Chương 766: Hạ Quân Cờ Ẩn Mời đọc Quý Chí Cương quả thật đúng là có nhược điểm, nhưng chính vì như thế nên Tần Mục mới có can đảm dùng hắn, nếu hắn biểu hiện không chê vào đâu được, Tần Mục lúc đó cần phải cẩn thận mới đúng. Không nói Quý Chí Cương vội vàng tiếp đãi người nhà. Tần Mục hai ngày này ở trong đơn vị đã bị chọc và khiêu khích vài lần. Hắn làm chủ mua hai bộ thiết bị không biết là do ai truyền ra ngoài, thời điểm mọi người nhận phúc lợi thì bàn tán xôn xao chuyện Tần Mục tự tiện, cách làm này khiến không ít phòng phản cảm. Khoa hậu cần lớn như vậy nhưng tài chính là phi thường có hạn, nó nơi chi tiêu của bộ tài chính ở kinh thành. Tần Mục yêu cầu mua sắm hai bộ thiết bị thì phải chạm vào tiền của các phòng, tuy cuối cùng không thành nhưng nhân khí của Tần Mục đã xuống thấp nhát, mà khoa trưởng khoa hậu cần Viên Khắc Chấn hi vọng mọi người lên tiếng, náo càng lớn càng tốt. Tần Mục cũng từ chối cho ý kiến, thái độ mỉm cười. Nhưng mà nhân viên khoa nghiên cứu thì bực bội, hận không thể làm cho ra chiến tích lớn khiến mọi người phải nhìn xem. Vì thế Tần Mục còn chuyên môn khuyên bảo mọi người giảm bực dọc, hơn nữa hứa hẹn sau khi khoa nghiên cứu làm ra thành tích, Tần Mục hắn bỏ tiền ra mời mọi người đi du lịch nước ngòi ba ngày. Nhưng Tần Mục cũng bảo mọi người lúc cần nghỉ ngơi cứ nghỉ ngơi, đừng tưởng rằng mình còn trẻ thì làm liều. Tần Mục nói chuyện phi thường có tính kỹ thuật, cam đoan mọi người nhiệt tình, cũng giảm đi hào khí áp lực bao phủ của mọi người, đến cuối cùng Tần Mục còn xin lỗi mọi người, năm trước không có tổ chức tụ hội, mời cơm xin lỗi, hắn còn muốn cùng phấn đấu với mọi người, chờ đầu năm đi làm hắn sẽ cùng mọi người ăn cơm. Hai thượng úy nhìn thấy bộ dáng Tần Mục thành thạo thì suy nghĩ sâu xa trong lòng, tâm tư suy tính cũng giảm đi thật nhiều. Sau khi mời cơm xong chỉ chờ đợi tan tầm, sau đó là qua năm. Tần Mục chắp tay sau lưng đi vào đại sảnh khoa nghiên cứu, bảo Hạ Uyển Nhi gọi Triệu Vũ Hiên tinh thông phần cứng tới văn phòng. Triệu Vũ Hiên mặt mang nghi hoặc đi tới, Tần Mục bảo hắn đóng kỹ cửa, tự mình rót trà cho Triệu Vũ Hiên. Triệu Vũ Hiên thụ sủng nhược kinh đứng lên, nói liên tục không dám làm phiền Tần khoa trưởng. Tần Mục gật gật đầu, trong khoảng thời gian quan sát này hắn phát hiện Triệu Vũ Hiên lá gan thật lớn, kỹ thuật cũng vượt qua thử thách, cho nên Tần Mục bằng vào tri thức máy tính nông cạn của mình nói với hắn vài câu, làm cho Triệu Vũ Hiên bây giờ nhìn qua Tần Mục với biểu lộ kính nể. Thời điểm quan sát ưu điểm của Triệu Vũ Hiên, Tần Mục cũng quan sát khuyết điểm của hắn, Triệu Vũ Hiên người này điều kiện gia đình không tốt, có đôi khi một mình đi ra ngoài tiếp công việc sửa đồ gia dụng, căn cứ Tần Mục điều tra, song thân trong nhà Triệu Vũ Hiên thân thể phi thường không tốt, hàng năm đều không thể rời bỏ uống thuốc. Người như vậy thì thích đi trên dây, một bước thiên đường một bước địa ngục, cho nên thời điểm nghỉ trưa Tần Mục quyết định làm bước tiếp theo của kế hoạch. - Tiểu Triệu ah, trong khoa nghiên cứu thích ứng như thế nào rồi? Tần Mục cười hòa ái, bộ dáng của lãnh đạo. Triệu Vũ Hiên xấu hổ đỏ mặt, nói ra: - Tần khoa trưởng, bộ thiết bị kia tôi mò mẫn đã có chút được rồi, những số liệu trọng yếu và thiết bị ở trong cần chờ qua năm mới làm. Tần Mục gật gật đầu, hỏi: - Bộ thiết bị mắc lỗi có khả năng sửa nó hay không? Triệu Vũ Hiên lắc đầu nói ra: - Quá tinh vi, có nhiều chỗ còn không hiểu rõ được. Tần Mục cười, nhàn nhạt nói ra: - Ăn không thấu cũng không có sao, điện tử là thứ tinh vi mà. Đúng rồi, thiết bị đó sản xuất ở đâu? Triệu Vũ Hiên sững sờ lên, thiết bị được sản xuất ở đâu, Tần Mục không phải sớm đã biết rõ rồi sao, vì sao hiện tại lại hỏi? Hắn cẩn thận nhìn qua Tần Mục, dường như nhìn ra manh mối và nói: - Là nước Mỹ sản xuất. Tần Mục cười lên, nói ra: - Anh xác định là Mỹ sản xuất? Triệu Vũ Hiên lại ăn cả kinh, Tần Mục truy vấn những câu này chắc chắn không phải ném đá không đích. Hắn cân nhắc và nói: - Có 20% nguyên kiện thuộc về Nhật Bản sản xuất, còn có 5% nguyên kiện thuộc là sản phẩm trong nước. Tần Mục sớm đã biết rõ, có thể nói lúc khoa hậu cần đưa thiết bị tới thì hắn đã xem rõ ràng rồi, cho nên bề mặt các thiết bị này thì viết là do Mỹ sản xuất. Nhưng mà có đôi khi do vấn đề giá cả và tính năng, thời điểm khoa hậu cần mua sắm đã tìm thứ thay thế, cơ hồ mỗi thời đại đều giống như nhau. Chuyện này hoàn toàn là phục bút của Tần Mục, hiện tại phục bút này lại kíp nổ trên người Triệu Vũ Hiên. Tần Mục châm một điếu thuốc, chậm rãi hút thuốc. Trong khoảng thời gian hắn hút thuốc, cảm giác trong ngực khó chịu, hiện tại hắn chỉ hút vào miệng chứ không hút vào phổi. Cũng bởi như thế Tần Mục chỉ hơi hít vào và nhả khói ra, trong văn phòng khói mù mịt, Triệu Vũ Hiên nhìn qua Tần Mục tháy mông lung và không chân thật. - Như vậy, Tiểu Triệu ah, tôi giao một nhiệm vụ cho anh! Tần Mục cân nhắc trong chốc lát và nói: - Những số liệu trọng yếu này anh có nắm hoàn toàn chứ? - Có, có một ổ cứng HDD có ghi toàn bộ số liệu. Triệu Vũ Hiên chăm chú nói ra: - Tôi chọn ra ổ cứng HDD tốt nhất là nước Mỹ sản xuất. Tần Mục Ân một tiếng, đứng dậy đi vài bước, dùng ngữ khí nghi hoặc nói: - Những thứ khác có giữ lại một phần hay không? Triệu Vũ Hiên gật gật đầu, không rõ Tần Mục tại sao hỏi như vậy. Tần Mục lại đi vài bước, hắn đổi câu chuyện: - Như vậy đi, tôi nhớ trong hồ sơ của anh nói quê quán của anh ở vùng núi đúng không, tôi cho anh nghỉ vài ngài về thăm người thân. Những lời này vừa nói ra Triệu Vũ Hiên cho dù là ngốc cũng biết Tần Mục có việc cho hắn làm, hơn nữa chuyện này còn không thể đưa ra ngoài sáng. Hắn do dự một chút và nói: - Vậy cám ơn khoa trưởng, song thân thân thể không tốt, vừa vặn phải chăm sóc nhiều. Tần Mục cười, vỗ vỗ vai Triệu Vũ Hiên nói ra: - Chuyện khiến người ta hối hận nhất chính là không kịp báo đáp cho cha mẹ, như vậy đi, trong chốc lát đi phòng tài vị lĩnh vài tháng lương, tôi cấp cho anh. Triệu Vũ Hiên cảm kích gật gật đầu, chờ đợi Tần Mục nói câu sau mới là trọng yếu nhất Tần Mục ghi giấy phép cho Triệu Vũ Hiên, nói ra: - Đi, anh cứ đi đi, nhớ nói cho bọn người Vương Hiểu Nhạc nghe, tránh bọn họ tới gặp tôi đòi người. Triệu Vũ Hiên đáp ứng một tiếng, lề mà lề mề đi ra ngoài, chờ hắn đi tới cửa chợt nghe Tần Mục nói: - Không có ổ cứng dư thừa để nghiên cứu là không được, nếu đốt ổ cứng thì làm sao bây giờ? Trong lòng Triệu Vũ Hiên run lên, thân thể ngừng một cái liền rời khỏi văn phòng, vội vã tìm Vương Hiểu Nhạc. Vương Hiểu Nhạc đầu óc linh hoạt, hai người quan hệ lại phi thường thân thiết, Triệu Vũ Hiên nói lại những lời của Tần Mục cho Vương Hiểu Nhạc nghe. Vương Hiểu Nhạc nghe xong con mắt sáng lên, cười quái dị vài tiếng, tiến tới bên tai Triệu Vũ Hiên thấp giọng nói vài lời.
Chương 767: Cái Này Xem Rất Vui Sao? (1) Mời đọc Con mắt Triệu Vũ Hiên đăm đăm, có chút sợ hãi nhìn qua Vương Hiểu Nhạc, âm thanh phát run hỏi: - Điều này có thể sao, sao có thể làm như vậy được? Vương Hiểu Nhạc hừ một tiếng, giải thích nói: - Tôi thấy khoa trưởng của chúng ta từ ban đầu đã thiết kế phục bút rồi. Anh xem những xí nghiệp nước ngoài cỡ lớn ai không có máy chủ máy phó hổ trợ? Đám tạp chủng khoa hậu cần chơi chúng ta, chúng ta bị oan còn ít sao? Lúc này mới vài ngày chúng ta vào cửa là cúi đầu rồi! Nói đến đây hắn cũng vỗ vai Triệu Vũ Hiên, nói lời thấm thía. - Tiến vào cánh cửa này anh phải hiểu được, có một số việc chỉ cần đạt mục đích là được, quan tâm thủ đoạn gì? Nghe tôi nói đúng không? Triệu Vũ Hiên còn chưa từ bỏ ý đồ. - Chỉ sợ Tần khoa trưởng không có nghĩ vậy? Vương Hiểu Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục khuyên bảo: - Lãnh đạo nghĩ như thế nào không phải chúng ta có thể quản, chủ yếu là chúng ta phân ưu giải nạn cho lãnh đạo đấy. Anh cho rằng khoa trưởng chỉ thả cho anh nghỉ vài ngày sao, tại sao bảo anh lĩnh lương sớm, anh đặc thù như vậy sao? Đây là cho anh an tâm đấy. Con mắt Triệu Vũ Hiên lập loè trong chốc lát, khẽ cắn môi nói ra: - Tôi hiểu, nhưng dựa theo lời anh nói số liệu chưa làm xong, chúng ta có phiền toái hay không? Vương Hiểu Nhạc nhất thời tức giận dậm chân, đấm vào ngực Triệu Vũ Hiên, mắng: - Anh thật ngốc, bộ anh là người cầm tiền đi mua ổ cứng trong nước tráo với ổ cứng của nước ngoài hay sao? Triệu Vũ Hiên lại mơ hồ, ngây ngốc nhìn qua Vương Hiểu Nhạc hỏi: - Nhưng mà có nhãn hiệu nước Mỹ! - Anh quản nhiều như vậy làm gì? Chính anh đã nói 25% thiết bị không phải do nước Mỹ sản xuất sao, đến lúc đó chuyện này sẽ tra là do ai tạo ra sai lầm, còn có người nào nhìn qua ổ cứng làm ở đâu sao? Cho dù có tra ra thì đó cũng là chuyện của khoa hậu cần, quan hệ gì tới chúng ta? Nói xong hắn hâm mộ nhìn Triệu Vũ Hiên nói ra: - Tiểu tử anh đấy, vận khí tới rồi, sao chuyện này không rơi vào đầu của tôi chứ? Triệu Vũ Hiên cái hiểu cái không, nhưng hai ngày sau hắn ra khỏi kinh thành mang theo túi du lịch lớn, trong túi du lịch trừ quần áo ra, ở ngân giữa cẩn thận bao bọc một ổ ứng trong đó. Rốt cục bận cộng công việc cuối năm, Tần Mục cũng dự hội nghị tổng kết của bộ tin tức, sau đó lại đi vào trong khoa xem công tác cuối năm, lại triển khai nội dung trong năm sau, cả khoa được nghỉ bảy người cuối năm. Thời điểm đi ra khỏi cửa Vương Hiểu Nhạc nhìn thấy không có người, cũng xin Tần Mục được nghỉ, nói muốn chuẩn bị kết hôn, Tần Mục tự nhiên trực tiếp đáp ứng. Vương Hiểu Nhạc không nói, Tần Mục cũng không nói, ánh mắt hai người giao hội, Tần Mục nhìn bóng lưng Vương Hiểu Nhạc rời đi, hắn lại lên đường trở về cư xá ở kinh thành. Trên xe Tần Mục gọi điện cho Hạ Chân, sau một hồi khách khí Tần Mục liền nói bóng nói gió khen ngợi Vương Hiểu Nhạc, nói hắn làm việc rất chăm chỉ và đáng tin cậy, là hạt giống không tệ. Nói trắng ra hắn chỉ là khách trong khoa nghiên cứu mà thôi, cho Hạ Chân làm công ngắn hạn, mượn uy danh của Hạ Chân làm cánh chim đầu đàn. Một khi Hạ Chân đứng vững ở bộ tin tức, Tần Mục cánh chim cũng cứng rắn, vậy bọn họ sẽ mỗi người một ngả, lúc này Tần Mục giúp Hạ Chân xem xét khống chế người của khoa nghiên cứu lại phi thường cần thiết. Đương nhiên Tần Mục đề cử thì đề cử, đến lúc đó đánh nhịp hay không vẫn do Hạ Chân, đồng thời nếu như Vương Hiểu Nhạc có xu thế lên mặt thì Tần Mục hoàn toàn có thể bóp bắt suy nghĩ này. Trò chuyện chấm dứt, Tần Mục thở dài một hơi, mang lực chú ý đặt lên xe, không bao lâu thì quay về cư xá. Hắn nhìn xe dưới lầu có vẻ quan mắt, càng nhìn càng cảm thấy không đúng, sau khi cất xe xong hắn đi ra nhìn chiếc xe màu đỏ tạo hình rất khác biệt. Đường cong trôi trải, sắc thái náo nhiệt, có đủ nét quý báu của chiếc xe cao cấp. Nhưng mà chiếc xe có nấp trần mở ra vậy mà lấp đặt cái trần xe quá không giống ai trên thế giới. Hàn Tuyết Lăng! Nàng trở về? Tần Mục ngẩng đầu nhìn qua tầng trệt của mình, cửa sổ phòng bếp mở ra khe nhỏ, ẩn ẩn có sương mù bên trong truyền ra, hắn cười lắc đầu, đi vào hành lang. Cửa mở Hàn Tuyết Lăng lúc này mặt đầy khói bụi mở cửa, trên gương mặt mang theo nét bất đắc dĩ nhìn Tần Mục. Tần Mục cười tủm tỉm đi vào, lấy cái khăn mặt trên giá áo lau sạch gương mặt cho Hàn Tuyết Lăng. Hàn Tuyết Lăng lúc này nhu tình như nước đúng cho Tần Mục lau mặt, bộ dáng như hiền thê. Tần Mục đi qua và hỏi: - Không phải chuẩn bị ăn mừng năm mới ở chỗ quân đội sao? Tại sao quay về rồi? Hàn Tuyết Lăng ngây ngốc tại chỗ, âm thanh của nàng không vui, nói: - Như thế nào, không muốn em về sao? Tần Mục vẫn cho rằng Hàn Tuyết Lăng tính tình tác phong quân nhân, lại không ngờ thần thái con gái lại dáng yêu như vậy, hắn lập tức ngẩn người ra, động tác tay không khống chế tốt tại nên lau mặt của nàng tăng lực đạo không ít, lúc này xẹt qua ngực của Hàn Tuyết Lăng. - YAA.A.A.. Hàn Tuyết Lăng thét lên, không ngừng đưa tay ôm ngực, đưa mắt nhìn Tần Mục sau đó chạy vào phòng bếp. Tần Mục nhìn qua khăn mặ trên tay của mình, lại nhìn qua bóng lưng Hàn Tuyết Lăng hoảng hốt, thì thào nói ra: - Không thể nào, tại sao hôm nay nhạy cảm như vậy, thời điểm đánh nhau không có như vậy mà! Hắn treo khăn lên, sau đó lại pha ly cà phê, đi vào phòng khách, mở nhạc lên nghe cầm khúc. Hàn Tuyết Lăng đứng ở trong phòng bếp, không ngừng thét to lên, Tần Mục cũng không đi quan tâm nàng, Hàn Tuyết Lăng nói rõ muốn làm bữa cơm cho Tần Mục, khó có được nàng có tâm này, Tần Mục đã làm tốt chuẩn bị bao tử bị thương rồi. Thời điểm này điện thoại vang lên, là Quý Chí Cương. Hắn nói cho Tần Mục nghe Quý Thu chẳng những đi tới kinh thành ăn lễ mừng năm mới, Dương Yếp còn chưa quay về, hơn nữa lễ mừng năm mới sẽ từ Bắc Liêu đi tới kinh thành chúc tết Tần Mục. Tần Mục nghe xong cau mày nói ra: - Anh nói cho Lưu Đại Hữu đưa tin về, bảo bọn họ đừng suy nghĩ nhiều, có một số việc không phải chúc tết là có thể giải quyết. Lễ mừng năm mới là ngày tốt lành, nhất là trước lễ mừng năm mới thì bí thư thị ủy Đằng Long xảy ra đại sự. Ai không muốn vào thời khắc này tiến thêm một bước, Tần Mục không muốn bọn họ rời đi, dù Tần Mục nói một câu ở Bắc Liêu thì dời bọn họ đi tới đó cũng có đại tác dụng. Nhưng đây đều là bộ hạ cũ của hắn, Tần Mục không thể nào làm chu đáo, cho nên trực tiếp bỏ qua toàn bộ. Bắc Liêu bên kia hiện tại đang loạn, động tác của Tần lão gia tử chính là ổn định lại Trường Thanh, Tần Mục nhúng tay quấy rầy Trường Xuân, hơn nữa hắn hiện giấu ở trong kinh thành, động tác không thẻ thông qua hắn thực hành được. Quý Chí Cương cười hắc hắc, nói ra: - Tôi biết ngay Tần khoa trưởng không có ý định rời núi, tôi sẽ điện cho Lưu cục trưởng trường.
Chương 768: Cái Này Xem Rất Vui Sao? (2)) Mời đọc Tần Mục cười lên, nói giỡn: - Nghe nói anh cũng tiếp người nhà lên kinh thành, chuẩn bị cắm rễ ở chỗ này sao? Quý Chí Cương nghe Tần Mục nói không có ý trách cứ, liền cười trả lời: - Cha vợ vẫn nói lái xe cũng nên tìm chỗ đậu xe, tôi mang theo bọn họ để dần quen thuộc trận địa nha. Tần Mục cười ha ha nói: - Chí Cương, anh bây giờ càng biết nói chuyện, nhưng tôi cần phải cảnh cáo, nên đối xử tốt với tiểu Tạ, cũng phải tốt với Tạ sư phó, trọng yếu nhất chính là chớ hoa tâm! Một câu này triệt để hồi tâm Quý Chí Cương, lãnh đạo ủng hộ ở sau lưng nói ra lời này trực tiếp như vậy làm cho Quý Chí Cương có chút kích động. Lễ mừng năm mới Tần Mục khí thế bình thản hơn nhiều, một câu nói kia Quý Chí Cương trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói ra: - Tần khoa trưởng, tôi sẽ quản tốt lưng quần của mình. Tần Mục cười mắng: - Mói vừa rồi khen anh biết nói chuyện, bây giờ đâm cột sống tôi sao? Hai người chê cười trong chốc lát, Tần Mục mời Quý Thu cùng Quý Chí Cương hai người vào ba mươi tết tới ngồi một chút. Mặt mũi Tần Mục cho phi thường lớn, Quý Chí Cương nhìn Quý Thu và lập tức trả lời. Sau đó Tần Mục bảo Quý Chí Cương chuẩn bị một chút, nhìn xem nước Mỹ thương nhân và đại tập đoàn ở Washington bên kia có bao nhiêu sức ảnh hưởng, có thể nhường lợi nhuận cho tập đoàn Vạn Yến độc quyền hoặc là cùng cộng hưởng hay không, mục đích của Tần Mục chính là trong thời gian sớm nhất đánh tốt quan hệ với bọn họ. trong lời Tần Mục mang theo ý mơ hồ chính là liên hệ với chính đoàn bên đó. - Tần khoa trưởng, có phải khó khăn hay không, đối với ảnh hưởng của anh... Lúc này Quý Chí Cương không thể không thận trọng. - Ha ha, Chí Cương, anh đã lớn rồi, tại sao còn cẩn thận như vậy. Thời thế thai đổi, là thời đại kẻ khai thác, hiện tại Quý bí thư còn có thể cầm gậy đánh anh sao? Tần Mục phát hiện hôm nay tâm tình phi thường tốt, cho nên nói chuyện rất tùy ý. Quý Chí Cương tính tình cũng bị Quý Thu áp lực, cho nên đến bây giờ còn mang theo một ít nhát gan, điểm này là khó có thể thay đổi, chỉ có thể nhìn Quý Chí Cương có thể tìm được người ủng hộ hay không, thí dụ như người yêu, thí dụ như đoàn đội. Tần Mục cúp điện thoại với Quý Thu, bởi vì điện thoại nhắc có điện báo. Hắn nhìn một chút là đại viện Tần gia, hắn tiếp nghe là Tần lão gia tử bảo hắn trong lễ mừng năm mới mang Hàn Tuyết Lăng trở về. Nhưng mà lão gia tử khẩu khí có chút không vui, làm cho Tần Mục nội tâm run lên. Đến tuổi của lão gia tử thì đã quan sóng to gió lớn, hơn nữa trong điện thoại còn nhắc phải mang theo Hàn Tuyết Lăng, trong đó chỉ có một mà thôi, chính là muốn cháu. Tần Mục nói cái gì cũng không dám nói, hắn cảm thấy rất kỳ quái, sau khi mình trọng sinh hình như suy giảm nhu cầu hoan ái hay sao ấy, không còn hứng thú nhiều. Điện thoại không ngừng, Hạ Chân, Cố Ngọc Trữ, Quách Tự Tại đều điện thoại tới, đợi đến lúc Tần Mục tiếp xong cả thì từ trong phòng bếp có mùi lạ truyền tới khiến Tần Mục hoảng sợ, đứng dậy đi vào bếp, lại nhìn thấy trên mặt bàn bày sáu món ăn hình dáng kỳ lạ. - Còn có một chén canh, lập tức xong liền. Hàn Tuyết Lăng mang theo mồ hôi bận rộn trên mặt, từ trong phòng bếp nhô đầu ra. Sắc mặt Tần Mục phát khổ, xem ý của Hàn Tuyết Lăng chính là tối nay mấy món này Tần Mục phải ăn hết, trái ngược với tác dụng hạ dược của Cừu Tiểu Thiền. Hắn chậm rãi ngồi vào bàn ăn, đang cân nhắc có nên gọi điện thoại mua thức ăn không. Hàn Tuyết Lăng không có cho Tần Mục cơ hội này, không bao lâu đã bưng ra một chậu súp lớn. Tần Mục nhìn thấy Hàn Tuyết Lăng mừng rỡ đặt súp lên mặt bàn, sau đó mang sáu món ăn đổ vào trong súp. Tần Mục nuốt nước bọt, không thể tin được hỏi: - Cái này... Chính là bữa tối? Hàn Tuyết Lăng gật gật đầu nói ra: - Yên tâm đi, tuyệt đối ăn ngon, thời điểm quân đội hành quân dã ngoại thì món của em làm là ngon nhất. Tần Mục cảm giác tâm tư của mình nhạt đi rất nhiều, nhưng đối mặt với chậu súp không biết là cái gì này và rơi lệ. Hàn Tuyết Lăng làm đồ ăn có tâm tình gì thì hắn cũng hiểu, nhưng mà hắn không có cảm động rơi nước mắt.. Hàn Tuyết Lăng nghĩ tới cái gì đó, chạy vào trong phòng khách láy chai rượu đế, nhìn Tần Mục nói ra: - Chúng ta uống chút đi, đây chính là em lấy từ chỗ cha đấy, hình như đã hơn hai mươi năm, là thứ tốt. Tần Mục lâm vào ngây ngốc, uống rượu xưa lâu năm, món ăn lại là một chậu súp thập cẩm không biết ăn vào có chết người hay không, Tần Mục không biết mình có thể thừa nhận nổi không. - Đến, chúng ta cạn chén trước. Hàn Tuyết Lăng lại lấy hai chén rượu ra, rót cho Tần Mục và mình. Tần Mục uống xong, lại thừa nhận Hàn Tuyết Lăng lần lượt pháo kích, cơ hồ biến thành con rối. Hắn cười khổ nói: - Nói đi, em có ý đồ gì, nói cho anh nghe. Hàn Tuyết Lăng vẻ mặt nghi hoặc, hỏi ngược lại: - Em có ý đồ gì, vợ chồng mà có ý đồ gì chứ? Tần Mục bị Hàn Tuyết Lăng hỏi câu này thì sững sờ, bất đắc dĩ nhún nhún vai, lại uống một chén với Hàn Tuyết Lăng. Cảm giác nóng rát rất thoải mái, khẽ cắn môi cầm lấy thìa đặt vào trong súp. - Cũng không phải lên đoạn đầu đài, sao lại nhăn mặt như thế? Hàn Tuyết Lăng lúc này cầm cái thìa sau đó uống một ngụm, từ biểu lộ của nàng Tần Mục phát hiện có vẻ say mê. Thực ăn ngon như vậy sao? Tần Mục mang theo nghi vấn đặt muôi súp vafot trong miệng. Tần Mục không biết hắn ăn bữa tối này thế nào, dù sao trong nhà tắm có mùi lạ, hết lần này tới lần khác biểu lộ của Hàn Tuyết Lăng như bình thường, làm cho hắn cũng không nói nên lời. Nghe Hàn Tuyết Lăng giải thích, bộ đội hành quân gấp dừng lại ăn cơm thời gian không nhiều, chỉ có mang đồ trong tay của mình đặt vào trong nồi và nấu mà thôi. Tổng thể mà nói súp này và tay nghề của Cừu Tiểu Thiền nó thể nói là kém nhau quá xa, hai người cũng bắt đầu uống rượu. Hai người cũng dẹp dọn, Hàn Tuyết Lăng uống hơi nhiều. Đợi đến lúc cơm nước xong xuôi Hàn Tuyết Lăng đã mắt say lờ đờ mê ly, bỏ qua Tần Mục và nằm úp thiếp đi. Tần Mục bất đắc dĩ đem chén đĩa thu được trong phòng bếp, sau đó lại điện thoại cho mấy hồng nhan, cáo tri tình hình của mình cho các nàng. Vốn các nàng đều nói muốn tới kinh thành, nhưng nghe xong Hàn Tuyết Lăng sẽ ngụ ở bên này, hàm hồ và nói lại, làm cho Tần Mục cười khổ, các nàng đúng là xem Hàn Tuyết Lăng làm đại tỷ, ai ngờ hắn cùng Hàn Tuyết Lăng mới thật sự có quan hệ trong sạch. Cừu Tiểu Thiền hôm nay đã tìm người bảo lãnh hậu thẩm, bởi vì kế toán tử vong khó hiểu, cơ quan công an đang vận dùng toàn lực tìm hiểu nguyên nhân tử vong cho nên Cừu Tiểu Thiền vẫn nằm trong diện hiềm nghi, nhưng mà Cố Ngọc Trữ ra mặt bảo đảm thời điểm kế toán tử vong Cừu Tiểu Thiền không hề ở đó, cho nên cũng chỉ bị hạn chế trong phạm vi thành phố Đằng Long, nhưng mà không được rời đi.
Chương 769: Tần Mục, Đi Mua Áo Tắm Giúp Em. Mời đọc Mấy người nói một lát và nghe Hàn Tuyết Lăng bắt đầu nói mớ, ục ục thì thầm không rõ ràng lắm, Tần Mục ôm eo Hàn Tuyết Lăng đặt lên ghế sa ***, đưa đến phòng ngủ. Hàn Tuyết Lăng rất nhẹ, hoàn toàn không giống như người rèn luyện thường xuyên, Tần Mục cười lên, đắp kín chăn cho nàng, liền đi trở lại phòng khách, âm thanh phóng đại lên, lại đang lặng lẽ suy nghĩ. Lễ mừng năm mới nên đi làm chút quan hệ. Tần Mục thở dài, con đường này dù có lão gia tử hộ tống, Tần Mục đi lên nhanh hơn so với người khác, nhưng nếu không chạy nhanh đưa mình lên cao, lão gia tử là rất khó duy trì thêm vài năm nữa. Về phần Cao Phái, nhiều năm như vậy mới đi lên được chức bí thư thị ủy thành phố Khai Phát, lại còn mượn lão gia tử cùng Tần Mục ủng hộ, hắn nhiều lắm chỉ có thể là cán bộ thời kỳ quá độ. Nghĩ tới đây dáng vẻ Tần Mục run sợ cả kinh. Bằng tâm tính lão gia tử đã nhìn không tốt Cao Phái, vậy hắn tất nhiên là có ý định của mình, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Tần hệ sụp đổ như vậy, nếu như không có Tần Mục xuất hiện, lão gia tử thủ đoạn ở nơi nào, hắn bồi dưỡng ai làm người nối nghiệp? Tần Mục đột nhiên sinh ra cảm giác áp bách, quân cờ trong tay lão gia tử quá nhiều, hắn cũng là một trong đó, nếu như hắn không nhìn thẳng vào mình, vậy hắn cũng sẽ bị vứt bỏ vô tình giống như là Cao Phái. Một tia mồ hôi lạnh từ trên trán Tần Mục chảy ra. Hắn trọng sinh đến nay vẫn tận sức mình đi kinh doanh quan hệ của mình, chỉ thấy lực lượng của Tần hệ nhưng không nhìn thấy nguy hiểm che dấu trong đó. Tần Mục là cháu trai của Tần lão gia tử không giả, nhưng nếu hắn không phải người tiến công mười phần thì lão gia tử cũng sẽ không yên tâm giao Tần hệ cho hắn. Hôm nay lưu ở kinh thành, Tần Mục ở bên ngoài tuy tạm thu liễm sắc bén, nhưng mà kinh thành cái này hắn không thể quá mức mềm yếu. Hắn bắt đầu hiểu bộ dáng liều lĩnh của các con cháu thế gia là từ đâu mà có rồi, một phần là do bọn họ kiêu căng từ nhỏ, mặt khác không phải đang làm cho người cầm quyền gia tộc xem hay sao? Nghĩ tới đây Tần Mục gật gật đầu, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch của mình trong hai năm ở kinh thành này. Cảnh ban đêm yên tĩnh, âm nhạc u nhã. Hàn Tuyết Lăng mơ mơ màng màng tỉnh lại, dùng sức xoa xoa đầu, phát hiện mình nằm trên giường và nhìn qua bên cạnh. Lẻ loi trơ trọi và không có tung tích của Tần Mục, ngay cả quần áo của nàng vẫn hoàn hảo, Hàn Tuyết Lăng tức giận dùng nắm tay nhỏ đâm giường, thấp giọng chửi bới: - Tần Mục đáng chết, anh đúng là đồ ngu mà, sáng tạo cơ hội cho anh như vậy rồi, chúng ta kết hôn đã hai năm, tôi vẫn còn, tôi vẫn còn... Nói đến đây sắc mặt của nàng cả kinh, tác dụng của rượu làm cho nàng nóng lên, thò tay cởi bỏ núi áo, bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy đặt lên cổ, muốn khu trừ nóng bức. Ai nghĩ tới càng lúc càng nóng, nàng cởi quân trang và áo lông cừu qua một bên, chỉ mặc áo sơ mi trắng, ẩn ẩn có thể nhìn thấu qua áo sơ mi của nàng. Cửa không khóa, nghe được nhạc trong phòng khách truyền tới. Tần Mục còn chưa ngủ? Con mắt Hàn Tuyết Lăng sáng ngời, chậm rãi mang giày vào và đi ra khỏi cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng kéo cửa ra, rón rén đi tới phòng khách. Trước mặt Tần Mục là một bàn cờ vây, trong đó quân cờ đen trắng phân biệt rõ ràng. Hắn cau mày nhìn qua thế cục và lẩm bẩm: - Mình và mình đánh cờ quả nhiên có rất nhiều hiểu ra, mỗi một bước đều phải lao tâm lao lực, lại thiếu đi thú vị suy đón lẫn nhau. Hắn đặt một con cờ và tùy ý buông ra. Đêm hôm khuya khoắt hắn tự mình đánh cờ? Hàn Tuyết Lăng nhìn qua và đi nhẹ ra ngoài, lại vừa vặn đá phải bồn hoa ở cử phòng, nàng bị đau kêu lên và ngã xuống đất. Tần Mục ngẩng đầu, nhìn qua Hàn Tuyết Lăng nằm rạp trên đất, lập tức cười rộ lên, đi tới hai tay xốc nách Hàn Tuyết Lăng lên, nâng nàng ngồi dậy và Hàn Tuyết Lăng đỏ mặt nói: - Có phải muốn nhìn em xấu mặt đúng không? Tần Mục vừa cười vừa nói: - Anh cũng không phải thần tiên tiên tri, làm sao biết em ngã sấp? Đi, em ngồi đi, anh rót cho em chén nước. Hàn Tuyết Lăng ân một tiếng, cảm thấy trên người hơi mệt, nói: - Ngồi một lát đã, toàn thân mồ hôi, khó chịu muốn chết, em đi tắm đây. Tần Mục gật gật đầu, buông Hàn Tuyết Lăng ra, nàng xoay người và có cảm giác mất thăng bằng. Nhìn qua Tần Mục quay người rót nước, Hàn Tuyết Lăng khẽ cắn môi đi vào phòng tắm. Thời gian đã rạng sáng, Tần Mục vẫn không có buồn ngủ. Hắn đang uống trà, liếc mắt nhìn qua vị trí phòng tắm, lại ngồi ghế và nhìn bàn cờ. Đi kinh thành làm cho lão gia tử nhìn thì có chút giật mình, tin tức đi vào bộ tin tức khoa nghiên cứu cũng vượt qua lão gia tử đoán trước, nhưng lão gia tử đều lựa chọn ủng hộ mình. Tần Mục đoán chừng người nối nghiệp ẩn hình của lão gia tử đang ngồi ở vị trí lãnh đạo nào đó của tỉnh hoặc thành phố nào đó, hơn nữa còn là nơi trọng yếu. Thành phố trực thuộc trung ương của cả nước Tần Mục chưa đi nhiều, làm cho Tần Mục cảm thấy xuất hiện một ít chuyện, cũng dựng lên mục tiêu địch nhân phe phái cho mình. Tần Mục biết rõ trong hệ phái của mình, chính thức có thể được xưng tụng có thể dùng cũng chỉ có mấy người ở huyện Tây Bình mang ra. Trương Thúy làm người khôn khéo, sâu xa quan đạo, nhưng mà tâm tư quá mức lung linh, ngồi vị trí đứng đầu khó nắm vững đại cục. Quách Tự Tại làm thư ký tỉnh lẻ, loại người này cũng chỉ thích hợp làm vị trí hỗ trợ, thiếu đi phách lực vung tay lên. Về phần Lưu Đại Hữu, đầu gỗ này làm trong bộ công an còn được, nếu không có Trương Thúy hổ trợ, cho dù ngồi vào địa vị cao của bộ công an cũng tùy thời bị người ta gặm. Về phần tổ hiệp tra Cố Ngọc Trữ, Hoàng Đào Ba cùng Ngô Phượng Hà, tuy nhìn thì dựa sát vào Tần Mục, nhưng Cố Ngọc Trữ khẳng định còn lưu thủ ở kinh thành, Hoàng Đào Ba Ngô Phượng Hà hai người sẽ đi vào hạch tâm của Tần Mục, chỉ có thể xem như phụ thuộc. Nhân tài khó tụ ah, Tần Mục lúc này thở dài một hơi. Hắn lên chức trong thời gian quá ngắn, con đường cũng quá bằng phẳng, không có tích lũy nội tình nhát định, không phải đi lộ tuyến không phải hậu tích bạc phát. Bây giờ nhìn thì phong quang vô hạn, nhưng có thể vì chuyện nhỏ mà thân bại danh liệt. Hiện tại Tần lão gia tử vẫn còn đã có không ít người giương nanh múa vuốt với hắn, đợi đến lúc Tần lão gia tử không còn thì bọn họ sẽ mở miệng dính máu. Tần Mục phải mau chóng ngưng tụ vũ khí của mình, làm cho người không khác không dám dễ dàng há mồm. Tần Mục nghĩ tới đây chậm rãi dọn bàn cờ. Lão gia tử an bài việc hôn nhân cho hắn quả nhiên là nghĩ sâu tính kỹ, Hàn gia cũng có mạng lưới quan hệ vô cùng to lớn, nhất là tại quân đội. Mặc dù Tần lão gia tử cùng Hàn lão gia tử không còn nhưng Hàn Đại Bình mấy năm này sẽ tiến vào bộ tổng tham mưu, trợ giúp Tần Mục cũng thật lớn.
Chương 770 - 771: Vợ Chồng Tần, Hàn. Mời đọc Nghĩ tới đây Tần Mục sâu kín thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn qua phòng tắm. Vừa nhìn qua trong nội tâm Tần Mục có chút run run, Hàn Tuyết Lăng lại không có đóng cửa phòng tắm lại, từ bên trong lộ ra ngọn đèn mông lung. - Nha đầu kia, uống mơ hồ a. Tần Mục cười khổ lắc đầu, đứng dậy. - Tần Mục, Tần Mục! Trong phòng tắm Hàn Tuyết Lăng kinh hoàng kêu lên. - Như thế nào? Tần Mục đi đến cửa phòng tắm, duỗi tay muốn đóng cửa lại. - Anh cầm áo tắm cho em được không, em không biết ở nơi nào. Hàn Tuyết Lăng hô: - Y phục của em ướt cả rồi! Áo tắm? Tần Mục sững sờ, trong nhà của hắn sau khi Ngô Cúc đi thì nàng cũng mang những thứ của mình đi cùng, làm gì có áo tắm? Hắn gãi gãi đầu nói ra: - Như vậy đi, em mặc áo tắm của anh đi. Bổng nhiên cửa mở ra một chút, lộ ra bộ dáng Hàn Tuyết Lăng giống như tiểu hồ ly híp mắt nhìn qua. Nàng trừng Tần Mục, nói ra: - Siêu thị dưới lầu không xa, anh không thể đi mua một cái sao, anh không có tiền sao? Tần Mục nhìn qua đồng hồ và nói: - Hiện tại sắp hai giờ sáng rồi, làm gì có bán quần áo chứ? - Em mặc kệ, mặc quần áo của người khác em không quen! Sắc mặt Hàn Lăng Tuyết hơi đỏ bừng, từ mặt Hàn Tuyết Lăng nhìn xuống thì thấy cái cổ trắng như thiên nga Cửa phòng tắm che chắn nửa vai của Hàn Tuyết Lăng lộ ra rồi, Tần Mục thậm chí đã nhìn thấy làn da trắng nõn của nàng. - Nhìn cái gì? Hàn Tuyết Lăng từ ánh mắt Tần Mục nhìn ra bản tính nam nhân, âm thanh có chút run rẩy nói ra. Không biết là cố tình hay vô tình, cửa mở ra vài phần. Hàn Tuyết Lăng hét lên một tiếng, lại giấu người ra sau cửa, nhưng mà tư thái của nàng đã bị Tần Mục thấy rõ. - Đi ra ngoài ah, anh nhanh ra ngoài! Hàn Tuyết Lăng đóng cửa hô lên. Tần Mục kinh hô vài tiếng, mở cửa ra và đi vào, tay của Hàn Tuyết Lăng cũng không có kháng cự, cánh cửa cứ vậy mở ra. - Vương bát đản! Hàn Tuyết Lăng tức giận mắng một tiếng, lại đâm đầu vào ngực Tần Mục, oán hận nói ra: - Anh là vương bát đản đáng chết, anh có biết chủ động hay không vậy? Tôi là con gái đấy, anh là đồ chết bầm! Vừa mắng vừa cắn vào tay Tần Mục. Tần Mục bị cắn nhưng vẫn định ôm Hàn Tuyết Lăng, đã bị nàng dùng sức đẩy ra. Cả người ướt sũng, Tần Mục lắc đầu, đi ra ngoài phòng ngủ lấy khăn tắm, đưa qua khe hở cửa phòng tắm. Hàn Tuyết Lăng tiếp nhận sau đó đóng cửa lại, khiến cho Tần Mục ngẩn người. Sau khi thay quần áo ướt sũng, Tần Mục mặc quần áo ngủ rộng thùng thình, ngồi trong phòng khách uống trà. Linh... Hai giờ sáng vẫn có người gọi điện tới, Tần Mục cầm lên xem xét chính là Chu Tiểu Mai. - Tần Mục, em có tin tức, nhất định phải thông tri cho anh trước tiên, không có quấy rầy mộng đẹp của anh chứ? Trong giọng của Chu Tiểu Mai mang theo hoảng loạn. - Chuyện gì? Tần Mục hỏi: - Anh còn chưa ngủ. - Mấy ngày hôm trước anh nói với em đấy, hiện tại có chút tin tức. Chu Tiểu Mai thở sâu nói ra: - Chuyện Lam Uân không dễ làm, bên kia cố ý đưa nàng vào FBI làm việc. Tần Mục hít sâu một hơi, đây là chuyện lớn. Lam Uân là nhân tài, không chỉ là quốc gia, thậm chí là nhân tài cả quốc tế đều phi thường thiếu. Hắn ân một tiếng, chậm rãi nói: - Có thám thính được thái độ của cô ta không? Chu Tiểu Mai thở dài, nói ra: - Bên kia quản chế rất nghiêm, không tiến vào được. Tần Mục lại ân một tiếng, ngón tay gõ vào gối có tiết tấu, nói ra: - Vậy tạm thời hoãn một chút, có thể thò ra cái gì thì chỉ sợ tập đoàn Hoa Hạ không thể làm tiếp rồi, đằng sau anh sẽ giao cho Chí Cương qua hoạt động một chút Chu Tiểu Mai đáp ứng, đang định nói gì đó thì nàng chợt nghe trong điện thoại có giọng nữ loáng thoáng gọi Tần Mục. Lúc này gần cuối năm, có thể ở bên cạnh Tần Mục cũng chỉ có chính phụ phu nhân Hàn Tuyết Lăng chứ không phải ai khác. Nàng nhanh chóng tắt điện thoại, làm cho Tần Mục mờ mịt. - Tần Mục. Hàn Tuyết Lăng giọng mang theo ôn nhu, làm cho Tần Mục hơi sợ. Hắn đặt điện thoại lên bàn trà, mới chậm rãi nhìn qua Hàn Tuyết Lăng. Vừa nhìn thì Tần Mục lập tức ngây ngốc, Hàn Tuyết Lăng chưa bao giờ hiển lộ phong quang trước mặt của mình, bây giờ bày ra tư thái khác mời mọc Tần Mục. Tóc dài xõa thẳng xuống, đôi mắt nhỏ mông lung của nàng hơi híp lại, phụ trợ mũi ngọc và bờ môi đỏ mọng, bằng vào vài phần cuồng bạo mê say. Làn da trắng như tuyết, nàng mặc khăn tắm của Tần Mục, hai cái đùi trắng nõn của nàng hiện ra bên dưới, phong quang mười phần. Nhìn xuống dưới khăn tắm thấy thân thể cân xứng bị che lại, mặc dù không có đường cong lung linh, càng tăng thêm vài phần mê say. Hai bắp chân một trước một sau, bàn chân xinh đẹp không mang giày, cứ như vậy đi lên thảm, nhìn qua rất cô độc và bất lực. Hàn Tuyết Lăng biểu hiện thẹn thùng và nghiền ngẫm, nhìn qua Tần Mục bộ dáng ngu ngơ thì phì cười: - Này, tiểu tử anh thật may mắn, em lần đầu tiên mang khăn tắm của đàn ông đấy. Tần Mục đứng lên đi tới trước mặt Hàn Tuyết Lăng, cúi đầu nhìn nàng. Nàng bị Tần Mục nhìn thì xấu hổ, sợ hãi vươn tay, đặt lên vai Tần Mục, thấp giọng nói ra: - Tần Mục, chúng ta kết hôn hai năm, vì cái gì anh tìm người khác mà không tìm em? Những lời này hỏi thẳng trực tiếp, làm cho Tần Mục không biết nói cái gì cho tốt. Hàn Tuyết Lăng tay có hơi trắng bệch, dùng sức vỗ vai Tần Mục, híp mắt nhìn qua phẫn uất vài phần. Bảo một cô gái nói thẳng như vậy, Hàn Tuyết Lăng tính tình hào phóng cũng có chút không chịu nổi Tần Mục cười lên, vươn tay vuốt tóc của Hàn Tuyết Lăng, chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên bờ môi đỏ mọng của nàng. Môi của Hàn Tuyết Lăng có chút lạnh như băng, giống như đang chờ đối tượng tới, Tần Mục vừa mới gần sát Hàn Tuyết Lăng lại lui ra phía sau. Tần Mục tự nhiên sẽ không vì cử động nhát gan của nữ hài mà bỏ qua nàng, khí phách ôm eo nhỏ của Hàn Tuyết Lăng, lại xâm chiếm hương thơm thuộc về hắn. Đôi môi vừa tiếp cận nhau, Hàn Tuyết Lăng phát ra áp lực thật lâu, hai tay ôm chặc lấy sau lưng Tần Mục. Bàn tay lớn của Tần Mục đặt lên hông của Hàn Tuyết Lăng, cảm thụ thân thể nàng đang run rẩy. Không ngừng nhấm nháp mùi thơm từ đôi môi của Hàn Tuyết Lăng, Tần Mục bắt đầu mạnh dạn hơn. Hàn Tuyết Lăng giờ phút này đã không còn là nữ quân nhân lôi lệ phong hành, lại giống như nữ hài mờ mịt bất lực, lõa lồ trước mặt Tần Mục. Khăn tắm lặng yên rơi xuống, Hàn Tuyết Lăng bối rối đem chính mình thật sâu chôn ở Tần Mục hoài gian : ở giữa, dùng con muỗi giống như thật nhỏ âm thanh ngâm khẻ một thân: "Đi phòng ngủ." Tần Mục khẽ cười một tiếng, ôm ngang Hàn Tuyết Tuyết. Hàn Tuyết Lăng hai tay ôm cổ Tần Mục, thân thể uốn éo vài cái, tránh mình bị thẹn nên không nhìn Tần Mục. Rốt cuộc vẫn là con gái chưa trải qua thế sự, dưới ánh đen lộ ra nét thẹn thùng, nàng vùi đầu vào ngực Tần Mục không ngẩng ra. Tần Mục đặt Hàn Tuyết Lăng lên giường và kéo chân che khuất thân thể của nàng. Động tác này khiến Hàn Tuyết Lăng cả kinh, tại thẹn thùng tăng thêm vài phần tức giận. - Anh đi tắm! Tần Mục khó được nói một caia dí dỏm, nhắm trúng Hàn Tuyết Lăng tức giận, thuận tay xách gối trên đầu ném qua Tần Mục. Hành động này khiến nàng nữ tính mười phần. - Bại hoại! Sao em lại gãy trong tay anh chứ? Hàn Tuyết Lăng chỉ vào Tần Mục và quát lên, sau đó lại cười cười, đem chăn kéo lên, nằm trên giường nghĩ loạn. Tắm rửa thật nhanh, huống chi lại là lão bà cưới hỏi đàng hoàng, Tần Mục càng có chút không chờ được. Kết hôn hai năm, vợ chồng còn chưa chính thức hoạt động vợ chồng lần nào, nói ra đúng là khiến người ta sợ hãi. Nhưng mà hôn nhân chính trị là vậy, Tần Mục thậm chí biết có đôi vợ chồng từ khi kết hôn đã không ở cùng nhau, hai đứa con một chồng, một là vợ, đối phương không có quan hệ huyết thống nào cả. Đợi đến lúc Tần Mục đi vào phòng ngủ thì trên mặt Hàn Tuyết Lăng mang theo vài phần kinh hoàng. Nàng nhìn qua Tần Mục mặc quần cộc, hét to lên: - Tần Mục, hôm nay đủ rồi, ngày mai được không? Đây là một vấn đề thâm ảo, Tần Mục dùng hành động để trả lời nàng. Nhìn thấy Tần Mục vén chăn nằm vào, Hàn Tuyết Lăng lại thét lên, dùng sức di chuyển qua bên cạnh. Tần Mục bất đắc dĩ kéo nàng, nói ra: - Lui nữa là té đấy. Đi, đi ngủ sớm một chút a, ngày mai ba mươi tết, muốn dậy muộn đấy.. Hàn Tuyết Lăng ah một tiếng, sợ hãi nằm vào vị trí của mình, nhìn qua Tần Mục nhắm mắt lại, nàng hỏi ra một câu rất bưu hãn: - Tần Mục, anh không sợ vợ? Tần Mục nghe câu này thì hung dữ ngồi xuống. Chăn chảy xuống, hai quả cầu no đủ bạo lộ trong không khí. Hàn Tuyết Lăng luống cuống tay chân thu thập tàn cuộc, lại nhìn qua Tần Mục, mặt mũi ửng đỏ e lệ, nhỏ giọng nói ra: - Tần Mục, có mấy vấn đề em muốn hỏi anh! Tần Mục biết rõ buổi tối hôm nay chỉ sợ ngủ không yên ổn, liền cười nói: - Hỏi đi, anh hiện tái ẽ rất thành khẩn. Nói xong thân thể của hắn khẽ động tới gần. - Anh... Hàn Tuyết Lăng con mắt đăm đăm, thân thể lúc này khô nóng, vì che dấu cảm xúc này nên nàng hỏi: - Đúng rồi, lúc anh ở nước Mỹ tặng lễ vật cho hai người kia là cái gì? Tần Mục cười rộ lên, nói ra: - Sao em còn nhớ chuyện này? Hàn Tuyết Lăng nhíu mũi xinh đẹp, buồn rầu nói ra: - Em bị nghẹn hai năm, anh nói cho em nghe đi. Ánh mắt Tần Mục đầy hào quang nguy hiểm, chậm rãi nhích qua, đặt môi vào tai Hàn Tuyết Lăng, nhỏ giọng nói ra: - Anh có thể nói cho em biết, nhưng mà em phải làm vợ chính thức của anh đã! - Ah, Tần Mục, anh... Hàn Tuyết Lăng muốn né tránh, Tần Mục lại khí phách kéo chăn xuống, làm cho thân thể Hàn Tuyết Lăng không mảnh vải hiện ra trước mặt hắn. Hàn Tuyết Lăng cuống quít dùng tay che lại, cũng không thể che được Tần Mục, khí tức nam nhân xông vào mũi của nàng, làm cho nàng cảm thấy toàn thân khô nóng. - Cứ như vậy đi. Hàn Tuyết Lăng trong lòng đang an ủi mình, tiến tới nhắm mắt lại, kịch liệt đáp lại hôn sâu của Tần Mục. - Ah! Hàn Tuyết Lăng kêu lên đau đớn, tức giận dùng ngón tay bấu vào lưng của Tần Mục, lại chống cự trùng kích mãnh liệt, mắng: - Tức chết em mà, tại sao em luôn chịu thiệt! Tần Mục hôn môi và hôn trán nàng, nghi hoặc hỏi: - Sao vậy? - Em không có chút kinh nghiệm nào, anh cứ xông thẳng thế này? Hàn Tuyết Lăng giải thích. Nàng giống như chiến sĩ bất khuất, nàng không ngừng chống lại áp bách của Tần Mục, hai người lăn lăn lộn lộn, lại từ dưới đất lên sân thượng, Hàn Tuyết Lăng giống như con thuyền nhỏ trong bão tố, hành tẩu ở sóng lớn. Tần Mục không ngừng trùng kích làm cho nàng bỗng nhiên bay lên không trung, bỗng nhiên xuống mặt biển, trải qua chinh phục nhiều lần. Sau đó Hàn Tuyết Lăng từ một nữ đặc chủng biến thành nữ nhân mềm mại, nhẹ nhàng nằm trong ngực Tần Mục, nàng không ngừng cảm nhận mưa móc của Tần Mục. - Này, hiện tại nói cho em nghe đi, rốt cuộc hai lễ vật đó là có ý gì? Hai người ôm lấy nhau, Hàn Tuyết Lăng chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi. - Chính là tùy tiện tặng hai lễ vật, còn có nguyên nhân gì à? Tần Mục một bộ nghi hoặc biểu lộ. - Anh nói em không tin, người nào không biết anh ưa thích dùng đồ vật ẩn dụ, để cho người khác đi đoán. Hàn Tuyết Lăng tức giận véo Tần Mục. - Anh có sao? Tần Mục cười rộ lên, bàn tay nhỏ của Hàn Tuyết Lăng đang vẽ lên ngực của hắn, con mắt nhíu lại nói ra: - Phu nhân, em không nên đùa với lửa, hôm nay là lần đầu của em đấy. Nói xong con mắt Tần Mục nhìn xuống, nhìn thấy màu đỏ trên ga nệm. Hàn Tuyết Lăng nổi giận vặn vẹo thân thể tức giận nói: - Có cái gì đâu, em sợ sao? Năm đó em trong sơn lĩnh, một mình chiến đấu nửa tháng, hừ... Anh... Nàng vừa dứt lời, Tần Mục đã đánh úp miệng của nàng. Trời ơi, đặc chủng chiến đấu một mình, cảm giác... Thiệt nhiều. Hàn Tuyết Lăng choáng váng suy nghĩ chuyện này. Sau khi mưa móc, Hàn Tuyết Lăng đã ngủ thật say, Tần Mục lúc này tinh thần sáng ngời. Lại nhìn qua đồng hồ quả lắc, đã là năm giờ sáng rồi, lại đắp chăn cho Hàn Tuyết Lăng, mặc quần áo tử tế đi vào trong phòng khách. Buổi sáng Hàn Tuyết Lăng lại phát tính tình, nàng lại nói Tần Mục không chút chú trọng ôm ấp tình cảm lãng mạng, không có hống nàng, Tần Mục một hồi cười to. Hôm nay so với ngày hôm qua trên người Hàn Tuyết Lăng mang theo hương vị thành thục, hai hàng lông mày có chút tán loạn, thành Tần phu nhân danh chính ngôn thuận. Hai người ăn điểm tâm và đi đại viện Tần gia cùng Hàn gia. Cuối năm đúng là quạnh quẽ, Tần gia cùng Hàn gia những người trọng yếu chưa về, cũng chỉ có chút ít tiểu nhân vật đang ngồi với nhau. Tần Mục bây giờ là cán bộ cơ quan, tự nhiên không thể đi theo những hậu bối đời ba náo rồi, mang theo Hàn Tuyết Lăng trở lại trong thành phố, bắt đầu đi dạo cửa hành mua sắm như tình lữ. - Tần Mục, anh nói đi, cả ngày anh ở trên đại lộ là sao, không bằng đi vào quân đội đi! Sau khi ăn tủy xong mới biết nó ngon, gương măt Hàn Tuyết Lăng đỏ bừng, một tay kéo Tần Mục, ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Tần Mục. Tần Mục cười lên, trên đường thế nào cũng không tốt. Hắn không có theo Hàn Tuyết Lăng, lại chỉ vào cửa hàng, nói: - Đi, vào xem, lễ mừng năm mới cũng nên mua quần áo mới, em cứ mặc quân trang, chẳng có chút giống nữ nhân gì cả. Hàn Tuyết Lăng bĩu môi một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sát Tần Mục vào trong cửa hàng. Cửa hàng hiện tại bán trang phục mùa đông, Hàn Tuyết Lăng rốt cuộc vẫn lòng dạ nữ hài, quần áo một bộ lại một bộ, cầm nó tới tắm gương xem, mỗi một bộ đều rất thích. Tần Mục ở bên cạnh nhìn qua, không có bất kỳ cảm xúc không kiên nhẫn nào. Mỗi lần Hàn Tuyết Lăng thay y phục đi ra đều bắt Tần Mục đánh giá, những nữ phục vụ đứng bên cạnh nhìn Tần Mục tràn ngập hâm mộ. Lại ở đây nửa tiếng đồng hồ, Tần Mục nhìn xem Hàn Tuyết Lăng thử hết cuối cùng một kiện đi tới, liền mỉm cười hỏi: - Thế nào, quần áo có thỏa mãn không?