LS Q.Sự THẦN XẠ NHÀ THANH - Đông Nhất Phương - Chương 1261

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Q.4 - Chương 1082: Thân Phận Bại Lộ



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Kiệt Tây Tạp mời rượu, Lý Chấn liền không chút do dự uống hết chén rượu này.

    Đồng thời, Lý Chấn cũng nhìn chằm chằm Kiệt Tây Tạp, khiến Kiệt Tây Tạp cũng phải uống, cứ như vậy, hai người ngươi một ly ta một ly chuốc nhau, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả, một chai rượu vang rất nhanh đã thấy đáy, Kiệt Tây Tạp lại cầm thêm mấy bình, hai người tiếp tục cụng ly, tiếp tục đấu rượu.

    Dần dần, mắt Kiệt Tây Tạp trở nên mê man, mặt đỏ bừng, như là quý phi say rượu, khuôn mặt ấy mang theo khí tức mê người, khiến người ta không nhịn được muốn lao lên cắn mấy cái, Lý Chấn uống nhiều, nhưng liên tục đi WC hai lần, rượu uống vào đã nôn hết ra, tuy rằng nhìn thì say, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

    "Nóng, nóng quá."

    Kiệt Tây Tạp nói khẽ, rồi vươn tay ra kéo áo trên người, hất tóc.

    Động tác này có chút hào sảng.

    Đáng tiếc là, nàng ta đang mơ mơ màng màng, không chú ý tới váy đã kéo, khiến cho hơn nửa bộ ngực lộ ra, tất cả đều sờ sờ trong tầm mắt của Lý Chấn.

    Lúc này, Lý Chấn no mắt.

    Trong lòng hắn cũng như có con sâu nhỏ đang bò.

    Sâu trong lòng, một thanh âm đang rít gào.

    Nhưng đầu óc Lý Chấn vẫn vô cùng tỉnh táo, đồng thời cũng lo đây là bẫy của Kiệt Tây Tạp, cho nên Lý Chấn án binh bất động, tĩnh tọa uống rượu với Kiệt Tây Tạp, Kiệt Tây Tạp cầm cốc, sau khi ngửa cổ uống cạn thì ợ một cái, sau đó nói: "Đám nam nhân các ngươi, ai nấy nhìn thấy ta, đều như là một con sói đói nhìn mồi, hận không thể nuốt chửng, đều là nam nhân thôi, ta sẽ không bị các ngươi lừa đâu."

    Nàng ta vươn tay ra chỉ vào Lý Chấn, hỏi: "Nói thật đi, ngươi có phải cũng muốn ngủ với ta không."

    "Không có, không có, "

    Lý Chấn cười khổ, vội vàng lắc đầu.

    Nữ nhân này sau khi uống, quả thực rất bưu hãn, hào phóng vô cùng.

    Nữ nhân giở trò lưu manh, đến thần tiên cũng không cản được.

    Kiệt Tây Tạp lộ ra vẻ khinh thường, lắc đầu nói: "Ta không tin lời nói của ngươi, buổi tối khi khiêu vũ, ngươi nhìn chằm chằm ngực ta, ta nếu tin ngươi thì heo nái cũng biết leo cây, ngươi nếu muốn ngủ ta, có thể trực tiếp nói với ta, ta sẽ không mắng ngươi đâu, là nam nhân đều như vậy, nhưng, Kiệt Tây Tạp ta là nữ nhân giữ mình trong sạch, tuyệt đối sẽ không ngủvới ngươi, tuyệt đối sẽ không."

    Lý Chấn sờ sờ mũi, ta nếu thật sự muốn ngủ với ngươi thì ngươi chạy được à.

    "Nào, nào, uống rượu."

    Thời điểm mấu chốt, Lý Chấn sử ra tuyệt chiêu, chỉ có một chiêu uống rượu này là lợi hại nhất.

    Chuốc say Kiệt Tây Tạp mới tiện nói nhiều.

    Kiệt Tây Tạp đã mơ mơ màng màng, lại uống thêm một ly, Lý Chấn thì ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, uống rượu rất ít, chỉ uống một chút tượng trưng, sau đó lại rót đầy rượu cho Kiệt Tây Tạp, tiếp tục cười tủm tỉm khuyên: "Nào, hôm nay cao hứng, uống rượu, chúng ta uống thống khoái."

    " Cụng ly vì cao hứng."

    Kiệt Tây Tạp sau khi uống xong một chén rượu thì gục xuống bàn.

    Nàng ta nhìn chằm chằm chén rượu, ánh mắt đã mơ hồ, nói: "Ta sau khi từ phía nam tới phía bắc, vốn chưa bao giờ cao hứng, mỗi ngày đều áp lực vô cùng; mỗi một ngày đều sống một cuộc sống không thể tự chủ, mỗi ngày đều gặp phải vô số xú nam nhân muốn ngủ với ta, vì sao cứ phải tiếp tục làm, thật sự không muốn nữa."

    Nàng ta nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt chua sót, dần dần, gục xuống bàn gào khóc.

    Tình huống này làm Lý Chấn nhíu mày.

    Nữ nhân này tựa hồ không phải đơn giản như ngoài mặt, rốt cuộc là làm sao, khi Lý Chấn đang đăm chiêu thì Kiệt Tây Tạp lại đứng lên vung tay, không để ý tới hình tượng của bản thân, lớn tiếng nói: "Ta thực sự muốn mặc kệ, không quản gì nữa, chiến tranh phía nam và phía bắc, quan hệ gì tới một nữ nhân như ta. Vì sao cứ bắt ta tham dự."

    Nàng ta thấp giọng thì thào, Lý Chấn sau khi nghe xong thì thân thể chấn động.

    Hắn nhìn chằm chằm Kiệt Tây Tạp, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

    Kiệt Tây Tạp nói nàng ta là từ phía nam đến, hiện tại còn nói chiến tranh nam bắc có liên quan gì tới nàng ta.

    Suy đoán Như vậy, Lý Chấn trong lòng đã nắm chắc.

    Kiệt Tây Tạp nhất định là người của chính phủ phía nam, mục đích tới phía bắc là muốn đánh vào bên trong kẻ địch thăm dò tin tức, nói trắng ra, Kiệt Tây Tạp là một nữ gián điệp thân bất do kỷ, Lý Chấn ngược lại có chút thông cảm cho Kiệt Tây Tạp, một nữ nhân đến phía bắc thăm do tin tức đích xác không dễ dàng gì, những lời của Kiệt Tây Tạp lúc trước chắc không phải lừa người ta.

    Trong nhà Của nàng ta, hắn hẳn là nam nhân đầu tiên tới.

    Chỉ là, Lý Chấn vẫn tò mò, nữ nhân này nếu là người do phía nam phái tới, làm sao lại sợ La Tư Sài Nhĩ Đức trả thù, thậm chí, Kiệt Tây Tạp không cần Lý Chấn đưa về, nàng ta hoàn toàn có thể về một mình.

    Chẳng lẽ, Kiệt Tây Tạp thật sự thích hắn.

    Lý Chấn liên tục lắc đầu, cảm thấy đây là điều không thể.

    Kiệt Tây Tạp hai tay chống lên bàn, mắt mơ mơ màng màng, đã uống say khướt, khi nàng ta nhìn về phía Lý Chấn, ánh mắt mơ hồ, nhìn không rõ, nàng ta mặc kệ Lý Chấn, xoay người đi vào WC, Lý Chấn nghĩ nàng ta muốn đi tiểu, nhưng mãi không thấy nàng ta ra, hơn nữa trong WC đã truyền ra tiếng nước róc rách.

    Tình huống này như là tiếng tắm rửa.

    Lý Chấn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dừng ở vị trí WC.

    WC trong nhà Kiệt Tây Tạp không phải là một phòng nhỏ tách biệt, mà là thiết kế một góc WC được che bằng kính, bởi vì chỗ ở của Kiệt Tây Tạp không có người ngoài đến, cho dù chỉ có kính che cũng không sao, nhưng hiện tại Lý Chấn vẫn còn ở trong phòng, mà Kiệt Tây Tạp lại coi như không có gì cởi quần áo, rất nhanh liền để lộ thân hình quyến rũ.

    Lý Chấn tuy nhìn không rõ, nhưng hình dáng đại khái của nàng ta thì đã hiện ra.

    Lý Chấn nuốt nước miếng, thầm nghĩ nữ nhân này thật sự là quá dễ dãi.

    Người như hắn còn suýt nữa không nhịn được, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ trực tiếp sẽ từ người hóa thú xông vào, sau đó tiến hành động tác giao phối nguyên thủy nhất, Lý Chấn uống hết rượu trong chén, nghĩ thầm trong lòng, lúc này có phải nên đi hay không, nếu tiếp tục lưu lại, đến lúc đó Kiệt Tây Tạp tỉnh rượu, thực sự khó xử.

    Huống hồ, Kiệt Tây Tạp vẫn đang tắm rửa, lại càng không tiện giải thích.

    Lý Chấn suy nghĩ một chút, , đã có chủ ý, hắn từ trong phòng lấy ra một cây bút, tìm một tờ giấy, viết lại lời nhắn, đại ý là ta về đây, sau đó Lý Chấn xoay người đi ra cửa.

    "A!"

    Một tiếng thét kinh hãi từ trong WC truyền đến.

    Lý Chấn sau khi nghe thấy thanh âm của Kiệt Tây Tạp thì lập tức dừng lại, xoay người chạy tới WC.
     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Q.4 - Chương 1083: Hoàng Hoa Đại Khuê Nữ



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Lý Chấn trong lòng lo lắng, trong nháy mắt đã tới bên ngoài WC.

    Hắn đẩy cửa ra, sau đó trực tiếp trợn tròn mắt.

    Cảnh tượng Đập vào mắt là Kiệt Tây Tạp đứng trong WC, trần truồng, không có lấy một mảnh áo che thân, bộ vị bí mật đều lọt hết vào mắt Lý Chấn. Kiệt Tây Tạp vẫn say khướt, nàng ta vươn tay ra chỉ vào vách tường, vẻ mặt sợ hãi. Lý Chấn thuận theo hướng nhìn, thấy một con thằn lằn đang bò trên tường.

    Lý Chấn không khỏi thầm than một tiếng chỉ một con thằn lằn nhỏ, có đáng để sợ không?

    Hai người cứ như vậy nhìn nhau, vô cùng xấu hổ.

    Ánh mắt Lý Chấn đảo qua trên người Kiệt Tây Tạp, dục vọng trong lòng lại rục rịch.

    Dáng người của Nữ nhân này đẹp quá!

    Bộ ngực nhẹ nhàng run rẩy, bọt nước từ trên cổ trượt xuống vú, lộ ra vẻ phong tình nhiếp hồn người, eo của nàng ta nhỏ xíu, giống như liễu lay động trong gió, đùi thon dài, khiến cho người ta không nhịn được muốn sờ một cái.

    Hình ảnh tuyệt mỹ Như vậy khiến Lý Chấn bắt đầu rục rịch.

    Bất kể là ai thấy nữ nhân tuyệt sắc như vậy, nhất là đã cởi hết đứng trước người, cũng khó mà nhịn được không động lòng, bao gồm cả Lý Chấn, Lý Chấn không phải Liễu Hạ Huệ, là một nam nhân bình thường, nhìn thấy một màn này, tất nhiên có dục vọng. Nhưng lúc này trong đầu Lý Chấn không ngừng đấu tranh, một bên là lý trí bảo hắn ra ngoài, bên kia thì dục vọng sai hắn xông lên.

    Lý Chấn tiến thối lưỡng nan, nhưng Kiệt Tây Tạp vẫn không đừng lại.

    Nàng ta sắc mặt đỏ hồng, trực tiếp lao về phía Lý Chấn.

    Vừa đối mặt, Kiệt Tây Tạp Tạp đã ôm lấy Lý Chấn, bộ ngực đầy đặt ép vào người Lý Chấn, nàng ta như là động dục, không ngừng dụ hoặc Lý Chấn. Trong khoảnh khắc, cân bằng trong lòng Lý Chấn bị phá vỡ, hai tay ôm lấy eo Kiệt Tây Tạp kéo vào giường trong nhà.

    Thoáng chốc, hai người đã trần truồng nằm trên giường.

    Ưm!

    Một tiếng rên vang lên, Lý Chấn đè lên người Kiệt Tây Tạp.

    Kiệt Tây Tạp mặt lộ vẻ đau đớn sắc, Lý Chấn cũng sửng sốt. Hắn khựng lại, phát hiện một vấn đề, nữ nhân này vẫn là tấm thân xử nữ. Dùng lời nói Trung Quốc thì vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ. Lý Chấn nhăn mày, xem ra lời Lâm Khẳng nói với hắn toàn là giả dối.

    Thời gian không cho Lý Chấn nghĩ nhiều, Kiệt Tây Tạp đã không nhịn được.

    Trong nhất thời, trong phòng là một mảng xuân tình.

    Sau khi thanh âm Trong phòng an tĩnh lại, Lý Chấn đứng lên đi tắm, sau đó mặc quần áo đi tới trước bàn. Hắn vứt tờ giấy ghi lời nhắn lúc trước vào trong sọt rác, sau đó múa bút viết gì đó. Lý Chấn lấy cái thước chặn tờ giấy, quay đầu nhìn nữ nhân đang ngủ trên giường rồi bỏ đi.

    Hắn đi xuống lâu, mang theo binh lính Tiêm Đao doanh biến mất trong bóng đêm.

    Trong nhà, Kiệt Tây Tạp đã tỉnh.

    Kiệt Tây Tạp kéo áo ngủ mặc vào, đi đến trước bàn trang điểm, thấy bên trên có tờ giấy, Kiệt Tây Tạp lập tức cầm lấy. Đập vào mắt là chữ tiếng Anh tiêu chuẩn, rất đẹp, khiến Kiệt Tây Tạp cũng không nhịn được mà khen ngợi. Nàng ta đọc, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

    Dần dần, vẻ lo lắng trên mặt biến mất. Thay vào đó là vẻ hưng phấn.

    Trong Ánh mắt tràn đầy khí tức sung sướng.

    Cuối cùng, hốc mắt Kiệt Tây Tạp lại dần dần ươn ướt, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. trên dung nhan tuyệt mỹ còn hiện ra vẻ hạnh phúc.

    Kiệt Tây Tạp cất phong thư đi, để tránh bị mất.

    Nhưng nghĩ một chút, Kiệt Tây Tạp lại lấy ra ngọn đèn, đốt phong thư Lý Chấn lại để lại.

    Lau mặt, Kiệt Tây Tạp mới trở lại giường, tiếp tục ngủ.

    Sau khi Lý Chấn trở về Nhà Trắng, Lâm Khẳng lập tức ra đón. Hắn nhìn thấy Lý Chấn, cười dài nói: "Lý tổng thống, ta thật lo ngươi bị Kiệt Tây Tạp dụ hoặc không trở lại. Không ngờ, ngươi không ngờ đã trở lại, bội phục."

    Lý Chấn nói: "Tổng thống tiên sinh đã nói chuyện của Kiệt Tây Tạp, ta đương nhiên sẽ không lún sâu vào."

    Lâm Khẳng gật đầu nói: "Nữ nhân Đó không phải nữ nhân bình thường, không thể dính vào."

    Lý Chấn đổi đề tài: "Tổng thống tiên sinh, đã khuya rồi, đi nghỉ sớm đi."

    Lâm Khẳng gật gật đầu, xoay người cáo từ.

    Lý Chấn an trí cho binh lính Tiêm Đao doanh, sau khi về tới chỗ ở, đám người Lưu Cẩm Đường mới thở phào. Lưu Cẩm Đường vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Tổng thống, nữ tử phong trần như Kiệt Tây Tạp ngài ít tiếp xúc thì tốt hơn. Theo ta thấy, đó không phải là nữ nhân tốt lành gì."

    Lý Chấn nghe vậy, có chút bất đắc dĩ.

    Nhưng, hắn cũng không tiện giải thích.

    Lý Chấn hồi đáp: "Ta sẽ chú ý, được rồi, về nghỉ ngơi đi."

    Sau khi đám người Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành rời khỏi, Lý Chấn cởi quần áo đi ngủ. Hắn nằm trên giường, trong lòng nghĩ tới chuyện của Kiệt Tây Tạp. Từ buổi tối từ trong miệng Kiệt Tây Tạp biết được tin tức, nàng ta là nữ gián điệp phía nam phái tới, suy đoán như vậy, Washington khẳng định vẫn còn người khác đang tìm hiểu tin tức, tuyệt đối không thể chỉ có một người, bởi vậy có thể thấy được phía nam chuẩn bị phi thường đầy đủ.

    Trận chiến đấu này các thú vị.

    Lý Chấn mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, sáng sớm hôm sau, Lý Chấn ngủ tới lúc mặt trời lên cao mới dậy. Hắn rửa mặt xongthì ăn điểm tâm, biết được đám người Mạch Khắc Đạo Nhĩ, Cách Lan Đặc đã rời khỏi.

    Hoàng Cường đi vào, nói: "Tổng thống. Người của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức cầu kiến."

    " Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức?"

    Lý Chấn nhíu mày, hỏi: "Là Hán Sâm đến xin lỗi ư?"

    Hoàng Cường hồi đáp: "Hán Sâm cũng theo tới, nhưng còn có một trung niên nhân ước chừng hơn bốn mươi tuổi. Xem ra, có thể là phụ bối của Hán Sâm. Bọn họ khẳng định biết được chuyện đã xảy ra tối hôm qua, tự mình đến xin lỗi."

    Lý Chấn xua tay nói: "Mời vào."

    Hắn trở lại chủ vị ngồi xuống, rất nhanh, người của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức đi vào.

    Cầm đầu là một trung niên nhân hơn bốn mươi.

    Hắn mặc áo bành tô màu đen, chân mang dày, tóc màu vàng để dài, được chải chuốt rất cẩn thận. Trung niên nhân tướng mạo bình thường, nhưng khi cười lại tạo cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái. Sau khi hắn đi vào thì cúi người hành lễ với Lý Chấn, nói: "Tổng thống, tiên sinh ta tên là Phú Lan Khắc Lâm, là thúc thúc của Hán Sâm."

    "Mời ngồi!"

    Lý Chấn mỉm cười, rất lịch sự.

    Sau khi Hai người ngồi xuống, Phú Lan Khắc Lâm mỉm cười bảo: "Lần này đến bái phỏng Lý tổng thống là vì chuyện nhỏ xảy ra hôm qua. Hán Sâm trẻ tuổi khí thịnh không hiểu chuyện, thỉnh Lý tổng thống thứ lỗi."

    Lý Chấn mỉm cười nói: "Việc nhỏ mà, ta quên rồi."

    Lời tuy nói như vậy, nhưng hắn nghĩ thầm, nếu là tới xin lỗi thì không thể một câu là giải quyết được vấn đề đâu.
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Q.4 - Chương 1084: Một Phần Đại Lễ



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Phú Lan Khắc Lâm thần sắc nghiêm túc, nói: "Lý tổng thống không tính hiềm xưa, là ngài khoan hồng độ lượng. Nhưng chúng ta lại không thể coi sự nhân từ của Lý tổng thống là lẽ thường. Ta nghe nói Lý tổng thống đến liên bang Mỹ là để trao đổi với các trường học, mà thành lập trường học ở Trung Quốc. Vì thế, gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức ta nguyện ý bỏ vốn 50 vạn đôla, giúp Lý tổng thống xây dựng một thư viện ở trường học, nhằm biểu đạt sự xin lỗi đối với Lý tổng thống."

    Lý Chấn cười dài nói: "Các hạ thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ta đại biểu cho vô số học sinh Trung Quốc cảm tạ các hạ. Có câu không đánh thì không quen nhau, tuy rằng ta có mâu thuẫn nhỏ với Hán Sâm, nhưng hôm nay lại được quen với Phú Lan Khắc Lâm các hạ, rất vinh hạnh."

    Được tiền, lời nói của Lý Chấn cũng nhiều lên.

    Ngữ khí Nói chuyện cũng trở nên thoải mái.

    Phú Lan Khắc Lâm trước khi tới đã nghĩ làm thế nào để xin lỗi Lý Chấn.

    Tiền tài Bình thường Lý Chấn khẳng định không thích.

    Nhưng mượn dùng dựng lên thư viện để xin lỗi Lý Chấn, cái này không nghi ngờ gì nữa là điểm tiến vào.

    Trên mặt Phú Lan Khắc Lâm mang theo nụ cười như gió xuân, cũng thở phào, hắn mỉm cười bảo: "Uy danh của Lý tổng thống ở Trung Quốc ta ở nước Pháp cũng đã nghe thấy. Chỉ là về sau khai thác lĩnh vực buôn bán ở liên bang Mỹ, liền tới liên bang làm việc. Không ngờ, Lý tổng thống cũng tới Washington, hơn nữa còn may mắn được gặp Lý tổng thống, thật sự là vinh hạnh."

    Lý Chấn nói: "Các hạ khách khí rồi, gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức là cự bá của lĩnh vực buôn bán, ta cũng bội phục vô cùng. Đối với gia tộc thương nghiệp như gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, ta hoan nghênh ngươi đến Trung Quốc phát triển."

    "Nhất định, nhất định!"

    Phú Lan Khắc Lâm gật gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

    Thị trường Trung Quốc chắc là chẳng kém gì liên bang.

    Phú Lan Khắc Lâm lại thương lượng với Lý Chấn chuyện giao nhận tiề, sau đó mới cáo từ rời khỏi. Kinh nghiệm của hắn phong phú hơn xa Hán Sâm, cũng biết tiếp xúc với Lý Chấn thì nhiều lời vô ích, không bằng lưu lại một ấn tượng tốt cho Lý Chấn, cho nên sau khi đạt được mục đích liền dứt khoát cáo từ dẫn người rời khỏi. Sau khi ra khỏi Nhà Trắng, Hán Sâm đi phái sau, vẻ mặt u oán nói: "Thúc thúc, ngài không ngờ bỏ ra 50 vạn đôla để giúp đỡ Lý Chấn, vụ mua bán này không có lời."

    "Ngu xuẩn!"

    Phú Lan Khắc Lâm lườm Hán Sâm một cái, nói: "Nếu không phải vì ngươi, sao gia tộc lại phải đi xin lỗi."

    Hán Sâm nói: "Hắn chỉ là tổng thống Trung Quốc, không có quan hệ gì với chúng ta, sợ cái gì."

    "Bốp."

    Phú Lan Khắc Lâm tát Hán Sâm một cái, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

    Hán Sâm bị đánh cho ngây ra, ôm mặt, phi thường khó chịu.

    Phú Lan Khắc Lâm mắng: "Ngu xuẩn, đầu óc của ngươi sao không biết nghĩ xa ra một chút? Chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, chỉ muốn chui vào váy nữ nhân để khoái hoạt tiêu sái, thật không biết gia tộc vì sao cho ngươi đến liên bang Mỹ. Người làm kinh thương chú ý bát diện lai phong, phải khéo đưa đẩy, nhìn thấy ai cũng phải tươi cười đón chào, không thể đắc tội với bất kỳ một ai. Rất có thể người đắc tội với một người sẽ mất mười khác, thậm chí là nhiều hơn."

    " Đừng tưởng rằng người ta không có liên quan gì với ngươi thì ngươi không lo."

    "Nếu Lý tổng thống nguyện ý, hắn trực tiếp tạo áp lực cho chính phủ, thu thập một hai người không phải rấ dễ ư? Hơn nữa, người tham gia quân ngũ bá đạo quyết đoán, không để ý tới tình cảm, cũng không bận tâm tới hậu quả. Đắc tội với người như vậy, đối phương nếu mạnh mẽ diệt trừ ngươi, ngươi có thể sống được ư. Nhớ kỹ, gặp người phải biết điều, đừng có treo thân phận gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức ở trên người, người bình thường sẽ tâng bốc ngươi, nhưng người thực sự có địa vị cao sẽ chỉ khinh bỉ ngươi."

    "50 vạn đôla đó ta cũng không đau lòng."

    " Có mất thì có được, dùng 50 vạn đôla để thiết lập quan hệ với Lý Chấn,, đây là đầu tư, ngươi biết cái gì!"

    Dừng một chút, Phú Lan Khắc Lâm đổi đề tài, ngữ khí trở nên bình thản, nói: "Cũng không thể nói ngươi mạo phạm Lý tổng thống là sai, đứng ở một góc độ khác, bởi vì ngươi và Lý tổng thống tranh chấp, gia tộc mới có thể thiết lập được quan hệ với Lý Chấn, mới có thể đi vào Trung Quốc. Điểm này, xem như ngươi cũng kiếm được chút lợi ích, đáng để khích lệ."

    Hán Sâm sau khi nghe xong, lập tức buồn bã.

    Trong Nhà Trắng, sau khi Lý Chấn trở về chỗ ở, nói: "Chuyện tạm thời kết thúc, nào, ra ngoài đi dạo."

    Lý Chấn đề xuất rồi lập tức nhận được sự ủng hộ của đám người Lưu Cẩm Đường.

    Lập tức, Lý Chấn, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Hoàng Cường rời khỏi nhà trắng, đi vào trung tâm nội thành phồn hoa. Đoàn người vừa đi vừa nhìn ngắm, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Hoàng Cường rất vui vẻ, nhìn thấy đủ thứ cổ quái trên đường, bọn họ đều bị thế giới rực rỡ bên này hấp dẫn. Lưu Cẩm Đường nhìn chằm chằm người qua đường, bỗng nhiên nói: "Tổng thống, ta phát hiện một vấn đề."

    Lý Chấn hỏi: "Vấn đề gì?"

    Lưu Cẩm Đường hồi đáp: "Nữ nhân Bên này có vấn đề?"

    Lý Chấn nói: "Ngươi sao lại phát hiện?"

    Lưu Cẩm Đường nói: "Người nhìn nữ nhân bên này đi, ngực rất lớn, mông cũng lớn, như là đút bánh bao ở trong. Nặng thế chẳng lẽ không mệt à?"

    "Khụ khụ! !"

    Lý Chấn sau khi nghe xong, triệt để không biết nói gì.

    Tiểu tử này, vấn đề phát hiện quả thực là cực phẩm.

    Lưu Cẩm Đường tiếp tục nói: "Còn nữa, nữ nhân bên này ăn mặc rất lộ liễu. Rất nhiều nữ nhân ngay cả ngực cũng lộ ra, còn nhiều nữ nhân mặc hở cả rốn, thậm chí khe đít cũng nhìn thấy. Thói đời xuống cấp, những nữ nhân này thật là đáng thương."

    Lý Chấn to cả đầu, mặc kệ tiểu tử này.

    Hắn tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt dừng ở một tửu lâu mang phong cách Trung Quốc.

    Tên của Tửu lâu là Đại Đỉnh tửu lâu.

    Lý Chấn thấy thế, cảm thấy đây là chi nhánh Đường Hoài Đức mở ở Washington. Lý Chấn trong lòng tràn ngập cảm giác thân thiết, chỉ vào Đại Đỉnh tửu lâu, cười nói: "Đi, chúng ta vào Đại Đỉnh tửu lâu ngồi một lát."

    Lưu Cẩm Đường khôi phục lại, cũng vô cùng hưng phấn.

    Đoàn người tới trước cửa Đại Đỉnh tửu lâu, dưới sự dẫn dắt của bồi bàn tiến vào trong đó.

    Trên lầu hai, bốn người dựa vào cửa sổ mà ngồi.

    Uống, thưởng thức phong cảnh bên ngoài, đây đúng là một địa phương tốt. Khi Bốn người đang nói chuyện với nhau thì một thân ảnh thương lão từ trong hành lang đi ra. Sau khi Lý Chấn nhìn thấy thì mắt sáng lên. Hắn hơi sững sờ một chút, sau đó rất nhanh khôi phục lại, cười nói: "Lão Đường, ngươi không phải đang ở phố người Hoa ư? Sao lại chạy đến Washington?"

    Người tới chính là Đường Hoài Đức.

    Hắn đi tới bên cạnh Lý Chấn, sau khi ngồi xuống thì nói: "Lúc trước khi tổng thống rời khỏi San Francisco, liên bang Mỹ vẫn chưa phát sinh chuyện lớn, ta cũng không nhận được tin tức mới nhất, về sau, các thương nhân của phố người Hoa mới biết được các châu phía nam đã thoát ly liên bang rồi tự lập, bắt đầu giao chiến. Sau khi Chiến tranh khai hỏa, đối với dân chúng mà nói thì không phải chuyện tốt, đối với những thương nhân chúng ta mà nói thì lại là một kỳ ngộ, cho nên ta tới Washington, muốn mượn cơ hội này kiếm chút đỉnh tiền."

    Lý Chấn nói: "Chút tiền của lão Đường ngươi chỉ sợ không phải là con số nhỏ."
     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Q.4 - Chương 1085: Tiến Công Chiếm Đóng Trọng Điểm



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Đường Hoài Đức cười nhạt, không nói sâu về vấn đề tiền tài nữa.

    Loại chuyện này vốn là bí mật không nên tuyên truyề.

    Lý Chấn cũng biết điều, đổi đề tài, : "Lão Đường, người muốn phát tài nhờ chiến tranh không phải ít. Ngươi tới phía bắc làm ăn, chuẩn bị buôn gì?"

    Đường Hoài Đức hồi đáp: "Thời kì Chiến tranh, tất nhiên là kiếm tiền từ lương thực."

    Lý Chấn nhíu mày nói: "Tích trừ lương đích xác kiếm được tiền, nhưng hành vi này sẽ dẫn tới thị trường hỗn loạn. Nếu chính phủ quyết tâm xử lý thương nhân không hợp pháp, ngươi cũng không thoát được. Ta cho rằng chuyện như vậy tận lực làm ít thôi, có thể kiếm tiền bằng cách khác."

    Đường Hoài Đức nói: "Đa tạ tổng thống quan tâm, nhưng việc buôn bán không thể không mạo hiểm."

    Lý Chấn nhún vai, xòe tay nói: "Ngươi đã quyết định, ta sẽ không nhúng tay. Nếu gặp phải khó khăn gì thì trực tiếp đến Nhà Trắng tìm ta, chỉ cần ta có thể giải quyết, nhất định sẽ giúp hết sức."

    Đường Hoài Đức cảm tạ: "Tổng thống, ta đi tiếp đón khách."

    "Chờ một chút!" Lý Chấn bỗng nhiên nói.

    Đường Hoài Đức dừng lại, hỏi: "Tổng thống có gì muốn phân phó?"

    Lý Chấn suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Chuyện là thế này, ta hiện tại cần một khoản tiền để dùng. Không nhiều lắm, chắc khoảng mấy ngàn đô. Nhưng ta không mang theo tiền, người dưới trướng cũng thuốc loại cơm đến thì há miệng. Cho dù có cũng chỉ là tiền lẽ. Ngươi đã đến Washington rồi, vừa hay tìm ngươi mượn chút tiền."

    Đường Hoài Đức rất hào khí nói: "Tổng thống khách khí rồi, ngài và ta còn dùng từ mượn sao? Ta lập tức sai người chuẩn bị cho ngài một vạn đôla, ngài chờ chút, giờ ta đi làm đây."

    Lý Chấn không nói gì, nhìn Đường Hoài Đức đi xuống.

    Hoàng Cường hỏi: "Tổng thống, chúng ta đâu cầu tiêu tiền, vay tiền làm gì?"

    Lưu Cẩm Đường đột nhiên bừng tỉnh, nói: "Ta nghĩ ra rồi, tổng thống chuẩn bị bái phỏng Tư Khoa Đặc.. Lúc trước phu nhân của Tư Khoa Đặc Mã Lợi Á nói trong nhà thiếu tiền tiêu."

    Lý Chấn cười mắng: "Coi như tiểu tử ngươi thông minh!"

    Không lâu sau, Đường Hoài Đức cầm một vạn đôla đi lên, giao cho Lý Chấn. trên khuôn mặt già nua của Đường Hoài Đức lộ ra nụ cười sáng lạn, cười dài nói: "Tổng thống nếu còn cần tiền, chỉ cần phái người đến Đại Đỉnh tửu lâu nói một tiếng, ta lập tức sai người phía dưới chuẩn bị, tuyệt không sẽ không lâu."

    Lý Chấn vội vàng cảm tạ, một vạn đôla này là rất quan trọng.

    Đường Hoài Đức sau khi biếu tiền thì đi đón khách.

    Lý Chấn ở lại trong Đại Đỉnh tửu lâu nửa giờ, sau đó cáo từ Đường Hoài Đức. Rời khỏi Đại Đỉnh tửu lâu, Lý Chấn sai Hoàng Cường và Trần Ngọc Thành về Nhà Trắng trước, hắn và Lưu Cẩm Đường tới chỗ ở của Tư Khoa Đặc. Hai người đứng ngoài cửa phòng của Tư Khoa Đặc, Lưu Cẩm Đường gõ cửa, một lát sau Mã Lợi Á ra mở.

    Mã Lợi Á nhìn thấy Lý Chấn và Lưu Cẩm Đường tới, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, nhìn chằm chằm Lý Chấn như tài thần. bà ta mời Lý Chấn vào trong nhà ngồi, cười tủm tỉm nói: "Tổng thống lần này đến, có chuyện gì sao?"

    Tư Khoa Đặc thức thời không chen miệng, ở trước mặt Mã Lợi Á, hắn không có quyền lên tiếng.

    Lý Chấn xuất ra một vạn đôla, nói: "Phu nhân, đây là một vạn đôla ta gom góp được, tạm thời đưa cho bà dùng. Bởi vì chuyện chiến tranh nam bắc, ta tạm thời vẫn không thể về Trung Quốc, các ngươi cũng phải tiếp tục chờ một đoạn thời gian. Cho nên trước tiền đưa cho phu nhân một vạn đôla, đảm bảo chi tiêu trong nhà, chờ xử lý xong chuyện ở đây rồi cùng tới Trung Quốc."

    "Tốt tốt."

    Mã Lợi Á cầm tiền, mặt tươi như hoa. bà ta rất nhanh cất tiền đi, , đứng lên, nói: "Tổng thống tới là được rồi, cần gi fp khách khí như vậy? Ngươi và lão nhân nói chuyện, ta đi chuẩn bị cơm trưa, vừa ăn vừa nói chuyện."

    Lý Chấn nghĩ thầm, ta nếu không mang tiền tới, chỉ sợ muốn vào cửa cũng khó!

    Tư Khoa Đặc nếu đã đáp ứng Lý Chấn thì sẽ không đổi ý. Nhưng, hắn vẫn trêu: "Lý tổng thống, một vạn đôla đưa ra, Mã Lợi Á nhất định sẽ khăng khăng một mực đi theo ngài. Chiêu này quả thực quá độc."

    Lý Chấn nói: "Không phải độc, là vì chiếu cố ngài đó."

    Hôm đó, Lý Chấn và Lưu Cẩm Đường ở nhà Tư Khoa Đặc, cùng Tư Khoa Đặc thương thảo chuyện quân giáo.

    Sau khi ăn cơm chiều, Lý Chấn mới cùng Lưu Cẩm Đường đi về.

    Phía nam, Lí Sĩ Mãn.

    Nơi này là thủ phủ của chính phủ liên minh phía nam!

    Phủ tổng thống, phòng họp!

    Tổng thống Kiệt Phất Tốn • Hán Mật Nhĩ Đốn Đái Duy Tư, phó tổng thống Á Lịch Sơn Đại, Sử Đế Văn Tư, quốc vụ khanh La Bá Đặc Hàng Đặc, bộ trưởng tài chính Khắc Lý Tư Đa Phật Mai Mẫn Cách, bộ trưởng chiến tranh Do Đại Ban Triết Minh, bộ trưởng hải quân Sử Đế Phân Mã Lạc Lý, cùng với nhân viên quan trọng của chính giới phía nam tất cả đều tụ tập trong phòng họp thương nghị công việc.

    Tổng thống Đái Duy Tư thần sắc thoải mái, cười nói: "Phía bắc truyền về một tin tức tốt, chính phủ của Lâm Khẳng đã xác định sách lược ứng đối cuối cùng. Trước mắt, chính phủ Lâm Khẳng tổng cộng chia ra ba chiến khu. Chiến khu thứ nhất là ở gần chiến khu bang Phất Cát Ni Á, khu vực này là ở phía đông liên bang; chiến khu thứ hai là lưu vực sông Mật Tây Tây Bỉ, là trung bộ của chiến trường; chiến khu thứ ba là ở bang Mặc Tây Ca và nang Đức Khắc Tát Tư."

    "Ba khu vực này là phân chia trọng yếu của trận chiến này."

    "Trong đó, tư lệnh chiến khu thứ nhất tên là Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, tốt nghiệp quân giáo Tây Điểm, có quan hệ sư huynh đệ với rất nhiều tướng lãnh trong quân chúng ta. Tư lệnh chiến khu Thứ hai là Cách Lan Đặc thượng tá, cũng tốt nghiệp quân giáo Tây Điểm. Chiến khu thứ ba không có giá trị, tạm thời không có tin tức truyền về."

    Tổng thống Đái Duy Tư nói: "Căn cứ vào phán đoán thì Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng làm người rất kiêu ngạo, kinh nghiệm chiến trường cũng không phong phú. Đây là khuyết điểm lớn nhất của hắn, chúng ta muốn phản kích, nhất định phải lợi dụng khuyết điểm của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, cho nên chiến khu này có vẻ dễ. Có điều, tin tức truyền về, Cách Lan Đặc thượng tá của chiến khu thứ hai là một người rất khó đối phó."

    Quốc vụ khanh La Bá Đặc • Hàng Đặc nghiêm túc nói: "Một khi đã như vậy, ta cho rằng nên công đánh chiến khu thứ nhất. Bang Phất Cát Ni Á gần Washington, nếu có thể đánh tan quân đội của bang Phất Cát Ni Á, tới thẳng Washington, đây chính là cơ hội thủ thắng."

    "Đúng, ta cũng đồng ý."

    Tổng thống Đái Duy Tư mỉm cười, trên mặt lộ vẻ nụ cười.

    Hắn nhìn về phía chiến tranh chiến tranh Do Đại Ban Triết Minh, mỉm cười nói: "Ban Triết Minh các hạ, xin hãy lập tức đem tin tức của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng nói cho La Bá Đặc Ái Đức Hoa Lý, mời hắn tới chiến khu thứ nhất chặn đánh Mạch Khắc Đạo Nhĩ. Ta tin năng lực của Lý, hắn nhất định sẽ thủ thắng."

    Bộ trưởng Chiến tranh Ban Triết Minh gật gật đầu, hồi đáp: "Chiến khu Thứ hai chiến khu phải chú ý, phải cẩn thận."

    Vẻ mặt của tổng thống Đái Duy Tư dần trở nên nghiêm túc: "Trừ chiến tranh tất yếu ra, chúng ta còn nên liên hệ với các nước Anh, Pháp. để những quốc gia này thừa nhận địa vị hợp pháp của chúng ta, hơn nữa tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ."

    Lời nói của hắn được những người đang ngồi đây đồng ý.

    Mọi người đạt thành ý kiến thống nhất, tràn ngập tin tưởng đối với trận chiến này.
     
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Q.4 - Chương 1086: Thế Cục Vi Diệu



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa xuân đã qua.

    Ánh mặt trời tháng bảy chiếu lên người, khiến cả người nóng rực. Vào thời gian và thời tiết này tiến hành chiến tranh,, đối với binh lính mà nói, là khảo nghiệm cực lớn, thời tiết nóng khiến rất nhiều binh lính không chịu nổi.

    Thế cho nên, có rất nhiều binh lính bị cảm nắng hoặc là sinh bệnh.

    Có điều đây không phải là trọng điểm của chiến tranh.

    Bắt đầu Chiến tranh bắt đầu, bất kể phát sinh điều gì cũng không gây trở ngại được cho đại cục.

    Ngày 18 nguyệt 7, gần sông Mã Nạp Tát Tư Hòa Bố Nhĩ, Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng suất lĩnh quân đội giao chiến với nam quân. Ba nhưng đầu, Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng phái tướng lãnh dưới trướng Đan Ni Nhĩ • Thái Lặc mang binh công kích binh lính cánh phải của Bì Ai Nhĩ • Bác Lôi Gia Đức chuẩn tướng của quân đội phía nam, Thái Lặc tấn công mấy lần đều vô công mà về.

    Thế cho nên, Mạch Khắc Đạo Nhĩ lần đầu tiên công kích thất bại.

    Lần đầu tiên tấn công thất bại, Mạch Khắc Đạo Nhĩ thay đổi quyết định, thử công kích cán trái của Bác Lôi Gia Đức. Hắn để lại gần bốn sư đoàn để lưu thủ, để tiền cho sau này có thể xuất hồ ý liêu từ phía sau đột kích kẻ địch. Sau khi Quân đội xuất phát, Mạch Khắc Đạo Nhĩ lại quên mất điểm Binh quý thần tốc, lãng phí rất nhiều thời gian.

    Chính là vì như vậy, quân đội của nam quân Ước Hàn Tư Đốn hội hợp với Bác Lôi Gia Đức. Sau khi Hai quân hội hợp, binh lực của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng còn muốn tập kích Bác Lôi Gia Đức đã là không thể.

    Mạch Khắc Đạo Nhĩ thấy binh lực không đủ, hô hào quân đội trợ giúp, xin thêm binh lính.

    Đồng dạng, nam quân cũng điên cuồng tập kết tới sông Bố Nhĩ.

    Thêm viện binh tới sông Bố Nhĩ, khiến cho nam quân ở sông Bố Nhĩ đã đạt tới hơn ba vạn hai ngàn người, nhân số của bắc quân đạt tới hơn hai vạn tám ngàn người.

    Binh lực của Hai bên đã đạt tới đỉnh phong.

    Hai quân giao chiến, Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng phái tướng quân Đái Duy • Hanh Đặc và Tắc Mâu Nhĩ • Hải Nhân Sách Nhĩ Mạn công kích cánh tả của nam quân vào ngày 21. Tập kích Lần này, quân đội của Mạch Khắc Đạo Nhĩ giành được thắng lợi, khiến cho nam quân phải đào tẩu. Mắt thấy thắng lợi sắp tới tay, nhưng đúng lúc này, chủ tướng nam quân Kiệt Khắc Tốn dẫn quân tới xoay chuyển bại cục.

    Hai quân giao chiến, bắc quân hỏa lực mạnh hơn.

    dưới sự yểm hộ của Đại pháo, Hanh Đặc tướng quân của bắc quân và tướng quân Hải Nhân Sách Nhĩ Mạn dẫn quân công kích.

    Hai bên nổ súng, Kiệt Khắc Tốn tử thủ không lùi.

    Hắn vừa không ngừng phái binh ngăn cản thế công của bắc quân, vừa không ngừng thu nạp quân đội đã bại lui. Chờ sau khi quân đội thành hình, Kiệt Khắc Tốn không hề do dự, ra mệnh lệnh cho một lữ đoàn khởi xướng xung phong. Mấy nghìn người trùng kích, cảnh sắc rất hoành tráng, hơn nữa binh lính dưới trướng Kiệt Khắc Tốn đều là hạng người thiện chiến, dưới sự công kích mãnh liệt, mới đả bại bắc quân, bức Mạch Khắc Đạo Nhĩ lui về phía sau.

    Sau khi Tin tức truyền về Washington, Nhà Trắng loạn thành một đống.

    Không ngờ trạm thứ nhất đã thất bại.

    Tình huống này khiến các nghị viên của quốc hội đều hốt hoảng, đám quan viên cũng lo lắng không thôi.

    Sự thất bại của Chiến tranh mang tới một sự ám ảnh bao phủ trên đỉnh đầu tất cả quan viên.

    Trong Phòng họp, Lâm Khẳng triệu tập đám người Tây Hoa Đức.

    Lâm Khẳng vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí trầm thấp nói: "Chư vị, Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng thất bại, khiến cho thế công đợt đầu của chúng ta thất bại. Thất bại này cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho dân chúng. Mọi người nói suy nghĩ của mình đi, cứ tự nhiên."

    Tây Hoa Đức trầm giọng nói: "Lý Chấn nói tất thắng, hiện tại lại thất bại, mời Lý Chấn tới."

    "Đúng, mời Lý Chấn tới."

    "Ta ủng hộ, phải bắt Lý Chấn đến giải thích. Lý Chấn khẳng định kết quả chiến đấu lần này, hiện tại lại thất bại thảm hại, phải tìm Lý Chấn tới hỏi cho rõ ràng. Chúng ta để Lý Chấn ở tại Nhà Trắng, hầu ăn hầu uống, đây đã là quá tốt với Lý Chấn rồi."

    "Nếu Lý Chấn nói không nói ra được lý do hợp lý thì trực tiếp đuổi hắn đi."

    Lâm Khẳng nghe thấy lời nói của quan viên thì dở khóc dở cười.

    Người tòng chính chi giỏi tung hoành trong quan trường, đầu óc để ở trong quân sự thật sự không đủ.

    Toàn nói ra những lời khiến người ta buồn cười.

    Có điều, Lâm Khẳng đích xác muốn mời Lý Chấn đến tham mưu một chút, hắn lập tức phân phó binh lính đi mời Lý Chấn. Không đến năm phút đồng hồ, binh lính đã trở lại, bẩm báo: "Tổng thống các hạ, Lý Chấn không có ở Nhà Trắng, hiện tại đang ở trong nhà Tư Khoa Đặc các hạ."

    Lâm Khẳng phân phó nói: "Lập tức đi mời, cả Tư Khoa Đặc nữa."

    "Vâng."

    Sau khi Binh lính tuân lệnh, xoay người đi ra ngoài.

    Lúc này, ở Tư Khoa Đặc Tư Khoa Đặc.

    Tư Khoa Đặc thần sắc hưng phấn, đang chơi cờ vua với Lý Chấn.

    Lý Chấn ở Washington gần bống tháng, Phương Tố Tả Tông Đường, Phương Tố đã về nước, Lý Chấn không có việc gì làm, cho nên tìm hoạt động giải trí, dạy Tư Khoa Đặc chơi cờ. Hai người ngươi tới ta đi, giết rất sung sướng. Tư Khoa Đặc sau khi đi một nước cờ, cười nói: "Lý tổng thống, tình hình chiến đấu ở tiền tuyến đã có, bên Cách Lan Đặc đóng vững đánh chắc không có chuyện lớn phát sinh. Có điều, Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng đã thất bại rút về. Ngươi nói, bước tiếp theo sẽ có hành động gì?"

    "Chiếu tướng."

    Lý Chấn cười hắc hắc, một nước cờ trực tiếp đánh bại Tư Khoa Đặc.

    Lý Chấn nói: "Tư Khoa Đặc tiên sinh, chơi cờ còn phân tâm là không được." Lập tức, hắn mới tiếp tục nói: "Mạch Khắc Đạo Nhĩ thất bại mà về, ta chờ Lâm Khẳng mời. Hừ, đây là điều nằm trong dự kiến rồi."

    Tư Khoa Đặc nói: "Ngươi đã có phương pháp giải quyết ư?"

    Lý Chấn cười thần bí, không trả lời.

    Tư Khoa Đặc trợn mắt, nói: "Giả vờ thần bí cái gì, ngươi không nói thì thôi."

    "Bùm ! Bùm ! !"

    Ngoài cửa lớn, truyền đến tiếng đập cửa.

    Mã Lợi Á rất nhanh từ trong phòng đi ra đi mở cửa. Cửa phòng mở, một binh lính đứng ở cửa, cao giọng nói: "Phu nhân, tổng thống tiên sinh thỉnh Lý tổng thống và Tư Khoa Đặc các hạ tới Nhà Trắng một chuyến."

    Không cần Mã Lợi Á chuyển cáo, Lý Chấn và Tư Khoa Đặc đã đứng dậy.

    Hai người đi theo binh lính tới Nhà Trắng.

    Trở lại Nhà Trắng, Lý Chấn và Tư Khoa Đặc tới thẳng phòng họp. Tiến vào phòng họp, đập vào mắt là một đống quan viên chính phủ cùng với nghị viên quốc hội, hơn nữa trong phòng họp rất ầm, cãi nhau không ngừng. Lâm Khẳng ngồi phía trước, mặt lộ vẻ chua sót, Tây Hoa Đức thì nhắm hai mắt lại dưỡng thần, mặc kệ cục diện hỗn loạn phía dưới.

    "Khụ! Khụ! Khụ! !"

    Lý Chấn ho nhẹ hai tiếng, đi nhanh tới đài chủ tịch.

    Vô số nhân viên quan trọng và quan viên phát hiện Lý Chấn, dần dần im lặng.

    Lâm Khẳng nhìn thấy Lý Chấn, mắt đột nhiên sáng ngời.

    Hắn và Tư Khoa Đặc sau khi ngồi xuống, Lâm Khẳng thần sắc vội vàng nói: "Lý tổng thống,chắc ngươi đã biết tin tức từ tiền tuyến truyền về. Quân đội của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng đã thất bại, đang trên đường về Washington."

    Tây Hoa Đức thần sắc nghiêm túc, nói chen vào: "Cục diện Hiện giờ phi thường bất lợi, Lý tổng thống đã phân tích chiến tranh lần này chúng ta tất thắng, hiện tại lại thất bại, không biết Lý tổng thống có suy nghĩ gì?"

    Lý Chấn nói: "Phía bắc chiếm vô số ưu thế, lại thất bại, đây là trách nhiệm của chủ soái."

    Tây Hoa Đức mày nhăn lại, nói: "Chủ soái có trách nhiệm, nhưng cũng không phải toàn bộ, cũng có nguyên nhân nam quân rất hung mãnh. Lý tổng thống, ngài nếu có suy nghĩ gì thì xin hãy nói thẳng ra."
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.