FULL  Q.Trường Thanh Quan - Chương 1228 - Qua Nhân

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 922 - 923: Mất Mặt.



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)




    Tần Mục ha ha cười nói:

    - Trương khu trưởng, hai ba ngàn mặc dù nhiều, nhưng phí tổn không cao như vậy. Kinh doanh khách sạn, hoàn cảnh cùng phục vụ mới là đại phương cần chân chính cải tiến. Bằng không nước ta luôn lấy mỹ thực làm đầu, nhiều món ngon đưa lên, lại làm sao biết khách sạn Vân Lan là tốt đây?

    Phương Thiên Nhu xen vào một câu:

    - Lời này của Tần bí thư rất đúng. Nếu Phổ Thượng có chính sách tốt phát triển, cũng không nhất định không đuổi kịp ba khu.

    Tần Mục cùng Trương Thúy trao đổi ánh mắt, lúc này Phương Thiên Nhu còn nhớ đến việc Phổ Thượng, nói rõ nàng cũng thật muốn làm chuyện thực tế mà không nghĩ tới quấy rối. Tần Mục nhất thời hứng thú, cười nói:

    - Như vậy Phương phó khu trưởng, tôi hỏi cô một vấn đề, cô cảm thấy được ưu thế của chúng ta ở đâu đây? Phải biết rằng Phổ Thượng còn là một khu đất hoang thôi.

    Phương Thiên Nhu thoáng cau mày, mỉm cười nói:

    - Phải đi con đường đặc thù. Ba khu kia đều lấy công nghiệp làm chính, chúng ta trái ngược, biến thành khu tiêu phí nổi tiếng nhất thành phố Châu Nghiễm.

    Tần Mục cùng Trương Thúy liếc mắt nhìn nhau, đều đồng ý. Tần Mục ho khan, thấp giọng nói:

    - Như vậy nếu phân khu Phổ Thượng cho cô, có lòng tin cho tôi một phần kế hoạch trong thời gian ngắn nhất hay không?

    Ánh mắt Phương Thiên Nhu nhất thời phát sáng lên.

    Ngoài dự liệu của Tần Mục, bọn họ đợi hai canh giờ, sáu lãnh đạo của Kỳ Lân khu và Phượng Minh khu cũng không tới. Tần Mục xanh mặt, vẻ không thoải mái hiện rõ trên mặt.

    Cho dù hiện tại Hoàng Dương khu và Phổ Thượng khu đã xung khắc như nước với lửa, nhưng nếu lúc này Hoàng Dương khu muốn mời mình qua đó, vậy mình nhất định sẽ qua. Thể diện không phải thứ tự nhiên mà có, mà phải tự xây dựng. Tần Mục rất tin, nếu như hiện tại Phổ Thượng khu phát triển không ngừng, nổi danh khắp tỉnh, chỉ cần một câu nói của hắn, còn không biết có bao nhiêu người muốn đến chỗ hắn.

    Đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm, thậm chí cũng không cần xã giao bên ngoài, đây chính là điềm báo trước muốn Tần Mục phải khai đao. Tần Mục chăm chú nhìn Phương Thiên Nhu, hắn có thể khẳng định, Phương Chấn Bang chắc chắn đã biết tin này, nếu không sẽ không làm ra những động tác mờ ám như vậy. Nghĩ tới đây, Tần Mục biết rằng, thủ đoạn của mình ở Phổ Thượng quá kịch liệt, đã không chỉ khiến bên Hoàng Dương khu không vừa mắt, trong thành phố cũng có một số người ngồi không yên, Tần Mục không biết rút cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện, hắn chỉ biết, lần này Phương Chấn Bang cũng muốn nặng tay, chuẩn bị tuyên cáo quyền lực của hắn.

    - Xem ra Phổ Thượng chúng ta nghèo nhà nghèo mạng, cũng không có ai tới ăn hai ba ngàn này của chúng ta.

    Câu nói lúc này của Lưu Đại Hữu, mục đích để giải trừ khó xử cho Tần Mục.

    Tần Mục thầm cả kinh, Lưu Đại Hữu Trương Thúy còn dễ nói, nhưng phải coi chừng Phương Thiên Nhu, vẻ mặt của mình không khỏi quá âm trầm. Hắn lập tức thả lỏng, thần tình trên mặt cũng trở nên sáng sủa, cười ha ha nói:

    - Như vậy vừa hay, ít người hơn, chúng ta càng có thể ăn được nhiều hơn, hai ba ngàn này có gì đâu. Mọi người động đũa đi, đừng khách khí, bữa ăn miễn phí này, chúng ta nhất định phải tận hưởng.

    Nói thì nói như vậy, thật ra chủ yếu là để Phương Thiên Nhu yên lòng. Mọi người nhất loạt xin uống mấy chén với Phương Thiên Nhu, Phương Thiên Nhu bắt đầu xin tha, Tần Mục ha ha cười nói:

    - Trương khu trưởng, cô và Phương phó khu đều là nữ anh hùng hào kiệt, lần này cô và Phương phó khu phải liên lạc tình cảm một chút, công việc của Phổ Thượng chúng ta đều phải dựa vào những nữ đồng chí như các cô để chống đỡ bầu trời này.

    Vừa rồi Tần Mục mới bố trí cho Phương Thiên Nhu một kế hoạch nhiệm vụ, hiện tại lại nói ra những lời như vậy, Phương Thiên Nhu đương nhiên có thể nghe ra ý tứ bên trong của Tần Mục, nâng chén muốn uống với Tần Mục. Tần Mục bất đắc dĩ nói:

    - Ài, cô nói xem, tôi làm sao theo được mấy người này, tôi chỉ uống ba chén là say, sao cô còn tìm tôi? Nhưng, Phương phó khu hôm nay lập công lớn cho Phổ Thượng chúng ta, cho dù tôi không thể uống, cũng phải uống với cô ba chén.

    Một lãnh đạo nói những lời này, có vẻ mất tôn nghiêm, nhưng Phương Thiên Nhu thứ nhất là con gái, thứ hai lại là khuê nữ của Phương bí thư, thứ ba là Tần Mục nói rất thật lòng, Phương Thiên Nhu chính là lập công cho Phổ Thượng. Cho nên Phương Thiên Nhu cũng cảm thấy những lời này của Tần Mục rất ấm áp, liền ngửa cổ uống cạn.

    Uống liền ba chén rượu, thân thể Tần Mục cũng có chút lâng lâng, liếc mắt ra hiệu cho Trương Thúy, sau đó giọng nói nhừa nhựa:

    - Mọi người nói chuyện đi, tôi ra ngoài một chút.

    Lưu Đại Hữu thấy vậy đứng lên, đỡ Tần Mục ra ngoài.

    Không nói Trương Thúy và Phương Thiên Nhu làm sao lôi kéo quan hệ, Tần Mục vừa ra khỏi cửa liền đứng thẳng người, ánh mắt nghiêm nghị, phân phó Lưu Đại Hữu:

    - Đại Hữu, làn này chúng ta gặp nguy hiểm rồi, không biết ai muốn chơi tôi, ba khu cùng khiến tôi mất mặt, thật sự vinh hạnh quá.

    Lưu Đại Hữu đi theo Tần Mục đến phòng vệ sinh, vừa đi vừa thấp giọng nói:

    - Tần bí thư, chúng ta phải cẩn thận đề phòng, bọn họ dám ra mặt lộ liễu như vậy, tôi nghĩ nhất định phải làm một trận lớn.

    Tần Mục ừ một tiếng, dặn dò Lưu Đại Hữu lập tức trở lại, quản lý tốt khối của hắn, nhất là nắm giữ mấy người kia trong tay, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì. Lưu Đại Hữu hiểu được lần tập kích này vô cùng bất ngờ, lập tức đáp ứng, quay đầu đi ra ngoài quán rượu.

    Tần Mục đến nhà vệ sinh, quan sát thấy bên trong không có ai, liền móc điện thoại, nhấn số gọi đi. Sau khi bên kia bắt máy, lập tức dùng giọng nói khiêm tốn nói:

    - Hình thị trưởng, ngài khỏe chứ, tôi là Tiểu Tần.

    Hình Bảo Bình cười sảng lãng nói:

    - Tiểu Tần à, nghe nói bên đó có một phó khu trưởng rất tài giỏi, thoáng cái đã chạy được cho cục Tài chính 150 vạn, thật là lợi hại.

    Câu nói này khiến lo lắng trong lòng Tần Mục cũng hạ thấp một chút. Hình Bảo Bình dễ dàng để cho Tần Mục biết, có người muốn động đến mình, chứng tỏ chuyện này không truyền ra bên ngoài, thậm chí nhân vật trọng yếu trong thành phố sợ rằng cũng không nghe nói đến, hơn nữa, người Hình Bảo Bình nhắc đến chính là Phương Thiên Nhu, rất hiển nhiên Hình Bảo Bình và Phương Chấn Bang hoàn toàn không có mâu thuẫn, thậm chí còn muốn dựa hơi Phương Chấn Bang, trở thành nhân vật trong phe phái của Phương Chấn Bang. Cứ như vậy, Tần Mục cũng biết tam khu Hoàng Dương lần này phát động nhất định là vô cùng vội vàng, chứng tỏ động tác mình gây ra ở Phổ Thượng đã chạm tới dây thần kinh của bọn họ.

    - Nếu không phải Hình thị trưởng cho Phổ Thượng chúng tôi cơ hội này, bây giờ chúng tôi còn đang rầu rĩ không biết làm sao phát triển Phổ Thượng.

    Tần Mục khiêm tốn nói:

    - Tất cả đồng nghiệp của Phổ Thượng cũng hết sức cảm kích Hình thị trưởng, không biết đến buổi khai mạc thời trang, có thể mời ngài làm khách quý đặc biệt của chúng tôi được không.

    Ngón này của Tần Mục cũng là muốn thăm dò trước khi hành động, xem thái độ của Hình Bảo Bình. Hình Bảo Bình cười ha hả nói:



    - Tên khôn lanh nhà cậu, cũng không thể nhất bên trọng nhất bên kinh như vậy. Buổi trình diễn thời trang là sự kiện lần đầu tiên của thành phố Châu Quảng chúng ta, lại thu hút sự chú ý của bạn bè quốc tế khắp nơi, làm sao tôi có thể được ưu ái như vậy? Ha ha.

    Tần Mục đã hiểu, Hình Bảo Bình không có tin tức, thậm chí còn muốn mượn quan hệ của Phổ Thượng, lợi dụng Tần Mục và Phương Thiên Nhu tiến thêm một bước, biểu hiện thái độ với Phương Chấn Bang. Tần Mục nhất thời mỉm cười, nói:

    - Phương bí thư và Quốc thị trưởng đương nhiên là phải mời, nhưng hai vị lãnh đạo một ngày kiếm tỷ bạc, cũng không biết có thể bớt chút thời gian hay không. Hình bí thư mặc dù cũng rất bận rộn, nhưng hạng mục này của chúng tôi là ngài đích thân bắt lấy, ngài nhất định phải đến, bằng không những người khác còn không chọc vào cột sống Phổ Thượng chúng tôi, nói chúng tôi uống nước quên người đào giếng.

    Ý tứ trong lời nói này của Tần Mục rất rõ ràng, Hình Bảo Bình đương nhiên cao hứng, trầm giọng nói:

    - Sao vậy, Tiểu Tần, có người đau mắt đỏ sao?

    Câu hỏi này cũng quá trực tiếp, trong giây lát Tần Mục không biết trả lời như thế nào.

    Hình Bảo Bình hình như cũng cảm giác được câu hỏi của mình quá hấp tấp, ho khan một tiếng, ẩn ý nói:

    - Tiểu Tần à, không cần quan tâm người khác nói gì, chỉ cần biết chính quyền thành phố ủng hộ Phổ Thượng xây dựng là được rồi. Cậu là cán bộ của đảng, cũng không thể chỉ biết thuận gió dong thuyền được.

    Cái Tần Mục muốn chính là câu nói này, đây là Hình Bảo Bình muốn đùn đẩy trách nhiệm, bởi vậy có thể thấy được, Hình Bảo Bình cũng không cam lòng yên lặng, chuẩn bị mượn chuyện này đánh ra quân bài của mình.

    Cho dù người khác muốn cướp, cũng phải xem xem James có để cho bọn họ cướp hay không. Chỗ Tần Mục không lo lắng nhất chính là chỗ của James, nhưng sợ là có người vì một chút lợi ích, trực tiếp đẩy James ở ngoài cửa, như vậy cũng có chút quá đáng.

    Gọi xong cuộc điện thoại này, Tần Mục vẫn không yên lòng, tiếp tục gọi điện cho Tống Mỹ Giai. Trong Ban Kỷ Luật Thanh tra, Tống Mỹ Giai vẫn là người tương đối trung lập, cú điện thoại này xem như thăm dò tin tức bên Ban Kỷ Luật Thanh tra. Nếu Ban Kỷ Luật Thanh tra nhúng tay vào, cho dù không có tai họa, cũng sẽ có chút ít ảnh hưởng bất lợi.

    Tống Mỹ Giai chẳng qua chỉ chuyện trò với Tần Mục mấy câu, căn bản không nói tới chuyện của Ban Kỷ Luật Thanh tra, Tần Mục không hỏi, nàng cũng không nói, nhưng từ trong ngữ điệu nói chuyện của nàng, Tần Mục cảm giác vô cùng bình tĩnh, cho nên có thể cho rằng, Ban Kỷ Luật Thanh tra vẫn gió êm sóng lặng.

    Vậy thì vô cùng kỳ quái. Tần Mục ôm ý nghĩ này trở lại phòng khách quý, trao đổi ánh mắt với Trương Thúy, cả hai đều thấy được nỗi hoài nghi trong mắt nhau.

    Cuối cùng, bữa cơm chồng chất tâm tư, nhưng không ai bóc trần. Trước khi đi Tần Mục nắm tay Phương Thiên Nhu, giọng nói ngưng trọng:

    - Phương phó khu, vấn đề tài chính phải giao cho cô rồi, có khó khăn chúng tôi sẽ lên, không có khó khăn chúng tôi càng phải lên.

    Phương Thiên Nhu gật đầu vô cùng kiên định, giống như lập cho Tần Mục một tờ giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh, chọc Tần Mục cười ha ha, dặn dò Phương Thiên Nhu sáng sớm mai đến đơn vị, làm vài việc với mình.

    Sau đó, Trương Thúy và Phương Thiên Nhu lái xe đi. Tần Mục ôm đầu chui vào xe nói:

    - Nhạn Tử, về nhà thôi, tôi nhức đầu quá.

    Về đến nhà đã hơn mười một giờ khuya, Vân Băng trốn trong phòng ngủ gọi điện thoại, không ra ngoài chào hỏi Tần Mục. Tần Mục cũng không để ý, để Tây Môn Nhạn tự rót nước uống, hắn cầm một quyển sách, ngồi trên ghế sa *** xem sách.

    - Tần Mục, chuyện xấu rồi.

    Vân Băng đột nhiên đẩy cửa ra, trong ánh mắt mang theo cảm xúc phức tạp, giống như sợ hãi lại giống như hưng phấn, nhanh như chớp chạy đến bên người Tần Mục ngồi xuống.

    - Bình tĩnh đi, có chuyện gì vậy? Chúng ta không phải vẫn ngồi ở đây sao?

    Tần Mục khẽ mỉm cười, thấy Vân Băng đầu tóc rối loạn, liền giúp nàng kéo tóc về phía sau.

    Vân Băng nắm lấy tay Tần Mục, gấp gáp nói:

    - Giá nhà của Nhật Bản, tối nay đột nhiên giảm cực thấp.

    Tần Mục giật mình, liên minh của đám người Soros đã hành động. Hành động này tuyệt đối không phải là cơn sóng nhỏ, đó là một trận cuồng phong dữ dội kéo theo toàn bộ châu Á. Lúc này phát động khiến trong lòng Tần Mục vô cùng cao hứng, chờ đợi thời gian dài như vậy, rốt cục bọn họ cũng không kiềm chế được. Hắn bình thản mỉm cười nói:

    - Giảm thì đã sao, chúng ta cũng không mua nhà ở Bắc Kinh.

    Vân Băng vừa nghe Tần Mục nói lời này, nhất thời có chút ngơ ngác. Tây Môn Nhạn ở bên cạnh thấy có vẻ thú vị, đưa tay kéo đôi kính đen của nàng xuống.

    - Cái người này, sao lại như vậy?

    Vân Băng hờn dỗi đánh lên vai Tần Mục:

    - Hạng mục đầu tư của Doãn tiểu thư đều ở bất động sản Nhật Bản.., mới vừa rồi cô ấy gọi điện thoại cho em, nói lần này cô ấy phải bồi thường thê thảm.

    Tần Mục nở nụ cười, thân mật vuốt mũi Vân Băng, nói:

    - Anh đã nói từ sớm rồi, nếu cô ấy không thu tay, nhất định sẽ lỗ vốn, hiện tại các người tin tôi chưa?

    Vân Băng thấy Tần Mục mỉm cười, khó khăn lắc đầu, nói:

    - Cái người này, tại sao lại nói như vậy, em chỉ lo lắng lần này tất cả tiền của cô ấy đều vứt vào đó, cô ấy ở Triều Tiên đã vô cùng khổ sở rồi.

    Vừa nói, nàng vừa liếc mắt nhìn Tây Môn Nhạn.

    Tây Môn Nhạn thấy thế, lập tức đứng dậy nói:

    - Băng tỷ, Tần bí thư, hai người nói chuyện đi.

    Tần Mục trợn mắt nhìn Vân Băng, ngược lại nói với Tây Môn Nhạn:

    - Nhạn Tử, ngồi xuống đi, nghe những chuyện tài chính như vậy rất có lợi cho phát triển sau này của cô.

    Cuối cùng Tây Môn Nhạn không quấy rầy thế giới của Tần Mục và Vân Băng, ngồi nghe một lát đã ngáp dài lên lầu một đi ngủ, để lầu ba lại cho hai người Tần Mục. Vân Băng nhìn bóng lưng Tây Môn Nhạn rời đi, trong ánh mắt tràn đầy hài hước, kéo cánh tay Tần Mục nói giỡn:

    - Anh được đấy, không nhìn ra hay là phong thái không giảm, khiến Nhạn Tử phải thẹn thùng.

    Tần Mục nghe ra sắc thái hài hước trong lời nói của nàng, nghiêm nghị nói:

    - Em đừng nói lung tung, chuyện này không thể đùa. Vốn cho cô ấy làm tài xế đã không hay rồi, nếu em còn nói như vậy, anh sẽ lập tức đưa cô ấy đi ngay, anh không đảm đương nổi danh tiếng này.

    Vân Băng nghiêng đầu nhìn hắn, che miệng cười, Tần Mục nhất thời tinh nghịch, hai tay không ngừng cù lét nàng. Vân Băng sợ nhất là cái này, luôn miệng thở dốc nói:

    - Đừng, anh đừng cù nữa, em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.

    Tần Mục cười nói:

    - Bây giờ anh không nghiêm túc sao? Anh nói cho em biết, thật ra bây giờ mới là lúc nghiêm túc nhất.

    Nói xong, hắn kéo chiếc áo sơ mi bằng tơ tằm của Vân Băng ra, nghi ngờ nói:

    - Hình như lại lớn hơn.

    Vân Băng xấu hổ, vội vàng nắm lấy bàn tay tác quái của Tần Mục, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ giọng nói:

    - Đừng đùa nữa, em không chịu được, phụ nữ mang thai sợ nhất là bị trêu chọc, anh đừng làm loạn, cẩn thận con gái anh ra đời sẽ đánh anh đấy.



     
    quangvd, haihoq and Yanmin like this.
  2. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Chương 924: Đại Cử Động Của Tần Mục



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Tần Mục cười ha ha, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, tính tình của Vân Băng nếu bị trêu chọc sẽ không chịu được, liền đứng dậy lấy hai ly nước, đưa cho Vân Băng nói:

    - Nói đi, có chuyện gì quan trọng.

    Vân Băng cân nhắc một lát, khi nhìn ra Tần Mục đang thật sự lắng nghe, liền đặt ngón trỏ lên miệng, nhỏ nhẹ hỏi:

    - Em đã nghe nói chuyện của Phổ Thượng khu, anh có nắm chắc sẽ đánh hạ được lão thủ trưởng kia hay không? Nếu anh chắc chắn, vậy bên em sẽ tài trợ cho anh năm trăm vạn, nhưng em muốn có một mảnh đất của Phổ Thượng. Lớn hay nhỏ tùy anh quyết định, em phải chiếm trước hạng mục kinh doanh khách sạn ở Phổ Thượng.

    Tần Mục nhất thời vui vẻ, nói:

    - Em đó, hiện tại nên an tâm dưỡng thai, tại sao còn quan tâm như vậy? Đám quản lí của em làm ăn kiểu gì vậy, trả lương cho bọn họ, còn em lại phải lao tâm lao lực?

    Vân Băng cau mũi, cười duyên chui vào trong ngực Tần Mục, khiến Tần Mục vội vàng che chén nước cẩn thận, sợ rơi xuống người Vân Băng. Vân Băng hít hít mùi cơ thể trên người Tần Mục, hì hì cười nói:

    - Cửa sau lớn như vậy anh lại không đi, em còn cần đám quản lý đó tặng quà mời khách làm gì? Em lại không phải kẻ ngốc, để cho sói ăn, chi bằng để người của mình ăn thì hơn.

    Tần Mục cảm thấy Vân Băng nói chuyện càng ngày càng có ý tứ, cười ha ha nói:

    - Vậy em phải lập tức chuẩn bị, anh đoán chừng khoảng hai ngày nữa, Phổ Thượng sẽ chính thức quy hoạch. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là chỗ anh bất an nhất, ba khu quy hoạch còn lại hình như muốn liên kết làm chuyện gì đó với anh.

    Trong đôi mắt Vân Băng hiện lên một tia giảo hoạt, đưa tay không ngừng chọc chọc vào người Tần Mục, ẩn ý nói:

    - Anh van xin em đi, van xin em, em sẽ nói cho anh biết.

    Nói xong lời này, hình như nàng cảm thấy trêu chọc hắn như vậy còn chưa đủ, đưa tay luồn vào áo Tần Mục, nhẹ nhàng miết lên da thịt hắn.

    Tần Mục hít vào một hơi, ánh mắt như lửa nóng nhìn Vân Băng, cảnh cáo nói:

    - Em đừng đùa với lửa, anh nhịn một thời gian dài rồi, cẩn thận anh. . .

    Vân Băng ai nha một tiếng, nhìn thấy ngọn lửa bốc cao trong mắt Tần Mục, luống cuống tay chân chạy đến ghế sa *** đối diện, sau khi cảm thấy an toàn, lúc này mới mỉm cười.

    Tần Mục bất đắc dĩ không biết làm gì, buông tay nói:

    - Nếu em không nói, có mảnh đất tốt anh cũng không giữ lại cho em.

    Vân Băng giơ quả đấm, giả vờ uy hiếp:

    - Anh dám!

    Nhưng nàng cũng không tiếp tục làm nũng, nhíu mày nói:

    - Mấy hôm trước em nhận được tin tức, hình như Phổ Thượng các anh đã bị ba khu ngầm chia cắt rồi. Nếu bây giờ anh nhất quyết nhốt Phổ Thượng vào bên mình, sợ rằng sẽ không chỉ đối mặt với ba khu.

    Tần Mục nghe xong, nhạy cảm biết Vân Băng đang nói cái gì. Phổ Thượng khu rút cuộc làm sao lại trở thành vật của ba nhà, còn không phải là chuyện tốt do mấy vị bí thư, khu trưởng tiền nhiệm làm ra, âm thầm bán đi sau lưng. Mấy người kia đều là đến bên này đánh bóng, sau lưng nhất định có rất nhiều quan hệ, nếu Tần Mục khư khư nắm lấy Phổ Thượng, ba khu kia khẳng định sẽ làm khó dễ, sợ rằng chẳng những muốn bắt Tần Mục khai đao, mà mấy vị tiền nhiệm chưa chắc có thể núp sau màn.

    Đây là một loại đả pháp lưỡng bại câu thương, mấy tên này quả nhiên không muốn sống nữa? Bọn họ dám hợp lại sao? Tần Mục nhất thời rơi vào trầm mặc. Hắn không giao thiệp với người của hai khu Kỳ Lân và Phượng Minh, nhưng hai vị của Hoàng Dương khu hắn đã có giao thiệp. Theo Tần Mục thấy, hắn mới vừa tới Phổ Thượng đã gặp ngăn cản lớn như vậy, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, ngọn lửa đầu tiên của hắn không chỉ thiêu đốt nội bộ Phổ Thượng, ngay cả Hoàng Dương khu cũng cảm thấy kinh hãi, nếu không bọn họ sẽ không ngừng tiếp xúc với mình, còn tùy tiện tạo ra đấu pháp lưỡng bại câu thương như vậy, giải thích duy nhất, chính là hai vị của Hoàng Dương khu đang lo sợ.

    Thế tiến công mạnh mẽ, không lấn át được biểu hiện thiếu tự tin. Sau khi rút ra kết luận này, tay phải Tần Mục nhẹ nhàng đập lên đầu gối, trên mặt như có điều suy nghĩ.

    Vân Băng xì một tiếng khinh miệt, nhỏ giọng nói:

    - Không biết lại suy nghĩ bậy bạ gì rồi, động tác này của anh rất đáng ghét.

    Tần Mục khẽ mỉm cười, nheo mắt, nói với Vân Băng:

    - Đúng rồi, sản nghiệp chủ yếu của Hoàng Dương khu là gì, thời gian anh tới đây không lâu, còn chưa hiểu rõ, em có biết không?

    Vân Băng trợn mắt, nghi ngờ hỏi:

    - Kinh tế của bọn họ chủ yếu là gia công và công nghiệp nhẹ, tại sao anh làm bí thư mà ngay cả địch nhân của mình dựa vào cái gì làm giàu anh cũng không biết?

    Ánh mắt Tần Mục nhất thời sáng lên, gia công và công nghiệp nhẹ, nếu Phổ Thượng khu thật sự lấy trào lưu đơn vị, tiêu phí tầng chót để xây dựng, nói không chừng còn có cơ hội hợp tác với Hoàng Dương khu. Hiện tại hắn đã quyết tâm nắm Phổ Thượng trong tay mình, còn có mấy bước chuẩn bị ở đây, tuyệt đối không thể giao nó vào tay người khác. Cách làm lưỡng bại câu thương của hai vị bên Hoàng Dương khu cũng là vạn bất bất đắc dĩ, bằng không sổ sách tài chính của bọn họ sẽ có vấn đề. Nếu bọn họ gây chuyện, nhất định sẽ có người bảo vệ bọn họ, hiện tại con gái của Phương Chấn Bang đang ở Phổ Thượng khu, Phương Chấn Bang cũng sẽ không dễ dàng nhìn con gái ở đây chịu tiếng xấu thay cho người khác, cứ như vậy, Châu Quảng thật sự phải bắt đầu một trận đại hỏa trong tầng lớp lãnh đạo?

    Tần Mục không hi vọng như vậy, cho dù phải sống mái với nhau, hắn vẫn hi vọng mình có thể chủ đạo, loại cảm giác như vịt nghe sấm này vô cùng khó chịu, cảm giác giao vận mệnh của mình vào tay người khác cũng không phải thứ hắn muốn.

    - Có lẽ, thật sự phải nói chuyện với Hoàng Dương khu.

    Tần Mục chậm rãi nói.

    - Anh đấy, cả ngày chỉ biết lục đục với nhau, không thấy mệt hay sao?

    Vân Băng mỉm cười, bật ti vi nói:

    - Xem Tuyệt Đại Song Kiêu đi, em thích nhất là Tiểu Ngư Nhi.

    Tần Mục nhất thời nở nụ cười, bộ phim cũ này đã sớm khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn. Nếu Vân Băng đã đề nghị, hắn cũng vứt bỏ tâm tư, vừa ôm Vân Băng, vừa thưởng thức tài năng diễn xuất của vua màn ảnh Lương Triều Vĩ lúc còn trẻ.

    Cuối cùng Vân Băng nằm ngủ ngon lành trong lòng Tần Mục, Tần Mục đang định đặt nàng xuống giường, ôm nàng ngủ, thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.

    Lúc này cũng mười hai giờ đêm rồi, không biết người nào lại vô ý gọi điện như vậy. Tần Mục có chút bực tức cầm điện thoại lên xem, là Quý Chí Cương gọi tới. Giọng nói của hắn vô cùng gấp gáp:

    - Tần ca, xảy ra chuyện rồi, cô Christina đó rảnh rỗi, dùng di động phát tán một loại vi-rút ảnh hưởng đến Internet toàn nước Mỹ, hiện tại tôi đã đổi mấy chỗ ở. Lộ Ti tiểu thư nói, cô ấy đang tìm người dẫn dắt tầm mắt của FBI.

    Tần Mục ớn lạnh, nhìn Vân Băng đang ngủ say, trong miệng thầm mắng Christina, mặc tây trang bỏ chạy xuống biệt thự.

    Hắn dặn dò Quý Chí Cương, nhất định phải thận trọng, tất cả mọi việc đều nghe theo điều hành của Chu Tiểu Mai và Lộ Ti. Quý Chí Cương luôn miệng đáp ứng, cười hắc hắc nói:



     
    quangvd, haihoq and Yanmin like this.
  3. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Chương 925: Lá Bài Tẩy Đầu Tiên. (1)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    - Cô gái này thật sự không phải khoác lác, nghe nói tình hình hiện tại đã vô cùng hỗn loạn, mạng lưới Internet của Mĩ tựa hồ đã tê liệt ba mươi phần trăm rồi, bây giờ vẫn đang lan tràn.

    Tần Mục quả nhiên liều mạng, kêu Quý Chí Cương nhất định phải bảo vệ Christina thật tốt, sau đó đạp chân ga hết cỡ, vượt qua ba chốt đèn đỏ, kéo theo phía sau hai chiếc xe cảnh sát giao thông và năm chiếc xe mô-tơ. Dựa theo tính tình bình thường của hắn, đèn đỏ cũng bất kể, chuyện hôm nay quá gấp bách, vì vậy phải phá lệ.

    Mặc dù mười hai giờ đêm ở Châu Quảng vẫn còn không ít người thích sống về đêm dạo chơi, nhưng vẫn ít người hơn ban ngày rất nhiều, Tần Mục chạy một hơi đến Phổ Thượng khu, căn bản không để ý tới tiếng còi cảnh sát kêu điên cuồng phía sau, chạy thẳng tới nhà lão thủ trưởng Phương Tù.

    Tiếng còi báo động phía sau không nhỏ, có thể ảnh hưởng đến người hầu bên trong biệt thự của lão thủ trưởng, khi Tần Mục chạy đến chỗ biệt thự, thấy bên trong có ánh đèn sáng lên. Xe cảnh sát liều mạng, theo đuôi Tần Mục đến đây, Tần Mục suy nghĩ thẻ công tác của mình chưa chắc phải dùng, còn không biết ba khu kia sẽ làm gì mình, hắn lại không có chỗ dựa vào, cộng thêm chuyện của Christina quá cấp bách, trì hoãn một giây cũng có thể gặp chuyện không may, cho nên hắn khẽ cắn răng, chân ga căn bản không nới lỏng, trực tiếp lao về phía cổng chính.

    Lúc này, trong miệng Tần Mục không ngừng mắng Christina, nếu còn có cơ hội gặp mặt, hắn nhất định sẽ cho cô ta một cái tát.

    Rất hiển nhiên, cử động của Tần Mục khiến những người phía sau sợ ngây người. Chỗ này là cấm địa của lão gia tử Phương Tù, chưa nói đến trực tiếp đâm vào, cho dù dừng xe ở cửa cũng có thể bị người khác mắng cho. Cho nên, sau khi Tần Mục liều mạng lái xe đâm vào cánh cửa gỗ, tất cả còi báo động đều hoàn toàn tịt ngòi.

    Cánh cửa này vốn không phải bằng sắt! Sau khi Tần Mục đâm vào mới biết rõ, đây căn bản là một cánh cửa bằng gỗ. Chiếc xe của Tần Mục trực tiếp đâm đổ cánh cửa. Đầu hắn và mui xe đã tiếp xúc nhiều lần, cho nên hắn cũng bất kể, trực tiếp lái xe đến cửa biệt thự, mở cửa xe nhảy xuống.

    Tất cả đèn biệt thự tựa hồ đều bật sáng, hơn mười mấy người nhìn thấy hành động điên cuồng của Tần Mục, có ít nhất bảy tám người đang giơ điện thoại di động chuẩn bị báo cảnh sát.

    Lần này, danh tiếng của Tần Mục xem như hoàn toàn lan xa, cách làm việc khiêm tốn lại một lần nữa bị xóa bỏ.

    Tần Mục luôn cho rằng mình là một người tương đối chững chạc, nhưng chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ lái xe đâm vào cửa, hơn nữa còn là cửa nhà của vị lãnh đạo cấp cao nhất quân khu Châu Quảng. Khi hắn ngồi trước mặt lão thủ trưởng Phương Tù, trong tay cầm ly trà nóng, trong lòng như hiện ra cảnh tượng của một bộ phim rượt đuổi trên xa lộ mà hắn từng xem qua.

    Phương Tù cứ như vậy cười híp mắt nhìn hắn. Hắn không nói gì, bắt đầu từ khi Tần Mục xông tới, sau đó tiếp kiến Tần Mục, hắn vẫn không nói gì, chỉ là trong mắt hắn hiện lên sự bất ngờ và buồn cười không che lấp được.

    - Lão thủ trưởng, tôi nghĩ tôi có thể giải thích.

    Cổ họng của Tần Mục như khô khốc, ngây người hồi lâu mới nhớ tới mục đích tới đây lần này. Phương Tù cũng là nhân vật từng đối mặt với lửa đạn, sức tiếp nhận trong lòng đối với những chuyện này vẫn còn rất mạnh.

    Phương Tù nhấp một ngụm trà, lắc đầu không nói lời nào, tiếp tục nhìn Tần Mục.

    Trái tim Tần Mục kịch liệt nhảy lên, hiện tại giải thích cái gì cũng không được, trừ phi có thể đả động đến trái tim của Phương Tù. Hắn trầm tĩnh một lát, vẻ sợ hãi thấp thoáng trên mặt, ngược lại dùng giọng nói vô cùng nghiêm cẩn nói:

    - Lão thủ trưởng, thời gian quá gấp, không còn kịp trả lời câu hỏi của ngài, ở bên Mĩ hiện tại đang bộc phát một vi-rut Internet cuốn sách toàn bộ nước Mĩ.

    Tần Mục cũng không quản Phương Tù có hiểu hay không, tiếp tục nói:

    - Trận vi-rút này, trước mắt đã chiếm lĩnh quá năm giờ trang chủ của Nhà Trắng, mặc dù bọn họ đã khôi phục trang chủ rất nhanh, nhưng trong vòng năm phút, tài liệu nội bộ cực kỳ bí mật hình như đã để lộ không ít.

    Chân mày Phương Tù đột nhiên nhảy lên, đặt chén trà lên bàn, giọng nói ngưng trọng dị thường hỏi:

    - Có ích lợi gì?

    Tần Mục biết Phương Tù không phải hỏi hắn chuyện này có ích lợi gì, mà là hỏi những tư liệu để lộ kia có ích lợi gì. Đây chính là trọng điểm trong câu hỏi của vị lãnh đạo, hắn bất kể anh đã trải qua chuyện gì, điều hắn muốn chính là kết quả cuối cùng. Nếu kết quả này không khơi dậy nổi hứng thú của hắn, sợ rằng Tần Mục cũng sẽ thân bại danh liệt, vào nhà tù dạo chơi.

    - Người chế tạo con virus này, tạm thời tôi có thể nắm giữ.

    Tần Mục hít một hơi dài, vô cùng nghiêm túc trả lời.

    Phương Tù gật đầu, không hỏi gì nữa, lập tức cầm điện thoại trên bàn, nhấn số điện thoại, sau đó nói với người bên kia:

    - Lão Bằng, trong vòng mười phút điều toàn bộ người chịu trách nhiệm phương diện bên Mĩ của anh tới đây.

    Tần Mục nghe thấy thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Đây là Phương Tù ra lệnh cho người bên quân khu Châu Quảng, từ quân khu đến đây, lái xe như bay sợ rằng cũng phải mất nửa giờ, lão thủ trưởng thật sự dám ra lệnh.

    Sau khi cúp điện thoại, hai người đồng thời rơi vào trầm mặc. Tin tức này đại biểu cho cái gì, không cần giải thích cũng có thể biết. Có thể làm cho toàn bộ cao thủ máy tính hoàn toàn không có năng lực ứng đối, tuy nói chỉ công kích Internet Security của Nhà Trắng trong năm phút, nhưng chuyện phía sau lại chứng tỏ người này có tư cách khiêu chiến quân đội của Mĩ, phát động điện tử tin tức chiến. Mà người đó, Tần Mục lại nắm trong tay, không cần thăng chức gì, cũng không cần tiền tài gì, mà trực tiếp đem đến tay Phương Tù.

    Nếu Phương Tù còn không hiểu chuyện gì xảy ra, vậy hắn làm lãnh đạo nhiều năm như vậy vô ích rồi. Hắn cầm chén trà, nhẹ nhàng uống một hớp, Tần Mục rõ ràng thấy tay hắn hơi phát run, đây là biểu hiện vô cùng kích động. Ban đầu khi hắn đưa sách cho Tần Mục, Tần Mục đã phát hiện tay hắn cực ổn, nếu không có chuyện đại sự đặc biệt, Phương Tù tuyệt đối sẽ không có loại biểu hiện đè nén hưng phấn này.

    - Tiểu tử, cậu làm như vậy, không sợ đại nhân nhà cậu đánh đòn cậu sao?

    Phương Tù cười híp mắt nhìn Tần Mục, mở miệng chính là khẩu khí của người lớn nói chuyện với trẻ nhỏ. Tần Mục đoán chừng mặc dù Phương Tù không có địa vị cao như Tần lão gia tử, nhưng tối thiểu cũng là nhân vật cấp một, nếu nói thân phận của mình hắn cũng không biết, vậy thì thật sự có chút buồn cười. Chỉ có điều người mà Phương Tù gặp, ít nhiều đều có bối cảnh lớn sau lưng, mình chẳng qua là lớn hơn bọn họ một chút mà thôi, nếu muốn cho Phương Tù đặc biệt chú ý tới mình là chuyện rất khó. Hiện tại Phương Tù đã hỏi như thế, vậy chứng tỏ phía bên kinh thành đã sớm kết nối với hắn.

    Tần Mục lắc đầu, chậm rãi nói:



     
    quangvd, haihoq and Yanmin like this.
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 926: Lá Bài Tẩy Đầu Tiên. (2)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)






    - Tôi cảm thấy, cô ta là một nhân tài, nếu quả thật có thể đến Trung Quốc chúng ta, như vậy vốn kiến thức sẵn có của cô ta, rất cần thiết cho chúng ta xây dựng mạng lưới điện tử tin tức của quốc gia. Hiện tại tôi giao cô ta ra, cũng không phải hoàn toàn cam tâm tình nguyện, nhưng có câu nói này của ngài, nếu tôi không nói ra, sợ rằng vị gia tử trong nhà kia thật sự sẽ đánh đòn.

    Những lời này mang ẩn ý sâu xa, sau lưng Tần Mục thoáng chảy mồ hôi. Thật ra nói chuyện với lãnh đạo, cần phải thuận theo tính tình, nếu lãnh đạo thích người phía dưới a dua xu nịnh, vậy nói chuyện sẽ phải mang theo mấy phần nịnh hót, nếu lãnh đạo thích thuộc hạ nói thật, vậy thì phải biểu hiện tư thái bất khuất. Mặc dù Tần Mục chưa gặp phải mấy vị lãnh đạo thích nghe nói thật, nhưng Phương Tù quả thật là một trong số đó. Đặc điểm nổi bật của quân nhân chính là không thích vòng vo đùa bỡn, đơn giản mới là phong cách bọn họ thích nhất, đặc biệt là những nhân vật thế hệ trước. Nghĩ tới đây, suy nghĩ của Tần Mục lại nhớ tới đại hội toàn quốc lần nào đó, hậu bối của một vị lãnh đạo đã trực tiếp khai pháo trong đại hội, lá gan và quả quyết của Tần Mục còn kém rất nhiều so với người đó.

    - Tiểu tử nói chuyện thẳng thẳn lắm.

    Phương Tù gật đầu, trong mắt có thêm vài phần thưởng thức, nói:

    - Chỗ Phổ Thượng này, tôi tặng cho cậu, bằng không truyền tới kinh thành đi, có một hậu bối của thủ trưởng tặng một món quà lớn như vậy cho tôi, tôi còn ngoan cố ở đây, không phải là bị mấy người cười chết.

    Những lời này vừa nói, chính là cho Tần Mục cơ hội, đây là Phương Tù tính toán rời khỏi Phổ Thượng.

    Tần Mục đương nhiên sẽ không đạp mũi trên mặt, Phương Tù đã làm ra chuyện có qua có lại như vậy, Tần Mục đương nhiên phải vội vàng ôm lấy. Hắn khẽ cười nói:

    - Vậy phải cám ơn lão thủ trưởng ban thưởng hậu hĩnh rồi. Nhưng tôi bảo đảm, Phổ Thượng khu của chúng ta tuyệt đối sẽ không trở thành khu công nghiệp nặng.

    Hắn suy nghĩ một lát, nói tiếp:

    - Tôi có thể đặt một nhà máy đặc biệt ở đây, nói trước với ngài nói một tiếng, có phải phá hư hoàn cảnh hay không tôi không biết, nhưng tôi biết, nhà máy này tuyệt đối là thứ Trung Quốc trước mắt còn chưa có.

    Phương Tù nhướng mày, kinh ngạc nhìn Tần Mục. Với tuổi tác của hắn, không khó để nghe ra ý tứ giấu diếm sau những lời này của Tần Mục, rõ ràng muốn nói cho dù hắn có phá hư hoàn cảnh của Phổ Thượng, cũng sẽ không để cho Phương Tù tìm ra tật bệnh gì, thậm chí những người khác cũng sẽ không chỉ trích Tần Mục đã chọn con đường này.

    Hôm nay Tần Mục đánh ra lá bài tẩy này vô cùng không vui, vốn hắn đã chuẩn bị giao Christina cho Tần lão gia tử, trực tiếp tiến vào ngành tin tức công nghệ cao của kinh thành, nhưng bây giờ, Tần Mục coi như cầu một lá bùa hộ mệnh ở Phổ Thượng, chỉ cần không phải chuyện quá khó nói, Phương Tù sẽ luôn chừa cho hắn một chút thể diện. Hiện tại chôn phục bút này xuống, Phương Tù khẳng định sẽ nóng lòng kéo nắp lên, xem bên trong rốt cuộc là món gì, Tần Mục xem như ngồi yên ở Phổ Thượng rồi.

    Cho dù sau chuyện này Phương Tù không để ý đến hắn nữa, Tần Mục cũng thông qua Christina kiếm được một bát đầy. Có tầng quan hệ của Phương Tù và Phương Chấn Bang, sau này người khác muốn làm gì Tần Mục, đầu tiên sẽ phải thử nghĩ xem rút cuộc tại sao Phương Tù rời khỏi Phổ Thượng. Cho nên, từ nay trở đi, trên người Tần Mục sợ rằng sẽ dán lên ký hiệu của bí thư thị ủy, hay là khắc trên trán, người khác vừa nhìn mặt đã có thể biết.

    Bên ngoài truyền tới tiếng kêu ong ong, ánh sáng rực rỡ đã hiện lên bên ngoài biệt thự. Tần Mục cười khổ lắc đầu, bút tích của lão thủ trưởng này thật sự quá lớn, trực tiếp điều phi cơ quân sự tới đây.

    Chuyện còn lại cũng không cần Tần Mục quan tâm, lão thủ trưởng trực tiếp kéo đám người kia đến thư phòng của mình, bắt đầu bàn bạc hành động. Tần Mục đương nhiên không có tư cách tham gia loại hội nghị này, giao số điện thoại của Quý Chí Cương cho Phương Tù, lúc này cho dù hắn muốn quản cũng không thể nhúng tay vào, chỉ có thể ngồi trong phòng khách uống trà.

    Vào lúc hai ba giờ sáng khi Tần Mục bắt đầu gật gù, thì bị tiếng máy bay gầm rú đánh thức, lúc này hắn mới phát hiện một quân nhân trẻ tuổi chịu trách nhiệm dẫn đường đang đứng trước mặt. Trong tay hắn cầm một chùm chìa khóa, thấy Tần Mục tỉnh lại, mặt không chút thay đổi nói:

    - Lão thủ trưởng nói, sau này căn biệt thự này giao cho chính quyền Phổ Thượng các vị.

    Tần Mục ngạc nhiên, mơ màng nhận lấy chùm chìa khóa, không khỏi hỏi một câu:

    - Vậy lão thủ trưởng ở đâu?

    Quân nhân trẻ tuổi lần đầu mỉm cười, không trả lời vấn đề của Tần Mục, nhanh chóng rời khỏi biệt thự, lên một chiếc xe con màu đen, trực tiếp lái đi.

    Tần Mục nhìn chùm chìa khóa cười khổ không dứt, miếng bánh này mặc dù rất thơm, nhưng cũng vô cùng bỏng lưỡi.

    Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Tần Mục, bắt đầu từ sáu giờ sáng, điện thoại của hắn vang lên không ngừng. Từ bí thư thị ủy đến lãnh đạo các cục trong thành phố, tựa hồ đều muốn gọi cháy điện thoại của hắn. Hết cuộc này đến cuộc khác, căn bản không có ý tứ để hắn dừng lại, cho nên Tần Mục dặn dò Tây Môn Nhạn lái xe mang cục sạc điện thoại đến, vừa nạp điện vừa nghe điện thoại.

    Tây Môn Nhạn nhìn hai mắt Tần Mục có chút phát xanh, sắc mặt nhợt nhạt, liền rót ly cà phê, bưng đến trước mặt hắn.

    - Hôm nay.....

    Tần Mục tranh thủ uống vài ngụm, phát ra tiếng ai thán:

    - Thật là không có cách nào.

    Đúng vậy, hôm nay Tần Mục thật sự bận đến nỗi hai chân cũng đứng không vững. Bắt đầu từ Phương Chấn Bang cho đến phó cục trưởng xây dựng thành phố, một hơi nói đầy lỗ tai Tần Mục, tất cả đều không để ý đại cục, náo loạn phê bình. Nhưng Phương Chấn Bang không phát ra những lời nghiêm phạt Tần Mục, cũng như những người khác, cũng không mắng hắn thương tích đầy mình, mà là bí mật mang theo hơi hướng tán dương, dùng thái độ khiển trách muốn biểu thị với Phương bí thư, Tần Mục làm như vậy là khiến người ta rất oán giận.

    Bị đánh mắng một ngày, Tần Mục càng rắn chắc, giống như cột điện đứng trước mặt lãnh đạo, vẻ mặt hối hận thống khổ. Đợi đến khi lãnh đạo giáo huấn xong, hắn liền ỉu xìu đi ra, tiếp tục nghênh đón lời mắng chửi của vị lãnh đạo tiếp theo. Bất kể nói thế nào, cái tên Tần Mục đã được các lãnh đạo quen thuộc, trong khoảng thời gian rất dài này, biệt danh của hắn đã là "Kẻ lỗ mãng họ Tần".

    Trải qua một ngày một đêm không ngủ, buổi tối Tần Mục trở lại chỗ Vân Băng, cơm không kịp ăn, đã lăn ra ngủ trên ghế sa ***.

    Tần Mục vốn cho rằng, mình xuất ra lá bài tẩy này, bất luận như thế nào người khác cũng phải cẩn thận né tránh, cho dù có mâu thuẫn lớn hơn, cũng không nên xuất hiện lúc này gây chuyện. Nhưng có thể khi Phương Tù rời đi, thật sự quá yên tĩnh, cũng có thể là động tác của đối phương quá nhanh, căn bản không nghe thấy tin tức Phương Tù rời khỏi biệt thự, dù sao Tần Mục sau một ngày bận rộn, lại bị Ban Kỷ Luật Thanh tra gọi đến văn phòng.


     
    quangvd, haihoq and Yanmin like this.
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 927: Tuồng Vui. (1)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Lần này, không đơn thuần là chùi đít cho nhân viên hủ bại trong vùng. Tống Mỹ Giai báo tin cho Tần Mục, sáng hôm qua ở trước cổng của Ban Kỷ Luật Thanh tra nhặt được một tập tài liệu rất dày, bên trong tố giác trò mèo giữa bốn đại khu quy hoạch, hơn nữa chứng cớ vô cùng xác thực. Tin tức này khiến Tần Mục vô cùng kinh ngạc, chuyện rõ ràng như vậy, chắc chắn là quả bom do ba khu quy hoạch còn lại ném ra, nếu không, thần thánh phương nào có thể biết được chuyện của bốn khu rõ ràng như vậy? Chứng cớ vô cùng xác thực, hoàn toàn không giống với tin đồn vô căn cứ.

    Tống Mỹ Giai bỗng nhiên thông báo cho Tần Mục tin tức này, khiến Tần Mục nghĩ mãi vẫn không ra. Hắn và Tống Mỹ Giai chỉ mới gặp mặt một hai lần, nhưng nàng lại có thể mạo hiểm báo tin cho hắn, đây là chuyện vô cùng kỳ diệu nhưng lại khiến người ta khó đoán. Tần Mục suy tính hồi lâu, Tống Mỹ Giai nhất định là thuộc hạ của nhân vật nào đó, nhưng rút cuộc là người nào, Tần Mục thật sự nghĩ không ra. Phương Tù vừa đi, Phổ Thượng khu lập tức sẽ biến thành một miếng bánh vô cùng thơm ngon, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra sau buổi lễ thời trang của James, Phổ Thượng sẽ một bước trở thành cửa sổ đối ngoại nổi danh của Châu Quảng. Vì vậy, những nhân vật trong tay thiếu hụt thực lực đều muốn mượn hơi Tần Mục, cho nên hành động của Tống Mỹ Giai, quả nhiên làm rối loạn suy nghĩ của Tần Mục.

    Bên ngoài Tần Mục vẫn giữ bộ dạng hồ đồ không biết gì, khi bị Ban Kỷ Luật Thanh tra thẩm tra cũng hoàn toàn dựa theo tình hình thực tế mà nói. Về chuyện Tần Mục giữa đêm xông vào biệt thự, Phương Tù rời đi trong đêm, hình như có người hạ lệnh, người của Ban Kỷ Luật Thanh tra cũng không nhắc tới, chỉ hỏi thăm Tần Mục vấn đề tài chính.

    Điều tra tài vụ, vấn đề của Tần Mục liền xuất hiện. Bởi vì là thái tử gia của tập đoàn tài chính Hoa Hạ, trong thẻ của hắn luôn có năm sáu trăm vạn vốn lưu động. Trong tài liệu tố giác, con số này tương đối gần sát với số tiền trong túi những người khác, chuyện này khiến cho Tần Mục vô cùng bị động. Hắn từng kêu Trương Thúy điều tra qua bối cảnh của mấy người trước mặt Phổ Thượng, bọn họ đều là con cháu gia tộc phụ tá trong tỉnh, Ban Kỷ Luật Thanh tra Châu Quảng lại dám đứng ra điều tra, vậy thì khẳng định không thể bỏ qua ý kiến của Phương Chấn Bang.

    Đây là Phương Chấn Bang chuẩn bị làm một trận lớn. Tần Mục ngồi trong gian phòng nhỏ của Ban Kỷ Luật Thanh tra, vừa hút thuốc, vừa cau mày. Hiện tại bọn họ không để hắn trở về đơn vị làm việc, chứng tỏ đã xem Tần Mục là một nhân viên tham ô, ngón đòn này của Phương Chấn Bang làm cho người ta vô cùng khó chịu. Bản thân hắn không có cách nào để Phương Tù rời khỏi Phổ Thượng, hiện tại Tần Mục làm được điểm này, Phương Chấn Bang lẽ ra phải vô cùng tán thưởng Tần Mục hoặc là đề thăng hắn mới đúng, nhưng hắn lại vận dụng Ban Kỷ Luật Thanh tra tới chỉnh đốn Tần Mục, trong chuyện này khẳng định có gì đó mờ ám.

    Tần Mục hút hết hai điếu thuốc, di di tàn thuốc xuống đất, móc điện thoại từ trong lòng ra, nhìn đồng hồ. Bỗng nhiên Tần Mục nhất thời hiểu ra, trên mặt xuất hiện nụ cười. Đây là Phương Chấn Bang chuẩn bị thể hiện uy thế ở Châu Quảng, hắn đem công thần của mình vào Ban Kỷ Luật Thanh tra, rõ ràng có ý tứ giết gà dọa khỉ. Nếu hắn muốn làm người, có người tới thương lượng cửa sau, hắn qua loa tắc trách cũng là đúng lý hợp tình. Hắn là một thường ủy tỉnh, áp lực dĩ nhiên rất lớn.

    Hồng Kông sắp sửa trở về với Trung Quốc, Châu Quảng thật sự không nên đại động gân cốt, Tần Mục là một bí thư đảng ủy khu có thể nhìn ra điểm này, Phương Chấn Bang không thể không nhìn thấy, bên trong chuyện này có khúc mắc gì đây? Tần Mục không khỏi hoài nghi, tóm lại cử động này, Phương Chấn Bang có rất nhiều toan tính, tuyệt đối không đơn giản như vụ án Ban Kỷ Luật Thanh tra đang điều tra.

    Chuyện trước đó, khiến hắn rất bận rộn. Tần Mục mỉm cười, Ban Kỷ Luật Thanh tra không ra lệnh cho hắn không được sử dụng di động, cũng không tịch thu điện thoại của hắn, thái độ này vô cùng kỳ lạ.

    Mặc dù hắn không hề sốt ruột, nhưng phía bên Trương Thúy lại tương đối lo lắng. Cả ngày hôm qua bận rộn chuyển đồ từ văn phòng đến biệt thự, hôm nay Ban Kỷ Luật Thanh tra lại kéo người đi thẩm tra, tín hiệu này khiến Trương Thúy vô cùng lo lắng, khi bắt đầu bố trí cũng không quên nhắc nhở Lưu Đại Hữu, lúc nào cũng phải chú ý phương hướng hành động của Ban Kỷ Luật Thanh tra.

    Tần Mục đi đúng một ngày, đến khi sắp sửa tan làm, rốt cục cũng rời khỏi Ban Kỷ Luật Thanh tra. Hắn quay đầu lại nhìn quốc huy trên trên tòa nhà của Ban Kỷ Luật Thanh tra, đột nhiên cảm giác cả người thấm mệt, sợ rằng muốn làm xong một số chuyện, còn rất khó khăn. Dựa vào lượng khí và ủng hộ sau lưng của đám người Tần lão gia tử là không đủ, ở địa phương nhất định phải kết nối quan hệ, bất kể là người có chức vụ cao hơn, hay là người có địa vị thấp hơn, chuyển tiếp mới là phương pháp tốt để an thân đứng vững. Thì ra ở kinh thành cần phải khiêm tốn một chút, nên tạo dựng quan hệ. Lúc này Tần Mục lại nhớ tới khoảng thời gian làm bí thư của Tây Sơn thôn, lúc ấy vì mấy vạn đồng, thậm chí còn không tuân theo quy định dùng vào khoản riêng. Hiện tại tình huống còn không phải như vậy, chẳng qua chức vị của mình tăng lên một chút, quan hệ tương ứng cũng đề cao không ít.

    Nhưng hắn là dắt cành ô-liu tới, không ngờ ba khu quy hoạch lại cùng nhau liên hợp, phủ tai ách xuống đầu hắn.

    Khi hắn đang suy nghĩ, có một chiếc xe đậu cách đó không xa, không ngừng ấn còi xe. Tần Mục nghiêng đầu nhìn, phát hiện Tây Môn Nhạn đang hạ kính xe xuống, khẽ gật đầu với hắn. Tần Mục nhún vai, khẽ chỉ chỉ Tây Môn Nhạn, ý bảo nàng hạ cửa sổ xe xuống, sau đó bước chậm về phía trước. Hiện tại hắn mới rời khỏi Ban Kỷ Luật Thanh tra, đã có chuyên xe và nữ tài xế chờ sẵn, nếu để người có dụng tâm thấy được, vậy thì có chút khiến người ta rối rắm. Hắn là đợi thẩm tra thân phận, bất luận Phương Chấn Bang nghĩ như thế nào, nếu bị người ta ấn cho danh tiếng quan hệ nam nữ bậy bạ, vậy công lao phía sau chỉ sợ cũng không mò được. Huống chi, Phương Chấn Bang quả nhiên là muốn thổi phồng mình? Trước khi Tần Mục gặp Phương Chấn Bang, hắn cũng không dám liều mạng kết luận.

    Đi ra khỏi mấy trăm mét, Tần Mục tìm một khúc quanh mới dừng lại, đợi cửa xe mở ra, hắn vừa lên xe đã phê bình:

    - Đồng chí Tây Môn Nhạn, mặc dù hiện tại đồng chí chỉ làm tạm thời, nhưng cũng phải chú ý ảnh hưởng, làm gì có chuyện đón người ở cửa Ban Kỷ Luật Thanh tra như vậy?

    Tây Môn Nhạn không thay đổi nét mặt, nhưng Tần Mục nhìn xuyên qua mắt kính của nàng vẫn nhận ra vẻ xin lỗi, biết rằng nàng vẫn chưa hiểu rõ rất nhiều quy củ, khoát tay nói:

    - Được rồi, hôm nay đưa tôi về nhà đi.

    Tây Môn Nhạn ngạc nhiên, không khỏi hỏi:

    - Không đến chỗ Băng tỷ sao?
     
    quangvd, haihoq and Yanmin like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.