FULL  Q.Trường Thanh Quan - Chương 1228 - Qua Nhân

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 796 - 797: Tiên Sinh, Chúng Ta Đã Gặp Mặt?





    Ngồi vào vị trí của bọn họ, nếu thò tay nhận đồ vật sẽ khiến người khác nhìn chằm chằm vào, mà đối với nhân viên đơn vị thì đó là vấn đề thái độ.

    Bên phía Tề Vân này Tần Mục lại đặt mục đích, hắn ngược lại biết rõ một ít. Chuyện Tần Mục tiến vào văn phòng của Bùi Hải Đào vào trưa hôm sau đã truyền ra ngoài, Tề Vân tự tin chưa có năng lực khiêu chiến với Bùi Hải Đào nhưng trong các phó bộ trưởng hắn có thể tranh giành địa vị đệ nhất. Chỉ cần nhịn được tới vị trí đệ nhất phó bộ trưởng, đến lúc đó Bùi Hải Đào lui xuống hoặc là có chuyện gì khác thì hắn có khả năng được chọn làm người nối nghiệp!

    Kể từ đó đối với Tần Mục đi tìm hiểu, Tề Vân vẫn rất hài lòng. Dính vào đại thụ, Tần Mục còn không quên người ra tay giúp hắn lúc lâm nguy, hơn nữa còn lộ ra chuyện công ty internet Hoa Hạ, làm cho Tề Vân âm thầm gật đầu. Tần Mục không cách nào làm được chu đáo, cỏ đầu tường là thứ người ta kiêng kỵ nhất, đối với Tần Mục mà nói loại lựa chọn này không phải hắn muốn, nhưng mà không được thì Tề Vân phải biểu hiện khiến hắn thỏa mãn, lúc gần đi còn dặn dò Tần Mục có thời gian thì tới nhà của hắn ngồi nhiều, giao lưu trao đổi. Làm cho một phó bộ trưởng nói lời này, Tần Mục biểu hiện thì kinh sợ, làm cho Tề Vân không nói thêm lời nào.

    Về phần Hạ Chân bên này Hạ Chân và Tần Mục đối mặt cũng có chút xấu hổ. Tần Mục lợi dụng Hạ Chân ở Bắc Liêu, Hạ Chân đã ở bộ tin tức này lợi dụng Tần Mục, vốn quan hệ của hai người phải chặc chẽ nhưng bây giờ thì bất hòa. Hạ Chân lựa chọn không có sai, Tần Mục lựa chọn không có sai, cho nên nhìn Tần Mục thì Hạ Chân thở dài.

    Nhưng mà Tần Mục không có qua ghen ghét Hạ Chân, ngược lại cảm thấy đây mới là quan trường. Hắn kính Hạ Chân một điếu thuốc, bắt đầu nói cho Hạ Uyển Nhi chuyện về sau, nhưng mà không tìm ra lời nói.

    - Hạ bộ trưởng, tính tình của Hạ thư ký không quá thích hợp ở trong khoa nghiên cứu.

    Tần Mục nói chuyện cũng không có quá nhiều kiêng kị, Hạ Chân biết rõ thế lực sau lưng của Tần Mục, hơn nữa hắn là lãnh đạo trực tiếp của Hạ Uyển Nhi, Tần Mục có tư cách nói như vậy.

    - Ai, nha đầu kia làm anh phiền lòng.

    Hạ Chân nói sang chuyện khác tán thưởng Tần Mục, lắc đầu thở dài nói.

    - Bây giờ là thời điểm cải cách mở cửa, bằng tính tình hấp tấp của Hạ thư ký thì nên đi cơ sở, không chuẩn còn có thể xông ra bầu trời của mình đấy.

    Tần Mục rút điếu thuốc nói ra.

    - Một nha đầu đi cơ sở không tốt lắm.

    Hạ Chân nói một câu như vậy, trong đó hương vị ai cũng có thể nghe ra. Cho dù nữ nhân kết hôn, nếu hơi có chút tư sắc cũng bị người ta nhìn chằm chăm vào, huống chi Hạ Uyển Nhi lconflaf tiểu nữ hài xinh xắn nữa chứ? Hạ Chân là phó bộ trưởng không sai, nhưng không có chức vị, có nhiều chỗ không có thực quyền, nếu như Hạ Uyển Nhi đi cơ sở, đụng một ít người có bối cảnh còn khó nói được gì.

    Tần Mục biết rõ Hạ Chân băn khoăn, vừa cười vừa nói:

    - Mấy ngày hôm trước thời điểm tết nguyên tiêu, nghe nói ở Quý Bình có hạng mục cứu trợ người nghèo, bộ giáo dục rất quan tâm chuyện này, tôi thấy nên đưa cô ta sang đó rèn luyện một chút.

    Hạ Chân bị Tần Mục nói như vậy không hiểu ra sao, không biết Tần Mục tại sao đánh chủ ý này. Nếu thật đặt trong hạng mục được chú ý, vậy Hạ Uyển Nhi lăn lộn ở cơ sở giảm đi nhiều băn khoăn của Hạ Chân, nhưng mà dụng ý của Tần Mục là thế nào?

    Tần Mục cười tủm tỉm nói ra:

    - Kỳ thật Hạ thư ký đi vào trong đó cũng có lợi, biểu đệ Đậu Đức cũng của tôi tạm thời giữ chức vụ ở đó rèn luyện, tất cả mọi người là bạn, có thể chiếu cố lẫn nhau mà.

    Hạ Chân hiểu ra. Đậu Đức có ý với Hạ Uyển Nhi, Hạ Chân hắn cũng biết rõ, Tần Mục đang có ý định tác hợp hôn nhân sao? Vấn đề này đúng là vấn đề, Tần Mục chức vị còn chưa có tư cách kia, tối thiểu nhất cũng là Cao Phái mới được. Hạ Chân suy nghĩ một chút và nói:

    - Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ.

    Đề tài này chấm dứt, hai người không có tiếng nói chung, Tần Mục liền tìm cớ cáo từ, Hạ Chân tiễn hắn ra cửa. Tần Mục nói ra:

    - Hạ bộ trưởng, lần này tới vội vàng, cũng không mang cái gì tới, mấy ngày hôm trước có bộ hạ cũ đi lên kinh thành này, tặng cho tôi một chút mai mơ, tôi mang hộ cho ngài một chút, mong không ghét bỏ.

    Đợi đến lúc Tần Mục đi rồi, Hạ Chân nhìn qua túi mai mơ, lắc đầu nở nụ cười khổ, Tần Mục đang hỏi hắn có hối hận không dứt khoát hông? Mới mai, tâm mai, hối hận!

    Lúc này Tần Mục đã cắm rễ ở bộ tin tức, công tác của khoa nghiên cứu đi vào quỹ đạo, đầu tháng một đã có hạnh mục nghiên cứu thành công, quân đội cũng khen ngợi, hy vọng khoa nghiên cứu không ngừng cố gắng.

    Thời gian vững vàng làm cho Tần Mục cảm thấy toàn thân khó chịu, hắn có cảm giác chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nhưng không biết rõ loại dự cảm này nằm ở đâu.

    Quý Thu đi Đằng Long, đảm nhiệm bí thư thị ủy Đằng Long, vừa lên đài đã bắt đầu bốc hỏa, trực tiếp gạt bỏ những cái đuôi của Tô Ký Bắc ở lại Đằng Long hoặc là đồng hóa, lực đạo mạnh phi thường. Có Trương Thúy hiệp trợ, còn có Lưu Đại Hữu nắm giữ thế lực công - kiểm - pháp, thành phố Đằng Long như núi lửa bộc phát, nơi này có thể nói là được Tần hệ nắm giữ, không bằng nói đã biến thành hậu hoa viên của Tần Mục. Khu phát triển và khu chợ phiên tăng lên vùn vụt, Thanh Thao có xu thế tăng lên cấp thành phố, Tần Mục chỉ cần được điều nhiệm đi thì hắn sẽ biến thành siêu sao ở đây.

    Thành phố Khai Phát bên kia động tĩnh không nhỏ, Tần Mục không có nhìn thấy tình huống cụ thể, nhưng đoán chừng có hai thủ đoạn, cưỡng chế và thỏa hiệp, đây là thủ đoạn thường xuyên dùng nhất, nhưng mà treo chuyện này đi, chỉ bằng vào hai thủ đoạn này là không đủ, còn phải có cái gì đó khác biệt.

    Nhưng Tần Mục biết rõ, cảm giác bất an của hắn không phải nằm ở đây, mà là dự cảm trong tối tăm.

    Tháng giêng đã đi ra ngoài, trung tuần tháng ba. Ngày hôm nay chính là chủ nhật, Tần Mục sáng sớm đã thức dậy, một người ở trong nhà nhàm chán, liền mặc quần áo ngủ khoan thai đi xuống lâu, đi tới công viên Tây Hải.

    Trong công viên Tây Hải có hình dáng khác biệt, hành lang khúc chiết. Toàn bộ công viên dùng bố cục thần thoại "Một trì ba tiên sơn", hình thức đặc biệt, giàu có ý cảnh tưởng tượng. Mặt nước khoáng đạt, tháp đồng hồ, thương tùng thúy bách, hoa và cây cảnh hương thơm, đình đài lầu các, động đá, nhiều dáng vẻ khác lạ giống như tiên cảnh.

    Tần Mục kiếp trước chưa đi tới kinh thành, còn không có đi hưởng thụ ở nơi đây. Hôm nay ở kinh thành cũng chỉ ở trong đơn vị làm việc, không có rút ra bao nhiêu thời gian đi du ngoạn một phen. Hôm nay trùng hợp có thời gian hắn đi thẳng tới Hồi Âm Bích, nơi này rất nổi tiếng.

    Hồi Âm Bích nằm bên trái quảng trường trống trải của công viên Tây Hải, Tần Mục thả bước rất chậm. Hắn đi từng bước tới Hồi Âm Bích, Tần Mục suy nghĩ đi đi. Vào sáng sớm có không ít người ở trước Hồi Âm Bích luyện quyền, nhưng người trong Hồi Âm Bích không có mấy người.



    Lúc này có tiếng nói từ phía sau vọng tới.

    - Tiểu Khiết, cô đừng nói, dù sao tôi sẽ không đồng ý, tôi sẽ không đi, ai mà thèm hắn.

    Một âm thanh từ bên phải Hồi Âm Bích vọng ra, khiến Tần Mục nhất thời sững sờ. Thì ra nơi này không chỉ có mình, còn có người sao?

    - Tiểu Đồng, tôi nói với cô, người ta chỉ mời cô ăn cơm, không nên từ chối như vậy!

    Lại một nữ âm theo Hồi Âm Bích đi tới. Tần Mục lúc này cảm thấy hai người này nói lớn trong Hồi Âm Bích như vậy thật không biết điều, hắn không muốn tiếp tục nghe cho nên muốn rời đi.

    - Thôi đi, cô thích thì cứ đi tìm Dương Ngọc Hải, tôi mới chẳng thèm ngó tới đấy. Không phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn sao, muốn bà cô đi uống rượu với hắn, nằm mơ đi. Những kẻ có tiền kia không phải thứ tốt, ai, muốn tìm người mình yêu và yêu mình thật khó.

    Một nữ hài nói ra.

    - Có gì lớn sao, người ta có tiền chúng ta có dung mạo, chơi đùa mà, không phải chỉ thiếu đi một cái màng mỏng thôi sao, cô nhìn cô đi, trong đội bay của chúng ta chỉ có mình cô như vậy, băng sơn mỹ nhân có phải hay không?

    Một người khác cười hì hì nói ra.

    - Ai giống như cô chứ, hoa bướm vờn quanh, một ngày ba bốn người vây quanh, cô thật thoải mái mà.

    Tần Mục trên trán đổ mồ hôi, nghe được chuyện này hắn cảm thấy xấu hổ. Nhưng mà hai nữ nhân nói chuyện còn mang theo Dương Ngọc Hải, chẳng lẽ là Dương Ngọc Hải? Tần Mục phát hiện mình quá mẫn cảm rồi, kinh thành lớn như vậy, Dương Ngọc Hải còn không phải tên gì quá khác biệt, trùng tên trọng họ rất bình thường. Hắn cũng không muốn tiếp tục nghe tiếp, hắn bước nhẹ muốn rời đi.

    - Ah, cô dám sờ tôi, xem tôi giáo huấn cô đây, đây là lưu cho lão công của tôi

    Nữ hài Tiểu Đồng mắng một câu, sau đó hai nữ hài cười rộ lên.

    Tần Mục căn bản chưa kịp lảng tránh, trước mặt có hai nữ hài chạy tới. Nữ hài đi đầu chạy và nữ hài phía sau cười lớn đuổi theo, căn bản không có chú ý tới Tần Mục. Tần Mục nghiêng người tránh nàng đi, không ngờ nàng chạy phiêu hốt cho nên đâm vào người Tần Mục.

    Cú va chạm này hai nữ nhất thời đình chỉ đùa giỡn, Tần Mục đỡ lấy một nữ hài, khẽ cười nói:

    - Cẩn thận một chút.

    Cô bé kia khẽ giật mình, lập tức lộ ra vẻ giật mình, quay đầu nhìn qua nữ hài khác:

    - Tiểu Đồng, hắn nghe lén!

    Tần Mục đau đầu, nữ nhân này đúng là không nói đạo lý, nơi này là nơi công cộng, lại là Hồi Âm Bích, bí mật không nói ở nhà, chạy đến nơi này nói đúng là hiếm thấy.

    Nữ hài tử kia bị té nên tóc tán loạn, Tần Mục giống như bị điểm huyệt, hắn giật mình.

    Nàng mỉm cười hỏi:

    - Tiên sinh, có phải chúng ta gặp mặt nhau ở nơi nào sao?

    Như thế nào hội (sẽ) không biết, như thế nào lại không nhớ rõ? Tần Mục nhất thời có loại trở lại kiếp trước cảm giác.

    Mỹ nhân nốt ruồi! Đây là mỹ nhân nốt ruồi đỏ không gặp mấy năm.

    Vốn Tần Mục cảm thấy đây chỉ là mộng tưởng kiếp trước mà thôi, sẽ không còn xuất hiện nữa, nhưng thật không ngờ trong biển người mênh mông lại gặp lại cô nàng, thật đúng có chút "Duyên, tuyệt không thể tả".

    Hắn lúc này gật gật đầu, nói ra:

    - Mấy năm trước trên chuyến bay Tây Túc.

    - Ah.

    Nữ hài tử bừng tỉnh đại ngộ nói:

    - Tôi nhớ rồi, là anh!

    Tần Mục gật gật đầu nói ra:

    - Vài năm không gặp.

    Nữ hài tử này chính là nữ tiếp viên hàng không Mộ Băng Đồng mà Tần Mục gặp hai lần, khóe miệng có nốt ruồi đỏ mỹ nhân, giống như đúc người yêu của Tần Mục kiếp trước.

    Nhìn gương mặt thanh tú của Tần Mục, Mộ Băng Đồng cười vươn tay, nói ra:

    - Tần tiên sinh, anh khỏe!

    Tần Mục bắt tay, ngón tay hai người chạm vào và buông, Tần Mục rõ ràng cảm giác ngón tay mát lạnh.

    Nữ hài kia vọt tới nhìn Tần Mục, lại nhìn qua Mộ Băng Đồng, con mắt đảo quanh, cười nói:

    - Hai người bạn cũ gặp nhau, tôi không làm bóng đèn..., chậm rãi trò chuyện.

    Nói xong muốn quay người rời khỏi.

    Mộ Băng Đồng kéo nàng lại, nói ra:

    - Làm gì đi vậy, cùng đi, không phải lúc tới cùng tới sao? Đây là ta trước kia nhận thức bằng hữu, hiện tại đang tại...

    Nói đến đây Mộ Băng Đồng nhíu mày một cái, nhìn qua Tần Mục, hỏi:

    - Tần tiên sinh, không biết hiện tại thăng thức ở nơi nào, hay là vẫn vậy?

    Tần Mục gãi gãi đầu, cảm thấy hiểu lầm kia lại tiếp tục. Hắn thân là nhân viên chính phủ, nếu không có tiếp xúc lợi ích thì không nên tiết lộ thân phận. Hơn nữa hắn và Mộ Băng Đồng quen nhau, còn bị Mộ Băng Đồng hiểu lầm ý, nhưng công tác trong chính phủ không có thành tích to lớn thì làm khó tăng lên. Cho nên Tần Mục gật gật đầu nói ra:

    - Hơi có chút khởi sắc, nhưng vẫn bị vây ở một phương, khó thi triển quyền cước.

    Ánh mắt Mộ Băng Đồng lộ ra một tia tiếc hận, nhưng mà nhanh chóng cười rộ lên, nhìn qua Tần Mục làm tư thế cố gắng, nói ra:

    - Chỉ cần bước đi vững chắc sẽ có tiền đồ, anh còn trẻ mà, cố gắng lên.

    Tần Mục cười rộ lên, cảm thấy nữ hài tử này giúp hắn khoái hoạt không ít, vì vậy nói:

    - Hôm nay khó có khi gặp lại, tôi cảm thấy nên mời hai cô ăn sáng, xem như đạt thành một ít tâm nguyện.

    Nữ hài bên cạnh bĩu môi, nói ra:

    - Mời khách ăn điểm tâm, anh không có thành ý!

    Mộ Băng Đồng vội vàng kéo nàng lại, có lỗi nói ra:

    - Thực xin lỗi ah Tần tiên sinh, cô ấy nói năng chua ngoa quen rồi, là ưa thích nói gở.

    Tần Mục khoát khoát tay nói ra:

    - Không có sao, như vậy mới thật tình, không biết hai vị có đáp ứng lời mời của tôi không?

    Có lẽ là bởi vì Tần Mục bày ra đủ thành ý, cho nên Mộ Băng Đồng gật đầu đáp ứng. Nhưng mà nữ nhân kia lầm bầm nói:

    - Dương thiếu gia giàu có mơ tiệc không tham gia, ngược lại ưa thích ăn của người khác, thật đúng là khó hiểu cô mà.

    Tần Mục đi ở phía trước, con mắt híp mắt lại, Dương thiếu gia kia đúng là khiến hắn cảm thấy hứng thú.

    Trong công viên Tây Hải có bán điểm tâm sáng, Tần Mục ba người đi vào, tùy ý mua bánh quẩy và đậu hủ.

    - Không biết Tần tiên sinh hiện đang làm sinh ý gì?

    Nghe Mộ Băng Đồng giới thiệu nên Mạnh Khiết tiếp viên hàng không giả bộ như lơ đãng hỏi.

    - Một chút sinh ý nhỏ, làm đồ điện tử!

    Tần Mục khiêm tốn nói ra. Bộ tin tức, khoa nghiên cứu đúng là nghiên cứu điện tử a, đây chính là tiểu sinh ý, thật sự là nhỏ đến quá nhỏ, cả quốc gia có các sản nghiệp liên quan do hắn quản lý. Một khoa trưởng nói ra sẽ bị người ta xì mũi coi thường, nhưng mà "Tiểu" khoa trưởng cấp phó phòng bị người ta sờ được thì chắc chắn sẽ nịnh bợ đấy.

    - Điện tử sao? Ai, Tiểu Đồng, mấy ngày hôm trước trong tiệc tối không phải công ty điện tử Hoa Hạ rất phong quang sao? Nghe nói lão bản kia còn rất trẻ tuổi đấy.

    Mạnh Khiết bẹt miệng nói ra:

    - Ai, trên thế giới này người có tiền lại trẻ tuổi quá ít!

    Tần Mục nghe ra Mạnh Khiết nói mang theo đâm chọt, hắn hoàn toàn lơ đễnh, mà cười nói:

    - Đồ ăn đủ không, không đủ lấy thêm!

    Mộ Băng Đồng trừng Mạnh Khiết, nói ra:

    - Tiểu Khiết.

    - Hảo hảo hảo, tôi không nói, tôi không nói!

    Mạnh Khiết giơ hai tay lên làm bộ dáng đầu hàng.

     
    quangvd and haihoq like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 798: Trọng Quyền Giang Bắc.





    Mộ Băng Đồng nhìn qua biểu lộ Tần Mục làm bất đắc dĩ, dẫn tới Tần Mục cười rộ lên. Thời điểm này điện thoại Tần Mục vang lên, hắn đứng lên nói xin lỗi với hai nữ hài, sau đó đi qua một bên nghe.

    Mạnh Khiết thấy Tần Mục đi xa, kéo Mộ Băng Đồng giáo dục:

    - Cô đấy, có phải nước vô não sao? Cô xem hắn đi, một thân trang phục bình thường, tuy là nhãn hiệu có chút danh khí nhưng so ra còn kém Dương đại thiếu gia ra vào là có xe sang đưa đón, động cái là tiêu phí trong Mộng Ngải Thiên Đường, quá xa xỉ mà.

    Mộng Ngải Thiên Đường, tùy tiện tiêu phí là hơn vạn, cho dù là Dương Ngọc Hải không phải tình huống đặc biệt sẽ không vào chỗ đó, điểm này Mạnh Khiết cũng không phải biết rõ. Mộ Băng Đồng nhíu mày nói ra:

    - Tiểu Khiết, cô nghĩ đi đâu vậy, tôi và Tần tiên sinh chỉ gặp mặt hai lần, không phải như cô nghĩ đâu.

    - Thôi đi..., không phải tôi nghĩ sao? Tại sao tôi thấy hai người nhìn nhau khác lạ, trong mắt như có điện bắn ra ngoài, còn muốn dấu diếm tôi?

    Mạnh Khiết bĩu môi nói ra:

    - Đôi mắt của tôi là Hỏa Nhãn Kim Tinh luyện ra trong lò đan của Thái Thượng lão quân đấy, có gió thổi cỏ lay làm sao qua được mắt của tôi?

    Mộ Băng Đồng cười cười, thò tay véo thịt ngứa của Mạnh Khiết, trêu đùa:

    - Đi, hoa hồ điệp, biết rõ cô duyệt người vô số, tôi và hắn không có quan hệ, người ta đã kết hôn rồi!

    - Kết hôn thì như thế nào, kẻ đi tìm tôi có kẻ nào chưa kết hôn? Cắt, nam nhân có tiền mới đồi bại, nữ nhân đồi bại mới có tiền, người nào không biết chứ. Nói cho tôi biết một chút, hắn rốt cuộc là làm gì?

    Mạnh Khiết bộ dáng hiếu kỳ.

    Mộ Băng Đồng liếc mắt nhìn thân ảnh của Tần Mục và nhún nhún vai nói ra:

    - Tôi cũng không biết ah, cô đừng có bát quái được không?

    - Ai nha nha, không biết hắn làm gì, cô đáp ứng ăn cơm với hắn, coi chừng cô bị người ta lừa gạt đấy, thân thể giữ gìn hai mươi mấy năm nha, ai nha nha.

    Mạnh Khiết ngạc nhiên nói ra.

    - Tiểu Khiết, cô nghĩ đi đâu vậy!

    Mộ Băng Đồng đưa tay vỗ trán, bộ dáng bất đắc dĩ.

    Thời điểm này Tần Mục đi về, gật đầu với hai nữ, khẩu khí tiếc nuối nói ra:

    - Hai vị, thực xin lỗi ah, có chút việc gấp cần phải rời khỏi, chúng ta lần sau gặp lại.

    Mạnh Khiết hừ một tiếng, nói ra:

    - Ơ, chỉ mới ăn sáng đã lâm trận bỏ chạy, chỉ bằng cái này còn muốn theo đuổi Tiểu Đồng sao?

    Tần Mục lộ ra biểu lộ khó xử, giải thích:

    - Xác thực có chút việc, đúng là xấu hổ, nếu không tôi lưu số di động lại, hôm nào có cơ hội tôi mời khách.

    Nói xong Tần Mục liền cầm giấy bút ghi số di động của mình vào, đưa cho Mộ Băng Đồng.

    Đợi đến lúc Tần Mục đi rồi, Mạnh Khiết nhìn qua chữ viết ngoái trên đó thì bất mãn, nói:

    - Ơ, ngay cả danh thiếp cũng không có, đúng là không phóng khoáng mà. Nhìn xem, nhìn xem, hắn chỉ cho cô dãy số, cũng không nói muốn tìm cô, hừ, tôi thấy người này không đáng tin cậy.

    Mộ Băng Đồng cười nhạo nói:

    - Cô đấy, chúng ta chỉ gặp mặt như người qua đường thì bỏ đi, làm gì như cô nói chứ, Cô đừng có quan tâm loạn, đúng rồi, dù sao tôi cũng không đáp ứng Dương Ngọc Hải, cô thích thì cô đi đi.

    - Tôi nghĩ rồi, thế nhưng mà người ta chỉ xem cô như băng sơn mỹ nhân, đối với hoa hồ điệp như tôi thì chẳng quan tâm tới.

    Tần Mục đúng là có việc gấp, vốn chủ nhật có lẽ không vội, nhưng Quý Chí Cương điện thoại làm cho nội tâm của hắn cảm giác không tốt lắm. Từ Giang Bắc truyền tin tức tới phát hiện thực nghiệp của Vạn Yến sinh sôi rất nhanh, cho nên Giang Bắc đưa ra vấn đề bảo vệ sở hữu trí tuệ, cơ hồ tất cả VCD bị cấm lưu thông trên thị trường, đây là công nhiên ra tay với cửa hàng VCD của Vạn Yến.

    Chiêu thức ấy của Giang Bắc thật ra quá đẹp, xinh đẹp không chê vào đâu được. Đối với quyền sở hữu trí tuệ, ý thức của người Trung Quốc quá kém, vì vậy giả mạo từ vỏ tới lớp sơn, tầng tầng lớp lớp, đây là tình hình chung trong nước. Nhưng Giang Bắc lần đầu tuyên dương chính sách này nên khiến Tần Mục rất đau đầu.

    Nếu như một thương phẩm được đại chúng ủng hộ thì chuyện bị làm giả là quá dễ, đây là thứ kém theo khi một sản phẩm phát triển mạnh. VCD của Vạn Yến đã có thể vận hành những đĩa CD thô ráp, chuyện này chính là lý do Giang Bắc niêm phong. Rất đơn giản, nếu như Vạn Yến chỉ có con đường này thì chắc chắn bị bóp chết. Cơ hồ tất cả đầu mâu đều chỉ vào Vạn Yến, loại hành động này gây sóng gió ở các tỉnh thành trong nước.

    Âu Quan Tiến đã gọi điện thoại tới, thành phố Cửu Giang yên lặng hai ba tháng cũng rung động mạnh, bởi vì chuyện của Vạn Yến đóng cửa vào lúc Âu Quan Tiến vừa mở hai cửa hàng mới nhất, làm cho Âu gia tổn thất thảm trọng. Vốn Âu Quan Tiến nhận được sản phẩm giá rẻ của Vạn Yến thì định làm lớn một hồi, bây giờ gặp đả kích thảm trọng nên trong lòng khó chịu.

    Khốn cục! Thời điểm thiếu Cao Phái thì Giang Bắc này lại hạ nặng tay, trực tiếp đánh chặn chuyện buôn bán của Tần Mục. Đây là thái độ, nhân vật lĩnh quân đời thứ hai và đời thứ ba đồng thời bị đả kích, đối phương đang có ý định gì?

    Tần Mục ngồi ở trên xe taxi, ánh mắt thâm thúy nhìn qua bên ngoài. Thế trận lớn này chọc vào chỗ đau của Tần Mục, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi. Người cầm lái Giang Bắc hơi có tư thế dập nồi dìm thuyền, là muốn đạt được cân đối, vậy điểm mấu chốt của nó nằm ở đâu?

    Tần Mục thở dài, hắn vốn định an ổn vượt qua hai năm, không nghĩ tới đối phương không cho hắn cơ hội an ổn. Quý Chí Cương nói cho Tần Mục nghe, nếu không phải nhân viên quản lý chủ yếu của Vạn Yến đã tề tụ ở kinh thành, ngay cả Chu Tiểu Mai Chu chủ tịch ở nước Mỹ cũng chuẩn bị về nước giải quyết công việc. Chuyện lớn này bày ra ở trước mặt Tần Mục, ngược lại mở ra cơ hội thoát khốn cho hắn, nhưng mà đối phương như chó dại cắn Tần Mục, vậy dễ dàng cho hắn thoát khốn sao?

    Đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ còn có hậu chiêu liên tiếp. Cao Phái ở thành phố Khai Phát và Giang Bắc bị đả kích liên tục, cứng đối cứng thì không lấy được cái gì, hơn nữa thành phố Khai Phát thuộc về phạm vi thế lực của Cao Phái, hắn tự nhiên có lập trườn của mình. Tần Mục muốn làm chính là khả năng tồn tại và không tồn tại của Vạn Yến.

    Đây là khổ chiến, Tần Mục suy tư.

    Tần Mục không muốn ngồi chờ chết, càng không thích gặp chiêu chiết chiêu. Mỗi người đều có chiến trường của mình, hắn cũng không ngoại lệ.

    Về đến nhà, Tần Mục đổi âu phục, cầm điện thoại gọi cho Trương Tử Bình. Từ khi Tần Mục mang tám trăm vạn rót vào tài khoản của công ty internet Hoa Hạ thì thái độ của Trương Tử Bình đã thân mật rất nhiều, hẹn Tần Mục nhiều lần, muốn ngồi với Tần Mục một chút, đều bị Tần Mục từ chối nhã nhặn. Sau tiệc tối nở mày nở mặt thì Trương Tử Bình trong mắt trưởng bối đã là hài tử khốngai, quả thực được khen thưởng mấy lần, không còn là thương nhân dựa vào gia tộc, mà được đánh gí "Lấy đại cục làm trọng".


     
    quangvd and haihoq like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 799: Đối Thoại Với Trương Tử Bình. (1)





    Có được đánh giá này thì trong lòng Trương Tử Bình đã hiểu được xảy ra chuyện gì, bằng phách lực và thực lực của hắn thì không cách nào so sánh với Vạn Yến, lúc này có thể ngăn chặn Vạn Yến, dùng công ty mới thành lập đi vào mắt quan viên cấp bộ, Tần Mục mới là nhân vật xuất lực nhiều nhất.

    Cho nên đối với Tần Mục điện thoại hẹn Trương Tử Bình gặp mặt, hắn phi thường thống khoái đáp ứng, hơn nữa hắn còn bóng gió, Vạn Yến hình như có phiền toái quấn thân, Tần Mục lần này gặp mặt rất có thể bàn chuyện Vạn Yến, cho nên Trương Tử Bình cúp điện thoại xong thì cân nhắc có nên thắt chặc quan hệ với Tần Mục thêm một chút ha không, tỷ như đạt được cổ phần danh nghĩa của Vạn Yến.

    Làm người không nắm chắc, không biết trước hạn, mỗi lần chạm vào cái gọi là giới hạn thấp nhất thì phát hiện, thì ra cái giới hạn này còn kém xa tâm lý của hắn.

    Hai người gặp mặt trong một quán trà nhỏ yên tĩnh, thuộc về cửa hiệu lâu đời được bảo tồn. Người thưởng thức trà ở nơi này đều là lão thành cả, hai người tới đây khiến cho phục vụ phi thường kinh ngạc.

    Phòng trà yên tĩnh, Tần Mục lẳng lặng pha một bình trà. Trương Tử Bình ngồi đối diện hắn hút thuốc rất vui vẻ.

    - Tần khoa trưởng, để anh pha tràn thật sự là ủy khuất.

    Hai người tuy là hợp tác quan hệ, Trương Tử Bình lại kéo gần khoảng cách với Tần Mục hơn, nhưng mà há miệng lại mang theo ưu việt.

    - Nghe nói Vạn Yến có chút phiền toái?

    Tần Mục cười lên, chậm rãi rót nước trà ra, sau đó lại đổ vào bình nước, lúc này mới đặt ấm trà lên lửa nhỏ, nhẹ nhàng nói ra:

    - Trương thiểu, hôm nay chúng ta uống trà không nói chuyện khác, như thế nào?

    Trương Tử Bình nghe Tần Mục nói vậy thì hồ đồ, phiền toái của Vạn Yến mặc dù chỉ ở một tình, nhưng mà lần đầu tiên chính sách chống lại thương nhân, hiện tại đã khiến phạm vi cả nước chú ý. Hơn nữa Giang Bắc bên này ra tay có lý có cư, Trương Tử Bình nhận được tin tức thì từ nhân viên ở Giang Bắc biết rõ bên trong có chuyện lớn. Đồng ý phản đối chỉ là một câu, mặc dù không có truyền ra bên ngoài nhưng tranh luận chuyện này thì Vạn Yến đã lâm vào hạ phong. Hắn không tin Tần Mục không nóng nảy, cũng không tin Tần Mục lúc này chỉ mời hắn uống trà. Sản nghiệp long đầu chiếm cứ thị trưởng cả Trung Quốc và kiếm được không ít ngoại hối, Tần Mục cam lòng buông tha cho nó hay sao? Tần lão gia tử hiện tại rõ ràng không có nhúng tay vào trong đó, chuyện này có ý nghĩa đặc thù gì sao? Trương Tử Bình có chút hồ đồ, nhưng mà trên mặt không có nói ra, cười nói:

    - Tốt, chỉ uống trà, không luận thời sự.

    Tần Mục cười rộ lên, lại rót cho cho Trương Tử Bình, hắn cũng rót cho mình, nói:

    - Một cử động trong tối nguyên tiêu đã thành danh, cả nước cũng biết có công ty internet Hoa Hạ, không biết Trương tiếu với tiến cảnh của công ty thế nào? Có biết tin tức bát quái gì không?

    Trương Tử Bình không có nghĩ tới Tần Mục lại đưa ánh mắt nhìn vào công ty internet, trầm ngâm một chút, nói:

    - Trong mắt của tôi cho dù công ty nào, mục tiêu chủ yếu là kiếm tiền, ai cũng không vì chút mặt mũi mà thiếp vàng trên mặt của mình, đây thuần túy là sĩ diện hảo.

    - Như vậy, làm thế nào mới kiếm tiền được?

    Tần Mục cười tủm tỉm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Tử Bình:

    - Kiếm tiền không phải nói, tôi rất quan tâm hầu bao của mình đấy.

    Công ty còn chưa tìm được lợi nhuận, Tần Mục đã móc ra chừng một ngàn vạn, hắn là cổ đông chiếm 50% cổ phần, Tần Mục hỏi những lời này phi thường phù hợp. Tuy quốc gia quy định không cho viên chức kinh thương, nhưng công ty cổ phần của Tần Mục công là thông qua cổ phần khống chế công ty, cuối cùng nó vẫn nằm trong tay Quý Chí Cương, cho nên vị trí của hắn và Trương Tử Bình là bình khởi bình tọa. Tần Mục hỏi những lời này không có trách cứ Trương Tử Bình, thế nhưng mà Trương Tử Bình nghe ra hương vị không tầm thường trong đó.

    - Không biết Tần khoa trưởng có cao kiến gì?

    Con mắt Trương Tử Bình mở to ra, vừa cười vừa nói:

    - Từ tiền lệ thành công ở ngoại quốc, đi theo hướng internet rất có tiến cảnh.

    Những lời này nói ra không phải tự tin, dù sao vừa thành lập công ty, chủ yếu là kết quả do hai người thỏa hiệp, chỉ cần có thể duy trì đưa vào hoạt động là được rồi. Hôm nay hai người vì quyên tiền móc ra con số lớn, không bổ trở về là rất khó chịu.

    Trương Tử Bình đã học được rồi, mạng lưới ngoại quốc có công năng chủ yếu là đưa tin, đây là kinh nghiệm thành công, cho nên hắn không cần nghĩ ngợi trả lời. Thế nhưng mà hắn nhìn thấy khóe miệng Tần Mục nhuếch lên, một loại thái độ khiến hắn không thích, trực tiếp hỏi Tần Mục.

    Tần Mục cầm ấm trà lên, rót cho Trương Tử Bình một ly. Ly này phi thường nhỏ, một ngụm là uống cạn, chú ý phẩm trà chứ không phải giải khát. Sau đó, Tần Mục rót cho mình một ly, hắn đặt lên chớp mũi ngửi thật dài, nhẹ nhàng nói ra:

    - Hương không tiêu tan, lượn lờ mê người, đây mới là trà ngon.

    Con mắt Trương Tử Bình xiết chặt, cũng chậm rãi cầm chén trà lên. Tần Mục ngoài sáng nói hương trà, vụng trộm nói là trà nghệ, còn chân chính biểu đạt ý tứ thủ đoạn này nắm giữ trong tay Tần Mục, Trương Tử Bình có cái nhìn quá ngây thơ. Loại cảm giác này làm cho Trương Tử Bình có chút khó chịu nổi, cố nén khó chịu, hắn uống cạn chén trà.

    Tần Mục lại rót cho hắn một ly, lúc này mới chậm rãi nói ra:

    - Chuyện này chỉ là thành công ở ngoại quốc mà thôi, nhưng không thể phủ nhận Trung Quốc có tính đặc biệt của mình. Hiện tại trong phạm vi cả nước mạng lưới internet đang phát triển nhanh, mà tiệm internet bao trùm bao nhiêu? Trương thiếu điều tra có lẽ rõ hơn tôi nhiều. Muốn kiếm tiền nhờ đưa tin tức lên hay sao?

    Trong lòng Trương Tử Bình sững sờ, bị Tần Mục nói trúng nội tâm, sắc mặt hơi trầm xuống, nâng chung trà lên uống cạn. Tần Mục vừa cười vừa nói:

    - Mạng lưới internet chính là hạng mục của công ty, nhưng phải có sản phẩm của mình, có thể khiến người ta tranh nhau mua. Cho nên ở chỗ này tôi muốn hỏi Trương thiếu, anh biết dễ kiếm tiền của người ta nhất là ở đâu không?

    Trương Tử Bình thở gấp định chửi thề, hắn phi thường không thích Tần Mục dùng khẩu khí khống chế toàn cục này với hắn, loại khẩu khí này vốn thuộc về. Nhưng bây giờ sự thật bày ở trước mặt, Tần Mục biểu hiện chắc chắn có thể thu hồi tiền vốn đầu tư lúc trước. Mấy ngày hôm trước Trương Tử Bình xác thực được gia tộc khích lệ và có mấy quan chức mời, cũng có không thiếu nghe ngóng nghiệp vụ của công ty Hoa Hạ, nhưng đó chính là đòi tiền mà thôi, chuyện này khiến Trương Tử Bình có chút tiến thối lưỡng nan.

    Ai không muốn kiếm tiền? Trương Tử Bình bắt chéo chân, một tay vuốt đùi một cái, nói ra:

    - Muốn nói kiếm tiền chính thức, tôi cho rằng đi lộ tuyến cao tầng thì nhanh hơn, cũng phong phú hơn.

    Chuyện này và lúc hắn thành lập Mộng Ngải Thiên Đường không mưu mà hợp, đây là kinh nghiệm cùng tầm mắt.

    Tần Mục cười rộ lên, khoát khoát tay nói ra:

    - Đó là Trương thiếu cho rằng người Trung Quốc đông như vậy thì có bao nhiêu là cao tầng?

     
    quangvd and haihoq like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 800 - 801: Đối Thoại Với Trương Tử Bình.





    - Tần khoa trưởng, vấn đề của anh quá ngây thơ, dù sao cao tầng chỉ là một nhóm ít người, giống như tháp vàng vậy, đầu nhỏ chân lớn, nếu như trái lại còn chỗ đứng sao?

    Tần Mục gật gật đầu, đồng ý quan điểm của Trương Tử Bình, trong mắt mang theo điểm nhớ lại, tiếp tục không nhanh không chậm nói ra:

    - Quý Chí Cương, sau năm 90 là một quan nhị đại không có việc gì, không thể so sánh với Trương thiếu được. Tôi đã từng hỏi hắn một vấn đề, cầm năm trăm đồng trong tay cao tầng dễ hay là cầm năm trăm đồng trong tay người dân dễ?

    Con mắt Trương Tử Bình ngưng tụ, lựa chọn này kỳ thật rất đơn giản, nhưng cũng rất dễ trả lời, trong đó còn có bẫy rập. Tần Mục cười lên, không có cho Trương Tử Bình xoắn xuýt vấn đề này, mà là tiếp tục nói ra:

    - Chỉ là năm trăm đồng lấy từ một người đễ hơn. Nhưng chúng ta phóng lớn nó một chút, biến năm trăm đồng thành năm vạn, năm mươi vạn thì thế nào, trên đầu mỗi người dân gánh mười đồng, hơn trăm đồng. Trung Quốc có một tỷ nhân khẩu, vậy cao tầng có được bao nhiêu?

    Nói xong câu đó Tần Mục không nói tiếp, hắn châm điếu thuốc, dựa vào ghế, một tay đặt lên thành ghế, ngửa đầu nhìn qua nóc phòng và phun khói.

    Trong nội tâm Trương Tử Bình bị giả thuyết này xâm nhập, biểu hiện trên mặt trở nên ngưng trọng hơn, cũng ngữ khí chậm chạp nói:

    - Tụ tài trong dân?

    Tần Mục không nói lời nào, vấn đề này chỉ cần đạt được nội tâm Trương Tử Bình khẳng định là được, đây chính là điểm đột phá. Đồng thời Trương Tử Bình cũng có chút buồn bực, Vạn Yến dưới tay Tần Mục bị ngăn cản lớn, Tần Mục không thèm nghĩ biện pháp giải quyết, vì cái gì đặt tâm tư lên công ty internet Hoa Hạ? Gây dựng sự nghiệp và giữ vững sự nghiệp này không dễ lự chọn đâu. Tần Mục tìm hắn rốt cuộc có mục đích gì?

    Trong lòng của hắn nghi hoặc không thôi, Tần Mục trong nội tâm cũng bất an, nếu như có thể lợi dụng Trương Tử Bình nhận và đạt được gia tộc của hắn ủng hộ, có áp lực hai nhà Tần Trương, Dương gia bên Giang Bắc có nên thu liễm hay không?

    Trên vách tường đồng hồ báo vang lên, tiếng đồng hồ vang lên đánh tan yên tĩnh trong phòng. Loại yên tĩnh này ngắn ngủi, cũng là kéo dài, đánh vỡ quyết định của Trương Tử Bình.

    Một chùm hơi nước trong chén trà bốc lên, Trương Tử Bình lấy bật lửa ra, lại châm một điếu CN, sau đó đặt bật lửa lên mặt bàn, hai mắt thâm thúy nhìn qua Tần Mục, ngưng trọng hỏi:

    - Tần khoa trưởng, cái nút này không bán. Tiền ai cũng muốn kiếm, hơn nữa kiếm càng nhiều càng tốt.

    Một câu đánh vỡ bình tĩnh làm cho Tần Mục cười cởi mở. Khi Trương Tử Bình nói ra câu này, chuyện đằng sau sẽ dựa theo kế hoạch của Tần Mục mà tiến hành.

    - Đúng vậy a, tiền kiếm càng nhiều càng tốt. Trương thiếu, không biết đội điều tra của anh có chú ý hay không, dạng người gì ngây ngốc ở tiệm internet lâu nhất. Là những thiếu niên kia, thanh niên, những người mang theo suy nghĩ ngây thơ không biết thế giới là gì, hoặc là những người... Không có mục tiêu sinh hoạt, những người lên diễn đàn chém gió. Bọn họ cần một lý do, một lý do động lực cho bọn họ.

    Tần Mục cũng châm điếu thuốc, phân tích nói:

    - Nếu như sản phẩm của chúng ta khiến cho người bình thường lưu luyến mạng internet, hơn nữa cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra hưởng thụ sản phẩm của chúng ta, đó mới là thành công chân chính. Nếu mang ánh mắt nhắm vào những người sinh hoạt cấp độ cao, không bằng biến công ty thành thị trường tiêu phí toàn Trung Quốc, đánh ra thương hiệu của chúng ta, nhìn thẳng vào sản phẩm của chúng ta, lúc này mới là buôn bán, còn gọi là hiệu ứng nhãn hiệu.

    - Hiệu ứng nhãn hiệu!

    Ánh mắt Trương Tử Bình phức tạp nhìn qua Tần Mục, người trẻ tuổi kia năm nay mới hai mươi bảy tuổi, vì sao tư tưởng sắc bén như vậy, hơn nữa ánh mắt của hắn quá lớn, Trương Tử Bình quan sát trong ánh mắt Tần Mục mang theo thần quang, chuyện này khiến hắn cảnh giác.

    Tần Mục khoát khoát tay, hắn nháy mắt, ngẫu nhiên bộc lộ khí phách đã biến mất vô tung, thay vào đó là ôn hòa vui vẻ. Trương Tử Bình không tự giác lắc đầu, bắt đầu hoài nghi mình có phải hoa mắt hay không.

    Nếu tư tưởng của Trương Tử Bình đã bị kéo, Tần Mục nói tiếp lý luận của mình.

    - Công tác, gia đình, hài tử, lão nhân, hiện tại mọi người áp lực bắt đầu quá lớn, bọn họ cần không gian phóng thích. Rất hiển nhiên tin tức là thỏa mãn truy cầu của bọn họ, những văn tự của tin tức phức tạp càng khiến bọn họ phức tạp. Cho nên cần trò chơi.

    - Trò chơi?

    Trương Tử Bình nghi hoặc hỏi:

    - Là những loại trò chơi trên máy tính sao? Anh cảm thấy chúng ta nên đi khai phát trò chơi máy tính sao? Tôi cảm thấy suy nghĩ này không tốt, đầu tư lớn nhưng không được hồi báo, đây không phải là thứ khiến người ta tiếp nhận.

    Trong nội tâm Tần Mục vui vẻ, quả nhiên đã câu dẫn Trương Tử Bình rồi, Tần Mục không có tận lực dẫn đạo.

    - Không phải ác mộng, nếu thật truy cầu chính bản, quốc gia của chúng ta có bao nhiêu người sử dụng được?

    Tần Mục thở dài nói ra:

    - Nhưng mà trò chơi trên máy không phải mục tiêu của chúng ta, chúng ta cần làm chính là game onlie!

    - Game online?

    Từ ngữ này người khác phi thường mơ hồ, làm cho Trương Tử Bình nhíu mày. Thứ chuyên nghiệp cần người chuyên nghiệp, người làm chủ không cần hiểu quá nhiều.

    Tần Mục cũng không quá hiểu, nhưng mà trong trí nhớ của hắn có một người là nhân viên chán nản bị sa thải, sau khi tự thành lập công ty trò chơi thì biến thành người giàu nhất, không thể nói đây là kỳ tích buôn bán. Tần Mục phun khói thuốc ra:

    - Game online nhiệt huyết mà thao tác lại đơn giản, làm cho mọi người có thể buông ngụy trang mà truy cầu trò chơi, đây là phương hướng nghiên cứu chủ đạo của chúng ta.

    Con mắt Trương Tử Bình sáng ngời, Tần Mục nói lời này đã mở cánh cửa trong lòng của hắn, lập tức lâm vào trầm tư. Một câu rất đơn giản nhưng trong đó lại mang theo suy nghĩ thấu triệt về nhân tính. Trương Tử Bình có chút không hiểu Tần Mục.

    Nói xong kiến nghị này hai người trầm mặc. Trương Tử Bình cần tiêu hóa ý trong lời của Tần Mục, mà Tần Mục thì cân nhắc làm thế nào kéo Trương Tử Bình đứng bên cạnh mình, nâng một công ty rất đơn giản, nhưng đạt được hữu nghị của Trương hệ là một chuyện khác, nhất định phải cho ra tín hiệu, tín hiệu phân phối quyền lực hòa bình là điểm Tần hệ cần, hoặc là nói Tần Mục hy vọng nhìn thấy.

    Động tác của Giang Bắc tuy ban đầu thuộc về giao phong của đời thứ hai, là Dương Hổ cùng Cao Phái đánh cờ, nhưng Giang Bắc nhắm vào Vạn Yến thì những người tầng trên nhất định sẽ nhìn ra trong đó rốt cuộc là ai làm khó chịu ai, cái tên Tần Mục cũng có không ít người đàm luận, thời điểm này thả ra tín hiệu không thể nghi ngờ là thái độ của Tần Mục, cũng là chính thức đo hướng gió của quan viên Tần hệ.

    Có đôi khi phóng vệ tinh không đáng sợ, đáng sợ là sự thật của vệ tinh. Nếu để cho người khác nghe sẽ cho rằng Tần Mục đang phóng đại, nhưng mà Trương Tử Bình biết rõ Tần Mục làm người ổn trọng, từ lý lịch của hắn là thấy được rồi, tên này giỏi về ẩn nhẫn, phá cục thì hắn cực kỳ huyết tinh.




    Tần Mục tìm mình nói chuyện là đang phá cục sao? Trương Tử Bình mí mắt cụp xuống, nhìn qua bàn trà.

    - Nhưng mà trong đó còn có một chỗ khó.

    Tần Mục có chút lắc đầu, hắn nói tới chuyện này chính mà mục đích chính của hôm nay. Hắn biến ảo một đế quốc buôn bán tương lai cho Trương Tử Bình xem, hơn nữa cái bánh ngọt này không phải trong nháy mắt có được, mà là đang ở trên cao, đang đợi Trương Tử Bình dựa theo quy hoạch mà lấy xuống. Cho nên vào thời điểm này Tần Mục nói "Nhưng mà " chẳng khác gì ném một quả bom trên cái bánh ngọt này. Trương Tử Bình đang hùng tâm bừng bừng dựa theo kế hoạch phân chia bánh ngọt lại bị bánh ngột nổ tan xác, khó chịu trong đó không ai biết được.

    Trương Tử Bình nhất thời cười khổ, chỉ vào Tần Mục nói ra:

    - Tần khoa trưởng, lần sau anh có thể nói nhưng mà trước được không, sau đó lại nói tiền cảnh? Anh làm thế chẳng khác gì mưu sát tôi cả.

    Tần Mục cười lên ha hả, nói ra:

    - Chuyện thuận buồm xuôi gió ai cũng muốn làm, nhưng mà vậy quá không có tính khiêu chiến.

    Trương Tử Bình buồn khổ nói ra:

    - Tần khoa trưởng ah, ai. Nói đi, tôi đoán chừng không phải chuyện tốt.

    Hắn biểu hiện tư thế rất xỏ lá, Tần Mục cười nói:

    - Tôi suy nghĩ trò chơi của chúng ta làm ra cần phải có máy vi tính nha, cần có bản thao tác vận hành hệ thống của máy tính, đây không phải bị cấm rồi sao? Dù sao sảm phẩm của chúng ta là dựa vào chúng mà vận hành đấy.

    Trương Tử Bình đã hiểu rồi, tươi cười trong mắt của Tần Mục khiến hắn tức giận. Tần Mục đang đào hố sâu đấy, chẳng những đào sâu, còn ném vào hố rất nhiều vàng bạc, làm cho Trương Tử Bình đứng ở bên cạnh miệng hố, biết rõ nhảy vào là phải đứng cùng chiến tuyến với Tần Mục nhưng hắn không thể không nhảy vào.

    Hắn chỉ cười khổ, chỉ vào Tần Mục nói ra:

    - Anh thật là...

    Hắn đã bỏ đi xưng hô Tần khoa trưởng rồi, vẻ mặt oán giận lại không thể làm gì, khiến Tần Mục cười ha hả.

    - Kỳ thật đây là xu thế.

    Tần Mục lắc đầu nói ra:

    - Trong ba mươi năm, thậm chí là năm mươi năm mọi chuyện sẽ như pháp luật.

    Những lời này không hợp với pháp luật, nhưng hai người nói chuyện thì lời này lại thân thiết:

    - Pháp luật của chúng ta cần phải sửa đổi, hơn nữa tất cả mọi người cùng sợ, có cơ hội kiếm tiền thì tất cả mọi người sẽ chạy như vịt.

    Trương Tử Bình cười rộ lên, nói ra:

    - Lấy cớ, anh đang lấy cớ trần trụi! Tâm tư thực ác độc, thực ác độc ah.

    Nói xong cầm lấy chén trà uống một ngụm.

    Tần Mục cũng cười rộ lên, lại rót cho Trương Tử Bình một ly, sau đó bưng ly của mình lên, nói ra:

    - Tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể cạn chén không?

    - Không làm có thể được sao?

    Trương Tử Bình cũng đành lắc đầu:

    - Chủ yếu là tiền không ai ngại nhiều, đúng hay không?

    Hai người đạt thành nhận thức chung, Tần Mục lấy một tờ giấy ra, phía trên có nhận thức thô ráp của hắn về game online. Hắn sẽ không xuất ra quá nhiều kế hoạch, đây là sách lược phòng ngừa trong hợp tác. Trương Tử Bình tiếp nhận giấy, qua loa xem một lần, gật đầu nói:

    - Kế hoạch này phi thường mê người.

    Hai người uống xong bình trà, liền chia tay nhau. Trương Tử Bình hành động như thế nào thì Tần Mục mặc kệ, hắn có chuyện của mình.

    Lái xe, Tần Mục chạy tới khách sạn lớn của kinh thành, người phụ trách chủ yếu của Vạn Yến đang ở đây, Tần Mục phải cho bọn họ viên thuốc an thần. Giang Bắc động tác rất lớn, cũng phi thường kiên quyết, với tư cách thương nhân, sợ nhất công ty của mình không hợp với chính sách. Hiện tại chỉ có một tỉnh dùng thủ đoạn chống Vạn Yến, nhưng không ai nói rõ tình huống này có thể kéo dài ra cả nước hay không. Đến lúc đó Vạn Yến cũng bị bóp cổ, những cửa hàng to lớn trên phố một khi không thể tiêu thụ thì Vạn Yến sẽ sụp đổ.

    Tần Mục tiến hành gặp một mình với những người phụ trách này, hắn là ông chủ giấu mặt của Vạn Yến trong trung tầng của côn ty chẳng phải bí mật gì, cho nên Tần Mục thảnh thơi thì hiệu quả trấn an sẽ lớn hơn.

    Vương Hải Đào hiện tại đã bỏ đi biểu hiện nông dân giả dối, vẻ mặt ngăn nắp. Mà Quý Chí Cương thì mặt đầy gió xuân, rất hiển nhiên lão ba Quý Thu tại thành phố Đằng Long phong sinh thủy khởi, lưng của hắn cũng thẳng lên.

    Tần Mục cuối cùng nhìn thấy hai người bọn họ, đợi đến lúc hai người đi vào thì Tần Mục liền bảo hai người ngồi xuống, sau đó đi thẳng vào vấn đề nói ra:

    - Chuyện của Giang Bắc nằm trong dự liệu, đã đoán được từ lâu, loại chuyện này ai cũng không ngăn được. Lão Vương, ông đã đi dạo qua các xí nghiệp nhà nước rồi, nói suy nghĩ xem?

    Vương Hải Đào lạnh giá, hắn thật không ngờ Tần Mục trực tiếp như vậy, trong nội tâm hơi có chút bối rối. Tần Mục vừa cười vừa nói:

    - Không cần có gánh nặng tâm lý, nghĩ như thế nào thì nói như thế nào, không nên kiêng kị.

    Nói thì nói như thế, Vương Hải Đào làm sao có thể không có kiêng kị, nhưng hắn đã nằm trong tay Tần Mục, đây là quan hệ thân xa, cho dù Tần Mục hòa ái dễ gần như thế nào thì nội tâm của Vương Hải Đào khó chịu không thể tiêu trừ, cho nên hắn cẩn thận nói:

    - Tôi thấy chuyện này không phải vấn đề, chủ yếu nhất là ai ngăn cản đường của Vạn Yến chúng ta.

    Tần Mục cười một tiếng, ném thuốc cho hai người, hắn hứng thú nhìn qua Vương Hải Đào, nói ra:

    - Ông cảm thấy, ai có thể ngăn đường của Vạn Yến cơ chứ? Cứ việc nói nằm trong phạm vi trong nước, Vạn Yến chúng ta nên đi đầu, cũng nên độc lĩnh, có người nhìn đỏ mắt là bìn thường.

    Trong đầu Vương Hải Đào buồn bực, hút thuốc, thấp giọng nói ra:

    - Tỉnh Giang Bắc, đại lý ở đó của Vạn Yến là Vân chủ tịch, năm nay đổi.

    Nói xong, liền không nói thêm gì nữa.

    Đây là gừng càng già càng cay, Vương Hải Đào ngây ngốc trong xí nghiệp nhà nước lâu như vậy, câu nói đầu tiên đã nói ra vấn đề Tần Mục không chú ý, chẳng lẽ Âu Quan Tiến cầm đại lý xong, làm chuyện gì nên mới sinh ra bắn ngược lớn như vậy?

    Con mắt Tần Mục hơi híp lại, đặt chuyện này trong lòng, sau đó lại hỏi thăm một ít sản xuất và sinh ý, đây là do hình thức của công ty quá lớn. Quý Thu nói cho Tần Mục, Chu Tiểu Mai từ nước ngoài trở về cũng bái phỏng cục trưởng cục quyền sở hữu trí tuệ Vân Nhạc Thiên, hắn đã đánh tốt quan hệ.

    Vân Nhạc Thiên, Vân Băng? Tần Mục trực giác cảm thấy có liên hệ trong đó, càng nhíu mày thật sâu.

    Một tỉnh đưa ra quyết định không phải một ngày hay hai ngày có thể thay đổi. Đừng nhìn chỉ năm trong phạm vi của một tỉnh, Giang Bắc đang làm thử, ở kinh thành đang tiến hành đại chiến chuyện này, đây là chương trình nhất định.

    Tần Mục gặp bọn người Quý Chí Cương xong thì về nhà, phía trên đang giao đấu đại cục, nếu hắn chen đầu vào thì có chút không biết tự lượng sức mình, cách giải quyế chuyện gì cũng có nhiều thủ đoạn, đối chọi gay gắt cũng không phải tùy thời có thể dùng.

    Hiện tại Tần Mục quan tâm nhất chính là Cao Phái tại thành phố Khai Phát tình hình như thế nào, nhưng hắn tại thành phố Khai Phát không có quan hệ gì, tự mình đi hỏi Cao Phái thì không thích hợp, như vậy sẽ khiến cho Cao Phái sinh ra suy nghĩ không tốt.

     
    quangvd and haihoq like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 802: Chỉ Điểm Lão Mã





    Ngày hôm sau đi làm, Tần Mục nhận được cú điện thoại không hiểu, là một người tên Lô Tân Nhân. Tần Mục không có ấn tượng với người này, đơn giản qua loa vài câu, không rõ người nọ là làm gì, tại sao biết điện thoại văn phòng của mình.

    Buổi tối vào lúc sắp tan việc, Lô Tân Nhân đánh điện cho Tần Mục, phi thường nhiệt tình muốn mở tiệc chiêu đãi Tần Mục. Loại hành vi mời đột nhiên này đương nhiên Tần Mục không đáp ứng, liền trực tiếp cự tuyệt đối phương, khẩu khí rất lãnh đạm. Điện thoại khiến Tần Mục cảm giác có chút không đúng, cũng không đoán được không đúng ở nơi nào.

    Quý Chí Cương ngày hôm qua đã theo chỉ thị của Tần Mục, buông chuyện của Vạn Yến ra, trực tiếp bay đi nước Mỹ. Vạn Yến đang phát triển trong nước rát nhanh, Quý Chí Cương lần đi chính là đập tên tuổi khai thác thị trường. Mục đích chính của hắn là chuyện của Lam Uân, cho dù Tần Mục biết rõ vô cùng khó khăn, nhưng vẫn cảm thấy nên thử một chút. Một chuyến này có chút nguy hiểm, còn trà trộn vào chính trị quốc tế, cho nên Tần Mục dặn dò Quý Chí Cương không thể được thì không nên cố, an toàn mới là quan trọng nhất.

    Sau khi tan tầm, Tần Mục về đến nhà, thay quần áo và xuống lầu ăn cơm, nhưng mà vừa xuống cư xá thì nhận được điện thoại của Dương Yếp.

    - Tần... Tần bí thư, ngài khỏe.

    Dương Yếp và Tần Mục vẫn xa cách, nói chuyện cũng phi thường cẩn thận. Cho dù làm minh tinh phong quang cỡ nào, trước mặt quan viên như Tần Mục chỉ là mây bay, cho nên Dương Yếp vẫn cẩn thận khi nói chuyện với Tần Mục.

    - Dương tiểu thư, chuyện gì?

    Tần Mục cười ha hả nói ra, đối với Dương Yếp, trong lòng của hắn vẫn ưa thích.

    - Cái kia...

    Dương Yếp có chút ấp a ấp úng nói không nên lời, trong giọng nói mang theo bộ dáng khó khăn.

    - Có chuyện gì cứ việc nói đi, có thể giúp đỡ được thì tôi vẫn có thể giúp.

    Tần Mục vừa đi, vừa nói.

    - Cái kia...

    Dương Yếp vẫn không nói nên lời, nhưng mà trong âm thanh mang theo nức nỡ nghẹn ngào. Trong nội tâm Tần Mục lạnh lẽo, Dương Yếp hôm nay thanh danh lên cao, một khúc Tự Tằng Yến Quy Lai trong tiệc tối nguyên tiêu, mấy ngày nay trong phố lớn ngõ nhỏ đều có truyền lưu, nàng có chuyện ủy khuất rồi.

    - Như vậy đi, tôi đang ở cư xá Lệ Thuỷ, cô tới gặp mặt và chúng ta nói chuyện.

    Tần Mục thử hỏi một câu.

    - Tốt.

    Dương Yếp trả lời một chữ, lại cúp điện thoại, nhắm trúng Tần Mục nhìn điện thoại cả buổi, thật sự không thể ngờ là chuyện gì mà khiến Dương Yếp lo lắng như vậy. Nếu Dương Yếp sắp tới, Tần Mục vẫn không sốt ruột ăn cơm, mà là ngồi trong một tiệm cơm nhỏ, hắn từ từ uống trà.

    Chủ quán cơm nhỏ này la lão Mã, nhìn thấy khách hàng lớnnhư Tần Mục lại tới đây, tranh thủ thời gian làm xong công việc, giao quầy hàng cho bà chủ, cầm một hộp Hongtashan ngồi đối diện Tần Mục.

    - Tần tiên sinh, chúc mừng phát tài ah.

    Mã lão bản sớm đã biết rõ Tần Mục thân phận không đơn giản, chỉ bằng vào chiếc xe kia là người có thân phận. Hết lần này tới lần khác Tần Mục lại không bày cái giá đỡ gì, làm cho Mã lão bản cảm thấy người trẻ tuổi kia bình dị gần gũi cho nên mới tới kết giao. Hắn tha thiết đưa cho Tần Mục một điếu thuốc, vừa cười vừa nói:

    - Hôm nay khách ít nha!

    Tần Mục cười nhận lấy, Mã lão bản ân cần với Tần Mục một chút, tuy có chút ít nịnh bợ, nhưng cũng không khiến hắn phản cảm.

    - Mã lão bản, đến kinh thành vài năm rồi nhỉ?

    Trong lúc rảnh rỗi Tần Mục cũng tán gẫu với Mã lão bản. Mã lão bản làm buôn bán thành thật, đồ ăn số lượng nhiều và dùng tài liệu thật, tuy giá cả cao một chút nhưng sinh ý không tồi, Tần Mục đã sớm muốn chỉ điểm hắn một chút, bây giờ đã có cơ hội.

    - Tám năm. Lúc tới kinh thành này thì bà nhà của tôi đang có thai, hiện tại con tôi đã học lớp hai rồi, thời gian trôi qua thực nhanh.

    Mã lão bản mang theo nét tang thương, nói chuyện mang theo trầm thấp.

    - Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh ah.

    Tần Mục cũng thở dài một chút. Hai người tuổi không kém nhau nhiều, Tần Mục cảm thán, nói:

    - Ông cứ trông coi quán cơm nhỏ này sao?

    Nghe lời nghe âm, Mã lão bản lỗ tai động động, nhìn qua bà chủ hô:

    - Bà à, cho chúng tôi mấy món ăn, tôi và Tần tiên sinh nói một lát.

    Tần Mục khoát tay cười nói:

    - Đi, Mã lão bản, không nên khách khí, tôi đang chờ bạn.

    Mã lão bản cũng cười nói:

    - Tần tiên sinh, vừa nhìn đã biết ngài là quý nhân, tới quán nhỏ của tôi là vinh hạnh to lớn, sao có thể là khách khí chứ?

    Tần Mục gật gật đầu, Mã lão bản này con mắt rất tinh, làm người cũng không tệ. Hắn uống một ngụm trà nói ra:

    - Ở kinh thành này về sau khẳng định lấy người quốc tế làm chủ, quán nhỏ của ông sớm muộn gì cũng dẹp đi. Tôi nghe nói có một khu đang quy hoạch, khả năng hai ba năm sau sẽ biến thành nơi buôn bán.

    Mã lão bản nghe xong ngẩn ngơ, nhất thời có chút không biết làm sao. Tần Mục nói lời này là thật là giả, nhưng bằng Mã lão bản có ấn tượng với Tần Mục, lời này chín thành là thực. Trán của hắn đổ mồ hôi, vội vàng áp thấp âm thanh nói ra:

    - Tần tiên sinh, tin tức này ngài nghe từ đâu?

    Tần Mục ra vẻ cao thâm hút thuốc, con mắt nheo lại. Vấn đề này hỏi phi thường không tốt, nhưng Tần Mục cũng biết đây là Mã lão bản biểu hiện thái độ hắn quan tâm mà thôi, cho nên không đáng trả lời.

    "- Tần tiên sinh, ngài là người tài ba, lão Mã tôi nghe tin tức này đã hiểu!

    Mã lão bản thấp giọng nói xong, nhìn qua bà chủ quát:

    - Tôi nói bà nương này, mang thêm mấy món ăn tới, tại sao không nhúc nhích vậy?

    Tần Mục vỗ nhè nhẹ, nói ra:

    - Lão Mã, không nên nóng tính thế, chị dâu đi theo ông từ Nam ra Bắc rời khỏi quê quán, ở nơi này làm lụng với ông, nên tốt với người ta một chút..

    Trong đầu của Tần Mục nghĩ tới một người phụ nữ và khiến hắn thổn thức.

    Mã lão bản xấu hổ gãi đầu, nhỏ giọng nói ra:

    - Tôi biết bà vợ là người không tệ, cũng cho mua cho lão bà không ít thứ tốt, nhưng mà nữ nhân thì chắc chắn sẽ tính toán chi li, không biết làm vậy rất xấu, ngài xem đi, chốc lát mang đồ ăn lên thế nào cũng nói lời khó nghe, ngài cần phải thông cảm.

    Tần Mục nghiêng mắt nhìn qua, nhìn thấy quả nhiên vợ lão Mã chép miệng đi tới, xem ra xác thực trong nội tâm không thoải mái. Tần Mục thở dài nói ra:

    - Nam nhân mà, luôn phải nhưỡng nữ nhân một chút, đúng không lão Mã?

    Lão Mã nghe xong mở cờ trong bụng, gật đầu đồng ý.

    Tần Mục nhìn qua đồng hồ, Dương Yếp tới đây cần ít nhất nửa giờ, dứt khoát nói chuyện với lão Mã. Về chuyện quy hoạch của kinh thành, Tần Mục không có nghe được tin tức gì, nhưng đây là chuyện sớm muộn, cao ốc Tam Hoàn sẽ xây thôi. Hắn suy nghĩ nói ra:

    - Lão Mã, ông xem con đường này đi, chung quanh đại bộ phận là lầu nhỏ ba tầng. Nếu ông quyết tâm ở lại kinh thành, không thể không nghĩ biện pháp cắm rễ.

    Lão Mã từ nghe ra ý trong lời Tần Mục:

     
    quangvd, binhdn and haihoq like this.
Thread Status:
Not open for further replies.