Chương 6: Mở đầu (6) Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Cô gái mặt tròn cười lạnh: "Thẩm Lâm Tân, chỉ có huynh mới lắm mồm thế thôi. Nếu thật sự không dây vào chuyện phiền toái, vậy lần này chúng ta hạ sơn làm cái gì? Còn nữa, bây giờ muội không phải tiểu sư muội mà là bát sư muội!" Câu nói cuối cùng được nhấn mạnh. Vị công tử cầm quạt giấy kia bèn cười hì hì: "Sư muội nói đúng lắm, là huynh nhiều lời rồi." "Hừ." Cô gái mặt tròn bèn khoanh tay, tiếp tục đờ người ra, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt hồ. Trên mặt hồ, ngư dân trên thuyền còn đang đánh cá, bầu không khí yên tĩnh hài hòa. Nhưng đúng lúc này, mặt hồ đột nhiên dậy sóng, không có gió mà một cơn gió đột nhiên dâng cao ngất trời, tạo thành một làn nước khổng lồ ập xuống chiếc thuyền đánh cá kia. "Đến rồi!" Chứng kiến cảnh này, cô gái mặt tròn không những không hoảng sợ mà còn hưng phấn hẳn lên. Sóng lớn cuồn cuộn, từ trong hồ có một con cá lớn màu trắng như tuyết nhô ra, cảnh tượng hết sức mỹ lệ. Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau nó mở to cái miệng lớn, để lộ hàm răng dày đặc. Cưỡi lên gió, xẻ đôi sóng, đã cắn thẳng về phía thuyền ngư dân. Ông lão ngư dân đứng trên mũi thuyền cũng rất cường tráng, mặt vuông tai lớn, hình thể cao to, nhìn là biết người này uy vũ mạnh mẽ. Nhưng dù vậy, theo lý mà nói khi thấy cảnh này ông ta cũng phải sợ tới mức rụt cổ lại. Nhưng ông ta thì không, chứng kiến con cá màu trắng kia xuất hiện, ông ta còn cười lớn nói: "Rốt cuộc cũng đợi được ngươi rồi!" Nói đoạn giẫm mạnh xuống mũi thuyền, con thuyền kia đột nhiên chìm xuống một quãng, người đã bay lên trên không, lao về phía con cá lớn trắng như tuyết, đấm một cú ra. Cú đấm này trông rất bình thường nhưng khi đánh lên người con ngư yêu màu trắng kia lại lóe lên một luồng điện màu tím, đánh cho con ngư yêu kêu lên the thé. Ngư yêu kia lập tức biết không ổn, không quấn lấy chiến đấu tiếp mà quay người định bỏ chạy. "Định chạy à!" Trên thuyền đánh cá lại xuất hiện một người, là một gã mập trắng trẻo, trông như một phú ông. Hắn chỉ tay vào mặt hồ, chỉ thấy trên mặt hồ sóng gợn lao xao, đã tạo thành một màn nước che trời, ngư yêu kia vốn tinh thông thủy tính nhưng đánh vào màn nước kia vẫn không ra được. "Nghịch Thủy trận!" Ngư yêu bật thốt lên bằng tiếng người: "Các ngươi là người của Thiên Cơ môn." "Ai da, khiến ngươi nhìn ra rồi, ánh mắt tên tiểu yêu nhà ngươi đúng là không tệ." Gã béo trắng trẻo kia cười nói, hắn là lục đệ tử của Thiên Cơ môn, Phong Bất Đình, giỏi về trận đạo, thời khắc này hắn vừa ra tay đã khóa chặt đường bỏ trốn của ngư yêu kia. Gã cao to mặt vuông tai lớn lúc trước đã cười ha hả đấm liền vài cú, mỗi cú đấm đều như mặt trời giữa bầu trời, sấm sét cuồn cuộn: "Ngư yêu nhà ngươi làm hại thôn làng, ăn vô số người, hôm nay là ngày chém đầu nhà ngươi!" Ngư Yêu kinh hãi: "Diệu Nhật quyền, Thiên Lôi chú, ngươi là đại đệ tử của Tân Nhiễm Tử, Triệu Long Quang!" "Biết nhiều đấy!" Thế quyền của Triệu Long Quang càng lúc càng mạnh mẽ. Đồng thời trên thuyền đánh cá đã có thêm một người đàn ông áo xám, giơ tay đánh ra từng dây thừng bằng gió, cuốn về phía ngư yêu. Hắn tên là Doãn Thiên Chiếu, đứng hàng thứ bảy trong Thiên Cơ môn, giỏi về pháp thuật trói buộc. Nhưng hắn vừa ra tay vây trói, Triệu Long Quang đã đấm một cú đánh tan đám giây thừng gió kia, kêu lên: "Không cần sư đệ, mình huynh cũng đối phó được với nó rồi, đệ cứ ở bên cạnh canh gác là được." Nghe nói vậy, cô gái mặt tròn trong quán che trán: "Đại sư huynh lại thế rồi." Cô gái mặt tròn này chính là con gái duy nhất của Tân Nhiễm Tử, đứng thứ tám trong chín đệ tử. Triệu Long Quang là người hiếu chiến nhất, có thể đơn đấu thì tuyệt đối không quần chiến. Tuy thực lực ngư yêu này khá mạnh nhưng cũng là cảnh giới Hoa Luân như hắn, có gì phải sợ. Thời khắc này Triệu Long Quang ra tay điên cuồng, tiếng sấm cuồn cuộn, đánh tới mức trời đất biến sắc, ngay cả dân chúng gần đó cũng bị dọa cho phát sợ, lao nhao tìm chỗ tránh né. Ngay cả tiểu nhị và ông lão lưng còng kia cũng sợ tới mức rụt cổ dưới bàn run lẩy bẩy. Bên phía này, Triệu Long Quang vẫn đang hăng say đại chiến với ngư yêu. Tuy yêu lực của ngư yêu rất cường đại nhưng rốt cuộc dần dần không địch nổi. Mắt thấy Triệu Long Quang lại đấm một cú cực mạnh, trong lòng nó nổi ý liều mạng, đột nhiên há miệng phun ra một hạt châu đỏ ngòm, rong hạt huyết châu kia lại bắn ra một mũi tên bắn, trúng ngay Triệu Long Quang. Ngư yêu vui mừng: "Trúng Tinh Huyết tiễn của ta, xem ngươi làm sao thoát chết!" Không ngờ thân thể Triệu Long Quang chỉ lay nhẹ rồi cười gằn nói: "Ngươi đã nghe tới tên ông đây, thế mà không biết ông đây còn một biệt hiệu là Thị Yêu Chi Long à?" Cái gì?
Chương 7: Mở đầu (7) Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Lúc này nó mới nhớ ra có lời đồn hình như Triệu Long Quang có dị huyết bẩm sinh, vừa ra đời đã mang huyết mạch yêu quái, vì vậy không sợ nhất là độc của yêu, vốn tưởng là lời đồn bậy, không ngờ lại là thật. Ngư yêu kia ngẩn ra, đã thấy cú đấm của Triệu Long Quang đánh thẳng xuống làm đầu của nó lõm vào một khoảng. Ngư yêu biết đã không còn cơ may, ngưng tụ tất cả yêu lực, máu tươi bắn về phía Triệu Long Quang như mưa tên, đáng sợ nhất không phải uy lực của mũi tên này là mà yêu huyết có độc. Triệu Long Quang lại như không có cảm giác gì, mặc cho những mũi tên máu đó bắn vào cơ thể, đã đánh chết ngư yêu tới mức triệt để, tiện tay nắm lấy yêu đan. Hắn nhìn yêu đan đã xẹp gần hết, lắc đầu: "Đáng tiếc, bị nó dùng quá nhiều, cuối cùng cũng không được hoàn hảo." Nói xong đã cưỡi gió đạp sóng đi lên trên bờ. "Đại sư huynh thật lợi hại!" Tân Tiểu Diệp đã chạy tới. "Biết ngay có đại sư huynh ra tay là sẽ giải quyết được ngư yêu này mà. Chúng ta đến đây vốn là dư thừa rồi, còn bố trí ba lớp nữa, đúng là dư thừa." Không ngờ vừa nói xong câu này đã thấy Triệu Long Quang biến sắc: "Tránh ra!" Nói đoạn đẩy Tân Tiểu Diệp ra ngoài. Chỉ thấy một luồng chất lỏng màu đen bắn thẳng tới, bay qua chỗ Tân Tiểu Diệp vừa đứng, đánh trúng một cái cây, khiến toàn bộ gốc cây lớn đó lập tức khô hèo. Cùng lúc đó, cô nàng cao to và công tử cầm quạt giấy đã cùng xuất thủ đánh về phía bụi cỏ cách đó không xa. Một con rắn lớn chui từ trong bụi cỏ ra nhưng không ham chiến mà nhanh chóng bỏ trốn, tốc độ như gió cuốn, trong lúc nhất thời cô nàng cường tráng và công tử cầm quạt giấy đều không đuổi kịp. Đúng lúc này, một luồng kiếm quang đột nhiên xuất hiện từ chân trời, ‘xoạt’ một tiếng đã hạ xuống, chém ngay chỗ 7 tấc của con rắn lớn, một kiếm chia thành hai nửa. Con rắn lớn lăn lộn phun ra vô số chất dịch có độc, kiếm quang lấp lóe, không giọt máu nào chạm được tới đối phương. Sau khi kiếm quang ngừng lại mới phát hiện đó là một chàng trai áo trắng cầm kiếm, cũng là người tuấn tú hiếm thấy, khi hạ xuống còn rất tao nhã hất tóc một cái. "Nhị sư huynh lợi hại quá!" Tân Tiểu Diệp vui vẻ kêu to. Tam đệ tử Thẩm Lâm Tân ra vẻ coi thường phe phẩy quạt giấy: "Khoe mẽ!" Chàng trai thích khoe mẽ này tên là Lâm Vũ Phong, giỏi về kiếm đạo, có biệt hiệu là Ngự Phong Kiếm, có thể thấy hắn xuất kiếm nhanh tới mức nào. Lúc này Lâm Vũ Phong dáng dấp tiêu sái đi tới: "Quả nhiên còn một con yêu tinh ẩn nấp ở gần đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng thoát nổi khoái kiếm của ta." "Phải là không thoát nổi tính toán của tiểu sư đệ mới đúng." Bên cạnh Lâm Vũ Phong đã có thêm một người, không ngờ lại là Thanh Lâm. Cô nàng móc chân ở đằng kia đã lấy một vật từ người con rắn lớn, chính là viên độc hoàn ngưng tụ tinh hoa của con rắn này. Tiện tay ném một cái, nhưng lại vứt cho hầu bàn ở bên cạnh: "Này, thứ đệ muốn đây." Tiểu nhị trong quán chính là Ninh Dạ, y nhận độc hoàn, mỉm cười vui vẻ: "Đa tạ ngũ sư tỷ." Cô nàng móc chân tên là Sơn Nhu, đứng thứ năm trong Thiên Cơ môn. Lần trừ yêu này, chín đệ tử của Thiên Cơ môn đều đến đủ. Ông lão lưng còng bên cạnh sợ tới mức run lên lẩy bẩy, chạy tới quỳ xuống chân Ninh Dạ: "Lão đây không biết ngài là tiên nhân, vừa rồi đã mạo phạm, kính mong tiên nhân tha mạng!" Ninh Dạ khẽ mỉm cười: "Không sao, người không biết không đáng trách." Ông lão lưng còng kia thở phào một hơi, đang định đi khỏi. Ninh Dạ lại nói: "Ta đâu có cho ngươi đi, ta có thể không tính toán chuyện ngươi vô lễ với ta nhưng lại không thể bỏ qua chuyện ngươi dung túng yêu ma hại người." Ông lão lưng còng ngơ ngác, thân thể đột nhiên cứng đờ, ngay cả những người khác trong Thiên Cơ môn cũng chấn động, cùng bao vây lại. Lão ta quay sang nhìn Ninh Dạ: "Lão đây không hiểu tiên trưởng đang nói gì. Rõ ràng các vị tới trừ yêu mà, lão đây là người chứ nào phải yêu." Ninh Dạ khẽ lắc đầu: "Ngươi có thể giả bộ tiếp nhưng nếu ngươi nghĩ xem, nếu chỉ đối phó với hai con yêu quái bình thường, Thiên Cơ môn chúng ta có cần phái toàn bộ môn hạ đệ tử tới không?" Ông lão kia đột nhiên biến sắc, thân thể ưỡn thẳng: "Thiên Cơ môn quản nhiều chuyện quá rồi đấy!" Sau khi thân thể lão ta ưỡn thẳng, cái bướu sau lưng đột nhiên nổ tung, không ngờ từ trong đó lại có vô số yêu quái ong xông ra, lít nha lít nhít, lao thẳng về phía đám người. Mỗi con ong đều to như nắm đấm, tốc độ cực nhanh, độc châm của nó thậm chí phá được chân cương hộ thể. Biến cố đột ngột này khiến đám người Triệu Long Quang không kịp đề phòng, lập tức ra tay né tránh.