FULL  Q.Trường Thanh Quan - Chương 1228 - Qua Nhân

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Chương 906: Mồi Lửa Đầu Tiên. (5)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Đây là chuyện mà Trang Nam có cầu cũng không được, rõ ràng là do Tần Mục chuẩn bị nịnh bợ hai đồng chí ban kỷ luật thanh tra, hắn có thể thuận tay giúp Tần Mục, vô luận được tham dự bữa cơm hay không, quan hệ giữa hắn cùng Tần Mục đã liên hệ chung một chỗ, đây là một mối quan hệ không sai. Hắn cười nói:

    - Hẳn nên làm, hẳn nên làm, đây là công tác của chúng tôi, lại làm chậm trễ công tác của Tần bí thư, Tần bí thư thông cảm thông cảm.

    Tần Mục nhất thời cười sang sảng, tiếp nhận điếu thuốc Hồng Kim Long mà Trang Nam mời, sau đó nghiêng đầu dùng một tay che gió để Trang Nam châm thuốc, rít sâu một hơi.

    Động tác của Trang Nam vẫn thật nhanh, không qua một giờ Tống Mỹ Giai cùng Triệu Việt đã đến, bọn họ là người của ban kỷ luật thanh tra, trong ngày thường đi đâu cũng bị người chán ghét, nhưng lại bị người sợ hãi, bản thân họ phi thường chú trọng tác phong của chính mình, vì vậy gặp loại tình huống này, vẫn phải dựa theo trình tự mà đến, cũng không đùa giỡn đại bài, trực tiếp đem sự tình giải quyết trong điện thoại.

    Sau khi nhìn thấy Tần Mục, Triệu Việt đầu tiên vươn tay ra, cười nói:

    - Tần bí thư, chúng ta lại gặp mặt.

    Tần Mục nhiệt tình bắt tay, cười nói:

    - Lần này gặp mặt ở chỗ không tốt lắm, vẫn là cấp thêm phiền toái cho hai vị.

    Những lời này mặc dù có chút hạ thấp Trang Nam, nhưng Tần Mục chỉ nói tình hình thực tế, Trang Nam cười có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn dựa theo trình tự xử lý. Có người của ban kỷ luật thanh tra, hắn đương nhiên sẽ không qua loa.

    Làm xong hết thảy những chuyện này, đã đến giờ tan sở, Tần Mục thuận thế nhiệt tình mời hai người Triệu Việt ra ngoài ngồi một chút. Hai người họ hình như đều biết trước kết quả như vậy, đều đáp ứng, nhưng Triệu Việt nói rõ đây hoàn toàn là bữa ăn tư nhân, không thể bàn việc công, xem như đem ý tưởng của Tần Mục xóa tan. Điều này làm cho Tần Mục có chút cảm giác vô lực, giống như có chút người bắt được cổ của mình, tùy thời đều có thể đem hắn bóp chết. Điều này làm cho hắn phi thường căm tức, đi vào Châu Nghiễm xem như tránh thoát thật nhiều tranh chấp, vì sao mình còn chưa vươn tay, đã có người đánh tới đây?

    Hắn cũng không đem lời nói của Triệu Việt để trong lòng, đi tới bàn ăn, có thể giữ vững hay không phải xem ở chính mình, trong ban kỷ luật thanh tra có người gây khó xử cho Phổ Thượng, mà còn bãi ngoài sáng, mà hai người Tống Mỹ Giai cùng Triệu Việt hình như chính kiến khác nhau. Chẳng qua Tần Mục cảm thấy buồn bực, hai người này rốt cục lại có quan hệ gì, người khác không biết nhưng hắn biết, lúc ấy hắn nhìn thấy tay của Triệu Việt đặt trên lưng Tống Mỹ Giai.

    Như đã nhìn ra nghi hoặc của Tần Mụ, Tống Mỹ Giai vươn tay, khẽ cười nói:

    - Tần bí thư, chào ngài, tôi là Tống Mỹ Giai, vị này là đồng chí Triệu Việt, là đồng chí bạn lữ của tôi.

    Tống Mỹ Giai nói chuyện thú vị, mọi người đều nở nụ cười. Tâm tư Tần Mục vừa động, những lời này của Tống Mỹ Giai như có sự bất đồng, nhưng hiện tại hắn còn chưa nắm bắt được.

    Nếu đã đồng ý dùng cơm tối, Tần Mục mời Trang Nam giới thiệu một chút quán ăn nổi danh trong vùng, như vậy Tần Mục lấy lý do mình mới đến Châu Nghiễm, không quen thuộc đường sá, kéo Trang Nam cùng đi ăn cơm, vì vậy giao xe cho Trang Nam làm tài xế.

    Hai đồng chí ban kỷ luật thanh tra, một cán bộ sảnh cấp, ai lái xe cũng không thích hợp, kéo theo Trang Nam mọi người không cần ngại xấu hổ. Trang Nam vốn nghĩ mình khẳng định không có cơ hội đi theo, thật không ngờ cuối cùng lại lẫn đi vào, trong lòng kích động không cách nào hình dung.

    Triệu Việt cùng Tống Mỹ Giai đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt. Ở trong lòng của họ lần này Tần Mục mượn cơ hội mời họ, khẳng định sẽ hỏi thăm chuyện của Lan Hướng Trung, việc này là trái quy định, bọn họ còn có chút rối rắm nếu trong bữa ăn mà Tần Mục không có được đáp án, có thể bị thẹn quá hóa giận hay không. Nhưng hiện tại phát hiện Tần Mục kéo theo một người khác, thái độ như vậy chính là nói cho họ biết, hôm nay chỉ luận giao tình, không nói việc công, biểu hiện thống khoái như thế làm hai người không ngừng bội phục.

    Trang Nam rất nhanh tìm được một quán ăn chất lượng trung bình, có thể thấy được ánh mắt của người này không kém. Nếu đi chỗ thấp kém, có chút không xem trọng bữa ăn, nhưng nếu đi địa phương cao cấp, việc xuất tiền túi khẳng định sẽ làm ban kỷ luật thanh tra cảnh giác, đến nơi trung bình vừa không hạ giá lại không quá khoa trương.

    Tần Mục vừa nhìn thấy quán ăn, âm thầm gật đầu, Trang Nam cũng là một nhân tài, ít nhất nghiền ngẫm phán đoán lòng người phi thường mẫn tuệ, người như thế nếu có quan hệ, sẽ có khả năng bước lên cao hơn.

    Lần này Tần Mục gặp mặt hai người Triệu Việt, cũng không có tính toán chỉ một lần thu phục bọn họ, chỉ là kết giao một chút, ngày sau có cơ hội dùng tới.

    Trang Nam đi trước dẫn đường, Tần Mục cùng Triệu Việt đi song song, Tống Mỹ Giai đi cạnh Triệu Việt chỉ lui ra sau chừng nửa người, đến thẳng gian phòng được đặt trước.

    - Hôm nay tôi trả tiền, khiến cho các vị chịu nhiều phiền phức như vậy, thật sự là ngượng ngùng.

    Trang Nam cười, đi ra gọi thức ăn, lưu không gian cho ba người Tần Mục.

    Tần Mục quả nhiên giữ lời, không hề bàn tới chính sự, chỉ nói tới phong cảnh nhân văn của Châu Nghiễm, chẳng những không đề cập tới việc liên quan Phổ Thượng, thậm chí không lời bình luận về toàn cục Châu Nghiễm, tuy rằng chỉ mới quen biết Triệu Việt cùng Tống Mỹ Giai, lại giống như người bạn quen thân từ lâu, nói chuyện làm cho người ta cảm giác thân thiết nhưng không cao ngất.

    Biểu hiện như vậy vượt ngoài ý liệu của Triệu Việt cùng Tống Mỹ Giai. Một bữa ăn, nhất là bữa ăn trong thời kỳ mẫn cảm như vậy, Tần Mục không lộ ra mục tiêu của hắn, ngược lại chẳng khác gì bạn bè cũ gặp mặt. Bữa ăn này vừa như có áp lực lại vừa như có thoải mái, cho dù Tần Mục nói chuyện vui vẻ, nhưng trong lòng bốn người đều có sự tình, quả thật là trong lòng không yên.

    Nhưng Tần Mục bày ra thái độ như vậy cũng có ám chỉ nhất định. Không ai ngu ngốc, Tần Mục không muốn làm cho mình bị người của ban kỷ luật thanh tra bắt được nhược điểm, không muốn mình biến thành cây đinh trong mắt họ nên mới làm như vậy, trực tiếp ngăn chặn miệng Triệu Việt. Nhưng Tần Mục càng không nhắc tới vấn đề kia, lại càng có ý nghĩa là có việc, đây là biểu hiện mà trên quan trường đều hiểu rõ nhưng không nói. Có một số việc, Tần Mục không nói đối phương cũng có thể đoán được, chuyện còn lại phải xem Triệu Việt cùng Tống Mỹ Giai có muốn “thâm nhập” nói chuyện với Tần Mục hay không. Với cấp bậc của hai người, nếu ban kỷ luật thanh tra có quan chức cao cấp muốn làm khó Tần Mục, bọn họ sẽ không lựa chọn mà gạt hắn sang một bên, nhưng một khi bọn họ còn có ý tứ xã giao với hắn, đã nói địa vị của đối phương cũng ngang hàng với họ, Tần Mục muốn mở ra lỗ hổng trong ban kỷ luật thanh tra cũng không phải việc khó.
     
    quangvd, haihoq and Yanmin like this.
  2. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Chương 907: Mồi Lửa Đầu Tiên. (6)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Hơn nữa trước khi đến nơi này, Tống Mỹ Giai lại bắt tay Tần Mục, Tần Mục mơ hồ đoán được chỉ sợ hai vợ chồng nàng có chính kiến bất đồng, hình như Tống Mỹ Giai có chút bất mãn với cách làm của Triệu Việt, nếu không sẽ không đứng ra giới thiệu thêm lần nữa, không thể nghi ngờ là vì nàng muốn lưu lại ấn tượng với Tần Mục.

    Trong bữa cơm Tần Mục đã nhìn ra được thật nhiều chuyện, điều này làm cho hắn phi thường hài lòng. Ăn cơm xong, Tần Mục ủy thác quán ăn chuẩn bị chút quà tặng, chỉ là hai chai rượu mà thôi, không hao phí bao nhiêu tiền.

    Triệu Việt vốn muốn cự tuyệt, Tần Mục đã cười giải thích rượu đã khui ra, tặng người khác cũng không được, trả lại cũng không xong, chỉ đành mượn hoa hiến phật lưu cho Triệu Việt về nhà nếm thử.

    Loại cách nói này có khái niệm phi thường mơ hồ. Rượu đã mở ra, không thể lãng phí, huống hồ chỉ giá trị chừng trăm đồng tiền, ở trong Châu Nghiễm chẳng đáng là gì, nếu áp đặt thành hối lộ, thật làm người chê cười. Cuối cùng Tống Mỹ Giai đón nhận, tỏ vẻ cảm tạ Tần Mục.

    Cứ như vậy Triệu Việt không thể cự tuyệt, ăn thịt của người ta không bắt yếu điểm của người ta, đạo lý này ai cũng biết. Nếu như là vậy, hai chai rượu cũng là quà, chẳng lẽ đem đi đổ hay sao?

    Tần Mục viện cớ mình uống hơi nhiều, muốn ngồi trong đại sảnh nghỉ ngơi chốc lát, ủy thác Trang Nam lái xe tiễn hai vợ chồng Triệu Việt về nhà. Vinh hạnh như vậy Trang Nam dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, tiễn hai vị này đi về, đây là việc làm chỉ khi nào có quan hệ không tệ lắm. Hai vợ chồng Triệu Việt không cự tuyệt, biểu hiện như vậy chẳng những làm trong lòng Tần Mục khá cao hứng, kể cả Trang Nam cũng phi thường hưng phấn.

    Mỗi khi Tần Mục uống rượu luôn thích gọi điện thoại, cân nhắc chốc lát, cảm thấy đã lâu chưa liên hệ với Lưu Đan, liền mỉm cười gọi cho nàng. Điện thoại vang lên thật lâu cũng không ai đón, làm Tần Mục thầm nghi hoặc, không ngừng gọi đi gọi lại.

    Liên tục gọi suốt năm lần Lưu Đan mới mang theo thanh âm buồn ngủ mông lưng alo một tiếng. Tần Mục cười nhẹ, nói:

    - Sao lại mệt mỏi đến như vậy đây, lại làm việc không nghỉ ngơi phải không?

    - Tần Mục?

    Cơn buồn ngủ của Lưu Đan biến mất hơn phân nửa, nàng nhảy dựng trên giường lớn, kinh ngạc hỏi:

    - Nghĩ thế nào lại gọi điện cho em đây?

    Những lời này khiến trong lòng Tần Mục tê rần, mặc dù Lưu Đan chỉ là vô ý nói ra, nhưng đã mang theo vài phần u oán. Ngoại trừ Hàn Tuyết Lăng, những nữ nhân khác của hắn cơ hồ đều chạy ra nước ngoài, có người vì kinh doanh, có người vì trốn tránh, tóm lại khiến cho Tần Mục cảm thấy thiếu họ rất nhiều. Nghe xong lời này của Lưu Đan, trong lòng Tần Mục co rút đau đớn, thấp giọng hôn lên máy, ôn nhu nói:

    - Tiểu Đan, thật xin lỗi.

    Nhất thời cảm giác ôn nhu làm sắc mặt Lưu Đan ửng đỏ, nhịp tim đập mạnh, Tần Mục hôm nay nói ra lời này, khiến nàng thật sự không chút thích ứng, chỉ còn lại có tiếng thì thào thấp than, vô ý thức gọi tên hắn.

    Hai người lẳng lặng lắng nghe tiếng hít thở của nhau thật lâu, lúc này Tần Mục mới thấp giọng hỏi:

    - Sao lại thế này, giờ này đã đi ngủ, mệt nhọc đến vậy sao?

    Vừa nhắc tới việc đó, tâm tư Lưu Đan chợt tỉnh lại, vội vàng điều chỉnh tâm tình, thấp giọng đáp:

    - Tần Mục, hướng đi của đám người Soros thật kỳ quái, rất có thể lập tức sẽ phát động công kích.

    Tâm thần Tần Mục run lên, chuyện hắn mong muốn quả nhiên đã đến. Hắn âm thầm may mắn mình đã rời khỏi thủ đô, bằng không sẽ bị nhốt chặt trong đó. Lưu Đan thấy Tần Mục lâm vào trầm mặc, liền bắt đầu đem chuyện tập đoàn Hoa Hạ phân tích nói cho Tần Mục.

    Nguyên lai nhóm người Soros quả thật đã có xu thế phát động công kích tài chính Thái Lan, nhưng ngay thời khắc đó báo cáo của Tần Mục gợi ra thảo luận khắp cả nước khiến nhóm đại ngạc kia chú ý. Một thanh niên trẻ tuổi thế nhưng có thể chuẩn xác đưa ra lời tiên đoán nguy cơ tài chính Châu Á, thậm chí một vài thủ đoạn công kích cùng kế hoạch của họ không hề chênh lệch nhau, điều này làm động tác của nhóm đại ngạc kia phải dừng lại. Làm quỹ phiêu lưu, nhất là loại quỹ tiến công đầy tính lợi ích, không có nắm chắc bọn họ sẽ không động, không có lợi tức thật lớn bọn hắn sẽ không dốc toàn bộ lực lượng. Tuy rằng thực lực họ hùng hậu, nhưng vẫn phải do cơ quan tài chính cung cấp, nếu không thể lấy lại lợi ích toàn bộ, tổn thất của bọn họ sẽ rất lớn.

    Tần Mục rời khỏi thủ đô, báo cáo bị áp xuống, nhóm tài chính đại ngạc liền bắt đầu động tác. Nếu báo cáo không được xem trọng, như vậy bọn hắn sẽ không gặp lực cản gì quá lớn, cho nên trong cổ phiếu Châu Âu cùng Mỹ, nhóm đại ngạc vươn ra răng nanh hung hãn, đã bỏ qua mục tiêu đầu tiên là Thái Lan, bắt đầu ra tay với Nhật Bản.

    Ngay lúc Tần Mục gọi điện thoại cho Lưu Đan, Lưu Đan cùng các phụ tá đã túc trực bên cạnh máy tính một ngày đêm, tùy thời chú ý giá phòng biến hóa.

    Chẳng những giá phòng Tokyo dâng lên không bình thường, giá phòng cùng đất ở những thành thị chủ yếu của Nhật Bản cũng lên cao trong phạm vi lớn, loại hành nghiệp bất động sản luôn nguy kịch cấp tốc nếu trướng nhanh như thế, mãnh liệt như vậy thật là phi thường hiếm thấy. Cho nên Lưu Đan cùng các chuyên gia tài chính của nàng lập tức ý thức được, gió lốc tài chính sẽ hết sức căng thẳng.

    Nghe xong Lưu Đan phân tích, Tần Mục thở dốc một hơi thật dài, cười nói:

    - Tiền thôi, có thể kiếm nhiều hoặc ít, đừng liều mạng như vậy, là của em thì chạy không thoát, không phải của em cưỡng cầu cũng vô dụng. Hiện tại em đã là quan tổng tài, nên có cái giá, chúng ta bỏ tiền là để người khác liều mạng, không phải tự thân mình ra trận.

    Lưu Đan nở nụ cười dịu dàng, trong lời nói của Tần Mục lộ ra quan tâm nồng đậm, khiến nàng cảm thấy thật ấm áp tri kỷ, những suy tính hơn thiệt trong chốc lát tan thành mây khói, mang theo khẩu khí như làm nũng nói:

    - Một lần vận dụng nhiều tài chính của tập đoàn như vậy, nói không khẩn trương là giả dối. Nếu thất bại, Hoa Hạ chỉ sợ phải rơi xuống thành nhị lưu công ty, nhưng nếu thành công, sẽ siêu việt cả Rockefeller, trở thành tập đoàn lớn nhất toàn cầu đó thôi.

    Tần Mục nghiêm túc nói:

    - Tiền chỉ là một con số, nếu em không thích hoàn toàn ném qua một bên, đi du lịch đi mua sắm, anh cũng không muốn khi gặp lại em, chứng kiến một cô gái thật mệt nhọc, như vậy sẽ thành lỗi của anh.

    Lưu Đan cảm giác ngực của mình như nổ tung, mỉm cười thấp giọng nói:

    - Không có chuyện gì, em thích mà. Chưa từng chỉ huy một hồi chiến dịch lớn như thế, em cảm giác máu huyết toàn thân mình như bốc cháy.

    Tần Mục nhu nhu thái dương, ân một tiếng nói:

    - Thích chơi thì đi chơi, nhưng nhất định phải chú ý thân thể.

    Hai người trò chuyện thêm một lát, đương nhiên Lưu Đan cũng hỏi thăm chuyện Hàn Tuyết Lăng mang thai, trong giọng nói mang theo vẻ phiền muộn. Nàng biết mình sẽ không kết hôn, chỉ cầu có được nhi đồng của Tần Mục là đủ, đáng tiếc vài lần vẫn không trúng thầu, điều này làm nàng phiền não vô cùng. Tần Mục ảm đạm không nói gì, chuyện gì chỉ nhờ vào may mắn, không phải nói muốn có thì có thể có được.
     
    quangvd, haihoq and Yanmin like this.
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 908: Mồi Lửa Đầu Tiên. (7)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Hai người nói xong điện thoại, Tần Mục ngồi trên sô pha thở dốc. Đến rồi, quả nhiên đến rồi, trận gió lốc tài chính cơ hồ thổi quét cả Châu Á đề cập đến hơn mười quốc gia, khiến nhóm đại ngạc Soros ăn được béo phì, nếu nắm chắc cơ hội, một tháng sau Tần Mục có thể thao tác đủ loại thủ pháp, mà bây giờ chỉ có thể chờ đợi, trước tiên tạo ra thật nhiều khe hở mới tốt.

    Trang Nam đưa hai vợ chồng Triệu Việt về tới trong nhà, vui vẻ lái xe về trả cho Tần Mục. Tần Mục rất có hảo cảm với Trang Nam, cảm thấy hắn là một nhân tài, khi Trang Nam rời khỏi còn tặng hai gói thuốc lá cho hắn. Tần Mục vẫn luôn thích người có năng lực, luôn muốn lung lạc họ là chủ yếu.

    Dù sao hiện tại không có người của ban kỷ luật thanh tra tại đây, hơn nữa Tần Mục còn lớn hơn Trang Nam vài cấp, không tính là hối lộ. Nhìn thấy Trang Nam lên xe taxi rời khỏi, Tần Mục đột nhiên phát hiện, nguyên lai bữa cơm hôm nay người chân chính đắc lợi chính là Trang Nam.

    Cúi đầu cười khổ, Tần Mục ngồi vào trong xe chậm rãi khởi động, chạy chậm về hướng biệt thự.

    Ngày hôm sau, Tần Mục vừa đến cơ quann liền mời dự họp khẩn cấp, toàn bộ nhân viên công tác thuộc khu Phổ Thượng, từ bí thư đảng ủy cùng khu trưởng xuống tới lâm thời công đều có mặt.

    Ở trong buổi họp, Tần Mục dùng ý tứ một lãnh đạo cao tầng biểu hiện, dứt khoát tiến hành phân tích hành vi hủ bại của Lan Hướng Trung, chỉ mặt gọi tên bắt đầu đại hội phê bình. Đây không phải tọa đàm, cũng không phải phái nhiệm vụ, hoàn toàn là Tần Mục lập uy. Trong lúc nói chuyện, hắn đem chuyện Lan Hướng Trung vi phạm quy kết cho tố chất kém cỏi không đứng vững trước cám dỗ của Lan Hướng Trung, khiến cho hắn biến thành con sâu làm rầu nồi canh, tỏ vẻ thật đau lòng. Đồng thời Tần Mục cũng dõng dạc phát biểu cách nhìn về tương lai, đưa ra ý kiến chỉ cần mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, đoàn kết nhất trí, Phổ Thượng sẽ có cơ hội siêu việt những khu khai phát khác.

    Quyết tâm này biểu hiện có chút lớn, ở trong loại tình huống như hiện nay, Tần Mục hô khẩu hiệu như vậy làm người bên dưới có chút bĩu môi. Tần Mục ngồi trên đài, lưu ý biểu tình người bên dưới, trong lòng đã có tính toán. Bình thường người lộ ra biểu tình khinh bỉ hoặc khinh miệt đều hơn bốn mươi, mà những người có vẻ nóng lòng muốn thử đều là thanh niên hai ba mươi tuổi. Tần Mục chỉ mới hai mươi bảy, hắn ngồi trên cao đã khiến cho những người trẻ tuổi thấy được hi vọng. Mà những người hơn bốn mươi, chỉ sợ đời này thăng chức vô vọng, chỉ biết sống được ngày nào hay ngày nấy, ý thức giao tranh đã bị mấy đời bí thư khu trưởng ma luyện không còn nửa phần dấu vết.

    Tần Mục lại vạch ra, khu Phổ Thượng có được vị trí địa lý có tiền cảnh phát triển nhất Châu Nghiễm, vì thế sẽ tổ chức một tổ chuyên trách chuyên nghiệp, đánh tốt trụ cột cho việc nghênh đón biến hóa sắp tới trong khu.

    Tần Mục ho khan một tiếng, quay đầu hỏi Trương Thúy còn lời gì cần nói, đây là buổi họp lập uy của Tần Mục, hiệu quả không lớn, Trương Thúy cũng hết cách, tỏ vẻ mình không có gì chuẩn bị. Tần Mục gật đầu, nói:

    - Tốt lắm, buổi họp hôm nay chấm dứt ở đây, tiếp theo sau những đồng chí có tên lưu lại.

    Kế tiếp Tần Mục đọc tên của Tần Nguyệt Sơn cùng năm sáu người trẻ tuổi, sau đó tuyên bố tan họp. Vào buổi chiều, Tần Nguyệt Sơn đảm nhiệm chức khoa trưởng “tổ chuyên hạng hạng mục khai phát khu Phổ Thượng”, chức năng của tổ rất nhiều, cơ hồ đều liên quan đến mọi mặt của khu Phổ Thượng, ngoại trừ hệ thống công an, ngoài ra đều có liên quan đến.

    Tin tức này truyền ra, các nhân viên hành chính khu Phổ Thượng đều tức giận lẫn ghen tỵ, có người mỉa mai không ngừng, thậm chí còn xưng hô tổ chuyên hạng là “ngự lâm quân”.

    Đương nhiên đây chỉ là lời nghị luận sau lưng, đối mặt Tần Mục không ai dám nói nửa chữ.

    Về phần Vương khoa trưởng về nhà tu dưỡng, sau khi nghe được tin tức này chỉ cười lạnh nói:

    - Muốn đem khu Phổ Thượng gây sức ép lên trời đi, khẩu vị thật lớn, đừng đến lúc đó nuốt không vào còn bị nghẹn chết.

    Hành động này của Tần Mục thật bình thường. Đối với bốn khu khai phát, khu nào cũng có một tổ chuyên đặc biệt phụ trách khai phát, nhưng vấn đề ngay ở chỗ, khu Phổ Thượng thật sự là viên đạn pháo thôi.

    Chuyện thành lập tổ chuyên hạng không bao lâu đã rơi vào tai ban thường ủy thành phố. Đối với việc này cơ hồ mỗi người đều trầm mặc. Khu Phổ Thượng xảy ra chuyện gì, người bên dưới biết rõ, nhóm ủy viên thường ủy đều hiểu được, đều chờ đợi bí thư Phương Chấn Bang lên tiếng. Chuyện nhiệt náo như vậy mọi người đều biết, trong lòng Phương Chấn Bang phi thường buồn rầu, giờ phút này nhìn thấy Tần Mục bày ra bộ dáng muốn làm lớn, Phương Chấn Bang phát biểu trong buổi họp:

    - Người trẻ tuổi, có hỏa lực thật đáng giá tán dương, mọi người có thể duy trì một chút thôi.

    Bí thư thành ủy biểu lộ thái độ, chủ tịch thành phố Quốc Thụy Tường cũng tỏ vẻ đồng ý quyết định của bí thư. Khu Phổ Thượng đã biến thành vấn đề khó khăn không nhỏ, hắn là chủ tịch thành phố nắm chính trị, kẹt ở giữa nếu nói không khó chịu là giả dối. Mấy đời bí thư khu trưởng đều không nhấc lên được chút bọt sóng, Quốc Thụy Tường cũng thật khó chịu, nếu bí thư ủng hộ, Tần Mục lại bày bộ dạng nghé con không sợ cọp, vậy thì gây sức ép đi.

    Bên trong thành ủy biểu lộ thái độ, trực tiếp đem chuyện của Lan Hướng Trung cởi ra khỏi khu Phổ Thượng, khi Tần Mục đi tới lại dứt khoát giải quyết. Bản thân Tần Mục cũng không nghĩ tới, mình chỉ làm ra bước cờ rỗi rảnh để chuẩn bị cho bước phát triển tiếp theo, thế nhưng có thể đưa tới thái độ của thành ủy, đây là nỗi vui mừng ngoài ý muốn. Nếu bọn họ không có ý kiến gì, bước tiếp theo Tần Mục chuẩn bị tiếp xúc với Hình Bảo Bình. Về phần bí thư cùng chủ tịch thành phố, trước khi hắn làm ra được thành tích, vẫn nên không gặp thì tốt hơn, nếu hiện tại đi qua vỗ ngực, một khi thành tích không được để ý, còn không phải để người khác cười trộm sau lưng?

    Động tác của Tần Mục cùng thái độ của thành ủy cũng khiến ba khu khác chú ý, nhất là khu Hoàng Dương, hôm sau khi thành ủy phát ra tin tức, tòa lầu của khu Phổ Thượng bị cắt điện. Trương Thúy gọi điện hỏi cục điện lực, lại nghe nói khu Hoàng Dương cần kiểm tra một ít đường dẫn, về phần cần kiểm tra bao lâu, phải xem đường dẫn biến chất như thế nào, nếu biến chất nghiêm trọng thì có thể phải đổi toàn bộ đường dây.

    Tần Mục cười lạnh nói:

    - Thấy không, cảm giác bị người bóp cổ rất khó chịu ah.

    Trương Thúy gật đầu, do dự nói:

    - Nhưng tài khoản của chúng ta chỉ có ba mươi vạn, lấy ra tiền đặt cọc nhưng xây dựng vẫn rất khó tính tiền, đến lúc đó nhất định sẽ ảnh hưởng thanh danh chúng ta.

    Tần Mục hừ lạnh nói:

    - Chỉ sợ có người biết tài vụ của chúng ta như trứng chọi đá, đang đợi chê cười chúng ta đâu. Không sao, bọn hắn đuổi người, chúng ta liền đi, ở lại nơi này luôn cảm thấy thật nghẹt thở.

    Trương Thúy hít sâu một hơi, nói:

    - Tần bí thư, chúng ta…có thể đi đâu?
     
    haihoq and Yanmin like this.
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 909: Trở Nên Gay Gắt. (1)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Tần Mục chỉ thị:

    - Mấy gian nhà giản dị ở Phổ Thượng, xây một gian dời một gian, muốn làm việc thì lưu lại, cảm thấy điều kiện khó khăn gian khổ không chịu nổi thì về nhà nghỉ ngơi, tôi sẽ cho nghỉ phép, tuyệt đối không làm khó bọn họ.

    Trương Thúy nhất thời nở nụ cười, nói:

    - Tần bí thư, mọi người đều nói lâu ngày gặp lòng người, ngài đây tính toán dùng lửa nóng nướng ếch ah.

    Tần Mục cười ha ha, đi tới bên cửa sổ, chống nạnh, một tay vung lên, khí phách hào hùng nói:

    - Trương tỷ, chị nhìn khu Phổ Thượng đi, hoàn toàn là một địa phương chưa phát triển, chiến tích của chúng ta sẽ từ nơi này mạnh mẽ phát ra.

    Tần Mục sẽ không dễ dàng biểu lộ dã tâm của mình, khi tình thế hiện tại còn chưa trong sáng, hắn đã bừa bãi nói ra dã tâm của mình, Trương Thúy nhìn vào trong mắt, trong lòng thầm nghiền ngẫm, hậu chiêu của Tần Mục vẫn luôn là trước thấp sau lên cao.

    Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, sắc mặt của Tần Mục đẫm màu vàng. Hắn híp mắt nhìn ra phương xa, nụ cười tự tin thản nhiên nở rộ.

    Mang theo một phần tâm tình hài lòng, Tần Mục quay về biệt thự, vốn hắn đang định nói chuyện với Vân Băng, ai ngờ sau khi đẩy cửa lại thấy Doãn Chiếu Cơ đang ngồi trong phòng khách nhàn nhã uống trà, sắc mặt liền trầm xuống.

    - Tần bí thư, đã lâu không gặp.

    Doãn Chiếu Cơ nở nụ cười như hồ ly tinh, khiến trong lòng Tần Mục âm thầm đề phòng.

    - Doãn tiểu thư, thoạt nhìn cô thật sự nhàn rỗi, có thể yên tâm ngồi uống trà, sinh ý nhất định rất không tồi ah.

    Tần Mục thay dép lê ngồi xuống đối diện nàng. Trong phòng bếp truyền ra thanh âm đinh đinh đang đang, hẳn là Vân Băng đang nấu cơm, điều này làm Tần Mục đau lòng, có lẽ hắn nên tìm người giúp việc.

    - Nhờ lời chúc của Tần bí thư, giá phòng Nhật Bản lại tiêu thăng lên độ cao mới.

    Doãn Chiếu Cơ hé miệng cười, nhưng trên vầng trán tràn đầy vẻ hung hăng khiêu khích.

    - Nga?

    Tần Mục nhướng mày, khẽ cười nói:

    - Doãn tiểu thư quả nhiên ánh mắt như đuốc, có thể ở thời điểm này còn dám giữ bất động sản Nhật Bản, quả thật phải làm cho tôi tán thưởng đúng là nữ trung hào kiệt.

    Nhưng Tần Mục lại đánh giá thấp nữ nhân lâm vào “tình yêu”, Doãn Chiếu Cơ uống một hớp trà, thản nhiên nói:

    - Tần bí thư, ngài tuy có tài năng xây dựng, nhưng ở phương diện tài chính ngài nên học tập cho giỏi một chút.

    Tần Mục đang định khuyên nhủ Doãn Chiếu Cơ, nhưng đúng lúc này Tây Môn Nhạn đã từ trong kêu lên:

    - Ăn cơm!

    Lời gọi của nàng trực tiếp đem cuộc nói chuyện của hai người hoàn toàn cắt đứt.

    Ba phụ nữ một bàn diễn, suốt một bữa cơm, lỗ tai Tần Mục tràn ngập những lời bàn luận từ quần áo đến trang sức, từ bất động sản đến thời trang xe, khiến hắn vội vàng và cơm, sau đó trốn về phòng ngủ, chỉ lưu lại tiếng cười khúc khích của ba cô gái.

    Qua một đêm, tới bảy giờ sáng Tần Mục đi ra phòng ngủ, thấy phòng của mấy cô gái vẫn không động tĩnh, liền nhẹ chân nhẹ tay rời biệt thự. Đêm qua nếu một mình Doãn Chiếu Cơ ngủ lại, hắn nhất định sẽ không cho nàng ngủ chung với Vân Băng, cũng may còn có Tây Môn Nhạn ở lại.

    Thức dậy sớm, Tần Mục đầy hứng thú đi bộ về hướng nội thành. Từ biệt thự chạy tới Phổ Thượng cũng phải tốn một tiếng thời gian, hắn đi bộ chỉ là vì rỗi rảnh mà thôi.

    Vừa đi một lát hắn đã cảm thấy mệt mỏi, vừa vặn cách đó không xa có cửa hàng mở cửa sớm, Tần Mục lau mồ hôi, đi tới khu bán điểm tâm.

    Vừa đi vào Tần Mục chợt giật mình, một người trung niên hơn năm mươi đang nhìn chằm chằm hắn. Tần Mục nhận thức người này, hắn đã nhìn thấy trong tấm ảnh mà Trương Thúy đưa qua, là một thương nhân thực lực phi thường hùng hậu bên khu Hoàng Dương, nếu xưng là thương nhân đầu tư đứng đầu cũng chuẩn xác. Làm cho Tần Mục không tưởng được chính là một thương nhân giàu có như Mẫn Khản Kim lại một mình đến quán bình dân ăn sủi cảo, trong tay còn cầm bánh quẩy, miệng nhai dưa muối.

    Hai người chưa từng gặp mặt nhưng thật hiển nhiên hai bên đều biết lẫn nhau. Trong lòng Tần Mục rùng mình, gọi một chén sủi cảo, tìm bàn trống ngồi xuống. Ánh mắt Mẫn Khản Kim di chuyển theo hắn, sau đó đứng dậy tính tiền rời đi.

    Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng từ trong ánh mắt Mẫn Khản Kim, Tần Mục đã phát hiện một ít không tầm thường. Hắn nhìn chằm chằm mình cả buổi, rõ ràng là nhận thức mình, nhưng lại cố tình không đến chào hỏi. Việc này nói rõ vấn đề gì, là kiêng kỵ nhận thức một quan viên chính phủ hay là có chuyện khó nói? Nếu như đáp án là phần trước, chỉ sợ bên Hoàng Dương chướng mắt mình. Mẫn Khản Kim là nhà đầu tư của Hoàng Dương, đương nhiên là nhận được tin tức.

    Động tác của Tần Mục trở nên thong thả, hắn hành động như vậy trong Phổ Thượng, khẳng định có không ít người chướng mắt hắn, hơn nữa hắn đã đưa ra mệnh lệnh dời khỏi khu Hoàng Dương, tự nhiên sẽ có người đem tin tức cấp cho bên kia. Tần Mục biết khi Hoàng Dương cắt điện cơ quan của mình, đã mang theo hương vị uy hiếp cảnh cáo bên trong, mà mình không đưa ra thỏa hiệp, không gặp mặt đám người Ngôn Thừa Binh ăn cơm, ngược lại đưa ra thủ đoạn cứng rắn, vậy đối phương sẽ hiểu mình nhất định muốn khai phát khu Phổ Thượng, sắc mặt tự nhiên là không tốt.

    Tuy rằng Tần Mục đã có chủ ý quyết định điệu thấp, đây là dựa theo trình tự mà đi, nhưng nếu người khác muốn thò tay lên địa bàn của hắn, cho dù là tượng đất cũng tức giận nhảy dựng, huống chi là Tần âm nhân?

    Nghĩ đến đây, Tần Mục gọi điện cho Lưu Đại Hữu, lúc này có lẽ hai vợ chồng đang tản bộ, cho nên cũng không ngại quấy rầy họ. Quả nhiên Lưu Đại Hữu đang chuyển động gần bên cơ quan khu Phổ Thượng, báo cáo với Tần Mục lại có người thường xuyên hoạt động, có thể muốn vây công khu nhà trệt đang xây dựng.

    Có mệnh lệnh của Tần Mục, mấy đội thi công cùng khởi sự, nhà trệt chuyên dùng làm chủ văn phòng đã bắt đầu đánh nền. Vốn là dùng ứng phó việc công, Tần Mục cũng không tính toán xây tốt, một khi hắn khai phá được lỗ hổng khu Phổ Thượng, dãy phòng này cũng phải phá bỏ, cho nên Tần Mục đã chỉ thị qua càng rẻ càng tốt, tốt nhất là dùng ván ép mà làm. Nói thì nói vậy nhưng cũng không thể thực sự mà làm, cho nên đội thi công dự tính đánh nền, chỉ là tận lực giảm bớt chi phí. Theo trong lời nói của Lưu Đại Hữu, khi đánh nền đã làm tinh thần cư dân nơi này khẩn trương, khi hắn đi qua đã nhìn thấy một nhóm cư dân tụ tập cúi đầu thương lượng gì đó.

    Tần Mục cười lạnh, hỏi:

    - Lưu đại ca, tôi hỏi anh, chính phủ có trả tiền bồi thường cho bọn hắn hay không?

    Lưu Đại Hữu liền trả lời:

    - Có, khẳng định có, tôi đã cùng tiểu Thúy tra xét qua, là dựa theo giá thị trường năm đó bồi thường, không hề kém chút nào, nga, hình như còn nhiều hơn giá thị trường một chút, bởi vì sốt ruột khai phát nên giá cả không thiệt thòi cho họ.

    Tần Mục ừ một tiếng, tiếp tục hỏi:

    - Nếu như vậy những cư dân kia vì sao còn sống ở chỗ này, không nhanh chóng dời đi? Nếu đã trả tiền bồi thường cho họ, nhà đất đều đã thuộc về thành phố, bọn họ đã không có đất cũng không nhà, còn có tư cách gì ở lại chỗ đó?
     
    haihoq and Yanmin like this.
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 910: Trở nên gay gắt. (2)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Lưu Đại Hữu trầm mặc, do dự nói:

    - Nói thì nói vậy, chẳng phải do lão thủ trưởng đè nặng đó sao?

    Tần Mục nhất thời cười to, phi thường khẳng định nói:

    - Lão thủ trưởng quyết định chúng ta không can thiệp được, nhưng lão thủ trưởng chỉ nói không cho khai phát khu Phổ Thượng, cũng không có nói qua không thừa nhận đất đai không thuộc về thành phố đi?

    Lưu Đại Hữu hít sâu một hơi, nhất thời hiểu được ý tứ của Tần Mục.

    Lão thủ trưởng tranh chấp cùng bí thư thành ủy, nhiều người trong Châu Nghiễm đều nghe thấy, đều xem chuyện cười, mà Tần Mục vừa đến liền nắm được mấu chốt sự tình. Bất kể đấu như thế nào, cư dân bản địa cầm tiền lại không giữ lời, còn ở lỳ không chịu đi, tự nhiên là vì nghe nói chuyện của lão thủ trưởng, tham tiền bồi thường của chính phủ. Suốt hai năm vẫn ở lỳ chỗ cũ, Tần Mục có thể nhắm mắt làm như không thấy, nhưng hiện tại Tần Mục đã chấp chính khu Phổ Thượng, những kẻ có ý đồ riêng xem Tần Mục là quả hồng mềm mà nắm, Tần Mục nhất định là cần hạ độc thủ.

    Cỗ lệ khí này lây nhiễm tới Lưu Đại Hữu, bản tâm Tần Mục không muốn làm khó quần chúng, trong tư tưởng thi hành biện pháp chính trị của hắn, nhân dân luôn xếp hạng đầu tiên. Nhưng lần này thì ngoại lệ, có sự tranh chấp giữa lão thủ trưởng cùng bí thư thành ủy, một ít người lại bị người khác mê hoặc, dụ dỗ dân cư bản địa ở lỳ không chịu đi, có thời gian như thế chẳng thà dùng tiền bồi thường của chính phủ đi mua nhà ở cho mình từ lâu.

    - Tần bí thư, việc này cậu phải suy nghĩ kỹ, nếu động nói không chuẩn sẽ làm lớn.

    Lưu Đại Hữu nghĩ ngợi, nhận chân nói:

    - Không biết có bao nhiêu người nghĩ thầm muốn đem chúng ta đánh ngược về Bắc Liêu đâu, tôi cũng không thể làm già trẻ tại Bắc Liêu bị mất mặt ah.

    Tần Mục nở nụ cười, Lưu Đại Hữu nói chuyện thật có nghệ thuật, đổi địa phương làm quan, đi trở về sao lại mất mặt đây? Nhưng nghĩ lại, Cao Phái làm chủ tịch tỉnh, nếu không có Bộ tài chính ủng hộ, nói không chuẩn chính bản thân Cao Phái ở Bắc Liêu cũng không thoải mái.

    - Được rồi, anh đúng là nói gở nhiều, tôi cho anh số điện thoại, anh liên hệ với người kia, mấy ngày trước tôi đã nhờ hắn điều tra một vài cư dân gây nháo nhiều nhất.

    Tần Mục thở mạnh một hơi, mang theo vẻ âm trầm dặn dò:

    - Người trong danh sách nếu có ai dám tiến lên gây hấn, bắt lại cho tôi, xảy ra chuyện tôi gánh, tuyệt đối không để anh quýt làm cam chịu!

    Những lời này nói ra, Tần Mục xem như được ăn cả ngã về không. Trong lòng hắn cũng có oán hận, lão thủ trưởng dạy con, lại đem việc xây dựng cả một khu khai phát làm đạo cụ giáo dục sao? Lời này hắn không thể nói thẳng ra, nhưng hắn biết nếu làm ra chuyện này, là đem quan hệ giữa lão thủ trưởng cùng Phương bí thư đẩy ra một bước. Ai cũng nhìn ra, hai cha con nhà kia có vẻ như muốn trở mặt nhau cả đời, nếu cư dân địa phương thật sự xảy ra chuyện, là lão thủ trưởng đem Phương Chấn Bang gọi đến mắng một trận, hay là Phương Chấn Bang thưởng cho mình, đem mặt ném cho lão thủ trưởng xem? Vô luận là như thế nào, Tần Mục cảm giác mình không nếm thiệt thòi, dù sao lão nhân kia vẫn quan tâm chuyện xây dựng quân đội quốc gia, huống hồ ông không hề nói cho phép những cư dân kia lưu lại tại chỗ, có lẽ ông không có ý tứ nói những lời này với cư dân, cũng có lẽ ông đối với việc cư dân mượn danh nghĩa của ông mà biểu lộ thái độ phản đối.

    Căn dặn xong Lưu Đại Hữu, Tần Mục gọi điện cho Đức gia. Đức gia làm việc hiệu suất không tệ, làm quen những chuyện này nên luôn thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã cấp ra danh sách hơn mười tên người cho Tần Mục. Tần Mục dặn hắn đợi liên lạc với Lưu Đại Hữu, dặn thủ hạ hắn phối hợp với bên công an, chỉ cần hơn mười người kia có dị động gì, lập tức khống chế lại.

    Trước khi cúp điện thoại, Đức gia than thở một câu, ngày tháng sống trên lưỡi dao liếm máu trước kia, mãi tới già lại bị chiêu an, khiến Tần Mục cười to một trận.

    Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, Tần Mục không sợ những người kia hành động, chỉ ngại bọn hắn không động mà thôi.

    Ngay lúc hắn vừa ăn xong tính tiền, đã nhận được điện thoại của một khoa trưởng trong ban kỷ luật thanh tra, nói Lan Hướng Trung muốn gặp vị bí thư đảng ủy Phổ Thượng hiện tại. Lan Hướng Trung đưa ra yêu cầu này vượt ngoài ý liệu của Tần Mục, mà ban kỷ luật thanh tra đồng ý cũng khó hiểu, Tần Mục suy nghĩ một chút, quyết định đi gặp Lan Hướng Trung một lần, thuận tiện nhìn xem là ai ở trong ban kỷ luật thanh tra muốn gây khó dễ với hắn.

    Bên trong một gian phòng tại tòa lầu ban kỷ luật thanh tra được bố trí phi thường đơn giản, một bàn dài, hai ghế, còn có một giường xếp. Khi Tần Mục đi vào trong phòng, Lan Hướng Trung đang ngồi trên giường, cúi đầu thật thấp, trong tay cầm điếu thuốc.

    Tần Mục không biết vì sao Lan Hướng Trung muốn gặp mình, việc này hoàn toàn không hợp với lẽ thường, vô luận là muốn thoát thân hay muốn hãm hại, cũng không thể đến lượt tuyển chọn hắn. Sau khi hắn đi vào, đồng chí dẫn đường liền rời đi, ánh mắt Tần Mục liếc vào góc trên trần nhà, nơi đó có một cameras.

    Tần Mục mỉm cười, lấy ra điếu thuốc châm lửa, ngồi đối diện Lan Hướng Trung. Lan Hướng Trung vẫn cúi đầu không nhìn Tần Mục, nhưng lại không ngừng hút thuốc.

    Thời gian chậm rãi trôi qua, lòng kiên nhẫn của Tần Mục bắt đầu biến mất. Hắn không quen biết Lan Hướng Trung, khi hắn đến báo trình diện với bên nhân sự trở thành lãnh đạo của Lan Hướng Trung, hai người chỉ có quan hệ trên danh nghĩa, trong lòng Lan Hướng Trung đang nghĩ gì? Nếu Tần Mục có điều cần làm, nhất định sẽ chờ đợi xem Lan Hướng Trung muốn nói gì với mình, nhưng hắn hút hết điếu thuốc mà người kia vẫn ngồi im lặng, không khỏi có chút quái dị.

    Lúc này di động vang lên, Tần Mục lấy ra nhìn xem, là Lưu Đại Hữu. Đám người kia rốt cục không chịu nổi tịch mịch, giữa ban ngày ban mặt bao vây đội thi công, Lưu Đại Hữu mang theo hơn hai mươi công an bắt hơn mười người trong danh sách. Hơn mười người kia quả thật chuyên châm ngòi thổi gió, rất nhanh đã bị họ khống chế. Nhưng hiện tại nảy sinh vấn đề, bọn họ cũng bị hơn trăm cư dân địa phương vây quanh, không thể ra ngoài. Tuy rằng hiện tại còn chưa có xung đột quá mức kịch liệt, nhưng tình thế có chút nguy cấp. Đối phương nói nếu đám người Lưu Đại Hữu không thả người, vậy sẽ động thủ.

    Tần Mục nghe xong, dùng khẩu khí nghiêm túc nói:

    - Lưu đại ca, có muốn lập công hay không?

    Lưu Đại Hữu nghe được đầu óc choáng váng, không ngớt lời hỏi. Thanh âm bên kia thật ồn ào, Lưu Đại Hữu rống lên vài tiếng Tần Mục mới nghe rõ ràng. Hắn cười lạnh nói:

    - Người, không thể thả, nếu bọn hắn muốn động thủ, anh để họ động thủ đi, chỉ cần không chết, vẫn có cơ hội trả lại!

    Lưu Đại Hữu nghe rõ ý tứ của Tần Mục, những cư dân kia nếu thật dám đánh công an, cho dù có lý sẽ biến thành vô lý, đánh công an, quấy rầy người thi hành công vụ, đây đều sẽ bị ở tù. Tần Mục nói lập công, thật sự là mang theo vài phần huyết sắc.
     
    haihoq and Yanmin like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.