Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 206: Hỏa Long mật thất Dịch: Các tán tu của BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Hỏa Long Động, là một trong nhiều cấm địa ở phía sau núi của Vô Ảnh Phong. Trong Thiên Kiếm Tông, phía sau mỗi một ngọn núi vẫn còn có khu vực gọi là cấm địa, trong đó Hỏa Long Động là một nơi thí luyện được xếp vào loại nguy hiểm bật nhất. Diệp Vân mang trên mình thân phận là đệ tử ký danh của Tô Hạo bởi vì tiếp nhận nhiệm vụ cấp chín liền gấp gáp lên đường xông thẳng một mặt tới Hỏa Long Đông không bị cản trở. Hỏa Long Động, tên như ý nghĩa,ở bên trong sơn động được Chân Hỏa hoàn toàn bao phủ, truyền thuyết có nhắc tới ngẫu nhiên gặp gỡ một con Hỏa Long, một khi nó xuất hiện sẽ làm cho Chân Hỏa trong động tăng lên uy lực so với trước gấp 10 lần, căn bản đệ tử Luyện Khí cảnh không thể lại gần. Diệp Vân vẫn chưa bước vào bên trong Hỏa Long Động mà đã cảm giác độ nóng của lửa đập vào mặt, bỗng phía trước có tiếng quát lớn. “Đứng lại, ai đó báo danh đi.” Trước cửa vào Hỏa Long Động xuất hiện hai gã thanh niên mặc quần áo màu lam trong tay cầm kiếm dáng đứng nghiêm chỉnh, khuôn mặt lạnh lùng. “Chào hai vị sư huynh, tiểu đệ tên Diệp Vân, muốn vào trong động tìm kiếm Thiên La Ngưng Thần Thảo.” Diệp Vân hai tay nắm lại thái độ khách khí nói. Hai gã thanh niên đưa mắt nhìn nhau, không dám tin vào tai mình vừa nghe, một người trong đó cất tiếng hỏi lại: “Ngươi thật muốn tìm Thiên La ngưng Thần Thảo? Đây không phải là nhiện vụ dành cho những đệ tử mới vào nghề? Mà là một nhiệm vụ có độ khó cấp chín .” “Diệp Vân cái tên này ta đã từng được nghe nói qua, hiện nay là đệ tử ký danh của Phong chủ đại nhân, tuy rằng như thế, ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu không nên manh động, cái Hỏa Long Động này không phải là nơi tham quan ngắm cảnh,nhiệm vụ cấp chín khó khăn biết chừng nào đối với những đệ tử tầng Luyện Khí Cảnh sợ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ.” Diệp Vân mỉn cười nói: “Đa tạ hai vị sư huynh nhắc nhở, tại hạ cũng đã cân nhắc kỹ càng trước khi tiếp nhận nhiệm vụ này rồi, quyết không chùng bước dừng lại giữa chừng.” “Thôi được rồi ngươi nên cẩn thận, nếu như ngươi đi vào xem thoáng qua có lẽ sẽ không nguy hiểm lớn, mà muốn hái được Thiên La Ngưng Thần Thảo phải vào chỗ sâu nhất trong Hỏa Long Động, ở đó uy lực Chân Hỏa là mạnh nhất.” Diệp Vân gật đầu cảm ơn, thở sâu lách người qua hai gã đệ tử thủ hộ. Đi dọc theo con đường nhỏ, Diệp Vân nhìn thấy một cánh cửa Tinh Thạch màu hỏa hồng cao chừng hai người trưởng thành chồng lên nhau, thạch động rộng hai thước, toàn bộ thành động khô ráo đỏ bừng, trên vách động xuất hiện các tia rạn nứt. Sóng nhiệt lan tỏa đập vào mặt, còn chưa tới gần cửa động vậy mà làm cho lòng người cảm giác sợ hãi. Diệp Vân lập tức vận chuyển huyền công, sóng nhiệt đang di chuyển bị ngăn lại bên ngoài cơ thể, hắn đưa đôi mắt nhìn lên thạch động phía trên viết ba chữ to đen nhánh, Hỏa Long Động. Diệp Vân thong dong vận chuyển chân khí hộ thể, chân bước nhẹ nhàng uyển chuyển đi vào Hỏa Long Động. Phốc! Diệp Vấn mới đi được hai bước chân, bỗng ở hai bên vách tường phun ra hỏa diễm cuồn cuộn bao trùm lấy hắn. May là đạo hỏa diễm này không phải là Chân Hỏa, chỉ là loại hỏa diễm có độ nóng cao hơn bình thường một chút. Diệp Vân tuy có chân khí bảo vệ nhưng trước mặt hỏa diễm cuồn cuộn buộc hắn dừng bước, loạn choạng lùi trở về phia sau. Toàn bộ thạch động đều bị lửa thiêu đốt đến trắng nhợt nhạt phai cả màu sắc lửa đỏ còn ẩn vào cả trong đá, lửa còn làm trên mặt đất bốc lên sóng nhiệt, đem toàn bộ không gian trở nên xiên vẹo như đang bay múa. Diệp Vân chậm rãi cất bước đi về phía trước, trên đường đi còn gặp rất nhiều lần hỏa diễm tập kích. Diệp Vân không cách nào ngăn cản,trong đó không thiếu nhiều loại hỏa diễm có độ nóng cực cao. Phải biết thân thể Diệp Vân cường hãn gần như vượt qua cực hạn, nếu như toàn thân của hắn chân khí không cần vận dụng, huyền công không vận chuyển, cường độ thân thể của hắn có thể so ngang với đệ tử Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ. Hiện tại hắn tu vi vẫn như trước là Luyện Khí Cảnh nhất trọng nhưng chân khí trong cơ thể đã hoàn toàn hòa hợp vững chắc, việc tiếp theo cần có thời gian cũng cố tu luyện cảm ngộ tâm pháp để đột phá cảnh giới. Nếu như hắn có thể trùng kích đến cảnh giới Trúc Cơ Cảnh nhất trọng, khi đó nhục thể của hắn còn cường đại đến mức độ nào, chỉ sợ chính hắn không tưởng tượng nỗi. Hỏa Long Động cũng không lớn lắm, hắn một đường đi thẳng ước chừng khoảng nữa nén hương thì nhìn thấy phía trước đường đá chia ra làm hai con đường. Diệp Vân đứng ở đoạn cuối con đường, nhìn xem hai lối đi nhíu mày. Nhìn vào trong thông đạo, hỏa diễm đôi khi bốc lên ngùn ngụt bao trùm cả thông đạo. Những loại hỏa diễm bình thường này muốn làm Diệp Vân bị thương là chuyện không thể nào. Diệp Vân cũng không biết mấy cái lối này dài bao nhiêu nếu như tùy tiện đi vào mà xui xẻo gặp phải Chân Hỏa thì toi mạng. Chần chừ một lúc rồi Diệp Vân nở nụ cười khổ quyết định tiến vào. Hỏa Long Động bao năm qua là nơi dành đệ tử Luyện Khí Cảnh thí luyện cùng tu hành, nếu như một trong hai lối xuất hiện Chân Hỏa mà nói người may mắn sống sót chẳng còn mấy, tất cả đệ tử Luyện Khí Cảnh làm sao ngăn cản nổi, làm sao có thể đi vào tu luyện được. Suy nghĩ cẩn thận cân nhắc vấn đề mấu chốt, Diệp Vân không do dự nữa, bước chân đi vào thông đạo bên phải. Nhìn hắn quyết định tùy tiện như vậy thật ra đều có tính toàn cả. Trong thông đạo đôi lúc hỏa diễm lại phun ra độ nóng cao hơn bình thường cùng lắm làm cho hắn đổ mồ hôi hơi khó chịu mà thôi, còn về phần Chân Hỏa Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ không thấy đấu hiệu xuất hiện. Diệp Vân bước đi ước chừng khoảng một nén hương thì từ trong thông đạo đi ra, trước mắt hắn là một gian thạch thất rộng rãi, cả gian thạch thất dài khoảng mười trượng, rộng tám trượng cao hai trượng. Trong thạch thất rộng rãi lác đác vài ba tảng đá tròn trơn bóng phân tán khắp mặt đất. Diệp Vân liếc cái đã nhận biết những tảng đá hình tròn này dùng cho việc tu hành của đệ tử Luyện Khí Cảnh. Diệp Vân tuy tiện khoanh chân ngồi xuống một khối đá, cảm thấy sóng nhiệt dưới thân mãnh liệt dữ dội dâng lên, không cách nào ngăn chặn chúng đi vào trong cơ thể. Sau đó theo chân khí từ từ lưu chuyển làm cỗ sóng nhiệt tiêu tán, cảm thấy có tia nhiệt lưu mơ hồ nhập vào trong người, di chuyển vào chân khí. Diệp Vân không có ngồi tu luyện, loại tu luyện và nhiệt độ này đối với hắn đã không còn tác dụng, cảm thụ xong hắn liền đứng dậy. Diệp Vân lục xét toàn bộ thạch thất ngoại trừ thông đạo bên ngoài không còn thấy bất kỳ lối đi nào. Vì vậy cái thông đạo còn lại mới thông với chỗ sâu nhất. Diệp Vân không nóng lòng vẫn chận rãi dùng ánh mắt nhìn xung quanh kiểm tra thách thất. Hắn nghĩ một gian thạch thất này không đơn giản chỉ dùng để cho đệ tử Luyện Khí Cảnh tu luyện, có nhiều khả năng còn giấu diếm cơ quan. Diệp Vân đưa tay gõ lên thạch thất hai cái, sau đó cảm thấy trong đó truyền tiếng vang của đá. Hắn vô cùng kiên nhẫn gõ lên thạch thất tra xét. Trọn vẹn hai canh giờ về sau, Diệp Vân rút cuộc phát hiện thạch bích đối diện thông đạo có một chỗ tiếng động lạ không giống tiếng đá vang trước kia. Diệp Vân mỉm cười, tay phải nắm lại ngưng tụ chân khí đánh mạnh một quyền vào chính giữa thạch bích. Răng rắc! Một tiếng động nhỏ vang lên, ánh lửa trên thạch bích văng ra bốn phía, từng đạo hỏa diễm trong đó chen chúc nhau mà ra bao phủ lấy Diệp Vân. Những hỏa diễm có độ nóng cực cao, Diệp Vân tuy có chân khí hộ thể cùng thân thể mạnh mẽ hơn người thường, vậy mà vẫn bị loại hỏa diễm này bổ nhào vào người thiêu đốt hết chân khí bảo vệ cơ thể. Khi hỏa diễm tắt đi, trên thạch bích xuất hiện cánh cổng có mái vòm hình tròn, Diệp Vân mỉn cười bước chân vào. Ngay lúc chân hắn bước vào cánh cổng mái vòm, hắn mơ màng nhìn thấy trước mặt có một người đang ngồi ngay ngắn ở đó. Khi hắn tập trung nhìn kỹ lại không thấy gì nữa. Diệp Vân vượt qua cổng có mái vòm, trong nháy mắt hắn choáng váng thất thần nghe sau lưng tiếng của cánh cổng đóng lại, khi hắn quay đầu nhìn lại thì thạch bích khép lại như lúc ban đầu không có tì vết khuyết nhỏ nào cả. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong khoảnh khắc ngắn cảnh sắc hiện ra trong mắt làm cho hắn chấn kinh. Hắn nhìn thấy trên đỉnh vách núi đá có thạch nhũ treo ngược óng ánh trắng nõn nà, mà trên mặt đất toàn bộ Tinh Thạch đỏ rực lửa, thỉnh thoảng có ánh lửa lóe lên. Ánh lửa chiếu sáng lên thạch nhũ óng ánh trắng nõn nà, phản xạ hào quang sáng chói, nhìn qua thứ ánh sáng đẹp rực rỡ ấy dường như lạc vào trong ảo cảnh. “Thật là một nơi tuyệt đẹp.” Diệp Vân tâm tình tán thưởng, hết nhìn thạch ngũ treo ngược rồi lại nhìn lửa đỏ tinh thuần trên mặt đất, trong con mắt hắn tràn đầy sợ hãi thán phục. Bỗng nhiên phía trước mười trượng ở giữa thạch nhũ một quang ảnh hiện ra đồng thời nhìn thấy ngay ở trên mặt đất bốc lên tia lửa màu đỏ hỏa diễm, ánh lửa chiếu xạ lên thạch nhũ, phản xạ lại thứ ánh sáng tươi đẹp hào quang rực rỡ, chúng không tản ra xung quanh nữa mà hội tụ cùng một chỗ dưới mặt đất. Diệp Vân kinh ngạc nhìn nơi ánh sáng hội tụ phát hiện trong hào quang lờ mờ xuất hiện một bóng người. Diệp Vân bắt đầu kinh hãi, theo bản năng chân lùi lại phía sau hai bước, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn bóng người đứng bên trong ngọn lửa. Bóng người ở trong hỏa diễm đang cháy có thể không phải người thật mà đo hào quang thạch nhũ ngưng tụ thành thân ảnh. “Tám trăm năm rồi, rút cuộc có người đi vào.” Ngay thời điểm Diệp Vân muốn đến gần xem xét, bỗng bóng người trong ngọn lửa mở miệng nói chuyện, giọng nói vang lên quanh quẩn ở xung quang thạch động cảm giác gọng nói đó già nua chứa đựng một cuộc đời khổ sở tiền tụy. Chân khí trong cơ thể Diệp Vân căng cứng hội tụ ở bàn tay phải muốn bạo phát ra thiếu chút nữa đánh một chưởng ra bên ngoài. “Tám trăm năm? Tiền bối là ai? Diệp Vân thở sâu, nhàn nhạt hỏi. “Ta là ai? Ta cũng không nhớ, ta chỉ biết mình đã bị vây trong này tám trăm năm rồi, im lặng nhìn thời gian cứ thế trôi qua mỗi một canh giờ ta đều đếm đến giờ là tám trăm lẽ hai năm, bốn mươi ba ngày, bảy canh giờ.” Giọng nói già nua vang lên nghe than thở và cô đơn. Bóng người bên trong ngọn lửa lặng lẽ đứng đấy, thân hình phập phồng không ổn định theo hỏa diễm đang cháy. “Tiền bối nếu người không nhớ nổi mình là ai, vậy còn nhớ ai đem người phong ấn ở đây.” Diệp Vân trong lòng chưa xác định,cất giọng ôn hòa hỏi. “Đem ta phong ấn ở đây là ai? Ta đương nhiên biết rõ, hắn không phải là con người mà là Yêu Tộc tên là Hỏa Liệt.” Lão già đang nói bỗng nhiên phẫn nộ quát lớn tiếng. Diệp Vân sững sờ, theo bản năng hỏi: “Yêu Tộc? Tiền bối có phải người nói Yêu Tộc trong truyền thuyết vẫn còn có khả năng sống đến giờ này? “Cái gì mà truyền thuyết với không truyền thuyết còn có khả năng sống thời đại này? Yêu Tộc chính là Yêu Tộc, chúng vẫn luôn hiện diện, chúng sống ở đại lúc này mấy vạn vạn năm.” Diệp Vân đã từng đọc qua sách cổ bên trong ghi chép về Yêu Tộc, nhưng chẳng qua lời đồn thổi thành truyền thuyết chưa ai thấy qua. Thế nhưng lão già này nói tám trăm năm trước bị tên là Hỏa Liệt Yêu Tộc phong ấn ở đây. Nếu như hắn nói thật vậy Thiên Kiếm Tông cũng từng tiếp xúc quan hệ qua lại với Yêu Tộc? Thiên Kiếm Tông từ lúc khai sơn lập phái cho đến này là một nghìn bốn trăm năm, vậy mà lão già này bị Yêu Tộc phong ấn ở đây hơn tám trăm năm trước. Thật sự là như thế, Yêu Tộc chẳng phải vẫn luôn sống giữa trời đất này? Hơn nữa gần trong gang tấc? “Nhưng người không cần phải lo lắng, Hỏa Liệt yêu nghiệt kia cũng bị ta đánh bị thương. Coi như không chết cũng cần mấy trăm năm thương thế mới hồi phục được hơn nữa ở bên trong Đại Lục nhân loại chúng ta Yêu Tộc khôi phục rất chậm, theo như ngươi nói tám trăm năm qua không xuất hiện Yêu Tộc, chắc hắn đã rời khỏi nơi này trở về Yêu Tộc chi địa.” Lão già chậm rãi nói mang theo nhiều hoài niệm. Diệp Vân thở sâu, nhìn thân ảnh lão giả trong đâu bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý nghĩ. “Tiền bối, người không nhớ rõ tên của mình, vậy người có nhớ chính mình có phải người Thiên Kiếm Tông?” “Thiên Kiếm Tông? Không sai, lão phu chính là một trong Thái Thượng Trưởng Lão Thiên Kiếm Tông?”
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 207: Kiếm đạo lão tổ Dịch: Các tán tu của BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Lão phu chính là thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Tông! Những lời này như sấm sét vang dội trong tai Diệp Vân, hắn lập tức ngây ra như phỗng, gần như không thể tin được những lời vừa rồi. “Ngài, ngài là thái thượng trưởng lão Thiên Kiếm Tông? Diệp vân hít sâu vào, thấp giọng hỏi. “Hẳn là vậy, có điều kỳ lạ là ta không thể nhớ tên của mình là gì, cả tên của những người khác trong Thiên Kiếm Tông nữa.” Hư ảnh lão hơi lấp lánh. Lão giả này chẳng những quên tên mình, mà ngay cả tên những người cùng thời với lão cũng không nhớ một ai. Diệp Vân tò mò hỏi: “Vậy ngài còn nhớ những gì?” Lão giả nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: “Ta nhớ ta tu luyện qua một bí quyết công pháp vô cùng quái dị tên là Tiểu Hấp Tinh Quyết.” Tiểu Hấp Tinh Quyết! Diệp Vân khẽ giật mình, trên mặt hiện lên vẻ khó tin, hắn vội vàng hỏi: “Vậy người không biết Tử trưởng lão? A, chính là Tử Sơn trưởng lão?” Vừa dứt lời, hắn biết mình hỏi vô ích rồi, Tử trưởng lão mới bao nhiêu tuổi, còn lão giả trước mắt này đã bao nhiêu tuổi rồi. “Ta không nhớ nổi tên của bất kì người nào, ngươi hỏi vậy cũng vô ích.” Diệp Vân vừa dứt lời, thanh âm của lão giả đã vang lên. “Vậy người còn nhớ rõ cái gì?” Diệp Vân im lặng. Lão giả bỗng nhiên cười nói: “ Hầu như cái gì ta cũng đều không nhớ, nhưng ta nhớ rõ nhất một thức kiếm pháp, nếu ngươi muốn học, ta vẫn có thể truyền thụ cho ngươi.” “Kiếm pháp?” Tinh mang hiện lên trong mắt Diệp Vân, hắn lắc đầu nói: “Ta có mấy chiêu kiếm pháp vẫn còn chưa hiểu hết, học nhiều hơn nữa cũng vô ích.” “Kiếm chiêu? Tiểu tử, ngươi tùy tiện học được mấy chiêu liền cho đó là kiếm pháp rồi hả? Ngươi biết nguồn ngốc của kiếm pháp? Ngươi biết mùi vị của kiếm pháp, ngươi cũng biết Kiếm Ý và Kiếm Đạo thực sự to lớn mênh mông như thế nào.” Lão giả bỗng nhiên giận dữ, lập tức quát lên. Diệp Vân sững sờ, lão nhân này cần gì phải nổi giận như vậy? Trên đời này kiếm pháp tu luyện nhiều như vậy, chẳng lẽ như lời lão nói, tùy tiện học sẽ không gọi là kiếm pháp à? “Ngươi học kiếm pháp gì, thi triển cho ta xem, xem có làm bẩn đi cái chữ Kiếm này hay không.” Lão đầu giận dữ quát lên. Diệp Vân nhún nhún vai, cười nói: “Nếu như tiền bối thật sự muốn xem, tiểu bối đành thất lễ.” Trong tay Diệp Vân xuất hiện Tử Ảnh, sau đó khẽ run lên, hơi nóng đầy trời đột nhiên dừng lại, sau đó rất nhiều bông tuyết bỗng nhiên xuất hiện, bao phủ phạm vi mấy trượng xung quay hắn. “Băng Phong Thiên Lý!” Diệp Vân khẽ quát một tiếng, Tử Ảnh Kiếm lập tức khuếch tán ra bốn phương tám hướng, bên trong phạm vi mười trượng hầu như đều bị băng tuyết bao phủ, cho dù Hỏa Long Quật vốn vô cùng nóng, cũng đều lập tức bị trải lên một tầng sương trắng. “Không ngờ là tiểu tử ngươi có được băng linh khí, có thể thi triển ra một chiêu như thế, miễn cưỡng có thể coi là kiếm pháp. Bất quá cũng chỉ là kiếp pháp, so với chính thức kiếm đạo còn kém xa.” Trong mắt lão giả sáng ngời, hiển nhiên là một chiêu này của Diệp Vân vượt qua dự liệu của lão. “Kiếm đạo? Như thế nào được gọi là kiếm đạo?” Diệp Vân tò mò hỏi. “Thiên địa pháp tắc, ẩn trong đó vô số Đại Đạo, kiếm đạo chính là một loại trong đó, uy lực tuyệt luân, một kiếm xuất ra, trảm Thiên phá Địa. Kiếm đạo của mỗi người là khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển.” Lão đầu nói mơ hồ, lưu loát. Lông mày diệp vân chau lên, nói: “Vậy là Tiền bối xem thường kiếm pháp của ta, nếu tiền bối không ngại có thể thi triển một chiêu cho vãn bối xem được chứ.” Lão giả sững sờ, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: “Kiếm của ta làm sao có thể tùy tiện thi triển, ta nói rồi, một kiếm chém ta, Thiên Địa nghiền nát. Hỏa Long Quật này căn bản không thể chống lại.” Diệp Vân cười ha ha: “Nếu tiền bối có một kiếm chiêu như thế, một kiếm là đủ trảm phá Hỏa Long Quật, thì sao vẫn bị nhốt tám trăm năm đây? “Ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ta không phải chân thực tồn tại, chỉ là một đạo thần hồn hư ảnh, nếu như trảm phá Hỏa Long Quật, chỉ sợ cũng sẽ nhanh tan thành mây khói, biến mất hoàn toàn.” Lão giả lạnh lùng nói ra. Lúc này Diệp Vân mới ngưng thần nhìn lại, quả nhiên như lời lão giả nói, bên trong quang ảnh sáng chói, lão rõ ràng chỉ là một đạo thần hồn hư ảnh, cũng không phải chân thực tồn tại. “Bây giờ biết rồi chứ, mà thôi, ta không cần so đo với ngươi. Ngươi còn biết những kiếp pháp gì, thi triển ra xem, ta có thể chỉ điểm cho ngươi một chút.” Lão giả vẫy vẫy tay, trên mặt hiện lên chút cô đơn. Diệp Vân hít sâu một cái, Tử Ảnh Kiếm lập tức trở vào bao, sau đó hắn đứng im tại chỗ, trong nháy mắt khí thế đã thay đổi như vực sâu núi cao, không thể xem thường. Tinh mang trong mắt lão giả hiện lên, mang theo vài phần chờ mong. Tay Diệp Vân khoát lên Tử Ảnh Kiếm, sau đó đột nhiên rút ra, tử sắc quang ảnh giống như dòng nước chảy, vô cùng rực rỡ tươi đẹp. Một kiếm vô cùng đơn giản, chỉ là rút kiếm, đâm ra, sau đó là thôi. “Tiền bối, người thấy thế nào?” Trên mặt lão giả tràn đầy kinh ngạc, giống như đã gặp quỷ, sau nửa ngàu sửng sốt mới bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Thiên Sinh Nhất Kiếm, đây là Thiên Sinh Nhất Kiếm, ngươi làm sao có thể biết Thiên Sinh Nhất Kiếm này?” Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong lòng kinh ngạc không thôi, rõ ràng lão gả này nhận biết được Thiên Sinh Nhất Kiếm do Thất Trưởng Lão truyền thụ, thật là ngoài dự liệu của hắn. “Nói, Thiên Sinh Nhất Kiếm này là ai truyền thụ cho ngươi hay sao? Một kiếm này không phải ai cũng đều có thể tu luyện thành công, yêu cầu vô cùng hà khắc, cho dù là thiên tài thông minh nhất cũng có thể không tu luyện thành công.” Lão giả vô cùng kích động, nhảy dựng lên bên trong quang ảnh sáng chói đằng kia. Diệp Vân không nghĩ tới lão giả sẽ kích động như vậy, không thể không trả lời: “Đương nhiên là sư tôn ta truyền thụ, chẳng lẽ lại có thể tự mình lĩnh hội.” “Ngươi nói là sư tôn ngươi cũng tu thành Thiên Sinh Nhất Kiếm? Không thể như thế, ngươi nói dối, một kiếm này thần diệu như thế nào, Thiên Kiếm Tông mấy trăm năm qua, chưa từng có người luyện thành, dù là ta năm đó cũng không cách nào lĩnh ngộ thành công, chẳng lẽ đối với kiếm đạo ngươi lại lĩnh ngộ hơn ta sao? Hai thầy trò các ngươi vậy mà đều tu luyện Thiên Sinh Nhất Kiếm, nói, có phải Thiên Sinh Nhất Kiếm đã bị phá giải hay không, tất cả mọi người đều có thể tu luyện thành công?” Tiếng nói của lão giả dồn dập, lớn tiếng la lên. Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: “Tất nhiên không phải, toàn bộ Thiên Kiếm Tông có thể thi triển một kiếm này đúng là chỉ có ta cùng sư tôn. Có điều ta rất muốn biết, một kiếm này thật sự lợi hại như thế? Có thể làm cho một vị kiếm đạo lão tổ như ngài cũng thất thố như vậy?” Lão đầu càng như thế, Diệp Vân đối với Thiên Sinh Nhất Kiếm này càng hiếu kỳ, vì vậy hắn thuận thế vỗ mông ngựa, xưng hô lão là kiếm đạo lão tổ. Xưng hô như thế quả nhiên có tác dụng, lão đầu nhìn như rất thích thú, dần dần bình tĩnh lại. “Kiếm đạo lão tổ? Cái tên này cũng không tệ, nếu ta đã không nhớ ra tên, vậy hãy dùng danh xưng này đi, rất thích hợp.” Lão đầu đau đớn đau đớn nói, đồng thời không thèm để ý. Diệp Vân mỉm cười, nói: “Lão tổ, Thiên Sinh Nhất Kiếm này ta cũng tình cờ luyện được, thần diệu trong đó cũng không rõ ràng lắm, kính xin lão tổ chỉ điểm.” Kiếm đạo lão tổ ừ một tiếng, gật đầu nói: “Thiên Sinh Nhất Kiếm thật ra cũng không phải chỉ có một kiếm, bởi vì một kiếm này chính là căn bản, là kiếm pháp đơn giản nhất. Chính vì đơn giản nhất, nên hợp với Đại Đạo, bởi vậy nếu có thể lĩnh ngộ, uy lực cường hãn như vậy bạo phát ra sẽ làm cho người khác khó có thể tin.” Diệp Vân chính xác đã hoàn toàn cảm thụ qua uy lực của Thiên Sinh Nhất Kiếm, Thất trưởng lão chỉ nhẹ nhàng một kiếm, đã khiến hắn có một loại ảo giác như Thiên Địa hư không đều bị nghiền nát. “Một kiếm này đơn giản như thế, thuận hợp với Đại Đạo, chỉ cần có thể lĩnh ngộ, là có thể đem đủ loại lĩnh ngộ dung nhập vào nó, một kiếm biến mười kiếm, mười kiếm hóa trăm kiếm, trăm kiếm biến ra ngàn vạn, trong lúc nhất thời địch nhân phát hiện khắp thiên địa đều là kiếm vũ, không cách nào trốn tránh.” Thanh âm Kiếm đạo lão tổ có chút kích động. “Thần diệu như vậy? Vừa rồi một kiếm kia của ta cũng chỉ có như vậy, cũng không quá mức cường đại.” Diệp Vân có chút không tin nói. “Cũng không quá mức cường đại? Vừa rồi chân khí ngươi cũng không thúc giục, thì làm sao có thể thể hiện được lực công kích cường đại?” Kiếm đạo lão tổ gầm lên liên tục, tiếp tục nói: “Ta thấy chân khí trong cơ thể ngươi hùng hậu, dù cảnh giới mới chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất trọng, nhưng đã có thể chống lại đệ tử Luyện Khí Cảnh cấp cao rồi? Nếu như ngươi truyền chân khí vào một kiếm kia mặc dù Luyện Khí Cảnh đỉnh phong cũng không dám kinh thường, thậm chí sẽ vẫn lạc dưới kiếm của ngươi.” Diệp Vân đã từng nghe qua Thất trưởng lão nói Thiên Sinh Nhất Kiếm có thể dung nhập các loại kỹ pháp, chỉ cần có thể dung hợp hoàn mỹ, thi triển ra sẽ thiên biến vạn hóa, uy lực vô cùng. “Như vậy phải làm thế nào mới có thể dung nhập các loại kỹ pháp vào trong đó?” Diệp Vân nghi ngờ hỏi. “Khó khăn nhất của Thiên Sinh Nhất Kiếm chính là động tác rút kiếm đâm ra, nếu không có lĩnh ngộ, dù có luyện trên một vạn lần, mười vạn lần đều khó có thể đâm ra chính thức Thiên Sinh Nhất Kiếm. Bây giờ ngươi đã lĩnh ngộ, chỉ cần cẩn thận nghĩ xem làm sao để các kỹ pháp đã học được trước đây dung nhập trong đó, chỉ cần dùng tâm là có thể dung nhập, lĩnh ngộ đầu tiên là quan trọng nhất, sau đó chỉ cần dụng tâm chịu khó chịu khổ tu luyện là có thể được.” Kiếm đạo lão tổ vẫy vẫy tay, kiến thức về Thiên Sinh Nhất Kiếm của lão vô cùng đáng giá. Diệp Vân cẩn thận ghi nhớ lại lời nói của kiếm đạo lão tổ, sau đó nhắm mắt lại, qua trọn thời gian nửa nén hương, hắn bỗng nhiên mở mắt ra. Lập tức liền thấy ngón tay phải hắn hợp lại thành kiếm, sau đó chậm rãi đâm ra ngoài về hướng bên trái vách núi. Giờ khắc này, nếu Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng ở đây, chắc chắn hai người sẽ phải kinh sợ. Bởi vì bọn họ sẽ thấy được biến hóa trong một kiếm này của Diệp Vân đều là Tiên kỹ bọn họ hiểu rõ, nhiều biến hóa như vậy nhưng lại dung hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, không nhìn ra có điểm nào không ổn. Gương mặt kiếm đạo lão tổ lại càng kinh ngạc, hắn chỉ mới nói qua một chút, không thể tin được Diệp Vân lại có thể hơi suy luận ra, sau đó dung nhập các Tiên kỹ khác vào một kiếm này, hơn nữa lại có thể hoàn hảo đâm ra, quả thực làm cho người ta không tin được. “Thiên tài, chính là thiên tài, thiên tài tu luyện kiếm đạo đây sao!” Kiếm đạo lão tổ lớn tiếng la lên, trong tiếng nói tràn đầy kích động. Diệp Vân cũng không bị những lời này quấy nhiễu, thực tế căn bản hắn không nghe được, hắn cảm giác như mình đang đi vào một cảnh giới kỳ diệu. Hắn dường như cảm thấy một kiếm này dung nhập hai đạo công kích vô cùng hoàn mỹ, giống như là biến hóa của một kiếm này, không có chút nào cảm thấy không lưu loát! Chỗ thần diệu của Thiên Sinh Nhất Kiếm chính là lúc này!
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 208: Thức thứ ba chân chính Dịch: Các tán tu của BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Thấy Diệp Vân như vậy, Kiếm Đạo lão tổ cảm thấy vô cùng kích động. Dường như lão còn không dám tin vào mắt mình, một người trẻ tuổi lại có thể thi triển Thiên Sinh Nhất Kiếm một cách dễ dàng như vậy. Hơn nữa, lão còn nghe Diệp Vân nói một kiếm này hai người thầy trò bọn hắn đều đã lĩnh hội hết rồi. Điều này thật sự đã vượt quá nhận thức của lão. Tinh thần Diệp Vân hồi phục lại từ trong trạng thái kì diệu kia. Mới vừa rồi, trong chiêu Thiên Sinh Nhất Kiếm kia, hắn đã vô thức kết hợp thức thứ nhất Lôi Vân Sơ Hiện trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm và Băng Phong Thiên Lý với nhau. Hắn không ngờ nó lại lưu loát như thế, dường như một kiếm này vốn dĩ là vậy. - Tiền bối, một kiếm này của vãn bối có khuyết điểm nào không, xin người chỉ điểm cho? Diệp Vân thấp giọng hỏi. - Khuyết điểm ư? Thiên Sinh Nhất Kiếm chỉ có mạnh yếu mà không có khuyết điểm. Lĩnh ngộ chính là lĩnh ngộ, không có tiểu thành hay đại thành. Nếu như ngươi không có khả năng đánh ra một kiếm có sức phá hoại cực mạnh thì đó là do ngươi chưa lĩnh ngộ hết về kiếm đạo. Tu vi không đủ sẽ không thể phát huy hết lực lượng mạnh nhất của Thiên Sinh Nhất Kiếm. Kiếm Đạo lão tổ kích động nói. - Ý của tiến bối chính là lĩnh ngộ kiếm đạo càng cao, tu vi càng mạnh thì lực lượng phát ra sẽ càng mạnh ư? Nhưng mà lời này giống như nói thừa vậy, tu vi càng mạnh và kiếm đạo càng cao thì dĩ nhiên lực công kích sẽ càng mạnh rồi. Diệp Vân khẽ cười nói. - Dĩ nhiên là vậy, tu vi là trụ cột, nhưng lĩnh ngộ Thiên Đạo lại là điều quan trọng nhất. Nếu như không có hai thứ này chống đỡ thì kiếm pháp có mạnh mấy cũng chỉ là uổng phí mà thôi. Kiếm Đạo lão tổ gật đầu trả lời: - Thế nhưng, cái thần kỳ của Thiên Sinh Nhất Kiếm này chính là có thể dung hợp tất các loại tiên kỹ thần thông vào trong đó. Nếu ngươi có thể lĩnh hội được tiên kỹ thần thông và thi triển một cách hoàn mỹ rồi dung nhập vào trong Thiên Sinh Nhất Kiếm thì uy lực của những tiên kỹ thần thông này sẽ được tăng chồng lên nhau. Một kiếm xuất ra phải tương đương với mấy lần công kích một lúc. Thậm chí có thể bằng với mười lần, mấy trăm lần công kích. Ngươi hãy suy nghĩ một chút, nếu như có thể đem những thần thông này dung hợp lại với nhau thì lực lượng sẽ trở nên đáng sợ tới mức nào? Trên mặt Diệp Vân ngập tràn vẻ kinh hãi. Hắn sợ rằng mình đã nghe lầm nên hơi sững sờ một lúc. - Lão tổ, những lời người nói đều là thật ư? - Tất nhiên là thật rồi. Nhưng Thiên Sinh Nhất Kiếm dung hợp càng nhiều tiên kỹ thần thông thì chân khí tiêu hao sẽ càng nhiều hơn. Nếu như bản thân ngươi chỉ có thể thi triển đủ ba loại tiên kỹ thần thông mà đã tiêu hao hết chân khí trong cơ thể thì ngươi chỉ dung hợp được tối đa ba loại tiên kỹ này vào trong Thiên Sinh Nhất Kiếm thôi. Tuy nhiên, lực lượng của ba loại thần thông chồng lên nhau sẽ khiến uy lực tăng gấp ba lần trở lên. Gương mặt Kiếm Đạo lão tổ tràn ngập sự kích động, lão vội vàng nói tiếp. Diệp Vân ngơ ngác đứng im tại chỗ. Mặc dù hắn biết Thiên Sinh Nhất Kiếm rất thần kỳ và phi phàm, thế nhưng hắn lại không ngờ nó lại thần kỳ đến vậy. Ví dụ như ba chiêu trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm, tuy rằng tu vi hiện tại của hắn sẽ có thể thi triển ra được nhiều lần và uy lực của một chiêu vẫn sẽ cường đại nhưng sẽ không mạnh bằng ba chiêu hợp lại với nhau cùng xuất ra một lúc. Dựa vào tu vi hiện tại của mình, nếu hắn dung hợp Lôi Vân Điện Quang Kiếm, Băng Phong Thiên Lý và một ít chiêu pháp khác với nhau thì uy lực của Thiên Sinh Nhất Kiếm sẽ đạt tới trình độ ra sao? Nếu như hiện tại gặp được Mộ Dung Vô Ngân thì cho dù là y thi triển ra Vô Tình Thiên Kiếm thì hắn cũng có thể dùng một kiếm đánh bại y, thậm chí là trực tiếp giết luôn y. - Ngươi còn biết dạng kiếm pháp nào nữa không? Không phải, là tiên kỹ thần thông chứ? Lão vội vã hỏi. Diệp Vân hơi chần chừ một lát rồi nói: - Vãn bối ngoại trừ tu luyện Băng Phong Thiên Lý và một ít pháp kỹ ra thì còn tu luyện ba chiêu thức đầu trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm. - Lôi Vân Điện Quang Kiếm? Tiểu tử, trên người ngươi không những có linh khí hệ Băng mà còn lĩnh hội cả linh khí hệ Lôi nữa ư? Kiếm Đạo lão tổ nhìn Diệp Vân một cách bất khả tư nghị, vẻ mặt lão hiện lên sự kinh ngạc. Diệp Vân mỉm cười nói: - Chỉ là vãn bối tình cờ lĩnh hội mà thôi. Lúc vãn bối thi triển ra còn chưa thuần thục nữa. - Nói nhảm ít thôi, mau thi triển ra cho ta xem thử. Lão già cảm thấy vô cùng hưng phấn. Tử Ảnh trong tay Diệp Vân bắt đầu di chuyển. Thức thứ nhất Lôi Vân Sơ Hiện trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm lập tức xuất hiện, tiếng sấm đùng đùng, tia điện lập lòe. Tiếp theo là thức thứ hai, Lôi Đình Vạn Quân. Chỉ thấy hàng vạn tia sét từ trên trời giáng xuống tụ lại trên Tử Ảnh Kiếm. Một kiếm chém ra dẫn theo sấm sét xé rách bầu trời. Lão già thấy vậy, nụ cười trên môi càng rõ hơn. Thức thứ ba trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm, Thần Lôi Diệt Thế! Những tia thần lôi màu tím tụ lại với nhau rồi bắt đầu giáng từ trên trời xuống. Kiếm Đạo lão tổ bỗng nhiên quát lớn: - Dừng, dừng lại cho ta. Diệp Vân khẽ giật mình, hắn ngưng cây kiếm thẳng đứng giữa không trung, nói: - Tiền bối, một kiếm như thế này có chỗ nào không đúng ư? Hắn hơi cảm giác được rằng, có lẽ chiêu thức thứ ba mà hậu nhân phục chế lại đã có sự khác biệt nên đã bị hư ảnh của lão già này nhìn ra. - Dĩ nhiên là không đúng, rất là không đúng đó. Thức thứ ba trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm chính là thần lôi giáng xuống hủy diệt thế gian. Bằng tu vi hiện giờ của ngươi thi triển ra chiêu này thì kể cả là đệ tử Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ cũng không ngăn được nó dễ dàng đâu. Thế nhưng thần lôi màu tím của ngươi vừa rồi thì ngay cả đệ tử Luyện Khí Cảnh lục trọng, thất trọng còn có thể chống đỡ dễ dàng chứ đừng nói là đệ tử Trúc Cơ Cảnh. Chiêu kiếm này chắc chắn có vấn đề. Kiếm Đạo lão tổ cau mày lại, lão đang cảm thấy rất không hài lòng. Trong lòng Diệp Vân cảm thấy mừng rỡ, hắn cố nén kích động, chắp tay nói: - Kính xin lão tổ chỉ điểm cho. - Ngươi nhìn cho kĩ đi. Hư ảnh của Kiếm Đạo lão tổ bước lên phía trước một bước. Chỉ thấy trong tay lão xuất hiện một luồng sáng màu hồng dần dần tụ lại thành một thanh trường kiếm trên thân cháy rực lửa. Thanh trường kiếm rực lửa khẽ khua một cái đã lập tức rung lên bần bật. Ngay sau đó lão bỗng nhiên rụt kiếm về, chỉ trường kiếm lên trời rồi bổ thẳng xuống một phát. - Nhìn rõ ràng rồi chứ? Kiếm Đạo lão tổ hơi trầm giọng hỏi. Diệp Vân sững sờ trong giây lát. Trong chiêu kiếm này không hề có chút lực lượng nào cả. Càng không có cả tiếng sấm và tia sét, thế nhưng lão lại hỏi mình xem rõ chưa? Nếu như chỉ là một động tác thì tự nhiên là nhìn rõ rồi. - Nếu nhìn rõ rồi thì ngươi nói cho biết vừa rồi thanh trường kiếm được ta rung lên mấy lần? Kiếm Đạo lão tổ thấy Diệp Vân hơi chần chừ liền lạnh giọng hỏi. Diệp Vân sững sờ. Động tác như nước chảy mây trôi kia thì hắn đã nhìn rõ rồi nhưng căn bản hắn lại không hề quan sát thanh trường kiếm rung động bao nhiêu lần. Việc đó và Thần Lôi Diệt Thế có quan hệ gì sao? - Ta biết ngay là tiểu tử ngươi không nhìn rõ mà. Ta nói cho ngươi biết, muốn luyện thành chiêu Thần Lôi Diệt Thế này, cái cần nhất chính là phải rung động linh khí hệ Lôi một nghìn không trăm hai mươi tư lần chỉ trong chớp mắt. Mỗi một lần đều phải phân linh khí hệ Lôi ra một phần. Sau khi phân linh khí hệ Lôi ra thành một nghìn không trăm hai mươi tư phần lại phải tụ nó vào một chỗ mà không được lẫn vào nhau. Nếu làm được như vậy thì mới có thể gọi ra được thần lôi chân chính hủy diệt thế gian. Kiếm Đạo lão tổ chậm rãi nói. Diệp Vân không ngờ chỉ trong một chiêu mà lại chứa đựng nhiều đạo lý như vậy. Muốn rung động linh khí hệ Lôi thành một nghìn không trăm hai mươi tư phần rồi sau đó lại tụ về một chỗ, hơn nữa mỗi phần lại phải riêng biệt không được lẫn vào nhau thì mới có thể gọi ra được thần lôi. Đây quả thực là một việc quá khó khăn. - Nhớ kỹ, đây mới thật sự là thức thứ ba của Lôi Vân Điện Quang Kiếm, Thần Lôi Diệt Thế. Nó không giống với cái chiêu ngươi vừa thi triển lung tung ra đâu. Kiếm Đạo lão tổ hừ một tiếng, lão trầm giọng nói. - Đa tạ lão tổ! Diệp Vân khom người bái lão. Hắn thật không ngờ trên đường tiến vào Hỏa Long Quật tìm kiếm Thiên La Ngưng Thần Thảo để hoàn thành nhiệm vụ cấp chín lại gặp được vị Thái Thượng trưởng lão 800 năm trước của Thiên Kiếm Tông. Lại còn được lão chỉ điểm cho phương pháp tu luyện thật sự của thức thứ ba trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm, Thần Lôi Diệt Thế nữa chứ. - Ta thấy tiểu tử nhà ngươi nhìn thuận mắt nên mới truyền thụ cho ngươi chiêu này. Nhớ kỹ, nếu muốn phân linh khí hệ Lôi trong cơ thể ra thành một nghìn không trăm hai mươi tư phần và không tụ lẫn vào nhau thì tuyệt đối không được vượt quá thời gian một hơi thở. Nếu không làm được thì sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thể nào gọi ra được thần lôi. Kiếm Đạo lão tổ dặn dò hắn. Diệp Vân gật gật đầu, chân mày hắn hơi nhíu lại. Muốn trong thời gian một hơi thở hoàn thành bước này thì phải nói là một việc vô cùng khó khăn. Chắc hẳn phải mất rất nhiều thời gian luyện tập thì mới có thể thi triển ra Thần Lôi Diệt Thế chân chính. - Đúng rồi, vãn bối còn nghe nói trong Lôi vân Điện Quang Kiếm này còn mấy chiêu về sau nữa. Thức thứ tư chính là Lôi Thần Chi Kiếm, chắc là sấm sét đầy trời tụ thành Lôi Thần chi kiếm chém giết hết thảy. Còn thức thứ năm gọi là Thẩm Phán Chi Phạt, chẳng lẽ là Thần Lôi Hàng Lâm phán xét thế gian? Trong lòng Diệp Vân tràn đầy sự mong chờ. Nếu có thể nhận được hai chiêu đằng sau của Lôi Vân Điện Quang Kiếm thì thực lực của hắn sẽ tăng trưởng trên phạm vi lớn. - Lôi Vân Điện Quang Kiếm chính xác là có tất cả năm chiêu. Nhưng mà hai chiêu đằng sau ta cũng không nhớ ra được. Ta chắc phải biết về nó chứ? Nhưng tại sao lại không có trí nhớ về điều này vậy? Kiếm Đạo lão tổ chau mày, lão cố gắng suy nghĩ. Trong lòng Diệp Vân tràn đầy sự mong chờ nhìn lão. - Không nghĩ ra được, ta quên mất rồi. Kiếm Đạo lão tổ lắc đầu, thở dài nói. Vẻ mặt Diệp Vân hiện lên sự thất vọng. Nếu có thể nhận được phương pháp tu luyện của hai chiêu này thì từ giờ tới lúc Trúc Cơ Cảnh thất trọng hắn sẽ không cần phải tu luyện thêm những loại tiên kỹ khác nữa. Tuy Thiên Sinh Nhất Kiếm khá thần kỳ, thế nhưng nếu không có những tiên kỹ thần thông mạnh mẽ dung hợp vào thì nó cũng chỉ như là một chiêu kiếm pháp đơn giản mà thôi. - Tiểu tử, việc ta nghĩ mãi không ra có lẽ là vì thần hồn này của ta đã không được hoàn chỉnh. Năm đó, tên Yêu tộc Hỏa Liệt rút thần hồn của ta ra rồi chia thành ba phần và trấn áp tại ba nơi khác nhau. Đây chỉ là một trong ba phần thần hồn nên việc trí nhớ bị thiếu sót cũng là chuyện thường mà thôi. Kiếm Đạo lão tổ thấy vẻ mặt thất vọng của Diệp Vân liền vừa cười vừa nói. Đôi mắt Diệp Vân sáng ngời, nói: - Nếu như ba hồn hợp nhất thì chẳng phải tiền bối sẽ có thể hồi phục hoàn toàn ư? - Hẳn là vậy. Thế nhưng, muốn ba hồn hợp nhất quả thật là chuyện không thể. Kiếm Đạo lão tổ thở dài, nói. - Vì sao vậy? Diệp Vân tò mò hỏi. Kiếm Đạo lão tổ nói: - Bởi vì hai cái thần hồn còn lại không ở trong Hỏa Long Quật và cũng không có ở gần đây. Một cái chắc hẳn đã bị phong ấn tại bên trong cảnh nội của Yêu tộc. Ngoài ra, cái còn lại hẳn là đang ở trong Đô thành của vương triều Giảo Nguyệt. Diệp Vân hơi sững sờ một lúc, hắn nhìn Kiếm Đạo lão tổ một cách bất khả tư nghị. Chẳng phải Yêu tộc chỉ là một nơi trong truyền thuyết sao, thần hồn đang bị phong ấn trong cảnh nội Yêu tộc thì phải đi đâu để tìm đây? Một cái thần hồn khác lại bị phong ấn ở Đô thành của vương triều Giảo Nguyệt, chỗ đó là nơi Diệp Vân có thể đi sao? Thuộc hạ của vương triều Giảo Nguyệt chính là đế quốc Đại Tần, mà đế quốc Đại Tần lại quản hạt cả mấy chục, mấy trăm vương quốc khác nữa. Tấn Quốc cũng chỉ là một trong những các quốc gia đó mà thôi. Với tu vi của Diệp Vân, nếu muốn đến vương triều Giảo Nguyệt tìm thần hồn cho lão thì đúng là việc không thể. Hơn nữa, nếu mọi việc đúng như lời lão nói, tên Yêu tộc Liệt Hỏa chia thần hồn của lão ra làm ba phần và phong ấn ở các nơi khác nhau thì tu vi thật sự của lão phải mạnh tới mức nào? Có thể phong ấn thần hồn trong nội cảnh Yêu tộc và Đô thành của vương triều Giảo Nguyệt thì ít nhất tu vi của lão phải là Kim Đan Cảnh ư? Không, có lẽ phải trên Kim Đan Cảnh. Thế nhưng, trong cả trăm nghìn năm qua, chưa từng có ai nghe được rằng trong Thiên Kiếm Tông có đại năng Nguyên Anh Kỳ cả. Diệp Vân nhìn hư ảnh của Kiếm Đạo lão tổ, hắn nhất thời cau mày lại.
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 209: Lão tổ nhập tháp Dịch: Các tán tu của BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc "Yêu Tộc ở nơi nào?" Diệp Vân nhíu mày, hiếu kỳ hỏi. "Yêu Tộc? Theo ta nhớ không lầm, nếu muốn đi tới lãnh địa của Yêu Tộc trên đại lục này. đầu tiên phải xuyên qua Giảo Nguyệt vương triều, rồi tiếp tục vượt qua hai vương triều nữa mới có thể đến." Kiếm đạo lão tổ nhíu nhíu mày, vừa cố gắng nhớ lại, vừa từng chút một nói ra. Diệp Vân thiếu chút nữa phun ra một búng máu, hắn hiện tại vẫn chưa rời khỏi Thiên Kiếm Tông, Giảo Nguyệt vương triều hắn cũng không biết ở nơi nào, không những kêu hắn xuyên qua Giảo Nguyệt vương triều, còn phải vượt qua tiếp hai vương triều khác nữa mới có thể đến lãnh địa củaYêu Tộc. Lão bất tử chết tiệt này nói rất hay, giống như nhẹ nhàng đi năm ba ngày là tới. "Lão tổ, ngươi đến cùng là người nào? Ta là đệ tử Thiên Kiếm Tông, mà tuyệt đại bộ phận đệ tử đều không ra khỏi Tấn quốc, không những vậy cho dù là cao tầng Thiên Kiếm Tông, thậm chí là tông chủ đại nhân cũng đều chưa từng đi qua Giảo Nguyệt vương triều, cùng lắm là đi các nơi trong Đại Tần đế quốc." Diệp Vân mặt đen lại, có chút khổ sở nói ra. "Ta không nhớ rõ, nhưng ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, ta chính là Thiên Kiếm Tông Thái Thượng Trưởng Lão." Lão đầu nhíu nhíu mày, suy tư một hồi thoạt nhìn rất nghiêm túc. Diệp Vân đảo mắt một vòng, nói: "Thiên Kiếm Tông thành lập đã được hơn một nghìn năm, thật sự vãn bối chưa từng nghe nói qua có người nghỉ chân tại Đại Tần đế quốc, càng không nghe nói có người xuyên qua Giảo Nguyệt vương triều. Lão đầu, ngươi đem chuyện này ra nói chơi, một chút buồn cười cũng không có." Kiếm đạo lão tổ hừ một tiếng, nói: "Tiểu gia hỏa ngươi thì biết cái gì, ai nói với ngươi Thiên Kiếm Tông không có người có thể nghỉ chân tại Đại Tần đế quốc? Năm đó nếu không phải hai tên ngu xuẩn kia, Thiên Kiếm Tông đã sớm chiếm lấy một chỗ cắm dùi tại Đại Tần đế quốc rồi." Diệp Vân hiếu kỳ hỏi: "Người nói hai tên ngu xuẩn, vậy bọn hắn là ai?" Lão đầu lông mày nhíu lại, nói: "Ta không thể cho ngươi biết, thần hồn của ta bị chia ra làm ba, căn bản nhớ không rõ tên của bọn hắn. Chỉ biết là, nếu như không phải bởi vì hai tên ngu xuẩn này thì Thiên Kiếm Tông đã có thể phát triển lớn mạnh tại Đại Tần đế quốc." Diệp Vân cũng không thèm để ý, suy nghĩ đến chuyện này nữa. Nếu lời của kiếm đạo lão tổ nói đều là thật, Thiên Kiếm Tông tuyệt đối không đơn giản như hắn nghĩ, có lẽ lực lượng sau lưng tông môn còn cường đại kinh người hơn nhiều. "Lão tổ, có phải người muốn ta tiến về phía lãnh địaYêu Tộc cùng Giảo Nguyệt vương triều, giúp người tìm về thần hồn?" Lão đầu ánh mắt sáng lên, nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi rất thông minh, không tệ không tệ, không hổ là đệ tử Thiên Kiếm Tông, đáng mặt nhân tài. Yên tâm đi, ta sẽ không bắt ngươi hỗ trợ không công. Đợi đến lúc ta thần hồn hợp nhất, thì cũng chính là lúc ngươi tung hoành thiên hạ. Dù cho là tại Giảo Nguyệt vương triều, ngươi cũng có thể có được một chỗ cắm dùi." Diệp Vân hừ hừ rồi hai tiếng, căn bản không thèm quan tâm. Rõ ràng lão bất tử chết tiệt này khoác lác lung tung. Nếu quả thật theo như lời hắn nói, thì tu vi của hắn không phải Diệp Vân có thể đoán được, như thế nào lại bị phong ấn ở đây? "Đúng rồi, lão tổ người nói qua một chút sự tình Yêu Tộc cho ta nghe." Diệp Vân đối với Yêu Tộc có hứng thú mãnh liệt, Yêu Tộc là chủng tộc lưu truyền vô số năm trên đại lục, không ngờ tới lại thực sự tồn tại. Kiếm đạo lão tổ mặt đang nở nụ cười, nghe Diệp Vân hỏi, gương mặt lập tức trở nên âm trầm, thoạt nhìn sắc mặt có chút phẫn nộ. "Tiểu tử ngươi cũng đã biết, thiên hạ chia làm Tam Giới. Thiên Giới, Yêu giới, Ma giới." "Này này, lão tổ, người có nói sai rồi không? Vốn dĩ là Thiên Giới, Nhân giới và Yêu giới. Ma giới là cái gì? Sao ta chưa từng nghe qua?" Diệp Vân ngắt lời nói. Kiếm đạo lão tổ trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Xú tiểu tử ngươi muốn hay không muốn nghe cũng đừng hỏi. Ít méo mó một chút đi, ngươi mới mấy tuổi, biết cái gì." Diệp Vân nín bặt, trong lòng thầm nghĩ lão bất tử chết tiệt này tự xưng là Thiên Kiếm Tông Thái Thượng Trưởng Lão, lại nói chuyện bốp chát như vậy sao? "Tam Giới chính là Thiên giới, Yêu giới và Ma giới. Về phần cái gọi là Nhân giới, thực ra là một địa phương trong Yêu giới. Nếu đem so sánh với Yêu giới, Nhân giới lúc đầu chiếm không đến một phần ba Yêu giới." Kiếm đạo lão tổ tiếp tục nói. "Nhân giới lúc đầu nếu chỉ chiếm không đến một phần ba Yêu giới, như vậy khắp thiên hạ có lẽ đều là Yêu Tộc. Vì sao trăm ngàn năm qua, chỉ có truyền thuyết, còn Yêu Tộc không một lần xuất hiện?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi. Lần này, Kiếm đạo lão tổ không vì Diệp Vân ngắt lời mà tức giận mắng mỏ, con mắt híp lại, nói: "Bởi vì Yêu Tộc tuyệt đại bộ phận đều bị phong ấn, chỉ còn sót một ít hậu duệ Yêu Tộc qua lại tại giới này." "Bị phong ấn? Vì cái gì?" Diệp Vân sững sờ, hắn có một loại cảm giác, trước mắt sắp mở ra một bí mật vô tiền khoáng hậu, có thể làm cho hắn nhìn được một góc của băng sơn cái được gọi là Nhân giới này. "Ta làm sao biết? Ta cũng là từ trong miệng Hỏa Liệt biết được, dường như vạn năm trước một cuộc đại chiến giữa Nhân Yêu nhị tộc. Sau đó, Yêu Tộc gần như hoàn toàn bị phong ấn, nhưng rút cuộc là bị phong ấn hay là tự mình phong ấn, hình như Hỏa Liệt cũng không biết." Kiếm đạo lão tổ chậm rãi nói ra. "Thì ra là thế, trách không được Yêu Tộc chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Vậy, lão tổ, theo người nghĩ, Yêu giới có thể phá vỡ phong ấn, một lần nữa trở lại đại lục này không?" Diệp Vân giật mình, gật đầu nói. Kiếm đạo lão tổ gật gật đầu, nói: " Trên đời, không có gì có thể vĩnh viễn phong ấn vạn năm, lực lượng phong ấn cho dù có cường đại đến mấy chỉ sợ cũng sẽ dần dần yếu đi, Yêu Tộc sớm muộn gì sẽ có một ngày tái xuất nhân gian." Thoạt nhìn lão đầu có chút ảm đạm, tiếng nói ngưng trọng hẳn lên. Diệp Vân mỉm cười, nói: "Lão tổ, người không nên vác lên bộ mặt ưu sầu đó. Nếu như Yêu Tộc phá vỡ phong ấn, trở lại thế gian, như vậy cho dù sức lực của một mình người chỉ sợ căn bản không làm nên chuyện gì. Loại đại sự này, tự nhiên sẽ có cường giả cao cao tại thượng chống đỡ lấy, chúng ta bây giờ chuyên tâm tu hành là được." Kiếm đạo lão tổ nhìn Diệp Vân liếc, bỗng nhiên cười cười, nói: "Chuyện đó cũng phải giả, Yêu Tộc tái xuất, hiển nhiên sẽ dấy lên một cuộc huyết chiến gió tanh mưa máu. Đến lúc đó, dù là ai cũng không thể chỉ lo thân mình, chỉ có đoàn kết lại, sức mạnh đó mới là vĩnh hằng." Diệp Vân thấy kiếm đạo lão tổ trên mặt hiện lên nét ngưng trọng, bất chợt hắn có một loại cảm giác, lão bất tử trước mắt này có lẽ không xấu như hắn nghĩ, dù tu vi chỉ là Nguyên Anh Cảnh. Thế nhưng, Thiên Kiếm Tông thành lập hơn một nghìn năm, có cao thủ tu vi như thế xuất hiện sao? "Vậy Ma giới là cái gì? Ta chưa từng nghe nói qua." "Ma giới? Đó mới chính là tồn tại trong truyền thuyết, ta cũng chỉ là nghe nói. Hình như, ở một vạn năm trước khi chúng Thần đại chiến nổ ra đã biến mất rồi. Không biết là bị hủy diệt hay như thế nào, tóm lại đó cũng không phải mối lo hiện tại của chúng ta. Tiểu tử, hiện tại, quan trọng nhất, ngươi không biết là cái gì sao?" Kiếm đạo lão tổ hừ hừ nói. "Cái gì?" Diệp Vân theo bản năng hỏi lại. "Tất nhiên là tăng lên tu vi lên nhanh nhất có thể. Sau đó, vượt qua Giảo Nguyệt vương triều Đô thành, tiến vào Yêu Tộc, tìm thần hồn của ta trở về." Lão đầu phẫn nộ quát một tiếng. Diệp Vân cười hắc hắc, nói: "Lão tổ, lấy tu vi của ta bây giờ, xuyên qua Giảo Nguyệt vương triều Đô thành tìm thần hồn của người, quả thực là muốn chết. Chuyện nguy hiểm như vậy ta tuyệt đối không làm, người tốt nhất là nên tìm người khác a, hẹn ngày tái ngộ!" Kiếm đạo lão tổ hiển nhiên không ngờ tới Diệp Vân lại có thể nói lời như thế vào lúc này. Không kìm nổi sửng sốt, Kiếm đạo lão tổ vội vàng la to: "Tiểu tử, ngươi trở lại cho ta, hiện tại tu vi của ngươi rất bình thường. Nhưng có ta ở đây, có thể giúp cho tu vi của ngươi tăng lên rất nhanh. Ta cam đoan không bao lâu ngươi có thể trùng kích đến Trúc Cơ thành công." Diệp Vân vừa mới làm bộ phải đi, nghe nói như thế lập tức xoay người lại, vẻ mặt không tin. "Lão tổ, tu vi của ta chỉ mới là Luyện Khí Cảnh nhất trọng, ngươi lại nói không bao lâu có thể làm cho ta tấn cấp Trúc Cơ thành công, có khoác lác cũng không nên thổi phồng quá mức như vậy chứ!" "Lão tử có thể lừa ngươi sao? Trúc Cơ Cảnh là cái đồ chơi chó má gì, tùy tiện tu luyện vài năm là có thể đạt tới, chỉ có Kim Đan mới có độ khó một chút, chẳng qua cũng rất đơn giản thôi." Lão đầu phẫn nộ, hướng phía Diệp Vân vẫy vẫy tay. Diệp Vân tiến đến hai bước, nói: "Là thật sao? Bất quá cho dù là sự thật, ta cũng không có khả năng liên tục ở lại đây tiếp nhận chỉ điểm của người, ta còn sự tình khác muốn làm." Kiếm đạo lão tổ nói: "Ai nói với ngươi là phải liên tục ở lại chỗ này hả? Ngươi chỉ cần mang theo lão tử bên người, ta mỗi ngày cũng có thể chỉ điểm cho ngươi." Diệp Vân ngạc nhiên, hỏi: "Lão tổ ngài chỉ còn lại có một thần hồn, làm sao có thể ở bên cạnh ta?" "Nói nhảm, thần hồn có rất nhiều loại phương thức bồi dưỡng, ví dụ nếu như linh hồn của ngươi đủ cường đại, ta có thể tiến vào sâu trong linh hồn ngươi, chậm rãi bồi dưỡng." Lão đầu giọng điệu thản nhiên nói. Diệp Vân thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nói: "Chuyện đó không có khả năng, không có đàm phán, nghĩ cũng đừng nghĩ." Diệp Vân trong đầu trước tiên hiện ra chính là Hoa Vận, cái kia bố trí nghìn năm đều muốn đoạt xá Hoa Vận, cũng không biết hắn hiện tại ra sao rồi. "Yên tâm, loại chuyện đoạt xá này, lão tử tuyệt đối sẽ không làm. Thần hồn của ta cường đại cỡ nào, căn bản người như ngươi không phải loại thân thể có thể chống đỡ. Chỉ cần ngươi đi tìm một loại bảo vật có thể bồi dưỡng thần hồn, ta sẽ có thể tiến vào trong đó, như vậy cũng chính là luôn luôn ở bên cạnh ngươi, có thể chỉ điểm tu vi của ngươi." Kiếm đạo lão tổ hừ hai tiếng nói ra. "Có yêu cầu gì?" Diệp Vân trong lòng khẽ động, tu vi Kiếm đạo lão tổ chính thức không cần bàn cãi. Nhưng đối với hắn con đường tu tiên cùng nhận thức về thế giới vô biên này thực sự rất mạnh, nếu có thể mang theo lão bất tử theo bên người, ngược lại rất có ích. "Không có yêu cầu gì, chỉ cần là có thể thường xuyên dung nạp thần hồn Linh Khí là được." Kiếm đạo lão tổ suy nghĩ một chút, thấp giọng nói ra. Diệp Vân con mắt híp lại, đột nhiên nhớ tới một kiện Pháp bảo, lập tức bàn tay khẽ động, chỉ thấy một tòa tháp nhỏ trong suốt mang theo sáng long lanh xuất hiện ở chính giữa lòng bàn tay của hắn. Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp! Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp toàn thân trong suốt, long lanh này chính là ngày đó tại trong mộ lớn đoạt từ trong tay của Hoa Vận. Hoa Vận dựa vào Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp này bồi dưỡng thần hồn nghìn năm, cam đoan thần hồn bất diệt, còn có chút lớn mạnh. Nếu như, để Kiếm đạo lão tổ tiến vào trong đó, có thể nói chắc hẳn cũng không tổn thương đến thần hồn. "Ồ, thật không ngờ nha! Ta đoán trong tay tiểu tử ngươi có đồ tốt. Quả nhiên, ngươi có bảo vật Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp. Bất quá Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp của ngươi là đồ đểu, phẩm chất thấp kém đến không chịu nổi, quả thực là làm nhục tên của nó." Kiếm đạo lão tổ thốt lên kinh ngạc, ngay sau đó vẻ mặt hiện ra vẻ xem thường. Diệp Vân cười nói: "Không thể tưởng được lão tổ người lại có thể phân biệt món bảo vật này, nhưng lại xem thường nó đến thế. Người đến cùng có vào hay không đây?" "Vào chứ, đương nhiên là vào rồi!" Kiếm đạo lão tổ vội vàng nói, dường như hắn không lo lắng Diệp Vân sẽ có ý xấu chút nào. Diệp Vân nói: "Đúng rồi, Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp này rút cuộc là vật gì?" "Chúng sinh chuyển hồn, bốn chữ này chẳng lẽ ngươi còn không biết thần hiệu này? Sau khi chết, Linh Hồn tiêu tán, đem Linh Hồn thu vào trong tháp, lập tức có thể ngưng kết Linh Hồn, chậm rãi ngưng luyện thành thần hồn, sau đó có thể đoạt xá trùng sinh. Chỉ cần kiên nhẫn, chậm rãi bồi dưỡng, đoạt xá trọng sinh gần như không quá khó khăn. Nói đơn giản, công dụng vật này là chuyển hồn bảo vật." Kiếm đạo lão tổ rủ rỉ nói. Con mắt Diệp Vân híp lại, không thể tưởng được Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp lại có công hiệu như vậy. Chẳng qua, đối với Diệp Vân mà nói, tựa hồ cũng không có tác dụng quá lớn. Đã như vậy, coi như trước tiên làm nơi bồi dưỡng thần hồn lão bất tử. "Tốt lắm, lão tổ, người mau tiến vào. Lúc này, ta không thể tiếp tục lưu lại." Kiếm đạo lão tổ gật gật đầu, hiển nhiên không do dự chút nào, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, lập tức chui vào bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp. "Hặc hặc, không thể tưởng được, cuối cùng ta cũng có thể tìm được một chỗ có thể bồi dưỡng thần hồn, Hỏa Liệt ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn gì ta cũng đưa ngươi vào chỗ chết!"
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 210: Chân Hỏa Luyện Thể Dịch: Các tán tu của BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Lão Tổ Kiếm Đạo vậy mà lại không chút nghi ngờ lời nói của Diệp Vân, liền hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp. Điều này đúng là ngoài sự dự liệu của Diệp Vân. “Lão tổ, ngơi không sợ ta sẽ bố trí cấm chế bên trong rồi phong ấn ngươi lại, hoặc là luyện hóa ngươi luôn sao?” Thanh âm của Lão Tổ Kiếm Đạo từ bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp truyền ra, kèm lẫn cả tiếng cười ha ha. “Tiểu gia hỏa, lão tổ ta chỉ còn lại một đám thần hồn không hoàn chỉnh mà thôi, muốn khôi phục lại thỉ cũng không biết đến năm tháng nào nữa, mà chỉ sợ không đến trăm năm sau thì thần hồn cũng không thể nào chống đỡ được mà tiêu tan, không bằng đánh cuộc một lần, tin tưởng vào nhân phẩm của ngươi vậy.” Diệp Vân cười nói: “Xem ra ánh mắt của lão đầu ngươi vẫn còn sáng suốt lắm.” “Tiểu gia hỏa ngươi ít khoác lác đi thì hơn, không nên đắc ý quá sớm. Như ta vừa nói, thần hồn của ta tối đa cũng chỉ có thể chèo chống được trăm năm mà thôi. Nếu như ngươi thật tâm muốn giúp ta thì phải nhanh chóng tăng tiến tu vi lên, trong vòng trăm năm giải thoát cho hai đạo thần hồn khác của ta, tam hồn hợp nhất thì ta mới có thể khôi phục lại được.” Âm thanh của Lão Tổ Kiếm Đạo có chút chờ mong nói ra. “Vương triều Giảo Nguyệt còn không biết ở nơi nào, mà về phần diện tích của Yêu tộc khổng lồ như thế, muốn tìm được nơi phong ấn thần hồn của ngươi thì đúng như là dò kim đáy bể, chỉ có thể dựa vào vận khí mà thôi. Trong vòng trăm năm mà ta có thể đạt đến Kim Đan thì có lẽ còn có cơ hội.” Diệp Vân thở dài. Muốn cho thần hồn của Lão Tổ Kiếm Đạo hợp nhất thì đúng là một việc quá khó khăn. Âm thanh của Lão Tổ Kiếm Đạo mang theo một tia ảm đạm: “Đúng vậy. Đô thành của vương triều Giảo Nguyệt còn dễ tìm, chứ diện tích của Yêu tộc đúng là phải gấp đôi diện tích của Nhân tộc. Nhưng mà, nếu trong vòng trăm năm mà ngươi có thể đạt đến Kim Đan thì còn có cơ hội, đúng là rắm chó không kêu mà (Câu này không hiểu là gì cả, cũng không hiểu là muốn ám chỉ điều gì nữa. Các cao nhân nào có kiến giải gì không). Mà Kim Đan cũng không phải là cảnh giới không thể đạt được, cần gì phải đến trăm năm chứ. Ta có thể thấy được, nếu như ngươi có đầy đủ tài nguyên tu luyện thì chỉ sợ không cần đến hai mươi năm là có thể đạt đến Kim Đan, trong vòng trăm năm đạt đến Nguyên Anh Cảnh cũng không hẳn là không có hi vọng.” “Diệp Vân cười nói: “Vậy thì vẫn còn phải nhờ lão tổ người chỉ điểm nhiều hơn.” Trong vòng trăm năm đạt đến Kim Đan là do hắn khiêm tốn nói như vậy mà thôi. Nếu như có tài nguyên tu luyện đầy đủ, hơn nữa còn có sự trợ giúp của Tiên Ma Chi Tâm mà phải tốn trăm năm mới đạt đến Kim Đan thì không bằng chết đi cho xong. Đúng như lời của Lão Tổ Kiếm Đạo đã nói, chỉ cần hai mươi năm là hắn có thể đạt đến Kim Đan, huống chi trong lòng Diệp Vân có một cảm giác vô cùng mãnh liệt là, trong vòng mười năm là hắn có thể chạm tới Kim Đan. Nếu có thể tu luyện được như vậy thì đúng là quá tốt rồi. “Tốt rồi, cũng không cần nói nhảm nữa. Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp của ngươi tuy rằng luyện chế thất bại, nhưng mà trên phương diện bồi dưỡng thần hồn cũng có công hiệu đặc thù, từ điểm này thì cũng có thể thấy nó có thể xếp vào loại bảo vật thượng phẩm. Thần hồn của lão tổ ta bị tan rã quá nhiều, cũng cần phải có thời gian mà tỉ mỉ bồi dưỡng, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta.” Lão Tổ Kiếm Đạo sau khi phát hiện ra hiệu dụng của Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp thì mừng rỡ nói. Diệp Vân gật đầu, nói: “Có ích là tốt rồi. Vậy lão tổ ngươi cứ yên tâm mà an dưỡng đi, ta trước tiên đi hoàn thành nhiệm vụ lần này đã.” Lão Tổ Kiếm Đạo cũng không có trả lời hắn nữa, dường như đã ở trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp tiến vào trạng thái vong ngã rồi. Diệp Vân nhìn về phía thông đạo phía trước. Sau khi Lão Tổ Kiếm Đạo chui vào trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp thì thông đạo đã trở nên sáng sủa hơn trước. Lúc này, hắn có thể thấy những chiếc thạch nhũ trắng noãn như ngọc được hỏa diễm chiếu sáng thì trông càng trở nên nổi bật, thậm chí màu đỏ thẫm phát ra ngày càng sáng hơn. Diệp Vân mơ hồ cảm thấy có một cảm giác nguy hiểm. Những đầu thạch nhũ này giống như tùy thời đều có thể nổ tung, trở nên vô cùng nguy hiểm. Bỗng nhiên, thông đạo phía trước bỗng nhiên sáng lên, ảnh lửa đỏ rực tỏa ra bốn phía. Diệp Vân không chút do dự, bắn thẳng về phía trước. Ngay khi thân hình của hắn vừa lướt đi thì chỗ thạch nhũ, nơi mà Lão Tổ Kiếm Đạo xuất hiện bắt đầu rụng xuống. Mỗi một đầu thạch nhũ ẩn chứa một lượng năng lượng vô cùng lớn, rơi xuống mặt đất liền nổ tung ra, sóng xung kích liền tràn ra bốn phương tám hướng, lại bị vách thông đạo ngăn cản, cho nên sóng xung kích hòa lẫn với hỏa diễm, theo lối thông đạo mà tràn ra hai đầu một cách mãnh liệt. Tốc độ Diệp Vân tăng lên đến cực hạn, bởi vì tiếng nổ ầm ầm sau lưng không ngừng truyền đến. Sóng xung kích cuồng bạo và hỏa diễm hừng hực mang theo sức mạnh của tử thần đủ để thôn phệ hắn hoàn toàn. Hỏa Long Quật, đây mới chính là chỗ nguy hiểm nhất. Chân khí bùng lên, Diệp Vân gần như biến thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng bắn về phía trước. Trọn vẹn nửa nén hương sau, Diệp Vân mới nhìn thấy phía trước xuất hiện một mảnh xanh ngắt màu lục, tựa hồ như một mảnh rừng cây. Diệp Vân không chút do dự, lao thẳng về phía trước, không hề thèm để ý tạo sao trong Hỏa Long Quật này lại xuất hiện một mảnh xanh lục như vậy, cứ thẳng về phía trước mà lao đi. HƯU…U…U! Thân thể hắn trong không trung biến thành tàn ảnh, thậm chí còn ma sát với cả không khí, phát ra âm thanh hưu… hưu. Chỉ thấy Diệp Vân đột nhiên lao ra rồi đâm mạnh vào một tán cây cực lớn. Hỏa diễm rào rạt từ trong thông đạo cũng nhanh chóng lao ra, lướt qua tán cây thì toàn bộ màu xanh lục đều biến mất, hóa thành một mảnh cháy đen. May mà Diệp Vân nhanh hơn một nhịp, sau khi đâm vào tán cây thì liền nhảy xuống, khó khăn lắm mới tránh thoát được sự truy đuổi của hỏa diễm. Diệp Vân nhìn mảnh cháy đen trên đầu mình thì không khỏi hít vào một hơi lạnh. Luồng hỏa diễm này chắc hẳn là ẩn chứa chân hỏa, nếu không thì nó cũng chỉ xẹt qua mà thôi, tuyệt đối không có khả năng thiêu đốt toàn bộ tán cây kia thành bộ dáng như vậy. Sau lưng Diệp Vân tràn ra một tầng sương lạnh, càng nghĩ thì càng cảm thấy sợ hãi. Nếu như không phải hắn nhanh chân hơn một bước, một khi bị luồng hỏa diễm hừng hực vừa rồi thiêu đốt thì không chết cũng trọng thương, tu vi đại giảm. Diệp Vân nhìn xung quanh, cũng không phải là một mảnh xanh lục như hắn thấy lúc trước. Vừa rồi, mảnh xanh ngắt đập vào mắt hắn chẳng qua chỉ là một mảnh mà thôi, bởi vì nơi này chỉ có một cây đại thụ duy nhất, còn xung quanh toàn bộ đều là vách núi. Cũng chỉ bởi vì chỉ có mỗi một cây đại thụ, cho nên sau khi bị chân hỏa thiêu đốt, cũng không còn vật gì để nó có thể đốt nữa, cho nên hỏa diễm mới nhanh chóng tan đi. Giương mắt nhìn lên thì hắn trông thấy, ở các mặt khác của đại thụ có ba sơn động rộng khoảng chừng ba người đi vừa. Cửa động có chút ố vàng, nhưng thoạt nhìn lại có chút sáng loáng, chắc là trăm ngàn năm qua luôn luôn có người ra vào, dấu tay lưu lại trên tường của cửa động mới có thể để lại màu vàng trên đó. Diệp Vân nhìn về ba huyệt động, cẩn thận quan sát, sau đó đi vào trong một cái huyệt động. Cũng không phải hắn chọn bừa, mà bởi vì cửa động này vô cùng bóng bẩy sáng loáng, hiển nhiên là có nhiều người đi vào trong đó. Nói như vậy thì lối sơn động này tương đối an toàn. Quyết định như vậy thì Diệp Vân không chút do dự, thân hình lóe lên rồi lao đi, bay thẳng vào trong sơn động. Trong sơn động này hoàn toàn khác so với sơn động lúc trước, không có chút ánh lửa nào. Trên đỉnh động cao chừng mười trượng có một viên châu đang phát ra tia sáng nhàn nhạt, cũng không biết là làm bằng gì mà Diệp Vân hắn chưa từng thấy qua. Trong động không có chút hỏa diễm nào, nhưng lại có cảm giác nóng bức, mang theo một mùi hương gay mũi. Diệp Vân đứng trước cửa động nửa ngày, sau khi thấy thân thể mình cũng không có chỗ nào không thoải mái, mới chậm rãi bước vào. Càng tiến về phía trước, nhiệt độ càng cao. Chẳng qua mới đi được mấy trăm trượng, cho dù thân thể Diệp Vân cực kỳ cường đại, chân khí tự hành vận chuyển hộ thể, thế nhưng vẫn không thể cản được từng cơn sóng nhiệt, mồ hôi xuất hiện dày đặc trên trán rồi chảy dọc theo gương mặt. Diệp Vân cố nén nóng bức, tiếp tục tiến về phía trước chừng bảy tám trượng thì không thể nào tiến thêm được nữa. Xung quanh cách đó hơn mười trượng, hắn thấy có vài mảnh vỡ của bình ngọc và của những viên linh thạch chưa bị hấp thu hoàn toàn. Điều này chứng tỏ nơi đây thường xuyên có người tiến vào. Nhưng mà, đối mặt với từng cơn sóng nhiệt như vậy thì muốn tiếp tục đi về phía trước đúng là chuyện gần như không thể, như vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là lợi dụng những cơn sóng nhiệt này mà tu luyện, cường hóa thân thể. Diệp Vân khoanh chân ngồi xuống, nội công tâm pháp nhanh chóng vận chuyển, chân khí trong người không ngừng lưu chuyển, sau đó thông qua từng lỗ chân lông mà thoát ra ngoài, tạo thành một vòng bảo hộ, tạm thời ngăn cách cảm giác nóng bức ở bên ngoài. Nhưng mà nhiệt độ trong này đúng là quá cao, cho dù với chân khí cường đại của Diệp Vân, nhưng muốn hoàn toàn ngăn cách nó cũng không thể nào làm được. Hắn cảm thấy chân khí trong cơ thể nhanh chóng tụt xuống, mặc kệ hắn vận chuyển, thúc giục như thế nào thì cũng không thể bổ sung kịp thời chân khí đã tiêu hao. Chỉ trong một chốc công phu, hai viên linh khí thượng phẩm liền phát ra âm thanh vỡ vụn, rồi hóa thành một mảnh bột phấn. Tốc độ hấp thu như vậy đúng là nhanh hơn so với tốc độ tu luyện bình thường một chút. Diệp Van lập tức lấy từ trong Lôi Âm Hóa Long Giới ra mấy trăm viên linh thạch thượng phẩm, sau đó thi triển Tiêur Hấp Tinh Quyết mà hấp thu một cách điên cuồng. Cho dù hắn hấp thu như vậy, nhưng tốc độ bổ sung vẫn kém hơn tốc độ tiêu hao. Hắn có thể cảm nhận được chân khí ngày càng tiêu hao, dựa theo tốc độ này thì chỉ sợ tối đa hai ngay thì chân khí trong cơ thể hắn sẽ bị tiêu hao hoàn toàn. Nhưng mà, Diệp Vân lại phát hiện ra, kinh mạch vốn không thể nào dung nạp thêm chân khí nữa thì bây giờ rõ ràng lại nới rộng ra thêm một chút, lượng chân khí dung nạp vào lại tăng thêm một chút, tuy rằng không đáng kể, nhưng mà đúng là có chút thay đổi. Diệp Vân rùng mình một cái. Hắn nhớ rõ những lời mà sự phụ Thất trưởng lão của hắn đã từng nói, nếu để cho chân khí tăng lên thì bên cạnh đó, cường độ thân thể cũng phải tăng lên một cách đồng đều. Nếu không thì một khi trùng kích bình cảnh của Luyện Khí Cảnh nhị trọng sẽ càng thêm khó khăn. Diệp Vân cũng không có ý định dừng lại. Hắn chẳng qua là thay đổi một chút tâm pháp hấp thu và luyện hóa linh khí. Sau khi luyện hóa hoàn toàn linh khí thì hắn cũng không chuyển đổi nó thành chân khí hết, rồi đưa ra ngoài vòng bảo hộ chân khí bên ngoài thân mà hắn lại đưa một bộ phận linh khí để dung nhập vào thân thể, bồi dưỡng thân thể của mình. Kể từ đó, chân khí bổ sung không đủ thì không thể nào mở rộng kinh mạch ra được, từ đó thì khả năng chứa đựng chân khí cũng sẽ không bị tăng lên. Mà bộ phận linh khí được truyền vào thân thể, sau một thời gian rèn luyện thì thân thể cũng dần trở nên mạnh mẽ một cách chậm rãi. Sau một thời gian thì chắc hẳn chân khí và cường độ thân thể của hắn sẽ tăng lên thêm một tầng. Như vậy, khi trùng kích Luyện Khí Cảnh nhị trọng sẽ càng trở nên dễ dàng hơn.