Q.4 - Chương 1072: Tranh Chữ (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Lưu Cẩm Đường mang theo vẻ nghi hoặc.. Lập tức đi mua giấy và bút, không lâu sau Lưu Cẩm Đường cầm bút, mực, giấy và nghiên mực về, Lưu Cẩm Đường đi tới phòng Lý Chấn, bẩm báo: "Tổng thống, bút, mặc, giấy nghiêng mà ngài sai đi chuẩn bị đã mua về rồi, chẳng lẽ ngài thật sự muốn tặng văn phòng tứ bảo cho Tư Khoa Đặc ư, chỉ sợ là không được đâu: " Lý Chấn thản nhiên nói: "Ai nói ta muốn tặng cái này: " Lưu Cẩm Đường sửng sốt, nghĩ rằng ngài mua giấy và bút, không phải tặng thì để làm gì. "Mài mực cho ta." Lý Chấn phân phó. Lưu Cẩm Đường không ngừng gật đầu, bắt đầu mài mực, đáng thương cho cho Lưu Cẩm Đường, lúc trước thì làm người chạy việc mua giấy và bút bút cho Lý Chấn, giờ lại phải làm thư đồng. Một lúc sau, Lưu Cẩm Đường mới giải quyết xong vấn đề mực nước. Lý Chấn lấy ra giấy trắng mới tinh, trải lên bàn, đề bút viết một hàng chữ "Tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm; liệt sĩ tuổi già, chí lớn vẫn còn', câu là câu hay, nhưng những dòng chữ này lại nghiêng nghiêng vẹo vẹo, rất là khó coi, giống như người mới học viết viết ra, Lý Chấn lắc đầu, thật sự là bất lực, hắn đã học viết chữ bằng bút lông, nhưng vẫn khó có thành tựu. Lưu Cẩm Đường nhìn chằm chằm chữ của Lý Chấn, không nhịn được muốn cười, nhưng lại không dám cười, nhịn đến mặt đỏ bừng. Lý Chấn quát: "Cười cái gì mà cười, ngươi viết đi." Lưu Cẩm Đường lắc đầu nói: "Tổng thống, ta mười hai tuổi đã nhập ngũ, lúc ở nhà, cũng chỉ đi học có vài ngày, chữ viết so với ngài còn xấu hơn, theo ta thấy thì ngài cứ hạ bút đi." Lý Chấn hừ một tiếng, nói: "Biết viết chữ so với ta còn xấu hơn là tốt rồi, không cho cười: " Lưu Cẩm Đường tựa cười mà như không phải cười, vô cùng khó chịu. Lý Chấn hít sâu, ép mình bình tĩnh lại rồi lại viết. Bức tranh chữ này so với bức đầu thì tốt hơn ột chút. Lý Chấn vẫn chưa hài lòng, lại đặt sang bên, tiếp tục viết, hắn vừa viết vừa nghĩ, nếu Tằng Quốc Phiên hoặc là Tả Tông Đường ở đây thì tốt quá, có Tằng Quốc Phiên hoặc là Tả Tông Đường xuất thủ, chuyện sẽ dễ dàng hơn, đáng tiếc, người trong quân đội toàn là hạng chân đất, viết chữ so với hắn còn xấu hơn, chỉ có dựa vào mình thôi. Lý Chấn cứ thế viết, viết chừng mấy chục bức rồi chọn từng cái một, xem qua xem lại vẫn không tìm thấy cái thích hợp nhất, cuối cùng Lý Chấn chọn một bộ kiểu viết thảo. Lưu Cẩm Đường nhíu mày nói: "Tổng thống, bức này không phải là đẹp nhất." Lý Chấn thổi khô nước mừng, lườm Lưu Cẩm Đường, nói: "Ngươi biết cái gì, bức tranh chữ này là lối viết thảo, phiêu dật và rất tùy ý, không dễ phân biệt, viết như vậy, người ta không nhận ra được, mới che giấu được chữ xấu, chút bí quyết này mà cũng không hiểu, đúng là quá kém, sau này khi người khác xin chữ của ngươi, ngươi cứ dựa theo cách của ta mà viết, viết càng phiêu dật càng khó nhận ra, người ta lại càng cho rằng đó là chữ đẹp." Lưu Cẩm Đường giơ ngón tay cái lên, bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Ta phục rồi." Lý Chấn cười cười, trên mặt cũng lộ ra vẻ hài lòng. Hắn lấy ra lông ngỗng lông ngỗng và mực nước đã chuẩn bị, cầm bút nhúng mực, lại dùng tiếng Anh viết xuống 'Tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm; liệt sĩ tuổi già, chí lớn vẫn còn', từ đó, hai bức tranh chữ này đối lập, so với chữ viết bằng bút lông, chữ tiếng Anh này viết lại là nhất lưu. Sau khi Viết xong, Lý Chấn bắt đầu đề lạc khoản, bên trên lại đóng dấu của Lý Chấn, Lý Chấn hài lòng thu bút, buộc dây, thở hắt ra một hơi, mỉm cười bảo: "Lễ vật của chúng ta chính là bức tranh chữ này, nào, đi bái phỏng Tư Khoa Đặc, " "Hả." Lưu Cẩm Đường kinh hô một tiếng, nói: "Tổng thống, tặng tranh chữ này, ngài chắc chứ." Lý Chấn gật đầu nói: "Đi thôi, ta tự có tính toán." Lưu Cẩm Đường không thể lay chuyển được quyết định của Lý Chấn, xoay người đi, hai người cùng nhau rời khỏi chỗ ở, tới nhà của Tư Khoa Đặc, Tư Khoa Đặc ở cách Nhà Trắng không xa, sau hai mươi phút, Lý Chấn và Tả Tông Đường ngồi xe tới ngoài căn nhà của Tư Khoa Đặc, Tư Khoa Đặc ở tầng hai, Lý Chấn và Lưu Cẩm Đường đến trước cửa, gõ cửa phòng. Rất nhanh, cửa phòng mở ra. Một phụ nữ trung niên hơi bốn mươi ra mở cửa, nàng ta nhìn chằm chằm Lý Chấn và Lưu Cẩm Đường, vươn tay ra lau vào tạp dề, vẻ mặt cảnh giác nói: "Các ngươi tìm ai." Lý Chấn nói: "Xin nói cho Tư Khoa Đặc tiên sinh, Lý Chấn tới chơi." Cửa phòng đóng lại, người phụ nữ õng ẹo đi vào bẩm báo. Không tới hai phút!" Cửa phòng lại mở ra. Lý Chấn và Lưu Cẩm Đường trước sau tiến vào phòng khách, Lý Chấn lấy tranh chữ đã buộc lại ra, đưa tới trước mặt Tư Khoa Đặc, mỉm cười bảo: "Tư Khoa Đặc tiên sinh, ta là lần đầu tiên đăng môn, trên người không có tiền tài gì, cũng không biết ngài thích gì, cho nên chỉ có thể tặng món quà nhỏ làm vật kỷ niệm, đây là chữ ta viết, hy vọng ngài thích." Tư Khoa Đặc sau khi nhận lấy thì liên tục cảm ơn. hắn cởi dây, nhìn thấy chữ viết bằng bút lông và chữ viết bằng tiếng Anh phía dưới. Đối với chữ bút lông rồng bay phượng múa này, Tư Khoa Đặc không hiểu gì, có điều tiếng Anh phía dưới thì Tư Khoa Đặc lại nhận ra, hơn nữa kiểu viết khá đẹp, khiến Tư Khoa Đặc cũng không nhịn được gật đầu khen ngợi, sau khi nhìn lạc khoản, minh bạch đây là lễ vật Lý Chấn tặng cho hắn, trên mặt lộ ra nụ cười. Ý tứ của bức tranh chữ này không nghi ngờ gì nữa là nói hắn. Liệt sĩ tuổi già, chí lớn vẫn còn. Đây chính là tâm cảnh của hắn lúc này, tuy rằng đã lớn tuổi nhưng hùng tâm tráng chí chưa hề tắt Bức tranh chữ này nói trúng tâm khảm của Tư Khoa Đặc. Tư Khoa Đặc mỉm cười, cảm kích nói: "Lý tổng thống, đây là lễ vật quý nhất mà ta từng được nhận, cám ơn." Hắn cẩn thận cất đi, sau đó trở lại chỗ ngồi, Tư Khoa Đặc hỏi: "Tài hoa của Lý tổng thống ta cực kỳ bội phục, kế hoạch ngài chế định ta cũng rất công nhận, thậm chí, khống chế trên quân sự và kinh tế mà ngài đề xuất so với kế hoạch của ta thì còn chuẩn xác hơn." Lý Chấn cười nói nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh quá khen, ngài thân kinh bách chiến, nhập ngũ gần năm mươi năm, thời gian dịch dàu như vậy, chỉ sợ chỉ có ngài mới dám cam nguyện hy sinh cho vì quốc gia, mới có thể giao cả cuộc đời cho quốc gia." Tư Khoa Đặc nghe thấy lời nói của Lý Chấn thì trong lòng rất cao hứng. Nếu là người khác vỗ mông ngựa, Tư Khoa Đặc không nhất định sẽ cao hứng, nhưng Lý Chấn khích lệ một phen, vừa hay trúng chuyện đắc ý nhất của Tư Khoa Đặc. Cho nên, ấn tượng của Khoa Đặc đối với Lý Chấn phi thường tốt. Tư Khoa Đặc đổi đề tài, mỉm cười bảo: "Lý tổng thống, hôm nay khi thương nghị chuyện ở Nhà Trắng, ngài từng nói phía bắc chiếm thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ta cũng nghe một số người Trung Quốc nhắc tới sáu chữ này, cũng minh bạch một chút hàm nghĩa, nhưng cụ thể đặt ở nam bắc chi chiến, phía bắc chiếm thiên thời, địa lợi, nhân hòa như thế nào?"
Q.4 - Chương 1073: Lý Chấn Luận Chiến (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Tư Khoa Đặc tựa cười mà như không phải cười nhìn Lý Chấn, giống như một lão hồ li. Trong mắt hắn mang theo vẻ chờ mong. Tình hình này khiến Lý Chấn có một loại cảm giác như đang đi thi. Đối mặt với câu hỏi của Tư Khoa Đặc, Lý Chấn không thể cự tuyệt. Nhất là Lý Chấn vẫn muốn lừa Tư Khoa Đặc tới Trung Quốc, nhất định phải đáp. Lý Chấn trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, là căn bản của một chiến dịch. Nam bắc chi chiến Lần này, dùng thiên thời mà nói, thời gian phía nam phát động phản loạn là tháng ba, tuy rằng đã bắt đầu vào xuân, thời tiết dần dần chuyển ấm, nhưng đối với đại bộ phận địa khu phía bắc mà nói thì vẫn là thời tiết rét lạnh, lại thêm có rất nhiều nơi vẫn còn có băng tuyết." " Phát động chiến tranh vào giai đoạn này, quân đội phía nam nếu không bắc thượng tác chiến thì còn được, sẽ không gặp phải khí lạnh. Nhưng nếu quân đội phía nam tiến vào phía bắc để tác chiến, lập tức sẽ gặp phải tình huống trời giá rét, xuất hiện không thích nghi với khí hậu, tình huống như vậy là rất bất lợi cho hành quân đánh giặc, đối với phía nam càng bất lợi." "Bởi vậy, chỉ một nhân tố thiên thời này đã hạn định quân đội phía nam không thể đánh tới phía bắc trong thời gian này. Hoặc là nói, phía nam tuy rằng khởi xướng chiến tranh, đã công nhiên độc lập, đối với phía bắc mà nói, vẫn có đủ thời gian chuẩn bị, không ngại phía nam phản loạn. Phía nam không thể trong thời gian ngắn làm gì được phía bắc, cũng có nghĩa là phía bắc có thể có đủ thời gian để chuẩn bị chiến tranh, hoàn thành bộ sậu chiến lược rồi tổ chức quân đội khởi xướng phản kích, đảo ngược cục diện." Lý Chấn làm một cái kết, mỉm cười bảo: "Về nhân tố thiên thời, ta cho rằng phía nam đã lựa chọn thời cơ một cách sai lầm. về Thời gian, mêm để chậm lại hai tháng, khi thời tiết ấm áp mới khai chiến thì không nghi ngờ gì nữa là thích hợp nhất." Tư Khoa Đặc khẽ gật đầu, ra hiệu cho Lý Chấn tiếp tục. Lý Chấn cầm lấy cốc nước, sau khi uống một ngụm cho mát họng thì lại tiếp tục nói: "Còn nhân tố địa lợi, phía nam thủy hệ phát đạt, phía bắc lấy hoàn cảnh bình nguyên, núi rừng làm chủ, hoàn cảnh địa lý của hai bên bất đồng, cũng hình thành phương thức giao chiến bất đồng, phương thức tác chiến của phía bắc không thể giống như phía nam." " Binh lính Phía nam tiến vào phía bắc, nhất định gặp phải chiến pháp bình nguyên của phía bắc, hoặc là tác chiến núi rừng, hoặc là tác chiến đồi núi. trên Bình nguyên, kỵ binh phía bắc sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối, giao chiến trong núi rừng thì quân đội phía bắc có hỏa lực cường đại, hoàn toàn có thể dựa vào ưu thế địa hình triệt để ngăn cản quân đội phía nam." " Nói một cách khác, chênh lệch vũ khí của hai bên, cộng với địa hình của phía bắc, chỉ cần tướng lãnh lĩnh quân của quân đội phía bắc trong đầu không phải là bã đậu, thì có thể ngăn kẻ địch ở ngoài biên giới. Ngược lại, phía bắc đánh vào phía nam, bằng vào hỏa lực cường đại, có thể thoải mái tiến vào phía nam, không chịu ảnh hưởng của nhân tố địa lý." Lý Chấn thần thái thong dong, không nhanh không chậm nói: "Sự khác biệt về vị trí địa lý của Hai bên sẽ quyết định kết quả của hai bên, đây cũng là một trong những nguyên nhân tất thắng của phía bắc. Phương thức phản loạn của Phía nam từ đầu đến cuối là sai lầm, không nên từ nam tiến bắc. Đổi lại là ta, nhất định sẽ áp dụng biện pháp xúi giục các bang của phía bắc, giành lấy sự ủng hộ của các bang phía bắc, tiến tới mượn dùng lực lượng của các bang phía bắc tấn công quân đội phía bắc, đây mới là đạo thủ thắng, mới có thể không chịu ảnh hưởng của địa hình." Tư Khoa Đặc thoáng nhíu mày, nói: "Hơi gượng ép, nhưng cũng coi như là chính xác." Lý Chấn cười cười, cũng không phản bác. Hắn đổi đề tại, đề cập tới điểm thứ ba, cao giọng nói: "Thứ ba là nhân tố nhân hòa, có câu thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa, ý tứ là có lợi về thời cơ và khí huậ không bằng có lợi về địa thế, có lợi về địa thế không bằng người người đồng tâm hiệp lực. Trong trận chiến tranh này, nhân tố thiên thời và địa lợi cộng lại cũng vẫn kém nhân tố nhân hòa." Khóe miệng Tư Khoa Đặc cong lên, nói: "Thú vị, tiếp tục nói đi." Vẻ mặt của Lý Chấn trở nên thoải mái hơn, dần dần thả lỏng, nói: "Ta đã tìm đọc tư liệu của liên bang Mỹ, liên bang Mỹ trước mắt có ba mươi ba bang, có hơn hai mươi nằm ở một phía của liên bang, chỉ có hơn mười bang tham gia phản loạn. Như vậy, lãnh thổ phía bắc chiếm ba phần tư cả nước, , đã là chiếm ưu thế tuyệt đối." "Dựa theo điều tra dân cư của liên bang Mỹ năm gần đây, phía bắc ước chừng có hai ngàn một trăm vạn dân, cộng thêm dân ngoại quốc vẫn đang cuồn cuộn không ngừng ùa vào trong nước, khiến cho nhân số phía bắc không ngừng gia tăng. Ngược lại, phía nam phía nam chỉ có khoảng chín trăm vạn, trong đó nô lệ còn chiếm bốn trăm vạn, có nghĩa là sức chiến đấu của phía nam không hề mạnh." "trên tài nguyên và nhân lực, phía bắc có ưu thế cực lớn, gấp hai phía nam." "Nói một cách khác, nguồn mộ lính của phía bắc vượt xa phía nam." "Phía bắc và phía nam còn có một chênh lệch, người phương bắc cơ hồ đều phản đối nô lệ, tôn trọng tự do, cho nên tuyệt đại đa số người phía bắc có thể ủng hộ chính phủ, muốn giải quyết vấn đề nô lệ. Đồng dạng, nô lệ da đen phía nam biết chính phủ phía bắc là vì muốn tốt cho họ, cũng sẽ tận tâm hết sức giúp chính phủ phía nam, bọn họ cũng sẽ ủng hộ liên bang." "Cứ dần dà như vậy, lực lượng của chính phủ phía nam sẽ tiếp tục suy yếu." Lý Chấn khẳng định: "Phía bắc mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, một lòng muốn giải quyết vấn đề nô lệ. Mà các chủ nô phía nam không được lòng người, các nô lệ khẳng định sẽ từ bỏ phía nam. Cho nên, dân tâm là đại thế của trận chiến này.Người đắc đạo được giúp nhiều, kẻ thất đạo không ai giúp, chính phủ phía bắc được lòng người hướng tới, tất thắng không nghi ngờ gì nữa." "Ài." Tư Khoa Đặc nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài. Lý Chấn hỏi: "Tư Khoa Đặc tiên sinh, vì sao lại thở dài?" Tư Khoa Đặc gật đầu nói: "Phân tích của Lý tổng thống rất tốt, ta cũng đồng ý. Nhưng, phía bắc vẫn gặp phải một vấn đề quan trọng nhất, đó chính là vấn đề nô lệ. Lâm Khẳng tổng thống duy trì huỷ bỏ chế độ nô lệ, nhưng hắn thuộc phái ôn hòa, muốn tuần tự mà tiến. Nhưng tuần tự mà tiến đối với trận chiến này mà nói thì không có lợi gì." Trong mắt Tư Khoa Đặc hiện ra vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói: "Đánh giặc với phía nam, nên tuần tự mà tiến, không thể liều lĩnh. Đáng tiếc, chính phủ lại không tiếp thu, muốn giải quyết nhanh gọn, chế độ nô lệ cần dao sắc chặt đay rối, giàn lấy sự ủng hộ của nô lệ da đen phía nam, nhưng chính phủ lại không muốn áp dụng, muốn giải quyết từ từ. Đáng tiếc, đáng tiếc..." Lão tiên sinh liên tục thở dài, trong mắt lấp lánh ánh lệ. Lý Chấn an ủi nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh đừng gấp, thế cục bây giờ vẫn chưa nguy hiểm. Huống hồ, tướng lĩnh lãnh binh nếm mùi thất bại rồi, chính phủ gặp áp lực, tất nhiên sẽ thay đổi. Ngài nếu quá lo lắng cũng chẳng giúp được gì, cứ chậm rãi chờ đợi là tốt nhất." Tư Khoa Đặc nói: "Lý tổng thống ở bên cạnh giúp đỡ, ta tin sẽ tất thắng." Lý Chấn đổi đề tài, không thảo luận vấn đề nội chiến nữa, cười dài nói: "Ta nghe Lâm Khẳng tổng thống nói Tư Khoa Đặc tiên sinh đã xuất ngũ, không biết kế tiếp có tính toán gì không?" Tư Khoa Đặc xua tay nói: "Già rồi, không dùng được nữa. Hiện tại ta ở trong nhà dưỡng lão, chờ bình định phản loạn phía nam rồi. Có thể tận mắt thấy quốc gia lại thống nhất thì chết cũng không hối hận." Lý Chấn nhíu mày, sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại, nói: "Bình định Phía nam, ngài nhất định có thể nhìn thấy. Đối với ngài mà nói, ta tán thành câu lúc trước tặng ngài. Tuy rằng ngài lưng đã còng, tóc đã bạc, mặt đầy nếp nhăn, nhưng trí tuệ của ngài vẫn tỏa sáng." Tư Khoa Đặc mỉm cười nói: "Lão nhân rất thích nghe lời khen của Lý tổng thống, nhưng chắc Lý tổng thống là có điều mới nhờ. Nói đi, nếu là chuyện lão nhân có thể hỗ trợ thì nhất định sẽ làm hết sức." Lý Chấn hít sâu, tim đập nhanh hơn một chút.
Q.4 - Chương 1074: Cực Phẩm Hảo Nam Nhân (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Lý Chấn hít một hơi thật sâu, tận lực khiến mình tỉnh táo lại. Lúc này, cuối cùng cũng đến thời khắc mấu chốt. Lý Chấn chậm rãi nói: "Lần này ta dẫn đội tới liên bang Mỹ là vì nhận lời mời của Lâm Khẳng tổng thống. Đồng thời, ta đến viếng thăm liên bang, còn có một mục đích, đó là học tập kinh nghiệm thành lập trường học quân sự của liên bang. Nội chiến Nam bắc bùng nổ, Lâm Khẳng tổng thống mời ta trợ chiến, cho nên ta, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Hoàng Cường tới Washington, nhưng một bộ phận người cò lại thì tới đại học Cáp Phật và đại học Da Lỗ, thỉnh giáo các chuyên gia của hai trường đại học tổng hợp này, hy vọng có được kinh nghiệm thành lập trường học." " Trung Quốc là một quốc gia cổ có lịch sử lâu đời, từ mấy ngàn năm trước Khổng Tử chính là một đại giáo dục gia, có bảy mươi hai đệ tử. Khi đó, nền giáo dục của Trung Quốc dục đã bắt đầu thành hình. Nhưng đến bây giờ, tồn tại phần lớn là tư thục, hoặc là những chỗ vô dụng như bát cổ văn của quốc gia. Vì thế, ta muốn thành lập trường học, xây dựng một bầu không khí tốt cho dân chúng Trung Quốc." "Tư Khoa Đặc tiên sinh ở quân đội hơn năm mươi năm, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, có lịch duyệt nhân sinh phong phú. Hiện giờ Tư Khoa Đặc tiên sinh vừa hay đã xuất ngũ, cho nên ta đến bái phỏng Tư Khoa Đặc tiên sinh, muốn mời Tư Khoa Đặc tiên sinh theo ta tới Trung Quốc, làm giáo thụ quân giáo." Lý Chấn thần sắc thành khẩn, nói: "Ta biết đây là thỉnh cầu rất vô lễ, dù sao Tư Khoa Đặc tiên sinh sẽ gặp phải vấn đề rời nhà. Nhưng, ta sẽ cam đoan Tư Khoa Đặc tiên sinh có thể hàng năm đều trở về thăm nhà một lần. Tư Khoa Đặc tiên sinh, xin ngài hãy suy nghĩ." Tư Khoa Đặc sau khi nghe xong, trước tiên là trợn tròn mắt, rồi lập tức lắc đầu. Hắn đã hơn bảy mươi tuổi, không biết còn có thể sống thêm bao nhiêu năm nữa, nếu đi thì còn có thể về nữa không? Huống hồ, hắn còn chờ nam bắc chi chiến kết thúc. Tư Khoa Đặc sau khi có quyết định, nói: "Lý tổng thống, cảm tạ sự giúp đỡ của ngài, hiện tại ta vẫn chưa..." Vừa nói được một nửa thì cửa nhà Tư Khoa Đặc truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng. Hắn lập tức dừng lại, ném cho Lý Chấn ánh mắt xin lỗi rồi đứng dậy mở cửa. Sau khi mở chỉ thấy một nữ nhân hơn sáu mươi tuổi cầm giỏ rau về, mặt đầy vẻ phong sướng. Lý Chấn trong lòng khẽ động, đoán được đây là ai? Cho nên lập tức đứng lên. " Mã Lợi Á, sao về nhanh thế?" Tư Khoa Đặc không còn phong phạm trí giả, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ cười nịnh. Mã Lợi Á hừ một tiếng, nói: "Ta mà không về, hồ bằng cẩu hữu của ngươi tới càng nhiều." Tư Khoa Đặc giải thích nói: "Hắn không phải bằng hữu bình thường!" Mã Lợi Á lườm Tư Khoa Đặc, trầm giọng nói: "Lão nhân, ngươi còn dám cãi à?" Tư Khoa Đặc vội vàng xua tay nói: "Không dám, không dám!" Lý Chấn nhìn thấy một màn này, tròng mắt suýt nữa thì rớt ra, xem ra lão tiên sinh là một kẻ sợ vợ! Ở trước mặt thê tử không có một chút địa vị nào. Lý Chấn vừa nghĩ tới lão tiên sinh ở trên chiến trường chỉ huy nhược định, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, là đại anh hùng trên chiến trường, mà về nhà lại không hề có địa vị, lòng liền cảm thấy buồn cười. Tổ hợp này thực sự là phi thường kỳ quái. Mã Lợi Á ngồi xuống, không quan tâm tới Lý Chấn. Tư Khoa Đặc mỉm cười, giải thích: "Lý tiên sinh, đây là thê tử của ta Mã Lợi Á, nàng ta rất hiền lành, có thể trải qua phần lớn nhân sinh với nàng, ta cảm thấy rất hạnh phúc." Lý Chấn mở to mắt, sao cảm thấy lão tiên sinh chột dạ thế nhỉ? Hơn nữa Tư Khoa Đặc khi nhắc tới tên hắn, không gọi là tổng thống mà lại gọi Lý tiên sinh. Quả nhiên, Mã Lợi Á sau khi nghe xong, vẻ giận dữ hơi vơi đi. Lý Chấn ngồi xuống, nói: "Phu nhân, chào bà, ta là Lý Chấn!" Mã Lợi Á gật đầu, rất không khách khí nói: "Lý tiên sinh, Tư Khoa Đặc hiếu khách, ta không có cách nào ngăn cản, nhưng, sau này nếu muốn gặp hắn, có thể mời hắn đi dự tiệc hay gì đó, cố gắng ít tới nhà ta thôi." Tư Khoa Đặc vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu, bảo Mã Lợi Á đừng nói gì. Đáng tiếc, Mã Lợi Á lườm Tư Khoa Đặc lão tiên sinh một cái, hắn liền u oán không dám nói gì. Lý Chấn cười nói nói: "Phu nhân nói đúng, nhưng ta muốn mời Tư Khoa Đặc tiên sinh thì sợ hắn không tới." Mã Lợi Á khoát tay chặn lại nói: "Không sao, lần sau trực tiếp nói với ta, hắn nhất định sẽ đi." Lý Chấn nói: "Vâng, vâng." Nghĩ thầm nghĩ thầm, thê tử của Tư Khoa Đặc thật đúng là bưu hãn, ép Tư Khoa Đặc rất chặt. Mã Lợi Á cầm giỏ ném cho Tư Khoa Đặc, bất đắc dĩ nói: "Đồng hồ quả quýt của lão cầm được có ba trăm đôla. Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chết đói đó. Ta mệt lắm rồi, đi rửa thức ăn đi." Tư Khoa Đặc thấy Lý Chấn vẫn đang ở đây thì hơi do dự một chút. "Còn không đi!" Mã Lợi Á trợn mắt hét lên. Tư Khoa Đặc giật nảy mình, cầm giỏ đi ăn u ám rời đi. Chờ Tư Khoa Đặc đi rồi, Lý Chấn mỉm cười bảo: "Phu nhân thật hạnh phúc, có thể gả cho người có tính tình tốt như Tư Khoa Đặc tiên sinh. Đổi lại là người khác, khẳng định sẽ không bình thản như vậy. Vừa thấy thái độ của Tư Khoa Đặc tiên sinh đối với ngài, là biết hắn rất yêu ngài." Mã Lợi Á tự hào nói: "Đó đương nhiên, ta là thê tử của hắn mà." Mã Lợi Á hỏi: "Lý tiên sinh, Tư Khoa Đặc quen đại đa số là quan viên Nhà Trắng, ta vẫn chưa bao giờ thấy một người da vàng tới nhà. Hai người sao mà quen nhau?" Lý Chấn mỉm cười, nói: "Ta là tổng thống Trung Quốc, được tổng thống Lâm Khẳng mời tới thăm nước Mỹ." "Trung Quốc tổng thống?" Mã Lợi Á trợn mắt. Lý Chấn nhìn thấy Tư Khoa Đặc từ phòng bếp đi ra, không ngừng lắc đầu với hắn. Lý Chấn không hiểu, cũng không quan tâm tới Tư Khoa Đặc. Ánh mắt hắn trở lại trên người Mã Lợi Á, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta là tổng thống Trung Quốc Lý Chấn. Hôm nay khi ở Nhà Trắng ta được gặp Tư Khoa Đặc tiên sinh, bị tài hoa của Tư Khoa Đặc tiên sinh thuyết phục, cho nên tự mình đến bái phỏng. Không ngờ, lại được gặp phu nhân, thời gian đến vừa hay thích hợp." Tư Khoa Đặc sau khi nghe xong, vẻ mặt chua sót. Mã Lợi Á xoa xoa tay, nuốt khẩu nước miếng, nói: "Ngài là tổng thống Trung Quốc, nói vậy chắc có nhiều tiền lắm?" Nàng ta nhìn chằm chằm Lý Chấn, trong mắt giống như nhìn thấy hai tòa núi vàng. Tư Khoa Đặc đứng ở cửa phòng bếp giậm giậm chân, nghĩ thầm, lần này mất hết mặt mũi rồi. Lý Chấn mỉm cười, bởi vì lúc trước hắn nghe thấy Mã Lợi Á nói mang đồng hồ quả quýt của Tư Khoa Đặc ra ngoài cầm, xem ra trong nhà Tư Khoa Đặc cũng không dư dả gì. Lý Chấn gật đầu, nói: "Tổng thống Trung Quốc và tổng thống liên bang Mỹ khác nhau, ta quả thực có rất nhiều tiền." "Tốt quá, tốt quá." Mã Lợi Á liên tục gật đầu, nếp nhăn trên mặt giãn hết cả ra. Bà ta vén tóc hoa râm lên, cười tủm tỉm, thần sắc hòa ái dễ gần, khi nhìn về phía Lý Chấn giống như nhìn con trai ruột của mình.
Q.4 - Chương 1075: Sát Khí Của Phu Nhân (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Trong mắt Mã Lợi Á hiện lên vẻ giảo hoạt, cười dài: "Tổng thống tiên sinh, nếu ngài có tiền như vậy thì giúp nhà chúng ta một chút đi. . Huống hồ, ngài và lão già Tư Khoa Đặc còn là bằng hữu, càng không thể trơ mắt nhìn nhà ta chịu đói như vậy được." Nói tới đây, trong mắt bà ta hiện ra vẻ buồn bã. Đừng nhìn Tư Khoa Đặc trường kỳ đảm nhiệm tư lệnh liên bang Mỹ, nhập ngũ tư lệnh dài đến nửa thế kỷ, nhưng chẳng giúp gì được gia đình, vẫn luôn là Mã Lợi Á lo liệu. Sau khi Tư Khoa Đặc về hưu, cũng không cải thiện được tình trạng trong nhà, trong nhà vẫn nghèo khó. Trên thực tế, hiện tượng này cũng không kỳ quái, trong lịch sử, liên bang Mỹ có sáu vị tổng thống chết vì nghèo khó, đến chết cũng không trả được hết nợ. Tổng thống Liên bang Mỹ còn như vậy, Tư Khoa Đặc tận tụy, chưa bao giờ nghĩ cho mình, một lòng hy sinh vì quốc gia, sau khi từ nhiệm, tài sản trong nhà càng không cần phải nói, nghèo khó vô cùng. Lý Chấn xòe tay, bất đắc dĩ nói: "Phu nhân, ta đích xác có tiền. Nhưng lại không ở liên bang Mỹ! Bởi vì sau khi tới liên bang Mỹ, tất cả đều là người của tổng thống tiên sinh an bài, cho nên thực sự ta không có tiền." Mã Lợi Á mỉm cười, nói: "Ngài có thể tìm người mượn! với quan hệ của ngài, cái này rất dễ giải quyết." Khóe miệng Lý Chấn giật giật, thê tử của Tư Khoa Đặc này thật sự là người không đạt được mục đích thì không thôi. Nhìn chờ mong chờ mong của Mã Lợi Á, Lý Chấn đành phải gật đầu nói: "Ta sẽ làm hết sức." Mã Lợi Á nói: "Lý tổng thống đã đáp ứng, vậy khẳng định không thành vấn đề." Ánh mắt Nàng ta nhìn về phía Lý Chấn càng thêm thân thiết. Vẻ mặt đó giống như bạn tốt nhiều năm, thậm chí Lý Chấn là con trai ruột của bà ta. Lý Chấn cũng không phải hạng hiền lành gì, sau khi hứa cho tiền rồi liền lập tức nói: "Phu nhân, lần này đến bái phỏng Tư Khoa Đặc tiên sinh, ta cũng có việc muốn nhờ. . Đáng tiếc, Tư Khoa Đặc tiên sinh..." Khi nói ra những lời này, Tư Khoa Đặc lập tức từ phòng bếp đi ra, liên tục lắc đầu, còn hung tợn nhìn chằm chằm Lý Chấn. Ánh mắt đó giống như muốn nói Lý Chấn ngươi quá độc ác, không ngờ lại nói chuyện này với Mã Lợi Á. Tư Khoa Đặc thực sự rất sợ Lý Chấn nói ra chuyện này, vội vàng đi ra, mỉm cười nói: "Lý tổng thống, chuyện của chúng ta để hôm khác hãy nói, ngươi đi về trước đi." Hắn không chút khách khí đuổi người, không muốn Lý Chấn lưu lại Lý Chấn mỉm cười, bất động như núi. Mã Lợi Á nổi giận, quát to: "Tư Khoa Đặc, quay vào chuẩn bị cơm đi." Mã Lợi Á kêu gào, Tư Khoa Đặc lập tức bất đắc dĩ, đành phải bại lui vô điều kiện. Trong nhà, Mã Lợi Á chính là lão đại. Mã Lợi Á hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Dám kiêu ngạo ở trước mặt ta, láo." Lý Chấn nghĩ thầm, ngài thật lợi hại, cũng chỉ có Tư Khoa Đặc mới chịu được. Mã Lợi Á lườm Tư Khoa Đặc, nói: "Lý tổng thống là người nhiệt tình như vậy, ngươi không ngờ muốn đuổi người, Một chút lễ tiết cũng không có. Bình thường, đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi tới nhà, chỉ biết ăn uống, chẳng lo tới tình huống trong cái nhà này, ta rất không muốn thấy, nhưng ngươi lại cứ giữ họ lại, đuổi cũng không đuổi. Hiện tại có một người nguyện ý giải quyết khó khăn trong nhà cho chúng ta, nguyện ý giúp chúng ta, ngươi lại muốn đuổi đi, đúng là to gan." Tư Khoa Đặc quay lại tới cửa phòng bếp, rất u oán, nhìn chằm chằm Lý Chấn như hung thần ác sát. Đáng tiếc, Lý Chấn không quan tâm tới Tư Khoa Đặc. Lý Chấn nghe thấy lời nói của Mã Lợi Á, đã minh bạch trong nhà Tư Khoa Đặc là Mã Lợi Á định đoạt. Nếu có thể thuyết phục Mã Lợi Á, chuyện này rất có thể sẽ được giải quyết. Mã Lợi Á lại đổi sắc mặt, tươi cười nói: "Lý tổng thống, xin ngài cứ nói." Lý Chấn gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Chuyện là thế này, ta biết Tư Khoa Đặc tiên sinh xuất ngũ từ quân đội, không làm gì, cho nên muốn mời Tư Khoa Đặc tiên sinh ra ngoài công tác. Trung Quốc đang thành lập quân giáo, Tư Khoa Đặc tiên sinh tài hoa xuất chúng, kinh nghiệm phong phú, trí tuệ trác tuyệt, cho nên ta ta muốn mời Tư Khoa Đặc tiên sinh đảm nhiệm giáo sư. Đương nhiên, ta cũng hy vọng phu nhân có thể cùng Tư Khoa Đặc tiên sinh tới Trung Quốc. Đáng tiếc Tư Khoa Đặc tiên sinh muốn chờ chiến tranh nam bắc của liên bang Mỹ kết thúc, tạm thời không muốn tới Trung Quốc." Mã Lợi Á nhíu mày, lâm vào trầm tư. Đối với việc này, nàng ta cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận. Mã Lợi Á tuy rằng thích tiền, nhưng đó là bởi vì trong nhà cần sinh kế, cần tiền để sống. thực sự đề cập tới dời nhà, cái này không phải là chuyện nhỏ, Mã Lợi Á Mã Lợi Á quyết định tùy tiện. bà ta muốn tiền, nhưng không phải là người thấy tiền là mờ mắt. Lý Chấn quyết định đốt thêm một bó lửa nữa, nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh và phu nhân nguyện ý theo ta tới Trung Quốc, sau khi tới Trung Quốc, ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi ột căn nhà, còn có thể chuẩn bị thị nữ, cùng với tiền lương tháng rất lớn cho Tư Khoa Đặc tiên sinh. Nếu phu nhân muốn làm việc, ta cũng nguyện ý an bài cho phu nhân, để ngài dạy Trung Quốc Trung Quốc học tập tiếng Anh, cũng có thể được lĩnh tiền lương." "Thật ư, ta cũng có thể sao?" Mã Lợi Á vẻ mặt chờ mong. Lý Chấn khẳng định: "Đương nhiên, ngài khẳng định là có thể. Đến lúc đó, phu nhân không cần phải lo lắng vì cuộc sống trong nhà nữa. Xin phu nhân yên tâm, ta không có ý xấu, thật sự hy vọng có trí giả hiểu về quân đội tới trường học day. Tư Khoa Đặc tiên sinh kinh nghiệm phong phú, là một trí giả, cho nên ta nghĩ tới hắn." Mã Lợi Á nhíu mày nói: "Tới Trung Quốc rồi thì không dễ quay lại." Lý Chấn lắc đầu, cười nói: "Nếu phu nhân nguyện ý, hàng năm ta đều có thể phái người đưa các ngươi về liên bang Mỹ. Hơn nữa, Trung Quốc đã có giáo đường, cũng có rất nhiều thị dân liên bang ở Trung Quốc, ngài sau này không cần phải cô độc nữa." Mã Lợi Á gật gật đầu, bắt đầu ý động. Nàng ta thật sự là đã quá chán cuộc sống nghèo khó rồi, rất chán ghét những ngày tháng hiện tại. Mã Lợi Á bỗng nhiên lại nói: "Người nhà của ta có thể đi cùng không?" Lý Chấn lập tức nói: "Nếu người nhà của ngài nguyện ý đi theo thì ta cầu còn không được." "Được, cả nhà ta đều tới Trung Quốc." Mã Lợi Á gật đầu nói. Tư Khoa Đặc đi ra, ngồi xuống bên cạnh Mã Lợi Á, nghiêm túc nói: "Phu nhân, có thể không đi không?" Mã Lợi Á nhìn chằm chằm Tư Khoa Đặc, sát khí ẩn hiện, trầm giọng nói: "Lý tổng thống mang thành ý lớn tới mời ngươi, vì sao lại không đi? Chẳng lẽ ngươi muốn cả nhà ta phải chết đói à? Hay là để con cái của ngươi phải chịu khổ. Ta đã chán cuộc sống hiện tại rồi, mỗi ngày đều phải lo lắng vì cái ăn, nhưng ngươi đâu có để ý, ngươi nói xem, vậy ở lại có nghĩa lý gì?" Tư Khoa Đặc khẽ thở dài, nói: "Lý tổng thống, ngươi thắng!" Hắn không ngờ, Lý Chấn lại thuyết phục được Mã Lợi Á. Lý Chấn nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh, cũng không phải ta thắng. Giống như chữ ta tặng ngươi vậy, liệt sĩ tuổi già chí lớn vẫn còn. Ngài tuy rằng là bảy mươi tuổi, nhưng trí tuệ vẫn rực rỡ, nếu cứ sống thu mình thì phí hết tài hoa của ngài. Ta cho rằng, phu nhân đã có một quyết định rất cơ trí." Mã Lợi Á nghe Lý Chấn khen ngợi Tư Khoa Đặc, trong lòng cũng rất cao hứng. Lý Chấn càng tôn sùng Tư Khoa Đặc, bọn họ đến Trung Quốc rồi sẽ các được đãi ngộ tốt.
Q.4 - Chương 1076: Vấn Đề Hạch Tâm (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Mã Lợi Á đứng lên, nói: "Các ngươi nói chuyện đi, ta đi chuẩn bị cơm trưa!" Tư Khoa Đặc khẽ thở dài một tiếng, nói: "Lý tổng thống, không ngờ ngài lại lựa chọn thuyết phục phu nhân của ta. Ta không thể không nói, ngài vì để ta tới Trung Quốc, thật sự là hao tổn tâm cơ, xứng để gọi là hèn hạ vô sỉ!" Lý Chấn nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh quá khen!" "Ngươi, ngươi..." Tư Khoa Đặc thấy Lý Chấn không tức giận thì bực mình nói: "Gặp phải ngươi, coi như ta xui xẻo." Lý Chấn cười cười, nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh gặp phải ta, không phải xui xẻo, là duyên phận, cũng là kỳ ngộ. Nếu ngài cô đơn buồn tẻ sống nốt cuộc đời còn lại, vậy mới đáng tiếc. Ta hao tổn tâm cơ mời ngài tới Trung Quốc đó là bởi vì coi trọng ngài, cho nên mới không từ thủ đoạn. Đổi lại là tên Mạch Khắc Đạo Nhĩ không biết trời cao đất rộng đó, ta tới bái phỏng cũng chẳng thèm, đừng nói là mời hắn tới Trung Quốc. Thậm chí, quốc vụ khanh Tây Hoa Đức hơi ưu tú đó muốn tới Trung Quốc ta cũng chẳng thèm." Những lời này khiến trong ánh mắt Tư Khoa Đặc hiện ra vẻ tươi cười. Đổi đề tài, hắn biết điều không thảo luận vấn đề này nữa. Tư Khoa Đặc trong lòng nghĩ đến chuyện chiến tranh, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, nói: "Dựa theo suy đoán của Lý tổng thống, nam bắc chi chiến, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về phía bắc, có điều Lý tổng thống cho rằng sẽ mất bao lâu? Nửa năm, một năm hay là năm ba năm mới có thể kết thúc." Lý Chấn nhớ lại thời gian chiến tranh nam bắc của liên bang Mỹ trong lịch sử, sau đó mới nói: "Nếu nhanh thì một hai năm! Nếu giằng co thì có thể năm ba năm." Tư Khoa Đặc hỏi: "Vì sao?" Lý Chấn hơi trầm ngâm, tiếp tục nói: "Dựa theo phân tích lúc trước, chúng ta chỉ đề cập tới ưu thế của phía bắc chứ không phân tích ưu thế của phía nam. Trên thực tế, phía nam trên quân sự và kinh tế thua một bước xa, có khuyết điểm rất lớn, nhưng đừng quên quân đội phải có một chủ soái thiện chiến mới được, đây là linh hồn của chiến tranh." " Một tướng lãnh giỏi chỉ huy đánh giặc đảm nhiệm chủ soái của quân đội, cho dù binh lính dưới trướng hắn không có vũ khí để sử dụng thì cũng tuyệt đối có thể tạo thành phiền toái rất lớn cho đối phương. Ngược lại, một nhánh quân đội được trang bị hoàn mỹ, nhưng chủ soái lĩnh quân không có kinh nghiệm, hoặc là không phải một chủ soái đủ tư cách, như vậy quân đội của hắn kiểu gì cũng thua." "Hai bên như vậy gặp nhau, đội ngũ có trang bị hoàn mỹ chỉ có thể tặng vũ khí cho đối phương." "Muốn đánh thắng trận, cơ hồ là không có khả năng." "Cho nên, vấn đề phía bắc xuất hiện chính là vấn đề tướng lãnh." "Theo ta được biết, tổng thống Lâm Khẳng từng muốn bổ nhiệm La Bá Đặc Ái Đức Hoa Lý đảm nhiệm tư lệnh quân liên bang, chủ trì chiến tranh nam bắc lần này. Đáng tiếc, La Bá Đặc Ái Đức Hoa Lý là người phía nam, nguyện trung thành với cố thổ của hắn, lựa chọn nam hạ, tở thành tướng lãnh lĩnh quân của chính phủ phía nam, thế cho nên phía bắc có thêm một đại địch." " Đồng thời, tương tự La Bá Đặc • Ái Đức Hoa • Lý còn có đám quân nhân tốt nghiệp quân giáo Tây Điểm Chiêm Mỗ Tư • Long Sử Thôi Đặc, Thác Mã Tư • Kiệt Khắc Tốn, A Nhĩ Bá Đặc • Tây Đức Ni • Ước Hàn Tư Đốn, Bì Ai Nhĩ • Bác Lôi Gia Đức, những người này đã kinh lịch qua vô số chiến tranh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú." " Mạch Khắc Đạo Nhĩ so với những người này thì kém xa." "Thứ cho ta nói thẳng, tướng lãnh lãnh binh phía nam có những người năng chinh thiện chiến này, cho dù quân đội của chính phủ phía nam trang bị không ra gì, vẫn có cơ hội lớn để xoay chuyển, hơn nữa tổng thống chính phủ phía nam cũng không phải kẻ ngốc, mà là một chính trị gia rất ưu tú, phía bắc muốn triệt để bình định phản loạn chỉ sợ cũng không dễ dàng." " Thời gian Chiến tranh cũng bởi vậy mà kéo dài, trở thành trạng thái giằng co." "Chúng ta quay lại phía bắc, tướng lãnh binh tài hoa xuất chúng, nhưng so với một đám người tốt nghiệp từ quân giáo và có kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì phía bắc còn lâu mới bằng." "Ngoài những điều này ra, chính phủ phía bắc cũng không áp dụng sách lược thích hợp." " Phía bắc là áp dụng biện pháp tập kích sấm chớp, muốn trong thời gian ngắn giải quyết chiến đấu. Đáng tiếc là, tướng lãnh phía bắc đối mặt với tướng lãnh phía nam không nhất định thủ thắng. Ta không cho rằng cơ sở công nghiệp của phía nam yếu thì sẽ thất bại. Có sự tồn tại của một đám lão tướng, đi chính phủ phía bắc phái ra rất có thể sẽ chịu thiệt, dẫn tới chiến tranh trở nên giằng co." Tư Khoa Đặc gật đầu, nói: "Phân tích thật sự rất đúng, ta cũng cho rằng như vậy!" Lý Chấn lại nói: "Trên thực tế, còn có một vấn đề hạch tâm nữa." "Vấn đề gì?" Tư Khoa Đặc vội hỏi. Hắn trao đổi với Lý Chấn, càng nói càng cao hứng, rất chờ mong Lý Chấn có thể nói ra càng nhiều thứ hữu dụng hơn. Lý Chấn cười cười, nói: "Vấn đề quan trọng nhất ai cũng biết, chỉ là không ai có dũng khí đề xuất. Phía nam có bốn năm trăm vạn nô lệ da đen, phía bắc cũng có rất nhiều người da đen. Nếu có thể giải phóng người da đen, giúp nô lệ da đen tự do, ngài nói sẽ là một cục diện thế nào? Trận chiến này,, điểm bùng nổ là vì người da đen, bay lên tới độ cao này là vì lợi ích của giai tầng chủ nô. Nếu có thể giải quyết vấn đề người da đen, rất nhiều chuyện cũng có thể của giải quyết dễ dàng." Tư Khoa Đặc thở dài nói: "Chính phủ không quyết đoán, khó có thể giải quyết." Lý Chấn cười nói: "Không vội, sẽ được giải quyết thôi." Tư Khoa Đặc nhìn vẻ mặt thong dong của Lý Chấn, trong lòng rất tò mò, bởi vì Lý Chấn giống như đã có phương pháp giải quyết. Tiếp theo, hai người lại tiến hành thảo luận về chuyện chiến tranh bắc nam. Không lâu sau, Mã Lợi Á đã chuẩn bị xong cơm trưa. Lý Chấn và Lưu Cẩm Đường ở trong nhà Tư Khoa Đặc ăn rồi mới cáo từ rời khỏi. Trên đường về Nhà Trắng, Lưu Cẩm Đường cười dài nói: "Tổng thống quả nhiên lợi hại, thuyết phục Tư Khoa Đặc một cách dễ dàng. Hắn nguyện ý về nước với chúng ta, chúng ta lại có thêm một lão tướng." Lý Chấn cười nói nói: "May mà Tư Khoa Đặc phu nhân lợi hại, nếu không cũng không tóm được Tư Khoa Đặc." Lưu Cẩm Đường cười nói: "Không ngờ, trung tướng Tư Khoa Đặc tiếng tăm lừng lẫy lại là một người sợ vợ. Nếu chuyện này truyền ra, chỉ sợ rất nhiều người sẽ cười đến rụng răng." Hai người trở lại Nhà Trắng, Hoàng Cường nói: "Tổng thống, Lâm Khẳng tới." "Có chuyện gì sao?" Lý Chấn hỏi. Hoàng Cường lắc đầu nói: "Hắn không nói, bảo sau khi người về thì sai người thông tri cho hắn." Lý Chấn nói: "Đi mời đi." "Vâng." Hoàng Cường xoay người rời khỏi, sau đó đi thông tri cho Lâm Khẳng. Không đến năm phút đồng hồ, Lâm Khẳng bước vào. Sau khi bắt tay với Lý Chấn, Lâm Khẳng nói: "Lý tổng thống, ta và Tây Hoa Đức các hạ, cùng với các nhân viên quan trọng của nội chính quốc gia sau khi thương lượng đã quyết định cử hành yến hội vào đêm nay, chào mừng ngài tới. Lúc trước, khi ngài đến San Francisco, quan viên chủ yếu của quốc gia không có mặt, cho nên không ăn mừng. Lần này ngài không thể cự tuyệt, cử hành ngay tại Nhà Trắng." Lý Chấn nói: "Đa tạ tổng thống tiên sinh!" Lâm Khẳng nhắc nhở Lý Chấn một số hạng mục công việc phải chú ý buổi tối rồi cáo từ.