FULL  Q.Trường Thanh Quan - Chương 1228 - Qua Nhân

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Thanh Quan
    Tác giả: Qua Nhân
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===
    ------------

    Giới Thiệu




    "Tình Yêu - Hận Thù - Tranh Quyền Đoạt Lợi - Những mâu thuẫn xã hội" tất cả đều có trong Thanh Quan.

    Câu chuyện lấy bối cảnh bắt đầu từ năm 1990, với sự thông minh, nhạy cảm về chính trị của mình, Tần Mục từ một trưởng thôn nho nhỏ đã có những bước tiến vượt bậc trên con đường làm quan của mình.

    Mời quý vị độc giả cùng theo bước chân phát triển của Tần Mục để được chứng kiến những cuộc đấu trí nghẹt thở, của những ân oán mưu mô trên chốn quan trường, của tình yêu và hận thù.
     
  2. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Thanh Quan
    Tác giả: Qua Nhân
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===
    ------------

    Chương 1: Tần thôn trưởng, ngài đừng đi tới đây. (1)​




    Đau đầu muốn nứt ra. Tần Mục còn chưa mở mắt ra đã đưa tay lên day day huyệt thái dương, say rượu làm tư duy của hắn trở nên trì độn.

    Trên tay truyền ra cảm giác như bị hồ dính vào, hắn cảm thấy có chút chán ngấy, cố gắng mở mắt ra, tiêu cự chậm rãi hiển hiện, hắn nhìn thấy - máu!

    - Ô ô ô, anh, anh không được qua đây!

    Một giọng nữ mềm mại từ cách đó không xa truyền tới, Tần Mục cố mở to mắt ra nhìn lại, hắn nhìn thấy một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, hai cái bím tóc đuôi ngựa, diện mạo thanh tú đang cầm một cây côn gỗ, dốc sức liều mạng vung vẩy về phía hắn.

    - Cô làm gì thế?

    Tần Mục giọng khàn khàn, cảm giác đây không phải là giọng của mình.

    - Anh cút đi, cút đi!

    Cô gái khóc như mưa, nhưng mà động tác của nàng cũng chẳng dừng lại chút nào.

    Tần Mục lắc đầu, hắn cảm thấy thân thể nặng nề, hắn cố chống tay chậm rãi đứng dậy.

    - Không được qua đây!

    Cô gái lui ra sau và thân thể co rúm lại.

    Tần Mục nhìn qua máu tươi trên tay của mình, tinh thần của hắn rốt cuộc quay về hiện thực, lúc này hắn phát hiện làn da của mình trắng hơn rất nhiều, hắn lại cảm thấy hơi buồn cười, chẳng lẽ làm tình với ngự tỷ Lý Phương Binh có tác dụng bổ âm tráng dương hay sao? (Ngự tỷ: ý nói lái máy bay bà già)

    Không đúng! Đột nhiên Tần Mục ngẩng đầu lên, ý thức của hắn tỉnh táo lại, đây là nơi nào?

    Gió lùa qua vách tường, cửa sổ có vải plastic che chắn, gian phòng ở là do gạch nung xây thành.

    - Tần thôn trưởng, van cầu ngài, tôi có chết cũng không có đáp ứng!

    Bả vai cô gái run run lên.

    - Đáp ứng cái gì?"

    Lúc này giọng nói chưa quen thuộc của Tần Mục vang lên, làm cho Tần Mục phải ho khan vài tiếng.

    - Cầm gương tới đây, tôi bị vỡ đầu rồi!

    Tần Mục ngẩng đầu, vẻ mặt ôn hoà nhìn qua cô gái..

    Cô gái chỉ lắc đầu, dùng cây côn gỗ nhìn qua có chút yếu ớt bảo vệ mình khỏi bàn tay ma quỷ của Tần Mục.

    Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên đi tới một góc phòng nhỏ có đặt chậu nước, thanh lý vết máu trên tay của mình.

    Nhưng mà bóng hình trong chậu nước phản chiếu làm hắn giật mình, toàn thân rung mạnh.

    Một thiếu niên đẹp trai có mái tóc bảy ba hiện ra, cái mũi đầy cao ngạo, đôi môi hơi nhếch lên, lông mi hướng lên, đây chính là tiêu chí của thiếu niên quá độ sắp biến thành thanh niên. Đôi mắt đen thâm thúy đang mở to đầy hoảng sợ nhìn qua bóng của mình.

    Tần Mục không dám tin vươn tay lên, chậm rãi chạm vào mặt nước, mà thủ thế của cái bóng bên trong lại giống Tần Mục như đúc.

    Đột nhiên Tần Mục nghiêng đầu, nhìn qua cô gái kêu lên:

    - Cô là ai?

    Cô gái bối rối trả lời:

    - Tôi, tôi là Hà Tinh.

    - Tôi là ai?

    Tần Mục khàn giọng rống to lên.

    - Anh là Tần thôn trưởng.

    Tiểu cô nương lại khóc thút thít.

    - Tôi tên gì?

    Tần Mục từng bước một đi tới gần cô gái.

    - Tần... Tần Mục. Anh không được qua đây.

    Cô gái vung côn gỗ lên.

    - Hôm nay là ngày tháng năm nào?

    - Ngày 20 tháng 1 năm 1990. Ô ô ô...

    Nhìn thấy diện mạo dữ tợn của Tần Mục thì cô gái khóc rống lên.

    Khí lực toàn thân của Tần Mục như rút sạch, hắn vô lực té trên đất.

    Năm 1990? Năm 1990! Đúng là đùa quá trớn rồi.

    Tần Mục mờ mịt ngồi dưới đất, vẫn không nhúc nhích. Hà Tinh thấy Tần Mục giống như lâm vào mê muội, dường như quên mất Tần Mục vừa rồi tới nơi này muốn làm gì nàng, nhỏ giọng kêu lên:

    - Tần thôn trưởng, Tần thôn trưởng?

    Tần Mục mờ mịt ngẩng đầu, hỏi:

    - Thôn trưởng?

    - Tần thôn trưởng, anh không sao chớ?

    Hà Tinh lại hỏi.

    Tần Mục lắc đầu, lại gật đầu, đột nhiên cười quái dị nói:

    - Tần Mục, Tần Mục, đúng vậy, mình chính là Tần Mục, Tần Mục chính là mình! Mình hiểu rồi.

    Hà Tinh nhìn thấy bộ dáng như điên của Tần Mục, ngây ngốc dừng khóc.

    - Tiểu Hà, tôi hỏi cô, đây là thôn gì? Bị cô đánh một gậy đầu óc đã hồ đồ rồi.

    Tần Mục sờ cái đầu, nhìn thấy máu chảy cũng chẳng lớn, đã có thể cảm giác được máu đang đông lại.

    Hà Tinh cẩn thận trả lời:

    - Đây là thôn Tây Sơn, trấn Hà Tử, là thôn nghèo nhất.

    Tần Mục gật gật đầu, lại hỏi:

    - Tại sao cô đánh tôi, nơi này là nơi nào?

    Hắn vừa hỏi thì Hà Tinh vốn tới gần Tần Mục lại dừng lại, nàng lui ra phía sau, nói ra:

    - Anh lúc trước xông vào phòng của tôi, nhưng mà sau đó còn muốn... Còn muốn...

    Tần Mục cười khổ một tiếng, loại chuyện này hắn xem phim quá nhiều rồi, xem ra chủ nhân thân thể này quá đáng chết.

    - Tiểu Hà ah, ngươi muốn như vậy đề phòng, ta là uống nhiều, mới phạm chút ít sai lầm.

    Nói xong, Tần Mục dò xét gian phòng này, đơn sơ đến mức làm cho Tần Mục chua xót. Trên giường chỉ có một cái chăn mỏng, cũng không biết tiểu cô gái này sống qua mùa đông như thế nào.

    - Tôi, tôi...

    Trong đôi mắt của Hà Tinh tràn ngập nước mắt. Tần Mục vừa rồi không có chú ý tới Hà Tinh chính là một mỹ nữ. Tuy con mắt mắt do khóc nhiều nên sưng đỏ, nhưng mà vẫn không lấn át được khí tức thanh xuân sức sống của cô gái, trên mi ngọc vẫn còn vươn vài giọt nước mắt, nàng lúc này thê mỹ lại mang theo dụ hoặc. Bờ môi nhỏ hồng nhuận khép mở phảng giống như mang theo ủy khuất vô tận. Tuy trên người của nàng hiện tại còn mặc một cái áo bông mỏng, nhưng mà từ bộ dáng của Hà Tinh có thể khẳng dịnh được đường cong ma quỷ của nàng rất mê người.

    Không trách được khiến cho người ta ta nhớ thương. Tần Mục thầm nghĩ, xem bộ dáng của cô gái này không giống như con gái nông thôn, dường như tới từ thành phố lớn.

    - Tiểu Hà, nói cho tôi nghe một chút tình huống của thôn Tây Sơn đi, tôi hiện tại rất hồ đồ, không nhớ nổi những chuyện lúc trước.

    Tần Mục lại sờ đầu và tìm lý do.

    Hà Tinh thấy Tần Mục hoàn toàn không có bộ dáng ác thanh ác khí như lúc trước, nói chuyện tao nhã cũng dần buông lo lắng, cẩn thận từng li từng tí đi đến bên giường, kéo cặp da ra, từ trong đó lấy ra một cái bông băng.

    - Nhìn không ra cô còn chuẩn bị rất đầy đủ nha.

    Tần Mục cười nhạt một tiếng.

    Hà Tinh cắn cắn bờ môi, nhỏ giọng nói ra:

    - Tôi băng bó giúp anh một chút, anh không nên lại... Động tay động chân.

    Tần Mục cười ha hả, nói ra:

    - Đừng nói những chuyện kia nữa, quên đi, xem như giấc mơ. Cô bây giờ nói một chút tình huống của thôn Tây Sơn đi.

    Vì vậy Hà Tinh đi tới giúp Tần Mục băng bó miệng vết thương, sau đó nói rõ thân phận của Tần Mục và tình huống của thôn Tây Sơn.
     
    Vô Ưu, quangvd, MauAn and 6 others like this.
  3. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Thanh Quan
    Tác giả: Qua Nhân
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===
    ------------

    Chương 2: Tần thôn trưởng, ngài đừng đi tới đây. (2)​




    Thôn Tây Sơn nằm ở tỉnh Tây Túc, thành phố Thanh Thủy, huyện Tây Bình, trấn Hà Tử, cũng là thôn nghèo nhất trấn. Bốn phía của thôn là núi vây quanh, hoàn toàn bị ngăn cách. Nếu đi qua một ngọn núi, lại đi thêm hai mươi dặm đường mới có thể đi đến tới đường lớn trấn Hà Tử. Tần Mục là thôn trưởng được ủy nhiệm năm trước, nguyên nhân chính là chỗ này, chú của Tần Mục chính là lão thôn trưởng, lão thôn trưởng không có con nối dõi cho nên Tần Mục vừa mới tốt nghiệp tiểu học, hơn nữa đi làm công ở bên ngoài hai năm chính là "thành phần tri thức cao", cho nên được đề cử làm thôn trưởng.

    Về phần Hà Tinh, nàng chỉ hàm hồ nói mình là sinh viên ở kinh thành (bên khựa vẫn quen gọi Bắc Kinh là kinh thành), sau khi tốt nghiệp thì đi tới đây. Tần Mục âm thầm gật đầu, đây đúng là sự kiện ảnh hưởng rất lớn.

    - Đi, theo tôi ra ngoài.

    Tần Mục đứng lên, nhìn qua Hà Tinh mỉm cười.

    - Tần trưởng trấn, tôi...

    Hà Tinh cắn cắn bờ môi, do dự một chút.

    - Đang muốn nhờ cô chỉ điểm một chút, sinh viên nha, nhìn xem trong thôn của chúng ta có cái gì có thể làm giàu không.

    Trên đầu Tần Mục bao một tấm vải trắng, hắn nhìn qua bốn phía, trùng hợp nhìn thấy cái mỹ và đội lên đầu.

    Hà Tinh bật cười, Tần Mục ngạc nhiên, cô gái này cười rộ lên chẳng khác gì hoa bách hợp nở rộ.

    Hai người đi ra ngoài, tuy hiện tại là mùa đông, nhưng mà chung quanh thôn Tây Sơn là núi vây quanh nên không có quá lạnh, khả năng là do bình chướng thiên nhiên.

    Thôn Tây Sơn tọa lạc giữa thung lũng nhỏ của các dãy núi xung quanh, nếu muốn đi tới con lộ gần nhất cũng cần vượt qua bảy tám trăm mét đường núi. Phòng ở trong thôn do đá lớn chồng chất mà thành, phía trên có rêu mọc đầy, những phòng ở này có niên đại đã lâu. Mọi người cứ như vậy sống theo quỹ tích của tổ tiên mấy trăm năm trước, mỗi năm trông cậy vào vài mẫu đất cằn cỗi, nhét đầy cái dạ dày chính là hy vọng lớn nhất của bọn họ.

    Hiện tại đã là cuối năm, tuy điều kiện sinh hoạt bần cùng, nhưng mà người trong thôn đã bắt đầu thu dọn nhà cửa cho sạch sẽ, chờ đợi năm sau mưa thuận gió hòa.

    - Sắp tới tết âm lịch rồi?

    Tần Mục chào hỏi người trong thôn, nghiêng đầu hỏi Hà Tinh.

    - Ngày mai là cuối năm.

    Hà Tinh gật gật đầu. Thôn trưởng trẻ tuổi dường như trải qua ác mộng nên mất trí nhớ, cũng không có đáng sợ như lúc trước.

    Tần Mục gật gật đầu, chỉ vào đám trẻ con đang đùa giỡn, nói:

    - Bọn nó sẽ từ từ lớn lên, cũng phải noi theo sinh hoạt củ thế hệ trước, đây chính là một loại bi ai!

    Hà Tinh có chút nghi hoặc nhìn qua Tần Mục, không biết Tần Mục nói lời này có ý gì.

    - Ơ, đây không phải Hà đại muội tử sao?

    Một giọng nam nhân vang lên. Tần Mục nhìn qua người nói, chỉ thấy một nam tử chừng ba mươi mặc áo nhăn mang theo gia đình đi tới, vẻ mặt tươi cười.

    Hà Tinh dường như e ngại người này, thân thể không tự chủ nhích ra sau lưng Tần Mục.

    - Đại muội tử.

    Người nọ bỏ qua Tần Mục, vươn tay muốn kéo Hà Tinh.

    Thân thể Tần Mục nhích qua ngăn cản hắn, nam tử cau mày nói:

    - Tiểu tần, như thế nào, lên làm thôn trưởng thì không có quan tâm tới người làm chú này sao?

    Tần Mục nhíu mày nói ra:

    - Có lời gì thì nói đi, động thủ động cước không tốt.

    Nam tử cười toe toét miệng, lộ ra hai hàm răng vàng:

    - Ai nha, Tần tiểu tử, thời điểm trước khi mày lên làm thôn trưởng thì mày đâu có dám nói thế với Lý Kim Bưu tao như vậy, sao rồi, cánh cứng rắn cho nên muốn bay một mình sao?

    Tần Mục khoát khoát tay nói ra:

    - Tất cả mọi người là hương thân, không nên để lại lời ông tiếng ve cho người khác nói.

    Lý Kim Bưu hừ một tiếng, nói:

    - Xem ra tiểu tử mày đã chiếm lấy tiểu nha đầu này rồi, nói cho mày biết, tiểu nha đầu này là của tao, tiểu tử mày muốn độc chiếm thì không cần nghĩ nữa. Nếu mày dám chọc vào Lý Kim Bưu tao, coi chừng sang năm tao không phân bao sống cho thôn này đâu.

    Tần Mục nghe vậy nghiêm mặt, nói ra:

    - Bao sống? Là muốn tìm đám trẻ em mười lăm mười sáu tuổi sao?

    - Nói nhảm, bằng không đám lão gia ăn nhiều như vậy, không có việc làm nhiều như vậy, tao không phân bao sống thì chẳng phải chết cả sao?

    Lý Kim Bưu lại xem trốn ở Tần Mục sau lưng Hà Tinh liếc, chỉ vào Tần Mục cái mũi, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói ra:

    - Dù thế nào tặng tiểu cô nương này cho tao, tao cho thôn Tây Sơn chúng mày mười tên.

    Tần Mục hừ lạnh một tiếng, thò tay đẩy tay của Lý Kim Bưu qua một bên, lạnh lùng nói ra:

    - Sử dụng lao động trẻ em, mày đang phạm pháp.

    - Phạm pháp? Nói cho mày biết, lão tử ở trong trấn Hà Tử này chính là pháp luật. Hừ, mày tin không?

    Lý Kim Bưu hung dữ nói.

    - Chê cười! Thân là cán bộ đảng, biết pháp phạm pháp, mày cho rằng Tần Mục tao là người nào?

    Nói xong Tần Mục quay người đẩy Hà Tinh:

    - Đi, gọi đội trưởng dân binh trong thôn tới.

    Lý Kim Bưu nghe Tần Mục nói như vậy chính là không nể mặt mũi của hắn, lạnh lùng cười cười, nói ra:

    - Đi, họ Tần, mày đi, xem tao làm chức trưởng thôn của mày bay như thế nào!

    Nói xong quay đầu rời đi.

    - Tần, Tần thôn trưởng, Lý Kim Bưu chính là cháu trai phó trưởng trấn Lý Đại Đông, anh không nên đắc tội với hắn nha.

    Sau lưng, Hà Tinh nhỏ giọng nói ra, khóe mắt rưng rưng nước mắt.

    Tần Mục lạnh lùng cười cười, nói ra:

    - Bằng Lý Kim Bưu sao? Hừ, tôi muốn nhìn hắn có thể lật trời không đấy!

    - Tần Mục!

    Một tiếng kêu thanh thúy vang lên..

    Tần Mục nhìn qua sau lưng, chỉ thấy một nữ nhân trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp như cười mà không cười đi về phía hắn. Mái tóc dài khoác hờ lên vai, bờ môi tha son bóng loáng, nhất là cặp mắt to tinh khiết, trong ánh mặt trời chiều càng câu dẫn dục vọng của nam nhân.

    - Cô ta là ai?

    Tần Mục vội vàng nhỏ giọng hỏi Hà Tinh.

    - Không phải người tốt.

    Hà Tinh nói một câu:

    - Chu Tiểu Mai, là góa phụ nổi danh của thôn Tây Sơn,còn chưa có động phòng đã khắc chết chồng. Bây giờ đang mở khách sạn nhỏ trong trấn, nghe nói cô ta chuyên đi câu dẫn nam nhân.

    Tần Mục nói ra:

    - Cô đấy, không nên nói xấu sau lưng người khác.

    Nói xong ngẩng đầu đi tới gần Chu Tiểu Mai, cười nói:

    - Như thế nào, người tài ba trở về thôn ăn mừng năm mới sao?

    Chu Đại Năng cắn cắn bờ môi, hàm răng trắng ngà hiện ra, nói:

    - Tần tiểu tử được lắm, lên làm thôn trưởng thì không nhìn tiểu Mai tỷ vào trong mắt, há mồm đã mắng chị của mình?

    Tần Mục nghi hoặc gãi gãi đầu nói ra:

    - Tôi nào dám, chị mở khách sạn trong trấn nhỏ, xem như người tài ba trong thôn của chúng ta rồi.
     
    Vô Ưu, quangvd, MauAn and 6 others like this.
  4. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Thanh Quan
    Tác giả: Qua Nhân
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===
    ------------

    Chương 3: Dở khóc dở cười​




    Trên mặt Chu Tiểu Mai hiện ra nét lo lắng, đảo mắt lại phủ cười quyến rũ nói:

    - Tần Mục, hôm nay tôi trở về, phòng cũ không có quét dọn gì cả, dù sao anh cũng ở một mình, không bằng tới giúp quét dọn một chút, buổi tối tôi chuẩn bị chút đồ ăn ngon cho anh.

    Tần Mục mỉm cười, gật đầu đáp ứng, tuy góa phụ này thanh danh không tốt, nhưng mà ngắm nhìn cũng là một loại hưởng thụ. Huống chi Tần Mục còn phải hiểu rõ nhiều chuyện, có một số việc kết giao với gái hồng lâu có lẽ còn biết được một ít chuyện giấu diếm.

    Hà Tinh túm góc áo sau lưng Tần Mục, xem ra không muốn cho Tần Mục đi.

    - Ơ, đây không phải nữ sinh viên sao? Như thế nào, thích Tần Mục à, sợ chị ăn anh ta sao?

    Chu Tiểu Mai cười to, bộ ngực của nàng run run làm cho Tần Mục có cảm giác mê mẫn.

    Hà Tinh tức giận quay người chạy đi, bộ dáng hoàn toàn chẳng giống cô gái cầm gậy nện vào đầu của Tần Mục lúc trước chút nào.

    Tần Mục mỉm cười, nhìn Chu Tiểu Mai nói ra:

    - Đi thôi, dù sao tôi cũng là người biếng nhác, hôm nay chúng ta thu dọn xong hay không cũng khó nói đấy.

    Chu Tiểu Mai sóng mắt lưu chuyển, nàng lại nói:

    - Vậy ngày mai chúng ta lại làm.

    Hai người đi qua thôn nhỏ, không bao lâu đi tới nhà của Chu Tiểu Mai. Đẩy cửa ra thì nghe tiếng ho khan từ trong truyền ra, Chu Tiểu Mai vội vàng chạy vào bên trong:

    - Bà bà, bà làm sao rồi? Con đã bảo bà đi ra trấn dưỡng bệnh, tại sao bà không nghe con?

    Tần Mục đi theo sau lưng Chu Tiểu Mai, phòng này rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống loạn như lời của Chu Tiểu Mai. Giờ phút này Chu Tiểu Mai đang vịn lão thái thái, không ngừng đấm lưng cho lão thái thái.

    Lão thái thái ho khan, lão thái thái thở gấp một hơi, nhìn Tần Mục nói ra:

    - Tiểu Tần tử, ngồi đi. Từ khi lên làm thôn trưởng, con đoạn thời gian này không qua thăm lão bà bà.

    Tần Mục cười nói xin lỗi, ngồi xuống giường gạch. Lão thái thái nhìn qua bệnh tật yếu ớt, tinh thần cũng không kém, cầm tay Tần Mục nói chuyện nhà.

    Tần Mục cũng không có biểu lộ không kiên nhẫn, chỉ ngẫu nhiên hỏi chút ít nghi hoặc ở địa phương, lão thái thái cũng nói rõ từng chuyện cho hắn nghe. Tần Mục hỏi thập phần có kỹ xảo, không làm cho lão thái thái cùng Chu Tiểu Mai nghe ra có gì đó không ổn.

    Hai người nói chuyện, Chu Tiểu Mai hầu hạ ở bên cạnh, bất tri bất giác sắc trời cũng đã tối lại.

    Chu Tiểu Mai dọn dẹp nấu cơm, lão thái thái kéo tay Tần Mục tay nói ra:

    - Tiểu Mai là con gái tốt, Lai Phúc nhà bà chậm trễ nó, chậm trễ đời của nó. Hai năm qua tin đồn không ít, Tiểu Mai sống cũng khổ.

    Tần Mục chấn động, gật gật đầu, tâm tư đặt lên người Chu Tiểu Mai.

    Lão thái thái mắt mờ thỏa mãn nhìn qua Tần Mục, cũng không biết trong nội tâm nghĩ cái gì.

    Ăn cơm xong lão thái thái lớn tuổi liền nằm trên giường gạch ngủ đi. Chu Tiểu Mai thì nhét vài thanh củi vào trong bếp lò, liền cắn môi nói ra:

    - Anh muốn tự đi hay tôi tiễn anh đi?

    Nói chuyện ngữ khí vô cùng lớn mật, làm cho tim Tần Mục đập mạnh vài cái.

    Liếc mắt nhìn Chu Tiểu Mai, ánh lửa chiếu vào mặt nàng, sắc mặt vô cùng kiều diễm. Tần Mục lắc đầu nói:

    - Tôi tự đi thôi, đêm hôm khuya khoắt, lạnh.

    Chu Tiểu Mai bĩu môi nói ra:

    - Lạnh cái rắm, anh chờ tôi một lát. Tôi thấy đêm nay trời mây đen dày đặc, sợ anh không biết đường đi bị báo ăn thịt thì khốn.

    Nói xong tươi cười vũ mị, cầm cái áo đỏ bên giường mặc vào.

    Tần Mục cười, mặc cho nàng làm chủ. Hai người đi ra ngoài thì nghe được lão thái thái ho khan. Chu Tiểu Mai cảm giác sắc mặt của mình nóng lên, nhìn bầu trời có trăng, đột nhiên hỏi:

    - Anh nói người cả đời này, tiền đồ là cái gì?

    Tần Mục nhìn vào ánh mắt của nàng, trong nội tâm cũng có chút loạn, đột nhiên phát sinh chuyện không thể tưởng tượng cũng làm cho hắn có chút mờ mịt, nhưng mà hắn tâm chí kiên định, nếu như nói tiền đồ gì tốt nhất trên đời, vậy đó chính là- quan đồ.

    Hai người không nói gì, hào khí có chút nặng nề. Tần Mục đi theo bên cạnh Chu Tiểu Mai, đi qua vài con phố nhỏ đứng ở cửa ra vào một gia đình.

    Tần Mục biết rõ đây chính là chỗ ở củ mình, liền mời Chu Tiểu Mai đi vào. Vốn cho rằng chu Tiểu Mai sẽ tránh hiềm nghi mà cáo từ, không nghĩ tới Chu Tiểu Mai tùy tiện đi vào, làm cho Tần Mục cười khổ.

    Chu Tiểu Mai nghe được tiếng mở cửa, thân thể chấn động, liền điềm nhiên như không có việc gì chỉ vào gốc đại thụ tang thương ở trước nhà và nhớ lại:

    - Còn nhớ rõ không? Khi tôi mười lăm tuổi, anh mười ba tuổi, anh thường xuyên trèo lên cây này hái táo cho tôi ăn.

    Tần Mục không biết rõ, chỉ bất đắc dĩ ngẩng đầu, gật đầu cam chịu.

    - Thoáng cái đã qua bảy năm rồi.

    Trong lời của Chu Tiểu Mai tràn ngập cảm giác hoài niệm.

    Trong lòng Tần Mục khẽ động, một cảm giác rộn ràng hiện ra, cánh môi run rẩy mà kiên định tập kích, dính sát vào môi của hắn.

    Tần Mục cũng không phải thiện nam tín nữ, nếu đã có nữ nhân yêu thương nhớ nhung hắn, hắn chưa bao giờ cự tuyệt.

    Thân thể Chu Tiểu Mai run rẩy, Tần Mục ôm nàng vào trong ngực, hắn cảm nhận được sự mềm mại của nữ nhân này.

    Lực đạo củ Tần Mục tăng lớn hơn một chút, phi thường bá đạo hút hương khí tỏng miệng Chu Tiểu Mai. Thân thể Chu Tiểu Mai hơi run rẩy, hai tay dốc sức nắm chặt quần áo của Tần Mục, giống như con chim non đang ném sát vào người của hắn tìm kiếm an toàn, nhưng mà không biết như vậy mới là nguy hiểm nhất.

    Tần Mục khí lực lớn, đã hơn một năm chưa tiếp xúc với nữ nhân, thân thể của hắn vô cùng khát vọng. Một tay của hắn lòn vào áo của Chu Tiểu Mai, tay kia đặt lên bộ ngực lớn của Chu Tiểu Mai, chạm vào da thịt trơn bóng của nàng.

    - Không muốn...

    Cố gắng thoát khỏi đầu lưỡi của Tần Mục dây dưa, Chu Tiểu Mai thò tay túm lấy bàn tay đang tác quái của Tần Mục, gắt giọng:

    - Hơn nửa năm không gặp, anh đã biến xấu rồi.

    Tần Mục cười hắc hắc, buông Chu Tiểu Mai ra, trên tay còn có hương khí tỏa ra, làm cho Tần Mục tâm tình dao động.

    Sắc mặt Chu Tiểu Mai dưới ánh trăng phơn phớt biến thành quả táo đỏ, hung dữ trừng mắt Tần Mục, nói:

    - Nói đi, có phải anh đã sớm muốn như vậy đúng không?

    Tần Mục vò đầu một hồi, hắn tới bây giờ cũng không biết Chu Tiểu Mai cùng "Tần Mục" có quan hệ gì.

    Chu Tiểu Mai kéo tay của Tần Mục, trong mắt có lệ quang lóe lên, chậm rãi nói:

    - Tần Mục, sang năm mới anh đã hai mươi tuổi rồi. Chú cũng không còn, sau này anh có vừa ý cô gái nào thì nói với Tiểu Mai tỷ, Tiểu Mai tỷ phụ anh, nhất định sẽ giúp anh tìm cô gái tốt.
     
    Vô Ưu, quangvd, MauAn and 5 others like this.
  5. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Thanh Quan
    Tác giả: Qua Nhân
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===
    ------------

    Chương 4: Các người muốn làm gì? (1)​




    Tần Mục vỗ vỗ vai Chu Tiểu Mai nói ra:

    - Tiểu Mai tỷ, đừng như vậy nói.

    Cũng không biết nên tiếp tục chủ đề thế nào.

    Chu Tiểu Mai nhe răng cười:

    - Anh không để tôi đứng trong sân lạnh chứ?

    Tần Mục vội vàng dẫn Chu Tiểu Mai vào trong phòng. Trong phòng rất sạch sẽ, có thể thấy được Tần Mục là người yêu thích sạch sẽ.

    Vừa mới đóng cửa lại Chu Tiểu Mai đã thắp nến lên, nàng quen thuộc căn phòng này hơn cả Tần Mục.

    Tần Mục vừa muốn nói gì, Chu Tiểu Mai giống như cơn gió lao vào trong ngực Tần Mục, bờ môi hai người giao hòa lần nữa. Tay của Tần Mục chưa bao giờ chịu thành thật, đã chui vào eo của chu Tiểu Mai, đang vuốt ve da thịt mềm mại. Hơi lạnh trên tay vuốt ve làn da Chu Tiểu Mai làm nàng hơi khó chịu, hai người dang hôn nhau, đôi tay của Chu Tiểu Mai vô tình vuốt đầu của Tần Mục, làm rơi chiếc mũ xuống và lộ băng gạc trắng.

    PHỐC.

    Chấm dứt hôn sâu, Chu Tiểu Mai nhìn đầu của Tần Mục, buồn cười che miệng, hơn nửa ngày hỏi Tần Mục xảy ra chuyện gì.

    Tần Mục cũng không có giải thích, chỉ có thể ngượng ngùng cười thôi. Chu Tiểu Mai cởi áo khoác ném lên giường của Tần Mục, nói ra:

    - Tôi xem nào!

    Nói xong muốn vạch trần băng gạc, xem xét thương thế của Tần Mục.

    Tần Mục bắt lấy cổ tay của Chu Tiểu Mai, hai mắt sáng ngời nhìn Chu Tiểu Mai. Chu Tiểu Mai bối rối, biết rõ đây là mình tự động đưa tới cửa, sẽ không đào thoát được, liền đỏ mặt mặt cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi:

    - Anh... Anh nhìn cái gì?

    Tần Mục chậm rãi thở dài, ngón tay vuối cằm của Chu Tiểu Mai, nâng đầu của nàng lên. Chu Tiểu Mai sóng mắt lưu chuyển, toàn thân tràn ngập dụ hoặc.

    - Tiểu Mai tỷ...

    Tần Mục cảm giác mình giống như một tên ngốc, chẳng biết nói cái gì cả.

    Chu Tiểu Mai cười rất đẹp, giãy giụa khỏi tay của Tần Mục, vỗ đầu của Tần Mục một cái, nói ra:

    - Tiểu hài tử chớ suy nghĩ lung tung, qua ít ngày Tiểu Mai tỷ giới thiệu cô gái tốt cho, tôi làm bà mai đáng tin lắm.

    Nói xong, sóng mắt lưu chuyển, trong mắt mang theo khổ sở nhàn nhạt.

    Tần Mục đầu nổ lớn, trong đầu hiện ra trí nhớ dĩ vãng với Chu Tiểu Mai, nó giống như dòng sông nhỏ chảy trong lòng Tần Mục. Đây là nữ hài thanh mai chúc mã với hắn, cũng là người khổ sở.

    Nhìn thấy bộ dáng há hốc mồm củ Tần Mục, Chu Tiểu Mai nhõng nhẽo cười nói:

    - Anh mau ngủ đi, anh bây giờ nên đốt lò sưởi lên, sớm đắp chăn kẻo lạnh.

    Tần Mục chậm rãi vuốt ve tóc dài đen nhánh củ Chu Tiểu Mai, trong khoảng thời gian ngắn đúng là không biết nói gì cho phải.

    Chu Tiểu Mai cảm thấy bàn tay ấm áp của Tần Mục đang vuốt ve, mặt đỏ lên, tiếng thở dốc dần dần nhanh hơn. Đột nhiên nàng phát hiện tay của Tần Mục đang từ từ di động xuống, dần dần tiếp cận bộ vị thân thể của mình, nhịn không được hét lên một tiếng, đẩy Tần Mục xuống giường gạch và chạy ra ngoài.

    Tần Mục mờ mịt nhìn qua bóng lưng của Chu Tiểu Mai, dở khóc dở cười.

    Tần Mục thức dậy buổi sáng, đang chuẩn bị đánh răng rửa mặt sau đó đi dạo trên phố, cửa ra vào truyền ra âm thanh ầm ĩ. Trong đó không thiếu tiếng nói to của các lão gia, còn có âm thanh bén nhọn của đàn bà.

    Tần Mục nghi hoặc đi ra khỏi sân, vừa muốn mở cửa thì nghe bên ngoài hô:

    - Tiểu Hà, cô còn chống chế, bọn tôi hôm nay phải tìm tên Tần Mục nói cho rõ ràng, làm gì đi đắc tội thần tài?

    Ngay sau đó lại nghe giọng của Hà Tinh truyền đến:

    - Thúc thúc bá bá à, Tần thôn trưởng nói Lý Kim Bưu sử dụng lao động trẻ em là phạm pháp, quốc gia không cho phép.

    Một giọng to lớn vang lên:

    - Cái gì lao động trẻ em, tôi không biết. Tôi biết rõ tiểu lục tử nhà tôi ở bên ngoài một năm có thể kiếm ba ngàn đồng, sang năm nếu không đi ra ngoài thì bọn tôi ăn cái gì, uống cái gì?

    Nghe đến đó Tần Mục cũng hiểu rõ. Thì ra Lý Kim Bưu đã phát lời rồi, sang năm không cần người của thôn Tây Sơn nữa, đây là bức thôn dân quấn lấy mình. Hiểu rõ điểm này Tần Mục đã có tính toán, thò tay kéo then gài cửa ra, hắn mở cửa ra sau và một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn ngã xuống, Tần Mục vội vàng đở lấy. Cũng không biết Chu Tiểu Mai rời đi thế nào, cánh cửa đã gài then rồi.

    Hà Tinh vội vàng đứng lên, sắc mặt đỏ bừng nhìn qua đám người bên ngoài.

    Thấy Tần Mục đi ra, các thôn dân đều có biểu lộ tức giận, trong đó một người hơn năm mươi tuổi kêu lên:

    - Ca oa tử, mày đúng là không biết trời cao đất rộng, mày dám đắc tội thần tài, mày thật sự không muốn sống mà.



    - Lão Lâm ở phía tây.

    Hà Tinh nhỏ giọng nói ra.

    Tần Mục khẽ gật đầu, nhìn qua thôn dân chung quanh, lớn tiếng nói:

    - Rất tốt ah, xem ra hôm nay tức giận của các thôn dân không nhỏ, tiến vào trong phòng đi, có lời gì thì từ từ nói.

    Nói xong, thân thể hắn hơi nghiêng tránh đường vào nhà.

    Lão Lâm dẫn đầu đi vào, những người khác có chút sợ hãi rụt rè, nhưng mà cuối cùng vẫn đi vào sân. Tần Mục chỉa chỉa vào phòng nói ra:

    - Tiểu Hà, nấu nước đi, đã lâu không có khách tới thăm, chẳng có gì đãi mọi người.

    Hà Tinh gật đầu đi vào trong phòng.

    - Lão Lâm thúc, nói đi, xảy ra chuyện gì?

    Tần Mục nhìn qua Lão Lâm ngồi xổm hút thuốc cuốn, hỏi.

    Lão Lâm rút hai điếu thuốc ra, thở dài nói:

    - Ca oa tử ah, mày còn nhỏ không hiểu chuyện. Lý Kim Bưu chính là đại nhân vật, chú của mày cũng chẳng dám đắc tội với nó, mày chọc vào nó cho nên chẳng khác gì đoạn nguồn việc làm của thôn.

    Tần Mục nhìn qua mọi người, các thôn dân đều nhìn qua Lão Lâm, ngươi một câu ta một câu trách cứ Tần Mục không phải, nói hắn đắc tội Lý Kim Bưu.

    - Nói như vậy đúng là trẻ con không hiểu chuyện.

    Tần Mục nghe cả buổi, sau khi nhận rõ thân phận của mọi người, tóm lược tất cả những lời của bọn họ chỉ gói gọn vào một chữ - tiền.

    Đám hài tử choai choai đi ra ngoài làm, Lý Kim Bưu phụ trách ăn uống, mỗi tháng mỗi tháng được trả ba trăm đồng tiền công, trong cái thôn khốn cùng này đó là con số lớn.

    Lão Lâm đầu trừng mắt, nói ra:

    - Còn không phải sao? Ca oa tử ah, tao khuyên mày đi gặp thần tài xin lỗi, bằng không, chẳng những mày không cần làm trưởng thôn, cho dù là thôn Tây Sơn chúng ta cũng phải ăn không khí mà sống.

    Tần Mục mỉm cười, nhàn nhạt nói ra:

    - Ý của chú là bảo tôi xin lỗi Lý Kim Bưu?

    - Còn không phải sao?

    Lão Lâm trừng mắt, mọi người cũng khuyên bảo Tần Mục đi xin lỗi Lý Kim Bưu.

    Tần Mục không nói chuyện, đứng lên, hắn chỉ vào núi lớn chung quanh:

    - Lão vị lão gia đại thẫm, các người nhìn xem chung quanh chúng ta là cái gì?

    Mọi người nghe Tần Mục hỏi như vậy, nhao nhao trả lời là núi, là đá.
     
    Vô Ưu, quangvd, MauAn and 5 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)