Tiên Hiệp Thanh Huyền - Trung Nguyên Ngũ Bách - Q2 - C 16

  1. Gia Nguyên

    Gia Nguyên Thành viên kích hoạt

    Joined:
    Jan 17, 2016
    Messages:
    3,336
    Likes:
    4,123
    Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm
    Chương 15: Mây vô tình rời khỏi núi
    Người dịch: Gia
    Thẩm Luyện liếc nhìn cơ thể mình, sau đó mới bước ra ngoài.

    Cửa sở hữu hình hoàn toàn không thể ngăn cản hắn, chỉ nhẹ nhàng động một cái đã lập tức đi đến sân nhỏ.

    Giờ phút này mây tan trăng đến, bóng mai nghiêng nghiêng, sao thưa trăng nhạt, cũng có ánh xanh mông lung, phảng phất như mưa bụi lơ đãng rơi xuống từ cửu thiên, vãi khắp nhân gian.

    Dường như ánh xanh khói nước nhàn nhạt kia cũng rơi lên thần hồn xuất khiếu của Thẩm Luyện.

    Suy nghĩ Thẩm Luyện hơi động, không muốn để cho ánh trăng ánh sao xanh nhạt kia chảy qua thần hồn mình, mà hắn muốn hấp thụ tất cả ánh trăng ánh sao đó.

    Ánh xanh mờ nhạt ngưng tụ lại, giống như chiếc vũ y trong suốt, bao phủ lên thần hồn của hắn.

    Thẩm Luyện cảm nhận được từng hơi nóng bốc lên, giống như ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên người.

    Hồn lực hơi bị đốt nóng, mang đến cảm giác đau nhói mơ hồ, nhưng hồn thể lại theo đó mà ngưng thật một chút, có thêm một tầng phòng hộ.

    Trong sân vốn dĩ yên ắng không có gì, vào lúc này lại xuất hiện thêm một bóng người phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như hữu hình, lại như vô hình.

    Khuôn mặt mơ hồ, râu tóc không rõ, nhưng có một loại mùi vị thần nhân hờ hững.

    Trong viện ngoài viện đều có hộ vệ do Thẩm lão gia phái tới canh giữ tiểu viện của Thẩm Luyện, trong đó có hai tên dựa vào cửa viện gác đêm, trốn ở nơi tránh gió.

    Một người trong đó mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng Thẩm Luyện phủ lên ánh xanh mỏng manh, khẽ kêu một tiếng, làm cho tên đồng bạn bên cạnh tỉnh lại.

    Thẩm Luyện cũng bị kinh động, không muốn sinh thêm thị phi, ý niêm vừa chuyển, ánh trăng mỏng manh trên cơ thể lập tức tản ra.

    Sinh hồn người sống là vô hình vô chất, người trần mắt thịt muốn thấy nó rất khó.

    Đồng bạn của tên hộ vệ bị đánh thức kia không nhìn thấy gì cả, lầm bầm mắng hắn một tiếng, rồi tiếp tục nhắm mắt, mà tên hộ vệ lúc nãy nhìn thấy Thẩm Luyện cũng dụi dụi mắt, quả nhiên không phát hiện ra gì bất thường, còn tưởng là mình hoa mắt.

    Không có tấm lụa mỏng do ánh trăng ngưng tụ, Thẩm Luyện bị gió mát thổi qua, có chút lung lay bất định.

    Tựa như cơ thể trần truồng phơi bày trong cơn gió rét lạnh lẽo, cái rét cắt da thịt liên tục bao phủ hắn.

    Chỉ có điều lúc này Thẩm Luyện không buồn không vui, dù hồn thể khó chịu nhưng đối với hắn mà nói cũng không phiền phức.

    Nhưng rồi hắn bỗng hiểu ra thêm một chuyện, đó là thần thồn ly thể lại có rất nhiều điểm khác biệt, trạng thái như thế nay vừa mới mẻ thú vị, cũng có thêm không ít nguy hiểm.

    Bây giờ là buổi tối thì không sao, đổi lại là ban ngày, dù cho dùng hồn lực thân hậu của hắn cũng chỉ sợ không chịu nổi ánh mặt trời nóng rực.

    Dân gian đồn đại rằng, quỷ vật thông thường hoạt động vào buổi tối mà không phải tác quái vào ban ngày, quả nhiên cũng có lý do của nó.

    Do không có kinh nghiệm nên Thẩm Luyện chỉ có thể cẩn thận mà tìm hiểu những chỗ khác sau khi thần hồn xuất khiếu, tựa như đi trên băng mỏng, cẩn thận vô cùng.

    May mà trong chốn u minh vẫn có những tia liên lạc nối liền với thể xác hắn, giúp cho hắn hiểu ra ở ngoại giới khó chịu này, hồn thể cũng không phải bơ vơ không nơi nương tựa.

    Giống như một cánh diều thả bay, luôn có một sợi dây kéo nó lại, không để nó phiêu linh trong thiên địa.

    Thân thể là lao tù, cũng là chiếc bè trúc vượt qua bể khổ, nó có chỗ khuyết, cũng có chỗ hữu dụng.

    Giống như "Vân vô tâm dĩ xuất tụ, điểu quyện phi nhi tri hoàn'" (*mây vô tình rời khỏi núi, chim mỏi cánh bay về tổ), thần hồn rời xác, tuy rằng không còn bị gò bó, nhưng vẫn phải giống như chim mỏi cánh bay về tổ, ôn dưỡng trong cơ thể.

    Ở trong sân Thẩm Luyện thử điều khiển thần hồn, làm rất nhiều thử nghiệm.

    Hắn phát hiện thêm một ít huyền diệu của thần hồn, mà không chỉ đơn giản là xuyên qua vật chất.

    Giống như khi hắn hấp thu ánh trăng vậy, dùng gió mát bám vào thần hồn, cảm giác như hòa làm một với cơn gió kia, có thể phi hành nhờ sức gió.

    Lúc rời khỏi cơn gió mát hắn cũng không cảm nhận được sức hút mặt đất.

    Chỉ có thể bồng bềnh mà bay trên mặt đất thôi.

    Sau khi nắm được một chút đặc trưng của thần hồn xuất du, hắn bắt đầu mở ra phạm vi hoạt động lớn hơn.

    Xuyên tường qua cửa, không chút trở ngại nào.

    Thế giới này tương tự cổ đại, buổi tối cũng không có đèn điện, đa số người đều tắt đèn đi ngủ từ rất sớm.

    Trong hoàn cảnh đó, những căn phỏ thưa thớt còn sáng đèn liền vô cùng chói mắt.

    Lần thần hồn xuất khiếu này của Thẩm Luyện vốn là một loại thử nghiệm, không có mục đích, nhìn thấy gian phòng phía trước đã trễ như vậy mà vẫn còn ánh đèn, hắn liền tiến vào.

    Hắn đi vào dễ dàng không gặp bất kỳ cản trở nào, lại nghe được tiếng khóc của phụ nữ.

    Như khóc lóc như kể lể, mang đậm đau buồn sầu bi.

    Tiếp theo là giọng nói của Thẩm Thanh Sơn, "Bà khóc cái gì, Nhược Hi chỉ ngã bệnh mà thôi, bà chăm sóc cho nó tốt một chút là được rồi."

    "Nhưng đứa bé này càng ngày càng gầy đi, cũng không muốn nói chuyện, không muốn ăn cơm, mời đại phu tới cũng chẳng tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, sao tôi lại không gấp được chứ, ông nói xem có phải cái tên Thẩm Luyện kia là sát tinh, khắc chết mẹ hắn, rồi giờ lại đi làm hại Nhược Hi nhà chúng ta. Ông nói nếu không phải các ông bày mưu lập kế bắt nó cưới Nhược Hi, Nhược Hi có thể bị bệnh đến mức này sao?"

    Người đàn bà lau một bên nước mắt, lại hướng về phía Thẩm Thanh Sơn mà trút giận.

    Thẩm Luyện đã vào trong phòng, nhìn thấy, nghe được cuộc nói chuyện giữa Thẩm Thanh Sơn và phu nhân Trần thị của hắn.

    Thẩm Thanh Sơn chau mày, ngồi đối diện với Trần thị.

    "Hóa ra là Thẩm Nhược Hi đổ bệnh." Thẩm Luyện nhớ tới những lời Trần thị mắng hắn, đừng nói là lúc này trạng thái hắn vô tình hờ hững, dù cho lúc bình thường, cũng không thể làm hắn tức giận được đâu.

    Hắn bị cấm túc một tháng, không biết tin tức gì cả. Chuyện biểu muội Thẩm Nhược Hi bị bệnh tất nhiên càng không nghe nói đến.

    "Thẩm Luyện bị cụ nhà cấm túc một tháng, còn Nhược Hi bị bệnh bất quá là chuyện của năm sáu ngày trước, vậy thì có liên quan gì tới hắn chứ, bà cũng đừng nghe đại tẩu nói lời xằng bậy." Thẩm Luyện không tức giận, Thẩm Thanh Sơn lại có chút tức giận. Do chịu ảnh hưởng của lão gia tử nên hắn có phần trọng nam khinh nữ, với lại con gái mình gả cho Thẩm Luyện cũng không sợ bị bắt nạt.

    Trần thị lại không chịu ngừng, nói: "Tôi mặc kệ Thẩm Luyện tốt hay xấu, ông nhìn cái vẻ kia của nó đi, đối xử với ai cũng không gần không xa, lại là người có chủ kiến, dù ông có thật lòng với hắn, chỉ sợ chưa chắc nó sẽ nhớ ơn ông."

    "Bà nói thế trái lại sai rồi, thằng bé Thẩm Luyện này đáng tin tưởng hơn bất cứ người nào, bà đối xử tốt với nó, dù nó không nói, cũng sẽ nhớ kỹ, huống hồ chúng ta là người thân ruột thịt, vốn dĩ không nên cầu nó báo đáp lại." Thẩm Thanh Sơn ngoài miệng nói thế, trong lòng lại nghĩ về chuyện ở khách sạn hôm đó.

    Hóa ra hôm đó hắn đã điều tra rõ ràng chuyện giữa Thẩm Luyện và người áo xanh, hai vị hộ vệ được phái đi bảo vệ Thẩm Luyện tất nhiên là bị người áo xanh giết chết, nhưng biểu hiện ngày đó của Thẩm Luyện càng khiến cho hắn giật mình.

    "Đều là sinh mạng cả, làm sao lại không để tâm, ngươi xem mạng người như cỏ rác, ta lại quý trọng vô cùng, bất kể là mạng người khác, hay là mạng của ta, đều chỉ có một mạng."

    Đây là lời của Thẩm Luyện do chưởng quỹ "Duyệt Khách Lai" thuật lại đầu đuôi.

    Thẩm Thanh Sơn cũng tin tưởng, lời nói nay xuất phát từ đáy lòng của Thẩm Luyện, không mang chút giả tạo nào.

    Dù là hai tên hộ vệ xa lạ, Thẩm Luyện còn có thể ra mặt vì bọn họ, đối diện với người áo xanh mà không mảy may sợ hãi.

    Khí phách phong thái như vậy, xuất hiện trên người của một đứa bé choai choai mười hai mười ba tuổi, Thẩm Thanh Sơn chưa từng thấy lần thứ hai.

    Chỉ có người như vậy mới đáng để Thẩm gia gửi gắm hy vọng.

    Hắn biết hạn chế của mình, cho dù là bảo vệ sản nghiệp có sẵn hắn cũng không đủ khả năng, chớ nói chi phát triển tiến thủ nữa. Mà so với đại ca thì hắn càng càm thấy mình vô dụng.

    Thẩm Luyện ở bên cạnh nghe được lời nói của Thẩm Thanh Sơn, tuy bởi vì trạng thái này nên không biển hiện xúc động trong lòng, nhưng hắn đã thừa nhận mình thật sự không nhìn lầm vị cậu hai trên huyết thống này rồi…
     
  2. Gia Nguyên

    Gia Nguyên Thành viên kích hoạt

    Joined:
    Jan 17, 2016
    Messages:
    3,336
    Likes:
    4,123
    Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm
    Chương 16: Mộng này không dấu vết
    Người dịch: Gia
    Đột nhiên Thẩm Luyện kinh ngạc, lại có thêm một luồng hồn niệm xuất hiện, nếu dựa vào màu sắc mà nói thì nó đang phát ra ánh sáng đỏ rực, phảng phất như phấn diện hoa đào.

    Hồn niệm này bồng bềnh bay ra từ nội thất, hai vợ chồng Thẩm Thanh Sơn không nhìn thấy, nhưng Thẩm Luyện thì khác, nhìn thấy rất rõ ràng.

    Thẩm Luyện hơi động, bắt lấy hồn niệm đỏ rực kia, tựa như một đám bụi phấn, nháy mắt đã nhập vào cơ thể hắn, hắn cảm nhận được một luồng tình ý mãnh liệt của thiếu nữ.

    Thần hồn kiên định, phủi nhẹ đi ý xuân bên trong, Thẩm Luyện phát hiện hồn lực hắn lại mạnh hơn một chút rồi, chẳng qua lại trở nên hỗn tạp, tâm cảnh trước giờ không buồn không vui, chợt sinh ra một ít ưu tư chập trùng.

    Đúng như "Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển, tuyệt tri thử sự yếu cung hành" (*Thứ học trong sách cuối cùng vẫn thấy ít, muốn hiểu mọi chuyện tất phải thực hành), hóa ra thần hồn ly thể, còn có thể thôn phệ hồn niệm người khác rồi dùng nó để làm mạnh hồn niệm mình, nhưng hắn tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải đã lâu, trong lòng ít niệm, hồn lực tinh khiết, nên nhận thấy nếu cứ thế này sẽ khiến cho hồn lực tinh khiết bị hỗn tạp, dễ dàng đi vào con đường tà đạo.

    Hồn niệm kia không chỉ một cái, bồng bềnh trôi ra từ nội thất, lại bồng bềnh trôi về, quanh quẩn ngay bên cạnh.

    Hắn cũng mặc Thẩm Thanh Sơn và Trần thị, liền xuyên qua cửa phòng.

    Lúc này trong phòng vẫn còn ánh nến, một ả nha hoàn chống cằm nằm trên giường thơm, dưới lớp rèm tinh xảo kia có một thiếu nữ, sắc mặt trắng bệch, đang ngủ say giấc, thỉnh thoảng có hồn niệm tản ra từ trên người nàng.

    Không cần nói cũng biết hồn niệm mà khi nãy Thẩm Luyện bắt được, chính là hồn niệm tản ra từ trên người vị biểu muội Thẩm Nhược Hi đang hôn mê này.

    Thần hồn của con người, bị giam trong thân xác, chẳng qua ban đêm nhiều mộng, bất giác sẽ có một chút ý nghĩ tản ra ngoài.

    Cho nên mới có kẻ khi ngủ say, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy bộ dáng chính mình nằm trên giường.

    Đây là do ý nghĩ bám theo giấc mơ, ly thể ra ngoài.

    Tình huống này lại khác với thần hồn xuất khiếu của Thẩm Luyện, Thẩm Luyện xuất khiếu, tâm tư độc lập hoàn chỉnh, hắn nghe hắn thấy đều cảm giác được, có thể phán đoán rõ ràng. Còn tình huống trước chỉ là một chút thần hồn tách ra thân thể, không có ý thức độc lập.

    Nếu như có tu luyện giả giống như Thẩm Luyện, thì kẻ đó có thể dựa vào giấc mơ, nhân dịp hồn lực tán loạn liền thồn phệ ý nghĩa, làm mạnh hồn niệm bản thân.

    Thứ mà thần hồn nhìn thấy cùng với người trần mắt thịt nhìn thấy, có chỗ giống cũng có chỗ khác.

    Trong mắt Thẩm Luyện, Thẩm Nhược Hi không chỉ sắc mặt trắng bệt, ở mi tâm còn có một sợi tơ nhỏ màu xanh, kéo dài trong hư không, lại không biết nó bắt nguồn từ nơi nào.

    Thẩm Luyện nghĩ thầm: "Ta cùng thân thể này là máu mủ tình thâm, ngược lại muốn xem thứ tà quái gì lại dám đến quấy phá."

    Chậm rãi bay đến Thẩm Nhược Hi, tâm niệm ngưng tụ, giống như lưỡi đao mở ra, chặt đứt sợi tơ xanh kia, đồng thời hồn thể như khói chui vào ngay giữa mi tâm Thẩm Nhược Hi.

    Lại nói ngày hôm trước Thẩm Nhược Hi đi chơi về, liền mê man hoảng loạn, vô cùng mệt mỏi, sau đó nằm trên giường không dậy nổi nữa.

    Mắt thấy thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn, giờ đã biến thành lá rụng gió thổi bay, đến tối nay, lại càng chìm vào giấc ngủ sâu.

    Một giấc ngủ này qua đi, giống như cởi bỏ xác phàm nặng trĩu, tinh thần thoải mái.

    Thẩm Nhược Hi mở mắt ra, chỉ thấy trong khuê phòng không bóng người, bên ngoài đã có ánh nắng mai ấm áp chiếu vào.

    Nàng cũng mặc kệ nha hoàn không ở đây, nằm trên giường nhiều ngày thân thể đã sớm mốc meo, vội vàng đứng dậy.

    Nàng lại không nhận ra rằng, bản thân vừa suy nghĩ thì quần áo đã mặc vào.

    Vừa bước ra khỏi phòng khuê, chỉ thấy chim bay bướm lượn.

    Nàng nổi lên hứng thú, lại đuổi theo một chú bướm, muốn bắt nó vào tay.

    Bướm kia thật nhanh trí, mấy lần liên tục thoát khỏi sự đuổi bắt của Thẩm Nhược Hi.

    Bất tri bất giác, Thẩm Nhược Hi đi tới một khu vườn tuyệt đẹp.

    Bống nhiên nàng có chút kinh ngạc khi vào chốn thần tiên này, chỉ thấy hành lang phía trước treo đầy tranh ảnh, có điểm thêm phấn vàng, những tia nắng chiếu xuống vô cùng chói mắt.

    Bên cạnh hành lang là một cái hồ, trong hồ nham thạch nhấp nhô, một mảnh rêu xanh, sinh cơ dào dạt.

    Thẩm Nhược Hi đi đến nơi này, chỉ cảm thấy bãi cỏ dưới chân rất tơi mềm.

    Nàng không kềm được mà hoài nghi, trong nhà mình sao lại có nơi đẹp như vậy, mà mình lại chưa thấy bao giờ.

    Chẳng qua cảnh vật quá lộng lẫy, quyến rũ tâm thần, cuối cùng đã khiến cho nàng mất đi cảnh giác.

    Dọc theo đường đi chỉ sợ mắt không nhìn đủ, nào biết nghĩ đến chuyện khác chứ.

    Cũng không biết đi qua bao nhiêu đình đài, Thẩm Nhược Hi bỗng cảm thấy hơi buồn bực, cảnh đẹp vô tận này chỉ một mình nàng ngắm thì có chút cô quạnh.

    Mặt khác nàng lại nghĩ: Đây chắc là mình đã vào nhầm nhà người khác rồi, nhưng làm sao trở về đây…

    Người trong nhà lại đi đâu hết rồi, Thẩm Nhược Hi càng không biết.

    Trong lòng nghĩ vậy, Thẩm Nhược Hi bắt đầu hoảng loạn.

    Lúc này ở một gốc liễu già phía trước, vạn cành buông xuống, dây xanh như sóng.

    Đằng sau gốc liễu kia, giờ phút này có một thư sinh anh tuấn, xem tướng mạo hắn, quả thật là mày nhọn như kiếm, mắt như điểm sơn…

    Vẻ mặt thư sinh điềm nhiên, đang bẻ một cành liễu, chuẩn bị đi ra ngoài.

    Nhưng hắn chưa kịp bước ra thì đã bị người nào đó khoác lên vai, chỉ thấy một vị thiếu niên mi thanh mục tú, chẳng biết đã đứng cạnh hắn tự bao giờ, khí tức u nhiên, thần mục như điện, chỉ nhìn chằm chằm thôi đã khiến cho hắn không dám lộn xộn.

    Vị thiếu niên kia hiển nhiên là Thẩm Luyện, thần hồn tùy tâm mà biến hóa, tự nhiên cũng có thể làm cho hắn cao lên.

    Gương mặt thư sinh nở nụ cười quỷ dị, hóa thành một đoàn khí đen, đánh thẳng về phía thần hồn Thẩm Luyện.

    Thẩm Luyện chỉ cảm nhận được một luồng suy nghĩ hỗn loạn, có sướng vui đau buồn sợ hãi, hỗn tạp vô cùng, nó giống như thủy triều đánh vào thần hồn hắn.

    Vị thần linh cầm như ý trong lòng đột nhiên xuất hiện, để mặc cho những tâm tình kia ăn mòn thần hồn, tựa như đá ngầm giữa biển cả, nào quan tâm thủy triều lên xuống.

    Ý nghĩ kia xung kích không phải vô tận, cuối cùng vẫn không làm gì được hắn, hắc khí cũng tiêu tán theo.

    Trong một sân nhỏ ở nhà nào đó thuộc phủ Thanh Châu, có xây một ngôi miếu thờ, dẫu cho không lớn, lại có đầy đủ ngũ tạng.

    Trong miếu có năm pho tượng thần, phía dưới cúng tế máu thịt, mỗi người mặc áo bào đỏ, mặt mũi ghê tởm.

    Một pho tượng bên trái bỗng dưng sinh ra tiếng vang, giống như tiếng ngựa hí sau khi bị quất vậy.

    Nếu có kiến thức một chút sẽ nhận ra ngay ngôi miếu này là dâm tự mà dân gian lén lút xây nên.

    Thẩm Luyện không biết pháp môn tấn công thần hồn, nhưng cẩn thủ bản thân, không chút khẽ hở, thế nên đã đuổi đi thứ tai họa không biết từ đâu tới này.

    Thứ tà quái ban nãy hóa thân thành nam tử anh tuấn, lẻn vào giấc mơ của Thẩm Nhược Hi, âm mưu của nó hẳn ai cũng đoán ra được.

    May mà hắn đúng lúc chạy tới, mới không để cho nó thực hiện thành công.

    Tà quái vừa chạy, Thẩm Nhược Hi cũng đúng lúc đi tới, nhìn thấy Thẩm Luyện, nàng kinh ngạc gọi một tiếng: "Thẩm Luyện!"

    Theo đó mộng cảnh tan vỡ, cảnh đẹp lộng lẫy kia nháy mắt đã biến mất không còn.

    Thẩm Luyện cũng nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ của Thẩm Nhược Hi.

    Thẩm Nhược Hi thét lên một tiếng kinh hãi, bừng tỉnh khỏi cơn mê, chỉ cảm thấy trên trán đổ mồ hôi như mưa, giống như bị bênh nặng một trận, cả người không còn chút sức lực nào.

    Nha hoàn nhìn thấy Thẩm Nhược Hi đột nhiên bật dậy, cũng vui mừng khôn xiếc, nhưng nghe được hai chữ ‘Thẩm Luyện’, có chút kỳ lạ, không biết mình có nghe nhầm hay không… nói chung tiểu thư tỉnh lại rồi, phải lập tức bẩm báo ngay cho lão gia và phu nhân.

    Không đợi nàng đi bẩm báo, Thẩm Thanh Sơn và Trần thị đã chạy nhanh vào.

    Thân thể Thẩm Nhược Hi lúc này đang suy yếu, nhưng ý thức lại tỉnh táo rất nhiều, nhìn thấy cha mẹ đến, thấp giọng nói: "Mẫu thân, con đói quá."

    Trần thị đại hỉ, chịu không được mà vui đến phát khóc, bảo: "Thanh Sơn, Nhược Hi nó đói kìa."

    Thẩm Luyện nhìn thấy cảnh tượng này, thần hồn vốn không buồn không vui, lại sinh ra một loại hạnh phúc thỏa mãn, lộ ra nụ cười.

    Một màn này lại để cho Thẩm Nhược Hi bắt gặp, buộc miệng gọi: "Thẩm Luyện."

    Thẩm Luyện thấy nàng lại nhìn ra mình, có hơi kỳ quái, nhưng không tiếp tục lưu lại nữa, xuyên qua vách tường, bồng bềnh mà đi…
     
  3. Gia Nguyên

    Gia Nguyên Thành viên kích hoạt

    Joined:
    Jan 17, 2016
    Messages:
    3,336
    Likes:
    4,123
    Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm
    Chương 17: Ngũ Thông
    Người dịch: Gia
    Nghe con gái gọi tên Thẩm Luyện, Trần thị vô cùng kinh nhạc.

    Thẩm Nhược Hi khẽ gọi một tiếng, thấy Thẩm Luyện xuyên qua vách tường không chút trở ngại nào, nàng lộ vẻ ngạc nhiên không ngớt.

    Trần thị sờ sờ trán Thẩm Nhược Hi, vẫn còn hơi nóng, bảo rằng: "Lúc này con đừng nghĩ gì nữa, trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt đi đã."

    Thẩm Nhược Hi thấp giọng nói: "Mẫu thân, lúc nãy hình như con nhìn thấy Thẩm Luyện."

    "Con bé này, con vẫn còn hơi sốt, Thẩm Luyện vẫn đang bị nhốt ở phòng đông bên kia kìa, không thể ra ngoài, huống hồ đã trễ thế này rồi." Trần thị chỉ nói là tinh thần lúc này của con gái không ổn định mới nhìn lầm như vậy.

    Trong lúc Trần thị đi nấu chút cháo cho Thẩm Nhược Hi, Thẩm Luyện đã bay về nơi ở của mình.

    Nhìn thấy thân thể mình bình yên nằm trên giường, hô hấp hơi yếu, hắn liền bổ nhào nhập xác.

    Thẩm Luyện từ từ mở mắt ra, chỉ cảm thấy tâm lực mệt mỏi vô cùng, có cảm giác muốn hôn mê ngay lập tức.

    Cố gắng mở mắt ra, cảm nhận từng trận uể oải trên cơ thể, biết được sự khác biệt giữa lúc này và trước khi ly thể giúp cho hắn có cái nhìn khách quan hơn về thần hồn xuất khiếu.

    Sau đó Thẩm Luyện mới nghe theo tiếng gọi thân thể, đắp chăn ngủ say sưa, không quan tưởng gì nữa.

    Một đêm không mộng mị, chớp mắt đã đến bình minh.

    Thẩm Luyện mở cửa phòng ra, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi, hắn đã rất lâu không thức dậy muộn như vậy, chỉ cảm thấy cả người có một luồng tinh lực dùng mãi không hết.

    Sau khi hắn mở cửa ra, thì có nha hoàn phát hiện, bưng nước nóng tới để Thẩm Luyện rửa mặt.

    Dùng khăn lông ấm lau lau một chút, nha hoàn ở bên cạnh nhìn Thẩm Luyện, chỉ cảm thấy tiểu lang quân này càng ngày càng có tiên khí, đứng ở nơi đó, mặt như quan ngọc, tóc đen xõa ra, trông y như một vị tiểu thần tiên vậy.

    Nha hoàn bất giác đỏ mặt, nếu sau này Thẩm Luyện cưới vợ sinh con, không vứt bỏ các nàng thì tốt quá.

    Thật sự tuy Thẩm Luyện đối xử với mọi người không mấy thân thiết, nhưng chưa bao giờ nóng giận, thanh nhã hờ hững, có thể nhìn gần, cũng có thể nhìn xa.

    Giống như mặt trời mùa đông, sẽ không làm tổn thương người khác, lại cao cao tại thượng khiến cho mọi người sinh lòng kính trọng.

    Thẩm Luyện không để ý đến tâm tư nhỏ của nha hoàn, chỉ cảm thấy thế giới này tốt đẹp hơn, có một loại mùi vị nhìn trời không phải trời, nhìn nước không phải nước…

    Nhìn một cảnh, đáng yêu,

    Ngắm một vật, dễ gần…

    Bây giờ dù hắn không cần thần hồn xuất khiếu cũng có thể tản ra hồn lực của mình để tăng cường cảm tri trên diện rộng.

    Chỉ tiếc đối với phương pháp dùng hồn lực hại người chế địch, hắn vẫn không có manh mối, cũng không dám tự tiện xuất khiếu hấp thụ ánh trăng ánh sao, thiên địa dị lực, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    "Diệt Thần Kiếm" của người áo xanh là thứ hắn nhất định phải có được, chỉ như thế mới có thể phát huy ưu thế lớn nhất của hắn.

    *****

    Ở phủ Thanh Châu nhà có tiền tài quyền thế là Thẩm gia, nhưng thành Thanh Châu thì tuyệt đối không chỉ Thẩm gia mới có tiền.

    Thẩm gia sở hữu nhiều cửa hàng khế đất ở thành Thanh Châu, thậm chí rất nhiều trạch viện rộng lớn có người ở cũng được mua từ tay Thẩm gia, những ngành nghề làm ăn kiếm tiền hoặc là Thẩm gia đang làm, hoặc có phần nhỏ Thẩm gia nhúng tay vào.

    Nhưng có một nghề, tuy rằng được lãi kếch sù, nhưng trước giờ Thẩm gia tuyệt không nhúng tay, đó là cầm đồ!

    Ở Thanh Châu Thành bất kể ngươi làm gì, nếu muốn cầm đồ thì chỉ có thể đi đến cửa hiệu của Từ gia.

    Ngoại trừ hiệu cầm đồ của Từ gia ra, toàn bộ phủ Thanh Châu không tìm ra nhà thứ hai làm cái nghề này.

    Bất kỳ ngành nghề nào, một khi thành độc môn sẽ bị lũng đoạn, lũng đoạn đồng nghĩa với thu lợi kếch sù.

    Dù Từ gia không có núi vàng biển bạc như Thẩm gia nhưng cũng không thể xem thường nó được.

    Quan trọng hơn nữa là, Thẩm gia chắc chắn sẽ không làm khó dễ Từ gia, bởi vì cả hai nhà là thân gia.

    Cậu cả Thẩm Thanh Thạch của Thẩm Luyện cưới con gái Từ gia, cũng chính là người mợ Từ thị không quá thân thiết với Thẩm Luyện kia.

    Từ gia tuy làm giàu sớm hơn Thẩm gia, nhưng không có được nhân vật tinh mắt như Thẩm lão gia, thế nên bị Thẩm gia vượt qua.

    Cũng may lúc còn sống Từ lão gia rất tinh mắt, trợ giúp Thẩm lão gia không ít việc, lại còn hứa hẹn chuyện hôn nhân với Thẩm lão gia tử.

    Khiến cho mọi người tiếc hận chính là… sau khi Từ lão gia định ra chuyện hôn nhân, liền cưỡi hạc tây du.

    Còn chưa kịp nhìn thấy Từ thị gả vào Thẩm gia, cũng không ngờ tới Thẩm lão gia trước kia nhờ hắn nâng đỡ nay đã thành đại thụ che trời ở phủ Thanh Châu.

    Từ thị không sinh con được cũng có nguyên nhân của nó, đó là bởi sau khi Từ lão gia chết, anh cả của Từ thị là Từ Hoằng bị ma quỷ ám, cung phụng Tà Thần, tưởng rằng nó có thể mang đến tài vận cho Từ gia.

    Tà Thần này cũng có chút danh tiếng, chính là Ngũ Thông Thần, nó là Tài Thần, càng thiên về Tà Thần.

    Ngũ Thông Thần thích nhất là giao hợp với thê tử người khác, sau khi Từ gia cung phụng Ngũ Thông Thần, Từ thị chưa xuất giá đã phải gánh chịu sự hủy hoại của cả năm vị Tà Thần, có lẽ thể chất nàng không tốt, nên mới không thể sinh con đẻ cái được.

    Vào lúc này ở nội viện Từ gia, tuy là ban ngày nhưng trong căn phòng của chủ mẫu Diêm thị thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ, tiếng rên đó pha lẫn đau đớn và hoang mang.

    Sau một lúc tiếng thở dốc yếu dần, gần như không còn nghe được nữa, mới có một người thanh niên trẻ tuổi bước ra khỏi phòng, tay cầm bảo kiếm, dáng vẻ uy phong.

    Nếu như có Thẩm Luyện ở đây hẳn sẽ nhận ra người này, chính là hình dáng của kẻ đã lẻn vào giấc mơ của Thẩm Nhược Hi.

    Từ Hoằng chờ thanh niên trẻ đi rồi mới dám đi vào bằng một cánh cửa khác, trông thấy thê tử Diêm thị đang nằm thoi thóp trên giường, hắn hổ thẹn vô cùng, lại thở phào nhẹ nhõm.

    Tà ma kia phát tiết xong rồi chắc ít nhất mười ngày nửa tháng sẽ không gây hại cho thế gian, thậm chí một năm nửa năm cũng không chừng.

    Lại nói không phải Từ Hoằng không tìm được thiếu nữ trẻ nào để cung phụng cho tà ma dâm loạn này, chẳng qua cái tên đó cứ thích phụ nữ xinh đẹp hoặc con gái chưa lấy chồng trong nhà hắn.

    Kể từ sau khi muội muội hắn xuất giá, Từ Hoằng đã cưới vào rất nhiều thê tử xinh đẹp.

    Diêm thị là trẻ tuổi nhất trong số đó, hắn rất thương tiếc, lại không dám chống lại tên Ngũ Thông Thần này.

    Có lẽ là sắc đẹp của Diêm thị hợp ý với tên ác ma kia, nên sau mỗi lần hủy hoại nàng đều sẽ lưu lại một khoảng thời gian cho Diêm thị có cơ hội tu dưỡng.

    Mắt thấy Diêm thị yếu ớt nằm trên giường, thân thể trắng nõn như ngọc, nhiều nơi còn có vết bầm xanh.

    Từ Hoằng vừa xấu hổ, vừa bốc lên tà hỏa, không để ý Diêm thị vừa mới trải qua một trận hoan lạc, cứ thế mà ưỡn thương tiến vào.

    Mãi đến khi Diêm thị hôn mê, bất tỉnh nhân sự hắn mới ngừng lại.

    Diêm thị tỉnh lại rồi, quả thật xấu hổ muốn chết, oán hận nhìn chằm chằm Từ Hoằng khiến cho Từ Hoằng càng hổ thẹn.

    Từ Hoằng rên rỉ thở dài, ấy vậy mà lại khóc lên, dùng sức tát vài bạt tay lên mặt mình thật mạnh.

    Diêm thị rốt cuộc không nỡ buông phú quý của Từ gia, lại thêm tính nhẹ dạ, đành phải nhẹ khuyên: "Lão gia, người đừng làm vậy."

    Lúc này Từ Hoằng mới ngừng tay lại.

    "Chẳng phải hơn nửa năm không tới rồi, sao hôm nay lại đột nhiên tới."

    "Chàng đã quên muội muội ngoan của chàng rồi sao, dụ dỗ tiểu thư của Thẩm gia đi chơi, rồi lừa nàng tới dâm miếu tế bái, để cho hắn nhìn thấy mới sinh ra thị phi…" Giọng nói của Diêm thị tuy vẫn còn mệt mỏi, vẫn cố nói đại khái mọi chuyện.

    "Chẳng lẽ hắn có ý đồ với Thẩm Nhược Hi, sau đó bị ăn thiệt thòi." Tròng mắt Từ Hoằng hơi động.

    Hắn bị nghiệp chướng do mình tạo ra hãm hại quá thê thảm.

    Ngũ Thông Thần làm bậy ở Từ gia, đó là chuyện xấu trong nhà, Từ Hoằng tuyệt không cho phép truyền ra ngoài, Thẩm gia cũng sẽ không chủ động tìm hiểu bí mật sui gia, cho nên nhiều năm qua không ai phát hiện.

    Cho dù người ngoài nghe thấy, thì có mấy ai dám mách lại cho Thẩm lão thái gia, Thẩm Thanh Thạch và Thẩm Thanh Sơn để tự tìm phiền phức cơ chứ…
     
  4. Gia Nguyên

    Gia Nguyên Thành viên kích hoạt

    Joined:
    Jan 17, 2016
    Messages:
    3,336
    Likes:
    4,123
    Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm
    Chương 18: Thiếu niên ngoài nha phủ
    Người dịch: Gia
    Trong lòng Từ Hoằng biết rõ sự lợi hại của Thẩm gia, chẳng lẽ còn có cao nhân nào khác có khả năng thu phục năm tên ma đầu kia? Đây trái lại là một chuyện tốt.

    Còn về chuyện muội muội Từ thị của hắn muốn hãm hại Thẩm Nhược Hi, quá nửa là bởi vì ghen tỵ, ngoài ra chắc là còn uẩn khúc chuyện gia đình gì đó trong Thẩm gia.

    Hắn phải đến khuyên nhủ mới được, đồng thời tìm hiểu xem rốt cuộc là ai làm bị thương cái tên Tà Thần chết tiệt kia.

    *****

    Đối với đứa cháu gái duy nhất Thẩm Nhược Hi, Thẩm lão gia tử vẫn rất thương yêu, nghe được bệnh tình của nàng chuyển biến tốt, lão nhân mừng đến nỗi buổi sáng ăn thêm một bát cháo trắng.

    Có lẽ là tâm trạng của hắn tốt nên còn hỏi thăm Thẩm Luyện một câu.

    Ngô quản sự nhân dịp này cũng đem tất cả những chuyện Thẩm Luyện làm trong thời gian qua báo cáo hết cho lão nhân biết.

    Ngoại trừ cái việc huấn luyện gì đó khiến cho mọi người kỳ quái ra thì Thẩm Luyện chỉ ở trong phòng đọc sách viết chữ.

    Tất nhiên Ngô quản sự không biết Thẩm Luyện có bản lĩnh gặp qua là không quên, trong khoảng thời gian này hắn đã đọc hết tất cả thư tịch trong viện, khắc sâu trong lòng, giúp cho hắn càng hiểu thêm về thế giới này.

    "Đứa nhỏ này là người làm đại sự, không nóng không vội." Lão nhân cũng không tức giận vì Thẩm Luyện không chịu khuất phục, trái lại càng tán thưởng hắn.

    Càng tán thưởng, hắn càng hy vọng y bát của mình có thể truyền cho người như thế.

    Thật ra chuyện này cũng là một sự đả kích với lão nhân, bởi vì thứ mà hắn coi trọng nhất lại không hề lọt vào mắt Thẩm Luyện.

    Bất quá hắn vẫn phân phó Ngô quản sự, để cho Thẩm Luyện tới gặp hắn.

    Lúc bàn chuyện làm ăn chưa bao giờ hắn tỏ ra kích động, đây là lần đầu tiên, cũng rất có thể không phải là lần cuối cùng.

    Cuộc gặp gỡ này diễn ra ở thư phòng của Thẩm lão gia tử, lúc còn trẻ hắn không có điều kiện đọc sách, khi về già lại không có thời gian đọc sách, nhưng lại rất thích mua sách.

    Có lẽ bởi vì tư tưởng kinh thư gia truyền đã ảnh hưởng tới hắn.

    Thế nên tiểu viện của mọi người trong Thẩm gia, bao gồm cả Thẩm Luyện đều có xây thư phòng, dù là Thẩm Nhược Hi cũng không ngoại lệ.

    Một tháng không gặp, lúc lão nhân nhìn thấy Thẩm Luyện cơ hồ có chút cảm giác mình nhận lầm người.

    So với tháng trước, Thẩm Luyện đã thay đổi vô cùng to lớn.

    Giống như Chi Lan ngọc thụ (1) mọc trong nhà hắn.

    "Nghe nói tháng trước ngươi đọc sách rất chăm chỉ?" lão nhân tùy ý hỏi một câu, để mở đầu cuộc nói chuyện.

    "Không thể gọi là chăm chỉ, con cũng không tham gia thi cử." Thẩm Luyện nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, rất có mùi vị thiếu niên ngời ngời.

    "Nhà chúng ta thế này, vốn cũng không cần học hành gian khổ." Lão nhân nói.

    Đọc sách là chuyện tốt, lại không thể khổ đọc, nếu không thì sẽ khô khan bảo thủ.

    "Ngày mai con muốn ra ngoài một chuyến." Thẩm Luyện bỗng nói một câu.

    "Cả tháng nay ngươi chưa từng đòi ra ngoài, hôm nay sao lại nhớ tới chuyện này rồi." Lão nhân cảm thấy Thẩm Luyện không nên bị kích động vào lúc này.

    "Mẫu thân chôn ở chùa Già Lam bên ngoài thành, con muốn đi tế bái người một lần." Khuôn mặt Thẩm Luyện tỏ ra trầm tĩnh.

    Lão nhân không nhìn ra được gì, bất lý do của hắn cũng rất trọn vẹn.

    "Nhưng lý do này vẫn chưa đủ." Lão nhân tuy rất muốn đồng ý với hắn, bởi vì hắn nhớ tới đứa con gái đã chết, trong lòng xúc động, người già đúng là dễ nhẹ dạ.

    Chẳng qua là thói quen buôn bán, khiến cho hắn cò kè mặc cả theo bản năng vậy thôi.

    "Đợi sau khi con trở về, con sẽ cho ông một đáp án." Thẩm Luyện nói không chút do dự.

    "Vậy ngươi đi đi." Lão nhân không hỏi Thẩm Luyện là đáp án gì, nhưng cả hai đều ngầm hiểu nhau.

    Hắn tin Thẩm Luyện là người nói được làm được, nếu như không phải, vậy thì chỉ trách hắn đã nhìn lầm người, đối với hắn mà nói Thẩm Luyện cũng không phải quan trọng đến vậy.

    Lão nhân đã sống quá lâu rồi, nhiều chuyện trước kia không nghĩ ra, bây giờ đã nghĩ thông suốt.

    Cuối cùng Thẩm Luyện cũng nhận được cơ hội ra ngoài, hắn biết cơ hội của hắn chỉ có một lần này thôi.

    Người áo xanh bị nhốt ở đại lao trong nha phủ, đây là tin tức hắn hỏi thăm được từ Ngô quản sự.

    Ngô quản sự dù khôn khéo đến thế nào, cũng không hiểu chuyện bằng người có linh hồn từng trải kiếp trước như Thẩm Luyện, không biết trên đời còn có một thứ… gọi là thoại thuật.

    Dù cho ngươi không chịu nói gì, nhưng không có nghĩa là người khác không thể dựa theo nội dung ngươi nói để phán đoán ra tin tức mình muốn biết.

    ******

    Nha phủ ở Thanh Châu rất to lớn và xa hoa, có người nói quan viên vì muốn xây nha phủ xa hoa này, nên đã chặt hết cây cối ở Tây Sơn bên ngoài Thanh Châu Thành.

    Dù sao đi nữa đây cũng chỉ là chuyện cười mà bá tánh bịa ra để trêu chọc quan viên châu phủ, nhưng cũng nói rõ quan lại từ tri châu trở xuống, cũng không liêm khiết như trong tưởng tượng.

    Cỏ cây mọc khắp nơi, bên ngoài nha môn có vài cây đại thụ hiếm hoi còn sót lại, ngay khe nứt trong phiến đá cũng mọc ra vài ngọn cỏ.

    Chỉ cần ngươi không cắt hết đám cỏ xanh này, thì luôn có thể nhìn thấy một mảnh xanh biếc.

    Nhưng thời tiết hôm nay không quá đẹp, âm u mịt mù, có vẻ như sắp mưa, bên ngoài nha phủ có một thiếu niên đi tới, trông quần áo giản dị, cũng không phải cẩm y ngọc bào, nhưng nếu là người trong nghề sẽ nhận ra mỗi đường kim mũi chỉ trên y phục hắn, đều là thủ đoạn chuyên nghiệp, chất liệu tốt nhất.

    Hắn không phải thích thưởng thụ xa hoa, nhưng không có nghĩa là ham chịu khổ.

    Vật chất dùng để phục vụ cho mình, mình lại không bị vật chất nô dịch, bất kể là kiếp trước hay kiếp này Thẩm Luyện đều quan niệm như thế.

    Lúc hắn ra khỏi Thẩm gia có rất nhiều người bám theo hắn, chẳng qua sau khi đi một vòng thì chẳng ai biết hắn đi nơi nào.

    Những người âm thầm bám theo dĩ nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biến mất giữa phố xá sầm uất, kinh ngạc không dám tin tưởng.

    Đối với chuyện đám người này trở về bẩm báo với lão nhân như thế nào Thẩm Luyện cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn đi gặp người áo xanh mà thôi.

    Tri châu của phủ Thanh Châu họ "Thạc", là một họ rất đặc biệt, hắn thường giải thích với mọi người rằng, "Thạc" của hắn là "thạc quả lũy lũy" (*quả to say trái), còn dân chúng nơi này lại thầm bảo với nhau là "Thạc" trong "thạc thử". (*con chuột to)

    Thạc tri châu đêm qua mới đại chiến một trận với bà nhà, lúc hạ nhân vào thông báo, hắn vẫn còn ôm chặt Di thái thái trên giường không chịu đứng lên.

    Hắn làm quan nơi khác, không mang theo người nhà, nên rất phóng túng trong chuyện này.

    "Mới sáng sớm, là kẻ nào muốn gặp bản quan chứ."

    "Là một người thiếu niên."

    "Cút cút cút, bản quan không có thời gian nói chuyện với tiểu hài tử." Sau lưng có một cánh tay trắng nõn như ngó sen, kéo lấy tay Thạc tri châu, sờ được một mảnh ôn hương nhuyễn ngọc, khiến cho Thạc tri châu hận không thể lập tức làm mưa làm gió một phen.

    "Hắn nói hắn họ "Thẩm"."

    "Họ Trần cũng vô dụng, ta mặc xác hắn họ gì."

    Trần là quốc họ!

    "Lão gia, tiểu tử này ngài nên gặp một chút thì tốt hơn, họ của hắn chính là Thẩm trong Thẩm gia đấy." Quản gia nhẹ giọng khuyên.

    "Ngươi nói Thẩm nào cơ?" Thạc tri châu ngồi dậy, hỏi vọng ra quản gia đang đứng bên ngoài.

    "Lão gia, ở phủ Thanh Châu này còn là Thẩm gia thứ hai hay sao."

    "Vậy xem ra phải gặp một lần." Thạc tri châu dùng nghị lực cực lớn mà đứng lên, ngăn cản mê hoặc của Di thái thái, nhanh chóng mặc quần áo vào.

    Tuy hắn không đến mực bị Thẩm gia dọa sợ, nhưng lại không thể thất lễ với người của Thẩm gia, bằng không ở phủ Thanh Châu này sẽ có thật nhiều mệnh lệnh khó phổ biến, không tốt cho việc giữ vững cái mũ ô sa trên đầu hắn.

    Huống chi là một thiếu niên họ "Thẩm", rất nhanh đã khiến cho hắn nhớ ra đây là người nào…

    -----oo0oo-----
    Chú thích:
    (1) Lan Chi ngọc thụ: chỉ người ưu tú tài giỏi
     
  5. Gia Nguyên

    Gia Nguyên Thành viên kích hoạt

    Joined:
    Jan 17, 2016
    Messages:
    3,336
    Likes:
    4,123
    Quyển 1: Lại hỏi Đạo hương nơi nào tìm
    Chương 19: Tiếng mõ kỳ lạ
    Người dịch: Gia
    Lúc Thạc tri châu nhìn thấy Thẩm Luyện ở phòng khách, Thẩm Luyện đang ngồi yên tĩnh một góc, tay hắn bưng tách trà, lặng lẽ thưởng thức, khói trắng lượn lờ bay lên từ tách trà.

    Thạc tri châu cũng là người có học, chỉ nghĩ đến một câu… "Như ngọc sinh yên".

    Hắn xuất thân từ thi cử, cả đời gặp qua không ít tài tử hoặc con cháu thế gia.

    Tất nhiên có kẻ tuấn tú hơn Thẩm Luyện, lại không có thần bằng Thẩm Luyện.

    Có kẻ thần thái vượt qua Thẩm Luyện, lại thua xa sự an nhiên của Thẩm Luyện.

    Có người thành thục hơn Thẩm Luyện, lại thiếu đi một phần hào hiệp, tăng thêm một phần nóng nảy.

    Xưa nay dùng tướng mạo nhìn người, hình ảnh đầu tiên vô cùng quan trọng, cho dù Thẩm Luyện không phải người của Thẩm gia cũng đủ để khiến cho Thạc tri châu nổi lên ý thân cận.

    Thẩm Luyện trông thấy Thạc tri châu, từ từ đặt tách trà xuống, mỉm cười tỏ ý.

    Thạc tri châu bỗng dưng có cảm giác cổ nhân tri hữu, bèn vui vẻ giữ gối mà ngồi.

    Hắn nói: "Tiểu lang quan đến nha môn này của ta, không biết có chuyện gì?"

    "Là vì cứu đại nhân mà tới." Thẩm Luyện nhẹ giọng nói, ngữ âm trầm thấp, nhưng từng chữ rõ ràng.

    Thẩm Luyện nói xong, Thạc tri châu liền rất không vui, chẳng qua xét thấy thân phận của Thẩm Luyện cùng với ấn tượng lúc trước lưu lại nên mới không phát tác.

    Quản gia đứng ngoài cửa đang sẵn sàng đợi lệnh, đầu tiên nghe được một tiếng quát to, thật không biết xảy ra chuyện gì, thầm nghĩ có nên đi vào xem một chút hay không.

    Một lát sau lại trở nên yên tĩnh, khiến cho đầu óc hắn mơ hồ, cuối cùng lại thấy tri châu đại nhân cười tủm tỉm dẫn Thẩm Luyện ra ngoài, đồng thời dặn dò hắn mang theo thủ tín, dẫn Thẩm Luyện đi tới mật lao.

    Quản gia ngửi được một mùi cháy khét từ trên người Thạc tri châu, đồng thời nhìn thấy cánh tay mập ú của Thạc tri châu lúc này lại dính một chút tro giấy.

    ******

    Đại lao của phủ Thanh Châu vừa bẩn vừa thối, dù là cai ngục cũng không muốn nán lại một phút nào.

    Mà Thẩm Luyện đi theo lính ngục, lại là thần sắc không đổi.

    Băng qua hành lang này rốt cuộc cũng tới nơi sâu nhất trong đại lao.

    Đây là một căn phòng làm bằng sắt, xưa nay chỉ giam giữ những hải tặc hung ác nhất.

    Trên cửa sắt có tổng cộng mười hai ổ khóa, gọi là kim quan ngọc khóa.

    Muốn mở ra những cái khóa này, dù là thần trộm lợi hại nhất cũng phải mất thời gian một chung trà.

    Từ từ mở cửa sắt ra, bên trong ngược lại không có mùi hôi như trong tưởng tượng, nhưng lại vô cùng oi bức.

    Đây là lần thứ hai Thẩm Luyện gặp người áo xanh.

    Cảnh tượng lần trước hiện ra rõ ràng trước mắt, hắn vẫn còn nhớ tới vẻ bá đạo và sự kiêu căng kia của người áo xanh.

    Dưới xương bả vai của người áo xanh có hai sợi xích sắt xuyên qua, tay chân đều có xiềng xích, khóa chặt hắn ở một góc.

    Lích ngục đốt đèn lên, dưới ánh đèn mờ ảo, mặt hắn mọc đầy râu, tóc tai cũng xõa loạn.

    Thẩm Luyện muốn tiến lên một bước, lính ngục lập tức ngăn cản hắn, nói: "Tiểu lang quân đừng lại gần kẻ đó, tháng này đã có năm, sáu người bị thương, ai nấy cũng phải bò ra ngoài."

    Lúc này Thẩm Luyện mới đánh giá cái phòng giam này, sở dĩ không có mùi hôi là vì phòng giam rất trống trải, quả thật không phải là phòng giam nữa mà giống một cái phòng khách rộng hơn.

    Thẩm Luyện nói: "Các ngươi đã xuyên xương bả vai của hắn, thứ đó làm bằng tinh thiết, hắn còn có thể hại người sao?"

    Hắn biết nguyên nhân, nhưng không muốn người khác nhìn ra hắn đã biết trước.

    Lính ngục gật gật đầu nói: "Người này có yêu thuật, chỉ cần lại gần hắn, bị hắn phát hiện, sẽ lập tức ngã xuống, không biết trước kia bắt giam hắn bằng cách nào."

    Lại nói trong lòng tên lính ngục vẫn còn sợ hãi, kể từ khi người này bị bắt, trong vòng một tháng nay có không ít nhân vật giang hồ lẻn vào đây, nhưng ai cũng bị đột tử trong ngục, rốt cuộc để cho bọn họ đến dọn dẹp.

    May mà chỉ cần không lại quá gần người áo xanh, thì hắn sẽ không chủ động hại người, khoảng cách ba tới năm trượng vẫn còn rất an toàn.

    Vốn dĩ Thẩm gia muốn xử tử người áo xanh, chẳng qua sau khi người áo xanh tỉnh lại thì không ai có thể tới gần hắn được. Mặc khác, dù một tháng không cho ăn uống, người áo xanh cũng không chết đi.

    Nghe tên lính ngục nói, đó là vì những cao thủ giang hồ như người áo xanh đã luyện thành kỳ môn bí kỹ, có thể nhắm mắt ngủ đông như hùng xà, bảo tồn thể lực, không ăn không uống trong một thời gian dài.

    Nhưng kẻ này có thể hại người trong vô hình, còn có thể nhịn đói khát cả tháng, đã lợi hại hơn hùng xà rất nhiều rồi.

    Đồng thời tri châu lại nhận được mệt lệnh từ quan trên buộc phải áp giải hắn về kinh thành, nên bọn họ cũng không quan tâm tới người này nữa, chỉ chờ lính trong kinh thành đến đây bắt nó về.

    Hôm nay nếu không phải Thẩm Luyện có thủ tín của tri châu, lính ngục cũng chẳng buồn tới nơi này.

    Lúc này người áo xanh mở hai mắt ra, giống như ánh sao giữa đêm tối, chói mắt vô cùng.

    Trong lòng Thẩm Luyện xúc động, kẻ này trông còn lợi hại hơn so với lần trước hắn nhìn thấy.

    Đây là cảm giác đặc biệt từ tình thần, khó mà nói rõ ra.

    Đôi mắt của người áo xanh nhìn chằm chằm về phía tên lính ngục bên cạnh Thẩm Luyện, ánh mắt như đao, lính ngục liền ngã xuống.

    Ở xã hội hiện đại, người luyện quyền pháp đến cảnh giới cao thâm sẽ có một kiểu đấu pháp, gọi là ‘Mục Kích’. Điều này Thẩm Luyện đọc được trong một quyển tiểu thuyết võ thuật Trung Hoa, đến lúc này hắn mới biết cái gọi là ‘Mục Kích’ kia rốt cuộc là như thế nào.

    Hắn tin mình cũng có thể làm được, chẳng qua còn thiếu một ít thứ.

    Lính ngục cho rằng đây là khoảng cách an toàn, lại không biết ‘Diệt Thần Kiếm’ mà trước kia người áo xanh sử dụng không thể vươn tới khoảng cách xa đến vậy, thế mà hiện tại hắn lại tiến bộ rồi, cũng không phải như trước kia nữa.

    Tất nhiên còn một khả năng… đó là người áo xanh đã lưu lại thủ đoạn.

    Bất kể thế nào đi nữa, hiện ở đây chỉ còn lại hai người.

    "Rốt cuộc ngươi là ai?"

    "Ta tên Thẩm Luyện, sở dĩ lần này quan phủ muốn bắt ngươi, là vì có liên quan tới ông ngoại ta."

    "Thanh Châu Thẩm gia?" giọng nói của người áo xanh có hơi khàn khàn, tựa hồ miệng hắn rất khô, không có một giọt nước.

    "Hóa ra ngươi cũng nghe danh Thẩm gia à."

    "Ta trước giờ chưa có quan hệ gì với Thẩm gia, Thẩm gia cũng không dính líu tới chốn giang hồ."

    "Ngươi còn nhớ một tháng trước ngươi đã giết hai người thanh niên chứ, hắn là cháu trai của ông ngoại ra, cũng là hai vị biểu huynh của ta."

    "Thì ra là nguyên nhân này, cuối cùng ta cũng hiểu rồi." Người áo xanh có vẻ đã hiểu thông một vấn đề mà trước kia nghĩ không ra.

    "Nhìn ngươi không có hận ý gì với ta thì phải." Thẩm Luyện có hơi ngạc nhiên, lại nói hắn là người của Thẩm gia, người áo xanh lại không giận cá chém thớt.

    "Ngươi đến giết ta, ta đến giết ngươi, có gì phải hận, cả đời ta chỉ hận một người, cũng chỉ có một người đáng để ta hận, những người khác ta đều không đặt trong lòng."

    Người áo xanh từ tốn nói.

    "Kẻ này có thể lợi hại như vậy, cuối cùng không phải là không có nguyên nhân." Thẩm Luyện nghĩ thầm

    "Ngươi muốn biết vì sao ta tới đây không?"

    "Diệt Thần Kiếm ta có thể truyền cho ngươi, dù cho ngươi không tới, thêm mấy ngày nữa ta cũng đi tìm ngươi."

    "Tại sao?"

    Lại đến phiên Thẩm Luyện hỏi, thật sự hắn không nghĩ ra tại sao người áo xanh lại chủ động đi tìm hắn, truyền thụ cho hắn ‘Diệt Thần Kiếm’.

    Hơn nữa theo lời nói của người áo xanh, dĩ nhiên hắn có thể ra khỏi đại lao bất cứ lúc nào, tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi sợi xích xuyên bả vai kia.

    Thẩm Luyện chợt phát hiện hắn biết quá ít về những kẻ giang hồ này, đây không phải tiểu thuyết võ hiệp, mà là thế giới có võ lực thần bí thận chí còn có tiên thuật kỳ lạ.

    Dựa vào kinh nghiệm từ mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp, tiên hiệp hắn từng xem, đến nơi này cũng không có bao nhiêu tác dụng.

    Đúng lúc này, Thẩm Luyện lại nghe một tiếng mõ kỳ lạ, vang lên liên tục không ngừng, cũng không biết phát ra từ nơi nào.