Tiên Hiệp Thiên Quỷ Sát

Thảo luận trong 'Truyện Đang Convert' bắt đầu bởi crazyyong93, 13/10/21.

  1. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Tác giả: Mộ Thiên Bộ
    Thể loại: BHTT - Tình hữu độc chung - Tranh đấu cung đình - Đa thụ - HE
    Công lược sơ bộ:
    Nàng tiểu công chúa được dự đoán là phúc tinh - mang mạng thiên uy - mệnh nắm giữ thiên hạ.
    Nàng vì bảo vệ mẫu thân, bảo vệ huynh trưởng, tỷ tỷ đã cố gắng học hết tất cả những gì phụ thân yêu cầu
    huynh trưởng( cùng cha khác mẹ) vì quyền thế, ngôi vị đã bày mưu hãm hại đầu độc Nàng, biến Nàng cùng huynh trưởng và tỷ tỷ của Nàng trở thành tcông cụ cho hắn và phụ thân của Nàng.
    Mẫu thân Nàng tài hoa xuất chúng buộc phải lấy một người không yêu vì bảo vệ hài tử đã bị chính phu quân của mình giết chết.
    Sư phụ của Nàng một đời tâm tâm niệm niệm chỉ mình mẫu thân Nàng, vì Nàng( mạch máu duy nhất giữa hai người) mà bảo bọc, yêu thương, truyền thụ tất cả mọi thứ cho Nàng.
    Nàng hắc hóa quay về giết huynh trưởng, giết tên phụ thân( danh nghĩa) tàn sát dã man tất cả những người có liên quan. giúp đỡ huynh trưởng, tỷ tỷ lên ngôi trị vì thiên hạ.
    Nàng cô tịch một đời, đau đớn một đời, mất đi cả một đời.
    Nàng sẽ ra sao khi gặp được tiểu cô nương( ngây thơ luôn vì người quên chính mình) cùng nguyên soái( cao ngạo, băng lãnh, độc đoán).
     
  2. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 1: Hồi phục kí ức
    Nhạt quốc, Liêu quốc, Lương quốc, Xuân quốc là bốn quốc gia hùng mạnh nhất, đứng đầu là bốn nữ vương tay nắm giữ mọi quyền thế trong kinh tế lẫn quân sự, để duy trì thế cân bằng bốn cường quốc luôn tìm cách khắc chế sự lớn mạnh của nhau.
    Bốn quốc gia là thế lực lớn mạnh bên ngoài nhưng ngầm mạch bên trong tồn tại một thế lực khiến bốn cường quốc kiêng nể mọi phần, trên giang hồ nghe đến đều khiếp sợ không ai không biết đến phái Thiên Quỷ Sát.
    Đứng đầu phái Thiên Quỷ Sát là tôn chủ Túc Sa Nhã nhan sắc tựa thần tiên tái thế nhưng gương mặt luôn luôn băng lãnh và mặt nạ thủy tinh trên mặt một khắc không rời, mái tóc trắng như tuyết, chỉ ơ độ tuổi 18 đã tinh thông y thuật, độc dược, binh pháp, trận pháp, võ công thâm hậu đặt biệt nội lực trong người hơn 900 năm công lực (được các đời sư phụ nối tiếp truyền lại),... cả cầm kỳ thi họa cũng không thua kém nhưng tính khí cổ quái vui buồn thất thường, hỷ nộ ái ố không lường trước được, phàm nhìn người không thuận mắt liền giết. Có được hai đồ đệ trân truyền được Túc Sa Nhã lượm về trong một lần ngao du ngắm cảnh, đại đệ tử Túc Sa Phi 14 tuổi là một tiểu mỹ nhân, tinh thông y thuật, võ công cực cao được Túc Sa Nhã truyền thụ nội lực cùng dùng dược vật nên nội lực đạt được hơn 200 năm công lực, tính tình băng lãnh, ích nói, ít tiếp xúc với người ngoài. Nhị đệ tử Túc Sa Yến 13 tuổi cũng là một tiểu mỹ nhân, tinh thông độc dược, võ công cực cao ngang bằng Túc Sa Phi vì cũng được Túc Sa Nhã truyền thụ nội lực và dùng độc vật lên người. Ngoài hai đồ đệ phái Thiên quỹ sát đào tạo rất nhiều ám vệ phấn bố khắp mọi nơi, võ công cao siêu ra ta dứt khoát, lạnh lùng, tàn độc.
    Một thân ảnh mặc đồ vải thường dân, tóc trắng như tuyết xõa dài bay theo gió, liên tục phi người chạy chốn những kẻ đang đuổi theo sau, tay cấu chặt nơi ngực trái, miệng không ngừng hổn hển thở, nói “khốn kiếp, không phải độc phát tát bổn tọa chắc chắn sẽ cho các Ngươi sống không bằng chết, đành liều thôi” lâý trong tay áo ra đóa sen màu sắc quái dị nữa đỏ nữa đen đưa vào miệng rồi phi người xuống dòng thác.
    Một năm sau tại cây cầu bắc trên một dòng sông nước chảy siết quanh năm, hai thân ảnh một mập ú, một cao gầy đang ra sức ức hiếp một người dáng dấp yếu ớt, một âm thanh “tũm....” thân ảnh yếu ớt rơi xuống nước, hai thân ảnh hoảng sợ chạy nhanh về doanh trại kiếm người giúp đỡ. Một đoàn người đi dọc bờ sông tìm kiếm đi đầu là tướng quân Nhạt Mạc Quyết (trợ thủ đắc lực của Nhạt Thanh Lạc, 20 tuổi nhưng võ nghệ cao cường, nhan sắc cũng mỹ miều khiến lòng người say đắm, tính cách chính trực, ngay thẳng, vui vẽ, hòa đồng, rất trung thành với Nhạt Thanh Lạc) khi đến một khúc sông phát hiện một thân ảnh nằm dài trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, đầu chảy máu. Quân lính mỗi người một tay đem Túc Sa Nhã về phủ tướng quân.
    Trong phủ tướng quân, Túc Sa Nhã từ từ mở mắt đầu cảm thấy đau buốt, tay đưa lên thái dương xoa xoa như đang nhớ đến điều gì đó lòng thầm nghĩ “đã qua một năm rồi, Ta chẳng những không chết mà còn nhớ lại, phải mau chóng khôi phục lại dáng vẻ cùng nội lực không thể tiếp tục như thế này”. Một thân ảnh nhỏ bước vào hai mắt đăm đăm nhìn Túc Sa Nhã chạy nhanh đến, nói “Túc Sa, muội tỉnh rồi?, để Ta đi gọi sư phụ” Nàng (Nhạt tuyết dung 14 tuổi được Nhạt Thanh Lạc nhặt về phủ nuôi dưõng xem như con gái, tính cách cương trực, hòa đồng, thật thà, yêu thương giúp đỡ em út trong nhà đặt biệt rất quan tâm bảo bọc Nhạt Túc Sa, rất sùng bái Nhạt Thanh Lạc nên luôn luôn cố gắng học tập, luyện võ để được cùng Nhạt Thanh Lạc ra chiến trường giêt giặc) nói xong vội chạy nhanh ra ngoài, hô “sư phụ, sư phụ.Một thân ảnh (Nhạt Diên Cố 21 tuổi, trợ lực thứ hai của Nhạt Thanh Lạc, làm quân sư cho Nhạt Thanh Lạc và hiện đang là lão sư chịu trách nhiệm dạy dỗ những đứa trẻ được Nhạt Thanh Lạc nhặt về, tính tình trầm ổn, hà khắc với đồ đệ, rất yêu thương Nhạt Tuyết Dung, sắc đẹp cũng không thua kém bất kỳ mỹ nhân nào, võ công cũng thuộc dạng cao cường lại tinh thông y thuật) dáng người thư sinh tiến nhanh vào phòng bắt mạnh cho Túc Sa Nhã hắn nhìn Túc Sa Nhã dò xét, nói “đã không sao rồi, nghĩ ngơi vài bữa sẽ ổn thôi”.
    Nhạt Tuyết Dung trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiến đến đưa chén thuốc cho Túc Sa Nhã, nói “muội uống thuốc đi rồi nghĩ ngơi, lát nữa tỷ quay lại đem tí cháo cho muội”.
    Sau khi Túc Sa Nhã uống thuốc nằm dài trên giường Nhạt Diên Cố cùng Nhạt Tuyết Dung bước ra khỏi phòng đóng cửa lại, Túc Sa Nhã cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
     
  3. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 2: Tỷ tỷ nhỏ tuổi
    Vài ngày sau trong phủ tướng quân, Túc Sa Nhã đang đi vòng quanh trong sân hai thân ảnh từ từ xuất hiện tiến đến Túc Sa Nhã, một thân ảnh béo ú (Nhạt Nhất Cửu 10 tuổi, cô nhi được Nhạt Thanh Lạc nhặt từ ngoài đem về nuôi trong phủ xem như con nuôi, được đào tạo giáo dưỡng, tính cách nóng nảy, thích dùng vũ lực và rất hay ức hiếp Nhạt Túc Sa, thân hình béo ú, binh khí sử dụng là đôi chùy sắt), nói “không phải tên phế vật sao, vẫn chưa chết mà chung quy rồi cũng chết thôi”.
    Túc Sa Nhã ánh mắt lạnh nhạt nhìn Nhạt Nhất Cửu tính xoay người rời đi một bàn tay nắm chặt cánh tay Túc Sa Nhã, nói “hôm nay bày đặt mặt lạnh không điếm xỉa tới chúng ta, xem ra hôm trước Ngươi uống nước sông vẫn chưa đủ” Hắn (Nhạt Nhất Ly 12 tuổi là chị của Nhạt Nhất Cửu cũng được Nhạt Thanh Lạc đem về giáo dưỡng xem như con gái, tính cách cao ngạo, không có chủ kiến, thích dùng vũ lực, rất yêu thương Nhạt Nhất Cửu) vung tay tính đánh về phía Túc Sa Nhã, một thân ảnh xuất hiện, hô “dừng tay” thân ảnh tiến đến gần, nói “Nhất Ly, sư phụ dạy chúng ta võ công là để phòng thân vệ quốc, chứ không phải để chúng ta đánh nhau”. Nhạt Nhất Cửu tiến đến đặt tay lên bả vai Nhạt Nhất Ly, nói “đi thôi tỷ tỷ, có Người ỷ mình được sư phụ sủng ái mà ra mặt dạy dỗ chúng ta, Mẫu thân vắng nhà mọi việc điều do sư phụ quản chúng ta không đắt tội được với sư tỷ đâu”. Nghe Nhạt Nhất Cửu nói Nhạt Nhất Ly “Hừ...” lạnh một tiếng, xoay người rời đi cùng Nhạt Nhất Cửu.
    Nhạt Tuyết Dung thấy mọi chuyện giải quyết xong quay sang nhìn Túc Sa Nhã, nắm lấy tay kéo Túc Sa Nhã đi về phía học đường. Tới học đường Túc Sa Nhã và Nhạt Tuyết Dung ngồi cạnh nhau, Nhạt Tuyết Dung thì chăm chú lắng nghe còn Túc Sa Nhã thì cả người đầy mệt mỏi mắt bắt đầu lim dim (từ nhỏ trúng độc nên làm cho cơ thể Túc Sa Nhã luôn luôn ngủ nhiều một phần dưỡng thân thể, một phần tránh bớt đau đớn khi độc phát tát) một tiếng “Cộc..” vang lên làm Túc Sa Nhã giật mình mở to mắt. Nhạt Diên Cố tiến đến gần, quát “tiểu Nhã, Ngươi lại ngủ gật trong giờ học, đứng lên xòe tay ra”.
    Túc Sa Nhã đứng lên đầu chân mày chụm lại hai mắt lạnh lẽo nhìn Nhạt Diên Cố hồi lâu rồi xòe bàn tay nhỏ nhắn ra, một tiếng “Vút...” xé gió vang lên, cứ nghĩ sẽ thấy đau nơi lòng bàn tay nhưng không Túc Sa Nhã ánh mắt nhìn sang Nhạt Tuyết Dung, đôi mắt Nhạt Tuyết Dung đỏ lên, môi mím chặt, tay trái ôm lấy bàn tay phải vừa nhận lấy một roi thay cho Túc Sa Nhã, nói “sư phụ tiểu Nhã mới tỉnh lại thân thể còn yếu, mong sư phụ tha cho Túc Sa lần này”. Nhạt Diên Cố sửng sốt, nói “Con..., được rồi lần này vi sư bỏ qua còn lần sao thì đừng trách”.
    Sau buổi học, Túc Sa Nhã tính về phòng nghĩ ngơi nào ngờ một đường bị Nhạt Tuyết Dung kéo về phòng học thư pháp, dáng người lim dim ngủ một chữ cũng không học vô của Túc Sa Nhã làm Nhạt Tuyết Dung lo lắng, nói “tiểu Nhã mau tỉnh cho tỷ, không được ngủ nữa, học không xong sẽ bị Lão sư trách phạt đến lúc đó tỷ không giúp được muội đâu”.
    Túc Sa Nhã mở đôi mắt nhìn Nhạt Tuyết Dung, hỏi “Tuyết Dung tại sao khi nãy giúp Ta?”.
    Nhạt Tuyết Dung kí đầu Túc Sa Nhã, nói “muội nha từ lúc tỉnh lại liền không biết lớn nhỏ, Ta là tỷ tỷ của muội bảo vệ muội là chuyện đương nhiên”.
    Túc Sa Nhã trầm ngâm suy nghĩ câu nói của Nhạt Tuyết Dung “bản thân Ta từ nhỏ thân mang kịch độc trong người ngoài Họ và sư phụ một lòng đối đãi với Ta thì chỉ có hai tiểu đồ đệ cũng được coi là đối xử tốt với Ta ngoài ra chẳng còn ai vì Ta mà để bản thân bị thương Nhưng một năm qua những hành động mà Nhạt Tuyết Dung đối với Ta chính là sự che chở, bảo bọc, yêu thương giống như họ đã từng đối với Ta) Túc Sa Nhã cười lạnh trong lòng mắt liếc nhìn Nhạt Tuyết Dung, nói “được rồi Ta cùng Ngươi học còn nữa sau này không được kí đầu Ta, nếu Ngươi còn tái phạm Ta sẽ phạt Ngươi”. Hai người bắt đầu học thư pháp sau một lúc Túc Sa Nhã đã học xong thư pháp khiến Nhạt Tuyết Dung vô cùng bất ngờ. Túc Sa Nhã đuổi khéo Nhạt Tuyết Dung về phòng rồi tiếp tục giấc ngủ lỡ dỡ khi nãy của mình.
    Sáng sớm hôm sau khi tiếng Gà gáy vừa dứt, Nhạt Tuyết Dung đẩy cửa phòng bước vào lôi kéo Túc Sa Nhã ra khỏi giường, nói “tiểu Nhã nhanh thức dậy nào nếu không chúng ta trễ giờ đến thao trường”.
    Túc Sa Nhã tâm phát hỏa, ánh mắt chứa đầy tia máu nhìn Nhạt Tuyết Dung, thầm nghĩ “nếu không phải Ngươi một lòng đối tốt với Ta trong một năm qua, Ta nhất định sẽ tiễn Ngươi xuống suối vàng cùng bọn người ở thao trường kia một đường cùng Ngươi xuống dưới cuối cùng thở dài trong lòng an phận theo chân Nhạt Tuyết Dung ra thao trường.
    Tại thao trường, mọi người sếp hàng theo thứ tự Nhạt Mạc Quyết tiến đến từng người điểm danh rồi ra hiệu cho mọi người bắt đầu thao luyện thương pháp, Túc Sa Nhã do lâu ngày nên thân thể suy yếu, không có nội lực chống đỡ nên cầm thương thao luyện cứ như con mèo bệnh tha mồi, động tác cầm thương vô lực đâm tới, chân xiêu vẹo bước sai nhịp Nhạt Tuyết Dung thấy vậy liền tiến đến gần chỉ dạy Túc Sa Nhã luyện thương.
    Thanh âm đầy cao ngạo vang lên “tướng quân, Ta muốn khiêu chiến Người”
    Túc Sa Nhã nghe được quay sang nhìn người phát ra lời nói, rồi mở miệng hỏi Nhạt Tuyết Dung “hắn làm sao lại đi khiêu chiến tướng quân”.
    Nhạt Tuyết Dung, nói “mấy ngày trước khi muội đang hôn mê tướng quân từng tuyên bố, ai đánh thắng Người, Người sẽ để Người đó cùng Mẫu thân ra trận giết địch”.
    Túc Sa Nhã ánh mắt tiếu ý nhì về hướng đó đi tới xem náo nhiệt Nhạt Tuyết Dung cũng đi theo sau. Nhạt Nhất Cửu dùng song chùy đánh về phía tướng quân Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Mạc Quyết nghiêng người né tránh xoay chân đá vào lưng Nhạt Nhất Cửu, Nhạt Nhất Cửu lảo đảo thân người xoay lại bổ nhào về phía Nhạt Mạc Quyết một tay đánh lên đỉnh dầu tay còn lại đâm mạnh vào trước người Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Mạc Quyết tay đánh vào cổ tay cầm chùy đang đánh lên đỉnh đầu, chân đá mạnh vào cánh tay đang cầm chùy đánh tới trước người mình, bị ăn đau làm hai tay Nhạt Nhất Cửu run lên vô thức làm rơi song chùy, Nhạt Mạc Quyết liền tung một cước đá vào ngực của Nhạt Nhất Cửu, Nhạt Nhất Cửu té bò ra đất kêu lên đau đớn, Nhạt Nhất Ly nhanh chóng chạy lại đỡ Nhạt Nhất Cửu lên và buổi thao luyện tiếp tục đến xế chiều.
     
  4. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 3: Náo loạn tướng quân phủ
    Sáng hôm sau tại học đường, Túc Sa Nhã đang lim diêm ngủ bù vì tối qua thức trắng nguyên đêm lẻn vào dược phòng ăn cắp một vài kim sang dược(thuốc viên) và bộ kim châm để thi triển trâm pháp giúp hồi phục nội lực. Nhạt Diên Cố, quát lên “tiểu Nhã, Ngươi lại ngủ gật trong giờ học, mau đứng lên cho Ta”.
    Túc Sa Nhã giật mình đứng lên tay xoa xoa thái dương, nói “Lão sư, Ta không phải cố ý ngủ trong giờ học, nguyên lai Ta tối hôm qua thức trắng tới sáng để học thuộc thư pháp” nói rồi đọc lên một vài đoạn thư pháp. Tất cả mọi người trong phòng đều trố mắt kinh ngạc nhìn Túc Sa Nhã.
    Nhạt Diên Cố ánh mắt nhìn Túc Sa Nhã có chút thay đổi, nói “dù là Ngươi thức trắng đêm để học thư pháp nhưng đó cũng không phải là cớ để Ngươi ngủ trong giờ học. Nếu Ngươi đã chăm chỉ như vậy thì cầm lấy học hết trong vòng ba ngày cho Ta”.
    Túc Sa Nhã mặt khó chịu, nói “Lão sư, cuốn sách này dày như vậy sao học hết được trong ba ngày, Ngươi là đang bắt ép Ta”.
    Ánh mắt Nhạt Diên Cố híp lại nhìn chằm chằm Túc Sa Nhã, nói “Ta lại không biết trước đây Ngươi giỏi biện tài như vậy, Ta cho Ngươi bảy ngày học thuộc cuốn binh thư này. Nếu không thuộc Ngươi chuẩn bị thân mình đi”. Túc Sa Nhã cầm lấy cuốn sách ngồi xuống, Nhạt Diên Cố tiếp tục giảng dạy.
    Cuối buổi học Túc Sa Nhã một đường về đến phòng chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần một thân ảnh xuất hiện Nhạt Tuyết Dung nắm lấy tay Túc Sa Nhã kéo đến bên bàn, nói “tiểu Nhã, muội còn nằm ra đó, muội chỉ có bảy ngày để học thuộc cuốn sách này nhanh lên tỷ sẽ giúp đệ chỗ nào không hiểu tỷ sẽ giải thích cho đệ.
    Túc Sa Nhã lắc đầu lòng thầm nghĩ “nếu không phải Ngươi tốt với Ta sợ là đang điểm danh ở âm tàu rồi. Cuốn sách này làm sao làm khó được Ta bất quá hiện giờ không thể bộc lộ nếu không sẽ bị người nghi ngờ” thế là một người hướng dẫn một người học đến chập tối thì dừng. Túc Sa Nhã rất ưa thích sạch sẽ, trước khi lên giường liền đi tắm, khi bước qua chuồng Gà nhìn thấy những con Gà trống ánh mắt Túc Sa Nhã trở nên chán ghét đầu bổng xẹt qua một ý nghĩ.
    Sáng hôm sau khi đang say giấc Nhạt Tuyết Dung đẩy mạnh cửa vội vàng chạy đến bên giường sốc chăn lên kéo Túc Sa Nhã ngồi dậy, nói “tiểu Nhã nhanh dậy đến học đường, đã trễ lắm rồi. Không biết ai hôm qua dùng dây buộc miệng Gà làm hại sáng nay ai nấy đều thức trễ. Hiện giờ Sư phụ rất tức giận đang tra xét mọi người”.
    Túc Sa Nhã cả người uể oải ngồi dậy tay xoa xoa thái dương, nói “Tuyết Dung Ta biết rồi, Ngươi ra ngoài đợi Ta thay y phục xong sẽ cùng Ngươi tới học đường”.
    Nhạt Tuyết Dung, nói “Ngươi lại không biết lớn nhỏ, Ngươi nhanh lên Ta ra ngoài đợi Ngươi”.
    Sau khi thay y phục xong cả hai người tiến đến học đường thì thấy Nhạt Diên Cố đang nhéo lỗ tai Nhạt Nhất Cửu kéo lên, miệng Nhạt Nhất Cửu liên tục hô lên “sư phụ không phải con, không phải con làm mà”.
    Nhạt Diên Cố mắt trợn to nhìn Nhạt Nhất Cửu, nói “ không phải Ngươi vậy nói Ta biết vì sao dây buộc tóc của Ngươi lại buộc trên mỏ Gà”.
    Nhạt Nhất Cửu miệng lắp bắp không biết trả lời ra sao nhưng khi thấy Túc Sa Nhã đi đến liền hô lên “là Nhạt Nhã làm, chính Nàng lấy dây buộc tóc của con buộc mỏ Gà nhằm giá họa cho Con”.
    Nhạt Tuyết Dung nghe Nhạt Nhất Cửu đổ tội cho Túc Sa Nhã liền lên tiếng “ sư phụ là con....” lời chưa nói ra hết liền bị Túc Sa Nhã đánh gãy, nói “ là Nhạt Nhất Cửu làm, tối qua Ta đi tắm thấy Nhạt Nhất Cửu lén lút bên chuồng Gà”.
    Nhạt Diên Cố tức giận xách lỗ tai Nhạt Nhất Cửu lên kéo vào phòng. Trong phòng vọng ra thanh âm xé gió “ vút...vút...” cùng tiếng la hét của Nhạt Nhất Cửu “ không phải con làm, aaa... sư phụ aaaaa...”.
    Nhạt Tuyết Dung kéo Túc Sa Nhã ra xa, hỏi “ có thật là tối qua muội chính mắt thấy Nhạt Nhất Cửu buộc miệng Gà”.
    Túc Sa Nhã lạnh đáp “không thấy”.
    Nhạt Tuyết Dung sửng sốt, nói “muội, sao muội lại nói dối”.
    Túc Sa Nhã ánh mắt nham hiểm nhìn Nhạt Tuyết Dung, đáp “tại sao hắn có thể nói dối hại Ta, Ta thì lại không thể”.
    Nhạt Tuyết Dung, nói “nhưng bọn hắn là tỷ muội của chúng Ta, chúng Ta đã từng thề giữa trời đất”.
    Túc Sa Nhã nhếch miệng cười, nói “tỷ muội. Tuyết Dung Ta hỏi Ngươi ngày thường các Nàng coi Ngươi là tỷ tỷ hay khi xảy ra chuyện cần người gánh vát thì các Nàng mới coi Ngươi là tỷ tỷ? Tuyết Dung, Ngươi cho rằng chỉ một câu thề thốt hay huyết mạch tương liên thì sẽ không sát hại nhau? Ta nên nói là Ngươi tốt bụng hay là Kẻ ngu ngốc đây?. Trên đời phàm là Người tốt thọ mệnh thường không dài”. Túc Sa Nhã nhìn Nhạt Tuyết Dung thở dài, nói “Haizzz, Ta khuyên Ngươi một câu lòng hại Người có thể không có nhưng tâm phòng Người nhất định phải có”.
    Nhạt Tuyết Dung nhi ngờ, hỏi “tiểu Nhã, Ngươi...Ngươi nói gì vậy?, Ta không hiểu. Nhạt Nhất Cửu không làm muội ấy không đáng bị phạt Ta sẽ đi nói với sư phụ” nói xong xoay người đi về phía thư phòng. Lúc này một Người từ sau lưng Túc Sa Nhã bước ra, Túc Sa Nhã liếc mắt nhìn Nàng không nói gì rồi xoay Người đi đến thư phòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14/10/21
  5. crazyyong93

    crazyyong93 Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    1
    Chương 4: Phạm lỗi nên bị phạt
    Nhạt Tuyết Dung chạy vào thư phòng, nói “sư phụ, không phải tiểu Cửu làm đâu là con làm, mong sư phụ trách phạt”.
    Nhạt Nhất Ly thấy Nhạt Tuyết Dung nhận tội thay muội muội mình chịu phạt liền nói vào “sư phụ, sư tỷ cũng lên tiếng thừa nhận là mình làm rồi, mong sư phụ tha cho muội muội”.
    Nhạt Diên Cố sửng sốt nhìn Nhạt Tuyết Dung, Nàng biết Nhạt Tuyết Dung vì không muốn thấy Nhạt Nhất Cửu chịu phạt nên mới đứng ra thay Nhạt Nhất Cửu chịu phạt, trong đám đệ tử người mà Nàng thương nhất là Nhạt Tuyết Dung, thấy Nhạt Tuyết Dung không hề phạm lỗi nhưng vì đám muội muội mà đứng ra chịu phạt Nàng sao nỡ lòng xuống tay.
    Thấy Nhạt Diên Cố lưỡng lự Nhạt Nhất Ly, nói “sư phụ, sư tỷ đã thừa nhận là mình làm. Người lại không phạt sư tỷ không lẻ sư phụ thiên vị sư tỷ”.
    Túc Sa Nhã lên tiếng “câm miệng” tiến đến lạnh giọng nói “Gà là do Ta buộc, không liên quan ai cả”.
    Nhạt Nhất Cửu mắt trợn lớn, tròng mắt chứa đầy tia máu nhìn Túc Sa Nhã, quát “tiểu Nhã, tên tiểu nhân Ngươi hại Ta bị đòn oan, Ta sẽ xé xác Ngươi”.
    Túc Sa Nhã liếc mắt nhìn Nhạt Nhất Cửu thông thả, nói “Ai nói Ngươi Ta là Quân tử mà Ta cho là tiểu nhân thì Ngươi là giống gì?”.
    Lúc này tướng quân Nhạt Mạc Quyết đi tới bàn ngồi xuống, ánh mắt trông chờ xem lấy kịch hay. Nhạt Diên Cố giận đỏ mặt buông Nhạt Nhất Cửu ra, quát “được hay cho nha đầu Ngươi dám qua mặt Ta, hãm hại tỷ muội”.
    Túc Sa Nhã thông thả đến bên bàn ngồi xuống rót một chung trà uống, liếc nhìn Nhạt Diên Cố và Nhạt Mạc Quyết, nói “vì sao chỉ có các Nàng hại Ta, ức hiếp Ta, Ta lại không thể?” nhìn thấy sự sửng sốt trên gương mặt của Nhạt Diên Cố và Nhạt Mạc Quyết, Túc Sa Nhã nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp “không phải trước đây khi các Nàng ức hiếp Ta, hai người các Ngươi biết nhưng cũng mặc kệ đó sao. Ngày đó ở bờ sông không phải Ta mạng lớn giờ có lẻ đang rong chơi chốn âm tàu rồi cũng nên”.
    Nhạt Diên Cố giận, nói “tuy là vậy nhưng Ngươi cũng không được âm hiểm bày mưu hãm hại tỷ muội, đó là đại nghịch bất đạo”.
    Túc Sa Nhã cười khinh, nói “âm hiểm, đại nghịch bất đạo, Ta đều chẳng biết Ta chỉ biết quân tử có thù tất báo, đúng không Lão sư” nói xong thở dài một tiếng rồi đi đến bên bàn nằm sấp xuống, nói “ Haizzz, mà thôi chuyện cũng đã làm rồi nói nhiều cũng vô ít, Lão sư muốn phạt thì nhanh lên”.
    Nhạt Diên Cố cả giận vun roi liên tục lên mông nhỏ của Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã cắn chặt môi không rên ra một tiếng, mồ hôi lắm tấm từ trên trán trượt dài xuống cằm. Roi cuối cùng vừa buông xuống Nhạt Diên Cố, nói “phạt cũng đã xong Ngươi nên qua gặp tiểu Cửu nói lời xin lỗi với Nàng một tiếng”.
    Túc Sa Nhã lấy hơi cất tiếng “Lão sư Ngươi có nhầm gì không, Ta nhớ không nhầm người là Ngươi đánh thì phải” ngồi dậy tay chạm mông chân nhẹ nhàng bước từng bước rời khỏi thư phòng, miệng nói vọng về người phía sau “Ta hiện giờ phải về chữa thương rất bận, Lão sư người đi thì tốt hơn”.
    Nhạt Diên Cố tức tối chỉ kịp thốt lên một tiếng “Ngươi...”. Nhạt Mạc Quyết ánh mắt hứng thú nhìn theo bóng lưng Túc Sa Nhã.
    Túc Sa Nhã khó khăn từng bước về đến phòng, đang nhắm mắt nằm sấp trên giường, một thân ảnh nhẹ nhàng tiến đến gần. Túc Sa Nhã nhắm mắt lên tiếng “Tuyết dung, Ngươi tới làm gì? Không chán ghét Ta sao?”.
    Nhạt Tuyết Dung bất ngờ, hỏi “sao Ngươi biết là Ta? mà Ta sao lại chán ghét Ngươi chứ, Ngươi dù làm sai như thế nào cũng là muội muội của Ta”.
    Túc Sa Nhã bất ngờ khi nghe lời nói của Nhạt Tuyết Dung, mắt từ từ mở ra nhìn Nhạt Tuyết Dung, nói “mùi trên người Ngươi”. Bốn mắt nhìn nhau giây lát,.
    Nhạt Tuyết Dung như nhớ đến gì đó liền giơ tay lên kí đầu Túc Sa Nhã, nói “Ngươi lại không biết lớn nhỏ, phải gọi Ta là tỷ tỷ. Ta có đem thuốc bôi cho Ngươi, Ngươi nằm xuống Ta bôi thuốc cho Ngươi”.
    Túc Sa Nhã bị kí đầu liền chau mày tay nắm lấy vạt cổ áo của Nhạt Tuyết Dung kéo về phía mặt mình, mặt kề mặt Túc Sa Nhã hôn lên chóp mũi Nhạt Tuyết Dung rồi nói “ đây là hình phạt dành cho Ngươi khi kí đầu Ta mà Ta cũng không thích gọi Ngươi là tỷ tỷ” nhìn gương mặt Nhạt Tuyết Dung hồng thấu lên vì mắc cỡ, nói “Ngươi đưa thuốc đây Ta tự bôi”.
    Nhạt Tuyết Dung vừa mắc cỡ vừa hơi giận nói “Ngươi... Ta lớn hơn Ngươi, Ngươi không được vô phép. Ngươi bị đau ở phía sau tay Ngươi không tiện với tới chỗ đó để Ta bôi cho”.
    Túc Sa Nhã lạnh đáp “Ngươi mà nhìn thấy mông Ta thì nhất định phải trở thành nương tử của Ta ngoài Ta ra không ai được phép đánh chủ ý lên Ngươi, kẻ nào mà có ý với Ngươi Ta sẽ giết kẻ đó” ánh mắt tiếu ý nhìn Nhạt Tuyết Dung, miệng cười nói tiếp “Ngươi giờ muốn bôi thuốc cho ta nữa không?”.
    Nhạt Tuyết Dung mặt đỏ lên như quả đào, nói “Ngươi nói bậy gì đó, Ta... Ta đồng ý lấy Ngươi khi nào. Ta chỉ muốn giúp Ngươi bôi thuốc, Ta mặc kệ Ngươi, Ta không quản Ngươi nữa, Ngươi tự mình bôi thuốc đi” nhét lọ thuốc vào tay Túc Sa Nhã chạy một mạch ra khỏi phòng.
    Túc Sa Nhã nhếch miệng cười, nói “nha đầu ngốc”. Sau đó tự mình thoa thuốc rồi tiến vào giấc ngủ một cách khó khăn do cơn đau từ mông kéo tới.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)