Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 469: Vật ngã lưỡng vong Nhóm dịch: BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Dịch giả: aluco Một đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người Diệp Vân cùng Vân Thiên Hành tiến vào không gian vặn vẹo, đi vào bảo tàng chi địa. “Đã đi vào đó thật nhiều người rồi, chúng ta cũng vào đi thôi.” Một người tu sĩ thấp giọng nói ra. “Ngươi lấy cái gì đi vào? Ngươi có được thần thông có thể ngăn cản Lôi Kiếp hay có bảo vật có thể chống lại Tử Phủ thần lôi?” “Không có cũng phải thử một chút, lần này Lạc Lôi Cốc mở ra cùng ghi chép lúc trước hoàn toàn bất đồng. Ngoại trừ hạch tâm chi địa, hầu như không có bảo vật gì khác, ngay cả Lôi Vân Thảo loại này cũng bị người tranh đoạt, về phần Lôi Mộc thì ngay cả bóng dáng đều chưa từng gặp qua.” “Đúng vậy, chính xác là lần này cùng dĩ vãng không giống nhau, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Nhớ rõ trong sách cổ từng viết, ở phụ cận của hạch tâm chi địa chính là nơi có Lôi Đình uy mãnh nhất, trải qua trăm ngàn năm rèn luyện sẽ có Lôi Mộc cùng một vài thứ bảo vật khác sinh ra. Thế nhưng lần này lại không có cái gì, đúng là có chút kỳ quái.” “Cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian tiến vào hạch tâm chi địa, đồ vật bên trong sau khi bị Lôi Đình oanh kích vạn năm mà vẫn có thể còn tồn tại thì chắc chắn là bảo vật, Vân Thiên Hành cùng Ứng Vô Quân bọn hắn đã đi vào, ai biết bọn hắn gặp được cái dạng bảo vật gì.” “Thế nhưng Tử Phủ thần lôi này rất khó ngăn cản. Lúc đầu ta còn cho rằng dù cho không có Tị Lôi Phù, chỉ dùng tu vi của chúng ta cũng đủ để chống cự, nhưng mà ta phát hiện suy nghĩ đó sai rồi, Tử Phủ thần lôi trong mảnh không gian này căn bản không phải ta và ngươi có thể ngăn cản. Nếu miễn cưỡng thì cũng có thể thông qua, nhưng tất nhiên thực lực đại giảm, tu vi mười không còn một.” “Vậy cũng phải thử một chút.” Tử Phủ thần lôi bao trùm không gian bên ngoài, ba gã tu sĩ đứng ở biên giới, kích động, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng. “Ta vẫn còn muốn thử một lần.” Tên tu sĩ đầu tiên nhíu mày, bỗng nhiên thở sâu một bước sau đó nhảy vào không gian nơi Tử Phủ thần lôi bao trùm. Oanh! Trong khoảnh khắc, Lôi Đình Vạn Quân, Tử Lôi lóng lánh, thần lôi to như cánh tay em bé giáng thẳng xuống, oanh kích ngay trên lưng của hắn. Không ngoài dự đoán, gã tu sĩ Kim Đan Cảnh lục trọng này bị Tử Phủ thần lôi oanh kích nằm “chèm bẹp” trên mặt đất, sau lưng xuất hiện một cái lỗ lớn, đen kịt một mảnh, không có bất kỳ huyết dịch chảy ra, tựa hồ toàn bộ bốc hơi. “Sư đệ!” Ở không gian bên ngoài hai người tu sĩ kia quá sợ hãi, trong lúc vô thức lập tức muốn xông vào trong đó, nhưng lập tức ý thức được phía trước chính là không gian bị Tử Phủ thần lôi bao trùm, quyết định dừng bước. Oanh! Lôi Kiếp lại giáng xuống nữa, một đạo thần lôi này so với lúc trước lại càng mạnh mẽ thêm một ít, oanh kích vào đằng sau đầu của tên tu sĩ kia. Chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn, cái đầu của tên tu sĩ kia tứ băng ngũ liệt, vỡ thành mấy chục mảnh đen kịt rơi đầy đất, thân tử linh tiêu. Thần lôi không tiếp tục giáng xuống nữa, hẳn là cảm nhận được sinh cơ của tu sĩ phía dưới đã mất hết, lập tức thu binh, thần lôi tiêu tán không thấy, bầu trời trở nên quang đãng như trước. “Sư đệ!” Hai gã tu sĩ đứng ở biên giới, kiên quyết không bước vào dù là nửa bước, uy lực của Tử Phủ thần lôi so với ghi chép trong sách cổ của bọn hắn ở tông môn bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều, căn bản không phải bọn hắn có thể ngăn cản. Mười mấy tên tu sĩ Kim Đan Cảnh hai mặt nhìn nhau, vừa rồi tiến vào mảnh không gian này cũng không phải là bị thần lôi đánh chết, mà là bị đánh văng đi ra. Bây giờ thì khác, uy lực thần lôi bỗng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, hơn nữa lại không hề oanh kích đánh người văng ra, ngăn cản không nổi, chính là chết. Trong lúc nhất thời, những tu sĩ mang tâm trạng muốn thử một lần lúc đầu sắc mặt trở nên ngưng trọng, uy lực của thần lôi bây giờ căn bản không phải bọn hắn có thể ngăn cản. Đối với đại bộ phận tu sĩ Kim Đan Cảnh mà nói, lần này hành trình vào Lạc Lôi Cốc coi như dừng ở đây. Trong lúc nhất thời, hơn mười người đứng ở biên giới, không ai dám đi vào. “Đã đến, nơi này chính là hạch tâm chi địa.” Vào thời khắc này, có mấy thanh âm truyền đến, lập tức nhìn thấy quang ảnh lập lòe, một cái quang cầu thật lớn bay thẳng mà vào, không hề dừng lại chút nào, trực tiếp nhảy vào vùng đất bị Tử Phủ thần lôi bao trùm. Thần lôi ầm ầm hạ xuống, uy thế như sóng to. Nhưng mà, quang cầu này không biết dùng vật gì chế tạo, rõ ràng chỉ cần đơn giản đứng vững trước Tử Phủ thần lôi, chậm rãi chuyển động, lăn đến trước không gian vặn vẹo, quang ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, chui vào trong đó. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, thời điểm vừa rồi còn cảm thấy sẽ không có cách nào có thể tiến vào bảo tàng chi địa, rõ ràng đã thấy một cái quang cầu chạy đến, hơn nữa chính giữa quang cầu lại có mấy cái thanh âm, cũng không biết có bao nhiêu người trong đó. Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt của mọi người tràn đầy vẻ không cam lòng cùng bất đắc dĩ. Nhưng vào lúc này, lại thêm một thân ảnh bồng bềnh tới, rồi lại nhìn thấy một nữ tử dung nhan tú lệ, tư thái thướt tha, cầm một cái dù hoa, bồng bềnh như tiên tiến vào hạch tâm chi địa. Thần lôi oanh kích giáng xuống, rơi vào trên cái dù hoa nhưng không hề mang đến bất kỳ cái gì hư hao. Nữ hài thì cứ chậm rãi mà đi như vậy, trong chốc lát đã tiến vào bảo tàng chi địa. Mười mấy tên tu sĩ Kim Đan Cảnh vây xem hầu như muốn điên rồi, từ lúc nào thông qua khu vực Tử Phủ thần lôi lại trở nên dễ dàng như thế? Cái quang cầu lớn cùng cô bé này là từ đâu đến? Đến cùng có lai lịch gì? Cái quang cầu kia cùng cái dù hoa này lại là Pháp bảo cấp bậc gì, đối mặt công kích của Tử Phủ thần lôi, rõ ràng không có bất kỳ tổn thương. Rốt cuộc, tầm nửa ngày sau, cũng không ai có thể tiến vào bảo tàng chi địa, điều này làm cho hơn mười tên tu sĩ Kim Đan Cảnh trong lòng cảm thấy một ít an ủi, xem ra tu sĩ có thể đi vào đó cũng không nhiều. Bỗng nhiên, thời điểm mọi người ở đây cảm khái, thông đạo vặn vẹo của bảo tàng chi địa đã xảy ra một sự biến hóa, sau đó không gian bỗng nhiên hiện lên một tia rung động, lập tức khôi phục như thường, không còn thấy nửa điểm vặn vẹo nào cả, thông đạo đi vào bảo tàng chi địa đã biến mất. Mọi người hai mặt nhìn nhau, lúc này mới hết hy vọng, tản đi mọi nơi. Không gian thông đạo đi vào bảo tàng chi địa đóng lại, bên trong đã xảy ra biến hóa. Sau khi Diệp Vân cùng Vân Thiên Hành tiến vào thông đạo vặn vẹo, cũng không lập tức xuất hiện ở một nơi nào đó, nghênh đón bọn họ là một cái thông đạo đen kịt, không có bất kỳ ánh sáng, tựa hồ không có phần cuối. Vừa tiến vào thông đạo Diệp Vân lập tức phát hiện Vân Thiên Hành đã không còn ở bên người, bốn phía không có bất kỳ người nào, dù là một điểm tiếng động đều không có, trong toàn bộ không gian đen kịt chỉ có một người là hắn. Diệp Vân muốn thử thi triển thần thông chiếu sáng không gian, lại phát hiện bất luận cái gì là ánh sáng ở trong mảnh không gian này đều không thể xuất hiện, trong tay hắn rõ ràng nắm Tử Ảnh Kiếm, nhưng lại nhìn không tới bộ dáng của nó, không hề phát ra ánh sáng chút nào. Diệp Vân cũng thử lấy ra hộp quẹt muốn thắp sáng không gian, cũng mặc kệ hắn làm như thế nào, đều không có nửa điểm hỏa tinh xuất hiện. Mảnh không gian này, căn bản không được tồn tại bất cứ ánh sáng gì. Diệp Vân chau mày, hắn cảm giác đã đi lại một giờ trong bóng tối đen kịt này, theo lý thì tốc độ của hắn cũng không chậm, nếu là ở bên ngoài, đã sớm đi ra trăm dặm, xuyên qua toàn bộ Lạc Lôi Cốc. Nhưng mà, hắn vẫn ở trong không gian đen kịt như trước, phía trước căn bản không có phần cuối. Diệp Vân dừng bước, không hề tiến lên. “Lão tổ, ngươi có thể nghe được ta la lên? Mảnh không gian này tại sao lại như thế?” May mà thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ từ trong cơ thể truyền đến, chui vào trong đầu của hắn. “Mảnh không gian này cực kỳ quái dị, chẳng những không thể có sự tồn tại của bất kỳ ánh sáng nào, thần thức của ta cũng không thể tản ra quá xa, chỉ có thể đủ ba trượng tả hữu. Ở bên trong mảnh không gian này, không hề có cái gì, bất luận năng lượng hay Linh khí đều không tồn tại.” Lông mày Diệp Vân chau lên, nói: “Nếu như không có bất luận cái gì gọi là Linh khí, ta làm sao có thể sinh tồn ở chỗ này, làm sao có thể hô hấp?” Kiếm Đạo lão tổ cười nói: “Ngươi xác định ngươi đang hô hấp?” Diệp Vân khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện, mặc kệ hắn hô hấp như thế nào đều không có chút không khí nào tiến vào mũi miệng. Diệp Vân quá sợ hãi, tu vi của hắn chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh, cũng không thể ngưng hô hấp sinh tồn trong thời gian quá dài, với tu vi cùng cảnh giới của hắn giờ phút này tối đa cũng chỉ là thời gian một nén nhang. Nhưng mà, hắn đã đi lại trong mảnh đen kịt này hơn một canh giờ, nhưng không hề phát hiện căn bản không cần hô hấp. “Tại sao có thể như vậy?” Diệp Vân gắng gượng hỏi. Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ truyền đến, nói: “Nơi đây tuy rằng đen kịt một mảnh, nhưng dù sao cũng là trong Lạc Lôi Cốc, ngươi khoanh chân mà ngồi, nín hơi ngưng thần, đem tạp niệm trong lòng dứt bỏ, hảo hảo cảm thụ một chút, có hay không có pháp tắc Lôi Đình ẩn chứa trong đó. Diệp Vân chần chừ một chút, khoanh chân ngồi xuống, chân khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, chẳng qua chỉ một lát công phu cũng đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong. Muốn đi vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong kỳ thật cũng không dễ dàng, Diệp Vân tu luyện những năm gần đây cũng chỉ có được mấy lần. Mỗi một lần tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, đều có thể cảm thụ pháp tắc Thiên Đạo. Tiến vào cảnh giới này, đối với tu sĩ chỗ tốt không cần nói cũng biết. Diệp Vân cứ ngồi yên lặng như vậy, tựa hồ hết thảy đều biến mất, toàn bộ Thiên Địa cũng chỉ còn lại có một đám Linh Hồn của hắn, ngay cả thân thể cũng tiêu tán, hóa thành mây khói. Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: http://truyen247.vn/the-gioi-tien-hiep.html
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 470: Tăng lên thật lớn Nhóm dịch: BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Dịch giả: aluco Thân ở bên trong cảnh giới vật ngã lưỡng vong, Thiên Địa đều biến mất, hết thảy tất cả mọi thứ đều giống như chưa từng tồn tại, chỉ còn lại có Linh Hồn tinh khiết nhất cùng Thiên Địa tinh khiết nhất tiếp xúc với nhau, đây là lúc dễ dàng nhất để tìm hiểu Thiên Đạo chí lý. Cũng giống như Diệp Vân tìm hiểu năm hệ pháp tắc, nếu như lúc ấy có thể tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, chắc hẳn sẽ có được chỗ tốt càng lớn, sự lĩnh ngộ đối với Thiên Đạo chí lý lại càng thêm khắc sâu. Kỳ thật thực lực của Diệp Vân tạo nên đã vượt qua cảnh giới bây giờ, lại lĩnh ngộ năm hệ pháp tắc, phóng nhãn khắp Đại Tần đế quốc, coi như bất luận cao thủ Nguyên Anh Cảnh nào đều chưa chắc có thể so sánh với hắn về sự cảm nhận Thiên Đạo chí lý. Diệp Vân chẳng qua là tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp cho nên thiếu khuyết sự cân bằng. Tôi Tiên Tâm Pháp kỳ thật cũng không phải chỉ cần cân bằng được chân khí cùng thân thể, đối với những tông môn nhất lưu mà nói, để bồi dưỡng ra được một gã đệ tử thiên phú cực cao có thể tiến hành nội ngoại song tu không đáng kể chút nào, có tiêu hao tài nguyên nhiều hơn nữa cũng không sao cả. Mấu chốt nhất của việc tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp chính là cân bằng, không chỉ là cân bằng chân khí cùng thân thể, mà là tìm được điểm cân bằng của Thiên Đạo, chỉ có ở từng cảnh giới va chạm vào điểm cân bằng của Thiên Đạo, mới có thể chính thức đột phá. Có lẽ tại thời điểm vừa bắt đầu tu hành cũng không thể cảm giác được, nhưng mà khi tu vi đã đến trình độ nhất định, lập tức có thể từ từ có được cảm giác. Diệp Vân, lúc này cũng đã cảm thấy được sự cân bằng của Thiên Đạo. Nếu không phải vậy, Tôi Tiên Tâm Pháp được truyền lưu rộng rãi, há có thể trong trăm ngàn năm qua hầu như không có người nào lựa chọn tu hành? Diệp Vân chỉ cảm thấy Linh Hồn phiêu lãng chính giữa bầu trời, cũng không thấy rõ ranh giới của Thiên Địa, cũng không còn nhìn thấy sự liên hệ chặt chẽ giữa trên và dưới. Linh Hồn của Diệp Vân cũng không biết phiêu đãng bao lâu tại mảnh hỗn độn trong Thiên Địa nơi đây, chỉ cảm thấy Linh Hồn càng lúc càng trở nên tinh thuần, càng trở nên cứng cỏi. Bỗng nhiên, Diệp Vân nhìn thấy năm đạo pháp tắc từ sâu trong linh hồn bồng bềnh trồi lên, ở trước mặt hắn chậm rãi triển khai, pháp tắc như kim quang sáng chói cứ như vậy vắt ngang ở bên trong mảnh không gian hỗn độn, phô bày sự biến hóa đơn giản nhất, nguyên thủy nhất cho hắn xem. Oanh! Sâu trong linh hồn của Diệp Vân tựa hồ có lực lượng nào đó đột nhiên nổ tung, nhanh chóng bành trướng, chẳng qua chỉ trong chớp mắt đã nhét đầy vào toàn bộ Linh Hồn của hắn. Trong khoảnh khắc, Diệp Vân đối với năm hệ pháp tắc đã có lý giải càng sâu sắc hơn, đối với Thiên Đạo chí lý đã có nhận thức hoàn toàn mới. Diệp Vân rõ ràng cảm giác được sự lĩnh ngộ đối với cảnh giới của bản thân mình đã có một sự đột phá không cách nào hình dung được. Chẳng qua chỉ là một lát công phu, Diệp Vân lập tức phát hiện đã tìm hiểu được Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng, lục trọng, thất trọng, đỉnh phong! Trong nháy mắt, Diệp Vân đối với sự lĩnh ngộ Thiên Đạo lại có đột phá như thế, cảnh giới cứ trực tiếp từng bước từng bước tiến lên, đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong. Kèm theo đó cứ mỗi một lần đột phá cảnh giới, sự lý giải đối với năm hệ pháp tắc lại càng mạnh mẽ thêm một phần. Lúc cảnh giới Diệp Vân đạt tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, thân thể hắn đột nhiên khẽ run lên, từ trong trạng thái vật ngã lưỡng vong tỉnh táo lại. Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong! Trên mặt mũi Diệp Vân tràn đầy khiếp sợ, hắn mở mắt ra, bốn phía như cũ vẫn là một mảnh đen kịt, nhưng lại có thể cảm nhận được trong cơ thể có sự biến hóa kinh người. Cảnh giới đạt đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, sự lý giải cùng lĩnh ngộ đối với năm hệ pháp tắc lại tiến thêm một bước nữa. “Tại sao có thể như vậy?” Diệp Vân không thể nào tin được, sự đột phá như thế quả thực khó có thể tin, đã vượt ra khỏi nhận thức của hắn. Trong không gian đen kịt chính giữa bảo tàng chi địa của Lạc Lôi Cốc, đến cùng cất giấu bí mật như thế nào, tại sao có thể làm cho tu vi của hắn tăng cao một cách kinh người như thế? Ngay tại thời điểm Diệp Vân đang khiếp sợ, trong không gian đen kịt phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng. Con mắt Diệp Vân hơi hơi nhíu lại, lập tức đột nhiên mở ra, hoàn toàn không để ý đến cảm giác khó chịu mang đến cho con ngươi khi ánh sáng bất ngờ lóe lên. Bởi vì hắn thấy được một hình ảnh quen thuộc, hơn nữa chỉ có ngay lúc này là lúc mà hắn có được sự tỉnh táo nhất để có thể chiêm ngưỡng bức họa trước mặt. Chính giữa bức họa kim quang phát ra lóng lánh, kim giáp thần binh từ xa xa chạy đến, tiếng rống giận dữ từ xa tiến đến gần, âm thanh chấn xa ngàn dặm. Kim quang lập loè, thần binh nhanh chóng bắn ra. Kim giáp thần binh đi qua địa phương nào thì nơi đó ngọn núi sụp đổ, nước sông khô cạn, thậm chí hồ nước cực lớn ngay lập tức bị bốc hơi, lòi ra đáy hồ lấp lánh ánh sáng. Theo tu vi cùng nhãn lực tăng lên, Diệp Vân lần đầu tiên nhìn ra những kim giáp thần binh đầy trời kia mỗi một người trong đó tu vi đều vượt xa Nguyên Anh Cảnh, thậm chí theo những gì Diệp Vân hiểu rõ thì Lạc Địa Thần Tiên Địa Tiên Cảnh Thánh Nhân cũng tuyệt đối không có được uy thế như vậy. Kim giáp thần binh từ cách xa ngoài trăm nghìn dặm, uy thế cũng đã giống như con sóng lớn cuồn cuộn mà đến, làm cho trong lòng người khác phải kinh sợ lạnh mình, phải lạy hạ thần phục. Nhưng mà, dù dưới uy thế như vậy, trong tầm mắt Diệp Vân xuất hiện một đôi thanh niên nam nữ, nam phong thần tuấn lãng, tiêu sái nho nhã. Nữ dung nhan mỹ lệ, đẹp không sao tả xiết. Hai người dắt tay nhau chậm rãi mà đi, ở trên mặt của bọn hắn, nhìn không thấy một chút nào hoảng sợ, kim giáp thần binh sau lưng không hề mang đến bất luận cái gì gọi là áp lực cho bọn họ, có lẽ ở trong lòng của bọn họ, kim giáp thần binh chẳng là “cái đinh ” gì cả. Một việc vượt ngoài ý định chính là, khi Diệp Vân nhìn thấy đôi thanh niên nam nữ vào lúc này, hai người cũng không hề giống như hắn đã thấy trong mộng cảnh lúc trước, mà là chậm rãi đi qua, ánh mắt không hề đảo qua nửa phần. Diệp Vân khẽ giật mình, trong lòng vô cùng nghi hoặc, hình ảnh lúc này cùng với trong mộng cảnh, chẳng lẽ đã xuất hiện độ lệch. Nhưng vào lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt, một đôi mắt sạch sẽ đã đến cực hạn, tràn đầy ngây thơ chất phác, một con mắt không có đến nửa điểm tình cảm xấu xa. Diệp Vân kinh ngạc nhìn xem, chỉ cảm thấy toàn thân giống như đã bị phong ấn, không thể nào làm được bất kỳ động tác gì, chỉ có thể nhìn không chớp mắt vào cặp mắt kia. Đôi mắt tràn ngập ngây thơ chất phác này tựa hồ có một ma lực nào đó, đã hấp dẫn ánh mắt của Diệp Vân, trong nội tâm của hắn ngay cả nửa phần muốn phản kháng cũng không thể xuất hiện, thậm chí trong vô thức còn đi về phía trước hai bước, tựa hồ muốn đi đến phía trước con mắt kia. Nhưng vào lúc này, đôi tròng mắt kia hơi hơi nháy mắt, lập tức Diệp Vân chỉ cảm thấy trong đầu phảng phất có một tiếng chuông lớn đột nhiên gõ vang, sự chấn động đó làm cho Linh Hồn ông ông tác hưởng. Trong khoảnh khắc, tất cả hình ảnh đều biến mất, cặp mắt thanh tịnh sạch sẽ kia phảng phất như chưa từng xuất hiện qua, bầu trời khôi phục một mảnh đen kịt. Ngay tại thời điểm Diệp Vân nhíu mày, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tia ánh sáng, ngay sau đó đột nhiên phóng lớn, trong khoảnh khắc cả người Diệp Vân lập tức bắn ra từ trong ánh sáng, rơi trên mặt đất. Non xanh nước biếc, chim hót hoa nở! Diệp Vân thấy lại một thế giới ngập tràn màu xanh, sinh cơ bừng bừng. Đứng tại nơi đó, trên bầu trời không có Lôi Đình hiện lên, cũng không hề có cảm giác nguy hiểm chút nào. Ai có thể nghĩ đến, trong bảo tàng chi địa của Lạc Lôi Cốc lại có thể có được cảnh tượng như thế. Hưu…hưu… HƯU…U…U! Ngay tại thời điểm Diệp Vân cảm khái, không gian cách đó hơn mười trượng phía trước bỗng nhiên xuất hiện một sự rung động lăn tăn, lập tức nhìn thấy một cái quang cầu có chiều cao vượt qua ba người từ không trung rơi xuống, trùng trùng điệp điệp nện trên mặt đất. Lông mày Diệp Vân chau lên, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, chân khí trong người bắt đầu khởi động. Đột nhiên Diệp Vân sững sờ chút xíu nữa là “đứng hình” tại chỗ, hắn kinh ngạc phát hiện ra Chân khí trong cơ thể cũng không vì cảnh giới tăng lên tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong mà càng thêm hùng hồn, tinh thuần, số lượng tăng lên ước chừng chỉ gấp hai lần, phẩm chất chỉ đề cao thêm một chút mà thôi. “Sao lại như thế?” Diệp Vân chau mày, dựa theo kinh nghiệm trước đây, nếu như cảnh giới tăng lên nhanh như vậy, như vậy phẩm chất của chân khí sẽ tăng lên gấp mười gấp trăm lần, nhưng mà giờ phút này chỉ tăng lên chừng gấp hai, thật là làm cho người ta kinh ngạc. Bất quá, Diệp Vân cũng không có thời gian để mà suy tư, quang cầu cách đó hơn mười trượng phía trước trong giây lát chấn động rung rung, lập tức nhìn thấy quang ảnh bay nhanh tiêu tán, bên trong bỗng nhiên xuất hiện ba người thanh niên nam tử. Quang ảnh triệt để tiêu tán, ba người thanh niên nam tử xuất hiện giữa tầm mắt của Diệp Vân, Diệp Vân không khỏi sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi. Hắn nhìn thấy người đi đầu, là người đã từng có ân oán với hắn tại Thiên Kiếm Tông, Quân Nhược Lan. “Quân Nhược Lan, là ngươi?” “Diệp Vân, tại sao lại là ngươi?” Hai người nhìn thấy đối phương, cùng lúc quát lên. Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: http://truyen247.vn/the-gioi-tien-hiep.html
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 471: Quân Nhược Lan xuất hiện Nhóm dịch: BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Dịch giả: aluco Diệp Vân liếc mắt nhìn đã nhận ra tên thanh niên nam tử đi đầu kia là nữ giả nam trang, chính là Quân Nhược Lan lúc trước tại Thiên Kiếm Tông. Quân Nhược Lan mặc một chiếc trường bào, mái tóc được buộc lên giấu dưới chiếc khăn vuông của văn sĩ, thoạt nhìn nho nhã lại không mất đi vẻ thanh lệ. Hai gã thanh niên nam tử bên cạnh Quân Nhược Lan, đứng ở phía sau lưng nàng chừng nửa phần, trên mặt mang theo một tia cảnh giác, lại có một chút cung kính. “Diệp Vân, ngươi quả nhiên đến Đại Tần đế quốc rồi, lại có thể tiến vào Lạc Lôi Cốc, đúng là ra ngoài ý định.” Quân Nhược Lan nhìn Diệp Vân, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc. Diệp Vân cũng không trả lời ngay, hắn nhìn Quân Nhược Lan có đến nửa ngày, nói: “Ngày đó ta đã biết ngươi cũng không phải là đệ tử của Thiên Kiếm Tông ta, hẳn là đến từ Đại Tần đế quốc. Không thể tưởng được ngươi lại có được loại bảo vật như thế này bảo vệ, có thể tiến vào bảo tàng chi địa của Lạc Lôi Cốc, thật sự là vượt quá dự liệu của ta.” Quân Nhược Lan cười cười, nhìn không thấy được chút nào ân oán lúc trước của hai người tại Thiên Kiếm Tông, nói: “Những chuyện phát sinh tại Thiên Kiếm Tông lúc trước đừng nhắc đến nữa, ngươi đã đến Đại Tần đế quốc, chắc hẳn cũng biết được những tông môn chân chính, Kim Đan Cảnh chẳng là cái gì cả, ngay cả Nguyên Anh Cảnh lão tổ chỗ nào cũng có. Trên người của ngươi mang lôi linh khí, trong Lạc Lôi Cốc này như cá gặp nước, hay là như thế này đi, ta và ngươi hợp tác, tìm ra bảo vật trong bảo tàng chi địa, ta chia cho ngươi một thành.” Lông mày Diệp Vân nhíu lại, cười nói: “Chia cho ta một thành? Quân Nhược Lan ngươi thật sự là giỏi tính toán. Ba người các ngươi trên người cũng không có cái gì gọi là lôi linh khí, xem ra đều là dùng pháp bảo hộ thể hay là bảo vật có thể kháng trụ Tử Phủ thần lôi, chắc là Tiên Khí a. Ngươi đã nói như vậy thì ta lại càng có hứng thú với bảo vật trong Lạc Lôi Cốc này, chắc chắn vô cùng trân quý, phẩm chất chắc đã vượt qua Tiên Khí. Chia cho ta một thành? Ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng điều này sao?” Quân Nhược Lan cười nhạt nói: “Ngươi có đáp ứng hay không thì mặc kệ ngươi, nếu như ta đã nói những lời này, ngươi chỉ có thể tiếp nhận.” Diệp Vân khẽ giật mình, hắn thật sự nghĩ không ra vì sao Quân Nhược Lan lại kiêu ngạo như thế, theo những gì hắn đã biết thì cô gái này mặc dù có chút bá đạo, lòng dạ độc ác, nhưng cũng không có sự kiêu ngạo như hiện tại “Lớn mật, Quân sư tỷ nói cùng ngươi hợp tác chính là cho ngươi mặt mũi, ngươi cho rằng có được lôi linh khí là có thể tùy ý đi đi lại lại trong bảo tàng chi địa hay sao? Nếu ngươi không đáp ứng, ta chỉ dùng một chưởng là giết chết ngươi ngay lập tức.” Quân Nhược Lan còn chưa nói gì, tên thanh niên nam tử bên cạnh nàng lạnh giọng quát, một cỗ uy áp gần như thực chất, ngưng tụ thành mũi tên nhọn bắn thẳng đến Diệp Vân. Lông mày Diệp Vân chau lên, nhìn sang. Uy áp vẫn còn như thực chất ngay lập tức đã xuất hiện ở mi tâm Diệp Vân, đột nhiên tựa hồ như đụng vào cái gì đó, HƯU…U…U thoáng một phát đã tiêu tán sạch sẽ, căn bản không tạo thành bất cứ tổn thương gì đối với Diệp Vân. “Hả? Tu vi chỉ là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong mà thôi, lại có được thần hồn như thế, đúng là làm cho người ta khó hiểu.” Trong mắt thanh niên nam tử hiện lên một tia kinh ngạc. “Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong? Chỉ trong thời gian chưa đầy một năm, ngươi lại tu luyện tới cảnh giới như thế, thật khiến cho người khác khiếp sợ.” Đôi mắt đẹp của Quân Nhược Lan lưu chuyển, tràn đầy kinh ngạc. Nàng nhớ rõ thời điểm ngày đó lúc rời khỏi Thiên Kiếm Tông, Diệp Vân còn chưa Trúc Cơ thành công, chỉ trong thời gian ngắn như thế, rõ ràng đã là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong. “Quân Nhược Lan, ngày đó tu vi của ngươi cũng chỉ là Luyện Khí Cảnh, giờ phút này lại là Kim Đan Cảnh lục trọng, tốc độ tu luyện so với ta nhanh gấp trăm lần.” Diệp Vân đứng chắp tay, nhàn nhạt nói ra. Hắn giờ phút này đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, tuy rằng chân khí không tăng trưởng một cách điên cuồng, nhưng sự lĩnh ngộ đối với Thiên Đạo chí lý, chiến lực chính thức so với lúc trước đã tăng hơn gấp mười lần, hơn nữa lý giải của hắn đối với năm hệ pháp tắc đã tiến thêm một bước, giờ phút này đối mặt với Quân Nhược Lan có tu vi Kim Đan Cảnh lục trọng nhưng không vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, dù xảy ra một trận chiến hắn cũng nắm chắc phần thắng. Lực lượng Linh Hồn của Diệp Vân đã cường hãn đến cực hạn, Tôi Tiên Tâm Pháp tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong về sau, thần hồn của hắn hầu như có thể so sánh với cao thủ Kim Đan Cảnh lục trọng vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, thậm chí càng lớn hơn một bậc. Cảnh giới của ba người Quân Nhược Lan đã bị hắn nhìn thấu, cực kỳ rõ ràng. Ba người đều là Kim Đan Cảnh lục trọng, cũng không có vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, tu vi như vậy, Diệp Vân cũng không lo lắng, hoàn toàn có thể chiến một trận. Khuôn mặt Quân Nhược Lan lạnh nhạt, nói: “Ta chính là phong ấn tu vi để gia nhập Thiên Kiếm Tông, nguyên bản tu vi của ta chính là Kim Đan Cảnh ngũ trọng, sau khi trở về từ Thiên Kiếm Tông cũng chỉ là tăng lên nhất trọng mà thôi. Diệp Vân, nếu như ngươi đã đến Đại Tần đế quốc, chắc hẳn đã nghe qua Phiêu Miểu Tông, mà chúng ta chính là đệ tử của Phiêu Miểu Tông.” Trên mặt Diệp Vân tràn đầy khiếp sợ, nhìn Quân Nhược Lan với vẻ không thể tưởng tượng nổi, sau nửa ngày không nói gì. “Phiêu Miểu Tông? Đệ nhất tông môn ở Đại Tần đế quốc? Ngươi gia nhập Thiên Kiếm Tông vì cái gì?” Sau cả nửa ngày, Diệp Vân mới thở sâu, lạnh giọng hỏi. Quân Nhược Lan đã không còn nóng nảy như ngày trước, sự kiêu ngạo vừa rồi cũng tựa hồ biến mất không thấy gì nữa, nhàn nhạt nói ra: ” Thiên Kiếm Tông một ngàn năm về trước, cũng không ở Tấn quốc.” Tinh mang hiện lên trong mắt Diệp Vân, Quân Nhược Lan đi đến Thiên Kiếm Tông tại Tấn quốc, chắc là vì mưu đồ chiếm đoạt bảo tàng do Thánh Nhân lưu lại ở Thiên Kiếm Tông ngàn năm trước. “Đã tìm được chưa?” Diệp Vân lạnh lùng hỏi. “Đã tìm được một ít.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt trả lời, đôi mi thanh tú chau lên: “Xem ra ngươi cũng biết.” “Ta cũng chỉ là biết rõ một ít.” Diệp Vân giọng nói càng phát ra lạnh như băng. “Như vậy chúng ta lại càng nên liên thủ rồi.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Quân Nhược Lan lộ ra nụ cười. Hai gã thanh niên nam tử bên cạnh Quân Nhược Lan nhìn nhìn hai người, nhưng cũng không biết bọn hắn đang nói cái gì. Diệp Vân nhíu mày, không biết đang suy tư những chuyện gì đó, sau đó cả nửa ngày, trong mắt tinh mang hiện lên, nói: “Thu được bảo vật trong Lạc Lôi Cốc, ta và ngươi “cắt nửa vầng trăng” chia 5:5, hơn nữa, ta muốn có hai gốc Lôi Mộc.” “Lớn mật!” “Láo xược!” Hai người sau lưng Quân Nhược Lan cùng lúc quát lên. “Quân sư tỷ cùng ngươi liên thủ chính là cho ngươi mặt mũi, chia cho một thành bảo vật đã là thiên đại cơ duyên, ngươi lại dám giở công phu sư tử ngoạm.” “Ngươi còn dám lải nhải, ngươi cho là chúng ta không dám giết ngươi sao?” Diệp Vân căn bản cũng không thèm để ý tới hai người này, chẳng qua là nhìn Quân Nhược Lan, không nói gì. Quân Nhược Lan đột nhiên hỏi: “Ngươi biết được bao nhiêu?” Diệp Vân trả lời: “Không nhiều lắm nhưng cũng không ít.” Quân Nhược Lan trầm mặc sau nửa ngày, trên trán hơi nhăn lại, nói: “Tốt, bảo vật thu được trong Lạc Lôi Cốc, ta và ngươi phân chia 5:5.” “Quân sư tỷ!” Hai gã thanh niên nam tử la lên cùng một lúc, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc cùng khó hiểu. Quân Nhược Lan cũng không trả lời hai người, nhìn Diệp Vân nói: “Mảnh không gian này, ngươi cảm thấy như thế nào?” Ánh mắt Diệp Vân nhìn qua bốn phía, thản nhiên nói: “Pháp tắc Lôi hệ tạo thành một cái không gian, chính là do Thiên Địa tạo ra, uy lực vô cùng.” Quân Nhược Lan mỉm cười, đưa tay điểm một cái, chỉ thấy một đạo quang ảnh màu xanh nhạt từ đầu ngón tay của nàng nhanh chóng bắn ra, bắn về phía một cây đại thụ ở bên ngoài cách đó hơn mười trượng. Ngay lập tức quang ảnh đã đến, vừa mới đánh trúng cây đại thụ kia, đã thấy tán cây cực lớn hơi khẽ chấn động, lập tức toàn bộ tán cây biến thành kiếp vân tối đen như mực, điện quang bắt đầu khởi động, tiếng sấm ù ù. HƯU…U…U! Một đạo thiểm điện từ đám kiếp vân do tán cây biến thành nhanh chóng bắn ra, mang theo năng lượng cuồng bạo, bắn về phía Quân Nhược Lan. Lông mày Diệp Vân chau lên, tinh mang hiện lên trong mắt, bấm tay gảy nhẹ, chỉ thấy một đạo lôi quang từ đầu ngón tay bắn ra, đánh trúng chuẩn xác không sai lệch một ly vào tia chớp đang đến. Phốc! Một tiếng vang nhỏ, hai đạo lôi quang chạm vào nhau trên không trung, cũng không tạo ra tiếng động gì quá lớn, cứ như vậy tiêu tán trên không trung. Kiếp vân đen kịt kia từ từ biến mất, tán cây cực lớn một lần nữa lại hiện ra. “Quả nhiên đã tìm hiểu được một tia lôi hệ pháp tắc, ta quả thật là không có nhìn lầm về ngươi.” Thanh âm của Quân Nhược Lan vang lên nhàn nhạt, nghe cực kỳ êm tai. Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: http://truyen247.vn/the-gioi-tien-hiep.html
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 472: Liên thủ? Nhóm dịch: BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Dịch giả: aluco Lôi hệ pháp tắc? Nam tử trẻ tuổi bên cạnh Quân Nhược Lan khẽ giật mình, trong mắt hiện ra sự không thể tưởng tượng nổi. Nếu nói tu luyện ra lôi linh khí cũng không kỳ quái, tuy rằng trong mấy trăm năm qua có thể tu luyện thành công cũng không được mấy người, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện kỳ lạ quý hiếm gì, đặc biệt là đại tông môn như Phiêu Miểu Tông thì những thứ này cũng sẽ xuất hiện một ít. Nhưng mà, lôi hệ pháp tắc thì lại là chuyện khác. Một khi tìm hiểu lôi hệ pháp tắc, lại thi triển thần thông lôi hệ, uy lực tăng lên sẽ không thể tưởng tượng nổi, cùng một chiêu như nhau nhưng uy lực cũng có thể tăng lên gấp mấy lần, thậm chí gấp mười lần. Lạc Lôi Cốc chính là do Lôi Đình oanh kích trong hàng vạn năm qua mà thành, trong đó ẩn chứa Lôi Đình vô cùng cường đại, nếu như lực tương tác với Lôi Đình quá thấp, chỉ sợ sẽ bị đánh chết ngay lập tức. Hầu như tất cả tu sĩ có thể tiến vào Lạc Lôi Cốc đều dựa vào sự thần kỳ của Tị Lôi Phù mới có thể sinh tồn. Nếu như không có Tị Lôi Phù để ngăn cách Lôi Đình mà nói, cho dù tu vi đạt đến Kim Đan Cảnh hậu kỳ, cũng không cách nào ngăn cản được Lôi Đình vĩnh viễn. Thế nhưng nếu như có được lôi linh khí mà nói, khả năng chống đỡ sự công kích của Lôi Đình sẽ tăng lên rất lớn khi tiến vào hạch tâm chi địa. Bất quá, nếu so sánh lôi linh khí cùng lôi hệ pháp tắc đã có sự chênh lệch rất nhiều. Nếu như ở trong Lạc Lôi Cốc mà có được lôi hệ pháp tắc, như vậy toàn bộ Lạc Lôi Cốc coi như là sân nhà của ngươi, tùy ý ngươi rong ruổi, Lôi Đình sẽ không tạo thành bất kỳ lực sát thương nào đối với ngươi, thậm chí chỉ cần nhấc tay là có thể hút Lôi Đình vào trong cơ thể, chuyển hóa thành lôi linh khí cho bản thân sử dụng. Cho nên, lúc thanh âm của Quân Nhược Lan vang lên, hai gã đệ tử tinh nhuệ của Phiêu Miểu Tông trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, thậm chí khiếp sợ. Con mắt Diệp Vân híp lại, nói: “Quân Nhược Lan ngươi đã nhìn lầm rồi, ta chỉ có tu luyện thành công lôi linh khí mà thôi, nhưng mà ngươi lại nói là lôi hệ pháp tắc, cái đó là gì vậy?” Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận mình đã tìm hiểu được lôi hệ pháp tắc, nếu như bị người khác biết được, như vậy khi tiến vào Lạc Lôi Cốc tất cả cao thủ đều tập trung vào hắn, Diệp Vân mặc dù có sự tự tin nhưng cũng không muốn đối mặt với sự bao vây tiêu diệt của tất cả những cao thủ đích thực. Thử nghĩ xem, thời điểm người khác đang đau khổ chống đỡ với Lôi Đình, ngươi cũng ở trong Lôi Đình chậm rãi bước đi, vừa đi vừa… ca hát, lôi điện vừa oanh kích đến, chẳng những không làm cho ngươi có nửa phần tổn thương, ngược lại ngay thời khắc đó lại bổ sung lực lượng cho ngươi, hầu như ngươi vĩnh viễn có được trạng thái tốt nhất, thế thì nhìn có… ngứa mắt không??? Bảo tàng chi địa nhìn thoáng qua giống như không có Lôi Đình, kỳ thật mỗi một chỗ đều do Lôi Đình biến ảo mà thành, chẳng qua là hơi có không đúng, sẽ có Lôi Đình ầm ầm mà đến, thường thì chỉ là Lôi Đình bình thường, cũng có khi nếu như vận số của ngươi… xui xẻo thì gặp phải Tử Phủ thần lôi, khó lòng phòng bị. “Có thể hóa giải công kích của Lôi Đình một cách hời hợt như thế, tất nhiên là có sự hiểu rõ đối với lôi hệ pháp tắc. Bất quá ngươi không thừa nhận cũng không sao cả, nếu như chúng ta đã đạt thành nhất trí, chính là cùng nhau tiến thối.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra. Ánh mắt Diệp Vân đảo qua bốn phía, trời xanh mây trắng non xanh nước biếc vẫn như trước không có biến đổi gì cả, bảo vật trong Lạc Lôi Cốc, đến cùng ẩn giấu ở nơi nào? “Không cần tìm, bảo vật trong Lạc Lôi Cốc kỳ thật không nhiều lắm, không hề giống như trong điển tịch ghi chép là khắp nơi đều có bảo vật, ngay cả loại bảo vật như Lôi Mộc cũng không phải tùy ý là có thể thấy được.” Quân Nhược Lan tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Diệp Vân, chậm rãi nói ra. Diệp Vân nhíu mày, nói: “Như vậy phải làm thế nào mới tìm được Lôi Mộc?” Quân Nhược Lan mỉm cười, chỉ vào cây đại thụ ở phía trước cách đó hơn mười trượng, nói: “Nhìn thấy cây đại thụ kia không, chính là do Lôi Mộc biến thành.” Diệp Vân tập trung nhãn lực nhìn lại, chính là cây đại thụ vừa mới đánh ra một đạo Lôi Đình, cao chừng bảy tám trượng, có tán cây cực lớn, toàn bộ thân cây hiện ra một màu vàng nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, giống như làm bằng vàng. “Cây đại thụ này chính là do Lôi Mộc trong Lôi Đình biến thành, chỉ cần phá giải được Lôi Đình ảo trận phía ngoài là có thể thấy được Lôi Mộc.” Quân Nhược Lan giải thích. “Làm thế nào để phá giải?” Diệp Vân tất nhiên sẽ không vì một câu nói của Quân Nhược Lan lập tức “xung phong” tiến lên, phá giải Lôi Mộc đã biến thành đại thụ. Tuy rằng hợp tác cùng Quân Nhược Lan, nhưng mà hắn căn bản cũng không tin tưởng nàng, nàng này tâm nhãn rất nhiều, tâm cơ thâm trầm, nếu như đơn giản tin nàng, chỉ sợ bị nàng bán đi vào… nhà chứa vẫn còn nói tốt cho nàng. “Lôi Đình tất nhiên là phải dùng Lôi Đình để phá giải, Diệp Vân ngươi tu luyện lôi linh khí thành công, ngươi dùng lôi linh khí rót vào trong đó, tinh tế cảm thụ, lập tức có cơ hội phá giải.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra, trên gương mặt xinh hiện lên nụ cười. Con mắt Diệp Vân híp lại, cười cười nói: “Quân Nhược Lan ngươi đã biết được cách phá giải như thế, không bằng các ngươi thử trước một lần, ta ở bên cạnh quan sát học hỏi.” Quân Nhược Lan vẫn không nói gì, một tên nam tử trẻ tuổi trong đó tức giận hét to. “Quân sư tỷ bảo ngươi tiến về trước thì cứ đi lên phía trước để phá giải, nếu như phá giải không thành thì ngươi ráng mà nhìn cho kỹ, rõ ràng còn dám ở đây láo nháo, thật là không biết sống chết.” Diệp Vân nhíu mày, sắc mặt lạnh như băng: “Quân Nhược Lan, quản lý cho tốt chó của ngươi.” Diệp Vân xưa nay đã như vậy, ngươi kính ta một trượng, ta kính ngươi mười trượng, bây giờ cũng thế. Tên đệ tử ác ngữ của Phiêu Miểu Tông tên là Tương Hướng ở bên cạnh Quân Nhược Lan, lại cuồng ngạo như thế, tất nhiên sẽ không cho hắn mặt mũi. “Thật to gan, hôm nay nếu ta không cho ngươi chút ít giáo huấn, làm sao có thể hành tẩu ở Đại Tần đế quốc?” Tên đệ tử trẻ tuổi kia khẽ giật mình, căn bản cũng không nghĩ đến Diệp Vân lại dám cãi lại, còn dám mắng hắn là con chó, làm sao có thể chịu đựng? Giọng nói vừa dứt, tên đệ tử trẻ tuổi phóng đến, trong tay ngưng tụ lại thành một vòng vầng sáng, nhắm về phía Diệp Vân đột nhiên đánh ra. Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắn, Tử Ảnh Kiếm trong tay bỗng nhiên lập loè, trong khoảnh khắc lôi quang biến ảo hơn một nghìn lần, một đạo thần lôi xuất hiện trên không trung, oanh kích về phía tên đệ tử kia. Diệp Vân căn bản không hề nương tay, vừa ra tay đã dùng ngay thức thứ ba Diệt Thế Thần Lôi của Lôi Vân Điện Quang Kiếm. Giờ phút này tu vi của hắn đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, lôi linh khí lại càng ngưng luyện, hùng hậu, tốc độ thi triển Diệt Thế Thần Lôi lại càng nhanh vô cùng, uy lực cũng mạnh mẽ hơn gấp mười lần tả hữu. Oanh! Thần lôi giáng xuống, trực tiếp xóa đi đạo quang hoa kia, xu thế còn dư lại không giảm mà bay thẳng đến oanh kích tại bộ ngực của tên đệ tử trẻ tuổi mặt mũi đang tràn đầy khiếp sợ. Máu tươi lập tức từ trong miệng hắn phun ra, trên không trung nổ tung, hóa thành nhiều đóa huyết hoa, màu đỏ tươi một mảnh, nhìn thấy mà giật mình. Tên đệ tử Phiêu Miểu Tông trùng trùng điệp điệp té ngã trên đất, trước ngực một mảnh màu đỏ tươi, Diệt Thế Thần Lôi trực tiếp đánh thẳng vào ngực phải của hắn tạo ra một cái lỗ máu, máu tươi chảy ra như suối. Sắc mặt hắn thảm trắng như tờ giấy đầy vẻ kinh hãi, hắn muốn lật người lên nhưng không cách nào làm được. “Đệ tử của Phiêu Miểu Tông thực lực cũng chỉ có thế? Thật là khiến ta thất vọng.” Diệp Vân đứng chắp tay, giọng nói lạnh như băng. Quân Nhược Lan cùng một gã đệ tử khác sững sờ “đứng hình” tại chỗ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Đặc biệt là tên đệ tử kia dù thế nào cũng không thể ngờ được, Diệp Vân rõ ràng ngang nhiên ra tay, hơn nữa có được thực lực như thế, chỉ một chiêu đã đánh trọng thương một tên đệ tử thiên tài Kim Đan Cảnh ngũ trọng của Phiêu Miểu Tông, nếu như thần lôi này lệch về bên trái mà nói, chỉ sợ dưới một kích này sẽ nghiền nát trái tim, thân tử linh tiêu. “Diệp Vân, ngươi lớn mật.” Khuôn mặt Quân Nhược Lan đã không còn giữ được bình tĩnh, sắc mặt âm lãnh đã đến cực hạn, trong hai tròng mắt hiện lên vẻ kinh hãi, hiển nhiên nàng cũng thật không ngờ Diệp Vân lại có thể có được lực lượng như thế. “Nếu muốn liên thủ hợp tác, vậy thì nghe theo lời ta, nếu không ta không ngại giết các ngươi đâu.” Diệp Vân giọng nói lạnh như băng, một cỗ uy thế mạnh mẽ từ trên người hắn lan ra, tựa hồ trên không trung ngưng tụ thành thực chất. “Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, lại có thể chỉ một kích đã đánh trọng thương tu sĩ Kim Đan Cảnh, chính là đệ tử thiên tài của Phiêu Miểu Tông ta. Diệp Vân a Diệp Vân, ta thật sự là xem nhẹ ngươi rồi.” Quân Nhược Lan thở sâu, đến bây giờ nàng mới phát hiện thực lực chân chính của Diệp Vân, rõ ràng đã đến loại tình trạng này. Bất quá, sự kinh ngạc trên mặt Quân Nhược Lan chỉ là thoáng qua mà thôi, lập tức đã khôi phục lại sự bình tĩnh. “Vừa rồi Tương sư đệ nói năng lỗ mãng, cũng đã được ngươi dạy dỗ, việc này coi như bỏ qua, ngươi có thể ra tay phá giải Lôi Đình.” Quân Nhược Lan thở sâu, nhàn nhạt nói ra. “Phá giải? Tại sao ta phải phá giải? Ngươi ở ngoài đứng xem không làm gì cả? Như thế này là không được rồi.” Diệp Vân cười cười trả lời. “Sau khi phá giải, Lôi Mộc bên trong cho ngươi.” Đôi mi thanh tú của Quân Nhược Lan cau lại, tựa hồ có chút không vui. “A, lời này chính là ngươi nói nhé, bên trong ngoại trừ Lôi Mộc còn có những cái khác, vậy cũng phải đem tất cả cộng lại tính chung luôn.” Con mắt Diệp Vân nheo lại. Rốt cuộc sắc mặt của Quân Nhược Lan cũng trở nên lạnh lẽo, nói: “Lôi Mộc còn chưa đủ? Có đôi khi lòng tham quá mức cũng không hay đâu.” Diệp Vân nhún nhún vai, nói: “Hay là ngươi đi phá giải đi, Lôi Mộc cho ngươi lấy trước.” Lông mày Quân Nhược Lan cau lại, hít một hơi thật sâu, nói: “Thôi được, đồ vật bên trong chúng ta mỗi người một nửa, ngươi có thể chọn Lôi Mộc trước.” Diệp Vân hừ một tiếng, nói: “Nếu như ngươi chỉ ở bên cạnh nhìn xem, chúng ta phân chia theo kiểu 5:5 thấy có chút không được rồi, cho ngươi hai thành thôi.” Tên đệ tử của Phiêu Miểu Tông còn lại bên cạnh Quân Nhược Lan tức giận quát: “Diệp Vân ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, dám đắc tội Phiêu Miểu Tông ta, ngươi cảm thấy có thể hành tẩu tại Đại Tần đế quốc sao?” Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta đây cũng muốn thử một lần.” “Ngươi…” Sắc mặt tên đệ tử kia lập tức xanh mét, nhưng lại không dám tiến lên, thực lực Diệp Vân vừa rồi biểu hiện ra đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của hắn, Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong lại có thể chỉ một kiếm đánh cho trọng thương một gã đệ tử có tu vi giống hắn, điều này làm cho hắn căn bản không dám động thủ. “Tốt rồi, ngươi muốn cái gì?” Quân Nhược Lan vẫy vẫy tay, lạnh lùng nói. “Đem hết thảy những chuyện có quan hệ đến bảo tàng chi địa trong Lạc Lôi Cốc nói cho ta biết, nói kỹ càng cho ta, bằng không thì chính các ngươi đi phá giải Lôi Đình trận pháp là được.” Quân Nhược Lan cùng tên đệ tử kia nhìn nhau, thở sâu, gật nhẹ đầu: “Được rồi.” Trong nội tâm Diệp Vân cười lạnh, hắn đã nghĩ đến bọn người Quân Nhược Lan nếu như không có tìm hiểu lôi linh khí, mà trong bảo tàng chi địa khắp nơi đều là Lôi Đình ngưng tụ thành trận pháp, nếu muốn phá giải cũng không phải đơn giản như vậy. Thế nhưng nhìn bọn hắn lộ ra vẻ cấp bách như vậy, có thể thấy được có những bí mật liên quan đến Lạc Lôi Cốc mà bọn hắn không muốn nói ra, có thể là bảo tàng, nhưng cũng có thể là cái gì khác. “Tốt, trước tiên các ngươi nói cho ta nghe, sau đó ta sẽ phá giải cái trận pháp Lôi Đình này.” Diệp Vân khoanh chân mà ngồi, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không. Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: http://truyen247.vn/the-gioi-tien-hiep.html
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 473: Đề nghị của Quân Nhược Lan Nhóm dịch: BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Dịch giả: aluco “Tốt, trước hết các ngươi nói cho ta nghe, bảo tàng chi địa của Lạc Lôi Cốc này có ẩn giấu bí mật gì bên trong.” Thanh âm Diệp Vân nhàn nhạt, khoanh chân mà ngồi, khóe miệng hiện lên nét vui vẻ. Quân Nhược Lan cùng tên đệ tử kia nhìn nhau, chậm rãi nói: “Sự hình thành của Lạc Lôi Cốc chắc hẳn ngươi đã nghe nói, chính là trải qua vạn năm bị Lôi Đình oanh kích mà thành, nguyên bản sơn mạch kéo dài vạn dặm bị oanh kích hàng vạn năm mới có hình dạng như bây giờ. Kỳ thật rất nhiều người cho rằng vạn dặm sơn mạch này chính là bị oanh vỡ thành cặn bã, tro bụi phiêu tán bốn phương, cuối cùng đã ngưng luyện thành Lạc Lôi Cốc như ngày hôm nay, kỳ thật điều đó không đúng.” Diệp Vân gật gật đầu, lai lịch của Lạc Lôi Cốc đúng là như thế, hắn đã nghe người ta nói qua, cũng từ trên điển tịch xem qua một chút. Quân Nhược Lan cười cười, nói tiếp: “Nếu như ngươi cũng cho rằng như vậy, thì đã sai rồi. Nguyên bản Lạc Lôi Cốc chính là sơn mạch kéo dài vạn dặm, trong hàng vạn năm bị Lôi Đình oanh kích, cũng không có tiêu tán, mà là mỗi một tảng đá, mỗi một hạt bụi bặm đều bị Lôi Đình ngưng luyện, sau mấy nghìn năm cứng rắn ngưng tụ cùng một chỗ, áp súc lại áp súc, khiến cho cả tòa Lạc Lôi Cốc trơn nhẵn trong như gương, cứng rắn vô cùng, cho dù là Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong lão tổ cũng không thể phá vỡ được thạch bích phía ngoài Lạc Lôi Cốc. Mà phía trên Lạc Lôi Cốc lại có Lôi Đình cường đại đến khó có thể tin hội tụ, cho nên trăm ngàn năm qua vô số người muốn tiến vào nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể chờ cho đến khi Lạc Lôi Cốc mở ra không theo định kỳ.” Diệp Vân khẽ giật mình, hỏi: “Mở ra không theo định kỳ? Lần mở ra trước đây, không phải tất cả mọi người đều biết được là vào đúng ngày đó sẽ mở ra sao?” Quân Nhược Lan nói: “Đó là bởi vì Lạc Lôi Cốc mỗi lần mở ra thì trước đó một năm sẽ xuất hiện những dấu hiệu, căn cứ vào kinh nghiệm trước đây có thể suy tính được thời gian mở ra một cách chính xác.” Diệp Vân gật gật đầu, ồ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ. Quân Nhược Lan nói cả tòa Lạc Lôi Cốc chính là bị Lôi Đình oanh kích hàng vạn năm sau đó ngưng luyện mà thành, hơn nữa mỗi một hạt đá vỡ ra đều không có mất đi, mà là bị áp súc triệt để, mới ngưng tụ thành Lạc Lôi Cốc của ngày hôm nay. Nếu chỉ có vậy mà nói, Lạc Lôi Cốc này không khỏi cũng quá thần kỳ rồi. “Ngươi vừa rồi đã nói, bức tường bên ngoài Lạc Lôi Cốc cứng rắn đã đến cực hạn, Nguyên Anh kỳ đỉnh phong lão tổ cũng không thể phá vỡ, còn trong cốc thì sao?” Diệp Vân chợt nhớ tới nơi mà hắn cướp lấy không gian Tinh Thạch từ trong tay Tuyệt Trần, Tinh Thạch không gian kia chính là ẩn giấu dưới mặt đất, hơn nữa còn phía dưới lớp cát vàng. “Đương nhiên cũng vô cùng cứng rắn, bất luận là Linh Khí gì, cho dù là Tiên Khí cũng không thể phá vỡ.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra, tựa hồ thấy được nghi vấn trong lòng Diệp Vân, lập tức nói tiếp: “Có lẽ ngươi đã thấy một nơi mà đại địa hóa thành dòng sông, nham thạch vỡ thành cát vàng, kỳ thật những cái đó đều do không gian trận pháp mà Thiên Địa trong Lạc Lôi Cốc tạo ra, chứ không phải là thật sự.” Con mắt Diệp Vân híp lại, nếu đã nói như thế, thì quả thật là như vậy. Nếu không trong Lạc Lôi Cốc làm sao có thể xuất hiện dòng sông cát vàng, ví dụ như trong bảo tàng chi địa trước mắt lại xuất hiện non xanh nước biếc, còn có cây đại thụ kia có thể phát ra Lôi Đình. “Tốt rồi, những thứ này coi như nói xong, như vậy trong Lạc Lôi Cốc đến cùng có bảo vật gì, ngươi cũng nói ra luôn đi.” Diệp Vân thản nhiên nói. Quân Nhược Lan mỉm cười thản nhiên, nói: “Kỳ thật trong Lạc Lôi Cốc cũng không có bảo vật gì quá đáng giá, được xem như trân quý chính là Lôi Mộc, hoặc là còn có một loại Linh thảo tên là Băng Linh Tiên Thảo, lại có một vài món đồ lặt vặt nữa không đáng được nhắc tới, ít nhất đối với Phiêu Miểu Tông ta thì không để vào mắt đấy.” Diệp Vân cười lạnh, nói: “Vậy ngươi đại diện cho Phiêu Miểu Tông tiến vào Lạc Lôi Cốc để làm gì? Đến để du lịch? Đến để dạo phố? Ngươi cho rằng trong Lạc Lôi Cốc này có bán đồ trang điểm à?” Quân Nhược Lan cũng không tức giận, thản nhiên nói: “Chúng ta tiến vào đây, chính là muốn lợi dụng Lôi Đình cực mạnh trong cốc để tẩy luyện bản thân, tăng tu vi lên.” Diệp Vân xì mũi coi thường, nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Nếu chỉ có vậy, ngươi còn hợp tác cùng ta làm gì?” Quân Nhược Lan dừng một chút, nói: “Đương nhiên, ngoại trừ việc tăng tu vi lên, chính xác là còn có một nguyên nhân khác.” “Chuyện gì?” Diệp Vân nhìn thấy trong mắt Quân Nhược Lan hiện lên vẻ kỳ vọng, không khỏi hỏi tiếp. “Pháp tắc, Lôi Đình pháp tắc!” Quân Nhược Lan nhìn hắn một cái, nói ra từng chữ từng câu, trong tiếng nói đầy vẻ ngưng trọng. Con mắt Diệp Vân híp lại, hơi kinh ngạc nói: “Lôi Đình pháp tắc? Thì ra trong Lạc Lôi Cốc này thật sự có Lôi hệ pháp tắc tồn tại?” Quân Nhược Lan chậm rãi nói: “Là Lôi Đình pháp tắc, không phải Lôi hệ pháp tắc.” Diệp Vân khẽ giật mình, Lôi Đình pháp tắc cùng Lôi hệ pháp tắc có cái gì khác nhau? “Lôi hệ pháp tắc chính là nói đến pháp tắc có quan hệ đến tất cả lôi điện, chính là quy tắc chung. Mà Lôi Đình pháp tắc, kỳ thật có thể gọi là Lôi Đình áo nghĩa (ý nghĩa của Lôi Đình), nếu như có thể tìm hiểu, là có thể đủ để dẫn động Lôi Đình trong Thiên Địa cho ngươi sử dụng.” Trong tiếng nói của Quân Nhược Lan mang theo một tia kích động. ” Lôi Đình áo nghĩa? Sau khi tìm hiểu có thể dẫn động Lôi Đình trong Thiên Địa? Vậy nếu đã tìm hiểu được Lôi hệ pháp tắc, có thể dẫn động Thiên Lôi sao?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi. “Lôi hệ pháp tắc chính là quy tắc chung, là phương pháp, là con đường. Mà Lôi Đình áo nghĩa chính là một loại thần thông, chẳng qua là thần thông loại này cùng thần thông mà chúng ta tu luyện hoàn toàn khác nhau, chính là thần thông đã chất chứa trong bản thân Thiên Địa, cũng không cần tu luyện ra Lôi linh khí, cũng không cần lĩnh ngộ đến Lôi hệ pháp tắc, chỉ cần tìm hiểu Lôi Đình áo nghĩa, là có thể đủ để dẫn động Thiên Lôi.” Quân Nhược Lan giải thích. Diệp Vân khẽ giật mình, lập tức trên mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin. Không cần lĩnh ngộ Lôi hệ pháp tắc, cũng không cần tu luyện ra Lôi linh khí, chỉ cần tìm hiểu Lôi Đình áo nghĩa, lập tức có thể đủ để dẫn động Thiên Lôi, hay nói cho đúng hơn đó là thần thông có được lúc thời điểm Thiên Địa được tạo ra. “Không thể tưởng được trên đời lại còn có thần thông như thế, thật là làm cho người ta khiếp sợ a.” Trong lòng Diệp Vân đầy cảm khái, nếu như có thể tìm hiểu được Lôi Đình áo nghĩa, vậy hắn tu luyện Lôi Vân Điện Quang Kiếm còn có tác dụng gì? Chỉ cần giơ tay nhấc chân ngay lập tức có thể đủ để dẫn động Lôi Đình, đây là uy thế cỡ nào đây? “Nếu nói như vậy, cây đại thụ do Lôi Đình biến thành ở đằng kia sẽ có Lôi Đình áo nghĩa?” Diệp Vân nhìn cây đại thụ cách đó hơn mười trượng, chậm rãi hỏi. Quân Nhược Lan không trả lời, đôi mi thanh tú cau lại. “Có Lôi Đình áo nghĩa hay không thì sau khi phá vỡ trận pháp phải cẩn thận quan sát mới có thể biết được.” Tên đệ tử Phiêu Miểu Tông tiếp lời nói ra. Con mắt Diệp Vân híp lại, trầm ngâm một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu nói như vậy, chính giữa trận pháp Lôi Đình này có khả năng sẽ ngưng tụ ra Lôi Đình áo nghĩa, không biết cái áo nghĩa này có hình dạng như thế nào đây? Xem các ngươi vội vàng cùng chờ mong như thế, chắc hẳn đó không phải là một loại pháp tắc hư vô mờ mịt, mà là một thứ đồ vật giống như là Pháp bảo.” Quân Nhược Lan hung hăng trừng mắt liếc nhìn tên đệ tử kia, chau mày, nói: “Đúng vậy, Lôi Đình áo nghĩa này sẽ ngưng tụ thành một viên Tinh Thạch ẩn chứa trong đó Lôi Đình cả ngàn năm qua, chúng ta gọi nó là hạt giống Lôi Đình, chỉ có đạt được hạt giống Lôi Đình, mới có thể tìm hiểu được Lôi Đình áo nghĩa.” Diệp Vân cười ha ha, nói: “Nếu đã nói như vậy, nếu Lôi Đình đã biến thành đại thụ và chính giữa có hạt giống Lôi Đình mà nói, chúng ta sẽ phân chia như thế nào đây?” Quân Nhược Lan nhìn hắn, trả lời cực kỳ trịnh trọng: “Hạt giống Lôi Đình ta nhất định phải có được, ta có thể dùng những vật khác đền bù tổn thất cho ngươi.” Diệp Vân cười nói: “Đền bù tổn thất bằng bảo vật khác? Hạt giống Lôi Đình này quan trọng như thế nào, một khi từ trong đó tham ngộ được Lôi Đình áo nghĩa, lập tức có thể đủ để dẫn động Thiên Lôi, bảo vật thế nào mới có thể so sánh được với nó đây?” Quân Nhược Lan trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: “Cực phẩm Linh Thạch!” Diệp Vân sững sờ, lập tức lắc đầu cười nói: “Quân Nhược Lan ngươi định đùa giỡn cùng với ta hay sao? Ngươi cảm thấy ta thiếu cực phẩm Linh Thạch sao? Ngươi đi Đan Đỉnh Lâu hỏi thử xem, thời điểm ta tham gia đấu giá của bọn họ, đã dùng bao nhiêu cực phẩm Linh Thạch để làm tiền đặt cọc.” “Một trăm vạn miếng!” Thanh âm của Quân Nhược Lan vang lên nhàn nhạt, tựa hồ không mang theo một chút tình cảm nào. Ngay lập tức Diệp Vân “đứng hình” tại chỗ, hầu như không thể tin vào thanh âm vừa nghe được, hỏi lại: “Một trăm vạn miếng?” Quân Nhược Lan gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, một trăm vạn miếng cực phẩm Linh Thạch.” Sắc mặt Diệp Vân lập tức lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Ngươi cho rằng nói đùa như vậy, rất có ý tứ sao?” “Ngươi tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp, hôm nay đã là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong. Chẳng lẽ ngươi cho rằng đột phá đến Kim Đan Cảnh sẽ rất dễ dàng? Ngươi cũng đã biết ngưng tụ Kim Đan cần nhất là cái gì? Linh khí! Mà Tôi Tiên Tâm Pháp nếu muốn đột phá đến Kim Đan Cảnh, phải cần số lượng lớn Linh khí, với thiên phú của bản thân ngươi cùng thân thể, một trăm vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, có lẽ chưa chắc đã đủ đâu.” Giọng nói của Quân Nhược Lan nhàn nhạt, rõ ràng vô cùng hiểu rõ đối với phương pháp tu luyện của Diệp Vân . “Một trăm vạn miếng còn chưa đủ?” Diệp Vân hỏi lại với vẻ không dám tin. Quân Nhược Lan chỉ nhìn hắn, không nói thêm gì nữa.