FULL  Q.Trường Thanh Quan - Chương 1228 - Qua Nhân

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 803: Dương Yếp Tới Chơi. (1)






    - Tần tiên sinh, lời này ngài nói đúng. Chúng tôi là người từ bên ngoài tới, ở chỗ này không có gốc và dựa vào, làm gì cũng không nỡ. Vốn tôi có suy nghĩ, nếu nơi tất cả biến thành phố quà vặt hoặc là cho thuê, một tầng một đặc sắc, cả một con đường hơn mười quán xá như vậy thì chắc chắn sẽ náo nhiệt, trong toàn bộ kinh thành cũng có danh tiếng. Người đến người đi, lại truyền bá ra, nhất định có thể tìm được đồ ăn quê quán của mình, còn có thể làm tốt thanh danh.

    Nói đến đây lão Mã cười rộ lên, xấu hổ nói:

    - Không chuẩn còn có thể thành thắng cảnh du lịch ở kinh thành đấy, ngài nói có đúng hay không?

    Hắn suy nghĩ có chút không có khả năng, cười mỉa không thôi, vội vàng lấy một điếu thuốc đưa cho Tần Mục.

    Tần Mục nghe lời này của lão Mã thì nội tâm giật mình, lão Mã này nhạy cảm buôn bán quá mạnh mẽ. Tần Mục vẫn cho rằng người tài ba trong dân gian, chỉ là điều kiện không cho phép cho nên bọn họ không cách nào đạt thành nguyện vọng. Đều nói chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ thành công, đây chẳng qua là án lệ của nhân sĩ thành công mà thôi. Một vạn người cố gắng có lẽ chỉ có một thành công, đó là điều kiện cùng kỳ ngộ tạo thành, mà không thể nói chín ngàn chín trăm chín mươi chín người khác không có biện pháp, không có cố gắng.

    Tần Mục nhìn lão Mã thuận mắt, đồng thời xác thực có ý giúp hắn, liền vừa cười vừa nói:

    - Đã nghĩ như vậy vì sao không làm?

    Lão Mã mặt mũi tràn đầy xấu hổ nói ra:

    - Tần tiên sinh, ngài cũng hiểu mua bán, tự nhiên biết rõ thế đạo trong đó, người không có tiền như tôi thì lấy cái gì làm?

    Tần Mục gật gật đầu, nhìn qua lão Mã thật sâu, hỏi:

    - Nếu như ông có tiền, ông dám làm hay không?

    Lão Mã rút điếu thuốc ra, suy nghĩ ý tứ trong lời Tần Mục nói, nhíu mày thật sâu, há miệng mấy lần nhưng không biết nên nói thế nào.

    Đúng vào lúc này Tần Mục nghe được tiếng phanh xe ngoài cưa, một chiếc xe màu trắng đậu gần cửa ra vào, ngay sau đó điện thoại của hắn vang lên. Tần Mục nghe là Dương Yếp đang chờ hắn ở tiểu khu, sau đó nhìn lão Mã nói ra:

    - Mã lão bản, phiền toái ông cầm giấy bút tới đây cho tôi.

    Lão Mã vội vàng đứng lên đi lấy cho Tần Mục, Tần Mục viết số điện thoại và tên của mình lên, đưa nó cho Mã lão bản, nói ra:

    - Suy nghĩ cẩn thận rồi điện thoại cho tôi, nhưng mà thời gian của tôi có hạn, trước buổi sáng ngày mai tốt nhất đưa tin tức cho tôi, hy vọng ông trả lời chắc chắn.

    Nói xong hắn liền khoát khoát tay rời khỏi tiệm cơm.

    Bà chủ bưng hai món ăn tới, vừa thấy Tần Mục đi, trên mặt mất hứng nói:

    - Tôi nói lão Mã, thật sự là ăn no không có việc gì mà, không có việc gì mời người ta ăn cơm làm gì, ngại kiếm tiền quá nhiều sao? Tôi cho ông biết, trong nhà ông còn có hai em trai và một em gái cần nuôi đấy, ông thành thật cho lão nương! Bắt đầu từ ngày mai chỉ cho ông hút Hồng Trà, Hongtashan thì khỏi đi.

    Lão Mã giống như chẳng nghe được vợ mình nói gì, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, thần sắc phức tạp.

    Chuyện của Mã lão bản bên này thì Tần Mục cũng không có quá xem là chuyện quan trọng, hắn đi tới cửa tiểu khu, tựu nhìn thấy chiếc xe con màu trắng đậu ơ đó. Tần Mục dùng điện thoại thông tri bảo an, bọn họ phóng xe vào, liền nhàn nhã đi theo sau xe, chậm rì rì đi tới. Dương Yếp hiện tại thanh danh to lớn, không thể xuất hiện bình thường, có thể thấy được nàng rất cẩn thận.

    Đi vào đầu hành lang, Tần Mục mở cửa hành lang ra, Dương Yếp từ trong xe đi ra, che miệng và mang kính râm, bộ dáng như con chuột qua đường. Tần Mục nhịn không được cười lên, người quá nổi tiếng cũng không nên, còn cẩn thận hơn hơn cả mấy tên trộm.

    - Hù chết tôi.

    Dương Yếp tiến vào trong hành lang và vỗ ngực, khiến Tần Mục lắc đầu không thôi. Dương Yếp vẫn biểu lộ hoảng hốt như lúc ban đầu, loại hành vi không phải làm ra vẻ này khiến nội tâm Tần Mục khẽ nhúc nhích, nhớ tới tình cảnh hai người cùng ngồi xe lửa. Hắn quay đầu đóng cửa lại, kỳ thật động tác này hoàn toàn dư thừa, sau đó nhìn qua Dương Yếp nói ra:

    - Vào trong nhà ngồi đi, tôi lấy trà ngon ra đãi bạn cũ, nếm thử đi.

    Dương Yếp khẽ cười một tiếng, tháo kính râm ra, bỏ vào trong ba lô nhỏ mang theo, sau đó tháo khẩu trang xuống, một gương mặt vũ mị động lòng người xuất hiện trong mắt Tần Mục, nhưng mà vành mắt của nàng hồng lên, Dương Yếp hiện tại ít đi vài phần thẹn thùng, nhiều ra vài phần thê lương.

    - Đã khóc?

    Tần Mục nghi hoặc hỏi, Dương Yếp vẫn dùng bộ mặt kiên cường, đối với một mặt của nàng hiện tại thì Tần Mục còn tưởng không có gặp được, trong nội tâm bây giờ hơi động một chút.

    Dương Yếp vội vàng móc gương nhỏ ra, nhìn kỹ trên mặt, thời điểm phát hiện chung quanh viền mắt đỏ lên, nhất thời cúi đầu thật sâu, trong tay cầm gương nhỏ, nhất thời không biết nên bắt tay để vào đâu.

    Tần Mục thấy tình huống như vậy thì cười rộ lên, nhẹ nhàng kéo tay Dương Yếp một cái, nói ra:

    - Đi thôi, nhìn cô mặt mũi ủy khuất như vậy, khẳng định bị tức giận cái gì đó, có cái gì nói cho tôi nghe một chút, dám khi dễ đồng hương của Tần Mục tôi, tôi sẽ đá mông kẻ đó.

    Những lời này vừa nói ra Tần Mục cũng có chút kinh ngạc, đây không phải lời nói trước mặt mỹ nhân.

    Dương Yếp bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe miệng sầu muộn mang theo vài phần vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn nhuếch lên, đi theo sau lưng Tần Mục, giống như con cừu non nho nhỏ đi theo đuôi Tần Mục. Hai người đi vào thang máy, Tần Mục vừa đi tới nhà của mình thì chợt nghe bên ngoài thang máy có người hô.

    - Chờ một chút, chờ một chút.

    Âm thanh nghe quen thuộc, Tần Mục vội vàng đè mở cửa, một nữ nhân mặc áo khoác màu đỏ, hạ thân mặc váy ngắn, mang đôi tất chân đen đi vào tháng máy, thở dài:

    - Cảm ơn, cám ơn.

    Tần Mục đối mặt nữ nhân này, nhất thời cảm thấy trùng hợp tới mức không thể trùng hợp hơn. Nữ nhân trẻ tuổi này trùng hợp chính là Mạnh Khiết ở cùng chỗ với Mộ Băng Đồng. Mạnh Khiết nhìn thấy Tần Mục cũng phi thường kinh ngạc, nói ra:

    - Trùng hợp như vậy, anh cũng ở chỗ này?

    Tần Mục mỉm cười nói:

    - Đúng vậy a, thật là đúng dịp.

    Mạnh Khiết gật gật đầu, lại đánh giá Tần Mục, lại nhìn thấy Dương Yếp mang kính râm, che mặt với bộ dáng thần bí giấu người sau lưng Tần Mục, thấp giọng nói ra:

    - Được a, tâm tư không ít ah, vưa mới theo đuổi Tiểu Đồng, bây giờ chơi kim ốc tàng kiều rồi?

    Tần Mục nghe xong đầu đầy sương mù, trên người Mạnh Khiết đầy nước hoa nên hắn không quen, lui ra sau một bước, cũng liếc mắt nhìn Dương Yếp, ngược lại cũng thấp giọng nói ra:

    - Không nên nói bậy, làm cho vợ của tôi biết, không chừng sẽ tính sổ với tôi đấy.

    Mạnh Khiết khoát khoát tay, nói ra:

    - Được rồi, tôi biết rõ anh là như vậy. Đàn ông các người đều có đức hạnh như thế, trong nhà có hồng kỳ, bên ngoài còn phất cờ màu.

    Những lời này khiến Tần Mục xấu hổ, hắn xác thực không phải người tốt lành gì, có vài nữ nhân, điểm này Mạnh Khiết nói không có sai.

     
    quangvd and haihoq like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 804: Dương Yếp Tới Chơi. (2)





    Nhìn thấy Tần Mục cúi đầu, Mạnh Khiết đắc ý nói ra:

    - Không cần che dấu, tôi cũng mua phòng ở đây, anh đúng là lớn gan, mang tiểu muội vào nhà.

    Những lời này khiến Tần Mục xấu hổ, hắn cười khổ thấp giọng nói:

    - Đây là bạn của tôi, cô ấy bây giờ có chuyện phiền toái, muốn tìm tôi giúp đỡ chút, không phải như cô nghĩ đâu.

    Mạnh Khiết bĩu môi nói ra:

    - Được lắm, có gì cần hỗ trợ, không phải trong tay đang khó khăn nên cần tìm lấy tiền chứ gì, lại lăn cả đêm với anh nữa, cắt, anh cảm thấy rất đắc ý, người ta không chuẩn cầm tiền xong còn chửi anh, mắng ngươi ngốc, vì khoát hoạt một chút của đũng quần mà ném ra một đống tiền.

    Những lời này nói phi thường thô tục, sắc mặt Tần Mục lạnh xuống, hừ một tiếng, quay đầu đi không nói gì nữa. Mạnh Khiết lẩm bẩm:

    - Dù sao tôi cũng nghĩ như vậy.

    Đinh!

    Thang máy dừng lại, Mạnh Khiết uốn éo cái mông nhìn qua Tần Mục làm thủ thế, Tần Mục nhìn qua là cùng tầng, quá trùng hợp rồi, nàng kia ở cùng tầng lầu với hắn.

    Làm cho Tần Mục càng không thể ngờ chính là Mạnh Khiết ở đối diện phòng hắn. Thời điểm hai người đồng thời mở cửa, Mạnh Khiết giống như cười mà không phải cười nhìn Tần Mục nói ra:

    - Buổi tối cẩn thận một chút, đừng có hô lớn, coi chừng tôi cáo trạng với Tiểu Đồng đấy.

    Dương Yếp thừa dịp này cuống quít tránh vào nhà Tần Mục, Tần Mục thở dài, xoay người đi tới bên người Mạnh Khiết, lắc đầu nói ra:

    - Mạnh tiểu thư, cô không nên nói mò, kỳ thật tôi không cần phải giải thích cái gì với cô, nhưng mà cô phải tin tưởng, có một số việc cũng không phải đúng như cô nhìn.

    Nói xong cửa phòng Mạnh Khiết lặng lẽ mở ra, một nam nhân chừng năm mươi tuổi xuất hiện ở cửa ra vào. Tần Mục nhìn qua hắn một chút, vội vàng lưng xoay người sang chỗ khác, hắn nhanh chóng đi vào nhà. Nam nhân này không có chú ý tới hắn, tất cả lực chú ý đặt lên người Mạnh Khiết, hỏi:

    - Là ai thế?

    Mạnh Khiết nhìn qua bóng lưng Tần Mục, cũng hiểu được là lạ, nhưng không có nói ra tên của Tần Mục, cười quyến rũ nói:

    - Ai nha, hàng xóm đối diện, chỉ hỏi thăm thôi mà.

    Nói xong lại tươi cười vùi đầu vào trong ngực nam nhân này, sau đó đóng cửa lại.

    Tần Mục đóng cửa lại và cảm thấy trái tim đập loạn, nam nhân này hắn là nhận ra, thời điểm ở tiệc tối từ thiện ngồi ở vị trí thứ nhất, hơn nữa còn là nhân vật quan trọng. Thời điểm này hắn không muốn châm ra chuyện này, trong nội tâm giấu một chút.

    Dương Yếp giờ phút này đang câu nệ ngồi lên sa ***, kính và khẩu trang đã tháo xuống. Nàng vừa thấy Tần Mục tiến đến thì vội vàng đứng lên. Tần Mục khoát khoát tay, cởi áo len đặt lên giá, nói ra:

    - Ngồi xuống đi, tôi châm trà cho cô.

    Dương Yếp bối rối nói ra:

    - Đừng, tôi đi làm!

    Tần Mục cười nói:

    - Trong nhà của tôi thì tôi biết ở đâu, cô cứ ngồi đi, ấm áp trong chốc lát.

    Nhiệt độ trong cư xá này rất tốt, Dương Yếp ngồi một lúc đã cảm thấy nóng, liền cởi áo khoác ra, đặt ở cửa ra vào. Tần Mục cầm ấm trà và chén trà tới ghế sa ***, hô:

    - Đến đây, nếm thử, nhưng mà không có đồ thích hợp uống trà, có chút chà đạp trà ngon.

    Dương Yếp cười một tiếng, trả lời:

    - Có thể nhấm nháp trà của Tần bí thư đúng là tam sinh hữu hạnh của tôi!

    Tần Mục cười lắc đầu, nói ra:

    - Về sau khoongnene gọi là Tần bí thư, lời này nghe không được. Cứ gọi tôi là Tần Mục a, cảm giác thân thiết hơn.

    Hai từ thân thiết trong tai Dương Yếp có hương vị khác biệt. Vừa rồi trong thang máy tuy Mạnh Khiết áp thấp giọng nói, nhưng mà Dương Yếp bao nhiêu cũng nghe được một ít, lúc ấy sắc mặt cũng đỏ lên, nếu không cũng không vội vàng tiến vào nhà Tần Mục. Giờ phút này lại nghe Tần Mục nói hai chữ này, Dương Yếp mặt đỏ lên.

    Tần Mục có chút nghi hoặc, Dương Yếp này là minh tinh, tố chất tâm lý phải rất tốt, sao lại đỏ mặt dễ dàng như thế? Hắn cũng không có nghĩ nhiều, sau khi pha trà cho Dương Yếp thì bắt chéo chân, hỏi:

    - Xảy ra chuyện gì, hiện tại có thể nói rồi.

    Tần Mục vừa hỏi, Dương Yếp bưng chén trà và cúi đầu. Theo nàng mềm mại tóc dài khe hở chỗ, Tần Mục nhìn sắc mặt của nàng rất kém, ẩn ẩn khóe mắt có lệ quang chớp động, trong lòng cũng có chút không thích, thấp giọng nói ra:

    - Có việc nói đi, không nên khóc sướt mướt. Khóc có thể giải quyết vấn đề thì đừng có tới tìm tôi.

    Những lời này hơi nặng, cũng là Tần Mục nhìn thấy nam nhân vừa rồi nên nói ra.

    Dương Yếp ah một tiếng, cuống quít lau nước mắt trên khóe mắt, sau đó hai tay bưng ly cả buổi không nói gì. Tần Mục bất đắc dĩ, đi tới cửa sổ kéo rèm lại, xoay người lại nói ra:

    - Có lời cứ nói, chúng ta từ Lan Trữ đi ra, tuy đường đi không giống nhau, nhưng cũng nên chiếu cố lẫn nhau một chút.

    Dương Yếp vẫn trầm mặc, chuyện này khiến Tần Mục có chút khó xử, đi đến bên cạnh giá áo, lấy điện thoại di động ra, hắn suy nghĩ không biết điện thoại cho ai.

    Tần Mục nôn nóng thì trong mắt Dương Yếp phi thường hiếm thấy, cho tới nay Tần Mục vẫn bộ dáng tao nhã, chưa từng có biểu hiện hoảng hốt này. Dương Yếp lúc này dùng lời nói nhỏ như muỗi kêu.

    Tần Mục không nghe rõ ràng, đi tới đối diện Dương Yếp ngồi xuống, ngón tay gõ lên thành ghế sô pha, ánh mắt chăm chú nhìn vào Dương Yếp, nói ra:

    - Như vậy đi, chờ cô suy nghĩ kỹ rồi tới tìm tôi được chứ? Gần đây công tác có chút bận rộn, tôi có chút mệt mỏi.

    Dương Yếp lại là ah một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tần Mục, trong mắt đầy lo sợ và khổ sở, cắn bờ môi, thấp giọng nói ra:

    - Tần... Tần Mục, anh có hay không? Nếu như không có, tôi với anh được không?

    Những lời này chẳng khác gì thiên băng địa liệt, con mắt Tần Mục hơi híp lại. Hắn ưa thích Dương Yếp, cũng không phải bởi vì Dương Yếp rất xinh đẹp, cũng không phải bởi vì Dương Yếp tiếng ca tốt hơn những người khác, mà là vì nàng ở kiếp trước nàng bi thảm. Nàng mang theo bi thương và quyết tuyệt, thà rằng chấm dứt tính mạng trẻ tuổi của mình chứ không nghe theo cha an bài, đi làm vợ một phú thương. Nhưng hôm nay vàn ban đêm, nàng đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, Tần Mục cảm giác nữ nhân không nhiễm hạt bụi trong lòng mình đã chết đi, triệt để chết trong trí nhớ của hắn.

    - Cô nói vậy làm tôi rất thất vọng.

    Tần Mục lắc đầu nói ra:

    - Tôi không biết cô làm người thế nào, nhưng mà tôi cảm thấy cô chẳng những đang vũ nhục tôi, cũng vũ nhục chính mình. Chúng ta là bạn, chẳng lẽ trừ tầng quan hệ nam và nữ ra, không thể làm bạn chính thức được sao?

    - Không đúng không đúng, anh hiểu lầm ý tôi rồi.

    Dương Yếp bối rối, cũng bất lực, nàng sắp cắn nát môi của mình, nhưng vẫn nói một câu:

    - Chúng ta đang giả, là gạt người.

    Tần Mục ah một tiếng, hắn dựa vào ghế, âm thanh có chút mỏi mệt nói ra:

    - Ý của cô là biến tôi thành tấm mộc? Tôi cần một lý do có thể thuyết phục mình.

    Dương Yếp rủ đầu xuống càng thấp, gương mặt đỏ bừng giống như sơn móng tay. Ánh mắt Tần Mục sáng ngời nhìn qua nàng, làm cho nàng cảm thấy xấu hổ.
     
    quangvd and haihoq like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 805: Nguy Cơ Của Dương Yếp. (1)





    Tần Mục thấy tình cảnh này không cần nói cũng biết phải làm gì, đại khái là có người chuẩn bị ép nàng làm cái gì đó, cho nên nàng muốn mang Tần Mục ra làm tấm mộc.

    Nhưng mà Tần Mục có chút hoài nghi, Dương Yếp lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng có chút quan hệ, làm sao lại cầu mình chứ? Hắn từ từ uống trà, đồng hồ trong phòng khách nghe tí tách phá tan yên tĩnh.

    Càng trầm mặc, Dương Yếp bất an càng ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng nhất vẫn chảy nước mắt, nhẹ giọng khóc nức nở lên. Tần Mục thở dài, hỏi:

    - Đã lựa chọn đi tới đường này, có đôi khi không thể không tuân thủ quy củ bên trong.

    Hắn từng ra tay một lần ở Lan Trữ, lợi dụng cơ hội Sydney biển diễu đánh tan một công ty giải trí ma cô ở Bắc Liêu, hơn nữa khi kéo tập đoàn Hoa Hạ tại Bắc Liêu thu mua một công ty giải trí đã kéo Dương Yếp vào. Nhưng hiện tại Dương Yếp tao ngộ chuyện này khiến Tần Mục có thể khẳng định lực lượng công ty Bắc Liêu kia không đủ bảo hộ Dương Yếp.

    Dương Yếp gật gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn vang vọng, dùng sức lắc đầu, tóc dài vung vẩy, hắn thật sự buông tha gánh nặng này. Nàng không hiểu thấu cười rộ lên, mang theo nhận mệnh và trào phúng, đứng lên nói với Tần Mục:

    - Vậy làm phiền anh, Tần bí thư.

    Ba chữ Tần bí thư này nói ra rất thất vọng, sau đó nàng cúi đầu, muốn quay người rời đi, Tần Mục trừng mắt, nói ra:

    - Chuyện này còn chưa nói xong, cô đã muốn đi? Cho dù tôi muốn giúp cô thì cô cũng phải nói tiền căn hậu quả cho tôi biết chứ?

    Dương Yếp ah một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn che miệng, đôi mắt to đầy thê lương kinh ngạc nhìn qua Tần Mục. Tần Mục lắc đầu, chỉ vào ghế sô pha nói:

    - Ngồi xuống nói rõ, có chuyện gì cũng nói đi, nếu cô cầu tôi mà tôi lại mặc kệ, về sau quay về Lan Trữ sẽ bị một đám thiếu gia yêu thích cô mắng tôi chết đấy.

    Nghe Tần Mục nói thú vị, Dương Yếp cười lên, sau đó liền hỏi thăm Tần Mục toilet ở nơi nào.

    Thời điểm Dương Yếp đi ra thì vành mắt đỏ ửng đã biến mất, sắc mặt cũng hồng nhuận phơn phớt một ít, xem ra là đã trang điểm, lần này ngồi xuống, Dương Yếp rốt cục quyết định mang chuyện này nói rõ cho Tần Mục nghe.

    Dương Ngọc Hải! Trên mặt Tần Mục biểu lộ chán ghét, gia hỏa này sao thích không yên ổn như vậy? Giang Bắc làm ra động tác lớn, tên này quay về kinh thành thì không yên ổn, biết rõ Tần Mục cùng Dương Yếp quen nhau, còn làm ra hành động như vậy là chuẩn bị cho Tần Mục khí tức giận đây mà, định gày bẫy Tần Mục hắn sao? Hôm nay Vạn Yến đã lọt vào trong mắt cao tầng, Tần Mục thành thật không thể vì sự kiện của Dương Yếp mà cuốn vào, một khi bị Dương Ngọc Hải nắm tóc, không chuẩn Dương hệ ở kinh thành sẽ đốt lửa thêm vào.

    Tần Mục lâm vào suy tư thật sâu, Dương Yếp khẩn trương nhìn qua hắn. Đã Tần Mục không có tỏ thái độ, Dương Yếp tâm tư căng thẳng lên. Nàng đến cầu Tần Mục chính là nhìn trúng hôm đó Tần Mục và Dương Ngọc Hải đối chọi gay gắt, hơn nữa còn chiếm thượng phong, đúng là điểm khiến Dương Yếp lựa chọn, nàng thà trở thành nữ nhân của Tần Mục cũng không muốn bị Dương Ngọc Hải ô nhục, bởi vì nhớ tới bộ dáng hung hăng càn quấy của hắn làm cho Dương Yếp tức giận.

    Nhưng Tần Mục là quan, hơn nữa hắn đã kết hôn rồi, có lẽ hắn rất chính trực, ghét nhất là điểm này thì sao? Trong lòng Dương Yếp sâu kín nói ra, giương mắt nhìn qua Tần Mục, đột nhiên nàng phát hiện kỳ thật Tần Mục rất anh tuấn, nếu nói theo cách bình thường chính là một mỹ nam tử. Phát hiện này làm cho Dương Yếp tâm tư chấn động, cảm giác khó tả hiện ra trong lòng của nàng

    Tần Mục suy nghĩ không ít, hắn chôn phục bút của mình xuống phi thường cẩn thận, không có phát hiện sơ hở gì quá lớn, chỉ cần cẩn thận thao tác có lẽ không có vấn đề gì. Có lẽ, có thể thông qua chuyện của Dương Yếp làm dây dẫn nổ tăng thêm phần tự vệ cho bản thân, trong nội tâm Tần Mục đã có ý định.

    Dương Yếp vẫn cẩn thận quan sát Tần Mục, thấy trên mặt Tần Mục dần dần tươi cười, nội tâm buông lỏng.

    Tần Mục đã đưa ra quyết định, liền nói với Dương Yếp :

    - Chuyện này có phần của cha cô, tôi còn phải trưng cầu ý kiến của cô, nếu chuyện gì xảy ra thì tốt nhất cô nên giữ bí mật.

    Dương Yếp sững sờ, sắc mặt bắt đầu tái nhợt. Tần Mục nói ra những lời này điểm trúng thống khổ sâu nhất trong lòng Dương Yếp, hơn nữa không lưu tình chút nào, làm cho Dương Yếp lại muốn khóc lên. Tần Mục khoát khoát tay nói ra:

    - Không nên suy nghĩ quá nhiều, tôi sẽ không làm gì thương hại ông ta cả, nhưng mà loại cha đẩy con gái của mình vào hố lửa, tôi đúng là không nhìn được.

    Nói xong Tần Mục lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đậu Đức. Lễ mừng năm mới Đậu Đức đi xuống cơ sở làm việc, lão gia tử không có bảo hắn trở về, nhưng mà khi Tần Tĩnh cầu khẩn xem như được khai ân, trực tiếp bảo Đậu Đức điện thoại cho mọi người.

    Đậu Đức lúc này cảm thấy ngoài ý muốn, hắn đúng là không ngờ Tần Mục lại điện thoại cho hắn. Tuy hắn cam tâm đi địa phương, nhưng mà nói chuyện với Tần Mục vẫn cảm thấy không được tự nhiên, âm thanh lúc này hơi đông cứng.

    Tần Mục lơ đễnh, hắn mang chuyện từ thiện tiệc tối nguyên tiêu ở kinh thành nói cho Đậu Đức nghe, điểm này Đậu Đức biết rõ, nhưng mà Tần Mục phi thường nghiêm túc nói cho Đậu Đức nếu trong huyện quyên tiền tới thôn của Đậu Đức thì cho dù như thế nào hắn cũng không được vận dụng, cũng không xen vào chuyện tiền bạc.

    Đậu Đức bây giờ là phó hương trưởng thôn nghèo, chuyên nắm giáo dục. Tuy đi nhờ quan hệ tầng trên nhưng mà công tác rất vững vàng. Nghe Tần Mục dặn dò, Đậu Đức có chút nghi hoặc hỏi:

    - Bát ca, loại tài phú này đưa về quê, đưa tới thì phải dùng, cả tỉnh Quý Bình đều như thế, em là một phó hương trưởng đứng là không làm được.

    Tần Mục hiện tại cũng có tư cách giáo huấn người khác, hắn lạnh lùng cười cười, nói ra:

    - Lão thập, quê nhà muốn động, em có thể báo lên trên mà, những chuyện này nên nói với nhiều người, nhất là người trong hương của em, đã lộ mặt trước người dân cả nước, người khác làm kém thế nào còn được, nhưng mà với em thì không được.

    Đậu Đức lúc này sững sờ, cân nhắc trong chốc lát, hiểu ý trong lời của Tần Mục nói, có lẽ kinh thành còn có chiêu số gì đó, nhất thời hiểu nên thao tác như thế nào, liền cười nói với Tần Mục:

    - Cảm tạ bát ca, chờ em trở về sẽ mở tiệc đãi anh.

    Tần Mục cũng cười nói:

    - Được rồi, cầm tiền lương của em trở về anh mời em. Yên tâm, lần này không phải vứt cho em một trăm đồng đâu.

    Đậu Đức cũng cười rộ lên, hắn nói sang chuyện khác:

    - Bát ca, hôm nay gọi điện thoại cho em không chỉ có chuyện này chứ?

    Tần Mục ân một tiếng, nói ra:

    - Lần trước chuyện mũ xe máy còn chưa có nói, anh muốn làm chút chuyện.

    Đậu Đức có chút kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:

    - Bát ca, em muốn động người nào thì tùy tiện kéo quân đội đi làm là được, em nhớ anh có quân hàm thiếu tá mà, đặt ở địa phương cũng rất có phân lượng đấy.

     
    quangvd and haihoq like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 806: Nguy Cơ Của Dương Yếp. (2)





    Tần Mục cười mắng:

    - Em có năng lực chút được không, quan hệ này tùy tiện dùng được sao? Đừng nhiều lời, cho anh mấy cái quan hệ hữu dụng chút.

    Đậu Đức đáp ứng một tiếng, hắn mang theo khổ sở nói:

    - Xong, điện thoại của em còn ở chỗ anh, anh tìm xem bên trong có cái tên Đan Bưu, hắn là công tử kinh thành chuyên làm chuyện này.

    Tần Mục ân một tiếng, lại dặn dò Đậu Đức vài câu, lúc này mới cúp điện thoại, nhìn qua Dương Yếp cười lên, đứng lên đi vào phòng ngủ, tìm điện thoại của Đậu Đức và lấy được số Đan Bưu, tiếp tục gọi điện thoại.

    Rốt cuộc vẫn có người nghe, Tần Mục vừa gọi đi thì Đan Bưu hỏi:

    - Đậu thiếu gia, lần này cần giáo huấn ai? Nhưng mà nói trước, lần trước giúp anh có hai người bị bắt, trực tiếp đưa đi phán ba năm, tổn thất này anh cần bồi thường cho tôi đấy.

    Tần Mục cười rộ lên, nói ra:

    - Đậu thiếu gia đã đi tỉnh ngoài, chuyện này có thể xử lý sau.

    Đan Bưu ồ một tiếng, đầy kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng bình phục lại, cười nói:

    - Nghe âm thanh không quá quen thuộc, nhưng mà có thể có điện thoại của Đậu thiểu thì chắc là người tài ba. Tiên sinh, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ không?

    Tần Mục cười lên ha hả, nói ra:

    - Đều nói anh là người tài ba, tôi có một chuyện, có nghĩ tiếp hay không?

    Đan Bưu chuyên làm chuyện này, nghe vậy tự nhiên đáp ứng rồi. Hai người bàn một chút, lời lẽ mờ mịt nói giá cả, Tần Mục nhìn qua Dương Yếp, thấp giọng nói ra:

    - Cha của minh tinh Dương Yếp là Dương Đức Công, các người xem mà xử lý đi. Nhưng mà không nên có tai nạn chết người.

    Nói xong thì cúp điện thoại.

    Dương Yếp nghe rõ ràng Tần Mục nói câu sau cùng, đôi mắt mở tròn xoe, không thể tin được đứng lên đi qua chỗ Tần Mục hai bước, nhìn thấy Tần Mục ánh mắt như điện, lại chán nản ngồi lên ghế sa ***.

    - Muốn đạt được một ít, tự nhiên phải mất đi một ít.

    Tần Mục thở dài một tiếng, nhìn Dương Yếp nói ra:

    - Tuy cha cô bất nhân, con gái nên có nghĩa. Yên tâm đi, chỉ giáo huấn mà thôi, cho ông ta sinh ra ảo giác.

    Dương Yếp lắc đầu nói ra:

    - Tôi không trách anh, tôi thật không trách anh, tôi nên tự trách mình.

    Tần Mục khẽ gật đầu, không thể ngờ hắn tại Lan Trữ giúp Dương Yếp không nhỏ, không ngờ lộ tuyến thành danh của nàng nhanh như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khâu này. Bị cha bán đứng, muốn biến nàng thành món hàng bán đi, Tần Mục biết rõ nếu mình không nhúng tay vào, Dương Yếp khẳng định sẽ đi theo lộ tuyến lúc trước, vẫn là hương tiêu ngọc vẫn.

    - Tốt rồi, chuyện của cô tôi đã giúp, chuyện phát triển sau đó cần vài ngày.

    Tần Mục đứng người lên nói ra:

    - Cô có tính toán gì không?

    Dương Yếp ah một tiếng, sợ hãi nhìn qua Tần Mục, nhỏ giọng hỏi:

    - Mấy ngày nay không muốn tham gia diễn xuất, người đại diện công ty cũng không có an bài, tôi thấy anh không ngại nên định ở thêm vài ngày, tôi sợ.

    Tần Mục cười khổ một tiếng, nói ra:

    - Nếu cô ở chỗ của tôi cũng không phải là không thể được, nhưng mà đừng tùy tiện đi ra ngoài, bằng không danh tiếng đại minh tinh lại rơi vào đầu của tôi, vậy sẽ vi phạm nguyên tắc.

    Dương Yếp cười một tiếng, cúi đầu che miệng lại, sóng mắt lưu chuyển nhìn qua Tần Mục, thấp giọng nói ra:

    - Kỳ thật, người nọ không phải cha tôi, chỉ là dượng của tôi.

    Đây là bí văn! Tần Mục cười khoát khoát tay, nói ra:

    - Không nên áy náy, cho dù là cha ruột, làm loại chuyện này cũng nên bị trừng phạt, đẩy con gái vào trong hố lửa, ông ta đúng là hạ thủ được.

    Dương Yếp cúi đầu không nói lời nào. Tần Mục nói sang chuyện khác, hỏi:

    - Đúng rồi, anh có ăn cơm hay chưa?

    Dương Yếp lúc này mới nhớ tới vội vàng đi tới nên buổi tối không có ăn cơm, nghe Tần Mục nhắc nhở thì cảm giác bụng trống không. Nàng vội vàng đứng dậy, nói ra:

    - Tôi, tôi đi làm cơm!

    Tần Mục cười nói:

    - Được rồi, không có đồ nấu ăn đâu, cô nên nghỉ ngơi đi, tôi gọi cho lão Mã.

    Lão Mã Động làm thật nhanh, điện thoại không chưa qua mấy phút thì đã phái người đưa đồ ăn tới. Hắn không nói gì trong điện thoại, nhưng mà xem ra đã quyết định chủ ý, hỏi thăm Tần Mục làm phố quà vặt cần thủ tục gì. Tần Mục không có nói rõ cho hắn, những chuyện này cần hắn chạy đi mới được.

    Sau khi ăn cơm xong, Tần Mục liền bảo Dương Yếp sớm nghỉ ngơi, hắn ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ.

    Trong phòng tắm ẩn ẩn có tiếng nước truyền ra, Tần Mục tâm tình sôi trào một ít, cho dù như thế nào cũng không bỏ được. Dương Yếp chính là minh tinh hắn ưa thích, nhưng mà tâm tư đụng tới nanbgf. Hôm nay nàng cũng vào trong phòng tắm của Tần Mục tắm rửa, còn nói ra lời muốn nói với Tần Mục, chuyện này không thể bày ra ngoài sáng.

    Tần Mục hít sâu một hơi, nghĩ tới người nọ không thể ngờ lại trùng hợp như thế, bộ dáng bất đắc dĩ nhìn qua hắn, Tần Mục có chút cầu nguyện, tốt nhất vị phó bộ trưởng kia không nên nhìn thấy mình, nếu không bản thân mình lâm vào trong khó chịu không chịu nổi, thật vất vả an định lại, cũng không có xảy ra sai lầm gì.

    Ngẩng đầu nhìn qua thời gian, đã tầm mười giờ, trình tự kế hoạch này lại diễn ra trong đầu của hắn một lần, liền cầm lấy điện thoại trực tiếp gọi cho Ngô Phượng Hà.

    Ngô Phượng Hà tiếp được và bên trong truyền ra tiếng vui sướng của nữ nhân, Tần Mục nhướng mày, nhìn qua Ngô Phượng Hà tâm tình rất tốt, buổi tối còn ưa thích ở cùng với phụ nữ, đây cũng không phải là hiện tượng tốt.

    - Tần khoa trưởng, ngài khỏe.

    Ngô Phượng Hà trong lời nói mang theo vẻ uể oải, còn có mấy phần xấu hổ.

    Tần Mục giả bộ như không có nghe thấy, cười hỏi:

    - Đơn vị công tác mới thích ứng như thế nào rồi?

    Hôm nay Ngô Phượng Hà đã là chủ nhiệm điều tra buôn bán, trông coi một khu buôn bán cho nên quyền lực không nhỏ.

    - Công tác nhiệt tình mười phần, đa tạ Tần khoa trưởng quan tâm.

    Ngô Phượng Hà lúc này nhận được tin tức, hắn đã làm tốt quan hệ thông thuận trong phòng, hiện tại làm việc có lẽ không có quá nhiều cản trở.

    Tần Mục rất hài lòng, vừa cười vừa nói:

    - Quấy rầy anh nghỉ ngơi đi, muộn như vậy.

    Ngô Phượng Hà cũng cười rộ lên, nghe ra Tần Mục trong lời nói mang theo hương vị trêu chọc, liền áp thấp giọng, nói sang chuyện khác:

    - Tần khoa trưởng, có phải hay không...

    Tần Mục ân một tiếng, hỏi:

    - Có phải chuyện Ký Bắc hay không?

    Ngô Phượng Hà bụm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí nói ra:

    - Ký Bắc bên này có người trên kinh thành xuống, lợi dụng công công quỹ mở công ty bao da, tôi nghĩ bên trên không biết có làm gì hay không?

    Tần Mục không đáng đánh giá, chỉ dặn dò:

    - Cẩn thận là hơn, nếu làm thì phải trong một lần thành danh mới tốt.

    Hai người bàn chi tiết một hồi, Tần Mục liền cười chúc mừng Ngô Phượng Hà thăng chức. Kỳ thật Ngô Phượng Hà trong nội tâm tinh tường, bọn hắn họ mấy người kia là súng trong tay Tần Mục, nếu như thành công, cuối cùng tất nhiên sẽ tìm được lợi ích thực tế, nhưng mà nguy hiểm cũng rất lớn. Đã đi đến con đường này thì phải đứng thành hàng, đã làm thì phải làm tới cùng.

     
    quangvd and haihoq like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 807: Thổ Lộ, Không Quan Hệ Gió Trăng





    Qua một thời gian nhất định Tần Mục lúc này mới cúp điện thoại. Thời điểm này hắn phát hiện Dương Yếp không biết lúc nào đã ra khỏi phòng tắm, mang theo cái khăn lớn, nửa bộ ngực lộ ra ngoài không khí, trong cảnh đem càng thêm phần bạo lộ.

    - Cô, cô nên đi nghỉ ngơi đi, bên trái là phòng ngủ của tôi, hai gian còn lại cô tự tiện.

    Tần Mục cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong bụng có dục hỏa bốc lên. Vốn là nữ thần trong suy nghĩ, giờ phút này lại làm ra bộ dáng mặc quân hái, muốn nói Tần Mục không động tâm đó là không thể nào.

    Dương Yếp thấp giọng đáp ứng một câu, bước đi vào trong phòng ngủ. Tần Mục cưỡng chế dục hỏa trong lòng, ngược lại nâng chung trà lên thì điện thoại reo vang.

    Muộn như vậy còn có ai gọi điện thoại? Điện thoại này là Tần lão gia tử đánh tới, Tần Mục vừa tiếp thì chợt nghe giọng Tần lão gia tử nghiêm túc nói:

    - Tần Mục, gần đây có đại động tác gì không?

    Tần Mục sững sờ, chính mình vừa định ra tay với bên Ký Bắc một chút, lão gia tử đã biết rõ? Tin tức này cho dù truyền ra cũng không nên nhanh như vậy ah, huống chi chuyện này do hắn và Ngô Phượng Hà biết rõ, lão gia tử năng lực lớn như thế sao?

    Tần Mục không có trực tiếp phủ nhận, hắn thu liễm tâm tư, dùng khẩu khí ngưng trọng nói ra:

    - Gia gia, phát sinh chuyện gì?

    Lão gia tử trầm mặc một hồi, lúc này nói thẳng:

    - Một bạn cũ tình huống thân thể không tốt lắm, chỉ sợ khó qua cử ải này.

    Tần Mục nghe xong nội tâm sững sờ, năm 97, lãnh đạo nam tuần? Trong lòng của hắn run rẩy, đây là chuyện trọng yếu, lãnh đạo nam tuần đã khống chế quốc giao ổn định, là định hải thần châm của Trung Quốc, hiện tại hắn thân thể không tốt, chuyện này Tần Mục nhíu mày, cái này không nên động. Nếu như lãnh đạo xảy ra chuyện, quyền lực sẽ rung chuyển.

    Lão gia tử chấm dứt trò chuyện, Tần Mục vội vàng thông tri Ngô Phượng Hà, bảo hắn an tâm chớ vội, chờ đợi mình thông tri. Nếu không phải lão gia tử báo tin tức tuyệt mật cho hắn, Ngô Phượng Hà khẽ động, toàn bộ kế hoạch sẽ đổ bể, khi đó có biến thành vua rơi đài hay không thì Tần Mục cũng khó biết được.

    Nghĩ tới đây Tần Mục đột nhiên xuất hiện ý niệm trong đầu, cả chính đàn hiện tại nhận được tin tức và chờ xem thế nào, như vậy còn có một tuyến khác có phải nên nhúc nhích hay không?

    Nghĩ tới đây Tần Mục có cảm giác hưng phấn khó hiểu, cả bố cục này do hắn lo liệu, không liên quan tới Tần lão gia tử cùng Cao Phái, nếu thật công bố ra, kinh thành bên này tối thiểu nhất có thể giảm bớt thời gian một năm.

    Tay của Tần Mục kích động có chút run rẩy, đây là quyết đấu thế lực khống chế một tỉnh, tuy thủ pháp trong kế hoạch của hắn có chút âm u, nhưng mà đối phương đã phá hư quy củ đầu tiên, hắn làm như vậy cũng không khiến người ta quá lên án. Hắn cầm điện thoại suy nghĩ phập phồng không ngừng, hắn tâm thần bất định, có nên đặt cược hay không. Đúng, đây như đánh bạc.

    - Ai nha!

    Trong phòng khách có tiếng thét vang lên, là Dương Yếp. Tần Mục vội vàng đứng dậy đi vào trong phòng, gõ cửa hỏi:

    - Như thế nào, xảy ra chuyện gì?

    Bên trong im ắng, nhưng mà tiếng thét thì Tần Mục nghe được vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không phải nghe sai. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên cửa, bàn tay đẩy nhẹ thì phát hiện không có khóa

    Nàng yên tâm như vậy? Trong nội tâm Tần Mục nghi hoặc, lại gõ gõ cửa hỏi:

    - Dương Yếp, như thế nào?

    Trong phòng không có tiếng nói. Làm cho Tần Mục có chút bận tâm, khẽ cắn đẩy cửa vào, còn chưa nhìn rõ phong tình thì một thân thể đầy hương thơm nhào vào trong ngực Tần Mục.

    Trời đất quay cuồng! Tần Mục vào thời khắc này suy nghĩ hỗn loạn. Vừa rồi hắn còn suy nghĩ thân thể của Dương Yếp, nhưng chưa bao lâu đã biến thành sự thật. Dương Yếp nhào vào trong ngực Tần Mục, hai tay dùng sức ôm eo Tần Mục, dường như chỉ cần nàng lỏng tay thì Tần Mục sẽ biến mất.

    - Gì thế, Dương Yếp, phát sinh chuyện gì?

    Tần Mục hai tay giơ lên cao, có chút không biết làm sao. Loại cảm giác này khiến hắn dở khóc dở cười, chỉ có hỏi thăm.

    Trong bóng tối u ám, Dương Yếp không nói một câu, tóc xanh và đầu nhỏ vùi vào trong ngực Tần Mục, tiếp tục chôn trong ngực hắn. Tần Mục không dám động, Dương Yếp cũng không có động, hai người như đàu gỗ đứng ở cửa phòng.

    Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Dương Yếp chậm rãi rời khỏi Tần Mục, hai tay vẫn còn đặt bên hông Tần Mục. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mang theo lưu động, xuyên thấu qua ngọn đèn Tần Mục có thể cảm nhận được quyết tuyệt trong đó. Nàng sâu kín thở dài, ánh mắt nhìn thẳng Tần Mục, ôn nhu hỏi:

    - Tần Mục, anh nói trong ngành giải trí có phải không tìm được người có quyền lực dựa vào thì sẽ biến thành thịt cá mặc cho người ta khi nhục.

    Tần Mục ngậm miệng im ắng, trong nhận thức của hắn, quy tắc ngầm trong ngành giải trí là thịnh hành nhất, tàng ô nạp cơ là hiển nhiên, diện mạo của nghệ sĩ luôn đặt ra phía sau, đây là bí mật được công nhận. Hắn thở dài một hơi, thấp giọng nói ra:

    - Vấn đề này chúng ta không nên thảo luận, cô có nên thả tôi ra không?

    Dương Yếp quật cường lắc đầu, hai tay lại ôm áo lông cừu của Tần Mục, trong âm thanh mang theo khàn khàn, còn có mấy phần tự oán nói:

    - Tôi biết rõ, đây là đang đào thoát. Muốn lăn lộn trong đó có giọng có khuôn mặt cũng không phải kiêu ngạo cỡ nào, không có người ở sau lưng ủng hộ thì tới cuối cùng chỉ là một nghệ nhân lưu lạc tuyến hai.

    Tần Mục lắc đầu, nói ra:

    - Nếu cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi, cô có thể rời khỏi ngành giải trí.

    Dương Yếp cười khổ một tiếng, nói ra:

    - Danh lợi hại người rất nặng, rất nhiều người thành danh sau khi giải nghệ đều muốn nói mình vất vả cỡ nào là không dễ dàng, kỳ thật chính là ham phong quang trong đó. Thế nhưng mà tôi không giống, tôi nhiệt tình yêu ca hát, thật, tôi rất yêu ca hát, cho nên tôi không nỡ nó, bỏ không được nhiệt tình với sân kháu của tôi.

    Đối với lí do nàng thoái thác, Tần Mục không chút hoài nghi. Một nữ hài tử dùng tính mạng của mình giữ khiếp sống nghệ thuật thuần khiết, nội tâm của nàng kỳ thật rất đơn thuần. Hắn chậm rãi buông tay, vỗ vỗ vai Dương Yếp và nói:

    - Chuyện gì cũng sẽ qua, cô không nên quá xoắn xuýt chuyện này.

    Dương Yếp lắc đầu, trên mặt đầy biểu lộ nghiêm túc, nhìn qua hai mắt Tần Mục, âm thanh thanh tịnh nói ra:

    - Tránh được cửa ải này, không biết bước tiếp theo là cái gì chờ tôi. Tới cuối cùng vẫn phải tuân thủ quy tắc trong đó, tôi dứt khoát đưa mình ra ngoài, cũng đoạn tuyệt tưởng niệm của người ta.

    Trong mắt nàng phủ kín mông lung, run run rẩy rẩy duỗi tay trái, đưa tay lên vuốt má trái Tần Mục, ôn nhu nói:

    - Tần Mục, tôi không cầu gì khác, chỉ cầu có thể giúp tôi im lặng ca hát, anh có thể bảo vệ tôi không? Tôi dùng thân thể này đổi.

    Tần Mục nhíu mày lại, thò tay đẩy thân thể Dương Yếp ra xa mình, lãnh đạm nói:

    - Dương Yếp, tôi và cô là bạn, cũng nhìn trúng tài hoa của cô, tôi có thể giúp cô giải trừ khó khăn một lần, điểm này tôi không cầu bất luận hồi báo gì. Nhưng mà tôi không thích cách làm cam chịu của cô, nếu tôi không đáp ứng hỗ trợ, có phải cô sẽ tìm Vương Mục, Trương Mục hoặc là Triệu Mục để đạt được mục đích của mình?


     
    quangvd, binhdn and haihoq like this.
Thread Status:
Not open for further replies.