Chương 899: Lại Vào Cổng Lớn Màu Xanh Nhạt. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Spoiler Hơn nữa hắn có nói gì sai, chẳng phải là lời thật hay sao, nếu lão nhân không chịu nghe lời thật lòng thì uổng công làm người từng trải sóng gió. Hơn nữa những lão lãnh đạo thế này, có một thông dụng, thích nhìn thấy người trẻ tuổi lòng dạ không sâu, như vậy càng dễ dàng được họ hảo cảm. Đối với người nào thì nói chuyện kiểu đó, đây là chuẩn bị trong quan trường. Nhưng nếu hiện tại Tần Mục đã ba mươi, không thể bày ra tư thế như vậy, sẽ bị người đánh giá là không ổn trọng. Tuổi trẻ thật tốt, Tần Mục không đổi sắc nhìn lão nhân, lờ mờ cảm thấy trong khoảnh khắc đó lão nhân như có chút thất thần. Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, có chút cảm giác ấm áp. Hai người nhìn nhau trầm mặc, Tần Mục không nói, lão nhân cũng không lên tiếng, chỉ có tiếng chim hót vang xa. - Muốn đi dạo một chút, người trẻ tuổi, giúp tôi đẩy xe lăn một chút đi. Ánh mắt lão nhân mơ hồ, thở dài thật sâu, cầm một quyển sách đặt lên đầu gối. Đẩy xe lăn cho lão nhân là chuyện mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, Tần Mục biết mình đã bước ra bước đầu tiên, chuyện còn lại phải chờ câu hỏi. Hắn đi tới sau xe lăn, thoáng dùng sức, liền đẩy xe chậm rãi đi theo đường nhỏ cạnh bãi cỏ. - Nhìn thế đứng của cậu, có phải từng làm binh? Đi tới dưới bóng cây, lão nhân cho hắn dừng lại, nhìn cây cối cao ngất, trầm giọng hỏi. - Nhận qua một ít huấn luyện của mặt trên quân đội, không chính thức tòng quân. Những lời này Tần Mục cũng nói cho lão nhân nghe chút tin tức, hắn có người trên quân đội, nếu không một tiểu khu trưởng sao có thể nhận được huấn luyện của mặt trên quân đội. Tần Mục đứng thẳng, hơn nữa sống lưng luôn thẳng, khiến lão nhân phải suy nghĩ. Thậm chí hắn có thể đoán ra từ khi mình bước ra khỏi cánh cửa nơi này, lão nhân đã cho người đi điều tra lai lịch của hắn, điều kiện tiên quyết là hắn nói lời gì khiến cho lão nhân phải xem trọng. Lão nhân nhìn hắn thật sâu, chậm rãi vuốt ve quyển sách trên chân, Tần Mục liếc mắt, không ngờ là một bộ sách thiết tưởng về chiến tranh tương lai của quốc nội, thật đúng dịp hắn từng xem qua. Hắn vẫn đồng ý một ít quan điểm trong sách, nhưng đại bộ phận văn chương là ca tụng công đức, đem chuyện thời kháng chiến ra so sánh, có chút khuếch đại quân lực quân đội quốc gia. Đương nhiên những lời này hắn không nói ra, nhẹ nhàng thì thầm: - Quân lực Trung Quốc? Lão nhân ừ một tiếng, nói: - Quyển sách này cậu cũng xem qua? Tần Mục gật đầu đáp: - Có xem qua, nhưng có chút luận điểm tác giả tưởng là vậy, có chút tình huống không phù hợp thực tế. Lão nhân nhướng mày, chỉ một tảng đá gần bên, nói: - Đừng nói lão gia hỏa này ngược đãi người, ngồi xuống nói chuyện. Tần Mục lắc đầu: - Tôi đứng thế này rất tốt, nếu thường xuyên ngồi, sẽ mất đi một ít đồ vật. Lão nhân cười ha ha, nếu Tần Mục kiên trì ông cũng không nói thêm lời nào. Lão nhân ra lệnh, theo lý người bên dưới nên nghe theo, nhưng Tần Mục đến đây không phải hỗn ấn tượng, mà là muốn lưu ấn tượng cho lão nhân trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa thuyết phục lão nhân mở lỗ hổng cho khu Phổ Thượng. Nếu không làm ra chút chuyện độc đáo, dùng một câu để hình dung, chính là “chẳng khác gì những người khác”. - Có đôi khi là thuận miệng. Lão nhân như ám chỉ một câu, cũng không tiếp tục rối rắm, đem sách đưa cho Tần Mục, nói: - Nói nghe xem, bên trong sách có chỗ nào nói không tốt? Bắt đầu đi vào chính đề. Trong lòng Tần Mục thoáng thoải mái một chút, động tác trầm ổn nhận quyển sách, nói: - Bên trong có một phân tích, chiến tranh tương lai là chiến tranh công nghệ cao cùng cuộc chiến sổ tự, điểm này nói đúng. Theo việc càng ngày càng nhiều công nghệ cao sử dụng trong quân dụng, chiến tranh dần dần đi về hướng khu vực hóa cùng tinh tế tỉ mỉ hóa. Lão nhân gật đầu nói: - Đúng vậy, hiện tại quân khu chúng ta đặc biệt thành lập bội đội sổ tự chiến, bên thủ đô cũng có ngành tin tức đặc biệt thành lập. Tần Mục ngạc nhiên, loại tin tức này không nên tiết lộ cho mình biết đi? Quân đội cùng địa phương là hai hệ thống, mình nói chuyện với lão nhân mang theo chút hứng trí tư nhân, chuyện quân đội nên che phủ lỗ tai thì tốt hơn. Vừa nhìn thấy biểu tình trên mặt Tần Mục, lão nhân liền biết mình nói chuyện có chút vượt biên giới, nhất thời cười ha ha, dừng lại đề tài này, ngược lại nói: - Vậy cậu nói một chút, trong quyển sách này có những lời nào là thiên kiến? Tần Mục suy nghĩ một chút, đem những luận điểm sai lầm bên trong sách nghĩ lại, trầm giọng nói: - Về việc trong mười năm quân lực quốc gia đuổi kịp Mỹ, luận điểm này theo tôi có chút khuếch đại. Lão nhân biến sắc, hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn nói: - Lời này nói có chút lớn. Tần Mục lắc đầu, nếu quyết tâm muốn nói, không thể vì sự tức giận của lão nhân mà không nói tiếp. Hắn cẩn thận tìm từ, nói: - Kinh tế của Mỹ đứng đầu thế giới, dù họ có vấn đề, nhưng đồng tiền của họ trở thành tiền tệ đứng đầu thế giới, điểm này nói rõ sự cường đại của đối phương, bởi vì có điều kiện tiện lợi như vậy, ảnh hưởng kinh tế của họ trong toàn cầu thật lớn phi thường. - Ổn định, phổ biến, chỉ hai điểm này đã đủ hấp dẫn nhân tài kỹ thuật trên toàn thế giới đến nơi đó đãi vàng. Hắn ngừng một chút, tiếp tục nói: - Việc này sản sinh một vấn đề, nước Mỹ lưu mặt ngoài đã đủ làm chúng ta phải đuổi theo, vậy bọn họ che giấu thứ trong bóng tối lại là gì đây? Nghe nói hiện tại máy bay chiến đấu tàng hình của họ ở trên chiến trường đã như đi vào chỗ không người. Lão nhân nhận chân nghe Tần Mục phân tích, đôi tay già nua nắm chặt tay vịn xe lăn, nói rõ lời của Tần Mục nhấc lên sóng gió động trời trong lòng của ông. Những lời này của Tần Mục kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu được, cũng không phải ai đều ở mãi trong nhà mình không chịu đi ra, có một số việc quân đội vẫn vô cùng tinh tường. - Như vậy với cuộc chiến tranh tương lai, tin tức chiến cùng chiến đấu công nghệ cao chủ đạo, chúng ta không có bất kỳ ưu thế gì đáng nói. Tần Mục thở dài thật sâu: - Chỉ riêng là thiết bị điện tử tinh vi, đến hiện tại chúng ta còn phải hoàn toàn ỷ lại trong việc nhập khẩu, nếu không nhanh chóng có được dây chuyền sản xuất cao khoa của riêng mình, đừng nói là chiến tranh tương lai, chỉ riêng trong vấn đề phần cứng chúng ta đã phi thường bị động. Nói xong câu này, Tần Mục im lặng không nói tiếp. Vị lão nhân đã kính dâng cả đời cho quốc gia, nếu hắn còn nói thêm vài câu, nói không chừng lão nhân sẽ giận dữ đuổi hắn ra khỏi nhà . - Tiếp tục đi về phía trước đi thôi. Bên kia có hồ nước, vẫn không tệ. Lão nhân trầm mặc một lúc, nói: - Tặng cho cậu quyển sách kia đi. Tần Mục tiếp nhận, cầm trong tay, đẩy xe lăn về phía trước. Khu vực này bố trí khẳng định tiêu phí không ít tâm tư, thật giống như đang bước chậm trong rừng. Ánh mắt lão nhân nhìn thẳng phía trước, không biết trong lòng đang nghĩ chuyện gì. - Chúng ta cất bước thật chậm ah. Lão nhân phát ra một tiếng cảm thán, thấp giọng nói: - Cậu từng nói qua, kỹ thuật tin tức điện tử của chúng ta vẫn có cơ hội đi đường tắt rất lớn, điều này làm cho tôi phi thường có hứng thú.
Chương 900 - 901: Ban Kỷ Luật Thanh Tra Triệu Tập. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Spoiler Tần Mục cũng không vội vàng nói rõ, nếu lão nhân đã nói có hứng thú, chính là rất hứng thú, nếu đã nói đến bây giờ Tần Mục đã biết mình thành công đi vào ánh mắt lão nhân. Hiện tại cũng không thể sốt ruột thổ lộ hết thảy, chuyện cò kè mặc cả vẫn phải làm. Đi xong bước đầu tiên đến bước thứ hai, Tần Mục phải càng thêm cẩn thận, đừng nói là cực hạn của lão thủ trưởng, có chút điều kiện vẫn không thể nói. Nếu đem chuyện này áp chế lão nhân, Tần Mục biết mình sẽ chết thật thảm, hơn nữa hắn còn chưa có quyền lực đối kháng với lão nhân này, phải làm sao khiến cho lão nhân thừa nhận mà đạt được lợi ích trong phạm vi lớn nhất mới là điều Tần Mục cần suy nghĩ. Vừa đi chậm rãi, Tần Mục vừa dùng ánh mắt nhìn quyển sách trong tay. Trong sách có dòng chữ dùng bút lông cứng viết: Quân Hồn – Phương Tù. Phương Tù! Tần Mục giật mình, hai chữ quân hồn thoạt nhìn là thứ mà lão nhân này nhớ mãi không quên. Cuộc đời của ông cống hiến cho quân đội, thật giống như Hàn lão gia tử cùng Tần lão gia tử. Nghĩ đến đây Tần Mục không khỏi nhớ tới Hàn hệ tại thủ đô, trong đầu đột nhiên hiểu ra, lão thủ trưởng Phương Tù cùng bí thư Phương Chấn Bang, nói không chuẩn là vì chuyện trong quân đội mà trở mặt. Nghĩ đến đây, khóe môi Tần Mục lộ ra nụ cười nhẹ. Một người trung với quân đội, đương nhiên hi vọng con của mình có thể kế thừa mình, ở bên trong “Những năm tháng tình cảm thiêu đốt mãnh liệt” không phải từng có diễn xuất hay sao? Quân nhân thế hệ trước xác thực từng trải qua chiến tranh, so với đời sau càng thêm thể hội đất nước gặp xâm lược như thế nào, quân nhân làm sao tồn tại, cảm tình đối với quân đội người đời sau thật sự khó lý giải. Có lẽ bí thư Phương Chấn Bang bởi vì không chịu nổi quyết định của lão nhân nên mới trở mặt với cha mình? Tần Mục chỉ làm ra suy luận mà không có định luận, trong chuyện chính trị, đem chuyện vu vơ biến thành lợi thế chính là bước đầu tiên xuống dốc, hắn cũng không ngu ngốc như vậy. Tần Mục đẩy lão nhân đi về phía trước, từ xa nhìn thấy một hồ nước nhỏ sóng gợn lăn tăn. Nói là hồ nước, cũng không phải nước lặng, mơ hồ còn có thanh âm tiếng nước chảy truyền đến. Lão thủ trưởng cảm thán một câu: - Cả đời này không có quá nhiều thời gian dừng lại, hiện giờ cao tuổi, nên có thời gian nghỉ ngơi. Tần Mục cười tiếp một câu: - Lão nhân gia ngài đây, muốn nghỉ ngơi thật khó mà làm được, còn có rất nhiều địa phương cần ngài chỉ dẫn phương hướng đâu. Hiện tại hắn đã biết, Tần lão gia tử chủ chính Bắc Liêu, Hàn lão gia tử là đại lão quân khu thủ đô, vị kia của Dương gia đã qua đời thì độc quyền Giang Bắc, mà vị lão gia tử Phương Tù này chỉ sợ ở quân khu Châu Nghiễm cũng là một nhân vật nói một không hai. Chỉ nhìn hồ nước này, nếu không phải danh tác cũng không làm được. Vừa rồi Tần Mục nói chuyện cứng rắn, người ta đã nói sang chuyện khác, nếu hắn còn không biết theo lời nịnh bợ một chút, thật sự là không biết cách làm người. Lão thủ trưởng như nghĩ đến việc gì đó, hít sâu một hơi dài, đang định nói chuyện, di động của Tần Mục chợt vang lên. Hắn xấu hổ xin lỗi, đi sang bên nghe điện thoại. Lẽ ra được nhân vật trọng yếu tiếp kiến, hắn phải khóa máy, nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ chuyện của Lan Hướng Trung, biết hôm nay Ban kỷ luật thanh tra sẽ tìm mình, làm sao dám tắt máy, vạn nhất họ không tìm được hắn, dù hắn đã báo cáo ở bộ nhân sự hai ngày trước nhưng muốn giải thích cũng thật khó khăn. Quả nhiên đoán đúng, là điện thoại bên ban kỷ luật thanh tra, muốn Tần Mục đến có việc. Điều này lộ ra điểm kỳ quặc, công tác của ban kỷ luật thanh tra không phải luôn đi xuống địa phương dẫn người đi hoặc là trực tiếp nói chuyện, vì sao lại gọi điện thoại đến? Cuộc điện thoại này làm trong lòng Tần Mục vừa mừng vừa sợ, mừng là chuyện của Lan Hướng Trung cũng không ảnh hưởng gì tới mình, sợ là muốn mình đến chỗ ban kỷ luật thanh tra, chỉ sợ còn có việc gì đó đang chờ đợi hắn. Ban kỷ luật thanh tra của thành phố phó tỉnh cấp, trà ở nơi đó thật không dễ uống ah. Tần Mục cầm điện thoại nói với đồng chí bên ban kỷ luật thanh tra mình sẽ lập tức đi qua. Hắn không nói mình đang ở chỗ lão thủ trưởng, nếu nói người bên kia khẳng định sẽ dặn mình xử lý xong việc bên này trước, nhưng nếu để tin tức rơi vào trong tai lão thủ trưởng, Tần Mục sẽ biến thành người như thế nào, còn chưa bò lên lão hổ đã bắt đầu dám cáo mượn oai hùm? Loại chuyện mất nhiều hơn được Tần Mục chắc chắn sẽ không làm, về phần sẽ bàn luận vấn đề gì với lão thủ trưởng, cũng không thể gấp gáp, hiện giờ bước ra một bước không nhỏ, cuộc sống sau này vẫn còn dài. Không cần phải lập tức phát triển Phổ Thượng ngay bây giờ, chỉ cần có thể làm lão thủ trưởng thả ra ý kiến, nói rằng cho phép Phổ Thượng khai phát, như vậy Tần Mục xem như đã thành công. Thời gian cấp bách, có gấp gáp bao nhiêu cũng không thể chỉ trong hai ba tháng làm cho Phổ Thượng dựng lên lầu cao, Tần Mục cần làm chính là một loại thái độ của vị lão thủ trưởng này. Chỉ cần miệng lão nhân nới lỏng, còn khó khăn gì đây? Cư dân địa phương sao? Trong lòng Tần Mục phát ra tiếng cười lạnh. Lão nhân nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, liền khoát tay, nói: - Cậu đúng là không tệ, đi gặp mặt tôi cũng không làm chậm trễ công tác, đi làm việc của cậu đi, làm xong lại đây ngồi một chút, nói với Phương Chấn Bang, nếu muốn đem Phổ Thượng biến thành khu công nghiệp hóa chất ô nhiễm nghiêm trọng, chờ lão đầu tử này chết rồi nói sau. Ánh mắt Tần Mục sáng lên, lão nhân lại lộ ra một tin tức, nguyên lai khu Phổ Thượng chuẩn bị xây dựng thành khu công trường hóa chất, vậy thì thật không tốt lắm. Hắn đương nhiên không đem ý nghĩ này nói ra, chỉ xin lỗi lão nhân, hỏi thăm lão nhân có cần hắn đẩy xe lăn trở về hay không, nghe lão nhân nói không cần mới rời khỏi biệt thự. Cuộc nói chuyện lần này tiến triển rành rành, ý tứ của lão nhân không phải muốn ngăn cản khai phát khu Phổ Thượng, mà là không cho phép khu vực này biến thành địa phương bị ô nhiễm. Quả thật, một bên là quân khu, còn tiếp giáp với Hong Kong cùng Macao, nếu bị ô nhiễm, ảnh hưởng đối với thành thị tiêu chí thật không tốt, Tần Mục thật sự không có ấn tượng tốt đối với việc xử lý chất nước bẩn của nhà máy hóa chất, cũng nhìn ra được sở dĩ lão nhân cứng rắn không buông lời, kỳ thật là vì yêu thương Phương Chấn Bang. Nếu ở trên cao tầng có người trúng ý vị trí của Phương Chấn Bang, chỉ cần nói hắn đưa ra quyết sách không rõ, gây ô nhiễm toàn thành phố cũng đủ cho Phương Chấn Bang chịu đau khổ. Lão thủ trưởng đưa ra tin tức này là muốn thông qua Tần Mục nhắn nhủ với Phương Chấn Bang sao? Tần Mục ngồi trên xe cười khổ, lão nhân kia dựa vào điều gì cho rằng mình có thể nói chuyện trước mặt bí thư thành ủy đây? Thật sự quá đề cao hắn. Đợi Tần Mục rời đi, lão nhân mở một hộp nhỏ bên cạnh xe lăn lấy ra di động, bấm dãy số, sau đó cười ha hả trong điện thoại: - Lão Tần ah, đứa cháu của ông thật sự khó mà nói, khó mà nói ah. Nhưng so sánh với tiểu tử nhà tôi thật có khí độ, tôi xem trọng hắn. Tần lão gia tử như nói gì đó, tiếng cười của Phương lão gia tử càng sang sảng, nói: - Lão Tần, đừng nhìn ông tòng quân sớm hơn tôi vài năm, nhưng có câu ông đừng không phục. Muốn tôi luyện luyện tiểu tử kia, đến lúc đó ông đừng đau lòng. Trong điện thoại truyền ra ý cười của Tần lão gia tử, Phương lão gia tử tiếp tục nói: - Ông nói thế hệ trước như chúng ta làm cái gì vậy, tự mình tìm một chỗ chờ chết là được, vẫn còn vì con cháu phải hao tổn nhiều tâm trí như thế, ông xem lão Dương, không phải bị mệt chết sao? Những lời này nói xong, cả hai người đồng thời lâm vào trầm mặc. Tần Mục lái xe về nội thành, trong lòng cân nhắc lần này ban kỷ luật thanh tra gọi mình đến là vì chuyện gì, quan chức mới nhậm chức hai ngày đã bị ban kỷ luật thanh tra thẩm tra, nếu nói ra sẽ biến thành chuyện cười. Trong lòng hắn chất chứa tâm sự, khi rẽ phải tốc độ hơi nhanh, nhìn thấy có một đôi nam nữ sắp bị đụng phải, Tần Mục dùng sức giẫm phanh, xe khẩn cấp dừng lại phát ra tiếng rít lớn chói tai. Tiếng rít này quá mức đột ngột, hai người kia vội vàng quay đầu lại, phát hiện xe đã dừng trước mắt, nhất thời té lăn trên đất. Trong lòng Tần Mục hô to, nhưng vẫn mở cửa xe bước xuống. Tình hình như vậy tựa hồ chưa từng gặp qua bao giờ, cách đó không xa đã có công an giao thông chạy tới. - Hai vị thế nào? Tần Mục vội vàng đi qua, nhìn hai người trẻ tuổi té trên đất hỏi. Thanh niên kia đứng dậy, dùng tiếng địa phương trách nói: - Anh lái xe thế nào đây, không thấy có người sao? Tần Mục không ngớt lời xin lỗi, giúp đỡ thanh niên kéo cô gái đứng dậy. Xe của Tần Mục cũng không phải xe nổi tiếng, ăn mặc lại cực kỳ bình thường, thật sự không giống người giàu có ỷ thế hiếp người. Cô gái kia đứng dậy, thanh niên không ngừng hỏi nàng có bị thương gì hay không. Giờ phút này công an giao thông đã chạy tới chào ba người, trực tiếp gọi Tần Mục đi lấy giấy phép lái xe cùng giấy căn cước. Đây là trình tự cần làm, Tần Mục cũng không cự tuyệt, quay vào xe lấy giấy chứng nhận đưa ra. - Không có việc gì, không bị thương, bỏ qua đi. Thanh niên rộng lượng nói. Tần Mục vội vàng cảm tạ, công an giao thông lại không vui. Hắn nghiêm túc giáo dục Tần Mục lái xe phải tập trung, không thể gọi điện thoại. Tần Mục không ngừng gật đầu, khiêm tốn tiếp nhận giáo dục, nhưng không ngừng xem đồng hồ. Ban kỷ luật thanh tra có lệnh, nếu hắn đến trễ thật sự không tiện giải thích. - Nghiêm túc một chút, có tranh thủ thời gian cũng không thể tăng tốc độ, anh gặp may mắn không đụng người thôi, nếu vận khí không tốt đây? Công an giao thông tiếp tục giáo dục hắn. Tần Mục có chút cười khổ, lấy thẻ công tác đưa qua, nói: - Đồng chí, tôi quả thật có chuyện sốt ruột cần làm, đây là chứng minh công tác của tôi. Công an giao thông xem xong thẻ công tác, lại cúi chào Tần Mục, dùng hai tay trả lại thẻ công tác. Thanh niên bên cạnh thấp giọng nói gì đó với cô gái, cô gái bật cười, dùng sức nhu nhu cánh tay. Còn nhớ rõ lúc ở thủ đô, Tần Mục từng gặp phải loại chuyện này, nhưng lần đó thật sự đụng người, nhưng thái độ công an giao thông kia làm hắn có chút không hài lòng. Là thành thị biển hướng toàn thế giới, công an giao thông sau khi nhìn thấy thẻ công tác của hắn lại xử lý như thế nào? - Đồng chí Tần Mục, tuy rằng ngài có công vụ trong người, nhưng vẫn phải chú ý an toàn. Dựa theo quy định của chúng tôi, cần giữ lại giấy lái xe của ngài, đợi sau khi hai người họ kiểm tra thân thể cùng kiểm tra xe của ngài, xác nhận không có sự cố mới có thể đem giấy xe trả lại cho ngài! Gương mặt công an giao thông không đổi sắc, vẫn dùng vẻ mặt cùng ngữ điệu vừa rồi nói. Tần Mục gật gật đầu, tỏ vẻ xử lý này hắn thừa nhận, sau đó lại lấy ra quyển vở, lưu lại số điện thoại của mình, nói: - Đồng chí, công tác có nhiệm vụ khẩn cấp, hay là tôi lưu lại số điện thoại của tôi, nếu có tình huống mới tùy thời cho tôi biết. Công an giao thông gật đầu, kỳ thật chuyện này người bị hại không có gì, mắt nhắm mắt mở xem như qua rồi. Nhưng Tần Mục không nổi nóng, mà viên công an cũng là người thẳng thắn, hai người xem như đúng mức, lại đem chuyện này giải quyết như thế. Tần Mục viết số điện thoại đưa cho thanh niên, lúc này mới vẫy xe taxi ven đường, vội vàng rời đi. Mọi người không ai hay biết, cách đó không xa trên một chiếc xe cỡ lớn, có một nhiếp ảnh gia đem hình ảnh này chụp lại, toàn bộ chân thực thu xuống. Dọc đường Tần Mục liên tục thúc giục tài xế chạy nhanh, cuối cùng trước chín giờ rưỡi chạy tới tòa lầu của ban kỷ luật thanh tra. Tập quán sinh hoạt phương nam khác với phương bắc, nơi này chín giờ rưỡi mới xem như giờ làm việc theo quy định. Đồng dạng, bọn họ tan tầm cũng muộn hơn, đây là tập quán sinh hoạt đặc thù của địa phương tạo thành. Đại lầu của ban kỷ luật thanh tra không nằm chung một chỗ với thành ủy, mà là ở chung với cơ quan công- kiểm- pháp. Tần Mục làm đăng ký ở cổng bảo vệ, sửa sang quần áo, đi vào trong lầu. Hắn là cán bộ mới đến, qua lần này không cần thẻ công tác cũng có thể đi vào. Ánh mắt bảo vệ đều rất tốt, nhớ người rất chuẩn xác. Tần Mục không biết mình nên tìm ai, trong điện thoại chỉ gọi hắn đến ban kỷ luật thanh tra, nhưng không nói là tìm người nào. Lần này xem như khó khăn, đến nơi này không phải là chuyện gì sáng rọi, càng ít đặt chân nơi đây càng tốt. Hắn còn đang sững sờ, chợt nghe sau lưng có người cười nói: - Người hôm nay cũng thật biết điều, rất không sai ah. Chờ hắn xoay người lại, phát hiện đôi thanh niên nam nữ mình suýt đụng phải đang đứng sau lưng thấp giọng nghị luận. - Di, làm sao anh cũng ở đây vậy? Cô gái kỳ quái nhìn Tần Mục. - Xin hỏi hai vị là nhân viên công tác nơi này sao? Tần Mục nhất thời cảm thấy thật đúng lúc, vội vàng hỏi. - Đúng vậy, chúng tôi đều thuộc khoa kiểm tra ban kỷ luật thanh tra, tôi tên là Tống Mỹ Giai, anh ấy là Triệu Việt, anh là? Cô gái lấy ra thẻ công tác trong túi xách cài lên ngực, đúng là người của ban kỷ luật thanh tra. Tần Mục vừa xem liền vội vàng lấy ra thẻ chứng minh của mình, nói: - Tôi là bí thư khu đảng ủy Phổ Thượng Tần Mục, nhận được thông tri đến ban kỷ luật thanh tra một chuyến. Tống Mỹ Giai nhìn Triệu Việt cười nói: - Tôi đã nói chuyện hôm nay thật trùng hợp đi. Tần bí thư, xin mời theo chúng tôi, chuyện của anh do chúng tôi phụ trách. Ánh mắt Tần Mục híp lại, thái độ này thật không phù hợp với suy luận. Tần Mục cảm thấy được ban kỷ luật thanh tra gọi mình tới đây, nhất định là vì vấn đề của Lan Hướng Trung, có lẽ còn có người cố ý gây khó khăn cho mình. Nhưng khi nhìn biểu tình của Tống Mỹ Giai cùng Triệu Việt, giống như không có vẻ gì là nghiêm túc, việc này làm Tần Mục đoán không ra, chiêu thức ấy của ban kỷ luật thanh tra là như thế nào?
Chương 902 - 903: Mồi Lửa Đầu Tiên. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Spoiler Lần này nói chuyện thật bình thường, dựa theo thể thức thường lệ mà tiến hành. Tống Mỹ Giai cùng Triệu Việt cũng không hề nói gì bóng gió, chỉ theo lệ thường hỏi cách nhìn của Tần Mục về phó khu trưởng Lan Hướng Trung. Tần Mục mới đến Châu Nghiễm hai ngày, còn chưa kịp gặp mặt qua Lan Hướng Trung, đương nhiên không lời đánh giá, chỉ đem tình huống bản thân mình nói rõ với họ. Tống Mỹ Giai cùng Triệu Việt đem chi tiết nội dung cuộc nói chuyện ghi chép lại, sau đó Triệu Việt bắt đầu thuật với Tần Mục vấn đề về Lan Hướng Trung. Theo tra xét, Lan Hướng Trung là khách quan của sòng bạc bên Macao, cách một hai tháng sẽ đi chơi một lần, đã có ba bốn trăm vạn cự khoản chảy ra từ tay hắn. Hiện tại không chỉ có ban kỷ luật thanh tra nhúng tay, ngay cả bên cơ quan công an đã lập án, tiến hành điều tra cự khoản trong tay Lan Hướng Trung. Vẻ mặt Tần Mục không chút thay đổi lắng nghe, cân nhắc dụng ý của ban kỷ luật thanh tra tại nơi nào. Nếu chỉ thông báo chuyện của Lan Hướng Trung, cũng không nên nghiêm túc như vậy, còn gọi mình đến đây một chuyến. Hắn trầm ngâm một chút, nói: - Về chuyện của Lan Hướng Trung, bây giờ tôi còn chưa chính thức nhậm chức, không hiểu biết cách làm người của hắn, nhưng đối với hết thảy quyết định của ban kỷ luật thanh tra, khu Phổ Thượng toàn lực ủng hộ, sẽ không để con sâu làm rầu nồi canh lưu lại trong đội ngũ của chúng tôi. Lời nói này thật phổ biến, là câu trả lời theo quan trường, Tống Mỹ Giai cùng Triệu Việt đều nở nụ cười, đứng lên bắt tay cùng Tần Mục, cũng nói ra một ít lời thật khách khí. Thẳng đến khi Tần Mục đi ra khỏi ban kỷ luật thanh tra, cũng không nghĩ ra lý do. Chuyến đi này chẳng khác gì là làm điều thừa, vì sao ban kỷ luật thanh tra phải làm như vậy? Đứng trên đường vẫy xe taxi, đợi khi tài xế hỏi Tần Mục muốn đi đâu, trong đầu hắn chợt hiện linh quang. Lúc hắn nhận được cuộc điện thoại này, hắn đang ở trong nhà lão thủ trưởng Phương Tù, hơn nữa sắp nói chuyện chính sự với lão thủ trưởng thì ban kỷ luật thanh tra gọi điện cho hắn, chẳng lẽ có người không muốn nhìn thấy mình nói chuyện cùng lão thủ trưởng? Không thể bài trừ khả năng đó, nói rõ đã có người bắt đầu lo lắng mình có thể thuyết phục được lão nhân kia, đồng ý khai phát khu Phổ Thượng. Tùy ý nói với tài xế một địa phương, Tần Mục tiếp tục suy nghĩ. Người biết mình có ý tưởng đối với lão thủ trưởng trước mắt ngoại trừ Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu, còn có khu Hoàng Dương Ngôn Thừa Binh cùng An Diệu Quốc. Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu chắc chắn sẽ không phản bội mình, như vậy mũi nhọn chuyện này trực tiếp chỉ hướng Ngôn Thừa Binh cùng An Diệu Quốc. Vì sao bọn hắn phải làm như vậy? Tần Mục sờ cằm suy nghĩ, bọn hắn có thể ngăn cản mình gặp lão nhân kia một lần, nhưng lại không thể mãi ngăn cản, thủ pháp này thật vụng về mà buồn cười. Có thể giải thích đáp án, chỉ sợ là trong mấy ngày nay bọn hắn sắp có hành động gì đó, nếu không tuyệt sẽ không làm ra chuyện khiến người nghi ngờ. Tần Mục nhìn tòa lầu ban kỷ luật thanh tra dần dần kéo xa, ở địa phương xa lạ chưa quen nơi đây, làm sao nhanh chóng đem những mạng lưới quan hệ thăm dò rõ ràng, đây chỉ sợ là việc khẩn cấp trước mắt. Lần này mình bị điều khiển một chút, như vậy là do Ngôn Thừa Binh hoặc An Diệu Quốc nhờ bạn bè trong ban kỷ luật thanh tra ra mặt hỗ trợ. Cao Phái từng nói với mình, phó chủ tịch thành phố Hình Bảo Bình thuộc loại quan chức gần Tần hệ, nhưng không phải thường vụ. Việc này nói rõ ảnh hưởng của Tần hệ trong Châu Nghiễm thật kém cỏi. Chủ quản xây dựng văn minh cùng tiếp đãi khách nước ngoài, nghe ra phi thường có bộ tịch, nhưng không nắm thực quyền trong tay. Nhìn quan hệ giữa Phương Tù cùng Phương Chấn Bang, chỉ sợ sau lưng Châu Nghiễm bối cảnh quân đội mới là mạnh nhất. Có cần đi bái phỏng Hình Bảo Bình bây giờ hay không? Trong lòng Tần Mục nhủ thầm, sau đó lại phủ định ý tưởng này. Hắn mới đến Châu Nghiễm chỉ hai ngày, lại bại lộ con cờ trong tay thì không sáng suốt, huống chi quan hệ của Ngôn Thừa Binh cùng An Diệu Quốc trong Châu Nghiễm hẳn vô cùng rắc rối phức tạp, nếu không sẽ không dám như hổ rình mồi đối với Phổ Thượng. Một Hình Bảo Bình trực tiếp đem cấp bậc đấu tranh tăng lên, sẽ bất lợi với năng lực nổi bật của Tần Mục, cũng dễ dàng đem thế lực sau lưng hai người kia dẫn đi ra. Một khu Phổ Thượng bị Phương Tù áp đến sít sao, ngay cả bí thư thành ủy cũng không có cách nào, nếu vì khu địa phương còn bị xem là gân gà trước mắt mà đốt đại hỏa thật sự là không đáng. Huống chi hiện tại Tần Mục cũng không dám vẫy cánh, thế công của người khác ập đến chỉ phải bị động thừa nhận. Loại cảm giác như trứng chọi đá làm Tần Mục vô cùng khó chịu, nhưng cũng thật bất đắc dĩ. Đám người Soros kia rốt cục đang muốn làm gì, vì sao tới bây giờ còn chưa chịu phát động? Đem tiền đặt cược vào một cục cũng không phải phong cách của Tần Mục, gió lốc tài chính Châu Á quả thật có thể giúp hắn xoay người, nhưng đem ưu thế này dùng vào khu khai phát nho nhỏ, cũng có chút mất nhiều hơn được. Hắn suy nghĩ một chút, cho tài xế rẽ qua, đi tới cơ quan mượn tạm nằm trong khu Hoàng Dương. Đây là lần đầu tiên Tần Mục đi tới đơn vị công tác, chỉ cần hắn đến, vậy xem như chính thức đi làm. Đối với sự xuất hiện của hắn, các cán bộ chức năng trong vùng tỏ vẻ hoan nghênh, Tần Mục chỉ mở buổi họp theo lệ thường. Khu khai phát nho nhỏ cũng không có nhiều chức năng như vậy, ngoại trừ Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy, còn có ba nhân vật chủ yếu, phân công quản lý liên hệ đầu tư đối ngoại cùng đàm phán đối nội. Hiện tại công tác trong khu Phổ Thượng bị xiềng xích gông cùm, có mấy người này kỳ thật đại bộ phận đều không có việc gì để làm. Trên mặt Tần Mục mang theo mỉm cười, nghe xong vài người báo cáo, không có điểm tựa gì có thể nắm bắt. Thay vì ở nơi này ra lệnh, thật sự không bằng đi xuống xem qua một chút. Hắn nhìn thoáng qua vị trí để trống bên cạnh Trương Thúy, châm điếu thuốc nói: - Mọi người nêu ý kiến về chuyện của Lan Hướng Trung đi. Lúc này nhắc đến Lan Hướng Trung là kiêng kỵ, Tần Mục vừa nhắc tới, sắc mặt ba người khác liền khó xem. Tần Mục cười nói với Trương Thúy: - Trương khu trưởng, công tác của chúng ta vẫn có thật nhiều lỗ hổng ah. Trương Thúy cũng cười nói: - Tần bí thư đã đến đây, chúng ta sẽ hết sức bù đắp lại những lỗ hổng kia. Đây chẳng khác gì lời tuyên bố nhậm chức của Tần Mục cùng Trương Thúy. Ở địa phương Phổ Thượng không chút mỡ béo này, mà tay của Lan Hướng Trung còn có thể tạo ra bút tích lớn như vậy, hiện giờ tuy đã bị bắt, thế lực sau lưng tất nhiên không lớn, thậm chí còn có thể bị xem là quân cờ bị bỏ quên. Vì sao lại như thế, kẻ ngốc đều hiểu thông, khả năng hắn là người của khu Hoàng Dương chôn tại khu vực này làm nội gián thật khá lớn. Vì muốn xác thực ý nghĩ đó, Tần Mục ho khan một tiếng, nhìn khắp chung quanh, nói: - Nghe nói Lan Hướng Trung không phải người địa phương, mọi người có hiểu biết gì với hắn, có thể nói ra thôi. Chúng ta không ngại đối mặt sai lầm, chúng ta chỉ sợ không thừa nhận sai lầm. Lời này của Tần Mục nói ra có chút nặng, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm ba người khác. Hắn đã lộ ra thái độ, vài đồng chí khác có thể nhìn ra hương vị bên trong hay không vậy phải xem bọn hắn biết làm quan hay không. Nếu không, Tần Mục dùng uy thế của quan mới đến sẽ đem họ thay xuống. Đây là lần đầu tiên Tần Mục ra tay, cũng là thủ pháp Tần Mục rửa sạch bên trong. Ngàn dặm làm quan chỉ vì tài, đây là sách lược mà Tần Mục mắt nhắm mắt mở, nhưng tiền cần lấy thì phải nhờ vào quan hệ của mình lấy, nếu giống như Lan Hướng Trung, bán đứng lợi ích của Phổ Thượng làm nội gián cho Hoàng Dương, đây là chuyện mà Tần Mục hoàn toàn không thể chấp nhận. Trong lòng Tần Mục đã hoàn toàn chắc chắn lòng của Lan Hướng Trung không đặt tại nơi này. Không khí trong phòng họp ngưng trọng lên, mọi người đều lâm vào trầm mặc, chỉ có khói thuốc lượn lờ chung quanh. Tần Mục chờ chốc lát, phát hiện ba người kia đều thoáng cúi đầu, liền biết bọn họ cũng không nhận được chỗ tốt của Lan Hướng Trung. Nếu có ý tưởng đen tối như người kia, hiện tại tuyệt đối sẽ không trấn định như vậy. Nghĩ đến đây, Tần Mục cười ha ha, nhìn Trương Thúy nói: - Trương khu trưởng, nghe nói tòa lầu nhỏ này của chúng ta vẫn là địa phương của người khác? Trương Thúy biết đây là Tần Mục châm mồi lửa đầu tiên, liền cười đáp: - Đối với sự khẳng khái của các đồng chí lãnh đạo khu Hoàng Dương, chúng ta vẫn thật cảm kích. Tần Mục khoát tay, cười nói: - Khó mà làm được, cho dù là khách quý đại bài cũng không thể luôn ở trong nhà của người ta, người khác ngại đuổi nhưng mình cũng sẽ ngượng ngùng. Như vậy đi, Trương khu trưởng tìm một đội thi công, xây dựng địa điểm công tác khác. Thời gian ngắn nhiệm vụ nhanh, chúng ta xây vài nhà trệt đi. Không sợ thiếu đội thi công, chỉ sợ thời gian không kịp, nửa tháng, có lòng tin hay không? Trương Thúy lắc đầu nói: - Nếu do nhiều đội thi công cùng làm việc, một tuần là xong, nhưng muốn dời vào, phải đợi một lát. Tần Mục đương nhiên sẽ không nghe theo lời đề nghị của Trương Thúy, hiện tại ở trên địa đầu của người ta, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, thật sự là quá mất mặt. Hắn vung tay, nói thẳng: - Có khó khăn mọi người vượt qua, khu Phổ Thượng là một nơi tốt, chúng ta làm cán bộ, không nhanh chóng phát hiện vấn đề, không nhanh chóng làm cho khu Phổ Thượng phát triển, vậy thật trái ngược với ý định ban đầu của thành phố. Lúc này người chủ quản tài chính kế toán Ôn Mạch nói chuyện: - Tần bí thư, tài chính của chúng ta thật không nhiều lắm. Tần Mục mỉm cười nhìn thoáng qua Ôn Mạch, vào lúc này nhảy ra nói chuyện, còn giội chậu nước lạnh cho Tần Mục, nói rõ Ôn Mạch là người đặc lập độc hành, một địa phương còn chưa khai phát, thành phố đương nhiên không chi tiền bao nhiêu, điểm này Tần Mục đã sớm nhận ra, cho nên trong tay Lan Hướng Trung có nhiều tiền như vậy, tất nhiên là do bán rẻ lợi ích của khu Phổ Thượng đạt được từ trong tay đối địch. - Vấn đề này để tôi giải quyết. Ôn kế toán, anh chỉ cần chi tiền đặt cọc cho đội thi công là được. Nếu Ôn Mạch dám nói không có tiền đặt cọc, chỉ sợ Tần Mục phải động hắn. Nhưng Ôn Mạch gật đầu, điều này làm Tần Mục thoáng yên lòng, kế toán này vẫn còn chút năng lực, đã trải qua vài bí thư lẫn khu trưởng nhậm chức, lại vẫn có thể lưu được tài chính cho khu, thật không dễ dàng. - Tần bí thư, chúng ta xây dựng bên khu Phổ Thượng sẽ không khiến cho cư dân địa phương bắn ngược sao? Cho dù chúng ta công tác ở đây, bọn họ vẫn thường đến gây rối chúng ta. Người phụ trách dân sự nói. Tần Mục cười lạnh, nghe ý tứ những lời này, người kia đã bị cư dân dọa bể mật. Thanh âm Tần Mục nhất thời trầm xuống, gằn từng chữ nói: - Chuyện gì, đều có thể bàn bạc. Lời nói của Tần Mục như đinh đóng cột, mọi người lại lâm vào trầm mặc. Vừa rồi Tần Mục rõ ràng nhìn thấy vẻ khinh thường trên mặt người kia, phảng phất như đang cười nhạo hắn đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Nếu muốn đốt mồi lửa đầu tiên, không có con khỉ thì không được. Giết gà dọa khỉ, đây là thủ đoạn tương truyền từ xưa, Tần Mục không muốn phát hỏa ở Châu Nghiễm quá mức, cũng không có nghĩ là ở trên địa bàn của mình còn phải hành quân lặng lẽ nhìn người khác làm ầm ĩ. Hắn mỉm cười, đem ra danh sách trong khu, bên trên có lời tổng kết chi tiết của Trương Thúy đối với hơn hai mươi nhân viên công tác khu khai phát. Đây là sở trường của Trương Thúy, nhìn người cực chuẩn, hắn điều động Trương Thúy đến nơi này cũng là có ý tưởng yên ổn sau lưng. Thay vì để Trương Thúy ở bên Bắc Liêu hỗn chiến tích, còn không bằng điều nàng lại đây giúp mình một tay. Có năng lực này của Trương Thúy, đại viện của Phổ Thượng vẫn sẽ thật củng cố. Trên danh sách có tên của quan viên này, Trương Thúy đưa đánh giá người này trời sinh nhát gan, có thể hùa theo chiều gió, không gánh được trọng trách. Để một người như vậy phụ trách vấn đề khai thông cùng cư dân, chẳng thể trách cư dân lại có gan hung hăng càn quấy như thế. Cho dù có lão thủ trưởng làm chỗ dựa, nhưng vẫn phải tuân thủ pháp luật, nghe nói mấy lần cư dân dám vây quanh cơ quan là vì có quan hệ rất lớn với sự yếu đuối của lãnh đạo nơi này. Tần Mục nhìn đến đây, cầm bút gạch chéo tên người này, làm như không có việc gì nói: - Hai năm qua Vương khoa trưởng cúc cung tận tụy, luôn phấn đấu làm việc trên cương vị, lao tâm lao lực. Như vậy đi, đã tới cuối tuần, nghỉ ngơi vài ngày thôi. Dao nhỏ! Những lời này hoàn toàn không có chút tính nghệ thuật, thật giống như một con dao nhỏ cắm ngay trong lòng Vương khoa trưởng, lại giống như một cơn lốc thổi qua đỉnh đầu mấy người khác, Tần Mục rõ ràng là gây khó dễ tìm người khai đao. Người nào cũng biết vừa rồi Vương khoa trưởng nói đúng sự thật, nhưng Tần Mục lại không có lý do đi miễn trừ quyền lực thực tế của Vương khoa trưởng. Nói là để cho hắn nghỉ ngơi vài ngày, nhưng Tần Mục lại chỉ thị chuyện khai thông khu dân cư, như vậy sẽ là ai đi thương lượng với dân chúng, thật hiển nhiên, tuyệt đối không phải Vương khoa trưởng. Trên mặt Vương khoa trưởng xanh mét, bờ môi run rẩy, híp mắt tức giận đứng lên, nói: - Đừng nói là tôi, cho dù là thiên vương lão tử đến đây cũng không nói gì được với những người đó. Vừa dứt lời, hắn quay người rời khỏi phòng họp. Hắn còn chưa hiểu rõ trạng huống, ngay cả Trương Thúy nắm thực quyền còn chưa nói gì, vì sao lại do bí thư đảng ủy có địa vị thật xấu hổ lên tiếng nói chuyện? Theo vẻ tức giận khi hắn rời đi, trong lòng hắn rõ ràng không phục. Tần Mục có chút thâm ý nhìn hai người khác, thấy họ không có gì dị sắc, thậm chí có vẻ như thở ra một hơi thoải mái. Hắn liền hiểu được vị Vương khoa trưởng kia hẳn là giỏi chuyện đục nước béo cò. Nói hắn trời sinh tính nhát gan, chỉ sợ là mượn cơ hội ngao lý lịch thì đúng hơn.
Chương 904: Mồi Lửa Đầu Tiên. (3) (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Spoiler Tần Mục đi tới nơi này, cần thuộc hạ biết làm ra chiến tích, muốn ở sau đội ngũ kiếm mỡ béo, Tần Mục thật không có ý nghĩ cung cấp nuôi dưỡng người như vậy. Ngón tay Tần Mục lướt trên danh sách, có một người tên Tần Nguyệt Sơn khiến hắn chú ý. Trương Thúy đánh giá người này trẻ tuổi nhưng không lỗ mãng, có được tính nhịp nhàng, trọng yếu nhất là người này là người Phổ Thượng. Tần Mục ân một tiếng, nói: - Chuyện nhịp nhàng với cư dân địa phương cứ giao cho đồng chí Tần Nguyệt Sơn đi, các ngành phối hợp cho tốt. Vừa nghe tên Tần Nguyệt Sơn, trên mặt hai người kia lộ ra biểu tình rõ ràng. Tần Mục cảm giác có chút kỳ quái, liền hiểu được lý do, nguyên lai bọn họ cho rằng hắn cùng Tần Nguyệt Sơn có quan hệ gì, dù sao hai người đều là họ Tần. Hiểu lầm như vậy Tần Mục sẽ không giải thích, ở trong mắt bọn họ nếu quả thật hắn bị đánh giá là dùng người không khách quan cũng không sao cả. Nếu truyền ra ngoài còn có tác dụng gây mơ hồ cho người khác, chỉ cần cấp trên không hỏi tới thì hết thảy vô sự. Hơn nữa chỉ cần có năng lực, dùng người không khách quan thì có quan hệ gì? Tần Mục làm ra hành động như vậy, không những cảnh cáo một ít người không lý tưởng, còn cổ vũ những người trẻ tuổi khác, đồng thời hắn cũng dùng việc tạm thời ngưng chức Vương khoa trưởng mà tố cáo một sự thật, từ hôm nay trở đi quy củ trong Phổ Thượng là do hắn dựng lên. Sau hội nghị, Tần Mục hạ nhiệm vụ cho Lưu Đại Hữu, những cư dân nào có gan trực tiếp đến nơi này gây nháo, nếu cư xử quá khích lập tức bắt giam, trong hai năm lại xảy ra chuyện cư dân nhiều lần vây quanh cơ quan, quả thật đem bọn họ thói quen tới mức càn rỡ. Thần tiên nói chuyện, người phàm quấy đục, loại ngày này không thể tiếp tục nuông chiều. Căn cứ theo Tần Mục phỏng chừng, lão thủ trưởng cũng không minh xác biểu thị không cho phép Phổ Thượng phát triển, chỉ là không muốn làm cho Phổ Thượng biến thành khu công nghiệp hóa chất, nếu như vậy người bên dưới khẳng định đã hiểu lầm ý tứ của lão thủ trưởng, đối với những cư dân nhân cơ hội nháo sự lại luôn vâng vâng dạ dạ. Nếu như thế uy tín của chính phủ ở chỗ nào, lực khống chế của cơ quan chấp pháp đặt đi đâu? Lưu Đại Hữu có chút ngoài ý muốn đối với quyết định của Tần Mục, muốn mở miệng khuyên nhủ. Tần Mục còn chưa kịp tỏ vẻ, Trương Thúy đã bày ra cái giá khu trưởng, trực tiếp quở mắng Lưu Đại Hữu, khiến Tần Mục buồn cười. Trương Thúy đã thấy được gì đó trong sự bố trí của hắn, Lưu Đại Hữu phản ứng vẫn chậm chạp. Nghĩ tới hai người vì mình đi tới nơi này dốc sức, Tần Mục cảm thấy trong lòng ấm áp. Hắn châm điếu thuốc, nhìn Trương Thúy nói: - Chúng ta mới đến Châu Nghiễm, luôn cần kết giao quan hệ tốt với những khu huynh đệ bên cạnh. Như vậy đi, Trương khu trưởng liên hệ một chút, hẹn ba vị bí thư khu đảng ủy khác cùng đi ra ăn một bữa cơm, nhịp nhàng quan hệ, Phổ Thượng cất bước vẫn cần có khu huynh đệ ủng hộ thôi. Chiêu thức này của Tần Mục khiến Trương Thúy thầm hô lợi hại, Tần Mục đã tính toán tuyên cáo Phổ Thượng thay đổi, nhắc nhở người của ba khu khác, không nên tùy tiện nhúng tay vào chuyện của Phổ Thượng. Nàng đáp ứng một tiếng, nói: - Tất cả mọi người đều bận rộn, là ước hẹn riêng hay là? Tần Mục gật đầu, nói: - Ước hẹn riêng đi, bằng không không bày tỏ được thành ý của chúng ta. Trương Thúy nhanh chóng viết vào trong bút ký bổn, đồng thời trừng mắt liếc Lưu Đại Hữu. Tần Mục làm xong phân phó, suy nghĩ một chút, nói: - Như vậy ngày mai tôi đến cục tài chính thành phố, Phổ Thượng của chúng ta có chút rỗng, cũng không thể làm cho chúng ta như vậy mãi đi, thành phố vẫn cần trợ giúp một ít. Trương Thúy nhăn mày, vẻ mặt khó xử: - Tuy tài chính bên kia có dư, nhưng loại tình huống như chúng ta chỉ sợ sẽ không được chú ý, bằng không hai năm qua khu Phổ Thượng có khác gì nha môn nước trong đây? Tần Mục vỗ bàn, quyết định: - Không được chú ý thì chúng ta làm cho bọn họ chú ý, nhìn không hài lòng làm cho họ hài lòng. Hong Kong sắp trả về, chúng ta còn không nắm chắc thì những nhà đầu tư Hong Kong chỉ sợ là bỏ đi, khi đó cho dù có khóc cũng không ai để ý mình. Tần Mục đem hi vọng quật khởi của khu Phổ Thượng đặt vào việc Hong Kong được trả về, đây là một chiến lược. Dựa vào chiến lược này, Phổ Thượng phải xuất ra đối sách tương ứng. Viên đạn pháo đầu tiên đã chuẩn bị bắn ra, làm sao bắn, khi nào bắn thì phải do Tần Mục nắm chắc. Ánh mắt hắn híp lại, tràn đầy thâm ý nói: - Sức yếu phải lo trước, không nhất định là bay đến trước mặt. Trong một ngày này Tần Mục đã bắt đầu đem tình huống trong dĩ vãng của Phổ Thượng tiến hành phân tích. Theo trong lời nói của lão thủ trưởng, Tần Mục nắm được một đặc điểm, lão thủ trưởng không hi vọng làm Phổ Thượng bị ô nhiễm. Trong điều kiện tiên quyết khi cải cách, loại ý nghĩ này của lão nhân nhìn như xuất phát từ bản năng, nhưng lại có cách nhìn xa mà không người nào có thể so sánh. Hắn lật hồ sơ, trong lòng hiểu rõ một chút sự tình, nếu muốn đánh mở tâm phòng của lão nhân, phải đem tình huống cụ thể của Phổ Thượng tiến hành phân tích, hơn nữa phải có quyết tâm đem Phổ Thượng đưa đến trước mắt thế giới. Kể từ đó trong lòng Tần Mục đã có kế hoạch. Tập đoàn tài chính Hoa Hạ là tiền vốn lớn nhất của mình, không thuộc về lực lượng của Tần lão gia tử, hoàn toàn do Tần Mục quyết sách, Ông Văn Hoa thực hiện kỳ tích kinh doanh, là sản nghiệp của hai mẹ con. Có được tài nguyên hùng hậu như vậy, tuy Tần Mục cũng không có ý định đem tiền tài của mình bỏ vào trên con đường chính đàn bản thân, nhưng dùng đến làm chút chuyện vẫn luôn thật nhẹ nhàng. Tần Mục gọi điện cho Ruth, hỏi thăm tình huống huấn luyện của Sydney cùng Dương Yết. Ruth tố khổ với hắn một trận, lúc này mới nói buổi đại nhạc hội của hai nàng đã mời được hơn mười ngôi sao ca nhạc Âu Mỹ, hơn nữa nghệ sĩ nổi tiếng bên Hong Kong cũng sẽ có vài người đảm nhiệm khách mời thần bí, công ty đĩa nhạc lần này đưa ra bút tích rất lớn, bởi vì Dương Yết hoàn toàn có tiềm lực trở thành siêu sao, diễn xuất lần này thay vì nói là hợp tác, còn không bằng nói vận dụng lực ảnh hưởng của Sydney mà đẩy Dương Yết ra sân khấu quốc tế. Tần Mục nghe một loạt danh từ chuyên nghiệp của Ruth, đầu óc choáng váng, hắn làm chính trị mà không phải làm diễn nghệ, nghe nàng thao thao bất tuyệt giảng xuống, Tần Mục vội vàng ngăn cản lời nàng, đem ý nghĩ của mình nói ra: - Tôi muốn nói, nếu như có thể đại nhạc hội lần này tiến hành tại Châu Nghiễm được không? - Ông chủ, ý nghĩ này của ngài thật quá mức sáng ý. Thanh âm Ruth mang theo khổ sở: - Lúc trước chúng tôi đã có ý nghĩ này, nhưng ngài biết đó, chúng tôi đại bộ phận đều là người Mỹ. Tần Mục cười vang, chẳng lẽ Ruth từng bị cự tuyệt? Sydney là siêu sao cấp quốc tế, hiện tại đứng vị trí thứ nhất trong giới âm nhạc Âu Mỹ, vô luận từ ảnh hưởng hay lợi ích kinh tế mà xem, Hong Kong chính là lựa chọn đầu tiên. Quan niệm tiêu phí của đại lục không giống nước ngoài, vé vào cửa thật sự là vô cùng sang quý.
Chương 905: Mồi Lửa Đầu Tiên. (4) (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Spoiler Càng là như vậy Tần Mục càng cảm thấy biểu diễn đại nhạc hội trong Châu Nghiễm là một ý tưởng thật mê người. Đến lúc đó sau khi Hong Kong trở về, bằng lực kêu gọi của Sydney, nhất định có thể hấp dẫn thanh niên Hong Kong qua đây. Nếu đem đại nhạc hội tổ chức tại Phổ Thượng…Tần Mục cảm giác trong lòng thật nôn nóng. - Ngày 2 tháng 7, biểu diễn tại Hong Kong, ngày 8 tháng 7, biểu diễn tại Châu Nghiễm. Thời gian nhanh nhiệm vụ nặng, tôi sẽ khơi thông quan hệ cho mọi người. Tần Mục cười híp mắt nói: - Toàn bộ hi vọng của tôi đều đặt trên người cô, Ruth, cô làm thật tốt, tôi tin tưởng Pitt cũng thích chứng kiến sự thành công của cô. - Ông chủ, ông thật biết áp bức người. Ruth điềm đạm nói: - Nhưng nói thật, Sydney nhất định phi thường cao hứng, bởi vì, nàng đã sớm yêu ngài rồi. Tần Mục làm như không hề nghe thấy, sau khi cúp điện thoại, bắt đầu suy nghĩ nên làm sao liên lạc với phó chủ tịch thành phố Hình Bảo Bình. Lần gặp mặt này không thể quá đột ngột, lại không thể làm bản thân Tần Mục bị bại lộ công khai, ở địa phương rắc rối phức tạp như Châu Nghiễm, điệu thấp làm việc mới là tốt nhất. Đây là công lao cùng ích lợi đi cùng, có thể lưu lại ấn tượng với mặt trên, Tần Mục đã cảm thấy thật đầy đủ. Có lẽ còn có thể chạy chút quan hệ bên cục tài chính? Tần Mục cau chặt mày. Khắp chung quanh đều là khu khai phát, ba khu còn lại đều có tài chính khởi động, cũng làm ra thành tích, duy chỉ có địa vị Phổ Thượng phi thường xấu hổ. Tần Mục tự giác cho rằng nếu đi tới cục tài chính, dùng đạo lý tranh thủ là không khả năng, đi chút đường cong vẫn phải xem là ai nhảy ra giúp hắn ra mặt. Đây là một vấn đề khó khăn giải quyết, có thể chắp nối, nhưng nếu đợi đến thời điểm cuối cùng mới nhảy quan hệ thật sự là không vững chắc, muốn tìm người giúp hắn nói chuyện với cục tài chính, nếu không có quan hệ thân thiết thật sự khó làm. Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Mục đã có chút ý tưởng, chỉ sợ cả Lan Hướng Trung cũng chỉ là một con cờ. Tuy rằng hiện tại hắn bị ban kỷ luật thanh tra bắt giữ, nhưng Tần Mục có thể tìm cách gặp hắn một lần. Bây giờ Lan Hướng Trung chẳng khác gì dã thú bị khốn trụ, nói không chuẩn gặp ai liền cắn ai, nếu Tần Mục đi qua chỉ dẫn một chút… Tâm tư xoay chuyển, ý niệm như lửa cháy lan ra đồng cỏ không ngừng bốc cao. Tần Mục căn dặn Trương Thúy vài câu, liền rời khỏi cơ quan, trực tiếp đi tới đội giao thông xử lý vụ đụng người của hắn. Lúc này vụ đụng người kia lại biến thành một nước cờ mới, có thể gõ mở cửa lớn của ban kỷ luật thanh tra hay không phải xem ở lần này. Sắc trời có chút âm âm, Tần Mục ngồi trong xe taxi thở dốc. Không khí phương nam ướt át mà khó chịu, hắn có chút không quá thích ứng, phải cởi bỏ một nút áo. Cho dù trong xe taxi mở điều hòa, nhưng Tần Mục vẫn lau mồ hôi trán, cười khổ nói: - Thời tiết Châu Nghiễm thật sự là quá buồn bực. Tài xế vừa lái xe vừa dùng khẩu âm phương nam nói: - Người phương bắc đến bên này đều không có thói quen, khí trời như vậy đã tốt lắm. Tần Mục ân một tiếng, cười nhẹ nói: - Cũng có lý, người phương nam đến phương bắc cũng không chịu nổi thời tiết khô ráo bên kia. Nói xong câu này, Tần Mục yên lặng, thời tiết khô nóng làm ảnh hưởng tính tình, hiện giờ hắn nên bảo trì tâm tình bình tĩnh mới tốt. Xe rất nhanh đi tới đội công an giao thông, Tần Mục thản nhiên vào trong. Hắn lấy ra thẻ căn cước cùng thẻ công tác, thật nhanh tìm được xe của hắn, nhưng xe được dùng một lớp vải màu bạc bao bọc lại, nhìn qua được bảo hộ rất tốt. Đội phó đội giao thông vẻ mặt tươi cười nói với Tần Mục: - Tần bí thư, sự kiện kia kỳ thật không tính là sự cố, chúng tôi đã phân tích, hoàn toàn không cần định vụ án, đều do tiểu Hồ quá mức nghiêm túc mà thôi. Tần Mục cười ha ha, nói: - Có cấp dưới nhận chân mới có thể nói rõ công tác của Trang đội phó rất nghiêm chỉnh, nhân dân có được đội công an giao thông như anh chăm sóc, đây mới thật sự yên tâm. Mặc dù chức vụ của hắn là một bí thư khu đảng ủy địa vị xấu hổ, nhưng dù sao cấp bậc vẫn không thay đổi, bằng một đội phó đội công an giao thông khu, so sánh vẫn còn kém thật xa. Đối với người trong quan trường, có thể dùng được vẫn nên tạo cơ hội gần sát một chút, không cần tạo cục diện người người đều chán ghét, cũng không ai biết được trong tương lai có thời khắc dùng đến người ta hay không. Tần Mục tự nhiên hiểu được ý tứ của Trang đội phó, vừa phê bình tiểu Hồ vừa giải thích với mình, đối với loại quan hệ này, Tần Mục không cự tuyệt, dù sao trong quan trường phải tuân thủ quy củ quan trường. Cho nên hắn thuận thế khen ngợi Trang đội phó một câu, vô luận là quan hệ lớn hay nhỏ, không ai để ý có thêm một người bạn, nhất là hiện tại tình huống của hắn tại Châu Nghiễm mờ mịt, công an giao thông cũng không phải không thể sử dụng tới. Trang đội phó tên Trang Nam, nghe được Tần Mục khích lệ, trong lòng có chút cao hứng. Vị bí thư khu đảng ủy trẻ tuổi này ra vẻ không hề có chút cái giá, lại có bộ dạng hòa nhã dễ gần. Hắn cười cẩn thận giúp Tần Mục tháo xuống vải bọc xe, một chiếc xe được rửa sạch sẽ mới tinh hiện ra trước mặt Tần Mục, ngay cả bánh xe cũng được tẩy rửa vô cùng sạch sẽ. Tần Mục nở nụ cười, nhìn Trang Nam gật đầu nói: - Trang đội trưởng, có lòng, có lòng. Chênh lệch một chữ, Tần Mục đây là nói với Trang Nam hắn đã lưu lại ấn tượng trong lòng mình, điều này làm dáng tươi cười của Trang Nam càng thêm nhiệt tình. Ngay khi hắn định nói chuyện, Tần Mục chợt cau mày thấp giọng nói: - Nhưng nếu tôi cứ vậy đem xe lái đi, có một số việc thật khó công đạo. Hai vị trong sự cố còn chưa được thông tri, chỉ sợ là không tốt lắm. Tôi nghĩ hay là như vậy, phiền toái anh thông báo với họ một tiếng, đến bên này xử lý cho xong công việc, sau đó tôi mời mọi người cùng ăn bữa cơm, thế nào? Thái độ của Tần Mục thật bình thường, nhưng nghe vào trong tai Trang Nam liền biết Tần Mục muốn mượn chuyện này giao tiếp với bên ban kỷ luật thanh tra. Thân là công an giao thông của một khu trong thành phố phó tỉnh cấp, không những phải nhớ rõ biển số các loại xe đặc thù, hơn nữa thân phận của mọi người cũng phải hiểu thật rõ ràng. Sau khi sự kiện kia phát sinh, Trang Nam đã đem chức vụ của ba người Tần Mục điều tra rõ, giờ phút này nghe Tần Mục nói muốn chủ động mời khách, mời hai vị của ban kỷ luật thanh tra đi ra ăn bữa cơm, trong lòng liền vui sướng, luôn miệng nói: - Làm sao được ah, vốn là gây thêm phiền toái cho ngài, nên do tôi mời khách, tôi mời khách. Tần Mục khoát tay nói: - Giải quyết việc chung, tại sao là thêm phiền toái? Nhưng tôi làm chủ xe có vài lời thật khó nói, vẫn phải phiền toái Trang đội trưởng thông tri một tiếng, được không?