Dị Giới Thiên Ý - Mạc Trung Chi Thủy (Truyện Việt)

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Thiên Ý
    Quyển 1 - Chương 195: Vũ Khương
    Những ngày tiếp theo, Liễu Thiên tiếp tục luyện tập theo thời khóa biểu của mình. Đa phần cả ngày vẫn luyện tập thể lực và võ kỹ thân thể cùng kiếm pháp, mỗi ngày hắn chỉ giành một canh giờ để nghiên cứu về dị thuật mà thôi.

    Và buổi tối của hắn thì cũng có thay đổi một chút, hắn bây giờ mỗi tối dùng hai canh giờ tu luyện hấp thụ linh khí và Linh thạch xong rồi lại tập trung tinh thần vào thức hải tìm kiếm trung tâm thức hải.

    Cuộc sống tu luyện cố gắng và có phần tẻ nhạt của Liễu Thiên cứ thế trôi đi.

    Nửa tháng qua đi, tối hôm nay Liễu Thiên lại tiếp tục tiến vào thức hải tìm kiếm trung tâm của nó.

    Thế nhưng hắn vào trong không gian thức hải thì lại như một hạt nước trong biển lớn, hắn nhìn ra bốn phía đều là một khoảng không, bốn hướng đều mênh mông như vô tận khiến hắn có cảm giác lạc lõng vô cùng.

    “Thời gian hứa hẹn một năm với Long Linh kia sắp hết rồi nhưng mình vẫn không tìm được trung tâm thức hải!” Sau nửa canh giờ đi lại trong không gian rộng lớn của thức hải, Liễu Thiên trở ra ngoài, hắn mở mắt, gương mặt có chút buồn rầu.

    “Không ổn! Mai phải đi đến thư viện tìm chút thông tin mới được!” Liễu Thiên lắc đầu rồi lại tự nhủ rồi cũng đi ngủ.

    Sáng hôm sau, Liễu Thiên lại tập luyện buổi sáng xong thì liền đi sang chỗ thư viện của Hứa Vĩnh Thiên.

    Đúng ra thì bên Thường Quán cũng có thư viện nhưng Liễu Thiên lại muốn sang bên Tân Quán hơn vì bên này hắn có nhiều người quen, đồng thời ở đó không gian rất bình yên khiến hắn thoải mái hơn.

    “Đại ca!” Liễu Thiên đi đến cái hồ nhỏ trước thư viện thì bỗng có tiếng gọi làm hắn giật mình đứng lại.

    Liễu Thiên thở dài quay lại, hắn biết chắc chắn âm thanh kia chính là tên thiếu niên nửa tháng trước hắn gặp.

    “Quả nhiên là đại ca đã quay lại, chúng ta hôm nay cùng đi đọc sách thôi!” Vũ Khương tươi cười đi đến.

    “Vũ Khương, ngươi ngày nào cũng đứng đây đợi ta ư?” Liễu Thiên nhăn mày hỏi. Hắn nửa tháng trước cũng hỏi qua về tên thiếu niên này thì cũng biết hắn là Vũ Khương.

    Vũ Khương này là người Xa Phi thành, Trí Liên quận, phía Bắc Nhất Xuân quốc. Hắn năm nay mười hai tuổi, tu vi đã đạt Khai Minh cảnh, trong số những tân đệ tử thì tên này là nhân tài bậc nhất của cung chữ Càn cũng như đội Mười Hai.

    “Không! Đệ đoán được hôm nay huynh sẽ qua đây lên ra đây đứng đợi.” Vũ Khương lắc đầu nói.

    “Đoán ư? Mà thôi sao cũng được, ta phải đi đây!” Liễu Thiên nghi hoặc hỏi nhưng hắn không chờ Vũ Khương trả lời liền lắc đầu quay đi.

    “Đệ cũng đi! Chúng ta cùng vào thôi!” Vũ Khương chạy theo nói.

    Liễu Thiên cũng chẳng cản, hai người một trước một sau tiến vào thư viện.

    Hứa Vĩnh Thiên không có trong thư viện, người trực thư viện là một vị quản sự khác. Liễu Thiên lại không quen với người này nên chỉ khẽ chào rồi hắn liền đi vào phòng bắt đầu tìm sách.

    Trong thư viện khi này cũng khá đông người đang tìm sách. Quả nhiên giống với những ngày đầu tiên Liễu Thiên đến đây, khi mới đến thì ai cũng ham tìm hiểu nhưng cuối cùng khi biết tu vi quan trọng hơn thì tất cả đều tập trung vào tu luyện và khi đó thì thư viện lại rất vắng vẻ.

    Liễu Thiên đi vào một dãy gồm nhiều giá sách bắt đầu tìm kiếm sách mình cần. Đằng sau thì Vũ Khương vẫn bám theo hắn như hình với bóng.

    “Ta hỏi thật? Tại sao ngươi lại theo ta? Đừng nói là ta mạnh mẽ khiến ngươi phải theo đuôi học hỏi.” Liễu Thiên khi này vừa đi lại tìm những mục sách vừa hỏi.

    “Đại ca thật thông minh! Đại ca mạnh thì có mạnh nhưng dùng lí do đó để ta đi theo thì không phải!” Vũ Khương mỉm cười nói.

    “Vậy thì tại sao? Ta không có gì đặc biệt, chúng ta lại không họ hàng thân thích?” Liễu Thiên đi trước bỗng quay lại hỏi.

    “Đệ cũng nói thật luôn, trên người đại ca có một thứ khí tức rất lạ, khi tức đó có phần giống một người quan trọng của đệ. Vì vậy đệ muốn theo đại ca!” Vũ Khương cũng tỏ vẻ thành thật nói.

    “Khí tức lạ ư? Hôi nách chăng?” Liễu Thiên nghe vậy liền nhíu mày thầm nghĩ rồi cúi đầu ngửi ngửi lách mình.

    Thấy một màn này, Vũ Khương há hốc mồm, đôi mắt trợn lên, trong đầu hắn thì tràn ngập những câu mắng: “Tên khốn này đừng tưởng bở, đại gia ta thế nào lại đi thích mùi trên cơ thể ngươi! Thật là điên mà!”

    “Không có mùi, vậy khí tức gì thế, sức mạnh gì, ta không hiểu?” Liễu Thiên khi này lắc lắc đầu nói rồi lại dùng ánh mắt tò mò hỏi.

    “Đại ca ngươi thật biết tưởng tượng đó, khí tức ở đây chính là một dạng khí thế, cũng gọi là một nhịp thở quận vào đó sát khí hoặc đặc tính hành sử hàng ngày của một người mà người ngoài cảm nhận được khi ở gần chứ không phải là mùi từ cơ thể huynh phát ra!” Vũ Khương tuy tức giận những vẫn cố giải thích.

    “À! Thế không nói sớm, ta lại cứ tưởng ngươi thích mùi từ cơ thể ta, làm ta sợ hết hồn!” Liễu Thiên à một cái rồi lại tỏ vẻ như được giải thoát.

    “Có nhất thiết phải nói thế không? Gã này!” Vũ Khương giật giật mí mắt thầm than.

    “Tiểu tử ngươi không thích mùi trên cơ thể ta nhưng cũng không được có ý đồ vớ vẩn đâu đấy! Ta vẫn thích con gái hơn!” Thấy vẻ mặt thộn ra của Vũ Khương, Liễu Thiên lại tỏ vẻ bề trên căn dặn.

    “Thôi đại ca đọc sách đi, ta đi chỗ khác!” Vũ Khương khi này không thể chịu được tên hoang tưởng trước mặt mình nữa, hắn liền đi sang dãy sách khác.

    “Ê! Đệ đi đâu thế? Thôi đi đi, nhưng nhớ không được nghĩ vớ vẩn đâu đấy!” Liễu Thiên thấy Vũ Khương quay người rời đi thì lại gọi rồi căn dặn.

    “Ai mới là người nghĩ vớ vấn, tên này đúng là cực phẩm! Không hiểu sao mình lại bám theo gã nữa!” Vũ Khương gương mặt xám đen vừa đi vừa lầm bẩm.

    “Hừ! Theo đuôi đại ca ngươi à? Đâu dễ thế!” Liễu Thiên khi này mới mỉm cười thầm nghĩ.

    Hắn vừa rồi khi đã biết được nguyên nhân Vũ Khương theo mình chính là khí tức gì đó nhưng hắn làm sao lại dễ dàng để người khác bám theo làm phiền được. Vì thế hắn liền nghĩ ra cách để đuổi đi. Cuối cùng cách đó đã đem lại chút hiệu quả nhất định, hắn khi này đã có không gian yên tĩnh hơn để tìm sách.

    Sách viết về không gian thức hải cũng không nhiều lắm, tìm mãi cũng chỉ có vài cuốn mà thôi. Thức Hải đan tâm ký, Vũ Hải Mộng Minh quyển, Từ Tâm tuyến tam mục,..

    “Tất cả có sáu cuốn, số lượng rất ít. Nguyên nhân chắc là do thức hải đa phần đều là thế giới nội tâm của mỗi người nên rất ít người ghi chép lại hay kể lể gia cho người khác xem.” Liễu Thiên không nghĩ nhiều nữa, hắn bắt đầu đọc từng cuốn một.

    Sau nửa canh giờ, hắn đã đọc qua hết một lượt sáu cuốn sách viết về không gian thức hải kia.

    Thế nhưng trong tất cả mấy cuốn sách kia đều không có đề cập đến vấn đề thức hải rộng lớn như của hắn. Tất cả đều là những kiến thức cơ bản về không gian thức hải hoặc là những ghi chép vận hành thức hải và thần thức của một số tiền nhân để lại. Không có một cuốn nào đều cập đến trường hợp của bản thân hắn đang trải qua.

    “Giá mà còn Hà Minh thì có khi hắn biết chút gì đó!” Khi này, Liễu Thiên lại nhớ đến hai tên kia.

    Từ khi hắn về gia tộc đến giờ thì cũng chưa gặp hai người đó, theo hắn đoán thì chắc chắn họ đã thành nội môn đệ tử rồi. Mà không chỉ hai người bọn họ, hầu hết những người Liễu Thiên quen đều đã tiến lên nội môn đệ tử rồi.

    Chính vì thế mà hắn muốn nhanh tróng thành nội môn đệ tử. Nhưng dạo gần đây vấn đề thần thức và thức hải làm hắn tốn khá nhiều thời gian nên chưa đi đăng ký thi lên nội môn đệ tử được.

    “Đại ca! Xong chưa? Chúng ta đi ăn trưa, hôm nay huynh thích ăn gì đệ mời.” Lúc này, Vũ Khương lại đi đến gọi nói.

    “Tên này có vẻ rất muốn kết thân với mình ư?” Liễu Thiên nhíu mày thầm nghĩ rồi cũng gật đầu nói: “Được! Đi.”

    Nếu thiếu niên trước mặt đã thật lòng kết giao thì Liễu Thiên cũng không ngại có thêm một tiểu đệ. Dù sao thì thế giới này tu luyện cũng khá tẻ nhạt, nếu không có huynh đệ bạn bè thì làm sao gọi là cuộc sống!

    Thế là hai người Liễu Thiên rời khỏi thư viện đi ra phòng ăn của Tân quán. Qua mấy dãy nhà của từng chi bên Tân Quán, hai người Liễu Thiên đã đứng trước phòng ăn Tân Quán.

    “Nơi đây vẫn đông vui a!” Liễu Thiên đi đến phòng ăn thì nhìn quanh một lượt nói.

    Ở phòng ăn rộng lớn chia làm hai bên, mỗi bên cũng phải có hơn năm mươi người. Mà khi này ai đấy đều đang ăn uống cười nói rất vui vẻ, một không khí đã lâu rồi Liễu Thiên không thấy.

    “Bên nào đây!” Vũ Khương khi này nhìn đi nhìn lại hai dãy nhà ăn hỏi.

    “Bên trái đi, chỗ đó gần hồ thoải mái hơn!” Liễu Thiên chỉ tay nói.

    Đây là chỗ một năm qua ngày nào hắn cũng đi đến, đối với nơi này cũng gọi là có chút kỷ niệm.

    Vẫn là cảnh cũ, phòng ăn nhộn nhịp, người qua kẻ lại không ngớt nhưng bạn bè của hắn đã đi hết. Nhìn lại tất cả cảnh vật này, Liễu Thiên khẽ thở dài một cái rồi tiếp tục theo Vũ Khương đi vào dãy nhà ăn bên trái.

    “Vũ ca ca!” Hai người Liễu Thiên đi vào được một đoạn thì thấy một nữ đệ tử nhỏ nhắn chạy ra gọi.

    Nhìn nữ đệ tử này thì chỉ tầm mười một mười hai tuổi, bộ dạng rất dễ thương.

    “Vũ ca ca ngồi căn cùng chúng ta đi!” Tiểu nha đầu kia nhìn hai người Liễu Thiên rồi lại hướng ánh mắt vào bàn của mình lôi kéo.

    Nhìn lại bàn kia cũng không có nhiều người, chỉ có thêm hai nữ đệ tử nữa. Nhìn qua thì hai đệ tử đó cũng chẳng lớn hơn nữ đệ tử trước mặt mấy tuổi.

    Vũ Khương khi này tỏ vẻ lưỡng lự khó quyết, hắn đang chờ ý kiến của Liễu Thiên.

    “Được! Chúng ta vào đó!” Liễu Thiên thấy Vũ Khương quay ra nhìn mình thì liền gật đầu đồng ý.

    “Vậy đại ca cứ vào đó ngồi cùng Tiểu Nguyệt, ta đi gọi đồ ăn!” Vũ Khương gật đầu nói.

    Liễu Thiên theo tiểu cô nương kia đi vào bàn, hắn mỉm cười tỏ ý chào đồng thời cũng đánh giá hai nữ đệ tử kia.

    Trong hai người thì bên phải tầm mười ba mười bốn, gương mặt và dáng người bình thường không có gì đặc biệt. Nữ đệ tử còn lại thì cũng có độ tuổi mười ba mười bốn, dáng người thanh mảnh, gương mặt có phần xinh đẹp nhưng lại trắng bạch nhìn rất yếu ớt.

    “Chào mọi người, ta là Liễu Thiên! Hi vọng không làm phiền mọi người!” Liễu Thiên khi này ngồi xuống thì liền hướng hai nữ đệ tử kia giới thiệu.

    Nhưng hai nữ đệ tử kia có vẻ ngại ngùng, cả hai chỉ cúi đầu không nói gì.

    “Liễu đại ca không cần khách sáo, mấy người muội đều là chỗ quen của Vũ đại ca.” Tiểu nha đầu dễ thương kia lúc này liền cười nói.

    “Đây là Lệ Trúc Vân tỷ tỷ, còn đây là Hàn Tú tỷ tỷ!” Tiểu nha đầu không chờ Liễu Thiên nói gì lại chỉ lần lượt vào hai nữ đệ tử kia giới thiệu.

    Theo đó Liễu Thiên cũng biết được nữ đệ tử bình thường kia tên là Lệ Trúc Vân, nữ đệ tử có phần xinh đẹp nhưng lại ốm yếu kia tên là Hàn Tú.

    “Vậy muội tên là gì?” Liễu Thiên khi này lại nhìn tiểu nha đầu kia hỏi.

    “Muội ư, muội tên là Phương Linh Nguyệt, huynh cứ gọi muội là Tiểu Nguyệt như Vũ ca ca là được!” Tiểu nha đầu Phương Linh Nguyệt tỏ vẻ thân thiện nói.

    “Vậy muội và Vũ Khương sao lại biết nhau? Chẳng phải Vũ Khương kia hống hách và hay bắt nạt người khác lắm sao? Chẳng nhẽ…” Liễu Thiên khi này lại tò mò hỏi.

    Hắn đang nghĩ rằng tiểu nha đầu trước mặt mình cũng thích ăn hiếp người khác!

    “Khi mới vào tông môn, Vũ đại ca đã giúp muội một lần. Còn việc Vũ đại ca lập bè lập đảng kia chính là tình thế bắt buộc. Vũ đại ca từng nói với muội rằng chỉ có tự lập thành nhóm đi bắt nạt kẻ khác thì những kẻ khác mới sợ mà không bắt nạt mình.”

    Phương Linh Nguyệt nhớ lại từ từ nói, mà trong giọng nói đầy vẻ hâm mộ và tin tưởng.

    “Muốn không bị bắt nạt mà lại đi bắt nạt người khác ư? Tiểu tử kia cũng biết nghĩ cách giải quyết vấn đề đó!” Liễu Thiên nghe vậy cười nói.

    “Thật mà, cách đó rất hay, từ khi Vũ đại ca nổi danh trong “cung” thì không ai còn dám động vào huynh ý nữa! Ngay như muội quen biết Vũ đại ca thôi cũng yên ổn hơn hẳn!” Phương Linh Nguyệt gật đầu kể lại.

    “Ngươi như vậy lại là đại anh hùng a?” Khi này Vũ Khương cũng đã về, Liễu Thiên nhìn hắn mỉm cười nói.

    “Cái đó chỉ là vớ vẩn thôi! Từ ngày gặp huynh ta đã nghĩ ra cách khác rồi!” Vũ Khương lắc đầu nói rồi cũng không câu lệ, khách sáo mà ngồi xuống cạnh mấy người Liễu Thiên.

    “Cách khác? Sao ngươi lại có cách gì mới để bắt nạt những đệ tử khác ư?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.

    “Không! Từ ngày gặp huynh ta chỉ nghĩ đến một điều duy nhất chính là làm sao để nguy hiểm như huynh và ta đã nghĩ ra. Đó chính là tập trung tu luyện còn mấy thứ quyền thế nổi trội của đám đệ tử chỉ là nhất thời mà thôi!” Vũ Khương lắc đầu từ từ giải thích.

    “Hả! Ta có gì mà nguy hiểm, ngoài lớp da đen đầu chọc ra thì không có gì cả!”Liễu Thiên trố mắt hỏi, hắn nhìn lại cở thể mình lắc lắc đầu nói.

    Ba nữ đệ tử kia cũng nhìn Vũ Khương bằng ánh mắt nghi hoặc.

    “Huynh không có gì nguy hiểm nhưng rất lầm lì, một kiểu người luôn tỏ vẻ yếu đuối thầm lặng nhưng có thể bùng phát bất cứ lúc nào!” Vũ Khương nhìn lại Liễu Thiên đánh giá.

    “Ài! Đệ đánh giá ta cao quá rồi. Mà thôi không quan tâm ngươi đánh giá ta thế nào nhưng ngươi biết nghĩ như vậy là được rồi. Thời gian ở Ngoại Môn sẽ rất nhanh trôi qua. Vậy thay vì tập trung vào việc làm bản thân nổi tiếng thì hãy tập trung vào tu luyện. Con đường tu luyện thực sự vẫn nằm ở phía trước, có bị người khác bắt nạt thì mới biết mình cần phải phấn đấu!” Liễu Thiên thở dài định nói gì đó lại thôi, cuối cùng thì hắn bắt đầu tỏ vẻ huynh trưởng từ từ căn dặn.

    “Liễu đại ca nói rất phải nhưng đồ ăn đến rồi!” Vũ Khương gật gật đầu rồi lại nhìn ra phía mấy người đang đi đến nói.

    “Ta nói đúng thì liên quan gì đến đồ ăn!” Liễu Thiên khi này cũng không biết nói gì với tên Vũ Khương này nữa.

    Đồ ăn được mang ra bầy đầy trên bàn, ba nữ đệ tử kia cũng không ăn xuất ăn của mình nữa mà cùng ăn với hai người Liễu Thiên luôn.

    Năm người vừa ăn vừa nói chuyện, Liễu Thiên thì hỏi thăm chút gia thế của mấy người này, còn mấy người này lại hỏi thăm về chút kinh nghiệm luyện tập trong một năm vừa qua của Liễu Thiên. Cứ vậy mấy người ăn uống xong thì tản bộ nói chuyện một lúc rồi cũng giải tán mỗi người một việc. Liễu Thiên cũng về phòng nghỉ ngơi để chiều còn luyện tập.
     
    buinhi99 likes this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Thiên Ý
    Quyển 1 - Chương 196: Sự ra đời của Âm Linh đại địa
    Chiều đến, trên sân tập, Liễu Thiên đang tập trung luyện kiếm.

    Hắn khi này đang luyện lực tay bằng cách dùng một thanh cự kiếm năng hơn trăm cân. Đây chính là thanh kiếm giống với thanh lúc trước hắn dùng.

    Như đã biết thì một năm đầu ở Tân Quán đệ tử chỉ được cấp binh khí một lần nhưng khi sang Thường Quán thì việc đến kho binh khí để xin binh khì lại dễ dàng hơn nhiều.

    Ở bên Thường Quán, Liễu Thiên chỉ cần đến kho binh khí tìm binh khí mình thích rồi lấy, đồng thời chỉ cần điền vào mấy ghi chú của tông môn nữa là xong.

    Lại nói đến sự dễ dãi này thì kho binh khí thức chất cũng không có đồ gì quá đáng giá, tất cả chỉ là binh khí bình thường ở đâu cũng có, chỉ được cái là chúng đa dạng chủng loại và kích thước mà thôi.

    Lúc này, tuy là cự kiếm nhưng Liễu Thiên vẫn luyện tập như kiếm bình thường, tứ đại kỹ năng là đâm, chém, lướt và chặn đều được luyện tập với trọng kiếm này.

    Đồng thời trong mỗi nhát kiếm hắn cũng không ngừng nâng cao các yếu tố như sức mạnh, tốc độ, chuẩn xác. Hắn muốn luyện tập đến mức tất cả các kỹ năng đều đạt đến đỉnh phong của tốc độ, sức mạnh, chuẩn xác trước.

    Tại sao Liễu Thiên lại bắt đầu luyện tập với cự kiếm, nguyên nhân là do hắn đã kiểm tra và biết lực công kích của hắn còn rất thấp.

    Cứ mỗi tuần hắn lại kiểm tra lực công kích bằng cách chém lên phiến đá lớn ở chiến đường. Và lần gần nhất khi hắn thử thì thấy phiến đá chỉ bị chém một vết sâu có mấy phân, so ra hắn cảm thấy sau nhiều tuần vẫn không có gì tăng tiến cả, như vậy thật khó có thể đạt đến trình độ chẻ đôi phiến đá như hắn đặt ra được.

    Tìm hiểu nguyên nhân thì hắn nhận ra bản thân xuất kiếm tuy đã nhanh và chuẩn xác hơn nhưng lại không có bao nhiêu phần sức lực. Xem ra cứ múa may kiếm hàng ngày không thể làm lức công kích hắn mạnh hơn được.

    Liễu Thiên nghĩ lại thì thấy mình luyện tập vẫn chưa được, những lần đối địch trước kia đa phần hắn phụ thuộc vào Lôi Viên quyết lên mới có được sức mạnh như vậy. Khi đó hắn cữ nghĩ là lực chém của mình đã tạm đủ nhưng đến hôm nay thì hắn đã biết là chưa đủ, cần phải tăng cường độ và trọng tải luyện tập lên.

    Vì thế luyện tập với cự kiếm có trọng lượng lớn chính là cách đơn giản nhất. Cách này vừa giúp cho lực cánh tay của hắn tăng lên, tăng cường khả năng chịu đựng, đồng thời cũng giúp hắn tăng lên khả năng điều khiển thăng bằng của thân thể khi di chuyển.

    Tất nhiên luyện kiếm kiểu nằng cũng khá khó khăn nhưng đã quyết thì hắn không ngại khó. Lại nói thì lực cánh tay tăng lên sẽ khiến mọi mặt của kiếm thuật đều sẽ tăng lên vì thế đối với một kiếm khách thì lực tay chính là điểm quan trọng đầu tiên để dụng kiếm.

    Trong dị giả kiếm tu thì lực tay không mấy ảnh hưởng đến lực công kích nhưng nó lại làm cho mỗi đường kiếm công kích nhẹ nhàng, lưu loát, phương chiều xuất kiếm sắc sảo hơn. Không chỉ vậy, theo Liễu Thiên thì một cánh tay khỏe mạnh sẽ co kinh mạch phát triển, điều này đồng nghĩa với việc nguyên thần di chuyển cũng dễ dàng hơn, việc vận hành nguyên thần để tấn công cũng tốt hơn.

    “Vù! Vù!...”

    Bây giờ chỉ thấy Liễu Thiên hai tay nắm cự kiếm đang vụt vụt chém ra thu lại liên tục không ngừng nghỉ tạo lên những âm thanh như quạt gió vậy!

    Sau hơn trăm nhát chém như vậy, Liễu Thiên liền xoay người chém ra hướng khác, tiếp đến hắn vừa di chuyển vừa xuất kiếm, thanh kiếm cứ như một cánh quát lớn được hắn văng ra liên tục tạo thành những đường mờ mờ phủ kín bản thân hắn vào trong.

    Kiểu luyện tập này cũng khiến nhiều đệ tử trên sân tập nhìn lại nhưng không có ai đi đến. Đa phần chỉ bàn tán gì đó rồi cũng quay lại với việc luyện tập của mình. Một số người tò mò thì đứng quan sát lâu hơn nhưng cuối cùng cũng phải lắc đầu rời đi.

    Chẳng biết qua bao nhiêu nhát chém với thanh cự kiếm, Liễu dừng lại nghỉ một nhịp rồi lại tiếp tục luyện với kiểu di chuyển khác.

    Cứ vậy, Liễu Thiên tập luyện hơn một canh giờ với cự kiếm rồi mới chuyển qua cái khác.

    Sau khi kết thúc luyện kiếm, Liễu Thiên lại luyện tập chút khinh công rồi mới chạy mấy vòng sân kết thúc buổi tập. Khi hắn kết thúc buổi tập thì trên sân đã không còn ai. Trời mờ tối, hắn một mình khoác đám đồ đi về phòng tạp vụ cạnh sân tập.

    “Tu luyện thật sự quá nhàm chán!” Liễu Thiên vừa đi vừa lẩm bẩm, hắn thật sự nhớ những ngày tháng có bạn bè tập cùng, tuy ngắn ngủi nhưng rất ý nghĩa. Ngày đó hắn ít ra còn có người để so sánh, trêu đùa, hay phấn đấu hơn thua. Bây giờ thì chỉ lủi thủi một mình, luyện thế nào cũng không ai biết!

    “Ài! Cố lên!” Cuối cùng sau một hồi chán nản, Liễu Thiên thở ra một hơi tụ nhủ.

    Trời tối, sau bữa cơm, Liễu Thiên vẫn như thường lệ tiến hành tu luyện hấp thụ linh khí. Do trợ cấp mỗi tháng chỉ là mười viên hạ phẩm linh thạch nên cứ ba ngày thì hắn mới dùng một viên, những ngày không có linh thạch thì hắn chỉ tu luyện như thường. Và tất nhiên không có linh thạch thì tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn rất nhiều.

    Hôm nay, sau hơn một canh giờ tu luyện, Liễu Thiên từ từ mở mắt, hắn đứng dậy đi lại khởi động một chút rồi lại lên giường ngồi tiếp tục nhắm mắt tu luyện.

    Có điều là khi này không phải hắn tiếp tục vận hành công pháp hấp thụ linh khí. Hắn khi này đang tiến vào không gian thức hải để tìm ra trung tâm của nó, chỉ có vậy thì hắn mới tìm được khu lưu giữ những thông tin thần thức mà người khác lưu lại. Đồng thời chỉ có tìm được trung tâm thức hải thì Liễu Thiên mới có thể gặp lại được nữ nhân Long Linh kia để hỏi về cách đả thông kinh mạch nhằm tăng tốc độ tu luyện.

    Thần thức đối với Liễu Thiên thì có cũng được không cũng chẳng sao vì hắn đã có linh giác nhưng không gian thức hải lại rất quan trọng nên hắn cần phải tìm ra được trung tâm đó. Vì thế nên công việc tiến vào không gian thức hải mà tìm kiếm này cũng dần thành việc thường lệ mỗi tối của hắn.

    Tối này cũng vậy, sau khi kết thúc tu luyện, Liễu Thiên lại tiếp tục đưa tâm trí vào trong không gian thức hải tìm kiếm.

    Hai mắt nhắm lại, Liễu Thiên đưa tâm trí tiến vào không gian thức hải.

    Vẫn là hình ảnh cũ, một người đứng giữa một không gian rộng lớn. Nhìn ra bốn phía đều không thấy điểm cuối, phía trước không đường, phía sau không lối.

    Liễu Thiên lại một lần nữa rơi vào cảm giác bất lực và không biết bắt đầu từ đâu. Mấy lần trước hắn đã thử đi rất xa về một phía nhưng vẫn không có kết quả gì cả, dù có đi bao xa thì hắn vẫn đứng ở giữa không gian mênh mông vô tận, không hề thấy một chỉ dẫn nào cả.

    Nhiều lần như vậy cùng dẫn đến một kết quả làm cho Liễu Thiên biết mình có đi mãi về một hướng cũng chưa chắc đã tìm được trung tâm có không gian thức hải kia. Thế là hắn phải nghĩ ra cách khác, hắn thử xác định vị trí của bản thân trong không gian này trước.

    Thế nhưng cách này cũng không có tác dụng, không gian vô tận này chỉ một màu trắng, nó không tồn tại bất kỳ thứ gì để đánh dấu cả. Thứ duy nhất tồn tại trong đó chính là bản thân hắn.

    Vì vậy nên Liễu Thiên chỉ cần di chuyển một cái là sẽ không biết điểm mình vừa đứng là điểm nào. Trong đây cũng không xác định được đông tây nam bắc gì cả. Bốn phương tám hướng đều giống nhau, không có một điểm khác biệt. Liễu Thiên không thể dùng cách xác định phương hướng như bên ngoài vào đây được. Hắn cần tìm ra một cách khác, một cách hắn chưa từng thử!

    Liễu Thiên khi này lang thang trong không gian trắng tinh, hắn cứ đi một cách vô thức về phía trước.

    “Mình vào đây không phải bằng cửa, cũng không dùng truyền tống trận, không có người thả vào, chỉ là mình thu liễm tinh thần là có thể tiến vào, như vậy có khi nào nơi mình vào chính là trung tâm thức hải không?” Liễu Thiên đi một lúc thì bỗng dừng lại thầm nghĩ.

    “Thế nhưng chưa chắc là lần nào mình vào đây cũng xuất hiện ở một điểm? Mà có xuất phát cùng một điểm nhưng điểm đó cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Mình vào bao nhiêu lần rồi nhưng có thấy gì khác đâu?” Liễu Thiên lại lắc lắc đầu tự hỏi.

    “Thử lại lần nữa!” Liễu Thiên lại mở mắt, hắn đã ra khỏi không gian thức hải.

    Rất nhanh hắn lại nhắm mắt lại, hắn tiếp tục tiến vào không gian thức hải để xem nơi mình xuất hiện có gì đặc biệt không?

    Đáng tiếc là không có gì đặc biệt xảy ra cả. Liễu Thiên vẫn đứng trong một không gian một màu trắng, chẳng có gì đặc biệt cả. Hắn đứng im nhìn khắp bốn phía để cố tìm một điểm đặc biệt ở nơi hắn vừa tiến vào nhưng vẫn không thấy gì cả. Hắn cũng thử coi điểm mình đứng là trung tâm rồi vận hành yếu quyết tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả.

    “Theo như Hứa đại ca nói thì khi tiến vào sẽ ở trong một gian phòng, ở giữa gian phòng có một đồ án hoa văn ký tự loằng ngoằng rồi từ tâm đồ án kia có một luồng sáng chiếu lên. Và tất cả những thông tin cả thần thức đều được xử lí ở đó.” Liễu Thiên lại mở mắt thầm nghĩ.

    “Mày ở đâu hả, mày ở đâu?” Liễu Thiên mở mắt lắc lắc đầu tự hỏi rồi cũng nằm ra giường lẩm bẩm rồi cũng ngủ luôn.



    Lại một buổi tối của mấy tuần sau, Liễu Thiên vừa tu luyện xong thì lại bắt đầu tiến vào không gian thức hải bắt đầu tìm kiếm.

    “Liễu Thiên!” Liễu Thiên đang lạc trôi trong không gian thức hải thì bỗng nghe thấy tiếng gọi làm hắn mở mắt.

    “Liễu Thiên!” Một âm thanh nữ nhân phía ngoài gọi vào, Liễu Thiên nhận ra giọng nói này.

    Liễu Thiên không nghĩ nhiều liền đứng dậy mặc vội áo ngoài vào rồi đi ra mở cửa.

    Mở cửa ra thì Liễu Thiên thấy một nữ đệ tử đang đứng đó, một nữ đệ tử tầm mười bốn mười năm tuổi, dáng cao cao, gương mặt xinh xắn đang nhăn lại, còn đôi mắt vốn sáng long lanh giờ đang cau lại nhìn đầy sát khí.

    “Yến muội, có việc gì vậy?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi. Hắn không hiểu sao Công Tôn Yến lại đến tìm hắn rồi lại bày ra vẻ mặt tức giận này?

    “Liễu Thiên ngươi hôm nay đã hứa là sẽ giải thích cho ta về thiên văn tinh tượng! Vậy mà giờ ngươi còn hỏi ta làm sao lại đến đây?” Công Tôn Yên tức giận nói.

    “Á! Đã được hai tuần rồi ư?” Liễu Thiên giật mình kêu lên.

    Hắn thời gian trước có nói chuyện với Công Tôn Yến, lúc đó chém gió một hồi lại thành ra nói đến mấy vấn đề về vũ trụ. Công Tôn Yến rất thích nghe về những thứ như hành tinh hay sao tối, sao sáng, các hệ, rồi đến các thiên hà. Vì vậy nàng đã đều nghị Liễu Thiên ngày nào cũng kể cho nàng những vấn đề ở bên ngoài tinh không kia.

    Nhưng Liễu Thiên làm gì mà rảnh rỗi đến mức đó, sau một hồi rằng co mặc cả, hắn đã hứa rằng cứ nửa tháng sẽ kể một lần và hôm nay chính là đến hẹn nửa tháng đó. Và hôm nay đã đến ngày đó nhưng đã quá giờ rồi Liễu Thiên chưa sang gọi nên Công Tôn Yến đã phải bò qua gọi hắn.

    Còn Liễu Thiên thì vốn không thích lỡ hẹn với ai cả nhưng vì dạo này tập trung vào tu luyện và tìm hiểu không gian thức hải nên không biết thời gian trôi đi nhanh như vậy. Chứ thực ra hắn cũng muốn dành chút thời gian tâm sự cùng ai đó cho vơi đi sự cô độc trong lòng.

    “Ngươi còn không mời ta vào!” Công Tôn Yến khi này thấy bộ dạng ngơ ngơ của Liễu Thiên thì liền quát.

    “Được rồi! Vào đi, ta mặc ít đồ rồi chúng ta bắt đầu!” Liễu Thiên bị quát thì liền giật mình vội đáp.

    “Hôm nay ngươi sẽ nói về cái gì đây?” Công Tôn Yến đi vào phòng gương mặt giãn ra rồi chuyển thành đầy háo hức hỏi.

    “Lần trước ta nói đến cái gì rồi?” Liễu Thiên ngồi lên giường hỏi.

    “Lần trước ư? Lần trước ngươi có kể rằng mặt trời của chúng ta chỉ là một ngôi sao, rồi những ngôi sao sáng kia cũng là một mặt trời nhưng chỉ là nó xa hơn nên nhìn nhỏ hơn!” Công Tôn Yến cũng ngồi lên giường hưng phấn kể lại.

    “Sao ngươi lại tin nhì, bình thường thì có mấy ai tin mấy thứ này đâu?” Liễu Thiên cũng không nhớ lần trước mình lại chém gió nhiều thế, hắn khi này cũng không tin rằng một tiểu cô nương sống ở thế giới này lại tin những gì hắn nói.

    “Ta ư? Ta tin chứ, ta nghĩ rằng trên đời này không có thứ gì tồn tại cô độc cả, cái gì cũng phải có anh em họ hàng, vì vậy cả mặt trời trên cao kia cũng vậy. Từ nhỏ ta đã luôn muốn tìm hiểu về không gian bên ngoài nhưng lại không có gì để tìm hiểu cả.” Công Tôn Yên khi này gật đầu, hai mắt mở lớn ngây thơ nói.

    “Vậy ư? Được! Ta cũng không biết nhiều, thời trước cũng có chút đam mê nên có nghiên cứu được một ít!” Liễu Thiên nhìn Công Tôn Yến hỏi rồi sau đó lại gật đầu mỉm cười nói. Hắn cảm thấy khá hào hứng khi có người cũng thích tìm hiểu về vũ trụ giống mình nên bắt đầu suy tư nhớ lại những gì đã đọc trước kia.

    “Nói đi, nói đi, ta đang nghe đây!” Công Tôn Yến vẻ mặt chờ mong thúc dục.

    “Hôm nay ta sẽ kể về sự tích hình thành của các địa cầu bao gồm cả Âm Linh địa cầu này.” Liễu Thiên dùng vẻ mặt bác học nói.

    “Sự tích hình thành ư?” Công Tôn Yến ngạc nhiên hỏi.

    “Ừm! Ngươi đoán thử xem nơi chúng ta đang sống từ đâu mà có, là do một vị thần tạo ra, một miếng thiên địa từ trên rơi xuống hay là được tạo dựng một cách tự nhiên?” Liễu Thiên gật đầu rồi lại hỏi.

    “Theo sự tích thì Âm Linh đại địa từng là một phiến thiên địa được tách ra từ một phần của thần giới. Nhưng ta từ khi nghe ngươi nói về vô số mặt trời ngoài kia và có vô số thứ quay quanh thì ta cũng không tin vào một thần giới trong truyền thuyết kia. Như vậy Âm Linh đại địa của chúng ta không thể nào là một phần bị tách ra từ phiến thiên địa khác được.” Công Tôn Yến từ từ phân tích: “Còn nói là do một vị thần tiên tạo ra thì càng khó hơn, vì các bậc đại năng rời non nấp biển thì có thể chứ tạo ra cả thiên địa thì ta chưa nghe thấy bao giờ.”

    “Nói vậy thì ngươi cũng tin rằng nó được hình thành một cách tự nhiên?” Liễu Thiên khi này liền hỏi.

    “Ta cũng không tin rằng nó hình thành một cách tự nhiên, cái này cũng quá mơ hồ rồi!” Công Tôn Yến lại lắc đầu nói.

    “Ngươi không tin là đúng nhưng cứ coi như ta kể một câu truyện! Hôm nay chúng ta sẽ bàn về sự hình thành của Âm Linh Đại Địa!” Liễu Thiên gật gật đầu mỉm cười nói.
     
    buinhi99 likes this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Thiên Ý
    Quyển 1 - Chương 197: Sự ra đời của Âm Linh đại địa (2)
    Thời kỳ xa xưa khi tinh không đều là hư vô, trời đất chưa hề tồn tại, khoảng không chỉ là một màu đen. Khi đó xuất hiện hai người, một người là Dương Cực Đế và một người là Âm Cực Đế. Hai người này có sức mạnh to lớn, họ đã tạo lên một vùng đất có tên là Âm Dương Thái Linh Địa. Hai người họ tạo ra biển xanh, rừng núi, sông suối, họ tạo ra con người, muôn thú, dị thuật và tất cả mọi thứ trên đời, họ cũng tạo ra và điều khiển mặt trời chiếu sáng cho vạn vật.

    Sau đó họ để lại Âm Dương Thái Linh Địa cho con người và muôn loài sinh sống rồi vào tinh không xa xôi. Và từ đó Âm Dương thái linh đại địa này được coi là cội nguồn của sự sống, nó cũng là thần địa của con người. Những người ở đó tất nhiên cũng tu luyện và họ tu luyện theo sự truyền thừa của hai vị thần đế.

    Trên thần địa này, con người sống và tu luyện theo hai trường phái là Dương Linh tu và Âm Linh tu. Vì theo hai trường phái độc lập nên dần đã tạo ra sự mâu thuẫn. Lúc đầu thì hai hệ phái tuy mâu thuẫn nhưng vẫn cân bằng nhưng sau thời gian dài hàng vạn năm thì sẽ có sự trênh lệch sức mạnh giữa hai phái và sự cân bằng giữa hai bên đã chấm dứt.

    Sau nhiều năm thì trường phái Âm Linh tu đã mạnh hơn và muốn đuổi Dương Linh tu ra khỏi Âm Dương Thái Linh Địa. Nhưng phe Dương Linh tu làm sao chịu khuất phục. Cuối cùng đã dẫn đến một một hồi tử chiến và kết quả là đánh nhau đến mức Âm Dương Thái Linh Địa vỡ ra một mảnh nhỏ bay đi xa.

    Âm Linh đại địa của chúng ta chính là một mảnh nhỏ đó, còn bản thân Âm Dương Thái Linh địa xa xôi kia thì biến thành thần giới mà mọi người mơ ước được quay lại nhưng rất ít ai làm được.

    “Truyền thuyết có phải như vậy không?” Liễu Thiên kể một hồi rồi lại quay sang nhìn Công Tôn Yến hỏi.

    “Đúng vậy! Một số bậc vĩ nhân tu luyện đến đỉnh cao cũng chính là muốn phi thăng quay lại thần giới đó. Ta nghe nói nó được gọi là Dương Linh Thiên!” Công Tôn Yến gật đầu nói.

    “Nói vậy thì đại địa của chúng ta bị tách ra từ Âm Dương Thái Linh địa đúng không? Thế chốn thần địa kia là ở đâu mà ta không nhìn thấy?” Liễu Thiên khi này lại hỏi liên tục.

    “Có thể chúng ta bị tách ra rất xa thần địa nên cũng chỉ nhìn thấy đó là một điểm nhỏ mà thôi!” Công Tôn Yến nghi hoặc phán đoán.

    “Vậy tách xa thì chúng ta làm sao vẫn được mặt trời chiếu sáng như trên Thần địa?” Liễu Thiên lại hỏi.

    “Như ngươi bảo rằng mỗi ngôi sao kia là một mặt trời, vì vậy có thể chúng ta bị tách đến chỗ một mặt trời khác!” Công Tôn Yến suy nghĩ một chút rồi lại đáp.

    “Vậy theo như truyền thuyết thì mặt trời kia được hai vị đại năng kia điều khiển mà mọc lên mỗi sáng và lặn xuống mỗi tối. Thế chúng ta đã đi rất xa rồi sao mặt trời vận vậy không có gì thay đổi, chẳng nhẽ chúng ta lại rơi sang sự khống chế của một vị cao nhân khác!” Liễu Thiên khi này lại cười suy luận.

    “Cũng rất có thể, theo ngươi nói thì ngoài kia nhiều mặt trời như vậy thì cũng có thể có nhiều vị đại năng đang thao túng!” Công Tôn Yến gật gật đầu nói.

    “Dù có xảo hợp đến mức đó thì lại nói một vấn đề nữa là các vị đại năng đó từ đâu mà ra? Như đã biết thì những vị đó tạo ra cả con người, đại địa, mặt trời, số lượng mặt trời bên ngoài kia lại rất nhiều, nếu tất cả chúng đều được thao túng thì đám cường giả kia ở đâu mà nhiều như vậy? Chẳng phải nói có hai vị thần đế thôi ư?” Liễu Thiên lại hỏi.

    “Có thể là họ xuất thân ở một vùng tiên địa nào đó! Như thiên đình chẳng hạn!” Công Tôn Yến tỏ vẻ mơ hồ.

    “Ngươi nghĩ rằng đại địa chúng ta đang sống là một mặt phẳng không khác gì một cái đĩa đúng không? Còn phía trên cao kia chính là bầu trời của thượng giới đúng không?”

    “Đúng vậy, mặt đất rộng bao la đều là mặt phẳng còn mặt trời chính là một cái đèn chiếu sáng cho mặt đất.” Công Tôn Yên lại gật đầu nói.

    “Một vị đại năng cứ ngày ngày bật đèn rồi tắt đèn cho chúng ta! Người đó thật tốt a!” Liễu Thiên khi này lại mỉm cười nói.

    “Cái đó cũng hơi vô lí!” Công Tôn Yến nghe vậy thì cũng nhíu mày suy tư.

    “Một vị đại năng có sức mạnh to lớn xoay chuyển thiên địa nhưng lại chỉ vì một mảng thiên địa nhỏ bị tách ra mà ngày đêm thúc trực thì hơi lạ. Chẳng nhẽ Âm Linh đại địa của chúng ta có gì đó đặc biệt?” Công Tôn Yến lại tỏ vẻ mơ hồ nói. Theo nàng biết thì không cần nói đến bậc thần đế làm gì, chỉ cần mấy người có tu vi vượt ngoài Vũ Linh cảnh thôi cũng không rảnh mỗi ngày phục vụ người khác. Phải biết khi tu vi cao thì mỗi lần bế quan của họ đều kéo dài hàng năm, có thể là cả trăm năm. Như vậy thì nguyên nhân do đâu mà một vị thần đế lại ngày ngày ngồi đó thao túng mặt trời cho mảnh thiên địa nhỏ này?

    “Theo những gì ta biết thì bên ngoài kia chẳng có thần linh hay cao nhân nào có thể thao túng được cả đại địa. Tất cả đều hoạt động một cách tự nhiên và phụ thuộc vào các định luật nhất định.” Liễu Thiên khi này lại lắc lắc đầu nói.

    “Tự nhiên ư? Làm sao có thể!” Công Tôn Yến lắc đầu không tin.

    “Ta biết ngươi khó mà tin được, nhưng cứ nghe đi, coi như ta đang kể một câu truyện giả tưởng vậy!” Liễu Thiên lúc này lại nói.

    “Ta đang nghe đây!” Công Tôn Yến gật đầu tập trung.

    “Chúng ta đi trên mặt đất cứ nghĩ nó là một mặt phẳng nhưng thức chất đại địa của chúng là lại là hình cầu, nó là một viên bi khổng lồ và chúng ta đang đứng trên nó. Vì là một viên bi khổng lồ mà chúng ta quá nhỏ bé nên dưới tầm nhìn thiểm cận thì chúng ta cứ nghĩ mình đang đứng trên một mặt phẳng.

    Nếu có cơ hội ngươi hãy đi mãi về một hướng thì cuối cùng ngươi cũng đi được một vòng và quay trở lại chỗ mình đang đứng.” Liễu Thiên vừa dùng tay làm ví dụ vừa nói.

    “Đi một vòng ư? Như vậy khi đi xuống phía dưới thì chẳng phải bị rơi ra ngoài sao? Còn không rơi thì cũng bị rốc đầu xuống mất!” Công Tôn Yến nghi hoặc hỏi.

    “Hì! Cái này giải thích với ngươi cũng quá khó hiểu a! Kiến thức này cần phải có gốc dễ mới nắm được.” Liễu Thiên khi này mới cười nói. Hắn biết mình có giải thích nữa thì tiểu cô nương này cũng không thể tin được.

    “Ngươi cứ nói đi!” Công Tôn Yến nghe vậy tỏ vẻ không vui lại thúc dục.

    “Ngươi có biết thế nào là trọng lực, lực hướng tâm, li tâm, vận tốc, gia tốc hay thuyết tương đối là gì không?” Liễu Thiên mỉm cười hỏi.

    “Cái này…” Công Tôn Yên nhíu mày ấp úng.

    “Vì thế ta dù có cố giải thích thì lại mang ra những thuật ngữ mới, như vậy ngươi càng không hiểu được. Bây giờ ta chỉ nói ra thôi, cái gì không hiểu thì ngươi có thể từ từ kiểm nghiệm trong thực tế đi.” Thấy vẻ ngơ ngơ của Công Tôn Yến, Liễu Thiên lại nói.

    “Thôi cũng được! Ngươi cứ nói đi, dù sao nghe cũng rất hay, thật hay giả cũng được!” Công Tôn Yến lại gật đầu mỉm cười rồi cũng không muốn hỏi nữa.

    “Theo như những gì ta biết thì cả không gian rộng lớn này lúc đầu chỉ là một điểm sau đó do lượng vật chất và năng lượng quá lớn, quá chật hẹp nên đã dẫn đến đổ vỡ.

    Sự đổ vỡ đó tạo lên một vũ nổ lớn. Vụ nổ này bắn ra vô số vật chất năng trong không gian. Rồi qua thời gian hàng tỷ năm những vật chất đó đã tạo lên những tổ hợp đầu tiền rồi dần hình thành những thứ to lớn hơn. Và trong quá trình đó có vô số những ngồi sao cùng những hành tinh được tạo thành. Do số lượng nhiều nên sẽ tồn tại những hành tinh có điều kiện phù hợp cho sự sống như đại địa chúng ta đang sống.

    Tất cả đều là một quá trình tổng hợp từ rất rất nhiều năm. Và con người như chúng ta lại không sinh ra cùng với đại địa này. Đại địa phải hình thành và vận chuyển đến cả tỷ năm thì may ra mới có điều kiện thích hợp cho chúng ta xuất hiện!”

    Liễu Thiên khi này thao thao bất tuyệt một hồi.

    “Vậy chẳng phải nói là ở những nơi xa xôi khác cũng có con người sinh sống như chúng ta sao?” Sau một hồi nghe kể, Công Tôn Yến vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

    “Trong không gian rộng lớn kia có rất rất nhiều hành tinh đang tồn tại nhưng rất ít trong số đó mới có điều kiện thích hợp cho sự sống, và sự sống của mỗi hành tinh lại tiến triển theo nhiều con đường khác nhau. Nên nhớ là không phải ở đâu con người cũng là chủ, không phải ở đâu cũng tu luyện giống chúng ta.” Liễu Thiên từ từ giải thích.

    “Điều kiện thích hợp cho sự sống ư?” Công Tôn Yến lại hỏi.

    “Ừm! Không phải hành tinh nào cũng như Âm Linh đại địa của chúng ta. Có nơi thì cực nóng, một số lại cực lạnh. Và đa phần các hành tinh đều không có biển, không có nước, vì vậy không có sự sống nào có thể tồn tại được. Nói chúng là một hành tinh có sự sống là một hành tinh rất đặc biệt.” Liễu Thiên gật đầu phân tích.

    “Nếu đặc biệt như vậy thì ngoài kia chắc gì đã có sự sống khác!”

    “Sao lại không có, tuy điều kiện để có sự sống là rất khó, tỉ lể chỉ một phần ngàn vạn thôi nhưng ngoài đó có quá nhiều hành tinh, số lượng đến hàng vạn vạn ức không hết. Vì vậy mà chỉ một tỉ lệ rất nhỏ đó thôi cũng là một con số không ít. Và với số lượng lớn hành tinh có sự sống thì chắc chắn sẽ có hành tinh có con người hoặc gần giống con người sinh sống, chỉ là chúng ta không biết mà thôi!” Liễu Thiên lắc đầu từ từ nói.

    “Như vậy bên ngoài kia liệu có giới hạn về số lượng các hành tinh không?” Công Tôn Yên lại hỏi.

    “Cái này ta cũng không rõ nhưng không gian vô ngần kia không ai thấy điểm cuối của nó ở đâu cả và cũng chẳng ai biết được xung quanh đó có bao nhiêu ngôi sao, bao nhiêu hành tinh cả!” Liễu Thiên vẻ mặt buồn bã nói.

    “Thật là rộng lớn, rộng lớn như vậy thì chúng ta đang ở đâu ngoài đó?” Công Tôn Yến ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ tự hỏi.

    Đối với nàng thì những gì Liễu Thiên nói có thể là giả nhưng dù sao đó cũng rất thú vị và hấp dẫn.

    “Ở đâu ư? Cái này ta cũng không biết, ta chỉ biết là trong vũ trụ kia thì Âm Linh đại địa này chỉ là một hạt bụi mà thôi!” Liễu Thiên lắc đầu rồi lại nói.

    “Không có điểm đầu, không có điểm cuối, thật là lạc lõng!” Công Tôn Yến mặt thẩn ra lẩm bẩm.

    “Đúng vậy! Đứng trong không gian này cảm thấy thật cô độc!” Liễu Thiên gật đầu rồi hắn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm với những ngôi sao lẩm bẩm.

    “Trái đất ở đâu trong vũ trụ, mình sao có thể tìm được đây?” Liễu Thiên thầm hỏi.

    “Vậy nếu tin theo ngươi thì Âm Linh đại lục cũng do quá trình bồi đắp rất lâu mới thành, vậy nguyên nhân để nó hoạt động là gì, tại sao vẫn có ngày và đêm?” Công Tôn Yến lúc này lại nhớ ra gì đó liền hỏi.

    “Nguyên nhân là do nó đang quay quanh mặt trời với một quỹ đạo nhất định, còn tại sao quay quanh thì rất khó giải thích, mà thực ra ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là từ khi hình thành do trọng lực của mặt trời lớn nên đã khiến các hành tinh xung quanh bay quanh nó. Đồng thời cũng có một lực nữa cân bằng với lực hút của mặt trời nên các hành tinh mới không bị hút vào mặt trời mà chỉ bay quanh theo một quỹ đạo nhất định. Cái lực khiến những hành tinh không bị hút vào đó ta nhớ không nhầm được gọi là lực li tâm.

    Trọng lực là gì thì ta đã giải thích rồi, còn lực li tâm thì ngươi hiểu đại khái là một dạng lực có quan tính và được sinh ra khi một vậy di chuyển vòng quanh một điểm cố định nào đó.” Không đợi Công Tôn Yến hỏi, Liễu Thiên đã giải thích, có điều hắn cũng không nhớ rõ nên chỉ nói đại khái mà thôi.

    “Khá khó hiểu! Vậy sự xuất hiện ngày và đêm thì sao?” Công Tôn Yên lẩm bẩm rồi lại hỏi.

    “Muốn có ngày và đếm thì trong quá trình quay quanh mặt trời kia thì hành tinh đó cũng phải tự quay quanh trục của nó. Nguyên nhân một hành tinh tự quanh quanh bản thân thì ta không giải thích được nhưng đại khái thì từ khi các hành tinh hình thành vốn đã quay tròn rồi.”

    “Rồi bỏ qua nguyên nhân mỗi hành tinh quay tròn, ta vẫn không hiểu nó tự quay tròn thì liên quan gì đến ngày và đêm?” Công Tôn Yên suy nghĩ một chút rồi lại hỏi.

    “Ví dụ có một viên bi xoay tròn quanh một cái đèn thì cứ mặt nào quay về phía đèn thì sẽ sáng còn nửa kia sẽ tối. Đây chính là hiện tượng tại sao có ngay và đêm và sự giao nhau giữa ngày và đêm diễn ra một cách từ từ chứ không đột ngột như bật tắt đèn!”

    Liễu Thiên lại miệt mài giải thích, hắn vừa nói vừa dùng tay làm ví dụ, hắn cố gắng hết sức để tiểu cô nương kia có thể hiểu được.

    “Quay tròn quanh mặt trời, vậy đúng là sẽ một nửa tối một nửa sáng. Nhưng nhiều thứ ta không hiểu quá!” Công Tôn Yến suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu nói nhưng sau đó lại tiếp tục hỏi.

    “Haha! Nghe truyện thôi mà, đừng tin là thật!” Liễu Thiên cười nói.

    “Tuy nhiều thứ không hiểu nhưng thật hay a! Ngươi làm sao lại biết những thứ này? Ta thật tò mò!” Công Tôn Yên lúc này lại tỏ vẻ hưng phấn dò hỏi.

    “Ta đọc được trong một cuốn sách cổ khi còn nhỏ, bây giờ ta cũng không tìm được nó nữa! Còn ngươi cứ coi đó là một bí mật chỉ hai ta biết!” Liễu Thiên liền trả lời rồi lại căn dặn.

    “Vậy nha, muộn rồi, nửa tháng sau ngươi lại kể tiếp nha, ta về đây! Hôm nay ta được nghe nhiều thứ rất lạ, ta rất vui!” Công Tôn Yến tính lại thời gian thì thấy đã muộn, cô lúc này liền đứng dậy mỉm cười nói rồi cũng mở cửa rời đi.

    “Tiểu Yến! Ngươi nói thử xem ta muốn tìm một nơi trong không gian rộng lớn kia thì phải làm sao?” Liễu Thiên đi theo ra ngoài hành lang nhìn lên bầu trời đêm gọi hỏi.
     
    buinhi99 likes this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Thiên Ý
    Quyển 1 - Chương 198: Không gian thức hải
    “Ta làm sao biết được, ngươi tìm cái gì?” Công Tôn Yến quay lại lắc đầu đáp rồi hỏi lại.

    “Ngươi cho ta hỏi một câu nữa! Nếu như ngươi đi rất xa nhà của mình mà không thể nào tìm được đường quay lại, không một ai có thể giúp ngươi, ngươi biết mình sẽ mãi không về được. Ngươi sẽ gì?”

    Liễu Thiên hôm nay kể ra những kiến thức cũ lại nhớ lại người thân ở Trái đất. Khi buồn rầu thì người ta muốn có người tâm sự và sẽ chia và Liễu Thiên đã coi Công Tôn Yến là người để tâm sự.

    “Ta ư? Lúc đầu thì sẽ rất buồn nhưng nếu nghĩ thoáng ra thì cũng không có gì phải nghĩ nhiều. Nếu biết không tìm được thì không cần tìm nữa để khỏi tốn thời gian, mình ở đâu thì đó chính là nhà rồi! Như vậy có phải dễ hơn không?” Công Tôn Yến nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh vui vẻ đáp.

    “Không tìm được thì không cần tìm nữa! Mình ở đâu thì đó là chính là nhà!” Liễu Thiên nhẩm lại hai câu nói kia.

    “Mình ở đâu thì đó chính là nhà! Tại sao cứ phải đi tìm những thứ không thể cơ chứ!” Liễu Thiên khi này lại nói lớn.

    “Ha ha! Ha ha! Ta hiểu ra rồi, đây chính là chấp niệm của ta!” Liễu Thiên cười lớn.

    “Ê! Ngươi không sao chứ?” Công Tôn Yến thấy bộ dạng cười cười nói nói của Liễu Thiên thì liền lo lắng hỏi.

    “Ta ngộ ra rồi! Cảm ơn! Cảm ơn ngươi!” Liễu Thiên lúc này nhảy bổ xuống ôm chầm lấy Công Tôn Yến.

    “Bốp!”

    “Tên dâm tặc, ngươi muốn lợi dụng bản cô nương!” Công Tôn Yến ngay tức khắc đẩy Liễu Thiên ra một quyền cực mạnh đánh vào mặt Liễu Thiên làm hắn ngã năn ra sàn.

    “A! Xin lỗi! Ta thật lỗ mạng! Chỉ là ta vui quá nên muốn chia sẻ với người khác!” Liễu Thiên ôm mặt cười nói.

    “Vẫn cười được! Xem ra ngươi thực sự ngộ ra được cái gì rất lớn!” Công Tôn Yến lắc đầu nói rồi cũng đi lại đỡ Liễu Thiên lên.

    “Ta không biết có thành công hay không nhưng tỷ lệ rất cao. Nếu thành công thì ta sẽ tạ ơn ngươi sau!” Liễu Thiên đứng dậy hưng phấn nói.

    “Tạ ơn ta ư? Tạ ơn như thế nào?” Công Tôn Yến liền hỏi.

    “Thì một cái ôm nữa!” Liễu Thiên liền dang hai tay ra vẻ mặt dẫm đãng nói.

    “Bốp!”

    Ngay tức khắc Liễu Thiên lại ăn một đấm nhưng lần này hắn không ngã mà chỉ ôm mặt lùi lại một bước.

    “Đùa giỡn với ta ư?” Công Tôn Yến nhíu mày mắng.

    “Ta sai rồi, vậy đền cái khác vậy!” Liễu Thiên liền tỏ vẻ thành khẩn nhưng không thiếu phần gian xảo nói.

    “Thôi không nói chuyện với tên vô lại như ngươi nữa! Mấy người phòng bên đã mở đèn lên rồi! Hẹn nửa tháng sau!” Công Tôn Yến nhìn sang mấy phòng bên cạnh thấy họ bật đèn thì nhỏ nhẹ nói rồi rất nhanh rời đi.

    “Gặp ngươi sau, à ngươi cũng đừng ham mê mấy thứ ngoài tinh không mà quên tu luyện. Phải biết muốn tìm hiểu thiên hạ thì phải có đủ bản lĩnh bảo vệ mình đã!” Liễu Thiên cười cười không có giữ lại nhưng trước khi Công Tôn Yên về hắn cũng không quên căn dặn.

    “Biết rồi! Ngươi cũng tu luyện đi, mấy tên kia đi hết rồi đó. Tuần trước, Lệ Bá Kiên cũng đã thành nội môn đệ tử rồi!” Công Tôn Yến đi ra cuối hành lang thì bỗng quay lại gật đầu đáp.

    “Ta biết!” Liễu Thiên gật đầu rồi cũng xoay người đi vào.

    Mình còn có việc phải làm.” Ngồi trên giường, Liễu Thiên bắt đầu tiến vào trong thức hải không gian của mình.

    “Ta ở đâu thì đó chính là nhà, vậy thì trong không gian thức hải cũng tương tự. Không gian vô tận, mình ở đâu thì đó chính là trung tâm thức hải.” Vừa vào bên trong không gian thức hải Liễu Thiên đã ngồi luôn xuống lẩm bẩm.

    “Mình đã bỏ được chấp niệm kia, điều này khiến thức hải của mình đã khai thông, trước mình cứ nghĩ nơi mình vào đầu tiên chính là trung tâm thứ hải nhưng suy nghĩ đó đã sai. Bản thể của mình mới là trung tâm, chỉ cần đặt đại trận vào chính mình rồi điều khiển để nó vận hành nữa là xong.” Liễu Thiên tự nhủ rồi hắn lại ngồi trong không gian thức hải tiến hành nhập định.

    Ngồi khoanh chân giữa không gian trắng tinh, Liễu Thiên tập trung tất cả tinh thần và trí lực để khởi động không gian thức hải này.

    Theo hắn đọc sách về thức hải thì có một cách rất cổ xưa có thể khởi động thức hải mà không cần có linh hồn lực. Nhưng cách này cần tìm được trung tâm của thức hải. Vì vậy thời gian trước hắn mới cố gắng tìm ra trung tâm thức hải. Thế nhưng việc tìm trung tâm đó lại như vô vọng cho đến hôm nay hắn nói chuyện với Công Tôn Yến mới ngộ ra rằng trung tâm đó không phải một điểm nào trong không gian này, chính bản thân hắn mới là trung tâm.

    Trong một không gian trắng tinh, nhìn ra tứ phía đều không thấy điểm cuối này chỉ có một thân ảnh duy nhất đang ngồi. Liễu Thiên vốn đang tồn tại ở dạng linh hồn nên không có khái niệm tập trung hay sao nhãng. Chỉ là hắn đang cố gắng vận dụng tất cả những gì mình có để khởi động không gian này. Lúc này, chỉ thấy hắn ngồi im, hai tay đưa ra đẩy vào như đang vận hành một môn dị thuật nào đó..

    Sau một lúc, cơ thể hắn bỗng phát sáng, một ánh sáng màu xanh nhạt dần bao bọc lấy cơ thể hắn và dần mở rộng thành một phạm vi hơn ba trượng. Cùng với đó phía dưới nền trắng tinh nơi hắn đang ngồi một bỗng một đồ án toàn chữ cổ và hình thù kỳ dị từ từ xuất hiện. Đồ án này mỗi lúc một lan rộng, nó cứ lan đến đâu thì lớp khí trắng dưới nền bị thủi bay đến đó.

    Tiếp đến, Liễu Thiên đang ngồi dưới nền bỗng có một cỗ lực lượng nâng hắn lên tầm nửa trượng rồi cứ thế xoay tròn trên không. Phía dưới, đồ án kia hình thành bốn luồng chữ rõ rệt, chúng mỗi lúc một sáng rồi bỗng lan ra tứ phía, các mạch đồ án gồm những hoa văn phía ngoài cũng sáng đậm hơn, các điểm hoa văn kỳ dị được vẽ trên đồ án như sống lại cùng di chuyển qua lại nhìn linh động vô cùng.

    Lúc này, trong tâm của đồ án một viên cầu nhỏ màu đen đang từ từ hình thành và mỗi lúc một lớn. Hắc cầu kia lớn bằng nắm tay thì cũng dừng lại, đồng thời những chữ cổ kia tách khỏi đồ án bay lên không, cùng với đó một màng sáng từ tâm hắc câu lan tỏa tạo thành một quang cầu có đường kính lên đến năm trượng bao bọc những cổ ngữ kia lại không cho chúng bay đi.

    Khi này, những quang ảnh hoa văn kỳ dị còn lại phía dưới đồ án kia mỗi lúc một lớn, chúng như cảm ứng được thứ gì mà trở nên vặn vẹo như muốn lao đi.

    “Tới!” Liễu Thiên thì đang xoay tròn trên không bỗng nhiên dừng lại, hắn mở mắt.

    “Ầm!”

    Ngay tức khắc quang cầu quanh thân của Liễu Thiên bành trướng rồi bùng nổ, một luồng sáng xanh cực lớn bùng lên tận trời cao. Luồng sáng không chỉ bao bọc Liễu Thiên bên trong mà nó còn bao bọc tất cả đồ án lại, bốn mảng dị văn đang bay xung quanh cũng bị bao phủ vào trong. Không gian thức hải của Liễu Thiên vốn là một màu trắng xóa bỗng bị một vệt sáng xanh xuyên qua.

    “Ùng!” Luồng sáng to lớn kia đã phóng lên hàng chục dặm trên không thì như đã chạm tới giới hạn phía trên cao nên ngay tức khắc bị chặn lại rồi tỏa sáng hai bên. Ánh sáng kia lan ra cực nhanh, nó dần xua tan tất cả bức màn trắng xóa của không gian phía trên.

    Không chỉ phía trên, ngay cả phía dưới Liễu Thiên thì các mạch của đồ án cũng lan ra cực nhanh, những đường nối dần lan tỏa, chúng vừa lan ra vừa phát sáng, chúng đi đến đâu thì lớp nền trắng xóa kia cũng bị bóc đi để lại một lớp màng trong suốt.

    Hiện tượng này cứ tiếp diễn, Liễu Thiên ngồi bên trong không hề tỏ ra mệt mỏi, hắn tiếp tục điều khiển quang trụ dần bao phủ hết không gian này.

    Hơn một khắc trôi qua, ánh sáng do Liễu Thiên tạo ra đã tràn ra tám phương tám hướng, nó đã thanh tẩy toàn bộ không gian thức hải của hắn.

    Liễu Thiên lúc này cũng đã thu công, hắn đứng xuống mặt đồ án nhìn ra tứ phía.

    Tứ phía đều trống không, tuy không còn trắng xóa nhưng tứ phía cũng chẳng có gì, nếu không có những mạch kết giới của đồ án còn sót lại thì nhìn Liễu Thiên không khác gì đang đứng trong một vùng tinh không nơi không có vật chất tồn tại.

    “Bước đầu đã xong, giờ mình sẽ kiến tạo lên không gian của riêng mình.” Liễu Thiên đứng nhìn một lượt không gian kia thầm nghĩ.

    Liễu Thiên có đọc qua chút sách vở về không gian thức hải. Hắn biết khi đã điều khiển được không gian này thì mọi người có quyền xây dựng không gian này như mình muốn.

    Nhưng đa phần những người khác chỉ là một căn phòng nhỏ nên họ chỉ bố trí trong phòng đó mà thôi, còn Liễu Thiên là cả một vùng thiên địa tha hồ vùng vẫy. Điều này khiến hắn cảm thấy khá khó hiểu.

    Tại sao hắn lại có một không gian thức hải rộng lớn như vậy? Nguyên nhân do đâu, có phải do thượng thiên ban tặng cho thân xác này, có phải do hắn đoạt thể gây ra? Chính hắn cũng không rõ là do đâu, từ khi chưa kích hoạt được không gian này đến ngày hôm nay, hắn luôn tự hỏi nguyên nhân. Thế nhưng cuối cùng hắn cũng bỏ vấn đề này xuống vì hắn biết không có bất kỳ cơ sở nào để khẳng định nguyên nhân thức hải của hắn rộng hơn người bình thường.

    Hắn nghĩ rằng một người vốn không thể chọn nơi, thời gian, hoàn cảnh mình sinh ra. Nhưng khi lớn lên một người luôn có thể hướng số phận của mình đi theo một con đường hoàn toàn khác. Như Liễu Thiên cũng vậy, hắn trước kia cứ trách số phận, hắn trách tại sao không sinh vào nhà giàu, sao không sinh ra ở nước khác, không to cao đẹp trai hơn. Thế rồi sau quãng thời gian dài đổ lỗi cho số phận, Liễu Thiên đã đi vào một con đường cụt.

    Vì vậy ngay khi được sống lại một lần hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hắn cảm thấy quãng thời gian trước hắn đã có rất nhiều cơ hội thay đổi số phận nhưng hắn không làm. Trước một ngã ba đường, hắn đã không đi về con đường khó khăn để gặt hái thành công mà lại đi vào con đường nhàn hạ rồi ỉ lại và cuối cùng sống vật vờ như một hồn ma.

    Lại nói thì chính cái quyết định ăn chơi buông thả đó đã đưa hắn đến với con đường kia để rồi thành một kẻ khiến người đời sợ hãi lảng tránh, cuối cùng hắn chết trong sự cô độc và đi đến thế giới này. Tự hỏi nếu hắn không quyết định thì có đi đến một bước như ngày hôm nay không? Vậy đó là số phận hay sự trùng hợp do tính cách hắn tạo ra?

    Hắn không biết, hắn không biết là trên đời này có cái gì gọi là định mệnh nữa không? Thỉnh thoảng hắn cũng tự hỏi rằng liệu có phải số hắn sẽ được đi đến đây, mọi sự kiện trong đời hắn đều dồn đẩy để hắn đến thế giới này? Hay giả dụ hắn đang sống trong lòng bàn tay một người khác để rồi mỗi bước đi đều bị người kia chỉnh nắn?

    “Mình chẳng nhẽ sinh ra đã định sẵn sẽ có được không gian thức hải rộng lớn?” Phải chăng kiếp người ngắn ngủi, trong đó mọi thứ có phải đều đã được sắp đặt? Không, ta không tin! Lần này sẽ khác!” Liễu Thiên tự hỏi rồi lại lắc đầu tự nhủ, hắn không tin rằng mọi thứ đều là duyên số định sẵn.

    “Ài! Nghĩ nhiều quá, mình cứ cố gắng hết sức và đến cuối cùng thì số phận của mình sẽ phải sáng tỏ. Nhưng dù thế nào thì mình cũng không tin là mọi thứ đã được định sẵn!” Liễu Thiên thở dài lẩm bẩm, đến cuối hắn lại bày ra vẻ mặt kiên định tự nhủ.

    “Dù sao cũng mở ra được rồi! Mình phải điều chỉnh lại đã!” Không nghĩ nhiều nữa, Liễu Thiên lúc này biết mình đã mở được không gian thức hải nên việc tiếp theo chính là tạo dựng không gian này theo ý mình.

    “Trước tiên sẽ là quang trụ, nơi những thông tin quan trọng được lưu dữ.” Tiếp đến, Liễu Thiên vừa nói vừa điều khiển đồ án dưới chân.

    Đồ án bỗng biến đổi, những dòng chữ chạy ra chạy vào, hoa văn, kỳ đồ đổi chỗ, bốn mảng sáng lấy hắn làm tâm bay đi tứ phía rồi biến mất trong không trung.

    Sau vài nhịp dịch chuyển như vậy, một viên hắc cầu từ trung tâm đồ án kia bắn lên bay lơ lửng trên không. Thấy vậy, Liễu Thiên ngay tức khắc hút lại nắm vào trong tay.

    Không chần chừ, hắn vừa cầm vào liền nuốt viên hắc cầu xuống, mục đích của việc nuốt viên Kết Tâm Thức này chính là để dung hợp linh hồn với không gian thức hải, chỉ có vậy hắn mới có thể điều khiển được.

    Vừa nuốt hắc cầu xong, Liễu Thiên lại từ từ bay lên không, hai tay hắn rang rộng, hai mặt nhắm lại.

    Ngay lúc đó toàn bộ không gian bỗng biến chuyển, khoảng không trong suốt bỗng biến thành một nền trời xanh với những đám mây trắng bồng bềnh và trên nền trời đó có một mặt trời ngả về tây với ánh sáng vàng nhạt chiếu khắp không gian này.

    Tiếp đến chính là dưới nền, cả một mặt phẳng vốn toàn những đường đồ án chằng chịt bỗng biến thành một vùng đất cỏ cây xanh tươi trải dài vô tận. Nhưng không chỉ đơn điệu như vậy, Liễu Thiên bắt đầu cho chỗ nồi lên cao chỗ lõm xuống. Chỗ nồi cao thành núi đồi thảo nguyên, chỗ nõm xuống thành ao hồ sông suối. Cùng với đó là rất nhiều cây cối mọc lên, tất cả đều theo trí tưởng tượng của Liễu Thiên tạo ra nhưng nhìn rất chân thực.

    Liễu Thiên lúc này hạ thân xuống một thảo nguyên bằng phẳng, hắn phóng tầm mặt ra xa đều thấy một cảnh sắc thiên nhiên xanh tươi thì khẽ gật đầu hài lòng.

    “Cây để nằm nghỉ của ta!” Liễu Thiên đi vài bước thì thấy thiếu thiếu gì đó liền lẩm bẩm.

    Hắn vừa lẩm bẩm thì một cây nhỏ từ trong đất cách hắn không xa tòi lên, ngay khi lên khỏi mặt đất thì nó liền điên cuồng phát triển. Rất nhanh cái cây nhỏ kia đã thành một cây cao hơn năm trượng, thân rộng mấy người ôm, cành lá xum xuê rợm bóng một vùng.
     
    buinhi99 likes this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Thiên Ý
    Quyển 1 - Chương 199: Giai đoạn hai
    “Quang trụ của thức hải phải xây dựng đẹp một chút!” Liễu Thiên lại đi thêm một đoạn nữa mới dừng lại nói. Hắn nói xong thì hai tay đưa ra trước khẽ động.

    “Kẹt! Ầm Ầm! Kịch!”

    Tiếp đó, những âm thanh va chạm liên tục vang lên, theo ý nghĩ của Liễu Thiên từ dưới đất các tảng đá lớn từ từ trồi lên, chúng va chạm, sắp xếp với nhau. Tảng sang ngang, tảng thì lên trên, tảng to, tảng nhỏ, tảng dài tảng ngắn đủ cả. Mà những tảng đá đó đều nhẵn nhụi sạch sẽ vô cùng, chúng như được một lực lượng kỳ dị điều khiển mà từ từ ghép lại một cách quy củ.

    Chuyển dịch một hồi thì những tảng đá kia đã dựng thành một tế đàn hình vuông với diện tịch bề mặt hơn năm mươi trượng vuông. Một tế đàn rộng với độ cao hơn ba trượng, bốn phía đều là bậc thang để đi lên, bốn góc đều có bốn bức tượng điêu khắc bốn con kỳ lân thú cao hơn trượng.

    Trên mặt tế đàn, ở trung tâm có nổi lên một đài đá tròn với đường kính hơn hai trượng. Trên đài đá tròn này, đồ án của không gian thức hải lại hiện lên. Tiếp theo Liễu Thiên đi đến đưa tay hút cột sáng xanh ở phía xa. Cột sáng này bị hút thì vặn vẹo một chút rồi cũng rất nhanh biến mất.

    Hắn mỉm cười từ từ đi đến đứng trước trụ tròn giữa tế đàn. Tiếp theo, hắn đưa tay ra một luồng năng lượng từ trong tay hắn từ từ chảy vào tâm của đồ án trên mặt trụ tròn kia. Luồng năng lượng kia vừa vào đã ngấm vào từng mạch của đồ án rồi rất nhanh biến mất.

    Ngay lúc đó đồ án kia lại phát sáng, ánh sáng vẫn có màu xanh nhạt từ từ lan rộng. Ngay khi ánh sáng lan hết đồ án, từ tâm đồ án một luồng sáng với đường kính nửa trượng chiếu lên tận mây xanh. Cột sáng này như một cái cột lớn nối thẳng nên trời vậy, trong cái cột này có vô số những tia sáng li ti với màu sắc đậm hơn một chút.

    “Có ba luồng thông tin thần thức, nhưng lại không có thấy Long Linh đâu cả? Nàng ta đã rời đi rồi ư?”

    Liễu Thiên khi này lùi lại nhìn vào luồng sáng kia thì thấy có rất nhiều tia sáng nhỏ khác nhau. Hắn rất nhanh đã nhận ra có ba tia sáng nhỏ như sợi chỉ có màu khác với các tia sáng trong quang trụ, theo hắn đoán đó là thần thức ấn ký chứa thông tin mà người khác để lại trong đầu hắn. Theo như hắn biết thì quang trụ ký ức này vốn là nơi lưu giữ những thông tin của hắn học được từ trước đến giờ, những tia thông tin của hắn thì vốn có màu xanh nhưng của người khác lại có màu xám. Chính vì vậy hắn mới nhận ra đó là những luồng thần thức ấn ký của người khác để vào.

    Thế nhưng khi kiểm tra ba luông ấn ký kia, Liễu lại không thấy Long Linh đâu cả. Phải biết rằng linh hồn hắn đã hòa nhập vào không gian thức hải, như vậy thì bất kỳ tồn tại nào trong đó hắn đều biết được. Long Linh chắc chắn đã rời đi rồi, nhưng đi rồi thì cũng phải để lại lời nhắn chứ? Điều này thật không hợp lí!

    Liễu Thiên hơi thất vọng một chút nhưng hắn cũng rất nhanh trở lại bình thường. Hắn khi này cũng không muốn đọc ba luồng thần thức ân ký kia. Hắn cảm thấy mệt rồi và muốn nghỉ ngơi, kết quả buổi tối nay làm hắn rất hài lòng.

    Liễu Thiên mở mắt, hắn mỉm cười đứng dậy vươn vai vài lượt rồi cũng trở ra ngoài.

    “Ài! Trong không gian thức hải mình thật giống đại năng! Tiếc là nó chỉ là không gian ý thức của mình mà thôi!” Liễu Thiên nhìn ra phía ngoài trời sao thở dài lầm bẩm rồi lại rơi vào suy nghĩ.

    “Không gian thức hải vốn tự động khai mở khi có linh hồn lực tác động, còn mình thì phải dùng đến Khởi Linh Kết Tâm trận mới có thể mở ra được. Mà có không gian thức hải nhưng mình vẫn không có linh hồn lực, không có thần thức.”

    Liễu Thiên nhíu mày thầm nghĩ.

    “Thôi cũng chẳng sao, dù sao mình cũng có khả năng nhận cảm nhận của linh giác, không biết đó là gì nhưng dùng cũng được! Mai kia mình sẽ tìm cách bổ sung sự khuyết thiếu cho căn nguyên linh hồn!” Liễu Thiên lại lắc lắc đầu rồi lại mỉm cuời tỏ vẻ hài lòng tính toán.



    Ngày hôm sau, sáng sớm Liễu Thiên đã dậy, hắn hôm nay đặc biệt hứng khởi hơn mọi ngày. Hắn tập thể dục, ăn sáng rồi lại ra sân luyện tập.

    Từ hôm nay hắn không chỉ rèn luyện mỗi thân thể nữa mà hắn sẽ bắt đầu luyện tập dị thuật. Trước đây chưa khởi động được không gian thức hải nên Liễu Thiên sau khi luyện qua một chút thì cũng không có tâm trí nghiên cứu sâu các loại dị thuật. Đến hôm nay thì lại khác, thức hải đã mở, mọi thứ đã thông suốt, Liễu Thiên chính thức tu luyện sang giai đoạn thứ hai.

    Giai đoạn tu luyện thể chất, những võ kỹ cùng những môn dị thuật nội thể cơ bản đã qua, khi này đã có thể cho nguyên thần ra ngoài cơ thể thì cũng là lúc tiến sang giai đoạn tu luyện khác, giai đoạn thứ hai chính là tu luyện thể chất, võ kỹ nhưng có kết hợp với dị thuật nguyên thần. Đồng thời hắn cũng hào hứng luyện mấy thứ khi trước không làm được. Hắn phải luyện tập đứng trên nước, cách không di vật, thần thức truyền âm hay như luyện tập thử mấy dị thuật cơ bản trong ngũ hành hệ.

    Đáng tiếc là thời gian hắn không có nhiều nên cũng không nghịch hết được mấy thứ này. Những ngày tiếp theo hắn chỉ dành chút thời gian luyện tập qua một chút chứ không chuyên sâu.



    Hai tuần sau, trên một mặt hồ nhỏ trong cung, Liễu Thiên đang bê một thanh cự kiếm đứng tấn. Lúc này, nhìn hắn đứng trên mặt nước mà cứ như đứng trên sân đá vậy, có những lúc thấy mặt nước bị gió thổi tạo thành những gợn sóng dao động nhưng bằng cách nào đó hắn cũng không bị ảnh hưởng.

    Kể ra thì sau hai tuần, trong mấy kỹ năng cở bản của Khai Minh cảnh thì đã có mấy cái hắn đã luyện được. Trong đó có môn đứng trên nước, môn này khá đơn giản khi có chân nguyên. Như đã biết thì chân nguyên vốn mạnh mẽ và có thể tồn tại khi ra khỏi cơ thể đồng thời cũng có tính liên kết cao hơn nhiều so với Sơ Nguyên nên muốn đứng trên nước thì chỉ cần dùng chân nguyên tràn ra lòng bàn chân rồi tán đều chúng ra mặt nước để tạo thành một lớp màng ôm theo mặt nước với lực đạo đủ để đỡ cơ thể.

    Tiếp theo nếu mặt nước yên tĩnh thì không cần làm gì nhiều nhưng mặt nước biến động thì phải điều khiển nguyên thần biết động theo. Liễu Thiên thì rất nhanh hiểu được nguyên lí chuyển động này. Với hắn thì đứng trên nước chính là tạo ra nguyên thần đỡ cơ thể và lớp nguyên thần đó luôn phải biến đổi sao cho bước sóng của nguyên thần trùng với bước sóng của mặt nước. Vì hiểu đại khái nên Liễu Thiên cũng không mấy khó khăn khi luyện tập đứng trên nước.

    Ngoài đứng trên nước, Liễu Thiên cũng thử qua cái gọi là cách không di vật. Môn này thực chất chính là dùng chân nguyên mô phỏng thành một bàn tay khí tác động lên một vật phía xa. Còn xa bao nhiêu, khiển vất lớn bao nhiêu thì phải tùy vào tu vi và khách không nguyên của từng người.

    Trong hai tuần qua, Liễu Thiên cũng luyện qua vài cái nữa.

    Ví như giao tiếp bằng thần thức truyền âm, đây lại là một môn cần luyện hai kỹ năng nói và nghe. Muốn nói được thì phải học bí pháp để dùng linh hồn lực mô phỏng sóng âm thanh và truyền đến người mình cần. Muốn nghe được thì lại học bí pháp tu luyện linh hồn lực thành âm võng để giải mã sóng âm thanh truyền đến thì mới hiểu được người kia muốn nói gì.

    Liễu Thiên thì ngay cả linh hồn lực còn chưa có thì khỏi phải luyện cái thần thức truyền âm này.

    Còn tu luyện dị thuật cơ bản thì Liễu Thiên đang rất đau đầu. Mấy ngày qua hắn thử tu luyện môn hỏa tuyến, hỏa đạn bình thường nhưng mỗi khi kết nguyên thần tạo thành lửa thì lửa kia vừa hình thành đã tán loạn tan biến, mấy lần hỏa mang còn đốt hắn vêu mồm lên. Từ đó hắn bỏ luyện hỏa thuật luyện sang hệ khác.

    Hắn thử luyện thủy thuật đơn giản là thủy thuẫn thì cũng vừa tạo ra một lớp màng nước chưa kịp thành khiên đã vỡ ngay, thủy ngục thì hắn không thể điều khiển nước bao bọc thành một quả cầu nên cũng thất bại.

    Rồi khi luyện thử thổ thuật thì hắn cũng không thể đưa nguyên thần vào đất được nên cũng không thể thành công. Khi ba hệ đơn giản thất bại thì hắn cũng không thử hai hệ Kim, Mộc nữa vì hắn đã biết kết quả rồi.

    Cuối cùng sau nhiều ngày, Liễu Thiên đã khẳng định mình không luyện được dị thuật ngũ hành.

    Điều này làm hắn có chút lo lắng nhưng rất nhanh hắn nghĩ rằng nguyên nhân có thể là do hắn mới tiến giai nên chân nguyên chưa ổn định. Vì thế hắn không luyện mấy môn dị thuật vội mà bắt đầu luyện những thứ mình đã có sẵn. Hiện tại hắn đang luyện tập môn đứng trên nước, đồng thời cũng gièn luyện thể lực.

    Nửa canh giờ qua đi, Liễu Thiên thu công bước lên bờ, hắn khi này nhìn lại mặt nước thầm tính toán: “Nếu nói nước gồm nhiều phân tử đang trượt trên nhau thì khí lại gồm nhiều phân tử đang bay lơ lửng với một khoảng cách rộng hơn nhiều, như vậy muốn đứng trên không điều cần làm chính là tạo ra nguyên thần liên kết những phân tử khí lại thành một mảng vật chất đủ cứng đủ rộng. Mà rộng bao nhiêu là đủ nhì?”

    “Thôi cái đó còn tính sau, khi nào đến hậu kỳ thì hãng nghĩ đến mấy thứ đó, dù sao hiện tại khả năng điều khiển vận hành nguyên thần của mình bên ngoài cơ thể còn rất kém, nếu như đến trạng thái Ngoại Kết thì việc đứng trên không cũng không có gì khó khăn, còn đứng lâu hay không thì phải phụ thuộc vào tu vi rồi! Giờ cứ luyện tập mấy cái khác đã!”

    Sau một hồi tính toán, Liễu Thiên cũng bỏ suy nghĩ vớ vẩn kia xuống để tiếp tục tu luyện.

    Sau hai tuần làm quen với Chân nguyên, hôm nay, hắn sẽ đem mấy môn đã tu luyện ra thực hành với chân nguyên.

    Vì đã luyện mấy bộ này rất nhiều lần nên Liễu Thiên đã quá thân thuộc với từng chiêu từng thức vận hành trong đó. Mà khi đã quen thuộc thì vận dụng thêm chân nguyên vào cũng không có gì thay đổi quá lớn. Mọi việc cần làm đó chính là vận hành như thường và để cho Chân nguyên quen với chiêu thức là được.

    Hôm này khi đi đến sân tập của chi mình, Liễu Thiên nhìn quanh thì không thấy ai cả. Hơn một trăm người vậy mà không có một ai ra sân luyện tập chỉ mình hắn. Tất nhiên hắn cũng không mấy quan tâm đến vấn đề này, với hắn thì có người cũng được không có người thì càng tốt đỡ bị chú ý soi mói.

    Sân tập rộng hơn mẫu, một mình Liễu Thiên vốn tha hồ nhảy múa nhưng hắn cũng không có ra giữa sân mà vẫn tập ở phía viền, nơi có những tán cây.

    Lôi Viên Quyết, dùng nguyên thần kích hoạt các đại huyệt và các kinh mạch để đạt đến cực hạn của cơ thể. Theo hắn biết thì đến cảnh giới Khai Minh cảnh, chân nguyên có thể xuất thể thì Lôi Viên Quyết sẽ tạo ra một lớp màng chân nguyên bao bọc cơ thể và cả thanh kiếm. Toàn bộ người và kiếm tạo thành một thể, khi này tạo lên sự đồng nhất và tính liên kết giữa người và kiếm cao hơn trước rất nhiều.

    Liễu Thiên cầm trường kiếm trong tay bắt đầu diễn luyện Lôi Viên quyết. Quả nhiên dị tượng đã xảy ra. Hắn vừa diễn luyện vừa điều hành chân nguyên không ngừng vận hành theo các lộ tuyến của Lôi Viên quyết thì đã bắt đầu thấy chân nguyên tràn ra bao bọc lấy cơ thể và thanh kiếm. Theo mỗi bước di chuyển của hắn đều khiến nguyên thần di chuyển theo, chúng như một lớp màng mỏng bao bọc lấy Liễu Thiên và kiếm của hắn khiến cho hắn cảm giác như thanh kiếm trong tay là một phần của cơ thể vậy.

    “Tốt!” Liễu Thiên đẩy nhanh tốc độ luyện kiếm, quanh thân hắn có thêm một màn ảo ảnh trắng mờ đang di chuyển theo, mỗi lúc hắn di chuyển nhanh thì ảo ảnh trắng kia cũng bị kéo dạt đi.

    Hắn tiếp tục diễn luyện mấy nhịp rồi thử kích phát tứ đại huyệt trên tay để đạt một kiếm cực đại chém về cái cây cách đó mấy trượng.

    “Vèo! Ầm!”

    Một kiếm chém ra, ngay tức khắc một luồng sáng cùng khí kình bay đi, cái cây nhỏ phía trước mặt bị Liễu Thiên chẻ làm hai. Phía sau đó một mảng cỏ đất lớn cùng nhiều cầy cối khác bị đánh dạt ra. Cành lá rụng tung tóe, mảnh gỗ bắn toán loại trọng không trung. Phải nói là một kiếm tan tác chim muông!

    “Phịch! Tay của mình!” Nhưng ngay sau đó, Liễu Thiên cũng nhăn mặt thả kiếm kêu lên. Khi này, nhìn vào cánh tay đen dì của hắn thì thấy nó tím bầm lại, các đường kinh mạch nổi lên như những con giun lớn nhìn rất ghê người.

    “Một chiêu này tuy rất mạnh nhưng chân nguyên kích phát cơ thể với năng lượng quá lớn, cơ thể mình vậy mà không chịu được!” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi cũng ngồi xuống vận hành chân nguyên trị thương.

    Kiểm tra chút thương thế thì cũng chưa đến mức quá nghiêm trọng, tay hắn bị quá tải, cơ bắp tổn hại nhưng chưa ảnh hưởng đến gân cốt. Vì vậy với nguyên thân kích phát thì việc hồi phục diễn ra rất nhanh, phải nói la mắt thường có thể trông thấy màu cánh tay của Liễu Thiên thay đổi dần từ tím tái thành màu đen vốn có, những đường gần cũng dần chìm xuống.

    “Đây là chuyện gì?” Chỉ một lúc sau, Liễu Thiên nhìn những vết bầm trên tay rất nhanh tan đi thì nhíu mày hỏi.

    “Cơ thể mình đang có thứ gì đó rất lạ, nó đang giúp mình hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với người thường!” Liễu Thiên nắm nắm tay tại thì thấy mình đã hoàn toàn bình phục, điều này làm hắn nghi hoặc thầm nghĩ.

    “Nếu so với ‘bất diệt chi thể’ và ‘cương tinh chi thể’ thì ta chưa tính là gì nhưng cũng có chút số má rồi!” Liễu Thiên khi này cũng không nghĩ nhiều nữa mà lại vui vẻ đứng dậy tiếp tục luyện tập vì hắn biết những dị biến kia rất có thể là do Đồng Xuyên ban cho.

    Lại nói thì cũng may cho hắn mới chỉ là cơ bắp quá tải, vẫn chưa đến mức bị đứt đoạn kinh mạch hay rãn vỡ xương. Tất nhiên để có kể quả đó thì một phần cũng là do cơ thể Liễu Thiên được dung hợp nhiều dị vật nên mạnh mẽ hơn, cùng với việc hắn điên cuồng luyện tập rèn luyện cơ thể nên cơ thể đã đạt đến độ cứng rắn nhất định, chứ vào kẻ khác thì một chiêu vừa rồi rất có thể đã phế đi hai tay.

    “Xem ra mình đã quá coi thường sự chênh lệch giữa chân nguyên và sơ nguyên rồi.” Sau một chút thời gian, thì Liễu Thiên cảm thấy mình đã đỡ hơn nhiều, khi này hắn mới nghĩ lại thì không khỏi tự trách.

    “Một chiêu vừa rồi, có một thứ lức lượng cộng hưởng!” Ngồi nhìn cái cây bị chẻ phía trước, Liễu Thiên nghĩ lại thì thấy trong chiêu kiếm vừa rồi có lực lượng khác, chứ một mình Lôi Viên quyết thì không thể nào có ảnh hưởng lớn như vậy đến cơ thể được.

    Lôi Viên quyết tuy rằng kích phát những đại huyệt những cũng chỉ làm tăng sức mạnh của một chiêu kiếm lên vài phần mà thôi nhưng thực chất Liễu Thiên sử dụng lại tăng đến mấy lần. Một kiếm xuất ra chỉ kiếm khí cũng chẻ đôi cả một thân cân, bình thường Liễu Thiên có dùng cả cự kiếm bổ cũng không làm được như vậy.

    Vì thế hắn biết sức mạnh của một kiếm vừa rồi không chỉ một Lôi Viên quyết có thể làm được. Nó cần có sự kích hoạt của Lôi Quân quyết và tính cộng hưởng lực nữa.
     
    buinhi99 likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.