Tiên Hiệp Thanh Huyền - Trung Nguyên Ngũ Bách - Q2 - C 16

  1. Gia Nguyên

    Gia Nguyên Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    17/1/16
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    4,123
    Thanh Huyền
    Tác Giả: Trung Nguyên Ngũ Bách
    Quyển 2: Kết tóc thụ trường sinh
    Chương 15: Luyện thần diệu pháp
    Người dịch: Gia


    Lư Thủ Nghĩa không có hơi sức đâu đi quan tâm Thẩm Luyện, bởi vì đối với hắn mà nói, tu hành cũng không phải chuyện dễ dàng gì, hắn thiếu hụt căn bản, một loại nhận thức đối với tu hành.

    Pháp chỉ của Thanh Huyền là ‘muốn tu hành, trước tiên phải tu tâm’, Lư Thủ Nghĩa làm người ngay thẳng, về mặt này thì không có vấn đề, cho nên chưởng môn mới xem trọng hắn, bảo hắn mai sau nhất định sẽ có thành tựu.

    Thế nhưng lầu cao vạn trượng đất bằng lên, muốn lập một cái nền móng tốt để xây cũng không dễ dàng.

    Lư Thủ Nghĩa cũng học được một môn quan tưởng pháp, hắn quan tưởng cảnh tượng ‘Nhật Nguyệt Đồng Thiên’ trong Linh Hải thần hồn, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này nên rất khó tưởng tượng ra được.

    Thế nên bốn, năm ngày trôi qua, Lư Thủ Nghĩa ngoại trừ mặt mũi lấm lem ra thì tinh thần cạn kiệt, chả thu hoạch được gì cả.

    Nhà trúc nơi hạ viện lại có ba người từ từ đi vào, Thẩm Luyện đi sớm về trễ, lúc về còn phải quan tưởng ‘Tiên Thiên thần linh’ để ổn định thần hồn, nên không có thời gian để ý đến người tới là ai.

    Thẩm Luyện càng ngày càng gầy, làm cho người ta có cảm giác yếu ớt mong manh.

    Đôi mắt hắn không còn trong suốt như trước kia nữa, đã bớt đi một phần ôn hòa, có thể nhìn ra tơ máu.

    Trên kinh Phật có giảng ‘Muốn làm long tượng cho chư Phật, trước tiên phải làm trâu ngựa cho chúng sinh’.

    Câu này ý nói người thành Phật phải kiên trì rèn luyện khổ cực giữa chúng sinh, giác ngộ ra mới đắc đạo được.

    Trường sinh cũng theo lẽ tự nhiên như quả ngọt mọc trên cây.

    Cây này, ý là dùng các loại khổ cực trong hồng trần làm gốc rễ.

    Chúng Tiên chư Phật đều là như thế.

    Thẩm Luyện kiếp trước lẫn kiếp này đều là người theo đuổi sự an nhàn, nhưng lần đầu tiên hắn phát hiện mình vẫn có thể vì một mục tiêu mà nếm trải sự đau khổ phi thường.

    Nước sông U Hà vẫn đang ăn mòn thần hồn hắn, loại đau nhức len lỏi vào linh hồn đó vẫn tiếp tục khiến cho hắn mỗi lần lên bờ, đêu giống như được tân sinh từ trong địa ngục vậy.

    Da thịt vốn dĩ nhẵn nhụi sáng bóng, giờ đã trở nên đen đuốc, tóc tai có hơi xơ xác.

    Tinh khí huyết nhục mà cơ thể hắn có thể cung cấp ra đều ưu tiên tẩm bổ thần hồn.

    Đây là lý do hắn còn có thể tỉnh táo.

    Tiên môn trên đời, đại đa số đều là luyện khí trước, về sau mới luyện thần.

    Ngay cả Lư Thủ Nghĩa được chưởng môn truyền thụ cho công pháp cũng chỉ là pháp quan tưởng kèm theo hiệu quả ngưng thần định tính, mà không phải là pháp dưỡng hồn, đó để giúp cho Lư Thủ Nghĩa tu luyện môn công pháp kia tốt hơn.

    Còn Thẩm Luyện lại trực tiếp luyện thần, mãi đến khi chủ nhân trước bị tẩu hỏa nhập ma.

    Hắn trọng sinh đến thế giới này, lập tức ngừng tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải để tránh tinh khí huyết nhục bị hao hết, chỉ quan tưởng vị Tiên Thiên thần linh cầm như ý trong tay.

    Dù cho như thế, cơ sở trước kia đặt xuống cũng giúp cho hắn đạt đến điều kiện thần hồn ly thể, hơn nữa do linh hồn hắn dung hợp với chủ nhân trước nên mới khiến cho hắn thần hồn ly thể dễ dàng hơn so với những người khác.

    Điều này trước đây là chuyện tốt, nhưng lâu dài lại trở thành chuyện xấu.

    Trừ phi Thẩm Luyện vứt bỏ thân thể này, dùng thiên địa làm nhà rồi bước lên con đường Thần đạo.

    Ngũ Thông tà thần chính là đi con đường này, chẳng qua chúng nó dùng mánh khóe tà môn, thôn phệ thu nạp dục vọng con người, thần hồn cố nhiên lớn mạnh nhưng lại không vững chắc.

    Nước sông U Hà đối với thần hồn có tính ăn mòn rất cao, dù làm tổn thương thần hồn của Thẩm Luyện, song nó cũng giúp cho hình thần hắn càng gắn kết chặt chẽ hơn nhờ sự thúc giục cầu sinh của bản năng.

    Đến ngày thứ mười bảy, Thẩm Luyện đã thu thập được ba mươi viên Âm Ngọc, sớm hơn ba ngày so với thời gian đã định trước.

    Thời điểm viên Âm Ngọc cuối cùng đến tay, Thẩm Luyện ngọ nguậy lên bờ, cơ bắp toàn thân run run, vẫy khô nước sông U Hà.

    Màu sắc của Đàn Mộc Kiếm trở nên âm u, mấy ngày qua, cả sáng lẫn chiều nó đều không ngừng hấp thu nước U Hà.

    Thẩm Luyện cầm nó, luôn có một loại cảm giác khác thường, tựa như Đàn Mộc Kiếm cũng học được các hô hấp, thổ nạp nguyên khí đất trời, cho nên mới càng ngày càng nặng.

    Chẳng qua ba hôm trước, thanh kiếm gỗ này đã không cách nào hấp thu nước U Hà nữa, nom dáng tựa hồ như đã uống no rồi.

    Thẩm Luyện đem ba mươi viên Âm Ngọc giao cho chưởng môn, đương nhiên lúc này hắn đã biết tên chưởng môn rồi, gọi là Trương Nhược Hư.

    Đã sống hơn sáu trăm tuổi, có người nói hai trăm năm trước chưởng môn đã là tu sĩ Phá Vọng, đi tới cửa ải tu hành cuối cùng trước Trường Sinh.

    Tu sĩ trên thế gian này như cá diếc sang sông, kẻ có thể đạt tới cảnh giới Phá Vọng, nói đến cũng không nhiều hơn Trường Sinh chân nhân được bao nhiêu.

    Sau khi biết chuyện này, Thẩm Luyện càng tỏ ra tôn kính Trương Nhược Hư, đó là sự kính nể đối với tu hành, sự khao khát về tu hành đạo quả.

    Đồng thời Thẩm Luyện rất cảm kích Trương Nhược Hư, không chỉ nhìn ra thiếu sót của hắn mà còn chỉ cho hắn cách khắc phục.

    Hiện tại Thẩm Luyện đã mất đi năng lực thần hồn xuất khiếu, thần hồn hắn cũng yếu đi nhiều rồi, nhưng mỗi khi quan tưởng, linh đài càng thêm thanh tịnh.

    Mặc cho thần hồn đã yếu đi, Thẩm Luyện vẫn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.

    Bên trong Thanh Huyền đại điện, Trương Nhược Hư nhận lấy Âm Ngọc Thẩm Luyện dâng lên, đặt ở một bên, hắn vui vẻ nhìn Thẩm Luyện, tên nhóc này hiện tại nằm ở tu vi Khiếu Động, nhưng thần khí toàn thân ngưng tụ, có cảm giác vững như thành đồng vách sắt.

    Lần trước lúc ở tu vi Khiếu Động, người cho hắn cảm giác này chính là Lục Cửu Uyên của Huyền Thiên Tông, bây giờ đối phương đã trở thành người mạnh nhất dưới Trường Sinh rồi.

    Tu sĩ cầu trường sinh, cũng không thích sát phạt, nhưng chỉ cần có lòng thì sẽ khó tránh khỏi giận dữ, khó tránh được dục vọng, không có thủ đoạn hộ Đạo, Trường Sinh chỉ là nói suông mà thôi.

    “Nếu lúc trước, ngươi học《 Tử Vi Động Huyền Chân Giải 》thì quả thật vô cùng thích hợp, hơn nữa pháp này còn chuyên về tính toán Thiên Cơ, phối hợp với《 Thái Ất thần thuật 》, đối với hóa kiếp độ ách có ích rất nhiều. Chẳng qua nếu như thế lại không khỏi có hơi không xứng với căn cơ hiện tại của ngươi.” Tâm trạng của Trương Nhược Hư quả thực vừa có chút phức tạp, vừa có chút vui vẻ.

    “Vậy chưởng môn cảm thấy bước tiếp theo đệ tử phải tu hành như thế nào đây?” Với tu hành lâu dài mà nói, Thẩm Luyện vẫn đang ‘mò đá qua sông’, không bằng nghe thêm ý kiến của người đi trước.

    Mà Trương Nhược Hư chính là người có kinh nghiệm trong tu hành, Thẩm Luyện không lập dị, hiển nhiên mở miệng dò hỏi ngài.

    “Bần đạo cũng không biết, bởi vì trong khoảng thời gian này ngươi ở U Hà rèn luyện hình thần đạt hiệu quả quá tốt, kỳ thật thân thể đã có một chút đặc tính của thần hồn, thần hồn cũng có một chút phẩm chất của thân thể. Ngươi quay lại Khiếu Động tạm thời vẫn không thể cảm nhận được, nhưng một khi bước vào Xuất Thần một lần nữa, ngươi sẽ thấy mình khác với những người khác thế nào. Lúc này bần đạo càng tò mò ngươi có pháp luyện thần gì, lại có thể lặn xuống U Hà tôi luyện nhiều lần như vậy, mà còn có thể khiến cho căn cơ thần hồn hoàn hảo không tổn thương.

    Tuy rằng bần đạo ra lệnh ngươi thu thập ba mươi viên Âm Ngọc, nhưng không ngờ ngươi thật sự hoàn thành được, vốn chỉ muốn cho ngươi một cái mục tiêu khó để ép ngươi phải chịu đựng đến cực hạn, nếu như ngươi không thể chịu đựng được, ta cũng sẽ xuất thủ cứu ngươi.

    Nào ngờ ngươi lại vượt quá dự đoán của ta.”

    Trương Nhược Hư nở nụ cười tinh quái.

    Sắc mặt của Thẩm Luyện tối sầm lại, có cần phải làm vậy không hả chưởng môn. Điều này cũng do hắn hiểu quá ít về tu hành, nếu như U Hà rèn luyện thần hồn tốt như vậy, Thanh Huyền đã sớm có người đi thử rồi.

    Nhưng thần hồn bị hao tổn, nếu muốn khôi phục cũng không phải chuyện đơn giản, nếu không nhờ Thẩm Luyện có pháp luyện thần tuyệt diệu thượng thừa, thì dù thần hồn hắn hùng mạnh cũng đã sớm tổn thương căn nguyên.

    Thật ra Trương Nhược Hư vẫn luôn luôn dùng Thiên Địa Giám bí mật quan sát Thẩm Luyện, một khi thần hồn Thẩm Luyện có dấu hiệu không chịu đựng nổi, hắn sẽ lập tức ra tay cứu ngay.
     
    lethanhtrung2000 thích bài này.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Thanh Huyền
    Tác Giả: Trung Nguyên Ngũ Bách
    Quyển 2: Kết tóc thụ trường sinh
    Chương 16: Đầu ngã mộc qua, nan dĩ vi báo
    Người dịch: Gia


    Thẩm Luyện hờ hững nói: "Chưởng môn cần con dâng lên môn pháp luyện thần này?"

    Trương Nhược Hư vuốt râu nở nụ cười, lên tiếng: "Ngươi cam lòng?"

    "Đệ tử đương nhiên cam lòng." Thẩm Luyện đột nhiên đáp.

    Đối với Thẩm Luyện mà nói, dù cho lai lịch của Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải thần diệu khó lường đến đâu đi nữa bất quá cũng là một môn công pháp, hơn nữa không hắn có thể giúp hắn đi tới trường sinh.

    Mà tiên pháp trong Thanh Huyền lại thật sự ra nhiều Trường Sinh chân nhân như vậy.

    Huống chi Thanh Huyền cũng không phải nơi từ thiện, Trương Nhược Hư đối xử tử tế với đệ tử như thế nào cũng phải có giới hạn.

    Tiên gia có thể vô dục vô cầu, nhưng làm tu sĩ chống lại ông trời giành lấy sự sống, thì phải bày tỏ cái tâm của mình trước.

    Giống như 'Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư' (*Người tặng ta quả đu đủ, ta báo đáp bằng viên ngọc quý), sự chỉ dạy của Trương Nhược Hư là quả đu đủ, công pháp luyện thần Thẩm Luyện báo đáp là ngọc quý, thoạt nhìn Thẩm Luyện ăn nhiều thiệt thòi, thật ra điều đó thể hiện lòng trung thành của Thẩm Luyện đối với Thanh Huyền.

    Trên đời không có yêu hận vô duyên vô cớ, chỉ có trả giá lẫn nhau mới có thể gắn kết cho quan hệ giữa người với người càng chặt chẽ hơn.

    Đạo lý này không cần nói suông, mà cần phải dùng hành động thực tiễn.

    Bởi thế Thẩm Luyện rất dứt khoát, Trương Nhược Hư cũng vô cùng vui mừng.

    Một tờ giấy trắng tinh đột nhiên xuất hiện.

    Sau đó xuất hiện búi mực, còn có bàn vuông, giấy kia thong thả bay xuống trước mặt Thẩm Luyện.

    Thẩm Luyện kinh ngạc nói: "Những thứ này là chuẩn bị trước, rồi lấy ra từ trong tu di giới tử, hay trực tiếp tạo ra?"

    "Đương nhiên là mới tạo ra, đợi sau khi ngươi lên Phá Vọng, sẽ biết những vật không có linh tính, trở bàn tay thôi thì 'giả có thể thành thật, thật lại biến thành giả', thật sự không tính là thủ đoạn cao thâm gì." Trương Nhược Hư mỉm cười mà nói, lại không hiện ra bao nhiêu tự đắc.

    "Quả nhiên là Tiên gia diệu pháp, thế thì lão nhân gia người cũng có thể hóa đá thành vàng rồi?" Thẩm Luyện hiếu kỳ hỏi.

    "Minh châu kim ngọc, cũng không khác gì nghiên giấy bút mực, chỉ là ở chỗ tiêu hao pháp lực ít nhiều mà thôi." Trương Nhược Hư thản nhiên nói.

    Thẩm Luyện nghĩ thầm: nếu như Thẩm lão gia tử biết của cải mà mình phấn đấu hơn nửa đời người, nhưng người ta trở tay lập tức có thể tạo ra, chẳng biết ngài sẽ có cảm giác gì.

    Thẩm Luyện thu hồi suy nghĩ, nhấc bút mực lên, văn tự của Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải từ từ hiện ra trong lòng:

    Yển tức hoa thần chi hạ, tẩm yến cửu tinh chi nội, câu hồn phách ô bắc thượng. . .

    Sau đó hắn nâng bút lên bắt đầu viết, nhưng chữ thứ nhất còn viết xong thì nét mực bỗng nhiên biến mất.

    Vẻ mặt Trương Nhược Hư hơi động, Thẩm Luyện viết tới viết lui mấy lần, nhưng không cách nào biểu hiện ra được.

    Kể từ sau khi hắn đốt Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải, hắn chưa bao giờ thử viết lại văn tự, cũng chưa từng tiết lộ với người khác, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này.

    Trương Nhược Hư bỗng nhiên nói: "Ngươi cứ tiếp tục viết, đừng lo gì cả."

    Thẩm Luyện viết ra nét thứ nhất, sau đó hắn muốn viết tiếp nét thứ hai, nhưng lại không cách nào viết ra được.

    "Đừng viết nữa, thử xem có thể đọc khẩu quyết trong đó ra không?"

    Trong lòng Thẩm Luyện càng khiếp sợ, bởi vì càng kỳ lạ, càng chứng tỏ lai lịch của Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải này không phải chuyện nhỏ.

    Thẩm Luyện mở miệng muốn đọc lên, nhưng đột nhiên lại quên phải làm sao phát ra tiếng.

    Á khẩu không nói được.

    Trên thân Trương Nhược Hư bỗng nhiên bay ra một bảo kính, ánh sáng lưu động, chiếu sáng cả hai người.

    Thẩm Luyện không có cảm giác bị thăm dò, mà là một loại cảm giác được bảo vệ.

    Thiên Địa Giám chính là trọng bảo của Thanh Huyền, chẳng những có thần thông 'Thiên thị địa thính', hơn nữa cũng có thể ngăn cách trong ngoài.

    Trương Nhược Hư than thở: "May mà nơi này có dư vị của Đạo chủ, bằng không thì chuyện hôm nay đã bị tiết lộ ra ngoài rồi."

    Nét mặt của Thẩm Luyện khẽ động, có hơi khó hiểu, nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy thưa chưởng môn?"

    "Pháp luyện thần của ngươi, có phải là ở thời điểm ngươi chưa đặt cơ sở tu hành đã có thể làm mạnh thần hồn rồi?" Trương Nhược Hư nhẹ giọng hỏi.

    Thẩm Luyện gật gật đầu.

    Trương Nhược Hư tỏ ra quả nhiên là như vậy, trầm ngâm nói: "Nếu ta đoán không lầm, công pháp ngươi học đã được người khác hạ Quy Nhất Đạo Cấm, tác dụng của đạo cấm này chính là khiến cho công pháp đạo quyết có tính duy nhất, một khi có người tập thì sẽ không thể truyền thụ, không thể chép ra chữ viết được."

    "Nhưng trước kia con luyện thành, tờ giấy ghi công pháp kia cũng không hề biến mất."

    Trương Nhược Hư cười lạnh nói: "Đó chỉ không cho người ngoài nhìn thấy mà thôi, tờ giấy kia còn đó không?"

    "Con đốt đi rồi." Thẩm Luyện có chút lúng túng, dù sao chuyện này cũng nói lên hắn không quá quang chính với Thanh Huyền.

    "Đốt cũng tốt, không để lại dấu vết, thật ra đợi sau này ngươi đạt đến Trường Sinh, nói không chừng có thể sử dụng một loại phương thức nào khác tự thuật lại pháp luyện thần này, đến khi đó tông môn cũng có thêm một môn đại pháp căn bản, để làm truyền thừa." Trương Nhược Hư thản nhiên nói.

    Vốn hắn chỉ cho rằng trên thân Thẩm Luyện chỉ có một chút bí mật nhỏ, không ngờ lại dính líu đến Quy Nhất Đạo Cấm, Thanh Huyền lập phái hơn vạn năm cũng chưa từng xuất hiện nhân vật có thể gieo xuống Quy Nhất Đạo Cấm, đạo cấm đó chính là thủ đoạn khi tu hành đến điểm cuối mới có thể sử dụng ra.

    Dường như Trương Nhược Hư không muốn nói thêm chuyện liên quan tới Quy Nhất Đạo Cấm nữa, mà là cùng Thẩm Luyện bàn một chút cơ sở tu hành.

    Hắn là người đi trước, ánh mắt khác biệt, chỉ dùng vài lời đã giúp cho Thẩm Luyện có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt.

    Sau cùng Trương Nhược Hư đề nghị Thẩm Luyện không cần phải gấp gáp tìm ra Sinh Tử Khiếu để đột phá cửa ải Khiếu Động.

    Bởi vì đối với Thẩm Luyện mà nói, cảnh giới Dưỡng Hồn sau Khiếu Động căn bản là không cần thiết, hắn có pháp luyện thần thượng thừa, cảnh giới Dưỡng Hồn này có cũng được mà không có cũng không sao.

    Thật ra phương pháp tu hành xa xưa nhất, luyện thần luyện khí đều không phân ra khác biệt trước sau mà tùy vào thể ngộ thiên địa tự nhiên, lĩnh hội pháp lý bất biến của thế gian, nếu bách gia chư tử 'sáng nghe Đạo, chiều nhập Đạo', vậy thì Phật đà Đạo chủ cũng không sánh kịp rồi.

    Trương Nhược Hư để cho Thẩm Luyện đi Thái Vi Các tìm hiểu tri thức liên quan tới Phù đạo, và tu luyện một vài đạo thuật kiếm thuật.

    Thời cổ đại vốn không có chữ viết, phù là vật dẫn văn hóa sớm nhất, tự thuật mọi đạo lý trong thiên địa, xúc động những sức mạnh tự nhiên như thủy hỏa phong lôi, là một trong những nguồn gốc của dị lực siêu phàm thuở đầu.

    Mãi đến hôm nay, Phù đạo đã khác xa so với Phù đạo thời thượng cổ, nhưng nếu chú ý cảm ngộ vẫn có thể lĩnh ngộ được pháp lý bất biến bên trong.

    Thẩm Luyện không giống với Trần Kiếm Mi, Trần Kiếm Mi thiên tư hơn người, tiến bộ nhanh chóng, vì vậy mười năm Nhập Hóa, nhưng dục tốc thì bất đạt, cho nên phải cần mấy chục năm rèn luyện, cái gọi là 'Nửa đời tu hành không ai biết, một khi đúng pháp thiên hạ kinh', thật ra còn có một hàm nghĩa khác chính là 'Bảo kiếm muốn nhọn phải rèn luyện, hương hoa mai muốn tỏa phải đợi khi trời rét'.

    Trương Nhược Hư chắc chắn cuối cùng Trần Kiếm Mi rồi cũng sẽ bước vào Hoàn Đan.

    Chỉ từ Thẩm Luyện có thể chịu nỗi khổ trong U Hà liền biết thứ Thẩm Luyện cần không phải là rèn luyện, mà là tích lũy, nhận thức chính xác trên con đường tu hành, mà không phải là theo đuổi cảnh giới.

    Tu hành chín cảnh quả thật là Đạo chủ vì người tu hành khắp thiên hạ mà mở ra, nếu như cứ một đường cưỡi ngựa xem hoa mà đi, cuối cùng lại có chút đáng tiếc.

    Có người sáng sinh chiều chết, tư chất không cao, cho nên hận không thể tu luyện càng nhanh càng tốt, Thẩm Luyện lại có thứ khác giúp hắn từ từ tiến lên, thật sự không cần vội vàng.

    Những đạo lý này Trương Nhược Hư sẽ không trực tiếp giải thích, nhưng có thể thoáng chỉ điểm cho hắn.

    -----oo0oo-----
    Chú thích:
    Đầu ngã mộc qua, nan dĩ vi báo: Quả đu đủ người gửi tặng, ta khó mà báo đáp
     
    lethanhtrung2000 thích bài này.