Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Nguồn: bachngocsach.com === oOo === Chương 66: Đâu Chỉ Thí Luyện Mời đọc “Kim chấp sự, một trăm tên đệ tử thông qua khảo hạch đã được dẫn đến, mời tiếp nhận.” Lan trưởng lão đi đến bên dưới truyền tống trận, đứng trước một lão giả trung niên béo ú, người đầy thịt, mặc một bộ đồ trắng. “Lan trưởng lão, lần này vất vả rồi. Đợi khi thí luyện tông môn kết thúc, chúng ta sẽ gặp nhau một chút.” Vị Kim chấp sự tai to mặt lớn này cười gượng hai tiếng, tiến lên vỗ vào Lan trưởng lão, nói. Lan trưởng lão đồng dạng cũng nở nụ cười, nói: “Đó là tự nhiên, chỉ sợ đến lúc đó thì Kim chấp sự lại không chịu hạ cố đến chơi ấy chứ.” “Sao có thể thế được, huynh đệ chúng ta, hàng năm phải tụ họp mấy lần mới phải.” Kim chấp sự cười đến mức hai con mắt đều híp lại thành một cái khe. “Như vậy thì tốt!” Nụ cười trên mặt Lan trưởng lão ngày càng đậm, lập tức quay đầu hét lớn một tiếng: “Vị này chính là Kim chấp sự, thí luyện nội phong, ta chỉ có thể tiễn các ngươi đến đây thôi, sau đó Kim chấp sự sẽ an bài các ngươi tiến vào truyền tống trận.” Kim chấp sự híp mắt nhìn một trăm tên đệ tử, trong mắt lóe ra tinh mang, dường như đang nhìn một đống linh thạch vậy. Sau đó, mọi việc rất nhanh được hoàn thành, dưới sự dẫn dắt của Kim chấp sự, một trăm đệ tử đều tiến vào truyền tống trận đang tỏa ra tinh quang màu lam. Lan trưởng lão nhìn mọi người, trong mắt lóe lên một chút tâm tình khó nói, dường như có chút không đành lòng, nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi lại khôi phục như lúc ban đầu. “Các ngươi đều là những tinh nhuệ của đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong, có thể thông qua khảo hạch đều là những người tâm trí kiên định, tiềm lực to lớn, tu vi cao tuyệt, đợi lát nữa khi truyền tống đến tham gia nhiệm vụ tông môn, thì trước hết hãy nghĩ vì Thiên Chúc Phong mà cố gắng, giành được vinh quang cho Thiên Chúc Phong. Nếu mà co đầu rụt đuôi, làm mất thể diện của Thiên Chúc Phong chúng ta, thì dù cho ngươi có hoàn thành nhiệm vụ trở về, ta nhất định sẽ truy cứu, nhất định không buông tha cho một ai.” Lan trưởng lão dừng lại một chút, trong mắt mang theo một nét oai phong, lần nữa đảo qua từng khuôn mặt của mọi người. “Trong thí luyện tông môn, các ngươi nhất định phải chân thành hợp tác, đoàn kết nhất trí, cùng nhau giúp đỡ, nghìn vạn lần không thể vì ham muốn cá nhân mà sát hại đồng môn. Mọi cử động của các ngươi trong thí luyện đều có người giám thị, nếu như có người trái với môn quy, khi trở về nhất định sẽ bị truy cứu. Chỉ cần các ngươi nhớ rõ những điều này, sau khi trở về thì mỗi người sẽ được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, ngày sau trở thành đệ tử nội môn. Nhớ rõ chưa?” “Vâng!” Chúng đệ tử cùng hô to, âm thanh chấn động khắp nơi. Ánh mắt Diệp Vân híp lại, miệng động một cái, nhưng trong lòng lãnh đạm đến cực điểm. Hắn thấy Lan trưởng lão cũng chỉ nói nhảm mà thôi, trong thí luyện tông môn, điều quan trọng nhất là sống sót, nếu như không thể sống sót trở về thì còn ý nghĩa gì nữa chứ. Mặt mũi của Thiên Chúc, đối với một kẻ đã chết thì có liên quan quái gì nữa chứ. Lan trưởng lão càng như vậy thì trong lòng hắn càng có thể khẳng định, lần thí luyện tông môn này, khả năng muốn sống sót trở về cực kỳ bé nhỏ. Kim chấp sự và Lan trưởng lão nhìn nhau, sau đó gật đầu. “Truyền tống linh trận, khởi động!” Hắn vừa dứt tiếng thì năm trên năm cây cột đột nhiên bắn ra hào quang ngũ sắc, mà tinh mang màu lam dưới chân đám Diệp Vân chợt đại thịnh, trong nháy mắt, hoàn toàn che phủ đám đệ tử vào trong đó. Truyền tống linh trận khởi động trong phút chốc thì Diệp Vân chỉ cảm thấy không gian bốn phía bỗng nhiên vặn vẹo, đồng bạn bên cạnh bỗng nhiên biến mất vô tung vô ảnh, không còn thấy bóng dáng của bọn họ đâu cả, ngay cả khí tức cũng không cảm giác được nửa điểm, hết thảy cảm giác đều biến mất. Còn lại, chẳng qua chỉ là hư không vặn vẹo, không biết con đường phía trước sẽ như thế nào. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, theo như tính toán của Diệp Vân thì ước chừng thời gian chừng một nén nhang, hư không vặn vẹo bên cạnh dần dần hồi phục bình thường, tinh mang màu lam trong mắt thoáng lại hiện lên, lập tức từng người, từng người bên cạnh hiện ra, thực ra mọi người vẫn đứng tại chỗ mà thôi. Truyền tống không gian, loại trận pháp kỳ diệu này, đúng là khiến cho người ta khó có thể tin được. Trong truyền thuyết, muốn khống chế pháp tắc không gian thì tu vi ít nhất phải là Kim Đan kỳ trở lên mới có thể tìm hiểu và thi triển. Thế nhưng, có người nói, toàn bộ Thiên Kiếm Tông hiện giờ không biết là có Kim Đan đại tu sĩ tồn tại hay không. Như vậy thì truyền tống linh trận này, rồi trận pháp không gian bên trong Tàng Võ các, đến cùng là do ai bố trí? Diệp Vân trong lòng nghi hoặc, thế nhưng trận pháp không gian, truyền tống linh trận là những thứ mà hắn căn bản không thể suy xét đến cùng được. Vì vậy một chút suy nghĩ về truyền tống linh trận vừa hiện lên, chớp mắt liền biến mất không còn tăm tích. Không gian cuối cùng cũng ổn định lại, không hề vặn vẹo, toàn bộ cảm giác đều trở lại. Đồng dạng năm cây cột lớn mang theo năm màu sắc khác nhau, tinh quang dưới chân như hơi nước. “Đến rồi!” “Truyền tống trận này đúng là kỳ diệu!” “Đây là đâu?” “Chẳng lẽ chính là tổng bộ của Thiên Kiếm Tông?” Âm thanh vang lên không ngừng, trong sự hưng phấn mang theo sự hiếu kỳ vô tận. Đoàn người Diệp Vân đi ra khỏi truyền tống trận, phóng tầm mắt nhìn lại thì chỉ thấy một mảnh bình nguyên bao la, xanh um tươi tốt, căn bản nhìn không thấy điểm cuối. Đây cũng không phải là Thiên Kiếm Tông, phải biết rằng Thiên Kiếm Tông nằm ở phía Đông của Tấn quốc, nằm trong một dãy sơn mạch vô tận, tuyệt đối không thể có một bình nguyên bao la như thế này, nhìn một cái thì dường như có thể nhìn thấy đường chân trời, khoảng cách này chỉ sợ cách Thiên Kiếm Tông ít nhất phải đến mấy ngàn dặm. Truyền tống trận có thể đem một trăm tên đệ tử truyền tống đi một khoảng cách kinh người như vậy, hiệu quả đúng là khó tin. Trong khoảnh khắc, sự nghi hoặc về truyền tống trận và trận pháp không gian trong lòng Diệp Vân lại nổi lên. Rất hiển nhiên, truyền tống trận này không phải nằm sẵn ở đây. Nếu như nơi đây có một truyền tống trận, như vậy tất nhiên sẽ có một tông môn chiếm giữ, sau đó coi đây là một cứ điểm, thành lập thành trấn, như vậy có thể lợi dụng truyền tống trận, dễ dàng đem thế lực đến đây, chiếm giữ địa bàn. Diệp Vân tinh tế quan sát, truyền tống trận trước mắt này mặc dù không có điều gì khác biệt, thế nhưng tài liệu kiến tạo hẳn là phải kém hơn rất nhiều, trên năm cây cột kia trống trơn, không có bất kỳ điêu khắc, phù văn đồ đằng gì, mà bình đài hiện ra tinh quang màu lam dưới chân, chất liệu cũng không óng ánh thông suốt như ở Thiên Chúc Phong, vừa nhìn là biết. Tòa truyền tống trận này, hiển nhiên là vì lần thí luyện tông môn lần này mà bố trí tạm thời. Nhưng mà, truyền tống trận chẳng phải là lợi dụng pháp tắc không gian mới có thể bố trí ra hay sao? Mà pháp tắc không gian thì cần phải có tu sĩ Kim Đan mới có thể tìm hiểu khống chế, nói cách khác, trong Thiên Kiếm Tông nhất định là có đại tu sĩ Kim Đan tồn tại. Kim Đan đại tu sĩ là tồn tại cao quý như thế nào, sao lại có thể tùy tiện mà đi bố trí một cái truyền tống trận? Điều này chỉ có thể giải thích duy nhất là, lần thí luyện tông môn này vô cùng trọng yếu, ngay đến cả Kim Đan đại tu sĩ cũng xuất thủ, chứ nói gì đến đệ tử chân truyền Trúc Cơ kỳ, kém hơn là đệ tử tinh nhuệ, đệ tử nội môn. Lông mày Diệp Vân nhíu chặt lại, nét mặt nghiêm nghị. Thí luyện tông môn, ngay cả Kim Đan đại tu sĩ cũng xuất thủ thì đám đệ tử ngoại môn bọn hắn đến đây có tác dụng gì chứ? Diệp Vân không nghĩ ra, cũng không có khả năng suy xét cẩn thận, thế nhưng hắn biết, bọn hắn, những đệ tử ngoại môn này muốn trở về đúng là muôn vàn khó khăn. Lần thí luyện này, chỉ sợ dùng câu cửu tử nhất sinh cũng không đủ miêu tả, chỉ sợ câu nói đùa, thập tử vô sinh mới phù hợp một chút. “Diệp Vân, lần này đúng là có điểm bất thường.” Thanh âm của Đoàn Thần Phong truyền đến, không ngờ lần này hắn lại thấp giọng: “Tại đây chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể bố trí truyền tống trận, ngay cả cấp bậc như vậy cũng xuất thủ thì thí luyện tông môn cái mẹ gì nữa chứ.” Ánh mắt Diệp Vân sáng lên, bất động thanh sắc, nhẹ giọng nói: “Ngươi nghĩ sao?” “Tùy cơ ứng biến, có thể tránh liền tránh, có thể trốn liền trốn, đừng nên nghĩ gì đến việc hoàn thành nhiệm vụ tông môn cả.” Môi Đoàn Thần Phong khẽ nhúc nhích, cười lạnh nói: “Thấy phía trước không, những tên đệ tử mặc quần áo màu trắng, thoạt nhìn lớn hơn nhóm chúng ta khoảng sáu bảy tuổi, hẳn là đệ tử nội môn, đến để nghênh tiếp chúng ta, lại có đến hai mươi người. Ngươi thật sự tin tưởng bọn hắn đến là để nghênh tiếp chúng ta hay sao?” Cách đó không xa, phía trước mỗi hàng ngũ của đệ tử ngoại môn đều có một đệ tử nội môn kiểm tra, mỗi đệ tử ngoại môn sau khi được kiểm tra mới được đi ra ngoài. Lúc này, trên mặt mỗi đệ tử nội môn không có nửa điểm tươi cười, sắc mặt lạnh lẽo như đao. Diệp Vân sớm đã biết Đoàn Thần Phong không phải loại người kiêu ngạo ngốc nghếch như biểu hiện bề ngoài, lúc này nghe Đoàn Thần Phong nói như vậy thì ánh mắt đảo qua những đệ tử áo trắng kia, trong lòng không hiểu sao lại phát lạnh.
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Nguồn: bachngocsach.com === oOo === Chương 67: Bí Tàng Mời đọc Hai mươi tên đệ tử áo trắng, trong đó mười người phụ trách kiểm tra, còn mười người phụ trách cảnh giới. Mỗi người thần sắc đều lạnh lùng nghiêm nghị, khi mà kiểm tra đám người Diệp Vân thì Diệp Vân chỉ cảm thấy sát cơ từ những người phát ra khá nặng nề, dường như bản thân hắn trong mắt bọn họ cũng chỉ là những con mồi mà thôi. “Xem ra muốn trốn tránh cũng không đơn giản đâu.” Ngay cả trưởng lão cũng không phát hiện ra quanh ảnh đen trắng bí mật trong người Diệp Vân thì những tên đệ tử áo trắng này, kiểm tra theo thông lệ, cũng không phát hiện ra điều gì dị thường. Chờ cho đám đệ tử áo trắng này đi qua thì vẻ mặt Diệp Vân không hề thay đổi, nhẹ giọng nói với Đoàn Thần Phong. Đoàn Thần Phong nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, nói: “Ánh mắt của ngươi không tệ, những người này chỉ sợ chính là để giám thị chúng ta, nếu như không làm cho bọn họ vừa ý thì chỉ sợ bọn họ sẽ không chút lưu tình nào mà hạ thủ ngay.” Trong chốc lát, những tên đệ tử áo trắng này cũng kiểm tra xong một lượt. “Dương sư huynh, nhóm đệ tử ngoại môn cuối cùng này, toàn bộ đều hợp lệ.” Một tên đệ tử áo trắng chắp tay nói. Tên Dương sư huynh kia là Dương Thanh Phong, chính là người cầm đầu đám đệ tử nội môn này, tu vi đã đạt đến Luyện Khí cảnh tầng sáu Chân Cương cảnh, chân khí toàn thân đã áp súc ngưng luyện đến mười lần, hình thành cương nguyên. Ánh mắt Dương Thanh Phong chậm rãi đảo qua Diệp Vân và toàn bộ số đệ tử còn lại, tiếp đó gật đầu nói: “Nếu đã đến đông đủ, vậy thì đi thôi, vừa kịp lúc cho ngày mai.” Các đệ tử áo trắng khác đồng thời đáp lại, sau đó xoay người, mang theo đám Diệp Vân lao nhanh về bình nguyên phía trước. Diệp Vân và Đoàn Thần Phong đứng ở giữa đám người, âm thầm bay đi. Vùng bình nguyên này bao la rộng lớn như vậy, không biết Dương Thanh Phong muốn dẫn bọn hắn đi đến nơi nào. Nhưng mà, không đợi cho bọn Diệp Vân nghi ngờ thêm thì dưới sự dẫn dắt của Dương Thanh Phong, một trăm hai mươi người liền xuất hiện trước một mảnh rừng rậm. Đám người Diệp Vân liền dễ dàng nhận ra, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi. Bình nguyên xanh tươi vậy mà lại đột ngột biến mất, trước mắt hiện giờ là một mảnh đìu hiu, cổ thụ ố vàng, lá vàng đầy đất, giống như từ mùa xuân liền nhảy qua mùa thu luôn vậy. Phía trước có một con sông rộng chừng mười trượng chạy ngang, nước sông vẩn đục, có màu vàng ố, bùn cát có đủ. Bên cạnh con sông có chừng mấy trăm tên đệ tử, trên người hầu hết là mặc quần áo màu vàng và màu xanh. Đệ tử ngoại môn, tất cả đệ tử ngoại môn từ những nơi khác của Thiên Kiếm Tông đều tụ tập ở đây. “Đây chính là nơi nghỉ ngơi của các ngươi, cố gắng chuẩn bị cho tốt, ngày mai chính thức bắt đầu thí luyện tông môn.” Một tên đệ tử áo trắng mang bọn Diệp Vân đến đây, sau đó trầm giọng nói ra. Đúng lúc này thì thanh âm của Khúc Nhất Bình vang lên. “Dương sư huynh, không biết nội dung thí luyện tông môn lần này là gì? Có thể nói trước một chút được không?” Nguyên bản Dương Thanh Phong đang đứng chắp tay cách đó mười mấy trượng, nghe thấy thanh âm của Khúc Nhất Bình thì hơi nhíu mày, xoay người lại. “Các ngươi chẳng qua cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, nói cho ngươi thì có thể làm gì?” Giọng nói lạnh lẽo, không mang theo bất cứ tình cảm gì vang lên. “Nếu như chúng ta đến để tham gia nhiệm vụ tông môn, thì chắc các vị sư huynh cũng giống như vậy, nếu có thể biết sớm hơn một chút, chuẩn bị cũng tốt hơn, như vậy thì việc hoàn thành nhiệm vụ tông môn cũng tốt hơn.” Khúc Nhất Bình tiếp tục nói. Dương Thanh Phong lạnh lùng nói, “Thí luyện tông môn lần này, chính là cơ mật, các ngươi không cần phải biết, ngày mai chỉ cần theo lệnh làm việc là được.” Trong lòng Khúc Nhất Bình đột nhiên phát lạnh, không dám tiếp tục hỏi nữa. Dương Thanh Phong đứng chắp tay, ánh mắt đảo qua đám đệ tử chừng năm trăm người này. “Ta có thể tiết lộ một chút cho các ngươi biết, thí luyện tông môn lần này, cũng không phải chỉ có Thiên Kiếm Tông chúng ta tham gia, mà còn có vài đại phái ít ỏi của Tấn quốc cũng tham gia nữa, cho nên thí luyện lần này, quan trọng nhất chính là phát huy được thực lực của Thiên Kiếm tông chúng ta, tuyệt đối không để cho tông môn mất mặt. Các ngươi phải nhớ kỹ, nếu như gặp phải bất kỳ đối thủ nào, thì mọi thứ đều lấy uy danh tông môn là quan trọng. Mà bên trong bí cảnh thu được thiên tài địa bảo, các ngươi cũng không cần nộp lên trên, có thể tùy tiện xử lý.” Đám người Diệp Vân hai mặt nhìn nhau, chấn động trong lòng. Thí luyện tông môn lần này, chẳng lẽ là tỷ thí với những tông môn khác hay sao? Nhưng nếu như là tỷ thí thì tại sao lại lựa chọn địa điểm tại đây? Không đúng, nếu như là tỷ thí luận bàn giữa các tông môn, như vậy thì tuyệt đối không cần số lượng đệ tử ngoại môn nhiều như vậy, bởi vì tỷ đấu giữa đệ tử ngoại môn thì cũng chả có gì đáng xem, cũng chả có bất kỳ tác dụng nào. Thực lực của một tông môn, vẫn phải dựa vào võ lực cao nhất là nhiều hay ít, chính là tu vi của những đệ tử chân truyền mới đúng. Mặc kệ từ bất kỳ góc độ nào mà nói thì, lần thí luyện này quá mức kỳ dị. Suốt đêm không nói chuyện, trong lòng mỗi một tên đệ tử đều tràn ngập nghi ngờ, đều có dự định của riêng mình, đối mặt với thí luyện tông môn, đều thấp thỏm bất an. Tia sáng ban mai thứ nhất phá vỡ màn đêm, chiếu rọi đại địa, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng kèn gấp gáp. “Toàn bộ đệ tử ngoại môn nghe lệnh, mười hô hấp sau chuẩn bị xuất phát, người trái lệnh, chém!” Thanh âm lạnh như băng, tựa sấm sét vang dội quanh quẩn bên tai. Trong một sát na, xào xạc gió thu thổi qua, năm trăm tên đệ tử ngoại môn nhanh chóng hành động, chẳng qua là qua ba hô hấp, cũng dựa theo sự chuẩn bị từ trước, tùy thời có thể xuất phát. Một đêm này, làm gì còn ai có tâm tư ngủ nghỉ, mặc dù là đám người Diệp Vân cũng chỉ âm thầm điều tức, tận lực bảo trì trạng thái tốt nhất. Bóng dáng Dương Thanh Phong xuất hiện phía trước, áo trắng như tuyết, đứng chắp tay, bên cạnh hắn có hơn mười đệ tử, thân mặc bạch y, mặt không chút cảm xúc đang dẫn dắt năm trăm tên đệ tử ngoại môn xuất động. Ngày xuân đêm thu, chẳng qua cũng chỉ là xuyên qua một mảnh rừng rậm, bình nguyên xanh um tươi tốt kia lại xuất hiện trước mặt đám người Diệp Vân. Mọi người cũng không đi quá lâu, ước chừng đi nửa canh giờ thì dừng bước, vùng bình nguyên này như trước rộng bao la, nhìn không thấy điểm cuối. Diệp Vân lẳng lặng đứng thẳng, thí luyện tông môn lần này quá mức thần bí, mặc dù cho đến tận bây giờ cũng không biết rốt cuộc là nhiệm vụ gì, muốn đi đâu, những đệ tử này phân chia như thế nào. Bỗng nhiên, trên bầu trời hiện lên quang mang chói mắt, ngay sau đó, mấy chục bóng người xuất hiện trong hư không, lăng không mà đứng. Cùng lúc đó, tại bầu trời xa xăm, ba phương hướng cũng xuất hiện cảnh tượng như vậy, hào quang óng ánh lập lòe, sáng rọi bầu trời, bên trong sáng ngời, bóng người thấp thoáng, có chừng hơn mười người đứng trong đó, cũng giống như bên này, đứng ở trên không. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn tới thì chỉ thấy trên bầu trời đỉnh đầu, hơn mười người lăng không đứng đó, bên trong mây mù, như có như không, bồng bềnh tựa tiên nhân. Ở phía trước là một người, thân mặc trường sam màu trắng, ước chừng ba bốn mươi tuổi, phong thần tuấn lãng, mắt sáng như sao, dấu vết năm tháng tựa hồ như không tồn tại trên khuôn mặt của y. Hắn cứ đứng như vậy, lại khiến cho Diệp Vân có một loại ảo giác, giống như người đàn ông trung niên này không phải đứng ở trên không cách đó mấy chục trượng, mà giống như đang ở một địa phương xa xôi nào đó. Thế nhưng Diệp Vân ngưng thần muốn kiểm tra lại một lần nữa thì lại cảm giác giống như người này lại ngay bên người hắn, ngay cả hô hấp cũng phả vào sau gáy của hắn vậy. Hắn quay đầu sang trái, nhìn Đoàn Thần Phong thì cũng phát hiện trong mắt y cũng tràn đầy kinh hãi, nhìn lại. Có thể thấy được Đoàn Thần Phong cũng có cảm giác giống như vậy, đây quả thực là khó có thể tin, rõ ràng là cách xa mấy chục trượng, vậy là lại làm cho người ta cảm giác chợt xa chợt gần, không thể nắm lấy. “Âu Dương phong chủ, không nghĩ lần này lại do ngươi tự mình dẫn đội.” Nơi xa, âm thanh già nua chậm rãi vang lên, lại quanh quẩn trong mỗi tấc không gian. “Tôn môn chủ, không ngờ Bá Đao Môn lại do ngài tự mình dẫn đội.” Giọng nói của vị trung niên áo bào trắng trên đỉnh đầu Diệp Vân chợt vang lên, mang theo vẻ kinh ngạc. “Âu Dương phong chủ, Bá Đao môn, Tề Dương tông chúng ta cũng không thể so sánh với Thiên Kiếm Tông các ngươi. Những môn phái nhỏ chúng ta, đối mặt với bí tàng như vậy, mặc dù có xuất hết lực lượng thì chỉ sợ cũng không thu được chút lợi ích gì a.” Nơi xa, lão ông mặc hắc ý hướng về phía bên này chắp tay, giọng nói mang theo ý cười vang lên. “Bí tàng?” Thân phận của những người này lúc đầu đã khiến cho Diệp Vân kinh hoàng, đột nhiên lại nghe được hai chữ này, hắn và Đoàn Thần Phong bên cạnh đều run lên một cái, hô hấp chợt ngừng lại.
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Nguồn: bachngocsach.com === oOo === Chương 68: Mộ Lớn Mời đọc Mặc dù xuất thân bình thường, kiến thức hạn hẹp, nhưng Diệp Vân cũng đã từng nghe nói qua về bí tàng. Bí tàng, đa số đều là di tích của những tông môn cổ xưa, hoặc là động phủ của những tán tu có thực lực cường đại, hoặc là những mật địa do những tông môn cổ xưa xây dựng dùng cho việc thí luyện. Những địa phương như thế này thì đa số đều có linh khí cực kỳ tràn đầy, mặc dù không còn quá nhiều pháp bảo hoặc tài liệu luyện đan, nhưng thường thường sẽ nuôi dưỡng ra rất nhiều linh dược có giá trị kinh người. Nhưng như vậy thì nơi này thường sẽ có rất nhiều trận pháp và cấm chế lưu lại. Một tông môn, hoặc là một tán tu cường đại lưu lại cấm chế, uy lực không phải cấp bậc tu sĩ như bọn họ có thể tưởng tượng được! Những đệ tử còn lại cũng không phải kẻ ngốc, khi mà hô hấp của Diệp Vân và Đoàn Thần Phong ngừng lại, lạnh người thì cùng lúc đó, bọn họ cũng biến sắc, trong đó thậm chí còn có những người phát run lên. Lúc này, trên bầu trời lại vang lên âm thanh: “Đúng vậy, Thiên Kiếm Tông vậy mà lại phái ra Tuyệt Kiếm Phong Âu Dương phong chủ, có thể thấy được lần này nhất định là muốn chiến thắng rồi. Bí tàng lần này, chỉ sợ cũng chỉ có Đỗ gia, đệ nhất gia tộc của Tấn quốc mới có thể tranh đua được thôi. Tề Dương Tông chúng ta cũng chỉ muốn các vị nhớ rõ ước định, những tài liệu và tài nguyên các ngươi không cần, cho chúng ta một điểm là được.” Trên bầu trời phía tây, cũng có hơn mười người đang đứng, dẫn đầu là một lão bà, trong tay cầm một quải trượng đầu rồng, khắp khuôn mặt đều là nếp nhăn. “Ân bà bà quá khiêm nhường rồi, người nào mà không biết bà ba tu vi siêu phàm, chỉ kém nửa bước là có thể tìm hiểu Kim Đan đại đạo, nếu như bà bà không có tư cách thì Âu Dương Vấn Thiên ta càng không có tư cách rồi.” Vị nam tử trung niên ôm quyền về phía tây, mặt mang ý cười. “Âu Dương phong chủ nói không sai, Ân bà bà quá mức khiêm nhường rồi, mặc dù Đỗ gia ta thực lực không tầm thường, nhưng khắp gia tộc ta thì cũng chỉ có mười bảy, mười tám người có thể so sánh với bà bà mà thôi.” Trên không phía nam, một giọng nam tử âm trầm lạnh lẽo vang lên, trong đó còn mang theo một nét trào phúng. “Chư vị nói đùa rồi, lão thân hai mươi năm trước miễn cưỡng mới có thể vượt qua Nhân kiếp, đến nay vẫn chưa thể tìm hiểu Thiên Nhân, khoảng cách tới tầng thứ sáu Trúc Cơ còn xa lắm, nói gì đến việc tìm hiểu Kim Đan đại đạo. Ngược lại, Đỗ gia lần này phái tới người đã đạt đến tầng sáu Thiên Nhân Cảnh Trúc Cơ kỳ, Đỗ Tam tộc trưởng, đây nhất định là muốn giành phần thắng, chỉ sợ Âu Dương phong chủ cũng không thể nào so sánh được với Đỗ Tam tộc trưởng rồi.” Ân bà bà chống đầu quải trượng, ho khan vài tiếng, uể oải nói. “Đó là tất nhiên, tu vi của Đỗ Tam tộc trưởng, mọi người sớm đã biết, trong lòng Âu Dương cũng vô cùng bội phục.” Âu DƯơng Vấn Thiên cười khẽ hai tiếng, nhàn nhạt trả lời. Trên không phía nam, vẻ mặt tên nam tử mũi ưng âm trầm, hì hì cười nhạt: “Các ngươi tự hiểu được là tốt nhất, lần Hoa Vận bí tàng này mở ra, với thực lực của Đỗ gia ta cũng có thể làm được, nhưng mọi người đều là tu tiên đồng môn của Tấn quốc, nên cũng không thể nào ăn mảnh được.” “Đỗ Kiến Minh, nếu như bốn nhà liên thủ mở ra thì hiện tại cũng không nên nói phét ở đây nữa, nhanh chóng mở ra bí tàng, phân ra cao thấp là được.” Lão giả Bá Đao Môn ở phía bắc hừ lạnh một tiếng, nói. “Tôn Nhất Đao, ngươi dám ăn nói với ta như thế ư?” Chân mày Đỗ Kiến Minh cau lại, phẫn nộ quát. “Thế nào? Chẳng lẽ muốn động thủ?” Tôn Nhất Đao của Bá Đao Môn cười ha ha, âm thanh chấn động trăm dặm. “Ban đầu ta đã không đồng ý việc đại ca cho phép các ngươi tham dự lần bí tàng này, đã như vậy thì trước tiên cứ đem Bá Đao Môn các ngươi diệt trừ là được.” Đỗ Kiến Minh tứ giận, chỉ về phía Tôn Nhất Đao quát lên. “Gia chủ Đỗ gia tu vi thông thiên, khoảng cách Kim Đan đại đạo chỉ còn một đường, ta và Ân bà bà đều kính nể vô cùng, còn như Đỗ Tam tộc trưởng ngươi, còn kém một chút.” Âm thanh của Âu Dương Vấn Thiên chợt vang lên, giọng nói ôn hòa, vang lên một cách rõ ràng trong tai mọi người. “Âu Dương Vấn Thiên, ngươi dám coi thường ta ư?” Đỗ Kiến Minh chợt xoay người, trong mắt hiện lên sát ý. Ân bà bà nhẹ giậm chiếc quải trượng đầu rồng trong tay, chỉ thấy từ sâu trong đại địa truyền đến âm thanh ù ù như địa chấn vậy. “Chư vị, lão thân hỏi một câu, Hoa Vận bí tàng có mở ra hay không? Nếu như hôm nay không mở ra thì phải đợi mười hai năm sau đó. Nếu như các vị chưa đưa ra được quyết định kỹ càng thì lão thân ta đi trước đây, cáo từ.” Đỗ Kiến Minh sững sờ, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “Ân lão thái bà nói rất đúng, chuyện hôm nay, ta sẽ tính với các ngươi sau, hiện giờ mở bí tàng ra mới là điều quan trọng.” Dứt lời, trong tay hắn hiện lên ánh sáng, một chiếc gương không biết được làm từ tài liệu gì xuất hiện trên không, lóe ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Âu Dương Vấn Thiên, Ân bà bà, Tôn Nhất Đao ba người nhìn nhau, sau đó vung tay lên, ba chiếc gương giống nhau như đúc cũng xuất hiện trên không. Bốn đạo chân nguyên từ lòng bàn tay bọn họ nhanh chóng bắn ra, đánh lên mặt kính. Chỉ thấy bên trong bốn chiếc gương bắn ra hào quang thất sắc, chiều về phía bình nguyên vô tận. Sau một khắc, cảnh tượng khó có thể tin được xuất hiện trước tầm mắt đám người Diệp Vân. Chỉ thấy trên vùng bình nguyên rộng lớn, một ngôi mộ khổng lồ khó có thể tưởng tượng được từ dưới lòng đất chậm rãi dâng lên, nhưng lại không có bất kỳ rung động nào, cũng không thấy đất đá tung tóe, long trời lở đất. Một ngôi mộ dài rộng không biết bao nhiêu vạn dặm cứ như vậy xuất hiện trước mắt mọi người. Đám người Diệp Vân và Đoàn Thần Phong hai mặt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương. Thủ đoạn như vậy đúng là mới thấy lần đầu, mà Hoa Vận bí tàng, đến cùng là người phương nào lưu lại? Nghe đối thoại của Âu Dương phong chủ thì ít nhất đây cũng phải là mộ địa của một tu sĩ Kim Đan. “Trách không được cần phải lấy một lượng lớn đệ tử như vậy, cho dù đông gấp mười lần thì cũng không chiếm được một phần trăm không gian a.” Khúc Nhất Bình trợn mắt há mồm, quả thực không thể tin được vào hai mắt mình. “Đây tất nhiên phải là mộ địa của tu sĩ Kim Đan kỳ, trong đó hẳn là lưu lại vô số thiên tài địa bảo, chủ yếu nhất là công pháp và tâm đắc tu luyện của tu sĩ Kim Đan, nếu như có thể lấy được thì ít nhất việc tu hành từ giờ cho đến Kim Đan kỳ cũng không cần phải lo lắng nữa.” Đoàn Thần Phong không có chút cuồng vọng nào nữa, hắn ngơ ngác nhìn ngôi mộ lớn này, nói. “Đoàn sư huynh, chúng ta đi vào đây, liệu có thể sống sót hay sao?” Sắc mặt Dư Minh Hồng xám như tro tàn, nói. Loại mộ có khí tượng kinh người như thế này thì chứng tỏ cơ hội sinh tồn của bọn họ càng xa vời. “Cầu phú quý trong hiểm nguy, huống chi hiện giờ, chúng ta còn có lựa chọn khác sao?” Đoàn Thần Phong giờ khắc này hoàn toàn không giống như đệ tử đến từ kinh đô vương thất, ánh mắt đỏ như máu. Ánh mắt Diệp Vân hơi hé ra, hắn dĩ nhiên nhìn ra được quy mô không thể coi thường của ngôi mộ này, thế nhưng hắn cũng không nghĩ ra là tại sao, hết lần này đến lần khác lại cứ muốn cho đám đệ tử cấp thấp bọn chúng đi vào. “Hoa Vận bí tàng đã mở ra, dựa theo ước định trước đó, Hoa Vận mười hai cửa, mỗi một trăm đệ tử của một môn phái tiến vào, Thiên Kiếm Tông ta và Đỗ gia mỗi nhà năm trăm người, Ân bà bà và Tôn Môn chủ mỗi người phụ trách một cửa.” Thanh âm của Âu Dương Vấn Thiên vang lên, truyền khắp mọi nơi. “Tốt!” Thanh âm của Ân bà bà và Tôn Nhất Đao truyền đến. “Thiên Kiếm Tông ngươi vậy mà cũng xứng chiếm năm cửa cùng với Đỗ gia ta hay sao, đầu óc của đại ca ta đúng là mê muội.” Giọng nói không cam lòng của Đỗ Kiếm Minh vang lên, vô cùng không hài lòng. “A, Đỗ Tam tộc trưởng không vừa ý, vậy thì nhường hết cho Đỗ gia ngươi vậy?” Âu Dương Vấn Thiên từ tốn nói. “Hừ!” Đỗ Kiếm Minh không trả lời lại, hắn cũng chỉ nói miệng như vậy mà thôi, thực lực của Thiên Kiếm Tông so với Đỗ gia hắn đúng là sàn sàn như nhau. Diệp Vân đem toàn bộ cuộc nói chuyện này thu vào trong tai, trong lòng càng ngày càng cảm thấy bất an. Ngay tại lúc này thì thanh âm lạnh lùng của Dương Thanh Phong truyền đến. “Đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong, đi theo ta!” Trong khoảnh khắc, hai mươi tên đệ tử nội môn mặc bạch y bước tới. Nét mặt bọn họ lạnh lùng nghiêm nghị, mắt mang sát ý, nếu như những đệ tử ngoại môn này dám phản kháng thì chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức động thủ giết chết.
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Nguồn: bachngocsach.com === oOo === Chương 69: Truy Tìm Trận Nhãn Mời đọc Không ai dám phản kháng, ai cũng có thể nhìn thấy sát ý trong mắt đệ tử áo trắng, tuyệt đại đa số đệ tử đều cảm thấy trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ tận lực đi chậm thêm một chút, không nên là người dẫn đầu. Thế nhưng Diệp Vân hít sâu một hơi, mắt sáng lên, sau đó liền bước nhanh hơn, đi đến vị trí gần nhất, phía sau của Dương Thanh Phong. “Dương sư huynh, tại hạ Diệp Vân, không biết có thể hỏi sư huynh mấy vấn đề được không?” Diệp Vân cố ý hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi. Trong mắt Dương Thanh Phong lóe lên ánh sáng mãnh liệt, thế nhưng sau khi nghe được hai chữ Diệp Vân thì lông mày hắn hơi nhíu lại, chẳng qua chỉ là lạnh lùng quay người lại, trầm giọng nói: “Việc gì?” “Hoa Vận bí tàng khổng lồ trong miệng của Âu Dương phong chủ, phải cả bốn nhà liên thủ mới có thể mở ra, nhất định không phải là bí tàng bình thường. Sao lại không phái cao thủ tông môn đến đây, vì sao nhất định phải phái những đệ tử chưa đến Luyện Khí cảnh chúng ta tham gia?” Diệp Vân hít một hơi thật sâu, bất động thanh sắc hỏi. “Xem ra ngươi chính là người mà Thất trưởng lão nhắc đến, dựa vào mặt mũi của người, ta cũng không làm khó ngươi, mặc dù là cửu tử nhất sinh, nhưng ta xem ra ngươi vẫn còn có khả năng còn sống mà đi ra.” Dương Thanh Phong giống như nhìn thấu hắn, lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Nhưng bây giờ bí tàng đã mở ra, nói cho ngươi biết cũng không sao. Hoa Vận bí tàng này chính là phần mộ của một đại tu sĩ Kim Đan, trong đó có cất giấu một lượng lớn thiên tài địa bảo và bí pháp tu tiên, có lẽ còn có cả bảo vật chân chính tồn tại. Nhưng mà, Hoa Vận bí tàng này cũng không chỉ có một tầng, có chính xác bao nhiêu tầng thì ta cũng không biết, thế nhưng tầng ngoài cùng thì đệ tử có tu vi từ Luyện Khí Cảnh trở lên thì không thể nào vào được.” Lông mày Diệp Vân chợt nhảy lên một cái, nói: “Vì sao vậy?” “Trong tầng thứ nhất bị bố trí một tầng cấm chế thần kỳ, chỉ có đệ tử có tu vi Luyện Khí Cảnh trở xuống mới có thể tiến vào, mà nếu tu vi đã đạt đến Luyện Khí Cảnh thì không thể nào tiến vào được nữa, nếu mà cố ý xông vào thì linh hồn ngươi sẽ trực tiếp tiêu tan. Nếu không, các ngươi cho rằng tông môn vì sao lại phải phái các ngươi đến đây? Đồng dạng là đệ tử ngoại môn, những đệ tử hắc bào kia chắc chắn có tiềm lực và tu vi cao hơn các ngươi, như vậy tác dụng cũng sẽ lớn hơn nhiều.” Thực ra Dương Thanh Phong cũng không có gì kiêu căng, thân là nội môn cao thủ Luyện Khí tầng sáu Chân Cương Cảnh, hắn cũng không phải trả lời những câu hỏi của Diệp Vân làm gì. “Thì ra là thế, đa tạ sư huynh chỉ điểm.” Diệp Vân khom người thi lễ một cái, thế nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có cảm giác không đơn giản như vậy. “Việc này cũng chính là việc ta cần nói cho các ngươi biết, cho dù ngươi không hỏi thì ta cũng sẽ nói với các ngươi một chút. Đã như vậy thì ta cũng đơn giản nói cho các ngươi một chút.” Dương Thanh Phong nhìn hắn một cái, sau đó mặt không mang chút cảm xúc nào, xoay người lại. Một trăm tên đệ tử Thiên Chúc Phong cũng liền dừng lại. Dương Thanh Phong đem những lời vừa nói thuật lại một lần nữa, sau đó nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Lần này tiến vào Hoa Vận bí tàng, nhiệm vụ của các ngươi là tìm ra trận nhãn, sau đó phá nó đi, chỉ cần có thể phá hủy tầng thứ nhất thì đệ tử Luyện Khí cảnh có thể đi vào. Cho nên nhiệm vụ lần này của các ngươi vô cùng trọng yếu. Việc liên quan đến vinh quang và lợi ích của tông môn, nếu có thể phá giải trận nhãn, các ngươi sau khi trở về thì sẽ chính là đệ tử trọng điểm bồi dưỡng của Thiên Kiếm Tông ta, tiền đồ vô lượng.” “Hoa Vận bí tàng này chính là mộ địa của Kim Đan đại tu sĩ, trong đó thiên tài địa bảo, công pháp bí tịch nhiều không kể xiết. Cao tầng tông môn đưa ra quyết định, chỉ cần các ngươi có thể phá giải cấm chế của trận nhãn thì bất cứ bảo vật gì các ngươi đoạt được, đều sẽ thuộc về các ngươi, không cần giao nộp lên, hơn nữa tông môn còn sẽ ban thưởng hậu hĩnh, so với những điều các ngươi nghe được tại Thiên Chúc Phong còn nhiều hơn nữa.” Dương Thanh Phong nhìn chúng đệ tử, tiếp tục nói. Nghe được giọng điệu như vậy thì rất nhiều ánh mắt đệ tử ngoại môn ánh mắt lập lòe, hàn ý trong lòng biến mất, trái lại trở nên nóng như lửa đốt. Dương Thanh Phong cũng không nói tiếp gì nữa, tiếp tục xoay người dẫn đường. Diệp Vân và Đoàn Thần Phong nhìn nhau, bước chân từ từ chậm dần, tụt xuống phía sau của đội ngũ. “Bảo vật tầng thứ nhất thuộc hết về chúng ta, sau khi phá tan cấm chế thì sẽ nhận được phần thưởng nhiều hơn nữa, ngươi cảm thấy có khả năng sao?” Đoàn Thần Phong thay đổi dáng vẻ ngu xuẩn lúc trước, nhẹ giọng cười lạnh, nói. “Khen thưởng càng phong phú thì nguy hiểm càng nhiều mà thôi.” Diệp Vân nhìn hắn một cái, nói: “Chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi.” “Ngươi nói xem hai ta có thể đối phó với một tên đệ tử áo trắng hay không?” Đoàn Thần Phong thu lại vẻ cười nhạt, nhưng bất động thanh sắc, nhẹ giọng nói với Diệp Vân một câu như vậy. Ánh mắt Diệp Vân kịch liệt lóe lên, nhìn Đoàn Thần Phong một chút, cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục bước tới. Dưới sự hướng dẫn của Dương Thanh Phong, đệ tử Thiên Chúc Phong rất nhanh đã đi đến bên dưới Hoa Vận bí tàng. Diệp Vân lúc này mới phát hiện, Hoa Vận bí tàng to lớn đến mức nào, đứng bên dưới giống như là một con kiến hôi bé nhỏ mà thôi. Vừa rồi, ở khoảng cách mười dặm nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ thấy phần mộ địa này thực sự to lớn mà thôi, dù vậy thì cũng không cảm thấy kinh hãi cho lắm. Thế nhưng bây giờ, sau khi đến gần thì mới chân chính cảm nhận được, phần mộ của Kim Đan tu sĩ này to lớn như thế nào, đúng là vượt qua sự tưởng tượng. Tường ngoài của Hoa Vận bí tàng được xây dựng từ ngọc thạch trắng tinh, tỏa ra ánh sáng long lanh, trong lúc mơ hồ còn có thể cảm thấy dường như có ánh sáng tím mờ đang lưu chuyển, đứng gần bên nhìn lại, đúng thật là xa hoa. Mộ địa cao chừng trăm trượng, như một nửa quả cầu thủy tinh trong suốt chụp xuống mặt đất, bao phủ phạm vi hơn mười dặm vào bên trong. Tại bên ngoài mộ địa, Diệp Vân thấy có một thông đạo, sâu không thấy đáy. Lối đi như vậy tổng cộng có mười hai cái, mà lối đi này của đệ tử Thiên Chúc Phong, phía trên có khắc một thanh trường kiếm màu tím. Đám Diệp Vân đứng dưới mộ địa tỏa ra ánh sáng long lanh, mơ hồ có một luồng uy áp khó có thể diễn tả bằng lời từ trên trời giáng xuống. Luồng uy áp này không hề giống với sự hùng hổ dọa người của đám Lan trưởng lão, khiến cho người ta sợ hãi, mà luồng uy áp này có chút nhu hòa, giống như gió xuân hiu hiu, khiến cho từng người đều cảm thấy trong lòng bình thản. Thế nhưng, dưới luồng uy áp này, có thể sẽ là một tòa mộ địa có tràn ngập cấm chế, trận pháp, nguy cơ tứ bề. “Các ngươi sẽ tiến vào từ đây. Không gian trong đó tự thành một thể, không giống với những gì các ngươi thấy đâu.” Dương Thanh Phong chỉ vào thông đạo tối đen, trầm giọng nói. Ngoại trừ Diệp Vân và một số ít người, đa số đệ tử ngoại môn của tất cả các ngọn núi đều nóng lòng muốn thử, trong mắt tràn đầy chờ mong. “Sau khi vào đó thì nhất định phải bảo vệ bản thân cho thật tốt, không cần phải sợ, cũng không cần nôn nóng. Chỉ cần tìm thấy trận nhãn, phá hỏng nó là các ngươi có thể đi ra ngoài. Thực ra, nếu như thuận lợi thì khó khăn trong đó hẳn không quá lớn, chẳng qua là bên trong có một chút cơ quan ngầm nguy hiểm mà thôi, các ngươi cẩn thận một chút là được.” Dương Thanh Phong thản nhiên nói, bộ dáng vô cùng hời hợt. “Đa tạ Dương sư huynh nhắc nhở.” Chúng đệ tử đồng thời khom người, trong lòng cảm kích vô cùng. Nếu quả thật như lời của Dương Thanh Phong nói, có chút ít khó khăn thì cần gì phải hư sư động chúng như vậy, vội vội vã vã tuyển chọn ra năm trăm tên đệ tử ngoại môn đến đây phá mắt trận. Nếu như cũng chỉ có một chút cơ quan ngầm nguy hiểm, vậy thì ngay tại tầng đầu, tu sĩ Kim Đan cần gì phải hạn chế tu vi dưới Luyện Khí Cảnh chứ. Huống chi nói đến việc phá trận nhãn, ngay cả phương pháp phá như thế nào cũng không nói rõ, nói không chừng, Thiên Kiếm Tông đối với những trận nhãn này cũng không biết là nó như thế nào. Diệp Vân mặc dù cũng theo chúng đệ tử hành lễ, thế nhưng sâu trong mắt lại âm trầm thêm mấy phần.
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Nguồn: bachngocsach.com === oOo === Chương 70: Tinh Thạch Trong Lửa Mời đọc Tường ngoài tỏa ra ánh sáng long lanh, mơ hồ còn hiện ra ánh sáng màu tím mịt mờ, mà tiến vào trong thông đạo, lại giống như một hắc động có thể cắn nuốt bất kỳ tia sáng nào, một mảnh đen nhánh, căn bản nhìn thấy bất cứ một thứ gì. “Được rồi, đi thôi! Nhớ cho kỹ, các ngươi đang gánh vác nhiệm vụ của tông môn, mang vinh quang về cho tông môn.” Dương Thanh Phong vung tay, nhìn về phía thông đạo tối đen, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị nói. Đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong đồng thời nhìn về phía thông đạo tối đen kia, trong lòng tràn đầy kích động, nhiệt huyết cuồn cuộn, bọn họ liền xông thẳng vào bên trong. Thông đạo tối đen, tựa như một cái miệng khổng lồ, từng chút từng chút nuốt chửng từng tên đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong một, mà không có nửa điểm gợn sóng. Diệp Vân ở đoạn cuối của đội ngũ, linh lực trong cơ thể liên tục lưu chuyển, bảo trì trạng thái đỉnh phong, cảnh giác mọi thời điểm, vạn nhất khi vừa tiến vào tầng thứ nhất của Hoa Vận bí tàng mà xảy ra nguy hiểm bất ngờ thì cũng có chút phản ứng. Thông đạo giống như một cánh cửa thật lớn có tác dụng truyền tống. Khi Diệp Vân vừa bước vào bên trong thì chỉ cảm thấy cơ thể vặn vẹo, lập tức toàn bộ cảm giác trong chớp mắt bị mất đi. Chẳng qua là sau một hơi thở, trước mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời. Một tòa thần điện bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt Diệp Vân, có thể nói từ lúc chào đời cho tới giờ thì đây chính là đại điện xa hoa nhất hắn từng thấy. Trong điện có hơn mười cây ngọc trụ, mỗi một cây ngọc trụ đều dùng một khối linh thạch thượng phẩm gọt giũa mà thành, tản mát ra linh khí bàng bạc, dày đặc tựa như muốn ngưng tụ thành hơi nước. Bên trên ngọc trụ có điêu khắc rồng phượng, trông vô cùng sống động, đẹp đẽ, tựa như lúc nào cũng có thể phá vỡ ngọc trụ bay vút lên trời vậy. Tại bốn phía đại điện, trên mỗi vách tường đều dùng loại tinh thạch không biết tên nào đó mà xây thành, tản ra vầng sáng nhàn nhạt. Bên trong vầng sáng, cứ cách vài thước là lại có một chiếc hộp được khảm nạm trong đó, tựa như là một loại thiên tài địa bảo nào đó. Giữa đại điện là một tòa đài cao hai trượng, được bao phủ bởi một luồng ánh sáng nhu hòa trắng tinh, không thể thấy rõ bên trong cuối cùng là thứ gì. Đại điện quả là xa hoa! Thế nhưng, lông mày Diệp Vân lại hơi nhíu lại. Hắn phóng tầm mắt nhìn tới thì cũng không thấy cái gì gọi là trận nhãn, cũng không giống như trong tưởng tượng, nơi nơi tràn ngập nguy cơ. Lẽ nào thật sự lại như lời của Dương Thanh Phong, trong tầng thứ nhất này cũng không có nguy hiểm gì, chỉ cần tìm kiếm trận nhãn rồi phá hủy? Nếu là như vậy thì quá đơn giản rồi, tông môn cũng không cần phải vội vội vàng vàng, tỏ ra thần bí đến vậy. Trong này, nhất định có điểm kỳ quái, địa phương thoạt nhìn càng an toàn thì càng có khả năng là nguy hiểm. Diệp Vân thở sâu, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh. Trong khoảnh khắc, hắn phát hiện bên cạnh mình không có một ai. Đệ tử Thiên CHúc Phong có một trăm tên, vậy mà lại không có một ai tiến vào cùng một không gian với hắn. Đây là chuyện gì? Lẽ nào mỗi tên đệ tử cũng sẽ bị truyền tống đến một đại điện xa hoa khác nhau? Ở sau thông đạo vừa rồi lại có một trăm ngôi thần điện, thậm chí còn nhiều hơn? Bỗng nhiên, trong lòng Diệp Vân lại xuất hiện một ý niệm mà ngay cả hắn cũng không muốn tin tưởng. Chẳng lẽ trận nhãn trong một trăm ngôi thần điện này đều phải phá bỏ hoàn toàn, như vậy tầng một mới có thể mở ra? Nếu là như vậy, việc xuất động đông đảo đệ tử ngoại môn như lần này cũng có thể giải thích được. Thế nhưng, Diệp Vân không hề cho rằng một trăm người này toàn bộ đều tìm ra trận nhãn rồi cùng phá bỏ. Nếu như vậy, phải chăng sau đó cần phải có thêm càng nhiều đệ tử có tu vi chưa đạt đến Luyện Khí Cảnh tiến vào? Lông mày Diệp Vân hơi nhíu lại, nếu như thế thì chỉ có hai khả năng xảy ra. Thứ nhất, thời gian phá trận là hạn chế, sẽ không cho ngươi một mực lưu lại bên trong. Thứ hai, đại điện nhìn như trống rỗng này, thực ra ẩn chứa nguy hiểm không lường trước được. Hai khả năng này đều có thể xảy ra, thế nhưng theo như Diệp Vân hắn thấy thì, nếu như tông môn đã vội vàng và thần bí như thế, hơn nữa lại ban thưởng hậu hĩnh như vậy thì hiển nhiên là khả năng thứ hai xảy ra là lớn hơn. Diệp Vân nguyên bản đang kinh ngạc nhìn đại điện xa hoa này, bây giờ tâm thần liền trầm xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn về bốn phía, đề cao cảnh giác. Bốn phía đại điện, những vách tường tản ra vầng sáng long lanh. Nhưng hiển nhiên, điều này không phải là điều quan trọng, chỉ có cái đài cao bị bao phủ bởi quang vụ kia mới là điểm chính. Diệp Vân thở sâu, linh lực trong cơ thể trào lên, chớp mắt liền chạy dọc toàn thân. Một khi có tình huống gì phát sinh thì trong chớp mắt, hắn có thể phản ứng lại được. Hắn hướng về đài cao, chậm rãi đi đến. Một bước, hai bước, ba bước… Diệp Vân chậm rãi đi tới, khoảng cách tới đài cao cũng khoảng chừng mười trượng, thế nhưng mỗi bước hắn đi đều giống như đang bước trên mũi đao, tử vong cận kề, ai biết sau một khắc sẽ phát sinh biến hóa như thế nào. Nhưng mà, khiến cho hắn hơi kinh ngạc chính là, thẳng cho đến chân đài cao, lại không có phát sinh bất cứ tình huống gì. Quang vụ nhàn nhạt màu trắng, giống như là hơi nước phun trào, ngăn cản mọi thứ lại bên ngoài, không thể dùng bất cứ cảm giác nào để dò xét thứ bên trong. Diệp Vân nắm Hắc Diệu kiếm trong tay, thận trọng đưa về phía trước dò xét. Trong một sát na, cảnh tượng toàn bộ đại điện thay đổi hoàn toàn, hết thảy đều không còn tồn tại, hỏa diễm bay lượn đầy trời, thỉnh thoảng còn có loạn thạch bắn đến, rơi trên mặt đất rồi nổ tung, tạo nên sóng nhiệt ngập trời. Biến hóa này quả thực quá bất ngờ, mặc dù Diệp Vân sớm đã có chuẩn bị, nhưng cũng không nghĩ ra lại có biến đổi lớn như vậy, trong lòng vô cùng khiếp sợ, linh lực liền vận chuyển bảo vệ toàn thân. Khoảnh khắc một viên loạn thạch to bằng đầu người chuẩn bị đập vào mặt, Diệp Vân liền giơ kiếm lên chém về phía nó, chỉ nghe đùng một cái, loạn thạch vỡ nát, hóa thành vô số ánh lửa, tốc độ càng nhanh hơn bắn về phía hắn. Trăm nghìn ánh lửa trong những viên đá vụn bắn đến, lại ẩn chứa một lực công kích cực mạnh. Trong nháy mắt, Diệp Vân liền cảm thụ được điều này, nếu để cho những ánh lửa này bắn trúng thì mặc dù là thân thể hắn cũng không chịu đựng được. Vô cùng kinh hãi! Diệp Vân bất chấp mọi thứ, thân hình liền hạ thấp rồi lăn sang một bên. Trăm nghìn đạo hỏa quang miễn cưỡng lướt qua thân thể hắn, trong đó có hai đạo sượt qua lưng của hắn, trực tiếp tạp thành hai vết máu cháy khét. Thân thể Diệp Vân trải qua sự tẩy mao phạt tủy của quang ảnh đen trắng, lại ngưng luyện hồi lâu, cường tráng đến mức nào, vậy mà dù đã được linh lực bảo vệ toàn thân, cũng không cách nào ngăn cản được ánh lửa lướt qua, thực sự là khó có thể tin. Diệp Vân trở mình đứng lên, chăm chú nhìn biến hóa bốn phía, trong lòng kinh hãi. Đây là cấm chế tầng thứ nhất sao? Đúng là nguy hiểm đến cực hạn. Hắn tin tưởng, nếu như là người khác thì chỉ sợ trong nháy mắt cũng sẽ bị hỏa quang kia bắn trúng, kết cục chính là thân tử đạo tiêu mà thôi. Trách không được, mặc dù bọn Lan trưởng lão không có nói rõ, thế nhưng từ trong ngôn ngữ của bọn họ có thể suy đoán ra, nhiệm vụ tông môn lần này quả thực là thập tử vô sinh, hiện tại xem ra quả đúng là như vậy. Một trăm tên đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong tiến vào tầng thứ nhất, chắc chắn toàn bộ sẽ phát động cấm chế, trong hung hiểm vừa rồi, liệu còn bao nhiêu người có thể sống sót? Diệp Vân không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ. Giờ khắc này, hắn giống như đang nhìn thấy một bức ảnh cực kỳ thê thảm, trong ánh lửa đầy trời, một tên đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong thân tử đạo tiêu, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. “Con đường tu tiên, quả nhiên tàn khốc. Cho dù là Thiên Kiếm Tông tự xưng là tông môn chính đạo, nhưng đối với môn hạ đệ tử cũng không thương tiếc bao nhiêu, tùy thời đều có thể bị diệt vong.” Diệp Vân thở thật sâu, tránh né ánh lửa đầy trời và những viên loạn thạch bị thiêu đốt đang bay qua, trong lòng cảm khái. Ánh mắt ngưng tụ nhìn về bốn phía, Diệp Vân cuối cùng cũng phát hiện, mặc dù nơi này biến thành một biển lửa, thế nhưng bố cục nơi đây vẫn không thay đổi, vẫn là đại điện như cũ. Chẳng qua bốn vách thủy tinh đã bị thiêu đốt đỏ bừng, thỉnh thoảng còn phun ra hỏa diễm. Mà đài cao tại trung tâm đại điện thì giống như một cái miệng núi lửa, phun trào ra đá lửa, bắn tung tóe khắp nơi. “Trận nhãn này nhất định là ở bên trong núi lửa.” Diệp Vân nhíu mày, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại. Giờ khắc này, hắn có thể cảm thụ được cấm chế tầng thứ nhất mặc dù lợi hại, nhưng cũng không đến mức không thể ngăn cản được, điều này chắc hẳn cũng là do chủ nhân của Hoa Vận bí tàng, vị Kim Đan đại tu sĩ kia bố trí, tu vi dưới Luyện Khí Cảnh có thể xông qua, phá vỡ trận nhãn. Diệp Vân nắm chặt Hắc Diệu kiếm trong tay, từ từ tiến về phía miệng núi lửa đang phun trào kia. Vừa mới bước được vài bước thì Diệp Vân cảm thấy cực kỳ khó khăn, muốn tiến thêm một bước nữa cũng tiêu hao một lượng lớn tâm thần và linh lực, bằng không thì rất có thể bị tia lửa hoặc là loạn thạch kia bắn trúng. Thời điểm mới bắt đầu, muốn tiến thêm một bước thì cần phải tính toán thời gian cho thật tốt, tìm được khe hở, đồng thời dùng lực lượng hợp lý, đánh bay loạn thạch nhưng không làm cho nó bị vỡ nát. Mỗi một bước đi, đều vô cùng khó khăn. Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng cách cũng chỉ hơn mười trượng, vậy mà Diệp Vân phải dùng đến hai canh giờ, mồ hôi sớm đã ướt đẫm quần áo, sau đó lại bị sóng nhiệt hong khô. Nếu không phải tu vi hắn đạt đến Thông Khiếu Cảnh thì chỉ sợ linh lực trong cơ thể cũng không kiên trì được lâu như vậy. Dù vậy, Diệp Vân vẫn như trước, cảm thấy, nếu như trong miệng núi lửa không phải là trận nhãn, không thể phá hỏng mà nói thì cuối cùng linh lực hao hết, hắn rất có thể sẽ chết ở đây, mà việc nhanh chóng bổ sung linh lực đúng là vô cùng khó khăn. Mặc dù hắn có linh dịch trong bình thuốc màu xanh kia, nhưng cũng rất khó bổ sung. Bởi vì, khi mà phục dụng linh dược, cảm giác đau đớn có thể xé rách linh hồn kia sẽ khiến cho hắn thất thần trong nháy mắt, nếu như bình thường thì không sao cả, thế nhưng tại đại điện mưa lửa đầy trời này, chỉ cần thất thần trong nháy mắt là có thể dẫn đến tai nạn. Diệp Vân từng bước một tiến đến, rốt cục cũng đi đến được miệng núi lửa trên đài cao. Chỉ thấy bên trong miệng núi lửa, một viên tinh thạch long lanh, toàn thân đỏ rực đang lẳng lặng trôi nổi bên trong hỏa diễm.