Thiên Ý Quyển 1 - Chương 180: Quyết chiến Mời đọc “Vèo Vèo… Vèo!” Ngay tức khắc từ trong đám sương trắng trước hai tay Tần Dương phóng ra vô số băng châm, chúng vừa xuất hiện đã tạo thành một mảng dầy đặc như mưa bay đến chỗ Liễu Thiên. Thế nhưng Liễu Thiên nào có đứng im, hắn vốn đã chạy được một đoạn. Khi thấy băng châm vừa đến thì hắn phi thân tránh đi rồi rất nhanh đã lùi tiếp mấy trượng ra đến tận viền ngoài của cái sân. Tần Dương hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền hướng băng châm phóng đến chỗ Liễu Thiên vừa xuất hiện. “Phạch, phạch…phạch!” Nhưng vẫn như vừa rồi, khi băng châm phóng gần đến Liễu Thiên thì hắn lại dùng Tam Bộ Di ba nhịp liên tục, hắn đã đứng cách chỗ cũ hơn nửa trượng vừa đủ tránh được băng châm. “Tạch! Tạch…” Còn đám băng châm như mưa bắn đến nhưng không chúng Liễu Thiên thì cắm đầy lên bức tường phía sau, một số va chạm với tường đá thì vỡ tan tạo lên những âm thành ròn rã. Nhìn đám băng châm phóng trượt phía sau, Liễu Thiên có chút rùng mình. Hắn khẳng định mình không cứng như bức tường kia, nếu dính thì chắc chắn sẽ bị băng châm xuyên qua. Vì vậy Liễu Thiên chỉ có cách dùng Tam bộ di tiếp tục di chuyển cực nhanh tránh đi rồi tiếp tục chạy xa hơn. Sở dĩ Liễu Thiên kéo dài khoảng cách vì hắn biết với công kích dầy đặc trên diện rộng thì hắn lúc đầu vẫn có thể né được nhưng đối phương dần sẽ đoán được hướng di chuyển của hắn mà đánh đón đầu, khi đó hắn chắc chắn sẽ bị gim chết. Đồng thời Tam Bộ Di hắn sử dụng tốt hơn người khác nhưng cứ một nhịp ba lần dùng là phải nhỉ vài giây. Cứ mỗi nhịp như vậy cơ thể hắn sẽ càng chịu tải lớn. Dần dần các bộ phận trong cơ thể sẽ tổn hại nghiêm trọng! Nếu dùng quá độ thì dù có thoát khỏi Tần Dương thì hắn cũng sẽ thành phế nhân vì kinh mạch vỡ nát. Vì thế hắn vẫn phải cắn răng tiếp tục di chuyển, hắn biết khoảng cách càng xa thì hắn càng có nhiều cơ hội tránh được băng châm mà không cần dùng đến Tam Bộ di. Quả nhiên càng xa thì các đợt băng châm càng khó theo được Liễu Thiên mà liên tục phóng trượt tạo thành những tiếng vèo vèo phía sau, cuối cùng thì cái thì cắm lên cây, cái thì bay đi xa, cái thì vỡ tan khi va vào tường. “Haha! Ta xem người làm sao có thể theo kịp!” Rất nhanh Liễu Thiên đã chạy khuất sau bức tường phía cuối cái sân, lúc này chỉ còn tiếng cười nói vọng lại. “Hừ!” Tần Dương nhíu mày thu hai tay lại rồi vụt cái đuổi theo Liễu Thiên đồng thời thần thức của hắn tràn ra tứ phía bắt đầu dò xét. Tần Dương lao qua bức tường, hắn tiến vào khu thư viện và khố phòng của Liễu gia. Tên này vừa chạy vừa cảm nhận, khi đến gần một dãy nhà thì hắn bỗng cười nhạt tay phải đấm về phía. Chỉ nghe ầm một tiếng một mảng tường bị đánh vỡ để lộ ra Liễu Thiên đứng phía trong. Thế nhưng nhìn Liễu Thiên có vẻ không bị thương mà chỉ thấy hắn đang đứng trong đống đổ nát nhìn ra cười rồi lại quay người chạy đi. “Chết đi!” Tần Dương hai mắt trợn lên quát rồi liền lao theo, tên này vừa chạy đi vừa đấm đá, hắn phá tan tất cả những mảnh vỡ cản đường hắn. Chẳng mấy chốc cả một dãy viện định bị hắn đập tan nhưng vẫn không đuổi theo được Liễu Thiên. “Ầm!” Tần Dương đi một đoạn thì cảm nhận thấy Liễu Thiên ở phía trước liền đạp vỡ một bức tường lao đến thế nhưng khi tường vỡ hắn lại không hề thấy Liễu Thiên. Điều này khiến hắn tức điên lên mà gào rú: “Phế vật, ngươi chỉ biết chạy thôi! Có giỏi thì thò đầu chó của ngươi ra!” “Vù!” Đáp lại Tần Dương là có một tảng đá lớn bay đến. “Rác rưởi!” Tần Dương nhíu mày lầm bẩm rồi tay phải đánh ra một quyền khiến tảng đá vỡ tan. Ngay lúc tảng đá vỡ, trong đám loạn thạch và bụi, một mỗi kiếm sắc bén lao ra nhằm thẳng mặt hắn đâm đến. Thế nhưng với thần thức phủ rộng vài trượng xung quanh thì một đòn này không làm Tần Dương bất ngờ, hắn chỉ đưa tay phải lên vỗ một cái đã khiến thanh kiếm bật ngược ra sau. Kiếm vừa bay đi thì một mảng tường lớn lại bay đến, Tần Dương không kịp tránh nên đành phải dùng quyền đập vỡ. Thế nhưng một tảng lại một tảng, chúng thi nhau bay đến từ nhiều hướng khiến Tần Dương tạm thời rơi vào thế phòng ngự. Hắn phải liền tục tránh né hoặc đập vỡ những mảnh tưởng đang bay đến. “Sủa ư! Nô tài phản chủ! Bản thiếu gia sẽ ném chết ngươi!” Phía ngoài Liễu Thiên dùng Lưu Thủy Bộ uyển chuyển chạy quanh, hắn vừa di chuyển vừa bê những tảng đá, mảng tường lớn ném về phía Tần Dương với lực đạo không hề nhỏ khiến tên này không thể thoát ra được. Liễu Thiên tự nhủ dùng kiếm không được thì dùng đá, dù sao hắn cũng chỉ có chút cơ bắp là hơn đối thủ nên phải tận dụng. “Ta sẽ giết ngươi!” Tần Dương bị ném cho túi bụi, rồi lại nghe thấy tiếng của Liễu Thiên thì hét lớn rồi khí thế toàn thân chợt thay đổi. Chỉ thấy nguyên thần của hắn bùng ra ngoài như nước rồi cuồn cuộn xoay tròn hình thành một quả cầu lớn màu trắng đục bao bọc hắn lại. “Phụp! Phụp!” Khi màng sáng kia xuất hiện thì những tảng đá lớn do Liễu Thiên ném đến đều bị cản lại rơi xuống phía ngoài, một số tảng còn vỡ tan bắn tung tóe. “Hả! Chạy!” Liễu Thiên thấy ném đá không còn hiệu quả thì khẽ kêu lên một tiếng liền quay đầu chạy đi. “Ta đã không tiếc tiêu hao chân nguyên mà người còn muốn chạy ư?” Tần Dương quay ra cười nhạt rồi đạp mạnh một cái cả người bay lên không đuổi theo hướng Liễu Thiên bỏ chạy. Liễu Thiên phía kia vẫn điên cuồng chạy, hắn dung Lưu Thủy bộ băng qua vài đống đổ nát, rồi lại nhảy qua một bức tường, hướng hắn chạy chính là cái hoa viên ở đầu hậu viện. Thế nhưng khi hắn gần chạy đến cái hoa viên kia thì bỗng đứng khựng lại vì phía trước hắn, Tần Dương đang đứng đó nhìn hắn với ánh mắt đầy thù hận. “Thì ra bay nhanh hơn chạy!” Bị Tần Dương chặn phía trước, Liễu Thiên thầm than, trường kiếm lại xuất hiện trong tay và được hắn nắm chặt. “Băng Linh Tỏa!” Tần Dương phía đối diện vẻ mặt lạnh tanh, hắn không chần chừ hô lớn, đồng thời hai tay hắn chập lại đẩy lên cao. “Tạch! Tạch!...” Liễu Thiên giật mình lùi lại nhưng không kịp, chỉ thấy xung quanh hơn trượng rất nhanh đã bốn cột băng mọc lên, đồng thời dưới chân hắn lúc này đã bị đóng băng, đôi chân hắn rất nhanh đã bị băng phủ kín, rất may là hắn có nguyên thần với thân thể mạnh mẽ nên không bị đông cứng. Thế nhưng tuy không bị đông đá nhưng Liễu Thiên cũng bị phong bế không thể di chuyển được. Mà theo hắn cảm nhận thì lớp băng dưới chân này cũng rất cứng và trong đó còn có một tia chân nguyên khống chế càng khiến hắn khó có thể dùng kiếm phá vỡ được. “Ta sẽ ướp sống ngươi!” Tần Dương thấy Liễu Thiên chúng chiêu thì cười đầy đắc trí đồng thời hắn lại càng vận nguyên thần mạnh hơn. Tầng băng từ từ dâng lên đến ngang đầu gối Liễu Thiên và tốc độ mỗi lúc một nhanh. Với tốc độ này chẳng mấy lớp băng sẽ phủ kín hắn. “Thử chặt một xem ngươi điều khiển ra sao.” Liễu Thiên nhìn xuống chân rồi lại nhìn quanh bốn trụ băng thầm nghĩ rồi liền lấy ra một thanh cự kiếm dài hơn trượng bổ về một cái trụ phía bên phải. “Ngươi! Phành!” Tần Dương giật mình định ngăn cản nhưng không kịp và cột băng kia đã bị đập vỡ. Khối băng hình vuông đang dâng lên bỗng biến dạng, ở góc trụ băng bị vỡ hàn khí tràn ra đóng băng một vùng quanh đó. Nhìn lại thì Tần Dương ngay tức khắc đã tái tạo cột băng nhưng vẫn không đủ nhanh nên đã khiến khối băng không thể dâng cao với tốc độ như trước. “Quả nhiên chậm lại!” Liễu Thiên mỉm cười liền vung cự kiếm bổ về cái trụ phía sau bên phải. Lại một tiếng bang vang lên, băng tinh bắn tung tóe. Ngay sau đó một mảng lớn phía ngoài cột băng vừa bị phá đã bị đóng băng một mảng, một lượng hàn khí tổn hao khiến cho khối băng đang dâng lên lại chậm lại. “Chết tiệt!” Tần Dương thấy vậy thầm mắng rồi lại vận nguyên thần hồi phục cột băng. Lúc này, hắn thật hối hận khi không dùng Băng Linh Tỏa trên diện rộng hơn, hắn thật không ngờ Liễu Thiên vừa tiếp xúc đã biết điểm yếu của chiêu này. Hắn đã quá coi thường Liễu Thiên. Khi cột băng phía sau khôi phục thì Liễu Thiên lại phá vỡ cột phía trước, điều này khiến tầng băng dưới chân hắn không thể tăng lên được. Tần Dương sau một hồi chạy theo sửa chữa cảm thấy bất lực, cuối cùng thì hắn cũng không hồi phục cột băng nữa mà liền thu tay đổi kiểu kết ấn. “Cơ hội!” Liễu Thiên thấy đối phương thu công liền lấy từ túi trữ vật ra một khối đá lớn ném mạnh ra đồng thời cự kiếm được thu về đâm thẳng xuống phiến băng phía dưới. Tảng đá lớn kia bay đến cũng không có nhằm vào Tần Dương mà đập vỡ cái cột đá phía xa bên trái. Khi cột đá này vỡ thì chân nguyên trong lớp băng cũng bị phá và cũng chính là lúc cự kiếm của Liễu Thiên đâm xuống tảng băng phía dưới. Chỉ thấy phành một cái, tảng băng dưới chân Liễu Thiên vỡ làm hai. Thế nhưng Liễu Thiên vẫn chưa hoàn toàn thoát ra được, hắn nhấc chân lên thì vẫn kéo theo hai tảng băng lớn. Thấy vậy hắn nhíu mày định đập vỡ hai tảng băng thì bỗng giật mình thu cự kiếm chắn trước người. “Xem ngươi chạy đi đâu! Chân hỏa!” Phía đối diện, Tần Dương kết ấn xong liền hét lớn rồi từ miệng thổi là một dải lửa đỏ rực. Dải lửa vừa xuất hiện đã tràn về phía Liễu Thiên. Liễu Thiên chân bị băng bám nên không thề dùng Tam bộ di được, hắn lúc này chỉ biết cắn răng chốn sau thanh cự kiếm. Lửa đó tạt đến được bản kiếm to cản lại, Liễu Thiên trốn phía sau cũng tránh được công kích chủ đạo nhưng vẫn bị đốt cháy hai bên cánh tay. Quần áo hắn cũng dần bốc cháy. Tất nhiên Liễu Thiên cũng không đứng im để bị đốt mãi, hắn sau khi tránh được một kích trực diện đầu tiên của hỏa thuật thì liền ôm theo cự kiếm ngả người ngã ra sau. Với sức nặng của cự kiếm chỉ nghe phịch một cái, Liễu Thiên như cây bật rễ đổ ra sau, hai tảng băng dưới chân được bật dựng lên vừa đẹp cản lại hỏa thuật đang thủi tới. “Tên này!” Tần Dương giật mình định thu lại hỏa thuật nhưng cuối cùng hắn lại thôi vì hắn biết đã muộn, hắn phải duy trì khiến Liễu Thiên không có khoảng trống để thoát ra được. Vì hắn cũng biết Băng Linh Tỏa đã bị phá nên lớp băng dưới chân Liễu Thiên không thể cản được hỏa thuật của hắn, chỉ vài nhịp thở là Liễu Thiên sẽ bị nướng chín. Quả nhiên lớp băng khi mất đi chân nguyên khống chế nên rất yếu, nó vừa bị lửa đỏ thổi đến đã tan chảy với tốc độ cực nhanh. Một màn này cũng trong dự liệu của Liễu Thiên, hắn rất nhanh thu cự kiếm lại xuất ra trường kiếm rồi chém liền mấy nhát, hai khối băng mỏng dưới chân hắn tan vỡ. Khi băng vừa vỡ, Liễu Thiên liền đạp xuống đất lộn về phía sau tránh đi hỏa thuật kia. Sau vài nhịp thở tuy bị đốt một chút nhưng Liễu Thiên vẫn lùi ra được. Khi hắn đã ra đến khoảng cách an toàn mới phủi phủi dập tắt đám lửa trên quần áo, đám lửa tắt đi cũng để lộ ra một phần cơ thể của hắn đã bị đốt cháy tạo thành những vết phồng rộp dấm máu. Không chỉ vậy, chân hỏa kia quả nhiên mang theo chân nguyên thâm sâu vào chỗ bị thương khiến vết thương của hắn càng khó hồi phục. Một vài tia chân nguyên đã xuyên thấy vào động mạch cùng một số bộ phận quan trọng khiến gương mặt hắn vặn vẹo rồi dần tái mét không còn chút máu. Tần Dương phía đối diện thấy Liễu Thiên thoát ra được cũng không ngạc nhiên, hắn chỉ lẩm bẩm rồi hỏa thuật lại càng được thi triển mảnh hơn, hỏa mang tràn ra với tốc độ nhanh và mạnh hơn hẳn vừa rồi. Hắn tin rằng với một chiêu này Liễu Thiên sẽ chết không không kịp ngáp. “Cái này!” Thế nhưng khi hỏa mang tràn ra được vài trượng gần như đã ập vào Liễu Thiên thì bỗng dừng lại, sau đó rất nhanh thu nhỏ lại rồi tắt hẳn, điều này khiến Tần Dương giật mình, vẻ mặt hắn kinh nghi nhìn về Liễu Thiên như muốn được giải đáp gì đó. Liễu Thiên vẻ mặt sau khi tái đi cuối cùng đã hồng hào trở lại, hắn khi này nhìn Tần Dường bằng ánh mắt đầy sát khí hỏi: “Sao, ngươi cảm thấy thế nào?” “Nguyên thần của ta, tại sao lại có thể!” Tần Dương thu lại hỏa thuật, hắn đưa hai tay ra trước lẩm bẩm với vẻ mặt khó tin. Hắn khi này cảm thấy nguyên thần bỗng dưng cạn kiệt đến tận cùng. Điều này chưa từng xảy ra với hắn vì dù sao những lần trước khi nguyên thần gần hết hắn cũng cảm nhận được mà tính toán nhưng lần này đến tận khi nguyên thần không đủ duy trì dị thuật nữa hắn mới nhận ra. Đây là vì sao? Điều này khiến hắn rơi vào mê hoặc. “Hắn đâu?” Tần Dương đang mải suy tư thì bỗng hai mắt mở lớn nhìn về phía trước. Nơi Liễu Thiên vừa đứng khi này chỉ còn vô số vụn băng đang bị máu hòa tan trên đất, Liễu Thiên thì đã biến mất. “Tiếp ta một kiếm!” Ngay lúc này, Liễu Thiên từ phía bên phải Tần Dương nhảy đến, trường kiếm vụt cái bổ xuống. Tần Dương quá bất ngờ, hắn không kịp tránh mà chỉ quay người rồi đưa tay trái lên, hắn cố gắng dùng lớp hộ thể chân nguyên lên đỡ. “Phựt! phịch!” Kiếm quang từ trên đi xuống, cánh tay trái của Tần Dương bắn ra ngoài, trường kiếm của Liễu Thiên tiếp tục bổ lên vai trái của Tần Dương mới dừng lại. Nhưng công kích toàn lực như vậy Liễu Thiên cũng không thể phòng thủ được. Tần Dương dính kiếm thì hắn cũng điên cuồng đưa tay phải ra đánh một trưởng vào ngực của Liêu Thiên. Không biết Tần Dương đánh ra trưởng gì nhưng quyền này mang theo một lượng nguyên thần ba động đánh lên người Liễu Thiên làm hắn bắn ra sau hơn ba trượng ngã lăn trên đất. “A! Tay của ta, ta sẽ giết ngươi!” Tần Dương khi này điên cuồng hét lên, hắn lấy ra một nắm đan dược ném vào miệng rồi lại lao về phía Liễu Thiên mặc cho máu từ cánh tay đang phun ra như vòi hoa sen. “Tao lại sợ à!” Liễu Thiên thấy đối thủ lao lên thì nộ khí cũng đầy mặt, hắn cũng hét lớn rồi cầm theo trường kiếm chờ sẵn. Tần Dương cắn đan dược thì bỗng chốc nguyên thần lại bùng ra, hắn vụt cái đã áp sát, tay phải xòe ra đẩy về phía Liễu Thiên, lượng nguyên thần cuối cùng của hắn cũng dồn ra ngưng tụ ở bàn tay tạo tành một hoa văn màu trắng đục. “Băng ấn!” Bàn tay Tần Dương đánh vào ngực Liễu Thiên ngay tực khắc một luồng hàn khí thủi tới, cơ thể Liễu Thiên cũng theo đó bị đóng băng. Liễu Thiên có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lan từ ngực ra toàn cơ thể, chỉ vài giây hắn đã cảm thấy cơ thể cứng đơ, đầu óc choáng váng, hắn cảm thấy ngột thở. “Giết!” Liễu Thiên trong lòng gầm rú, cánh tay chưa bị đóng băng liền vung kiếm đâm thẳng vào cổ họng của Tần Dương. “Sụt!” Tần Dương vốn đã hết nguyên thần, hắn dù cắn nhiều đan dược nhưng cũng chưa tiêu hóa hết nên không có hộ thể chân nguyên vì vậy một kiếm của LIễu Thiên dễ dàng đâm qua cổ hắn. Liễu Thiên đâm một kiếm rất nhanh rút kiếm ra nhưng đó cũng chính là động tác cuối cùng hắn có thể làm vì cơ thể hắn đã bị đóng băng hoàn toàn. Liễu Thiên đổ ra đất, Tần Dương phía đối diện, tay phải bịt vào cổ lùi ra sau vài bước rồi cũng ngã lăn ra đất. Tên này vô lực ngã ra cố bịt máu từ vết tương nhưng máu từ cổ và cánh tay cụt vẫn rỉ ra không ngừng.
Thiên Ý Quyển 1 - Chương 181: Phân linh dịch Mời đọc “Tại sao?” Ta làm sao lại thế này!” Trên sân cạnh hoa viên, Tần Dương nằm sấp dưới đất nhìn ra đám máu lênh láng trong lòng tràn ngập khó hiểu. Thế nhưng có khó hiểu thì cũng không có ai giải thích cho hắn. Lúc này, hắn ngước mắt nhìn qua Liễu Thiên đang bị đóng băng thì khẽ cười một cái đầy thỏa mãn. Trong mắt hắn mọi thứ dần mờ đi rồi tối hẳn! “Tạch! Tạch!...” Tần Dương vừa chết thì lớp băng quanh người Liễu Thiên cũng vỡ ra. Liễu Thiên từ từ khôi phục lại, hắn lổm ngổm bò dậy. Hắn vừa đứng dậy liền nhìn lại cơ thể mình thì không khỏi trầm tư suy nghĩ: “Xem ra công sức của mình và Đồng đại ca đã không uổng phí! Mình có thể cảm nhận sức mạnh của từng tế bào, ngọc dịch kia là thứ gì mà lại bá đạo như vậy! Nếu tiếp tục luyện tập cơ bản như trước thì quả nhiên đã uổng phí linh ngọc này!” Liễu Thiên suy tư một hồi rồi cũng nhìn lại phía Tần Dương thì thấy tên kia đã ngỏm rồi. “Ngươi trước kia khinh thường ta cũng được rồi nhưng lại có ý đồ với muội muội và gia tộc của ta, ngươi lại muốn lấy mạng ta thì không thể sống! Mà ngươi chết rồi ta cũng không cần nhiều lời giải thích làm gì!” Liễu Thiên nhìn thi thể của Tần Dương nằm bất động trên đất thì lắc đầu lẩm bẩm. “Tần Khang ư? Dù có chiếm được Liễu gia ta thì ngươi cũng mất thằng con trai!” Liễu Thiên thu kiếm lại ánh mắt nhìn ra phía xa thầm nghĩ. “A! Cơ thể mình cũng dính nhiều vết thương!” Liễu Thiên lúc này mới nhìn lại thân thể thì thấy bản thân bị thương không nhẹ. Khi hắn áp sát rồi đánh ra một chiêu Lôi Trảm kia lại dính một trưởng của Tần Dương dẫn đến thương tích nặng thêm rất nhiều. Rất may là khi Tần Dương đánh một trưởng kia nguyên thần đã cạn kiệt nếu không với những thương tích từ trước thì hắn đã rơi vào hôn mê bất tỉnh. Tiếp sau đó hắn lại sơ ý không tính đến việc Tần Dương cắn đan dược nên đã dính một chiêu Băng ấn. Nếu không phải cơ thể hắn có dị ngọc dung hợp khiến từng tế bào đều mạnh hơn thì giờ hắn chắc cũng ngỏm rồi. Liễu Thiên xem xét lại một lượt thì cũng biết trong cơ thể mình một phần lớn nội tang đều bị chấn động mạnh và có sứt mẻ, nhất là phía phổi như bị dập khiến hắn có cảm giác khó thở. Đồng thời trên cơ thể hắn lúc này cũng có nhiều vết bỏng nặng vẫn đang dấm máu. “Trị thương từ nội đến ngoại, đầu tiên vẫn cứ phải làm cho nội tạng hồi phục chức năng, như vậy các hệ tuần hoàn được vận hành bình thường thì mọi thứ đều đơn gian hơn.” Suy xét một hồi thì Liễu Thiên không chậm trễ nữa, hắn liền ngồi xuống lấy trong người ra một viên Dương Phê hoàn cùng một vài đan dược phụ khác bỏ vào miệng rồi bắt đầu vận hành nguyên thần trị thương. Dương Phê Hoàn chính là loại đan dược có công dụng bài tiết máu bầm, đồng thời hợp chất trong thuốc sẽ cố đinh vết thương và kích thích hồi phục các mô mềm trong cơ thể. Có thuốc này cộng thêm nguyên thần kích hoạt thì việc hồi phục sẽ nhanh hơn rất nhiều so với bình thường. Liễu Thiên sau khi suy nghĩ kỹ thì từ từ thu liễm lại tu vi rồi mới chính thức trị thương. Vừa rồi khi chiến đấu cần vật hành tối đa công pháp nên không thể điều tiết thiên tinh được nhưng lúc này đã bình thường thì hắn có điều tiết thiên tinh để mọi người không quá ngạc nhiên với tu vi của hắn. Thời gian nhẹ nhàng trôi, Liễu Thiên ngồi dưới sân nhắm mắt điều tức. Theo đó nguyên thần tràn ra bao bọc lấy những vết thương trên cơ thể hắn. Cùng với đó dược lực trong Dương Phê hoàn cũng được tiêu hóa khiến cho vết thương của hắn đang dần liền lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Tất nhiên để có tốc độ hồi phục này cũng phải nói đến Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc và thiên tinh trong trong cơ thể. Chỉ mấy phút sau, phía ngoài có tiếng chân chạy đến, đó chính là Liễu Thuyên cùng mấy người Liễu Hải. Đám người này vừa đến thấy Liễu Thiên ngồi đó quần áo đầy máu thì liền lo lắng hỏi: “Đại ca! Ngươi làm sao vây?” “Đại ca, mau qua giúp đại ca!” Liễu Thiên nghe thấy trợt mở mắt đứng dậy, hắn lau vết máu đã sắp khô trên miệng mỉm cười không nói gì. “Đại ca! Huynh bị sao…đây là Tần Dương!” Liễu Thuyên đang chạy lại thì thấy thi thể Tần Dương liền kinh ngạc hô lên. Hai người Liễu Hòa, Liễu Hải và mấy thiếu niên nữa cũng ngạc nhiên không kém, tất cả đứng vây quanh thi thể Tần Dương. “Hắn bị trưởng lão giết rồi ư?” Liễu Thuyên lúc này vội vàng đi đến đỡ Liễu Thiên hỏi. Đám người Liễu Thuyên khi sang hậu viện thì biết Tần Khang làm phản mà giờ lại thấy xác Tần Dương ở đây thì liền nghĩ rằng tên này bị trưởng lão giết chết. “Không! Bọn ta đánh nhau! Ta đã giết hắn!” Liễu Thiên lắc đầu nói. “Hai người đánh nhau! Huynh giết hắn?” Liễu Thuyên nghe vậy há miệng, trố mắt đầy vẻ khó tin. “Thật ư! Đại ca thật ư?” Hai người Liễu Hải, Liễu Hòa đều hưng phấn hỏi. Hai bọn chúng mấy ngay nay bị Liễu Thiên làm cho ngạc nhiên nhiều lần rồi nên lần này chúng cũng hi vọng đó là thật! “Ừ! Ta dùng độc nên giết được hắn!” Liễu Thiên gật đầu giải thích. “Độc ư? Sao dễ dàng thế được!” Liễu Thuyên nghe vậy lắc đầu phủ định. Nàng sao có thể tin được việc Liễu Thiên vừa nói. Một người Linh cơ cảnh đệ thất trọng không thể nào giết được một người Khai Minh cảnh trung kỳ được, dù có dùng độc. Phải biết rằng trên đời rất ít độc có tác dụng với dị giả mà có độc có hiệu quả thì đối thủ làm sao chúng độc dễ dàng được. Uống vào đó là điều không thể trong trường hợp của Liễu Thiên và Tần Dương. Ngửi thì dị giả khi chiến đấu họ rất ít khi hô hấp, họ đa phần đều giải phóng nguyên thần tạo thành năng lượng để cơ hoạt động nên việc hít thở gần như không cần. Độc lây qua da lại càng không có tác dụng vì trên Khai Minh cảnh nguyên thần có thể ra ngoài cơ thể nên khi độc tính vừa qua da tiến vào thì sẽ bị nguyên thần đẩy ra ngay. Bình thường chỉ có một cách để dị giả có thể chúng độc đó chính là gây cho đối thủ bị thương, độc sẽ qua máu lây lan trong cơ thể với tốc độ cực nhanh. Nhưng Liễu Thiên làm sao có thể đả thương Tần Dương được. Phải biết hộ thể chân nguyên của đệ tử Khai Minh cảnh rất mạnh, một đệ tử Linh Cơ cảnh rất khó có thể xuyên phá. Mà lại nói hai người đánh nhau thì Liễu Thiên làm sao có thể đánh Tần Dương chảy máu được! Vậy làm sao Tần Dương chúng độc chết được? “Không cần khó hiểu! Ta lúc đầu khích hắn để hắn chủ quan tấn công ta, ta khi đó vận dụng kiếm quyết tích tụ nguyên thần xuất ra một kiếm cực mạnh nên dù có hộ thể nhưng ta vẫn cắt được một vết thương nhỏ trên cánh tay hắn.” Liễu Thiên thấy mấy người này vẻ mặt suy tư sầu não thi liền giải thích. “Công việc tiếp theo chính là cố gắng duy trì để độc dược phát tác! Và cuối cùng thì hắn cũng chúng độc bại vọng!” Liễu Thiên mỉm cười nói tiếp. Liễu Thuyên nghe vậy hơi nhíu mày suy tư rồi lại hỏi: “Thế đại ca làm sao lại bị thương nặng như vậy?” “Haha! Ngươi xem tu vi ta như vậy làm sao đánh lại, bị tên đó đuổi cho thừa sống thiếu chết. Rất may là hắn sử dụng dị thuật cấp cao nên nguyên thần tiêu hao nhanh!” Liễu Thiên cười cười lại kể lại. Liễu Thuyên nghe vậy liền nhìn lại chỗ Tần Dương thì thấy hắn đã bị mất cánh tay trái, nàng khi này lại nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu. “Sao còn chỗ nào không hiểu nữa?” Liễu Thiên thở dài rồi lại hỏi. “Nhưng là độc huynh dùng là độc gì mới được chứ? Làm sao có thể hạ độc được dễ dàng vậy.” Liễu Thuyên lúc này càng tò mò, phải biết độc nhiễm vào máu thì dị giả rất dễ phát hiện và dùng nguyên thần ức chế rồi sau khi chiến đấu kết thúc họ sẽ tiếp tục chữa trị. Như vậy thì độc tính là sao phát tác được. Chẳng nhẽ Liễu Thiên cũng có trong tay Dị độc mà chỉ Y Sư mới chế ra được? “Cái này, đó là một loại rất hiếm của một người bạn cho ta, nó có tên Phân Linh dịch, đúng ra nó cũng không hoàn toàn là độc dược. Nó chỉ có tác dụng làm tan đi nguyên thần chứ không hề làm hại cơ thể. Loại dịch này cũng được dùng nhiều để chữa các vết nội thương do nguyên thần gây ra hay là dùng để tán công tu luyện công pháp mới, nó cũng dùng vào những việc phá giải cấm chế hay trận pháp,…” Liễu Thiên lúc này ghé vào sát tai Liễu Thuyên nói. “Có loại đó nữa!” Liễu Thuyên nghe một hồi thì vẻ mặt càng trở lên ngạc nhiên. “Ừm! Phân Linh dịch này có phản ứng rất tốt với máu, chỉ cần dính một chút cũng đủ làm chúng lan khắp cơ thể. Trong khi chúng phát tán trong cơ thể nếu người chúng vận hành nguyên thần gặp chúng thì nguyên thần sẽ phân giải rất nhanh. Một điểm nữa là người chúng Phân Linh Dịch lúc đầu vận hành nguyên thần không có cảm nhận gì khác nên khó có thể nhận ra, đến khi nguyên thần cạn kiệt mới nhận ra thì đã quá muộn.” Liễu Thiên gật đầu tiếp tục giải thích. “Vậy tác dụng của loại này cần bao nhiêu thời gian thì hết?” Liễu Hải bên cạnh cũng nghe được, hắn liền hỏi. “Tác dụng của loại này cũng không lâu chỉ tầm nửa canh giờ là hết!” Liễu Thiên lại trả lời. Loại dịch này Liễu Thiên lấy được từ trong tay Tằng Nhất. Lần trước tên kia có chế ra một ít bán thành phẩm Phân Linh Dịch đã cho Liễu Thiên và Hà Minh mỗi người một lọ. Từ đó đến giờ Liễu Thiên vẫn chưa có cơ hội sử dụng, hôm nay cuối cùng cũng chứng minh được độ bá đạo của thứ dịch này! Lại nói đến cách dùng thì Phân Linh dịch này ở dạng lỏng, chỉ cần bôi lên binh khí thì để bao lâu cũng được miễn là phải bọc kín không cho không khí vào bởi vì ra ngoài không khí nó rất nhanh sẽ bị phân giải thành chất khác. Thế nhưng trong chỉ giới thì vốn không có không khí nên Liễu Thiên để trong đó thì không cần phải bịt kín. Còn nguyên nhân tại sao Liễu Thiên lại bôi lên kiếm loại dịch này thì là do hắn trước lần kiểm tra tổng hợp cuối năm cứ nghĩ phải chiến đấu với các đệ tử khác nên đã bôi một chút lên thanh tiểu kiếm màu đen để phòng trường hợp nguy hiểm. Thế nhưng kết quả là bài kiểm tra cuối năm hắn đánh nhau với một con gấu không có nguyên thần nên hắn vẫn chưa dùng đến thành tiểu kiếm này. Đến hôm nay đúng dịp gặp cường địch và Liễu Thiên đã có cơ hội dùng thử, kết quả làm hắn rất hài lòng! Lúc này, Liễu Thuyên đứng nghe Liễu Thiên nói về Phân Linh dịch thì vẫn tỏ ra mơ hồ khó hiểu, mấy người Liễu Hải cũng tỏ vẻ như vậy. “À! Mải nói chuyện của ta! Bên đó sao rồi, ta thấy hình như cũng có người tấn công vào hậu viện?” Liễu Thiên lúc này mới nhớ ra lo lắng hỏi. “Đại ca yên tâm, ở đó canh phòng rất nghiêm ngặt, đồng thời lại có bá mẫu cùng mấy người tứ thẩm trấn giữ. Ta nghĩ bên đó còn an toàn hơn bên này nhiều.” Liễu Hòa khi này liền cười nói. Hắn khi vừa rồi nhìn mấy tên tấn công vào hậu viện bị mấy vị phu nhân đánh cho tan tác chim muông thì vẫn không khỏi nể phục mấy vị nữ lưu trong gia tộc. “Vậy chúng ta đi ra đại điện thôi!” Liễu Thiên nghe được tin tức đó thì cũng yên tâm. Hắn biết mẫu thân còn có tu vi cao hơn nhiều so với phụ thân, nếu người đã canh giữ bên đó thì còn gì phải lo lắng nữa. “Vậy còn tên này?” Liễu Thuyên khi này chỉ vào xác Tần Dương hỏi. “Kệ hắn, tý xong xuôi sẽ có người dọn!” Liễu Hải lập tức nói, giọng điều thì đầy khinh bỉ, coi thường. “Các ngươi định đi đâu?” Mấy người đi ra đến ra khỏi sân được một đoạn thì bỗng Liễu Nhân Toàn xuất hiện, gã nhìn mấy người nói. “Phụ thân! Người đã về!” Liễu Thuyên đang đỡ Liễu Thiên thì liền bỏ hắn ra chạy lại ôm Liễu Nhân Toàn. Liễu Thiên may mà không ngã, hắn trợn mặt nhìn tiểu muội rồi lại lắc đầu cười nói: “Tứ thúc!” Mấy người Liễu Hòa cũng đi lên chào Liễu Nhân Toàn. “Tứ thúc!” “Tứ gia!” “Thôi nào, nữ nhi lớn rồi mà cứ như trẻ con vây!” Liễu Nhân Toàn tỏ vẻ khó sử đẩy Liễu Thuyên ra mỉm cười nói. Liễu Thuyên nghe vậy mới nhớ ra là quanh đây còn có nhiều người nên nàng vội lùi lại chuyển chù đề hỏi: “Phụ thân phía đại điện đang có đánh nhau?” “Bên đó xong rồi!” Liễu Nhân Toàn gật đầu nói. “Phía trước xong rồi ư? Tứ thúc chúng ta thắng ư?” Liễu Hải khi này vui vẻ nói. “Ừ! Bọn chúng đã chết hoặc bỏ chạy hết, phía trước là cảnh máu me, các ngươi không nên nhìn làm gì, hãy về nghỉ đi, Thuyên nhi đỡ đại ca ngươi về phòng!” Liễu Nhân Toàn gật đầu nói rồi lại hướng Liễu Thuyên căn dặn. “Vâng!” Liễu Thuyên liền gật đầu đáp đi đến đỡ Liễu Thiên. “Tứ thúc, chúng ta giết nhiều người thế không sợ..” Liễu Nhân Toàn chưa kịp rời đi thì Liễu Thiên lại hỏi. “Không sao! Cái này chúng ta tự có thu xếp!” Thấy Liễu Thiên tỏ vẻ lo lắng thì Liễu Nhân Toàn liền nói rồi lại mỉm cười tán dương: “Thiên nhi rất khá, dùng tu vi Linh Cơ đệ thất trọng đánh bại được người ở Khai Minh cảnh, quả nhiên là nhân tài!” “Chỉ là chút âm mưu quỷ kế mà thôi!” Liễu Thiên nghe vậy hơi giật mình nhưng rất nhanh lắc lắc đầu đáp. “Đôi khi chỉ cần biết suy nghĩ một chút thôi cũng đủ để một vượt lên người khác rồi!” Liễu Nhân Toàn ánh mắt nghiêm túc nói. “Vâng! Mà sao thúc lại biết ta giết chết Tần Dương? Thúc đã quan chiến ư?” “Ừ! Ta làm sao để cho người trong gia tộc bị nguy cơ được! Đáng tiếc là Tần Dương kia lại bị cháu của ta dễ dàng lấy mạng! Nếu không ta cũng xuất hiện rồi!” Liễu Nhân Toàn lại gật đầu rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ. Tất nhiên gã cũng nhìn ra Liễu Thiên có tu vi gì nhưng gã cũng không muốn vạch trần vì gã biết Liễu Thiên không phải có ý xấu, hắn chỉ là không muốn thể hiện. “Dễ dàng! Thúc không thấy ta chật vật thế nào ư?” Liễu Thiên nghe nói vậy mới trố mắt lên hỏi. Hắn thật không ngờ tứ thúc lại đứng nhìn hắn ăn hành như thế? “Thì không phải Thiên nhi đã giết được kẻ thù sao? Haha!” Liễu Nhân Toàn khi này lại hỏi rồi cười lớn. Gã lúc trước thấy Liễu Thiên bị đóng băng thì vốn đã lao xuống rồi nhưng khi thần thức gã đảo qua thì thấy cơ thể Liễu Thiên vẫn hoạt động bình thường thì liền dừng lại quan sát và quả nhiên là sau khi Tần Dương chết, Liễu Thiên cũng tự thoát ra khỏi đám băng. Nhớ lại tràng cảnh đó, Liễu Nhân Toàn nhìn lại cơ thể Liễu Thiên một lượt định nói gì đó nhưng lại thôi, gã quay ra với đám Liễu Thuyên lắc đầu nói: “Thôi muộn rồi, về nghỉ đi! Mai chúng ta sẽ nói chuyện sau!” Gã nói xong không đợi mọi người phản ứng đã nhảy lên biến mất trên không. Liễu Thuyên thấy phụ thân đi rồi liền quay lại lại đỡ Liễu Thiên nói: “Chúng ta về thôi.” “Ừm!” Liễu Thiên cũng gật đầu mặc cho tiểu muội đỡ đi, mấy người còn lại cũng nhìn qua thi thể Tần Dương một lượt rồi cũng quay đầu rời khỏi.
Thiên Ý Quyển 1 - Chương 182: Liễu Nhân Khanh lo lắng Mời đọc Tại một gian phòng bí mật trong Liễu Phủ có ba người đang ngồi nói chuyện với nhau. Trong ba người này có Liễu Nhân Khanh, Liễu Nhân Toàn và một lão giả. Lão giả đó không ai khác chính là gia tổ Liễu gia – Liễu Không. Nhìn bộ dạng của lão lúc này rất khỏe mạnh, không còn thiếu huyết khí như khi đánh nhau với Hổ Hà nữa. “Từ nay phải hành sự cẩn thận, thời gian không còn nhiều! Nhân Toàn hãy mở ra Thần Các cho đám hậu nhân tiếp nhận truyền thừa!” Liễu Không ngồi đó suy tư một hồi khẽ nói. “Dạ! Gia tổ yên tâm!” Liễu Nhân Toàn cung kính đáp. “Được rồi, dù chúng ta che dấu nhưng kẻ thù vẫn có thể tìm ra. Ta cũng không ở đây lâu nữa, các ngươi biết phải làm gì rồi!” Liễu Không đứng dậy thở dài nói rồi cũng không đợi hai người Liễu Nhân Khanh trả lời đã quay người rời đi. Liễu Không rời đi, Liễu Nhân Khanh vẫn ngồi suy tư một lúc rồi đột nhiên lắc đầu đứng dậy nhìn Liễu Nhân Toàn cười nói: “Tứ đệ vất vả rồi, chúng ta nghỉ thôi!” Liễu Nhân Toàn lắc đầu cười cười rồi chợt nhớ ra nói: “À! Đệ có chuyện này muốn nói!” “Có việc gì?” Liễu Nhân Toàn liền hỏi. “Liên quan đến Liễu Thiên, đệ thấy nó tăng tiến tu vi rất nhanh, cơ thể lại rất mạnh mẽ. Chúng ta có nên kiểm tra không?” Liễu Nhân Toàn tỏ vẻ ngưng trọng nói. “Mạnh mẽ! Ý đệ là nó bị người khác tính kế sao?” Liễu Nhân Khanh nhăn mày hỏi. “Đệ không rõ nó có phải bị kẻ khác lợi dụng không nhưng đệ cảm thấy Liễu Thiên rất khác trước!” Liễu Nhân Toàn nhớ lại những gì đã chứng kiến vẻ mặt càng trở lên lo lắng. “Vậy được! Để ta dùng Phá Huyễn kính xem thử!” Liễu Nhân Khanh gật đầu rồi quay người rời đi. Trời đã về khuya, toàn thể Liễu phủ đã trở lại yên tĩnh như trước. Khi này, mọi người đa phần đều đã đi ngủ rồi, trong phủ chỉ còn ánh đèn của hành lang, trạm lính canh cùng mấy gian phòng phía ngoài nơi mấy đội thị vệ túc trực. “Mình đã giết người ư?” Trong phòng, Liễu Thiên vừa nghĩ lại tràng cảnh Tần Dương trước khi chết thì giật mình mở mắt, hắn nhìn lên mái nhà tối đen tự hỏi. “Rất nhanh mình đã giết một người, phải chăng mình sai?” Nghĩ đến đây, Liễu Thiên liền bật dậy. Hắn mở cửa đi ra khỏi phòng, hắn đi thắng đến chỗ mới giao chiến tối nay. Trong bóng đêm, Liễu Thiên đứng ở cái sân kia nhưng đã không thấy thi thể Tần Dương đâu cả, vết máu cũng đã được rửa sạch, khi này chỉ còn một cái sân vắng cùng những vết tích đổ nát phía ngoài. Liễu Thiên đứng thất thần nhìn vào nơi Tần Dương từng nằm. Hắn nghĩ lại cảnh chiến đấu mấy canh giờ trước. Hắn nhìn quanh một lượt rồi lại nhìn lên trời đêm thở dài một cái. “Mình cứ tự trách như vậy liệu có quá bánh bèo không? Dù sao thì nếu mình thua thì tên kia cũng không cho mình cơ hội! Nếu quay lại mình vẫn làm vậy?” Liễu Thiên nghĩ quanh quẩn một hồi rồi lại tự hỏi. “Dù sao thì hắn cũng có ý đồ với mình và người thân nên mình giết hắn cũng không sai nhưng mình ra tay xong lại rất hả hê. Như vậy có phần hơi máu lạnh!” Liễu Thiên tự nhủ trong lòng. “Sao? Cảm giác lần đầu giết người thế nào?” Lúc này, bỗng có một tiếng nói làm Liễu Thiên giật mình quay lại. “Phụ thân!” Liễu Thiên thấy Liễu Nhân Khanh đứng đó liền gọi. “Giờ này còn chưa ngủ chắc đang suy nghĩ về Tần Dương đúng không?” Liễu Nhân Khanh đi đến tò mò hỏi. Gã vừa rồi đứng quan sát bằng Phá Huyễn kính nhưng không thể nhìn ra vẻ gì khác biệt trong cơ thể Liễu Thiên. Điều này càng khiến gã càng lo lắng. Cuối cùng gã đã vận dụng cả cấm thuật để quan sát thì chỉ nhìn ra được cơ thể Liễu Thiên mạnh mẽ hơn thường chứ không biết mạnh mẽ do đâu. Vì vậy gã quyết định thăm dò Liễu Thiên. Gã chờ mãi cho Liễu Thiên ngủ để thăm dò nhưng không được, cuối cùng thì gã đành phải theo ra đây. “Phụ thân sao người lại ở đây?” Liễu Thiên lúc này không trả lời mà lại tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi. “Ta vừa xử lí công việc xong thì thấy ngươi chạy ra đây nên đi theo xem. Nghe Nhân Toàn nói thì Tần Dương do con giết?” Liễu Nhân Khanh từ từ giải thích rồi lại hỏi. “Phụ thân người nghĩ ta giết hắn có quá tàn nhẫn không?” Liễu Thiên lúc này lại hỏi. “Tuổi còn trẻ đã giết người thì đúng là không nên, nếu cứ ra tay giết người liên tục sẽ rất dễ thay đổi tâm tính. Lúc đó, dù không thành ác nhân nhưng phần tình cảm trong con sẽ dần mai một. Nhưng để nói ngươi giết Tần Dương là tàn nhẫn thì không phải.” Liễu Nhân Khanh thở ra một cái nói. “Không phải ư?” Liễu Thiên vẻ mặt mơ hồ. “Ừ! Ngươi giết người chỉ là hành động tự vệ rồi dẫn đến bộc phát nộ khí giết đối thủ, cái này cũng thường thấy. Khi giết người xong ngươi lại có cảm giác áy náy thì lại càng không phải là ác nhân tàn nhẫn.” Liễu Nhân Khanh khi này gật đầu từ từ giải thích rồi lại nói: “Nếu như muốn không bị áy náy thì sau này hãy điều khiển tốt nộ khí của mình thì sẽ không vì nóng giận dẫn đến những hành động sai lầm!” “Điều khiển được cả nộ khí ư? Cái đó chẳng phải do cảm xúc tâm trạng quyết định sao, làm sao có thể dễ dàng điều khiển được cảm xúc?” Liễu Thiên nghi hoặc hỏi. “Cảm xúc con người luôn khiến một người hành động khác đi. Cảm xúc có nhiều nhưng tức giận là một cảm xúc rất lợi hại. Nó có thể khiến ngươi mạnh mẽ hơn nhưng cũng sẽ làm cho ngươi u mê, điên cuồng tàn bạo hơn nóng nảy hơn. Khi đó, ngươi có thể mạnh hơn thật nhưng lại thiếu sự minh mẫn dễ dẫn đến những hành động bộc phát!” Liễu Nhân Khanh lại nói. “Vì vậy tu đạo chính là tu tâm, những bậc thánh nhân hiền triết họ có thể coi mọi cảm xúc trong thiên hạ đều là hư vô. Vô dục vô cầu, vô hỉ vô bi. Tâm nhập thiên địa, thể nhập hư vô!” “Hài nhi không biết thế nào chứ cảnh giới của mấy vị cao nhân đó hài nhi không làm được. Thế nhưng hài nhi sẽ cố không để cảm giác nóng giận làm hỏng mọi thứ để rồi phải hối hận!” Liễu Thiên lắc lắc đầu rồi lại tỏ vẻ quyết tâm nói. “Tiểu tử ngươi đã lớn rồi!” Liễu Nhân Khanh hài lòng vuốt vuốt râu khen ngợi. “Hôm nay chiến đấu như vậy chúng ta chắc cũng thương vong không ít a?” Liễu Thiên chợt nhớ ra gì đó hỏi. “Có chút thương tổn nhưng cũng tiêu diệt gần hết đám phản bội!” Liễu Nhân Khanh lại gật đầu nói. “Vậy lần này tứ thúc cùng mấy vị trưởng lão rời gia tộc đều là kế sách của phụ thân ư?” Liễu Thiên lúc này lại hỏi. “Ừ! Bọn chúng muốn dùng kế điệu hổ li sơn nên ta phối hợp cùng để chúng tưởng ta mặc bẫy mà lơ là cảnh giác. Mấy kế của chúng chỉ là trò trẻ con!” Liễu Nhân Khanh mỉm cười nói. “Nhưng đám người Tần Khang kia dựa vào cái gì lại dám phản bội chúng ta, dù sao thì lão tổ tông chúng ta tu vi cũng rất cao, bọn chúng làm sao đánh lại được!” Liễu Thiên lúc này lại tỏ vẻ khó hiểu nói. “Bọn Tần Khang liên kết với Đường Kim Thương, Đường Kim Thương có mời được một cao thủ đến nhưng lại bị chúng ta đuổi đi!” Liễu Nhân Khanh lại giải thích nhưng khi gã nghĩ đến người thần bí kia thì trong lòng không khỏi lo lắng. “Đường gia ư? Vậy phụ thân giết Đường Kim Thương rồi ư?” Liễu Thiên bên cạnh thì không biết được tâm trạng của phụ thân mà chỉ tò mò hỏi. “Không! Chính tứ thúc của con ra tay!” Liễu Nhân Khanh lại đáp. “Hắn chết rồi! Vậy chúng ta xử trí thế nào với Đường gia và thông báo với Kỳ Nhân các thế nào?” Liễu Thiên lúc này lại hỏi, hắn đang nghĩ đến tên Đường Long kia. “Chúng ta định kéo người đến bắt hết người Đường gia về nhưng khi đến không thấy ai cả, phó thành chủ lại báo rằng người của Đường gia đã chốn đi từ trước. Còn việc báo với Kỳ Nhân Các thì không cần vì tông môn vốn có tình báo quanh Vạn Niên thành. Thực ra thì Kỳ Nhân Các cũng không quan tâm nhiều đến những tranh chấp nhỏ nhặt này!” Liễu Nhân Khanh từ từ giải thích. Nói đến việc báo cao này thì gã cũng muốn làm cho ra nhẽ nhưng vụ Liễu gia bị tập kích này liên quan đến Triệu gia – một trong ba đại gia tộc thì Liễu gia có biết nhưng cũng đành tỏ vẻ không biết. Dù sao thì trong Kỳ Nhân các Triệu gia có rất nhiều người làm chức cao. Như vậy nếu báo nên thì sợ Liễu gia sẽ thực sự gặp phải kiếp nạn. Phải biết năm xưa phụ thân gã là Liễu Tịch vì điều tra việc tộc nhân mất tích cũng chết ở địa phận Phí Huỳnh sơn thuộc Triệu gia. “Vậy….” Liễu Thiên đang định hỏi thì Liễu Nhân Khanh chặn lại, gã vỗ vỗ vai Liễu Thiên khuyên nhủ rồi lại hỏi: “Được rồi! Hài tử thì biết vậy là được rồi! Dạo này tu luyện có gì mới không?” “Hài nhi cũng không có gì đặc biệt! Tu vi vẫn tăng tiến khá nhanh!” Liễu Thiên liền đáp. “Vậy ư? Xem ra Thiên nhi đã được cao nhân hỗ trợ rồi!” Liễu Nhân Khanh mỉm cười hỏi. “Cái này! Hài nhi ở trong tông môn đúng là được một vị đại ca giúp đỡ rất nhiều!” Liễu Thiên hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh nói. “Đại ca!” “Đúng vậy! Vị đại ca đó là một quản thư!” Liễu Thiên gật đầu nói, trong đầu hắn thì đang nhớ về Hứa Vĩnh Thiên, tu vi của hắn thay đổi cũng phụ thuộc khá nhiều vào vị đại ca này. “Tu vi người này thế nào?” Liễu Nhân Khanh lại hỏi. “Đại ca đang ở Huyền Môn cảnh hậu kỳ!” “Chỉ vậy thôi!” Liễu Nhân Toàn nhăn mày, gã thầm nhủ người khiến cơ thể Liễu Thiên thay đổi kia ít phải có tu vi Vũ Linh cảnh nhưng khi nghe thấy Liễu Thiên nói chỉ ở Huyền Môn cảnh thì không khỏi suy tư. “Người đó chỉ là một quản thư! Tuổi tác thế nào?” Liễu Nhân Khanh lại hỏi. “Phụ thân người đang lo lắng ta bị kẻ khác lợi dụng ư?” Liễu Thiên nghe đến đây thì đã phần nào hiểu ra hỏi lại. “Đúng vậy! Hài tử như ngươi rất dễ bị người khác lợi dụng!” Liễu Nhân Khanh liền nói thẳng. “Phụ thân lo lắng quá rồi! Chỉ là người đó giúp hài nhi có một cơ hội thay đổi thể chất mà thôi chứ không hề có ý gì!” Liễu Thiên vội giải thích. “Ngươi còn nhỏ không biết trên đời có rất nhiều dạng tu luyện, trong đó có một vài dạng dùng cơ thể con người để luyện chế thành khôi lỗi, dị thi hoặc pháp bảo. Nhất là cơ thể…” Liễu Nhân Khanh nói đến đây thì dừng lại, gã cứ nghĩ đến việc tộc mình mà bị người khác luyện chế thì cảm giác muốn giết người lại điên cuồng bùng nổ khiến gương mặt gã vặn vẹo. “Phụ thân!” Liễu Thiên thấy vậy vội đưa tay đỡ phụ thân lo lắng hỏi. “Ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ lúc tối phát tác mà thôi!” Liễu Thiên Khanh đưa tay ngăn lại tỏ vẻ không có gì rồi vẻ mặt dần trở lại bình thường nói: “Thôi khuya rồi về nghỉ đi, ngươi không nên nghĩ quá nhiều đến Tần Dương nữa, giết người là việc bất đắc dĩ nhưng khi bị người khác uy hiếp đến tính mạng thì dù có là ai thì cũng giết!” “Dạ! Hài nhi đã rõ! Phụ thân cũng nghỉ đi!” Liễu Thiên định hỏi gì đó nhưng lại thôi, hắn chỉ gật đầu mỉm cười dạ vâng vài câu rồi cũng rời đi. Liễu Nhân Khanh đứng đó một lúc rồi ánh mắt nhìn lại cánh tay, ở đó có một đồ án nhỏ màu đen lúc ẩn lúc hiện. “Xem ra ta đã nghĩ nhiều rồi, Thiên nhi dù sao vẫn chưa vào Thần Các thì ai thèm một thân thể như vậy. Người kia cũng chỉ muốn giúp hài tử ngốc nghếch này thôi! Còn nếu hắn thực sự lợi dụng người Liễu gia thì phải xem bản lĩnh hắn thế nào!” Liễu Nhân Khanh lắc lắc đầu tự nhủ rồi cũng quay người rời đi. … Ngày hôm sau, tại đại điện của Liễu phủ, mọi người có địa vị trong Liễu gia đều tập trung đông đủ. Trong phòng khi này có khoảng tầm ngoài ba mươi người chia làm hai luồng ngồi đứng đủ cả. Ở giữa hai luồng này chính là ghế của của gia chủ, Liễu Nhân Khanh đang ngồi trên đó. Mấy người Liễu Thiên cũng có mặt trong đây, Liễu Thiên bây giờ đang ngồi cạnh mẫu thân hắn. “Các vị, hôm nay ta tổ chức cuộc họp này chính là có mấy việc muốn công bố.” Liễu Nhân Khanh khi này từ từ nói. “Thứ nhất chính là vụ việc phản loạn hôm qua. Tối hôm qua đám người Tần Khang và Đường Kim Thương đã tấn công Liễu gia chúng ta. Tuy chúng đã âm mưu nhiều ngày nhưng thực lực không đủ nên đã bị chúng ta đánh bại và tiêu diệt. Vì vậy cuộc chiến tối hôm qua chúng ta hoàn toàn thắng lợi.” Mọi người trong phòng nghe vậy ai đấy đều không có phản ứng gì, thông tin này đa số họ đã biết rồi. “Thứ hai chính là việc phong thưởng cho những ngươi một mực trung thành với Liễu gia. Gia tộc khi sẽ nâng đôi trợ cấp với những thành phần ngoại tộc, đặc biệt đối với những người đã bị thương hoặc hi sinh tối hôm qua sẽ được đền bù thỏa đáng. Sau ngày hôm này mọi người hãy đến phòng tổng quản để nhận phần thưởng và trợ cấp của mình.” Liễu Nhân Khanh ôn tồn nói. Khi này mọi người bên trong phòng này mới bắt đầu bàn tán, tất cả đều tỏ vẻ rất hài lòng. Nhất là những người ngoại tộc, họ bây giờ đã được gấp đôi trợ cấp so với trước kia, như vậy họ cũng chẳng kém người nội tộc của Liễu gia là bao. Còn việc bồi thường cho những người bị thương hoặc hi sinh càng làm cho những người đứng đầu các chi nhánh trong Liễu gia vui mừng không ít. Họ đang không biết đối mặt thế nào với người thân mấy người đã mất nhưng bây giờ gia tộc đã có chính sách như vậy thì bọn họ cũng dễ ăn nói hơn. Liễu Nhân Khanh khi này dùng giọng điệu đầy khí thế nói: “Việc cuối cùng chính là tối này Liễu gia ta sẽ mở đại tiệc mừng công, ta sẽ cho cả Vạn Niên thành biết trêu chọc vào chúng ta thì sẽ có kết cục gì! “Đúng vậy! Cho các gia tộc khác biết! “Ở đây chúng ta là chủ!” “Xem bọn chúng còn to tiếng được không!” Mấy vị trưởng lão ngồi phía dưới cũng hứng khởi nói theo Liễu Nhân Khanh. “Được rồi! Mấy vị trưởng lão ở lại, những người khác đi chuẩn bị tiệc rượu!” Liễu Nhân Khanh ra hiệu mọi người im lặng tiếp tục phân phó. Thế là ngày hôm đó Liễu phủ tấp nập hẳn lên, người ra kẻ vào nhộn nhịp vô cùng. Nhất là ở cái sân lớn trước đại điện lại càng đông người đang làm công tác chuẩn bị cho buổi đại tiệc.
Thiên Ý Quyển 1 - Chương 183: Liễu Nhân Toàn giảng thuật Mời đọc Khi toàn Liễu phủ đang tấp lập chuẩn bị cho đại tiệc thì mấy người Liễu Thiên lại tập trung lại ở một chỗ khác yên tĩnh hơn. Lúc này, cả đám mười mấy người đang ở trên một cái sân tập nhỏ nhìn Liễu Nhân Toàn ở giữa sân đang nói gì đó. “Mọi người hôm nay chúng ta tập trung ở đây chính là để ta giới thiệu qua cho mọi người về dị thuật hệ ngoại thiên và ngũ hành. Trong số mười mấy người ở đây thì có người đã ở Khai Minh cảnh, có người sắp đạt đến, có người cần một khoảng thời gian nữa mới đạt đến nhưng ta sẽ giới thiệu qua một chút.” Liễu Nhân Toàn đưa tay phải ngửa lên rồi nói. Sau khi gã nói xong thì trên năm ngón tay bỗng xuất hiện năm ngọn lửa nhỏ đang bập bùng cháy. “Mọi người đều biết đây là hỏa thuật, vậy nó vận hành như thế nào? Và cần những yêu cầu gì để nó hoạt động?” Liễu Nhân Toàn chỉ vào mấy ngọn lửa trên tay nói. “Để dùng một dị thuật thì cơ bản cần ba bước, thứ nhất là vận hành nguyên thân trong cơ thể đi ra các kinh mạch và dồn chúng đến điểm thi triển dị thuật như tay chân, mắt miệng, và một số bộ phận khác. Bước thứ hai chính là dùng dị đồbiến đổi nguyên thần thành dạng vật chất tương ứng như lửa, nước, đất, sắt, gỗ,… Đồng thời ở bước hai này chúng ta cũng phải vận hành Dị Căn quyết tương ứng để tránh bị chính dị thuật của mình đả thương. Bước thứ ba chính là duy trì dạng vật chất đó và vận dụng chúng để công kích đối thủ. Bước này nói thì đơn giản nhưng lại là bước khó nhất và tốn nhiều thời gian luyện tập nhất.” Liễu Nhân Toàn vừa thực hành vừa giải thích nhìn gã rất tận tâm. “Mỗi dị thuật chúng lại có cách vận hành nguyên thần khác nhau, cách chuyển đổi năng lượng khác nhau hay cách tấn công khác nhau, vậy muốn dùng dị thuật hiệu quả thì phải làm gì? Đầu tiên là phải điều khiển nguyên thần trong kinh mạch thật tốt đã! Tốc độ dùng dị thuật nhanh hay chậm là do độ linh hoạt của nguyên thần trong kinh mạch quyết định. Nguyên thần di chuyển nhanh lưu loát, chuẩn xác thì sẽ tiến hành tích xúc nhanh hơn và dị thuật sẽ được xuất ra nhanh hơn, chúng ta cũng có thể chuyển qua sử dụng dị thuật khác nhanh hơn. Nguyên thần trong cơ thể di chuyển nhanh hay chậm phụ thuộc vào hai yếu tố, đầu tiên là căn cơ, hay còn gọi là cấu tạo kinh mạch, đây chính là cách người ta nhìn ra thể chất của từng người tốt hay xấu. Yếu tố thứ hai là luyện tập, khi các ngươi vận hành nguyên thần từ kinh mạch trở về đan điền thì tốc độ của chúng phụ thuộc vào cảnh giới của công pháp nhưng khi vận dụng từ đan điền tràn ra kính mạch thì nó lại phụ thuộc vào cách thi triển dị thuật của mỗi người.” Gã vừa giảng giải xong thì phía dưới một thiếu niên liền giơ tay hỏi: “Tốc độ nguyên thần di chuyển sẽ phụ thuộc vào mỗi loại dị thuật, như vậy làm sao cùng một loại dị thuật nhưng mỗi người lại có tốc độ sử dụng khác nhau?” “Cùng một dị thuật tuy có cùng lộ tuyến kinh mạch nhưng mỗi người dùng lại có tốc độ khác nhau nguyên nhân đơn giản là do cách ngươi sử dụng.. Một kẻ kết ấn nhanh và thành thục thì chắc chắn sẽ vận hành nguyên thần tốt hơn. Còn dị thuật luyện tốt thì thi triển càng nhanh và lợi hại!” Liễu Nhân Toàn lại giải thích rồi ý liệm khẽ động, ngọn lửa trên tay bùng lên. “Con người chúng ta căn cơ sinh ra đã vậy không thể thay đổi nhưng tu vi và kinh nghiệm chiến đấu thì vẫn có thể thay đổi bằng cách luyện tập. Với một dị thuật mà dùng đến hàng ngàn lần thì khi dùng thì nó sẽ tự nhiên và đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.” Liễu Nhân Toàn xòe năm ngón tay ra, ngọn lửa trên đó cứ cháy to lại thu nhỏ, chúng biến thành nhiều hình thù khác nhau nhìn rất sinh động và đẹp mắt. “Lộ tuyến vận dụng của mỗi dị thuật là khác nhau chúng ta có thể dựa vào kết ấn để giảm lộ tuyến đó đi đúng không?” Liễu Thuyên trước cũng được học qua dị thuật nên có chút hiểu biết hỏi. “Đúng vậy! Khi đang vận chuyển nguyên thần trên toàn bộ kinh mạch thì việc dùng những động tác, kết ấn, niệm chú sẽ góp phần kéo chuyển gân cốt làm cho kinh mạch chuyển động tạo thành các giao tuyến, điều đó sẽ giảm đường đi của nguyên thần trong kinh mạch, vì vậy việc kết ấn nhanh và chuẩn xác cũng khiến tốc độ thi triển dị thuật tăng lên!” Liễu Nhân Toàn gật đầu nói rồi tay trái đưa ra mấy ngón tay duỗi ra co vào liên tục rồi từ đó một thủy cầu nhỏ như nắm tay xuất hiện. “Quả nhiên tứ thúc không tầm thường!” Liễu Thiên nhìn một màn kết ấn kia thì không khỏi thầm nhủ. “Vậy dị căn quyết của mỗi loại lại khác nhau thì khi vận dụng dị thuật này chuyển qua dị thuật khác chúng ta làm sao vận hành kịp dị căn quyết được?” Một nam đệ tử lớn tuổi lúc này lại hỏi. “Haha! Cái đó thì phải xem thiên phú của từng người, người thông mình thì sẽ học được nhiều thứ và họ có thể chuyển cách điều tiết trong cơ thể rất nhanh để đổi dị thuật. Đối với những người bình thường thì họ sẽ chọn tu luyện theo một lộ tuyến dị thuật nhất định. Ví dụ chỉ tu luyện hỏa thuật, khi chiến đấu thì chỉ chuyển từ hỏa thuật này sang hỏa thuật khác nên Dị căn quyết của họ cũng có nhiều điểm tương đồng nên sẽ dễ dàng chuyển biến theo.” Liễu Nhân Toàn cười lớn rồi từ từ giải thích lấy vị dụ. Cuối cùng gã còn thực hành luôn, chỉ thấy mấy ngọn lửa trên ngón tay gã tắt đi rồi ngay tức khác cháy lên nhưng với màu xanh chứ không đỏ như vừa rồi. “Òa! Thật lợi hại!” “Thanh Chân hỏa, Diệt Chân Hỏa, Chân Hỏa, Phiên Hỏa!” “Toàn là hỏa thuật tam cấp!” Mọi người xem Liễu Nhân Toàn thể hiện thì đều chầm chồ khen ngợi, ngay cả Liễu Thuyên cũng cảm thấy phụ thân thật lợi hại. Nàng trong Kỳ Nhân các cũng chưa thấy ai đổi dị thuật nhanh như phụ thân nàng. Từ Ngũ Trảo Hỏa Long thuật đổi một cái sang Thanh Chân Hỏa, rồi lại thành Diệt Chân Hỏa,… Phải biết những dị thuật này tuy đều là hỏa thuật nhưng kể cả hỏa căn quyết lẫn cách vận hành không phải là tương đồng mà có rất nhiều điểm khác nhau. Một điều nữa là những người ở đây không hề thấy Liễu Nhân Toàn kết ấn, như vậy cũng biết được gã luyện dị thuật đến mức nào rồi! “Những điều cơ bản trong dùng dị thuật ngũ hành là như vậy, còn kỹ hơn thì phải vào từng dị thuật thì sẽ có những chỉ dẫn và cách luyện tập khác nhau. Những cái đó thì đến Kỳ Nhân Các sẽ được các trưởng lão hướng dẫn sau.” Liễu Nhân Toàn khi này thu công lại gật gật đầu nói. “Vậy cách dùng của dị thuật ngoại thiên có gì khác không ạ?” Lại có một người hướng Liễu Nhân Toàn hỏi. “Ngoại Thiên dị thuật chính là dạng dị thuật khó nhất. Không nói đến cách vận hành thế nào, chỉ nói cấu tạo của một dị thuật ngoại thiên cũng bao gồm một vài dạng dị thuật khác rồi. Giả dụ như muốn tạo ra băng thuật thì cần ít nhất hai thuật đó là thủy thuật và Hàn Linh thuật hoặc là hàn khí thuật và khống thủy quyết.” Liễu Nhân Toàn liền nói. “Băng được tạo từ nước ở nhiệt độ thấp lên muốn tạo ra băng trước tiên phải có nước, thứ hai phải tạo ra hàn khí. Nếu trong một số môi trường nhất định có thể có sẵn một trong hai yếu tố này rồi thì chúng ta chỉ cần dùng một loại dị thuật là có thể tạo ra băng rồi nhưng khi đó nó lại không được gọi là Ngoại Thiên dị thuật nữa!” “Vậy hệ phong thì thế nào ạ?” Liễu Thiên lúc này lại tò mò hỏi. “Hệ phong cũng tương tự, muốn tạo ra gió thì cần có khí, không gian và lực đẩy, chúng ta phải dùng các dạng dị thuật kết hợp một cách hợp lí và đúng thời điểm thì sẽ tạo ra được gió theo ý muốn của mình. Cái này cũng có thể dựa vào môi trường nhưng sẽ khó hơn hệ băng vì muốn tạo dựng không gian thì ngươi phải có tu vi Huyền Môn cảnh trở lên!” Liễu Nhân Toàn không ngần ngại giải thích. “Tại sao phải cần tu vi Huyền Môn cảnh?” Liễu Thiên lại hỏi. Nghe vậy, Liễu Nhân Toàn lại giải thích: “Cái này là do Huyền Môn cảnh nguyên thần đã là Tinh Nguyên chứ không phải là Chân nguyên như Khai Minh cảnh. Các ngươi nếu tìm hiểu qua thì cũng biết Tinh nguyên có thể liên kết tạo dựng vật chất ngoài cơ thể nên chỉ có nó mới dễ dàng tạo dựng không gian kín để thì triển phong thuật.” “Dị thuật tạo sương mù thì sao ạ?” Đám đệ tử gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi một đệ tử khác lại hỏi. “Sương mù cũng chính là nước ở nhiệt độ cao bốc hơi rồi gặp môi trường lạnh ẩm sẽ ngưng tụ trong không trung tạo thành nên muốn tạo ra sương mù cần hai yếu tố. Thứ nhất là tạo ra hơi nước, thứ hai là làm lạnh môi trường thả hơi nước. Thuật này cũng cần kết hợp một số dị thuật hệ thủy cùng dị thuật nội thể mới tạo thành được. Đó chỉ là sương mù cơ bản, còn muốn đưa vào sương mù một số yếu tố khác như là nguyên thần, độc khí, thần thức thì người dùng cần phải có thêm một bước dung hợp nguyên tố nữa.” Liễu Nhân Toàn lại nhiệt tình giải thích rồi không chờ đám người Liễu Thiên hỏi đã nói tiếp: "Còn muốn dung nhập nguyên tố thì các ngươi phải học hỏi rất nhiều, cái này vào tông môn từ từ học tập sẽ được sư phụ hoặc các vị trưởng lão chỉ dạy!" “Ánh sáng thì phải làm thế nào ạ?” Nghe vậy đám để tử đứng thần suy nghĩ một hồi thì Liễu Thuyên lại hỏi. Nàng đã từng nhìn thấy người thi triển quang thuật nhìn rất thích nhưng nàng mới vào nội môn chưa được học nên nàng cũng muốn tìm hiểu trước một chút. “Quang thuật ư? Đây là dị thuật hiếm và rất ít người luyện được hay là dùng thành công. Những dị thuật chúng ta thấy tưởng là quang thuật nhưng chúng chỉ là một dạng của dị thuật nội thể phát ra ánh sáng mà thôi!” Liễu Nhân Toàn lắc đầu từ từ nói. “Vậy thế nào mới là quang thuật?” Liễu Thiên khi này liền hỏi. Hắn khi đến Cơ gia đã nhân được một hình ảnh về quang thuật nhưng chưa có động đến, hôm nay nghe nói quang thuật rất hiếm thì hắn liền tò mò hỏi. “Rất tiếc ta cũng không hiểu nhiều về quang thuật, ta chỉ biết có một số truyền thuyết nói về quang thuật chân chính rất lợi hại, ví dụ như ngưng tụ ánh sáng để đốt cháy mọi thứ, cắt đôi cả dãy núi hay phân tách cả con sông, một số người từng nói rằng quang thuật cao cấp có thể nhìn ra cả tương lại quá khứ.” Liễu Nhân Toàn khi này cũng lắc đầu tỏ vẻ khâm phục kể lể. “Cái gì?!” Tất cả mọi người đều há hốc mồm tỏ vẻ không tin. “Mà đó cũng chỉ là truyền thuyết thôi! Còn thực sự thì chưa ai luyện thành quang thuật cả, ngay cả Kỳ Nhân các cũng có rất nhiều vị cao nhân tu luyện mấy bộ quang thuật cổ nhưng chưa ai thành công. Chúng quá phức tạp, đồng thời lại cần rất rất nhiều thời gian để tu luyện và thực hành. Đời người ngắn ngủi, ai hơi đâu dùng cả đời để nghiên cứu một dị thuật, phải biết tu vi tăng tiến là mục tiêu tu luyện còn dị thuật chỉ là công cụ phục vụ quá trình tăng tiến tu vi mà thôi.” Liễu Nhân Toàn lại nói tiếp. “Vậy quang thuật không tồn tại thì người nói về Lôi thuật đi!” Liễu Hòa khi này hứng khỏi nói. Hắn tuy không được đi tu luyện nữa nhưng nghe những thứ này cũng làm hắn mở rộng kiến thức hơn rất nhiều. “Lôi ư? Lôi vốn tồn tại như một thứ của thượng thiên hạ xuống trần thế. Nhưng qua quá trình nhiều đời nghiên cứu thì dị thuật hệ lôi cũng được con người nghĩ ra, đến này thì đã có rất nhiều loại khác nhau nhưng đa phần chỉ đạt ở cảnh giới ngoại thể chứ rất hiếm người đạt đến cảnh giới Lội thuật ngoại thiên.” Liễu Nhân Toàn lại giải thích. “Tại sao lại như vậy?” "Ngoại thể ư, chưa nghe bao giờ!" "Đúng vậy chẳng phải nói chỉ có ba dạng ư?" “Lôi thuật là sự giải phóng năng lượng ở cường độ cao nên nó tốn rất nhiều nguyên thần và hại đến cơ thể. Vì thế các dị thuật hệ Lôi đa phần đều không quá to lớn để mạnh mẽ được như lôi điện từ trên trời đánh xuống phải chăng chỉ mạnh mẽ hơn những dị thuật ngũ hành. Chính vì vậy, lôi thuật được xếp vào ngoại thiên dị thuật nhưng chỉ là một nhánh phụ trong đó chứ không chính thức.” Liễu Nhân Toàn thấy đám người bàn luận thì lại xòe tay ra tạo ra một tia lỗi điện nho nhỏ nói. Mọi người nghe vậy thì đều gật gật đầu từ từ suy ngẫm. “Ngoại thiên còn dạng nào nữa không ạ?” Qua một lúc, một nữ đệ tử vừa ghi chép xong liền cung kính hỏi. “Ngoại thiên dị thuật chưa bảo giờ có giới hạn, mấy loại vừa rồi chỉ là mấy loại chúng ta hay nghe, hay thấy, chứ trên đời còn tồn tại nhiều dạng dị thuật mà ta chưa từng thấy nữa cũng chưa từng nghe nhưng chúng vẫn đang tồn tại và tất nhiên những ngươi sở hữu những dị thuật hiếm đó đều rất mạnh!” Liễu Nhân Toàn suy từ một chút rồi liền nói. "Hệ hiếm, liệu có những dạng vật chất lạ như ở Trái đất không?" Liễu Thiên tưởng tượng đấy thứ trong đầu. “Thôi trời sắp tối rồi nên bây giờ ta sẽ giới thiệu qua về những cách sử dụng ngoại thiên dị thuật và cách kết ấn thu gọn của một số dạng ngũ hành thuật.” Đám người đang suy tư thì Liễu Nhân Toàn liền cắt ngang rồi lại tiếp tục giảng dạy. Đám người Liễu Thiên lại trở về trạng thái chăm chú nghe giảng. … Mặt trời ngả về tây, trên sân tập nhỏ kia đã không còn nhiều người tụ tập nữa, buổi giảng đạo đã kết thúc. Nhưng khi này Liễu Thiên vẫn đang luyện tập ở đó, hắn cửi trần, hai tay thì nâng một tảng đá mấy chục cân đang đứng lên ngồi xuống liên tục. Lại nói thì đây chính là một trong những bài tập thể lực của Liễu Thiên ngày thường hay luyện. Hắn biết tu luyện tu vi quan trọng nhưng thể lực cũng là thứ không thể thiếu nên ngày nào cũng chăm chỉ luyện tập, không bỏ dù chỉ một ngày. Nhất là cơ thể hắn được dung hợp linh ngọc thì càng phải luyện tập nhiều hơn thường. Chỉ có vậy mới không uổng phí sự kỳ diệu của linh dịch. Nhưng có một điều làm hắn băn khoăn chính là hắn luyện tập điên cuồng đều đăn hàng ngày nhưng thân thể hắn cũng phát triển cơ bắp nữa và chiều cao nữa. Từ khi hắn cao được năm xích bốn thốn thì đã mấy tháng nay cơ thể đã không còn cao lên nữa, đồng thời luyện tập hàng ngày cơ bắp cũng không thấy to ra mà chỉ duy trì ở mức độ nở nang có chút cơ bắp mà thôi. Hắn thực sự không hiểu tại sao khi mình càng ngày càng khỏe lên nhưng cơ bắp thì vẫn vậy? Phải chăng hắn đã hết tuổi dậy thì, hắn không phát triển được nữa? Cuối cùng suy nghĩ mãi không có đáp án, hắn tụ nhủ không nghĩ nữa, hắn vẫn cứ luyện tập như thường. Chiều cao gần mét tám đối với hắn là đủ rồi, kiếp trước hắn cũng chỉ cao có mét bảy, so ra thì giờ đã cao hơn nhiều rồi. Còn vấn đề cơ thể không to lên thì cũng rất hớp ý hắn, một body vạm vỡ với cơ bắp cuồn cuồn không phải điều hắn muốn, hắn chỉ cần cơ thể cân đối có tý cơ bắp là được. Với hắn thì quan trọng là sức mạnh áp đảo chứ không phải là ngoại hình to lớn dọa người. Nhìn lại lúc này thì không biết Liễu Thiên đã đứng lên ngồi xuống được bao nhiêu cái mà gương mặt hắn đã đỏ lên đồng thời cũng nổi đầy gân xanh. Thế nhưng đó vẫn chưa phải giới hạn, hắn vẫn tiếp tục ôm tảng đá đứng lên rồi lại ngồi xuống với nhịp độ đều đặn. Sau một khoảng mười phút, Liễu Thiên bắt đầu đổi sang luyện lực tay, hắn luyện đến khi mặt trời mờ mờ tối mới chạy ra khỏi sân tập.
Thiên Ý Quyển 1 - Chương 184: Liễu gia thần các Mời đọc Trời về khuya, Liễu phủ đã không còn tiếng cười nói hò reo ồn ảo như lúc ăn tiệc. Lúc này, trong phủ rất vắng vẻ, đa phần mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn một số tạp vụ đang đi lại dọn dẹp bàn ghế cùng đống rác do bữa tiệc mừng công để lại. Trong không gian yên tĩnh này, đám tạp vụ vẫn tập trung dọn dẹp, người thì bê bàn, người thu ghế, một số thì lại quét rọn, tất cả đều rất tập trung. Khi này, bỗng có một bóng người bay qua cái sân nơi đám người đang dọn dẹp. Thế nhưng do người này bay quá nhanh và không hề có tiếng động nên đám tạp vụ phía dưới không hề hay biết. Bóng người này bay qua cái sân lớn thì tiếp tục bay sâu vào phía trong Liễu phủ, cuối cùng thì dừng lại trên lóc một tòa nhà. Người này dừng lại thì có thể nhìn ra đây là một người cao lớn với bộ hắc y thùng thình phủ phía ngoài, gương mặt bị che khuất bởi chiếc mặt lạ màu trắng, trên đó có vẽ một cành hoa nhỏ cắt ngang. Hắc y nhân này dừng lại không lâu thì từ dưới Liễu phủ một bóng người khác bay lên. Nhìn qua thì thấy người bay lên không ai khác chính là Liễu Không, lão vừa bay đến thì rất nhanh quỳ xuống trước hắc y nhân vái một cái. Hắc y nhân vẫy tay ra hiệu thì Liễu Không liền đứng dậy khép lép lùi ra sau như đang chờ chỉ thị của cấp trên vậy. “Ta nhận tin có kẻ hủy kết thì liền đến xem thế nào!” Một giọng khàn khàn được hắc y nhân nói ra. “Dạ, có chút biến cố nhưng tiểu nhân đã dùng Tụ Sinh phù nên không có gì đáng ngại!” Liễu Không vội đáp. “Được rồi, thi thể của Hổ Hạ đâu?” Hắc y nhân kia gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi lại hỏi. “Chỉ một câu hộ khuyển của mình đã có kẻ nhìn ra, chẳng nhẽ đúng như Nhân Toàn nói, cao tầng Kỳ Nhân các đã nghi ngờ rồi?” Liễu Không thầm nghĩ nhưng vẻ mặt vẫn bình thản rất nhanh nói: “Tiểu nhân không rõ ai là Hổ Hạ, mong đại nhân chỉ giáo!” “Chính là tên Hộ Khuyển ngươi dùng Thần phù giết chết!” Hắc y nhân lạnh nhạt nói. “Ra là hắn, đại nhân chờ chút, tiểu nhân mang xác hắn đến!” Liễu Không tỏ vẻ nhớ ra nói rồi liền quay người đi xuống. “Từ đã, ta lần này đến đây còn muốn lấy một thứ nữa!” Hắc y nhân liền gọi lại nói. “Ngài muốn lấy thêm một thứ!” Liễu Không giật mình dừng lại hỏi. “Đúng vậy, nghe nói Liễu gia có Như Hải Vô Tịnh công rất lợi hại nên tông môn muốn đưa nó vào Thiên Linh các làm công pháp thượng đẳng.” Hắc y nhân kia gật đầu từ từ nói. “Đại nhân cứ nói đùa, công pháp bản tộc tuy có điểm độc đáo nhưng làm sao có thể so với thượng đẳng công pháp khác. Như vậy đưa ra chỉ làm trò cười mà thôi!” Liễu Không cười cười nói. “Sao ngươi không nguyện giao nộp?” Hắc y nhân kia nghe vậy đổi thành giọng điệu âm lãnh hỏi. “Hừ! Bản tọa sớm biết các ngươi sẽ không để yên nên đã chuẩn bị từ lâu, được ta xem các ngươi làm thế nào nghiên cứu!” Liễu Không thầm tính toán rồi cũng lấy từ trong người ra một cuốn sách cũ kỹ đưa lên cho hắc y nhân kia. “Được rồi, ngươi mang xác Hổ Hạ ra đây!” Hắc y nhân cầm cuốn sách gật đầu ra lệnh. Liễu Không nghe vậy liền quay người rời đi còn hắc y nhân bắt đầu nghiên cứu cuốn sách cũ kia. “Muốn công pháp ta cho các ngươi, trong đó có hai tầng đầu là thật thì ai trong Liễu phủ cũng luyện được, còn yếu pháp tăng tiến các tầng tiếp theo thì đừng nói là giả, ngay cả thật thì các ngươi nghiên cứu được cũng mất không ít thời gian, khi phát hiện ra thì...” Liễu Không vừa bay đi vừa suy tính, vẻ mặt lão bỗng hiện lên một nụ cười đầy nham hiểm. Một lúc sau, trên mái nhà kia, Liễu Không đưa ra thi thể héo rũ của Hổ Hạ. Hắc y nhân kia chỉ nhìn qua một cái rồi khẽ vung tay khiến thi thể kia biến mất. “Tông môn đã lấy công pháp của các ngươi tất nhiên sẽ không để gia tộc ngươi chịu thiệt. Đây có mấy ngàn trung phẩm tinh thạch cùng hai lá Tụ Sinh phù xem như bồi thường.” Hắc y nhân kia cũng thu cuốn sách cũ lại rồi lại ném ra một cái chỉ giới nói rồi lại đổi giọng đe dọa: “Còn nếu mai sau công pháp này có vấn đề thì ngươi biết hậu quả rồi đấy!” “Tiểu nhân có gan to bằng trời cũng không dám lừa gạt đại nhân!” Liễu Không nghe vậy vội nói. “Ngươi có thể lui được rồi!” Hắc y nhân kia gật đầu rồi xoay người bay đi. Liễu Không đứng đó một lúc rồi cũng xoay người bay xuống, lão vừa xuống đất liền đi vào trong một khu nhà lớn. “Gia tổ!” Trong gian phòng kín đáo, Liễu Nhân Toàn đang ngồi bỗng đứng dậy. “Không có gì, ngươi hãy thu xếp đi, ngày mai mở tất cả kết giới cho đám để tử tiến vào. Ta tin trong đám hậu nhân đời thứ năm này sẽ có người kế thừa Huyết Ấn!” Liễu Không lắc đầu nói rồi liền ném cho Liễu Nhân Toàn một lệnh bài màu đen căn dặn. “Huyết Ấn, xem ra chúng ta thật sự không ở đây lâu nữa!” Liễu Nhân Toàn bắt lấy lệnh bài lẩm bẩm. “Đúng vậy, những người ngoại tộc không có kế thừa sẽ để lại, ta sẽ dẫn vài người rời đi.” Liễu Không gật đầu nói. “Như vậy…” “Không cần nói nhiều, đại sự sắp đến ngươi còn câu lệ như đàn bà vậy! Mau thu xếp đi!” Liễu Nhân Toàn chưa kịp nói đã bị Liễu Không quát mắng. “Dạ!” Liễu Nhân Toàn chỉ thở dài đáp rồi cúi đầu lặng lẽ rời đi. “Liễu Dịch, ngươi yên ổn lâu quá rồi!” Liễu Không đứng đó nhìn ra phía xa nghiên răng nói. … Sáng sớm hôm sau, nắng vàng trải rộng khắp nơi, cây xanh đung đưa trước gió, chim hót líu lo trên mấy cái cây trước cửa phòng Liễu Thiên. Cảnh vật vui vẻ của ngày mới là vậy nhưng Liễu Thiên khi này vẫn nằm dài trên giường. Khi này, hắn hai hai mắt nhắm liền miệng há to dãi rớt chảy ra đầy gối. “Đại ca! Đại ca!” Bỗng Liễu Thuyên từ đầu chạy đến trước cửa phòng Liễu Thiên gọi lớn. “Đại ca! Dậy đi! Chúng ta đi Thần các.” Không có tiếng trả lời, Liễu Thuyên nghi hoặc đứng ngoài gọi thêm vài câu. Vẫn không thấy có người đáp, Liễu Thuyên lúc này mới tức giận đạp cửa đi vào. “Ầm!” Liễu Thuyên hùng hổ đi vào chỗ Liễu Thiên đang nằm. Nàng khi này nhìn Liễu Thiên ngủ thì lắc đầu quay người đi ra bàn cầm ấm nước đi lại. “Toẹt!” Không chút nhân nhượng, Liễu Thuyên đổ nước lên người Liễu Thiên. “Thằng nào? Thằng nào to gan?” Liễu Thiên đang ngủ ngon bị đổ nước lên người thì liền bật dạy, hắn quay đầu liên tục, vẻ mặt đầy sát khí liên tục quát hỏi. “Uống đẫy vào rồi ngủ đến giờ còn chưa dậy, sao huynh muốn làm gì ta?” Liễu Thuyên áp sát giúm cổ Liễu Thiên kéo lên quát hỏi. “Hehe! Là muội à? À mà có việc gì thế? Ta hôm nay đang định tự thưởng cho mình một buổi nghỉ!” Liễu Thiên thấy vẻ mặt quen thuộc thì bộ dạng từ hổ báo chuyển thành nhu mỳ, hắn khi này cười cười gãi đầu nói. “Phụ thân muội bảo muội đến tìm đại ca, hôm này sẽ mở ra Thần các cho chúng ta vào xem. Đại ca ngươi còn không mau lên?” Liễu Thuyên nghe vậy hừ một cái rồi thả Liễu Thiên xuống nói. “Thần các, công pháp, a nhanh thôi!” Liễu Thiên lẩm bẩm mấy câu rồi rất nhanh bật dậy vội vàng vơ quần áo mặc vào. Thần các là nơi bí mật nhất của Liễu gia, nơi đây mười năm chỉ mở một lần mà mỗi lần chỉ có một canh giờ, đồng thời một người cả đời chỉ được vào một lần. Nếu Liễu Thiên lần này không được vào thì sẽ phải chờ mười năm sau nên bảo sao hắn không vội cho được. “Chờ ta chút, ta vệ sinh trang điểm cái đã!” Liễu Thiên vơ đám quần áo mặc vội rồi lại nhớ ra gì đó thì liền quay sang Liễu Thuyên nói. “Làm ơn nhanh lên!” Liễu Thuyên lắc lắc đầu van xin. … Trên cái sân nhỏ trong hậu viện của Liễu gia, Liễu Nhân Toàn đang tập trung một nhóm hơn mười thanh thiếu niên lại. Liễu Thiên và Liễu Thuyên khi này vẫn chưa có mặt ở đây, trong đó đám mấy người Liễu Hòa, Liễu Hải thì đang đứng ngay ngắn trong hàng nhìn lên Liễu Nhân Toàn. “Đến giờ rồi! Không biết huyết ấn có tìm được người mới không? Dù có thế nào thì ngày đó sẽ đến, hi vọng là sẽ tìm được!” Liễu Nhân Toàn nhìn lên trời lẩm bẩm thầm nghĩ rồi lại lắc lắc đầu, tiếp đó gã hướng đám người phía dưới nói: “Tất cả cũng biết hôm nay chính là sự kiện mười năm một lần mở ra Thần các của gia tộc. Những người vào Thần các có thể tìm bí thuật, dị thuật hay điển tịch và đặc biệt là học các tầng tiếp theo của Như Hải Vô Tịnh công. Nên nhớ chỉ học trong đó, không thể mang ra, vì vậy các ngươi hãy tận dụng thời gian một canh giờ của mình.” “Rồi! Bây giờ ta sẽ mở cửa Thần các, trong đó thời gian rất ngắn, sau một canh giờ các ngươi sẽ tự khắc bị đẩy ra nên phải tận dụng thời gian.” Liễu Nhân Toàn thấy mọi người không có gì phản đối thì liền lấy trong người một miếng lệnh bài bằng ngọc có màu hồng nhạt. Tiếp đó gã cắn ngón tay nhỏ một giọt máu lên thẻ bài. Giọt máu rơi xuống mặt thẻ bài rồi từ từ chảy theo những rãnh ký tự khắc trên đó. Lại nói thì một giọt máu tuy ít nhưng nó lại rất nhanh lan ra phủ kín các rãnh trên thẻ bài tạo thành một mạng lưới chằng chịt. Ngay khi giọt máu lan kín các ký tự kia thì thẻ bài kia bỗng chuyển màu từ hồng nhạt sang đỏ. Liễu Nhân Toàn thấy vậy cũng không có ngạc nhiên, gã rất nhanh ném cái thẻ bài ra trước mặt rồi liên tục kết ấn, nguyên thần theo hai tay tràn ra lao đến bao phủ thẻ bài khiến nó bay lơ lửng trên không. Thêm một lúc thì thẻ bài đỏ như máu kia lại rung lên từng hồi, nó mỗi lúc lại rung mạnh như muốn vùng vẫy thoát ra khỏi sự khống chế của Liễu Nhân Toàn nhưng không thể. Thế nhưng để không chế thẻ bài này, Liễu Nhân Toàn cũng không thảnh thơi gì, gã vẻ mặt ngưng trọng, hai tay thì liên tục vận chuyển nguyên thần tràn ra tạo thành nhiều đồ án chồng chất lên nhau. Đồng thời miệng gã khi này lẩm bẩm liên hồi những câu cổ ngữ tối nghĩa. “Khai!” Vận hành thêm một lúc, Liễu Nhân Toàn khẽ hô, đồng thời hai tay dồn một lượng lớn nguyên thần chui vào thẻ bài. Chỉ thấy thẻ bài huyết sắc đang rung rung bỗng nhiên dừng lại bất động trên không. Cùng lúc đó một dị biến sảy ra làm mọi người mở to mắt nhìn. Lúc này, lấy thẻ bài huyết sắc làm trung tâm vô số đường hắc khí li ti từ từ lan ra không gian mấy trượng xung quanh. Những hắc ti mỗi ngày một nhiều và lớn hơn, rồi chúng lại từ từ đan vào nhau thành mảng rộng. Hắc khí xuất hiện rồi chẳng mấy chốc thành một mảng lớn trên không rồi từ từ xoay tròn tạo thành một vòng xoáy màu đen, nhìn vào đó chỉ thấy tối tăm trống rỗng, nó như một cánh cửa mà người đi vào đó không hề biết mình được dẫn đến đâu. Liễu Nhân Toàn khi này đã thu công lùi lại phía sau, gã cũng đang quan sát sự thay đổi của hắc khí. “Hắc Huyết ngọc bài của gia tổ sắp vỡ, xem ra Thần các không còn dùng được nữa, nếu như vẫn chưa phải đám người này thì xem ra kẻ lần trước được hưởng lợi rồi!” Liễu Nhân Toàn nhìn thông đạo đen sì kia thầm nghĩ. “Hắc động, không gian vãn khứ!” Phía ngoài cái sân, Liễu Thiên vừa chạy đến nhìn thấy vòng xoáy kia thì kêu lên. “Để ý nhiều làm gì, nhanh lên!” Liễu Thuyên bên cạnh thì lại thúc dục một câu rồi rất nhanh chạy đi. Liễu Nhân Toàn quay ra thấy hai người Liễu Thuyên đã đến thì liền mỉm cười gật đầu một cái. “Xin lỗi! Cháu ngủ quên mất!” Liễu Thiên chạy đến liền cúi đầu nói. “Không! Ta mới là người có lỗi, đêm qua vui vẻ quá quên mất không nhắc Thiên nhi hôm nay là ngày mở ra Thần các.” Liễu Nhân Toàn lắc lắc đầu nói. “Mà thôi vào đi!” Liễu Nhân Toàn khi này liền nhìn lại vòng xoáy đang quay tròn nói. Cả đám nhìn vào vòng xoáy đó thì không biết nó dẫn đi đâu, không thể nhìn thấy bên trong đó có cái. Vì vậy một cảm giác sợ hãi dâng lên khiến cả đám đứng im bất động. “Ta đi trước cho!” Thấy không ai dám đi vào, Liễu Thiên liền nói rồi nhảy vào và biến mất trong đám hắc khí kia. “Đến ta!” Liễu Thuyên thấy Liễu Thiên đi rồi cũng không ngần ngại đi lên nhảy vào. “Đi thôi!” Liễu Hải cũng tiến lên đi vào. Sau đó là Liễu Hòa, rồi mấy người Liễu Phương, Liễu Ngọc cũng đi vào. Rất nhanh tất cả đã bước vào trong đám hắc khi kia, ở đại điện chỉ còn lại Liễu Nhân Toàn đang đứng đó nhìn vào hắc động. Khi này, hắc động tiếp tục quay tròn thêm một lúc nữa thì cũng từ từ thu lại rồi biến thành cái thẻ bài và được Liễu Nhân Toàn thu vào tay. Nhìn thẻ bài trong tay gã lúc này đã xuất hiện nhiều vết rạn và màu hồng trên đó cũng phai đi không ít. … Xuyên qua lớp hắc khí, Liễu Thiên đã đứng trước một gian phòng rộng tầm hai mươi trượng vuông. Nơi đây ánh sáng tran hòa đồ đạc trang trí tinh xảo mỹ lệ, đặc biệt là các hoa văn trang trí tuy đẹp nhưng đều rất lạ, chúng không giống với hoa văn trang trí của các thế gia giàu có mà Liễu Thiên đã từng thấy. Nhìn kỹ gian phòng thì thấy trong phòng cũng không có quá nhiều sách vở, hai bên chỉ có bốn cái giá sách. Đồng thời trên mỗi giá sách chỉ có một vài cuốn sách mà thôi. Quay đi quay lại một hồi, Liễu Thiên nhìn ra phía cuối gian phòng. Liễu Thiên từ từ đi lại gần thì thấy ở đó có một thạch bích lớn màu đen óng. Trên thạch bích này khắc vô số đồ án, những đồ án được chia ra làm nhiều tổ hợp khác nhau, bên cạnh những tổ hợp án thỉnh thoảng lại có một vài chữ viết nho nhỏ li ti như giải thích cho những đồ án này. Nhìn qua những chữ này Liễu Thiên không đọc được nhưng hắn cũng biết nó là Thái Văn. Lại nói đến Thái Văn này thì Liễu Thiên từng được học qua nhưng không hề học kỹ nên chỉ biết là Thái Văn chứ không đọc được. Bỏ qua mấy dòng cổ tự, Liễu Thiên nhìn tổng thể phiến đá thì thấy có cả thẩy chín tổ hợp đồ án được xếp thành ba hàng, ba cột. Chúng được chia theo kiểu phức tạp dần từ trái qua phải và từ trên xuống dưới. Tổ hợp đồ án đầu tiên nằm ở phía trên cao bên trái là đơn giản nhất và chúng cứ phức tạp dần lên đến tổ hợp đồ án thứ chín nằm phía dưới cùng bên phải là phức tạp nhất. Bao quanh chín tổ hợp đồ án này là những đường loằng ngoăng đan xen như một dạng văn tự cổ nào đó hắn không biết tên. Sau khi nhìn tổng thể một lượt, Liễu Thiên đã biết mấy đồ án này đang mô tả những kiểu vận hành nguyên thần hoặc một thứ lực lượng liên quan đến nguyên thần. Nhìn qua thì chúng có khác nhau nhưng lại cùng chung một gốc chỉ là phát triển dần phức tạp lên. Hắn đánh giá từng đồ án một cuối cùng thì tập trung nhìn vào cái đồ án cuối cùng vô cùng phức tạp kia. Một đồ án với vô số càng hình xoắn ốc theo nhiều phương đồng tâm, các điểm giao được đánh dấu bằng các ký hiệu sáng, những đường thẳng xiên qua các điểm của cung cực đại, các mạch giao nhau, các vòng xoáy nghịch chiều, các đường thông, các điểm tương đồng được mô phỏng qua dạng biến sóng,… Tất cả những hình ảnh biến chuyển phức tạp bỗng nhiên hiện lên trong đầu khiến Liễu Thiên nhăn mày ngồi xuống nghiên cứu.