FULL  Q.Trường Thanh Quan - Chương 1228 - Qua Nhân

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 790: Cơ Hội Luồn Cúi.





    Đây là một bẩy rập, hơn nữa phía sau bẫy rập này là một vùng bùn rất sâu, đi vào một bước là không út ra được. Tần Mục mím môi suy tư, mà Quách Tự Tại trong điện thoại cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở truyền tới.

    - Như vậy đi, lão Quách ah, chuyện bên kia không cần nghĩ quá nhiều, thành phố bảo anh làm gì thì anh cứ làm theo, làm theo ý bí thư, hảo hảo làm tốt công tác của mình, đây mới là nơi anh cần chú ý.

    Tần Mục sẽ không nói cho Quách Tự Tại làm cụ thể như thế nào, Quách Tự Tại trí tuệ chính trị rất nhạy cảm, hắn sẽ không tùy tiện làm việc, thậm chí còn treo cao tư thái chuyện này không liên quan tới mình. Chuyện này phát sinh quá mức đột ngột, ai cũng không biết bên trong có bao nhiêu cái hố, tùy tiện giẫm vào không cẩn thận là dính vào luôn.

    Quách Tự Tại ứng một tiếng, sau đó chờ Tần Mục cúp điện thoại. Tần Mục đứng ở bên cửa sổ, trong nội tâm thở dài một tiếng, bản thân mình xông họa, ngược lại phải khiêng thay Cao Phái. Làm tới cấp bí thư hoặc chủ tịch thành phố, Giang Bắc lập tức động tới Cao Phái, động tác phản ứng của hắn rất nhanh, quyết tâm của hắn không thể nói không tàn nhẫn. Nhưng mà Tần Mục có chút hoài nghi, động tác này có phải quá huyên náo hay không, ngăn cản con đường vận chuyển vật tư vào thành phố Khai Phát? Giang Bắc đang chơi xiếc gì?

    Lão gia tử không nói gì, Cao Phái cũng không có cầu cứu, tuy Tần Mục nhận được tin tức nhưng không thể lộn xộn. Huống chi đây là đọ sức của đời thứ hai, hắn cho dù muốn động cũng không có năng lực và bốc đồng lớn như vậy.

    Tần Mục hút thuốc, sâu kín cản thán một tiếng. Giang Bắc, quả nhiên là phải đập chết sao?

    Ngày hôm sau đi làm, Hạ Uyển Nhi nhìn qua Tần Mục với ánh mắt có chút bất đồng, giống như đang kiêng kị cái gì, lại giống như muốn nói cái gì, tới tới lui lui trước văn phòng Tần Mục vài lần, mỗi lần đều là chuyện lông gà vỏ tỏi, làm cho Tần Mục buồn cười. Hắn cùng Tề Vân gặp mặt khẳng định người có ý chí đã thấy, Hạ Chân chỉ sợ đang suy tư, dặn dò Hạ Uyển Nhi chú ý hắn, hơn nữa thám thính một chút tiếng gió.

    Nhưng mà Hạ Chân đúng là không hiểu con gái của hắn rồi, bằng trạng thái của nàng thì có thể thám thính cái gì chứ? Tần Mục cũng lười so đo với Hạ Uyển Nhi, thấy nàng lại đi vào văn phòng, liền vừa cười vừa nói:

    - Ngồi đi, nhìn cô vất vả tôi cũng mệt thay đấy.

    Hạ Uyển Nhi sắc mặt đỏ lên, có chút câu thúc ngồi đối diện Tần Mục, thần sắc hơi có chút khẩn trương. Tần Mục cười rộ lên, nói ra:

    - Tôi nhớ cô rất thích Dương Yếp đúng không, như vậy đi, chỗ của tôi có vé đi xem tiệc tối nguyên tiêu, có muốn đi hay không?

    - YAA.A.A. Anh có vé?

    Hạ Uyển Nhi kinh ngạc nói ra:

    - Tôi đã tìm cha kiếm vé, ai biết cha thật cũ kỹ, trong tay chỉ có một tấm, nói cha cũng đi, hừ, có ý tứ gì chứ, tới đó sĩ diện sao?

    Người nói vô tình ý người nghe cố tình, Tần Mục từ những lời của Hạ Uyển Nhi đã hiểu được Hạ Chân mấy ngày nay có chút đường hoàng, cảm giác hãnh diện làm ra vẻ, cũng bắt đầu sĩ diện trước mặt con gái, loại tình huống này đối với Hạ Chân mà nói không phải hiện tượng tốt, nhưng với Tần Mục là cơ hội. Hạ Chân muốn ngẩng đầu thì mấy phó bộ trưởng khác không ai muốn nhìn thấy. Nhất là Tề Vân, hắn mặt ngoài hiền lành, một khi ra tay sẽ nhanh chuẩn và ác, nếu hắn đã có ý mời chào Tần Mục, chặn đánh Hạ Chân xoay người tự nhiên là cố hết sức. Đến lúc đó Tần Mục sẽ vẫn ở chỗ cũ, vị trí của Hạ Chân sẽ phi thường xấu hổ, nói cho cùng còn mong vào chiến tích của khoa nghiên cứu đấy.

    Nếu là như vậy, giữa Tề Vân, Hạ Chân cùng Tần Mục hình thành vòng luẩn quẩn, ai cũng ỷ lại phương diện khác, đồng thời càng có mâu thuẫn khác, tổ hợp lại chỉ sợ khiến Bùi Hải Đào đau đầu.

    Tần Mục lấy một cái vé trong tủ ra cho Hạ Uyển Nhi, nói ra:

    - Người trẻ tuổi, ưa thích minh tinh là rất bình thường, nhưng em đừng mơ mộng quá nhiều, những minh tinh kia cũng là người, cũng là cần ăn uống cùng với ngủ.

    Hạ Uyển Nhi bĩu môi nói ra:

    - Em chỉ thích nghe cô ấy ca hát thôi, cũng không phải ưa thích bản thân cô ấy đâu, giới văn nghệ có những chuyện kia, nhớ lại là buồn nôn rồi.

    Tần Mục cười lên, nha đầu này vẫn hiểu rõ đấy. Hắn thấy Hạ Uyển Nhi mừng rỡ nhìn tấm vé, bất động thanh sắc nói ra:

    - Mấy ngày gần đây Hạ bộ trưởng rất bận, có thời gian tham gia tiệc tối sao?

    Hạ Uyển Nhi nói ra:

    - Ai biết được, hình như là Lưu bộ trưởng bộ tổ chức có tới nha.

    Tần Mục gật gật đầu, tỏ vẻ tự mình biết, bảo Hạ Uyển Nhi đi xem thiết bị như thế nào rồi.

    - Linh... Tần lão đệ ah, tôi là Trương Tử Bình ah. Ha ha, đã lâu không gặp đã lâu không gặp, buổi tối hôm nay không biết có rảnh hay không?

    Thời điểm xế chiều, Trương Tử Bình điện thoại tới.

    - Trương Nhị thiếu gia, anh khỏe. Thật sự xấu hổ, tối nay phải đi tham gia tiệc tối nguyên tiêu rồi.

    Tần Mục pha trò.

    - Anh cũng tới tham gia tiệc tối sao, ha ha, vậy thì quá tốt rồi, chúng ta tiệc tối gặp.

    Trương Tử Bình cúp điện thoại.

    Tần Mục buồn bực, cuộc điện thoại này là có ý gì?

    Chuyện này còn chưa xong, không bao lâu Đậu Bân cũng gọi điện thoại tới, cũng hỏi Tần Mục có đi tiệc tối hay không, chuyện này làm cho Tần Mục càng kinh ngạc. Đám thương nhân này nhận được tin tức gì, tại sao chỉ một bữa tiệc tối lại như ăn thuốc súng như vậy?

    Đợi đến lúc Tần Mục nhận được năm sáu cuộc điện thoại, rốt cuộc ngồi không yên liền điện thoại cho Quý Chí Cương. Quý Chí Cương là người duy nhất không điện thoại cho hắn, nếu có tin tức gì không, Tần Mục cũng có thể dặn dò Quý Chí Cương tham dự vào.

    Quý Chí Cương nghe Tần Mục hỏi thăm, nhất thời cười lên, nói ra:

    - Tần khoa trưởng, chuyện này tôi có nghe qua. Hình như tiệc tối có hoạt động quyên tiền cho người nghèo, không ít quan viên cấp bộ tới tham dự, cấp giấy chứng nhận vinh dự cho những thương nhân quyên tiền, tăng hào khí cho buổi tiệc. Bọn họ đang vội vàng đi gây ấn tượng cho lãnh đọ đấy mà, anh có đi tham gia hỗn loạn này không?

    Tần Mục giờ mới hiểu được, cười lớn:

    - Chí Cương, anh còn hư như vậy sao? Nói đi, lần này Vạn Yến chuẩn bị quăng bao nhiêu?

    Quý Chí Cương cười cười, nói ra:

    - Vạn Yến bên nỳ, Vương tổng đã cho chỉ thị, sẽ cho năm trăm vạn, bên trên không ngừng phát triển, dù sao không thể để người ta áp qua.

    Kỳ thật công ty củ Trung Quốc chưa vươn ra ngoài, nhưng mà có người đã vào xếp hạng của Forbes, mà Vạn Yến dám vào lúc này bày ra bộ dáng tài đại khí thô, chủ yếu là có quan hệ ngoại quốc, Tần Mục có định hải thần châm này, cho nên mới dám không kiêng nể gì cả. Điểm này Tần Mục hiểu Vương Hải Đào suy tính, cũng hiểu chiến lược của Chu Tiểu Mai, có cơ hội nở mày nở mặt, vậy sau này Vạn Yến ở kinh thành có được chính sách thuận tiện hơn nhiều, hơn nữa còn có thể kéo quan hệ với lãnh đạo cấp bộ, cớ sao mà không làm? Về phần làm náo động là có người thừa cơ tác quái, Tần Mục suy tính không thấy ai to gan như vậy cả.

     
    quangvd and haihoq like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 791: Từ Thiện Tối Nguyên Tiêu. (1)





    Tần Mục gật gật đầu, nói ra:

    - Làm rất tốt.

    Quý Chí Cương cũng cười, có chút xấu hổ nói ra:

    - Tần khoa trưởng, vợ tôi cũng muốn quyên một ít, dùng danh nghĩa vợ chồng chúng tôi.

    Tần Mục nghe có chút sững sờ, Quý Chí Cương chơi cái gì vậy? Hắn ân một tiếng, không có phát biểu đánh giá.

    - Tần khoa trưởng, chúng ta tới kinh thành gây dựng sự nghiệp, đầu tiên cần làm là dựa thế. Có tiền thì lưng của tôi cũng cứng hơn, chơi đấu tiền với người khác cũng tốt hơn. Kinh thành bên này tôi không có quá nhiều quan hệ, nhưng nếu như mượn tên tuổi Vạn Yến, mang tên tuổi của tôi đánh ra, tối thiểu nhất sẽ khiến người khác biết rõ tiểu tử này có nhiều tiền, có hạng mục thì ném cho hắn, tối thiểu nhất không cần lo lắng biến thành kẻ vô danh. Tần khoa trưởng, anh nói có đúng hay không?

    Tần Mục nhất thời vui cười, cười mắng:

    - Vậy anh kiềm chế một chút, nếu không đủ thì cầm chỗ tôi, đừng quá tính toán như đàn bà.

    Hai người hữu nghị càng gần, Quý Chí Cương cười trong chốc lát, thấp giọng nói ra:

    - Tần khoa trưởng, tôi nghe được tiếng gió, tiểu tử Dương Ngọc Hải kia hình như sau khi quay về sống không yên, đang muốn ra tay với anh, cẩn thận đấy.

    Trong nội tâm Tần Mục trầm xuống, cười nói:

    - Về sau gọi là Tần ca đi, đừng Tần khoa trưởng Tần khoa trưởng, quá xa lạ.

    Quý Chí Cương đáp ứng, còn nói thêm:

    - Dương Yếp anh cũng nên dặn dò một chút, Dương Ngọc Hải vẫn muốn bao nàng.

    Tần Mục sững sờ, đang muốn nói chút gì đó thì Quý Chí Cương đã cúp điện thoại. Tần Mục chép miệng chậc lưỡi, bất đắc dĩ nhún nhún vai, vì sao chính mình lại đi thông tri cho Dương Yến?

    Sau khi tan tầm, Tần Mục cự tuyệt Hạ Uyển Nhi đề nghị, lái xe đi tụ hợp với Quý Chí Cương. Nếu hiện tại đi cùng xe với Hạ Uyển Nhi thì Hạ Chân không muốn nhìn thấy, Tề Vân nhìn thấy cũng sinh ra tâm tư khác.

    Quý Chí Cương mang theo vợ là Tạ Đan Vân trang phục lộng lẫy, Tần Mục ngồi ở ghế lái, nói:

    - Hai người có lỗ hỏng nha, người không biết còn cho rằng hai người đi diên xuất đấy.

    Tạ Đan Vân không quen Tần Mục, chỉ tươi cười, Quý Chí Cương thì cười nói:

    - Tần ca, ngồi phía sau đi, người không biết cho rằng tôi đang trèo cao đấy.

    Tần Mục cười nói:

    - Anh càng ngày càng miệng lưỡi. Như thế nào, tôi lái xe nên anh không yên tâm chứ gì?

    Tuy là nói như vậy, Tần Mục vẫn mở cửa xe đi xuống. Xác thực, nếu hắn chủ động lái xe cho thương nhân, nếu truyền đi còn không biết biến thành cái dạng gì nữa.

    Quý Chí Cương lái xe, Tạ Đan Vân ngồi vào vị trí ghế lái, Tần Mục ra phía sau xe nhắm mắt dưỡng thần. Tiệc tối băt sđầu lúc tám giờ, Quý Chí Cương vốn định tìm nơi ăn cơm, đến 7:30 thì đi tới hội trường tiệc tối.

    Vừa mới đi vào thì nhiệt khí thổi vào mặt, nhìn thấy người đã ngồi nhiều, trừ hàng ghế phía trước không có người ra, còn trống không có bao nhiêu chỗ. Tần Mục cười nói:

    - Tất cả mọi người rất tích cực ah.

    Quý Chí Cương cung cười lên, nhìn Tần Mục nói ra:

    - Tần ca, vị trí của anh không giống chúng tôi, đúng là có trở ngại rồi.

    Tần Mục khoát khoát tay nói ra:

    - Anh đi đi!

    Nói xong hắn cũng nhìn qua vé của mình, dĩ nhiên là hàng thứ nhất, chuyện này khiến Tần Mục khó xử. Trước kia hắn không biết có nhiều quan viên cấp bộ như vậy, từ chỗ lão gia tử tùy ý cầm một tấm, hiện tại xem ra một tiểu khoa trưởng như hắn ngồi ở hàng đầu tiên, nếu không làm người khác chú ý không nói, chỉ sợ còn có người lên án. Vị trí ngày phi thường bắt mắt, hắn đang ngồi ngang với bộ trưởng và phó bộ trưởng đấy.

    Tần Mục suy tính một phen, hắn nhìn qua chung quanh xem có chỗ trống nào hay không. Thời gian sáp tới tám giờ, cửa hông mở ra, một lãnh đạo liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới. Con mắt Tần Mục không ngừng quét qua, nhìn thấy mấy người quen mặt.

    Chuyện này càng khó xử, mấy người này cấp bậc không kém, trừ vài phó bộ trưởng bộ tin tức thì còn có tài chính, xây dựng, Tần Mục vào lúc này đi qua làm người ta ngại không nói, đưa vé khác thì đắc tội người. Hắn cân nhắc một chút, hắn tìm chủ ý đi tới chỗ Quý Chí Cương, nhét vé vào trong tay của hắn:

    - Hàng thứ nhất, anh đi đi, tôi ở đây với chị dâu.

    Những lời này khiến Quý Chí Cương dở khóc dở cười, nếu có cán bộ hỏi tới thì khó nói lắm. Hết lần này tới lần khác Tần Mục trừng mắt, nói ra:

    - Đây chính là cơ hội tốt, hàng thứ nhất, ngồi ngang với bộ trưởng đấy, đúng lúc anh nên nở mày nở mặt.

    Quý Chí Cương cười khổ nói:

    - Tần ca, anh đang nhét tôi vào họng súng đấy.

    Tần Mục cười mắng một câu, nói ra:

    - Không có việc gì, anh chết tôi cứu, tôi chết anh làm sao bây giờ?

    Quý Chí Cương cầm lấy cái vé, oán hận nói ra:

    - Tần ca, có một câu sớm nói cho anh biết, đời này chuyện làm sai lớn nhất của tôi chính là gặp anh.

    Tần Mục đẩy Quý Chí Cương một cái, nói:

    - Đi nhanh đi, còn ở đó mà đắc chí, hôm nào tôi mời ăn cơm.

    Cho dù không có mời thì Quý Chí Cương thì vẫn đi tới phía trước, lúc gần đi nói cho Tần Mục, trông coi giúp Tạ Đan Vân, ngàn vạn đừng cho người ta mang chạy mất, Tạ Đan Vân cười lên, có thể thấy được Quý Chí Cương yêu nàng tới mức nào.

    Đợi đến lúc Quý Chí Cương đi lắp lỗ châu mai, ngồi vào vị trí ghế trống duy nhất ở hàng đầu tiên, Tần Mục nghe được mấy tiếng nói thầm, suy đoán thân phận của Quý Chí Cương, vì sao hắn có thể ngồi ngang hàng với cán bộ cấp bộ. Tần Mục nhìn Tạ Đan Vân lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, Tạ Đan Vân liền cười rộ lên, nói ra:

    - Tần... Tần...

    Nàng còn không biết nên gọi Tần Mục thế nào.

    - Gọi tiểu Tần a, là chị dâu, gọi tiểu Tần là phải. Tôi và Chí Cương quen nhau nhiều năm, xưng hô đã quen, sửa không được!

    Tần Mục vừa cười vừa nói.

    Tạ Đan Vân mỉm cười kêu tiểu Tần, ngược lại đưa mắt nhìn qua Quý Chí Cương, thấp giọng nói ra:

    - Tôi có thể quen với Chí Cương cũng cảm tạ anh rồi.

    Cử chỉ ưu nhã, tiến thối có độ, Tần Mục cũng không dám tin tưởng đây là con gái của lái xe, hắn khoát khoát tay nói ra:

    - Chị dâu, nói sai rồi, là duyên phận của hai người tới, tôi không dám chiếm công lao này.

    Tạ Đan Vân cũng cười, nói ra:

    - Chí Cương nói với tôi lúc trước anh ta hư lắm.

    Tần Mục ân một tiếng, trầm mặc trong chốc lát nói ra:

    - Chí Cương bị Quý bí thư làm hư, vàng thật nên đặt lên lửa đốt. Có đôi khi phải nhìn nội tâm, không nên nhìn bản chất.

    Những lời này vốn hắn không nên nói, nhưng mà nhìn thấy Tạ Đan Vân bộ dáng hạnh phúc, cũng nên cởi bỏ khúc mắc trong lòng của nàng, nếu không chỉ sợ đôi này cãi nhau lại mang chuyện trước kia của Quý Chí Cương ra nói, vậy thì lúc đó khổ Quý Chí Cương rồi.

    Âm thanh hợp xướng vang lên, tiệc tối kéo màn che. Tần Mục cũng không nói thêm lời nào, nhìn qua đài cao.

    Tiệc tối này Tần Mục không có có bao nhiêu ấn tượng. Sau khi ca hát xong thì giới thiệu lên đài, lại giới thiệu lãnh đạo có mặt, sau đó lại cảm tạ tinh anh xã hội ở các nơi tới ủng hộ, sau đó tuyên bố tiệc tối bắt đầu.

     
    quangvd and haihoq like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 792: Từ Thiện Tối Nguyên Tiêu. (2)





    Tần Mục khoanh tay trước ngực, lực chú ý nhìn qua Quý Chí Cương, chỉ thấy hắn ngồi ở đó hơi bất an, thân thể uốn qua uốn lại giống như dưới mông có lửa đốt. Tần Mục cười nhìn Tạ Đan Vân nói ra:

    - Chí Cương thật là, cơ hội tốt như vậy làm sao lại không đứng ngồi yên cơ chứ, trở về chị dâu nên dạy hắn lại, tính tình này là không ổn.

    Tạ Đan Vân cười lên, nói ra:

    - Tình tình của anh ấy là như vậy, nếu nói cán bộ cơ quan ngồi như vậy, chỉ sợ anh ta sẽ buồn chết.

    Nói xong câu đó, Tạ Đan Vân ai nha một tiếng, sắc mặt có chút đỏ lên nói ra:

    - Tiểu Tần, tôi không phải nói anh đâu.

    - Chị dâu, anh đừng quan tâm tới tôi.

    Tần Mục lắc đầu, không nói gì thêm.

    Tiệc tối này quy cách rất cao, ít nhất trong mắt Tần Mục là như vậy. Ca khúc lựa chọn phi thường có tính đại biểu, có hoài niệm đã qua, cũng có ca tụng cải cách cởi mở, từ mục đích chính trị thì nó đã thành công.

    Sau khi diễn ra vài tiết mục, rốt cuộc đám thương nhân chờ đợi chuyện chính đã tới rồi.

    Đầu tiên trên màn hình tiệc tối có một trường học cũ nát, bọn nhỏ vô cùng bẩn đang tập trung nhìn vào lão sư, lão sư thì đang cố sức viết lên cái bảng rách nát. Sau đó hình ảnh kéo dài ra, lại có cảnh những hài tử này đi trên những con đường gập ghềnh dốc núi. Sau đó phóng viên cầm microphone xuất hiện trên màn hình, bắt đầu giảng thuật những khó khăn trong sinh hoạt của những hài tử này.

    Vượt quá Tần Mục dự kiến, trong hình ảnh xuất hiện trưởng thôn cơ sở khắc khổ. Trên mặt hắn đầy tro bụi và mang theo mệt mỏi, cũng không phải diễn trò như thế, mà là hắn mệt mỏi thật sự. Cuống họng của hắn khàn khàn, nhưng mà Tần Mục lại biết, hắn đã từng nói giọng rất to. Người này Tần Mục rất quen, là Đậu Đức.

    Tần Mục chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cuộc vẫn là địa phương rèn luyện người. Tần Mục nghe Đậu Đức nói chuyện, hắn chân thành đau lòng vì những hài tử này. Tần Mục không biết Đậu Đức đi tới đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hắn chuyển biến khiến Tần Mục có chút vui vẻ. Dù sao cũng là anh em của mình, Tần Mục không phủ nhận phỏng vấn này rất chính diện, làm cho bộ dáng của Đậu Đức lộ ra, nhưng lại có thể giúp hắn mở cục diện bên kia, nhưng bổn ý lại phi thường tốt.

    Màn hình lúc này xuất hiện nam hài tử răng hô, dùng ánh mắt của đa số người thì đứa nhỏ này quá xấu, cũng rất bẩn, nhưng hoàn toàn khiến mọi người ghi nhớ sâu.

    Người chủ trì mang theo giọng điệu hỏi thăm hài tử này, sau đó dùng giọng điệu đầy cảm kích, nói ra các thương nhân ở kinh thành yêu mến nên trợ giúp, trợ giúp tu kiến trường học và những đứa trẻ này.

    Dùng Tần Mục xem ra, quyên tiền trong tiệc tối này rát quan trọng, nhưng mà chỉ cần có tiền tài đưa xuống là được, những chuyện thế này Tần Mục nguyện ý tham gia.

    Thời điểm Tần Mục ngây người thì người chủ trì cầm bản danh sách thương nhân quyên tiền, cũng chia ra đủ loại khác biệt, dựa theo xí nghiệp, tên người tặng và bắt đầu phát giấy chứng nhận từ thiện cho bọn họ. Thời điểm này mới là tiết mục áp chảo mà các thương nhân chờ đợi, chẳng những lưu lại ấn tượng trong mắt của các lãnh đạo, lại còn được xuất hiện trên ti vi, đây là hành động hưng phấn và đầy nghĩ cữ.

    - Xí nghiệp Kinh Hoa, hiến năm vạn nguyên!

    - Công ty trách nhiệm hữu hạn Đức Nghĩa, hiến năm vạn nguyên!

    - Lý sư phó xí nghiệp Minh Thành, hiến nhất trăm vạn nguyên!

    Các xí nghiệp không ngừng được nêu ra, ít thì hai mươi vạn, nhiều thì một trăm vạn, mỗi người đều có mặt trên đài, vẻ mặt dung quang toả sáng.

    Tần Mục cười lên, đúng như Quý Chí Cương nói, Vạn Yến quyên thấp nhất cũng là năm trăm vạn, tới bây giờ còn chưa xuất hiện, đến lúc đó nhất định sẽ xuất ra phần thưởng quan trọng từ bộ trưởng.

    Một đoàn người lộ mặt ra, có những xí nghiệp khiến Tần Mục khó hiểu, chính là xí nghiệp điện gia dụng long đầu của Trung Quốc là của anh em Âu gia, quyên hơn hai mươi vạn nguyên, quả thực là bạo tới tới cực điểm. Trong đó nhất định là có dụng ý khác, Tần Mục suy nghĩ ác ý.

    Ngay sau đó lại là chương trinh ca múa, Tần Mục hào hứng vẫn mỉm cười chờ tiếp theo.

    Quả nhiên hoạt động quyên tiền này làm rất quán triệt. Sau đó có một ít người quyên tiền qua tiểu ngạch, có mấy vạn, cũng có hơn mười vạn, mỗi một người đều được vỗ tay hoan nghênh. Đối với người chung quanh bỏ tiền ra thì thể diện này càng rung động.

    Thời điểm này người chủ trì kích động hô lên:

    - Chủ tịch xí nghiệp Giang Hoài Trương Ngọc Hải tiên sinh quyên hai trăm vạn nguyên!

    Xoạt!

    Cả hội trường vỗ tay như sấm, một người hai trăm vạn chính là số tiền lớn. Trương Ngọc Hải lúc này không biểu lộ gì cả, phi thường bình tĩnh đi lên sân khấu.

    Tần Mục lập tức bật cười, thì ra đoạn thời gian trước chuyện Trương Ngọc Hải đánh cuộc đã bị hắn lợi dụng, thẳng tới lúc này mọi người đầy vui vẻ, chỉ sợ nhìn thấy Đậu Đức cũng có suy nghĩ.

    Con mắt híp mắt, lẳng lặng nhìn qua Quý Chí Cương. Thời điểm này nếu Quý Chí Cương còn không tỏ vẻ gì thì mới làm Tần Mục thất vọng.

    Trong tràng diện trực tiếp này lần đầu xuất hiện cục diện truyền bá vô cùng mạnh mẽ. Ngồi ở hàng thứ nhất Quý Chí Cương giơ tay nhấc chân so sánh với những người chung quanh càng không hợp.

    Nhân vật chính càng khiến người ta nhìn thẳng.

    Lúc này nữ dẫn chương trình đi tới bên dưới, đi tới chỗ Quý Chí Cương. Quý Chí Cương từ trong túi áo móc cuốn chi phiếu ra, xoát xoát xoát ghi vài nét bút, sau đó đứng lên đưa cho nữ dẫn chương trình này.

    Những quan viên có mặt trong tiệc tối thì trước đó quá trình đều an bài tốt, đã trải qua mấy lần nghiên cứu diễn tập, mỗi người có thứ tự xuất trận cố định. Quý Chí Cương dùng chiêu thức này đánh vỡ cục diện, thời điểm hắn giơ tay ra thì hàng thứ hai cảm thấy đột ngột.

    Nữ dẫn chương trình này chỉ hơi sững sờ, năng lực ứng biến vô cùng mạnh mẽ. Nàng liếc nhìn qua các nhân vật cấp bộ, không thấy bọn họ tức giận gì, ngược lại có vài lãnh đại suy nghĩ nghiền ngẫm, thời điểm này đang suy nghĩ Quý Chí Cương không biết có quan hệ tới từ đâu, lại được ngồi vào hàng ghế đầu này. Nữ dẫn chương trình này tươi cười ngọt ngào, tuy nhiên con số trên đó phi thường kinh người, nữ dẫn chương trình đem microphone đặt ở bên miệng hướng qua ống kính và nói:

    - Vị tiên sinh này hào khí trùng thiên, ở hiện trường quyên cho bọn trẻ năm trăm vạn nguyên!

    Người xem bên dưới đột nhiên yên tĩnh, nhanh chóng vỗ tay như sấm, còn có rất nhiều người đứng lên, trên mặt hưng phấn không cần nói cũng biết. Những thương nhân cũng phải ghé mắt nhìn xem, đem ánh mắt nhìn thẳng Quý Chí Cương.

    Người chủ trì nhìn qua ba chữ bay múa trên chi phiếu, trong nội tâm liền nhân cơ hội nhìn tên Quý Chí Cương. Nàng đứng bên cạnh Quý Chí Cương nói:

    - Vị tiên sinh này, xem ngài tự giới thiệu chính mình được không?

    Nói xong liền đem microphone đặt ở bên miệng Quý Chí Cương.

    Quý Chí Cương trầm mặc một lát, ngắn gọn nói ra:

    - Tôi là một thương nhân ở tỉnh Bắc Liêu thành phố Đằng Long, họ Quý.

    Sau khi nói xong lại gật đầu về phía người chủ trì, liền không hề nói nhiều.


     
    quangvd and haihoq like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 793: Từ Thiện Tối Nguyên Tiêu. (3)





    Nữ dẫn chương trình sững sờ, người hiến cho năm trăm vạn thì chắc phải giới thiệu công ty của mình, nhưng mà người này không có làm như thế, ngay cả tên cũng lười nói, trên mặt của nàng đầy xấu hổ, bị camera trung thực truyền đạt cho người xem cả nước.

    Tần Mục bật cười, nghiêng đầu nhìn Tạ Đan Vân nói ra:

    - Chồng của chị cũng đủ xấu, đây không phải khiến người ta khó chịu sao?

    Tạ Đan Vân bĩu môi nói ra:

    - Chờ anh ta về nhà chắc chắn phải quỳ trên bàn xát! (Cái bàn gỗ ngày xưa người ta dùng giặt đồ, bề mặt hình gợn sóng, quỳ lên rất đau ^^)

    Nàng nhìn thấy Tần Mục kinh ngạc thì thở dài, nói:

    - Không phải tôi quản nghiêm, cũng không biết như thế nào mà anh ta sợ tôi lắm!

    Tần Mục sững sờ, nhìn kỹ Tạ Đan Vân, lại thấy trên mặt có chút tương tự với Bạch Nhược Hàm, trong nội tâm hiểu ra một ít.

    Nữ dẫn chương trình ngây ra một chút, lập tức điều chỉnh tâm tính, Quý Chí Cương không giới thiệu chính mình, cũng không có nghĩa người khác không cho hắn nổi danh. Ngồi cách đó không xa là bộ trưởng tài chính gật đầu với nữ dẫn chương trình, vì vậy nàng lập tức biết rõ mình nên làm cái gì bây giờ, cầm microphone thâm tình nói ra:

    - Một thương nhân chất phác đến từ Bắc Liêu Đằng Long Quý Chí Cương tiên sinh, hùng hồn quyên năm trăm vạn nguyên!

    Lúc này có tiếng vỗ tay như sấm vang lên, không biết có bao nhiêu người đang vỗ tay, vì Quý Chí Cương hùng hồn mà tán thưởng. Giờ phút này những người đứng trên đài thấy thế nào cũng giống như bị chê cười. Nhất là Trương Ngọc Hải, gương mặt của hắn tía nhợt trừng mắt Quý Chí Cương. Quý Chí Cương cũng lười phản ứng đến hắn, khiêm tốn cong eo chào chung quanh và ngời xuống.

    Hắn đánh tan cục diện ở đây, lại không có đi lên lĩnh thưởng, chuyện này có chút nói không qua, nhưng mà những giấy chứng nhận kia đã chuẩn bị tốt, cũng không có dư thừa, cho nên hắn không đi lên cũng miễn xấu hổ.

    Mấy lãnh đạo cấp bộ nói cái gì đó, từ vị trí của Tần Mục nhìn rõ ràng, hắn mỉm cười nói với Tạ Đan Vân:

    - Nhìn qua Chí Cương lần này lưu ấn tượng không nhỏ với lãnh đạo rồi, về sau ở kinh thành đường đi rộng hơn rất nhiều ah.

    Tạ Đan Vân mỉm cười nói:

    - Còn phải cảm ơn Tần khoa trưởng dẫn dắt, Chí Cương của cải không có phong phú như vậy.

    Tần Mục cười rộ lên, nói ra:

    - Chị dâu, ngươi chừng nào học được từ Chí Cương cách nói khách sáo như vậy?

    Tạ Đan Vân mỉm cười, nhưng không có giải thích. Tần Mục trầm ngâm một chút, cho dù Quý Chí Cương lần này có quyên số tiền đó hay không, Tần Mục cũng sẽ không giúp hắn, đây là cơ hội của Quý Chí Cương. Hắn có thể khai ra chi phiếu như vậy, khẳng định có người sẽ tra hắn, nếu như Quý Chí Cương vay trong ngân hàng, không khó rơi vào lỗ tai của những bộ trưởng này và người khác, bây giờ là lúc kính dâng, Quý Chí Cương không thể nào trở thành cái bia cho người ta ngắm được, cho dù kinh tế của ngươi tạm thời có nguy cơ, nhưng có thể ở trong kinh thành đạt được chút chính sách nhổ, chỉ cần đánh tốt quan hệ với những lãnh đạo này, vậy thì tiền đồ sẽ thuận buồm xuôi gió.

    Tần Mục đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên, là Trương Tử Bình gọi tới. Tần Mục vừa mới chuyển nghe thì Trương Tử Bình tán thán:

    - Tần lão đệ, cường giả có thủ hạ không yếu nha, làm ca ca bội phục.

    Tần Mục cảm khái, nói:

    - Tiểu tử này chắc đi vay thôi, cũng không thể quá khen như vậy.

    Trương Tử Bình cười nói:

    - Có phách lực như vậy đúng là khiến người ta bội phục.

    Trong lời nói mang theo ý ghen ghét. Trong kinh thành nhiều con cháu thế gia như thế, kinh thương cũng không ít, tài đại khí thô cũng có, nhưng mà bị một thương nhân Bắc Liêu đến đoạt danh tiếng, với tư cách long đầu thương nhân ở kinh thành, Trương Tử Bình tự nhiên có chút không quá thoải mái.

    Tần Mục nghe ra ý của hắn, vừa cười vừa nói:

    - Chí Cương là nhân viên văn phòng trong tập đoàn Vạn Yến, người bỏ vốn cũng chỉ là hành động theo tình cảm mà thôi. Trương Nhị thiếu gia, công ty internet của chúng ta hiện tại còn chưa có tuyên truyền, trong chốc lát...

    Tần Mục cũng không nói gì thêm, nhưng lời lẽ hàm hồ như vậy làm cho Trương Tử Bình âm thầm gật đầu, cũng phải có nhận thức mới về Tần Mục rồi.

    Quý Chí Cương cường thế xuất kích chỉ là xung phong của Vạn Yến, chờ một lát các xí nghiệp cỡ lớn quyên tiền, Vạn Yến sẽ nhổ vị trí đệ nhất. Mà Tần Mục đưa những lời này cho Trương Tử Bình chính là nói với Trương Tử Bình, đến lúc đó xem Quý Chí Cương ghi cho Vạn Yến bao nhiêu tiền, Trương Tử Bình cho dù áp hắn, không đủ Tần Mục có thể bổ sung. Một câu "Chúng ta ", lập tức đem quan hệ của Tần Mục cùng Trương Tử Bình kéo gần hơn thật nhiều.

    Tiệc tối lại dừng lai một chút, sau đó là những ca khúc và tiểu phẩm. Tần Mục nhìn qua đồng hồ, đã qua mười một giờ, tình hình chung tiệc tối tới mười hai giờ là chấm dứt, tiết mục áp chảo sắp tới rồi.

    Đúng vào lúc này Dương Yếp ăn mặc thanh lệ đi lên sân khấu, từng tiếng ca như chim hoàng yến xuyên thấu lòng người. Làn điệu du dương, tình cảnh biến hóa, một khúc Tự Tằng Yến Quy Lai thành danh của Dương Yếp vang vọng chung quanh.

    Đây là ca khúc Tần Mục thích nhất, trong khoảng thời gian ngắn nhìn má lúm đồng tiền của Dương Yếp, Tần Mục có chút hoảng hốt, giống như người ở tương lai nhìn thấy cảnh ở kiếp này, tinh cảnh thay đổi luân phiên làm cho Tần Mục cảm thấy đắng chát.

    Được nửa khúc, Dương Yếp bắt đầu tự thuật lại ưu mỹ của Bắc Liêu Đằng Long, cũng ngắn gọn kể lại câu chuyện gặp Tần Mục ở phòng ca múa, rất hiển nhiên đây là tổ chức tiệc tối cố ý làm hậu thuẫn chăn đệm cho Vạn Yến quyên tiền.

    Đây là lần đầu tiên tỏ thái độ chính thức, Dương Yếp không có chỉ ra Tần Mục, một phó bí thư huyện ủy trong phòng ca múa dùng tiền đấu khí, mà Dương Yếp dùng thân phận thương nhân nói ra, trong mắt không ít người nhìn qua Quý Chí Cương.

    Một khúc cuối cùng cũng qua đi, Dương Yếp ưu nhã cúi chào. Nữ dẫn chương trình bây giờ nhìn qua Quý Chí Cương, cách xa như vậy, Tạ Đan Vân giống như nhìn thấy rõ nữ dẫn chương trình đang nhìn ai, trong mũi hừ một tiếng.

    Thời khắc quan trọng nhất của tiệc tối đã tới, một xí nghiệp cỡ lớn bắt đầu quyên tiền. Nhưng mà Quý Chí Cương một người đã quyên ra năm trăm vạn, những xí nghiệp quyên hai ba trăm vạn đã bắt đầu vô lực, nếu như lúc này không đứng ra vung tiền thì tiệc tối sẽ thành trò cười, xí nghiệp quyên tiền không bằng một người, đây là chuyện đáng cười thế nào.

    - Công ty Phẩm Lương quyên sáu trăm sáu mươi sáu vạn nguyên.

    Rốt cục có người nhảy ra, là một công ty cỡ lớn ở Giang Hoài.

    Tần Mục nhìn thấy hàng người chung quanh thư giãn một ít, có ai đó cũng đang thở dài, liền điện thoại cho Quý Chí Cương hỏi hắn quyên bao nhiêu.

    - Tám trăm tám mươi tám vạn.

    Quý Chí Cương nói rõ. Chút tiền ấy đối với tập đoàn Vạn Yến trong lợi nhuận một năm mà thôi chỉ chiếm một phần hai mươi, lấy ra tạo ấn tượng còn phi thường thực tế, còn mạnh hơn làm quảng cáo.

    Sau đó Tần Mục lại nói cho Trương Tử Bình, bảo hắn ngàn vạn lần đừng hô, Trương Tử Bình trong nội tâm khẽ run rẩy, nói ra:


     
    quangvd and haihoq like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 794 - 795: Dựa Sát Vào.





    - Tôi nói Tần lão đệ, ca ca thân gia cũng không nhiều như vậy, dùng nhiều tiền như thế được không bù mất.

    Tần Mục cười nói:

    - Nhị thiếu gia lượng sức mà đi, chúng ta sĩ diện đã qua, lót trong áo cũng được mà, tôi nghe thật không được, sao có thể khiến Quý lão bản xuất hầu bao, dù sao anh ta nợ nhiều không lo.

    Trương Tử Bình cười lên ha hả, cúp điện thoại bắt đầu thao tác.

    - Tập đoàn Vạn Yến, tám trăm tám mươi tám vạn nguyên.

    Nữ dẫn chương trình âm thanh có chút run rẩy, Tần Mục phát hiện nữ dẫn chương trình này mang theo vài phần xuân ý nhìn Quý Chí Cương, Tần Mục liếc nhìn qua Tạ Đan Vân.

    Tạ Đan Vân nghiến răng ken két, bởi vì nàng nhìn thấy Quý Chí Cương lên đài thì nữ dẫn chương trình kia đã nắm tay hắn. Người khác đều đều không có dãi ngộ này, vì sao Quý Chí Cương thì có? Rõ ràng là nữ dẫn chương trình phát xuân tình, truyền tín hiệu cho Quý Chí Cương.

    Quý Chí Cương lần nữa mặt mày rạng rỡ, xí nghiệp và người quyên tổng cộng hơn một ngàn ba trăm vạn, năm 97 đây là số tiền to lớn. Các thiếu gia và xí nhiệp ở kinh thành biết cường độ hút tiền của tập đoàn Vạn Yến, cho dù muốn so với Quý Chí Cương cũng biết hậu thuẫn của mình kém hơn.

    Thời điểm này nam dẫn chương trình giới thiệu các lãnh đạo, cầm lấy một trang giấy nhỏ, kích động nói ra:

    - Công ty cổ phần khoa học kỹ thuật Hoa Hạ quyên một ngàn hai trăm vạn!

    Một ngàn hai trăm vạn, một ngàn hai trăm vạn! Đây là xí nghiệp đột phá ngàn vạn đầu tiên. Mà cái tên này hơi thần bí, cơ hồ không có mấy người biết rõ tên của nó. Tần Mục cười lên, công ty này hiện tại không có thực nghiệp, cho dù là khai phát game onlien cũng chỉ mới sơ khai, lần này quyên tiền là do hai tổng giám đốc ẩn danh xuất tiền túi. Tần Mục đứng dậy nhìn qua Trương Tử Bình xa xa, hai người đồng thời ngầm hiểu lẫn nhau.

    Thời điểm này điện thoại của Tần Mục vang lên, là Tề Vân đánh tới:

    - Tần khoa trưởng, công ty Hoa Hạ này anh có ấn tượng gì không?

    Tề Vân động tâm tư, quả nhiên là am hiểu bắt cơ hội, những năm này ẩn nhẫn cho nên Tề bộ trưởng có ý định đã lên tiếng thì phải nổi tiếng. Tần Mục ân một tiếng, báo cáo:

    - Là mấy người bạn ở cơ sở hồ đồ, là Trương lão bản của Mộng Ngải Thiên Đường chủ trì.

    Tề Vân ân một tiếng, liền cúp điện thoại.

    Tiệc tối hoàn thành viên mãn, cuối cùng dùng công ty Hoa Hạ quyên cao nhất, sau ca khúc Một Đêm Khó Quên đã chấm dứt buổi tiệc.

    Những chuyện này không phải Tần Mục quan tâm, hắn gọi điện thoại cho Vương Hải Đào, bảo chuyển khoản cho công ty Hoa Hạ tám trăm vạn. Xem ra Vạn Yến xuất huyết nhiều, nhưng đối với Tần Mục mà nói tiền tài chỉ là là thủ đoạn phụ trợ chính trị mà thôi, hắn đúng là dã tâm thật lớn, những con số này chỉ là khởi đầu mà thôi. Chỉ có quyên tiền xong mới đầu tư có thu hoạch, Trương Tử Bình được mặt mũi, cũng có lợi ích thực tế, chẳng lẽ Trương gia còn có thể đào mương rãnh với mình sao? Tuy hiện tại Trương hệ và Tần hệ không có xung đột lợi ích quá lớn, nhưng cũng phải phòng ngừa chu đáo, đi đầu đánh tốt quan hệ, đây là chuyện phi thường trọng yếu.

    Lúc sắp chết mới nhảy cầu, cầu thần thắp hương cúng bái Tần Mục không làm.

    Quý Chí Cương xem như mặt mày rạng rỡ, nhưng mà hắn xuất đầu khiến Dương Ngọc Hải sắc mặc nhìn không tốt, thời điểm chia tay Tần Mục dặn dò Quý Chí Cương phải cẩn thận Dương Ngọc Hải có mánh khóe gì mới hay không, Quý Chí Cương đáp ứng một tiếng, nhưng mà xem bộ dạng là không quá để ý.

    Tần Mục đã dặn dò, Quý Chí Cương có nghe hay không là chuyện của hắn, cho nên Tần Mục cũng chỉ gật gật đầu, bỏ qua chuyện này.

    Về đến nhà, Tần Mục nằm trên giường ngủ. Đêm nay hắn ngủ không yên ổn, cảm giác, cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng lại mơ mơ hồ hồ bắt được cảm giác, rạng sáng bốn giờ thì đứng lên ngồi sa *** nghe ngạc.

    Mười sáu tháng giêng, cơ hồ tất cả đơn vị đều công tác bình thường, một năm đã qua đi. Hiện tại bộ tin tức có hào khí quỷ dị, vốn hai khoa trưởng mới cũ va chạm với nhau, về sau lại biến thành bộ trưởng và phó bộ trưởng phân cao thấp, nhưng mà bộ trưởng cùng phó bộ trưởng phân cao thấp xong lại có một phó bổ trưởng khác không chịu tịch mịch nhảy ra. Tần Mục cẩn thận để ý, cho dù thật sự biến thành quân cờ cho người khác, tối thiểu nhất cũng phải làm soái, không phải làm con tốt.

    Tất cả những chuyện này tiến hành trong bóng tối, Tần Mục mỗi ngày vẫn đi làm, vẫn bất động thanh sắc, giao phong trong bộ không phải ngày một ngày hai là xong, không cần phải thảo luận, trong hội nghị sau đó bộ trưởng đánh nhịp, trên cơ bản đã là chuyện vá đã đóng thuyền.

    Cho nên tối hôm đó Tần Mục thông qua con đường nhất định tìm được địa chỉ của gia đình Bùi Hải Đào, liền tỉ mỉ chuẩn bị một phần báo cáo thiết kế trong tương lai, mang theo hai phần quà tặng giá cao thừa dịp đêm tối gõ cửa nhà Bùi Hải Đào.

    Vốn nhà của Bùi Hải Đào ở lại canh gác rất nghiêm ngặt, nhưng mà Tần Mục có xem quân đội và quân hàm thiếu tá chứng minh, tự nhiên đăng ký đi qua được. Trên quan trường kiêng kỵ nhất là lắc lư, chân đứng hai thuyền, nhưng Tần Mục nhất định phải làm vậy. Không có bộ trưởng đánh nhịp, hắn đi hay ở là vấn đề, nếu như lão gia tử biết rõ hắn ngay cả vị trí khoa trưởng còn không giữ được, chỉ sợ sẽ giận dữ. Huống chi Cao Phái bên kia xảy ra chuyện đã khiến lão gia tử tức giận, Tần Mục lại xảy ra vấn đề thì lão gia tử có lẽ sẽ hướng về người nối nghiệp che dấu kia, khi đó Tần Mục cũng có chút được không bù mất.

    Trên quan trường thận trọng từng bước, một khi thất bại cả đời hối hận, huống chi Tần Mục hiện tại đang ở Tần hệ, càng không thể đi nhầm.

    Hơn nữa lần này Tần Mục đi tới là tặng công trạng cho bộ trưởng, một mình nấp trong tối, nếu người khác muốn nhìn ra hắn đúng là khó.

    Một tiểu bảo mẫu xinh đẹp mở cửa, ngăn ở cửa và hỏi:

    - Anh tìm ai?

    Tần Mục vừa cười vừa nói:

    - Tôi là Tần Mục, là người của bộ tin tức. Không biết Bùi bộ trưởng có ở nhà không?

    Tiểu bảo mẫu lắc đầu nói ra:

    - Bùi bộ trưởng không ở nhà, hôm khác anh lại đi!

    Nói xong muốn đóng cửa lại, Tần Mục biết rõ rất nhiều quan lớn có đôi khi không muốn tiếp khách ở nhà, đã bảo tiểu bảo mẫu từ chối khéo, Bùi Hải Đào cũng không ngoại lệ. Cho nên hắn không có kiên trì, tươi cười mang bản kế hoạch giao cho tiểu bảo mẫu, thỉnh nàng chuyển qua cho Bùi bộ trưởng, sau đó Tần Mục đi xuống lầu vào trong xe.

    Hắn rút thuốc ra hút, nhìn qua trời sao trên cao. Hắn suy nghĩ rất loạn, cũng nghĩ rất nhiều, bước tiếp theo nên đi như thế nào, Trước mặt Tần Mục xuất hiện có vài lộ tuyến, con đường bằng phẩn nhất cũng ghập ghềnh khó bình. Hắn có chút điên điên cười rộ lên, có cơ hội lặp lại thì hắn sợ gì khó khăn?

    - Nhân sinh đúng là đầy tính không xác định a.

    Tần Mục buồn bực hút xong điếu thuốc.

    Thời điểm này điện thoại vang lên, Tần Mục tiếp nghe thì ho khan một tiếng, sau đó cười nói:

    - Bùi bộ trưởng, ngài khỏe.


    Trong điện thoại có tiếng cười to của Bùi Hải Đào, nói ra:

    - Mọi người đều cho rằng Tần Mục tuổi không lớn lắm, tầm mắt rất rộng, tôi vãn không có tin, hiện tại xem ra quả nhiên là hậu sinh khả uý ah.

    Điện thoại này với Tần Mục mà nói ý nghĩa trọng đại, Bùi Hải Đào đã nói ra tán thưởng thì nói rõ phần kế hoạch này đã được Bùi Hải Đào cẩn thận nghiên cứu qua, trong đó có tiến cảnh khiến Bùi Hải Đào động tâm, hắn cũng phải tỏ thái độ bình ổn tâm tư của Tần Mục, đồng thời ý tứ trực tiếp truyền đạt rằng: đồ của ngươi không tệ, ta nghĩ chuyện của ngươi là chuyện nhỏ, chỉ cần ngươi ngậm miệng cho chắc thì tất cả vấn đề không phải là vấn đề.

    Tần Mục không phải chim non, nghe Bùi Hải Đào khích lệ, lập tức cười nói:

    - Bộ trưởng đúng là xem trọng tôi, trước kia ở địa phương tôi có cảm giác không phục, cảm thấy cái gì cũng có thể làm, sau khi tới bộ mới biết nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không có lãnh đạo giúp đỡ thì làm sao những người trẻ tuổi chúng tôi có thể làm xong việc, chúng tôi có thể chọc thủng cả trời rời.

    Bùi Hải Đào cười ha hả. Tần Mục đúng là nắm chắc tâm lý quan trường đúng chỗ, hắn không có trực tiếp hùa theo lời của Bùi Hải Đào, hắn nói mình không có công lao gì cả, toàn là do lãnh đạo trợ giúp mới được, phi thường đúng khẩu vị của Bùi Hải Đào. Trong mắt lãnh đạo bộ hạ có tật xấu không sợ, mọi người đều có khuyết điểm, sợ chính là người cẩn thận. Người trẻ tuổi có khuyết điểm, hoàn toàn có thể sửa nha, chỉ cần có năng lực thì có thể khống chế bọn họ, đều là nhân tài.

    Tần Mục biểu hiện không thể nghi ngờ phi thường phù hợp với đặc điểm bộ hạ trong mắt của Bùi Hải Đào. Trong lòng của hắn so sánh Tần Mục cùng Viên Khắc Chấn, Viên Khắc Chấn có thể kiếm tiền nhưng mà chuyện Bùi Hải Đào cần hắn làm thì hắn kém hơn quá nhiều. Nhưng mà Tần Mục thì sao, tới tặng lễ cũng không có theo khuôn sáo cũ là tặng thuốc tặng rượu, trực tiếp đưa ra một bản kế hoạch ném Bùi Hải Đào vào. Địa vị như Bùi Hải Đào muốn tăng lên rất khó, nhưng mà khi có chiến tích thì có thể lọt vào mắt cao tầng quốc gia. Đương nhiên chiến tích này phải phi thường lớn, cho dù tích lũy vài chục năm cũng không nhất định làm ra được.

    Nhưng mà khiến Bùi Hải Đào phi thường vui mừng chính là bản kế hoạch này rất đủ. Trong đó có tiến cảnh triển vọng của tương lai, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm ra được. Bùi Hải Đào cũng không thể không nghi ngờ kế hoạch này tính khả thi không cao, nhưng không thể phủ nhận nó là đồ không tốt.

    Bởi vậy hắn nhất định phải điện thoại tới, vốn cho rằng Tần Mục là thủ hạ của Hạ Chân, vì một thỏa hiệp mà tống hắn ra khỏi bộ tin tức, nhưng phần lễ vật này đến tay thì Bùi Hải Đào biết rõ, bộ tin tức sẽ lưu vị trí cho Tần Mục.

    - Tiểu Tần ah, người trẻ tuổi quá miệng lưỡi trơn tru không không tốt lắm ah.

    Bùi Hải Đào nghiêm túc phê bình nói:

    - Đúng là bất lợi cho tiến bộ của anh!

    Được! Không sợ lãnh đạo mắng, chỉ sợ lãnh đạo khen. Bùi Hải Đào nhìn thì phê bình nghiêm túc, kỳ thật trong nội tâm còn đang vui vẻ lắm đấy, Tần Mục tự nhiên hiểu được mấu chốt trong đó, luôn miệng nói:

    - Lãnh đạo phê bình đúng, tôi còn phải học tập nhiều, rèn luyện nhiều, tranh thủ theo bước chân chỉ thị của cấp trên.

    Bùi Hải Đào nghe xong lời này càng cảm thấy Tần Mục rất biết nói chuyện và làm việc, nghĩ tới mấy hôm trước Viên Khắc Chấn lôi kéo hắn báo cáo chuyện Tề Vân cùng Tần Mục tiếp xúc với nhau, tức giận không có chỗ đánh. Lúc ấy Bùi Hải Đào đã nghĩ ngợi Tần Mục mới tới bộ tin tức, gặp gỡ với người khác là bình thường, nhưng Viên Khắc Chấn trực tiếp nắm cổ người ta, trách không được Tần Mục lại trở mặt. Lăn lộn trong văn phòng không nên kéo lãnh đạo vào, bằng không cần gì làm thuộc hạ chứ? Chẳng lẽ ở chung một cơ quan, ai nhìn ai cũng không vừa mắt thì làm được việc gì nữa?

    Trái lại khi đó Bùi Hải Đào đã cảm thấy Tần Mục không đơn giản, có thể được Hạ Chân cùng Tề Vân hai người coi trọng, lại vào lúc sắp sụp đổ vì cái gì Bùi Hải Đào không thu cho mình dùng?

    Có thể nói Tần Mục tới bái phỏng thời cơ rất tốt, cũng phi thường kịp thời. Bùi Hải Đào vừa cười vài tiếng, lời nói lời thầm thía:

    - Tiểu Tần ah, người trẻ tuổi phải học nhiều, nhất là lão đồng chí trong bộ, phải tôn kính a.

    Tần Mục hiểu rõ, Bùi Hải Đào này đang chuẩn bị ném cành ô liu cho hắn, dùng lời nói đề điểm mâu thuẫn của Tần Mục cùng Viên Khắc Chấn. Tần Mục vội vàng nói:

    - Đa tạ bộ trưởng dạy bảo, mấy ngày nay khoa nghiên cứu đã tìm được nguyên nhân sự cố, không có quan hệ quá lớn với Viên khoa trưởng khoa hậu cần. Ngài xem, ngày mai tôi sẽ giao báo cáo sự cố cho ngài nhé?

    Giờ phút này Bùi Hải Đào trong lòng có suy nghĩ, không nói chuyện khác, chỉ việc Tần Mục người trẻ tuổi này làm nhiều chuyện như và ném bậc thang cho lãnh đạo, còn giúp đối thủ xuống đài. Hắn trầm mặc trong chốc lát, nói ra:

    - Tiểu Tần ah, chuyện này nên báo cáo với mình tôi thôi. Ân, ngày mai đi làm tới phòng của tôi một chút.

    Tần Mục vội vàng đáp ứng, Bùi Hải Đào liền cúp điện thoại. Bước qua bước này Tần Mục hiểu rõ ngày mai mình phải cho Bùi Hải Đào ngon ngọt, mà ngày hôm nay chỉ sợ Bùi Hải Đào sẽ đi nghiệm chứng những thứ trong bản kế hoạch này là thực hay hư.

    Đấy chính là kiến thức trước khi hắn trọng sinh. Tần Mục cười lên, cũng không biết nên cao hứng hay xoắn xuýt, khởi động xe đi tới nhà Hạ Chân.

    Lập trường dựa vào Bùi Hải Đào, Hạ Chân bên này Tần Mục cũng không có rơi xuống, về sau vẫn phải ở trong bộ tin tức, hắn còn không muốn tham dự vào chiến đấu cấp bậc của Hạ Chân, hắn bây giờ đang nằm ở vị trí chím đầu đàn, có Bùi Hải Đào coi trọng, hắn cần đền bù quan hê với mấy phó bộ trưởng, khiến vị trí của mình khó bị người ta ra tay, như vậy hắn ở trong bộ tin tức mới có thể yên thân.

    Hơn nữa có kinh nghiệm công tác ở bộ tin tức, về sau đi xuống dưới thì hắn còn nhiều khả năng tự vệ. Nhân tài được phó bộ trưởng và bộ trưởng xem trọng, đặt ở địa phương xem như nhiều ra một tầng quan hệ, không cần động chút là nhờ lão gia tử.

    Cho dù tranh đấu tầng nào, quan hệ của Tần Mục cũng phải hạ xuống, về sau hắn chỉ cần không lắc lư, chỉ cần không tham dự vào trong tranh đấu cấp bậc này, vậy vị trí của hắn sẽ an ổn. Nhưng mà Tần Mục biết rõ đây là chuyện không thể nào, chắc chắn sẽ có người ép hắn làm ra lựa chọn, mặc dù như thế, Tần Mục vẫn tạm thời an ổn lại, trong tay Tề Vân có quân cờ nào thì Tần Mục không muốn đi biết rõ, nghĩ đến Tề Vân tuyệt đối sẽ không mang toàn bộ tiền đặt cược ném lên người của Tần Mục, vậy quá không phù hợp với tính cách ẩn nhẫn của hắn.

    Thời gian hai ngài Tần Mục lại đi khắp nhà của các lãnh đạo, hoặc nhiều hoặc ít xách ít đồ đi qua. Từ các ngành quan trọng, một khoa trưởng mang lễ vật quá nặng thì không nói nổi, ngược lại có ý một chút mới có thể hiện thái độ thân cận của người cần tặng quà.


     
    binhdn and haihoq like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.