FULL  Tiên Hiệp Thiên Tôn Trùng Sinh - Thần Kiến - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693

    Thiên Tôn Trùng Sinh
    Tác giả: Thần Kiến
    Chương 1: Thiên Tôn Trọng Sinh.

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: VVD

    Giới thiệu:


    Thiên Tôn muốn chứng đạo thành thánh nhưng bị thiên phạt chuyển thế tới Thiên Lam đại lục.

    Ở Thiên Lam đại lục, Thú Vũ Sư có thể cùng với dị thú kết hợp thành một thể, tăng sự công kích bản thể lên, mà Tinh Hồn sư thì càng thần bí hơn, có thể câu thông lực lương Tinh Thần trong thiên địa, triệu hoán bí pháp, phạm vi hủy diệt lớn.

    Chứng đạo thành thánh thất bại, kinh mạch toàn thân thì đứt đoạn, sức lực biến mất, Thiên Tôn ở Thiên Lam đại lục sẽ đi tới đâu đây?






    Tiên Giới, Đại La Thiên Cung.

    Một thanh niên mặc đạo bào, tuấn tú ngồi xếp bằng chính giữa đại điện. Trán người thanh niên chớp lóe phù ấn màu vàng nhạt.

    Đây chính là một trong ngũ đại Thiên Tôn của Tiên Giới, Đại La Thiên Tôn, cũng là Thiên Tôn trẻ tuổi nhất, tràn đầy truyền kỳ của Tiên Giới.

    Đại La Thiên Tôn, từ nhân gian phi thăng lên Tiên Giới, trăm năm tu thành Thiên Tiên, ngàn năm tu thành Kim Tiên, vạn năm đột phá Đại La Kim Tiên, tiếp theo là Cửu Thiên Huyền Tiên, La Thiên Thượng Tiên, Tiên Đế, Tiên Quân, một đường bão táp cuối cùng đột phá Thiên Tôn thì hắn chỉ mới tu luyện chưa đến mười vạn năm!

    Mười vạn năm!

    Bốn vị Thiên Tôn khác của Tiên Giới có ai không phải từ thời Bàn Cổ hỗn độn bắt đầu tu luyện ức vạn năm!?

    Lúc này từng luồng sáng vàng phát ra từ người hắn, luồng sáng vàng này ngẫu nhiên có mây tía.

    Hồng mông tử khí!

    Đồn rằng chỉ khi hứng đạo thành thánh, thành tựu hỗn nguyên bất diệt cảnh Đạo Tổ thì có được hồng mông tử khí. Hỗn độn chi khí trong người Đại La Thiên Tôn này bắt bắt đầu chuyển hóa thành hồng mông tử khí, rõ ràng là dấu hiệu sắp tới chứng đạo!

    Bên trên Đại La Thiên Cung, cuồng lôi chớp giật, gió rít gào.

    Uy nhiếp bao gồm tứ phương bao trùm nguyên Tiên Giới mênh mông.

    Phút chốc Tiên Giới như hằng sa, cường giả tiên nhân, Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, thậm chí là Tiên Quân đều bay lên trời, vẻ mặt giật mình nhìn hướng Đại La Thiên Cung.

    Cách Đại La Thiên Cung hàng ức vạn dặm, trên một ngọn núi cao vạn trượng, một bóng người áo đỏ vọt lên cao, bóng người áo đỏ toát ra uy nhiếp không kém gì Đại La Thiên Tôn, chính là một trong ngũ đại Thiên Tôn của Tiên Giới, Chúc Dung Thiên Tôn!

    - Đây...đây...đây là...cái tên này không lẽ...Không lẽ sắp chứng đạo thành thánh!?

    Chúc Dung Thiên Tôn nhìn cảnh tượng bên trên Đại La Thiên Cung, biến sắc mặt.

    Sau khi Bàn Cổ khai thiên chết đi, gã là tinh huyết của Bàn Cổ biến thành, được ưu đãi, từ hỗn độn tu luyện không biết qua bao ức vạn năm, chính gã cũng không chạm được ngưỡng cửa đại đạo vậy mà hậu bối Đại La Thiên Tôn này mới tu luyện có bao nhiêu vạn năm lại sắp chứng đạo thành thánh!

    Chúc Dung Thiên Tôn lắp bắp nói:

    - Không thể nào! Tuyệt đối không thể!

    Chúc Dung Thiên Tôn không thể cháp nhận sự thật này.

    Ngay cả gã do máu của Bàn Cổ biến thành đều không thể chứng đạo thành thánh, người phàm trần phi thăng thành Đại La Thiên Tôn làm sao có thể chứng đạo thành thánh!?

    Chúc Dung Thiên Tôn bỗng nhớ tới một khả năng, biến sắc mặt.

    - Trừ phi, hắn không phải phàm nhân tu luyện mà là hồng mông đại thần chuyển thế!

    Giống như Bàn Cổ, Hồng Quân, hồng mông đại thần chuyển thế!

    Nếu không thì một người không thể nào mới tu luyện gần mười vạn năm đột phá Thiên Tôn, trăm vạn năm đã sắp chứng đạo thành thánh!

    Trong khi Chúc Dung Thiên Tôn biến sắc mặt thì mấy vị Thiên Tôn cũng vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ.

    Nguyên Tiên Giới chấn động.

    Lúc này, uy nhiếp tỏa ra từ Đại La Thiên Cung càng lúc càng nặng nề, trừ mấy Thiên Tôn như Chúc Dung Thiên Tôn ra thì đám Tiên Quân, Tiên Đế đều chịu không nổi uy nhiếp này, quỳ rạp xuống đất.

    Bên trên Đại La Thiên Cung giao lôi cuồn cuộn không ngừng lan rộng, bao phủ, sơn mạch trăm vạn dặm bị thiên lôi đánh trúng biến thành bột phấn.

    Tiếp theo không gian Tiên Giới bị xé rách, từng lôi trụ tím đỏ kèm theo ngọn lửa đỏ rực từ trên trời giáng xuống.

    - Cái...cái...cái này là thiên phạt!

    - Quả, quả nhiên là thiên phạt!

    Nhìn cột lôi tím đỏ như nước lũ đánh hướng Đại La Thiên Cung, Chúc Dung Thiên Tôn giật mình biến sắc mặt.

    Thiên phạt!

    Thiên đạo chi phạt!

    Đồn rằng trước khi chứng đạo thành thánh thì thiên đạo sẽ giáng thiên phạt, cột lôi tím đỏ này chính là hồng mông chi lôi, ngọn lửa đỏ rực là thiên đạo chi hỏa!

    Chỉ cần chống đỡ được hồng mông chi lôi và thiên đạo chi hỏa liền có thể thành thánh, thành tựu đại đạo chi thể!

    Dù đứng cách xa ức vạn dặm nhưng lực lượng của hồng mông chi lôi và thiên đạo chi hỏa khủng bố khiến linh hồn của Chúc Dung Thiên Tôn thấy chấn động.

    Gã biết dù lấy thân thể Thiên Tôn hiện tại của gã thì một hồng mông chi lôi và thiên đạo chi hỏa đủ trọng thương gã.

    Nhưng bây giờ hồng mông chi lôi và thiên đạo chi hỏa giáng xuống giống như nước lũ, vô cùng vô tận.

    Chúc Dung Thiên Tôn cảm thán nói:

    - Không ngờ thực lực của Đại La Thiên Tôn này cường đến như vậy.

    Thực lực của Đại La Thiên Tôn này đã đứng đầu trong ngũ đại Thiên Tôn bọn họ!

    Hồng mông chi lôi và thiên đạo chi hỏa không ngừng đánh xuống, dường như vĩnh viễn không có tận cùng. Trong Đại La Thiên Cung, từng luồng sáng vàng bắn lên cao, ngăn cản lực lượng thiên phạt.

    Cứ như vậy chống đỡ một canh giờ sau không khí bỗng biến đổi, hồng mông chi lôi và thiên đạo chi hỏa tăng thêm gấp mấy lần.

    Luồng sáng vàng kia chớp mắt bị đè xuống, tiếp theo hồng mông chi lôi và thiên đạo chi hỏa nhấn chìm Đại La Thiên Cung, sau đó trong Tiên Giới vang tiếng nổ đất rung núi chuyển.

    Tiên Giới như trời sụp đất nứt.

    Lực lượng tính hủy diệt này khuếch tán từ Đại La Thiên Cung, đi qua đâu là tất cả đều biến thành hư vô.

    - Má ơi, mau trốn đi!

    Một số Đại La Kim Tiên, Tiên Đế, Tiên Quân biến sắc mặt, chạy tứ tán.

    Nhưng họ không kịp hét thảm đã bị lực lượng tính hủy diệt này cuốn lấy, biến mất trong thiên địa.

    Thật lâu về sau, Tiên Giới mới bình tĩnh trở lại.

    Chúc Dung Thiên Tôn nhìn tình hình, hít ngụm khí lạnh.

    Chỉ thấy lấy Đại La Thiên Cung làm trung tâm, xung quanh mấy ức dặm một mảnh hoang tàn. Tất cả sơn mạch, tiên thụ, tiên thú toàn bộ diệt tuyệt, mặt đất nứt rạn, trũng xuống, đất mẽ đang không ngừng lún sụp.

    Lúc này bên trên Đại La Thiên Cung xuất hiện ba bóng người, chính là ba vị Thiên Tôn khác. Chúc Dung Thiên Tôn lóe người cũng đi tới bên trên Đại La Thiên Cung.

    - Không...Không lẽ Đại La Thiên Tôn chứng đạo thành thánh thất bại!?

    - Lực lượng thiên phạt thật là quá khủng bố!

    - Đúng vậy, nếu là ta sợ là nửa nén nhang cũng khó thể chống đỡ!

    Chúc Dung Thiên Tôn và ba Thiên Tôn khác lòng run sợ nhìn hố sâu to cỡ mấy trăm vạn dặm bên dưới, ánh mắt phức tạp.

    Xem tình hình trước mắt thì Đại La Thiên Tôn chứng đạo thất bại.

    Bốn người đứng lại thật lâu sau cuối cùng bay đi.

    Ngay khi bốn người bay đi, cách vô số thế giới, một góc vũ trụ xa xôi, một vị diện thấp kém tên gọi Thiên Lam, trời cao mây trắng đột nhiên nổi giông gió chớp giật, nguyên vị diện chìm trong bóng tối.

    Tiếp theo một tia chớp xé rách bóng tối, biến mất.

    - Chuyện gì vậy? Sao bầu trời đột nhiên biến tối tăm?

    - Chắc không phải là Địa Ngục Ma tộc lại đến tấn công đi?

    Trong khi các cường giả vị diện Thiên Lam kinh ngạc thì bóng tối bỗng biến mất, bầu trời lại trở vềd trong sáng chói chang. Những thay đổi này khiến người vị diện Thiên Lam rất kinh ngạc.

    - Không lẽ mới rồi hoa mắt?

    - Không phải là Địa Ngục Ma tộc tấn công?

    Mọi người trong vị diện Thiên Lam chìm trong xôn xao.

    .....

    Đại La Thiên Tôn chậm rãi mở mắt ra, tỉnh dậy, nhìn trời cao nắng chiếu gay gắt, giơ tay che mắt, cảm thấy cả người đau nhức như bị xé rách.

    - Có chuyện gì thế này!?

    Đại La Thiên Tôn cố gắng lắ đầu, hắn chỉ nhớ đang lúc cố gắng chống đỡ hồng mông chi lôi và thiên đạo chi hỏa thì bỗng lực lượng thiên phạt tăng mạnh gấp mấy lần, tiếp theo hắn mất đi ý thức.

    Còn những chuyện sau đó thì Đại La Thiên Tôn không biết.


     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Tôn Trùng Sinh
    Tác giả: Thần Kiến
    Chương 2: Phế nhân?

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: VVD



    - Đây là đâu?

    Đại La Thiên Tôn cố gắng gượng dậy, lảo đảo đứng lên, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trong tầm mắt là cây to chọc trời nhìn không đến cuối.

    Đại La Thiên Tôn nhướng mày lầu bầu:

    - Tại sao linh khí biến mỏng manh như vậy!?

    Đại La Thiên Tôn cảm thấy linh khí xung quanh mỏng hơn Tiên Giới không chỉ gấp trăm lần, ngàn lần.

    Không lẽ chỗ này không phải là Tiên Giới? Đại La Thiên Tôn nghĩ đến khả năng này, tiếp theo hắn dùng thần thức nội thị, chỉ thấy trong người không còn hỗn độn chi khí đâu.

    Hơn nữa tất cả kinh mạch đều bị phá hủy, đứt đoạt, dây xích phép tắc linh hồn chi hải thô như cột trời bị đứt thành nhiều khúc.

    Không chỉ là linh hồn, kinh mạch trong người của hắn, ngay cả thân thể Thiên Tôn cũng bị vết thương nghiêm trong.

    Đại La Thiên Tôn biến sắc mặt, bật thốt:

    - Đây là!?

    - Xem ra dù lần này hắn vượt qua một kiếp, đại nạn không chết, nhưng tu vi đã mất sạch.

    Đại La Thiên Tôn thở ra một hơi:

    - Phù!

    Đại La Thiên Tôn thử cưỡng ép vận chuyển đan điền, nhưng mới thực hiện thì đau nhức nhói tim, mặt hắn trắng bệch, tầm mắt tối đen ngã gục xuống đất.

    Trong mơ hồ Đại La Thiên Tôn nghe thấy có tiếng bước chân.

    - Ủa, tiểu thư, chỗ này có một người nằm kìa?

    - Đi, đi qua xem thử!

    - Tiểu thư, coi chừng có trá. Chỗ này là Thanh Diễm sâm lâm, không chừng đối phương là người Trần gia phái tới.

    - Không có việc gì, không cần lo lắng!

    Không lâu sau, mấy người đi tới bên cạnh Thiên Tôn.

    - Xem ra người này bị yêu thú hệ lôi công kích.

    - Lực lượng hủy diệt hệ lôi mạnh quá, không lẽ là yêu thú cao cấp công kích?

    - Chỗ này là ngoài vòng Thanh Diễm sâm lâm, không thể nào có yêu thú cao cấp.

    - Các ngươi mang người này theo, chúng ta trở về.

    - Tiểu thư, cái này...người này bị thương nặng như vậy, cho dù trở về chỉ sợ cũng không sống lâu được, cộng thêm lai lịch không rõ, ăn mặc quái dị. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, theo ta thấy hay là chúng ta mặc kệ hắn đi?

    - Được rồi, các ngươi đừng nói nhiều, mang người theo!

    Hộ vệ xung quanh có chút bất đắc dĩ nói:

    - Tuân lệnh, tiểu thư!

    Tiếp theo Đại La Thiên Tôn cảm thấy mình bị người ta nâng lên rồi chuyển tới trên một tọa thú, một đường xóc nảy. Trên đường đi hắn lờ mờ thấy một bóng dáng yêu kiều trước mắt, chẳng là vị tiểu thư kia.

    Không biết qua bao nhiêu lâu, có tiếng người ầm ĩ, xem tình hình đã đến thành trì nào đó.

    - Chúng ta rốt cuộc đến Mộ Dung phủ!

    - Lần này thu hoạch không sai, săn giết hơn mười con nhị cấp yêu thú!

    Đại La Thiên Tôn mơ hồ nghe xung quanh bàn tán, lòng máy động, Mộ Dung phủ?

    Ở Tiên Giới thì Mộ Dung gia tộc là một trong những thế lực siêu lớn, không biết Mộ Dung phủ này có liên quan gì đến Mộ Dung gia tộc ở Tiên Giới hay không?

    Sau đó Đại La Thiên Tôn được vị tiểu thư kia sắp xếp ở một tiểu viện trong Mộ Dung phủ.

    Khi hai hộ vệ nâng hắn lên giường rồi liền mặc kệ, xoay người rời đi.

    Đại La Thiên Tôn nằm trên giường gỗ vừa lạnh vừa cứng, xung quanh yên tĩnh, hắn thầm cười khổ. Không ngờ Đại La Thiên Tôn như hắn có ngày lưu lạc đến tình cảnh này.

    Hình như mình bị những người thường này khinh thường? Ở trong mắt họ thì mình là người nửa chết nửa sống.

    Người nửa chết nửa sống? Đại La Thiên Tôn tự giễu cười, xem ra hắn phải mau chóng hồi phục lại thực lực mới được.

    Đại La Thiên Tôn thở ra hơi dài, cố nén toàn thân đau đớn gượng dậy, nhưng khi hắn miễn cưỡng vận chuyển công pháp kiếp trước 'Hỗn Độn Đại La Thiên' thì giống như lúc trước, đau nhói tim, chẳng qua lần này hắn không ngất xỉu.

    - Ta tu luyện Hỗn Độn Đại La Thiên trăm vạn năm, trải qua ngàn vạn kiếp nạn, ta không tiếp ta không thể hồi phục lại thực lực!

    Đại La Thiên Tôn ánh mắt kiên quyết.

    Đại La Thiên Tôn lại vận chuyển 'Hỗn Độn Đại La Thiên' lần nữa, đau nhói tim không ngừng xuất hiện.

    Lấy tâm tính như Đại La Thiên Tôn cũng nhịn không được nhíu chặt mày.

    Nhưng cứ như thế qua một canh giờ Đại La Thiên Tôn vẫn không thể tụ khí, đan điền không có chút phản ứng gì, chính lúc này, bên ngoài đột nhiên vang tiếng bước chân. Đại La Thiên Tôn lòng máy động, ngừng lại.

    Khi Đại La Thiên Tôn mới dừng vận công thì một bóng dáng yêu kiều đập vào mắt, chính là vị tiểu thư mang hắn về, sau lưng đi theo một ông lão râu bạc.

    - Ngươi...ngươi đã tỉnh?

    Mộ Dung tiểu thư thấy Đại La Thiên Tôn ngồi xếp bằng trên giường thì ngẩn ra, rất bất ngờ. Dù sao lúc Mộ Dung tiểu thư từ Thanh Diễm sâm lâm mang Đại La Thiên Tôn về thì hắn bị thương rất nặng, thế mà chưa đến một ngày hắn đã có thể tự mình ngồi dậy?

    Đại La Thiên Tôn gật đầu đáp lại:

    - Ừm.

    Mộ Dung tiểu thư lướn lên làn da như ngọc, mày ngài, liếc nhìn khiến người động lòng. Dù Đại La Thiên Tôn thấy rất nhiều tiên nữ ở Tiên Giới cũng không thể không thừa nhận Mộ Dung tiểu thư diện mạo rất đẹp.

    Mộ Dung Thiến thấy Đại La Thiên Tôn nhìn mình chằm chằm, mặt ửng hồng, mắt chớp lóe.

    Mộ Dung Thiến nói:

    - Công tử tỉnh thì tốt, vị này là Trần y sư ở phủ chúng ta, ta kêu lão lại đây nhìn xem vết thương của công tử.

    - Trần y sư?

    Đại La Thiên Tôn nhìn hướng ông lão râu bạc phía sau lưng Mộ Dung Thiến, gật đầu.

    Ông lão râu bạc tiến lên, nói:

    - Công tử, xin ngươi ngồi ngay ngắn, ta sẽ xem xét vết thương trong người của ngươi.

    Ông lão nói xong duỗi đôi tay ra, ngưng tụ một đoàn sáng màu trắng bao phủ hướng Đại La Thiên Tôn.

    Khi đoàn sáng trắng phủ trùm thì Đại La Thiên Tôn chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, bây giờ đoàn sáng trắng thấm vào người hắn thì cảm giác đau đớn bớt nhiều.

    Thời gian trôi qua, Mộ Dung Thiến đứng đó, mắt đẹp nhìn Đại La Thiên Tôn trong đoàn sáng.

    Mộ Dung Thiến rất tò mò với người đàn ông này, nàng không thể hiểu tại sao đối phương bị thương nặng như vậy, lúc mang về tùy thời sẽ chết vậy mà bây giờ có thể tự ngồi dậy?

    Mắt đẹp chớp lóe, xẹt qua khuôn mặt đẹp trai đến kỳ cục của Đại La Thiên Tôn, nghĩ tới ánh mắt đối phương nhìn mình, trái tim Mộ Dung Thiến đập nhanh hơn.

    Lúc này ông lão tóc bạc thu đôi tay lại, mày nhíu chặt.

    Mộ Dung Thiến trái tim thít chặt, vội hỏi:

    - Trần y sư, thế nào rồi?

    Ông lão tóc bạc lắc đầu, thở dài, nói:

    - Kinh mạch trong người hắn đều đứt hết, bị thương rất nặng, cho dù chữa khỏi có thể sống tiếp thì chỉ là phế nhân.

    Nói đến đây ông lão vẻ mặt thương hại nhìn Đại La Thiên Tôn.

    Mộ Dung Thiến biến sắc mặt, bật thốt:

    - Cái gì? Kinh mạch trong người đứt hết!?

    Mộ Dung Thiến nhìn Đại La Thiên Tôn, ánh mắt hơi phức tạp.

    Kinh mạch trong người đứt đoạn nghĩa là không thể tập võ.

    Trên Đại Lục Thiên Lam lấy võ đứng đầu này chính là người thấp kém nhất!

    Phế nhân? Đại La Thiên Tôn tự giễu cười, vẻ mặt bình tĩnh.

    Mộ Dung Thiến hỏi tiếp:

    - Vậy là không có cách nào khác sao?

    Ông lão râu bạc nói:

    - Trừ phi có cường giả thánh cấp nguyện ý tự hao tổn chân khí giúp hắn nối lại tất cả kinh mạch trong người.

    Mộ Dung Thiến nhướng mày, cường giả thánh cấp? Đẳng cấp này coi như là lão tổ Mộ Dung gia tộc của nàng cũng phải ngưỡng mộ, nói vậy là tương đương không có hy vọng.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Tôn Trùng Sinh
    Tác giả: Thần Kiến
    Chương 3: Võ Thần Điện

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: VVD



    Một lúc sau Mộ Dung Thiến tỉnh táo lại, hỏi:

    - Không biết nên xưng hô công tử như thế nào?

    Nên xưng hô như thế nào? Đại La Thiên Tôn ngây ra.

    Đời trước hắn thành tựu địa vị Thiên Tôn rồi thì các Tiên Đế, Tiên Quân Tiên Giới đều bái gọi là Đại La Thiên Tôn, vạn năm nay hắn gần như quên đi tên thật của mình.

    Đại La Thiên Tôn trầm ngâm, nói:

    - Long Kình Thiên.

    Cái tên Long Kình Thiên là tên thật lúc hắn tu luyện ở trần gian.

    Nếu vậy thì sử dụng lại tên thật đi.

    Nếu ông trời muốn hắn làm lại từ đầu, vậy mọi thứ bắt đầu từ đầu!

    Đời trước hắn lĩnh ngộ hồng mông căn nguyên pháp tắc chưa vững vàng, nóng lòng chứng đạo, thành tựu hỗn nguyên bất diệt chi cảnh thất bại. Nhưng hắn tin tưởng, một đời này hắn nhất định có thể đột phá!

    Mộ Dung Thiến biểu tình kinh ngạc, nói:

    - Long Kình Thiên? Không lẽ công tử là người của Long gia Lạc Vân vương quốc chúng ta?

    Ông lão râu bạc cũng nhìn chằm chằm Đại La Thiên Tôn.

    - Long gia Lạc Vân vương quốc?

    Long Kình Thiên ngạc nhiên, sau đó lắc đầu nói:

    - Không phải.

    Nhưng xem sắc mặt của hai người thì dường như Long gia Lạc Vân vương quốc rất nổi tiếng.

    Nghe Long Kình Thiên phủ định thì Mộ Dung Thiến nhẹ lòng, thầm lắc đầu, là nàng đã nghĩ nhiều.

    Long Kình Thiên thuận miệng hỏi:

    - Long gia rất nổi tiếng?

    Long Kình Thiên vừa dứt lời, Mộ Dung Thiến, ông lão râu bạc biểu tình quái dị.

    Không ngờ còn có người không biết Long gia của Lạc Vân vương quốc.

    Sau đó Mộ Dung Thiến giải thích cho Long Kình Thiên, Long gia này là một trong bốn gia tộc của Lạc Vân vương quốc bọn họ, không chỉ có địa vị phi thường trong vương quốc này, ở Vĩnh Phong vương triều cũng rất có uy danh.

    Long gia lão tổ chính là một vị thánh cấp cường giả.

    Theo đoạn đối thoại, Long Kình Thiên hiểu đôi chút về chỗ ở hiện tại của mình.

    Long Kình Thiên đúng là đã không ở Tiên Giới mà là một nơi tên gọi Đại Lục Thiên Lam. Long Kình Thiên đoán Đại Lục Thiên Lam này chắc là một không gian vị diện thấp kém ở nhân gian.

    Một lát sau Mộ Dung Thiến mang theo ông lão râu bạc rời đi.

    Trước khi đi Mộ Dung Thiến dặn dò Long Kình Thiên cứ yên tâm ở lại Mộ Dung phủ tĩnh dưỡng, đừng đi lại để tránh cho vết thương thêm nghiêm trọng.

    Long Kình Thiên nhìn bóng dáng yêu kiều của Mộ Dung Thiến khuất xa, thu lại tầm mắt, nhìn thân thể của mình, nhíu mày. Xem ra hiện tại Long Kình Thiên chỉ có thể ở Mộ Dung phủ 'tĩnh dưỡng' vài ngày.

    Long Kình Thiên lầm bầm:

    - Kinh mạch trong người toàn bộ đứt đoạn, tình hình đúng là hơi xấu.

    Càng tệ hơn là dây xích phép tắc linh hồn chi hải không biết tới ngày nào tháng nào mới tu phục lại được.

    - Phế nhân?

    Nghĩ đời lời ông lão râu bạc nói, Long Kình Thiên cười cười, hồi lâu sau tập trung tinh thần, lại vận chuyển công pháp 'Hỗn Độn Đại La Thiên'.

    Đau nhức thấu xương lại truyền đến.

    Ban ngày nóng bức qua đi, màn đêm buông xuống.

    Bất giác vài canh giờ đã qua.

    Long Kình Thiên ngừng lại, nhìn ánh trăng bạc bên ngoài song cửa sổ, muốn xuống giường đi bộ nhưng toàn thân đau muốn chết. Xem ra Long Kình Thiên chẳng những phải ở Mộ Dung phủ 'tĩnh dưỡng' vài ngày mà còn cần nằm trên giường gỗ một đoạn thời gian.

    Long Kình Thiên thở ra một hơi, cảm thán:

    - Lúc thiên phạt thì Vạn Vật đỉnh bị nổ, nếu không có linh dược như Diệp Tiên, tình hình đã không như thế này.

    Lúc thiên phạt Long Kình Thiên bị hồng mông chi lôi và thiên đạo chi hỏa nhấn chìm, những linh bảo, tiên khí lúc trước Long Kình Thiên luyện chế đều bạo tạc, tiên đan vào một ít linh dược Tiên Giới quý hiếm cũng biến mất.

    Buồn bực qua đi, Long Kình Thiên chỉ đành lại vận chuyển 'Hỗn Độn Đại La Thiên', thử tụ tập linh khí thiên địa.

    Một đêm trôi qua.

    Nhưng thiên địa vẫn là thiên địa đó, linh khí xung quanh không có chút phản ứng.

    Long Kình Thiên có chút an ủi là mặc dù tạm thời không thể tụ tậpv linh khí thiên địa nhưng đau nhức khắp người bớt đi nhiều.

    Chớp mắt đã trôi qua mấy ngày.

    Vài ngày qua mặc dù đan điền của Long Kình Thiên không thể tụ tập linh khí thiên địa nhưng đau đớn khắp người đã biến mất, có thể xuống giường hoạt động.

    Đại khái hành động không thành vấn đề.

    Mấy ngày nay mỗi ngày Mộ Dung Thiến đều dẫn theo ông lão râu bạc tới chữa trị cho Long Kình Thiên một lần.

    Mộ Dung Thiến nhìn Long Kình Thiên hồi phục mỗi ngày nhanh đến kinh người, rất là kinh ngạc. Mộ Dung Thiến đã như vậy thì càng đừng nói tới ông lão râu bạc.

    Nói theo kiểu của ông lão là lão làm y sư mấy chục năm chưa từng gặp người có thiên phú 'hồi phục' giống như Long Kình Thiên.

    Ngày hôm nay mặt trời rực rỡ, Long Kình Thiên đi ra khỏi phòng, tới sân nhỏ hoạt động tay chân. Ánh nắng cheiues trên người hắn rất ấm áp.

    Lúc này ông lão râu bạc bước vào trong sân, hỏi:

    - Kinh Thiên tiểu huynh đệ, hôm nay cảm giác thế nào?

    Long Kình Thiên xoay người, ngẩn ra. Tiểu huynh đệ? Long Kình Thiên lắc đầu cười thầm, xem bộ dạng hiện giờ của hắn thì đúng là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi.

    Long Kình Thiên cười nói:

    - Tốt hơn nhiều.

    Ông lão râu bạc bước tới, cười nói:

    - Vậy thì tốt.

    Long Kình Thiên thuận miệng hỏi:

    - Thiến cô nương đâu?

    Mỗi lần đều là Mộ Dung Thiến và lão cùng nhau tới, nhưng hôm nay không thấy nàng đâu.

    Ông lão râu bạc đáp:

    - Hôm nay là ngày mỗi năm một lần phân điện Võ Thần Điện mở ra muốn chọn đệ tử, gia chủ chúng ta mang tiểu thư đi trắc nghiệm.

    Long Kình Thiên nhìn ông lão râu bạc, hỏi lại:

    - Võ Thần Điện?

    Ông lão râu bạc thấy Long Kình Thiên vẻ mặt nghi hoặc thì vỗ trán, há hốc mồm, biểu tình rất khoa trương:

    - Ngươi...ngay cả Võ Thần Điện cũng không biết?

    Không ngờ Long Kình Thiên gật đầu.

    Ông lão râu bạc thấy Long Kình Thiên gật đầu thì suýt ngất xỉu, hắn thật sự không biết!

    Sau đó ông lão râu bạc giải thích cho Long Kình Thiên nghe về Võ Thần Điện. Hắn nghe xong mới biết Võ Thần Điện là một trong các thế lực siêu cấp trên Đại Lục Thiên Lam.

    Đại Lục Thiên Lam có ba vương triều, thống trị mấy ngàn vương quốc lớn nhỏ.

    Thế lực của Võ Thần Điện lại trải rộng mỗi góc Đại Lục Thiên Lam, ba đại vương triều, mấy ngàn vương quốc lớn nhỏ, mỗi tòa chủ thành đều có phân điện của Võ Thần Điện.

    Có thể nói ở Đại Lục Thiên Lam thì già trẻ bé lớn nam nữ đều biết Võ Thần Điện.

    Đây là vì sao ông lão râu bạc thấy Long Kình Thiên không biết Võ Thần Điện thì biểu tình khoa trương như vậy.

    Ông lão râu bạc ánh mắt là lạ, nửa đùa nói:

    - Nếu không phải ta biết là tiểu thư chúng ta mang ngươi về từ Thanh Diễm sâm lâm thì ta thật sự nghi ngờ ngươi không phải người Đại Lục Thiên Lam.

    “Ta đúng là không phải người Đại Lục Thiên Lam các ngươi.” Long Kình Thiên thầm nhủ.

    Ông lão râu bạc nói:

    - Đi thôi, Kình Thiên tiểu huynh đệ, hôm nay ánh nắng tốt, tiểu thư không ở đây, ta mang ngươi đi dạo.

    Long Kình Thiên cười nói:

    - Cũng tốt.

    Sau đó ông lão râu bạc dẫn theo Long Kình Thiên đi dạo trong Mộ Dung phủ.

    Mấy ngày ở chung, ông lão râu bạc dần có hảo cảm với Long Kình Thiên, không bởi vì kinh mạch trong người hắn đứt đoạn mà kỳ thị hắn.

    Ông lão râu bạc vừa đi vừa giới thiệu lịch sử huy hoàng của Mộ Dung gia tộc họ cho Long Kình Thiên biết.

    Theo cách nói của ông lão râu bạc thì Mộ Dung gia tộc đã truyền thừa một ngàn năm, ở Hải Thiên thành rất ghê gớm, là một trong ba đại gia tộc.

    Lão tổ Mộ Dung gia tộc bọn họ là một vị cường giả hoàng cấp.
     
    rocklina, inthenight and buinhi99 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Tôn Trùng Sinh
    Tác giả: Thần Kiến
    Chương 4: Rời đi

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: VVD



    Ông lão râu bạc nói huyên thuyên, vẻ mặt đắc ý:

    - Kình Thiên tiểu huynh đệ, cường giả hoàng cấp, ngươi biết đấy, ha ha, coi như là thành chủ Hải Thiên thành có gặp lão tổ chúng ta cũng phải cung kính!

    Bộ dạng của ông lão râu bạc giống như lão chính là cường giả hoàng cấp.

    Mấy ngày qua Long Kình Thiên có hiểu đôi chút về đẳng cấp tu luyện Đại Lục Thiên Lam.

    Đại Lục Thiên Lam lấy tu luyện chân khí làm chính, từ bảy tuổi khảo hạch thì bắt đầu tu luyện, thành công tụ khí liền trở thành một hậu thiên võ giả.

    Đột phá hậu thiên xong là tiên thiên võ sư, trên võ sư là đại võ sư, sau đại võ sư mới là võ vương, võ hoàng.

    Mỗi một đại cảnh giới lại chia bảy tầng.

    Lão tổ Mộ Dung gia tộc là cường giả võ hoàng, ở trong mắt ông lão râu bạc là cực kỳ lợi hại.

    Đúng vậy, trong Hải Thiên thành thì cường giả hoàng cấp không hơn một bàn tay, lão tổ Mộ Dung gia tộc xem như 'lợi hại'.

    Hai người đang đi thì bỗng phía trước truyền đến tiếng quát, mơ hồ nghe tiếng đao, kiếm va nhau.

    Ông lão râu bạc đứng lại, cười nói:

    - Chắc là tử đệ Mộ Dung gia tộc chúng ta luyện tập buổi sáng. Ta dẫn ngươi đi diễn vỏ trường xem.

    Ông lão râu bạc nói xong dẫn Long Kình Thiên đi tới trước.

    Long Kình Thiên theo sau lão, đi không xa thì tới một quản trường vài bình phương. Ở một góc quản trường, tử đệ Mộ Dung gia tộc đang vung quyền, như nghe có tiếng sấm nổ mạnh.

    Ông lão râu bạc vẻ mặt đắc ý nói với Long Kình Thiên:

    - Ha ha, thấy sao? Đây là võ kỹ gia truyền của Mộ Dung gia tộc, tên gọi là Bôn Lôi quyền, chính là võ kỹ đỉnh giai hoàng cấp trăm phần trăm!

    Võ kỹ đỉnh giai hoàng cấp?

    Nhìn vẻ mặt đắc ý của ông lão râu bạc, Long Kình Thiên cười cười, không nói.

    Đừng nói là đỉnh giai hoàng cấp, coi như là võ kỹ đỉnh giai thần cấp Đại Lục Thiên Lam thì Long Kình Thiên cũng không lọt vào mắt.

    Trong Đại Lục Thiên Lam, công pháp và võ kỹ chia phẩm cấp gồm hoàng, huyền, địa, thiên, thánh và thần cấp.

    Hoàng là cấp thấp, thần là cấp cao.

    Mỗi cấp lại chia bốn tiểu giai là thấp, địa, cao, đỉnh.

    - Đó là Bá Thiên đao!

    - Lăng Phong kiếm pháp!

    Ông lão râu bạc chỉ vào một góc quảng trường, Long Kình Thiên nhìn qua thấy một vài tử đệ Mộ Dung gia tộc đang so tài kiếm kỹ và đao pháp.

    Ông lão râu bạc lại một phen hăng say kể lể.

    Đang lúc ông lão râu bạc giải thích cho Long Kình Thiên nghe sướng miệng thì bỗng một bóng người nhảy lên khỏi quảng trường, đáp xuống trước mặt hai người.

    Long Kình Thiên nhìn sang, là một thanh niên, bộ dạng cũng mát mắt nhưng môi rất mỏng, dáng vẻ kiêu ngạo.

    Thanh niên chỉ vay, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Long Kình Thiên, hỏi:

    - Trần lão, đây chính là phế vật mà Thiến Thiến mang về từ Thanh Diễm sâm lâm?

    Ông lão râu bạc nhướng mày, nói:

    - Mộ Dung Bác, ngươi muốn làm cái gì? Hắn là bằng hữu của tiểu thư.

    - Bằng hữu? Hắn xứng không!?

    Mộ Dung Bác nhìn Long Kình Thiên, cười lạnh nói:

    - Kinh mạch toàn thân hắn đứt đoạn, không phải phế vật thì là cái gì? Dù là nô tài thấp kém nhất của Mộ Dung gia ta cũng mạnh hơn hắn nhiều!

    Ông lão râu bạc trách mắng:

    - Mộ Dung Bác, ngươi đi đi!

    Thanh niên phớt lờ ông lão râu bạc, hừ lạnh, nói với Long Kình Thiên:

    - Tiểu tử, ngươi khôn hồn thì cách xa Thiến Thiến của ta một chút, lát nữa biến khỏi Mộ Dung phủ của ta đi!

    Long Kình Thiên con ngươi co rút, gằn từng chữ nói:

    - Nếu ta không muốn thì sao?

    - Không à?

    Thanh niên ngẩn ra, cười lạnh nói:

    - Ngươi sẽ biết kết quả!

    Mộ Dung Bác nói xong xoay người rời đi.

    Long Kình Thiên nhìn bóng lưng đối phương rời đi, mắt lóe tia sáng lạnh.

    Mấy ngày nay Mộ Dung Thiến mỗi ngày đi tiểu viện của Long Kình Thiên, xem ra điều này làm Mộ Dung Bác ghen ghét. Tuy nhiên, mặc dù Long Kình Thiên không có ý gì với Mộ Dung Thiến nhưng uy nghiêm của Thiên Tôn không phải ai đều xúc phạm được!

    - Kình Thiên tiểu huynh đệ, ngại quá.

    Ông lão râu bạc ngại ngùng nhìn Long Kình Thiên, nói:

    - Mộ Dung Bác này làm người luôn kiệt ngạo như vậy.

    Long Kình Thiên không nói chuyện.

    Ông lão râu bạc nhìn biểu tình của Long Kình Thiên, khuyên nhủ:

    - Ta biết trong lòng ngươi không phục, nhưng hắn là thiên tài ngàn năm khó gặp của Mộ Dung gia tộc chúng ta. Trừ tiểu thư chúng ta ra thì thiên phú của hắn là cao nhất. Bây giờ hắn là võ giả thất tầng.

    Thiên tài ngàn năm mới gặp? Long Kình Thiên mặt không biểu tình. Năm đó hắn ở địa cầu trần gian tu luyện còn được trưởng bối môn phái gọi là thiên tài ngàn năm khó gặp.

    Ở Tiên Giới, dù là thiên tài ức vạn năm trước ở trước mặt Long Kình Thiên chỉ là rác rưởi.

    Ông lão râu bạc không biết suy nghĩ trong đầu Long Kình Thiên, thấy hắn không nói chuyện thì thầm thở dài, lắc đầu.

    Ông lão râu bạc nhìn ra được tiểu thư Mộ Dung Thiến của họ rất có 'cảm tình' với Long Kình Thiên, nếu không thì mấy ngày nay sẽ không ngày ngày dẫn lão tới đây trị liệu cho đối phương.

    Còn về 'cảm tình' tốt đến đâu thì ông lão râu bạc không biết.

    Nhưng, đáng tiếc.

    Trong người Long Kình Thiên kinh mạch đứt đoạn, nhất định là phế nhân.

    Ông lão râu bạc cảm thấy hai người họ không có kết quả tốt.

    Bởi vì có Mộ Dung Bác gây rối nên hai người không hứng thú đi dạo nữa.

    Long Kình Thiên quay về tiểu viện của mình, vận chuyển 'Hỗn Độn Đại La Thiên'. Bỗng Long Kình Thiên thầm kinh ngạc, vì hắn cảm giác khi vận chuyển công pháp 'Hỗn Độn Đại La Thiên' mà hắn tự sáng tạo thì linh khí thiên địa xung quanh có chút dao động!

    Long Kình Thiên mừng như điên.

    Bảy ngày!

    Đi tới Đại Lục Thiên Lam đã bảy ngày, rốt cuộc có thể tụ khí!

    Long Kình Thiên không ngừng vận chuyển công pháp, xung quanh linh khí thiên địa dao động từ từ tụ tập hướng hắn, thấm vào cơ thể, hướng tới đan điền.

    Từng đợt linh khí thiên địa tiến vào đan điền giống như rừng khô gặp hạn hán, đan điền của Long Kình Thiên điên cuồng nuốt những linh khí này, tiếp theo tỏa hướng mỗi góc người hắn, thấm thuần, ôn dưỡng kinh mạch đứt đoạn trong người, mỗi một tấc da thịt.

    Khi Long Kình Thiên mở mắt ra thì bên ngoài sắc trời mờ sáng, đã trôi qua một ngày.

    Long Kình Thiên thở ra một hời, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Hắn đứng lên, xương cốt kêu 'răng rắc' rất dễ chịu.

    Thần thức của hắn nội thị, trong đan điền đã có khí thể yếu ớt.

    Long Kình Thiên lẩm bẩm:

    - Xem ra thể Thiên Tôn này vẫn có chút tác dụng.

    Mặc dù lực lượng của Long Kình Thiên biến mất nhưng thể Thiên Tôn vẫn là thân thể Thiên Tôn, vẫn có thể hấp thu linh khí thiên địa.

    Tuy nhiên, ở vị diện này linh khí thiên địa quá mỏng manh.

    Thậm chí còn mỏng hơn cả địa cầu trần gian lúc trước Long Kình Thiên ở.

    Long Kình Thiên tu luyện tốc độ chậm hơn trước rất nhiều, hơn nữa bây giờ thân thể Thiên Tôn của hắn trải qua thiên phạt dường như sinh ra biến đổi gì đó, hấp thu linh khí thiên địa chậm hơn ở Tiên Giới nhiều.

    Tốc độ thậm chí không bằng lúc hắn tu luyện ở trần gian.

    Long Kình Thiên nhướng mày, nói:

    - Hay là bởi vì kinh mạch trong người đứt hết?

    Dù sao thì bây giờ Long Kình Thiên chỉ có thể chậm rãi tu luyện.

    Cứ thế trôi qua mười ngày.

    Long Kình Thiên tập trung vào tu luyện, không ngừng cố gắng, mười ngày sau linh khí ở đan điền của hắn đậm đặc nhiều, tiến vào sơ kỳ Luyện Khí kỳ.
     
    rocklina, inthenight and buinhi99 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Tôn Trùng Sinh
    Tác giả: Thần Kiến
    Chương 5: Thú Võ Sư

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: VVD



    Tốc độ này khiến Long Kình Thiên buồn bực, còn nhớ lúc trước hắn tu luyện ở địa cầu chỉ dùng hắn này tiến vào sơ kỳ Luyện Khí kỳ.

    Mười ngày nay ông lão râu bạc không đến, Long Kình Thiên không quá để ý, không ai quấy rầy cũng tốt.

    Ngày hôm nay, Mộ Dung phủ bỗng náo nhiệt hẳn lên.

    - Lần này Võ Thần Điện mở ra, tiểu thư của chúng ta đã được chọn!

    - Ta sớm nói rồi, lấy thiên phú của tiểu thư chúng ta thì chắc chắn có thể đi vào Võ Thần Điện!

    Những tỳ nữ, hộ vệ trong Mộ Dung phủ bàn tán.

    Long Kình Thiên lòng máy động, tự hỏi:

    - Mộ Dung Thiến tiến vào Võ Thần Điện?

    Trong Đại Lục Thiên Lam, mặc kệ là tử đệ của gia tộc nào, tiến vào Võ Thần Điện là vinh diệu to lớn.

    Lần này Mộ Dung Thiến có thể vào, trở thành đệ tử của Võ Thần Điện, Mộ Dung gia tộc trên dưới hò reo chúc mừng.

    Bên ngoài náo nhiệt không liên quan gì đến Long Kình Thiên.

    Trong gian phòng, Long Kình Thiên tiếp tục tu luyện.

    Ngày hôm sau, khi trời sáng, Long Kình Thiên dừng vận chuyển công pháp bước ra khỏi phòng thì thấy Mộ Dung Thiến cùng ông lão râu bạc đi vào tiểu viện.

    Mộ Dung Thiến mặt cười tươi như hoa, có thể thấy tâm tình của nàng rất tốt. Lần này vào được Võ Thần Điện, Mộ Dung Thiến tới báo tin vui cho Long Kình Thiên.

    Quả nhiên, Mộ Dung Thiến tiến vào liền hỏi tình hình mấy ngày nay của Long Kình Thiên, sau đó kiềm không được nói chuyện nàng vào Võ Thần Điện.

    Long Kình Thiên cười cười nhìn Mộ Dung Thiến bình thường dịu dàng giờ vẻ mặt hớn hở.

    Mộ Dung Thiến thấy nụ cười của Long Kình Thiên, cảm giác mình hơi thất lễ trước mặt hắn, khuôn mật nhỏ nhắn đỏ hồng.

    Nhưng khi Long Kình Thiên nói muốn rời khỏi Mộ Dung gia tộc thì nụ cười biến mất trên mặt Mộ Dung Thiến.

    Mộ Dung Thiến buột miệng nói:

    - Ngươi nói định rời đi!?

    Long Kình Thiên gật đầu, khẳng định:

    - Ừm.

    Nếu đã có thể hoạt động bình thường, lại vào Luyện Khí kỳ thì nên là lúc rời đi.

    Long Kình Thiên không thể ở lại Mộ Dung phủ này lâu dài.

    Hơn nữa đối với Long Kình Thiên thì ở lại Mộ Dung phủ có nhiều bất tiện.

    Mộ Dung Thiến thấy Long Kình Thiên gật đầu, tâm tình bỗng buồn bã, hé môi định nói cái gì nhưng khép lại, việc hắn rời đi quá đột ngột với nàng.

    Ông lão râu bạc ở bên cạnh nghe Long Kình Thiên nói muốn đi thì cũng rất ngoài ý muốn.

    Mộ Dung Thiến vẻ mặt u sầu nói:

    - Ngươi, khi nào thì đi?

    Long Kình Thiên nói:

    - Bây giờ.

    Mộ Dung Thiến nhìn chằm chằm Long Kình Thiên, giật mình nói:

    - Bây giờ? Ngươi!?

    Long Kình Thiên nói:

    - Thương thế của ta đã gần lành lặn.

    Trừ kinh mạch và linh hồn ra thì vết thương của Long Kình Thiên đúng là đã lành, hiện tại chỉ thiếu thời gian hồi phục thực lực.

    Mộ Dung Thiến ỉu xìu nói:

    - Vậy, được rồi.

    Nửa canh giờ sau, Mộ Dung Thiến và ông lão râu bạc đứng ở cửa lớn Mộ Dung phủ nhìn Long Kình Thiên dần đi xa.

    Mãi đến khi bóng lưng Long Kình Thiên khuất nơi chân trời, Mộ Dung Thiến vẫn đứng đó không nhúc nhích.

    Ông lão râu bạc đứng sau lưng Mộ Dung Thiến, thầm thở dài.

    Hồi lâu sau ông lão râu bạc kiềm không được nói:

    - Tiểu thư, hắn đã đi rồi, chúng ta trở về!

    Mộ Dung Thiến đột nhiên lên tiếng:

    - Trần y sư, ngươi nói xem sau này chúng ta còn gặp lại không?

    Ông lão râu bạc ngẩn ra, lắp bắp không biết nên trả lời câu hỏi ra sau.

    Ông lão râu bạc thừa nhận Long Kình Thiên từng tiếng nói cử động có sức hấp dẫn đặc biệt, tuấn tú đến kỳ lạ, nhưng ở Đại Lục Thiên Lam lấy võ làm chủ thì không thể làm cơm ăn.

    Kinh mạch trong người Long Kình Thiên đứt hết, đã là phế nhân, hiện tại Mộ Dung Thiến tiến vào Võ Thần Điện, trở thành đệ tử của Võ Thần Điện, theo ông lão râu bạc thấy thì sau này hai người căn bản không có khả năng tiếp xúc.

    Nhưng nhìn Mộ Dung Thiến vẻ mặt ngơ ngác nhìn đầu đường, ông lão râu bạc không nỡ nói ra sự thật này.

    Mộ Dung Thiến ánh mắt u buồn nói:

    - Chúng ta về đi.

    Nói xong Mộ Dung Thiến xoay người về phủ.

    Khi Mộ Dung Thiến và ông lão râu bạc quay về Mộ Dung phủ thì một góc đường có bóng người vọt ra, chính là Mộ Dung Bác.

    Mộ Dung Bác nhìn bóng lưng Mộ Dung Thiến biến mất, chuyển hướng Long Kình Thiên rời đi, cười lạnh nói:

    - Tiểu tử, đợi khi ngươi ra khỏi Hải Thiên thành thì ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

    Sau khi Long Kình Thiên đi ra khỏi Hải Thiên thành thì không đi đường chính mà bước trên đường núi.

    Long Kình Thiên quyết định đi Thanh Diễm sâm lâm tu luyện vài ngày.

    Dần dần, Long Kình Thiên cách Hải Thiên thành ngày càng xa, càng thưa thớt nhà dân.

    Khi Long Kình Thiên đi tới một vùng đất hoang thì bỗng đứng lại, lạnh nhạt nói:

    - Sao vậy? Còn không chịu đi ra?

    Long Kình Thiên dứt lời chỉ thấy một bóng người bay ra khỏi rừng rậm phái sau, đáp xuống trước mặt hắn, chính là Mộ Dung Bác bám theo hắn từ Hải Thiên thành.

    Mộ Dung Bác cười khẩy nhìn Long Kình Thiên, tay phải chỉ vào hắn, nói:

    - Ngươi không ngu ngốc lắm, có thể đoán được ta bám theo ngươi.

    Đoán được? Long Kình Thiên nghiền ngẫm nhìn đối phương.

    Mộ Dung Bác thấy vẻ mặt của Long Kình Thiên thì nhướng mày, lạnh giọng nói:

    - Chờ lát nữa để ta xem ngươi còn cười được không!

    Nói xong kiếm quang trong tay gã chợt lóe, tay nắm thanh trường kiếm xông hướng Long Kình Thiên.

    - Tuy nhiên, ta sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy, ta sẽ rạch mười kiếm vào mặt ngươi, rồi cắt đứt hai tay ngươi, sau đó là hai chân!

    Long Kình Thiên nheo mắt.

    Lúc này Mộ Dung Bác tới gần Long Kình Thiên mấy thước, ánh mắt khinh miệt, tùy tay rạch một kiếm vào mặt hắn, biểu tình dữ tợn.

    Nhưng khi trường kiếm của Mộ Dung Bác xẹt tới trước mặt Long Kình Thiên thì ngừng lại.

    Mộ Dung Bác ngây ra, tiếp theo vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin cảnh tượng nhìn thấy.

    - Ngươi, ngươi, ngươi thế nhưng...!

    Chỉ thấy Long Kình Thiên dùng một ngón tay phải chặn mũi trường kiếm!

    Tiếp theo Long Kình Thiên dùng hai tay búng, trường kiếm rung lên, lực lượng từ trường kiếm truyền đến khiến Mộ Dung Bác chịu không nổi thụt lùi, trên mặt đất hằn mấy dấu chân sâu hoắm.

    Mộ Dung Bác ổn định thân hình, biến sắc mặt.

    Tất cả điều này khiến Mộ Dung Bác khó thể chấp nhận.

    Từ một kích mới rồi thấy được Long Kình Thiên này ít nhất có lực lượng không thua gì gã!

    Mộ Dung Bác vẻ mặt âm trầm, nói:

    - Ngươi, kinh mạch trong người không bị đứt?

    Long Kình Thiên vẻ mặt lạnh nhạt, nói:

    - Ngươi hỏi nhiều quá!

    Mộ Dung Bác bỗng cất tiếng cười to, nói:

    - Tốt, tốt, vậy mới thú vị, nếu ngươi thật là phế vật thì dù có giết chết ngươi cũng không có gì hay!

    Long Kình Thiên mặt không biểu tình, hai tay chắp sau lưng, nói:

    - Vậy sao?

    Mộ Dung Bác quát to:

    - Thái Huyền đệ nhất kiếm, Kiếm Quyển Tàn Vân!

    Mộ Dung Bác bay lên, chân khí toàn thân dao động đâm một kiếm vào Long Kình Thiên.

    Một kiếm này uy lực mạnh mẽ hơn trước gấp mấy lần.

    Chỉ thấy kiếm quang xẹ qua đâu là dấy lên kiếm phong, cát bay đá chạy.

    Mộ Dung Bác xuyên qua cát đá, trường kiếm đâm vào ngực Long Kình Thiên, ngay vị trí trái tim. Mộ Dung Bác thấy mình một kích thành công thì ngẩn ra, sau đó vẻ mặt vui mừng.

    Mộ Dung Bác cười to:

    - Hắc hắc, thì ra ngươi chỉ như thế này, bên ngoài cứng, ta còn tưởng ngươi có bản lĩnh gì!
     
    rocklina, inthenight and buinhi99 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)