Tiên Hiệp Thanh Huyền - Trung Nguyên Ngũ Bách - Q2 - C 16

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Thanh Huyền
    Tác Giả: Trung Nguyên Ngũ Bách
    Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm
    Chương 50: Người trong giang hồ thân bất do kỷ

    Người dịch: Gia
    Nguồn : Bach Ngoc Sach

    Thẩm Luyện cảm thấy rất kỳ quái, xảy ra chuyện lớn như vậy mà chủ nhân trong Tô Gia Bảo cũng không lộ diện.

    Chẳng lẽ bởi vì sợ mấy tên ác nhân giang hồ này nên không dám xuất hiện.

    Trong lúc hắn đang nghi hoặc thì lại nhìn thấy tên đầu đà tóc ngắn kia, hai mắt híp lại giống như đang ngủ, nơi này xảy ra động tĩnh lớn như vậy cũng không quan hệ gì với hắn.

    Lý Tráng bị 'Tiểu chủ' nói toạc ra suy nghĩ, trong lòng rất ngạc nhiên, lại càng thêm kiêng dè vị 'Tiểu chủ' này.

    Đại Lực Kim Cang Chưởng của hắn đã có thể làm vỡ bia nứt đá, một hơi có thể đánh vỡ mười ba viên gạch xanh.

    Dù cho cơ thể tên 'Tiểu chủ' này làm bằng sắt, nhưng nghe thấy tên tuổi hắn cũng không nên bất cẩn như vậy chứ…

    Còn Kim Chung Tráo đã luyện đến tầng thứ sáu, dù đao kiếm tấm thường cũng khó mà phá được.

    Nếu không có chút bản lĩnh này hắn cũng không dám mở Thuận phong tiêu cục.

    Mà đối phương đã nói ra lời đó, nếu hắn không dám ứng chiến thì sau này còn mặt mũi nào đặt chân trong chốn giang hồ.

    Chẳng qua nếu cứ như vậy mà tiến lên đánh đối phương một chưởng, lại giống như không đủ anh hùng, huống chi đối phương có gan làm như thế, khó đảm bảo nó không có âm mưu quỷ kế gì.

    Lý Tráng hơi suy nghĩ một chút rồi ôm quyền chắp tay nói: "Quyền cước không có mắt, nếu như tổn thương công tử thì không nên, không bằng chúng ta luận bàn một chút, dùng võ kết bạn, nếu bản lĩnh của công tử thật sự cao hơn ta một bậc thì tại hạ cũng không còn gì để nói rồi."

    Hắn hạ quyết tâm phải kéo dài thời gian, nếu đối phương không chịu thì cũng đành phải động đao động kiếm, 'Băng ngọc' là vật mà Danh Kiếm sơn trang phải có được, nếu như chuyến tiêu này thất bại, Lý Tráng hắn không chỉ ném đi danh tiếng của Thuận Phong tiêu cục mà ngay cả thể diện trăm năm qua của Phục Ma Tự cũng vứt đi luôn.

    'Tiểu chủ' nở nụ cười xinh đẹp, tựa như hoa nở… khiến cho cả đại sảnh lại sáng thêm một chút.

    Vẻ mặt của Lý Tráng không kềm được mà thay đổi, tròng lòng không khỏi suy nghĩ… nếu như người này là một nữ tử, chỉ sợ là hồng nhan họa thủy.

    Đại địch trước mặt mình mà còn nghĩ những chuyện này, đủ để thấy nhan sắc của 'Tiểu chủ' thế nào rồi.

    "Được rồi, ngươi tưởng ngươi là nhân vật gì, cho thể diện mà không cần." Tiểu chủ vung quạt giấy lên, sau khi nụ cười biến mất, thần sắc lập tức trở nên lạnh lùng.

    Tựa như sao Tâm tháng bảy (1), đến trời sương tháng chạp, sắc mặt nói thay đổi thì đổi ngay.

    Quạt giấy kia mạ vàng, cao quý hoa lệ, làm nổi bật lên nước da trắng như tuyết của tiểu chủ, tựa như lưu ly…

    Lý Tráng không dám khinh thường, tập trung đề phòng.

    "Lên! Ba ngươi giải quyết hết những người nơi này, còn ta sẽ chơi với Đại Lực Kim Cang Chưởng của tên kia một chút." Khóe miệng của tiểu chủ hơi cong lên, lạnh lùng buông lời.

    Lý Tráng chỉ thấy vị tiểu chủ kia hét lên một tiếng rồi lập tức hóa thành vô số trọng ảnh, xông thẳng về phía hắn.

    Khí dồn xuống đan điền, Đại Lực Kim Cang Chưởng tinh luyện nhiều năm hiển nhiên vô cùng cương mãnh, tựa như nộ hải cuồng đào, song chưởng tung ra, không dám giữ lực.

    Trận giao đấu này tựa như rút đi một nửa chân không, tuy Thẩm Luyện ở phía xa, nhưng màng nhĩ cũng không chịu nổi mà hơi bị kéo căng.

    Tuy Đại Lực Kim Cang Chưởng là chưởng pháp chí cương chí mãnh, nhưng cũng không phải là đòn thế ngạnh công của ngoại gia mà là võ công thượng thừa từ ngoại nhập nội.

    Luyện đến cực hạn thì thân thể không thua gì cảnh giới hàng Bạch Hổ của Đạo gia.

    Đây là chương pháp, cũng là nội công.

    Lại kết hợp thêm Kim Chung Tráo thì uy lực của nó quả thật rất lớn.

    Những trọng ảnh kia đồng loạt biến mất, tiểu chủ đã rơi vào phạm vi ảnh hưởng của chưởng lực.

    Chỉ nhìn thấy quanh cơ thể tiểu chủ tựa như có gợn sóng sinh ra, lại tựa như có một thủy tráo vô hình bao phủ bên ngoài hắn.

    Chưởng lực kia đánh lên người tiểu chủ lập tức bị tản đi, không hiện ra một chút uy lực nào.

    Lý Tráng ngơ ngác thất sắc, nói: "Cương khí hộ thể, làm sao có thể chứ." Lúc này hắn mới biết lý do 'Tiểu chủ' trước mặt dám ngang nhiên đón đỡ một chưởng của hắn, hóa ra là đã luyện thành thồng công 'cương khí hộ thể' trong truyền thuyết.

    Thẩm Luyện lại cảm thấy hơi kỳ quái, bởi vì linh giác của hắn vượt qua người thường nên cảm thấy cương khí hộ thể của tiểu chủ này xuất hiện quá đột ngột, hoàn toàn không cần tiêu tốn thần khí.

    Lúc trước người áo xanh Dương Hiên cũng đã luyện thành cương khí hộ thể, nhưng khi đối diện với vạn tiễn tề phát cũng không dám chống đỡ trực tiếp, bởi vì cương khí kia tiêu hao tinh khí rất nhiều.

    Nếu như cương khí hộ thân có thể vận hành luên tục không sợ hao sức, vậy thì dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng thong thả ung dung, giống như thần tiên lục địa rồi.

    Lý Tráng một đòn thất bại thì không còn muốn đánh tiếp nữa, phóng người lên muốn bỏ chạy.

    Tiêu cục vận chuyển hàng hóa vốn cũng không để ý sinh tử, nhưng vật kia tuyệt đối không thể vào tay người khác.

    Đầu óc hắn đang rối bời, nếu đã chứng kiến khinh công của tiểu chủ rồi thì làm sao bỏ chạy được chứ.

    Tiểu chủ lộ ra nụ cười trẻ con, tay cầm quạt giấy, bám theo như hình với bóng, Lý Tráng căn bản không thể tránh thoát.

    Mấy lần Lý Tráng muốn chạy ra cửa nhưng đều bị tiểu chủ ngăn cản, giống như mèo vờn chuột.

    Tiếng la giết bên cạnh truyền vào tai Lý Tráng, hắn phân tâm nhìn sang, huynh đệ đi theo mình đang bị Mạc Bắc tam hùng tàn sát không thương tiếc.

    Ba người này nổi danh hung thần ác sác, nếu không phải trực tiếp bắt người kéo xé tay chân thì dùng tay bóp gãy xương cốt.

    Sau đó mới để cho người ta từ từ chết trong đau đớn giày vò.

    Đại sảnh lúc đầu sạch sẽ trong nháy mắt đã biến thành một nơi giết chóc đẫm máu.

    Còn đầu đà tóc ngắn vẫn nằm ngủ như trước, không hề có động tĩnh gì.

    Cho đến khi cặp mắt Lý Tráng đỏ như sắp nứt, muốn đi cứu giúp thì quạt giấy kia lại đột ngột xuất hiện.

    Quạt giấy gõ lên đầu Lý Tráng một cái, trông không khác gì dùng một cây gậy đập nát quả dưa hấu, óc trắng lẫn vào máu văng tung tóe.

    Lý Tráng luyện thành Kim Chung Tráo, đao kiếm khó tổn thương, hơn nữa phần đầu vốn dĩ cứng rắn hơn so với những bộ phận khác, thế mà lại không chịu nổi một gõ nhẹ nhàng của tiểu chủ.

    Đây chính là cảnh giới nội khí đại thành, dù cho cây cỏ trúc đá, vào trong tay cũng có thể phát ra uy lực cực lớn.

    Chỉ trong chớp mắt toàn bộ Thuận Phong tiêu cục, kể cả Lý Tráng đều không ai chạy thoát.

    Mùi máu tanh tràn ngập bốn phía, khiến cho người ta muốn ói.

    Mạc Bắc tam hùng ai cũng dính đầy máu, đều là máu của người khác.

    Tiểu chủ cẩn thận từng chút lấy ra một cái hộp nhỏ từ trên người Lý Tráng.

    Mạc Bắc tam hùng đi tới, nói: "Tiểu chủ, đã giải quyết xong hết rồi."

    Tiểu chủ không vội mở hộp ra, đưa mắt quét nhìn khắp đại sảnh, khuôn mặt không hề bị cảnh tượng máu me làm cho biến sắc.

    Hắn nhìn thấy Thẩm Luyện và đầu đà tóc ngắn, thần sắc lạnh lùng nói: "Ta bảo giết hết những người ở đây, lẽ nào các ngươi không có lỗ tai?"

    Mạc Bắc tam hùng xưa nay nổi danh hung ác, nhưng không có thói quen lạm sát kẻ vô tội.

    Thế nhưng tiểu chủ hỉ nộ vô thường nên bọn họ không dám làm trái yêu cầu của y, đành phải nhìn về phía Thẩm Luyện, ba người cười gằn nói: "Tiểu tử chỉ trách số ngươi xui xẻo."

    Nếu như là tội phạm giết người lương thiện bình thường, Thẩm Luyện trái lại sẽ rút đao tương trợ.

    Nhưng đổi lại Thuận Phong tiêu cục với Mạc Bắc tam hùng, còn có tiểu chủ lại không phải loại người này, mà thuộc về ân oán giang hồ.

    Không thể nói là ai vô tội, dù Thẩm Luyện có lòng tốt cũng sẽ không lãng phí ở đây. Chẳng qua hắn không ngờ đến, bản thân mình rốt cuộc cũng không thoát khỏi chuyện này.

    Quả nhiên người trong giang hồ phải có ân oán thị phi, du cho chuyện không liên quan đến mình, cũng sẽ có phiền phức tìm tới.

    Hắn không phải người thích gây sự, càng không phải người sợ phiền phức.

    "Chọc tới ta mới coi như số ngươi xui đấy." Thẩm Luyện khẽ thở dài.

    Tiểu chủ nhìn về phía Thẩm Luyện, dư quang trong khóe mắt lại quét lên người đầu đà tóc ngắn, thầm nghĩ sao tên đầu đà này nhìn quen mặt thế nhỉ…

    Chuyến này coi như là thuận lợi, thật ra Băng ngọc cũng không quan trọng với hắn, nhưng có tác dụng với Diệp Lưu Vân là được rồi.

    -----oo0oo-----
    Chú thích:
    (1) Hán việt: 'Thất nguyệt lưu Hỏa', Hỏa này chỉ sao Tâm (aka Đại hỏa tinh, không phải sao Hỏa trong hệ MT), vào tháng 7 sao Đại Hỏa sẽ mọc thấp xuống khiến cho thời tiết vô cùng nóng bức.​
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Thanh Huyền
    Tác Giả: Trung Nguyên Ngũ Bách
    Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm
    Chương 51: Lại nói Tiểu chủ là Tiêu Trúc

    Người dịch: Gia
    Nguồn : Bach Ngoc Sach

    Mạc Bắc tam hùng từng bước từng bước đến gần Thẩm Luyện, câu nói lúc nãy của Thẩm Luyện đã chọc giận bọn họ.

    Mỗi bước đi đều rất nặng nề, ba người trước sau như một, dường như có thể nghe được cả tiếng ngói rung trên trần nhà, chẳng biết có phải là mưa to bên ngoài giã vào nóc nhà, hay là bước chân của ba người khiến cho mái ngói bật lên.

    Ba người, sáu quả đấm, mỗi nắm tay đều có thể đánh chết một con trâu.

    Thẩm Luyện đối mặt với ba tên hung thần ác sát lại cảm thấy hơi nhàm chán.

    Đợi đến thời điểm sáu quả đấm kia đánh vào sáu điểm yếu trên cơ thể thì Thẩm Luyện chợt khom người xuống, giống như uống rượu say, ngã trái ngã phải, di chuyển rất lộn xộn nhưng đều đúng lúc tránh né được những nắm đấm này.

    Đây là thân pháp hắn lĩnh ngộ từ Bạch Ngọc Phi, tuy không giống với thân pháp của Bạch Ngọc Phi nhưng cả hai đều dựa vào hai chữ 'Cân Bằng' mà phát huy ra.

    Quyền phong gào thét bên tai, lấn áp tiếng mưa rơi bộp bộp trên mái nhà.

    Tiện tay bắc lên vai một người trong đó, sau đó chân móc lên, tấn công về phía đầu gối tên còn lại.

    Tiếp theo hắn đẩy một cái, người bị bắc vai kia liền bị đẩy mạnh vào người thứ ba.

    Ba tên ác hán giờ phút này giống như những con rối, mặc cho Thẩm Luyện tùy ý điều khiển, cuối cùng tay chân bị mắc vào nhau, không thoát ra được.

    Ngã trên mặt đất, vừa vặn thành một quả cầu thịt lớn.

    Trong giang hồ Mạc Bắc tam hùng cũng là nhân vật có tên tuổi, nhưng Thẩm Luyện lại dễ dàng xử lý ba người họ như vậy quả thật ngoài dự đoán của 'Tiểu chủ'.

    Lúc trước lực chú ý của hắn bị đầu đà tóc ngắn hấp dẫn, bây giờ lấy lại tinh thần thì ba người kia đã bị xử lý xong.

    Phải nói ba người này cũng có thần lực trời sinh, đáng tiếc thần ý của Thẩm Luyện hơn xa ba người, dĩ vô hậu nhập hữu gian (1), không để lãng phí nhiều sức lực.

    "Ngươi tuyệt đối không phải hạng người vô danh, ngươi tên gì?" 'Tiểu chủ' nháy mắt một cái, vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất như có những tia sáng chạy dọc theo lông mi của hắn.

    "Ta là ai, sợ ngươi cũng không biết, ngươi là ai, ta càng không muốn biết." Thẩm Luyện trả lời không nhanh không chậm, nhưng thần ý hắn đang ngưng tụ, thần hồn có thể xuất khiếu bất cứ lúc nào để đánh giết đối phương.

    Bởi vì thủ đoạn của tên 'Tiểu chủ' này quả thật khiến cho người khác phải kiêng kị.

    Hồ tiên đã từng nhắc nhở, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không sử dụng Diệt Thần Kiếm, đáng tiếc chuyện trên đời đâu phải ngươi muốn không làm thì không làm chứ.

    "Ngươi không nói ta cũng biết, chắc hẳn ngươi họ Thẩm phải không?" 'Tiểu chủ' hơi mỉm cười nói.

    "Ta cũng biết, ngươi tên là Tiêu Trúc, Tiêu trong tiêu sắt (*rì rào), Trúc trong trúc diệp (*lá trúc), tiểu chủ nhân của Quy Vân sơn trang." Người nói chuyện không phải Thẩm Luyện, mà là tên đầu đà tóc ngắn đang nằm ngủ.

    Danh Kiếm sơn trang và Quy Vân sơn trang một nam một bắc, đều thuộc về giới giang hồ Đại Ngụy, là Thánh địa võ học truyền thừa xa xưa nhất.

    Nghe nói đã có hơn ngàn năm, còn lâu đời hơn cả nước Đại Ngụy này.

    Thẩm Luyện không ngờ lúc trước gặp được Thiếu trang chủ Diệp Lưu Vân của Danh Kiếm sơn trang, nay lại nhìn thấy thiếu chủ Tiêu Trúc của Quy Vân sơn trang.

    Làm truyền nhân của Thánh địa võ học, chẳng trách nắm được nhiều chuyện giang hồ như thế, vừa liếc đã nhìn ra lai lịch của Thẩm Luyện.

    Tiêu Trúc nhẹ nhàng dùng quạt giấy vỗ lên bàn tay mềm như bạch ngọc của mình, hơi thoáng nghiêng đầu, mím môi cười nói: "Hóa ra là Hoành Đao đầu đà Khổ Tuệ đại sư, nhớ lại nhiều năm trước ngươi còn tham gia tiệc trảo châu (2) của ta, lúc đó ngươi còn đưa một chuỗi ngọc Lạt Ma làm đồ vật cho ta chọn, thảo nào nhìn có chút quen."

    "Ai cũng nói ngươi sau khi ra đời liền có thể nhớ hết mọi chuyện, ta còn cho rằng là nói đùa, hóa ra lại là sự thật." Khổ Tuệ thong thả nói.

    "Nghe nói ba năm trước ngươi từng gặp Diệp Lưu Vân, ta với hắn ai lợi hại hơn?" Tiêu Trúc thôi dùng quạt giấy vỗ bàn tay, chuyện thắng bại giữa hắn và Diệp Lưu Vân xem ra còn quan trọng hơn cả truy vấn Thẩm Luyện.

    "Nếu như ngươi không dùng 'Kim Cương Phù', thì hai người như ngươi cũng không phải đối thủ của Diệp Lưu Vân, huống chi các ngươi vốn là một đôi, hắn mạnh hơn ngươi một chút thì sau này mới hạnh phúc chứ." Khổ Tuệ cười mỉm nói.

    Thẩm Luyện nghe được lời ấy thì trong lòng mới bừng tỉnh, không ngờ Tiêu Trúc này lại là nữ, Quy Vân sơn trang và Danh Kiếm sơn trang không có ân oán, hơn nữa còn là thông gia.

    Mà cái lồng khí hộ thể lúc nãy của tiểu chủ kia, hẳn là có quan hệ với Kim Cương Phù, nhiều khả năng đây chính là tiên gia diệu thuật.

    "Kim Cương Phù này là của nhà ta, hiển nhiên cũng thuộc về ta, chẳng lẽ các ngươi dùng bảo đao bảo kiếm còn ta lại không được dùng Đạo phù.?" Tiêu Trúc hừ một tiếng nói.

    Thẩm Luyện nghĩ thầm: cô gái này hỉ nộ vô thường, hơn nữa lại coi thường mạng người, Diệp Lưu Vân cưới một bà vợ như thế, sau này chắc sẽ nếm mùi đau khổ.

    Nhớ lại tính tình thanh cao tự mãn của Diệp Lưu Vân, phối hợp với Tiêu Trúc, Thẩm Luyện cũng không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.

    "Đừng nói Diệp Lưu Vân, chỉ so với vị Thẩm công tử này thôi, dù ngươi có Kim Cương Phù trong tay cũng không phải đối thủ của hắn." Khổ Tuệ chỉ vào Thẩm Luyện, cười nhạt nói.

    "Hắn có gì đặc biệt chứ, dù cho Lăng Xung Tiêu ở nơi này cũng không phá được Kim Cương Phù." Tiêu Trúc lạnh lùng buông lời, tuy rằng Thẩm Luyện có danh xưng 'Ngọc công tử' gì đó, trong mắt nàng vẫn còn lâu mới có thể phá giải Kim Cương Phù.

    Phù này có nguồn gốc từ Tiên đạo thế ngoại, không cần Chân khí.

    Chỉ cần hơi dùng tâm thần tế luyện thì có thể kích phát tùy tâm, sinh ra khí tráo vô hình, tuyệt đối không phải thủ đoạn của phàm nhân.

    Hơn nữa chỉ cần nguyên khí trong phù không tiêu hao hết thì khí tráo vô hình có thể tồn tại liên tục.

    Lúc bình thường không dùng đến, trong Kim Cương Phù còn có một trận pháp nhỏ, có thể tự động hấp thu nguyên khí đất trời để bổ sung cho lượng nguyên khí đã tiêu hao.

    Đồng thời trong quá trình hấp thu thiên địa nguyên khí, nó còn có thể âm thầm cải thiện thể chất của người mang Kim Cương Phù.

    Ngay cả trong Tiên đạo thế ngoại cũng được xem như vật quý giá.

    "Hắn đã luyện thành Diệt Thần Kiếm, ngươi nói xem có thể phá hay không?" Khổ Tuệ từ tốn nói.

    Thẩm Luyện nghĩ thầm: xem ra lai lịch của ta không qua mắt được người hữu tâm, may mà không có ai biết ta từng tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải.

    Hắn đã phát hiện, chí ít trong chốn giang hồ không có công pháp chuyên tu luyện thần hồn, còn Tiên lưu thế ngoại thì không biết được.

    Hôm nay Thẩm Luyện có thể từ từ thoát khỏi phảm tục, thứ góp công lớn nhất chính là môn công pháp Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải lai lịch bí ẩn này.

    Tiêu Trúc đánh giá Thẩm Luyện một chút rồi nói: "Ngoại trừ tên điên Dương Hiên kia, hóa ra vẫn có người dám tu luyện công phu chết người này, tại sao Lăng Xung Tiêu còn để cho hắn sống sót nhỉ, hơn nữa lại truyền võ công cho hắn?"

    "Người khác luyện Diệt Thần Kiếm hoặc chết oan chết uổng, hoặc đi lên con đường ma đạo cố chấp giống như Dương Hiên, nhưng Thẩm công tử đây là ngoại lệ…"

    "Dựa vào đâu bắt ta phải tin lời ngươi?" Tiêu Trúc cười lạnh.

    "Ngươi muốn thử một chút không?"

    "Này, tên họ Thẩm kia, có đúng là ngươi đã luyện thành Diệt Thần Kiếm?" Tiêu Trúc trực tiếp hỏi Thẩm Luyện.

    "Cứ cho là vậy đi."

    "Cứ cho là sao?" Con ngươi đen lay láy của Tiêu Trúc có hơi ngạc nhiên nhìn Thẩm Luyện không rời mắt.

    "Ta quả thật có thể dùng Diệt Thần Kiếm, nếu như khí tráo vô hình của cô nương không thể phòng ngự công kích tinh thần, vậy thì cô nương thật sự không thắng được tại hạ rồi." Thẩm Luyện ung dung thoải mái trả lời.

    Nếu như đối phương là thê tử chưa xuất giá của Diệp Lưu Vân, hơn nữa lại là một tiểu cô nương, vậy thì Thẩm Luyện cũng không muốn sinh thêm thị phi, dù sao hắn còn phải hỏi Diệp Lưu Vân chuyện thu đồ đệ trong Thanh Huyền.

    Còn lý do Tiêu Trúc muốn đối đầu với Diệp Lưu Vân thì có quan hệ gì với hắn chứ, Thẩm Luyện chả buồn tò mò chuyện đó.

    Bỗng nhiên có vài tiếng ho khan truyền tới, ba người trong đại sảnh đều nghe vô cùng rõ ràng.

    -----oo0oo-----
    Chú thích:
    (1) Dĩ vô hậu nhập hữu gian: Dùng cây dao mỏng để cắt vào kẽ hở của đốt xương trâu. Thành ngữ xuất từ Bào Đinh giải ngưu trong 《 Trang Tử - Dưỡng sinh chủ 》​
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Thanh Huyền
    Tác Giả: Trung Nguyên Ngũ Bách
    Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm
    Chương 52: Chủ nhân của Tô Gia Bảo

    Người dịch: Gia
    Nguồn : Bach Ngoc Sach

    Dịch giả: Gia

    Lúc trước người dẫn Thẩm Luyện vào trong tránh mưa là một lão bộc, sau đó đã sớm biến mất không thấy đâu.

    Nơi này chỉ là một gian phòng phụ, dù sao chủ nhân trong bảo có lòng tốt để người đi đường vào tránh mưa một lúc mà thôi, sẽ không cung cấp đồ ăn thức uống gì.

    Lúc đầu Thẩm Luyện bị ba chữ 'Tô Gia Bảo' hấp dẫn nên vô thức quên đi cái khác, bằng không hắn vẫn có thể lưu ý một ít đặc thù ở nơi này.

    Đi kèm với tiếng ho khan là một nam tử bước ra từ cửa trong, khuôn mặt tuấn tú, đẹp đến nỗi những người thợ lành nghề cũng khó mà điêu khắc ra được, lại không phải tạo thành từ chất liệu hay châm pháp nào mà Thẩm Luyện từng thấy qua.

    Làn da của hắn còn đẹp hơn cả Tiêu Trúc, mười ngón thon dài, vừa hợp với đánh đàn, càng thích hợp cầm kiếm.

    Hai tay hắn đang cầm một cái khăn che miệng, tiếng ho khan cũng phát ra từ đó.

    Nếu như không phải tiếng ho khan kia thì Thẩm Luyện gần như không phát hiện được người này.

    Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Luyện gặp một người mà trong lúc hành động có thể không phát ra một chút tiếng vang dù nhỏ nhất, thính lực của hắn vốn rất tốt, lại không nghe thấy âm thanh lúc đối phương bước ra, càng không nghe được âm thanh hoạt động của các khớp xương đối phương lúc hành động.

    Trên khuôn mặt ung dung của Khổ Tuệ lúc này xuất hiện thêm một chút ngưng trọng.

    Cảnh tượng Tu La đẫm máu như vậy lại không khiến cho người mới tới chấn động chút nào.

    Mưa bên ngoài bắt đầu vang tiếp rồi, tiếng nước chảy trên mái hiên, tí tách tí tách, tựa như tiếng chuông chiều.

    Nam tử lần lượt đưa mắt nhìn ba người đang đứng trong đại sảnh.

    Tiêu Trúc không tự giác vỗ quạt giấy, tỏ như rất bình tĩnh, nhưng tay của nàng nắm chặt cán quạt, mu bàn tay hiện lên mạch máu như thanh ngọc, xem ra cũng không phải điềm tĩnh như vẻ bề ngoài.

    Khổ Tuệ bị ánh mắt của nam tử trung niên quét qua, hơi rũ mi mắt xuống không dám nhìn thẳng, nhưng vẻ nghiêm nghị giữa hai lông mày không che giấu được.

    Chỉ có Thẩm Luyện là vứt đi vẻ ngạc nhiên ban đầu, sắc mặt trở lại như bình thường.

    Hắn đang âm thầm vận chuyên pháp môn ngưng thần định tâm Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải, bởi vì ánh mắt kia quá không tầm thường, tựa như lão hổ mới tỉnh giấc, tuy không quá hung ác nhưng tràn đầy uy nghiêm vương giả không thể xâm phạm, làm cho mọi người muốn cúi đầu thần phục theo bản năng…

    "Ngươi là ai?" Ngươi đầu tiên không nhịn được đương nhiên là Tiêu Trúc.

    Thẩm Luyện thầm than một tiếng, dựa vào cái tính tình nhanh nhẩu này của Tiêu Trúc, thì biết nàng ta tuyệt đối không bằng Diệp Lưu Vân.

    Tuy ngày đó Thẩm Luyện may mắn thắng Diệp Lưu Vân, nhưng hắn tuyệt đối không mảy may xem thường đối phương, đó là nhân vật kinh tài tuyệt diễm nhất mà này hắn từng gặp.

    Bất kể là ai đi nữa, sống với chân tàn phế như vậy cũng không tốt hơn Diệp Lưu Vân bao nhiêu đâu.

    "Đương nhiên ta là chủ nhân nơi này." Nam tử kia cười nói.

    "Ta đang hỏi tên của ngươi ?"

    "Nơi này là Tô Gia Bảo, bỉ nhân (1) đương nhiên họ Tô, còn tên ư? Dù ta nói, cô nương cũng chưa chắc biết rõ. Thật ra họ tên chỉ là danh hiệu, gặp nhau tức là hữu duyên, bây giờ sắc trời đã tối, nếu ba vị muốn ăn một bữa cơm đạm bạc thì mời ở lại nơi này một đêm rồi đi." Chủ nhân vẫn nở nụ cười phong kinh vân đạm như trước, dù cho hắn mời khách, cũng tỏ ra ôn hòa khiến cho mọi người không cách nào xen vào lời của hắn!

    "Thật có lỗi, thúc thúc à, mẫu thân ta bảo ta tối nay phải về ăn cơm." Tiêu Trúc nở nụ cười xinh đẹp, bách mị (*quyến rũ) nảy sinh, nàng lại mặc kệ ba người Mạc Bắc tam hùng đang nằm một đống, mũi chân khẽ điểm, phảng phất như kinh vân xuất tụ (2), sắp bay ra khỏi cửa.

    Thân pháp của nàng mềm mại, tư thế lại uyển chuyển, quả thật là khiến cho người ta vui lòng thích mắt…

    Nếu người bình thường hơi lưu luyến một chút thì Tiêu Trúc đã lập tức biến mất trong tầm mắt.

    Tiêu Trúc thông minh nhanh trí, khi đã đạt được mục đích rồi chỉ muốn đi nhanh, nơi này có Khổ Tuệ, Thẩm Luyện và cái tên chủ nhân Tô Gia Bảo lai lịch khó lường này, dù ở lại cũng không có chỗ tốt gì, không bằng thoát thân trước thì hơn.

    Nàng là con gái, dù cho chạy mất dạng cũng không cần để ý mất đi thanh danh gì.

    Tốc độ của Tiêu Trúc rất nhanh, cũng dừng lại rất nhanh ở ngay cửa ra vào.

    Bởi vì chủ nhân đã đứng ngay phía trước nàng.

    Nàng nhẹ nhàng dừng lại, quạt giấy vung ra, tựa như chim én đột nhiên dừng trên không trung sau đó bất ngờ tăng tốc.

    Một đòn thuận thế này muốn phát ra phải cân nhắc độ phối hợp thân thể và khả năng nắm giữa lực đạo thật tốt. Nhưng dù là một chiêu chí mạng, thoạt nhìn cũng đẹp mắt vô cùng.

    Thẩm Luyện mắt thấy tất cả, không nhịn được mà khâm phục, nử tử tập võ tuy rằng có nhiều chỗ thiếu sót, nhưng xét về độ dẻo dai thân thể lại tốt hơn nam nhân rất nhiều.

    Đủ thấy thiên đạo được mất công bằng.

    Lúc trước cây quạt kia dễ dàng gõ nát đầu Lý Tráng, bây giờ nhìn nó còn mạnh hơn một đòn hời hợt khi nãy của Tiêu Trúc.

    Nếu ở khoảng cách gần như thế Thẩm Luyện tự xét cũng không thể tránh thoát một kích này.

    Chủ nhân Tô Gia Bảo cũng không hề tránh né, quạt giấy xuyên qua bả vai hắn, sau đó dường như Thẩm Luyện nghe được âm thanh bong bóng vỡ.

    Không ngờ cả cơ thể chủ nhân kia bỗng hóa thành một vũng nước, trong lòng Thẩm Luyện vô cùng kích động, đây rõ ràng là Đạo thuật.

    Thân thể do nước hóa thành kia vỡ tan, nước văng tung tóe.

    Trên thân Tiêu Trúc sinh ra một lồng khí vô hình, tác dụng của Kim Cương Phù bắt đầu hiện ra.

    Từng giọt nước chậm rãi rơi xuống từ trên bầu trời.

    Lúc này bỗng đâu xuất hiện một luồng bạch quang, bắn nhanh vào mà không hề để ý đến lồng khí kia.

    Giống như cắt vào đậu hũ, quả thật không hề bị ngăn cản.

    Tiêu Trúc hét lên một tiếng, sau đó ngạc nhiên.

    Bạch quang mỏng như sợi tơ kia phá tan lồng khí, nhanh chóng vòng quanh cơ thể Tiêu Trúc rồi trói chặt nàng lại, không thể động đậy.

    Những giọt nước từ giả thân đã vỡ nát kia lại rơi xuống sàn nhà, xen lẫn vào trong máu tươi, trong nháy mắt những thi thể kia liền biến thành một bãi nước vàng đục ngầu.

    Ngưng tự thành quả cầu rồi lăn đến cây sơn trà bên ngoài căn phòng, thẩm thấu xuống lòng đất.

    Ba tên Mạc Bắc tam hùng tuy dính phải giọt nước kia nhưng không hề bị tổn thương, còn những thi thể máu thịt khác đều thành phân bón cho cây sơn trà.

    Ánh mắt Thẩm Luyện vô cùng tốt, chỉ thấy cành cây sơn trà lẻ loi đó trong chớp mắt đã mọc ra rất nhiều lá non.

    Chủ nhân nơi này tựa hồ cũng chưa động đậy, vẫn đứng yên tại chỗ.

    Dường như nhận ra ánh mắt Thẩm Luyện, hắn từ tốn nói: "Cây sơn trà này năm xưa do vợ cả ta trồng lên, nay đã cao to như lộng, sau đó ái thê mới cưới của ta ra lệnh cho ta chặt nó, đáng thương nó đã thông linh tính, nên ta bèn dời nó đến trồng ở biệt viện này, hôm nay được bón nhiều phân như thế, sang năm hẳn là có thể mọc ra nhiều trái sơn trà ngon miệng, đáng tiếc ba vị chưa chắc có thể đợi được đến lúc ta đem nó ủ thành rượu."

    Nói xong hắn lại cười ha ha, xem thi thể người chết như chất dinh dưỡng, dù là Khổ Tuệ cũng cảm thấy u ám khủng bố.

    Đôi mắt đẹp của Tiêu Trúc nhắm lại, khuôn mặt giãn ra cười nói: "Vị thúc thúc này, ta chợt nhớ ra hôm nay phụ thân mẫu thân ta đều không ở nhà, thôi thì ở lại chỗ thúc ăn một bữa cơm vậy, ta không đi nữa."

    Chủ nhân chậm rãi nói: "Ta chỉ nói đùa với cô nương thôi, tiểu cô nương đáng yêu như vậy làm sao ta nỡ ra tay chứ."

    Hắn duỗi ngón tay ra, hơi móc lên, những sợi tơ trắng quấn quanh Tiêu Trúc lập tức nới lỏng, bay lên không run giật liên tục, sau đó giống như một con rắn uốn éo bắn nhanh về phía ngón tay của chủ nhân.

    Thẩm Luyện nghĩ thầm: xem ra chủ nhân nơi này không phải người phàm tục, không biết hắn với cha con Tân Thập Tứ Nương ai lợi hại hơn ai.

    Thủ đoạn của hồ tiên và người chủ nhân này đều vượt qua nhận thức của Thẩm Luyện, khó mà phán đoán mạnh yếu.

    Lần này Tiêu Trúc cũng không dám chạy nữa, ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh Thẩm Luyện.

    -----oo0oo-----
    Chú thích:
    (1) Bỉ nhân: kẻ hèn này (khiêm ngữ, dùng để tự xưng mình)
    (2) Kinh vân xuất tụ: mây bồng bềnh trôi khỏi núi.
     
    lonnerkiller, buinhi99 and thienta like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Thanh Huyền
    Tác Giả: Trung Nguyên Ngũ Bách
    Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm
    Chương 53: Bạch cốt ai

    Người dịch: Gia
    Nguồn : Bach Ngoc Sach

    Thẩm Luyện vẫn luôn muốn tầm Tiên cầu Đạo, nhưng đến khi thật sự đối mặt với cao nhân biết đạo thuật thần kỳ thì trong lòng hắn lại nổi lên một chút kinh hoảng, nếu không thì tội gì hắn phải vận chuyển Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải để cho mình nhất niệm không sinh.

    Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, hắn nghĩ hóa ra bản thân mình lại là Diệp Công thích rồng (1), không khỏi cười thầm.

    Định cảnh bình yên ôn hòa kia theo đó bị phá vỡ.

    Đợi đến lúc hắn nhìn xung quanh, lại phát hiện mình không còn ở trong đại sảnh nữa.

    Cơ thể tự động bước đi theo chủ nhân Tô Gia Bảo, hắn đi cuối cùng, phía trước là Khổ Tuệ và Tiêu Trúc.

    Người bình thường đi đường, nếu như đi thành đoàn, như vậy người phía sau sẽ không tự giác mà bước theo người phía trước.

    Mà điểm này, trong giới động vật càng hiện ra rõ ràng hơn.

    Đây là vô tâm chi niệm.

    Nhưng bất kể Khổ Tuệ hay Thẩm Luyện, thậm chí cả Tiêu Trúc đều là người có ý thức mạnh mẽ, vị chủ nhân Tô Gia Bảo kia có thể điều khiển bọn họ đi theo hắn, loại bản lĩnh này thật sự khiến cho Thẩm Luyện run sợ.

    Hắn đã vào cảnh giới ngưng thần định tâm, chỉ có thể định tâm, lại không thể thủ phách.

    Hồ tiên Tân Khứ Bệnh từng bảo thần hồn hắn không phù hợp với cơ thể, chính là ám chỉ hồn phách hắn không thể trọn vẹn hợp làm một.

    Thế nên thần hồn của hắn dễ dàng xuất khiếu, nhưng tai hại cũng không hề nhỏ.

    Bằng không người tu hành bình thường phải đợi một lúc lâu mới xuất khiếu được, sao có thể giống như hắn, thần hồn thoát khiếu ngay trong lúc đối địch chứ.

    Trong lúc Thẩm Luyện miên man suy nghĩ, bước chân hắn cũng không ngừng lại.

    Bởi vì chân khí và thân thể hắn đều thích ứng với tiết tấu này, chỉ đành phải chờ chủ nhân Tô Gia Bảo dừng lại hắn mới có thể dừng lại theo mà thôi.

    Tuy hắn có thể mạnh mẽ thoát khỏi sự điều khiển này, nhưng nếu làm thế thì hồn và phách sẽ xung đột nhiều hơn.

    Trái lại loại tiết tấu đặc biệt này khiến cho hắn cảm nhận được vách ngăn giữa 'Hồn' và 'Phách' mình một cách rõ ràng…

    Đây cũng là nguyên nhân hắn vẫn còn ý thức…

    Xung quanh lại là sương mù trắng xóa, cũng không biết đi đến nơi nào rồi.

    Không phân biệt ra đông tây nam bắc.

    Bỗng nhiên cảnh vật phía trước thay đổi, dòng nước róc rách, đang tuôn chảy bên cạnh.

    Sương mù kia tản đi, dưới chân là một con đường mòn khúc chiết vắng lặng.

    Hai bên ngoại trừ nước chảy ra, còn có lùm cây, bên ngoài thì có rừng trúc um tùm, tiếng lá vang lên xào xạc, nô đùa với cơn gió đêm.

    Một ngôi đình nghỉ mát u ám độc lập.

    Mọi người lần lượt ngồi xuống, rốt cuộc Thẩm Luyện cũng đoạt lại quyền khống chế thân thể.

    Mà Tiêu Trúc với Khổ Tuệ dường như không nhận ra sự mê man lúc trước, sau khi ngồi xuống mới sực tỉnh lại.

    "Đây là nơi nào?" Tiêu Trúc hỏi, ban nãy sau khi nàng đồng ý ở lại thì lập tức giống như ngủ gật, lúc tỉnh lại thì đã ngồi ở chỗ này.

    "Nơi này là vườn hoa của bỉ nhân, chư vị chớ nghĩ nhiều." Chủ nhân mỉm cười chắp tay, hắn vỗ tay một cái lập tức có gót sen uyển chuyển.

    Một nhóm mỹ tỳ nối bước mà đến, tám người phía trước lần lượt bưng mâm, trong mâm là sơn hào hải vị, lại không biết nấu bằng nguyên liệu gì.

    Bốn người đằng sau mỗi người mang theo một cái bình bạc, cùng với ly rượu.

    Chiếc bàn hình vuông, bốn người mỗi người một phía.

    Thẩm Luyện ngồi đối diện với chủ nhân Tô Gia Bảo.

    Mỹ tỳ dâng rượu dâng món ăn vừa đi thì hai mỹ tỳ phía sau liền tiến lên.

    Một người đánh đàn, một người thổi sáo.

    Một mỹ tỳ trong đó mở miệng nói: "Chủ nhân, hôm nay ngài muốn nghe bài nào?"

    Giọng nói dịu dàng, rồi lại thiếu một chút sức sống.

    Thẩm Luyện âm thầm quan sát từng ả mỹ tỳ, mỗi người đều xinh đẹp quyến rũ, nhưng trong mắt lại vô thần.

    Làm cho hắn nghĩ đến mấy bức tượng sáp ở kiếp trước, tuy rằng trông rất sống động nhưng không hề có linh động.

    Chẳng qua tượng sáp đứng yên bất động, ngược lại để mọi người phân rõ thật giả.

    Còn mỹ tỳ nơi này, mỗi người đều hành động như người bình thường, tuyệt đối không phải vật giả.

    "Trước cửa Trường Sinh nhiều xương trắng, hôm nay hãy đàn một khúc 'Bạch Cốt Ai' đi." Chủ nhân nở nụ cười, cũng không hỏi bọn Thẩm Luyện muốn nghe bài gì.

    Cả lúc ăn cơm uống rượu cũng cần thanh nhạc, đủ thấy khí thế của chủ nhân nơi này không giống phàm tục.

    Thẩm Luyện chỉ đành đến đâu thì hay đến đó.

    Khổ Tuệ nói ít nhất, còn Tiêu Trúc thì nhiều nhất.

    Ba người cũng không phải bằng hữu thân thiết gì, nhưng lúc này lại âm thầm hiểu ý nhau.

    Rốt cuộc vị chủ nhân Tô Gia Bảo này thần bí khó lường, giống như thuộc về Tiên lưu, nên bọn họ đành ôm nhau sưởi ấm theo bản năng mà thôi.

    Đồng thời Thẩm Luyện cũng cảm nhận được, tuy Khổ Tuệ là người ít nói nhưng lại đối với hắn rất có hảo cảm, không hề có ác ý.

    Còn vị chủ nhân này tuy trông hiền lành, tâm tư lại khó suy đoán nhất, thần hồn Thẩm Luyện dù mẫn cảm cũng không thể thăm dò sâu cạn của đối phương.

    Nếu vô tình dò xét, khi hồn niệm tới gần đối phương thì lập tức có một bức tường chắn vô hình bắn ngược ý nghĩ hắn trở lại, không cho dòm ngó.

    Rượu kia vào miệng ấm nhuận, dư vị vô tận, mùi vị của thức ăn thì muôn vàn, ngay cả người xuất thân danh môn như Tiêu Trúc cũng chưa từng ăn qua món ngon như vậy.

    Thế nhưng ở vào nơi thần bí này, ngồi trước chủ nhân thần bí này, dù có gan rồng mật phượng, lại làm sao nuốt nổi.

    Cho nên Tiêu Trúc cũng không ăn ngon miệng, nàng lén nhìn những người khác, sắc mặt của Khổ Tuệ không hề khổ.

    Kêu hắn dùng bữa thì dùng bữa, kêu uống rượu thì uống rượu, trên đời này e là không tìm ra tên hòa thượng thứ hai biết nghe lời như vậy.

    Tiêu Trúc lại biết hòa thượng này hành tẩu giang hồ rất nhiều năm, lúc nàng mới ra đời hắn đã nổi tiếng rồi. Trong giang hồ, kẻ có danh tiếng, còn có thể sống lâu… thế thì chắc chắn phải có một thân bản lĩnh và trí tuệ cao vô cùng.

    Trên đời này bất cứ người nào nếu có thể sống đến lúc chết già, vậy hắn tất có chỗ bất phàm.

    Hòa thượng tuy còn chưa đến cái tuổi chết già kia, nhưng tuổi thật của hắn đã rất lớn rồi.

    Tiêu Trúc biết nếu lần này muốn ra đi bình an, sợ là còn phải dựa vào tên lão hòa thượng này, dù sao mèo già hóa cáo, bọn họ luôn có một chút biện pháp.

    Một bên khác, Thẩm Luyện thật sự đang hưởng thụ sơn hào hải vị…

    Thẩm Luyện ăn cơm trái lại rất từ tốn, mỗi lần dùng món ăn đều ngậm miệng, cẩn thận nhai.

    Lúc hắn ăn cơm, cho người một cảm giác tao nhã ung dung tuyệt đối không lãng phí.

    Loại khí độ này của hắn phảng phất như trời sinh, mà không phải lớn lên dưỡng thành.

    Mỗi một món ăn, sẽ không ăn nhiều quá, cũng sẽ không ăn ít quá, dù thấy món mình thích đi nữa cũng không ăn nhiều.

    Sự kềm chế dục vọng nội tâm này thể hiện ra một kiểu tu dưỡng.

    Có vài người cảm thấy buông thả bản thân mới bộc lộ được bản tính, họ cho đó là tiêu dao tự tại.

    Lại không biết tiêu dao tự tại thật sự không phải ở chỗ để mặc cho dục vọng thao túng, mà phải biết kềm chế dục vọng.

    Tự do tuyệt đối cũng không phải thật sự tự do…

    Mỹ tỳ cầm tiêu xướng họa, khúc nhạc tên Bạch Cốt Ai quả thật không thẹn với một chữ 'Ai'.

    Tràn ngập ý cảnh 'buồn nhưng không ủy mị', nên lúc ăn cơm uống rượu cũng không cảm thấy quá buồn lòng mà không nuốt trôi.

    "Bài này thế nào?" chủ nhân mỉm cười.

    "Trên trời có, nhân gian không." Khổ Tuệ đặt đũa xuống, rất chân thành nói.

    "Quả thật rất hay." Tiêu Trúc hoàn toàn để lộ ra sự chênh lệch giữa trình độ học vấn và gia thế của nàng, tất nhiên nàng biết trên đời không kẻ nào không thích được vuốt mông ngựa.

    Nàng có một khuôn mặt xinh đẹp, khi một vị mỹ nữ nói lời tâng bốc với một người đàn ông, lực sát thương của nàng vẫn vô cùng rõ ràng.

    "Từ khúc rất hay, tài nghệ cũng rất cao siêu, nhưng chẳng qua còn thiếu một chút thần vận…" Lời này là Thẩm Luyện nói.

    Chủ nhân kia dường như không thích, lạnh nhạt nói: "Xem ra tiểu ca có cao kiến, chắc ngươi cũng không biết, cho dù là hoàng cung đại nội cũng chưa chắc tìm ra nhạc công có tài nghệ tốt hơn các nàng."

    Trong lúc nói chuyện, hắn lại ho khan vài tiếng, có vẻ như vị chủ nhân thân mang Đạo thuật này, thân thể cũng không tốt lắm…

    -----oo0oo-----
    Chú thích:
    (1) Diệp Công thích rồng: chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài, còn thực chất bên trong thì không. (Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy)
     
    lonnerkiller, buinhi99 and thienta like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Thanh Huyền
    Tác Giả: Trung Nguyên Ngũ Bách
    Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm
    Chương 54: Thử thách

    Người dịch: Gia
    Nguồn : Bach Ngoc Sach

    "Đúng thế, bản hợp tấu cầm tiêu này tài nghệ cao siêu, có thể nói đã đăng phong tạo cực (1), nhưng lại thiếu một chút thần vận."

    "Thần vận thế nào?" chủ nhân thản nhiên hỏi.

    "Không nghe không thấy, chỉ có thể dùng tâm cảm nhận." Thẩm Luyện ngoảnh đầu, nói với một vị mỹ tỳ đang đánh đàn trong đó: "Vị cô nương này, có thể cho ta mượn cầm dùng một lát được không, để cho tại hạ thể hiện ra cái gọi là thần vận."

    Mỹ tỳ kia tựa như không nghe Thẩm Luyện nói gì, đứng im không động đậy.

    Chủ nhân hơi vuốt cằm, ánh mắt rơi lên thân mỹ tỳ, hơi sáng lên một chút.

    Sau đó mỹ tỳ mới đưa cầm tới.

    Thẩm Luyện quan sát rất cẩn thận, từ lúc hắn bắt đầu nói chuyện đến khi mỹ từ đưa cầm đến, trên khuôn mặt nàng không hề có biểu hiện gì, ngay cả ánh mắt cũng không biến hóa, giống như một người máy.

    Cầm có bảy dây, Thẩm Luyện hơi gẩy một cái, lập tức có tiếng đàn trong trẻo phát ra tựa như nước chảy.

    Ngón tay của Thẩm Luyện càng lúc càng nhanh, âm điệu của tiếng đàn càng lúc càng cao, nếu luận tài nghệ thì Thẩm Luyện chỉ hơn các nàng một ngón tay linh hoạt thôi, không có chỗ đặc biệt nào, cũng không khiến cho mọi người cảm nhận ra 'thần vận' mà hắn nói.

    ******, khi giai điệu Thẩm Luyện đàn đạt tới độ cao nhất định, bất kể là Tiêu Trúc hay Khổ Tuệ, đột nhiên không còn nghe được âm thanh gì nữa.

    Thế nhưng ngón tay của Thẩm Luyện rõ ràng vẫn đang gảy dây đàn, liên tục dao động, nhanh đến mức khó mà tin nổi, tựa như mọc ra rất nhiều xúc tu.

    Khuôn mặt Thẩm Luyện lộ vẻ thống khổ, ngón tay cũng không ngừng lại.

    Cơ thể của những ả mỹ tỳ kia bắt đầu uốn éo uyển chuyển, rượu và thức ăn trên bàn bắt đầu rung động nhẹ.

    Thẩm Luyện đã nói dối… hắn căn bản chẳng có thần vận gì muốn biểu hiện thông qua tiếng đàn cả.

    Thế giới này tồn tại rất nhiều quy tắc lợi hại hơn Địa Cầu, nhưng cũng có chỗ thiếu sót.

    Trước đây Thẩm Luyện từng học qua vật lý, sau khi tần số âm thanh vượt qua một giá trị cực hạn thì con người sẽ không nghe được loại tần số âm thanh này.

    Loại sóng âm này còn được gọi là siêu âm, loài dơi thông thường dùng nó để định vị.

    Nhưng tác dụng của siêu âm cũng không chỉ vậy, Thẩm Luyện dùng hết sức lực, thậm chí vận dụng phương pháp vượt khỏi sức chịu đựng của bản thân để phát ra âm thanh tần số cao này, đương nhiên không phải đơn giản như vậy.

    Siêu âm thật ra cũng là một kiểu lan truyền năng lượng, những mỹ tỳ này tuyệt đối không phải người thật.

    Khi sóng âm cực mạnh đi xuyên qua cơ thể các nàng, thì bên trong các nàng cũng bắt đầu chấn động.

    Tựa như quả bóng bị đâm thủng, cuối cùng cơ thể các nàng nổ tung ra, làm ướt cả một góc đình nghỉ mát.

    Hóa ra những mỹ nhân như hoa như ngọc này cũng do nước biến thành, dùng giả che thật.

    Dây đàn cũng đúng lúc đứt đoạn, hai tay Thẩm Luyện đã be bét máu thịt.

    Lặng lẽ dỡ tay ra, hắn cũng không thèm nhìn đôi tay đẫm máu của mình mà khẽ thở dài.

    Vẻ mặt của chủ nhân hơi tức giận, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi làm vậy không sợ ta trừng phạt ngươi?"

    "Tại hạ là chim yến tước, còn ngài là đại bàng, nếu ngài muốn trừng phạt tại hạ, chắc chắn sẽ không phải lý do tức giận, bởi vì không đáng." Máu đào của Thẩm Luyện nhuộm đỏ cả vạt áo hắn, sau đó miệng vết thương nhúc nhích, rốt cuộc không chảy máu nữa.

    Thế nhưng nhìn nó vô cùng dữ tợn đáng sợ, khiến cho người thấy phải run tim mất mật.

    Tiêu Trúc không nghĩ ra tại sao Thẩm Luyện phải làm thế, chủ nhân nơi này dù không phải Tiên Phật, chắc cũng là yêu ma hạng nhất, đắc tội với hắn chỉ sợ kiếp sau cũng không đầu thai được.

    "Nơi nhân gian bẩn thỉu này, hiếm khi xuất hiện một hạt giống tu Đạo, ngươi tên gì?" Chủ nhân nói.

    Thức ăn ngon rượu ngon lúc nãy cũng không phải miễn phí, từ đầu tới cuối người chủ nhân này muốn bọn họ làm gì thì bọn họ phải làm đó, không dám phản kháng.

    Dùng cường quyền làm chân lý.

    Thậm chí ngay cả âm nhạc cũng do hắn lựa chọn, không cho ba người cơ hội lựa chọn.

    Nhìn giống như vua chúa uy nghiêm, thật ra là bá đạo đến cực điểm.

    Đồng thời còn gieo ám thị không thể làm trái ý hắn vào sâu trong lòng ba người.

    Đạo tâm duy nguy (2), nhưng lại không ở chỗ đáng sợ, mà tùy vào cảnh giác.

    Nếu như đánh mất tâm chí thì bất kể là tập võ hay tu Đạo cũng chỉ có thể bỏ gốc lấy ngọn.

    Nếu Thẩm Luyện không có thái độ liều mạng cầu Đạo, vậy cần gì phải rời khỏi Thẩm gia, cầu một đời phú quý, được một đời bình yên há không phải tốt hơn khổ sở tu Đạo sao.

    Hành động lúc nãy của hắn, thoạt nhìn cực kỳ vô lễ, hơn nữa giống như đi tìm chết, nhưng hắn chỉ muốn nghe theo cho tiếng lòng mình mà thôi.

    Đồng thời đúng như hắn nói, đối phương là đại bàng trong mây, còn hắn bất quá là con chim yến tước trên cây, khác nhau một trời một vực, nếu thật sự muốn gây khó dễ chắc chắn hắn sẽ không tránh khỏi, còn không bằng hành động trước để bức đối phương thể hiện ra ý đồ thật sự.

    "Hay cho hai chữ không đáng, hai người các ngươi đều là tục nhân, rời khỏi đây trước đi, còn tiểu tử này ở lại."

    Chủ nhân vung ống tay áo lên, Tiêu Trúc và Khổ Tuệ bay ra ngoài như một cơn gió, không biết bay đến nơi nào.

    Trong đình nghỉ mát chỉ còn lại Thẩm Luyện và chủ nhân nơi này.

    "Có người dùng nhân quả năm xưa để cầu xin ta dạy ngươi kiếm thuật. Nhưng kiếm của ta, há lại muốn học thì học, cho nên ta mới thử ngươi một chút, còn hai tên kia, vốn gặp nhau là hữu duyên, nếu trong ba người các ngươi ai thông qua được khảo nghiệm của ta, ta sẽ truyền thụ kiếm thuật cho người đó. Thật ra nếu như ngươi không thông qua ta sẽ vui hơn, có thể để cho ta cười nhạo kẻ kia một trận, lãng phí hết nhân tình của hắn."

    Chủ nhân nở nụ cười lạnh lùng, tựa như có chút đối nghịch với người dùng nhân tình để xin hắn dạy kiếm thuật cho Thẩm Luyện.

    "Thế ta không học được không?" Thẩm Luyện nở nụ cười.

    "Tiểu tử, có một số chuyện không theo ý ngươi được, muốn làm chủ bản thân mình, ngươi còn kém xa lắm." Chủ nhân tỏ ra xem thường.

    "Vậy xin ngài lập tức dạy ta, mọi người cũng không cần lãng phí thêm thời gian." Thẩm Luyện nhìn chủ nhân nơi này, vẻ mặt thản nhiên không hề sợ hãi.

    "Ngươi tưởng rằng kiếm thuật của ta dễ học như vậy sao, ngươi lĩnh ngộ được một chút trong đó cũng đủ để ngươi sống thoải mái trước khi tới cảnh giới Trường Sinh. Khi nãy chỉ thử dũng cảm của ngươi thôi, nếu ngay cả dũng cảm cũng không có thì suốt đời cũng chỉ làm Thủ Thi Quỷ (*quỷ giữ xác chết)." Nói đến đây, hắn lại bắt đầu ho khan.

    "Hình như thân thể ngài không được tốt lắm, xem ra ngài có bệnh."

    "Ngươi thì biết gì, bệnh của ta chín phần mười tu sĩ trong thiên hạ đều muốn có đấy, nhân gian quá ô nhiễm, chỉ có tu sĩ bước vào cảnh giới 'Vô cấu vô tịnh' như ta mới không hợp với nó, lúc hô hấp thổ nạp vô cùng khó chịu.

    Tiểu tử, tư chất ngươi cũng tạm được, muốn vào Tiên môn nào cũng không khó, nhưng dù cho tu luyện đến cuối đời, cũng chưa chắc có thể sờ đến gót chân của ta."

    Chủ nhân nói những lời này như một điều hiển nhiên, tự đắc vô cùng.

    Thẩm Luyện nghĩ thầm: giọng điệu của người này lớn lối như vậy, trong giới tu hành chắc hẳn rất có danh tiếng, nhưng không biết người cầu hắn dạy ta kiếm thuật là ai? Chẳng lẽ là cha con Tân Thập Tứ Nương.

    Hắn không biết gì về những nhân vật trong giới tu hành, không biết chủ nhân trước mặt lợi hại đến mức nào, cũng không biết cha con Tân Thập Tứ Nương đã tu luyện đến cảnh giới gì rồi.

    "Nếu không có lựa chọn khác, vậy xin các hạ tiếp tục thử thách." Thẩm Luyện hơi mỉm cười nói.

    *******

    Ở một nơi cách Tô Gia Bảo ba mươi dặm ngoài, nơi này là một sườn núi nhỏ.

    Mạc Bắc tam hùng đang lăn xuống chân núi, Tiêu Trúc và Khổ Tuệ đều đứng cách đó không xa.

    Tiêu Trúc lạnh lùng nói: "Khổ Tuệ đại sư kiến thức rộng rãi, ông có nhận ra lai lịch người này ?"

    Khổ Tuệ nói: "Tiêu cô nương, ngươi vốn xuất thân từ một nhánh nhỏ ở Nam Hải Phi Tiên Đảo, chuyện trong giới tu hành phải biết nhiều hơn ta mới đúng chứ, câu này phải hỏi ngươi mới đúng."

    "Ngay cả chuyện này ông cũng tìm hiểu rõ, xem ra quả thật rất muốn cầu Tiên hỏi Đạo nhỉ, thật sự mà nói tu tiên có gì tốt chứ, dù ở Phi Tiên Đảo cũng không thấy ai đạt được Trường Sinh."

    -----oo0oo-----
    Chú thích:
    (1) Đăng phong tạo cực: Lên tới tột đỉnh.

    (2) Đạo tâm duy nguy: Cái tâm của người tu Đạo thì nguy hiểm (vì dễ bị dục vọng che lấp)
     
    lonnerkiller, buinhi99 and thienta like this.