    Lý Chấn nói: "Không có gì, đã an bài rất thỏa đáng rồi. Tiếp theo là chờ tin tức từ tiền tuyến. Tổng thống tiên sinh, nếu không còn chuyện gì thì ta cáo từ."

    Lâm Khẳng không ngờ Lý Chấn trực tiếp từ chối, chỉ đành để Lý Chấn đi.

    Lý Chấn trở về chỗ ở, gọi Lưu Cẩm Đường tới, phân phó: "Lưu Cẩm Đường, lập tức đi thăm dò tư lệnh tiền nhiệm liên bang Tư Khoa Đặc, ta cần tư liệu của người này."

    "Vâng."

    Lưu Cẩm Đường lập tức đi tìm hiểu tin tức.

    Trần Ngọc Thành đi tới phòng Lý Chấn, nói: "Tổng thống. Chúng ta tới liên bang rồi, có cần xuất chiến không?"

    Lý Chấn nói: "Tạm thời không cần, hơn nữa không đứng ra là thích hợp nhất."

    Trần Ngọc Thành lại xoay người rời khỏi, Lý Chấn thì suy nghĩ chuyện Tư Khoa Đặc. Vị lão tiên sinh này tuy rằng đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng đầu óc không già nua, vẫn hào quang tứ xạ. Nhất là phương án Tư Khoa Đặc đưa ra cũng giống như của và, rõ ràng cũng nhìn thấy nhược điểm của quân đội phía nam. Đối với lão nhân đã xuất ngũ này, Lý Chấn rất muốn tiếp xúc thêm, để xem cái nhìn của Tư Khoa Đặc đối với cuộc nội chiến này.

    Hơn nữa, Lý Chấn muốn từ trong nội chiến mò vớt lợi ích, cũng phải quen thuộc với tình huống.

    Tư Khoa Đặc chính là một điểm đột phá.

    Một giờ sau, Lưu Cẩm Đường về tới chỗ ở của Lý Chấn.

    Hắn đi tới bẩm báo: "Tổng thống, tin tức về Tư Khoa Đặc đã tìm hiểu rõ rồi. Tên đầy đủ của Tư Khoa Đặc là Ôn Phỉ Nhĩ Đức Tư Khoa Đặc, khi Liên bang Mỹ thành lập, Washington được trao tặng quân hàm trung tướng, mấy chục năm sau, không ai được vinh thăng làm trung tướng, mà Tư Khoa Đặc chính là quân nhân được trang tặng trung tướng lục quân đầu tiên sau Washington. Bởi vậy có thể thấy được, người này tuyệt đối có năng lực rất mạnh."

    Tạm dừng một chút, Lưu Cẩm Đường lại tiếp tục nói: "Tư Khoa Đặc đảm nhiệm tư lệnh trưởng Liên bang Mỹ tới hơn 20 năm, cho tới khi nội chiến bùng phát mới xuất ngủ, là thống soái thượng nhiệm dài nhất trong lịch sử Liên bang Mỹ. Hắn trị quân rất nghiêm, nổi danh là cả gan làm loạn, thậm chí rất tích cực, cho dù là tổng thống, nghị viên sai thì hắn cũng trực tiếp vạch tội, có thể nói là rất cương trực."

    " Trong chiến tranh Mĩ, Mặc, Tư Khoa Đặc chỉ huy quân Mỹ đánh bại Mặc Tây Ca, đoạt được mảng lớn lãnh thổ như Đức Khắc Tát Tư, Gia Lợi Phúc Ni Á cho Liên bang Mỹ, khuếch trương thực lực của Liên bang Mỹ, cũng bởi vậy trở thành quân nhân thứ hai được tấn thăng quân hàm trung tướng ( lúc ấy chưa có quân hàm thượng tướng)

    Lưu Cẩm Đường nghiêm túc nói: "Lão gia hỏa này, tuy rằng không đánh thắng được bao nhiêu trận, nhưng hắn trị quân có cách, hơn nữa rất có tầm mắt chiến lược. Lấy tình huống thảo luận lúc trước trên hội nghị nà nói, kế hoạch ngài chế định không ngờ tương tự như của Tư Khoa Đặc, đủ thấy sự cáo già của Tư Khoa Đặc. Ta cho rằng, trong Liên bang Mỹ trước mắt, lão gia hỏa này mới là người lợi hại nhất."

    Lý Chấn cười cười, nói: "Đích xác rất lợi hại, đáng tiếc đã xuất ngũ, không hề đảm nhiệm bất kỳ quân chức gì."

    Lưu Cẩm Đường mỉm cười nói: "Tổng thống, chế độ của Liên bang Mỹ khác với chúng ta. Sau khi quân nhân của Bọn họ xuất ngũ, tương đương với công dân bình thường. Nếu ngài có thể thi triển ba tấc lưỡi không xương, khiến lão gia hỏa này có thể trở thành người của chúng ta, vậy , đó đối với Trung Quốc mà nói, tuyệt đối là một sự trợ giúp lớn. Đương nhiên, nếu muốn lão gia hỏa cố chấp Tư Khoa Đặc này phục dịch cho chúng ta, tới quân đội Trung Quốc làm việc. Khẳng định là không thể. Nhưng muốn Tư Khoa Đặc phát huy ra chút nhiệt lượng còn xót lại thì vẫn có cơ hội."

    Lý Chấn cười ha ha, giơ ngón tay cái lên nói: "Người hiểu ta chính là Lưu Cẩm Đường."

    Hơi tạm dừng, Lý Chấn lại lập tức nói: "Chuẩn bị một chút, chúng ta đi bái phỏng vị lão tiên sinh càng già càng dẻo dai này."

    Lưu Cẩm Đường lập tức đi chuẩn bị, nhưng Lý Chấn vừa đứng lên lại ngồi xuống.

    Hắn là lần đầu gặp mặt Tư Khoa Đặc, không thể đi tay không, sẽ rất vô lỗ, cho nên Lý Chấn gặp một nan đề, tới thăm nên cầm quà gì? Tặng lễ cũng có chú ý, nếu Lý Chấn cầm theo một xấp tiền, nhất định sẽ bị đá ra, thậm chí, Lý Chấn tặng quà bình thường, Tư Khoa Đặc có thể còn chả buồn liếc lấy một cái.

    Muốn lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng Tư Khoa Đặc thì lễ vật là mấu chốt.

    Lý Chấn nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ.

    Rốt cuộc nên tặng gì đây?

    Hắn đứng lên, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng. Nhưng đầu óc Lý Chấn lại trống rỗng, trong nhất thời không nghĩ ra là nên tặng quà gì. Với thân phận tổng thống của Lý Chấn, cho tới bây giờ đều là người khác tặng quà hắn, đã bao giờ hắn phải đi tặng ai. Cho dù ở thời hoàng đế Mãn Thanh, lễ vật tốt nhất cho tham quan ô lại là tiền, nhưng đến chỗ Tư Khoa Đặc thì tiền khẳng định là vô dụng!

    Lý Chấn vò đầu bứt tai.

    Không lâu sau, Lưu Cẩm Đường đã chuẩn bị xe ngựa xong.

    Hắn đi vào trong phòng, thấy Lý Chấn chắp tay sau lưng đi qua đi lại, vẫn chưa chuẩn bị đi thì lập tức hỏi: "Tổng thống, đã chuẩn bị xong rồi, sao ngài vẫn chưa chịu động thân?"

    Lý Chấn lắc đầu nói: "Không vội, không vội, còn có một việc chưa làm."

    "Việc gì." Lưu Cẩm Đường hỏi.

    Lý Chấn nói: "Chúng ta lần đầu tiên đi bái phỏng Tư Khoa Đặc, phải chuẩn bị lễ vật. Ta đang nghĩ xem tặng gì là thích hợp."

    "Lễ vật?"

    Lưu Cẩm Đường nghĩ nghĩ, trực tiếp cười nói: "Tặng lễ vật chẳng phải là rất đơn giản ư? với thân phận tổng thống Trung Quốc của ngài, tặng đồ Trung Quốc là thích hợp nhất, ví dụ như tranh chữ Trung Quốc, đồ sứ Trung Quốc, hoặc là trà lá. Mấy thứ này ở Liên bang Mỹ bán rất chạy, hơn nữa cũng thuộc lễ vật thượng cấp. Theo ta thấy, ngài dứt khoát tặng trà, ta lập tức sai người đi mua trà là xong."

    Lý Chấn mắt sáng lên, nói: "Ta nghĩ ra rồi, ha ha, có rồi."

    Lưu Cẩm Đường hỏi: "Tổng thống, ngài nghĩ tới lễ vật gì?"

    Lý Chấn cười ha ha, cao giọng phân phó nói: "Ngươi lập tức đi chuẩn bị giấy và bút, ừ, mấy thứ này ở đây có thể không có, ra ngoài mua một bộ đi, nhanh lên, nhanh lên."

    Lưu Cẩm Đường sửng sốt, chẳng lẽ tặng giấy bút ư? Mấy thứ này rất bình thường mà!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.