Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm Chương 10: Trả lại đây Người dịch: Gia Mời đọc Tiểu nhị kia dâng rượu không chậm, bốn bình rượu ngon nháy mắt đã tới, tuy rằng nhỏ sơn mười bình cũ rất nhiều, nhưng nhìn bề ngoài lại trông tốt hơn. Thẩm Luyện không đợi người áo xanh hỏi, liền tự nói: "Tháng ba cuối xuân, dê vui cỏ cao. Trời lạnh đất cóng, hỏi ai nuôi sói ? Lòng người thương dê, lòng sói cô độc. Lòng trời khó đoán, thế tình như sương!" Thẩm Luyện đọc thật chậm, người áo xanh uống rượu lại cực nhanh. Hắn nói "cuối xuân tháng ba, dê vui cỏ cao", người áo xanh liền uống hết bình thứ nhất. Lại nói "Trời lạnh đất cóng, hỏi ai nuôi sói?", ngay khi hắn đọc xong câu này, người áo xanh lại uống cạn bình rượu thứ hai. Ngay câu "Lòng người thương dê, lòng sói cô độc" Thẩm Luyện cố tình tăng nhanh tốc độ nói, nhưng chưa nói xong thì người áo xanh đã uống hết bình rượu thứ ba, lại là lời ra rượu cạn. Lúc đọc câu "Lòng trời khó đoán, thế tình như sương", vốn Thẩm Luyện có thể đọc nhanh hơn để làm khó dễ người áo xanh một chút, nhưng hắn lại thả chậm tốc độ nói, đọc từng chữ từng chữ. Người áo xanh kia cũng uống từng ngụm từng ngụm. Mãi đến khi Thẩm Luyện nói xong, người áo xanh cũng đúng lúc uống xong bốn bình rượu ngon. Bốn bình rượu kia, tuy chưa tới nghìn chén cũng có mấy trăm chén, mùi vị thơm ngon, kình lực không nhỏ, dù là tửu khách lâu năm, uống liên tục bốn bình rượu cũng phải mè mè say rồi. Nhưng sắc mặt người áo xanh lại không hề thay đổi, hai mắt hắn vẫn trong veo như trước, tựa như ánh sao sáng trên bầu trời đêm. Chỉ nghe người áo xanh nói: "Hay cho tên tiểu tử này, ngươi mời ta ăn cơm, không lấy tục vật nhìn người, ta tuy rằng để mắt hào khí của ngươi, lại không chịu ân tình của ngươi, phải biết phủ Thanh Châu lớn như vậy, kẻ có thể xứng mời ta ăn cơm, căn bản cũng không có." Thẩm Luyện im lặng, từ từ đợi người áo xanh nói tiếp, chỉ là nghĩ thầm: kẻ này đúng là tự phụ vô cùng, nếu không có võ nghệ kinh người chắc chắn không sống được đến hôm nay. Người áo xanh tiếp tục nói: "Ngươi nói "lòng người thương dê, lòng sói cô độc" quả thực hợp với tính tình ta, nhưng ta vẫn không thừa ân ngươi được." Thẩm Luyện nghe đến đây, mỉm cười nói: "Chắc hẳn hai câu cuối cùng ta đọc chậm lại, huynh đài không cần vội vàng uống rượu vào bụng, vì vậy cần phải cảm ơn ta." "Không tệ, kẻ như ta tuy rằng lạm sát người vô tội, tội ác tày trời, nhưng đó cũng không phải khuyết điểm, chỉ có một điểm, đó là tự phụ vô cùng, rượu này không tệ, kình lực lâu dàu, nếu như ta đem vò rượu cuối cùng uống vào thật nhanh, tất nhiên sẽ khiến cho nội tức ta vận hành rối loạn, nếu vào lúc bình thường thì tất nhiên không sao, nhưng hôm nay có đám đạo chính muốn gây sự ta, ta còn phải mang tên tiểu bộc mới thu giết ra ngoài, tuyệt đối không thể sơ sẩy." Thẩm Luyện thong thả nỏi: "Nếu như ta nói hai câu cuối cùng ra thật nhanh thì thế nào?" "Thế thì ta vẫn có thể tranh thủ trước khi ngươi nói xong mà dùng khí công nội gia, mạnh mẽ hút cạn bình rượu này vào cô, chẳng qua sau khi uống xong, thì phải lấy cái đầu trên cổ ngươi xuống rồi." Lời nói của hắn như chém đinh chặt sắt, vô tình hay cố ý mà nhìn chằm chằm hai tên hộ vệ Thẩm gia phía sau, tựa như nhìn rơm nhìn rác, xem thường vô cùng. Hai tên hộ vệ vỗ bàn đứng lên, nói: "Nếu như ngươi dám chạm tới một sợi lông của thiếu chủ nhà ta, ta đảm bảo sẽ không cho ngươi ra khỏi khách điếm này." Hai người lúc này lại không nhịn được nữa, phải biết rằng chức trách của bọn họ là bảo vệ Thẩm Luyện an toàn, nếu như bị Thẩm lão gia tử biết có người dám cuồng ngôn mà bọn họ lại không phản ứng chút nào, há không phải thành loại giá áo túi cơm rồi… Cho dù Thẩm Luyện trách tội, cũng phải để cho kẻ này biết tốt xấu. Đang lúc nói chuyện, hai người cất bước mà lên, đồng loạt vung quyền, phát ra âm thanh uy vũ. Phàm là người luyện quyền, đều biết "Ngàn vàng khó mua một tiếng vang." Quyền phát ra tiếng, không phải là âm thanh gió động, mà là âm thanh xuất phát từ cốt chấn, lúc này dồn tất cả kình lực vào trong một quyền, thế lớn lực mạnh, tốc độ cực nhanh, có thể nói khó mà chống đỡ, đồng thời cũng nói rõ công phu ngoại gia của người ra quyền đã có hỏa hầu rồi. Thẩm Luyện không thông võ học, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến nhãn lực kinh người của hắn. Một lần xuất quyền này của hai tên hộ vệ, xét về độ lớn kình lực đã hoàn toàn hợp với sức mạnh thân thể, hơn nữa hai người thân thể tráng kiện, bắp thịt to khỏe, lúc ra quyền, hạ bàn vững chắc vô cùng, tựa như giương cung xuất tiễn. Nắm đấm của hai người, một đánh vào xương sườn người áo xanh, một đánh lên vai. Đan xen đẹp mắt, không phân trước sau. Có lẽ hai người thường xuyên phá chiêu nên phối hợp rất tốt, thành ra lúc đối địch không hề rối loạn. Người áo xanh lộ ra nụ cười giễu cợt, không chút hoang mang, duỗi tay quét ngang từ trái sang phải, nắm chặt lấy quyền đầu đánh vào bả vai hắn, không hề tốn sức, kéo xuống một cái, chỉ nghe một tiếng giòn vang. Không ngờ nắm đấm của hai tên hộ vệ kia va mạnh vào nhau, khiến cho xương tay vỡ nát. Sau đó người áo xanh nhẹ nhàng đẩy một cái, hai tên hộ vệ giống như sợi bông, cả người bay lên, đập vỡ không biết bao nhiêu bàn ghế, khách nhân còn lại trong sảnh lớn sợ đến nỗi không dám nói lời nào. Mà hai tên hộ vệ kia, hiển nhiên không sống được. Thẩm Luyện hơi động mí mắt, dù cho định lực của hắn có thâm hậu đến đâu, bất ngờ nhìn thấy thủ đoạn hung ác như thế cũng không thể không chấn động. Người áo xanh giống như đập chết hai con ruồi, không quan tâm chút nào, lại cầm đũa lên rồi gắp thức ăn. Chưởng quỹ cùng với người hầu bàn, cả hai dĩ nhiên sợ đến nỗi ôm nhau, cả người run lẩy bẩy. Thẩm Luyện nhìn chằm chằm vào người áo xanh, không nói một lời. Người áo xanh đặt đũa xuống, thản nhiên đối mặt với ánh mắt cua Thẩm Luyện, nói: "Cái gọi là chủ nhục thần chết, bọn họ chết rất có ý nghĩa, những kẻ giàu sang như các ngươi, cũng không thiếu chút tiền mai táng, cho nên ngươi nghĩ thông một chút thì tốt hơn." "Cũng đều là mạng người cả, làm sao lại không để tâm, ngươi xem mạng người như cỏ rác, ta lại quý trọng vô cùng, bất kể là mạng người khác, hay là mạng của ta, đều chỉ có một mạng." "Thế thì ngươi muốn làm gì?" "Ngươi nợ ơn ta đúng không?" "Đúng." "Trả lại đây." Thẩm Luyện chỉ nói ba chữ, lại vững như tảng đá, không thể lay chuyển. Ánh mắt người áo xanh trừng lớn, tựa như một lưỡi đao sắc muốn chém nát cả người Thẩm Luyện. Thẩm Luyện không sợ hãi, trong lòng kiên định, thần hồn vẫn trầm tĩnh như trước. Dù làm thế không có lợi cho hắn, hắn vẫn làm. Hắn có thể từ chối chỗ tốt mà Thẩm lão gia tử hứa hẹn, chỉ vì không muốn làm công cụ. Cũng có thể ra mặt vì hai tên hộ vệ thấp kém, chẳng qua là cảm thấy mình vẫn còn là một con người, mà không phải một tảng đá không cảm xúc. Người áo xanh nhớ tới tên sư phụ ma quỷ mà hắn giết chết, trước đây từng nói với hắn một câu: "Trên đời luôn có một loại người như vậy, bọn họ không có sức mạnh mạnh mẽ, cũng không có lý trí tuyệt đối, lại có một loại sức mạnh tinh thần vô cùng kinh ngạc, họ là kẻ tạo ra kỳ tích." Hắn hỏi tên sư phụ ma quỷ kia, phải chăng hắn là người như thế?? Sư phụ hắn nói hắn không phải, thế nên hắn không thể tạo ra kỳ tích, cũng mãi mãi không tìm ra được cánh cửa trường sinh. Thẩm Luyện rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này không phải giả vờ, mà đến từ sự trấn định sâu trong linh hồn. Dù cho trong cảm nhận của người áo xanh, hắn mạnh hơn Thẩm Luyện rất nhiều, giết Thẩm Luyện cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến. Nhưng vẫn không cách nào bỏ qua ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Luyện, rồi trong lòng hắn hoàn toàn không biết Thẩm Luyện dựa vào đâu mà dám làm vậy, dựa vào tinh thần hư vô mờ mịt kia sao… Nhưng có một điều người áo xanh nói không sai, đó là "Hắn giết người vô số, tội ác tày trời cũng không phải khuyết điểm, mà hắn luôn tự phụ vô cùng, đây lại là khuyết điểm." Bởi vậy người áo xanh cũng không nói lời dư thừa, hướng ngực mình vỗ một chưởng, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi, cũng không chịu lau đi, lạnh lùng nói: "Ân tình này của ngươi, ta trả rồi!"
Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm Chương 11: Đao! Người dịch: Gia Mời đọc Tuy rằng giọng điệu của người áo xanh khá hờ hững, nhưng toàn thân lại như một khối băng lạnh dưới ánh mặt trời, bốc lên hàn khí trắng mịt, mọi người đều có thể cảm nhận được sát ý lạnh lùng quân tiêu kia. Thẩm Luyện rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh này có một loại tự tin mà người áo xanh khó có thể hiểu nỗi, thậm chí khiến cho hắn không thể không tin một chuyện, có lẽ Thẩm Luyện thật sự giết được hắn. Cảm giác này rất huyền diệu, tựa như lúc sư tử vồ thỏ, bỗng phát hiện ra con thỏ này đột nhiên biến thành một con hổ. Hắn quan sát thấy thân thể Thẩm Luyện không tốt lắm, cũng chưa từng luyện nội công, năm ngón tay dù thon dài, nhưng lại không có vết chai. Hình thể gầy gò, lớn lên thanh tú, sắc mặt ốm yếu trắng bệch, dù không tính là gió thổi liền ngã, cũng không nhìn ra sự uy hiếp nào. Nhưng cuối cùng Thẩm Luyện vẫn có chỗ khác biệt, khác ở cặp mắt kia, đôi mắt đại diện cho cửa sổ tâm hồn, ánh mắt bình tĩnh như nước ấy đã khiến hắn khó chịu đến lạ lùng, cảm thấy mình trở nên nhỏ bé tầm thường. Lúc này trong lòng Thẩm Luyện rất kiên định, vị thần linh cầm như ý trong tay, chậm rãi xuất hiện trong linh hải. Đây là một kiểu truyền thừa tinh thần khó nói thành lời, cô quạnh và vĩnh hằng, mạnh mẽ và dũng cảm. Hai tay hắn thả lỏng tự nhiên, ung dung mà ngồi, cách mặt bàn, người áo xanh cũng không nhận ra trên tay Thẩm Luyện có thêm một thanh phi đao nhỏ dài chừng hai tấc. Phi đao nho nhỏ kia, lại chính là thủ đoạn phòng vệ cuối cùng của Thẩm Luyện, dưới cảm tri linh hồn mạnh mẽ của hắn, thao túng cơ thể, trong vòng mười bước có thể phóng ra từ bất cứ góc độ nào. Hắn không biết chiêu này có hiệu quả với người áo xanh hay không, thậm chí hắn cũng chưa từng dùng thanh phi đao nhỏ bé này để thử tấn công bất cứ người nào. Đây vốn là thủ đoạn bảo vệ của chính hắn, cũng không phải lợi khí giết người. Người áo xanh đã tu thành công nội khí, ngũ giác nhạy cảm, hắn không thấy đao của Thẩm Luyện, lại tự nhiên rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi vai thấp hơn hắn của Thẩm Luyện. Cả đại sảnh chìm trong một bầu yên tĩnh quỷ dị, bỗng bị đánh vỡ bởi một tiếng bước chân yếu ớt. Dưới ánh mặt trời, kẻ vào cửa là một đứa bé ăn mày, hoặc nói không phải là ăn mày, chẳng qua quần áo nó rách rưới, gần như không thể che hết cơ thể gầy gò. Xem bộ dáng chừng mười hai tuổi, tuổi tác nó hẳn nên lớn hơn chút, nhưng có thể vì quanh năm ăn uống không đầy đủ nên thân thể mới chậm phát triển như vậy. Không giống với vẻ thanh tú của Thẩm Luyện, đứa bé ăn mày này lại mang nhiều nét giản dị và cứng rắn, lông mày, chiếc mũi có phần giống với người áo xanh. Người áo xanh thu hồi sát khí như thủy triều, sắc mặt nhu hòa lại. Nhóc ăn mày đi đến bên cạnh người áo xanh, từ trên người cởi xuống một cái bao bố, cẩn thận mở bao bố ra từng chút từng chút một, một lớp rồi lại một lớp. Lộ ra một cái túi nhỏ, cái túi kia còn chưa lớn bằng nắm tay nó, từ trong bao, nó trân trọng đổ ra mấy thỏi bạc lớn chừng hạt đậu tương, nâng lên đưa người áo xanh, nhỏ giọng nói: "Ân công, con dùng tiền của ngài cho, cầu xin người quen làm xong tang sự cho phụ thân rồi, chỉ còn thừa lại chút bạc này." Người áo xanh nhận lấy bạc vụn, vỗ vỗ đầu hắn, bảo: "Ta đã nói khoản tiền này là mua ngươi, sau này nhớ phải gọi ta là chủ nhân." Đầu tóc của nhóc ăn mày khô vàng, cũng bị bẩn không ít, người áo xanh lại không hề để ý. Đôi mắt của nó rưng rưng nước mắt, đáp: "Vâng, chủ nhân." Người áo xanh hòa nhã nói: "Ngươi còn không mau ăn cơm, nhanh nhanh ở nơi này ăn một chút, xong rồi chúng ta phải đi." Đứa bé ăn mày hiếu kỳ đánh giá Thẩm Luyện một chút, trong lòng nghĩ thầm tiểu lang quân này lớn lên trông thật thanh tú, giống như thần tiên trong truyền thuyết vậy. Hắn cũng không dám nói nhiều, nhìn rượu thịt bày đầy trên bàn, nuốt nước bọt, không biết ăn từ đâu đây. Người áo xanh lại không kịp chú ý thằng bé ăn mày muốn ăn món gì, bởi vì trước cửa lại xuất hiện một người. Mặt trời vốn đang dần lên cao, ánh nắng rải rác, nhưng vẫn có thể kéo ra một chiếc bóng hơi dài, đủ để thấy vóc dáng người đi tới. Chiếc bóng từ từ bước vào, nương theo đó là những tiếng bước chân nặng nề chậm chạp. Phảng phất như một cái trống lớn bị gõ nhịp, nặng nề đánh vào đáy lòng mọi người ở đại sảnh. Rầm ! rầm ! rầm ! Trong lòng thực khách ở đại sảnh đều vô cùng hối hận, tại sao lại tới đây nghỉ ngơi ăn uống chứ. Người đến lấy ra một thanh trường đao từ chiếc bao sau lưng, ánh vàng chói mắt, kéo lê trên mặt đất được lát bằng đá xanh, bắn ra những tia lửa. Khi tới chỗ cách người áo xanh chừng năm bước, người kia dừng lại. Người áo xanh từ từ nói: "Ta đã cho Thanh Trúc Bang ba ngày, lại thấy tên Kim Đao Vương ngươi đến tìm chết, không khỏi xem thường ta quá mức." Trên giang hồ có một số người, đặc điểm nổi bậc, nhiều người lấy đó làm ngoại hiệu mà xưng hô. Kẻ kéo trường đao, thân hình cao lớn này được gọi là "Kim Đao Vương". Nghe đồn hắn có thần lực trời sinh, lại mang một đôi tay linh hoạt, từng dùng thanh trường đao trên tay, khắc sơn hà cẩm tú lên một miếng đậu hủ… Quả không phụ cái tên "Kim Đao Vương" của nó. "Diệt Thần Kiếm! ta đã sớm nghe qua tên tuổi ngươi, vì một quyển kiếm binh, ngay cả ân sư thụ nghiệp ngươi cũng giết, có người bảo đạo trưởng Lăng Xung Tiêu sư huynh người từng truy sát ngươi năm năm trời, khiến cho ngươi phải trốn vào Mạc Bắc ở Vạn Lý Hoàng Sa, sao lúc này lại dám quay về." Lông mày Kim Đao Vương hơi dựng thẳng lên, cười lạnh một tiếng. "Ta trở về tất nhiên muốn giết hắn rồi." Đang lúc nói chuyện, lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trên nóc nhà. "Sợ là ngươi không đợi được tới lúc đó." Cửa sổ trên nóc cũng ầm ầm bị phá tan, mái ngói rơi đầy đất, lại xuất hiện thêm một lão già lùn, trên tay là một đôi ngân câu. Hắn đặt chân nhẹ vô cùng, tựa như một chiếc lông vũ rơi xuống. Thằng nhóc ăn mày bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, người áo xanh vỗ bả vai hắn một cái, nói: "Lo ăn cơm của ngươi đi." Thẩm Luyện thấy cảnh tượng trước mặt, ung dung không gấp gáp, bất kể là Kim Đao Vương, lão già lùn hay là người áo xanh, đều không phải người tầm thường, mang khí tức nguy hiểm như nhau. Đều có sức mạnh vượt quá mức bình thường. Hắn không sợ hãi, ngược lại vui vẻ. Quả nhiên đây không phải thế giới bình thường, chẳng những có công pháp tu luyện linh hồn, còn có pháp môn kích phát sức mạnh thân thể. Xem ngữ khí trong lời nói của bọn họ, cùng với "Kiếm kinh" lúc nãy nhắc tới, hành vi xử sự, rất giống với đám người giang hồ đã nhìn thấy trong tiểu thuyết võ hiệp ở kiếp trước. Nhóc ăn mày nghe người áo xanh nói thế bèn bắt đầu dùng bữa, cũng không biết có phải là hắn trời sinh thần kinh thô, hay là đã quá đói rồi, tiểu tử này vậy mà có thể ăn ngon lành. Thẩm Luyện thầm nghĩ tiểu tử này có thể ăn cũng coi như may mắn, phải nói người áo xanh đã được xem như cao nhân, nhìn hắn đối xử với nó tốt vô cùng. Nếu như đặt vào mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp trước kia, thì đã là khuôn mẫu của nhân vật chính. Tuy Thẩm Luyện thầm nghĩ thế, nhưng bất luận là Kim Đao Vương hay lão già lùn đều không đặt hắn vào mắt. Hiển nhiên đám người bọn họ cực kỳ tự tin, bất kể người nào cũng phải đánh nhau mới biết cao thấp, nhưng dù thế cũng phải nhìn xem đối diện là ai. Bất luận tuổi tác hay thần khí, Thẩm Luyện đều không biểu hiện ra chút uy hiếp nào với bọn họ, chỉ có người áo xanh là mơ hồ chú ý đến Thẩm Luyện. Nhưng phần lớn lực chú ý vẫn đặt trên người Kim Đao Vương và lão già lùn. Hai người bọn họ đều không phải là hạng người hư danh. Dù hắn nổi danh tự phụ không ai bằng, cũng sẽ không coi thường địch thủ. Người áo xanh đang ngồi, tuy rằng nhìn như ở vào thế bị động, thật ra hắn đang lấy tĩnh chế động, nếu không phải công phu cực sâu, dũng khí cực lớn sẽ không dám làm thế. Bởi nguyên nhân đó, nên Kim Đao Vương mới không chịu ra sát thủ. Người này tàn nhẫn, võ công lại cao, quả thật khó giải quyết, nếu không phải vì thứ mà hắn cướp đoạt từ Thanh Trúc Bang, hắn cũng không khả năng chịu ra tay. Thanh Trúc Bang còn tưởng rằng dựa vào giao tình và tiền tài thì có thể khiến hắn đâm đầu mạo hiểm làm việc này, quả thật là buồn cười. Kim Đao Vương tuổi đã hơn bốn mươi, đã sớm trải qua thuở theo đuổi phú quý hồng trần, thứ thật sự hấp dẫn hắn, chính là cảnh giới cao hơn, tuổi thọ lâu dài hơn…
Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm Chương 12: Diệt thần Người dịch: Gia Mời đọc Lão già lùn tuổi tuy già, nhưng tính tình lại nóng vội, ngân câu rời khỏi tay, ánh bạc lóe lên, tựa như một vầng trăng khuyết phá không bay tới. Tuy là đẹp vô cùng, thật ra hiểm độc đến cực điểm. Cặp ngân câu này tuy bay tới rất nhanh, lại không thể nhanh hơn người áo xanh. Một chiếc đũa gỗ nhẹ nhàng đụng vào ngân câu kia, chỉ hơi điểm một cái, ngân câu kia liền quay ngược trở về. Lão già lùn phải sử dụng tới một cây thiết bảng mới tránh được chỗ hiểm, nhưng trên ngực lại lộ ra hai cái lỗ đẫm máu. Thần sắc hắn hoảng loạn, vội vàng điểm điểm vài cái lên ngực, móc ra một bình sứ nhỏ, lấy vài viên đan dược đưa ngay vào miệng. Hóa ra lão già lùn làm người độc ác, trên đôi ngân câu kia thoa đầy độc dược, vào máu hẳn phải chết, trong thời gian thật ngắn uống thuốc giải vào mới có thể giữ được tính mạng. Một đòn phản công kia của người áo xanh quả thật cho thấy nghiệp nghệ kinh người của hắn. Kim Đao Vương cũng mặc kệ lão già lùn, vẻ mặt trịnh trọng, chân đạp bát quái, bước nhanh từ trái sang phải, thanh trường đao kia kéo lê trên mặt đất lưu lại vết đao sâu hoắc, cùng những đốm lửa bắn tung tóe. Kim Đao Vương càng chạy càng nhanh, trên đỉnh đầu bốc lên khí trắng, ấy không ngờ lại hóa ra vô vàng huyễn ảnh, thật giả khó phân. Đột nhiên trong luồng khí trắng kia, có ánh đao hơi động, cuồn cuộn mà tới. Lông mày của người áo xanh run lên, chiêu đao pháp này thật ra là biến hóa từ kiếm chiêu "Bất Tận Trường Giang Cổn Cổn Lai", chẳng những thế công kinh người, còn tăng thêm hậu lực vô tận. Kim Đao Vương trời sinh thần lực, từ ngoài vào trong công lực thâm hậu, hiển nhiên là nhân vật nhất lưu trong giang hồ, đặc biệt không thể kinh nhờn hắn. Lão già lùn dù cho hung danh lừng lẫy, lại am hiểu câu pháp tinh diệu cùng binh khí kịch độc, vô cùng mạnh mẽ, nhưng xét về công lực nội khí vẫn chưa thể sánh kịp với Kim Đao Vương đường hoàng bá đạo. Mấy năm gần đây, hắn tìm hiểu được một chút ý cảnh tinh vi trong võ học, đã sớm không phải là hạng người bị đuổi đến nỗi phải chạy vào Mạc Bắc rồi. Võ học Mạc Bắc, học theo tự nhiên, hơn nữa còn phải chém giết liều mạng, nhanh gọn mạnh mẽ, giúp cho võ học của hắn đi từ phức tạp đến đơn giản, vì vậy khi nãy trong chớp mắt đã nhìn ra sơ hở trong câu pháp của lão già lùn. Lúc trước dùng chiếc đũa đẩy lùi ngân cây nhìn như hời hợt, lại là sự xác minh võ học mấy năm nay của hắn. Kim Đao Vương khí thế không thể cản, đao khí như sông dài chảy ra biển rộng, tuyệt không quay đầu. Ánh đao kia tuy nhanh vô cùng, nhưng người áo xanh lại càng nhanh hơn, một tay bắt thằng nhóc ăn mày lên, tay kia cầm băng ghế dài. Trường đao của Kim Đao Vương tuy dài, nhưng lại không dài bằng băng ghế kia. Băng ghế được người áo xanh truyền nội khí vào, không thua gì sắt thép bình thường, đập mạnh xuống, bổ vào ánh đao cuồn cuộn. Tựa như giao long vào biển rộng, hô mưa gọi gió. Dù lấy ghế dài làm binh khí, nhưng người áo xanh sử dụng lại là đao chiêu, nhìn như tiến thẳng không lùi, kỳ thật là ngầm sinh biến hoa, từ thật hóa hư… Ánh đao của Kim Đao Vương thuận theo ghế dài đánh tới, lại làm cho cả bàn rượu thịt văng khắp mọi nơi, người áo xanh lại dẫn theo tên thiếu niên ăn mày bước ra hơn mười bước, dĩ nhiên là muốn tiến về phía cửa tiệm. Thẩm Luyện nhanh trí hành động trước, tránh sang một bên nên thoát khỏi tai bay vạ gió. Nhưng người áo xanh lại không thể đi ra, bởi vì bên ngoài cửa có năm ánh kiếm trước sau giết tới, chia ra tấn công về phía đầu và tứ chi của hắn, chính là ngũ thể. Người áo xanh lui về sau một bước, bất ngờ đẩy ra một chưởng, tựa như có một trận âm phong gào thét, nghe được vô số tiếng kêu đau đớn, một người la lên: "Diệt Thần Kiếm." Người áo xanh dắt theo nhóc ăn mày, phía sau có Kim Đao Vương, phía trước lại là năm tên kiếm khách mặc trang phục giống hệt nhau. Dẫn đầu năm người lại là một hán tử trung niên, trên đầu đội thanh cân, chính là bang chủ Thanh Trúc Bang. Lúc này sắc mặt năm người trắng bệt, ngoại trừ bang chủ Thanh Trúc Bang ra thì bốn người còn lại đều ngồi xổm xuống, bưng chặt lấy đầu, ngay cả kiếm trên tay cũng ném đi, quả thật đau đến không muốn sống. Lúc nãy dưới tình thế cấp bách, người áo xanh đã sử dụng công phu mà cả đời này hắn đắc ý nhất… "Diệt Thần Kiếm". Người áo xanh ngạo nhiên mà đứng, dưới một đòn của hắn, làm bị thương năm vị cao thủ bao gồm cả bang chủ Thanh Trúc Bang, giống như là chuyện đương nhiên vậy. Thẩm Luyện không thừa nhận cũng không được, cứ việc cho rằng kẻ này tự phụ đi, nhưng lại có tài nghệ thật sự… Đồng thời trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên, đây còn là tình huống người áo xanh đã chịu một ít thương thế từ trước, không còn được như lúc toàn thịnh. Kim Đao Vương kéo lê trường đao phía sau người áo xanh, lại không thèm động thủ, danh tiếng hắn lớn, võ công hắn cao, không thể làm mấy hành động vô liêm sỉ tấn công người từ sau lưng được. Đồng thời khi hắn nghe ba chữ "Diệt Thần Kiếm" cũng giật nảy mình. Không ngờ người áo xanh đã có thể hóa nhập Diệt Thần Kiếm vào trong chưởng pháp mà không cần vật dẫn nữa. Kiến thức hắn rộng rãi, đương nhiên biết dù cho võ công của ngươi thiên biến vạn hóa, cuối cùng cũng không thể qua được Đạo thuật. Mà Diệt Thần Kiếm chính là một trong những kiếm kinh có thể sánh ngang với Đạo thuật trong chốn giang hồ. Đó cũng là cấm thuật của sư môn người áo xanh, xưa nay chỉ truyền cho chưởng môn bảo quản, lại không cho phép tập luyện. Người áo xanh tự nhận là thiên tư ngút trời, nhưng vẫn không bằng sư huynh Lăng Xung Tiêu. Hắn rất không cam lòng, cuối cùng vào cái ngày khi sư diệt tổ ấy, nhận được bí tịch Diệt Thần Kiếm . Lại nói Diệt Thần Kiếm này không hổ là tuyệt học đạo thuật thần bí, uy lực to lớn người ngoài khó bề đánh giá, thế mà người áo xanh lại học được trong khoảng thời gian ngắn, dựa vào Diệt Thần Kiếm mà giết chết mấy vị hảo hữu đến báo thù cho sư phụ hắn, mãi đến sau này khi sư huynh Lăng Xung Tiêu trở về từ hải ngoại, mới một đường truy sát hắn, trục xuất hắn đến Mạc Bắc. Lại vào năm ngoái, người áo xanh một lần nữa quay về từ Mạc Bắc, gây ra nhiều vụ án lớn ở mấy Châu phủ, khiến cho Hình bộ kinh động, dù mất đi vài cao thủ cũng không bắt hắn được. Mà sư huynh Lăng Xung Tiêu của người áo xanh, từ năm năm trước đã bỏ kiếm nhập Đạo, quy ẩn thâm sơn, ít ai biết được tung tích của hắn. Bằng không, dựa vào mối thù sâu như biển giữa hai sư huynh đệ này, e là đã sớm quyết chiến sinh tử rồi. Đương nhiên giang hồ cũng có lời đồn, võ học của Lăng Xung Tiêu đã đạt đến cảnh giới "Nhập vi", gần như thành thần thông đạo pháp, nếu hắn còn ở đây, chưa chắc người áo xanh sẽ dám ra khỏi Mạc Bắc. Chẳng qua hôm nay xem ra người áo xanh đã đem Diệt Thần Kiếm dung hợp vào chưởng pháp rồi, công lực tuyệt luân, dưới một chưởng của hắn liền đả thương năm tên cao thủ giang hồ, quả thật khủng bố. Phải biết dù cho võ công của ngươi cao đến đâu đi nữa, cũng là máu thịt xác phàm, số ít không địch nổi số đông. Năm cao thủ kia có cả bang chủ Thanh Trúc Bang, trong một chiêu đả thương cả năm người đã khủng bố đến cực điểm. Kim Đao Vương chấn động trong lòng, lại không muốn chịu thua, chẳng qua hắn vẫn chưa tìm ra chỗ lợi hại của Diệt Thần Kiếm. Bởi vì một chưởng lúc nãy, tuy rằng có hàn ý phát ra, lại không phải là tuyệt học kiểu như Hàn Băng Chưởng, cũng không có bao nhiêu sóng chân khí, mà năm người kia liền không cách nào chống đỡ, bị thương không hề biết lý do. Bang chủ Thanh Trúc Bang tuy vẫn còn đứng đó, nhưng cả người run rẩy, ngay cả kiếm cũng không cầm chắc được. Thật ra chuyện này cũng chưa phải là tồi tệ nhất, bởi vì bang chủ Thanh Trúc Bang nhận ra lúc này mình không thể vận được nội khí dù là một tia, chưởng phong khi nãy của người áo xanh giống như tà thuật vậy, khiến cho đầu hắn đau muốn vỡ, hoàn toàn không có cách nào tập trung được. Hắn biết đây là hiệu quả của Diệt Thần Kiếm, nhưng lúc bị nó làm tổn thương, vẫn khó mà hiểu ra cuối cùng Diệt Thần Kiếm là như thế nào. Thẩm Luyện đáp xuống một góc đằng xa, tựa như hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh, đồng thời trong lòng hắn nổi lên một nghi vấn. Chưởng phong kia rõ ràng là hồn lực, rõ ràng người áo xanh lại có thể dùng hồn lực của mình để công kích người khác.
Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm Chương 13: Sinh khắc biến hóa Người dịch: Gia Mời đọc Thẩm Luyện tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải, thần hồn mạnh mẽ đến mức có thể ly thể xuất khiếu. Có người nói một khi thần hồn xuất khiếu thì có thể tu luyện đủ loại thần thông, xưa nay rất nhiều yêu nhân lưu danh sử sách, mê hoặc thiên hạ đều có bản lĩnh này. Thần hồn người sống, còn gọi là sinh hồn, bị hạn chế bởi thân thể. Mặc dù có thân thể bảo vệ nên sinh hồn có thể an ổn tồn tại, nhưng cũng vì thế mà thiếu đi các loại thần thông biến hóa. Thẩm Luyện cũng chưa từng thử thần hồn rời thể, nhưng cũng biết hồn lực bản thân mình mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng ngoại trừ khả năng gặp qua khó quên và điều khiển thân thể đến mức nhập vi thì dường như không còn tác dụng gì khác. Mặc dù có chỗ tốt này cũng đã không tệ, có thể giúp cho hắn tránh bị ám thương khi rèn luyện thân thể, nhưng muốn an thân bảo mệnh thì lại thiếu rất nhiều. Dù cho hắn có thể dùng phi đao đối địch, lệ vô hư phát, nhưng nếu phải đối phó với nhiều người cận thân, cũng không có khả năng dễ dàng đánh bại bọn họ. Huống chi tâm tư giết chóc của hắn cực nhạt, phi đao ra tay chỉ sợ tất phải đoạt mạng người, thật không phải điều hắn muốn. Nếu có được thủ đoạn dùng hồn lực công kích của người áo xanh, tất nhiên Thẩm Luyện sẽ có thể phát huy tối đa ưu thế bản thân, có thêm một thủ đoạn bảo vệ mình. Khi nãy người áo xanh vận dụng hồn lực, đối với Thẩm Luyện mà nói thật sự không đặt vào mắt, dù chưa từng so sánh thực tế nhưng hắn cũng không tự xem nhẹ mình, đoán rằng có lẽ thần hồn của người áo xanh sẽ không mạnh bằng hắn. Bằng không dùng sự lợi hại của người áo xanh, tuyệt đối có thể thần hồn xuất khiếu, không bị nguy hiểm vì tinh khí thiếu thốn, đồng thời còn sinh ra thật nhiều biến hóa lợi hại, đã gần với thủ đoạn Tiên gia mà không phải là người trần thế nữa. Dù người áo xanh biểu hiện mạnh vậy, lại chưa đủ để khiến Kim Đao Vương tuyệt vọng. Lúc hắn triển khai chiêu thức gọi là Diệt Thần Kiếm kia trông cũng không nhẹ nhàng thoải mái. Thẩm Luyện cảm nhận được thần khí của người áo xanh đã yếu đi một cách rõ ràng Trong nháy mắt, có tiếng bước chân dồn dập, đông hô tây ứng, nam tác bắc hòa. Vẻ mặt người áo xanh lạnh lẽo đi, một chưởng vỗ về phía bang chủ Thanh Trúc Bang, nói: "Ngược lại đã coi thường ngươi rồi." Ý của hắn hiển nhiên là không ngờ bang chủ Thanh Trúc Bang có thể sai khiến quan binh tinh nhuệ ở Thanh Châu. Nếu là đám người ô hợp tầm thường hắn tất sẽ không sợ mảy may, nhưng bây giờ quan binh sắp tới, tuy không biết số lượng, nhưng hắn đã tu luyện Diệt Thần Kiếm, thần hồn dĩ nhiên nhạy cảm hơn người thường, cảm nhận được khí huyết bên ngoài, dù chưa tới mức đông như lang yên cuồn cuộn, nhưng đã không thể xem thường. Trong tình huống này, đòn sát thủ Diệt Thần Kiếm của hắn rất khó triển khai ra. Vì thần hồn mạnh bởi khí huyết, nhưng nó cũng bị chính khí huyết áp chế. Đây là sự huyền diệu của âm dương, của đạo lý sinh khắc. Nếu như có hàng trăm hàng nghìn quân sĩ tinh nhuệ thì tinh lực sẽ hình thành một vùng, thế kia dồi dào, tựa như liệt hỏa. Còn người áo xanh dùng hồn lực ly thể sẽ giống như đổ dầu vào lửa, không có chút tác dụng nào, còn vô cớ tự làm tổn thương hồn lực mình. Đối mặt với chưởng lực hùng hồn của người áo xanh, bang chủ Thanh Trúc Bang cố sức né tránh, lăn qua lộn lại rốt cuộc cũng tránh được một kiếp. Người áo xanh vốn muốn để cho hắn nhường đường, thật sự không cần thiết dây dưa với hắn nữa, bằng không quan quân vây kín rồi thì có mà chạy đằng trời. Kim Đao Vương nở nụ cười lãng nhiên, bảo: "Hôm nay đến rồi thì cũng đừng đi nữa." Hắn là người nhiều kinh nghiệm, biết người áo xanh đã không muốn chiến nữa, lại không thể thả hắn chạy đi, bằng không ra khỏi phủ Thanh Châu rồi, đợi đến khi hắn lẩn vào rừng sâu núi thẳm, thiên hạ mênh mông, biết nơi nào tìm được hắn đây? Trong chớp mắt ánh đao đại thịnh, giống như nương theo gió mà lên, bay lượn đầy trời, muốn chém lên người thiếu niên ăn mày và người áo xanh. Trong lòng người áo xanh thầm hận mình quá bất cẩn, cần gì làm chuyện thừa, đi thăm dò tâm tính tiểu nhân chứ. Hắn trông tuổi không lớn lắm, thật ra đã qua thiên mệnh chi niên, biết ngày sau chỉ có tiến không thể lùi, cho dù có đạt được vật này từ Thanh Trúc Bang cũng chưa chắc được Tiên duyên, bước vào cửa Trường Sinh, nên đã dự định thu một truyền nhân. Thiếu niên ăn mày tư chất không tệ, lại giống hắn khi còn trẻ đến mấy phần, mới khiến cho hắn nổi lên ý nghĩ truyền lại y bát. Chẳng qua đối với tính cách của tiểu tử này, hắn còn chút nghi ngờ, thế nên mới cho tiền nó rồi mua nó làm nô bộc, lại cho nó thời gian xử lý chuyện tang sự của phụ thân, để nhìn xem liệu nó có quay về hay không. Tuy người áo xanh không phải chính nghĩa gì cho cam, lại luôn làm việc theo phong cách của kẻ du hiệp "kỳ ngôn tất tín, kỳ hành tất quả, dĩ nặc tất thành" (1), nếu như hôm nay thiếu niên ăn mày không quay lại, hắn sẽ lập tức đi tìm nó, giết chết nó, rồi tiếp tục tìm người khác. Hôm nay gặp được Thẩm Luyện kỳ thật cũng ngoài ý muốn, hắn đặt tay tự hỏi… sự trấn định và thần thái của Thẩm Luyện, cực kỳ giống như sư huynh Lăng Xung Tiêu của hắn, một khi tập võ thì tiền đồ không thể đo lường. Tuy cả đời hắn đều căm hận Lăng Xung Tiêu vượt qua hắn một đầu, nhưng thật sự không thể không thừa nhận Lăng Xung Tiêu mạnh hơn hắn. Nếu không phải đã quyết định thu thiếu niên ăn mày này làm đồ đệ, sợ là hắn đã chọn Thẩm Luyện làm người kế thừa y bát rồi. Suy nghĩ của người áo xanh rất nhanh quay về, thân thể phản ứng nhanh chóng, vốn cơ thể đang nghiêng về trước, bỗng giống như con quay xoay tròn, xoáy lên cuồng phong, đột ngột vụt lên, mũi chân đã điểm lên mũi đao. Kình lực quỷ quyệt hung tàn chảy qua thân đao khiến cho gang bàn tay của Kim Đao Vương tê rần. Một chiêu này của hắn vẫn chưa toàn lực, chẳng qua chỉ muốn giữ chân người áo xanh. Nào nghĩ đên công phu người này quá cao, lại nhìn thấu tâm tư hắn, khám phá hư thực, cầu thắng trong nguy hiểm, phá vỡ đao pháp của hắn. Mũi chân người áo xanh lại khẽ nhón, cả người đã lên nóc nhà. Cũng mang theo tên thiếu niên ăn mày này đi khỏi đây, biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay. Nào ngờ trên nóc nhà bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều cung tiễn thủ, vạn tên cùng bắn. Người áo xanh lạnh lùng hừ một tiếng, nội khí thành cương, bảo vệ toàn thân, khiến cho cung tên sượt qua người. Do vậy nên hắn không thể không thuận thế đáp xuống đất, bèn lướt nhanh bên dưới mái hiên đường đối diện, bất đắc dĩ rơi vào vòng vây quan binh. Kim Đao Vương cũng không dám giết vào, thứ nhất hắn không quen biết với quan quân, thứ hai hắn nhà lớn nghiệp lớn, nếu như giết vào, bị quan quân không phân địch ta, lúc đó liệu hắn có động thủ hay không? Xưa nay giết quan tạo phản đều không có lợi, hắn cũng không muốn vào rừng làm cướp, hoặc giống như người áo xanh vậy, một mình lưu lạc chân trời góc bể. Không nhắc đến chuyện quan quân vây bắt người áo xanh nữa, một nhóm người vội vàng chạy vào "Duyệt Khách Lai", dẫn đầu là Thẩm Thanh Sơn. Hắn vừa nhìn thấy Thẩm Luyện vội vàng tiến lên mắng: "Thằng bé này sao lại chạy đến đây, biết nguy hiểm thế nào không." Thẩm gia có không ít cơ sở ngầm, Thẩm Thanh Sơn hay tin Thẩm Luyện cùng người áo xanh đồng thời xuất hiện trong khách điếm, quả thật vừa mừng vừa sợ. Tuy rằng hắn đã phái hộ vệ âm thầm bảo vệ Thẩm Luyện, lại không nghĩ tới Thẩm Luyện lại chạy đến nơi này. Đợi đến khi phát hiện ra, đã không cách nào ngăn cản. Mãi đến khi người áo xanh chạy ra "Duyệt Khách Lai", rơi vào vòng vây, hắn mới mang theo người bất chấp nguy hiểm tiến vào bảo vệ Thẩm Luyện. Thẩm Luyện thầm nghĩ: Vị cậu hai này, không ngờ đối xử với ta chân thành như thế. Đồng thời Thẩm Luyện hỏi: "Cậu hai, sao cậu cũng ở đây ?" Thẩm Thanh Sơn cũng không muốn giấu Thẩm Luyện, nói rằng: "Tên Thanh Trúc Bang kia chính là kẻ đã hại chết biểu huynh của con, Thẩm gia chúng ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn." Lúc này bang chủ Thanh Trúc Bang cũng tới, cười nói: "Thẩm nhị gia, người bên cạnh ngươi là ai?" Thẩm Thanh Sơn nói: "Đây là cháu ngoại ta – Thẩm Luyện." Sau đó lại nói với Thẩm Luyện: "Vị bá bá phía trước chính là bang chủ Thanh Trúc Bang." Thanh Trúc Bang và Thẩm gia, một đen một trắng, nhưng xét về tài đông thế mạnh thì vẫn phải nói đến Thẩm gia, An bang chủ đánh giá Thẩm Luyện một chút, đây chính là đứa con hoang của Thẩm gia mà mọi người đồn đại. Lớn lên ngược lại mi thanh mục tú, hơn nữa xảy ra chuyện lớn như vậy, Thẩm Luyện lại không bối rối giống như thiếu niên bình thường, điều đó khiến hắn đánh giá cao Thẩm Luyện rất nhiều. -----oo0oo----- Chú thích: - (1): Đã nói là giữ lời, đã làm là làm bằng được, đã hứa thì thực hành
Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm Chương 14: Thân vướng trong lưới trần Người dịch: Gia Mời đọc An bang chủ tên đầy đủ là An Vạn Lý, mặc dù không có khí tức sắc bén lợi hại như người áo xanh, trông hơi phúc hậu, nhưng hắn có thể sống sót dưới tay người áo xanh cũng đủ để chứng minh sự lợi hại của hắn. Thân phận của Thẩm Luyện đã định trước không thể tham gia vào cuộc nói chuyện giữa An Vạn Lý, Kim Đao Vương và Thẩm Thanh Sơn, bọn họ đã đạt được giao ước. Kim Đao Vương và An Vạn Lý lại thêm lão già lùn kia nữa, liền mang theo binh khí ra khỏi khách điếm. Theo đó, tiếng hò hét bên ngoài cũng từ từ yếu dần. Dù cho người áo xanh võ công cái thế, cuối cùng vẫn song quyền khó địch tứ thủ. Thẩm Luyện tận mắt nhìn thấy toàn thân người áo xanh không biết dính bao nhiêu vết máu, có của nguời khác, cũng có của mình, cuối cùng bị xiềng xích làm bằng tinh thiết đâm xuyên qua xương vai, khóa chặt không thể động đậy, nhốt hắn vào chiếc xe tù chế tạo bằng thép ròng. "Đúng là chuẩn bị đầy đủ thật." Thẩm Luyện mắt thấy mọi chuyện, trong lòng tự nhiên biết, lần vây bắt này hẳn là đã sớm dự tính xong cả rồi. Nếu như hắn biết tất cả chuyện này chỉ mất thời gian không quá một, hai ngày, thế thì hắn sẽ càng kinh ngạc vì thế lực lớn mạnh của Thẩm gia. Thẩm Luyện lặng lẽ đi theo Thẩm Thanh Sơn trở về Thẩm gia, chuyện xảy ra hôm nay đúng là làm người ta cảm khái. Hắn cũng không có bao nhiêu ác cảm với người áo xanh, cũng không có bao nhiêu hảo cảm. Chẳng qua cảm thấy dù là cao thủ giang hồ như người áo xanh kia, cuối cùng vẫn không thể lấy một địch ngàn, nhiều ít cũng nói lên máu thịt thân thể rốt cuộc vẫn có hạn chế. Và chiêu "Diệt Thần Kiếm" kia của người áo xanh, quả thực làm hắn có cảm giác mới lạ. Nếu như nói thứ hắn muốn có nhất từ người áo xanh, thì đó không phải là vật mà người áo xanh cướp đoạt từ Thanh Trúc Bang, mà chính là pháp môn tu luyện "Diệt Thần Kiếm" kia. Về tới Thẩm gia, Thẩm Thanh Sơn vội vàng bẩm báo với Thẩm lão gia chuyện hôm nay. Tuy rằng lão nhân đã sớm biết, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe thêm một lần. Ngồi trong nhà nên hắn không thể khống chế hết thảy, nếu nghe được nhiều tin tức khác nhau, có thể giúp cho hắn biết mọi chuyện rõ ràng hơn, đây là một trong những nguyên nhân giúp hắn thành công. Kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám. (*Lắng nghe nhiều người thì sáng suốt, chỉ tin một phía thì mụ mẫm) Vật quan trọng mà Thanh Trúc Bang đoạt lại từ người áo xanh, cũng được Thẩm Thanh Sơn báo cho lão nhân, cả chuyện Thẩm Luyện xuất hiện ở nơi đó, Thẩm Thanh Sơn cũng có nhắc tới, lão nhân cũng không nói lời nào. Thẩm Thanh Sơn biết lão gia tử này thật sự nổi giận nhưng lại không nói ra, điều đó càng không tốt với Thẩm Luyện rồi. Phảng phất như chưa có gì xảy ra cả, những ngày sau đó, Thẩm Luyện lại bị cấm túc một cách vô hình, Thẩm lão gia không để cho hắn ra khỏi viện nửa bước. Thẩm Luyện cũng không tỏ ra cáu giận gì cả, làm như không biết mình bị giam lỏng, vẫn tiếp tục thực hiện mấy động tác huấn luyện nâng cao như mọi ngày, khiến cho đám người âm thầm theo dõi hắn cảm thấy kỳ quái. Thêm vào đó mỗi ngày hắn đều yêu cầu một ít món ăn bổ dưỡng, mà yêu cầu này trái lại Thẩm gia cũng không làm khó hắn. Từ đó về sau, Thẩm Luyện cũng không chủ động muốn gặp lão nhân nữa, lão nhân cũng không chủ động kêu gặp hắn. Hắn không ra khỏi viện một bước, dường như những người khác trong Thẩm gia đều quên mất đã từng có một vị Thiếu chủ nhân như thế. Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, thoáng chốc đã qua một tháng. Cơ thể Thẩm Luyện không có nhiều thay đổi, nhưng sắc mặt lại tốt hơn rất nhiều. Hắn không chịu thua lão nhân. Lão nhân thì đang chờ nhắn chịu thua! Một tháng qua Thẩm Luyện sống rất phong phú, mỗi giờ mỗi khắc đều cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, nhờ vào tài lực của Thẩm gia, cùng với sự khống chế cơ thể tinh vi, trải qua việc hôn phệ những dược lực kia cuối cùng Thẩm Luyện cũng bù đắp được lượng tinh khí thiếu sót suốt hai năm qua của cơ thể này. Tuy vẫn gầy gò, tuy vẫn mi thanh mục tú như cũ, nhưng Thẩm Luyện lại biết một tháng qua hắn đã xảy ra biến hóa lớn như thế nào. Dù cho hắn không tu luyện nội klhí, nhưng hắn tự hỏi, hiện nay so với Kim Đao Vương hoặc bang chủ Thanh Trúc Bang kia, hiện trạng cơ thể hắn đều khỏe hơn hẳn hai người đó. Một ngọn gió mát thổi vào giữa khe cửa, thổi động ánh nến trong phòng, chập chờn bất định. Thẩm Luyện đã ngừng huấn luyện, thổi tắt nến. Đêm nay trăng nhạt sao thưa, sau khi đèn tắt, tầm nhìn rõ ràng rất ngắn. Thẩm Luyện ngồi trên giường, điều chỉnh hô hấp, cảm nhận được có một luồng tinh lực vô tận chảy khắp toàn thân. Thế gian là một lồng giam lớn, thân thể lại là lồng giam nhỏ. Nhảy ra khỏi lồng giam, chưa chắc sẽ tốt hơn. Nhưng nó sẽ giống như cọp bị nhốt trong lồng, dù mỗi ngày không lo chết đói, không cần phải đối mặt với cái lạnh cắt da cắt thịt, không cần phải đi tìm thức ăn giữa thiên địa ngập tràn băng tuyết, nhưng ở trong lồng, cọp kia cũng chỉ là một con mèo to xác mà thôi, sớm đã mất đi bản tính. Thẩm Luyện không biết sau khi xuất khiếu sẽ có hậu quả gì, liệu có bị tẩu hỏa nhập ma như Thẩm Luyện trước kia hay không. Nhưng hắn biết hắn nhất định phải lựa chọn, Thẩm lão gia, sẽ không cho hắn nhiều thời gian. Thế giới này có quá nhiều thứ thần bí và chưa biết, sau khi nhìn thấy tiền tài quyền thế của Thẩm gia, Thẩm Luyện buộc phải thừa nhận, ắt hẳn lão nhân có thể tìm ra thủ đoạn khống chế hắn, hắn không thể chờ đợi như vậy. Tài lực của Thẩm gia có thể cho phép hắn tu hành, nhưng nó cũng là một loại ràng buộc. Hắn cần mạo hiểm. Không có Thẩm gia, hắn sẽ không khôi phục thân thể nhanh như vậy, đây là chỗ tốt của Thẩm gia, cho nên hắn không hận lão nhân, trái lại còn cảm kích. Nhưng điều đó không có nghĩa hắn phải chấp nhận sự sắp xếp của lão nhân… Điều chỉnh lại tâm trạng của mình thật tốt, không tiếp tục suy nghĩ cực đoan nữa. Bỏ đi ý nghĩ lộn xộn, trong lòng, có một vị tiên thiên thần linh bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư vô. Thần linh vẫn cô độc vô biểu trước sau như một, hôn miểu tự nhiên. Hồn phách gắn chặt với nhau, vốn là không thể tách rời. Thẩm Luyện lại rõ ràng cảm nhận được một loại sức mạnh, lôi kéo hắn bay lên trên. Giống như hắn đứng bên dưới một tòa tháp cao, có một sợi dây thừng buông xuống. Hắn cầm lấy dây thừng, không ngừng bay lên không trung. Sức hút mặt đất muốn cản hắn lại, lại không thể ngăn sức kéo của dây thừng. Hồn thể giống như hỏa tiễn, tinh khí chính là nhiên liệu cung cấp cho hỏa tiễn, giúp cho hắn thoát khỏi lực hút của ‘Phách’ trong xác thịt. Cho nên nếu như tinh khí không đủ, ‘Hồn thể’ xuất khiếu, giống như nước không nguồn, cây không rễ. Thẩm Luyện dần dần hiểu ra đạo lý này, như một cách tự nhiên. Từ từ đi đến nơi cao nhất, hắn không còn hoài nghi nữa, tung người nhảy lên, thế giới bỗng trở nên khác biệt rồi. Hắn nhìn thấy chính mình, không giống như nhìn trong gương, mà là thật sự nhìn thấy cơ thể mình. Thân hình gầy gò càng thêm khô quắt, hai gò má lõm sâu vào, thân thể ngồi im, yếu ớt như sắp ngã xuống, tựa như một cái xác khô. Mà bản thân hắn lại đang bồng bềnh trôi nổi giữa không trung, thoát khỏi sự trói buộc của sức hút mặt đất. "Cửu tại phàn lung lý, phục đắc phản tự nhiên." (*Bị nhốt trong lồng lâu ngày, cuối cùng cũng được quay về tự nhiên.) Chẳng câu nào có thể hình dung trạng thái hiện tại của Thẩm Luyện một cách chính xác như câu nói trên được. Ở trạng thái hồn thể, dường như tâm tình hắn đã không còn chập chờn, không buồn không vui, yên tĩnh hờ hững…