FULL  Tiên Hiệp Thí Thiên Đao - Tiểu Đao Phong Lợi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thí Thiên Đao
    Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
    Chương 1: Cánh Đồng Tuyết. (1)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Shared by: banlong.us


    Thế giới phân tầng, trong đó Nhân giới là tầng thấp nhất. Khác nhau về phân tầng nhưng có chung một điểm: những tu sĩ càng có thực lực thì càng được người tôn sùng.

    Một thiếu niên xuất thân cô nhi, được người nhặt nuôi. Thiên phú trác tuyệt, huyết thống hùng mạnh bí ẩn, từng bước vượt qua sóng gió, gặp gỡ cơ duyên, rèn luyện mà trưởng thành.

    Con đường lên đến đỉnh cao trải đầy những cánh hoa màu hồng thấm đẫm máu và nước mắt. Phấn đấu hết mình để đạt được mục tiêu cao nhất nhưng đôi khi cũng cần biết buông bỏ. Khó khăn tuyệt lộ sẽ là động lực mạnh nhất khiến con người bứt phá. Thói đời bon chen lừa lọc gian dối, đối mặt với những dục vọng sâu thẳm nhất của người đời mới khiến ta cảm nhận được tình thân, tình bạn, tình yêu… chân thực nhất, sâu sắc nhất.

    Trong số những bộ truyện mà mình từng dịch hay từng đọc, Thí Thiên Đao có thể nói là một trong số những bộ mà mình cảm thấy đủ hấp dẫn và tính giải trí để bỏ thời gian theo dõi từ đầu đến cuối.

    Đương nhiên, với bất cứ một bộ tiểu thuyết nào thì nhân vật chính luôn là điểm sáng và xương sống để truyền tải mọi tình tiết nội dung chính của câu chuyện. Thế nhưng, rất nhiều tác giả hiện nay đã ưu ái quá tay cho điểm sáng này, khiến ánh sáng đó làm lu mờ mọi tuyến nhân vật còn lại, để rồi câu chuyện trở nên một màu nhàm chán. Nhân vật chính phải luôn là mạnh mẽ nhất, giỏi giang nhất và luôn dễ dàng vượt qua mọi khó khắn nhờ vào may mắn, nhờ vào cơ duyện vượt trội so với các nhân vật khác hay chỉ là nhờ vào... ánh hào quang của một nhân vật chính.

    hưng với Sở Mặc - nhân vật chính của Thí Thiên Đao thì có chút khác biệt. Vẫn là sự may mắn, vẫn là dựa vào những pháp bảo, thần khí để trở nên hùng mạnh, tuy nhiên, mọi thứ mà hắn có được đều nhờ vào sự đánh đổi sòng phẳng, cũng như ý đồ của tác giả, cụ thể hơn, đó là bí ẩn về thân phận của Sở Mặc được đặt ra ngay từ khi câu chuyện được bắt đầu. Sở Mặc cần trở nên mạnh mẽ không phải vì hắn là nhân vật chính và phải đạp lên đầu những kẻ khác để tỏ ra hùng mạnh, mà hắn cần phải mạnh mẽ để bước lên một vũ đài lớn hơn, đối mặt với sứ mạng của chính mình. Sự trưởng thành nhanh chóng mặt khiến người đọc phải cảm thấy ngán ngẩm chỉ là khúc dạo đầu cho mọi khó khăn tương ứng mà sau này hắn sẽ gặp phải sau này. Tóm lại, Sở Mặc không phải tuýp nhân vật chính bác ái rộng lượng, cuộc đời thuận buồm xuôi gió với những khó khăn được đặt ra vỏn vẹn chỉ để nhằm tôn vinh tài năng của nhân vật chính. Chính thân phận bí ẩn và sứ mệnh của hắn đã buộc hắn phải trưởng thành, phải mãnh mẽ để đương đầu!

    Vậy thân phận của Sở Mặc là gì? Sứ mệnh của hắn ra sao? Mời các bạn theo dõi và khám phá.

    Một trích đoạn hay trong truyện – theo Dịch giả YTinh:

    Sở Mặc hiểu được một đạo lý: Tự tin vào bản thân mình là không có gì sai, nhưng vĩnh viễn cũng không được quên, đối thủ cũng có thể có suy nghĩ như vậy!

    - Vào lúc ngươi đang ở đây tính kế người khác, thì đồng thời người khác cũng có khả năng đang tính kế ngươi!
    - Muốn không bị tính kế, thì khi ở trước mặt người khác vĩnh viễn chỉ có thể là kế giả vờ!

    - Hoặc là, chính là có thể có được thực lực mạnh hơn rất nhiều lần so với người khác!

    - Như vậy, cho dù có người muốn tính kế ta, nhưng thực lực của ta mạnh, y tính kế, cũng bất quá chỉ là một con côn trùng bò trên người, chỉ cần một đầu ngón tay…. Là có thể bắn bay!"

    Cảm nhận của Dịch giả thanhnga

    - Logic truyện tương đối rõ ràng, dễ hiểu, có sức lôi cuốn.
    - Trong suốt đoạn đầu của truyện thì cảm nhận được thông điệp muốn truyền tải ở đây là: thiên phú là thứ mà không phải ai cũng được ông trời ưu ái ban tặng, nhưng để biến thiên phú đó trở thành bản lĩnh thực sự thì phải phụ thuộc vào ý chí và lòng quyết tâm của con người.

    - Truyện có nhiều tình tiết gây cười dí dỏm đan xem vào những tình huống gay cấn kịch tính.

    Cảm nhận của Dịch giả Huyen_Huong:

    Tên truyện mặc dù là tên một thanh đao nhưng thật ra truyện xoay quanh cuộc đời của nhân vật chính Sở Mặc - một con người thần bí từ đầu đến cuối: thân thế bí ẩn, tiềm lực bí ẩn, đến cả độ may mắn cũng bí ẩn không kém. Hàng loạt những biến cố từ nhỏ đến lớn với những nhân vật nữ "thu cúc mai lan" đủ cả nhan sắc lẫn tài năng xuất hiện trong cuộc đời cậu. Từng chi tiết truyện lôi cuốn, lối viết chân thực và hấp dẫn của tác giả sẽ đưa bạn đọc đến với thế giới tu tiên đầy màu sắc và thần bí. Liệu đến cuối cùng, bóng hồng nào sẽ gắn bó trọn đời với nam chính xuất sắc tài mạo song toàn Sở Mặc? Những sự kiện gì sẽ xảy ra với cuộc đời cậu? Rốt cuộc thân thế bí ẩn nào sẽ được hé lộ? Tất cả sẽ có trong Thí Thiên Đao. Mời các bạn đón đọc đến cả những chương cuối cùng để biết câu trả lời của tất cả những câu hỏi trên^^

    Gió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến.

    Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này.

    Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn.

    Nhưng hắn đi thực kiên quyết.

    Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới.

    Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức.

    Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời.

    Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh,

    Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc.

    Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người.

    Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương mặt trắng nõn, còn mang theo vài phần trẻ trung và non nớt.

    Nhưng ánh mắt của hắn kiên nghị, vả lại sáng ngời, vô cùng trong trẻo.

    Loại ánh mắt này thật hiếm thấy, hơn nữa tại hoàn cảnh địa phương vô cùng khắc nghiệt này, càng làm cho người ta cảm thấy có chút khó tin.

    - Chỉ có tìm được Trường Sinh Thiên, ta mới có thể cầm lấy tín vật của ông nội cho, bái Trường Sinh Thiên thất trưởng lão làm sư phụ.

    - Sau khi bái Thất trưởng lão làm sư phụ , ta có thể học một thân bản lĩnh, sau đó…

    Thiếu niên lau tuyết rơi trên mặt đã có chút đông cứng một cái, lẩm bẩm nói:

    - Sau đó, ta có thể….đi tìm phụ mẫu của ta.

    - Tìm được bọn họ, ta nhất định phải chính miệng hỏi một chút, vì sao nhẫn tâm như vậy, nhiêu năm như vậy, đối với ta đều chẳng quan tâm.

    - Nếu năm đó ông nội không mang ta nhặt về…

    - Ông nội nói không để cho ta đi tìm bọn họ, chỉ muốn cho ta bái sư học nghệ, nhưng ta lại không muốn!

    Thiếu niên với đôi mắt tinh thuần kia, trong con ngươi ánh lên một tia sắc thái kiên định.

    - Ta liền phải tìm được bọn họ…. Nếu sinh ta ra, vì sao lại mặc kệ ta!

    - Cho ta một cái tên Sở Mặc, biểu thị rằng ta là con của bọn họ, để lại một miếng ngọc, chứng minh thân phận của ta, sau đó thì cái gì cũng mặc kệ?

    - Đợi đến khi ta trưởng thành lại dựa vào miếng ngọc này nhận lại nhau sao?

    - Đây coi là chuyện gì đây?

    - Trên đời này sao lại có phụ mẫu không có trách nhiệm như thế?

    - Ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng!

    Sở Mặc từ trong ống tay áo, vươn bàn tay đã đông cứng, theo bản năng sờ soạng một cái, miếng ngọc mà mẫu thân để lại, vẫn dính sát vào trong lồng ngực của hắn.

    Loạt xoạt, loạt xoạt….

    Giày giẫm lên tuyết, để lại dấu chân, rất nhanh đã bị bão tuyết che phủ.

    Tiếng thở dốc rất nhỏ, cũng bị tiếng gió gào thét che giấu đi.

    Bóng dáng cô độc, quật cường đi về phía trước, mặc dù chậm chạp, nhưng một bước cũng không chịu dừng lại.

    Lúc này, phía trên một đám mây mà Sở Mặc không nhìn thấy, một đạo thân ảnh đang bay cực nhanh ở trong không trung.

    Từ xa mà đến gần, ngay lập tức xẹt qua.

    Đạo thân ảnh này cũng mặc một thân quần áo màu đen, bị một trận gió trên bầu trời thổi mạnh, bay phất phới trong gió.

    Khuôn mặt của y giống như đao gọt, gương mặt sắc sảo rõ ràng.

    Một đôi mắt giống như chim ưng, tản ra, hào quang linh hoạt sắc bén.

    Tóc dài như thác nước, tùy ý xõa tung, làm cho người ta có một loại cảm giác phóng túng không bị trói buộc.

    Người này nhìn qua cũng chỉ ba mươi mấy tuổi, nhưng hai đầu lông mày lại mang theo một cổ hơi thở ngạo nghễ thiên hạ, không ai sánh bằng.

    Chỉ là sắc mặt của y vô cùng tái nhợt, nhìn không thấy một chút huyết sắc nào.

    Người này lấy tốc độ cao mà nhanh chóng băng qua cánh đồng tuyết, trong phút chốc, liền băng qua mặt đất nơi Sở Mặc đang loạng choạng mà bước đi, xuất hiện ở địa phương cách mười dặm.

    Trên bầu trời là nam tử áo đen, cùng với Sở Mặc đang ngây ngô trên mặt đất, mặc dù đều đang ở cùng một bầu trời, nhưng lại là người của hai thế giới.

    Dưới tình huống bình thường, giữa bọn họ, sẽ không phát sinh bất kỳ sự xuất hiện đồng thời nào.

    Tuy nhiên, trong lúc vô tình nam tử áo đen nhìn xuống, vào lúc đó đột nhiên dừng lại.

    Liền như vậy, mà dừng lại giữa không trung, quay người, nhìn về hướng hơn mười dặm băng tuyết.

    Tầng mây thật dầy, gió tuyết khắp trời, cũng hoàn toàn không thể ngăn cản được cặp mắt linh hoạt sắc bén ấy, ánh mắt của y, trực tiếp nhìn về người thiếu niên kia.

    - Ừ?

    Nam tử cau mày, phát ra một tiếng than nhẹ.

    Trên cánh đồng tuyết này tuy rằng ít người lui tới, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy vài người, cũng không xem là chuyện gì kỳ quái.

    Người như vậy đối với nam tử áo đen mà nói, bất quá chỉ là một con kiến, y ngay cả hứng thú liếc mắt nhìn một cái cũng không có.

    Nhưng hôm nay chẳng biết tại sao, đột nhiên tâm huyết dâng trào, tùy ý mà nhìn một cái như vậy.

    Chuyện của thế gian, không đúng dịp không thành sách, chính cái nhìn này, khiến cho y ngay lập tức phát hiện ra một bảo tàng vô giá.

    Tròng mắt của y chợt sáng ngời.

    - Hắc, ta bình sinh không tin vào lão thiên, nhưng lần này… Nhưng ngược lại lão thiên có mắt sao?

    - Biết ta sẽ chết, đưa cho ta đại lễ?

    - Tùy ý liếc mắt nhìn, không ngờ có thể nhìn thấy kỳ tài tu luyện?

    Nam tử kia ánh mắt giống như chim ưng, trong lúc bất chợt lộ ra một nụ cười thản nhiên.

    Không nhìn kỹ, tuyệt đối sẽ nhìn không ra.

    Tiếp theo, y hướng thẳng về phía của Sở Mặc, bước đến.

    Tại trong không trung, mỗi một bước đều có thể đi xa hơn mười trượng, gần như là trong chớp mắt, liền đi tới trên đầu Sở Mặc.

    Trên cánh đồng tuyết.

    Sở Mặc đang bước thấp bước cao hướng về phía bắc mà đi, nhưng đột nhiên vào lúc này hắn cảm giác có một hồi cuồng phong mang theo băng tuyết lạnh lẽo thấu xương, bỗng nhiên hướng về phía hắng kéo tới.

    - Như thế nào đột nhiên lạnh như vậy?

    Sở Mặc lầm bầm một câu.

    Tiếp theo….

    Sở Mặc trong giây lát cảm nhận được, không khí xung quanh người mình, trong nháy mắt trở nên đông cứng.

    Từng đạo hơi thở lạnh băng, tản ra vô tận sát khí, trực tiếp đem hắn bao vây lại.

    Sở Mặc tuy rằng không biết rõ sát khí là gì, nhưng hắn vẫn có thể trực tiếp cảm thụ được cái mùi vị tử vong này!

    Giống với chuyện lúc trước hắn đã trải qua.

    Trên bầu trời chính là tuyết lớn không ngừng rơi, không ngờ lặng lẽ dừng lại từ lúc nào.

    Sở Mặc trừng to đôi mắt, ngẩng đầu, lo lắng nhìn lên không trung.

    Ở nơi đó, có một bóng dáng màu đen, đang đứng ở không trung, nhàn nhạt mà nhìn hắn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5/5/19
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thí Thiên Đao
    Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
    Chương 2: Cánh đồng tuyết (2)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Shared by: banlong.us

    Sở Mặc lập tức hoảng sợ.

    Dùng sức nháy mắt mấy cái, lại nhìn về hướng đó.

    Người nọ vẫn còn ở nơi đó.

    Không phải ảo giác!

    Đó là một đôi mắt lạnh lẽo như băng!

    Sở Mặc thề rằng chính mình chưa từng gặp qua một người đáng sợ như vậy.

    Chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái, trái tim hắn liền không ngừng nhảy bang bang, giống như là muốn từ trong cổ họng nhảy ra!

    Hắn thậm chí còn hoài nghi bản thân mình, ngay lập tức sẽ chết đi!

    Cái loại cảm giác bị đè nén này, khiến hắn muốn kêu thật to, nhưng lại phát hiện ra, chính mình căn bản là nói không ra lời.

    Không thể mở miệng!

    Nhìn thấy người này, chẳng biết tại sao hắn lại có cảm giác vô cùng muốn cúi lạy.

    Sở Mặc cố nén, thân mình đứng thẳng, nhìn vào người kia.

    Lúc này, thân ảnh trên bầu trời chợt lóe, ngay lập tức hiện ra trước mặt hắn.

    Căp con ngươi băng lãnh kia, dừng lại trên người của hắn, híp mắt, nhìn từ trên xuống dưới…. Dò xét hắn cẩn thận một hồi lâu.

    Mới mở miệng nói:

    - Đúng vậy, không nghĩ tới, không chỉ có tố chất con người tuyệt hảo, mà ngay cả căn cốt…. cũng vô cùng xuất chúng!

    - Tiểu tử, cùng ta rời đi!

    Theo những lời nói của nam tử áo đen, Sở Mặc đột nhiên cảm thấy thân thể chợt nhẹ, cái cảm giác hít thở không thông lập tức biết mất.

    Tuy nhiên đối mặt với nam tử áo đen vừa xuất hiện, vẫn có loại áp lực vô cùng lớn, dường như đối mặt không phải là một người.

    Mà là… một ngọn núi!

    Một tòa núi lớn!

    Sở Mặc có phần không biết phải làm sao mà nhìn người nam tử này, vẻ mặt kinh ngạc mà nói:

    - Tại sao phải đi theo ngươi? Ngươi là ai?

    Nam tử áo đen trê gương mặt tái nhợt toàn bộ không có cảm xúc, đuôi lông mày nhẹ nhướng lên:

    - Bái ta làm thầy, làm đệ đử của ta!

    Sở Mặc lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn nam tử một lúc, xác định rằng y không nói đùa, lúc này mới lắc đầu nói:

    - Không!

    - Á?

    Nam tử áo đen lập tức nhíu mày, từ trong lỗ mùi phát ra một tiếng hừ.

    Sở Mặc có thể cảm nhận rõ rang, loại hơ thở tử vong này… Lại một lần nữa bao phủ lấy hắn.

    Hơn nữa, ngay lúc này so với lúc trước rõ ràng càng mãnh liệt hơn!

    Hắn thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng, trước mắt nếu người này có ý niệm đó, hắn sẽ ngay lập tức chết đi.

    Một thiếu niên mười mấy tuổi, đột nhiên gặp phải chuyện này, nói không sợ hãi tuyệt đối là gạt người.

    Sở Mặc giờ phút này bắt đầu thở dốc vô cùng khó khăn, tuy nhiên, hắn vẫn như vậy dùng cặp mắt sáng ngời đó, nhìn về nam tử áo đen trước mặt, dùng sức lắc đầu:

    - Không được, ta không thể…. đáp ứng ngươi!

    - Không được?

    - Bản tôn hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy…. Còn chưa từng có người dám ở trước mặt bản tôn, nói hai chữ này!

    Nam tử áo đen lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

    - Ngươi nói lại lần nữa xem thử một chút?

    Sở Mặc có chút sợ hãi nhìn y, rụt cổ một cái, nhưng vẫn kiên định lắc đầu:

    - Không được…

    - Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

    Nam tử áo đen lạnh lùng nói một câu, cũng không thấy y có hành động gì, thân thể của Sở Mặc lại đột nhiên bay lên, lơ lửng ở hơn mười thước trên không.

    - Có đáp ứng hay không?

    Nam tử áo đen lạnh lùng hỏi.

    - Không…. Không đáp ứng!

    Sở Mặc tuy rằng vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, thân thể đều không kìm lòng nổi có chút run run, nhưng vẫn như cũ lắc đầu.

    Hô!

    Sở Mặc cảm giác thân thể của mình hướng xuống đất hung hăng rơi mạnh xuống!

    Không phải chỉ là rơi xuống…. Mà là đụng xuống mặt đất với một tốc độ vô cùng nhanh.

    Giống như là lúc tiểu hài tử chơi bùn, nắm lên một nắm bùn…. Hung hăng hướng lên trên mặt đất mà quăng xuống.

    Sở Mặc hiện tại, chính là nắm bùn này….

    - A!

    Sở Mặc không kìm nổi phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

    Sau đó… Đầu của hắn hướng xuống, ngay lúc cách mặt đất còn vài thước thì dừng lại.

    Sở Mặc cảm giác tim của mình cũng sắp nhảy ra ngoài, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

    - Có đáp ứng hay không?

    Nam tử áo đen hỏi.

    - Không…Không đáp ứng!

    Ngay cả ba hồn bảy vía đều bị dọa sợ bay một nữa, nhưng Sở Mặc vẫn như cũ cự tuyệt.

    - Vậy ngươi sẽ chết đi!

    Giọng nói lạnh như băng cuả nam tử áo đen truyền đến, Sở Mặc mạnh mẽ phát ra một tiếng hét thảm.

    Cảm giác xương cốt khắp người, giống như trong lúc đó muốn tản ra, cũng bị người cứng rắn từ trong thân thể rút ra ngoài.

    Tiếp theo, phảng phất có ngàn vạn con kiến bò khắp trên người hắn, đang điên cuồng mà cắn xé hắn, xé rách da thịt của hắn.

    Cái loại cảm giác này, quả thực sống không bằng chết.

    Thời gian trôi qua có lẽ cũng không quá lâu, nhưng đối với Sở Mặc lại như là trải qua cả một đời vậy.

    Phanh.

    Thân thể hắn mất đi khống chế, theo cách mặt đất vài thước mà rơi thẳng xuống, truyền đến một trận âm thanh của xương bị nứt.

    Một cái cánh tay gãy xương.

    Sở Mặc xụi lơ nằm trên mặt tuyết, toàn thân lúc này đã đẫm ướt mồ hôi.

    Nam tử áo đen, lạnh băng nhìn hắn:

    - Còn không đáp ứng?

    - Không…. Không đáp ứng, ngươi giết ta đi…

    Sở Mặc vẻ mặt suy yếu, vô lực nói.

    - Còn không đáp ứng?

    Nam tử áo đen trên trán nổi lên một tia ác khí, y lần này thật sự là có chút nổi giận.

    - Ta đây muốn nhìn một chút, xem xem xương cốt của ngươi, đến tột cùng là có bao nhiêu cứng rắn?

    Nữa canh giờ tiếp theo, nam tử áo đen dùng không dưới mười mấy cách mà tra tấn Sở Mặc, muốn cho chính bản thân hắn chủ động mở miệng cầu xin tha thứ.

    Thậm chí còn tạo ra rất nhiều loại quỷ khí ảo cảnh dày đặc để làm cho thiếu niên mười mấy tuổi này sợ.

    Mỗi một lần, Sở Mặc đều bị tra tấn giày vò, trong mắt cũng tràn ngập sự sợ hãi, bởi vì những ảo giác kia thật sự quá chân thực, hắn cũng quả thực là bị giày vò đến sợ hãi chết khiếp.

    Nhưng cuối cùng…. Vẫn là ba từ kia.

    - Không đáp ứng!

    - Hừ….!

    Nam tử áo đen bị làm cho tức giận đến sôi máu, y tung hoành thế gian nhiều năm, hạng người nào mà y chưa thấy qua? Nhưng hôm nay lại bị một tên tiểu tử mười mấy tuổi thối tha làm cho không còn cách nào cả.

    Chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người bị làm cho chấn kinh trực tiếp rớt cả quai hàm.

    Đường đường Ma Quân, chủ động muốn nhận đồ đệ, đối phương chẳng những không cảm kích mà còn kiên quyết cự tuyệt y, hơn nữa mặc cho y tra tấn có chết cũng không mở miệng.

    Đây tuyệt đối cũng được xem là một cái tin tức hiếm có làm rung động thế gian rồi.

    - Ngươi… Ngươi là kẻ xấu!

    Sở Mặc vẻ mặt suy yếu, nằm trên mặt đất, cố gắng cử động liên tục nhưng một chút sức lực cũng không có, xương cốt toàn thân không biết là đã vỡ vụn bao nhiêu, nhưng mà vẫn không có một chút ý nghĩ chịu thua nào cả, tức giận nói:

    - Tại sao ngươi có thể làm như vậy? Người khác không muốn, ngươi lại có thể dùng sức mạnh để ép người khác làm đồ đệ của ngươi? Đăng bởi: longnhi
     
    banhdacua25, MauAn, Vô Ưu and 5 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thí Thiên Đao
    Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
    Chương 3: Dưới đỉnh cô thần (1)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Shared by: banlong.us

    - Ngươi, thật sự là không sợ chết?

    Nam tử áo đen nhìn qua với ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ, híp mắt nhìn Sở Mặc.

    Trong ánh mắt của y thoáng hiện lên tia sát khí, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc tính mạng của tên tiểu tử ngoan cố này.

    - Sợ… sợ đến muốn chết.

    Sở Mặc thành thành thật thật mà đáp. Nam tử áo đen này, theo Sở Mặc đánh giá, quả thật là đáng sợ.

    So với những cơn ác mộng mà hắn đã trải qua mấy năm nay cộng lại đều đáng sợ hơn cả.

    - Sợ mà ngươi còn dám cự tuyệt ta?

    Nam tử áo đen lạnh lùng liếc xéo Sở Mặc.

    - Ta, ta là muốn gia nhập Trường Sinh Thiên làm đồ đệ, ông nội của ta năm đó đã cứu Trường Sinh Thiên thất trưởng lão một mạng!

    - Thất trưởng lão từng để lại cho ông nội của ta một món tín vật, chỉ cần mang theo tín vật này đi tìm Trường Sinh Thiên….

    - Thất trưởng lão nhất định sẽ nhận ta làm đệ tử!

    - Trường Sinh Thiên là đệ nhất danh môn chính phái trên thế gian này!

    - Trong Trường Sinh Thiên, đều là anh hùng hào kiệt, đều là những đại hiệp cứu vớt khó khăn của thế gian, đều là thần tiên trong thần tiên!

    - Bọn họ cũng sẽ không giống với ngươi vậy, bắt buộc nhận người khác làm đệ tử.

    Sở Mặc giờ phút này nhiệt huyết đều dân trào, không quan tâm mà không ngừng nói một tràng, khiến nam tử áo đen ở đối diện bị nói cho có phần ngẩn ra.

    Thật lâu sau y mới phát ra một tiếng cười nhạo:

    - Trường Sinh Thiên là đệ nhất danh môn đại phái trên thế gian này?

    - Bên trong đều là anh hùng hào kiệt?

    - Đều là đại hiệp cứu vớt khó khăn của nhân gian?

    - Đều là thần tiên trong thần tiên?

    - Phì!

    - Quả thực là rắm chó không bằng!

    - Bên trong danh môn chính phái, thì nhất định đều là người tốt? Ngây thơ!

    Sở Mặc cũng bắt đầu nảy sinh tính tình bướng bỉnh, mặc kệ toàn thân đau nhức, khiến hắn có cảm giác đau đến không muốn sống nữa, cơ thể vô cùng suy yếu, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu kiên định nhìn nam tử áo đen:

    - Ngươi nói bậy!

    - Trường Sinh Thiên tuyệt đối sẽ không như ngươi nói vậy!

    Ma Quân nghe xong lời này, khóe miệng kịch liệt co quắp vài cái. Nếu không phải Sở Mặc có tư chất và căn cốt tốt như vậy, đều là thế gian ít có, nếu không phải vì y trúng cái độc thất sát kia, thời gian không còn nhiều nữa mà muốn tìm một truyền nhân….. Đã sớm dùng một cái tát đem tên tiểu tử không nghe lời kia mà chụp cho chết rồi!

    - Ngươi nói Trường Sinh Thiên tốt như thế nào, ta hỏi ngươi, ngươi đã thấy qua người của Trường Sinh Thiên chưa?

    Ma Quân hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt mà nhìn Sở Mặc.

    - Không có, nhưng ông nội của ta đã từng gặp qua!

    Sở Mặc nói:

    - Hơn nữa, thế gian đều đánh giá Trường Sinh Thiên đều là vô cùng tốt đấy!

    - Một người nói chưa chắc đã đúng, nhưng nhiều người đều nói về Trường Sinh Thiên tốt như vậy, vậy thì khẳng định chính là thật sự tốt rồi!

    Ma Quân giận quá mà cười:

    - Rất nhiều người đã nói tốt rồi đấy, thì nhất định là thật sự tốt? Rất nhiều người đều nói không tốt vậy nhất định là không tốt?

    - Thế gian liền bởi vì có nhiều người ngu xuẩn như các ngươi, mới có thể trở nên khờ dại không biết gì, bảo sao thì hay vậy. Tuy rằng tròng mắt to nhưng một đám đều là người mù chữ cả!

    - Tiểu tử, có phải ngươi nói Trường Sinh Thiên là tốt như thế này, tốt như thế kia đúng không?

    - Ngươi bất kể như thế nào thì cũng muốn gia nhập Trường Sinh Thiên, trở thành đệ tử của Trường Sinh Thiên, đúng không?

    Ma Quân nhìn Sở Mặc hỏi.

    Lúc này Sở Mặc có lẽ đã không còn một chút khí lực nào để nói chuyện nữa, chỉ có thể gật gật đầu khe khẽ.

    - Vậy, ngươi có dám đánh cuộc với ta hay không?

    - Ta liền đánh cuộc với ngươi, cho dù ngươi đem theo cái tín vật chó má của Thất trưởng lão, tuyệt đối cũng không trở thành đệ tử của Trường Sinh Thiên được, thậm chí…. Ngươi muốn đi vào cửa của Trường Sinh Thiên cũng không dễ dàng đâu!

    Ma Quân lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

    - Nếu ngươi thắng, bản tôn chẳng những tự mình nhận lỗi với ngươi, hơn nữa còn đưa cho ngươi một số tài phú kinh người, chỉ với khoản của cải này có thể khiến ngươi dễ dàng trở thành một nhà giàu có trong nước!

    - Không phải ngươi muốn tu luyện sao? Ngươi cũng biết trong quá trình tu luyện thì của cải là một trong những yếu tố quan trọng nhất!

    - Nghèo, cũng đừng nghĩ trong quá trình tu luyện sẽ có được bất cứ thành tựu nào!

    Sở Mặc ánh mắt tinh thuần đen như mực, nhìn thẳng Ma Quân, cố gắng nói:

    - Vậy…. Nếu là…. Ta đây thua thì sao?

    - Ha ha ha ha, không phải ngươi nói rằng ngươi nhất định có thể gia nhập vào Trường Sinh Thiên sao?

    Ma Quân không nhịn nổi mà cười lạnh.

    Từ khi nhìn thấy tiểu tử này đến giờ, đây là lần đầu tiên y cảm thấy tâm tình thư sướng.

    - Ngươi chính là một tên tiểu tử thối tha, bản tôn muốn ngươi đánh cược cái gì? Dưới gầm trời này, người muốn bái ta làm sư phụ nhiều đếm không hết, chỉ có ngươi không phân biệt tốt xấu!

    - Nếu như ngươi thua, thì phải đàng hoàng mà trở thành đồ đệ của ta!

    - Làm người truyền thừa của ta!

    - Ta… ta có thể không đánh cuộc với ngươi được không?

    Sở Mặc yếu ớt nói.

    Ma Quân nổi đóa, y xem như đã hiểu, theo tình hình này thì tên tiểu tử khốn kiếp này đã cho rằng y chính là một kẻ ác, bất kể như thế nào cũng không muốn làm đồ đệ của y.

    Ngươi không muốn đúng không?

    Bản tôn cũng không tin việc này có thể làm khó được ta!

    Tên đồ đệ ngươi đây, ta nhất định phải nhận rồi!

    Thoáng nhìn qua Sở Mặc lạnh lùng nói:

    - Ngươi cảm thấy rằng ngươi có sự lựa chọn sao?

    Sở Mặc lắc đầu, hắn cũng không cho là mình có quyền lựa chọn nào khác, cho dù hắn còn nhỏ tuổi thì cũng nhìn ra được, tên ma đầu này nhất định muốn nhận hắn làm đồ đệ, bằng không thì sợ rằng sớm đã giết hắn rồi.

    Nơi nào sẽ cùng với hắn nhiều lời như vậy.

    Hỏi một chút, chẳng qua muốn cố gắng để thử hắn mà thôi.

    Sở Mặc không ngốc, tuy rằng kinh nghiệm và sự từng trải gần như bằng không, nhưng chỉ số thông minh thì vẫn phải có.

    Lập tức gật đầu nói:

    - Được, ta đánh cuộc với ngươi, tuy nhiên ta có điều kiện, là …. Không cho ngươi can thiệp vào, lại càng không cho phép trong lúc đó cản trở ta!

    - Hừ, tiểu tử thật đúng là khôn khéo.

    Ma Quân mặt không chút cảm xúc, trong lòng thì cười lạnh: Chẳng qua, ngươi làm sao có thể là đối thủ của ta? Ta là người xấu cho nên ta càng muốn can thiệp, càng muốn làm khó dễ ngươi!

    Bất quá hiện tại y cũng biết tính tình của ranh con này, nếu y không đáp ứng thì chỉ sợ rằng lần đánh cuộc này sẽ bị hỏng mất. Đăng bởi: longnhi
     
    banhdacua25, MauAn, Vô Ưu and 5 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thí Thiên Đao
    Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
    Chương 4: Dưới đỉnh cô thần (2)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Shared by: banlong.us

    Vì nhận một tên đệ tử, mà đường đường Ma Quân cũng xem như đã dùng bất cứ thủ đoạn nào rồi.

    Quá khứ những thủ đoạn chưa bao giờ sử dụng nay cũng đều đem ra cả.

    - Được, ta đáp ứng với ngươi, chờ ta xuống, sẽ biến thành một người bình thường từ đầu tới cuối cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi cho dù là bất luận chuyện nào cũng không can thiệp!

    - Nếu ngươi thành công mà gia nhập Trường Sinh Thiên, ta đây nhất định sẽ thực hiện lời hứa, xoay người rời đi!

    Ma Quân nhìn Sở Mặc cười lạnh.

    Trong lòng thầm nghĩ: Nếu thật sự như vậy, ta nhất định sẽ bắt lấy ngươi, xoay người rời đi!

    Đệ tử mà Ma Quân ta nhắm trúng sao có thể gia nhập vào môn phái của người khác?

    Chỉ bằng đám người Trường Sinh Thiên ngu ngốc kia, mà cũng muốn tranh giành với ta sao?

    Sở Mặc nói:

    - Nếu ta không thể gia nhập vào Trường Sinh Thiên, vậy….. Ta liền đi theo ngươi, trở thành đồ đệ của ngươi!

    Ma Quân gật gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận: Không ngờ tới cũng có ngày bản tôn phải luân lạc đến nổi đi nhặt đồ thừa của Trường Sinh Thiên? Quả thực là trò cười lớn nhất trong thiên hạ này!

    Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, thiếu niên này tư chất như vậy nếu gia nhập vào Trường Sinh Thiên, quả thực vô cùng dễ dàng, thậm chí nhất định có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền của trưởng môn!

    Dù sao, thiên tài như vậy thì ai thấy mà không đỏ mắt? Ai thấy mà không muốn cướp?

    Vừa nghĩ như vậy, trong lòng của Ma Quân lại cảm thấy cân bằng.

    Sau đó, y lại không một tiếng động mà kết vài cái thủ ấn, đem tư chất cùng với căn cốt của Sở Mặc trực tiếp phong ấn lại.

    Ma Quân y có thể nhìn ra thiếu niên này tư chất không bình thường, người bên trong Trường Sinh Thiên đương nhiên cũng có thể nhìn ra được.

    Cho nên, cái gọi là không can thiệp làm khó dễ vào chuyện này, quả thực chính là một chuyện cười.

    Thiếu niên này căn bản là không biết bản thân hắn có giá trị như thế nào đâu!

    Tuy nhiên, người có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra tư chất của thiếu niên này, rất nhiều!

    Nhưng thế gian này người có thể nhìn thấy thủ đoạn của Ma Quân y, cũng chẳng có bao nhiêu người.

    Bên trong Trường Sinh Thiên, trừ trưởng môn cùng với mấy lão bất tử tự mình xuất hiện, có lẽ còn có thể nhìn ra trên người Sở Mặc có phong ấn.

    Những người còn lại…. Căn bản là không có ai có năng lực này!

    Cho nên, làm xong tất cả mọi việc, Ma Quân trong lòng cười lạnh, đắc ý nghĩ đến: Tiểu tử, lúc này ta xem ngươi làm sao có thể gia nhập vào Trường Sinh Thiên?

    Một kẻ tài trí tầm thường, đừng nói ngươi mang theo tín vật của thất trưởng lão, cho dù ngươi mang theo tín vật của đại trưởng lão, chỉ sợ cũng phải bị đám người khốn kiếp ra vẻ đạo mạo giả dạng thanh cao kia từ chối.

    Ân tình?

    Trường Sinh Thiên lúc nào thì có được thứ này?

    Ngươi là trốn không thoát khỏi tầm tay của ta đấy!

    Sau đó, Ma Quân mang theo Sở Mặc, thân hình trong giây lát đã bay vút vào không trung.

    Ngay sau đó, hay người lập tức bay lơ lửng trên bầu trời.

    Sở Mặc mạnh mẽ trừng lớn hai mắt, tuy rằng hắn thấy người này bay xuống từ trên không, nhưng lúc này cùng y bay lên bầu trời, cảm giác lại hoàn toàn khác nhau.

    Nhìn vẻ mặt tò mò của Sở Mặc, Ma Quân không kìm nổi có chút đắc ý mà nói:

    - Như thế nào? Làm đệ tử của ta không tới vài năm, ngươi cũng có thể tự mình bay lên bầu trời như vậy!

    - Hừ, gia nhập Trường Sinh Thiên, vài năm sau ta cũng có thể.

    Sở Mặc nói.

    Ma Quân không nhịn được mà liếc mắt nhìn hắn, hôm nay y biểu hiện ra những cảm xúc có lẽ còn nhiều hơn mười năm qua cộng lại.

    Thằng nhóc này, tuy rằng năng lực yếu ớt, nhưng mà tính tình bướng bỉnh…. Tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất.

    Một mặt hô hào sợ chết, một mặt lại tuyệt đối không chịu cúi đầu… Thật là một tiểu quái vật!

    - Chẳng qua, ta lại thích tính cách nhiệt tình này!

    - Nếu như là một kẻ sợ chết, bản tôn còn không để vào mắt đâu!

    Ma Quân lập tức cũng không để ý đến hắn, y nắm lấy cổ áo của hắn, một đường bay nhanh như tên bắn.

    Trong cánh đồng tuyết vạn dặm, theo như năng lực của Sở Mặc thì phải cần mấy năm mới có thể đi đến nơi, nhưng đối với Ma Quân mà nói chỉ cần thời gian mấy ngày.

    Năm ngày sau, Ma Quân hóa thân thành một người thanh niên bình thường, mang theo Sở Mặc xuất hiện ở địa phương cách chân núi của Trường Sinh Thiên khoảng mười dặm.

    Một toà núi tuyết cực kỳ hùng vĩ, đứng sừng sững ở trước mặt hai người.

    Tòa núi tuyết xinh đẹp hùng vĩ, sừng sững cao ngất, nằm lơ lững giữa đám mây.

    Cửa vào dưới chân ngọn núi tuyết, cao hơn ba mươi trượng, rộng hơn hai mươi trượng.

    Cửa đá màu xanh, trải qua năm tháng tang thương, không biết nặng bao nhiêu, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác không thể phá vỡ.

    Phía trên cánh cửa đá có khắc ba chữ to cứng cáp – Trường Sinh Thiên!

    - Nơi này chính là núi Bất Lão đỉnh Cô Thần hang ổ của Trường Sinh Thiên, chính là nó rồi.

    Ma Quân mí mắt khẽ rũ xuống, vẻ mặt mệt mỏi, bộ dạng chẳng mấy hưng trí.

    - Thật quá đồ sộ!

    Sở Mặc hoàn toàn không thèm để ý đến ngữ điệu khinh thường trong giọng nói của Ma Quân, vẻ mặt cực kỳ rung động, sùng bái nói:

    - Quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất môn phái, thật khí phách quá!

    Nói đoạn liền mặt đầy hưng phấn trực tiếp hướng sơn môn vĩ đại kia chạy như bay tới:

    - Trường Sinh Thiên, ta tới rồi đây!

    Ma Quân khóe môi co quắp, tuy nhiên ngay lập tức, hắn lại lộ ra vẻ mặt chuẩn bị xem kịch vui.

    - Đứng lại!

    - Kẻ nào, dám đến Trường Sinh Thiên náo loạn, chán sống rồi hay sao?

    Kèm theo hai tiếng thét lớn, liền xuất hiện hai gã khoảng mười tám mười chín tuổi từ sơn môn nguy nga kia lao xuống, tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt Sở Mặc, trên cao nhìn xuống nhìn hắn, vẻ mặt ngạo nghễ, trong con người còn không giấu nổi vẻ nồng đậm khinh thường.

    Sở Mặc lập tức ngẩn ra, ngay sau đó hắn liền có chút áy náy ôm quyền nói:

    - Ra mắt hai vị sư huynh, tiểu đệ là… đến để bái sư học nghệ.

    - Ai là sư huynh của ngươi? Tên ăn mày chẳng biết từ xó xỉnh nào chui ra!

    - Còn đòi bái sư học nghệ? Chỉ dựa vào ngươi?

    Một tên trẻ tuổi trong hai gã này, mặc dù khuôn mặt chỉ thường thường nhưng giữa hai chân mày lại lộ ra nồng đậm vẻ kiêu ngạo, một mực khinh thường nhìn Sở Mặc, cười nhạo nói:

    - Này thằng nhóc ăn mày, ngươi tới nhầm chỗ rồi!

    Tên trẻ tuổi còn lại thì cau mày mà rằng:

    - Nói với nó mấy câu vô nghĩa đó làm gì? Liền trực tiếp đuổi quách nó đi, kẻo để nó ở đây hô to gọi nhỏ, các sư huynh mà thấy lại bị ăn mắng mất thôi. Đăng bởi: longnhi
     
    banhdacua25, MauAn, Vô Ưu and 5 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thí Thiên Đao
    Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
    Chương 5: Vong ân phụ nghĩa (1)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Shared by: banlong.us

    Nói xong, gã trẻ tuổi kia nhìn Sở Mặc lạnh lùng quát:

    - Nhìn cái gì mà nhìn, một tên ăn mày bẩn thỉu, chỗ này không phải là chỗ mà ngươi nên tới, mau cút đi!

    Ma Quân lúc này đang hóa thành bộ dạng một thanh niên bình thường, từ xa đứng nhìn Sở Mặc, có chút đắc ý bật cười, nghĩ thầm trong bụng: Sở Mặc ơi là Sở Mặc, bây giờ chỉ mới là bắt đầu mà thôi!

    Danh môn đại phái nhà cao cửa rộng, ngươi có thể dễ dàng tiến vào như vậy hay sao?

    Bản tôn sẽ dùng sự thật còn hơn sắt hơn thép này mà nói cho ngươi biết, bên trong cái gọi là danh môn đại phái… cũng không phải đều là người tốt.

    - Thằng nhóc ăn mày?

    Sở Mặc hơi giật mình nhìn hai gã trẻ tuổi như hung thần ác sát này, rồi lại tự liếc nhìn bộ quần áo tuy có chút lấm lem bụi bặm nhưng vẫn còn hoàn toàn lành lặn trên người.

    Ngây ngẩn cả người

    Trường Sinh Thiên trong suy nghĩ của hắn… không phải là như thế này.

    Sở Mặc theo bản năng đưa mắt thoáng lướt qua Ma Quân đang đứng cạnh, kết quả Ma Quân còn đang bận ngước mắt nhìn trời.

    Cứ như thể trên mấy tàng mây trắng nõn kia có vị tiên nữ không mặc quần áo, nghiên cứu vô cùng chăm chú.

    Sở Mặc lại liếc nhìn hai người kia, ngữ khí có chút bất đắc dĩ lại pha lẫn vài phần ủy khuất, từ trong lòng lấy ra một lệnh bài bằng gỗ đen nhánh, to cỡ bàn tay, nói:

    - Ta có tín vật của Thất trưởng lão, ta thực sự đến là để bái sư học nghệ!

    Hai gã đang nổi giận đùng đùng, muốn lại đây đem thiếu niên này tống cổ ra ngoài, lúc này chợt ngớ người.

    Thoáng nhìn qua tấm lệnh bài bằng gỗ trong tay Sở Mặc, ánh mắt lập tức hiện lên vài tia bối rối.

    Thân là đệ tử của Trường Sinh Thiên, sao có thể không biết đến lệnh bài của Trưởng lão?

    Gã trẻ tuổi tướng mạo tầm thường kia ngay lập tức đổi vẻ mặt, nịnh nọt tươi cười:

    - Thì ra tiểu ca có lệnh bài của Trưởng lão, vậy mà chẳng nói sớm? Thiếu chút nữa làm ta không nhận ra người một nhà.

    - Người chờ một lát, chúng ta lập tức thay ngươi thông báo!

    Nói xong không đợi Sở Mặc trả lời liền quay người trực tiếp chạy lên phía trên núi.

    Tên đệ tử còn lại của Trường Sinh Thiên thì phản ứng chậm một nhịp, mặt lộ vẻ ảo não, cảm thấy bản thân vậy mà bị đoạt mất công lao.

    Muốn cùng thiếu niên này trò chuyện kéo gần quan hệ, nhưng lại không nỡ hạ mình, liền chỉ có thể đứng ở đó, vẻ mặt xấu hổ.

    Chẳng mấy chốc, tên đệ tử tướng mạo tầm thường kia liền chạy xuống, vẻ mặt vui mừng nhìn Sở Mặc mà nói rằng:

    - Tiểu ca mời theo ta, Trưởng lão nói muốn gặp ngươi

    Một gã đệ tử khác trong ánh mắt lộ ra vài phần ghen ghét, có thể mang theo tín vật của Trưởng lão để bái sư như vậy, tám chín mươi phần trăm là có thể bái nhập nội môn, thậm chí còn có thể trở thành đệ tử thân truyền của Trưởng lão.

    Thân phận đó là tôn quý cỡ nào?

    Còn ngoại môn đệ tử như bọn y, nếu là có thể kết bạn với một gã nội môn đệ tử, sau này là có thể một bước lên mây.

    Tiếc thay, cơ hội tốt như thế, vậy mà lại bị đồng bọn của mình đoạt mất.

    Sở Mặc gật gật đầu, trong lòng nghĩ: Ông nội xem ra không lừa gạt ta, vị Thất trưởng lão đó, quả nhiên là một người biết đền ơn đáp nghĩa.

    Nghĩ vậy liền lập tức theo sau, hướng phía trên núi mà đi tới.

    Ma Quân vẻ mặt không lộ ra bất cứ cảm xúc nào theo sau Sở Mặc.

    Hai gã đệ tử của Trường Sinh Thiên không ai tiến lên ngăn cản y, như thể không nhìn thấy y vậy.

    Rất nhanh, Sở Mặc theo sau gã đệ tử này đặt chân lên một quảng trường vô cùng rộng lớn.

    Quảng trường này chỉ liếc mắt thì không nhìn ra điểm cuối, phạm vi lên đến mấy trăm trượng.

    Phía trên bày nhiều loại vũ khí dùng để tu luyện, vô số người trẻ tuổi đang ở đó mà luyện tập.

    Sở Mặc tò mò nhìn họ, bụng bảo dạ: Sau này ta cũng sẽ trở thành một trong số họ.

    Rất nhanh, Sở Mặc và Ma Quân theo chân gã đệ tử đi tới cuối cùng của quảng trường, đến bên dưới một tòa đại điện.

    Cách mấy chục thềm đá, Sở Mặc ngẩng đầu lên, vài người đang đứng phía trên.

    Trong đó có một vị trung niên đứng giữa bọn họ.

    Vị trung niên này khuôn mặt trắng trẻo, râu tóc gọn gàng, tướng mạo mười phần nho nhã, nhưng ánh mắt lại hết sức thâm trầm, vẻ mặt lộ ra biểu tình vô cùng nghiêm túc.

    Gã đệ tử dẫn Sở Mặc tới nơi này nhìn thấy vị trung niên đó liền thái độ cung kính, nói với Sở Mặc:

    - Vị này chính là Thất trưởng lão!

    Sở Mặc vội vàng cung kính hai tay dâng lên tấm lệnh bài bằng gỗ kia, khom người thi lễ, nói:

    - Vãn bối Sở Mặc, cháu trai của Phàn Vô Địch, mang theo tín vật của Thất trưởng lão tới Trường Sinh Thiên để bái sư học nghệ!

    Mấy câu nói đó là ông nội đã dạy cho hắn.

    Trên bậc thềm, vị trung niên vẻ mặt uy nghiêm kia khẽ cau mày, đoạn nói:

    - Đi đem lệnh bài mang tới đây.

    Có người từ phía bên trên xuống dưới, lấy tấm lệnh bài trong tay Sở Mặc đem qua giao cho vị trung niên.

    Vị trung niên này chính là trưởng lão trẻ tuổi nhất của Trường Sinh Thiên… Thất trưởng lão Triệu Hồng Chí!

    Hắn ánh mắt thâm trầm quét qua Sở Mặc mấy lượt, nhưng trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm: Việc năm đó tuyệt đối không thể để người khác biết được! Nếu không quả thực hậu hoạn vô cùng!

    Chỉ có điều không rõ thẳng nhóc này… có biết việc năm đó hay không?

    Rồi sau đó, ngẩng đầu, mắt nhìn Sở Mặc, trầm giọng nói:

    - Không sai, lệnh bài này… là thật!

    Trên mặt Sở Mặc tức khắc lộ rõ vẻ vui mừng, hắn vẫn lo lắng, không biết Thất trưởng lão có nhận lệnh bài này là thực hay không.

    Nay xem ra, hắn quả thực là có chút bụng dạ tiểu nhân.

    Nghĩ đi nghĩ lại, Trường Sinh Thiên là nơi nào? Bên trong là những nhân vật tầm cỡ nào? Sao có thể nói lời dối trá đây?

    Nhưng những câu nói kế tiếp của Thất trưởng lão… lại làm cho Sở Mặc phải trợn tròn mắt.

    - Tuy nhiên… kinh mạch của ngươi bế tắc, thiên tư còn bình thường hơn cả người bình thường, hoàn toàn không thích hợp để tu luyện, ta Trường Sinh Thiên cũng không thể…

    - Vì một thiếu niên tư chất bình thường như người mà mở ra ngoại lệ!

    Thất trưởng lão vẻ mặt tràn đầy chí công vô tư, rất thản nhiên nhìn Sở Mặc mở miệng:

    - Mặc dù có thể nói rằng năm xưa ta và ông nội người cũng có tình bạn cũ, quan hệ cũng không tồi.

    - Nhưng, đó chỉ là việc tư!

    - Ta thân là trưởng lão của Trường Sinh Thiên, sao có thể công tư không phân minh?

    - Việc như vậy, ta không thể làm được!

    Thất trưởng lão lời này vừa nói ra, những người bên cạnh lập tức liền cảm thấy vô cùng kính nể, mà bọn đệ tử xung quanh loáng thoáng nghe thấy cũng đều vẻ mặt sùng bái nhìn Thất Trưởng lão. Đăng bởi: longnhi
     
    banhdacua25, MauAn, Vô Ưu and 6 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)